-
Chương 316-320
Chương 316 Bằng các ngươi, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!
Diệp Trần nắm chặt cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy lần đã vượt qua khoảng cách hơn ngàn mét đi tới điểm cuối cùng hẻm núi.
Tiêu Nhược Hi lập tức cảm nhận được cả người giống như là cưỡi mây lướt gió, trong lòng vừa căng thẳng lại kích động, đối với thiếu niên bên cạnh này cũng càng thêm kính nể và tò mò.
Cùng lúc đó, Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang cũng thi nhau từ trên núi bay vọt xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Trần.
"Nghe qua đại danh của Vân Châu Diệp tiên sinh, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh hùng!"
Doãn Bách Xuyên hướng về phía Diệp Trần chắp tay cất cao giọng nói, rất là khách khí.
Người đứng trước mặt, tuy là thanh niên nhỏ tuổi thế nhưng lại là nhân vật cường đại có thể bằng một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên.
Thậm chí bọn họ đã từng nghi ngờ một lần, người thiếu niên trước mắt này có thể là từ Bồng Lai tiên đảo tới, dù sao hắn còn quá trẻ tuổi!
"Không biết Diệp tiên sinh đại giá quang lâm, cần làm chuyện gì?"
Một người ở trong bốn Đại trưởng lão cũng đi theo mở miệng nói.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám! Ta lần này đến đây, là muốn hướng các vị cầu một đồ vật!"
Năm người lập tức sững sờ, Doãn Bách Xuyên nói:
"Không biết Diệp tiên sinh muốn đồ vật nào?"
Diệp Trần nói thẳng:
"Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Trong nháy mắt sắc mặt của năm người hoàn toàn thay đổi!
Thất Diệp Hồi Tiên thảo là việc quan hệ tới sự sinh tử tồn vong của tông môn bọn họ, có thể nói là điểm chí mạng của sơn trang bọn họ, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, đối phương mới mở miệng, trực tiếp yêu cầu đồ vật trân quý như thế.
"Ha ha ha!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên là người đầu tiên kịp phản ứng, thì ngay lập tức cười ha ha, "Lời này của Diệp tiên sinh, tha thứ chúng ta nghe thực không hiểu! Tiêu Dao sơn trang chúng ta, cũng không có Thất Diệp Hồi Tiên thảo gì, chỉ sợ không giúp được Diệp tiên sinh, vẫn là mời Diệp tiên sinh trở về đi!"
Diệp Trần sớm biết hắn sẽ nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
"Doãn Trang chủ yên tâm! Ta có thể cầm đồ vật giá trị ngang nhau tới trao đổi!"
Lần này, không đợi Doãn Bách Xuyên mở miệng, một tên trưởng lão bên cạnh hắn lạnh lùng thẳng thắn nói:
"Ngươi không đổi nổi! Nhanh chóng rời đi!"
Hắn nói như vậy cũng chính là thừa nhận, Thất Diệp Hồi Tiên thảo đúng là ở trên tay của bọn hắn.
Doãn Bách Xuyên lập tức tức giận đến trừng mắt với người kia, người kia cũng ý thức được chính mình lỡ lời, vẻ mặt lúng túng vội vàng nói thêm:
"Ý của lão phu là, chúng ta chưa nghe nói qua Thất Diệp hay Bát Diệp thảo nào cả! Ngươi coi như có chuyển một tòa thành làm bằng vàng ròng tới chúng ta cũng không có đồ vật để trao đổi với ngươi!"
Đáng tiếc, được một phen giải thích nhu thế của hắn, nhưng lại càng tô càng đen, có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Các vị trước tiên không nên vội vàng từ chối! Không ngại nghe trước điều kiện của ta một chút, có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú!"
Ông lão vừa rồi kia lập tức giận dữ, "Lão phu nói ngươi đổi không nổi! Chớ có làm phiền một cách vô vị như vậy! Bằng không đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí!"
Diệp Trần nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Muốn đuổi ta đi sao? Chỉ sợ các ngươi còn không có bản lĩnh này!"
Lần này, ngay lập tức cả Doãn Bách Xuyên cũng nổi giận, "Bổn trang chủ niệm tình ngươi là cao nhân võ đạo, lại có chức có cấp bậc mang theo, cho nên mới tôn ngươi một tiếng Diệp tiên sinh! Ngươi vậy mà coi Tiêu Dao sơn trang thật sự sợ ngươi sao?"
Diệp Trần mắt hơi nhìn xuống, im lặng không nói.
Tình huống trước mắt này, cho dù hắn nói điều kiện ra, chỉ sợ đối phương cũng sẽ khịt mũi coi thường, trước tiên chỉ có thể dùng vũ lực chinh phục đối phương rồi mới có thể có vốn để đàm phán tiếp được.
Doãn Bách Xuyên thấy thế, ngay lập tức hoàn toàn nổi giận, "Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy đừng trách chúng ta không khách khí! Bố trí Khốn Long đại trận!"
"Rõ!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên ra lệnh một tiếng, thân thể của bốn Đại trưởng lão ngay lập tức nhoáng lên một cái, phi thân bay tới năm vị trí khác nhau, vây khốn Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vào giữa.
"Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng đánh bại được Tần Đạp Thiên đã cảm thấy chính mình là vô địch thiên hạ không ai địch nổi, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
Một ông lão ở trong đó quát lạnh nói.
Thực lực của năm người bọn họ, coi như so với Tần Đạp Thiên cũng không khác nhau là mấy, nhất là Trang chủ Doãn Bách Xuyên càng là không kém Tần Đạp Thiên!
Huống chi năm người bọn họ cùng nhau bố trí ra Mộc Linh đại trận, cho dù là mười tên Tần Đạp Thiên cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì!
"Tiểu tử! Bổn trang chủ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi đây! Bổn trang chủ có thể coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!"
Doãn Bách Xuyên rất rõ ràng cũng không muốn làm địch với cao thủ như Diệp Trần vậy, lần nữa lạnh giọng khuyên nhủ.
Thế nhưng, Diệp Trần lại cười khẩy, "Chỉ bằng năm người các ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Năm người nghe được điều này, tất cả lập tức tức giận đến oa oa kêu to, thi nhau hét lớn một tiếng, đồng thời xuất thủ.
"Tiểu tử ngông cuồng!"
"Muốn chết!"
"Không biết mùi vị!"
...
Năm người hội tụ công lực toàn thân, đồng thời hướng trên đỉnh đầu của hai người Diệp Trần vỗ.
Oanh!
Công pháp năm người tu luyện, thế mà tất cả đều là thuộc tính Mộc, mà khi năm đạo linh lực này hội tụ tập trung lại ở trên không trung, lập tức ở phía trên không hai người Diệp Trần tạo thành một cái lồng giam màu xanh rất lớn, trực tiếp giáng xuống!
Ầm ầm!
Ngay cả mặt đất ở xung quanh cách Diệp Trần mười mét, ở dưới lực đạo áp bách to lớn này, trong nháy mắt đều lõm xuống trực tiếp xuất hiện một cái hồ sâu gần mười mét!
"Tiểu tử! Bây giờ quỳ xuống đầu hàng còn có thể tha cho ngươi một mạng!"
Doãn Bách Xuyên nhìn qua Diệp Trần đã bị vây ở trong lồng giam Khốn Long đại trận, mở miệng lạnh giọng lần nữa nói.
Thế nhưng, Diệp Trần lại như không nghe thấy, thản nhiên nói:
"Ta nói rồi, bằng các ngươi, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"
"Muốn chết!"
Doãn Bách Xuyên triệt để động tới sát ý.
"Giảo sát!"
Bốn Đại trưởng lão còn lại cùng lúc phát lực.
Oanh!
Lồng giam to lớn kia đột nhiên co vào, ở giữa không trung hung hăng ép xuống hai người.
Tiêu Nhược Hi đã bao giờ gặp qua loại thủ đoạn này, cả người bị dọa đến đứng chết chân tại chỗ, thậm chí ngay cả ý niệm bỏ chạy cũng không có.
Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, đây đã là thủ đoạn của thần linh, quả thực có khả năng hủy thiên diệt địa, cho dù là gia hỏa bên cạnh này chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn cản.
"Chẳng lẽ chúng ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao?"
Tiêu Nhược Hi nghẹn ngào thì thào.
Tuy nhiên, Diệp Trần ở một bên chợt cười khẽ với nàng, "Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!"
"Lưu ly Kim Thân!"
Theo giọng nói rơi xuống, ngay sau đó, Tiêu Nhược Hi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng rung động, chỉ thấy, trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra ánh vàng chói mắt!
Ngay sau đó, thiếu niên thon gầy trước mắt kia giống như biến thành một người khác.
Chẳng những thân thể lập tức cao hơn mười mấy centimet, thân thể dường như cũng trở nên sung mãn hơn rất nhiều, không còn là bộ dáng gầy yếu như trước đó, dáng người vô cùng cân xứng, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ!
Hơn nữa khắp cả toàn thân từ trên xuống dưới, toàn thân ánh sáng vàng lâp lóe, làm da óng ánh sáng long lanh, cho dù là cô cũng phải mặc cảm không bằng!
"Được... Đẹp trai!"
Tiêu Nhược Hi nhìn qua người đàn ông như thiên thần ở trước mắt này, trong lòng không kìm nổi mà tung ra một câu nói như thế, tâm hồn thiếu nữ cũng theo đó mà loạn chiến một hồi.
Diệp Trần làm sao biết được ý nghĩ của Tiêu Nhược Hi vào lúc này, chỉ thấy hắn sau khi thi triển Lưu Ly Kim Thân ra, bàn chân ở dưới chân giữ vững, trực tiếp một quyền hung hăng đánh đi lên phía lồng giam khổng lồ ở trên bầu trời đang giáng xuống!
"Phá, cho ta!"
Chương 317 Một kiếm phá trận!
Ầm ầm!
Diệp Trần tung ra một quyền, cái lồng giam màu xanh đang giáng xuống kia, trong nháy mắt trực tiếp bị đánh nổ!
Bạch bạch bạch!
Trận pháp bị phá, năm người ở xung quanh ngay lập tức phải nhận một cỗ phản lực, thi nhau lùi lại bảy tám bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng không thôi.
"Cái gì!"
"Chuyện này sao có khả năng!"
"Thực lực của người này làm sao lại cường đại như thế!"
...
Ngay lập tức năm người kinh ngạc kêu lên.
Năm người bọn họ cùng nhau bố trí Khốn Long đại trận, cho dù là cao thủ cấp bậc như Tần Đạp Thiên kia cũng có thể dễ dàng bị treo lên mà đánh, không nghĩ tới lại không có cách nào ngăn trở một kích của đối phương!
Rất rõ ràng, truyền ngôn trước đó có sai!
Lại hoặc là, người này ở trong một tháng ngắn ngủi này, tu vi đã tiến bộ đến tình trạng như thế!
"Các hạ đến cùng là đến từ nơi nào? Xin hỏi có phải đến từ Bồng Lai tiên đảo không?"
Sau khi Doãnh Bách Xuyên bình tĩnh trở lại, mở miệng cao giọng nói một lần nữa, giọng điệu so với trước đó cung kính hơn mấy phần.
Hắn thấy, đối phương trẻ tuổi như vậy, thế mà đã có thực lực kinh khủng như thế này, ở trên đời hiện nay, ngoài những tiên môn ẩn thế ở trên Bồng Lai tiên đảo kia ra, chỉ sợ không tìm ra được thế lực nào khác có thể bồi dưỡng ra được một nhân vật nghịch thiên như thế!
Nếu như đằng sau đối phương là một cái tiên môn nào đó, vậy Tiêu Dao sơn trang bọn hắn thật đúng là đắc tội không nổi.
Chỉ có điều, để Doãn Bách Xuyên không nghĩ ra là, Bồng Lai tiên đảo đã ở ẩn hơn một ngàn năm, từ trước tới nay không nhúng tay vào chuyện thế tục, người này nếu như là đệ tử của tiên môn, làm sao có thể đầu nhập vào quốc gia, trở thành tướng quân của Hoa Hạ quốc?
Thế nhưng Diệp Trần lại cười lạnh, "Sư môn của ta, các ngươi còn chưa xứng để biết!"
Một vị trong bốn Đại trưởng lão đó lập tức tức giận nói:
"Tiểu tử! Ngươi đừng có ngông cuồng! Chúng ta còn có át chủ bài chưa có xuất ra, nếu thật đánh lên, chưa chắc nhất định sẽ thua dưới tay ngươi!"
