-
Chương 6-10
Chương 6 Giải đấu bóng rổ
Cơ thể mềm mại của Liễu Diễm run rẩy, cả người đột nhiên như bị sét đánh, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt nhợt nhạt, rốt cuộc không nói thêm được một câu nào nữa.
Mặc dù Diệp Trần bây giờ cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, nhưng ở trên hành tinh này, đã được coi là một cao thủ hàng đầu, ngay cả khi hắn chỉ dùng khí thế uy áp, Liễu Diễm làm sao có khả năng chống đỡ nổi? Ngay cả Vu Cương bên cạnh cũng vậy, trong lúc nhất thời cũng bị khí thế mạnh mẽ trên người Diệp Trần làm cho kinh sợ, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nói gì cả.
Chờ đợi Diệp Trần và Ngô Lỗi đã lên trên tầng, sau một lúc, hai người mới dần dần lấy lại tinh thần.
"Đáng ghét!"
Liễu Diễm nghĩ tới cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, tức giận giậm chân, không thể không chuyển sự tức giận đặt lên trên người Vu Cương.
"Tại sao anh trở nên vô dụng như vậy! Anh ta vừa mới làm điều đó với em, anh thậm chí ngay cả đánh rắm cũng không dám! Diệp Trần kia chỉ là một đứa con hoang không quyền, không thế, người như anh ta có gì mà phải sợ?"
"Anh..."
Vu Cương bị Liễu Diễm phàn nàn, bụng cũng tràn đầy oán khí, nhưng khi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn bực, tại sao lúc đó mình không có can đảm để chống lại?
Trong lòng nghĩ như vậy, tuy nhiên hắn tự nhiên không thể thừa nhận là mình sợ Diệp Trần, hừ lạnh một tiếng nói:
"Anh chẳng muốn chấp nhặt với thằng đó! Diễm Diễm, em có thể yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm cách, giúp em xả cơn giận này!"
...
Diệp Trần và Ngô Lỗi lên tầng, chẳng mấy chốc đã đến lớp 12a3 của bọn họ. Nhìn những chàng trai và cô gái đang vùi đầu làm bài tập ở trong lớp, giống như ký ức trước đây, đột nhiên bắt đầu xuất hiện ở trong tâm trí của Diệp Trần.
""Nhỡ rõ lớp chúng ta, về sau được gọi là thế hệ vàng, có thể được mô tả như những người tài năng, một số người về sau làm chính trị, một bước lên mây, có người trở thành giới kinh doanh xuất sắc, giàu có một phương, ngoài ra còn có giới thể thao, trong thế giới giải trí, đều được thuận buồn xuôi gió""
Chỉ có ta và Ngô Lôi là khốn khổ, một người lẩn trốn ra nước ngoài, trở thành tội phạm, tương lai trở nên tối tăm mờ mịt, trải qua máu tanh, làm bạn với sát thủ, một người thì bị phế cả hai chân, sống một cuộc sống không bằng chết...
Không đúng! Còn có một người khác, thậm chí còn tệ hơn cả hai người chúng ta!
Nhớ về điều này, vào lúc này Diệp Trần đã đi tới chỗ ngồi của mình, đột nhiên ngẩng đầu và nhìn vào chỗ ngồi ở trước mặt hắn. Thấy rằng đó là một cô gái có gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo thì không cần phải nói, mặc dù không có đánh phấn trang điểm, cũng chỉ mặc đồng phục học sinh bình thường, trên đầu cũng chỉ tùy ý buộc tóc lại theo kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhưng vẫn rực rỡ trong đám đông.
"Đường Thanh Nhã... kiếp trước là tôi đã làm liên lụy đến cô a!"
Nếu nói về những người mà Diệp Trần mắc nợ nhiều nhất ở kiếp trước, ngoài Tô Lam và Ngô Lỗi ra, còn có một người nữa chính là Đường Thanh Nhã. Đường Thanh Nhã là lớp trưởng lớp 12a3, không có nhiều tiếp xúc với Diệp Trần ở trường trung học, nhưng sau khi lên đại học, họ không chỉ cùng vào một trường đại học, còn là cùng chuyên ngành, cùng lớp học. Bởi vì bọn họ là bạn học cùng lớp cũ, lại cùng quê, cùng với sự cố ý tác hợp của Ngô Lỗi, cho nên tình cảm của hai người cũng dần dần ấm lên. Tuy nhiên, khi mà mối quan hệ của hai người sắp phá vỡ giới hạn cuối cùng, Đường Thanh Nhã đột nhiên lại bị hại, hơn nữa còn bị người ta cưỡng hiếp rồi giết. Càng khiến cho người ta không nghĩ tới, sau khi cảnh sát điều tra, cuối cùng có được tất cả bằng chứng, thế mà tất cả bằng chứng đó đều chỉ về hướng Diệp Trần!
Tất nhiên, sau một vài năm, chỉ sau vài năm Diệp Trần đã điều tra ra chân tướng của chuyện này, tất cả những chuyện này đều là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, một tay Diệp Vô Thương đã tạo ra để hãm hại hắn...Khi những suy nghĩ của Diệp Trần đang bay theo gió, đột nhiên Ngô Lỗi ở một bên nở ra một nụ cười mờ ám "Ha ha, tôi đã nói làm thế nào ông lại quên tiện nhân Liễu Diễm kia nhanh đến như vậy, hóa ra là đang coi trọng lớp trưởng đại nhân của lớp chúng ta rồi phải không? Tuy nhiên bạn bè tốt nhắc nhở ông một câu chân thành, thân thế của cô nàng Đường Thanh Nhã này thực sự không đơn giản chút nào a, ông muốn theo đuổi cô ấy, tôi sợ khó khăn không nhỏ a."
Hoá ra, Ngô Lỗi thấy Diệp Trần đang nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, nên cho rằng Diệp Trần có ý đồ đối với Đường Thanh Nhã, không nhịn được, không thể không nói lên lời nói trêu chọc. Diệp Trần nghe được điều này từ Ngô Lỗi, đột nhiên lắc đầu mỉm cười, không nói gì cả. Tất nhiên, hắn biết thân thế của Đường Thanh Nhã không đơn giản, Đường gia chính là một gia tộc lớn nhất ở Vân Châu, ngay cả trong toàn tỉnh Thiên Nam đều có chút tên tuổi, chỉ có điều Đường Thanh Nhã làm người khá là khiêm tốn, vì thế người bên ngoài không ai biết mà thôi.
Kiếp trước của Diệp Trần bị Diệp Vô Thương ngấm ngầm mưu tính, sau đó Đường gia cũng không ít lần tìm hắn gây khó dễ, thậm chí còn đi khắp nơi treo giải thưởng cho cái đầu của hắn, do đó Diệp Trần cũng không có gì lạ lẫm. ""Người mà ta mắc nợ, đương nhiên được trở lại thế giới này, thì phải đền bù lại cho tốt, còn về Diệp Vô Thương...Diệp gia ở trong toàn bộ Hoa Hạ có một vị trí vô cùng quan trọng, đằng sau cao thủ nhiều như mây, với thực lực hiện tại của ta, còn chưa đủ để mà chống lại, trước mắt chỉ có thể nhẫn nại một đoạn thời gian!""
...
Thoáng chớp mắt, buổi sáng trôi qua vội vã, đã đến giữa trưa.
Sau khi tu vi tăng lên tới Luyện Khí tầng ba, cường độ các tế bào não của Diệp Trần cũng vượt xa con người bình thường, chỉ mất một buổi sáng ngắn ngủi, về cơ bản đã đọc tất cả các tài liệu học tập một lần, và tất cả đều hiểu và nhớ kỹ. Mặc dù đối với Diện Trần ngày nay, đi học thực sự cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng dù sao vẫn phải hướng Tô Lam báo cáo kết quả học tập. Ngoài ra, hắn ta vẫn chưa tìm thấy đạo tràng thực sự để tu luyện, cũng không có đan dược bổ trợ, tu vi căn bản không có cách nào đột phá, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, tam thời đi học để giết thời gian a.
...
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông tan học vang lên vào giữa trưa, Diệp Trần ban đầu dự định đi dạo xung quanh trường học một chút, xem hắn có thể tìm thấy một số cửa hàng bán thuốc đông y hay không, với số tiền hơn một vạn đồng tiền mà tên Bưu kia đưa cho vào buổi sáng, mua một số loại dược liệu cần thiết cho luyện đan sau này. Không ngờ, giáo viên vừa chân trước bước chân ra khỏi cửa, chân sau lớp trưởng Đường Thanh Nhã đã bước lên bục giảng, vẻ mặt hưng phấn nói:
"Hôm nay là trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị của toàn trường, mà đối thủ của lớp chúng ta là lớp 12a6, trận đấu bắt đầu vào lúc 120", đợi lát nữa mọi người ăn cơm trưa xong, tất cả đến tập trung ở sân chơi, không ai được phép vắng mặt!"
Diệp Trần đột nhiên vỡ òa trong im lặng, đang suy nghĩ có nên đi hay không, Ngô Lỗi ở một bên đột nhiên vỗ vào bả vai của hắn, cười nói:
"Diệp Trần, lần trước Vu Cương làm nhục nhã ông như vậy, lần này nhìn anh em báo thù cho ông như thế nào!"
"Báo thù?"
Diệp Trần đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại những ký ức liên quan gần đây, đột nhiên hiểu ra.
Hoá ra, trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị toàn trường này, đã diễn ra trong vài ngày, trước đó đội bóng rổ lớp 12a3 với lớp 12a6 đã từng gặp nhau một trận, mà tên Vu Cương kia lại là chủ lực của đội bóng rổ lớp 12a6. Vào lúc đó, Diệp Trần cũng có tên trong hàng ngũ dự bị của đội bóng đấu qua một lần, thật không may lại bị Vu Cương nhằm vào, liên tiếp bị chụp mũ, bị làm cho nhục nhã, biến thành trò cười lúc đó.
Nhớ rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện, Diệp Trần không thể không âm thầm lắc đầu, đối với loại ân oán này, với tâm cảnh của hắn bây giờ, thực sự là không bận tâm, và với thực lực hiện tại của hắn, nếu hắn thực sự muốn tìm Vu Cương báo thù, một ngón tay cũng có thể tiêu diệt Vu Cương mười lần tám lần. Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Trần đột nhiên nhớ lại, vào lúc này ở kiếp trước, hắn vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cũng không tận mắt xem trận chung kết bóng rổ này, nhưng kết quả cuối cùng có vẻ như lớp 12a6 đã dành chức vô địch, lớp 12a3 chẳng những bị thua, mà Ngô Lỗi dường như còn bị thương...
Chương 7 Người chơi bóng rổ giỏi nhất
Vào buổi trưa, trận bóng rổ còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng xung quanh sân bóng rổ đã có rất nhiều người. Dù sao đó cũng là trận chung kết, cả hai bên gần như có thể được cho là đại diện cho trình độ cao nhất của bóng rổ ở trường trung học số một Vân Châu, được nhận rất nhiều sự quan tâm, một số người thậm chí đã bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Lớp 12a3 và lớp 12a6, đều là lớp có đội bóng rổ được công nhận là một trong những đội bóng rổ giỏi nhất trường trung học chúng ta, các bạn cảm thấy lớp nào sẽ có hy vọng thắng lớn hơn?"
"Chắc là lớp 12a3 đi, dù sao họ có Trần Húc Dương trong lớp bọn họ, đó là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường học của chúng ta!"
"Tôi không nghĩ vậy! Tôi nghe nói lớp 12a6 vì muốn thắng được trận chung kết lần này, đặc biệt mời một viện trợ từ bên ngoài, thực lực cũng rất mạnh!"
"Không quan tâm lớp nào thắng, lớp nào thua, chỉ cần biết trận đấu này khẳng định cực kỳ hấp dẫn!"
...
Dưới sự thảo luận ầm ĩ của đám đông, thành viên của hai đội lần lượt cũng có mặt, Diệp Trần đối với trò chơi bóng rổ này, thực sự hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào, giống như một người lớn đi xem một nhóm trẻ em chơi, không thực sự có ý nghĩa, hắn hoàn toàn bởi vì bị Ngô Lỗi nhất quyết kéo đến sân bóng rổ nên mới miễn cường ngồi đây xem. Tuy nhiên khi nhìn thấy các cầu thủ xuất hiện trong lớp 12a6, một trong số họ đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn. Đó là một thiếu niên có tầm vóc hơi thấp và gầy gò, thoạt nhìn, có vẻ không mấy ấn tượng, nhưng đôi mắt sắc sảo, có một cỗ khí thế thấp thoáng trên cơ thể.
"Võ giả Nội Kình sao? Không nghĩ ra ở trường học nho nhỏ này, thậm chí còn có cao thủ võ đạo, mặc dù mới chỉ ngưng luyện ra nội kình không lâu, nhưng ở độ tuổi này đã rất hiếm thấy!"
Trong lòng Diệp Trần không thể không âm thầm lẩm bẩm một câu. Về phía Ngô Lỗi, thấy Diệp Trần nhìn chằm chằm vào người thiếu niên gầy gò kia, cười nói:
"Người đó gọi là Hướng Hải, nó là viện trợ từ bên ngoài mà lớp 12a6 mời tới, nghe nói người này có kỹ thuật tốt, nhưng ông nhìn xem, muốn cao không cao, muốn cơ bắp cũng không có cơ bắp, có thể mạnh đến mức nào? Tôi thực sự không biết cái tên Vu Cương kia nghĩ gì! Diệp Trần, ông ở một bên nhìn kỹ, nhìn tôi báo thù cho ông như thế nào!"
