-
Chương 21-25
Chương 21 Anh Ba Mắt
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói,
Vốn định gọi lại cho Ngô Lỗi, nói cho hắn biết mình không đi, nhưng trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ tức giận của Đường Thanh Nhã, cuối cùng hướng về phái Tào Văn nói:
"Anh Tào Văn, tôi có chút chuyện, muốn đi tới nhà hàng Diễm Dương một chuyến, làm phiền anh đưa tôi tới đó"
Tào Văn lập tức gật đầu nói vâng, điều khiển xe Bentley, quay đầu chuyển hướng, đi hướng tới nhà hàng Diễm Dương.
Không đến mười phút, xe cũng đã đến trước một nhà hàng lớn nổi danh ở Vân Châu, cửu hàng Diễm Dương.
Xuống xe, Tào Văn cười nói:
"Diệp tiên sinh, ngài nhưng là muốn cùng bạn bè ăn cơm ở chỗ này? Nhà hàng Diễm Dương này chú tư của tôi cũng có cổ phần trong đó, ngài nói cho tôi số phòng khách nào bao nhiêu, tôi đưa ngài đi lên!"
Vậy là Diệp Trần nói cho Tào Văn số phòng khách mà Ngô Lỗi gửi tới, Tào Văn tự mình đưa Diệp Trần tới cửa phòng khách, sau đó rất thức thời rời khỏi.
...
Đường Thanh Nhã không hổ là thiên kim đại tiểu thư của Đường gia, một khi ra tay chính là hào phóng, đặt phòng khách rất lớn, thừa sức chứa hơn ba mươi người trong lớp.
Diệp Trần vừa bước vào phòng khách, có một số bạn cùng lớp nhạy bén hô lên,
"Này, mau nhìn! Đại công thần của chúng ta đến rồi!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Ngô Lỗi cao hứng nhảy dựng lên, hướng về phía Diệp Trần vẫy vẫy tay,
"Diệp tử, bên này!"
Vậy là Diệp Trần đi tới chỗ bên cạnh Ngô Lỗi ngồi xuống.
Tất cả trong phòng khách, tổng cộng có ba cái bàn lớn, cái bàn ở giữa là chủ, ngồi ở đó có lớp trưởng Đường Thanh Nhã và các thành viên đội bóng rổ, những người khác thì ngồi ở hai cái bàn khác.,
"Diệp Trần, ông đến muộn, phải phạt bia!"
Diệp Trần vừa mới ngồi xuống, không biết ai kêu lên một tiếng, những người khác cũng bắt đầu thi nhau ồn ào.
Diệp Trần mỉm cười, cầm lấy cốc bia trước mắt,
"Được! Tôi tự phạt một cốc!"
Nói xong, Diệp Trần hơi ngửa đầu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Vừa uống xong một cốc, Đường Thanh Nhã lại đứng lên, trong tay giơ một cốc nước trái cây, cười nói:
"Diệp Trần, hôm nay lớp chúng ta có thể thắng lớp 12a6, công lao của anh không thể bỏ qua, tôi mời anh một cốc!"
Chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Ngô Lỗi ở bên cạnh đã giúp hắn rốt một cốc bia, cười hì hì nói:
"Đại nhân lớp chúng ta mời ông cốc bia, ông dù sao đi chăng nữa cũng phải uống!"
Diệp Trần lắc đầu, đành phải cầm cốc bia giơ lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Húc Dương ngồi ở bên cạnh Đường Thanh Nhã, vẻ mặt lập tức có chút khó coi.
Liên hoan bắt đầu thời gian lâu như vậy, Đường Thanh Nhã còn chưa có mời bia bất cứ một ai, lại chỉ mời có mỗi Diệp Trần, điều này làm cho người đội trưởng như hắn ít nhiều có chút ghen tỵ và không bằng lòng.
Thế là Đường Thanh Nhã vừa mới ngồi xuống, Trần Húc Dưng đã cầm côc bia đứng lên, trong nụ cười ẩn giấu ý đồ, nói:
"Diệp Trần, mặc dù ông chỉ là dự bị, nhưng xác thực hôm nay thể hiện không tệ, đến! Người làm đội trưởng như tôi cũng mời ông một cốc!"
Trần Húc Dương có vẻ như mời bia, nhưng tư thế của hắn lại bày ra rất cao, hơn nữa rõ ràng đang có ý nhắc nhở mọi người, Trần Húc Dương tôi mới là nhân vật chính của buổi liên hoan ngày hôm nay, Diệp Trần bất quá chỉ là một người dự khuyết mà thôi.
Nhưng lời hắn nói cũng khách khí, hơn nữa cũng không có nói sai điều gì, cho dù là ai cũng không có cách phản bác.