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, "Ồ? Vậy ta nhưng lại rất muốn mở mang kiến thức một chút!"
Doãn Bách Xuyên lập tức chau mày, hít sâu một hơi nói:
"Tu vi của các hạ kinh người! Doãn mỗ bội phục, tuy nhiên Tiêu Dao sơn trang chúng ta thực sự không muốn là địch với các hạ, ngươi vẫn là mời trở về đi thôi!"
Hai mắt Diệp Trần hơi nheo lại, "Muốn ta rời khỏi cũng được thôi, giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra! Bằng không, hôm nay ta san bằng Tiêu Dao sơn trang các người thì có làm sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, tất cả năm người ngay lập tức đều giận dữ.
"Trang chủ! Người này thực sự phách lối tới cực điểm!"
"Nhất định phải cho hắn một bài học mới được!"
"Là lúc nên sử dụng át chủ bài cuối cùng!"
Bốn Đại trưởng lão thi nhau hướng về phía Doãn Bách Xuyên lớn tiếng hét lên.
...
Doãn Bách Xuyên cũng bị Diệp Trần chọc giận như vậy, "Các hạ đã không biết tốt xấu như vậy, vậy Doãn mỗ cũng không còn gì để nói!"
Nói đến đây, dưới chân của Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên giậm chân một cái, "Vạn Độc đại trận! Mở!"
Ầm ầm!
Theo một tiếng quát to của Doãn Bách Xuyên, xung quanh toàn bộ sơn cốc, ngay lập tức lắc lư một lúc giống như xảy ra cơn địa chấn.
Trên bầu trời, ngay lập tức xuất hiện một bức bình phong vô hình, giống như phong tỏa hoàn toàn toàn bộ sơn cốc.
Tiếp theo, từng đám từng đám mây mù màu xanh đen ở trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên, phóng lên tận trời, hội tụ ở giữa bầu trời, trong nháy mắt vây quanh Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi ở trong đó.
Xì xì xì ~
Thực vật, cỏ xanh ở dưới chân hai người sau khi bị nhiễm phải đám mây mù màu xanh đen đó, trong nháy mắt bắt đầu khô héo!
Những đám mây mù màu xanh đen này vậy mà cực kỳ độc hại!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thi triển ra thần thông Hóa Khí Thành Vực, ở xung quanh ngay lập tức tạo thành một cái lồng năng lượng vô hình bảo vệ hai người ở trong đó, mà những đám mây mù độc kia, không có cách nào tới gần bọn họ trong phạm vi mười thước.
Mà cùng lúc đó, Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão thì thi nhau lấy ra một viên đan dược ăn vào, rồi mới nhanh chóng lùi lại, trực tiếp chui vào trong những đám mây mù xanh đen đó.
"Tiểu tử! Đây chính là Vạn Độc đại trận mà Tiêu Dao sơn trang chúng ta hao phí mấy trăm năm tập hợp đủ một vạn loại chất độc mới bố trí ra!"
"Lại trải qua hơn ngàn năm dung hợp hỗn tạp, độc tính mạnh, coi như khoa học kỹ thật hiện đại nghiên cứu ra vũ khí sinh hóa cũng còn phải kém xa tít tắp!"
"Cho dù ngươi có thể sử dụng chân khí ngăn cản khí độc xâm lấn, thế nhưng lại có thể chèo chống được bao lâu? Khặc khặc!"
"Mau quỳ xuống đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Bốn Đại trưởng lão thi nhau hô to lên, như thể họ đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay.
"Chỉ là một cái độc trận, chưa chắc có thể gây tổn thương cho người!"
Diệp Trần bị đám mây độc đầy trời vây khốn ở chính giữa, lại có vẻ mặt khinh thường.
"Muốn chết!"
"Ngông cuồng!"
Năm người ngay lập tức giận dữ, lập tức thi nhau thao túng khói độc xung quanh công kích về phía Diệp Trần.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Năm con rồng lớn được ngưng tụ thành hình từ đám mấy xanh đen, từ năm cái phương hướng khác nhau, lao xuống mặt đất, từng con uy thế ngập trời!
"Chút tài mọn! Nhìn một kiếm của ta phá trận!"
"Xích Diễm!"
Theo một tiếng hô to của Diệp Trần, kiếm Xích Diễm trực tiếp từ trong cơ thể bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét, Bát Phương Vô Địch Trảm!""
Diệp Trần tiện tay xuất ra một chiêu kiếm pháp ở kiếp trước, có thể cùng một lúc công kích bốn phương tám hướng, có thể nói là có cả công lẫn thủ!
Nếu như chỉ có một mình hắn thì hắn có thể trực tiếp dùng Tam Muội chân hỏa bao trùm lại thân thể của mình, sau đó có thể lao thẳng tiến vào trong đám mây độc này, giết chết hoặc đánh bại từng người một trong năm người này, Vạn Độc đại trận này tự nhiên cũng bị phá.
Thế nhưng là, hắn bây giờ phải bảo vệ sự an nguy của Tiêu Nhược Hi cho nên một chiêu kia khẳng định không thể dùng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Sử xuất ra một chiêu Bát Phương Vô Địch Trảm này, chỉ thấy Diệp Trần giống như trong nháy mắt hóa thành trăm đạo thân ảnh, cùng lúc vung ra mấy trăm kiếm!
Bành! Bành! Bành!
Những con rồng khổng lồ được đám mây độc ngưng tụ mà thành kia trong nháy mắt bị Diệp Trần cùng lúc trảm phá!
Thậm chí mây mù khói độc xung quanh khắp trời kia ở dưới sự áp bách của một chiêu kiếm khí cường đại này, thi nhau hướng phía sau mà bay đi, kể cả toàn bộ sơn cốc đều hung hăng lắc lư một cái!
Vạn Độc đại trận, suýt chút nữa bị một chiêu này của Diệp Trần mà trực tiếp phá vỡ!
"Cái gì!!"
Đây là...võ kỹ tu tiên!"
"Người này quả nhiên là tu tiên giả!"
"Mà lại là tu tiên giả thượng cổ có phương pháp võ song tu!"
...
Năm người Doãn Bách Xuyên lập tức kinh ngạc đến ngây người một lần nữa.
Ngay vào lúc năm người còn đang ở trong trạng thái kinh ngạc, Diệp Trần đã giơ thanh kiếm khổng lồ lên một lần nữa, "Ta đã nói rồi, chỉ là một cái độc trận, chưa chắc tổn thương được người a! Phá vỡ cho ta!"
Oanh!
Theo đạo thân ảnh này của Diệp Trần rơi xuống, năm người Doãn Bách Xuyên thấy được cảnh tượng mà ngay cả bọn họ đều cảm thấy tin đập nhanh!
Chỉ thấy, ở giữa Vạn Độc đại trận, ở phía trên đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét kia, lại đột nhiên thoát ra một ngọn lửa kỳ lạ.
Ngọn lửa kia vừa xuất hiện, trong nháy mắt bốc cháy lên đám mây mù xung quanh, rồi trong nháy mắt lan tràn ra bốn phương tám hướng!
"Đây là....Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết!"
"Mau lui lại!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên nhận ra ngọn lửa mà Diệp Trần thi triển ra, ngay lập tức quát lớn một tiếng lên, nhanh chóng rút lui về phía sau, mà bốn Đại trưởng lão cũng hỏa tốc nhanh lùi ra bên ngoài vài trăm mét.
Trong nháy mắt, sơn cốc này, trong nháy mắt hóa thành một biển lửa, mà những đám mây độc trước đó còn nhìn như hung mãnh vô cùng kia giống như chuột thấy mèo, nhanh chóng hướng bên trong các ngõ ngách chạy thục mạng.
Cùng lúc đó, đạo kiếm quang ở giữa Vạn Độc đại trận kia, cũng đã hung hăng đánh xuống lần nữa!
Ầm ầm!
Bành!
Vạn Độc đại trận không có năm người Doãn Bách Xuyên chèo chống đã giống như không có tác dụng, trong nháy mắt bị một kiếm của Diệp Trần phá mở...
Chương 318 Dễ như trở bàn tay!
Đợi tất cả tan thành mây khói, toàn bộ sơn cốc là một mảnh cháy đen, ngoài phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trần thì bình yên như lúc ban đầu ra, toàn bộ những nơi còn lại đã bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.
Mà năm người Doãn Bách Xuyên cũng may mắn mà phản ứng kịp thời, sớm đã lui lại đến xa xa trên sườn núi, tuy nhiên vẻ mặt của năm người đều lộ ra vẻ đau thương, vô cùng chật vật.
Vạn Độc đại trận này thế nhưng là át chủ bài cuối cùng của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Là vô số tổ tiên của bọn họ hao phí hơn ngàn năm mới bố trí đi ra được thủ đoạn bảo mệnh tối hậu nhất, thế mà bị kẻ trước mắt này hủy diệt toàn bộ một cách dễ dàng như vậy!
Tuy nhiên, còn chưa đợi năm người kịp thở dài.
Bạch!
Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi đã đi tới trước mặt năm người một lần nữa, hai mắt đảo qua ở trên người từng người trong năm người một cái, giống như cười mà không phải cười nói:
"Bây giờ, các ngươi còn có con át chủ bài nào nữa không?"
Năm người bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, ngay lập tức tất cả đều cúi đầu, toàn thân phát run, dũng khí liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Nói đùa, ngay cả Vạn Độc đại trận đều bị người này dễ dàng phá đi như vậy, thực lực khinh khủng như thế, nếu như muốn giết chết bọn hắn mà nói, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cuối cùng, Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, tiến lên một bước, bái một cái thật sâu rồi nặng nề thở dài nói:
"Đạo pháp của tiền bối cao thâm, chúng ta mặc cảm không bằng! Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Trong bất tri bất giác, xưng hô Doãn Bách Xuyên đối với Diệp Trần cũng thay đổi thành tiền bối.
Nhưng, sau khi Doãn Bách Xuyên chịu thua, bỗng nhiên đề tài câu chuyện lại xoay một cái, "Tuy nhiên, nếu như tiền bối muốn ép buộc chúng ta giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nhưng tuyệt đối vẫn không thể được a!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thật ra thì kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một gốc rơm rạ cuối cùng để Tiêu Dao sơn trang bọn họ thoát khỏi Dược Vương tông, không giao ra cũng chết mà giao ra cũng chết, đã đằng nào cũng chết còn không bằng liều một phen.
"Nếu như ta nói, chỉ cần các ngươi giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra làm trao đổi, ta có thể giúp các ngươi giải độc tính của Phệ Hồn Đan trên người các ngươi? Các vị có ý nghĩ như thế nào?"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, ngay lập tức tất cả năm người Doãn Bách Xuyên đều đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của năm người đều hiện ra vẻ kích động nồng đậm.
"Chuyện này là thật?"
"Tiền bối ngài thật có thể giúp chúng ta phá giải Phệ Hồn đan?"
Duy chỉ có Doãn Bách Xuyên coi như trấn định, một mặt hồ nghi nói:
"Làm sao tiền bối biết chuyện bí mật của Tiêu Dao sơn trang chúng ta?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chẳng những biết mỗi người các ngươi ở đây đều bị trúng độc Phệ Hồn đan, hơn nữa vẫn luôn bị Dược Vương tông của Bồng Lai tiên đảo quản chế sống không bằng chết!"
Xoạt!
Ngay lập tức năm người lại biến sắc mặt lần nữa, sau đó lại thi nhau mừng rỡ, ngay cả chuyện Dược Vương tông đối phương cũng biết, nói không chừng thật sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!
Vừa nghĩ đến đây, chẳng những bốn Đại trưởng lão kích động vông cùng, mà ngay cả sắc mặt của Doãn Bách Xuyên cũng biến thành hơi kích động, "Tiền bối thực sự có thể phá giải Phệ Hồn đan sao?"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp bàn tay vươn ra một cái.
Hô!
Một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong lòng bàn tay của hắn thoát ra!
Bạch bạch bạch!
Năm người Doãn Bách Xuyên vừa mới thấy uy lực kinh khủng của ngọn lửa này, ngay lập tức không tự chủ lùi lại hai ba bước.
"Tam Muội chân hỏa!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tán thành, "Không sai! Nếu ngươi đã biết tới Tam Muội chân hỏa vậy chắc là có thể hiểu được, ngọn lửa này đối với Luyện Đan sư mà nói mang ý nghĩa như thế nào?"