Ngôi Lỗi tràn đầy tự tin, vẫn không quên đưa cánh tay lên, nắn bóp sơ qua cơ bắp của mình. Diệp Trần dở khóc dở cười, đang muốn chắc nhở Ngô Lỗi cẩn thận với tên Hướng Hải này, bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng.
"Khỉ! Đừng nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian tới đây!"
Nói chuyện chính là một thiếu niên rất đẹp trai có dáng người mảnh mai, mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng. Đó chính là nhân vật được coi là linh hồn của đội bóng rổ lớp 12a3, Trần Húc Dương người được biết đến là cầu thủ bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Theo lời của Ngô Lỗi, lớp 12a3 đã có thể vượt qua tất cả các đối thủ, vào chơi ở trận chung kết, hầu như hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Trần Húc Dương, số điểm mà toàn đội đã ghi được trong đó có 70% là của hắn, hoàn toàn do một mình Trần Húc Dương làm nên. Nếu không có Trần Húc Dương, lớp 12a3 đừng nói là có thể vào chơi trận chung kết, sợ rằng ngay ở vòng tám đội chưa chắc có thể vượt qua.
"Được rồi, đội trưởng!"
Mặc dù Ngô Lỗi tính cách phóng túng không chịu gò bó, tuy nhiên đối với Trần Húc Dương vẫn rất tôn trọng, vừa lên tiếng, đã theo một đường nhỏ chạy tới. Trần Húc Dương từ đầu đến cuối, đều không có liếc mắt nhìn Diệp Trần. Cũng không có gì là lạ, ở trong lớp Diệp Trần thuộc về top ba học sinh giỏi, vốn không được Trần Húc Dương chào đón tham gia môn thể thao này, và qua một vài ngày trước, Diệp Trần làm thành viên dự bị của đội bóng, chơi bóng thực sự tồi tệ, Trần Húc Dương tự nhiên ghét hắn nhiều hơn. Chỉ thấy Trần Húc Dương dẫn đầu Ngô Lỗi và những người khác, vừa mới đặt chân lên sân bóng rổ, có một làn sóng cổ vũ xung quanh.
"Nhìn kìa! Người mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng đó là Trần Húc Dương!"
"Thật rất đẹp trai nha!"
"Trần Húc Dương! Em yêu anh!"
...
Trần Húc Dương nghe những tiếng cổ vũ xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng và đẹp trai của hắn, cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười, vẫy tay với khán giả, đột nhiên một lần nữa thu hút một nhóm các cô gái la hét. Ngay cả Diệp Trần cũng phải thừa nhận, Trần Húc Dương ở trong độ tuổi này, hoàn toàn chính xác rất có sức hấp dẫn, không chỉ dáng người đẹp trai, hơn nữa còn đánh bóng rổ cũng rất giỏi, là môn thể thao có rất nhiều các cô gái thích. Nhớ lại kiếp trước, Trần Húc Dương sau đó được liên đoàn bóng rổ dò xét khai quật được, tham gia đội tuyển quốc gia, trở thành ngôi sao bóng rổ, cũng cho thấy tài năng bóng rổ cao của mình.
Đột nhiên, sau khi Trần Húc Dương vẫy tay chào khán giả, quay trở lại nơi tập trung của cầu thủ dự bị đội bóng lớp 12a3, sau đó đi thẳng tới trước mặt lớp trưởng Đường Thanh Nhã, trên mặt hiện lên một nụ cười tự tin, cất cao giọng nói:
"Thanh Nhã, nếu như hôm nay anh thắng trận chung kết này, em có thể đáp ứng lời mời đi ăn tối với anh không?"
Khi mọi người nghe thấy điều này, đột nhiên xì xào bàn tán lần nữa, các chàng trai thi nhau hú lên như tiếng sói tru, mà các cô gái thì có một cái nhìn ganh ghét và đố kỵ. Tuy nhiên, dường như Đường Thanh Nhã đối với lời đề nghị của Trần Húc Dương không thích cho lắm, hơi ngạc nhiên, ngay lập tức mỉm cười nói:
"Được rồi! Nếu như anh có thể thắng trận đấu này, vậy tôi sẽ tự bỏ tiền túi của mình ra, tổ chức ăn mừng cho các anh ở nhà hàng Diễm Dương!"
Nghe Đường Thanh Nhã nói như vậy, Diệp Trần không thể giải thích cảm giác gánh nặng trong lòng được tháo gỡ, ngay cả bản thân anh cũng không thể giải thích tại sao, đồng thời thầm khen EQ của Đường Thanh Nhã hơn người. Lời mời của Trần Húc Dương, rõ ràng là muốn theo đuổi Đường Thanh Nhã, và cố tính nói điều đó vào dịp này, nhiều ít có mấy phần tạo áp lực, bản thân Đường Thanh Nhã là lớp trưởng, xem như vì lấy đại cục làm trọng, không thể công khai từ chối, tránh cho Trần Húc Dương đỡ mất thể diện. Nhưng Đường Thanh Nhã cố ý phớt lờ ý tứ muốn theo đuổi của Trần Húc Dương, lấy "Anh" đổi thành "Các anh", để Trần Húc Dương cũng không có gì để nói. Nghe được Đường Thanh Nhã nói điều này, Trần Húc Dương không có lựa chọn nào khác dành phải mỉm cười, quay trở lại sân bóng rổ một lần nữa.
...
Ngay sau đó, năm thành viên của lớp 12a6 cũng đều vào sân, sau khi trọng tài và người chấm điểm vào vị trí làm việc của mình, trận chung kết cuối cùng đã chính thức bắt đầu!
Trước hết, tự nhiên là lấy ném bóng đến quyết định đội nào cầm bóng đội nào chọn sân. Không có gì đáng ngạc nhiên khi lớp 12a6 phái ra người chơi trung phong mặc áo số 5, người này chính là Vu Cương, mà lớp 12a3 thì chính là tiểu tiền phong Tần Húc Dương. Chiều cao của Trần Húc Dương hơi thấp hơn Vu Cương, nhưng sức bật của Trần Húc Dương tốt hơn nhiều so với Vu Cương cao to này, thật dễ dàng dành được quyền giữ bóng. Năm thành viên đội bóng lớp 12a3, sau khi trải qua rất nhiều trận đấu bóng rổ, đã có sự phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hậu vệ khống chế bóng đưa bóng đến sân trước, sau đó đưa bóng rổ truyền tới trong tay của Trần Húc Dương.
Khóe miệng của Trần Húc Dương hơi nhấc lên, trên khuôn mặt hiện ra sự tự tin, sự dụng một cái động tác giả, dễ dàng vượt qua sự ngăn cản của Vu Cương, sau đó gia tăng tốc độ, chạy ba bước ném bóng, một tay cầm bóng rổ, cơ thể nhảy lên thật cao, sau đó bóng hướng vào vòng rổ mạnh mẽ ném vào!
Rõ ràng, anh ta muốn úp rổ!
Trên khán đài, mọi người đều thấy cảnh này, rất nhiều người đều không nhịn được nhao nhao lớn tiếng khen hay.
"Đó là Trần Húc Dương! Thật đẹp trai!"
"Vừa lên đã muốn úp rổ! Trâu bò!"
"Có vẻ như Vu Cương này, rõ ràng không phải là đối thủ của Trần Húc Dương!"
"Không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì lớp 12a3 là nhà vô địch hôm nay!"
...
Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng, Trần Húc Dương phải như thường lệ, lúc bắt đầu đại sát tứ phương, tiếp theo lại xảy ra một cảnh tượng, mà để cho mọi người phải choáng váng.
Chương 8 Điểm số cách biệt lớn
Chỉ thấy, ngay lúc Trần Húc Dương nhảy lên, cùng lúc đó còn có một người khác đột ngột xuất hiện, đó chính là người mà mới nhìn qua, trông có vẻ bình thường không có gì lạ Hướng Hải!
Tên này rõ ràng phải thấp hơn không chỉ mười centimet so với Trần Húc Dương, nhưng sau khi nhảy lên, một lần nhảy lên này vậy mà hơn hẳn Trần Húc Dương!
"Ba!"
Một đạo âm thanh lanh lảnh vang lên.
Bóng rổ trong tay Trần Húc Dương, theo âm thanh mà bay ra!
"Trần Húc Dương... Thế mà bị chặn rồi?"
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần đã sớm đoán được kết quả này ra, còn lại tất cả những người khác đều trợn tròn mắt.
"Đậu má! Ta không có nhìn lầm a? Trần Húc Dương thế mà bị chặn bởi một người có vóc dáng thấp hơn!"
"Thằng này, có sức bật thật khủng khiếp!"
"Quả thực khác thường!"
...
Nhắc tới, cũng nên trách Trần Húc Dương quá mức khinh địch, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, lấy sức bật của hắn, lại còn có thể bị ngăn chặn, cho nên khi ở trên vòng rổ cánh cửa coi như đã mở ra, căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, điều này mới để cho đối phương một đòn thành công. Sau khi bóng rổ bị đập xuống, không chỉ có riêng Trần Húc Dương choáng váng, tất cả bốn người còn lại của đội bóng lớp 12a3 cũng đều sửng sốt, rõ ràng cũng không có phản ứng là chuyện gì xảy ra. Vu Cương nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng nhặt bóng từ dưới đất nhặt lên, một đường dẫn bóng chạy đến phía dưới vòng rổ của sân đội bạn, dễ dàng ném vào vòng rổ một cái, lớp 12a6 đã có 2 điểm vào sổ.
"Ha ha ha! Trần Húc Dương! Ông cũng có ngày hôm nay!"
Sau khi Vu Cương hoàn thành ném bóng vào rổ, lập tức đắc ý cười ha ha, hắn và Trần Húc Dương cùng thuộc đội bóng rổ của trường học, nhưng lại luôn luôn bị Trần Húc Dương áp chế, mỗi lần Trần Húc Dương làm ra náo động lớn, đều đưa hắn ta ra làm nền, trong lòng khó chịu khó có thể tưởng tượng được.
"Hừ! Tôi vừa rồi chẳng qua nhất thời chủ quan, ai thắng ai thua còn chưa biết được!"
Trần Húc Dương xanh cả mặt, trải quan lần vừa rồi, hắn ta đã hoàn toàn bỏ đi tư tưởng cuồng ngạo. Hắn cũng nghĩ rằng tài nghệ của mình không bằng người, hắn tin tưởng, chỉ cần mình điều chỉnh tâm lý tốt, phát huy ra toàn bộ thực lực của chính mình, chắc chắn có khả năng đem về chiến thắng như trước đây.
...
Rất nhanh, từ lớp 12a3 phát bóng, hậu vệ khống chế bóng, dẫn bóng vừa mới tới được hơn nửa sân, đang chuẩn bị lấy bóng truyền cho Trần Húc Dương,
"Ba!"
Đột nhiên từ đâu ra lại xuất hiện ra một người, vậy mà trực tiếp đem bóng chặn đứng, người đó chính là tên Hướng Hải kia!
"Đậu má! Tốc độ thật nhanh!"
"Sức phán đoán cũng chuẩn xác đến đáng sợ!"
"Quả nhiên là cao thủ!"
...
Mọi người vây xem ở xung quanh, thấy cảnh này, đột nhiên một lần nữa xì xào bàn tán.
Sau khi Trần Húc Dương nhìn thấy Hướng Hải hoàn thành cắt bóng, nhanh chóng đuổi theo, đáng tiếc khoảng cách giữa hai người là rất xa, hơn nữa tốc độ dẫn bóng của Hướng Hải, cũng là nhanh kinh người, chỉ chốc lát cũng đã chạy tới dưới vòng rổ, dễ dàng tăng lên điểm số của đội bóng.
"Người chơi bóng rổ giỏi nhất, nhưng chỉ được như vậy thôi sao!"
Hướng Hải sau khi tăng lên điểm số của đội bóng, lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Húc Dương, vẻ mặt khinh bỉ nhạo báng nói.
Trần Húc Dương nghe được điều này, đột nhiên hai mắt đỏ bừng, tức giận đến phổi sắp nổ tung, lập tức ném bóng cho đồng đội ở đằng sau đang lững thững đến chậm.
"Phát bóng! Ta tự mình đến dẫn bóng!"
Trần Húc Dương hoàn toàn là nóng cốt của đội bóng lớp 12a3, đồng đội tự nhiên không dám không nghe lời, ôm bóng rổ đi ra ngoài sân, đưa bóng phát cho Trần Húc Dương đang tức đến nổ phổi. Sau đó, Trần Húc Dương một mình dẫn bóng đi đến trước sân, sau đó, cú nhảy lên ném bóng từ bên ngoài vạch ba điểm, cuối cùng ghi được 3 điểm. Mọi người đột nhiên reo hò một hồi, như thể chào đón sự trở lại của nhà vua.
