-
Chương 326-330
Chương 326 Chế tạo thành viên tổ chức!
Lời nói buông xuống, Diệp Trần giơ bàn tay lên, bỗng nhiên hướng xuống dưới nhấn một cái!
Bành bành bành!
Tiết Trường Lưu và mấy chục tên phản đồ, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng chưa kịp phát ra thì lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại, đang sống sờ sờ ra đó bị đè nát!
Trong nháy mắt xung quanh giống như biến thành Tu La Địa Ngục trận mà Diệp Trâng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp bay lên, mà ở tại chỗ tức thì xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, ngay lập tức vùi lấp tất cả những vết máu kia, giống như trước đó chưa từng xảy ra cảnh tượng máu tanh mưa máu.
...
Trở lại Tiêu Dao sơn trang, việc Diệp Trần làm đầu tiên là để cho Doãn Bách Xuyên trồng Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào lại trong hang động tràn đầy linh khí kia để ôn dưỡng, hơn nữa tự mình thiết hạ bảy tám đạo cấm chế ở xung quanh.
Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước đó bị Tiết Trường Lưu cưỡng ép đào đi, đã có dấu hiệu bắt đầu khô héo, rất rõ ràng không thích hợp để lập tức chuyển về Vân Châu.
Lại thêm mấy ngày vừa qua, Diệp Trần tiêu hao nghiêm trọng lực lượng thần hồn một, cũng cần phải điều dưỡng thật tốt một phen.
Chớp mắt một cái, Diệp Trần ở lại Tiêu Dao sơn trang đã được bảy tám ngày.
Mà ở trong thời gian bảy tám ngày này, chẳng những Diệp Trần thần hồn bị hao tổn được tẩm bổ lại, hơn nữa tinh thần lực lại có chỗ tăng lên!
Tinh thần lực trước đó của hắn sớm đã có thể so với cảnh giới Kim Đan trung kỳ, bây giờ đã ép thẳng tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Nếu như lúc này lại thi triển thần thông Vạn Lý Truy Hồn thì chắc là có thể bao trùm trong phạm vi hơn ba trăm.
Ngoài đó ra, ở lúc Diệp Trần nhàn rỗi, chẳng những vì toàn bộ những người khác trong Tiêu Dao sơn trang luyện chế được giải dược Phệ Hồn đan, còn thuận tiện vì Tiêu Nhược Hi, luyện chế ra một số linh đan làm tăng lực lượng thần hồn lên, thậm chí còn truyền thụ cho cô ta một số pháp môn rèn luyện thần hồn.
Tiêu Nhược Hi rèn luyện theo phương pháp mà Diệp Trần truyền thu cho, lực lượng thần hồn cũng theo đó mà đột nhiên tăng mạnh, tính cả tàn hồn của Hi Nguyệt trong thức hải của nàng cũng bắt đầu từ từ lớn mạnh, thế nhưng để đạt tới trạng thái thức tỉnh hoàn toàn còn cần một khoảng thời gian tuy nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
...
Cuối cùng, lúc ở Tiêu Dao sơn trang ngày thứ mười, Diệp Trần quyết định phải rời đi.
Diệp Trần đi trước một chuyến tới hang động linh khí cẩn thận lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo để vào trong hộp ngọc rồi ngay lập tức nhét vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó, việc hắn muốn làm chính là lập tức trở về Vân Châu, chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào trong Thanh Long đại trận của hắn, chờ ngày sau tìm được Thần Long Chi Huyết là có thể trực tiếp phục sinh Diệp Thiên Ca và Mân Côi.
Sau khi thu hồi Thất Diệp Hồi Tiên thảo, Diệp Trần lại triệu tập tất cả mọi người Tiêu Dao sơn trang vào một chỗ, nói ra kế hoạch mình muốn trở về Vân Châu cho mọi người, "Bách Xuyên, các ngươi có dự định gì?"
Dường như Doãn Bách Xuyên sớm đã thảo luận qua với mọi người về vấn đề này, sau đó nói ngay:
"Nguyện vọng của mọi người tự nhiên là muốn đi theo chủ thượng, chủ thượng đi đâu chúng ta đi theo đó!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, thật ra thì hắn vẫn luôn có dự định bồi dưỡng ra một cái thế lực thuộc về mình, mà hai ba mươi người trước mắt này, chẳng những là Tiên Nhân trong mắt thế tục, thực lực của mọi người cũng không yếu, ít ra cũng có tiêu chuẩn tông sư Hóa Kình trở lên, hơn nữa trải qua khảo nghiệm trước đó cũng coi như đều là người trung nghĩa, dùng để chế tạo thành viên tổ chức thì quả thực không có gì thích hợp bằng.
Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ lại gặp phải một cái vấn đề khác. Nếu như những người này theo hắn đi Vân Châu, hắn nên sắp xếp cho những người này như thế nào?
Cái biệt thự kia của hắn, không thể chứa được nhiều thủ hạ như vậy!
Hơn nữa, Vân Châu ở trong nội địa của Hoa Hạ, dường như cũng không phải là nơi thích hợp để có thể cho Tiêu Dạo sơn trang gây trồng chăm sóc dược liệu.
Mấy người Doãn Bách Xuyên thấy Diệp Trần trầm ngâm không nói, không có đáp ứng cũng không có từ chối thì lập tức thấp thỏm một hồi.
Bọn họ bây giờ đã quyết định đi theo thiếu niên như thiên thần trước mắt này, chỉ có người này mới có thể phù hộ cho bọn họ, nếu như Diệp Trần từ chối thỉnh cầu của bọn họ, vậy đối với bọn họ mà nói sẽ là một cái đả kích rất lớn.
Lúc mọi người ở đây đang lo lắng bất an.
Bỗng nhiên!
Đôi mắt của Diệp Trần sáng lên, dường như nghĩ tới cái gì, lập tức cao hứng vỗ đùi đến tét một cái, "Thế nào mà không nghĩ ra? Hắc Sâm Lâm (Rừng Đen) a!"
Hóa ra, sau khi Diệp Trần suy nghĩ một phen, bỗng nhiên nghĩ ra được một chỗ rất thích hợp để mọi người Tiêu Dao sơn trang đặt chân.
Đó chính là nơi mà lần trước Diệp Trần và Tử thần một trong mười hai vị chủ thần của Mỹ quốc giao chiến.
Mặc dù chỗ đó tuy có hơi u ám một chút, thế nhưng linh khí tương đối nồng đậm, thích hợp nhất với sự phát triển của thực vật!
Hơn nữa, Hắc Sâm Lâm là nơi vừa vặn ở vào điểm tiếp giáp giữa tỉnh Thiên Nam và tỉnh Đông Giang, là một khu vực không có ai quản lý, cách xa đám người trong thành phố, bởi vì hung danh truyền ra bên ngoài thế nên người bình thường căn bản là không dám đặt chân tới đó.
Quả thực chính là nơi tốt để mọi người Tiêu Dao sơn trang có thể ở lại!
Doãn Bách Xuyên làm sao biết được những chuyện này, không thể không thận trọng nói:
"Chủ thượng, Hắc Sâm Lâm là cái gì?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức nói tình huống của Hắc Sâm Lâm cho mọi người nghe một lần.
Doãn Bách Xuyên nghe xong lời này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, "Ý của Chủ thượng là để chúng ta đi theo ngài tới Vân Châu sao?"
Diệp Trần mỉm cười, "Thế nào? Các ngươi không muốn tới đó sao?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng khoát tay, "Làm sao lại không muốn chứ? Chúng ta cầu còn không được a! Đa tạ chủ thượng!"
Mọi người còn lại cũng thi nhau mừng rỡ, vội vàng cùng hô lên:
"Đa tạ chủ thượng!"
...
Thỏa thuận xong việc di chuyển sau này, cuối cùng mọi người quyết định, trước tiên do Doãn Bách Xuyên mang theo hai tên đệ tử theo Diệp Trần cùng nhau trở về Vân Châu, khảo sát tình huống của Hắc Sâm Lâm một chút.
Mà Khương trưởng lão và các đệ tử còn lại thì tạm thời ở trong trang, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lúc nào cũng có thể dời tông môn đi Vân Châu.
...
Trên đường trở về Vân Châu, Diệp Trần lái vẫn là chiếc xe kia của Tô Lam, và Tiêu Nhược Hi ngồi chung xe với hắn, Doãn Bách Xuyên và hai tên đệ tử thì lái một chiếc Land Rover theo sát đằng sau.
Tiêu Nhược Hi một mặt rầu rĩ không vui, không biết là đang nghĩ về chuyện gì, mấy lần há miệng muốn nói, cuối cùng lại ngậm miệng nuốt trở vào.
Sau khi mấy lần như vậy, ngay cả Diệp Trần cũng không nhịn được, "Cô muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!"
Tiêu Nhược Hi do dự một lát, cuối cùng chu cái miệng nhỏ ra, hé miệng nói:
"Ta cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy có một loại dự cảm không tốt, ta muốn...ta muốn về nhà nhìn xem? Có được không?"
Từ khi được chứng kiến sự cường đại của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi đã không còn dám làm càn như trước nữa, hơn nữa ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao, thậm chí còn có chút lệ thuộc dựa vào bên người Diệp Trần.
Nếu như không phải lo lắng người trong nhà, cô ta thật đúng là không muốn rời khỏi bên cạnh người đàn ông này.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Cô yên tâm, bên Tiêu gia, ta vẫn luôn phái người theo dõi, nếu như có chuyện gì, bọn họ sẽ thông báo cho ta biết trước tiên!"
"Ồ!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức ồ một tiếng, không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu. "Được rồi! Chờ ta trở lại Vân Châu, sau khi xử lý chuyện này xong sẽ đưa cô về nhà!"
Hắn cũng biết, giam Tiêu Nhược Hi mãi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, không bằng trước tiên đưa nàng trở về, dù sao không lâu sau cô ta cũng phải về Thiên Hải để đi học, đến lúc đó tự nhiên cũng nằm ở trong địa bàn của hắn.
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lúc này mới mừng rỡ.
...
Cùng lúc đó, Tiêu gia ở thành phố Nam Châu, "Cái gì? Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu muốn đích thân đến đây sao? Còn có một trong tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu nữa sao?"
Tiêu Thiên Tá nghe được tin tức thăm do trở về, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt trắng bệch một lúc.
Chương 327 Tổ chức Sam Khẩu khiêu khích
Tiêu Thiên Tá nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này mới chỉ ngắn ngủi nửa tháng, chuyện thế mà xảy ra tới mức này!
Đầu tiên là Bán Tàng Long Nhất thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu bị hại, về sau tổ chức phái Kiếm Thánh Tùng Điền Long Bình tới thì lại bị người giết chết.
Bây giờ thế mà ngay cả Phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu cũng tới, hơn nữa cùng đi còn có một người có uy danh hiển hách trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
"Chẳng lẽ Tiêu gia ta thật khó thoát khỏi tai kiếp này hay sao?"
Tiêu Nhược Dương ở một bên nói:
"Cha, trước đó lúc người kia giết chết Tùng Điền Long Bình, người của tổ chức Sam Khẩu đều nhìn thấy! Bọn họ muốn báo thù thì phải đi tìm người kia báo thù, mắc mớ gì đến Tiêu gia chúng ta?"
Không nghĩ tới, Tiêu Thiên Tá lại lắc đầu, "Con không biết nhiều về tác phong của tổ chức Sam Khẩu! Tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc thật ra thì chính là thế lực võ sĩ đạo của Đảo quốc năm đó còn sót lại, mà võ sĩ đạo của Đảo quốc từ trước tới nay luôn được biết đến với sự tàn bạo của họ.
"Ở thời đại duy tân hơn một trăm năm trước của Đảo quốc, những võ sĩ đạo này ở trong nước của bọn họ có địa vị cực cao, có đặc quyền giết chết người dân bình thường ngoài đường phố!"
"Năm đó Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, những võ sĩ đạo của Đảo quốc kia chính là những người tiên phong, những người này năm đó ở đây đã tàn sát không biết bao nhiêu người vô tội!"
"Người như vậy, con còn có thể hi vọng xa vời bọn họ đén nói chuyện đạo lý với con hay sao?"
Tiêu Nhược Dương nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Nhưng dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp chế, hơn nữa ở đây là Hoa Hạ! Chẳng lẽ bọn họ thật đúng là dám giết người ở nước khác hay sao?"
Tiêu Thiên Tá lại thở dài một hơi nói:
"Con quá ngây thơ rồi! Một trong ba vị đại thần của tổ chức Sam Khẩu, nghe nói tu vi còn ở trên Trùng Điền Long Bình! Cao thủ đạt tới loại cấp độ này, nếu như muốn giết người, làm sao sẽ để lại chứng cứ gì?"
"Điều này điều này...phải làm như thế nào mới tốt đây?"
Tiêu Nhược Dương lập tức luống cuống, sau đó vẻ mặt oán hận nói:
"Đều tại cái con nha đầu chết tiệt kia gây họa!"
Tiêu Thiên Tá nhướng mày, "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Chuyện này với em gái của con không có quan hệ gì, hơn nữa, bây giờ nó sống chết ra sao còn chưa biết, con làm sao có thể nói ra những lời như vậy!"