Doãn Bách Xuyên lập tức vỗ đầu một cái, vẻ mặt cuồng hỉ nói:
"Đương nhiên biết! Luyện Đan sư có thiên phú cao hay thấp từ đẳng cấp ngọn lửa cao hay thấp là có thể phân biệt ra được, ngọn lửa có đẳng cấp càng cao, thiên phú luyện đan cũng càng mạnh!"
"Luyện Đan sư cấp thấp nhất còn cần mượn nhờ ngoại hỏa (Lửa không do cơ thể tạo ra), Luyện Đan sư hơi cao cấp một chút, tu luyện công pháp có thuộc tính hỏa thì có thể ngưng tụ ra nội hỏa (Lửa do cơ thể tạo ra), mà theo như trong truyền thuyết chỉ có người có thiên phú luyện đan tuyệt đỉnh mới có thể ngưng tụ ra hỏa diễm thần cấp, Tam Muội chân hỏa!"
Doãn Bách Xuyên cảm thán từ đáy lòng nói.
Bốn Đại trưởng lão còn lại nghe được điều này cũng thi nhau vỗ mông ngựa, "Đúng vậy! Nghe nói coi như Thanh Dương tử là thủ tịch Luyện Đan sư của Dược Vương tông kia cũng chỉ mới ngưng tụ ra địa hỏa mà thôi!"
"Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy Tam Muội chân hỏa ta cũng chỉ coi nó là hỏa diễm trong truyền thuyết thôi a!"
"Không nghĩ tới tiền bối chẳng những có tu vi cường đại mà ngay cả thiên phú luyện đan cũng cao như thế!"
"Vãn bối thán phục!"
...
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng lười giải thích, đối với hắn mà nói, Tam Muội chân hỏa chẳng qua là lúc trước để thuận tiện cho việc luyện đan mà tùy tiện tu luyện được mà thôi.
Nếu như hắn thật dốc lòng với đan đạo, chớ nói Tam Muội chân hỏa, cho dù là Ngũ Muội chân hỏa, Cửu Muội chân hỏa thậm chí là Lục Đinh thần hỏa đều không có gì đáng kể.
Đương nhiên, những ngọn lửa cao cấp này chỉ sợ những người này cũng chưa từng nghe nói qua, có nói cho bọn họ cũng không biết.
"Trên tay các ngươi chắc là có Phệ Hồn đan phải không? Trước lấy ra cho ta xem một chút!"
Diệp Trần mở miệng lần nữa.
Hắn biết, nếu như mình không xuất ra một chút thành ý, chỉ sợ những người này vẫn không thể dễ dàng giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra như vậy.
Doãn Bách Xuyên vội vàng nói:
"Vâng vâng! Xin tiền bối trước tiên đi theo chúng ta vào trong trang, ta đi lấy Phệ Hồn đan cho tiền bối xem a!"
...
Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào Tiêu Dao sơn trang, đi tới trong hội trường chính.
Doãn Bách Xuyên đi vào phía cuối hội trường chính, một lát sau thì quay trở lại, trong tay cầm một viên đan dược màu tím, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần, "Diệp tiền bối, đây chính là Phệ Hồn đan! Là ta thật vất vả mới lấy được từ trong tay Tiên Sứ...tay sai của Dược Vương tông, nhưng từ lúc lấy được cho tới bây giờ còn chưa thể nghiên cứu ra, nguyên lý của Phệ Hồn đan này, mong rằng Diệp tiền bối chỉ giáo!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, nhận lấy đan dược, tâm niệm hơi động một chút trong lòng đã rõ tất cả các loại thành phần trong viên Phệ Hồn đan này, không thể không khẽ cười nói:
"Ta còn tưởng rằng cái đồ chơi gì lợi hại! Phệ Hồn đan này! Chẳng qua chỉ là lợi dụng trứng trùng cổ trùng luyện chế mà thành Cổ đan, so với Tam Thi thần đan thì lợi hại hơn một chút mà thôi!"
Kiếp trước hắn ở trong tổ chức sát thủ Huyết Ảnh Thiên Phạt đã từng bị người dùng cổ dược khống chế, cho nên đối với chuyện này cũng không xa lạ chút nào.
Nói xong lời này, Diệp Trần lại nhìn về phí mấy người Doãn Bách Xuyên, từ từ nói:
"Các ngươi uống đan dược này vào thì khoảng bảy tám ngày sau những con trứng trùng cổ trùng này sẽ được ấp ở trong cơ thể của các ngươi, sau đó theo máu lưu chuyển tiến vào trong đầu óc của các ngươi!"
"Đến lúc này, các ngươi sẽ cảm thấy như có ngàn vạn con trùng nhỏ đang nhúc nhích ở trong đầu, nếu như trong một thời gian dài không dùng giải dược sẽ bị những con trùng nhỏ này gặm nuốt cho đến khi tủy não bị gặm nuốt sạch sẽ, như là linh hồn bị rút khô, đau đến không muốn sống nữa! Ta nói có đúng không?"
Mấy người Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức mấy người cảm thấy mừng như điên, "Đúng là như thế!"
"Không sai! Tiền bối nói không sai một chút nào!"
Nếu như nói mấy người Doãn Bách Xuyên trước đó, nhìn thấy tuổi Diệp Trần còn trẻ như vậy, đối với năng lực trừ độc của hắn thì vẫn còn nghi ngờ vào khả năng của hắn, nhưng khi nghe được lời nói vừa rồi thì ngay lập tức không còn nghi ngờ một chút nào nữa.
Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, kìm nén kích động trong lòng, cúi thấp người xuống thận trọng nói:
"Diệp tiền bối, vậy loại độc này, ngài, có thể giải được hay không?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
"Dễ như trở bàn tay!"
Chương 319 Phản đồ!
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Năm người Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Diệp Trần, sau khi liếc nhau một cái, tất cả trực tiếp đều quỳ rạp xuống đất, "Khẩn cầu Diệp tiền bối cứu mấy người chúng ta!"
"Chỉ cần Diệp tiền bối có thể giúp chúng ta thoát khỏi ách nô dịch của Dược Vương tông, Tiêu Dao sơn trang chúng ta sau này đều nghe theo tiền bối!"
"Nếu như tiền bối chịu ban cho giải dược, vô luận là cái gì lớn cỡ nào, chúng ta đều nguyện ý bỏ ra!"
...
Năm người thi nhau kích động tỏ thái độ.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ cần Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
"Vâng vâng vâng!"
Trong đó một tên trưởng lão đang muốn một lời đáp ứng, Doãn Bách Xuyên lập tức ngắt lời nói:
"Chỉ cần tiền bối có thể ban giải dược cho chúng ta, chúng ta sẽ hai tay dâng lên Thất Diệp Hồi Tiên thảo cho tiền bối!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, "Doãn trang chủ thật đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng a!"
Doãn Bách Xuyên nghe được điều này, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trên mặt nặn ra nụ cười xấu hổ nói:
"Việc quan hệ tới trên trăm tính mạng của sơn trang chúng ta, Doãn mỗ không thể không cẩn thận! Mong tiền bối thông cảm!"
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, nói:
"Không sao cả! Tuy nhiên nếu đã như vậy, vậy ta cũng muốn ngoài định mức lại thêm một cái điều kiện!"
Doãn Bách Xuyên thấy Diệp Trần không có nổi giận thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Diệp tiền bối mời nói!"
Diệp Trần nói:
"Sau này phàm là ta luyện đan cần dược liệu cần thiết gì, Tiêu Dao sơn trang các ngươi đều phải cung cấp miễn phí! Đương nhiên, ta sẽ không giống Dược Vương tông ép các ngươi vào chỗ khó khăn như vậy, hơn nữa dược liệu mà ta cần cũng sẽ không quá nhiều!"
Sở dĩ Diệp Trần không có trực tiếp diệt Tiêu Dao sơn trang đi, ngoài cảm thấy bọn họ sống quá mức đáng thương ra, thật ra thì cũng coi trọng năng lực bọn họ bồi dưỡng dược liệu, chuyện này đối việc tu luyện của hắn thâm chí mấy người Tô Lam sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Doãn Bách Xuyên gần như không có chút do dự gì, lúc này đã đáp ứng xuống, "Việc này không cần tiền bối phải phân phó, sau này phàm là dược liệu mà tiền bối cần, trên dưới sơn trang ta toàn bộ gánh chịu!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Rất tốt! Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ ta luyện chế giải dược cho các ngươi!"
Năm người hết sức vui mừng, lập tức bái tạ lần nữa.
Ngay sao đó, Diệp Trần báo từng món dược liệu cần thiết ra.
Tiêu Dao sơn trang không hổ là căn cứ của dược liệu, chưa tới nửa giờ cũng đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ các loại dược liệu trân quý, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần.
"Chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh, còn có lò luyện đan!"
Diệp Trần lần nữa phân phó nói.
Mấy người Doãn Bách Xuyên tự nhiên là không có không theo.
...
Bên trong phòng luyện đan, Diệp Trần xem đan phương trong đầu qua một lần, "Giải Ách đan! Là Linh đan tam phẩm so với Bồi Nguyên đan cao cấp hơn hai cấp bậc, hóa giải cổ độc trong cơ thể bọn họ, chắc là thừa sức!"
"Tuy nhiên, bằng vào tu vi của ta bây giờ, luyện chế Linh đan tam phẩm vẫn còn có chút áp lực, hơn nữa Giải Ách đan này đã mấy trăm năm rồi ta không có luyện qua..."
"Cũng may phân lượng dược liệu đầy đủ, cùng lắm thì thử thêm vài lần là được rồi!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất rồi mới thôi động lò luyện đan, thi triển Tam Muội chân hỏa ra, bắt đầu chú ý chiếu theo trình tự dược liệu vùi đầu vào trong lò luyện đan...
Mấy giờ sau, Diệp Trần nhìn vào trong đan lô một đống đồ vật cháy xém, lập tức xạm mặt lại, sau đó liên tục lắc đầu cười khổ, "Rốt cuộc là không thạo! Công lực cũng có chút không đủ!"
"Không nghĩ ra bản đế, thế mà chỉ luyện chế đan dược tam phẩm cũng có thể thất bại!"
Sau khi khẽ thở dài một lúc, Diệp Trần làm sạch trong đan lo bắt đầu nếm thử lần nữa.
Tuy nhiên lại qua mấy giờ, thế mà lại thất bại lần nữa...
Tuy nhiên, so với một lần trước đã có bước tiến rất nhanh.
Sau khi liên tiếp thất bại hai lần, Diệp Trần lập tức cũng phát cáu, "Bản Đế ở Tu Chân giới, dù sao cũng là Luyện Đan sư cửu phẩm, cho dù công lực không bằng lúc trước một phần ngàn vạn, nếu như mà ngay cả Linh đan tam phẩm cũng không luyện chế nổi, chẳng phải là thật mất thể diện sao!"
Thế nhưng chẳng mấy chốc, lần thứ ba, lại thất bại...
Lần thứ tư, thất bại lần nữa...
Tuy nhiên, mặc dù ngay cả thất bại liên tiếp, nhưng trình độ luyện đan của Diệp Trần lại tăng lên rất nhanh, cách thành công cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
...
Mà cùng lúc đó ở ngoài đan phòng, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và tất cả trưởng lão, đệ tử đều một mực ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, "Trang chủ, vị Diệp tiền bối này thời gian đi vào đã lâu như thế, thế nào còn chưa thấy đi ra?"
"Sắp tới thời gian ba ngày rồi a, nếu như Diệp tiền bối không có cách nào luyện chế ra giải dược cho chúng ta, bên Dược Vương tông kia thì nên ứng đối như thế nào?"
"Đúng vậy! Vì luyện chế giải dược lần này, chúng ta thế nhưng đều lấy ra các dược liệu chuẩn bị cho Dược Vương tông a, Tiên Sứ... à không! Nếu như chờ con chó già của Dược Vương tông kia tới, phát hiện dược liệu so với ba ngày trước còn ít hơn, chỉ sợ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!"
"Nếu như hai bên đều không lấy được giải dược, vậy Tiêu Dao sơn trang chúng ta thật sự coi như xong!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi một lúc, tất cả mọi người đều có vẻ mặt buồn rầu.