Trên mặt Trần Húc Dương, cuối cùng cũng khôi phục được mấy phần tự tin của ngày xưa. Đáng tiếc ngay sau đó, Hướng Hải của đội bóng lớp 12a6 kia, cũng từ bên ngoài vạch ba điểm nhảy lên ném bóng, cũng ghi được 3 điểm. Trần Húc Dương sầm mặt lại, ngay lập tức một lần nữa tự mình dẫn bóng, chuẩn bị giành lại điểm số. Vào lúc này, Hướng Hải đột nhiên vọt lên, chạy tới bên cạnh đồng đội, nhiệm vụ vốn là phòng thủ chặn Trần Húc Dương, khoát tay áo, ra hiệu để cho hắn đến chặn lại Trần Húc Dương.
Trần Húc Dương thấy thế, trong lòng lập tức siết chặt lại, tuy nhiên dù sao hắn cũng có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh ổn định lại tinh thần, chuẩn bị đánh một trận thật đẹp khắc phục khó khăn, đến rửa sạch nhục nhã vừa rồi bị chặn lại. Chỉ thấy bóng rổ ở trong tay Trần Húc Dương, giống như có được sức sống, hai tay phối hợp với dưới mặt đất phi tốc nhảy lên, dưới hông dẫn bóng, phía sau dẫn bóng, nhanh chóng biến hướng... Khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Khán giả một lần nữa vang lên một tràng pháo tay lớn ủng hộ. Tuy nhiên ở hướng đối diện, người phòng thủ là Hướng Hải, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt khinh thường.
"Chỉ có vẻ bề ngoài!"
Vừa nói, Hướng Hải bỗng nhiên một cái thò người ra, dường như muốn đưa tay ra cắt bóng từ trong tay Trần Húc Dương.
Trần Húc Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
"Ngay vào lúc này!"
Hóa ra những gì hắn chờ đợi chính là cơ hội lần này, chỉ cần đối phương nghĩ đưa tay cắt bóng, trọng tâm nhất định bất ổn, lúc này hắn chỉ cần thay đổi phương hướng rồi gia tốc, là có thể trực tiếp đem đối phương hất ra, sau đó chạy vào nội tuyến. Quả nhiên, sau khi Trần Húc Dương sử dụng kỹ xảo đột ngột thay đổi phương hướng, động thái này khiến Hướng Hải trở thành mò kim đáy biển, quả nhiên thất bại. Trong lòng Trần Húc Dương rất vui mừng, ngay lập tức muốn tăng tốc độ, chuẩn bị đem Hướng Hải bỏ xa, đồng thời khóe miệng cũng không thể không hiện ra một nụ cười đắc ý.
"Hướng Hải, mi cũng là như thế mà thôi!"
Tuy nhiên, ngay tại lúc Trần Húc Dương tràn đầy tự tin, chuẩn bị xông thẳng vào bên trong, nhưng đột nhiên trong tay trống rỗng,
Quả bóng vậy mà... Không thấy!
"Cái gì!"
Trong lòng Trần Húc Dương hoảng hốt, vội vàng nhìn xuống, lại phát rằng bóng rổ đã sớm đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn.
"Không! Điều này làm sao có thể!"
Hắn là Trần Húc Dương! là người chơi bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Vậy mà lại để bóng rơi khỏi tay của mình, phạm vào một cái lỗi sơ đẳng như vậy sao?
Trần Húc Dương vẫn không thể hiểu được, trong lúc nhất thời lại sững sờ ở tại chỗ, mà khi hắn ta kịp phản ứng, Hướng Hải ở sau lưng, đã sớm nhặt bóng từ dưới đất lên, nhanh chóng chạy đi như ngựa bị sư tử đuổi. Khán giả ở xung quanh, một lần nữa lại bắt đầu xì xào bàn tán ầm ĩ.
"Tình huống như thế nào?"
"Trần Húc Dương hôm nay bị làm sao vậy?"
"Thậm chí ngay cả bóng đều cầm không được?"
"Thực sự là làm cho người ta quá thất vọng!"
...
Toàn bộ sân bóng rổ, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Trần nhìn ra mánh khóe trong đó. Hoá ra, Hướng Hải mới vừa rồi chụp bóng, mặc dù dường như là thất bại, nhưng là tên này lại lặng lẽ vận dụng nội kình, khiến quỹ tích vận động của quả bóng xảy ra thay đổi, cho nên vừa nhìn qua giống như là Trần Húc Dương phạm vào một lỗi sơ đẳng, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Khi Trần Húc Dương vẫn còn đang ở trạng thái không hiểu, Hướng Hải thật dễ dàng đưa bóng tới dưới rổ bên sân đội bạn, sau đó nhảy lên ném bóng vào rổ, kết thúc chiến đấu.
"Ầm!"
Âm thanh ném bóng vào rổ nặng nề, giống như một thanh cự chùy, mạnh mẽ đập nện vào bên trong trái tim của Trần Húc Dương, đem sự kiêu ngạo với vinh quang ngày xưa của hắn, cùng nhau đập vỡ nát, khuôn mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch vô cùng. Diệp Trần thấy thế, không thể không âm thầm lắc đầu, thật ra thì kỹ thuật bóng rổ của Trần Húc Dương so với Hướng Hải kia cũng không phải là kém, thậm chí mạnh hơn Hướng Hải rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thân cao và cánh tay phát triển trở thành ưu thế, nếu như thực sự bình tĩnh lại mà chơi, coi như đối phương là võ giả Nội Kình, cũng chưa chắc nhất định sẽ thua.
Đáng tiếc lúc trước hắn quá kiêu ngạo, tâm lý không có khả năng thua, hiện tại bỗng nhiên có người đánh nát niềm kiêu ngạo và làm tâm lý của hắn không ổn định, khiến trong lòng hắn đại loạn, tinh thần giảm sút. Quả nhiên, sau tình huống đó, Trần Húc Dương mắc nhiều sai lầm hơn, mặc dù có một số lần, nguyên nhân là bởi vì Hướng Hải vận dụng nội kình bố trí, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tinh thần thi đấu của Trần Húc Dương không tốt. Chỉ chớp mắt, mười phút đồng hồ trôi qua, ở dưới sự dẫn đầu của Hướng Hải và Vu Cương lớp 12a6, đã lấy được 25 điểm, mà lớp 12a3 lại chỉ dành được số điểm đáng thương là 7 điểm...
Chương 9 Diệp Trần lo lắng
Khi trọng tài thông báo kết thúc hiệp một, năm người của lớp 12a3, trở về chỗ nghỉ ngơi với khuôn mặt chán nản.
"Các ông bị làm sao thế? Các ông không thấy Hướng Hải đang một mực cản trở tôi sao? Mẹ nó mấy người các ông đều chết hết rồi à, các ông có biết phối hợp bao bọc phòng ngự như thế nào không?"
Trần Húc Dương tức sôi cả ruột, không có chỗ nào để trút cơn giận này, đành phải quát tháo, trách móc với bốn người còn lại. Hình ảnh ngày xưa lạnh lùng và thanh lịch là thế, sau khi giận dữ lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy, không còn sót lại chút nào. Bốn người nghe được điều này, trong lòng cảm thấy lạnh dần, mặc dù ở ngày thường đối với uy nghiêm của Trần Húc Dương có đôi chút lo ngại, cũng không nói thêm gì, nhưng ở trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán.
"Khỉ! Lão Phạm! Đợi lát nữa hai ông kèm chặt Hướng Hải cho tôi, còn về những người khác các ông không cần quản!"
Sau khi Trần Húc Dương trút giận một hồi, thì chỉ vào Ngô Lỗi và một thiếu niên khác, ra lệnh.
"Được rồi, đội trưởng!"
Mặc dù hai người có phần không thoải mái với thái độ của Trần Húc Dương, nhưng họ cũng biết rằng, Trần Húc Dương là chủ lực tuyệt đối của bọn họ, nếu như bọn họ muốn chuyển bại thành thắng, họ chỉ có thể lắng nghe sự sắp xếp của Trần Húc Dương.
Diệp Trần ở bên cạnh, và nghe được Trần Húc Dương nói với Ngô Lỗi đi kèm chặt Hướng Hải, không thể không suy nghĩ, "Ở kiếp trước có phải Ngô Lỗi bị chấn thương ở trong trận đấu này, có phải bởi vì kèm Hướng Hải kia không? Mặc dù người này vừa mới ngưng luyện ra nội kình, vẫn còn xa để phóng nội kình ra ngoài làm tổn thương người, nhưng chỉ cần tiếp xúc va chạm với thân thể của hắn, hắn có thể lấy nội kình ra làm tổn thương người trong vô hình, người bình thường căn bản sẽ không chịu nổi..."
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần nhịn không được, không thể không nhắc nhở:
"Lỗi, lát nữa ông kèm Hướng Hải, hãy nhớ tuyệt đối không nên tranh chấp bóng ở quá gần hắn!"
Diệp Trần nói ra điều này, không chỉ Ngô Lỗi, Trần Húc Dương và những người khác thi nhau nhìn sang hắn, ngay cả lớp trưởng Đường Thanh Nhã cũng có vẻ mặt rất nghi hoặc nhìn sang hắn. Ngô Lỗi còn chưa kịp trả lời, Trần Húc Dương đã không nhịn được cười lạnh nói:
"Ông có biết chơi bóng rổ hay không? Đối với loại cao thủ bóng rổ như Hướng Hải, chỉ có kèm sát người mới tạo nên hiệu quả, không bám sát người kèm chết hắn, chẳng lẽ cứ để cho hắn lấy điểm tăng thêm điểm số của đội hắn à! Thực sự chẳng biết cái gì cả!"
Thực ra thì đứng ở góc độ của Trần Húc Dương, sắp xếp như vậy cũng không có gì sai cả, bởi vì hắn ta không biết gì về võ giả, một người võ giả có nội kình, lực sát thương đối với người bình thường mạnh bao nhiêu hắn càng không biết.
Diệp Trần nhíu mày, vẫn muốn nói tiếp, Ngô Lỗi lại chớp mắt vài cái với hắn.
"Diệp, ông không hiểu chiến thuật của bóng rổ, nói ít đi a!"
Thấy Ngô Lỗi cũng nói như vậy, Diệp Trần đành phải âm thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Đoán chừng những người này căn bản ngay cả võ giả nội kình là gì chắc cũng chưa từng nghe nói, coi như Diệp Trần nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin vào điều đó, sẽ chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi.
"Tút tút ~~ "
Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp hai của trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Ngay vào lúc này, lớp trưởng Đường Thanh Nhã đột nhiên bước đến bên cạnh Diệp Trần, tò mò hỏi:
"Diệp Trần, ý của anh là gì khi nói như vậy?"
Thành thật mà nói, Diệp Trần không nghĩ rằng Đường Thanh Nhã sẽ chủ động nói chuyện với chính mình, khi hắn nhớ đến trường trung học ở kiếp trước, tính cách của hắn sống nội tâm hơn trước khi vào đại học, hắn ta nói chuyện không quá mười câu với Đường Thanh Nhã. Nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt với những nét đẹp tinh tế, Diệp Trần không thể không nhớ tới kiếp trước, cảnh tượng Đường Thanh Nhã chết thảm, mà lấy tâm cảnh của hắn bây giờ, cũng không thể không bị ảnh hưởng. Đường Thanh Nhã được Diệp Trần nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy thâm tình, trái tim của cô không hiểu nhảy loạn lên một hồi, thậm chí ngay cả cô cũng không thể nói lên được tại sao.
"Vì sao trước đây không có nhận ra, anh chàng này dường như có vẻ...khá hấp dẫn!"
Nghĩ về điều này, gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã không thể không đỏ lên một chút, vậy mà không dám đối mặt với Diệp Trần, chột dạ chuyển dời ánh mắt sang một bên, cố ý hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Tôi đang hỏi anh đó! Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?"
"Khụ khụ..."
Diệp Trần trở nên lúng túng, vội vàng cười nói:
"Xin lỗi a, lớp trưởng đại nhân, tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ nên hơi căng thẳng, cô vừa hỏi tôi điều gì a?"
"Phốc ~ "
Khi Đường Thanh Nhã nghe thấy điều này, nhịn không được hé miệng cười, nghĩ thầm nói, "Làm sao mà tôi không thấy anh có một chút dáng vẻ nào là đang căng thẳng đây?"
Nói ra cũng thật kỳ lạ, nếu đổi lại là một anh chàng khác, luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, còn lắm lời như vậy, cô ta đã sớm nổi giận, nhưng khi đối mặt với ánh mắt phức tạp tràn đầy thâm tình kia của Diệp Trần, cô ta chẳng những không tức giận, thay vào đó tim lại đập nhanh không thể giải thích được.
"Vừa rồi tôi hỏi anh, tại sao anh không cho Ngô Lỗi kèm sát người Hướng Hải? Chẳng lẽ anh còn có biện pháp khác tốt hơn?"
Diệp Trần nghe thấy Đường Thanh Nhã hỏi về chuyện này, khuôn mặt hắn hơi nghiêm túc một chút, ánh mắt của hắn lại chuyển đến trên sân bóng, khẽ thở dài một hơi, nói:
"Không! Tôi chỉ hơi lo lắng..."
"Anh đang lo lắng về điều gì?"
Đường Thanh Nhã rất có tinh thần đánh vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, và tiếp tục hỏi.
Diệp Trần hướng về phía cô ta mỉm cười, nói:
"Lát nữa cô sẽ biết!"
...