Không nghĩ tới, đối mặt với lời mời bia của Trần Húc Dương, hai mắt của Diệp Trần khẽ híp lại, ngồi yên tại chỗ không hề động, giống như không nghe, không nhìn thấy gì, cầm đũa gắp đậu phộng, thảnh thơi thảnh thơi bắt đầu ăn.
"Phốc ~ "
Thấy cảnh này, có ít người không nhịn được nhỏ giọng cười nhạo.
Trần Húc Dương cầm cốc bia, lơ lửng ở giữa không trung, lập tức xấu hổ không nói ra được,
Hắn không những chơi giỏi bóng rổ, gia cảnh cũng khá tốt, ở trong lớp luôn luôn cao ngạo đã quen, vẫn chưa có người nào dám không nể mặt hắn như thế.
"Diệp Trần! Người làm đội trưởng như tôi mời ông cốc bia, ông dám không uống?"
Vẻ mặt của Trần Húc Dương tái mét, rõ ràng là đã thẹn quá hóa giận.
Lúc này Diệp Trần mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc qua Trần Húc Dương còn đang tức hổn hển, thản nhiên nói:
"Ông mời tôi uống bia, tôi nhất đinh phải uống sao? Ông cho rằng ông là tổng thống nước Mỹ à!"
Nói xong, gắp đậu phộng lần nữa, ném vào trong miệng của chính mình.
"Phốc!"
Diệp Trần vừa nói ra lời kia, mọi người không thể nhịn được nữa, thi nhau cười to.
Nhất là nững nam sinh ở hai cái bàn khác, ngày bình thường đối với Trần Húc Dương cao ngạo vô cùng rất chi là không thích, thật vất vả bây giờ mới được nhìn thấy hắn kinh ngạc, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội chế giễu này.
Lập tức vẻ mặt của Trần Húc Dương càng thêm khó coi, trong hai mắt hiện ra nồng đậm lửa giận,
"Được được được! Ông có gan!"
...
Sau khi trải qua một đoạn xích mích nhỏ như vậy, liên hoan tiếp tục tiến hành.
Bọn họ vốn chỉ là một đám học sinh cấp ba, chính là đang ở độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, uống bia hoàn toàn không cố kỵ, chỉ chốc lát đã tây tây, bắt đầu lảo đảo, la to, toàn bộ phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng Diệp Trần cũng uống không ít rượu, nhưng lấy tu vi bây giờ của hắn, rượu ở trên trái đất này đối với hắn mà nói, không khác gì nước sôi để nguội.
Nhìn thấy tiếp tục ở lại đây, cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Thần đang định lấy cớ đi wc trực tiếp chuồn khỏi đây, nhưng đúng vào lúc này,
"Ầm!" một tiếng,
Cửa phòng khách, rõ ràng bị người mạnh mẽ đá văng!
Ngay sau đó, có hơn mười người đàn ông mạnh mẽ với một thằng rất quen mặt, từ bên ngoài nhanh chóng xông vào.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả bắt đầu giật mình, thi nhau đứng lên, cũng tỉnh táo lại hơn một chút.
"Này! Trần Húc Dương, bọn mày ngược lại ăn chơi rất vui vẻ a!"
Người nói chuyện, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn dán băng urgo, hóa ra chính là Vu Cương, người mà hôm nay ở trên sân bóng rổ, bị Diệp Trần liên tục mạnh mẽ chụp cho hai cái mũ lớn làm cho nhục nhã.
"Ba!"
Trần Húc Dương nhíu mày, trực tiếp đứng dậy vỗ xuống bàn,
"Vu Cương! Con mẹ nó mày có ý gì? Thua không chịu nổi đúng không? Ở đây chính là nhà hàng Diễm Dương, mày dám tới chỗ này gây sự?"
Theo suy nghĩ của Trần Húc Dương, Vu Cương hơn phân nửa là bởi vì chuyện thua trận bóng rổ trưa nay, cho nên mới tìm một đám du côn lưu manh đến gây khó dễ với bọn hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không cho rằng những người này thật sự dám gây sự ở chỗ này, dù sao nhà hàng Diễm Dương này cũng không phải là một tiệm cơm bình thường, ông chủ chính là nhân vật cấp đại lão ở Vân Châu.
Không nghĩ tới, Vu Cương lại cười lạnh,
"Đương nhiên tao không dám gây sự trong nhà hàng Diễm Dương, nhưng mày cũng không nhìn kỹ một chút người đang đứng bên cạnh tao xem là ai sao?"
Đứng bên cạnh Vu Cương, là một người đàn ông trung niên nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, người đàn ông trung niên này không cao, trên khuôn mặt lại đầy vẻ hung ác, nhất là ở trên cái sát có một vết sẹo rất sâu, nhìn qua giống như là một con mắt, kinh khủng không nói ra được.
