-
Chương 211-215
Chương 211 Tô Lam chấn động
Chẳng những Trần Tu Minh trợn tròn mắt, mọi người cũng kinh ngạc tới ngây người!
Trần Kỳ Phong từ trước tới nay thế nhưng là có cái tiếng hay bao che khuyết điểm, con trai hắn bị người khác phế đi một cái chân, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Cho dù đối phương thật sự là một vị công tử ca của một gia tộc lớn nào đó, cũng không thể sợ hãi đến tình trạng như thế chứ?
Chỉ có những người ở phía sau, các vị đại lão ở Vân Châu đã từ tầng hai chậm rãi đi xuống, trong lòng của bọn họ mới hiểu rõ.
Trần Kỳ Phong nhìn qua là đang trừng phạt con trai bảo bối của mình, kỳ thực lại là đang cứu hắn, nếu như cái tên này tiếp tục tùy ý nói hươu nói vượn nữa, đừng nói là Trần Kỳ Phong không bảo vệ nổi hắn, coi như Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi hắn!
Dù sao, vị trước mắt này thế nhưng ngay cả tồn tại như Thần Long Tứ Quân cũng dám nói giết là giết!
Phải biết, Thần Long Tứ Quân kia bản thân là cung phụng của Thần Long vệ, chẳng những có quân hàm Thiếu tướng, địa vị cũng rất cao quý, chỉ cần một vị trong đó đi ra đều có thể ném Trần Kỳ Phong Tư lệnh quân đội ở nơi này ra xa mười con phố!
Ngay cả nhân vật lớn như vậy Diệp Trần cũng đám giết, hơn nữa sau khi giết chết tất cả, quân đội còn không có truy cứu chứ đừng nói chỉ là một cái Trần Kỳ Phong nho nhỏ như hắn?
Sau khi Trần Kỳ Phong đầu tiên là đuổi con của mình đi, lo lắng bất an nhìn về phía Diệp Trần, thấy vẻ mặt bình thản của hắn, dường như cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự là sợ Diệp Trần dưới cơn nóng giận lấy đi tính mạng con trai bảo bối của hắn, nếu thật sự là như vậy chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn!
Thế nhưng, tuy rằng tạm thời có thể giữ lại cái mạng nhỏ của con trai mình, Trần Kỳ Phong vẫn còn chút không quá yên tâm, lúc này đang chuẩn bị muốn tiến lên nhận lỗi với Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại hướng hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, đã chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Hôm nay, dừng lại ở đây đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên đang đứng ở tầng hai.
Ngay sau đó, mọi người ở tầng một thấy được cảnh tượng mà cả đời chính mình khó quên!
Chỉ thấy, mười mấy đại lão trong thành phố Vân Châu và các thành khố khác, lúc này còn đang ngăn ở phía trước.
Nhưng vị thiếu niên thần bí này đang từ từ đi tới trước mặt bọn hắn, những đại lão có danh chấn một phương này thế mà nhao nhao tự động tránh ra một con đường!
Hơn nữa tất cả đều hơi khom người, vẻ mặt vô cùng cúng kính trang nghiêm!
Oanh!
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên triệt để nổ tung, mọi người đều có loại cảm giác giống như gặp quỷ!
Trước đó một câu nói của Diệp Trần để Trần Kỳ Phong chịu thua là đã hoang toàn ở ngoài dự liệu của mọi người, đã cảm thấy không thể tin nổi rồi.
Bây giờ, thế nhưng ngay cả mười mấy tên đại lão đang ở trước mắt này, vậy mà mọi người đều cúi đầu trước người hắn!
Mà thiếu niên kia chỉ hướng về phía mọi người khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp đi qua hai hàng người kia, như thể những người nỳ đều chỉ là thần tử của hắn!
Vào lúc này, hai tay của hắn chắp sau lưng, đã bắt đầu đi lên bậc thang.
Những vị đại lão các nơi ở sau lưng kia, nhưng không có bất kỳ một ai có biểu hiện không hài lòng dù chỉ một chút nào, giống như tất cả chuyện này đều là đương nhiên...
Mọi người đều thấy cảnh tượng này, đột nhiên từng người như một con vịt bị kẻ nào đó bóp lấy cổ, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Thế nhưng ở trong lòng mỗi người sớm đã dời sông lấp biển, nhấc lên một cơn sóng lớn kinh thiên.
Phải biết, nhóm những đại lão trước mắt này, nếu như liên thủ với nhau cũng đủ sức để phá vỡ nền kinh tế của một tỉnh, cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đích thân tới đây, chỉ sợ cũng không được cho thể diện lớn như thế a?
Thiếu niên này đến cùng là có thân phận lớn chừng nào? Thế mà so với người đứng đầu tỉnh Thiên Nam còn có giá đỡ lớn hơn!
Còn về Lý Vân Phi kia, mắt thấy mọi chuyện xảy ra ở trước mắt, vào lúc này hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hắn vọt tới đỉnh đầu, mồ hôi lạnh ứa ra ở trên lưng, đều bị dọa cho sợ sắp ngất đi, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ có một cái ý nghĩ, "Đây là Diệp Trần mà ta biết sao? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?"
...
Ở trên tầng hai, Tô Lam và Sở Phi Yên sánh đôi đứng cùng một chỗ, hôm nay hai người mặc sườn xám, dáng người gợi cảm nhưng không mất đi vẻ cao quý, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.
Diệp Trần từ từ đi về phía trước của hai người, nhìn thấy tình cảnh hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm, hiện tại Tô Lam còn đang bị sốc trước cảnh tượng vừa rồi chưa lấy lại được tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng:
"Dì Lam, không có ý tứ a, cháu tới muộn!"
Tô Lam sững sờ được một lúc và cô không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cô mừng tới phát khóc, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Uyển Dung, chị thấy được không? Tiểu Trần lớn rồi, đã có tiền đồ rồi! Chị ở dưới cửu tuyền cũng có thể được yên nghỉ!"
Tuy rằng, sau khi trải qua chuyện lần trước ở khách sạn Vân Hải, Tô Lam loáng thoáng đã biết, Diệp Trần bây giờ đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà đạt tới mức độ kinh khủng như thế!
Đối với Tô Lam mà nói, mấy ngày vừa qua sự vui mừng và ngạc nhiên mà cô ta nhận được, thật đúng như liên tiếp từng cơn sóng, khến cô ta cảm thấy quả thực giống như nằm mơ.
Trước đó, Diệp Trần nói muốn giúp cô ta mở một nhà hàng tốt nhất toàn bộ Vân Châu, lúc ấy cô ta còn cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm, không nghĩ chỉ mới có thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thế mà thật sự đã làm được!
Không những như thế, hôm nay nhà hàng khai trương, toàn bộ các đại lão ở Vân Châu đều đến, thậm chí trong số những nười này đều là đại lão bản mà Tô Lam phải ngưỡng vọng từ ngày xưa!
Càng hơn thế nữa, ngay cả những nhân vật cấp bá chủ ở các thành phố khác cũng thi nhau đến đây để chúc mừng!
Vốn Tô Lam còn tưởng rằng, những người này chẳng qua là cho Đường lão gia tử thể diện, cho tới lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Tô Lam mới biết tất cả những thứ này, tất cả đều bởi vì một người Diệp Trần mà thôi!
...
Tuy nhiên, nghe được lời này của Tô Lam, Diệp Trần đầu tiên là khẽ thở dài, trong đôi mắt chợt hiện lên một vệt sắc bén, thấp giọng nói:
"Không! Dì Lam, cháu còn chưa có đi tới Diệp gia, tìm cái người phụ tình kia để tìm lại công đạo thuộc về mẹ cháu! Còn chưa có giết chết con tiện nhân họ Tần kia để báo thù cho mẹ cháu, mẹ cháu làm sao có thể nghỉ ngơi được?"
Tô Lam đột nhiên trì trệ lại, trong đôi mặt hiện ra vẻ kinh hãi, sau đó vươn tay lên bắt lấy cổ tay Diệp Trần, vuốt đi nước mắt nói:
"Tiểu Trần, dì không biết cháu làm sao biết được những chuyện này, nhưng chuyện năm đó không phải như cháu nghĩ! Ít ra cha của cháu cũng không có tệ như cháu nghĩ..."
Nói đến đây, Tô Lam dừng một chút sau đó lại nói tiếp:
"Thật ra thì năm đó trước khi me chúa qua đời, đã từng cố ý dặn dò với dì, bảo dì đừng nói thân thế của cháu ra, không hi vọng cháu bị cuốn vào trong tranh đấu thị phi của gia tộc kia..."
"Chẳng qua hiện này, cháu đã biết về thân thế của mình, dì tiếp tục giấu diếm cháu thì cũng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì, dì sẽ nói cho cháu những gì mà dì biết đi!"
Diệp Trần nghe đượ điều này, tự nhiên là cầu còn không được, lập tức lôi Tô Lam đi sang phòng khách vip ở một bên, đồng thời đối mặt với Sở Phi Yên nói:
"Phi Yên, ta có chuyện quan trọng muốn trao đổi với dì Lam, chuyện tiếp theo giao cho cô đến xử lý!"
Sở Phi Yên lập tức gật đầu nói vâng.
...
Một cuộc trò chuyện này của hai người chính là hơn nửa ngày, ước chừng hơn ba giờ đồng hồ lúc này mới từ trong phòng khách VIP đi ra.
Mà lúc này, tiệc sớm đã kết thúc, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn ra, tất cả các đại lão các nơi khác đều đã rời đi.
Chương 212 Ngôi sao bắt chuyện
Diệp Trần vừa mới đi ra từ trong phòng khách, Tào Khôn và Đường Nghiệp lập tức đi tới.
"Đường lão gia tử, Tào Tứ Gia, không phải các ngươi ở chỗ này là cố ý chờ ta chứ?"
Diệp Trần nhìn thấy hai người, không thể không mỉm cười tò mò hỏi.
Không nghĩ tới, vẻ mặt Tào Khôn không cam lòng nói:
"Diệp tiên sinh, có một chuyện ta phải báo cáo với ngài! Ta gửi thiệp mơi tới đại lão các phương tới đây chúc mừng, Lục gia và Liễu gia ở Thiên Hải với Từ Báo ở Hải Châu, Hà Tiến ở Lam Châu lại dám từ chối không đến, quả thực rất đáng giận!"
"Ồ?"
Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày cũng không thể không nhíu lại.
Tuy rằng chuyện này hắn chưa từng hỏi, tất cả đều là một tay Tào Khôn xử lý, nhưng nếu là đặt tại trước kia, những người này đang rất muốn nịnh nọt mình, nhất là Từ Báo ở Hải Châu và Hà Tiến ở Lâm Châu, hai người kia bởi vì lúc trước có một chút va chạm với Diệp Trần, cho dù không có Tào Khôn mời chỉ sợ cũng sẽ vội vàng chạy tới.
Mà bây giờ, trong trường hợp được Tào Khôn gửi tới lời mời rõ ràng, thế mà còn dám can đảm từ chối không đến thì điều này có hơi bất thường.
Lúc này, Đường Nghiệp ở một bên mở miệng, "Diệp tiên sinh, ta nghe lão Mạnh nói, ba ngày sau, ngài phải quyết đấu với lão tổ Tần gia ở Kinh Đô, không biết việc này là thật hay là giả?"
Nghe được điều này, Tào Khôn ở một bên cũng hiện ra vẻ khẩn trương.
Chuyện Diệp Trần ước chiến với Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang, tuy rằng đã truyền khắp giới võ đạo của Hoa Hạ, nhưng người bình thường biết được tin tức này cũng không nhiều.
Mạnh Huyền Lễ của Đường gia, ở đoạn thời gian trước được Diệp Trần tùy tiện chỉ điểm một chút, bây giờ đã bước vào hàng ngũ tông sư Hóa Kình, bây giờ ở trong giới võ đạo Hoa Hạ cũng đã được tính là đại nhân vật có trọng lượng nhất định, tự nhiên cũng được nghe nói về tin tức này.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, cười lạnh nói:
"Có vẻ như những người này nghĩ rằng ta sẽ thua Tần Đạp Thiên cho nên sớm đã bắt đầu có sự lựa chọn!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, Đường Nghiệp và Tào Khôn không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng.
Cuối cùng, Đường Nghiệp vẫn là không nhịn được nói:
"Diệp tiên sinh, ta nghe nói Tần Đạp Thiên này là một đại cao thủ của cao cấp nhất của một môn phái ẩn thế, không biết..."