Ngay khi hai người nói chuyện, trận chiến trên sân bóng rổ, đã sớm tiến vào trạng thái gay cấn.
Khoan hãy nói, Trần Húc Dương cho Ngô Lỗi và một người khác kèm chặt Hướng Hải, thực sự đã tạo ra hiệu quả nhất định.
Hướng Hải bị hai người cao lớn, lấy cách của thuốc cao da chó kèm chặt, hành động quả nhiên rất hạn chế.
Sau khi Trần Húc Dương thoát khỏi bóng ma của Hướng Hải, hắn ta lập tức phục hồi lại sự kiêu ngạo như thường ngày, còn lại Vu Cương và bốn người khác, căn bản không phải là đối thủ của Trần Húc Dương, bị hắn liên tục ghi điểm tăng lên điểm số của đội bóng.
Sau một thời gian, điểm số của hai đội từ 25 - 7, đuổi trở lại đến 30 - 18.
Mặc dù điểm số vẫn còn rất nhiều phía sau, nhưng ít ra đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, khán phòng bùng nổ lên tiếng vỗ tay.
"Có!"
"Trần Húc Dương đã liên tục ném ba quả 3 điểm a?"
"Tuyệt vời!"
"Theo tình huống này, cần phải nhanh chóng san bằng điểm số, thậm chí còn có thể lật ngược thế cờ!"
...
Thấy được tình hình của lớp 12a3 rất tốt đẹp, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không xấu hổ, nói thầm:
"Có phải vì ta đã nghĩ nhiều rồi không? Chẳng lẽ sau khi ta trọng sinh, quỹ tích của lịch sử cũng theo đó mà thay đổi?"
Tại thời điểm này, Diệp Trần đột nhiên thấy rằng, đến phiên lớp 12a6 cầm bóng, Vu Cương bỗng nhiên bám vào Hướng Hải thấp giọng nói một cái gì đó, sau đó gật đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
Chẳng mấy chốc, bóng rổ lại đến tay của Hướng Hải, giống như trước đây, chuẩn bị dẫn bóng vào sân trước.
Ngô Lỗi và một tên đồng đội khác, ngay lập tức cho thấy chiến thuật thuốc cao da chó, trực tiếp kèm sát người.
Hướng Hải thấy vậy, khóe miệng giương lên một chút, trong đôi mắt hiện ra sát khí, thực hiện dẫn bóng hướng hai người trực tiếp va chạm,
Diệp Trần nói thầm một tiếng không tốt!
Thật không may ở trong tình hình hiện tại, hắn đã không có đủ thời gian để đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hướng Hải vận đủ nội kình, mạnh mẽ đánh vào trên cơ thể hai người.
Ngay tại lúc ba người đang tiếp xúc thân thể với nhau, người bên ngoài có lẽ không có để ý tới, nhưng Diệp Trần lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi Hướng Hải giả vờ té ngã, hai khuỷu tay lại vừa vặn đè vào huyệt Đàn Trung của hai người!
Huyệt Đàn Trung, chính là một cái huyệt lớn trên cơ thể con người, khí hải ở chỗ đó, một đòn của cao thủ, là có thể lấy đi mạng sống của con người!
Ầm! Ầm!
Ngô Lỗi và một đồng đội khác, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề rơi vào sân bóng rổ, kêu đau không thôi.
Chương 10 Đánh cược
"Lỗi tử!"
Diệp Trần không thể không thở dài, và ngay lập tức bước nhanh về phía Ngô Lỗi, và với tay ra để kiểm tra tình trạng thể chất của hắn.
Còn may, mặc dù bị Hướng Hải dùng nội kình đánh vào huyệt vị quan trọng trong cơ thể, nhưng cũng may nội kình của tên kia vừa mới hình thành, còn chưa đủ để phát huy ra uy lực của võ giả nội kình, không đến mức làm tổn thương mạng sống của Ngô Lỗi.
Nhưng mặc dù là như vậy, nếu như đạo nội kình kia tùy ý ở lại trong cơ thể Ngô Lỗi, rất khó để phục hồi mà không có một khoảng thời gian hai tháng điều trị, và nó sẽ để lại nội thương, các thiết bị y tế thông thường căn bản kiểm tra không ra.
"Không có gì ngạc nhiên khi Lỗi tử luôn có vấn đề về ho khan, hóa ra lúc đầu là nhờ tên này ban tặng!"
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần vươn tay ra đưa tới vị trí lồng ngực của Ngô Lỗi, vỗ nhẹ nhàng một cái, đã hóa giải đạo nội kình trong cơ thể hắn một cách vô hình, và đồng thời cũng vỗ một cái vào trên người của một đội viên khác.
"Diệp tử, tôi...khụ khụ, tôi không sao!"
Sau khi nội kình được Diệp Trần hóa giải, Ngô Lỗi đột nhiên trở nên tốt hơn, không còn đau đớn khó chịu như trước nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thể vào trận được nữa.
Vào lúc đó, tiếng còi của trọng tài đã vang lên,
Hướng Hải rõ ràng là dẫn bóng đánh người, trực tiếp bị thổi còi phạm quy, nhưng hắn không quan tâm chút nào, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ đắc ý và giễu cợt,
"Người của lớp 12a3, tất cả đều là những con gà yếu ớt, chẳng qua bị tôi va vào một phát, thật dễ vỡ như vậy sao? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là giả vờ, cố ý tạo phạm lỗi!"
"Đúng rồi!"
"Thật hèn hạ!"
Đám người trong lớp 12a6 cũng hùa theo thi nhau cười lớn,
Hướng Hải càng thêm đắc ý, còn muốn tiếp tục nhạo báng, đột nhiên cảm thấy một khí tức khốc liệt đánh tới, cả người đột nhiên bị trì trệ, nhanh chóng nhìn về phía người sở hữu khí tức kia.
Chỉ thấy, người bên cạnh hai người mà mình vừa đánh trúng, một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu, lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chính mình.
"Khí tức này...làm sao sẽ?"
Tại thời điểm đó, Hướng Hải cảm thấy một cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả từ trên người thiếu niên gầy yếu này, loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được ở trên người sư phụ của hắn lúc trước, và khí tức trên người của thiếu niên trước mắt này, dường như so với sư phụ của hắn còn mạnh mẽ hơn!
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, khi Diệp Trần cùng những người khác trong lớp 12a3, đỡ hai người Ngô Lỗi về chỗ nghỉ ngơi, thì hắn không còn cảm nhận được nữa.
"Lạ thật! Có phải cảm giác của ta bị nhầm lẫn không? Cũng có khả năng, sư phụ từng nói, với tuổi của ta, có thể tu luyện ra nội kình, đã được tính là một thiên tài võ thuật hiếm hoi, ở trường trung học số một Vân Châu này, làm sao lại có một người nào đó mạnh hơn cả sư phụ mình, hơn nữa còn là một học sinh cấp ba?
...
Lớp 12a3 có hai đội viên bị thương, khẳng định trong thời gian ngắn không có cách nào vào sân, chỉ có thể thay người ở hàng ghế dự bị vào.
"Các ông có ai đồng ý thay thế vị trí của Ngô Lỗi và lão Phạm không?"
Trần Húc Dương đảo mắt nhìn qua mấy người trong hàng ghế dự bị, khi ánh mắt đến, mọi người đều cúi đầu xuống và không có ai lên tiếng.
Nhìn thấy hai người Ngô Lỗi rơi vào kết quả như vậy, trong lòng những người khác tự nhiên có sợ hãi, không ai dám đứng ra làm con chim đầu đàn.
"Tôi sẽ thử một chút!"
Ngay khi mọi người đều không nói gì, đột nhiên có một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, bất ngờ chính là Diệp Trần!
"Ông?"
Trần Húc Dương không thể không cau mày, rõ ràng có mấy phần khinh thường. Trong đám người lớp 12a3, lúc này có vài người bắt đầu lên tiếng nhạo báng Diệp Trần.
"Hắc hắc, còn ngại lần trước chưa đủ mất mặt sao? Đều bị Vu Cương đánh bại!"
"Để ông vào chơi, với chịu thua có khác nhau ở chỗ nào không?"
"Thực sự không biết tự mình hiểu lấy một chút nào, đúng là lấy trứng chọi đá!"
...
Nghe thấy sự nhạo báng của mọi người, Diệp Trần chẳng hề mảnh may suy nghĩ bất cứ điều gì, Ngô Lỗi thì ngược lại, không nhịn được vùng vằng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mấy người kia tức giận mắng mỏ. "Mặc dù Diệp Trần chơi bóng rổ không giỏi, nhưng ít ra cậu ấy dám đứng ra, còn các ngươi thì sao? Ngoài việc chỉ biết đứng ra châm chọc người khác còn biết làm cái gì?"
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, rõ ràng là đầy khinh thường. Diệp Trần đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu không phải bởi vì bạn tốt bị người ám toán, thực sự không có hứng thú tranh luận với một đám trẻ con, tuy nhiên khi hắn đã quyết định ra tay, thì hắn không có lý do gì để rút lui.
Vì vậy, Diệp Trần đã đi lên hai bước, hướng về phía Đường Thanh Nhã nói: "Lớp trưởng đại nhân, để cho tôi vào sân đi, tôi có thể kéo số điểm trở lại"
Khi Diệp Trần nói ra lời này, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo.
"Chỉ dựa vào ông? Tôi không có nghe nhầm chứ?"
"Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi a!"
"Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thổi cho da trâu thành tươi mới và tinh tế như vậy!"
"Ngay cả Trần Húc Dương cũng không có cách nào kéo số điểm trở lại, ông nghĩ ông là ai?"
...
Ngay cả Ngô Lỗi khi nghe Diệp Trần đột nhiên thốt lên câu nói điên rồ này, trên mặt cũng cảm thấy có chút nhịn không được, vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Trần.
"Diệp tử, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi nói mạnh miệng a!"
Diệp Trần hướng hắn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Húc Dương.
"Trần Húc Dương, ông có dám đánh cược cùng với tôi hay không?"
Trần Húc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn mỉm cười lạnh lùng.
"Ông muốn đánh cược gì với tôi?"
Diệp Trần thản nhiên nói: "Rất đơn giản, hãy để tôi tới thay thế vị trí của Ngô Lỗi, và sau đó ông sẽ cho tôi tất cả quyền ném bóng, tôi chỉ cần năm phút, là có thể san bằng điểm số!"
Xoạt!
Toàn bộ lớp 12a3, đều nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, gần như trong đầu của mỗi người, cùng tung ra hai chữ.
"Cuồng vọng"
Trần Húc Dương thậm chí còn cười vì những lời nói của Diệp Trần nghe quá mức hoang đường. Lúc đầu còn muốn trực tiếp khiển trách Diệp Trần một phen, nhưng hắn lại nghĩ lại, đội của hắn có hai vị tướng bị thương, và gần như chắc chắn sẽ thua. Đã như vậy, không bằng dứt khoát để tân binh như Diệp Trần vào sân cho mất mặt xấu hổ, để hắn ta có thể đẩy trách nhiệm thua trận cho Diệp Trần, và đưa cho Diệp Trần một bài học, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Suy nghĩ về điều này, Trần Húc Dương một lần nữa mỉm cười lạnh lùng, nói:
"Tốt! Tôi có thể để cho ông ra sân, cũng có thể cho ông tất cả quyền ném bóng, nhưng nếu ông không thể làm điều đó thì sao?"
Vẻ mặt Diệp Trần rất tùy ý, vẫy tay sang một bên.
"Tất cả tùy ông!"
"Tốt tốt tốt!"
Trần Húc Dương giận quá hóa cười, bây giờ hắn ta thấy dáng vẻ của Diệp Trần, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió thổi, liền tức giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, nói:
"Hôm nay tôi sẽ đánh cược này với ông! Nếu ông thực sự có khả năng này, Trần Húc Dương tôi sẽ tự rót trà rót rượu bái ông làm thầy!"
Không ngờ, Diệp Trần lại chỉ cười nhạt một tiếng "Muồn trở thành đồ đệ của tôi, ông ngược lại nghĩ hay thật! Hay là đơn giản một chút đi, chúng ta lấy mười vạn đồng làm tiền đánh cược, nếu như tôi có khả năng làm được điều đó, ông sẽ cho tôi mười vạn đồng, trái lại tôi sẽ cho ông mười vạn đồng, như thế được không?"
Nếu như Trần Húc Dương thật sự bái Diệp Trần hắn làm thầy, đây không phải là trừng phạt, ngược lại còn là phần thưởng a.
Phải biết, ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu nhân tài, suy nghĩ nát cả óc, muốn bái Cuồng Đế hắn làm thầy đây!
Ở trong trí nhớ của Diệp Trần, Trần Húc Dương dường như là con của một nhà giàu có, mười vạn đồng tiền chắc là sẽ không để vào mắt, mà hắn bây giờ, thiếu nhất chính là tiền. Quả nhiên, Trần Húc Dương ngay lập tức đáp ứng.
"Tốt! Tôi đánh cược này với ông! Nếu ông có thể thắng, tôi trực tiếp cho ông hai mươi vạn! Nhưng nếu ông thua, tôi không cần tiền của ông, tin rằng ông cũng không có nhiều tiền như vậy để trả tôi, tôi chỉ cần ông cởi sạch quần áo, chạy một vòng quanh sân! Bây giờ, ông có dám đánh cược với tôi không?"