Tiêu Nhược Dương bị Tiêu Thiên Tá răn dạy một trận, lập tức không còn dám nhiều lời, đành phải đè xuống cục hận trong lòng, "Cha, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi mới từ từ nói:
"Bây giờ phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Ha, người có thể ngăn cản được tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu chỉ sợ cũng không có bao nhiêu!"
Ngoài thiếu niên thần bí hôm trước nhìn thấy ở bến tàu Việt Dương ra, những cao thủ cấp bậc đó cũng chỉ có mấy vị trong mười ba vị cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, Ngụy Vô Cực võ lâm minh chủ phương nam, Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương bắc, Yến chân nhân ở Kinh Đô, sau đó là các cao thủ trong tông môn ẩn thế như Thánh Tâm các, Tiêu Dao sơn trang, Phạm Âm Tự...
Tiêu Thiên Tá nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại thở dài một hơi:
"Đáng tiếc! những người mà cha nói tới này, mỗi người đều giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, chúng ta như thế nào nói mời là có thể mời tới được?"
Tiêu Nhược Dương vội vàng nói:
"Cha, cha không phải có chút giao tình với Ngụy minh chủ sao? Sao không mời ông ta tới đây trợ trận?"
Tiêu Thiên Tá nhẹ gật đầu, "Bây giờ xem ra, tuyệt đỉnh cao thủ mà chúng ta có thể tiếp xúc tới, chỉ sợ cũng chỉ có Ngụy minh chủ! Nhưng lại không biết hắn có bằng lòng nhúng tay vào việc này hay không?"
Nói đến đây, Tiêu Thiên Tá trầm ngâm một lát, "Nhược Dương, lập tức chuẩn bị cho ta một phần hậu lễ, ta phải đích thân đi tới bái phỏng Ngụy gia!"
...
Lại nói, từ Đại Lý tới Thiên Nam, khoảng cách có hơn một ngàn dặm, đến buổi trưa, mấy người Diệp Trần cũng đã chạy về tới Vân Châu.
Diệp Trần cũng không có đi tới nhà hàng tìm mẹ con Tô Lam mà trực tiếp trở về trong biệt thự ở tiểu khu Tử Kim Sơn.
Việc khẩn cấp trước mắt của hắn bây giờ là phải bảo đảm thuận lợi di chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo tới.
Dẫn bốn người đi tới biệt thự số một, bởi vì rời khỏi biệt thự được một khoảng thời gian, Thanh long đại trận trong biệt thự ở vào trạng thái lúc nào cũng hội tụ linh khí cho nên trong sân lúc này linh khí đã vô cùng nồng đậm, hóa khí thành sương mù lần nữa, giống như là động phủ của tiên nhân.
Ba người Doãn Bách Xuyên đều là người tu đạo, nhất là Doãn Bách Xuyên có thực lực so với vị Yến đạo nhân ở Kinh Đô kia chỉ có mạnh hơn chứ không yếu đi, tự nhiên có thể nhìn ra chỗ kỳ diệu của Thanh Long đại trận trước mắt này, lập tức nhịn không được tán thưởng, "Không nghĩ tới ở trên trận pháp chủ thượng lại có trình độ cũng cao siêu như vậy!"
Tuy rằng Tiêu Nhược Hi không hiểu đạo pháp, nhưng cũng cảm thấy tâm thần được thanh thản.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Các ngươi trước tiên cứ tùy tiện thăm quan, ta đi an trí Thất Diệp Hồi Tiên thảo một chút!"
Nói xong, Diệp Trần đi thẳng tới trước khu rừng trúc được Hóa Linh trận bao phủ.
Nhẹ nhàng lấy ra Thất Diệp Hồi Tiên thảo, rồi mới trồng xuống một mảnh đất trống trong rừng trúc.
Xì xì xì ~
Thất Diệp Hồi Tiên thảo này không hổ là linh thảo hiếm thấy, phát hiện cảnh vật xung quanh thích hợp sinh trưởng, lập tức bám rễ sinh chồi, trong nháy mắt rễ đã cắm sâu vào trong lòng đất.
Sau đó:
Ông~
Phát ra thanh âm giống như là đang mừng rỡ vui sướng, bảy chiếc lá có màu sắc khác nhau cũng được co giãn ra một chút, sau đó linh khí ở xung quanh bắt đầu hướng nó bay tới mà hội tụ lại.
Nhìn xuống tiên thảo ở trên mặt đất, Diệp Trần cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên ngay sau đó, hai tay điểm vào hư không ở xung quanh một lúc, không chỉ liên tiếp bố trí hơn mười đạo cấm chế mà trước khi đi còn bố trí huyễn trận che giấu, trừ khi người có tu vi vượt xa Diệp Trần, bằng không căn bản không có người nào có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Làm xong đâu vào đấy, Diệp Trần mới coi như hoàn toàn yên lòng.
Lúc đầu, Diệp Trần dự định mang ba người Doãn Bách Xuyên đi tới Hắc Sâm Lâm nhìn một chút, nhưng không ngờ ngay vào lúc này, Tào Khôn thế mà tới.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng không thấy, hai mắt Tào Khôn chẳng những đỏ bừng, ngay cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều, điều này làm cho Diệp Trần mơ hồ có loại cảm giác xấu.
Quả nhiên, Tào Khôn vừa nhìn thấy Diệp Trần thì trực tiếp bay nhào tới trước mặt, rồi mới "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống dưới đất, lớn tiếng khóc rống lên, "Diệp tiên sinh! Ngài phải làm chủ cho ta! Báo thù cho con ta a!"
Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Tào Tứ Gia, ngươi đây là thế nào? Báo cái gì thù?"
Tào Khôn khó lóc than thở nói:
"Tào Quang con ta...nó bị người của Sam Khẩu chu xã hại chết rồi!"
"Cái gì!"
Nghe được tin tức này, sắc mặt Diệp Trần không thể không hơi đổi một chút, "Chuyện xảy ra vào lúc nào? Đến cùng chuyện này là như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe một lần!"
Tào Khôn lập tức một năm một mười nói ra toàn bộ chân tướng chuyện này một lần.
Để Diệp Trần không nghĩ tới là, việc này thế mà còn liên quan tới hắn một chút!
Hóa ra, năm trước ở Hồng Diệp KTV, Diệp Trần gợi ý để Tào Quang xử lý hai người kia là người của Sam Khẩu chu xã.
Sam Khẩu chu xã vốn định tìm hợp tác với Tào gia, nhưng không có nghĩ tới đại biểu được phái ra thế mà bị Tào Quang giết đi!
Sau chuyện này, Sam Khẩu chu xã đã điều tra ra được chân tướng, lập tức rất tức giận, vậy mà ở hai ngày trước, ngang nhiên phái người ám sát Tào Quang!
Sau khi nghe Tào Khôn kể lại, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, tuy rằng hắn đối với Tào Quang này cũng không ưa lắm, nhưng người này dù sao cũng là con trai bảo bối của Tào Khôn, mà Tào Khôn là tướng lĩnh thủ hạ của hắn.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ!
Đối phương rõ ràng là đang khiêu khích với uy nghiêm của hắn!
Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh bỗng nhiên chen lời nói:
"Sam Khẩu chu xã? Đó không phải là tổ chức thương mại của tổ chức Sam Khẩu Đảo quốc ở Hoa Hạ sao?"
Tào Khôn không biết thân phận của Tiêu Nhược Hi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên một chút, "Lại là tổ chức Sam Khẩu! Ở Hoa Hạ mà cũng dám càn rỡ như thế! Xem ra nếu không cho bọn hắn một cái giáo huấn khắc sâu, bọn hắn chỉ sợ không biết, ai mới là chủ nhân của vùng đất này!"
Chương 328 Lại thêm rắc rối
Tào Khôn nghe được điều này, còn tưởng rằng Diệp Trần muốn đích thân xuất thủ, lập tức mừng rỡ.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn.
"Lão Doãn, chuyện Hắc Sâm Lâm kia trước tiên tạm gác lại một chút, ba người các ngươi đi với Tào Tứ Gia một chuyến, đi diệt toàn bộ thế lực của Sam Khẩu chu xã ở Hoa Hạ cho ta! Coi như là việc làm ra mắt các ngươi nhập đội đi!"
Diệp Trần trực tiếp nói phân phó với ba người Doãn Bách Xuyên, Doãn Bách Xuyên nghe vậy lập tức mừng rỡ, hắn đang khong biết phải làm như thế nào để báo đáp ân tình của Diệp Trần, trong lòng vẫn luôn kìm nén ghê gớm, bây giờ nghe được lời này của Diệp Trần, tự nhiên là cầu còn không được.
"Vâng! Chủ thượng!"
Tào Khôn nghe vậy thì vẻ mặt thất vọng, không thể không đánh giá trên thân ba người Doãn Bách Xuyên một phen, nhịn không được thận trọng nói:
"Diệp tiên sinh, Sam Khẩu chu xã có tổ chức Sam Khẩu đứng ở đằng sau, mặc dù chỉ là một cái chi nhánh ở Hoa Hạ, thế nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, ta sợ còn có cao thủ tọa trấn a!"
Tào Khôn nói ra lời này tuy khéo léo, thế nhưng Doãn Bách Xuyên dù sao cũng là chủ của một tông, làm sao có thể không nghe ra được ý coi thường trong đó?
Tuy nhiên, điều này cũng khó trách, Doãn Bách Xuyên một thân mặc quần áo cổ trang, khom người đứng ở phía sau Diệp Trần, nhìn qua cũng chỉ là một ông lão bình thường, thực sự là quá không nổi bật!
"Hừ!"
Doãn Bách Xuyên thấy chỉ là một phàm nhân bình thường cũng dám kinh thị mình, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên dâng lên, trong nháy mắt sống lưng thẳng tắp lên, uy nghiêm của một vị Trang chủ ngày xưa đã hoàn toàn triển lộ ra!
Oanh!
Tào Khôn lập tức bị hù dọa cho toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì đặt mông xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Tào Tứ Gia đúng không? Ông đây là đang xem thường bổn trang chủ sao?"
Doãn Bách Xuyên xụ mặt, ở trên cao nhìn xuống Tào Khôn, giống như thượng đế nhìn xuống con kiến hôi.
Tào Khôn ngay lập tức bị dọa cho suýt chút nữa thì đi tè cả ra quần, lúc này mới đột nhiên phát hiện, ông lão trước mắt này mới nhìn qua thì rất bình thường hóa ra lại có thực lực kinh khủng như thế!
"Không không không! Tào mỗ tuyệt đối không có ý nghĩ này! Lão gia tử ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm!"
"Hừ! Tốt nhất là không phải, đừng để ta biết ngươi có loại ý nghĩ này!"
Doãn Bách Xuyên thể hiện bản lãnh của mình ra trước mặt người khác một chút, sau đó trong nháy mắt thu hồi lại khí thế ở trên người rồi nhanh chóng lui ra phía sau Diệp Trần, khôi lục lại bộ dáng bình thường trước đó.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu cười, "Tào Tứ Gia, ông thật đúng là có mắt không biết Thái Sơn! Ông có biết vị này là ai không? Hắn chính là Doãn Bách Xuyên, Trang chủ Tiêu Dao sơn trang có tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Hạ a!"
Tào Khôn nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, "Ngài chính là...vị thần tiên sống của Tiêu Dao sơn trang kia sao?"
Tuy rằng Tiêu Dao sơn trang vẫn luôn khiêm tốn, không có danh tiếng to lớn gì trong giới võ đạo, nhưng Tào Khôn bây giờ tốt xấu cũng đã là đại lão có thế lực vượt ngang mấy tỉnh ở Giang Nam, hiểu biết tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, đại danh của Tiểu Dao sơn trang còn được nghe nói qua.
Nhất là Tiêu Dao sơn trang Trang chủ Doãn Bách Xuyên, trong hội nhà giàu tầng tầng lớp lớp của Hoa Hạ có địa vị vô cùng cao thượng, vẫn luôn được người tôn xưng là thần tiên sống, nói về địa vị thì không thua kém gì vị Yến chân nhân ở Kinh Đô kia, thậm chí còn cao hơn!
Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Tào khôn, không thể không mỉm cười, mang theo một chút vẻ đắc ý, nhẹ như mây gió nói:
"Hư danh thôi!"
Tào Khôn hơi sững sờ, lập tức giơ tay ở trên mặt mình "Ba ba!", sau đó vội vàng khom người hành lễ nói:
"Vãn bối có mắt không biết Thái Sơn, làm lão thần tiên khó chịu, mong rằng lão thần tiên đại nhân đại lượng không chấp nhặt với ta!"
Doãn Bách Xuyên khoát tay áo, nói:
"Lão thần tiên gì chứ! Ở trước mặt chủ thượng, lão hủ nào dám tự cho mình là thần tiên? Lời này về sau đừng nhắc lại a, ta với ông là cùng một bọn thôi!"
Tào Khôn lập tức ngạc nhiên lần nữa, Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, trong mắt toàn bộ tầng lớp xã hội thượng lưu ở Hoa Hạ quốc đều coi là thần tiên sống, thế mà tôn xưng Diệp Trần là chủ thượng?
Đây là tình huống gì?
...