Ngay cả Doãn Bách Xuyên trước đó rất có lòng tin với Diệp Trần thì vào lúc này trong lòng cũng không thể không dao động một chút, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Việc đã tới nước này, chúng ta đã đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, đã không có đường lui, chỉ có lựa chọn tin tưởng vị Diệp tiền bối này..."
Không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên vừa nói xong lời này, trong số tất cả các trưởng lão, ngay lập tức có một giọng nói lạnh lùng nói:
"Nếu ta nói, tiểu tử trong đan phòng này tuy có thực lực cường đại, nhưng cuối cùng tuổi vẫn còn quá trẻ! Cho dù biết phương pháp phá giải Phệ Hồn đan, chỉ sợ cũng không có thực lực cao như vậy để luyện chế đan dược!"
Người nói chuyện chính là một ông lão dáng người cao gầy trên mặt thì xương gò má nhô ra.
Ông lão này nói xong, không đợi Doãn Bách Xuyên mở miệng, lại có một ông lão ở bên cạnh lập tức nói chen vào:
"Lưu trưởng lão nói không sai! Theo ta thấy, kẻ này căn bản không có bản lãnh giúp chúng ta giải độc!"
"Tiên Sứ đại nhân sắp tới rồi, không bằng chúng ta đẩy toàn bộ tội lỗi làm mất đi dược liệu lên trên người của người này, vừa vặn cũng có thể mượn nhờ Tiên Sứ đại nhân trừ bỏ người này, đáp lại mối thù hủy đại trận của chúng ta trước đó!"
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức ngạc nhiên, trong lúc nhất thời tất cả đều không biết phải làm sao.
Doãn Bách Xuyên nhướng mày, "Lưu trưởng lão! Trương trưởng lão! Lời này của hai người các ngươi là có ý gì? Chúng ta trước đó thế nhưng đều đã nói xong, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn làm phản đồ?"
Ngay lập tức sắc mặt của hai người Lưu trưởng lão và Trương trưởng lão hơi đổi một chút, ánh mắt cũng có chút lấp lóe, "Trang chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là không muốn nhìn thấy cơ nghiệp ngàn năm của Tiêu Dao sơn trang bị hủy hoại chỉ ở trong chốc lát mà thôi!"
Nghe được lời nói của hai người này, vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên biến đổi, dường như nghĩ tưới điều gì, lập tức quát lên:
"Hai người các ngươi cũng dám phản bội sơn trang?"
Tuy nhiên, Doãn Bách Xuyên vừa mới kịp phản ứng lại, ở trên bầu trời đã có một tiếng cười gian vang lên, "Khặc Khặc! Người phản bội là các ngươi mới đúng! Doãn Bách Xuyên! Ngươi lại dám phạm thượng làm loạn, phản bội Dược Vương tông, là ai cho ngươi lá gan này?"
Giọng nói rơi xuống, một người mặc áo đen đã từ trên trời hạ xuống, hóa ra chính là vị Tiên Sứ của Dược Vương tông kia!
Mà Lưu trưởng lão kia nhìn thấy người áo đen xuất hiện, lập tức một mặt vui mừng bước nhanh đi tới trước người áo đen.
Chương 320 Nói, ngươi muốn chết như thế nào?
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang lập tức xì xào bàn tán lần nữa, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, hai người Trương, Lưu trưởng lão thế mà phản bội sơn trang mà mật báo với Tiên Sứ của Dược Vương tông.
"Hai người các ngươi có công báo cáo, bản sứ bây giờ ban giải dược cho các ngươi!"
Nói xong, người áo đen lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện hai viên đan dược màu tím, trực tiếp ném cho hai vị trưởng lão Trương Lưu kia.
Hai người lập tức hết sức vui mừng, lập tức một ngụm nuốt giải dược xuống.
Ngay sau đó, người áo đen nhìn về phía những người còn lại của Tiêu Dao sơn trang, nói:
"Tất cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang đều nghe lệnh bản sứ! Doãn Bách Xuyên phạm thượng làm loạn, nếu như các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, giúp bản sứ dẹp yên, bản sứ có thể làm chủ, chuyện cũ sẽ bỏ qua không tính toán với các ngươi, hơn nữa ta sẽ lập tức ban giải dược cho các ngươi!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức xao động một lúc.
Chẳng mấy chốc, lại có mấy người thi nhau đầu nhập vào trận doanh của người áo đen.
Người áo đen cũng không có nuốt lời, lập tức phân phát giải dược cho những người này.
Tuy nhiên, hầu hết tất cả mọi người vẫn còn đang dao động bất định, ở vào trạng thái quan sát.
Doãn Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói:
"Thôi được! Mọi chuyện cũng đã đến nước này cũng không còn chuyện gì để bàn bạc! Dược Vương tông các ngươi lấy Phệ Hồn đan khống chế chúng ta bán mạng cho các ngươi, từ trước tới nay nhiều năm như thế không coi chúng ta là người, hôm nay cũng nên kết thúc dứt điểm chuyện này đi!"
"Hạ Hầu Phương! Cho dù ngươi là Đại hộ pháp của Dược Vương tông, tu vi cao thế nhưng trước mắt dù sao cũng đang ở Tiêu Dao sơn trang, ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người các ngươi, đối chiến với những người như chúng ta thì có được mấy phần thắng đây?"
"Chờ chúng ta giết ngươi, vẫn có thể lấy được giải dược ở trên tay của ngươi!"
Doãn Bách Xuyên vừa nói ra lời kia, mọi người thế mới biết, hóa ra người áo đen này tên là Hạ Hầu Phương, là Đại hộ pháp của Dược Vương tông.
Ngay sau đó, những tên đệ tử kia trước đó đầu nhập vào Hạ Hầu Phương nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên thì vẻ mặt không thể không biến đổi.
Hoàn toàn chính xác, coi như Hạ Hầu Phương có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một địch trăm hay sao?
Không nghĩ tới, Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, "Doãn trang chủ, bản sứ đã dám đến, ngươi cho rằng sẽ không có chuẩn bị gì sao?"
Nói đến đây, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Còn chưa động thủ!"
Giọng nói rơi xuống, một ông lão ở phía sau Doãn Bách Xuyên, ngay lập tức một chưởng vỗ vào trên lưng của Doãn Bách Xuyên!
Rõ ràng là một vị trong bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang!
Ầm!
Doãn Bách Xuyên lại làm sao có thể nghĩ tới, thế mà còn có phản đồ giấu ở bên cạnh hắn, cả người ngay lập tức bị một chưởng này đánh bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
"Tiết Trường Lưu! Ngươi! Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng phản bội bổn trang chủ!"
Người đánh lén Doãn Bách Xuyên đó là Tiết trưởng lão, sau khi một kích thành công, tại lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đã nhanh chóng chui vào trận doanh của người áo đen kia, tuy nhiên trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, "Doãn trang chủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Diệp tiểu tử kia khẳng định không trông cậy vào được, vì mạng sống, ta cũng chỉ có thể làm như vậy! Thật xin lỗi a!"
Những tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang trước đó còn đang quan sát, nhìn thấy bốn đại trưởng lão thì đã có ba người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương mà Trang chủ Doãn Bách Xuyên lại bị đánh lén trọng thương, lập tức biết đại thế đã mất, nên cũng thi nhau chạy sang trận doanh của Hạ Hầu Phương.
Chớp mắt một cái, bên của Doãn Bách Xuyên chỉ còn lại hai, ba mươi người.
Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý, "Doãn Bách Xuyên, không thể không nói, người làm Trang chủ như ngươi thật đúng là đủ thất bại a!"
"Bây giờ ngươi còn muốn chống lại sao?"
Vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên trở nên trắng bệch vô cùng, "Được làm vua thua làm giặc! Chuyện này không có gì phải bàn! Tuy nhiên ta cũng không hối hận đã làm như thế, ít ra hôm nay ta cũng có thể chân chính được làm người mà không phải làm một tên nô tài cho người khác!"
Dừng lại một chút, Doãn Bách Xuyên liếc mắt nhìn về phía hai ba mươi người phía sau kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một vị Đại trưởng lão cuối cùng trong bốn vị, thở dài một hơi nói:
"Khương trưởng lão, đại thế đã mất! Ngươi mang theo các huynh đệ cũng đi qua đi! Một mình ta chết là đủ, cần gì phải chôn cùng một chỗ với ta?"
Không nghĩ tới, Khương trưởng lão kia lại tiến lên một tay đỡ lấy Doãn Bách Xuyên, lập tức trừng hai mắt một cái, cất cao giọng nói:
"Trang chủ ngươi đây là nói cái gì vậy? Nam nhi đại trượng phu làm đỉnh thiên lập địa! Thà chết đứng chứ tuyệt không sống quỳ!"
"Chúng ta đã tham sống sợ chết nhiều năm như thế, sống mà không có tôn nghiêm như thế, còn không bằng sảng khoái làm một vố lớn! Khương mỗ ta thì có gì phải sợ?"
Hai ba mươi người phía sau kia cũng bị lời nói này của Khương trưởng lão làm bốc cháy lên cảm xúc mạnh mẽ, thi nhau hô to lên, "Làm một vố lớn! Có gì mà phải sợ!"
Mà đệ tử Tiêu Dao sơn trang phía bên Hạ Hầu Phương thì hiện ra vẻ mặt hổ thẹn.
"Hừ!"
Hạ Hầu Phương hừ lạnh một tiếng, "Một đám không biết sống chết! Các ngươi đã muốn chết như vậy, vậy bản sứ hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Nói xong, hai tay của Hạ Hầu Phương bỗng nhiên nhấc lên.
Oanh!
Một cỗ khí thế cường hãn vô song ngập trời, từ trên người Hạ Hầu Phương đột nhiện bạo phát ra!
Sau đó, theo một tiếng long ngâm vang lên, ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương kia thế mà đột nhiên hiện ra bóng mờ của một con rồng khổng lồ màu đen!
Doãn Bách Xuyên thấy vậy, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, "Đây chẳng lẽ là...Long hồn sao?"
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức bị cỗ khí thế cường đại này chấn cho liên tục lùi lại, ngay cả ba vị Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang ở bên cạnh cũng không thể không hiện ra vẻ mặt chấn kinh, đồng thời trong lòng âm thần kêu may mắn, còn may không đối địch với người này!
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một tiếng, cả người thế mà treo lơ lửng ở giữa trời, giống như thiên thần hàng thế, " Nếu như không phải tông môn còn cần nhân thủ đến bồi dưỡng dược liệu, bản sứ sớm đã giết chết sạch sành sanh mấy kẻ phàm nhân đê hèn các ngươi! Cần gì phải nói nhảm với các ngươi nhiều như vậy?"
"Hôm nay, bản sứ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là lực lượng của Tiên Nhân!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương đột nhiên chỉ xuống phái dưới!
Oanh!
Con rồng khổng lồ màu đen kia lập tức đánh về phía Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão ở phía dưới!
Hai người vội vàng vận lên công lực ra sức ngăn cản.
Ầm! Ầm!
Ngay lập tức hai người lại bị con rồng khổng lồ kia đụng bay ra ngoài, ngay cả đan phòng ở một bên cũng bị đâm phá hủy hơn nửa!
"Phốc!"
Ngay lập tức Doãn Bách Xuyên phun thêm ra một ngụm máu tươi, đồng thời mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhịn không được thất thanh nói:
"Kim Đan! Ngươi thế mà đã đạt tới cảnh giới Kim Đan!"
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một lần nữa, "Không tệ lắm! Ngươi thế mà còn biết được cảnh giới Kim Đan! Đáng tiếc ngươi nói sai, bản hộ pháp bây giờ mới chỉ là nửa bước Kim Đan mà thôi!"
"Tuy nhiên, đối phó với bầy kiến cỏ như các ngươi thì thừa sức!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương chậm rãi giơ cánh tay lên lần nữa, muốn trực tiếp giết chết mấy người Doãn Bách Xuyên..
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên, "Trong cuộc đời này lão tử ghét nhất là người khác quấy rầy ta luyện đan!"
Giọng nói vừa rơi xuống, cửa lớn của đan phòng luôn đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Sau đó, một thiếu niên gầy yếu chậm rãi từ bên trong đi ra, giống như không nhìn thấy trước mắt đang xảy ra một trận đại chiến, trực tiếp đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Phương đang còn ở trên không trung, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Vừa rồi chính là ngươi phá vỡ phòng mà ta ở trong phải không? Nói, ngươi muốn chết như thế nào?"