Diệp Trần hiểu rõ, hai người bất luận là bởi vì lo lắng cho sự an nguy của hắn hay là vì gia tộc của mình thì khẳng định đều có chút bất an, thế là trực tiếp khoát tay áo nói:
"Hai vị yên tâm, ba ngày sau, ta chắc chắn chém đầu Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang!"
"Sau khi ta giết Tần Đạp Thiên, thế lực mấy nhà này đều do nhà hai người các ngươi chia đều đi thôi!"
Đường Nghiệp và Tào Khôn vội vàng cảm ơn, hai người họ đều thể hiện ra sự vui mừng.
...
Sau khi hai người rời khỏi, Diệp Trần tính toán thời gian một chút, cảm thấy cũng đã đến lúc chạy tới nơi chuẩn bị quyết đấu này xem một chút.
Thiên Giang là con sông lớn nhất Hoa Hạ, nhưng không có đi qua cảnh nội Vân Châu, mà là ở trong cảnh nội thành phố Thiên Hải.
Sở dĩ Diệp Trần muốn lựa chọn một chỗ như vậy để quyết đấu với Tần Đạp Thiên cũng có nhiều cân nhắc, thứ nhất, đạt tới cấp bậc như hai người, chiến đấu tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, nhất định phải tìm một nơi vắng vẻ và rộng rãi mới được, nếu không như vậy thì ngay cả quốc gia cũng sẽ không đồng ý.
Mà dân số ở thành phố Thiên Nam rất đông, ngoài con sông lớn kia, chỉ sợ cũng không tìm ra một nơi thích hợp nào khác.
Còn vấn đề thứ hai thì cuộc quyết đấu giữa hắn và Tần Đạp Thiên này, nói cho cùng cũng bởi vì Vũ gia ở Thiên Hải mà ra, tự nhiên cũng phải giải quyết ở Thiên Hải.
Chào hỏi với Tô Lam và Sở Phi Yên một tiếng, nói mình phải đi xa nhà một chuyến ba ngày sau mới trở về.
Tô Lam cũng biết Diệp Trần bây giờ có địa vị xưa đâu bằng nay nên cô ấy cũng không có hỏi nhiều.
...
Ra khỏi nhà hàng, lúc này Diệp Trần mới nhớ tới mình không có xe để lái, đang định quay lại mượn xe của Sở Phi Yên, thì ngay vào lúc này một cô gái rất xinh đẹp có vóc người nóng bỏng gợi cảm, ở một bên bước nhanh tới, nét mặt tươi cười như hoa nói:
"Diệp thiếu, anh để cho tôi chờ đợi thật vất vả a!"
Diệp Trần quay đầu nhìn lại, hóa ra đó là ngôi sao lớn Trang Phỉ Phỉ!
"Chờ tôi? Cô chờ tôi có việc gì?"
Mặc dù có thể nói đối phương là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn là ngôi sao lớn tuyến một, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần chẳng qua chỉ là một người qua đường có dáng xấp xinh đẹp một chút mà thôi, hắn nơi nào sẽ để ở trong lòng?
Trang Phỉ Phỉ thấy thái độ của Diệp Trần đối với cô lạnh nhạt như vậy, trong lòng nhất thời tức giận một trận, vẻ mặt có chút u oán nói:
"Không có việc gì chẳng lẽ không thể tới tìm anh sao?"
Khoan hãi nói, Trang Phỉ Phỉ này vốn là một đại mỹ nữ cấp bậc yêu nghiệt, hơn nữa trên người còn có một loại khí chất quyến rũ trời xinh, trong một nụ cười một cái chíu mày, giống như có thể làm cho một anh chàng nào đó hồn xiêu phách lạc.
Nhừng người đàn ông bình thường thấy được bộ dáng nhìn mà yêu của cô ta, đoán chừng sớm đã không dời nổi bước chân, cũng khó trách Trần Tu Minh trước đó sẽ làm phiền cô ta.
Đáng tiếc cô ta đối mặt lại chính là Diệp Trần, Cuồng Đế của Tu Chân giới đã sống tới tám trăm năm, thấy rất nhiều tiên nữ thần nữ, để mà so sánh thì Trang Phỉ Phỉ có xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
"Tôi rất nhiều việc, không có việc gì thì mời trở về đi!"
Diệp Trần cứng rắn đáp lại một câu, dứt khoát không trở về nhà hàng mà đi thẳng lên đường lớn.
Dù sao cách thời điểm quyết chiến với Tần Đạp Thiên còn có ba ngày, hắn vẫn còn nhàn rỗi và hắn không cần thiết phải vội vàng, tốt hơn là nên đến nhà ga và ngồi tàu lửa.
Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần muốn đi, lập tức cuống lên, vội vàng đuổi theo, "Ơ, Diệp thiếu, đừng có vội vàng đi như vậy, thật ra thì ta muốn cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi trước đó thay ta ra mặt giáo huấn Trần Tu Minh kia..."
Dưới chân Diệp Trần bước chân vẫn không ngừng, thản nhiên nói:
"Tôi giáo huấn hắn là bởi vì hắn gây chuyện ở nhà hàng, không có liên quan gì tới cô!"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa thì tức giận đến phun máu, nhớ từ lúc cô thành danh cho tới bây giờ, người đàn ông nào thấy cô ta, đều lôi ra các loại thủ đoạn để lấy lòng, ngay cả những người nổi tiếng trong xã hội cũng sẽ cho cô ấy một chút tình mọn, thế nhưng người thiếu niên ở trước mắt này, lại chỉ mong sao có thể phân rõ giới hạn với cô ta, điều này để cho cô ta làm sao có thể chấp nhận?
Dưới cơn tức giận, Trang Phỉ Phỉ lập tức bước nhanh đi về phía trước ngăn Diệp Trần lại, ngẩng lên cái cằm xinh đẹp kia của cô ta, nói:
"Tôi không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà anh cứu tôi, nhưng con người của tôi có ân tất báo, anh đã giúp tôi vậy nên tôi nhất định phải cảm ơn anh!"
Diệp Trần cũng không nghĩ tới cô gái này lại cố chấp như vậy, lập tức cảm thấy thú vị, không thể không mỉm cười nói:
"Ngôi sao lớn a, cô có thực sự muốn cảm ơn tôi không?"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lại thêm bộ biểu tình này của Diệp Trần, trong lòng không khỏi máy động, ngầm nói một tiếng hỏng bét!
"Không tốt! Cái tên này sẽ không phải là thừa cơ đưa ra cái yêu cầu gì quá phận đó chứ?"
Ngay vào lúc cô ta đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa, "Cô có xe không?"
Trang Phỉ Phỉ lập tức sững sờ, hiển nhiên là không hiểu, đối phương vì sao đột nhiên lại hỏi câu này, tuy nhiên vẫn lập tức chỉ vào một chiếc Maybach ở ngã tư, nói:
"Đó chính là xe của tôi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp nhanh chân đi về phía xe, đồng thời lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:
"Lấy xe của cô đưa tôi tới nhà ga a, coi như là cô cảm ơn tôi đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần căn bản không cần biết là Trang Phỉ Phỉ có đồng ý hay không đã mở cửa xe ra, chui vào...
Chương 213 Chữa bệnh trên xe
Trang Phỉ Phỉ sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức nhận ra chính mình có phần không hiểu rõ người trước mắt này...
"Vừa rồi còn chảnh và tự đắc chứ, làm sao mà đột nhiên lập tức lại trở nên chủ động đi lên như vậy? Chẳng lẽ trước đó là cố ý ở trước mặt ta đóng vai lạnh lùng, sau đó lạt mềm buộc chặt lấy lui làm tiến sao?"
Vừa nghĩ tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của Trang Phỉ Phỉ lập tức hiện ra nụ cười đắc ý, "Còn tưởng rằng ngươi không giống với những nam nhân khác, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Quả nhiên vẫn là không nhịn được nổi trước sức hấp dẫn của bản tiểu thư!"
Tuy nhiên rất nhanh Trang Phỉ Phỉ đã nhận ra, thực tế và những gì nàng tưởng tượng dường như không giống nhau cho lắm...
Chỉ chớp mắt xe đã lái đi được mấy phút, cái tên này ngồi ở bên cạnh nàng thế mà mắt lại nhìn thẳng, cũng không nói không rằng gì với cô ta!
Hơn nữa Trang Phỉ Phỉ có thể chắc chắn một điều, cái tên này tuyệt đối không phải bởi vì thẹn thùng mà không dám nói chuyện với cô, mà là hoàn toàn không có để mắt đến cô ta, dường như coi cô ta người con gái xinh đẹp này không tồn tại.
Dù người yêu thích mà theo đuổi Trang Phỉ Phỉ nhiều như mây, loại nam nhân nào mà chưa từng gặp qua?
Cố ý giả bộ hấp dẫn sự chú ý của cô ta cũng có, lưỡi nở hoa sen khoe khoang khẩu tài cũng có, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti cũng có luôn.
Thế nhưng hoàn toàn coi cô ta như không khí mà đối đãi thì đây vẫn là lần đầu tiên mà cô ta gặp được!
"Này, anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?"
Cuối cùng, Trang Phỉ Phỉ không chịu được loại không khí trầm mặc này mà mở lời trước.
Lúc này Diệp Trần mới liếc mắt nhìn cô ta, giọng điệu vô cùng bình thản nói:
"Cô cảm thấy tôi nên nói với cô điều gì?"
"Anh...!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận thiếu chút nữa thì phun máu, còn đang định nói thêm thì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, che lấy bộ ngực cao ngất của cô ta, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Lái xe đằng trước thấy thế, lập tức sắc mặt đại biến, "Cô Trang, có phải căn bệnh cũ của cô lại tái phát hay không? Nhanh tranh thủ thời gian lấy thuốc ra uống đi!"
Trang Phỉ Phỉ cắn răng nói:
"Tôi... Tôi quên mang thuốc..."
Lái xe lập tức cuống lên, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi một chuyến về khách sạn trước a?"
Trang Phỉ Phỉ không thể không nhìn Diệp Trần đang ngồi bên cạnh một cái, thấy hắn vẫn giống như người không có việc gì, cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng lập tức phát lạnh, tức giận nói:
"Không cần! Còn chưa chết được! Chúng ta cũng không thể làm trễ nải chính sự của Diệp thiếu a!"
Tài xế kia thấy Trang Phỉ Phỉ đã nói như vậy, không thể không lắc đầu, cũng không tốt nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, sau khi Diệp Trần bỗng nhiên liếc mắt đánh giá Trang Phỉ Phỉ, nhàn nhạt tới một câu, "Vú của ngươi bị tăng sản đúng không?"
Trang Phỉ Phỉ với tài xế nghe được điều này, tất cả lập tức đều ngây ngẩn cả người, Trang Phỉ Phỉ đỏ mặt giật mình nói:
"Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh còn hiểu y thuật sao?"
Diệp Trần không trả lời câu hỏi của cô, nhưng trực tiếp đưa tay ra xòe ra, "Đưa tay cô cho tôi!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức càng thêm choáng váng, vẻ mặt cảnh giác nói:
"Anh muốn làm gì?"
Diệp Trần lắc đầu cũng lười giải thích với cô ta, trực tiếp kéo tay của Trang Phỉ Phỉ lại, sau đó lòng bàn tay của hắn úp vào trong lòng bàn tay của cô ta...
Trang Phỉ Phỉ tuyệt đối không ngờ rằng, cái tên này lại còn nói động thủ là động thủ, trong lúc nhất thời cũng không biết đối phương có mục đích gì, lập tức quá sợ hãi, theo bản năng muốn rụt tay lại, "Anh làm gì! Anh nhanh thả tay tôi..."
Trang Phỉ Phỉ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền tới một luồng khí lưu rất ấm áp và thoải mái.
Sau đó, luồng khí lưu ấm áp kia thế mà lập tức tiến vào bên trong lòng bàn tay của mình, sau đó chạy dọc theo cánh tay, từ từ chảy vào cơ thể của mình, cho đến lúc chạy về phía bộ vị kia làm cho nàng đau đớn khó nhịn kia.
Nói cũng kỳ quái, trong nháy mắt Trang Phỉ Phỉ cảm thấy bộ ngực mình đang có cảm giác đau đớn, lập tức biến mất, hơn nữa chỗ đó còn dâng lên một loại cảm giác cực kỳ tê tê và thoải mái khiến cô ta không thể hiểu nổi.