Trần Húc Dương nhìn thấy người này, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi,
"Ngài là...anh Ba Mắt?"
Nghe được lời này của Trần Húc Dương, trong những học sinh này, một số người đối với thế lực ngầm ở Vân Châu có hiểu biết, đã không nhịn được kinh hô lên.
Người sống trong nghề ở Vân Châu, gần như không có ai không biết đại danh đỉnh đỉnh của anh Ba Mắt, đây chính là một con ngựa đầu đàn của Tào Khôn đại lão Vân Châu, nghe lời đồn nói, người này lòng dạ độc ác, võ công lại cao cường, trên người đã lấy không dưới mười cái mạng người.
Anh Ba Mắt nhếch miệng lên cười một tiếng, lấy tay mò sờ vết sẹo trên trán của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói:
"Không nghĩ ra tuổi mày còn nhỏ, vậy mà cũng nhận ra tao!"
Tren mặt Trần Húc Dương vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười,
"Đại danh của anh Ba Mắt, toàn bộ thành phố Vân Châu có ai không biết? Cha tôi Trần Đông Thăng, là chủ tịch tập đoàn Trần thị!"
Anh Ba Mắt nghe thấy vậy, vẻ mặt quả nhiên hòa hoãn một chút,
"Hóa ra mày là con của chủ tịch Trần! Ừm, nếu như chuyện này không liên quan gì đến mày, tao ngược lại thật ra có thể bán cho cha mày một bộ mặt!"
Trần Húc Dương nghe vậy, trong lòng lập tức thả lỏng, vội vàng nói:
"Không biết anh Ba Mắt nói chuyên này là chuyện gì?"
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên phát lạnh,
"Chuyện gì sao? Sư đệ của tao là Hướng Hải, hôm nay đánh một trận bóng rổ với chúng mày, sau khi trở về thì bất tỉnh nhân sự, tao muốn biết, đây là ai trong các ngươi làm?"
Chương 22 Vậy anh chính là đang tìm cái chết!
Cái gì?
Nghe được điều này, người trong đội bóng rổ lớp 12a3, ngoài Diệp Trần ra, vẻ mặt của tất cả đều thay đổi lớn, nhất là Trần Húc Dương.
Dù sao hôm nay ở trên sân bóng rổ, người tranh bóng nhiều nhất với Hướng Hải chính là Trần Húc Dương hắn.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên người Trần Húc Dương ứa ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói:
"Vậy, anh Ba Mắt, chúng tôi thực sự từng giao thủ với anh bạn Hướng Hải ở trên sân bóng rổ, nhưng muốn nói chúng tôi hại hắn, chuyện này không có khả năng lắm a?"
"Hừ!"
Anh Ba Mắt cười lạnh,
"Nghe ý tứ của ngươi, nói là tao đang vu khống hay không?"
"Không không không! Tôi, tôi không phải ý này..."
Trần Húc Dương thấy anh Ba Mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi giận, dọa sợ đến vội vàng khoát tay,
"Ý của tôi đó là, thân thủ của anh bạn Hướng Hải không tầm thường, coi như chúng tôi muốn hại hắn, cũng không có bản lãnh này a!"
Vẻ mặt của anh Ba Mắt lúc này nới dễ chịu hơn một chút, sau khi đảo mắt liếc trên thân tất cả mọi người, nói:
"Đúng vậy! Chỉ dựa vào đám vô dụng như các ngươi, cùng nhau tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của sư đệ tao! Tuy nhiên chuyện này là bởi vì chúng mày mà lên, bây giờ sư đệ tao còn đang ở trong bệnh viện, sống chết không rõ, chúng mày cũng phải trả giá một chút mới được!"
Anh Ba Mắt nói đến đay, dừng lại một chút, sờ lên cái sẹo trên chán của hắn lần nữa, sau đó nhếch miệng cười nói:
"Được rồi, như vậy đi! Chúng mày mỗi người ở đây lấy ra mười vạn đồng, coi như là tiền bồi cho sư đệ tao tiền thuốc men, chuyện này tao coi như là chuyện cũ sẽ bỏ qua! "
"Cái gì?"
"Mười vạn đồng!"
"Chúng tôi đi đâu đào ra nhiều tiền như vậy?"
...
Nghe được điều này, toàn bộ phòng khách đột nhiên sôi trào.
Dù sao bọn họ đều chỉ là học sinh cấp ba, tuy rằng có rất nhiều người có gia cảnh tốt một chút, nhưng để bọn hắn lập tức lấy ra mười vạn đồng, hiển nhiên vẫn là áp lực rất lớn.