Diệp Trần nắm chặt cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy lần đã vượt qua khoảng cách hơn ngàn mét đi tới điểm cuối cùng hẻm núi.
Tiêu Nhược Hi lập tức cảm nhận được cả người giống như là cưỡi mây lướt gió, trong lòng vừa căng thẳng lại kích động, đối với thiếu niên bên cạnh này cũng càng thêm kính nể và tò mò.
Cùng lúc đó, Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang cũng thi nhau từ trên núi bay vọt xuống, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Trần.
"Nghe qua đại danh của Vân Châu Diệp tiên sinh, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh hùng!"
Doãn Bách Xuyên hướng về phía Diệp Trần chắp tay cất cao giọng nói, rất là khách khí.
Người đứng trước mặt, tuy là thanh niên nhỏ tuổi thế nhưng lại là nhân vật cường đại có thể bằng một kiếm giết chết Tần Đạp Thiên.
Thậm chí bọn họ đã từng nghi ngờ một lần, người thiếu niên trước mắt này có thể là từ Bồng Lai tiên đảo tới, dù sao hắn còn quá trẻ tuổi!
"Không biết Diệp tiên sinh đại giá quang lâm, cần làm chuyện gì?"
Một người ở trong bốn Đại trưởng lão cũng đi theo mở miệng nói.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám! Ta lần này đến đây, là muốn hướng các vị cầu một đồ vật!"
Năm người lập tức sững sờ, Doãn Bách Xuyên nói:
"Không biết Diệp tiên sinh muốn đồ vật nào?"
Diệp Trần nói thẳng:
"Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Trong nháy mắt sắc mặt của năm người hoàn toàn thay đổi!
Thất Diệp Hồi Tiên thảo là việc quan hệ tới sự sinh tử tồn vong của tông môn bọn họ, có thể nói là điểm chí mạng của sơn trang bọn họ, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, đối phương mới mở miệng, trực tiếp yêu cầu đồ vật trân quý như thế.
"Ha ha ha!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên là người đầu tiên kịp phản ứng, thì ngay lập tức cười ha ha, "Lời này của Diệp tiên sinh, tha thứ chúng ta nghe thực không hiểu! Tiêu Dao sơn trang chúng ta, cũng không có Thất Diệp Hồi Tiên thảo gì, chỉ sợ không giúp được Diệp tiên sinh, vẫn là mời Diệp tiên sinh trở về đi!"
Diệp Trần sớm biết hắn sẽ nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
"Doãn Trang chủ yên tâm! Ta có thể cầm đồ vật giá trị ngang nhau tới trao đổi!"
Lần này, không đợi Doãn Bách Xuyên mở miệng, một tên trưởng lão bên cạnh hắn lạnh lùng thẳng thắn nói:
"Ngươi không đổi nổi! Nhanh chóng rời đi!"
Hắn nói như vậy cũng chính là thừa nhận, Thất Diệp Hồi Tiên thảo đúng là ở trên tay của bọn hắn.
Doãn Bách Xuyên lập tức tức giận đến trừng mắt với người kia, người kia cũng ý thức được chính mình lỡ lời, vẻ mặt lúng túng vội vàng nói thêm:
"Ý của lão phu là, chúng ta chưa nghe nói qua Thất Diệp hay Bát Diệp thảo nào cả! Ngươi coi như có chuyển một tòa thành làm bằng vàng ròng tới chúng ta cũng không có đồ vật để trao đổi với ngươi!"
Đáng tiếc, được một phen giải thích nhu thế của hắn, nhưng lại càng tô càng đen, có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Các vị trước tiên không nên vội vàng từ chối! Không ngại nghe trước điều kiện của ta một chút, có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú!"
Ông lão vừa rồi kia lập tức giận dữ, "Lão phu nói ngươi đổi không nổi! Chớ có làm phiền một cách vô vị như vậy! Bằng không đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí!"
Diệp Trần nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Muốn đuổi ta đi sao? Chỉ sợ các ngươi còn không có bản lĩnh này!"
Lần này, ngay lập tức cả Doãn Bách Xuyên cũng nổi giận, "Bổn trang chủ niệm tình ngươi là cao nhân võ đạo, lại có chức có cấp bậc mang theo, cho nên mới tôn ngươi một tiếng Diệp tiên sinh! Ngươi vậy mà coi Tiêu Dao sơn trang thật sự sợ ngươi sao?"
Diệp Trần mắt hơi nhìn xuống, im lặng không nói.
Tình huống trước mắt này, cho dù hắn nói điều kiện ra, chỉ sợ đối phương cũng sẽ khịt mũi coi thường, trước tiên chỉ có thể dùng vũ lực chinh phục đối phương rồi mới có thể có vốn để đàm phán tiếp được.
Doãn Bách Xuyên thấy thế, ngay lập tức hoàn toàn nổi giận, "Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy đừng trách chúng ta không khách khí! Bố trí Khốn Long đại trận!"
"Rõ!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên ra lệnh một tiếng, thân thể của bốn Đại trưởng lão ngay lập tức nhoáng lên một cái, phi thân bay tới năm vị trí khác nhau, vây khốn Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vào giữa.
"Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng đánh bại được Tần Đạp Thiên đã cảm thấy chính mình là vô địch thiên hạ không ai địch nổi, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
Một ông lão ở trong đó quát lạnh nói.
Thực lực của năm người bọn họ, coi như so với Tần Đạp Thiên cũng không khác nhau là mấy, nhất là Trang chủ Doãn Bách Xuyên càng là không kém Tần Đạp Thiên!
Huống chi năm người bọn họ cùng nhau bố trí ra Mộc Linh đại trận, cho dù là mười tên Tần Đạp Thiên cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì!
"Tiểu tử! Bổn trang chủ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi đây! Bổn trang chủ có thể coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!"
Doãn Bách Xuyên rất rõ ràng cũng không muốn làm địch với cao thủ như Diệp Trần vậy, lần nữa lạnh giọng khuyên nhủ.
Thế nhưng, Diệp Trần lại cười khẩy, "Chỉ bằng năm người các ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Năm người nghe được điều này, tất cả lập tức tức giận đến oa oa kêu to, thi nhau hét lớn một tiếng, đồng thời xuất thủ.
"Tiểu tử ngông cuồng!"
"Muốn chết!"
"Không biết mùi vị!"
...
Năm người hội tụ công lực toàn thân, đồng thời hướng trên đỉnh đầu của hai người Diệp Trần vỗ.
Oanh!
Công pháp năm người tu luyện, thế mà tất cả đều là thuộc tính Mộc, mà khi năm đạo linh lực này hội tụ tập trung lại ở trên không trung, lập tức ở phía trên không hai người Diệp Trần tạo thành một cái lồng giam màu xanh rất lớn, trực tiếp giáng xuống!
Ầm ầm!
Ngay cả mặt đất ở xung quanh cách Diệp Trần mười mét, ở dưới lực đạo áp bách to lớn này, trong nháy mắt đều lõm xuống trực tiếp xuất hiện một cái hồ sâu gần mười mét!
"Tiểu tử! Bây giờ quỳ xuống đầu hàng còn có thể tha cho ngươi một mạng!"
Doãn Bách Xuyên nhìn qua Diệp Trần đã bị vây ở trong lồng giam Khốn Long đại trận, mở miệng lạnh giọng lần nữa nói.
Thế nhưng, Diệp Trần lại như không nghe thấy, thản nhiên nói:
"Ta nói rồi, bằng các ngươi, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"
"Muốn chết!"
Doãn Bách Xuyên triệt để động tới sát ý.
"Giảo sát!"
Bốn Đại trưởng lão còn lại cùng lúc phát lực.
Oanh!
Lồng giam to lớn kia đột nhiên co vào, ở giữa không trung hung hăng ép xuống hai người.
Tiêu Nhược Hi đã bao giờ gặp qua loại thủ đoạn này, cả người bị dọa đến đứng chết chân tại chỗ, thậm chí ngay cả ý niệm bỏ chạy cũng không có.
Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, đây đã là thủ đoạn của thần linh, quả thực có khả năng hủy thiên diệt địa, cho dù là gia hỏa bên cạnh này chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn cản.
"Chẳng lẽ chúng ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao?"
Tiêu Nhược Hi nghẹn ngào thì thào.
Tuy nhiên, Diệp Trần ở một bên chợt cười khẽ với nàng, "Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!"
"Lưu ly Kim Thân!"
Theo giọng nói rơi xuống, ngay sau đó, Tiêu Nhược Hi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng rung động, chỉ thấy, trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra ánh vàng chói mắt!
Ngay sau đó, thiếu niên thon gầy trước mắt kia giống như biến thành một người khác.
Chẳng những thân thể lập tức cao hơn mười mấy centimet, thân thể dường như cũng trở nên sung mãn hơn rất nhiều, không còn là bộ dáng gầy yếu như trước đó, dáng người vô cùng cân xứng, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ!
Hơn nữa khắp cả toàn thân từ trên xuống dưới, toàn thân ánh sáng vàng lâp lóe, làm da óng ánh sáng long lanh, cho dù là cô cũng phải mặc cảm không bằng!
"Được... Đẹp trai!"
Tiêu Nhược Hi nhìn qua người đàn ông như thiên thần ở trước mắt này, trong lòng không kìm nổi mà tung ra một câu nói như thế, tâm hồn thiếu nữ cũng theo đó mà loạn chiến một hồi.
Diệp Trần làm sao biết được ý nghĩ của Tiêu Nhược Hi vào lúc này, chỉ thấy hắn sau khi thi triển Lưu Ly Kim Thân ra, bàn chân ở dưới chân giữ vững, trực tiếp một quyền hung hăng đánh đi lên phía lồng giam khổng lồ ở trên bầu trời đang giáng xuống!
"Phá, cho ta!"
Chương 317 Một kiếm phá trận!
Ầm ầm!
Diệp Trần tung ra một quyền, cái lồng giam màu xanh đang giáng xuống kia, trong nháy mắt trực tiếp bị đánh nổ!
Bạch bạch bạch!
Trận pháp bị phá, năm người ở xung quanh ngay lập tức phải nhận một cỗ phản lực, thi nhau lùi lại bảy tám bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng không thôi.
"Cái gì!"
"Chuyện này sao có khả năng!"
"Thực lực của người này làm sao lại cường đại như thế!"
...
Ngay lập tức năm người kinh ngạc kêu lên.
Năm người bọn họ cùng nhau bố trí Khốn Long đại trận, cho dù là cao thủ cấp bậc như Tần Đạp Thiên kia cũng có thể dễ dàng bị treo lên mà đánh, không nghĩ tới lại không có cách nào ngăn trở một kích của đối phương!
Rất rõ ràng, truyền ngôn trước đó có sai!
Lại hoặc là, người này ở trong một tháng ngắn ngủi này, tu vi đã tiến bộ đến tình trạng như thế!
"Các hạ đến cùng là đến từ nơi nào? Xin hỏi có phải đến từ Bồng Lai tiên đảo không?"
Sau khi Doãnh Bách Xuyên bình tĩnh trở lại, mở miệng cao giọng nói một lần nữa, giọng điệu so với trước đó cung kính hơn mấy phần.
Hắn thấy, đối phương trẻ tuổi như vậy, thế mà đã có thực lực kinh khủng như thế này, ở trên đời hiện nay, ngoài những tiên môn ẩn thế ở trên Bồng Lai tiên đảo kia ra, chỉ sợ không tìm ra được thế lực nào khác có thể bồi dưỡng ra được một nhân vật nghịch thiên như thế!
Nếu như đằng sau đối phương là một cái tiên môn nào đó, vậy Tiêu Dao sơn trang bọn hắn thật đúng là đắc tội không nổi.
Chỉ có điều, để Doãn Bách Xuyên không nghĩ ra là, Bồng Lai tiên đảo đã ở ẩn hơn một ngàn năm, từ trước tới nay không nhúng tay vào chuyện thế tục, người này nếu như là đệ tử của tiên môn, làm sao có thể đầu nhập vào quốc gia, trở thành tướng quân của Hoa Hạ quốc?
Thế nhưng Diệp Trần lại cười lạnh, "Sư môn của ta, các ngươi còn chưa xứng để biết!"
Một vị trong bốn Đại trưởng lão đó lập tức tức giận nói:
"Tiểu tử! Ngươi đừng có ngông cuồng! Chúng ta còn có át chủ bài chưa có xuất ra, nếu thật đánh lên, chưa chắc nhất định sẽ thua dưới tay ngươi!"