"A ~ "
Ở dưới sự kích thích của loại cảm giác tê tê kia, Trang Phỉ Phỉ trong lúc nhất thời vậy mà không thể nhịn được, trong miệng không thể không phát ra một tiếng kêu sung sướng mãn nguyện, ngay cả vẻ mặt cũng rất sung sướng mãn nguyện...
Vốn nhìn thấy Diệp Trần đang động thủ động cước với Trang Phỉ Phỉ, tài xế kia theo bản năng muốn dừng xe sau đó đuổi cái tên thiếu niên xúc phạm cô chủ của mình từ trong xe ra, thế nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng sung sướng mãn nguyện kia của Trang Phỉ Phỉ thì ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Luôn luôn thuần khiết như ngọc, Trang Phỉ Phỉ được ngành giải trí xưng là một dòng nước trong, hôm nay đây là như thế nào? Chẳng lẽ là bị đối phương tạo ra cảm giác hay sao?
Vẻ mặt của tên lái xe tỏ ra choáng váng, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện hành động.
Mà sau khi Trang Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng rên rỉ, lập tức đã ý thức được chính mình thất thồ, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ bừng bừng, vừa tức vừa buồn bực muốn mạnh mẽ hất tay Diệp Trần ra, thế nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng lại có phần không nỡ...
Đúng lúc này, Diệp Trần mở miệng lần nữa, "Gặp nhau chính là có duyên, hôm nay tôi lại cứu cô thêm một lần nữa!"
Đến bây giờ Trang Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại, "Cứu tôi? Lời này của anh là có ý gì?"
Diệp Trần không để ý tới cô ta, bàn tay ở trong lòng bàn tay của Trang Phỉ Phỉ đột nhiên nhấn một cái, lần nữa đánh vào trong cơ thể của cô ta một tia chân nguyên, sau đó trực tiếp buông lỏng tay của cô ta ra, vẻ mặt vẫn bình thàn như cũ nói:
"Bệnh này của cô đã được tôi chữa khỏi, sau này sẽ không tái phát nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai tau ôm vai mình, dựa vào ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh nói anh chưa khỏi vũ của ta...chuyện này sao có thể?"
Trang Phỉ Phỉ nghe được lời này của Diệp Trần, theo bản năng gần như cảm thấy đối phương đang ăn nói bậy bạ.
Phải biết, cô ta vì trị bệnh này cho mình, thế nhưng là đi tìm không ít chuyên gia danh y.
Nhưng bệnh tình lại tái phát đi tái phạt lại, luôn luôn trị tận gốc, thậm chí còn có bác sĩ khuyên cô ta nên làm giải phẫu cắt bỏ đi!
Nhưng bây giờ, Diệp Trần chỉ úp tay với tay cô, thế mà nói đã trị được tận gốc căn bệnh dữ này của cô ta cho nên Trang Phỉ Phỉ tự nhiên nói thế nào cũng không tin.
Tuy nhiên, chờ sau khi Trang Phỉ Phỉ cẩn thân cảm ứng bộ ngực của mình một chút, mới phát hiện ra chỗ sưng tạo ra cảm giác đau đơn kia thế mà thật sự biến mất hoàn toàn, thậm chí cô ta còn không nhịn được lấy tay nắn nắn vào chỗ sưng kia thế mà hoàn toàn không cảm thấy đau đơn hay có cái cục gì trong đó nữa!
Trang Phỉ Phỉ lập tức triệt đẻ kinh ngạc ngây người, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc của mình có phần không đủ để dùng, cho dù đối phương có thật sự là thần y nhưng cũng không thể "thần" tới tình trạng như thế này a? Đây còn là người sao? Quả thực chính là thần tiên hạ phàm a!
Trong lúc nhất thời, nhìn qua Diệp Trần còn đang ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần, một đôi mắt đẹp của Trang Phỉ Phỉ lập tức có chút ngây dại, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, "Cái tên này đến cùng là loại đàn ông gì a? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn để cho các vị đại lão ở Vân Châu kia đều kính phục sao?"
...
"Két ~ "
Hơn mười phút sau, xem rốt cuộc dừng lại ở nhà ga, Diệp Trần vào lúc này cũng từ từ mở hai mắt ra, trực tiếp mở cửa xe chuẩn bị đi xuống xe.
Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, gần như thốt ra, nói:
"Này, anh kia, anh có thể cho tôi số điện thoại hay không?"
Lái xe ngồi ở phía trước nghe được điều này, lập tức kinh hãi tới cái cằm đều muốn rớt xuống!
Trang Phỉ Phỉ được gọi là nữ thần của cả nước, thế mà chủ động hướng một người đàn ông xin số điện thoại, việc này mà truyền đi không biết sẽ tạo ra chấn động lớn như thế nào!
Chương 214 Gặp lại bạn cùng lớp
Nhưng ngay sau đó, lại xảy ra một chuyện mà khiến cho lái xe phải trợn mắt há hốc mồm, đối với người được gọi là nữ thần của cả nước chủ độngxin số điện thoại, tiểu tử kia thế mà ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại, trực tiếp vô cùng bình thản quăn tới một câu, "Vẫn là thôi đi a! Bình thường tôi không hay dùng điện thoại a!"
Quẳng xuống lời này xong, Diệp Trần trực tiếp xuống xe, hướng về nhà ga chậm rãi đi tới.
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận giậm chân một cái, cô ta thế nhưng là phải bỏ ra dũng khí rất lớn mới hỏi ra câu hỏi này, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô ta chủ động hướng một người đàn ông xin số điện thoại, không nghĩ tới hắn vậy mà trực tiếp từ chối dứt khoát tới như vậy!
Tuy nhiên cô ta còn còn có chút không cam tâm, nhịn không được hướng về phía Diệp Trần hô một câu, "Vậy chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"
Tuy nhiên, Diệp Trần không có trả lời, chỉ là hướng cô ta giơ tay lên vẫy vẫy cũng đã càng đi càng xa, rất nhanh tiến vào trong nhà ga.
Thẳng đến bóng dáng Diệp Trần biết mất được một lúc lâu, Trang Phỉ Phỉ vẫn còn tức chưa nhịn được, cuối cùng toàn bộ đã chuyển hóa thành một tiếng thở dài tràm ngập nỗi oán hận trong lòng, sau đó thấp giọng tự nhủ:
"Tên đáng ghét! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Chắc chắn!"
...
Lại nói tới Diệp Trần sau khi tiến vào nhà ga, ở trên máy bán vé tự động trong phòng lớn, mua một cái vé tàu đi về thành phố Thiên Hải.
Không nghĩ tới thế mà vừa đúng lúc tới thời gian tàu đã chuẩn bị xuất phát, sau khi lấy vé trực tiếp đi vào nơi soát vé rồi lên tầu.
Điều khiến hắn càng bất ngờ hơn là hắn vừa mới lên tàu, ở cửa toa tàu thế mà lại gặp được một người quen!
"A? Diệp Trần, không phải lớp trưởng nói ông không đến tham gia tua du lịch mùa Đông sao? Làm sao? Ông hối hận rồi?"
Diệp Trần cũng là sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ ra tên người quen trước mắt này.
Trương Bằng Vũ, bạn học cùng lớp với hắn!
Ở kiếp trước hai người có quan hệ coi như không tệ, mặc dù không có gần gũi như Ngô Lỗi nhưng so với các bạn học trong lớp khác thì gần hơn một chút.
Nghe được lời này của Trương Bằng Vũ, Diệp Trần lập tức lại sững sờ, sau đó giật mình nhớ tới, trước đó Đường Thanh Nhã đã từng đề cập qua với hắn chuyện này, trong lớp tổ chức tham quan du lịch mùa đông, mà nơi đến dường như cũng chính là Thiên Hải...
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần lập tức đang lên một cỗ dự cảm không tốt, không thể không cười khổ nói:
"Ông tuyệt đối không nên nói với tôi, tất cả bạn học lớp chúng ta đều ở trên toa tàu này nha?"
Trương Bằng Vũ cười nói:
"Không phải vậy! Không phải thời tiết đột nhiên trở nên lạnh lẽo sao? Có người nói rằng mấy ngày vừa qua còn có bão tuyết đây! Cho nên rất nhiều bạn học không tham gia, lần này tổng cộng chỉ có mười một người...
Trương Bằng Vũ vừa nói, sau đó không biết phải nói gì, đã kéo Diệp Trần vào trong toa tàu, đồng thời còn không quên nói:
"Nhiệt độ bây giờ thấp như vậy, ông mặc mỏng manh hở hang như vậy mà không thấy lạnh sao? Hơn nữa làm sao ngay cả hành lý ông cũng không mang theo? Chúng ta nhưng phỉa ở lại thành phố Thiên Hải hai ba ngày..."
Diệp Trần thuận miệng trả lời qua loa vài câu, Trương Bằng Vũ đã lôi kéo hắn đi tới chỗ bạn học cùng lớp đang ngồi ở trong toa.
Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn một cái bất thình lình nhìn thấy mấy người Đường Thanh Nhã, Liễu Mộ Bạch xuất hiện, nhưng lại không có nhìn thấu bóng dáng Ngô Lỗi người anh em tốt của mình.
"Mọi người nhanh nhìn là ai tới?"
Trương Bằng Vũ lôi kéo Diệp Trần đi tới trước mặt mọi người, trực tiếp cất giọng nói.
Lúc này mặc dù đã tiến vào tháng chạp, nhưng không khí của mùa xuân còn chưa tới, hơn nữa mọi người mua gần như toàn bộ vé tàu của một toa, cho nên toàn bộ người trong toa cũng không phải rất nhiều, gần giống như bao hết toàn bộ toa tàu này.
Mọi người thấy người bên cạnh Trương Bằng Vũ là Diệp Trần, lập tức có người vui vẻ có người buồn.
"Diệp Trần! Sao "anh" lại tới đây?"
Đường Thanh Nhã vẻ mặt ngạc nhiên đứng lên, một đôi mắt đẹp gần như cong thành hình trăng lưỡi liềm, biểu tình mừng rỡ hiện ra trên mặt.
Diệp Trần tự nhiên không có khả năng nói cho mọi người mục đích đi thành phố Thiên Hải lần này của mình, thế là bịa chuyện ra nói:
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lần đi du lịch mua đông này là một cơ hội rất hiếm có cho nên mới tới!"
Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, lập tức vang lên một giọng nói trào phúng, "Một ít người thật đúng là đánh một tay tính toán thật hay a! Trước đó lúc nộp tiền đi du lịch thì không xuất hiện, bây giờ đột nhiên lại chạy tới đi theo..."
Nghe được điều này, hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, nhìn về phía người nói chuyện.
Đây là một người có thiếu niên gầy cao trên mặt đeo kính, tên gọi là Lý Ứng Huy, hắn luôn được biết tới với khả năng tính toán của mình, mà vào lúc này người đang ngồi ở bên cạnh hắn chính là Liễu Mộ Bạch.
Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, ngoài Đường Thanh Nhã và Trương Bằng Vũ trên mặt còn hiện ra vẻ mặt giận dữ ra, mọi người còn lại thì thi nhau quăng ra anh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Trần, mà Liễu Mộ Bạch càng hiện ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Tuy rằng, biết rõ Lý Ứng Huy này chắc là bởi vì đi lại tương đối gần với Liễu Mộ Bạch, cho nên mới mới cố ý nhắm vào mình, tuy hắn hắn nói cũng không sai.
Đúng là hắn còn chưa có nộp tiền đi du lịch, bất kể lý do gì, cho dù giải thích như thế nào thì điều đó vẫn mang lại cho mọi người cảm giác hắn ham món lời nhỏ.
Hơn nữa, ở trong ấn tượng của mọi người, Diệp Trần có gia cảnh không tốt, đây là chuyện mọi người cũng đều biết, hắn làm như vậy dường như cũng chẳng có gì lạ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ tới hắn bây giờ cũng coi như là có quyền làm chao đảo một tỉnh, tài sản trong tay sớm đã hơn chục tỷ, không nghĩ tới lại bị người cho rằng hắn lại đi ham một món lời nhỏ như vậy...
"Khụ khụ!"
Diệp Trần ho nhẹ hai tiếng, ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, từ từ mở miệng nói:
"Chuyện thật ra thì ta làm không đúng, hay không như vậy đi, mọi người đi Thiên Hải chơi lần này, ăn ở đều tính cho ta, có được không?"
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, ngoài Đường Thanh Nhã biết được nội tình bây giờ của Diệp Trần ra thì không cảm thấy có vấn đề gì, những người khác thì lập tức hiện lên vẻ mặt khó có thể tin.