"Anh đây là đang dọa dẫm bắt chẹt! Không sợ chúng tôi đi báo cảnh sát sao?"
Đường Thanh Nhã trực tiếp vỗ xuống bàn một cái, nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Báo cảnh sát? Hắc hắc!"
Hai mắt của anh Ba Mắt dò xét nhìn lên trên người Đường Thanh Nhã đứng ở một bên, trong miệng phát ra nụ cười lạnh, rất hiển nhiên căn bản không sợ hãi trước sự uy hiếp của Đường Thanh Nhã.
Vẻ mặt của Trần Húc Dương vàng như màu đất, vội vàng giật giật ống tay áo của Đường Thanh Nhã, thấp giọng nói:
"Thanh Nhã, cô tốt nhất đừng nói nữa! Hắn nhưng là Ba Mắt! Là thủ hạ đại tướng số một của Tào Khôn đại lão Vân Châu!"
Nhưng mà đối với lời nhắc nhở của Trần Húc Dương, Đường Thanh Nhã lại như không nghe thấy,
"Tôi không cần biết anh có thân phận gì, bây giờ mời anh ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Đường Thanh Nhã nói xong, trực tiếp cầm điện thoại di động ở trên bàn lên, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Ba!"
Đường Thanh Nhã vừa cầm điện thoại di động lên, bỗng nhiên trong tay tê rần, điện thoại rõ ràng rời khỏi tay!
Hoá ra,
Anh Ba Mắt kia, cùng lúc với Đường Thanh Nhã cầm điện thoại di động lên, tiện tay cầm lấy một cái đũa ở trên mặt bàn, sau đó vung tay phi ra, trực tiếp lao về phía điện thoại, làm cho điện thoại của Đường Thanh Nhã bay ra ngoài, hơn nữa sau khi đũa xuyên qua điện thoai, vậy mà lực ảnh hưởng không giảm, cuối cùng gắt gao cắm xuyên vào trên bức tường::sau lưng Đường Thanh Nhã!
"Hizz!"
Mọi người thấy cảnh này, ngay lập tức thi hau hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả vẻ mặt của Đường Thanh Nhã cũng trở nên trắng bệch, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại có thể dùng một cây đũa, phi xuyên qua điện thoại di dông, hơn nữa còn cắm vào sâu trong tường, uy lực này rợ rằng so với đạn cũng không kém bao nhiêu, đây còn là người sao?
Loại cảnh tượng này chỉ có ở trong tiểu thuyết võ hiệp mới xuất hiện, đột nhiên xảy ra ở trong cuộc sống hiện thực, ngay lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người rồi.
Anh Ba Mắt nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cười lạnh lần nữa, lắc lư một cây đũa khác trong tay, ung dung mở miệng nói:
"Bây giờ, trong các ngươi còn có ai có ý kiến gì sao?"
Toàn bộ phòng khách, lặng ngắt như tờ.
Nói đùa, nếu như mục tiêu của cái đũa trong tay anh Ba Mắt này không phải là điện thoại, mà là người, vậy bọn hắn làm sao còn mạng để mà sống?
"Rất tốt!"
Anh Ba Mắt đối với phản ứng của mọi người dường như rất hài lòng, gật đầu nói:
"Đã không ai có ý kiến, vậy..."
Anh Ba Mắt đang muốn cho những người này báo tin về nhà của mình, đưa tiền tới, nhưng không đợi hắn nói hết, bỗng nhiên có một giọng nói có vẻ lười biếng vang lên,
"Chờ một chút, tôi có ý kiến!"
"Vù!"
Mọi người nghe được giọng nói này, tất cả vội vàng quay đầu nhìn lại chủ nhân của giọng nói kia, hóa ra chính là Diệp Trần!
"Diệp tử! Ông đừng xung động! Tôi biết ông không có nhiều tiền như vậy, cùng lắm số tiền mười vạn đồng này, anh em giúp ông đưa ra, ông mau mau ngồi xuống đi!"
Ngô Lỗi vội vội vàng vàng, muốn kéo mạnh lấy Diệp Trần ngồi xuống, nhưng mà làm hắn rất kỳ quái là, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều không thể dịch chuyển Diệp Trần một chút nào, cái tên này quả thực giống như là được cắm trên mặt đất.
Anh Ba Mắt tưởng rằng sau khi mình xuất ra chiêu này, nhất địch có thể uy hiếp được mọi người, tuyệt đối không ngờ rằng lại có người không biết sống chết, dám khiêu chiến sự uy nghiêm của hắn trước mắt mọi người, tức giận đến hai mắt hiện ra vẻ hung ác, nhíu mày lại, dẫn đến vét sẹo chỗ mi tâm kia biến thành trở nên dữ tợn hơn, trông cực kỳ giống một con mắt!