Chẳng mấy chốc, ba người Doãn Bách Xuyên và Tào Khôn cùng nhau đi.
Đối với thực lực của ba người Doãn Bách Xuyên này, Diệp Trần tự nhiên tin tưởng trăm phần trăm, đối phó chỉ là một phân bộ của tổ chức Sam Khẩu ở Hoa Hạ, quả thực dễ như trở bàn tay, căn bản sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Sau khi mấy người rời đi, Diệp Trần đang định đi tới nhà hàng một chuyến, thế nhưng ngay vào lúc này, điện thoại bỗng nhiên nhận được một cái tin tức.
Là Ám Bộ của Thần Long vệ gửi tới!
"Đằng Dã Nhất Lang Phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã tới Nam Châu, cùng đi còn có tam đại Thần Cảnh của tổ chức Sam Khẩu, hình như có ý thôn tính Tiêu gia!"
Tin tức của Ám Bộ Thần Long vệ vẫn luôn rõ ràng đơn giản như thế, không nói nhảm một chữ nào.
Diệp Trần nhìn thấy tin tức này, trong đôi mắt lập tức hiện lên sát ý nồng đậm,
"Lại là tổ chức Sam Khẩu! Vốn ta chỉ có ý định đuổi thế lực của tổ chức Sam Khẩu này ra khỏi Hoa Hạ, bây giờ xem ra nếu như không nhổ tận gốc bọn chúng, bọn chúng thật đúng là thích gây rắc rối cho ta a!"
Tiêu Nhược Hi ở một bên vụng trộm liếc qua điện thoại của Diệp Trần, thấy được hai chữ Tiêu gia, lại nghe được Diệp Trần nói như vậy thì lập tức biến sắc, "Có phải Tiêu gia đã xảy ra chuyện rồi hay không?"
Diệp Trần thật cũng không muốn giấu diếm chuyện này, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Tiêu Nhược Hi, sau khi cô ta đọc xong, lập tức cuống lên giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, vôi vàng bắt lấy cánh tay của Diệp Trần, cầu khẩn nói:
"Diệp Trần, anh chắc chắn sẽ không mặc kệ chứ? Tôi van cầu anh, nhất định phải nhanh tới cứu người nhà của tôi a! Chỉ cần anh lại cứu Tiêu gia một lần nữa, tôi cam đoan, sau này anh bảo tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, "Có đúng là tôi bảo cô làm cái gì cô cũng làm theo không?"
Tiêu Nhược Hi nhìn qua nụ cười trên mặt Diệp Trần, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ không hiểu vì sao lại đỏ lên.
...
Tự nhiên xảy ra chuyện này, Diệp Trần nơi nào còn có thời gian nghỉ ngơi, đành phải lái xe chở Tiêu Nhược Hi, một đường xuôi nam mà đi.
Đến Nam Châu lần nữa đã là hơn chín giờ tối.
Diệp Trần đầu tiên lái xe mang theo Tiêu Nhược Hi lượn quanh trước sau ở Tiêu phủ một vòng, xác nhận Tiêu gia tạm thời không có chuyện gì mới trực tiếp tìm một khách sạn ở gần đó để dừng chân.
"Bây giờ chúng ta không thích hợp để lộ diện, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tổ chức Sam Khẩu chắc là ngày mai mới tới Tiêu gia, đến lúc đó chúng ta lại đi cũng không muộn!"
Diệp Trần sắp xếp cho Tiêu Nhược Hi ở lại khác sạn, vẻ mặt thản nhiên nói.
Tuy rằng Tiêu Nhược Hi lo lắng tới mức độ không chịu nổi, nhưng cũng hiểu Diệp Trần nói có đạo lý, không nói là Diệp Trần hay là cô ta, xuất hiện ở Tiêu gia vào lúc này, chỉ sợ cũng không quá phù hợp.
Xét cho cùng thái độ của tổ chức Sam Khẩu bây giờ còn chưa rõ ràng, nếu như cô ta quay trở lại vào lúc này, sợ rằng sẽ không được rõ ràng hơn nữa.
Thân phận của Diệp Trần còn là giặc cướp, cũng không thích hợp xuất hiện ở Tiêu gia vào lúc này.
Cho nên, trước mắt tạm thời chỉ có thể chờ đợi.
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có nói cho Tiêu Nhược Hi, hắn vừa lượn quanh Tiêu gia một vòng, phát hiện ở bên trong Tiêu phủ có mấy đạo khí tức rất không tệ, hơn phân nửa chắc là cao thủ mà Tiêu gia mời tới!
Nói không chừng, ngày mai không cần hắn phải ra mặt, chính Tiêu gia cũng có thể giải quyết.
...
Mà lúc này, ở Tiêu gia đang trong một bầu không khí vui mừng, "Tiêu mỗ ta có tài đức gì? Thế mà có thể mời được Ngụy minh chủ và Ngư minh chủ, hai vị đại nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đầu của giới võ đạo Hoa Hạ, thật sự là khiến cho Tiêu gia ta chúng ta được vẻ vang a! "
Tiêu Thiên Tá cười ha ha, trên mặt đều là vẻ vui mừng.
Hóa ra, hôm nay hắn mang theo hậu lễ đi tới Ngụy gia, lúc đầu chỉ muốn mời Ngụy Vô Cực ra tay tương trợ, không nghĩ tới đúng lúc gặp được Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương bắc tới Ngụy gia làm khách.
Mà Ngư Hóa Long này, vẫn luôn cừu thị người của Đảo quốc, nghe nói tổ chức Sam Khẩu muốn tới gây chuyện với Tiêu gia, thế là chủ động yêu cầu tới đây, lần này thế nhưng là làm cho Tiêu Thiên Tá sướng đến phát rồ rồi.
Chương 329 Tiêu gia nguy cơ!
Một Ngụy Vô Cực, có lẽ còn chưa đủ để tổ chức Sam Khẩu phải kiêng kỵ, thế nhưng lại thêm một Ngư Hóa Long, hai người một nam một bắc này đều là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ đạo của Hoa Hạ!
Hai người cùng lúc ra mặt, cho dù là ba vị thần nhân của tổ chức Sam Khẩu kia, chỉ sợ cũng cần phải cân nhắc một chút.
Vào lúc này, ở trong phòng lớn của Tiêu gia, một trái một sau phân biệt có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, nhìn vẻ bề ngoài của hai người này khoảng bốn mươi tuổi, một người cao lớn khôi ngô trên mặt có bộ râu quai nón, khí chất phóng khoáng.
Một người thì có dáng người gầy yếu hào hoa phong nhã, cả người có khí tức nhẹ nhàng.
Người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá này thì lập tức cười ha ha một tiếng, "Tiêu lão đệ không cần phải khác khí như thế! Cuộc đời này của Ngư mỗ hận nhất chính là người của Đảo quốc, chỉ hận không sinh sớm ra được mấy chục năm, tự tay giết một vài tên xâm lược này a!"
"Hơn nữa ta nghe nói, cao thủ của tổ chức Sam Khẩu kia nhiều như mây, Ngư mỗ cũng sớm có ý muốn lãnh giáo võ đạo của Đảo quốc một chút!"
Hóa ra, người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô này chính là Ngư Hóa Long, minh chủ võ lâm phương bắc!
Còn về người ngồi bên cạnh Ngư Hóa Long, người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã kia thì không cần phải giới thiệu, khẳng định chính là Ngụy Vô Cực, võ lâm minh chủ phương nam.
Ngư Hóa Long nói xong, Ngụy Vô Cực ở một bên mở miệng nói:
"Đúng rồi! Tiêu lão đệ, nghe nói người giết chết Bán Tàng Long Nhất, bắt đi cháu gái của ta kia là một thiếu niên thần bí, hơn nữa còn giết chết cả Tùng Điền Long Bình danh xưng Kiếm Thánh của Đảo quốc, việc này có đúng hay không?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Việc này chính xác một trăm phần trăm! Hơn nữa ta thấy thiếu niên kia giết Tùng Điền Long Bình dường như không tốn chút sức nào, gần như là trong nháy mắt giết chết!"
Nghe được điều này, hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nếu như lời này xuất ra từ miệng người khác, hai người bọn họ khẳng định cảm thấy hắn thực sự là đang nói bậy bạ, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Tiêu Thiên Tá vậy khẳng định là sự thật.
"Tùng Điền Long Bình này thì ta biết, tuy rằng ta chưa giao thủ với hắn lần nào, tuy nhiên trước kia có đánh qua một trận với sư huynh của hắn là Cát Trạch Chí Vĩ, lúc ấy ta phải dùng tới gần trăm chiêu mới có thể đánh bại hắn, mà nghe nói Tùng Điền Long Bình này có trình độ kiếm pháp còn ở trên Cát Trạch Chí Vĩ!"
Ngư Hóa Long mở miệng lần nữa, vẻ mặt thì khó xử.
Ngụy Vô Cực ở bên cạnh nói chen vào:
"Không sai! Ta và Ngư huynh tu vi đều sàn sàn như nhau, ta phỏng đoán, lấy thực lực của hai người chúng ta, muốn thắng được Tùng Điền Long Bình thì ít nhất cũng phải đánh tới ngàn chiêu!"
"Nếu thực sự như Tiêu lão đệ nói, thiếu niên thần bí kia vẻn vẹn chỉ cần một chỉ cần một chiêu trong nháy mắt giết chết Tùng Điền Long Bình, thì như vậy chỉ có hai loại khả năng!"
"Thứ nhất người này có thực lực vượt xa chúng ta, ít nhất cũng là tồn tại một bậc tiên nhân!"
"Thứ hai, nói không chừng người này tinh thông một loại pháp thuật kỳ lạ nào đó, đánh bất ngờ giết chết Tùng Điền Long Bình! "
Ngụy Vô Cực phân tích tới đây, dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:
"Kết hợp với tuổi tác của người này, cá nhân ta là tương đối nghiêng về loại khả năng thứ hai! Bởi vì phóng tầm mắt toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, ta thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật lợi hại tới như thế!"
Tiêu Thiên Tá há to miệng, muốn nói chút gì đó, tuy nhiên cuối cùng lại ngậm miệng nuốt trở vào."
Tuy rằng trong lòng của hắn cũng không quá đồng ý với phán đoán của Ngụy Vô Cực, nhưng trước mắt còn đang muốn nhờ đối phương giúp đỡ, cũng không tốt trực tiếp phản bác.
Nhưng Ngư Hóa Long ở một bên thì sau khi trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Cũng không phải là không có! Ngụy huynh, điều kiện phù hợp thì còn có một người!"
Ngụy Vô Cực nhướng mày, sau đó ngay lập tức nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, "Ngươi nói là người kia sao? Không! Không có khả năng!"
Ngư Hóa Long cũng theo đó mà thở dài một cái nói:
"Không sai! Hoàn toàn chính xác không thể nào là hắn! Lấy địa vị của hắn bây giờ trong quân đội, há lại sẽ làm ra loại chuyện mất mặt này sao? Tuy nhiên ngoài hắn ra, ta thực sự không nghĩ ra còn có người nào có thực lực như thế?"
Mọi người của Tiêu gia nghe thấy ngay lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, Tiêu Nhược Dương nhịn không được mở miệng nói:
"Hai vị bá bá, người mà hai vị nói đó đến cùng là ai vậy?"
Ngư Hóa Long vuốt vuốt râu quai nón của hắn, từ từ nói:
"Người này có thể xưng là phong hoa tuyệt đại, từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện trường hợp nào như hắn!"
"Là võ đạo kỳ tài ngàn năm mới có"!"
"Hắn chính là..."
Ngư Hóa Long đang muốn nói tên của người này ra, ngay lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói âm trầm vang lên, "Tiêu gia không hổ là đại gia tộc đệ nhất tỉnh Quảng Nam! Tiêu Thiên Tá cũng không hổ là Vương của Quảng Nam! Thế mà có thể mời được hai vị cao nhân như Ngụy minh chủ và Ngư minh chủ, thật đúng là khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn a!"
Nghe được giọng nói lạnh lùng này, mọi người của Tiêu gia ngay lập tức thi nhau biến sắc.
Hai người Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực thì hai tay nhẹ nhàng nhấn trên ghế một cái.
Ngay sau đó, hai người đã xông ra khỏi phòng, đi tới ngoài cửa sân, "Người nào lén lén lút lút! Có dám ra ngoài gặp một lần không?".
"Không biết các hạ có phải là Thần Ám Ảnh trong ba vị thần của tổ chức Sam Khẩu, Độ Biên Thiên Tầm?
Hai người Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực sau khi lao ra ngoài sân, nhận ra thế mà không cách nào phát hiện được bóng dáng của đối phương, lần lượt mở miệng nói.
"Khặc khặc!"
Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, tuy nhiên lại giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng, căn bản không có cách nào xác định được phương hướng cụ thể.
"Không hổ là Ngọc Diện Thư Sinh Ngụy Vô Cực! Thế mà có thể nhanh như vậy đã nói ra được thân phận của ta! Nhưng so với Kim Cương Vô Địch Ngư Hóa Long mãng phu này thông minh hơn nhiều!"
Ngọc Diện Thư Sinh và Kim Cương Vô Địch, theo thứ tự là tên biệt danh của Ngụy Vô Cực và Ngự Hóa Long đã có từ mấy năm về trước.