Diệp Trần luôn luôn nghèo rớt mồng tơi, làm sao đột nhiên lập tức lại trở nên khí phách như vậy rồi?
Chẳng lẽ là trúng thưởng xổ số hay sao?
Lý Ứng Huy càng nhịn không được mà châm chọc khiêu khích nói:
"Hắc hắc! Diệp Trần chém gió thì ai mà chẳng không biết chém? Bao tất cả mọi người ăn ở, ngươi có biết cần phải có bao nhiêu tiền không? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"
Trương Bằng Vũ ở một bên cũng không nhịn được lôi kéo ống tay áo của Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Diepj Trần, đừng xung động! Cùng lắm thi tiền tham gia đi du lịch của ông, ta trước tiên giúp ông nộp..."
Diệp Trần hướng về phía Trương Bằng Vũ mỉm cười, khoát tay áo nói:
"Không cần! Bằng Vũ, ông yên tâm đi, chút tiền ấy ta còn lấy ra được!"
Mọi người thất thời càng thêm kinh ngạc nghi ngờ, Lý Ứng Huy còn muốn mở miệng trào phúng, lại bị Liễu Mộ Bạch ở bên cạnh bỗng nhiên ngăn lại, cười lạnh nói:
"Diệp Trần đã có lòng tốt như vậy, chúng ta cũng không cần phụ lòng ý tốt của người ta nha, mọi người còn không tranh thủ thời gian cảm ơn Diệp thiêu sao?"
Lý Ứng Huy cũng rât khôn khéo, trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ của Liễu Mộ Bạch, lập tức cũng cười theo nói léo các cụ, "Liễu thiếu nói không sai! Vậy chúng ta đa tạ Diệp đại thiếu khoản đãi a, ha ha!"
Ngoài miệng thì Lý Ứng Huy nói như vậy, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, "Chờ đến Thiên Hải, trực tiếp tìm một cái khách snaj năm sao vào ở, ta nhưng là muốn nhìn một chút, đến lúc đó ta muốn nhìn ngươi một cái tên nghèo tớt mồng tơi này sẽ có vẻ mặt như thế nào!"
Chương 215 Liễu gia thành phố Thiên Hải
Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, coi như thằng ngu cũng kịp phản ứng, hắn đây là đang cố ý gài bẫy cho Diệp Trần đây!
Mọi người hiện ra vẻ thương hại, người cười trên nỗi đau của người khác thì cũng không phải trường hợp cá biệt.
Diệp Trần nơi nào đi quan tâm tới những chuyện này, trực tiếp ở bên cạnh tìm tới một cái chỗ trống ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Đường Thanh Nhã cũng theo tới, trực tiếp lách qua ngồi vào ghế trong bên cạnh hắn, lúc đi qua mặt hắn bộ ngực phập phồng xuất hiện trước mặt đột nhiên mùi thơm thân thể phả vào khiến Diệp Trần ngẩn người, Trương Bằng Vũ cũng đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần.
Liễu Mộ Bạch ở phía xa thấy cảnh này, hai mắt lập tức muốn phun lửa ra, Lý Ứng Huy ở gần nịnh bợ Liễu Mộ Bạch, vội vàng nhỏ giọng nói:
"Liễu thiếu, ngài trước tiên bớt giận, chờ lúc tới Thiên Hải, đó chính là địa bàn của ngài, còn không tìm ra cơ hội tới chỉnh tiểu tử này sao?"
Liễu Mộ Bạch nghe được điều này, thần sắc lúc này mới hòa hoãn đi rất nhiều, nhẹ gật đầu, "Nói không sai, trước hết cứ để cho hắn đắc ý một lúc, chờ lúc tới Thiên Hải sẽ cho hắn biết tay!"
Hai người xì xào bàn tàn, người khác có lẽ không nghe được, nhưng làm sao có thể giấu diễm được đôi tai của Diệp Trần?
Chỉ có điều, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, ở trong mắt hắn Liễu Mộ Bạch và Lý Ứng Huy thì ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, ngay cả tư cách để cho hắn xuất thủ cũng không có!
Chỉ cần hai người không quá phận, nể tình trên phương diện là bạn học cùng lớp, hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt không đi chấp nhặt với bọn họ.
Bên này, sau khi Trương Bằng Vũ ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Trần, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Diệp Trần, ông quá vọng động rồi! Lý Ứng Huy và Liễu Mộ Bạch kia rõ ràng là đang muốn chỉnh ông, ông làm sao còn dám đáp ứng bọn hắn?"
Không đợi Diệp Trần mở miêng, Đường Thanh Nhã ở một bên cười nói:
"Không có chuyện gì, Trương Bằng Vũ, bạn không cần lo lắng cho anh ấy!"
Nói đến đây, Đường Thanh Nhã nhìn Diệp Trần một cái, ở trong lòng lại yên lặng nói thầm thêm một câu, "Anh ấy thế nhưng là Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh! Tiền ư không cần nhắc tới a."
Trương Bằng Vũ còn tưởng rằng Đường Thanh Nhã muốn vì Diệp Trần mà ra mắt, hắn cũng mơ hồ nghe qua bối cảnh của Đường Thanh Nhã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Vậy thì tốt rồi! Do lớp trưởng xuất mã, bọn họ cũng không dám làm ẩu!"
Đường Thanh Nhã mỉm cười, cũng không có giải thích quá nhiều.
Lúc này, Diệp Trần đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, tên Ngô Lỗi kia bình thường không phải thích nhất là tham gia náo nhiệt sao? Lần này làm sao không tới?"
Nghe được câu hỏi này của Diệp Trần, Đường Thanh Nhã che miệng cười nói:
"Còn không phải bởi vì anh sao! Ông ấy nghe nói anh không đi, cho nên ông cũng không đi, nói là muốn bế quan cái gì đó, không nghĩ tới cuối cùng lại ngược lại là anh đã tới!"
Diệp Trần mỉm cười, giải thích nói:
"Thật ra thì lần này ta đi Thiên Hải, là có chuyện khác muốn làm, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp được mọi người."
"Như vậy a..."
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt nhỏ lập tức ảm đạm xuống, hiển nhiên là rất thất vọng, "Vậy không phải anh vừa tới Thiên Hải sẽ phải tách ra với mọi người sao?"
Diệp Trần nhìn qua Đường Thanh Nhã chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt u oán có chút thất vọng, trong lòng lập tức cảm thấy không đành lòng, cười nói:
"Thế thì sẽ không! Chuyện tôi phải làm, phải chờ tới ba ngày sau, trong khoảng thời gian ba ngày này có thể đi chơi với các ngươi một chút!"
Nói xong lời này, Diệp Trần như bị quỷ thần xui khiến, chỉnh lại mái tóc có chút tán loạn của Đường Thanh Nhã, giúp cô ta vén ra đằng sau tai.
Sau khi làm xong động tác này, Diệp Trần cảm thấy hối hận, kiếp trước hắn và Đường Thanh Nhã từng yêu nhau được một đoạn thời gian, đây là động tác hắn thường xuyên làm, vừa rồi là làm theo bản năng thói quen, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh bây giờ, bọn họ còn chưa tới loại quan hệ đó!
Mà sau khi Đường Thanh Nhã trải qua một trận rung động, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng bưng, như thể một quả táo chín, thẹn thúng cúi đầu xuống, trong lòng mừng rỡ.
Còn về Trương Bằng Vũ đối diện hai người thì càng là trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng đã sớm nghe Ngô Lỗi nói qua, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã có quan hệ nam nữ, trước đó hắn còn có chút nghi ngờ, bây giờ mới triệt để tin, lập tức lặng lẽ hướng về phía Diệp Trần giơ lên ngón tay cái, "Anh em, ông thật giỏi! Tôi đây sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa!"
Nói xong lời này, Trương Bằng Vũ rất thức thời di chuyển sang một chỗ ngồi khác.
Đường Thanh Nhã lập tức càng thêm thẹn thùng, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không cảm thấy lúng túng một lúc.
Còn về Liễu Mộ Bạch ở xa xa, chẳng hiểu thế nào mà hắn nhìn thấy cảnh này, quai hàm ở trên mặt động đậy không ngừng giống như đang nhai cái gì đó, đôi mắt tỏ ra lạnh lùng.
...
Khoảng hai ba giờ sau, tàu đã đi vào ga thành phố Thiên Hải.
Một đoàn người xuống xe, vừa mời đi ra khỏi nhà ga, một chiếc xe thương mại Coster xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó có một ông lão khoảng năm mươi tuổi từ trên xe bước xuống, trên người quần áo sang trọng, tóc vướt gel được chải cẩn thận tỉ mỉ, xem ra cũng không phỉa là nhân vật tầm thường.
Sau khi ông lão xuống xe, bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Mộ Bạch, rất cung kính hành lễ nói:
"Thiếu gia, ngài đã về!"
Mọi người ngoại trừ Diệp Trần và Đường Thanh Nhã vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, những người khác thì choáng váng và tò mò.
"Thiếu gia" cách gọi như thế này, ở xã hội hiện đại bây giờ đã không còn thấy nhiều, nó thậm chí còn trở thành tên của một số người phục vụ KTV, nó chứa đựng một loại ý nghĩa xấu, thế nhưng là trước mắt ồng gia này xưng hô Liễu Mộ Bạch là thiếu gia, rất rõ ràng là không phải ý tứ kia mà là thiếu gia chân chính!
"Ta nghe nói những nhà quý tộc giàu có chân chính kia, mới có thể còn lưu dữ lại cách xưng hô thời cổ địa này!"
"Xem ra truyền ngôn là thật, Liễu Mộ Bạch thật sự là công tử ca của Liễu gia thành phố Thiên Hải!"
"Nghe nói đây chính là một gia tộc lớn có tên có tuổi ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam!"
...
Mọi người thi nhau nhỏ giọng bàn luận, thậm chí một số bọn học nữ trong lớp đã hiện ra vẻ mặt chết mê chết mệt.
Diệp Trần lại khẽ cau màu, "Liễu gia ở Thiên Hải sao? Chắc là Liễu gia ở Thiên Hải dám công nhiên từ chối lời mời của Tào khôn sao? Không biết Liễu Chính Long gia chủ Liễu gia là gì của Liễu Mộ Bạch?"
Đang nghĩ ngợi, sau khi Liễu Mộ Bạch chào hỏi một tiếng với ông lão kia xong, hào hứng nhìn về phía mọi người khoát tay chặn lại, cười nói:
"Bên ngoài lạnh lẽo, các bạn học nhanh lên xe đi!"
Thế là mọi người thi nhau nối đuôi leo lên chiếc xe thương mại Coster kia.
Tuy rằng bề ngoài xe này nhìn qua không đáng chú ý, có vẻ như hơi giống xe buýt loại nhỏ, nhưng nội thất bên trong lại rất sang trọng, giống như một cái phòng khách cao cấp cỡ nhỏ, hiển nhiên là bản đặt chế, chí ít cũng phải hơn mấy trăm vạn.
Xem có mười sáu chỗ ngồi, sau khi mọi người lên xe nên vẫn rộng rãi.
Lúc này, ông lão kia cung kính mở miệng lần nữa nói:
"Thiếu gia, dựa theo phân phó của ngài, ta đã sắp xếp xong xuôi khách sạn, nếu không bây giờ đưa các ngươi đi xem một chút?"
Không nghĩ tới, Liễu Mộ Bạch lại khoát tay áo, "Phương bá, chuyện về khách sạn thì không cần ngươi quan tâm!"
Nói đến đây, Liễu Mộ bạch nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, mỉm cười nói:
"Diệp Trần, trước đó ở trên tàu ngươi đã nói, chắc là chắc chắn chứ?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Đương nhiên!"
Khóe miệng của Liễu Mộ Bạch hơi nhếch lên, "Rất tốt! Ta biết một cái khách sạn năm sau, ở ngay tại bên cạnh sông Thiên Giang, phòng ở nơi đó có phong cảnh sông lớn coi như không tệ, các bạn học thật vất vả mới tới đây một chuyên, ngươi chắc là sẽ không nỡ a?"
Mọi người ngoài Đường Thanh Nhã ra thì thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Khách sạn năm sau, hơn nữa phòng lại có phong cảnh sông lớn, một đêm ít nhất cũng phải mấy ngàn khối a?
Liễu Mộ Bạch này rõ ràng là muốn để Diệp Trần phải xuất huyết nhiều a!