"Mày vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tao nghe!"
Ngô Lỗi lập tức thầm hô hỏng bét, mà Trần Húc Dương thì mừng rỡ trong lòng.
Giang hồ có tin đồn, anh Ba Mắt này một khi hiện ra vẻ mặt này, nói lên hắn đã có ý muốn giết người!
Nhưng mà dường như Diệp Trần căn bản không có để ý đến cái biểu hiện này, chậm rã đứng lên từ từ đi ra khỏi chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Chuyện của sư đệ anh, là tôi làm, không liên quan tới người khác, trước hết anh để cho bọn họ rời khỏi, ân oán giữa chúng ta, không cần liên lụy tới người khác!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời kia, tất cả mọi người đều sợ ngây người, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, bạn học này rất bình thường nhìn qua thành thật hơi sống nội tâm, thế mà vào lúc này, lại chủ động đứng ra, nhận tất cả trách nhiệm.
Anh Ba Mắt nghe được điều này, không thể không quan sát học sinh dáng vẻ gầy yếu này một phen, thực sự nhìn không ra hắn có chỗ nào đặc biệt, không thể không vui vẻ,
"Không phải là mày muốn thay tất cả mọi người ở đây, mỗi người xuất ra mười vạn đồng? Anh bạn nhỏ, mày có nhiều tiền như vậy sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, hai tay ôm vai, nói:
"Việc này cũng không cần anh quản! Nếu anh còn là một thằng đàn ông, hãy để cho bạn học của tôi đi trước, hai người chúng ta tính toán món nợ này thật tốt, có được không?"
Nếu không phải, hắn không muốn thể hiện vẻ mặt máu lạnh của mình trước mặt những người bạn học này, cái loại con kiến hôi như anh Ba Mắt này, hắn há lại sẽ lãng phí miệng lưỡi? Sớm đã lấy một bàn tay đập chết rồi!
Không nghĩ tới, đối với phép khích tướng của hắn, anh Ba Mắt dường như không bị mắc lừa, vẻ mặt đùa cợt nói:
"Nếu như tao không đồng ý thì sao?"
Diệp trần đã có chút mất đi kiên trì, vẻ mặt lập tức trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
"Vậy anh chính là đang tìm cái chết!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, tiếp theo vẻ mặt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Trần như nhìn một thằng ngốc,
"Xong xong! Lần này tất cả chúng ta đều sẽ bị tên này hại chết rồi!"
Trần Húc Dương càng kích động hơn lớn tiếng la lên,
"Anh Ba Mắt! Chúng tôi và thằng này không quen nhau, anh nói mười vạn đồng tiền tiền thuốc men, tôi bây giờ có thể chuyển cho anh, an thấy thế nào?"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Trần Húc Dương vừa mở miệng, đã có mầy người cũng thi nhau đứng lên, nhanh chóng phân rõ quan hệ với Diệp Trần.
Nhưng mà, anh Ba Mắt đã bị Diệp Trần hoàn toàn chọc giận, không để ý tới mấy người cầu xin một chút nào, đầu tiên là cười ha ha một tiếng. sau đó vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gằn từng chữ một:
"Nếu là như vậy, vậy thì tất cả ở lại cho tao đi! Tao ngược lại muốn xem xem, mày làm như thế nào để cho ta chết!"
Chương 23 Một chưởng chi uy!
Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai mắt buông xuống, nhìn trên mặt đất, giống như đang nói một mình, thấp giọng nói:
"Ngươi căn bản không biết, chính mình đang đối mặt với loại tồn tại nào!"
Diệp Trần đã hoàn toàn động sát ý, từ từ giơ bàn tay lên, đang định ra tay xử lỹ anh ba mắt, đang định động thủ, nhưng chậm rãi thu hồi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa đã có một người xông vào,
"Ba Mắt! Con mẹ nó mày đang làm cái gì?"
Người tới chính là Tào Văn!
Sau khi đưa Diệp Trần tới phòng khách, Tào Văn vẫn đang lượn lờ ở gần đây, vừa rồi nghe người của nhà hàng nói, Ba Mắt vừa đưa người xông vào phòng khách của Diệp Trần, biết rõ chuyện lớn không tốt, thế là vội vàng chạy tới.
Mọi người thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, vừa vào đã lao về phía anh Ba Mắt khiển trách một trận, lập tức thi nhau vắt mồ hôi lạnh cho anh.
Phóng tầm mắt toàn bộ thành phố Vân Châu, ngay cả những tên tuổi lớn nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ sợ cũng không dám tùy ý trách cứ đối với anh Ba Mắt như thế, người trẻ tuổi này là ai? Chẳng lẽ không muốn sống sao?