Cơ thể mềm mại của Liễu Diễm run rẩy, cả người đột nhiên như bị sét đánh, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt nhợt nhạt, rốt cuộc không nói thêm được một câu nào nữa.
Mặc dù Diệp Trần bây giờ cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, nhưng ở trên hành tinh này, đã được coi là một cao thủ hàng đầu, ngay cả khi hắn chỉ dùng khí thế uy áp, Liễu Diễm làm sao có khả năng chống đỡ nổi? Ngay cả Vu Cương bên cạnh cũng vậy, trong lúc nhất thời cũng bị khí thế mạnh mẽ trên người Diệp Trần làm cho kinh sợ, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nói gì cả.
Chờ đợi Diệp Trần và Ngô Lỗi đã lên trên tầng, sau một lúc, hai người mới dần dần lấy lại tinh thần.
"Đáng ghét!"
Liễu Diễm nghĩ tới cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, tức giận giậm chân, không thể không chuyển sự tức giận đặt lên trên người Vu Cương.
"Tại sao anh trở nên vô dụng như vậy! Anh ta vừa mới làm điều đó với em, anh thậm chí ngay cả đánh rắm cũng không dám! Diệp Trần kia chỉ là một đứa con hoang không quyền, không thế, người như anh ta có gì mà phải sợ?"
"Anh..."
Vu Cương bị Liễu Diễm phàn nàn, bụng cũng tràn đầy oán khí, nhưng khi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn bực, tại sao lúc đó mình không có can đảm để chống lại?
Trong lòng nghĩ như vậy, tuy nhiên hắn tự nhiên không thể thừa nhận là mình sợ Diệp Trần, hừ lạnh một tiếng nói:
"Anh chẳng muốn chấp nhặt với thằng đó! Diễm Diễm, em có thể yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm cách, giúp em xả cơn giận này!"
...
Diệp Trần và Ngô Lỗi lên tầng, chẳng mấy chốc đã đến lớp 12a3 của bọn họ. Nhìn những chàng trai và cô gái đang vùi đầu làm bài tập ở trong lớp, giống như ký ức trước đây, đột nhiên bắt đầu xuất hiện ở trong tâm trí của Diệp Trần.
""Nhỡ rõ lớp chúng ta, về sau được gọi là thế hệ vàng, có thể được mô tả như những người tài năng, một số người về sau làm chính trị, một bước lên mây, có người trở thành giới kinh doanh xuất sắc, giàu có một phương, ngoài ra còn có giới thể thao, trong thế giới giải trí, đều được thuận buồn xuôi gió""
Chỉ có ta và Ngô Lôi là khốn khổ, một người lẩn trốn ra nước ngoài, trở thành tội phạm, tương lai trở nên tối tăm mờ mịt, trải qua máu tanh, làm bạn với sát thủ, một người thì bị phế cả hai chân, sống một cuộc sống không bằng chết...
Không đúng! Còn có một người khác, thậm chí còn tệ hơn cả hai người chúng ta!
Nhớ về điều này, vào lúc này Diệp Trần đã đi tới chỗ ngồi của mình, đột nhiên ngẩng đầu và nhìn vào chỗ ngồi ở trước mặt hắn. Thấy rằng đó là một cô gái có gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo thì không cần phải nói, mặc dù không có đánh phấn trang điểm, cũng chỉ mặc đồng phục học sinh bình thường, trên đầu cũng chỉ tùy ý buộc tóc lại theo kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhưng vẫn rực rỡ trong đám đông.
"Đường Thanh Nhã... kiếp trước là tôi đã làm liên lụy đến cô a!"
Nếu nói về những người mà Diệp Trần mắc nợ nhiều nhất ở kiếp trước, ngoài Tô Lam và Ngô Lỗi ra, còn có một người nữa chính là Đường Thanh Nhã. Đường Thanh Nhã là lớp trưởng lớp 12a3, không có nhiều tiếp xúc với Diệp Trần ở trường trung học, nhưng sau khi lên đại học, họ không chỉ cùng vào một trường đại học, còn là cùng chuyên ngành, cùng lớp học. Bởi vì bọn họ là bạn học cùng lớp cũ, lại cùng quê, cùng với sự cố ý tác hợp của Ngô Lỗi, cho nên tình cảm của hai người cũng dần dần ấm lên. Tuy nhiên, khi mà mối quan hệ của hai người sắp phá vỡ giới hạn cuối cùng, Đường Thanh Nhã đột nhiên lại bị hại, hơn nữa còn bị người ta cưỡng hiếp rồi giết. Càng khiến cho người ta không nghĩ tới, sau khi cảnh sát điều tra, cuối cùng có được tất cả bằng chứng, thế mà tất cả bằng chứng đó đều chỉ về hướng Diệp Trần!
Tất nhiên, sau một vài năm, chỉ sau vài năm Diệp Trần đã điều tra ra chân tướng của chuyện này, tất cả những chuyện này đều là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, một tay Diệp Vô Thương đã tạo ra để hãm hại hắn...Khi những suy nghĩ của Diệp Trần đang bay theo gió, đột nhiên Ngô Lỗi ở một bên nở ra một nụ cười mờ ám "Ha ha, tôi đã nói làm thế nào ông lại quên tiện nhân Liễu Diễm kia nhanh đến như vậy, hóa ra là đang coi trọng lớp trưởng đại nhân của lớp chúng ta rồi phải không? Tuy nhiên bạn bè tốt nhắc nhở ông một câu chân thành, thân thế của cô nàng Đường Thanh Nhã này thực sự không đơn giản chút nào a, ông muốn theo đuổi cô ấy, tôi sợ khó khăn không nhỏ a."
Hoá ra, Ngô Lỗi thấy Diệp Trần đang nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, nên cho rằng Diệp Trần có ý đồ đối với Đường Thanh Nhã, không nhịn được, không thể không nói lên lời nói trêu chọc. Diệp Trần nghe được điều này từ Ngô Lỗi, đột nhiên lắc đầu mỉm cười, không nói gì cả. Tất nhiên, hắn biết thân thế của Đường Thanh Nhã không đơn giản, Đường gia chính là một gia tộc lớn nhất ở Vân Châu, ngay cả trong toàn tỉnh Thiên Nam đều có chút tên tuổi, chỉ có điều Đường Thanh Nhã làm người khá là khiêm tốn, vì thế người bên ngoài không ai biết mà thôi.
Kiếp trước của Diệp Trần bị Diệp Vô Thương ngấm ngầm mưu tính, sau đó Đường gia cũng không ít lần tìm hắn gây khó dễ, thậm chí còn đi khắp nơi treo giải thưởng cho cái đầu của hắn, do đó Diệp Trần cũng không có gì lạ lẫm. ""Người mà ta mắc nợ, đương nhiên được trở lại thế giới này, thì phải đền bù lại cho tốt, còn về Diệp Vô Thương...Diệp gia ở trong toàn bộ Hoa Hạ có một vị trí vô cùng quan trọng, đằng sau cao thủ nhiều như mây, với thực lực hiện tại của ta, còn chưa đủ để mà chống lại, trước mắt chỉ có thể nhẫn nại một đoạn thời gian!""
...
Thoáng chớp mắt, buổi sáng trôi qua vội vã, đã đến giữa trưa.
Sau khi tu vi tăng lên tới Luyện Khí tầng ba, cường độ các tế bào não của Diệp Trần cũng vượt xa con người bình thường, chỉ mất một buổi sáng ngắn ngủi, về cơ bản đã đọc tất cả các tài liệu học tập một lần, và tất cả đều hiểu và nhớ kỹ. Mặc dù đối với Diện Trần ngày nay, đi học thực sự cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng dù sao vẫn phải hướng Tô Lam báo cáo kết quả học tập. Ngoài ra, hắn ta vẫn chưa tìm thấy đạo tràng thực sự để tu luyện, cũng không có đan dược bổ trợ, tu vi căn bản không có cách nào đột phá, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, tam thời đi học để giết thời gian a.
...
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông tan học vang lên vào giữa trưa, Diệp Trần ban đầu dự định đi dạo xung quanh trường học một chút, xem hắn có thể tìm thấy một số cửa hàng bán thuốc đông y hay không, với số tiền hơn một vạn đồng tiền mà tên Bưu kia đưa cho vào buổi sáng, mua một số loại dược liệu cần thiết cho luyện đan sau này. Không ngờ, giáo viên vừa chân trước bước chân ra khỏi cửa, chân sau lớp trưởng Đường Thanh Nhã đã bước lên bục giảng, vẻ mặt hưng phấn nói:
"Hôm nay là trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị của toàn trường, mà đối thủ của lớp chúng ta là lớp 12a6, trận đấu bắt đầu vào lúc 120", đợi lát nữa mọi người ăn cơm trưa xong, tất cả đến tập trung ở sân chơi, không ai được phép vắng mặt!"
Diệp Trần đột nhiên vỡ òa trong im lặng, đang suy nghĩ có nên đi hay không, Ngô Lỗi ở một bên đột nhiên vỗ vào bả vai của hắn, cười nói:
"Diệp Trần, lần trước Vu Cương làm nhục nhã ông như vậy, lần này nhìn anh em báo thù cho ông như thế nào!"
"Báo thù?"
Diệp Trần đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại những ký ức liên quan gần đây, đột nhiên hiểu ra.
Hoá ra, trận chung kết giải bóng rổ quan hệ hữu nghị toàn trường này, đã diễn ra trong vài ngày, trước đó đội bóng rổ lớp 12a3 với lớp 12a6 đã từng gặp nhau một trận, mà tên Vu Cương kia lại là chủ lực của đội bóng rổ lớp 12a6. Vào lúc đó, Diệp Trần cũng có tên trong hàng ngũ dự bị của đội bóng đấu qua một lần, thật không may lại bị Vu Cương nhằm vào, liên tiếp bị chụp mũ, bị làm cho nhục nhã, biến thành trò cười lúc đó.
Nhớ rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện, Diệp Trần không thể không âm thầm lắc đầu, đối với loại ân oán này, với tâm cảnh của hắn bây giờ, thực sự là không bận tâm, và với thực lực hiện tại của hắn, nếu hắn thực sự muốn tìm Vu Cương báo thù, một ngón tay cũng có thể tiêu diệt Vu Cương mười lần tám lần. Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Trần đột nhiên nhớ lại, vào lúc này ở kiếp trước, hắn vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cũng không tận mắt xem trận chung kết bóng rổ này, nhưng kết quả cuối cùng có vẻ như lớp 12a6 đã dành chức vô địch, lớp 12a3 chẳng những bị thua, mà Ngô Lỗi dường như còn bị thương...
Chương 7 Người chơi bóng rổ giỏi nhất
Vào buổi trưa, trận bóng rổ còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng xung quanh sân bóng rổ đã có rất nhiều người. Dù sao đó cũng là trận chung kết, cả hai bên gần như có thể được cho là đại diện cho trình độ cao nhất của bóng rổ ở trường trung học số một Vân Châu, được nhận rất nhiều sự quan tâm, một số người thậm chí đã bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Lớp 12a3 và lớp 12a6, đều là lớp có đội bóng rổ được công nhận là một trong những đội bóng rổ giỏi nhất trường trung học chúng ta, các bạn cảm thấy lớp nào sẽ có hy vọng thắng lớn hơn?"
"Chắc là lớp 12a3 đi, dù sao họ có Trần Húc Dương trong lớp bọn họ, đó là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường học của chúng ta!"
"Tôi không nghĩ vậy! Tôi nghe nói lớp 12a6 vì muốn thắng được trận chung kết lần này, đặc biệt mời một viện trợ từ bên ngoài, thực lực cũng rất mạnh!"
"Không quan tâm lớp nào thắng, lớp nào thua, chỉ cần biết trận đấu này khẳng định cực kỳ hấp dẫn!"
...
Dưới sự thảo luận ầm ĩ của đám đông, thành viên của hai đội lần lượt cũng có mặt, Diệp Trần đối với trò chơi bóng rổ này, thực sự hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào, giống như một người lớn đi xem một nhóm trẻ em chơi, không thực sự có ý nghĩa, hắn hoàn toàn bởi vì bị Ngô Lỗi nhất quyết kéo đến sân bóng rổ nên mới miễn cường ngồi đây xem. Tuy nhiên khi nhìn thấy các cầu thủ xuất hiện trong lớp 12a6, một trong số họ đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn. Đó là một thiếu niên có tầm vóc hơi thấp và gầy gò, thoạt nhìn, có vẻ không mấy ấn tượng, nhưng đôi mắt sắc sảo, có một cỗ khí thế thấp thoáng trên cơ thể.
"Võ giả Nội Kình sao? Không nghĩ ra ở trường học nho nhỏ này, thậm chí còn có cao thủ võ đạo, mặc dù mới chỉ ngưng luyện ra nội kình không lâu, nhưng ở độ tuổi này đã rất hiếm thấy!"
Trong lòng Diệp Trần không thể không âm thầm lẩm bẩm một câu. Về phía Ngô Lỗi, thấy Diệp Trần nhìn chằm chằm vào người thiếu niên gầy gò kia, cười nói:
"Người đó gọi là Hướng Hải, nó là viện trợ từ bên ngoài mà lớp 12a6 mời tới, nghe nói người này có kỹ thuật tốt, nhưng ông nhìn xem, muốn cao không cao, muốn cơ bắp cũng không có cơ bắp, có thể mạnh đến mức nào? Tôi thực sự không biết cái tên Vu Cương kia nghĩ gì! Diệp Trần, ông ở một bên nhìn kỹ, nhìn tôi báo thù cho ông như thế nào!"