Chẳng những Trần Tu Minh trợn tròn mắt, mọi người cũng kinh ngạc tới ngây người!
Trần Kỳ Phong từ trước tới nay thế nhưng là có cái tiếng hay bao che khuyết điểm, con trai hắn bị người khác phế đi một cái chân, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Cho dù đối phương thật sự là một vị công tử ca của một gia tộc lớn nào đó, cũng không thể sợ hãi đến tình trạng như thế chứ?
Chỉ có những người ở phía sau, các vị đại lão ở Vân Châu đã từ tầng hai chậm rãi đi xuống, trong lòng của bọn họ mới hiểu rõ.
Trần Kỳ Phong nhìn qua là đang trừng phạt con trai bảo bối của mình, kỳ thực lại là đang cứu hắn, nếu như cái tên này tiếp tục tùy ý nói hươu nói vượn nữa, đừng nói là Trần Kỳ Phong không bảo vệ nổi hắn, coi như Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi hắn!
Dù sao, vị trước mắt này thế nhưng ngay cả tồn tại như Thần Long Tứ Quân cũng dám nói giết là giết!
Phải biết, Thần Long Tứ Quân kia bản thân là cung phụng của Thần Long vệ, chẳng những có quân hàm Thiếu tướng, địa vị cũng rất cao quý, chỉ cần một vị trong đó đi ra đều có thể ném Trần Kỳ Phong Tư lệnh quân đội ở nơi này ra xa mười con phố!
Ngay cả nhân vật lớn như vậy Diệp Trần cũng đám giết, hơn nữa sau khi giết chết tất cả, quân đội còn không có truy cứu chứ đừng nói chỉ là một cái Trần Kỳ Phong nho nhỏ như hắn?
Sau khi Trần Kỳ Phong đầu tiên là đuổi con của mình đi, lo lắng bất an nhìn về phía Diệp Trần, thấy vẻ mặt bình thản của hắn, dường như cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự là sợ Diệp Trần dưới cơn nóng giận lấy đi tính mạng con trai bảo bối của hắn, nếu thật sự là như vậy chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn!
Thế nhưng, tuy rằng tạm thời có thể giữ lại cái mạng nhỏ của con trai mình, Trần Kỳ Phong vẫn còn chút không quá yên tâm, lúc này đang chuẩn bị muốn tiến lên nhận lỗi với Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại hướng hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, đã chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Hôm nay, dừng lại ở đây đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên đang đứng ở tầng hai.
Ngay sau đó, mọi người ở tầng một thấy được cảnh tượng mà cả đời chính mình khó quên!
Chỉ thấy, mười mấy đại lão trong thành phố Vân Châu và các thành khố khác, lúc này còn đang ngăn ở phía trước.
Nhưng vị thiếu niên thần bí này đang từ từ đi tới trước mặt bọn hắn, những đại lão có danh chấn một phương này thế mà nhao nhao tự động tránh ra một con đường!
Hơn nữa tất cả đều hơi khom người, vẻ mặt vô cùng cúng kính trang nghiêm!
Oanh!
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên triệt để nổ tung, mọi người đều có loại cảm giác giống như gặp quỷ!
Trước đó một câu nói của Diệp Trần để Trần Kỳ Phong chịu thua là đã hoang toàn ở ngoài dự liệu của mọi người, đã cảm thấy không thể tin nổi rồi.
Bây giờ, thế nhưng ngay cả mười mấy tên đại lão đang ở trước mắt này, vậy mà mọi người đều cúi đầu trước người hắn!
Mà thiếu niên kia chỉ hướng về phía mọi người khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp đi qua hai hàng người kia, như thể những người nỳ đều chỉ là thần tử của hắn!
Vào lúc này, hai tay của hắn chắp sau lưng, đã bắt đầu đi lên bậc thang.
Những vị đại lão các nơi ở sau lưng kia, nhưng không có bất kỳ một ai có biểu hiện không hài lòng dù chỉ một chút nào, giống như tất cả chuyện này đều là đương nhiên...
Mọi người đều thấy cảnh tượng này, đột nhiên từng người như một con vịt bị kẻ nào đó bóp lấy cổ, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Thế nhưng ở trong lòng mỗi người sớm đã dời sông lấp biển, nhấc lên một cơn sóng lớn kinh thiên.
Phải biết, nhóm những đại lão trước mắt này, nếu như liên thủ với nhau cũng đủ sức để phá vỡ nền kinh tế của một tỉnh, cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đích thân tới đây, chỉ sợ cũng không được cho thể diện lớn như thế a?
Thiếu niên này đến cùng là có thân phận lớn chừng nào? Thế mà so với người đứng đầu tỉnh Thiên Nam còn có giá đỡ lớn hơn!
Còn về Lý Vân Phi kia, mắt thấy mọi chuyện xảy ra ở trước mắt, vào lúc này hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hắn vọt tới đỉnh đầu, mồ hôi lạnh ứa ra ở trên lưng, đều bị dọa cho sợ sắp ngất đi, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ có một cái ý nghĩ, "Đây là Diệp Trần mà ta biết sao? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?"
...
Ở trên tầng hai, Tô Lam và Sở Phi Yên sánh đôi đứng cùng một chỗ, hôm nay hai người mặc sườn xám, dáng người gợi cảm nhưng không mất đi vẻ cao quý, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.
Diệp Trần từ từ đi về phía trước của hai người, nhìn thấy tình cảnh hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm, hiện tại Tô Lam còn đang bị sốc trước cảnh tượng vừa rồi chưa lấy lại được tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng:
"Dì Lam, không có ý tứ a, cháu tới muộn!"
Tô Lam sững sờ được một lúc và cô không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cô mừng tới phát khóc, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Uyển Dung, chị thấy được không? Tiểu Trần lớn rồi, đã có tiền đồ rồi! Chị ở dưới cửu tuyền cũng có thể được yên nghỉ!"
Tuy rằng, sau khi trải qua chuyện lần trước ở khách sạn Vân Hải, Tô Lam loáng thoáng đã biết, Diệp Trần bây giờ đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà đạt tới mức độ kinh khủng như thế!
Đối với Tô Lam mà nói, mấy ngày vừa qua sự vui mừng và ngạc nhiên mà cô ta nhận được, thật đúng như liên tiếp từng cơn sóng, khến cô ta cảm thấy quả thực giống như nằm mơ.
Trước đó, Diệp Trần nói muốn giúp cô ta mở một nhà hàng tốt nhất toàn bộ Vân Châu, lúc ấy cô ta còn cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm, không nghĩ chỉ mới có thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thế mà thật sự đã làm được!
Không những như thế, hôm nay nhà hàng khai trương, toàn bộ các đại lão ở Vân Châu đều đến, thậm chí trong số những nười này đều là đại lão bản mà Tô Lam phải ngưỡng vọng từ ngày xưa!
Càng hơn thế nữa, ngay cả những nhân vật cấp bá chủ ở các thành phố khác cũng thi nhau đến đây để chúc mừng!
Vốn Tô Lam còn tưởng rằng, những người này chẳng qua là cho Đường lão gia tử thể diện, cho tới lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Tô Lam mới biết tất cả những thứ này, tất cả đều bởi vì một người Diệp Trần mà thôi!
...
Tuy nhiên, nghe được lời này của Tô Lam, Diệp Trần đầu tiên là khẽ thở dài, trong đôi mắt chợt hiện lên một vệt sắc bén, thấp giọng nói:
"Không! Dì Lam, cháu còn chưa có đi tới Diệp gia, tìm cái người phụ tình kia để tìm lại công đạo thuộc về mẹ cháu! Còn chưa có giết chết con tiện nhân họ Tần kia để báo thù cho mẹ cháu, mẹ cháu làm sao có thể nghỉ ngơi được?"
Tô Lam đột nhiên trì trệ lại, trong đôi mặt hiện ra vẻ kinh hãi, sau đó vươn tay lên bắt lấy cổ tay Diệp Trần, vuốt đi nước mắt nói:
"Tiểu Trần, dì không biết cháu làm sao biết được những chuyện này, nhưng chuyện năm đó không phải như cháu nghĩ! Ít ra cha của cháu cũng không có tệ như cháu nghĩ..."
Nói đến đây, Tô Lam dừng một chút sau đó lại nói tiếp:
"Thật ra thì năm đó trước khi me chúa qua đời, đã từng cố ý dặn dò với dì, bảo dì đừng nói thân thế của cháu ra, không hi vọng cháu bị cuốn vào trong tranh đấu thị phi của gia tộc kia..."
"Chẳng qua hiện này, cháu đã biết về thân thế của mình, dì tiếp tục giấu diếm cháu thì cũng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì, dì sẽ nói cho cháu những gì mà dì biết đi!"
Diệp Trần nghe đượ điều này, tự nhiên là cầu còn không được, lập tức lôi Tô Lam đi sang phòng khách vip ở một bên, đồng thời đối mặt với Sở Phi Yên nói:
"Phi Yên, ta có chuyện quan trọng muốn trao đổi với dì Lam, chuyện tiếp theo giao cho cô đến xử lý!"
Sở Phi Yên lập tức gật đầu nói vâng.
...
Một cuộc trò chuyện này của hai người chính là hơn nửa ngày, ước chừng hơn ba giờ đồng hồ lúc này mới từ trong phòng khách VIP đi ra.
Mà lúc này, tiệc sớm đã kết thúc, ngoài Đường Nghiệp và Tào Khôn ra, tất cả các đại lão các nơi khác đều đã rời đi.
Chương 212 Ngôi sao bắt chuyện
Diệp Trần vừa mới đi ra từ trong phòng khách, Tào Khôn và Đường Nghiệp lập tức đi tới.
"Đường lão gia tử, Tào Tứ Gia, không phải các ngươi ở chỗ này là cố ý chờ ta chứ?"
Diệp Trần nhìn thấy hai người, không thể không mỉm cười tò mò hỏi.
Không nghĩ tới, vẻ mặt Tào Khôn không cam lòng nói:
"Diệp tiên sinh, có một chuyện ta phải báo cáo với ngài! Ta gửi thiệp mơi tới đại lão các phương tới đây chúc mừng, Lục gia và Liễu gia ở Thiên Hải với Từ Báo ở Hải Châu, Hà Tiến ở Lam Châu lại dám từ chối không đến, quả thực rất đáng giận!"
"Ồ?"
Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày cũng không thể không nhíu lại.
Tuy rằng chuyện này hắn chưa từng hỏi, tất cả đều là một tay Tào Khôn xử lý, nhưng nếu là đặt tại trước kia, những người này đang rất muốn nịnh nọt mình, nhất là Từ Báo ở Hải Châu và Hà Tiến ở Lâm Châu, hai người kia bởi vì lúc trước có một chút va chạm với Diệp Trần, cho dù không có Tào Khôn mời chỉ sợ cũng sẽ vội vàng chạy tới.
Mà bây giờ, trong trường hợp được Tào Khôn gửi tới lời mời rõ ràng, thế mà còn dám can đảm từ chối không đến thì điều này có hơi bất thường.
Lúc này, Đường Nghiệp ở một bên mở miệng, "Diệp tiên sinh, ta nghe lão Mạnh nói, ba ngày sau, ngài phải quyết đấu với lão tổ Tần gia ở Kinh Đô, không biết việc này là thật hay là giả?"
Nghe được điều này, Tào Khôn ở một bên cũng hiện ra vẻ khẩn trương.
Chuyện Diệp Trần ước chiến với Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang, tuy rằng đã truyền khắp giới võ đạo của Hoa Hạ, nhưng người bình thường biết được tin tức này cũng không nhiều.
Mạnh Huyền Lễ của Đường gia, ở đoạn thời gian trước được Diệp Trần tùy tiện chỉ điểm một chút, bây giờ đã bước vào hàng ngũ tông sư Hóa Kình, bây giờ ở trong giới võ đạo Hoa Hạ cũng đã được tính là đại nhân vật có trọng lượng nhất định, tự nhiên cũng được nghe nói về tin tức này.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, cười lạnh nói:
"Có vẻ như những người này nghĩ rằng ta sẽ thua Tần Đạp Thiên cho nên sớm đã bắt đầu có sự lựa chọn!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, Đường Nghiệp và Tào Khôn không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng.
Cuối cùng, Đường Nghiệp vẫn là không nhịn được nói:
"Diệp tiên sinh, ta nghe nói Tần Đạp Thiên này là một đại cao thủ của cao cấp nhất của một môn phái ẩn thế, không biết..."