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, "Ồ? Vậy ta nhưng lại rất muốn mở mang kiến thức một chút!"
Doãn Bách Xuyên lập tức chau mày, hít sâu một hơi nói:
"Tu vi của các hạ kinh người! Doãn mỗ bội phục, tuy nhiên Tiêu Dao sơn trang chúng ta thực sự không muốn là địch với các hạ, ngươi vẫn là mời trở về đi thôi!"
Hai mắt Diệp Trần hơi nheo lại, "Muốn ta rời khỏi cũng được thôi, giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra! Bằng không, hôm nay ta san bằng Tiêu Dao sơn trang các người thì có làm sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, tất cả năm người ngay lập tức đều giận dữ.
"Trang chủ! Người này thực sự phách lối tới cực điểm!"
"Nhất định phải cho hắn một bài học mới được!"
"Là lúc nên sử dụng át chủ bài cuối cùng!"
Bốn Đại trưởng lão thi nhau hướng về phía Doãn Bách Xuyên lớn tiếng hét lên.
...
Doãn Bách Xuyên cũng bị Diệp Trần chọc giận như vậy, "Các hạ đã không biết tốt xấu như vậy, vậy Doãn mỗ cũng không còn gì để nói!"
Nói đến đây, dưới chân của Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên giậm chân một cái, "Vạn Độc đại trận! Mở!"
Ầm ầm!
Theo một tiếng quát to của Doãn Bách Xuyên, xung quanh toàn bộ sơn cốc, ngay lập tức lắc lư một lúc giống như xảy ra cơn địa chấn.
Trên bầu trời, ngay lập tức xuất hiện một bức bình phong vô hình, giống như phong tỏa hoàn toàn toàn bộ sơn cốc.
Tiếp theo, từng đám từng đám mây mù màu xanh đen ở trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên, phóng lên tận trời, hội tụ ở giữa bầu trời, trong nháy mắt vây quanh Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi ở trong đó.
Xì xì xì ~
Thực vật, cỏ xanh ở dưới chân hai người sau khi bị nhiễm phải đám mây mù màu xanh đen đó, trong nháy mắt bắt đầu khô héo!
Những đám mây mù màu xanh đen này vậy mà cực kỳ độc hại!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thi triển ra thần thông Hóa Khí Thành Vực, ở xung quanh ngay lập tức tạo thành một cái lồng năng lượng vô hình bảo vệ hai người ở trong đó, mà những đám mây mù độc kia, không có cách nào tới gần bọn họ trong phạm vi mười thước.
Mà cùng lúc đó, Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão thì thi nhau lấy ra một viên đan dược ăn vào, rồi mới nhanh chóng lùi lại, trực tiếp chui vào trong những đám mây mù xanh đen đó.
"Tiểu tử! Đây chính là Vạn Độc đại trận mà Tiêu Dao sơn trang chúng ta hao phí mấy trăm năm tập hợp đủ một vạn loại chất độc mới bố trí ra!"
"Lại trải qua hơn ngàn năm dung hợp hỗn tạp, độc tính mạnh, coi như khoa học kỹ thật hiện đại nghiên cứu ra vũ khí sinh hóa cũng còn phải kém xa tít tắp!"
"Cho dù ngươi có thể sử dụng chân khí ngăn cản khí độc xâm lấn, thế nhưng lại có thể chèo chống được bao lâu? Khặc khặc!"
"Mau quỳ xuống đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Bốn Đại trưởng lão thi nhau hô to lên, như thể họ đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay.
"Chỉ là một cái độc trận, chưa chắc có thể gây tổn thương cho người!"
Diệp Trần bị đám mây độc đầy trời vây khốn ở chính giữa, lại có vẻ mặt khinh thường.
"Muốn chết!"
"Ngông cuồng!"
Năm người ngay lập tức giận dữ, lập tức thi nhau thao túng khói độc xung quanh công kích về phía Diệp Trần.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Năm con rồng lớn được ngưng tụ thành hình từ đám mấy xanh đen, từ năm cái phương hướng khác nhau, lao xuống mặt đất, từng con uy thế ngập trời!
"Chút tài mọn! Nhìn một kiếm của ta phá trận!"
"Xích Diễm!"
Theo một tiếng hô to của Diệp Trần, kiếm Xích Diễm trực tiếp từ trong cơ thể bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét, Bát Phương Vô Địch Trảm!""
Diệp Trần tiện tay xuất ra một chiêu kiếm pháp ở kiếp trước, có thể cùng một lúc công kích bốn phương tám hướng, có thể nói là có cả công lẫn thủ!
Nếu như chỉ có một mình hắn thì hắn có thể trực tiếp dùng Tam Muội chân hỏa bao trùm lại thân thể của mình, sau đó có thể lao thẳng tiến vào trong đám mây độc này, giết chết hoặc đánh bại từng người một trong năm người này, Vạn Độc đại trận này tự nhiên cũng bị phá.
Thế nhưng là, hắn bây giờ phải bảo vệ sự an nguy của Tiêu Nhược Hi cho nên một chiêu kia khẳng định không thể dùng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Sử xuất ra một chiêu Bát Phương Vô Địch Trảm này, chỉ thấy Diệp Trần giống như trong nháy mắt hóa thành trăm đạo thân ảnh, cùng lúc vung ra mấy trăm kiếm!
Bành! Bành! Bành!
Những con rồng khổng lồ được đám mây độc ngưng tụ mà thành kia trong nháy mắt bị Diệp Trần cùng lúc trảm phá!
Thậm chí mây mù khói độc xung quanh khắp trời kia ở dưới sự áp bách của một chiêu kiếm khí cường đại này, thi nhau hướng phía sau mà bay đi, kể cả toàn bộ sơn cốc đều hung hăng lắc lư một cái!
Vạn Độc đại trận, suýt chút nữa bị một chiêu này của Diệp Trần mà trực tiếp phá vỡ!
"Cái gì!!"
Đây là...võ kỹ tu tiên!"
"Người này quả nhiên là tu tiên giả!"
"Mà lại là tu tiên giả thượng cổ có phương pháp võ song tu!"
...
Năm người Doãn Bách Xuyên lập tức kinh ngạc đến ngây người một lần nữa.
Ngay vào lúc năm người còn đang ở trong trạng thái kinh ngạc, Diệp Trần đã giơ thanh kiếm khổng lồ lên một lần nữa, "Ta đã nói rồi, chỉ là một cái độc trận, chưa chắc tổn thương được người a! Phá vỡ cho ta!"
Oanh!
Theo đạo thân ảnh này của Diệp Trần rơi xuống, năm người Doãn Bách Xuyên thấy được cảnh tượng mà ngay cả bọn họ đều cảm thấy tin đập nhanh!
Chỉ thấy, ở giữa Vạn Độc đại trận, ở phía trên đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét kia, lại đột nhiên thoát ra một ngọn lửa kỳ lạ.
Ngọn lửa kia vừa xuất hiện, trong nháy mắt bốc cháy lên đám mây mù xung quanh, rồi trong nháy mắt lan tràn ra bốn phương tám hướng!
"Đây là....Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết!"
"Mau lui lại!"
Sau khi Doãn Bách Xuyên nhận ra ngọn lửa mà Diệp Trần thi triển ra, ngay lập tức quát lớn một tiếng lên, nhanh chóng rút lui về phía sau, mà bốn Đại trưởng lão cũng hỏa tốc nhanh lùi ra bên ngoài vài trăm mét.
Trong nháy mắt, sơn cốc này, trong nháy mắt hóa thành một biển lửa, mà những đám mây độc trước đó còn nhìn như hung mãnh vô cùng kia giống như chuột thấy mèo, nhanh chóng hướng bên trong các ngõ ngách chạy thục mạng.
Cùng lúc đó, đạo kiếm quang ở giữa Vạn Độc đại trận kia, cũng đã hung hăng đánh xuống lần nữa!
Ầm ầm!
Bành!
Vạn Độc đại trận không có năm người Doãn Bách Xuyên chèo chống đã giống như không có tác dụng, trong nháy mắt bị một kiếm của Diệp Trần phá mở...
Chương 318 Dễ như trở bàn tay!
Đợi tất cả tan thành mây khói, toàn bộ sơn cốc là một mảnh cháy đen, ngoài phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trần thì bình yên như lúc ban đầu ra, toàn bộ những nơi còn lại đã bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.
Mà năm người Doãn Bách Xuyên cũng may mắn mà phản ứng kịp thời, sớm đã lui lại đến xa xa trên sườn núi, tuy nhiên vẻ mặt của năm người đều lộ ra vẻ đau thương, vô cùng chật vật.
Vạn Độc đại trận này thế nhưng là át chủ bài cuối cùng của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!
Là vô số tổ tiên của bọn họ hao phí hơn ngàn năm mới bố trí đi ra được thủ đoạn bảo mệnh tối hậu nhất, thế mà bị kẻ trước mắt này hủy diệt toàn bộ một cách dễ dàng như vậy!
Tuy nhiên, còn chưa đợi năm người kịp thở dài.
Bạch!
Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi đã đi tới trước mặt năm người một lần nữa, hai mắt đảo qua ở trên người từng người trong năm người một cái, giống như cười mà không phải cười nói:
"Bây giờ, các ngươi còn có con át chủ bài nào nữa không?"
Năm người bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, ngay lập tức tất cả đều cúi đầu, toàn thân phát run, dũng khí liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Nói đùa, ngay cả Vạn Độc đại trận đều bị người này dễ dàng phá đi như vậy, thực lực khinh khủng như thế, nếu như muốn giết chết bọn hắn mà nói, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cuối cùng, Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, tiến lên một bước, bái một cái thật sâu rồi nặng nề thở dài nói:
"Đạo pháp của tiền bối cao thâm, chúng ta mặc cảm không bằng! Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Trong bất tri bất giác, xưng hô Doãn Bách Xuyên đối với Diệp Trần cũng thay đổi thành tiền bối.
Nhưng, sau khi Doãn Bách Xuyên chịu thua, bỗng nhiên đề tài câu chuyện lại xoay một cái, "Tuy nhiên, nếu như tiền bối muốn ép buộc chúng ta giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nhưng tuyệt đối vẫn không thể được a!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thật ra thì kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một gốc rơm rạ cuối cùng để Tiêu Dao sơn trang bọn họ thoát khỏi Dược Vương tông, không giao ra cũng chết mà giao ra cũng chết, đã đằng nào cũng chết còn không bằng liều một phen.
"Nếu như ta nói, chỉ cần các ngươi giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra làm trao đổi, ta có thể giúp các ngươi giải độc tính của Phệ Hồn Đan trên người các ngươi? Các vị có ý nghĩ như thế nào?"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, ngay lập tức tất cả năm người Doãn Bách Xuyên đều đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của năm người đều hiện ra vẻ kích động nồng đậm.
"Chuyện này là thật?"
"Tiền bối ngài thật có thể giúp chúng ta phá giải Phệ Hồn đan?"
Duy chỉ có Doãn Bách Xuyên coi như trấn định, một mặt hồ nghi nói:
"Làm sao tiền bối biết chuyện bí mật của Tiêu Dao sơn trang chúng ta?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chẳng những biết mỗi người các ngươi ở đây đều bị trúng độc Phệ Hồn đan, hơn nữa vẫn luôn bị Dược Vương tông của Bồng Lai tiên đảo quản chế sống không bằng chết!"
Xoạt!
Ngay lập tức năm người lại biến sắc mặt lần nữa, sau đó lại thi nhau mừng rỡ, ngay cả chuyện Dược Vương tông đối phương cũng biết, nói không chừng thật sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!
Vừa nghĩ đến đây, chẳng những bốn Đại trưởng lão kích động vông cùng, mà ngay cả sắc mặt của Doãn Bách Xuyên cũng biến thành hơi kích động, "Tiền bối thực sự có thể phá giải Phệ Hồn đan sao?"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp bàn tay vươn ra một cái.
Hô!
Một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong lòng bàn tay của hắn thoát ra!
Bạch bạch bạch!
Năm người Doãn Bách Xuyên vừa mới thấy uy lực kinh khủng của ngọn lửa này, ngay lập tức không tự chủ lùi lại hai ba bước.
"Tam Muội chân hỏa!"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tán thành, "Không sai! Nếu ngươi đã biết tới Tam Muội chân hỏa vậy chắc là có thể hiểu được, ngọn lửa này đối với Luyện Đan sư mà nói mang ý nghĩa như thế nào?"