Ngôi Lỗi tràn đầy tự tin, vẫn không quên đưa cánh tay lên, nắn bóp sơ qua cơ bắp của mình. Diệp Trần dở khóc dở cười, đang muốn chắc nhở Ngô Lỗi cẩn thận với tên Hướng Hải này, bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng.
"Khỉ! Đừng nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian tới đây!"
Nói chuyện chính là một thiếu niên rất đẹp trai có dáng người mảnh mai, mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng. Đó chính là nhân vật được coi là linh hồn của đội bóng rổ lớp 12a3, Trần Húc Dương người được biết đến là cầu thủ bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Theo lời của Ngô Lỗi, lớp 12a3 đã có thể vượt qua tất cả các đối thủ, vào chơi ở trận chung kết, hầu như hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Trần Húc Dương, số điểm mà toàn đội đã ghi được trong đó có 70% là của hắn, hoàn toàn do một mình Trần Húc Dương làm nên. Nếu không có Trần Húc Dương, lớp 12a3 đừng nói là có thể vào chơi trận chung kết, sợ rằng ngay ở vòng tám đội chưa chắc có thể vượt qua.
"Được rồi, đội trưởng!"
Mặc dù Ngô Lỗi tính cách phóng túng không chịu gò bó, tuy nhiên đối với Trần Húc Dương vẫn rất tôn trọng, vừa lên tiếng, đã theo một đường nhỏ chạy tới. Trần Húc Dương từ đầu đến cuối, đều không có liếc mắt nhìn Diệp Trần. Cũng không có gì là lạ, ở trong lớp Diệp Trần thuộc về top ba học sinh giỏi, vốn không được Trần Húc Dương chào đón tham gia môn thể thao này, và qua một vài ngày trước, Diệp Trần làm thành viên dự bị của đội bóng, chơi bóng thực sự tồi tệ, Trần Húc Dương tự nhiên ghét hắn nhiều hơn. Chỉ thấy Trần Húc Dương dẫn đầu Ngô Lỗi và những người khác, vừa mới đặt chân lên sân bóng rổ, có một làn sóng cổ vũ xung quanh.
"Nhìn kìa! Người mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng đó là Trần Húc Dương!"
"Thật rất đẹp trai nha!"
"Trần Húc Dương! Em yêu anh!"
...
Trần Húc Dương nghe những tiếng cổ vũ xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng và đẹp trai của hắn, cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười, vẫy tay với khán giả, đột nhiên một lần nữa thu hút một nhóm các cô gái la hét. Ngay cả Diệp Trần cũng phải thừa nhận, Trần Húc Dương ở trong độ tuổi này, hoàn toàn chính xác rất có sức hấp dẫn, không chỉ dáng người đẹp trai, hơn nữa còn đánh bóng rổ cũng rất giỏi, là môn thể thao có rất nhiều các cô gái thích. Nhớ lại kiếp trước, Trần Húc Dương sau đó được liên đoàn bóng rổ dò xét khai quật được, tham gia đội tuyển quốc gia, trở thành ngôi sao bóng rổ, cũng cho thấy tài năng bóng rổ cao của mình.
Đột nhiên, sau khi Trần Húc Dương vẫy tay chào khán giả, quay trở lại nơi tập trung của cầu thủ dự bị đội bóng lớp 12a3, sau đó đi thẳng tới trước mặt lớp trưởng Đường Thanh Nhã, trên mặt hiện lên một nụ cười tự tin, cất cao giọng nói:
"Thanh Nhã, nếu như hôm nay anh thắng trận chung kết này, em có thể đáp ứng lời mời đi ăn tối với anh không?"
Khi mọi người nghe thấy điều này, đột nhiên xì xào bàn tán lần nữa, các chàng trai thi nhau hú lên như tiếng sói tru, mà các cô gái thì có một cái nhìn ganh ghét và đố kỵ. Tuy nhiên, dường như Đường Thanh Nhã đối với lời đề nghị của Trần Húc Dương không thích cho lắm, hơi ngạc nhiên, ngay lập tức mỉm cười nói:
"Được rồi! Nếu như anh có thể thắng trận đấu này, vậy tôi sẽ tự bỏ tiền túi của mình ra, tổ chức ăn mừng cho các anh ở nhà hàng Diễm Dương!"
Nghe Đường Thanh Nhã nói như vậy, Diệp Trần không thể giải thích cảm giác gánh nặng trong lòng được tháo gỡ, ngay cả bản thân anh cũng không thể giải thích tại sao, đồng thời thầm khen EQ của Đường Thanh Nhã hơn người. Lời mời của Trần Húc Dương, rõ ràng là muốn theo đuổi Đường Thanh Nhã, và cố tính nói điều đó vào dịp này, nhiều ít có mấy phần tạo áp lực, bản thân Đường Thanh Nhã là lớp trưởng, xem như vì lấy đại cục làm trọng, không thể công khai từ chối, tránh cho Trần Húc Dương đỡ mất thể diện. Nhưng Đường Thanh Nhã cố ý phớt lờ ý tứ muốn theo đuổi của Trần Húc Dương, lấy "Anh" đổi thành "Các anh", để Trần Húc Dương cũng không có gì để nói. Nghe được Đường Thanh Nhã nói điều này, Trần Húc Dương không có lựa chọn nào khác dành phải mỉm cười, quay trở lại sân bóng rổ một lần nữa.
...
Ngay sau đó, năm thành viên của lớp 12a6 cũng đều vào sân, sau khi trọng tài và người chấm điểm vào vị trí làm việc của mình, trận chung kết cuối cùng đã chính thức bắt đầu!
Trước hết, tự nhiên là lấy ném bóng đến quyết định đội nào cầm bóng đội nào chọn sân. Không có gì đáng ngạc nhiên khi lớp 12a6 phái ra người chơi trung phong mặc áo số 5, người này chính là Vu Cương, mà lớp 12a3 thì chính là tiểu tiền phong Tần Húc Dương. Chiều cao của Trần Húc Dương hơi thấp hơn Vu Cương, nhưng sức bật của Trần Húc Dương tốt hơn nhiều so với Vu Cương cao to này, thật dễ dàng dành được quyền giữ bóng. Năm thành viên đội bóng lớp 12a3, sau khi trải qua rất nhiều trận đấu bóng rổ, đã có sự phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hậu vệ khống chế bóng đưa bóng đến sân trước, sau đó đưa bóng rổ truyền tới trong tay của Trần Húc Dương.
Khóe miệng của Trần Húc Dương hơi nhấc lên, trên khuôn mặt hiện ra sự tự tin, sự dụng một cái động tác giả, dễ dàng vượt qua sự ngăn cản của Vu Cương, sau đó gia tăng tốc độ, chạy ba bước ném bóng, một tay cầm bóng rổ, cơ thể nhảy lên thật cao, sau đó bóng hướng vào vòng rổ mạnh mẽ ném vào!
Rõ ràng, anh ta muốn úp rổ!
Trên khán đài, mọi người đều thấy cảnh này, rất nhiều người đều không nhịn được nhao nhao lớn tiếng khen hay.
"Đó là Trần Húc Dương! Thật đẹp trai!"
"Vừa lên đã muốn úp rổ! Trâu bò!"
"Có vẻ như Vu Cương này, rõ ràng không phải là đối thủ của Trần Húc Dương!"
"Không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì lớp 12a3 là nhà vô địch hôm nay!"
...
Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng, Trần Húc Dương phải như thường lệ, lúc bắt đầu đại sát tứ phương, tiếp theo lại xảy ra một cảnh tượng, mà để cho mọi người phải choáng váng.
Chương 8 Điểm số cách biệt lớn
Chỉ thấy, ngay lúc Trần Húc Dương nhảy lên, cùng lúc đó còn có một người khác đột ngột xuất hiện, đó chính là người mà mới nhìn qua, trông có vẻ bình thường không có gì lạ Hướng Hải!
Tên này rõ ràng phải thấp hơn không chỉ mười centimet so với Trần Húc Dương, nhưng sau khi nhảy lên, một lần nhảy lên này vậy mà hơn hẳn Trần Húc Dương!
"Ba!"
Một đạo âm thanh lanh lảnh vang lên.
Bóng rổ trong tay Trần Húc Dương, theo âm thanh mà bay ra!
"Trần Húc Dương... Thế mà bị chặn rồi?"
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần đã sớm đoán được kết quả này ra, còn lại tất cả những người khác đều trợn tròn mắt.
"Đậu má! Ta không có nhìn lầm a? Trần Húc Dương thế mà bị chặn bởi một người có vóc dáng thấp hơn!"
"Thằng này, có sức bật thật khủng khiếp!"
"Quả thực khác thường!"
...
Nhắc tới, cũng nên trách Trần Húc Dương quá mức khinh địch, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, lấy sức bật của hắn, lại còn có thể bị ngăn chặn, cho nên khi ở trên vòng rổ cánh cửa coi như đã mở ra, căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, điều này mới để cho đối phương một đòn thành công. Sau khi bóng rổ bị đập xuống, không chỉ có riêng Trần Húc Dương choáng váng, tất cả bốn người còn lại của đội bóng lớp 12a3 cũng đều sửng sốt, rõ ràng cũng không có phản ứng là chuyện gì xảy ra. Vu Cương nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng nhặt bóng từ dưới đất nhặt lên, một đường dẫn bóng chạy đến phía dưới vòng rổ của sân đội bạn, dễ dàng ném vào vòng rổ một cái, lớp 12a6 đã có 2 điểm vào sổ.
"Ha ha ha! Trần Húc Dương! Ông cũng có ngày hôm nay!"
Sau khi Vu Cương hoàn thành ném bóng vào rổ, lập tức đắc ý cười ha ha, hắn và Trần Húc Dương cùng thuộc đội bóng rổ của trường học, nhưng lại luôn luôn bị Trần Húc Dương áp chế, mỗi lần Trần Húc Dương làm ra náo động lớn, đều đưa hắn ta ra làm nền, trong lòng khó chịu khó có thể tưởng tượng được.
"Hừ! Tôi vừa rồi chẳng qua nhất thời chủ quan, ai thắng ai thua còn chưa biết được!"
Trần Húc Dương xanh cả mặt, trải quan lần vừa rồi, hắn ta đã hoàn toàn bỏ đi tư tưởng cuồng ngạo. Hắn cũng nghĩ rằng tài nghệ của mình không bằng người, hắn tin tưởng, chỉ cần mình điều chỉnh tâm lý tốt, phát huy ra toàn bộ thực lực của chính mình, chắc chắn có khả năng đem về chiến thắng như trước đây.
...
Rất nhanh, từ lớp 12a3 phát bóng, hậu vệ khống chế bóng, dẫn bóng vừa mới tới được hơn nửa sân, đang chuẩn bị lấy bóng truyền cho Trần Húc Dương,
"Ba!"
Đột nhiên từ đâu ra lại xuất hiện ra một người, vậy mà trực tiếp đem bóng chặn đứng, người đó chính là tên Hướng Hải kia!
"Đậu má! Tốc độ thật nhanh!"
"Sức phán đoán cũng chuẩn xác đến đáng sợ!"
"Quả nhiên là cao thủ!"
...
Mọi người vây xem ở xung quanh, thấy cảnh này, đột nhiên một lần nữa xì xào bàn tán.
Sau khi Trần Húc Dương nhìn thấy Hướng Hải hoàn thành cắt bóng, nhanh chóng đuổi theo, đáng tiếc khoảng cách giữa hai người là rất xa, hơn nữa tốc độ dẫn bóng của Hướng Hải, cũng là nhanh kinh người, chỉ chốc lát cũng đã chạy tới dưới vòng rổ, dễ dàng tăng lên điểm số của đội bóng.
"Người chơi bóng rổ giỏi nhất, nhưng chỉ được như vậy thôi sao!"
Hướng Hải sau khi tăng lên điểm số của đội bóng, lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Húc Dương, vẻ mặt khinh bỉ nhạo báng nói.
Trần Húc Dương nghe được điều này, đột nhiên hai mắt đỏ bừng, tức giận đến phổi sắp nổ tung, lập tức ném bóng cho đồng đội ở đằng sau đang lững thững đến chậm.
"Phát bóng! Ta tự mình đến dẫn bóng!"
Trần Húc Dương hoàn toàn là nóng cốt của đội bóng lớp 12a3, đồng đội tự nhiên không dám không nghe lời, ôm bóng rổ đi ra ngoài sân, đưa bóng phát cho Trần Húc Dương đang tức đến nổ phổi. Sau đó, Trần Húc Dương một mình dẫn bóng đi đến trước sân, sau đó, cú nhảy lên ném bóng từ bên ngoài vạch ba điểm, cuối cùng ghi được 3 điểm. Mọi người đột nhiên reo hò một hồi, như thể chào đón sự trở lại của nhà vua.