Đối phương chẳng những tinh thông tiếng Hoa Hạ, hơn nữa đối với hai người hình như còn biết một chút, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Ngụy Vô Cực cười lạnh nói:
"Độ Biên Thiên Tầm! Ngươi không cần phải châm ngòi ly gián ở chỗ này, ngươi cũng coi là nhân vật đỉnh cấp của giới võ đạo của Đảo quốc, cần gì phải trốn tránh như vậy chứ? Không dám ra gặp mặt chúng ta một lần sao?"
Ngư Hóa Long cũng theo đó cười hắc hắc, "Ta tưởng tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu như thế nào, bây giờ thấy chẳng qua cũng chỉ là gia hỏa không có trứng! Ha ha!"
Không nghĩ tới, giọng nói kia lại cười khặc khặc một tiếng nữa, dường như đối với lời trào phúng của hai người không để ý chút nào, "Ta tu luyện chính là Ám Ảnh Nhẫn thuật, làm sao có thể để lộ ra chân thân dễ dàng như vậy?"
"Hơn nữa, ta đến cũng không phải là đánh nhau với hai vị, chỉ là muốn khuyên nhủ hai vị, tổ chức Sam Khẩu chúng ta có ân oán với Tiêu gia, không liên quan gì đến hai vị, còn xin hai vị nhanh chóng rời khỏi để tránh sai lầm hối tiếc!"
"Này!"
Nghe được điều này, ngay lập tức Ngư Hóa Long tỏ vẻ khinh thường, hai tay ôm vai rất giống kiểu Diệp Trần rồi giễu cợt nói:
"Ngươi ngay cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra với người ngoài, chỉ bằng một câu cũng muốn đuổi chúng ta rời đi, ngươi nghĩ không khỏi quá ngây thơ a?"
Ngụy Vô Cực ở bên cạnh im lặng không nói, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
"Ai!"
Giọng nói của Độ Biên Thiên Tầm vang lên lần nữa, "Hai người các ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy đêm nay chôn cùng một chỗ với Tiêu gia đi!"
Khi cái chữ "Ai" kia của hắn rơi xuống, không gian xung quanh đột nhiên rung động một trận!
Sau đó thì có một bức màn ánh sáng lớn bỗng nhiên mọc lên từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Tiêu gia vào trong đó!
"Không tốt! Chúng ta bị trúng kế!"
Ngụy Vô Cực bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay bỗng nhiên vung lên trên không trung!
Ầm ầm!
Một thanh đao khí kinh thiên dài gần trăm mét phóng lên tận trời, hung hăng bổ vào trên màn ánh sáng ở trên không trung kia.
Đáng tiếc, đao khí chém vào trên màn ánh sáng kia lại giống như chém vào trên một bức tường vô cùng cứng rắn, không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư một lúc, nhưng màn ánh sáng kia vẫn tồn tại như cũ.
Ngư Hóa Long thấy thế, sắc mặt cũng không thể không biến đổi, "Đây là thuật phong ấn không gian của Âm Dương sư Đảo quốc!"
Chương 330 Đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc
Hóa ra, Độ Biên Thiên Tầm cố ý dùng loại phương thức này để thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long.
Mà Âm Dương sư phía sau hắn thì nhân cơ hội này mà bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, phong tỏa hoàn toàn toàn bộ Tiêu gia.
Còn về phần bọn hắn muốn làm cái gì, đáp án đã không cần phải nói cũng đã biết.
Mấy người Tiêu Thiên Tá sau khi kịp phản ứng, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn!
Ban đầu hắn cho rằng, chính mình mời được hai đại võ lâm minh chủ nam bắc này tới, tổ chức Sam Khẩu ít ra cũng sẽ cố kỵ mấy phần, sẽ không làm gì được nhiều, hai bên có lẽ còn có cơ hội đàm phán.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tổ chức Sam Khẩu không những không cho bọn hắn một cơ hội đàm phán, hơn nữa đột nhiên lựa chọn ra tay vào buổi tối, thậm chí vừa ra tay đã phong tỏa hết đường lui của bọn hắn!
Lúc này, coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra được, đối phương rõ ràng không phải tới đây để mà đàm phán.
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên.
Sau đó, một đạo thân ảnh già nua lưng còng xuống, từ từ đi vào bên trong nhà, mà ở phía sau đạo thân ảnh già nua kia thì có hơn mười tên tùy tùng ăn mặc trang phục võ sĩ của Đảo quốc, mọi người đều có khí thế cường hãn!
Lần này, ngay cả trên mặt hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cũng không thể không hiện ra vẻ sầu thảm.
"Tổ chức Sam Khẩu của các ngươi thật đúng là huy động nhiều người a! Thế mà mời được một vị Âm Dương sư!"
"Thật đúng là để mắt tới chúng ta!"
Hai người cũng không nghĩ tới, lá gan của tổ chức Sam Khẩu thế mà lại lớn như vậy, chẳng những điều động tới nhiều cao thủ như vậy hơn nữa còn dám lớn lối như thế trong cảnh nội Hoa Hạ.
Sớm biết sẽ có cục diện như vậy, bọn họ nên mời thêm nhiều cao thủ tới, không hành động bất cẩn như vậy.
Không nghĩ tới, một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm ở bên cạnh ông lão kia, cười nhạt một cái nói:
"Các vị không nên hiểu lầm! Vị ở bên cạnh Đằng Dã Nhất Lang ta là thủ tịch Âm Dương sư của đại đảo đế quốc chúng ta, tiền bối Bắc Môn Đa Do Dã!"
"Bắc Môn Đa Do Dã!!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nghe được điều này, một lần nữa khuôn mặt thay đổi hoàn toàn!
Mặc dù hai người thuộc về giới võ đạo, đối với giới đạo pháp của Đảo quốc không hiểu lắm, thế nhưng cũng đã được nghe qua đại danh của Bắc Môn Đa Do Dã.
Đây chính là người nổi danh cùng với Yến chân nhân ở Kinh Đô Hoa Hạ!
Truyền thuyết, Âm Dương thuật của người này đã tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, cho dù là võ giả Thần cảnh bình thường, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người này.
Khó trách trước đó, một kích toàn lực của Ngụy Vô Cực thế mà đều không thể phá vỡ thật phong ấn không gian của đối phương.
Ngụy Vô Cực hít sâu một hơi, hướng về phía Bắc Môn Đa Do Da thi lễ một cái, từ từ nói:
"Tại hạ tuy là người của Hoa Hạ, nhưng cũng đã nghe qua uy danh của Bắc Môn đại sư! Thế nào mà hôm nay đại sư cũng quản chuyện nhỏ như thế này? Không sợ làm mất đi thanh danh của ngài sao?" Không nghĩ tới, còn chưa đợi Bắc Môn Đa Do Dã mở miệng, Đằng Dã Nhất Lang kia ngắt lời, lạnh lùng nói:
"Xem ra các ngươi còn chưa biết, Nam Dã Trần Bát đại sư chết ở thành phố Nam Châu của các ngươi là sư đệ của Bắc Môn Đa Do Dã đại sư đi!"
Mọi người của Tiêu gia nhất thời giật mình, đồng thời trên mặt càng hiện ra vẻ khó coi.
Một cái tổ chức Sam Khẩu đã đủ khó chơi rồi, bây giờ lại tới một vị đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc!
Vậy thì còn đánh như thế nào?
"Khụ khụ!"
Khi mọi người ở đây đang trong lúc tuyệt vọng, Bắc Môn Đa Do Dã lại ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn lại hiện ra một cỗ hàn ý khó mà hình dung, "Hôm nay lão phu tới đây cũng không phải vì báo thù cho sư đệ của ta, tài nghệ của hắn không bằng người, chết thì cũng chết rồi, chẳng trách được người khác!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều sững sờ.
Tuy cảm thấy ông lão yếu ớt này nhìn có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng khi nghe thấy hắn nói như vậy, từ đáy lòng mọi người thi nhau nhận định rằng, lão nhân này có thể nghĩ được như vậy thì thật sự quá chính xác, tài nghệ không bằng người mà chết đi thì cũng không thể trách được ai a!
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Bắc Môn Đa Do Dã ngay lập tức lại khiến cho tâm trí của mọi người trong nháy mắt chìm tới đáy cốc, "Nói thật cho các ngươi biết đi, lão phu tới lần này là vì một kiện đồ vật!"
"Ta nghĩ các ngươi chắc là cũng biết, sư đệ này của ta, trên tay có một cái Hoàng Bì Hồ Lô!"
"Trong Hồ Lô cất giữ một vật quan trọng với sư môn ta, chỉ cần các ngươi lấy đồ vật này giao ra, lão phu sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi!"
"Bằng không, các ngươi những người này, hôm nay toàn bộ đều phải chết!"
Chờ sau khi cái chữ "Chết" kia rơi xuống, trên người đột nhiên bộc phát ra một đạo khí thế kinh người, vẻ già yếu trước đó trong nháy mắt quét sạch sành sanh, hơn nữa thân thể thoáng cái cao và thẳng hơn rất nhiều.
Giống như từ một ông lão đang bị bệnh nguy kịch, trong nháy mắt biến thành một chiến thần rong ruổi sa trường!
Mọi người Tiêu gia nhất thời bị dọa thi nhau lùi lại.
Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá đi lên phía trước, khom người nói:
"Đại sư! Thực sự không phải chúng ta không nghe theo dặn dò của ngài, Nam Dã đại sư và Bán Tàng công tử đều chết ở dưới tay của một thiếu niên thần bí!"
"Đến lúc chúng ta chạy tới nơi xảy ra chuyện, thi thể của Nam Dã đại sư đã bị oanh thành thịt vụn, cũng không nhìn thấy cái hồ lô nào cả a!"
"Hừ!"
Bắc Môn Đa Do Đã nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá thì lập tức hừ lạnh một tiếng, quải trượng trong tay lập tức nặng nề đâm xuống đất một cái, "Hoàng Bì Hồ Lô đó chính là pháp khí, làm sao có thể tổn hại dễ dàng như vậy, Lại nói cho dù hồ lô có bị hủy đi, cái đó...vật kia khẳng định cũng sẽ không bị phá hỏng!"
Mọi người nghe được trong lời nói của Bắc Môn Đa Do Dã đối với vật kia vẫn luôn giữ kín như bưng, ngay lập tức trong đầu của tất cả mọi người đều rất tò mò.
Đồ vật có thể làm cho đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc phải tự mình chạy tới đây đến tột cùng là bảo bối gì?
Tiêu Nhược Dương ở phía sau Tiêu Thiên Bá nhịn không được mở miệng nói:
"Thứ đại sư muốn tìm, không biết nó trông như thế nào? Có lẽ, cảnh sát thu thập được nó trong lúc khám nghiệm hiện trường, ngài nói cho tôi biết, tôi có thể giúp ngài tìm ở cục cảnh sát!"
Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cười lạnh, "Được lắm tên tiểu tử nhà ngươi! Lại dám đánh chủ ý dò xét thứ lão phu muốn tìm! Phải chết!"
Nói xong, Bắc Môn Đa Do Dã đột nhiên lấy quải trượng trong tay chỉ về phía Tiêu Nhược Dương.
Ầm!
Từ chỗ đầu rồng của quải trượng đột nhiên thoát ra bóng mờ của một con trăn khổng lồ màu đỏ xám, lao thẳng đánh về phía người của Tiêu Nhược Dương.
Hóa ra chính là thức thần của Bắc Môn Đa Do Dã, hơn nữa còn là thức thần cấp thấp nhất mà thôi!
Thế nhưng dùng để đối phó một người bình thường thì cũng đã thừa sức!
Tiêu Nhược Dương ngay lập tức sợ tới mức choáng váng, sững sờ đứng im tại chỗ, hoàn toàn quên đi việc mình phải tránh né.
"Con trai cẩn thận!"
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Thiên Tá không do dự chút nào, trực tiếp ngăn ở trước người con trai của mình, thay Tiêu Nhược Dương ngăn cản đạo thức thần hình con trăn khổng lồ kia!
"A!!"
Sau đó chính là một tiếng kê thảm thiết vang vọng toàn bộ khu vực xung quanh Tiêu gia.
Chỉ có điều, bởi vì Bắc Môn Đa Do Dã bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, cho nên người bên ngoài căn bản không nghe được động tĩnh bên trong.
...
Cùng lúc đó ở trong một khách sạn cách đó năm cây số.
Diệp Trần đang định nghỉ ngơi, đột nhiên lại bị Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hoang mang nói:
"Diệp Trần, vừa rồi tôi thực sự không nhịn được, nên gọi điện thoại cho cha tôi, thế nhưng gọi như thế nào cũng không thông, điện thoại bàn trong nhà cũng không gọi được, anh nói nhà tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Diệp Trần nhướng mày, không nói gì, lập tức nhắm mắt lại, thi triển pháp môn Vạn Lý Truy Hồn, thần niệm trong nháy mắt đã tới Tiêu gia, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, không có cách nào thăm dò vào trong đó.
"Nguy rồi!"
Diệp Trần đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc!
Lời nói buông xuống, Diệp Trần giơ bàn tay lên, bỗng nhiên hướng xuống dưới nhấn một cái!