Nhưng mà, khi mà mọi người ở đây cho rằng anh Ba Mắt sẽ nổi giận, thì một cảnh làm cho mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Chỉ thấy, anh Ba Mắt bước nhanh đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, vậy mà mặt mũi đầy vẻ lấy lòng,
"Văn thiếu! Sao ngài lại tới đây?"
Tất cả mọi người nhất thời xì xào bàn tán, có chút nhịn không được nhỏ giọng thì thầm,
"Người trẻ tuổi này là ai? Thậm chí ngay cả một người đàn ông khốc liệt như anh Ba Mắt ở trước mặt hắn, cũng phải lấy lòng như thế!"
"Không biết là công tử nhà ai?"
"Ở khu vực Vân Châu này, công tử có thể để cho anh Ba Mắt lấy lòng như thế, không có mấy người!"
...
"Hừ!"
Tào Văn nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng liếc qua Ba Mắt,
"Nếu như tao không đến, chỉ sợ mày sẽ đắc tội với khách quý của chú tư!"
Anh Ba Mắt lập tức không hiểu,
"Khách quý của Tứ gia? Hắn đang....ở đâu?"
Hắn đang nghĩ đến, có thể được Tào Tứ Gia gọi là khách quý, vậy ít nhất cũng phải là đại lão một phương, hoặc là thế ngoại cao nhân nào đó, thế nhưng toàn bộ những người bên trong phòng khách này, rõ ràng chỉ có một đám học sinh miệng còn hôi sữa a!
Tào Văn lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Ba Mắt, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi nói:
"Diệp tông...Diệp tiên sinh! là tôi không biết cách quản giáo, để người của tôi va chạm với ngài, Ba Mắt bọn họ không có đối với ngài làm ra chuyện khác người gì chứ?"
Mọi người thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều tròn xoe hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Anh Ba Mắt cực lực lấy lòng vị công tử trẻ tuổi này, vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại hướng về Diệp Trần nói xin lỗi, hơn nữa nhìn thái độ sợ hãi kia, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên.
Cảnh tượng này, quỷ dị không nói lên lời!
Vẻ mặt Diệp Trần lại nhẹ như mây gió,
"Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn hắn, có thể đối với tôi làm được cái gì?"
Tào Văn vội vàng cười làm lành nói:
"Diệp tiên sinh nói rất đúng! Bọn họ có mắt không biết thái sơn, cũng dám va chạm với Diệp tiên sinh, thực sự là không biết trời cao đất rộng! Xử trí như thế nào, còn xin Diệp tiên sinh bảo cho biết!"
Tào Văn nói như vậy, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Diệp Trần lên tiếng, cho dù Ba Mắt kia có là tâm phúc ái tướng của chú tư hắn, cũng nhất định phải bỏ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ tùy ý khoát tay áo,
"Được rồi! Nếu là người của anh, sau này quản giáo thật tốt mới được, hôm nay tôi cho anh thể diện, việc này không truy cứu nữa!"
Tào Văn lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Ba Mắt ở phía sau vẻ mặt nghiêm túc,
"Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian nhanh tới nhận lỗi với Diệp tiên sinh!"
Ba Mắt cho đến bây giờ, còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, nghe Tào Văn nói muốn để hắn nói lời xin lỗi với một học sinh nghèo, hơn nữa còn là loại giọng điệu mệnh lệnh này, lập tức cũng có chút không vui,
Thậm chí nghi ngờ tính xác thực của Tào Văn,
"Văn thiếu, ta xem ở trên thể diện của Tứ gia, cho nên mới đối với ngài luôn luôn tôn kính có thừa, nhưng ngài cũng không thể ỷ vào sự sủng ái của Tứ gia, trước mặt mọi người làm nhục ta đi? Đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà ngài để cho ta hướng về hắn xin lỗi!"
Không đợi Tào Văn mở miệng, Vu Cương ở một bên vội vàng chen miệng nói:
"Anh Ba Mắt, tôi biết lai lịch thằng này, hắn chẳng qua ngay cả cha mình cũng không biết là ai, chỉ là một thằng con hoang! Căn bản không có bất kỳ bối cảnh nào!"
"Láo xược!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên khiển trách, lại được Diệp Trần đưa tay ngăn lại,
"Anh Tào Văn, chuyện hôm nay cùng bạn học của tôi không có bất cứ quan hệ nào, tốt hơn hết để cho bọn họ rời khỏi đây trước đi, được chứ?"
Không phải bị ép buộc, Diệp Trần vẫn không muốn ra tay giết người trước mặt bạn học của mình, nhất là Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
Nghe được điều này, Tào Văn biết, Diệp Trần đã nổi lên ý định giết người, trong lòng không thể không thở dài một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.