Trên mặt Trần Húc Dương, cuối cùng cũng khôi phục được mấy phần tự tin của ngày xưa. Đáng tiếc ngay sau đó, Hướng Hải của đội bóng lớp 12a6 kia, cũng từ bên ngoài vạch ba điểm nhảy lên ném bóng, cũng ghi được 3 điểm. Trần Húc Dương sầm mặt lại, ngay lập tức một lần nữa tự mình dẫn bóng, chuẩn bị giành lại điểm số. Vào lúc này, Hướng Hải đột nhiên vọt lên, chạy tới bên cạnh đồng đội, nhiệm vụ vốn là phòng thủ chặn Trần Húc Dương, khoát tay áo, ra hiệu để cho hắn đến chặn lại Trần Húc Dương.
Trần Húc Dương thấy thế, trong lòng lập tức siết chặt lại, tuy nhiên dù sao hắn cũng có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh ổn định lại tinh thần, chuẩn bị đánh một trận thật đẹp khắc phục khó khăn, đến rửa sạch nhục nhã vừa rồi bị chặn lại. Chỉ thấy bóng rổ ở trong tay Trần Húc Dương, giống như có được sức sống, hai tay phối hợp với dưới mặt đất phi tốc nhảy lên, dưới hông dẫn bóng, phía sau dẫn bóng, nhanh chóng biến hướng... Khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Khán giả một lần nữa vang lên một tràng pháo tay lớn ủng hộ. Tuy nhiên ở hướng đối diện, người phòng thủ là Hướng Hải, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt khinh thường.
"Chỉ có vẻ bề ngoài!"
Vừa nói, Hướng Hải bỗng nhiên một cái thò người ra, dường như muốn đưa tay ra cắt bóng từ trong tay Trần Húc Dương.
Trần Húc Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
"Ngay vào lúc này!"
Hóa ra những gì hắn chờ đợi chính là cơ hội lần này, chỉ cần đối phương nghĩ đưa tay cắt bóng, trọng tâm nhất định bất ổn, lúc này hắn chỉ cần thay đổi phương hướng rồi gia tốc, là có thể trực tiếp đem đối phương hất ra, sau đó chạy vào nội tuyến. Quả nhiên, sau khi Trần Húc Dương sử dụng kỹ xảo đột ngột thay đổi phương hướng, động thái này khiến Hướng Hải trở thành mò kim đáy biển, quả nhiên thất bại. Trong lòng Trần Húc Dương rất vui mừng, ngay lập tức muốn tăng tốc độ, chuẩn bị đem Hướng Hải bỏ xa, đồng thời khóe miệng cũng không thể không hiện ra một nụ cười đắc ý.
"Hướng Hải, mi cũng là như thế mà thôi!"
Tuy nhiên, ngay tại lúc Trần Húc Dương tràn đầy tự tin, chuẩn bị xông thẳng vào bên trong, nhưng đột nhiên trong tay trống rỗng,
Quả bóng vậy mà... Không thấy!
"Cái gì!"
Trong lòng Trần Húc Dương hoảng hốt, vội vàng nhìn xuống, lại phát rằng bóng rổ đã sớm đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn.
"Không! Điều này làm sao có thể!"
Hắn là Trần Húc Dương! là người chơi bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Vậy mà lại để bóng rơi khỏi tay của mình, phạm vào một cái lỗi sơ đẳng như vậy sao?
Trần Húc Dương vẫn không thể hiểu được, trong lúc nhất thời lại sững sờ ở tại chỗ, mà khi hắn ta kịp phản ứng, Hướng Hải ở sau lưng, đã sớm nhặt bóng từ dưới đất lên, nhanh chóng chạy đi như ngựa bị sư tử đuổi. Khán giả ở xung quanh, một lần nữa lại bắt đầu xì xào bàn tán ầm ĩ.
"Tình huống như thế nào?"
"Trần Húc Dương hôm nay bị làm sao vậy?"
"Thậm chí ngay cả bóng đều cầm không được?"
"Thực sự là làm cho người ta quá thất vọng!"
...
Toàn bộ sân bóng rổ, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Trần nhìn ra mánh khóe trong đó. Hoá ra, Hướng Hải mới vừa rồi chụp bóng, mặc dù dường như là thất bại, nhưng là tên này lại lặng lẽ vận dụng nội kình, khiến quỹ tích vận động của quả bóng xảy ra thay đổi, cho nên vừa nhìn qua giống như là Trần Húc Dương phạm vào một lỗi sơ đẳng, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Khi Trần Húc Dương vẫn còn đang ở trạng thái không hiểu, Hướng Hải thật dễ dàng đưa bóng tới dưới rổ bên sân đội bạn, sau đó nhảy lên ném bóng vào rổ, kết thúc chiến đấu.
"Ầm!"
Âm thanh ném bóng vào rổ nặng nề, giống như một thanh cự chùy, mạnh mẽ đập nện vào bên trong trái tim của Trần Húc Dương, đem sự kiêu ngạo với vinh quang ngày xưa của hắn, cùng nhau đập vỡ nát, khuôn mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch vô cùng. Diệp Trần thấy thế, không thể không âm thầm lắc đầu, thật ra thì kỹ thuật bóng rổ của Trần Húc Dương so với Hướng Hải kia cũng không phải là kém, thậm chí mạnh hơn Hướng Hải rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thân cao và cánh tay phát triển trở thành ưu thế, nếu như thực sự bình tĩnh lại mà chơi, coi như đối phương là võ giả Nội Kình, cũng chưa chắc nhất định sẽ thua.
Đáng tiếc lúc trước hắn quá kiêu ngạo, tâm lý không có khả năng thua, hiện tại bỗng nhiên có người đánh nát niềm kiêu ngạo và làm tâm lý của hắn không ổn định, khiến trong lòng hắn đại loạn, tinh thần giảm sút. Quả nhiên, sau tình huống đó, Trần Húc Dương mắc nhiều sai lầm hơn, mặc dù có một số lần, nguyên nhân là bởi vì Hướng Hải vận dụng nội kình bố trí, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tinh thần thi đấu của Trần Húc Dương không tốt. Chỉ chớp mắt, mười phút đồng hồ trôi qua, ở dưới sự dẫn đầu của Hướng Hải và Vu Cương lớp 12a6, đã lấy được 25 điểm, mà lớp 12a3 lại chỉ dành được số điểm đáng thương là 7 điểm...
Chương 9 Diệp Trần lo lắng
Khi trọng tài thông báo kết thúc hiệp một, năm người của lớp 12a3, trở về chỗ nghỉ ngơi với khuôn mặt chán nản.
"Các ông bị làm sao thế? Các ông không thấy Hướng Hải đang một mực cản trở tôi sao? Mẹ nó mấy người các ông đều chết hết rồi à, các ông có biết phối hợp bao bọc phòng ngự như thế nào không?"
Trần Húc Dương tức sôi cả ruột, không có chỗ nào để trút cơn giận này, đành phải quát tháo, trách móc với bốn người còn lại. Hình ảnh ngày xưa lạnh lùng và thanh lịch là thế, sau khi giận dữ lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy, không còn sót lại chút nào. Bốn người nghe được điều này, trong lòng cảm thấy lạnh dần, mặc dù ở ngày thường đối với uy nghiêm của Trần Húc Dương có đôi chút lo ngại, cũng không nói thêm gì, nhưng ở trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán.
"Khỉ! Lão Phạm! Đợi lát nữa hai ông kèm chặt Hướng Hải cho tôi, còn về những người khác các ông không cần quản!"
Sau khi Trần Húc Dương trút giận một hồi, thì chỉ vào Ngô Lỗi và một thiếu niên khác, ra lệnh.
"Được rồi, đội trưởng!"
Mặc dù hai người có phần không thoải mái với thái độ của Trần Húc Dương, nhưng họ cũng biết rằng, Trần Húc Dương là chủ lực tuyệt đối của bọn họ, nếu như bọn họ muốn chuyển bại thành thắng, họ chỉ có thể lắng nghe sự sắp xếp của Trần Húc Dương.
Diệp Trần ở bên cạnh, và nghe được Trần Húc Dương nói với Ngô Lỗi đi kèm chặt Hướng Hải, không thể không suy nghĩ, "Ở kiếp trước có phải Ngô Lỗi bị chấn thương ở trong trận đấu này, có phải bởi vì kèm Hướng Hải kia không? Mặc dù người này vừa mới ngưng luyện ra nội kình, vẫn còn xa để phóng nội kình ra ngoài làm tổn thương người, nhưng chỉ cần tiếp xúc va chạm với thân thể của hắn, hắn có thể lấy nội kình ra làm tổn thương người trong vô hình, người bình thường căn bản sẽ không chịu nổi..."
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần nhịn không được, không thể không nhắc nhở:
"Lỗi, lát nữa ông kèm Hướng Hải, hãy nhớ tuyệt đối không nên tranh chấp bóng ở quá gần hắn!"
Diệp Trần nói ra điều này, không chỉ Ngô Lỗi, Trần Húc Dương và những người khác thi nhau nhìn sang hắn, ngay cả lớp trưởng Đường Thanh Nhã cũng có vẻ mặt rất nghi hoặc nhìn sang hắn. Ngô Lỗi còn chưa kịp trả lời, Trần Húc Dương đã không nhịn được cười lạnh nói:
"Ông có biết chơi bóng rổ hay không? Đối với loại cao thủ bóng rổ như Hướng Hải, chỉ có kèm sát người mới tạo nên hiệu quả, không bám sát người kèm chết hắn, chẳng lẽ cứ để cho hắn lấy điểm tăng thêm điểm số của đội hắn à! Thực sự chẳng biết cái gì cả!"
Thực ra thì đứng ở góc độ của Trần Húc Dương, sắp xếp như vậy cũng không có gì sai cả, bởi vì hắn ta không biết gì về võ giả, một người võ giả có nội kình, lực sát thương đối với người bình thường mạnh bao nhiêu hắn càng không biết.
Diệp Trần nhíu mày, vẫn muốn nói tiếp, Ngô Lỗi lại chớp mắt vài cái với hắn.
"Diệp, ông không hiểu chiến thuật của bóng rổ, nói ít đi a!"
Thấy Ngô Lỗi cũng nói như vậy, Diệp Trần đành phải âm thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Đoán chừng những người này căn bản ngay cả võ giả nội kình là gì chắc cũng chưa từng nghe nói, coi như Diệp Trần nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin vào điều đó, sẽ chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi.
"Tút tút ~~ "
Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp hai của trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Ngay vào lúc này, lớp trưởng Đường Thanh Nhã đột nhiên bước đến bên cạnh Diệp Trần, tò mò hỏi:
"Diệp Trần, ý của anh là gì khi nói như vậy?"
Thành thật mà nói, Diệp Trần không nghĩ rằng Đường Thanh Nhã sẽ chủ động nói chuyện với chính mình, khi hắn nhớ đến trường trung học ở kiếp trước, tính cách của hắn sống nội tâm hơn trước khi vào đại học, hắn ta nói chuyện không quá mười câu với Đường Thanh Nhã. Nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt với những nét đẹp tinh tế, Diệp Trần không thể không nhớ tới kiếp trước, cảnh tượng Đường Thanh Nhã chết thảm, mà lấy tâm cảnh của hắn bây giờ, cũng không thể không bị ảnh hưởng. Đường Thanh Nhã được Diệp Trần nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy thâm tình, trái tim của cô không hiểu nhảy loạn lên một hồi, thậm chí ngay cả cô cũng không thể nói lên được tại sao.
"Vì sao trước đây không có nhận ra, anh chàng này dường như có vẻ...khá hấp dẫn!"
Nghĩ về điều này, gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã không thể không đỏ lên một chút, vậy mà không dám đối mặt với Diệp Trần, chột dạ chuyển dời ánh mắt sang một bên, cố ý hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Tôi đang hỏi anh đó! Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?"
"Khụ khụ..."
Diệp Trần trở nên lúng túng, vội vàng cười nói:
"Xin lỗi a, lớp trưởng đại nhân, tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ nên hơi căng thẳng, cô vừa hỏi tôi điều gì a?"
"Phốc ~ "
Khi Đường Thanh Nhã nghe thấy điều này, nhịn không được hé miệng cười, nghĩ thầm nói, "Làm sao mà tôi không thấy anh có một chút dáng vẻ nào là đang căng thẳng đây?"
Nói ra cũng thật kỳ lạ, nếu đổi lại là một anh chàng khác, luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, còn lắm lời như vậy, cô ta đã sớm nổi giận, nhưng khi đối mặt với ánh mắt phức tạp tràn đầy thâm tình kia của Diệp Trần, cô ta chẳng những không tức giận, thay vào đó tim lại đập nhanh không thể giải thích được.
"Vừa rồi tôi hỏi anh, tại sao anh không cho Ngô Lỗi kèm sát người Hướng Hải? Chẳng lẽ anh còn có biện pháp khác tốt hơn?"
Diệp Trần nghe thấy Đường Thanh Nhã hỏi về chuyện này, khuôn mặt hắn hơi nghiêm túc một chút, ánh mắt của hắn lại chuyển đến trên sân bóng, khẽ thở dài một hơi, nói:
"Không! Tôi chỉ hơi lo lắng..."
"Anh đang lo lắng về điều gì?"
Đường Thanh Nhã rất có tinh thần đánh vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, và tiếp tục hỏi.
Diệp Trần hướng về phía cô ta mỉm cười, nói:
"Lát nữa cô sẽ biết!"
...
Ngay khi hai người nói chuyện, trận chiến trên sân bóng rổ, đã sớm tiến vào trạng thái gay cấn.