Bành bành bành!
Tiết Trường Lưu và mấy chục tên phản đồ, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng chưa kịp phát ra thì lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại, đang sống sờ sờ ra đó bị đè nát!
Trong nháy mắt xung quanh giống như biến thành Tu La Địa Ngục trận mà Diệp Trâng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp bay lên, mà ở tại chỗ tức thì xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, ngay lập tức vùi lấp tất cả những vết máu kia, giống như trước đó chưa từng xảy ra cảnh tượng máu tanh mưa máu.
...
Trở lại Tiêu Dao sơn trang, việc Diệp Trần làm đầu tiên là để cho Doãn Bách Xuyên trồng Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào lại trong hang động tràn đầy linh khí kia để ôn dưỡng, hơn nữa tự mình thiết hạ bảy tám đạo cấm chế ở xung quanh.
Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước đó bị Tiết Trường Lưu cưỡng ép đào đi, đã có dấu hiệu bắt đầu khô héo, rất rõ ràng không thích hợp để lập tức chuyển về Vân Châu.
Lại thêm mấy ngày vừa qua, Diệp Trần tiêu hao nghiêm trọng lực lượng thần hồn một, cũng cần phải điều dưỡng thật tốt một phen.
Chớp mắt một cái, Diệp Trần ở lại Tiêu Dao sơn trang đã được bảy tám ngày.
Mà ở trong thời gian bảy tám ngày này, chẳng những Diệp Trần thần hồn bị hao tổn được tẩm bổ lại, hơn nữa tinh thần lực lại có chỗ tăng lên!
Tinh thần lực trước đó của hắn sớm đã có thể so với cảnh giới Kim Đan trung kỳ, bây giờ đã ép thẳng tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Nếu như lúc này lại thi triển thần thông Vạn Lý Truy Hồn thì chắc là có thể bao trùm trong phạm vi hơn ba trăm.
Ngoài đó ra, ở lúc Diệp Trần nhàn rỗi, chẳng những vì toàn bộ những người khác trong Tiêu Dao sơn trang luyện chế được giải dược Phệ Hồn đan, còn thuận tiện vì Tiêu Nhược Hi, luyện chế ra một số linh đan làm tăng lực lượng thần hồn lên, thậm chí còn truyền thụ cho cô ta một số pháp môn rèn luyện thần hồn.
Tiêu Nhược Hi rèn luyện theo phương pháp mà Diệp Trần truyền thu cho, lực lượng thần hồn cũng theo đó mà đột nhiên tăng mạnh, tính cả tàn hồn của Hi Nguyệt trong thức hải của nàng cũng bắt đầu từ từ lớn mạnh, thế nhưng để đạt tới trạng thái thức tỉnh hoàn toàn còn cần một khoảng thời gian tuy nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
...
Cuối cùng, lúc ở Tiêu Dao sơn trang ngày thứ mười, Diệp Trần quyết định phải rời đi.
Diệp Trần đi trước một chuyến tới hang động linh khí cẩn thận lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo để vào trong hộp ngọc rồi ngay lập tức nhét vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó, việc hắn muốn làm chính là lập tức trở về Vân Châu, chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào trong Thanh Long đại trận của hắn, chờ ngày sau tìm được Thần Long Chi Huyết là có thể trực tiếp phục sinh Diệp Thiên Ca và Mân Côi.
Sau khi thu hồi Thất Diệp Hồi Tiên thảo, Diệp Trần lại triệu tập tất cả mọi người Tiêu Dao sơn trang vào một chỗ, nói ra kế hoạch mình muốn trở về Vân Châu cho mọi người, "Bách Xuyên, các ngươi có dự định gì?"
Dường như Doãn Bách Xuyên sớm đã thảo luận qua với mọi người về vấn đề này, sau đó nói ngay:
"Nguyện vọng của mọi người tự nhiên là muốn đi theo chủ thượng, chủ thượng đi đâu chúng ta đi theo đó!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, thật ra thì hắn vẫn luôn có dự định bồi dưỡng ra một cái thế lực thuộc về mình, mà hai ba mươi người trước mắt này, chẳng những là Tiên Nhân trong mắt thế tục, thực lực của mọi người cũng không yếu, ít ra cũng có tiêu chuẩn tông sư Hóa Kình trở lên, hơn nữa trải qua khảo nghiệm trước đó cũng coi như đều là người trung nghĩa, dùng để chế tạo thành viên tổ chức thì quả thực không có gì thích hợp bằng.
Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ lại gặp phải một cái vấn đề khác. Nếu như những người này theo hắn đi Vân Châu, hắn nên sắp xếp cho những người này như thế nào?
Cái biệt thự kia của hắn, không thể chứa được nhiều thủ hạ như vậy!
Hơn nữa, Vân Châu ở trong nội địa của Hoa Hạ, dường như cũng không phải là nơi thích hợp để có thể cho Tiêu Dạo sơn trang gây trồng chăm sóc dược liệu.
Mấy người Doãn Bách Xuyên thấy Diệp Trần trầm ngâm không nói, không có đáp ứng cũng không có từ chối thì lập tức thấp thỏm một hồi.
Bọn họ bây giờ đã quyết định đi theo thiếu niên như thiên thần trước mắt này, chỉ có người này mới có thể phù hộ cho bọn họ, nếu như Diệp Trần từ chối thỉnh cầu của bọn họ, vậy đối với bọn họ mà nói sẽ là một cái đả kích rất lớn.
Lúc mọi người ở đây đang lo lắng bất an.
Bỗng nhiên!
Đôi mắt của Diệp Trần sáng lên, dường như nghĩ tới cái gì, lập tức cao hứng vỗ đùi đến tét một cái, "Thế nào mà không nghĩ ra? Hắc Sâm Lâm (Rừng Đen) a!"
Hóa ra, sau khi Diệp Trần suy nghĩ một phen, bỗng nhiên nghĩ ra được một chỗ rất thích hợp để mọi người Tiêu Dao sơn trang đặt chân.
Đó chính là nơi mà lần trước Diệp Trần và Tử thần một trong mười hai vị chủ thần của Mỹ quốc giao chiến.
Mặc dù chỗ đó tuy có hơi u ám một chút, thế nhưng linh khí tương đối nồng đậm, thích hợp nhất với sự phát triển của thực vật!
Hơn nữa, Hắc Sâm Lâm là nơi vừa vặn ở vào điểm tiếp giáp giữa tỉnh Thiên Nam và tỉnh Đông Giang, là một khu vực không có ai quản lý, cách xa đám người trong thành phố, bởi vì hung danh truyền ra bên ngoài thế nên người bình thường căn bản là không dám đặt chân tới đó.
Quả thực chính là nơi tốt để mọi người Tiêu Dao sơn trang có thể ở lại!
Doãn Bách Xuyên làm sao biết được những chuyện này, không thể không thận trọng nói:
"Chủ thượng, Hắc Sâm Lâm là cái gì?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức nói tình huống của Hắc Sâm Lâm cho mọi người nghe một lần.
Doãn Bách Xuyên nghe xong lời này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, "Ý của Chủ thượng là để chúng ta đi theo ngài tới Vân Châu sao?"
Diệp Trần mỉm cười, "Thế nào? Các ngươi không muốn tới đó sao?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng khoát tay, "Làm sao lại không muốn chứ? Chúng ta cầu còn không được a! Đa tạ chủ thượng!"
Mọi người còn lại cũng thi nhau mừng rỡ, vội vàng cùng hô lên:
"Đa tạ chủ thượng!"
...
Thỏa thuận xong việc di chuyển sau này, cuối cùng mọi người quyết định, trước tiên do Doãn Bách Xuyên mang theo hai tên đệ tử theo Diệp Trần cùng nhau trở về Vân Châu, khảo sát tình huống của Hắc Sâm Lâm một chút.
Mà Khương trưởng lão và các đệ tử còn lại thì tạm thời ở trong trang, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lúc nào cũng có thể dời tông môn đi Vân Châu.
...
Trên đường trở về Vân Châu, Diệp Trần lái vẫn là chiếc xe kia của Tô Lam, và Tiêu Nhược Hi ngồi chung xe với hắn, Doãn Bách Xuyên và hai tên đệ tử thì lái một chiếc Land Rover theo sát đằng sau.
Tiêu Nhược Hi một mặt rầu rĩ không vui, không biết là đang nghĩ về chuyện gì, mấy lần há miệng muốn nói, cuối cùng lại ngậm miệng nuốt trở vào.
Sau khi mấy lần như vậy, ngay cả Diệp Trần cũng không nhịn được, "Cô muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!"
Tiêu Nhược Hi do dự một lát, cuối cùng chu cái miệng nhỏ ra, hé miệng nói:
"Ta cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy có một loại dự cảm không tốt, ta muốn...ta muốn về nhà nhìn xem? Có được không?"
Từ khi được chứng kiến sự cường đại của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi đã không còn dám làm càn như trước nữa, hơn nữa ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao, thậm chí còn có chút lệ thuộc dựa vào bên người Diệp Trần.
Nếu như không phải lo lắng người trong nhà, cô ta thật đúng là không muốn rời khỏi bên cạnh người đàn ông này.
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Cô yên tâm, bên Tiêu gia, ta vẫn luôn phái người theo dõi, nếu như có chuyện gì, bọn họ sẽ thông báo cho ta biết trước tiên!"
"Ồ!"
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức ồ một tiếng, không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu. "Được rồi! Chờ ta trở lại Vân Châu, sau khi xử lý chuyện này xong sẽ đưa cô về nhà!"
Hắn cũng biết, giam Tiêu Nhược Hi mãi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, không bằng trước tiên đưa nàng trở về, dù sao không lâu sau cô ta cũng phải về Thiên Hải để đi học, đến lúc đó tự nhiên cũng nằm ở trong địa bàn của hắn.
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lúc này mới mừng rỡ.
...
Cùng lúc đó, Tiêu gia ở thành phố Nam Châu, "Cái gì? Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu muốn đích thân đến đây sao? Còn có một trong tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu nữa sao?"
Tiêu Thiên Tá nghe được tin tức thăm do trở về, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt trắng bệch một lúc.
Chương 327 Tổ chức Sam Khẩu khiêu khích
Tiêu Thiên Tá nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này mới chỉ ngắn ngủi nửa tháng, chuyện thế mà xảy ra tới mức này!
Đầu tiên là Bán Tàng Long Nhất thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu bị hại, về sau tổ chức phái Kiếm Thánh Tùng Điền Long Bình tới thì lại bị người giết chết.
Bây giờ thế mà ngay cả Phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu cũng tới, hơn nữa cùng đi còn có một người có uy danh hiển hách trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
"Chẳng lẽ Tiêu gia ta thật khó thoát khỏi tai kiếp này hay sao?"
Tiêu Nhược Dương ở một bên nói:
"Cha, trước đó lúc người kia giết chết Tùng Điền Long Bình, người của tổ chức Sam Khẩu đều nhìn thấy! Bọn họ muốn báo thù thì phải đi tìm người kia báo thù, mắc mớ gì đến Tiêu gia chúng ta?"
Không nghĩ tới, Tiêu Thiên Tá lại lắc đầu, "Con không biết nhiều về tác phong của tổ chức Sam Khẩu! Tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc thật ra thì chính là thế lực võ sĩ đạo của Đảo quốc năm đó còn sót lại, mà võ sĩ đạo của Đảo quốc từ trước tới nay luôn được biết đến với sự tàn bạo của họ.
"Ở thời đại duy tân hơn một trăm năm trước của Đảo quốc, những võ sĩ đạo này ở trong nước của bọn họ có địa vị cực cao, có đặc quyền giết chết người dân bình thường ngoài đường phố!"
"Năm đó Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, những võ sĩ đạo của Đảo quốc kia chính là những người tiên phong, những người này năm đó ở đây đã tàn sát không biết bao nhiêu người vô tội!"
"Người như vậy, con còn có thể hi vọng xa vời bọn họ đén nói chuyện đạo lý với con hay sao?"
Tiêu Nhược Dương nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Nhưng dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp chế, hơn nữa ở đây là Hoa Hạ! Chẳng lẽ bọn họ thật đúng là dám giết người ở nước khác hay sao?"
Tiêu Thiên Tá lại thở dài một hơi nói:
"Con quá ngây thơ rồi! Một trong ba vị đại thần của tổ chức Sam Khẩu, nghe nói tu vi còn ở trên Trùng Điền Long Bình! Cao thủ đạt tới loại cấp độ này, nếu như muốn giết người, làm sao sẽ để lại chứng cứ gì?"
"Điều này điều này...phải làm như thế nào mới tốt đây?"
Tiêu Nhược Dương lập tức luống cuống, sau đó vẻ mặt oán hận nói:
"Đều tại cái con nha đầu chết tiệt kia gây họa!"
Tiêu Thiên Tá nhướng mày, "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Chuyện này với em gái của con không có quan hệ gì, hơn nữa, bây giờ nó sống chết ra sao còn chưa biết, con làm sao có thể nói ra những lời như vậy!"
Tiêu Nhược Dương bị Tiêu Thiên Tá răn dạy một trận, lập tức không còn dám nhiều lời, đành phải đè xuống cục hận trong lòng, "Cha, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi mới từ từ nói:
"Bây giờ phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Ha, người có thể ngăn cản được tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu chỉ sợ cũng không có bao nhiêu!"