Diệp Trần hiểu rõ, hai người bất luận là bởi vì lo lắng cho sự an nguy của hắn hay là vì gia tộc của mình thì khẳng định đều có chút bất an, thế là trực tiếp khoát tay áo nói:
"Hai vị yên tâm, ba ngày sau, ta chắc chắn chém đầu Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang!"
"Sau khi ta giết Tần Đạp Thiên, thế lực mấy nhà này đều do nhà hai người các ngươi chia đều đi thôi!"
Đường Nghiệp và Tào Khôn vội vàng cảm ơn, hai người họ đều thể hiện ra sự vui mừng.
...
Sau khi hai người rời khỏi, Diệp Trần tính toán thời gian một chút, cảm thấy cũng đã đến lúc chạy tới nơi chuẩn bị quyết đấu này xem một chút.
Thiên Giang là con sông lớn nhất Hoa Hạ, nhưng không có đi qua cảnh nội Vân Châu, mà là ở trong cảnh nội thành phố Thiên Hải.
Sở dĩ Diệp Trần muốn lựa chọn một chỗ như vậy để quyết đấu với Tần Đạp Thiên cũng có nhiều cân nhắc, thứ nhất, đạt tới cấp bậc như hai người, chiến đấu tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, nhất định phải tìm một nơi vắng vẻ và rộng rãi mới được, nếu không như vậy thì ngay cả quốc gia cũng sẽ không đồng ý.
Mà dân số ở thành phố Thiên Nam rất đông, ngoài con sông lớn kia, chỉ sợ cũng không tìm ra một nơi thích hợp nào khác.
Còn vấn đề thứ hai thì cuộc quyết đấu giữa hắn và Tần Đạp Thiên này, nói cho cùng cũng bởi vì Vũ gia ở Thiên Hải mà ra, tự nhiên cũng phải giải quyết ở Thiên Hải.
Chào hỏi với Tô Lam và Sở Phi Yên một tiếng, nói mình phải đi xa nhà một chuyến ba ngày sau mới trở về.
Tô Lam cũng biết Diệp Trần bây giờ có địa vị xưa đâu bằng nay nên cô ấy cũng không có hỏi nhiều.
...
Ra khỏi nhà hàng, lúc này Diệp Trần mới nhớ tới mình không có xe để lái, đang định quay lại mượn xe của Sở Phi Yên, thì ngay vào lúc này một cô gái rất xinh đẹp có vóc người nóng bỏng gợi cảm, ở một bên bước nhanh tới, nét mặt tươi cười như hoa nói:
"Diệp thiếu, anh để cho tôi chờ đợi thật vất vả a!"
Diệp Trần quay đầu nhìn lại, hóa ra đó là ngôi sao lớn Trang Phỉ Phỉ!
"Chờ tôi? Cô chờ tôi có việc gì?"
Mặc dù có thể nói đối phương là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn là ngôi sao lớn tuyến một, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần chẳng qua chỉ là một người qua đường có dáng xấp xinh đẹp một chút mà thôi, hắn nơi nào sẽ để ở trong lòng?
Trang Phỉ Phỉ thấy thái độ của Diệp Trần đối với cô lạnh nhạt như vậy, trong lòng nhất thời tức giận một trận, vẻ mặt có chút u oán nói:
"Không có việc gì chẳng lẽ không thể tới tìm anh sao?"
Khoan hãi nói, Trang Phỉ Phỉ này vốn là một đại mỹ nữ cấp bậc yêu nghiệt, hơn nữa trên người còn có một loại khí chất quyến rũ trời xinh, trong một nụ cười một cái chíu mày, giống như có thể làm cho một anh chàng nào đó hồn xiêu phách lạc.
Nhừng người đàn ông bình thường thấy được bộ dáng nhìn mà yêu của cô ta, đoán chừng sớm đã không dời nổi bước chân, cũng khó trách Trần Tu Minh trước đó sẽ làm phiền cô ta.
Đáng tiếc cô ta đối mặt lại chính là Diệp Trần, Cuồng Đế của Tu Chân giới đã sống tới tám trăm năm, thấy rất nhiều tiên nữ thần nữ, để mà so sánh thì Trang Phỉ Phỉ có xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
"Tôi rất nhiều việc, không có việc gì thì mời trở về đi!"
Diệp Trần cứng rắn đáp lại một câu, dứt khoát không trở về nhà hàng mà đi thẳng lên đường lớn.
Dù sao cách thời điểm quyết chiến với Tần Đạp Thiên còn có ba ngày, hắn vẫn còn nhàn rỗi và hắn không cần thiết phải vội vàng, tốt hơn là nên đến nhà ga và ngồi tàu lửa.
Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần muốn đi, lập tức cuống lên, vội vàng đuổi theo, "Ơ, Diệp thiếu, đừng có vội vàng đi như vậy, thật ra thì ta muốn cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi trước đó thay ta ra mặt giáo huấn Trần Tu Minh kia..."
Dưới chân Diệp Trần bước chân vẫn không ngừng, thản nhiên nói:
"Tôi giáo huấn hắn là bởi vì hắn gây chuyện ở nhà hàng, không có liên quan gì tới cô!"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa thì tức giận đến phun máu, nhớ từ lúc cô thành danh cho tới bây giờ, người đàn ông nào thấy cô ta, đều lôi ra các loại thủ đoạn để lấy lòng, ngay cả những người nổi tiếng trong xã hội cũng sẽ cho cô ấy một chút tình mọn, thế nhưng người thiếu niên ở trước mắt này, lại chỉ mong sao có thể phân rõ giới hạn với cô ta, điều này để cho cô ta làm sao có thể chấp nhận?
Dưới cơn tức giận, Trang Phỉ Phỉ lập tức bước nhanh đi về phía trước ngăn Diệp Trần lại, ngẩng lên cái cằm xinh đẹp kia của cô ta, nói:
"Tôi không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà anh cứu tôi, nhưng con người của tôi có ân tất báo, anh đã giúp tôi vậy nên tôi nhất định phải cảm ơn anh!"
Diệp Trần cũng không nghĩ tới cô gái này lại cố chấp như vậy, lập tức cảm thấy thú vị, không thể không mỉm cười nói:
"Ngôi sao lớn a, cô có thực sự muốn cảm ơn tôi không?"
Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lại thêm bộ biểu tình này của Diệp Trần, trong lòng không khỏi máy động, ngầm nói một tiếng hỏng bét!
"Không tốt! Cái tên này sẽ không phải là thừa cơ đưa ra cái yêu cầu gì quá phận đó chứ?"
Ngay vào lúc cô ta đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa, "Cô có xe không?"
Trang Phỉ Phỉ lập tức sững sờ, hiển nhiên là không hiểu, đối phương vì sao đột nhiên lại hỏi câu này, tuy nhiên vẫn lập tức chỉ vào một chiếc Maybach ở ngã tư, nói:
"Đó chính là xe của tôi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp nhanh chân đi về phía xe, đồng thời lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:
"Lấy xe của cô đưa tôi tới nhà ga a, coi như là cô cảm ơn tôi đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần căn bản không cần biết là Trang Phỉ Phỉ có đồng ý hay không đã mở cửa xe ra, chui vào...
Chương 213 Chữa bệnh trên xe
Trang Phỉ Phỉ sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức nhận ra chính mình có phần không hiểu rõ người trước mắt này...
"Vừa rồi còn chảnh và tự đắc chứ, làm sao mà đột nhiên lập tức lại trở nên chủ động đi lên như vậy? Chẳng lẽ trước đó là cố ý ở trước mặt ta đóng vai lạnh lùng, sau đó lạt mềm buộc chặt lấy lui làm tiến sao?"
Vừa nghĩ tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của Trang Phỉ Phỉ lập tức hiện ra nụ cười đắc ý, "Còn tưởng rằng ngươi không giống với những nam nhân khác, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Quả nhiên vẫn là không nhịn được nổi trước sức hấp dẫn của bản tiểu thư!"
Tuy nhiên rất nhanh Trang Phỉ Phỉ đã nhận ra, thực tế và những gì nàng tưởng tượng dường như không giống nhau cho lắm...
Chỉ chớp mắt xe đã lái đi được mấy phút, cái tên này ngồi ở bên cạnh nàng thế mà mắt lại nhìn thẳng, cũng không nói không rằng gì với cô ta!
Hơn nữa Trang Phỉ Phỉ có thể chắc chắn một điều, cái tên này tuyệt đối không phải bởi vì thẹn thùng mà không dám nói chuyện với cô, mà là hoàn toàn không có để mắt đến cô ta, dường như coi cô ta người con gái xinh đẹp này không tồn tại.
Dù người yêu thích mà theo đuổi Trang Phỉ Phỉ nhiều như mây, loại nam nhân nào mà chưa từng gặp qua?
Cố ý giả bộ hấp dẫn sự chú ý của cô ta cũng có, lưỡi nở hoa sen khoe khoang khẩu tài cũng có, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti cũng có luôn.
Thế nhưng hoàn toàn coi cô ta như không khí mà đối đãi thì đây vẫn là lần đầu tiên mà cô ta gặp được!
"Này, anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?"
Cuối cùng, Trang Phỉ Phỉ không chịu được loại không khí trầm mặc này mà mở lời trước.
Lúc này Diệp Trần mới liếc mắt nhìn cô ta, giọng điệu vô cùng bình thản nói:
"Cô cảm thấy tôi nên nói với cô điều gì?"
"Anh...!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận thiếu chút nữa thì phun máu, còn đang định nói thêm thì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, che lấy bộ ngực cao ngất của cô ta, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Lái xe đằng trước thấy thế, lập tức sắc mặt đại biến, "Cô Trang, có phải căn bệnh cũ của cô lại tái phát hay không? Nhanh tranh thủ thời gian lấy thuốc ra uống đi!"
Trang Phỉ Phỉ cắn răng nói:
"Tôi... Tôi quên mang thuốc..."
Lái xe lập tức cuống lên, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi một chuyến về khách sạn trước a?"
Trang Phỉ Phỉ không thể không nhìn Diệp Trần đang ngồi bên cạnh một cái, thấy hắn vẫn giống như người không có việc gì, cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng lập tức phát lạnh, tức giận nói:
"Không cần! Còn chưa chết được! Chúng ta cũng không thể làm trễ nải chính sự của Diệp thiếu a!"
Tài xế kia thấy Trang Phỉ Phỉ đã nói như vậy, không thể không lắc đầu, cũng không tốt nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, sau khi Diệp Trần bỗng nhiên liếc mắt đánh giá Trang Phỉ Phỉ, nhàn nhạt tới một câu, "Vú của ngươi bị tăng sản đúng không?"
Trang Phỉ Phỉ với tài xế nghe được điều này, tất cả lập tức đều ngây ngẩn cả người, Trang Phỉ Phỉ đỏ mặt giật mình nói:
"Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh còn hiểu y thuật sao?"
Diệp Trần không trả lời câu hỏi của cô, nhưng trực tiếp đưa tay ra xòe ra, "Đưa tay cô cho tôi!"
Trang Phỉ Phỉ lập tức càng thêm choáng váng, vẻ mặt cảnh giác nói:
"Anh muốn làm gì?"
Diệp Trần lắc đầu cũng lười giải thích với cô ta, trực tiếp kéo tay của Trang Phỉ Phỉ lại, sau đó lòng bàn tay của hắn úp vào trong lòng bàn tay của cô ta...
Trang Phỉ Phỉ tuyệt đối không ngờ rằng, cái tên này lại còn nói động thủ là động thủ, trong lúc nhất thời cũng không biết đối phương có mục đích gì, lập tức quá sợ hãi, theo bản năng muốn rụt tay lại, "Anh làm gì! Anh nhanh thả tay tôi..."
Trang Phỉ Phỉ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền tới một luồng khí lưu rất ấm áp và thoải mái.
Sau đó, luồng khí lưu ấm áp kia thế mà lập tức tiến vào bên trong lòng bàn tay của mình, sau đó chạy dọc theo cánh tay, từ từ chảy vào cơ thể của mình, cho đến lúc chạy về phía bộ vị kia làm cho nàng đau đớn khó nhịn kia.
Nói cũng kỳ quái, trong nháy mắt Trang Phỉ Phỉ cảm thấy bộ ngực mình đang có cảm giác đau đớn, lập tức biến mất, hơn nữa chỗ đó còn dâng lên một loại cảm giác cực kỳ tê tê và thoải mái khiến cô ta không thể hiểu nổi.