Mặc dù Ba Mắt rất khó chịu vì bị Tào Văn bắt mình xin lỗi một học sinh cấp ba, nhưng thể diện của Tào Văn nhiều hay ít vẫn phải cho, lập tức để tiểu đệ tránh ra một con đường, thả những học sinh khác rời đi trước.
"Diệp tử, ông..."
Lúc Ngô Lỗi đi qua trước mặt Diệp Trần, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Trần vỗ vai của hắn, cười nhạt một tiếng,
"Yên tâm! Ông cùng lớp trưởng bọn họ đi xuống dưới trước chờ tôi, tôi xử lý chuyện ở đây xong, lại xuống tập trung với mọi người!"
Mà lúc Đường Thanh Nhã đi qua bên người Diệp Trần, đột nhiên nói một câu,
"Diệp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh có chuyện gì xảy ra!"
Trong lòng Diệp Trần trở nên ấm áp, biết nha đầu này có ý định sử dụng lực lượng của Đường gia.
...
Chỉ chốc lát, tất cả học sinh lớp 12a3, toàn bộ đã rời khỏi đây.
Diệp Trần cũng không còn cố kỵ chút nào nữa, sau khi ánh mắt đảo qua trên thân mấy người Ba Mắt, lạnh lùng nói:
"Nếu như bây giờ bọn mày quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ tao có thể tha cho chúng mày một cái mạng!"
Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười hài hước nhất trên đời.
Gặp qua điên khùng, còn chưa bao giờ thấy có thằng nào điên rồ như vậy!
Lão đại Ba Mắt của bọn hắn là ai? Đây chính là tay chân đệ nhất thế giới ngầm ở Vân Châu, võ đạo cao thủ Ám Kình đại thành!
Ngay cả ông chủ lớn Tào Khôn Tào Tứ Gia của bọn họ, xưa nay cũng không dám tùy ý trách phạt.
Xét cho cùng nếu ép buộc một cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đại thành, hậu quả là không thể nào tưởng tượng được!
Cường giả tự có tôn nghiêm của cường giả!
"Văn thiếu, tôi không biết ngài và đứa trẻ này đến cùng có quan hệ như thế nào, tuy nhiên ngài cũng đã thấy, hắn làm nhục với tôi như vậy, tôi làm sao có thể tha cho hắn? Hôm nay cho dù Tứ gia có đích thân đến đây, tôi cũng phải cấp cho đứa trẻ này một bài học!"
Sau khi nói xong, Ba Mắt trực tiếp bước ra một bước, cũng đã đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó đột nhiên vung tay lên tạo thành một trảo, lao thẳng vào phía cổ họng của hắn!
"Không được!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đáng tiếc đã trễ mất rồi.
Người dám khiêu khích uy ngiêm của Cuồng Đế, giết không tha!
Còn chưa đợi bàn tay của Ba Mắt chạm vào thân thể Diệp Trần, cả người Ba Mắt đột nhiên như ngừng lại ở chỗ đó, không nhúc nhích được tý nào.
Hóa ra, Diệp Trần đã sớm trước hắn một bước, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu hắn!
Bạch!
Dưới chưởng lực mạnh mẽ của Diệp Trần, đầu của Ba Mắt rõ ràng bị đánh lún vào trong l-ng ngực, dáng người vốn cao một mét tám, bị một chưởng mạnh mẽ này đập thành một người lùn cao chưa đến một mét!
"A!!"
Toàn bộ người ở trong phòng khách, sau một khoảnh khắc im lặng, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu như heo bị cắt tiết.
Chương 24 Đường Thanh Nhã phiền lòng
Đại danh đỉnh đỉnh anh Ba Mắt, rõ ràng chết đi như thế!
Hơn nữa lại bị một người mặc đồng phục học sinh cất ba, môt chưởng đập chết.
Loại chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có một ai tin tưởng, nhưng đúng là nó đã thực sự xảy ra trước mặt mọi người, quả thực giống như nằm mơ.
Ngay cả Tào Văn biết rõ thực lực của Diệp Trần, thấy cảnh này cũng sợ ngây người,
Thực lực của Ba Mắt này, so với Đồ Phu kia còn phải mạnh hơn một chút, rõ ràng cũng không thể ngăn cản một kích của Diệp Trần, thực lực người này đến cùng mạnh đến loại trình độ nào?
"Phốc phốc!" "Phù phù!" "Phù phù!"
Đám đàn em của Ba Mắt kia, còn có cả Vu Cương, sau khi kịp phản ứng, lập tức tất cả đều bị dọa đến ngã quỵ trên mặt đất, run lẩy bẩy, ngay cả ngẩng đầu nhìn Diệp Trần cũng không có dũng khí.