Ngoài thiếu niên thần bí hôm trước nhìn thấy ở bến tàu Việt Dương ra, những cao thủ cấp bậc đó cũng chỉ có mấy vị trong mười ba vị cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, Ngụy Vô Cực võ lâm minh chủ phương nam, Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương bắc, Yến chân nhân ở Kinh Đô, sau đó là các cao thủ trong tông môn ẩn thế như Thánh Tâm các, Tiêu Dao sơn trang, Phạm Âm Tự...
Tiêu Thiên Tá nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại thở dài một hơi:
"Đáng tiếc! những người mà cha nói tới này, mỗi người đều giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, chúng ta như thế nào nói mời là có thể mời tới được?"
Tiêu Nhược Dương vội vàng nói:
"Cha, cha không phải có chút giao tình với Ngụy minh chủ sao? Sao không mời ông ta tới đây trợ trận?"
Tiêu Thiên Tá nhẹ gật đầu, "Bây giờ xem ra, tuyệt đỉnh cao thủ mà chúng ta có thể tiếp xúc tới, chỉ sợ cũng chỉ có Ngụy minh chủ! Nhưng lại không biết hắn có bằng lòng nhúng tay vào việc này hay không?"
Nói đến đây, Tiêu Thiên Tá trầm ngâm một lát, "Nhược Dương, lập tức chuẩn bị cho ta một phần hậu lễ, ta phải đích thân đi tới bái phỏng Ngụy gia!"
...
Lại nói, từ Đại Lý tới Thiên Nam, khoảng cách có hơn một ngàn dặm, đến buổi trưa, mấy người Diệp Trần cũng đã chạy về tới Vân Châu.
Diệp Trần cũng không có đi tới nhà hàng tìm mẹ con Tô Lam mà trực tiếp trở về trong biệt thự ở tiểu khu Tử Kim Sơn.
Việc khẩn cấp trước mắt của hắn bây giờ là phải bảo đảm thuận lợi di chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo tới.
Dẫn bốn người đi tới biệt thự số một, bởi vì rời khỏi biệt thự được một khoảng thời gian, Thanh long đại trận trong biệt thự ở vào trạng thái lúc nào cũng hội tụ linh khí cho nên trong sân lúc này linh khí đã vô cùng nồng đậm, hóa khí thành sương mù lần nữa, giống như là động phủ của tiên nhân.
Ba người Doãn Bách Xuyên đều là người tu đạo, nhất là Doãn Bách Xuyên có thực lực so với vị Yến đạo nhân ở Kinh Đô kia chỉ có mạnh hơn chứ không yếu đi, tự nhiên có thể nhìn ra chỗ kỳ diệu của Thanh Long đại trận trước mắt này, lập tức nhịn không được tán thưởng, "Không nghĩ tới ở trên trận pháp chủ thượng lại có trình độ cũng cao siêu như vậy!"
Tuy rằng Tiêu Nhược Hi không hiểu đạo pháp, nhưng cũng cảm thấy tâm thần được thanh thản.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Các ngươi trước tiên cứ tùy tiện thăm quan, ta đi an trí Thất Diệp Hồi Tiên thảo một chút!"
Nói xong, Diệp Trần đi thẳng tới trước khu rừng trúc được Hóa Linh trận bao phủ.
Nhẹ nhàng lấy ra Thất Diệp Hồi Tiên thảo, rồi mới trồng xuống một mảnh đất trống trong rừng trúc.
Xì xì xì ~
Thất Diệp Hồi Tiên thảo này không hổ là linh thảo hiếm thấy, phát hiện cảnh vật xung quanh thích hợp sinh trưởng, lập tức bám rễ sinh chồi, trong nháy mắt rễ đã cắm sâu vào trong lòng đất.
Sau đó:
Ông~
Phát ra thanh âm giống như là đang mừng rỡ vui sướng, bảy chiếc lá có màu sắc khác nhau cũng được co giãn ra một chút, sau đó linh khí ở xung quanh bắt đầu hướng nó bay tới mà hội tụ lại.
Nhìn xuống tiên thảo ở trên mặt đất, Diệp Trần cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên ngay sau đó, hai tay điểm vào hư không ở xung quanh một lúc, không chỉ liên tiếp bố trí hơn mười đạo cấm chế mà trước khi đi còn bố trí huyễn trận che giấu, trừ khi người có tu vi vượt xa Diệp Trần, bằng không căn bản không có người nào có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Làm xong đâu vào đấy, Diệp Trần mới coi như hoàn toàn yên lòng.
Lúc đầu, Diệp Trần dự định mang ba người Doãn Bách Xuyên đi tới Hắc Sâm Lâm nhìn một chút, nhưng không ngờ ngay vào lúc này, Tào Khôn thế mà tới.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng không thấy, hai mắt Tào Khôn chẳng những đỏ bừng, ngay cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều, điều này làm cho Diệp Trần mơ hồ có loại cảm giác xấu.
Quả nhiên, Tào Khôn vừa nhìn thấy Diệp Trần thì trực tiếp bay nhào tới trước mặt, rồi mới "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống dưới đất, lớn tiếng khóc rống lên, "Diệp tiên sinh! Ngài phải làm chủ cho ta! Báo thù cho con ta a!"
Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Tào Tứ Gia, ngươi đây là thế nào? Báo cái gì thù?"
Tào Khôn khó lóc than thở nói:
"Tào Quang con ta...nó bị người của Sam Khẩu chu xã hại chết rồi!"
"Cái gì!"
Nghe được tin tức này, sắc mặt Diệp Trần không thể không hơi đổi một chút, "Chuyện xảy ra vào lúc nào? Đến cùng chuyện này là như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe một lần!"
Tào Khôn lập tức một năm một mười nói ra toàn bộ chân tướng chuyện này một lần.
Để Diệp Trần không nghĩ tới là, việc này thế mà còn liên quan tới hắn một chút!
Hóa ra, năm trước ở Hồng Diệp KTV, Diệp Trần gợi ý để Tào Quang xử lý hai người kia là người của Sam Khẩu chu xã.
Sam Khẩu chu xã vốn định tìm hợp tác với Tào gia, nhưng không có nghĩ tới đại biểu được phái ra thế mà bị Tào Quang giết đi!
Sau chuyện này, Sam Khẩu chu xã đã điều tra ra được chân tướng, lập tức rất tức giận, vậy mà ở hai ngày trước, ngang nhiên phái người ám sát Tào Quang!
Sau khi nghe Tào Khôn kể lại, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, tuy rằng hắn đối với Tào Quang này cũng không ưa lắm, nhưng người này dù sao cũng là con trai bảo bối của Tào Khôn, mà Tào Khôn là tướng lĩnh thủ hạ của hắn.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ!
Đối phương rõ ràng là đang khiêu khích với uy nghiêm của hắn!
Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh bỗng nhiên chen lời nói:
"Sam Khẩu chu xã? Đó không phải là tổ chức thương mại của tổ chức Sam Khẩu Đảo quốc ở Hoa Hạ sao?"
Tào Khôn không biết thân phận của Tiêu Nhược Hi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên một chút, "Lại là tổ chức Sam Khẩu! Ở Hoa Hạ mà cũng dám càn rỡ như thế! Xem ra nếu không cho bọn hắn một cái giáo huấn khắc sâu, bọn hắn chỉ sợ không biết, ai mới là chủ nhân của vùng đất này!"
Chương 328 Lại thêm rắc rối
Tào Khôn nghe được điều này, còn tưởng rằng Diệp Trần muốn đích thân xuất thủ, lập tức mừng rỡ.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn.
"Lão Doãn, chuyện Hắc Sâm Lâm kia trước tiên tạm gác lại một chút, ba người các ngươi đi với Tào Tứ Gia một chuyến, đi diệt toàn bộ thế lực của Sam Khẩu chu xã ở Hoa Hạ cho ta! Coi như là việc làm ra mắt các ngươi nhập đội đi!"
Diệp Trần trực tiếp nói phân phó với ba người Doãn Bách Xuyên, Doãn Bách Xuyên nghe vậy lập tức mừng rỡ, hắn đang khong biết phải làm như thế nào để báo đáp ân tình của Diệp Trần, trong lòng vẫn luôn kìm nén ghê gớm, bây giờ nghe được lời này của Diệp Trần, tự nhiên là cầu còn không được.
"Vâng! Chủ thượng!"
Tào Khôn nghe vậy thì vẻ mặt thất vọng, không thể không đánh giá trên thân ba người Doãn Bách Xuyên một phen, nhịn không được thận trọng nói:
"Diệp tiên sinh, Sam Khẩu chu xã có tổ chức Sam Khẩu đứng ở đằng sau, mặc dù chỉ là một cái chi nhánh ở Hoa Hạ, thế nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, ta sợ còn có cao thủ tọa trấn a!"
Tào Khôn nói ra lời này tuy khéo léo, thế nhưng Doãn Bách Xuyên dù sao cũng là chủ của một tông, làm sao có thể không nghe ra được ý coi thường trong đó?
Tuy nhiên, điều này cũng khó trách, Doãn Bách Xuyên một thân mặc quần áo cổ trang, khom người đứng ở phía sau Diệp Trần, nhìn qua cũng chỉ là một ông lão bình thường, thực sự là quá không nổi bật!
"Hừ!"
Doãn Bách Xuyên thấy chỉ là một phàm nhân bình thường cũng dám kinh thị mình, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên dâng lên, trong nháy mắt sống lưng thẳng tắp lên, uy nghiêm của một vị Trang chủ ngày xưa đã hoàn toàn triển lộ ra!
Oanh!
Tào Khôn lập tức bị hù dọa cho toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì đặt mông xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Tào Tứ Gia đúng không? Ông đây là đang xem thường bổn trang chủ sao?"
Doãn Bách Xuyên xụ mặt, ở trên cao nhìn xuống Tào Khôn, giống như thượng đế nhìn xuống con kiến hôi.
Tào Khôn ngay lập tức bị dọa cho suýt chút nữa thì đi tè cả ra quần, lúc này mới đột nhiên phát hiện, ông lão trước mắt này mới nhìn qua thì rất bình thường hóa ra lại có thực lực kinh khủng như thế!
"Không không không! Tào mỗ tuyệt đối không có ý nghĩ này! Lão gia tử ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm!"
"Hừ! Tốt nhất là không phải, đừng để ta biết ngươi có loại ý nghĩ này!"
Doãn Bách Xuyên thể hiện bản lãnh của mình ra trước mặt người khác một chút, sau đó trong nháy mắt thu hồi lại khí thế ở trên người rồi nhanh chóng lui ra phía sau Diệp Trần, khôi lục lại bộ dáng bình thường trước đó.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu cười, "Tào Tứ Gia, ông thật đúng là có mắt không biết Thái Sơn! Ông có biết vị này là ai không? Hắn chính là Doãn Bách Xuyên, Trang chủ Tiêu Dao sơn trang có tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Hạ a!"
Tào Khôn nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, "Ngài chính là...vị thần tiên sống của Tiêu Dao sơn trang kia sao?"
Tuy rằng Tiêu Dao sơn trang vẫn luôn khiêm tốn, không có danh tiếng to lớn gì trong giới võ đạo, nhưng Tào Khôn bây giờ tốt xấu cũng đã là đại lão có thế lực vượt ngang mấy tỉnh ở Giang Nam, hiểu biết tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, đại danh của Tiểu Dao sơn trang còn được nghe nói qua.
Nhất là Tiêu Dao sơn trang Trang chủ Doãn Bách Xuyên, trong hội nhà giàu tầng tầng lớp lớp của Hoa Hạ có địa vị vô cùng cao thượng, vẫn luôn được người tôn xưng là thần tiên sống, nói về địa vị thì không thua kém gì vị Yến chân nhân ở Kinh Đô kia, thậm chí còn cao hơn!
Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Tào khôn, không thể không mỉm cười, mang theo một chút vẻ đắc ý, nhẹ như mây gió nói:
"Hư danh thôi!"
Tào Khôn hơi sững sờ, lập tức giơ tay ở trên mặt mình "Ba ba!", sau đó vội vàng khom người hành lễ nói:
"Vãn bối có mắt không biết Thái Sơn, làm lão thần tiên khó chịu, mong rằng lão thần tiên đại nhân đại lượng không chấp nhặt với ta!"
Doãn Bách Xuyên khoát tay áo, nói:
"Lão thần tiên gì chứ! Ở trước mặt chủ thượng, lão hủ nào dám tự cho mình là thần tiên? Lời này về sau đừng nhắc lại a, ta với ông là cùng một bọn thôi!"
Tào Khôn lập tức ngạc nhiên lần nữa, Trang chủ Tiêu Dao sơn trang, trong mắt toàn bộ tầng lớp xã hội thượng lưu ở Hoa Hạ quốc đều coi là thần tiên sống, thế mà tôn xưng Diệp Trần là chủ thượng?
Đây là tình huống gì?
...
Chẳng mấy chốc, ba người Doãn Bách Xuyên và Tào Khôn cùng nhau đi.