"A ~ "
Ở dưới sự kích thích của loại cảm giác tê tê kia, Trang Phỉ Phỉ trong lúc nhất thời vậy mà không thể nhịn được, trong miệng không thể không phát ra một tiếng kêu sung sướng mãn nguyện, ngay cả vẻ mặt cũng rất sung sướng mãn nguyện...
Vốn nhìn thấy Diệp Trần đang động thủ động cước với Trang Phỉ Phỉ, tài xế kia theo bản năng muốn dừng xe sau đó đuổi cái tên thiếu niên xúc phạm cô chủ của mình từ trong xe ra, thế nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng sung sướng mãn nguyện kia của Trang Phỉ Phỉ thì ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Luôn luôn thuần khiết như ngọc, Trang Phỉ Phỉ được ngành giải trí xưng là một dòng nước trong, hôm nay đây là như thế nào? Chẳng lẽ là bị đối phương tạo ra cảm giác hay sao?
Vẻ mặt của tên lái xe tỏ ra choáng váng, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện hành động.
Mà sau khi Trang Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng rên rỉ, lập tức đã ý thức được chính mình thất thồ, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ bừng bừng, vừa tức vừa buồn bực muốn mạnh mẽ hất tay Diệp Trần ra, thế nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng lại có phần không nỡ...
Đúng lúc này, Diệp Trần mở miệng lần nữa, "Gặp nhau chính là có duyên, hôm nay tôi lại cứu cô thêm một lần nữa!"
Đến bây giờ Trang Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại, "Cứu tôi? Lời này của anh là có ý gì?"
Diệp Trần không để ý tới cô ta, bàn tay ở trong lòng bàn tay của Trang Phỉ Phỉ đột nhiên nhấn một cái, lần nữa đánh vào trong cơ thể của cô ta một tia chân nguyên, sau đó trực tiếp buông lỏng tay của cô ta ra, vẻ mặt vẫn bình thàn như cũ nói:
"Bệnh này của cô đã được tôi chữa khỏi, sau này sẽ không tái phát nữa!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai tau ôm vai mình, dựa vào ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh nói anh chưa khỏi vũ của ta...chuyện này sao có thể?"
Trang Phỉ Phỉ nghe được lời này của Diệp Trần, theo bản năng gần như cảm thấy đối phương đang ăn nói bậy bạ.
Phải biết, cô ta vì trị bệnh này cho mình, thế nhưng là đi tìm không ít chuyên gia danh y.
Nhưng bệnh tình lại tái phát đi tái phạt lại, luôn luôn trị tận gốc, thậm chí còn có bác sĩ khuyên cô ta nên làm giải phẫu cắt bỏ đi!
Nhưng bây giờ, Diệp Trần chỉ úp tay với tay cô, thế mà nói đã trị được tận gốc căn bệnh dữ này của cô ta cho nên Trang Phỉ Phỉ tự nhiên nói thế nào cũng không tin.
Tuy nhiên, chờ sau khi Trang Phỉ Phỉ cẩn thân cảm ứng bộ ngực của mình một chút, mới phát hiện ra chỗ sưng tạo ra cảm giác đau đơn kia thế mà thật sự biến mất hoàn toàn, thậm chí cô ta còn không nhịn được lấy tay nắn nắn vào chỗ sưng kia thế mà hoàn toàn không cảm thấy đau đơn hay có cái cục gì trong đó nữa!
Trang Phỉ Phỉ lập tức triệt đẻ kinh ngạc ngây người, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc của mình có phần không đủ để dùng, cho dù đối phương có thật sự là thần y nhưng cũng không thể "thần" tới tình trạng như thế này a? Đây còn là người sao? Quả thực chính là thần tiên hạ phàm a!
Trong lúc nhất thời, nhìn qua Diệp Trần còn đang ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần, một đôi mắt đẹp của Trang Phỉ Phỉ lập tức có chút ngây dại, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, "Cái tên này đến cùng là loại đàn ông gì a? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn để cho các vị đại lão ở Vân Châu kia đều kính phục sao?"
...
"Két ~ "
Hơn mười phút sau, xem rốt cuộc dừng lại ở nhà ga, Diệp Trần vào lúc này cũng từ từ mở hai mắt ra, trực tiếp mở cửa xe chuẩn bị đi xuống xe.
Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, gần như thốt ra, nói:
"Này, anh kia, anh có thể cho tôi số điện thoại hay không?"
Lái xe ngồi ở phía trước nghe được điều này, lập tức kinh hãi tới cái cằm đều muốn rớt xuống!
Trang Phỉ Phỉ được gọi là nữ thần của cả nước, thế mà chủ động hướng một người đàn ông xin số điện thoại, việc này mà truyền đi không biết sẽ tạo ra chấn động lớn như thế nào!
Chương 214 Gặp lại bạn cùng lớp
Nhưng ngay sau đó, lại xảy ra một chuyện mà khiến cho lái xe phải trợn mắt há hốc mồm, đối với người được gọi là nữ thần của cả nước chủ độngxin số điện thoại, tiểu tử kia thế mà ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại, trực tiếp vô cùng bình thản quăn tới một câu, "Vẫn là thôi đi a! Bình thường tôi không hay dùng điện thoại a!"
Quẳng xuống lời này xong, Diệp Trần trực tiếp xuống xe, hướng về nhà ga chậm rãi đi tới.
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận giậm chân một cái, cô ta thế nhưng là phải bỏ ra dũng khí rất lớn mới hỏi ra câu hỏi này, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô ta chủ động hướng một người đàn ông xin số điện thoại, không nghĩ tới hắn vậy mà trực tiếp từ chối dứt khoát tới như vậy!
Tuy nhiên cô ta còn còn có chút không cam tâm, nhịn không được hướng về phía Diệp Trần hô một câu, "Vậy chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"
Tuy nhiên, Diệp Trần không có trả lời, chỉ là hướng cô ta giơ tay lên vẫy vẫy cũng đã càng đi càng xa, rất nhanh tiến vào trong nhà ga.
Thẳng đến bóng dáng Diệp Trần biết mất được một lúc lâu, Trang Phỉ Phỉ vẫn còn tức chưa nhịn được, cuối cùng toàn bộ đã chuyển hóa thành một tiếng thở dài tràm ngập nỗi oán hận trong lòng, sau đó thấp giọng tự nhủ:
"Tên đáng ghét! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Chắc chắn!"
...
Lại nói tới Diệp Trần sau khi tiến vào nhà ga, ở trên máy bán vé tự động trong phòng lớn, mua một cái vé tàu đi về thành phố Thiên Hải.
Không nghĩ tới thế mà vừa đúng lúc tới thời gian tàu đã chuẩn bị xuất phát, sau khi lấy vé trực tiếp đi vào nơi soát vé rồi lên tầu.
Điều khiến hắn càng bất ngờ hơn là hắn vừa mới lên tàu, ở cửa toa tàu thế mà lại gặp được một người quen!
"A? Diệp Trần, không phải lớp trưởng nói ông không đến tham gia tua du lịch mùa Đông sao? Làm sao? Ông hối hận rồi?"
Diệp Trần cũng là sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ ra tên người quen trước mắt này.
Trương Bằng Vũ, bạn học cùng lớp với hắn!
Ở kiếp trước hai người có quan hệ coi như không tệ, mặc dù không có gần gũi như Ngô Lỗi nhưng so với các bạn học trong lớp khác thì gần hơn một chút.
Nghe được lời này của Trương Bằng Vũ, Diệp Trần lập tức lại sững sờ, sau đó giật mình nhớ tới, trước đó Đường Thanh Nhã đã từng đề cập qua với hắn chuyện này, trong lớp tổ chức tham quan du lịch mùa đông, mà nơi đến dường như cũng chính là Thiên Hải...
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần lập tức đang lên một cỗ dự cảm không tốt, không thể không cười khổ nói:
"Ông tuyệt đối không nên nói với tôi, tất cả bạn học lớp chúng ta đều ở trên toa tàu này nha?"
Trương Bằng Vũ cười nói:
"Không phải vậy! Không phải thời tiết đột nhiên trở nên lạnh lẽo sao? Có người nói rằng mấy ngày vừa qua còn có bão tuyết đây! Cho nên rất nhiều bạn học không tham gia, lần này tổng cộng chỉ có mười một người...
Trương Bằng Vũ vừa nói, sau đó không biết phải nói gì, đã kéo Diệp Trần vào trong toa tàu, đồng thời còn không quên nói:
"Nhiệt độ bây giờ thấp như vậy, ông mặc mỏng manh hở hang như vậy mà không thấy lạnh sao? Hơn nữa làm sao ngay cả hành lý ông cũng không mang theo? Chúng ta nhưng phỉa ở lại thành phố Thiên Hải hai ba ngày..."
Diệp Trần thuận miệng trả lời qua loa vài câu, Trương Bằng Vũ đã lôi kéo hắn đi tới chỗ bạn học cùng lớp đang ngồi ở trong toa.
Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn một cái bất thình lình nhìn thấy mấy người Đường Thanh Nhã, Liễu Mộ Bạch xuất hiện, nhưng lại không có nhìn thấu bóng dáng Ngô Lỗi người anh em tốt của mình.
"Mọi người nhanh nhìn là ai tới?"
Trương Bằng Vũ lôi kéo Diệp Trần đi tới trước mặt mọi người, trực tiếp cất giọng nói.
Lúc này mặc dù đã tiến vào tháng chạp, nhưng không khí của mùa xuân còn chưa tới, hơn nữa mọi người mua gần như toàn bộ vé tàu của một toa, cho nên toàn bộ người trong toa cũng không phải rất nhiều, gần giống như bao hết toàn bộ toa tàu này.
Mọi người thấy người bên cạnh Trương Bằng Vũ là Diệp Trần, lập tức có người vui vẻ có người buồn.
"Diệp Trần! Sao "anh" lại tới đây?"
Đường Thanh Nhã vẻ mặt ngạc nhiên đứng lên, một đôi mắt đẹp gần như cong thành hình trăng lưỡi liềm, biểu tình mừng rỡ hiện ra trên mặt.
Diệp Trần tự nhiên không có khả năng nói cho mọi người mục đích đi thành phố Thiên Hải lần này của mình, thế là bịa chuyện ra nói:
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lần đi du lịch mua đông này là một cơ hội rất hiếm có cho nên mới tới!"
Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, lập tức vang lên một giọng nói trào phúng, "Một ít người thật đúng là đánh một tay tính toán thật hay a! Trước đó lúc nộp tiền đi du lịch thì không xuất hiện, bây giờ đột nhiên lại chạy tới đi theo..."
Nghe được điều này, hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, nhìn về phía người nói chuyện.
Đây là một người có thiếu niên gầy cao trên mặt đeo kính, tên gọi là Lý Ứng Huy, hắn luôn được biết tới với khả năng tính toán của mình, mà vào lúc này người đang ngồi ở bên cạnh hắn chính là Liễu Mộ Bạch.
Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, ngoài Đường Thanh Nhã và Trương Bằng Vũ trên mặt còn hiện ra vẻ mặt giận dữ ra, mọi người còn lại thì thi nhau quăng ra anh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Trần, mà Liễu Mộ Bạch càng hiện ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Tuy rằng, biết rõ Lý Ứng Huy này chắc là bởi vì đi lại tương đối gần với Liễu Mộ Bạch, cho nên mới mới cố ý nhắm vào mình, tuy hắn hắn nói cũng không sai.
Đúng là hắn còn chưa có nộp tiền đi du lịch, bất kể lý do gì, cho dù giải thích như thế nào thì điều đó vẫn mang lại cho mọi người cảm giác hắn ham món lời nhỏ.
Hơn nữa, ở trong ấn tượng của mọi người, Diệp Trần có gia cảnh không tốt, đây là chuyện mọi người cũng đều biết, hắn làm như vậy dường như cũng chẳng có gì lạ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ tới hắn bây giờ cũng coi như là có quyền làm chao đảo một tỉnh, tài sản trong tay sớm đã hơn chục tỷ, không nghĩ tới lại bị người cho rằng hắn lại đi ham một món lời nhỏ như vậy...
"Khụ khụ!"
Diệp Trần ho nhẹ hai tiếng, ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, từ từ mở miệng nói:
"Chuyện thật ra thì ta làm không đúng, hay không như vậy đi, mọi người đi Thiên Hải chơi lần này, ăn ở đều tính cho ta, có được không?"
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, ngoài Đường Thanh Nhã biết được nội tình bây giờ của Diệp Trần ra thì không cảm thấy có vấn đề gì, những người khác thì lập tức hiện lên vẻ mặt khó có thể tin.