Doãn Bách Xuyên lập tức vỗ đầu một cái, vẻ mặt cuồng hỉ nói:
"Đương nhiên biết! Luyện Đan sư có thiên phú cao hay thấp từ đẳng cấp ngọn lửa cao hay thấp là có thể phân biệt ra được, ngọn lửa có đẳng cấp càng cao, thiên phú luyện đan cũng càng mạnh!"
"Luyện Đan sư cấp thấp nhất còn cần mượn nhờ ngoại hỏa (Lửa không do cơ thể tạo ra), Luyện Đan sư hơi cao cấp một chút, tu luyện công pháp có thuộc tính hỏa thì có thể ngưng tụ ra nội hỏa (Lửa do cơ thể tạo ra), mà theo như trong truyền thuyết chỉ có người có thiên phú luyện đan tuyệt đỉnh mới có thể ngưng tụ ra hỏa diễm thần cấp, Tam Muội chân hỏa!"
Doãn Bách Xuyên cảm thán từ đáy lòng nói.
Bốn Đại trưởng lão còn lại nghe được điều này cũng thi nhau vỗ mông ngựa, "Đúng vậy! Nghe nói coi như Thanh Dương tử là thủ tịch Luyện Đan sư của Dược Vương tông kia cũng chỉ mới ngưng tụ ra địa hỏa mà thôi!"
"Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy Tam Muội chân hỏa ta cũng chỉ coi nó là hỏa diễm trong truyền thuyết thôi a!"
"Không nghĩ tới tiền bối chẳng những có tu vi cường đại mà ngay cả thiên phú luyện đan cũng cao như thế!"
"Vãn bối thán phục!"
...
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng lười giải thích, đối với hắn mà nói, Tam Muội chân hỏa chẳng qua là lúc trước để thuận tiện cho việc luyện đan mà tùy tiện tu luyện được mà thôi.
Nếu như hắn thật dốc lòng với đan đạo, chớ nói Tam Muội chân hỏa, cho dù là Ngũ Muội chân hỏa, Cửu Muội chân hỏa thậm chí là Lục Đinh thần hỏa đều không có gì đáng kể.
Đương nhiên, những ngọn lửa cao cấp này chỉ sợ những người này cũng chưa từng nghe nói qua, có nói cho bọn họ cũng không biết.
"Trên tay các ngươi chắc là có Phệ Hồn đan phải không? Trước lấy ra cho ta xem một chút!"
Diệp Trần mở miệng lần nữa.
Hắn biết, nếu như mình không xuất ra một chút thành ý, chỉ sợ những người này vẫn không thể dễ dàng giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra như vậy.
Doãn Bách Xuyên vội vàng nói:
"Vâng vâng! Xin tiền bối trước tiên đi theo chúng ta vào trong trang, ta đi lấy Phệ Hồn đan cho tiền bối xem a!"
...
Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào Tiêu Dao sơn trang, đi tới trong hội trường chính.
Doãn Bách Xuyên đi vào phía cuối hội trường chính, một lát sau thì quay trở lại, trong tay cầm một viên đan dược màu tím, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần, "Diệp tiền bối, đây chính là Phệ Hồn đan! Là ta thật vất vả mới lấy được từ trong tay Tiên Sứ...tay sai của Dược Vương tông, nhưng từ lúc lấy được cho tới bây giờ còn chưa thể nghiên cứu ra, nguyên lý của Phệ Hồn đan này, mong rằng Diệp tiền bối chỉ giáo!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, nhận lấy đan dược, tâm niệm hơi động một chút trong lòng đã rõ tất cả các loại thành phần trong viên Phệ Hồn đan này, không thể không khẽ cười nói:
"Ta còn tưởng rằng cái đồ chơi gì lợi hại! Phệ Hồn đan này! Chẳng qua chỉ là lợi dụng trứng trùng cổ trùng luyện chế mà thành Cổ đan, so với Tam Thi thần đan thì lợi hại hơn một chút mà thôi!"
Kiếp trước hắn ở trong tổ chức sát thủ Huyết Ảnh Thiên Phạt đã từng bị người dùng cổ dược khống chế, cho nên đối với chuyện này cũng không xa lạ chút nào.
Nói xong lời này, Diệp Trần lại nhìn về phí mấy người Doãn Bách Xuyên, từ từ nói:
"Các ngươi uống đan dược này vào thì khoảng bảy tám ngày sau những con trứng trùng cổ trùng này sẽ được ấp ở trong cơ thể của các ngươi, sau đó theo máu lưu chuyển tiến vào trong đầu óc của các ngươi!"
"Đến lúc này, các ngươi sẽ cảm thấy như có ngàn vạn con trùng nhỏ đang nhúc nhích ở trong đầu, nếu như trong một thời gian dài không dùng giải dược sẽ bị những con trùng nhỏ này gặm nuốt cho đến khi tủy não bị gặm nuốt sạch sẽ, như là linh hồn bị rút khô, đau đến không muốn sống nữa! Ta nói có đúng không?"
Mấy người Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức mấy người cảm thấy mừng như điên, "Đúng là như thế!"
"Không sai! Tiền bối nói không sai một chút nào!"
Nếu như nói mấy người Doãn Bách Xuyên trước đó, nhìn thấy tuổi Diệp Trần còn trẻ như vậy, đối với năng lực trừ độc của hắn thì vẫn còn nghi ngờ vào khả năng của hắn, nhưng khi nghe được lời nói vừa rồi thì ngay lập tức không còn nghi ngờ một chút nào nữa.
Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, kìm nén kích động trong lòng, cúi thấp người xuống thận trọng nói:
"Diệp tiền bối, vậy loại độc này, ngài, có thể giải được hay không?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
"Dễ như trở bàn tay!"
Chương 319 Phản đồ!
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Năm người Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Diệp Trần, sau khi liếc nhau một cái, tất cả trực tiếp đều quỳ rạp xuống đất, "Khẩn cầu Diệp tiền bối cứu mấy người chúng ta!"
"Chỉ cần Diệp tiền bối có thể giúp chúng ta thoát khỏi ách nô dịch của Dược Vương tông, Tiêu Dao sơn trang chúng ta sau này đều nghe theo tiền bối!"
"Nếu như tiền bối chịu ban cho giải dược, vô luận là cái gì lớn cỡ nào, chúng ta đều nguyện ý bỏ ra!"
...
Năm người thi nhau kích động tỏ thái độ.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ cần Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
"Vâng vâng vâng!"
Trong đó một tên trưởng lão đang muốn một lời đáp ứng, Doãn Bách Xuyên lập tức ngắt lời nói:
"Chỉ cần tiền bối có thể ban giải dược cho chúng ta, chúng ta sẽ hai tay dâng lên Thất Diệp Hồi Tiên thảo cho tiền bối!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, "Doãn trang chủ thật đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng a!"
Doãn Bách Xuyên nghe được điều này, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trên mặt nặn ra nụ cười xấu hổ nói:
"Việc quan hệ tới trên trăm tính mạng của sơn trang chúng ta, Doãn mỗ không thể không cẩn thận! Mong tiền bối thông cảm!"
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, nói:
"Không sao cả! Tuy nhiên nếu đã như vậy, vậy ta cũng muốn ngoài định mức lại thêm một cái điều kiện!"
Doãn Bách Xuyên thấy Diệp Trần không có nổi giận thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Diệp tiền bối mời nói!"
Diệp Trần nói:
"Sau này phàm là ta luyện đan cần dược liệu cần thiết gì, Tiêu Dao sơn trang các ngươi đều phải cung cấp miễn phí! Đương nhiên, ta sẽ không giống Dược Vương tông ép các ngươi vào chỗ khó khăn như vậy, hơn nữa dược liệu mà ta cần cũng sẽ không quá nhiều!"
Sở dĩ Diệp Trần không có trực tiếp diệt Tiêu Dao sơn trang đi, ngoài cảm thấy bọn họ sống quá mức đáng thương ra, thật ra thì cũng coi trọng năng lực bọn họ bồi dưỡng dược liệu, chuyện này đối việc tu luyện của hắn thâm chí mấy người Tô Lam sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Doãn Bách Xuyên gần như không có chút do dự gì, lúc này đã đáp ứng xuống, "Việc này không cần tiền bối phải phân phó, sau này phàm là dược liệu mà tiền bối cần, trên dưới sơn trang ta toàn bộ gánh chịu!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Rất tốt! Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ ta luyện chế giải dược cho các ngươi!"
Năm người hết sức vui mừng, lập tức bái tạ lần nữa.
Ngay sao đó, Diệp Trần báo từng món dược liệu cần thiết ra.
Tiêu Dao sơn trang không hổ là căn cứ của dược liệu, chưa tới nửa giờ cũng đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ các loại dược liệu trân quý, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần.
"Chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh, còn có lò luyện đan!"
Diệp Trần lần nữa phân phó nói.
Mấy người Doãn Bách Xuyên tự nhiên là không có không theo.
...
Bên trong phòng luyện đan, Diệp Trần xem đan phương trong đầu qua một lần, "Giải Ách đan! Là Linh đan tam phẩm so với Bồi Nguyên đan cao cấp hơn hai cấp bậc, hóa giải cổ độc trong cơ thể bọn họ, chắc là thừa sức!"
"Tuy nhiên, bằng vào tu vi của ta bây giờ, luyện chế Linh đan tam phẩm vẫn còn có chút áp lực, hơn nữa Giải Ách đan này đã mấy trăm năm rồi ta không có luyện qua..."
"Cũng may phân lượng dược liệu đầy đủ, cùng lắm thì thử thêm vài lần là được rồi!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất rồi mới thôi động lò luyện đan, thi triển Tam Muội chân hỏa ra, bắt đầu chú ý chiếu theo trình tự dược liệu vùi đầu vào trong lò luyện đan...
Mấy giờ sau, Diệp Trần nhìn vào trong đan lô một đống đồ vật cháy xém, lập tức xạm mặt lại, sau đó liên tục lắc đầu cười khổ, "Rốt cuộc là không thạo! Công lực cũng có chút không đủ!"
"Không nghĩ ra bản đế, thế mà chỉ luyện chế đan dược tam phẩm cũng có thể thất bại!"
Sau khi khẽ thở dài một lúc, Diệp Trần làm sạch trong đan lo bắt đầu nếm thử lần nữa.
Tuy nhiên lại qua mấy giờ, thế mà lại thất bại lần nữa...
Tuy nhiên, so với một lần trước đã có bước tiến rất nhanh.
Sau khi liên tiếp thất bại hai lần, Diệp Trần lập tức cũng phát cáu, "Bản Đế ở Tu Chân giới, dù sao cũng là Luyện Đan sư cửu phẩm, cho dù công lực không bằng lúc trước một phần ngàn vạn, nếu như mà ngay cả Linh đan tam phẩm cũng không luyện chế nổi, chẳng phải là thật mất thể diện sao!"
Thế nhưng chẳng mấy chốc, lần thứ ba, lại thất bại...
Lần thứ tư, thất bại lần nữa...
Tuy nhiên, mặc dù ngay cả thất bại liên tiếp, nhưng trình độ luyện đan của Diệp Trần lại tăng lên rất nhanh, cách thành công cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
...
Mà cùng lúc đó ở ngoài đan phòng, Doãn Bách Xuyên Trang chủ Tiêu Dao sơn trang và tất cả trưởng lão, đệ tử đều một mực ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, "Trang chủ, vị Diệp tiền bối này thời gian đi vào đã lâu như thế, thế nào còn chưa thấy đi ra?"
"Sắp tới thời gian ba ngày rồi a, nếu như Diệp tiền bối không có cách nào luyện chế ra giải dược cho chúng ta, bên Dược Vương tông kia thì nên ứng đối như thế nào?"
"Đúng vậy! Vì luyện chế giải dược lần này, chúng ta thế nhưng đều lấy ra các dược liệu chuẩn bị cho Dược Vương tông a, Tiên Sứ... à không! Nếu như chờ con chó già của Dược Vương tông kia tới, phát hiện dược liệu so với ba ngày trước còn ít hơn, chỉ sợ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!"
"Nếu như hai bên đều không lấy được giải dược, vậy Tiêu Dao sơn trang chúng ta thật sự coi như xong!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi một lúc, tất cả mọi người đều có vẻ mặt buồn rầu.