Đối với thực lực của ba người Doãn Bách Xuyên này, Diệp Trần tự nhiên tin tưởng trăm phần trăm, đối phó chỉ là một phân bộ của tổ chức Sam Khẩu ở Hoa Hạ, quả thực dễ như trở bàn tay, căn bản sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Sau khi mấy người rời đi, Diệp Trần đang định đi tới nhà hàng một chuyến, thế nhưng ngay vào lúc này, điện thoại bỗng nhiên nhận được một cái tin tức.
Là Ám Bộ của Thần Long vệ gửi tới!
"Đằng Dã Nhất Lang Phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã tới Nam Châu, cùng đi còn có tam đại Thần Cảnh của tổ chức Sam Khẩu, hình như có ý thôn tính Tiêu gia!"
Tin tức của Ám Bộ Thần Long vệ vẫn luôn rõ ràng đơn giản như thế, không nói nhảm một chữ nào.
Diệp Trần nhìn thấy tin tức này, trong đôi mắt lập tức hiện lên sát ý nồng đậm,
"Lại là tổ chức Sam Khẩu! Vốn ta chỉ có ý định đuổi thế lực của tổ chức Sam Khẩu này ra khỏi Hoa Hạ, bây giờ xem ra nếu như không nhổ tận gốc bọn chúng, bọn chúng thật đúng là thích gây rắc rối cho ta a!"
Tiêu Nhược Hi ở một bên vụng trộm liếc qua điện thoại của Diệp Trần, thấy được hai chữ Tiêu gia, lại nghe được Diệp Trần nói như vậy thì lập tức biến sắc, "Có phải Tiêu gia đã xảy ra chuyện rồi hay không?"
Diệp Trần thật cũng không muốn giấu diếm chuyện này, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Tiêu Nhược Hi, sau khi cô ta đọc xong, lập tức cuống lên giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, vôi vàng bắt lấy cánh tay của Diệp Trần, cầu khẩn nói:
"Diệp Trần, anh chắc chắn sẽ không mặc kệ chứ? Tôi van cầu anh, nhất định phải nhanh tới cứu người nhà của tôi a! Chỉ cần anh lại cứu Tiêu gia một lần nữa, tôi cam đoan, sau này anh bảo tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, "Có đúng là tôi bảo cô làm cái gì cô cũng làm theo không?"
Tiêu Nhược Hi nhìn qua nụ cười trên mặt Diệp Trần, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ không hiểu vì sao lại đỏ lên.
...
Tự nhiên xảy ra chuyện này, Diệp Trần nơi nào còn có thời gian nghỉ ngơi, đành phải lái xe chở Tiêu Nhược Hi, một đường xuôi nam mà đi.
Đến Nam Châu lần nữa đã là hơn chín giờ tối.
Diệp Trần đầu tiên lái xe mang theo Tiêu Nhược Hi lượn quanh trước sau ở Tiêu phủ một vòng, xác nhận Tiêu gia tạm thời không có chuyện gì mới trực tiếp tìm một khách sạn ở gần đó để dừng chân.
"Bây giờ chúng ta không thích hợp để lộ diện, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tổ chức Sam Khẩu chắc là ngày mai mới tới Tiêu gia, đến lúc đó chúng ta lại đi cũng không muộn!"
Diệp Trần sắp xếp cho Tiêu Nhược Hi ở lại khác sạn, vẻ mặt thản nhiên nói.
Tuy rằng Tiêu Nhược Hi lo lắng tới mức độ không chịu nổi, nhưng cũng hiểu Diệp Trần nói có đạo lý, không nói là Diệp Trần hay là cô ta, xuất hiện ở Tiêu gia vào lúc này, chỉ sợ cũng không quá phù hợp.
Xét cho cùng thái độ của tổ chức Sam Khẩu bây giờ còn chưa rõ ràng, nếu như cô ta quay trở lại vào lúc này, sợ rằng sẽ không được rõ ràng hơn nữa.
Thân phận của Diệp Trần còn là giặc cướp, cũng không thích hợp xuất hiện ở Tiêu gia vào lúc này.
Cho nên, trước mắt tạm thời chỉ có thể chờ đợi.
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có nói cho Tiêu Nhược Hi, hắn vừa lượn quanh Tiêu gia một vòng, phát hiện ở bên trong Tiêu phủ có mấy đạo khí tức rất không tệ, hơn phân nửa chắc là cao thủ mà Tiêu gia mời tới!
Nói không chừng, ngày mai không cần hắn phải ra mặt, chính Tiêu gia cũng có thể giải quyết.
...
Mà lúc này, ở Tiêu gia đang trong một bầu không khí vui mừng, "Tiêu mỗ ta có tài đức gì? Thế mà có thể mời được Ngụy minh chủ và Ngư minh chủ, hai vị đại nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đầu của giới võ đạo Hoa Hạ, thật sự là khiến cho Tiêu gia ta chúng ta được vẻ vang a! "
Tiêu Thiên Tá cười ha ha, trên mặt đều là vẻ vui mừng.
Hóa ra, hôm nay hắn mang theo hậu lễ đi tới Ngụy gia, lúc đầu chỉ muốn mời Ngụy Vô Cực ra tay tương trợ, không nghĩ tới đúng lúc gặp được Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương bắc tới Ngụy gia làm khách.
Mà Ngư Hóa Long này, vẫn luôn cừu thị người của Đảo quốc, nghe nói tổ chức Sam Khẩu muốn tới gây chuyện với Tiêu gia, thế là chủ động yêu cầu tới đây, lần này thế nhưng là làm cho Tiêu Thiên Tá sướng đến phát rồ rồi.
Chương 329 Tiêu gia nguy cơ!
Một Ngụy Vô Cực, có lẽ còn chưa đủ để tổ chức Sam Khẩu phải kiêng kỵ, thế nhưng lại thêm một Ngư Hóa Long, hai người một nam một bắc này đều là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ đạo của Hoa Hạ!
Hai người cùng lúc ra mặt, cho dù là ba vị thần nhân của tổ chức Sam Khẩu kia, chỉ sợ cũng cần phải cân nhắc một chút.
Vào lúc này, ở trong phòng lớn của Tiêu gia, một trái một sau phân biệt có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, nhìn vẻ bề ngoài của hai người này khoảng bốn mươi tuổi, một người cao lớn khôi ngô trên mặt có bộ râu quai nón, khí chất phóng khoáng.
Một người thì có dáng người gầy yếu hào hoa phong nhã, cả người có khí tức nhẹ nhàng.
Người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá này thì lập tức cười ha ha một tiếng, "Tiêu lão đệ không cần phải khác khí như thế! Cuộc đời này của Ngư mỗ hận nhất chính là người của Đảo quốc, chỉ hận không sinh sớm ra được mấy chục năm, tự tay giết một vài tên xâm lược này a!"
"Hơn nữa ta nghe nói, cao thủ của tổ chức Sam Khẩu kia nhiều như mây, Ngư mỗ cũng sớm có ý muốn lãnh giáo võ đạo của Đảo quốc một chút!"
Hóa ra, người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô này chính là Ngư Hóa Long, minh chủ võ lâm phương bắc!
Còn về người ngồi bên cạnh Ngư Hóa Long, người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã kia thì không cần phải giới thiệu, khẳng định chính là Ngụy Vô Cực, võ lâm minh chủ phương nam.
Ngư Hóa Long nói xong, Ngụy Vô Cực ở một bên mở miệng nói:
"Đúng rồi! Tiêu lão đệ, nghe nói người giết chết Bán Tàng Long Nhất, bắt đi cháu gái của ta kia là một thiếu niên thần bí, hơn nữa còn giết chết cả Tùng Điền Long Bình danh xưng Kiếm Thánh của Đảo quốc, việc này có đúng hay không?"
Tiêu Thiên Tá vội vàng nói:
"Việc này chính xác một trăm phần trăm! Hơn nữa ta thấy thiếu niên kia giết Tùng Điền Long Bình dường như không tốn chút sức nào, gần như là trong nháy mắt giết chết!"
Nghe được điều này, hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nếu như lời này xuất ra từ miệng người khác, hai người bọn họ khẳng định cảm thấy hắn thực sự là đang nói bậy bạ, thế nhưng lời này xuất ra từ miệng Tiêu Thiên Tá vậy khẳng định là sự thật.
"Tùng Điền Long Bình này thì ta biết, tuy rằng ta chưa giao thủ với hắn lần nào, tuy nhiên trước kia có đánh qua một trận với sư huynh của hắn là Cát Trạch Chí Vĩ, lúc ấy ta phải dùng tới gần trăm chiêu mới có thể đánh bại hắn, mà nghe nói Tùng Điền Long Bình này có trình độ kiếm pháp còn ở trên Cát Trạch Chí Vĩ!"
Ngư Hóa Long mở miệng lần nữa, vẻ mặt thì khó xử.
Ngụy Vô Cực ở bên cạnh nói chen vào:
"Không sai! Ta và Ngư huynh tu vi đều sàn sàn như nhau, ta phỏng đoán, lấy thực lực của hai người chúng ta, muốn thắng được Tùng Điền Long Bình thì ít nhất cũng phải đánh tới ngàn chiêu!"
"Nếu thực sự như Tiêu lão đệ nói, thiếu niên thần bí kia vẻn vẹn chỉ cần một chỉ cần một chiêu trong nháy mắt giết chết Tùng Điền Long Bình, thì như vậy chỉ có hai loại khả năng!"
"Thứ nhất người này có thực lực vượt xa chúng ta, ít nhất cũng là tồn tại một bậc tiên nhân!"
"Thứ hai, nói không chừng người này tinh thông một loại pháp thuật kỳ lạ nào đó, đánh bất ngờ giết chết Tùng Điền Long Bình! "
Ngụy Vô Cực phân tích tới đây, dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:
"Kết hợp với tuổi tác của người này, cá nhân ta là tương đối nghiêng về loại khả năng thứ hai! Bởi vì phóng tầm mắt toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, ta thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật lợi hại tới như thế!"
Tiêu Thiên Tá há to miệng, muốn nói chút gì đó, tuy nhiên cuối cùng lại ngậm miệng nuốt trở vào."
Tuy rằng trong lòng của hắn cũng không quá đồng ý với phán đoán của Ngụy Vô Cực, nhưng trước mắt còn đang muốn nhờ đối phương giúp đỡ, cũng không tốt trực tiếp phản bác.
Nhưng Ngư Hóa Long ở một bên thì sau khi trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Cũng không phải là không có! Ngụy huynh, điều kiện phù hợp thì còn có một người!"
Ngụy Vô Cực nhướng mày, sau đó ngay lập tức nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, "Ngươi nói là người kia sao? Không! Không có khả năng!"
Ngư Hóa Long cũng theo đó mà thở dài một cái nói:
"Không sai! Hoàn toàn chính xác không thể nào là hắn! Lấy địa vị của hắn bây giờ trong quân đội, há lại sẽ làm ra loại chuyện mất mặt này sao? Tuy nhiên ngoài hắn ra, ta thực sự không nghĩ ra còn có người nào có thực lực như thế?"
Mọi người của Tiêu gia nghe thấy ngay lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, Tiêu Nhược Dương nhịn không được mở miệng nói:
"Hai vị bá bá, người mà hai vị nói đó đến cùng là ai vậy?"
Ngư Hóa Long vuốt vuốt râu quai nón của hắn, từ từ nói:
"Người này có thể xưng là phong hoa tuyệt đại, từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện trường hợp nào như hắn!"
"Là võ đạo kỳ tài ngàn năm mới có"!"
"Hắn chính là..."
Ngư Hóa Long đang muốn nói tên của người này ra, ngay lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói âm trầm vang lên, "Tiêu gia không hổ là đại gia tộc đệ nhất tỉnh Quảng Nam! Tiêu Thiên Tá cũng không hổ là Vương của Quảng Nam! Thế mà có thể mời được hai vị cao nhân như Ngụy minh chủ và Ngư minh chủ, thật đúng là khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn a!"
Nghe được giọng nói lạnh lùng này, mọi người của Tiêu gia ngay lập tức thi nhau biến sắc.
Hai người Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực thì hai tay nhẹ nhàng nhấn trên ghế một cái.
Ngay sau đó, hai người đã xông ra khỏi phòng, đi tới ngoài cửa sân, "Người nào lén lén lút lút! Có dám ra ngoài gặp một lần không?".
"Không biết các hạ có phải là Thần Ám Ảnh trong ba vị thần của tổ chức Sam Khẩu, Độ Biên Thiên Tầm?
Hai người Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực sau khi lao ra ngoài sân, nhận ra thế mà không cách nào phát hiện được bóng dáng của đối phương, lần lượt mở miệng nói.
"Khặc khặc!"
Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, tuy nhiên lại giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng, căn bản không có cách nào xác định được phương hướng cụ thể.
"Không hổ là Ngọc Diện Thư Sinh Ngụy Vô Cực! Thế mà có thể nhanh như vậy đã nói ra được thân phận của ta! Nhưng so với Kim Cương Vô Địch Ngư Hóa Long mãng phu này thông minh hơn nhiều!"
Ngọc Diện Thư Sinh và Kim Cương Vô Địch, theo thứ tự là tên biệt danh của Ngụy Vô Cực và Ngự Hóa Long đã có từ mấy năm về trước.