Khoan hãy nói, Trần Húc Dương cho Ngô Lỗi và một người khác kèm chặt Hướng Hải, thực sự đã tạo ra hiệu quả nhất định.
Hướng Hải bị hai người cao lớn, lấy cách của thuốc cao da chó kèm chặt, hành động quả nhiên rất hạn chế.
Sau khi Trần Húc Dương thoát khỏi bóng ma của Hướng Hải, hắn ta lập tức phục hồi lại sự kiêu ngạo như thường ngày, còn lại Vu Cương và bốn người khác, căn bản không phải là đối thủ của Trần Húc Dương, bị hắn liên tục ghi điểm tăng lên điểm số của đội bóng.
Sau một thời gian, điểm số của hai đội từ 25 - 7, đuổi trở lại đến 30 - 18.
Mặc dù điểm số vẫn còn rất nhiều phía sau, nhưng ít ra đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, khán phòng bùng nổ lên tiếng vỗ tay.
"Có!"
"Trần Húc Dương đã liên tục ném ba quả 3 điểm a?"
"Tuyệt vời!"
"Theo tình huống này, cần phải nhanh chóng san bằng điểm số, thậm chí còn có thể lật ngược thế cờ!"
...
Thấy được tình hình của lớp 12a3 rất tốt đẹp, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không xấu hổ, nói thầm:
"Có phải vì ta đã nghĩ nhiều rồi không? Chẳng lẽ sau khi ta trọng sinh, quỹ tích của lịch sử cũng theo đó mà thay đổi?"
Tại thời điểm này, Diệp Trần đột nhiên thấy rằng, đến phiên lớp 12a6 cầm bóng, Vu Cương bỗng nhiên bám vào Hướng Hải thấp giọng nói một cái gì đó, sau đó gật đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
Chẳng mấy chốc, bóng rổ lại đến tay của Hướng Hải, giống như trước đây, chuẩn bị dẫn bóng vào sân trước.
Ngô Lỗi và một tên đồng đội khác, ngay lập tức cho thấy chiến thuật thuốc cao da chó, trực tiếp kèm sát người.
Hướng Hải thấy vậy, khóe miệng giương lên một chút, trong đôi mắt hiện ra sát khí, thực hiện dẫn bóng hướng hai người trực tiếp va chạm,
Diệp Trần nói thầm một tiếng không tốt!
Thật không may ở trong tình hình hiện tại, hắn đã không có đủ thời gian để đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hướng Hải vận đủ nội kình, mạnh mẽ đánh vào trên cơ thể hai người.
Ngay tại lúc ba người đang tiếp xúc thân thể với nhau, người bên ngoài có lẽ không có để ý tới, nhưng Diệp Trần lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi Hướng Hải giả vờ té ngã, hai khuỷu tay lại vừa vặn đè vào huyệt Đàn Trung của hai người!
Huyệt Đàn Trung, chính là một cái huyệt lớn trên cơ thể con người, khí hải ở chỗ đó, một đòn của cao thủ, là có thể lấy đi mạng sống của con người!
Ầm! Ầm!
Ngô Lỗi và một đồng đội khác, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề rơi vào sân bóng rổ, kêu đau không thôi.
Chương 10 Đánh cược
"Lỗi tử!"
Diệp Trần không thể không thở dài, và ngay lập tức bước nhanh về phía Ngô Lỗi, và với tay ra để kiểm tra tình trạng thể chất của hắn.
Còn may, mặc dù bị Hướng Hải dùng nội kình đánh vào huyệt vị quan trọng trong cơ thể, nhưng cũng may nội kình của tên kia vừa mới hình thành, còn chưa đủ để phát huy ra uy lực của võ giả nội kình, không đến mức làm tổn thương mạng sống của Ngô Lỗi.
Nhưng mặc dù là như vậy, nếu như đạo nội kình kia tùy ý ở lại trong cơ thể Ngô Lỗi, rất khó để phục hồi mà không có một khoảng thời gian hai tháng điều trị, và nó sẽ để lại nội thương, các thiết bị y tế thông thường căn bản kiểm tra không ra.
"Không có gì ngạc nhiên khi Lỗi tử luôn có vấn đề về ho khan, hóa ra lúc đầu là nhờ tên này ban tặng!"
Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần vươn tay ra đưa tới vị trí lồng ngực của Ngô Lỗi, vỗ nhẹ nhàng một cái, đã hóa giải đạo nội kình trong cơ thể hắn một cách vô hình, và đồng thời cũng vỗ một cái vào trên người của một đội viên khác.
"Diệp tử, tôi...khụ khụ, tôi không sao!"
Sau khi nội kình được Diệp Trần hóa giải, Ngô Lỗi đột nhiên trở nên tốt hơn, không còn đau đớn khó chịu như trước nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thể vào trận được nữa.
Vào lúc đó, tiếng còi của trọng tài đã vang lên,
Hướng Hải rõ ràng là dẫn bóng đánh người, trực tiếp bị thổi còi phạm quy, nhưng hắn không quan tâm chút nào, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ đắc ý và giễu cợt,
"Người của lớp 12a3, tất cả đều là những con gà yếu ớt, chẳng qua bị tôi va vào một phát, thật dễ vỡ như vậy sao? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là giả vờ, cố ý tạo phạm lỗi!"
"Đúng rồi!"
"Thật hèn hạ!"
Đám người trong lớp 12a6 cũng hùa theo thi nhau cười lớn,
Hướng Hải càng thêm đắc ý, còn muốn tiếp tục nhạo báng, đột nhiên cảm thấy một khí tức khốc liệt đánh tới, cả người đột nhiên bị trì trệ, nhanh chóng nhìn về phía người sở hữu khí tức kia.
Chỉ thấy, người bên cạnh hai người mà mình vừa đánh trúng, một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu, lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chính mình.
"Khí tức này...làm sao sẽ?"
Tại thời điểm đó, Hướng Hải cảm thấy một cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả từ trên người thiếu niên gầy yếu này, loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được ở trên người sư phụ của hắn lúc trước, và khí tức trên người của thiếu niên trước mắt này, dường như so với sư phụ của hắn còn mạnh mẽ hơn!
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, khi Diệp Trần cùng những người khác trong lớp 12a3, đỡ hai người Ngô Lỗi về chỗ nghỉ ngơi, thì hắn không còn cảm nhận được nữa.
"Lạ thật! Có phải cảm giác của ta bị nhầm lẫn không? Cũng có khả năng, sư phụ từng nói, với tuổi của ta, có thể tu luyện ra nội kình, đã được tính là một thiên tài võ thuật hiếm hoi, ở trường trung học số một Vân Châu này, làm sao lại có một người nào đó mạnh hơn cả sư phụ mình, hơn nữa còn là một học sinh cấp ba?
...
Lớp 12a3 có hai đội viên bị thương, khẳng định trong thời gian ngắn không có cách nào vào sân, chỉ có thể thay người ở hàng ghế dự bị vào.
"Các ông có ai đồng ý thay thế vị trí của Ngô Lỗi và lão Phạm không?"
Trần Húc Dương đảo mắt nhìn qua mấy người trong hàng ghế dự bị, khi ánh mắt đến, mọi người đều cúi đầu xuống và không có ai lên tiếng.
Nhìn thấy hai người Ngô Lỗi rơi vào kết quả như vậy, trong lòng những người khác tự nhiên có sợ hãi, không ai dám đứng ra làm con chim đầu đàn.
"Tôi sẽ thử một chút!"
Ngay khi mọi người đều không nói gì, đột nhiên có một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, bất ngờ chính là Diệp Trần!
"Ông?"
Trần Húc Dương không thể không cau mày, rõ ràng có mấy phần khinh thường. Trong đám người lớp 12a3, lúc này có vài người bắt đầu lên tiếng nhạo báng Diệp Trần.
"Hắc hắc, còn ngại lần trước chưa đủ mất mặt sao? Đều bị Vu Cương đánh bại!"
"Để ông vào chơi, với chịu thua có khác nhau ở chỗ nào không?"
"Thực sự không biết tự mình hiểu lấy một chút nào, đúng là lấy trứng chọi đá!"
...
Nghe thấy sự nhạo báng của mọi người, Diệp Trần chẳng hề mảnh may suy nghĩ bất cứ điều gì, Ngô Lỗi thì ngược lại, không nhịn được vùng vằng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mấy người kia tức giận mắng mỏ. "Mặc dù Diệp Trần chơi bóng rổ không giỏi, nhưng ít ra cậu ấy dám đứng ra, còn các ngươi thì sao? Ngoài việc chỉ biết đứng ra châm chọc người khác còn biết làm cái gì?"
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, rõ ràng là đầy khinh thường. Diệp Trần đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu không phải bởi vì bạn tốt bị người ám toán, thực sự không có hứng thú tranh luận với một đám trẻ con, tuy nhiên khi hắn đã quyết định ra tay, thì hắn không có lý do gì để rút lui.
Vì vậy, Diệp Trần đã đi lên hai bước, hướng về phía Đường Thanh Nhã nói: "Lớp trưởng đại nhân, để cho tôi vào sân đi, tôi có thể kéo số điểm trở lại"
Khi Diệp Trần nói ra lời này, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo.
"Chỉ dựa vào ông? Tôi không có nghe nhầm chứ?"
"Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi a!"
"Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thổi cho da trâu thành tươi mới và tinh tế như vậy!"
"Ngay cả Trần Húc Dương cũng không có cách nào kéo số điểm trở lại, ông nghĩ ông là ai?"
...
Ngay cả Ngô Lỗi khi nghe Diệp Trần đột nhiên thốt lên câu nói điên rồ này, trên mặt cũng cảm thấy có chút nhịn không được, vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Trần.
"Diệp tử, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi nói mạnh miệng a!"
Diệp Trần hướng hắn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Húc Dương.
"Trần Húc Dương, ông có dám đánh cược cùng với tôi hay không?"
Trần Húc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn mỉm cười lạnh lùng.
"Ông muốn đánh cược gì với tôi?"
Diệp Trần thản nhiên nói: "Rất đơn giản, hãy để tôi tới thay thế vị trí của Ngô Lỗi, và sau đó ông sẽ cho tôi tất cả quyền ném bóng, tôi chỉ cần năm phút, là có thể san bằng điểm số!"
Xoạt!
Toàn bộ lớp 12a3, đều nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, gần như trong đầu của mỗi người, cùng tung ra hai chữ.
"Cuồng vọng"
Trần Húc Dương thậm chí còn cười vì những lời nói của Diệp Trần nghe quá mức hoang đường. Lúc đầu còn muốn trực tiếp khiển trách Diệp Trần một phen, nhưng hắn lại nghĩ lại, đội của hắn có hai vị tướng bị thương, và gần như chắc chắn sẽ thua. Đã như vậy, không bằng dứt khoát để tân binh như Diệp Trần vào sân cho mất mặt xấu hổ, để hắn ta có thể đẩy trách nhiệm thua trận cho Diệp Trần, và đưa cho Diệp Trần một bài học, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Suy nghĩ về điều này, Trần Húc Dương một lần nữa mỉm cười lạnh lùng, nói:
"Tốt! Tôi có thể để cho ông ra sân, cũng có thể cho ông tất cả quyền ném bóng, nhưng nếu ông không thể làm điều đó thì sao?"
Vẻ mặt Diệp Trần rất tùy ý, vẫy tay sang một bên.
"Tất cả tùy ông!"
"Tốt tốt tốt!"
Trần Húc Dương giận quá hóa cười, bây giờ hắn ta thấy dáng vẻ của Diệp Trần, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió thổi, liền tức giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, nói:
"Hôm nay tôi sẽ đánh cược này với ông! Nếu ông thực sự có khả năng này, Trần Húc Dương tôi sẽ tự rót trà rót rượu bái ông làm thầy!"
Không ngờ, Diệp Trần lại chỉ cười nhạt một tiếng "Muồn trở thành đồ đệ của tôi, ông ngược lại nghĩ hay thật! Hay là đơn giản một chút đi, chúng ta lấy mười vạn đồng làm tiền đánh cược, nếu như tôi có khả năng làm được điều đó, ông sẽ cho tôi mười vạn đồng, trái lại tôi sẽ cho ông mười vạn đồng, như thế được không?"
Nếu như Trần Húc Dương thật sự bái Diệp Trần hắn làm thầy, đây không phải là trừng phạt, ngược lại còn là phần thưởng a.
Phải biết, ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu nhân tài, suy nghĩ nát cả óc, muốn bái Cuồng Đế hắn làm thầy đây!
Ở trong trí nhớ của Diệp Trần, Trần Húc Dương dường như là con của một nhà giàu có, mười vạn đồng tiền chắc là sẽ không để vào mắt, mà hắn bây giờ, thiếu nhất chính là tiền. Quả nhiên, Trần Húc Dương ngay lập tức đáp ứng.
"Tốt! Tôi đánh cược này với ông! Nếu ông có thể thắng, tôi trực tiếp cho ông hai mươi vạn! Nhưng nếu ông thua, tôi không cần tiền của ông, tin rằng ông cũng không có nhiều tiền như vậy để trả tôi, tôi chỉ cần ông cởi sạch quần áo, chạy một vòng quanh sân! Bây giờ, ông có dám đánh cược với tôi không?"
Bình luận facebook