Diệp Trần luôn luôn nghèo rớt mồng tơi, làm sao đột nhiên lập tức lại trở nên khí phách như vậy rồi?
Chẳng lẽ là trúng thưởng xổ số hay sao?
Lý Ứng Huy càng nhịn không được mà châm chọc khiêu khích nói:
"Hắc hắc! Diệp Trần chém gió thì ai mà chẳng không biết chém? Bao tất cả mọi người ăn ở, ngươi có biết cần phải có bao nhiêu tiền không? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"
Trương Bằng Vũ ở một bên cũng không nhịn được lôi kéo ống tay áo của Diệp Trần, thấp giọng nói:
"Diepj Trần, đừng xung động! Cùng lắm thi tiền tham gia đi du lịch của ông, ta trước tiên giúp ông nộp..."
Diệp Trần hướng về phía Trương Bằng Vũ mỉm cười, khoát tay áo nói:
"Không cần! Bằng Vũ, ông yên tâm đi, chút tiền ấy ta còn lấy ra được!"
Mọi người thất thời càng thêm kinh ngạc nghi ngờ, Lý Ứng Huy còn muốn mở miệng trào phúng, lại bị Liễu Mộ Bạch ở bên cạnh bỗng nhiên ngăn lại, cười lạnh nói:
"Diệp Trần đã có lòng tốt như vậy, chúng ta cũng không cần phụ lòng ý tốt của người ta nha, mọi người còn không tranh thủ thời gian cảm ơn Diệp thiêu sao?"
Lý Ứng Huy cũng rât khôn khéo, trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ của Liễu Mộ Bạch, lập tức cũng cười theo nói léo các cụ, "Liễu thiếu nói không sai! Vậy chúng ta đa tạ Diệp đại thiếu khoản đãi a, ha ha!"
Ngoài miệng thì Lý Ứng Huy nói như vậy, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, "Chờ đến Thiên Hải, trực tiếp tìm một cái khách snaj năm sao vào ở, ta nhưng là muốn nhìn một chút, đến lúc đó ta muốn nhìn ngươi một cái tên nghèo tớt mồng tơi này sẽ có vẻ mặt như thế nào!"
Chương 215 Liễu gia thành phố Thiên Hải
Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, coi như thằng ngu cũng kịp phản ứng, hắn đây là đang cố ý gài bẫy cho Diệp Trần đây!
Mọi người hiện ra vẻ thương hại, người cười trên nỗi đau của người khác thì cũng không phải trường hợp cá biệt.
Diệp Trần nơi nào đi quan tâm tới những chuyện này, trực tiếp ở bên cạnh tìm tới một cái chỗ trống ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Đường Thanh Nhã cũng theo tới, trực tiếp lách qua ngồi vào ghế trong bên cạnh hắn, lúc đi qua mặt hắn bộ ngực phập phồng xuất hiện trước mặt đột nhiên mùi thơm thân thể phả vào khiến Diệp Trần ngẩn người, Trương Bằng Vũ cũng đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần.
Liễu Mộ Bạch ở phía xa thấy cảnh này, hai mắt lập tức muốn phun lửa ra, Lý Ứng Huy ở gần nịnh bợ Liễu Mộ Bạch, vội vàng nhỏ giọng nói:
"Liễu thiếu, ngài trước tiên bớt giận, chờ lúc tới Thiên Hải, đó chính là địa bàn của ngài, còn không tìm ra cơ hội tới chỉnh tiểu tử này sao?"
Liễu Mộ Bạch nghe được điều này, thần sắc lúc này mới hòa hoãn đi rất nhiều, nhẹ gật đầu, "Nói không sai, trước hết cứ để cho hắn đắc ý một lúc, chờ lúc tới Thiên Hải sẽ cho hắn biết tay!"
Hai người xì xào bàn tàn, người khác có lẽ không nghe được, nhưng làm sao có thể giấu diễm được đôi tai của Diệp Trần?
Chỉ có điều, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, ở trong mắt hắn Liễu Mộ Bạch và Lý Ứng Huy thì ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, ngay cả tư cách để cho hắn xuất thủ cũng không có!
Chỉ cần hai người không quá phận, nể tình trên phương diện là bạn học cùng lớp, hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt không đi chấp nhặt với bọn họ.
Bên này, sau khi Trương Bằng Vũ ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Trần, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Diệp Trần, ông quá vọng động rồi! Lý Ứng Huy và Liễu Mộ Bạch kia rõ ràng là đang muốn chỉnh ông, ông làm sao còn dám đáp ứng bọn hắn?"
Không đợi Diệp Trần mở miêng, Đường Thanh Nhã ở một bên cười nói:
"Không có chuyện gì, Trương Bằng Vũ, bạn không cần lo lắng cho anh ấy!"
Nói đến đây, Đường Thanh Nhã nhìn Diệp Trần một cái, ở trong lòng lại yên lặng nói thầm thêm một câu, "Anh ấy thế nhưng là Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh! Tiền ư không cần nhắc tới a."
Trương Bằng Vũ còn tưởng rằng Đường Thanh Nhã muốn vì Diệp Trần mà ra mắt, hắn cũng mơ hồ nghe qua bối cảnh của Đường Thanh Nhã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Vậy thì tốt rồi! Do lớp trưởng xuất mã, bọn họ cũng không dám làm ẩu!"
Đường Thanh Nhã mỉm cười, cũng không có giải thích quá nhiều.
Lúc này, Diệp Trần đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, tên Ngô Lỗi kia bình thường không phải thích nhất là tham gia náo nhiệt sao? Lần này làm sao không tới?"
Nghe được câu hỏi này của Diệp Trần, Đường Thanh Nhã che miệng cười nói:
"Còn không phải bởi vì anh sao! Ông ấy nghe nói anh không đi, cho nên ông cũng không đi, nói là muốn bế quan cái gì đó, không nghĩ tới cuối cùng lại ngược lại là anh đã tới!"
Diệp Trần mỉm cười, giải thích nói:
"Thật ra thì lần này ta đi Thiên Hải, là có chuyện khác muốn làm, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp được mọi người."
"Như vậy a..."
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt nhỏ lập tức ảm đạm xuống, hiển nhiên là rất thất vọng, "Vậy không phải anh vừa tới Thiên Hải sẽ phải tách ra với mọi người sao?"
Diệp Trần nhìn qua Đường Thanh Nhã chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt u oán có chút thất vọng, trong lòng lập tức cảm thấy không đành lòng, cười nói:
"Thế thì sẽ không! Chuyện tôi phải làm, phải chờ tới ba ngày sau, trong khoảng thời gian ba ngày này có thể đi chơi với các ngươi một chút!"
Nói xong lời này, Diệp Trần như bị quỷ thần xui khiến, chỉnh lại mái tóc có chút tán loạn của Đường Thanh Nhã, giúp cô ta vén ra đằng sau tai.
Sau khi làm xong động tác này, Diệp Trần cảm thấy hối hận, kiếp trước hắn và Đường Thanh Nhã từng yêu nhau được một đoạn thời gian, đây là động tác hắn thường xuyên làm, vừa rồi là làm theo bản năng thói quen, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh bây giờ, bọn họ còn chưa tới loại quan hệ đó!
Mà sau khi Đường Thanh Nhã trải qua một trận rung động, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng bưng, như thể một quả táo chín, thẹn thúng cúi đầu xuống, trong lòng mừng rỡ.
Còn về Trương Bằng Vũ đối diện hai người thì càng là trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng đã sớm nghe Ngô Lỗi nói qua, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã có quan hệ nam nữ, trước đó hắn còn có chút nghi ngờ, bây giờ mới triệt để tin, lập tức lặng lẽ hướng về phía Diệp Trần giơ lên ngón tay cái, "Anh em, ông thật giỏi! Tôi đây sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa!"
Nói xong lời này, Trương Bằng Vũ rất thức thời di chuyển sang một chỗ ngồi khác.
Đường Thanh Nhã lập tức càng thêm thẹn thùng, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không cảm thấy lúng túng một lúc.
Còn về Liễu Mộ Bạch ở xa xa, chẳng hiểu thế nào mà hắn nhìn thấy cảnh này, quai hàm ở trên mặt động đậy không ngừng giống như đang nhai cái gì đó, đôi mắt tỏ ra lạnh lùng.
...
Khoảng hai ba giờ sau, tàu đã đi vào ga thành phố Thiên Hải.
Một đoàn người xuống xe, vừa mời đi ra khỏi nhà ga, một chiếc xe thương mại Coster xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó có một ông lão khoảng năm mươi tuổi từ trên xe bước xuống, trên người quần áo sang trọng, tóc vướt gel được chải cẩn thận tỉ mỉ, xem ra cũng không phỉa là nhân vật tầm thường.
Sau khi ông lão xuống xe, bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Mộ Bạch, rất cung kính hành lễ nói:
"Thiếu gia, ngài đã về!"
Mọi người ngoại trừ Diệp Trần và Đường Thanh Nhã vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, những người khác thì choáng váng và tò mò.
"Thiếu gia" cách gọi như thế này, ở xã hội hiện đại bây giờ đã không còn thấy nhiều, nó thậm chí còn trở thành tên của một số người phục vụ KTV, nó chứa đựng một loại ý nghĩa xấu, thế nhưng là trước mắt ồng gia này xưng hô Liễu Mộ Bạch là thiếu gia, rất rõ ràng là không phải ý tứ kia mà là thiếu gia chân chính!
"Ta nghe nói những nhà quý tộc giàu có chân chính kia, mới có thể còn lưu dữ lại cách xưng hô thời cổ địa này!"
"Xem ra truyền ngôn là thật, Liễu Mộ Bạch thật sự là công tử ca của Liễu gia thành phố Thiên Hải!"
"Nghe nói đây chính là một gia tộc lớn có tên có tuổi ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam!"
...
Mọi người thi nhau nhỏ giọng bàn luận, thậm chí một số bọn học nữ trong lớp đã hiện ra vẻ mặt chết mê chết mệt.
Diệp Trần lại khẽ cau màu, "Liễu gia ở Thiên Hải sao? Chắc là Liễu gia ở Thiên Hải dám công nhiên từ chối lời mời của Tào khôn sao? Không biết Liễu Chính Long gia chủ Liễu gia là gì của Liễu Mộ Bạch?"
Đang nghĩ ngợi, sau khi Liễu Mộ Bạch chào hỏi một tiếng với ông lão kia xong, hào hứng nhìn về phía mọi người khoát tay chặn lại, cười nói:
"Bên ngoài lạnh lẽo, các bạn học nhanh lên xe đi!"
Thế là mọi người thi nhau nối đuôi leo lên chiếc xe thương mại Coster kia.
Tuy rằng bề ngoài xe này nhìn qua không đáng chú ý, có vẻ như hơi giống xe buýt loại nhỏ, nhưng nội thất bên trong lại rất sang trọng, giống như một cái phòng khách cao cấp cỡ nhỏ, hiển nhiên là bản đặt chế, chí ít cũng phải hơn mấy trăm vạn.
Xem có mười sáu chỗ ngồi, sau khi mọi người lên xe nên vẫn rộng rãi.
Lúc này, ông lão kia cung kính mở miệng lần nữa nói:
"Thiếu gia, dựa theo phân phó của ngài, ta đã sắp xếp xong xuôi khách sạn, nếu không bây giờ đưa các ngươi đi xem một chút?"
Không nghĩ tới, Liễu Mộ Bạch lại khoát tay áo, "Phương bá, chuyện về khách sạn thì không cần ngươi quan tâm!"
Nói đến đây, Liễu Mộ bạch nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, mỉm cười nói:
"Diệp Trần, trước đó ở trên tàu ngươi đã nói, chắc là chắc chắn chứ?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Đương nhiên!"
Khóe miệng của Liễu Mộ Bạch hơi nhếch lên, "Rất tốt! Ta biết một cái khách sạn năm sau, ở ngay tại bên cạnh sông Thiên Giang, phòng ở nơi đó có phong cảnh sông lớn coi như không tệ, các bạn học thật vất vả mới tới đây một chuyên, ngươi chắc là sẽ không nỡ a?"
Mọi người ngoài Đường Thanh Nhã ra thì thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Khách sạn năm sau, hơn nữa phòng lại có phong cảnh sông lớn, một đêm ít nhất cũng phải mấy ngàn khối a?
Liễu Mộ Bạch này rõ ràng là muốn để Diệp Trần phải xuất huyết nhiều a!
Bình luận facebook