Đối phương chẳng những tinh thông tiếng Hoa Hạ, hơn nữa đối với hai người hình như còn biết một chút, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Ngụy Vô Cực cười lạnh nói:
"Độ Biên Thiên Tầm! Ngươi không cần phải châm ngòi ly gián ở chỗ này, ngươi cũng coi là nhân vật đỉnh cấp của giới võ đạo của Đảo quốc, cần gì phải trốn tránh như vậy chứ? Không dám ra gặp mặt chúng ta một lần sao?"
Ngư Hóa Long cũng theo đó cười hắc hắc, "Ta tưởng tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu như thế nào, bây giờ thấy chẳng qua cũng chỉ là gia hỏa không có trứng! Ha ha!"
Không nghĩ tới, giọng nói kia lại cười khặc khặc một tiếng nữa, dường như đối với lời trào phúng của hai người không để ý chút nào, "Ta tu luyện chính là Ám Ảnh Nhẫn thuật, làm sao có thể để lộ ra chân thân dễ dàng như vậy?"
"Hơn nữa, ta đến cũng không phải là đánh nhau với hai vị, chỉ là muốn khuyên nhủ hai vị, tổ chức Sam Khẩu chúng ta có ân oán với Tiêu gia, không liên quan gì đến hai vị, còn xin hai vị nhanh chóng rời khỏi để tránh sai lầm hối tiếc!"
"Này!"
Nghe được điều này, ngay lập tức Ngư Hóa Long tỏ vẻ khinh thường, hai tay ôm vai rất giống kiểu Diệp Trần rồi giễu cợt nói:
"Ngươi ngay cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra với người ngoài, chỉ bằng một câu cũng muốn đuổi chúng ta rời đi, ngươi nghĩ không khỏi quá ngây thơ a?"
Ngụy Vô Cực ở bên cạnh im lặng không nói, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
"Ai!"
Giọng nói của Độ Biên Thiên Tầm vang lên lần nữa, "Hai người các ngươi đã không biết tốt xấu như thế, vậy đêm nay chôn cùng một chỗ với Tiêu gia đi!"
Khi cái chữ "Ai" kia của hắn rơi xuống, không gian xung quanh đột nhiên rung động một trận!
Sau đó thì có một bức màn ánh sáng lớn bỗng nhiên mọc lên từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Tiêu gia vào trong đó!
"Không tốt! Chúng ta bị trúng kế!"
Ngụy Vô Cực bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay bỗng nhiên vung lên trên không trung!
Ầm ầm!
Một thanh đao khí kinh thiên dài gần trăm mét phóng lên tận trời, hung hăng bổ vào trên màn ánh sáng ở trên không trung kia.
Đáng tiếc, đao khí chém vào trên màn ánh sáng kia lại giống như chém vào trên một bức tường vô cùng cứng rắn, không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư một lúc, nhưng màn ánh sáng kia vẫn tồn tại như cũ.
Ngư Hóa Long thấy thế, sắc mặt cũng không thể không biến đổi, "Đây là thuật phong ấn không gian của Âm Dương sư Đảo quốc!"
Chương 330 Đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc
Hóa ra, Độ Biên Thiên Tầm cố ý dùng loại phương thức này để thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long.
Mà Âm Dương sư phía sau hắn thì nhân cơ hội này mà bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, phong tỏa hoàn toàn toàn bộ Tiêu gia.
Còn về phần bọn hắn muốn làm cái gì, đáp án đã không cần phải nói cũng đã biết.
Mấy người Tiêu Thiên Tá sau khi kịp phản ứng, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn!
Ban đầu hắn cho rằng, chính mình mời được hai đại võ lâm minh chủ nam bắc này tới, tổ chức Sam Khẩu ít ra cũng sẽ cố kỵ mấy phần, sẽ không làm gì được nhiều, hai bên có lẽ còn có cơ hội đàm phán.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tổ chức Sam Khẩu không những không cho bọn hắn một cơ hội đàm phán, hơn nữa đột nhiên lựa chọn ra tay vào buổi tối, thậm chí vừa ra tay đã phong tỏa hết đường lui của bọn hắn!
Lúc này, coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra được, đối phương rõ ràng không phải tới đây để mà đàm phán.
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên.
Sau đó, một đạo thân ảnh già nua lưng còng xuống, từ từ đi vào bên trong nhà, mà ở phía sau đạo thân ảnh già nua kia thì có hơn mười tên tùy tùng ăn mặc trang phục võ sĩ của Đảo quốc, mọi người đều có khí thế cường hãn!
Lần này, ngay cả trên mặt hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cũng không thể không hiện ra vẻ sầu thảm.
"Tổ chức Sam Khẩu của các ngươi thật đúng là huy động nhiều người a! Thế mà mời được một vị Âm Dương sư!"
"Thật đúng là để mắt tới chúng ta!"
Hai người cũng không nghĩ tới, lá gan của tổ chức Sam Khẩu thế mà lại lớn như vậy, chẳng những điều động tới nhiều cao thủ như vậy hơn nữa còn dám lớn lối như thế trong cảnh nội Hoa Hạ.
Sớm biết sẽ có cục diện như vậy, bọn họ nên mời thêm nhiều cao thủ tới, không hành động bất cẩn như vậy.
Không nghĩ tới, một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm ở bên cạnh ông lão kia, cười nhạt một cái nói:
"Các vị không nên hiểu lầm! Vị ở bên cạnh Đằng Dã Nhất Lang ta là thủ tịch Âm Dương sư của đại đảo đế quốc chúng ta, tiền bối Bắc Môn Đa Do Dã!"
"Bắc Môn Đa Do Dã!!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nghe được điều này, một lần nữa khuôn mặt thay đổi hoàn toàn!
Mặc dù hai người thuộc về giới võ đạo, đối với giới đạo pháp của Đảo quốc không hiểu lắm, thế nhưng cũng đã được nghe qua đại danh của Bắc Môn Đa Do Dã.
Đây chính là người nổi danh cùng với Yến chân nhân ở Kinh Đô Hoa Hạ!
Truyền thuyết, Âm Dương thuật của người này đã tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, cho dù là võ giả Thần cảnh bình thường, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người này.
Khó trách trước đó, một kích toàn lực của Ngụy Vô Cực thế mà đều không thể phá vỡ thật phong ấn không gian của đối phương.
Ngụy Vô Cực hít sâu một hơi, hướng về phía Bắc Môn Đa Do Da thi lễ một cái, từ từ nói:
"Tại hạ tuy là người của Hoa Hạ, nhưng cũng đã nghe qua uy danh của Bắc Môn đại sư! Thế nào mà hôm nay đại sư cũng quản chuyện nhỏ như thế này? Không sợ làm mất đi thanh danh của ngài sao?" Không nghĩ tới, còn chưa đợi Bắc Môn Đa Do Dã mở miệng, Đằng Dã Nhất Lang kia ngắt lời, lạnh lùng nói:
"Xem ra các ngươi còn chưa biết, Nam Dã Trần Bát đại sư chết ở thành phố Nam Châu của các ngươi là sư đệ của Bắc Môn Đa Do Dã đại sư đi!"
Mọi người của Tiêu gia nhất thời giật mình, đồng thời trên mặt càng hiện ra vẻ khó coi.
Một cái tổ chức Sam Khẩu đã đủ khó chơi rồi, bây giờ lại tới một vị đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc!
Vậy thì còn đánh như thế nào?
"Khụ khụ!"
Khi mọi người ở đây đang trong lúc tuyệt vọng, Bắc Môn Đa Do Dã lại ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn lại hiện ra một cỗ hàn ý khó mà hình dung, "Hôm nay lão phu tới đây cũng không phải vì báo thù cho sư đệ của ta, tài nghệ của hắn không bằng người, chết thì cũng chết rồi, chẳng trách được người khác!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều sững sờ.
Tuy cảm thấy ông lão yếu ớt này nhìn có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng khi nghe thấy hắn nói như vậy, từ đáy lòng mọi người thi nhau nhận định rằng, lão nhân này có thể nghĩ được như vậy thì thật sự quá chính xác, tài nghệ không bằng người mà chết đi thì cũng không thể trách được ai a!
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Bắc Môn Đa Do Dã ngay lập tức lại khiến cho tâm trí của mọi người trong nháy mắt chìm tới đáy cốc, "Nói thật cho các ngươi biết đi, lão phu tới lần này là vì một kiện đồ vật!"
"Ta nghĩ các ngươi chắc là cũng biết, sư đệ này của ta, trên tay có một cái Hoàng Bì Hồ Lô!"
"Trong Hồ Lô cất giữ một vật quan trọng với sư môn ta, chỉ cần các ngươi lấy đồ vật này giao ra, lão phu sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi!"
"Bằng không, các ngươi những người này, hôm nay toàn bộ đều phải chết!"
Chờ sau khi cái chữ "Chết" kia rơi xuống, trên người đột nhiên bộc phát ra một đạo khí thế kinh người, vẻ già yếu trước đó trong nháy mắt quét sạch sành sanh, hơn nữa thân thể thoáng cái cao và thẳng hơn rất nhiều.
Giống như từ một ông lão đang bị bệnh nguy kịch, trong nháy mắt biến thành một chiến thần rong ruổi sa trường!
Mọi người Tiêu gia nhất thời bị dọa thi nhau lùi lại.
Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá đi lên phía trước, khom người nói:
"Đại sư! Thực sự không phải chúng ta không nghe theo dặn dò của ngài, Nam Dã đại sư và Bán Tàng công tử đều chết ở dưới tay của một thiếu niên thần bí!"
"Đến lúc chúng ta chạy tới nơi xảy ra chuyện, thi thể của Nam Dã đại sư đã bị oanh thành thịt vụn, cũng không nhìn thấy cái hồ lô nào cả a!"
"Hừ!"
Bắc Môn Đa Do Đã nghe được lời này của Tiêu Thiên Tá thì lập tức hừ lạnh một tiếng, quải trượng trong tay lập tức nặng nề đâm xuống đất một cái, "Hoàng Bì Hồ Lô đó chính là pháp khí, làm sao có thể tổn hại dễ dàng như vậy, Lại nói cho dù hồ lô có bị hủy đi, cái đó...vật kia khẳng định cũng sẽ không bị phá hỏng!"
Mọi người nghe được trong lời nói của Bắc Môn Đa Do Dã đối với vật kia vẫn luôn giữ kín như bưng, ngay lập tức trong đầu của tất cả mọi người đều rất tò mò.
Đồ vật có thể làm cho đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc phải tự mình chạy tới đây đến tột cùng là bảo bối gì?
Tiêu Nhược Dương ở phía sau Tiêu Thiên Bá nhịn không được mở miệng nói:
"Thứ đại sư muốn tìm, không biết nó trông như thế nào? Có lẽ, cảnh sát thu thập được nó trong lúc khám nghiệm hiện trường, ngài nói cho tôi biết, tôi có thể giúp ngài tìm ở cục cảnh sát!"
Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cười lạnh, "Được lắm tên tiểu tử nhà ngươi! Lại dám đánh chủ ý dò xét thứ lão phu muốn tìm! Phải chết!"
Nói xong, Bắc Môn Đa Do Dã đột nhiên lấy quải trượng trong tay chỉ về phía Tiêu Nhược Dương.
Ầm!
Từ chỗ đầu rồng của quải trượng đột nhiên thoát ra bóng mờ của một con trăn khổng lồ màu đỏ xám, lao thẳng đánh về phía người của Tiêu Nhược Dương.
Hóa ra chính là thức thần của Bắc Môn Đa Do Dã, hơn nữa còn là thức thần cấp thấp nhất mà thôi!
Thế nhưng dùng để đối phó một người bình thường thì cũng đã thừa sức!
Tiêu Nhược Dương ngay lập tức sợ tới mức choáng váng, sững sờ đứng im tại chỗ, hoàn toàn quên đi việc mình phải tránh né.
"Con trai cẩn thận!"
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Thiên Tá không do dự chút nào, trực tiếp ngăn ở trước người con trai của mình, thay Tiêu Nhược Dương ngăn cản đạo thức thần hình con trăn khổng lồ kia!
"A!!"
Sau đó chính là một tiếng kê thảm thiết vang vọng toàn bộ khu vực xung quanh Tiêu gia.
Chỉ có điều, bởi vì Bắc Môn Đa Do Dã bố trí thuật phong ấn không gian ở xung quanh, cho nên người bên ngoài căn bản không nghe được động tĩnh bên trong.
...
Cùng lúc đó ở trong một khách sạn cách đó năm cây số.
Diệp Trần đang định nghỉ ngơi, đột nhiên lại bị Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hoang mang nói:
"Diệp Trần, vừa rồi tôi thực sự không nhịn được, nên gọi điện thoại cho cha tôi, thế nhưng gọi như thế nào cũng không thông, điện thoại bàn trong nhà cũng không gọi được, anh nói nhà tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Diệp Trần nhướng mày, không nói gì, lập tức nhắm mắt lại, thi triển pháp môn Vạn Lý Truy Hồn, thần niệm trong nháy mắt đã tới Tiêu gia, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, không có cách nào thăm dò vào trong đó.
"Nguy rồi!"
Diệp Trần đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt hiện ra vẻ tàn khốc!