Ngay cả Doãn Bách Xuyên trước đó rất có lòng tin với Diệp Trần thì vào lúc này trong lòng cũng không thể không dao động một chút, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Việc đã tới nước này, chúng ta đã đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, đã không có đường lui, chỉ có lựa chọn tin tưởng vị Diệp tiền bối này..."
Không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên vừa nói xong lời này, trong số tất cả các trưởng lão, ngay lập tức có một giọng nói lạnh lùng nói:
"Nếu ta nói, tiểu tử trong đan phòng này tuy có thực lực cường đại, nhưng cuối cùng tuổi vẫn còn quá trẻ! Cho dù biết phương pháp phá giải Phệ Hồn đan, chỉ sợ cũng không có thực lực cao như vậy để luyện chế đan dược!"
Người nói chuyện chính là một ông lão dáng người cao gầy trên mặt thì xương gò má nhô ra.
Ông lão này nói xong, không đợi Doãn Bách Xuyên mở miệng, lại có một ông lão ở bên cạnh lập tức nói chen vào:
"Lưu trưởng lão nói không sai! Theo ta thấy, kẻ này căn bản không có bản lãnh giúp chúng ta giải độc!"
"Tiên Sứ đại nhân sắp tới rồi, không bằng chúng ta đẩy toàn bộ tội lỗi làm mất đi dược liệu lên trên người của người này, vừa vặn cũng có thể mượn nhờ Tiên Sứ đại nhân trừ bỏ người này, đáp lại mối thù hủy đại trận của chúng ta trước đó!"
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức ngạc nhiên, trong lúc nhất thời tất cả đều không biết phải làm sao.
Doãn Bách Xuyên nhướng mày, "Lưu trưởng lão! Trương trưởng lão! Lời này của hai người các ngươi là có ý gì? Chúng ta trước đó thế nhưng đều đã nói xong, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn làm phản đồ?"
Ngay lập tức sắc mặt của hai người Lưu trưởng lão và Trương trưởng lão hơi đổi một chút, ánh mắt cũng có chút lấp lóe, "Trang chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là không muốn nhìn thấy cơ nghiệp ngàn năm của Tiêu Dao sơn trang bị hủy hoại chỉ ở trong chốc lát mà thôi!"
Nghe được lời nói của hai người này, vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên biến đổi, dường như nghĩ tưới điều gì, lập tức quát lên:
"Hai người các ngươi cũng dám phản bội sơn trang?"
Tuy nhiên, Doãn Bách Xuyên vừa mới kịp phản ứng lại, ở trên bầu trời đã có một tiếng cười gian vang lên, "Khặc Khặc! Người phản bội là các ngươi mới đúng! Doãn Bách Xuyên! Ngươi lại dám phạm thượng làm loạn, phản bội Dược Vương tông, là ai cho ngươi lá gan này?"
Giọng nói rơi xuống, một người mặc áo đen đã từ trên trời hạ xuống, hóa ra chính là vị Tiên Sứ của Dược Vương tông kia!
Mà Lưu trưởng lão kia nhìn thấy người áo đen xuất hiện, lập tức một mặt vui mừng bước nhanh đi tới trước người áo đen.
Chương 320 Nói, ngươi muốn chết như thế nào?
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang lập tức xì xào bàn tán lần nữa, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, hai người Trương, Lưu trưởng lão thế mà phản bội sơn trang mà mật báo với Tiên Sứ của Dược Vương tông.
"Hai người các ngươi có công báo cáo, bản sứ bây giờ ban giải dược cho các ngươi!"
Nói xong, người áo đen lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện hai viên đan dược màu tím, trực tiếp ném cho hai vị trưởng lão Trương Lưu kia.
Hai người lập tức hết sức vui mừng, lập tức một ngụm nuốt giải dược xuống.
Ngay sau đó, người áo đen nhìn về phía những người còn lại của Tiêu Dao sơn trang, nói:
"Tất cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang đều nghe lệnh bản sứ! Doãn Bách Xuyên phạm thượng làm loạn, nếu như các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, giúp bản sứ dẹp yên, bản sứ có thể làm chủ, chuyện cũ sẽ bỏ qua không tính toán với các ngươi, hơn nữa ta sẽ lập tức ban giải dược cho các ngươi!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức xao động một lúc.
Chẳng mấy chốc, lại có mấy người thi nhau đầu nhập vào trận doanh của người áo đen.
Người áo đen cũng không có nuốt lời, lập tức phân phát giải dược cho những người này.
Tuy nhiên, hầu hết tất cả mọi người vẫn còn đang dao động bất định, ở vào trạng thái quan sát.
Doãn Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói:
"Thôi được! Mọi chuyện cũng đã đến nước này cũng không còn chuyện gì để bàn bạc! Dược Vương tông các ngươi lấy Phệ Hồn đan khống chế chúng ta bán mạng cho các ngươi, từ trước tới nay nhiều năm như thế không coi chúng ta là người, hôm nay cũng nên kết thúc dứt điểm chuyện này đi!"
"Hạ Hầu Phương! Cho dù ngươi là Đại hộ pháp của Dược Vương tông, tu vi cao thế nhưng trước mắt dù sao cũng đang ở Tiêu Dao sơn trang, ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người các ngươi, đối chiến với những người như chúng ta thì có được mấy phần thắng đây?"
"Chờ chúng ta giết ngươi, vẫn có thể lấy được giải dược ở trên tay của ngươi!"
Doãn Bách Xuyên vừa nói ra lời kia, mọi người thế mới biết, hóa ra người áo đen này tên là Hạ Hầu Phương, là Đại hộ pháp của Dược Vương tông.
Ngay sau đó, những tên đệ tử kia trước đó đầu nhập vào Hạ Hầu Phương nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên thì vẻ mặt không thể không biến đổi.
Hoàn toàn chính xác, coi như Hạ Hầu Phương có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một địch trăm hay sao?
Không nghĩ tới, Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, "Doãn trang chủ, bản sứ đã dám đến, ngươi cho rằng sẽ không có chuẩn bị gì sao?"
Nói đến đây, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Còn chưa động thủ!"
Giọng nói rơi xuống, một ông lão ở phía sau Doãn Bách Xuyên, ngay lập tức một chưởng vỗ vào trên lưng của Doãn Bách Xuyên!
Rõ ràng là một vị trong bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang!
Ầm!
Doãn Bách Xuyên lại làm sao có thể nghĩ tới, thế mà còn có phản đồ giấu ở bên cạnh hắn, cả người ngay lập tức bị một chưởng này đánh bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
"Tiết Trường Lưu! Ngươi! Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng phản bội bổn trang chủ!"
Người đánh lén Doãn Bách Xuyên đó là Tiết trưởng lão, sau khi một kích thành công, tại lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đã nhanh chóng chui vào trận doanh của người áo đen kia, tuy nhiên trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, "Doãn trang chủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Diệp tiểu tử kia khẳng định không trông cậy vào được, vì mạng sống, ta cũng chỉ có thể làm như vậy! Thật xin lỗi a!"
Những tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang trước đó còn đang quan sát, nhìn thấy bốn đại trưởng lão thì đã có ba người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương mà Trang chủ Doãn Bách Xuyên lại bị đánh lén trọng thương, lập tức biết đại thế đã mất, nên cũng thi nhau chạy sang trận doanh của Hạ Hầu Phương.
Chớp mắt một cái, bên của Doãn Bách Xuyên chỉ còn lại hai, ba mươi người.
Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý, "Doãn Bách Xuyên, không thể không nói, người làm Trang chủ như ngươi thật đúng là đủ thất bại a!"
"Bây giờ ngươi còn muốn chống lại sao?"
Vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên trở nên trắng bệch vô cùng, "Được làm vua thua làm giặc! Chuyện này không có gì phải bàn! Tuy nhiên ta cũng không hối hận đã làm như thế, ít ra hôm nay ta cũng có thể chân chính được làm người mà không phải làm một tên nô tài cho người khác!"
Dừng lại một chút, Doãn Bách Xuyên liếc mắt nhìn về phía hai ba mươi người phía sau kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một vị Đại trưởng lão cuối cùng trong bốn vị, thở dài một hơi nói:
"Khương trưởng lão, đại thế đã mất! Ngươi mang theo các huynh đệ cũng đi qua đi! Một mình ta chết là đủ, cần gì phải chôn cùng một chỗ với ta?"
Không nghĩ tới, Khương trưởng lão kia lại tiến lên một tay đỡ lấy Doãn Bách Xuyên, lập tức trừng hai mắt một cái, cất cao giọng nói:
"Trang chủ ngươi đây là nói cái gì vậy? Nam nhi đại trượng phu làm đỉnh thiên lập địa! Thà chết đứng chứ tuyệt không sống quỳ!"
"Chúng ta đã tham sống sợ chết nhiều năm như thế, sống mà không có tôn nghiêm như thế, còn không bằng sảng khoái làm một vố lớn! Khương mỗ ta thì có gì phải sợ?"
Hai ba mươi người phía sau kia cũng bị lời nói này của Khương trưởng lão làm bốc cháy lên cảm xúc mạnh mẽ, thi nhau hô to lên, "Làm một vố lớn! Có gì mà phải sợ!"
Mà đệ tử Tiêu Dao sơn trang phía bên Hạ Hầu Phương thì hiện ra vẻ mặt hổ thẹn.
"Hừ!"
Hạ Hầu Phương hừ lạnh một tiếng, "Một đám không biết sống chết! Các ngươi đã muốn chết như vậy, vậy bản sứ hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Nói xong, hai tay của Hạ Hầu Phương bỗng nhiên nhấc lên.
Oanh!
Một cỗ khí thế cường hãn vô song ngập trời, từ trên người Hạ Hầu Phương đột nhiện bạo phát ra!
Sau đó, theo một tiếng long ngâm vang lên, ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương kia thế mà đột nhiên hiện ra bóng mờ của một con rồng khổng lồ màu đen!
Doãn Bách Xuyên thấy vậy, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, "Đây chẳng lẽ là...Long hồn sao?"
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức bị cỗ khí thế cường đại này chấn cho liên tục lùi lại, ngay cả ba vị Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang ở bên cạnh cũng không thể không hiện ra vẻ mặt chấn kinh, đồng thời trong lòng âm thần kêu may mắn, còn may không đối địch với người này!
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một tiếng, cả người thế mà treo lơ lửng ở giữa trời, giống như thiên thần hàng thế, " Nếu như không phải tông môn còn cần nhân thủ đến bồi dưỡng dược liệu, bản sứ sớm đã giết chết sạch sành sanh mấy kẻ phàm nhân đê hèn các ngươi! Cần gì phải nói nhảm với các ngươi nhiều như vậy?"
"Hôm nay, bản sứ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là lực lượng của Tiên Nhân!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương đột nhiên chỉ xuống phái dưới!
Oanh!
Con rồng khổng lồ màu đen kia lập tức đánh về phía Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão ở phía dưới!
Hai người vội vàng vận lên công lực ra sức ngăn cản.
Ầm! Ầm!
Ngay lập tức hai người lại bị con rồng khổng lồ kia đụng bay ra ngoài, ngay cả đan phòng ở một bên cũng bị đâm phá hủy hơn nửa!
"Phốc!"
Ngay lập tức Doãn Bách Xuyên phun thêm ra một ngụm máu tươi, đồng thời mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhịn không được thất thanh nói:
"Kim Đan! Ngươi thế mà đã đạt tới cảnh giới Kim Đan!"
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một lần nữa, "Không tệ lắm! Ngươi thế mà còn biết được cảnh giới Kim Đan! Đáng tiếc ngươi nói sai, bản hộ pháp bây giờ mới chỉ là nửa bước Kim Đan mà thôi!"
"Tuy nhiên, đối phó với bầy kiến cỏ như các ngươi thì thừa sức!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương chậm rãi giơ cánh tay lên lần nữa, muốn trực tiếp giết chết mấy người Doãn Bách Xuyên..
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên, "Trong cuộc đời này lão tử ghét nhất là người khác quấy rầy ta luyện đan!"
Giọng nói vừa rơi xuống, cửa lớn của đan phòng luôn đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Sau đó, một thiếu niên gầy yếu chậm rãi từ bên trong đi ra, giống như không nhìn thấy trước mắt đang xảy ra một trận đại chiến, trực tiếp đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Phương đang còn ở trên không trung, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Vừa rồi chính là ngươi phá vỡ phòng mà ta ở trong phải không? Nói, ngươi muốn chết như thế nào?"
Bình luận facebook