Nhất là Vu Cương, hắn vừa nghĩ tới chính mình trước đó trêu chọc Diệt Trần không ít, hơn nữa còn đoạt bạn gái của hắn, lập tức ý thức muốn tự tử cũng có, đành phải liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Có thể đánh một chưởng thành ra như vậy, đây quả thực là ma quỷ a!
Sau một lát, tiếng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa,
"Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, tao không hi vọng có người ngoài biết, nếu có người dám tiết lô ra ngoài nửa chữ, tao sẽ không dễ dãi như thế này đâu! Nghe rõ chưa?"
Mọi người nghe thấy điều này, lập tức dập đầu như giã tỏi,
"Vâng vâng vâng! Chúng tôi tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài!"
"Cút đi!"
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo.
Mọi người nghe được điều này, lập tức như được đại xá, nơi nào còn dám ở lâu, vội vàng thi nhau chau chạy bán sống bán chết.
Đợi đến khi toàn bộ mọi người rời đi, Diệp Trần liếc qua thi thể trên đất, hướng về phía Tào Văn ở một bên nói:
"Anh Tào Văn, tôi giết người của anh, anh sẽ không trách tội tôi chứ?"
Vẻ mặt của Tào Văn hơi đổi một chút, vội vàng nói:
"Làm sao dám! Là chính Ba Mắt muốn chết, không trách được người khác!"
Diệp Trần mỉm cười,
"Yên tâm! Diệp mỗ ân oán rõ ràng, đã nhận chỗ tốt từ anh, ngày sau nếu có cần, tôi sẽ trả lại anh nhân tình này ngày hôm nay!"
Tào Văn nghe được điều này, lập tức như mở cờ trong bụng,
Ân tình của một tông sư Hóa Kinh, hơn nữa còn là một tông sư Hóa Kình tiền đồ vô lượng! Lấy ra để mà so sánh, một tên Ba Mắt lại tính là thứ gì?
...
Ra khỏi nhà hàng, học sinh lớp 12a3, phần lớn toàn bộ đã về nhà, duy chỉ có Ngô Lỗi, Đường Thanh Nhã còn có mấy người Trần Húc Dương, vẫn đứng ở cửa nhà hàng, không có vội vàng rời khỏi.
Ngô Lỗi vag Đường Thanh Nhã thì lo lắng cho an nguy của Diệp Trần, còn về Trần Húc Dương, tự nhiên là chuẩn bị xem trò cười của Diệp Trần.
"Này! Thằng Diệp Trần này, gần đây không biết uống thuốc gì, giống như biến trở thành người khác, quả thực điên điên không có điểm dừng! Lần này đắc tội anh Ba Mắt, ta nhìn xem cuối cùng hắn như thế nào!"
Nghe được lời này của Trần Húc Dương, Ngô Lỗi lập tức giận dữ,
"Trần Húc Dương! Mẹ nó ông còn muốn một chút thể diện không? Diệp tử không để ý tới sự nguy hiểm của bản thân, bảo vệ chúng ta rời khỏi, ông còn không biết cảm ơn, lại còn đứng sau lưng nói hắn như vậy"
Trần Húc Dương bị Ngỗ Lỗi chửi mắng trước mặt mọi người, lập tức vẻ mặt có chút không nhịn được, hừ lạnh nói:
"Tôi cũng không có nhờ hắn giúp tôi, là chính hắn muốn tỏ ra anh hùng, thì trách được ai?"
"Con mẹ nó!"
Ngô Lỗi rốt cuộc không nhịn được nữa, huy quyền muốn xông tới đánh Trần Húc Dương, mấy người khác vội vàng ngăn lại.
Ngay tại lúc mấy người lôi kéo can ngăn, không biết có ai kêu lên một tiếng,
"Mau nhìn! Có người đi ra!"
Mọi người vội vàng đồng loạt hướng vào trong nhà hàng nhìn lại, chỉ thấy đám đàn em của Ba Mắt, như nhìn thấy chuyện gì mà hoảng sự, vẻ mặt từng người tái mét, điên điên, rồ rồ từ trong nhà hàng lao ra.
"Tình huống như thế nào?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Trần Húc Dương tay mắt lanh lẹ, kéo đám người Vu Cương lại,
"Vu Cương, bên trong có chuyện gì xảy ra? Các ông tại sao hoảng hốt mà chạy?"
Đầu Vu Cương đầy mồ hôi, toàn thân phát run, hai mắt vô thần,
"Ta không biết, ta không biết..."
Vừa nói, mạnh mẽ đẩy Trần Húc Dương ra, sau đó không quay đầu lại chạy như thằng điên trên đường cái.
Lập tức mấy người càng không nghĩ ra, Vẻ mặt Ngô Lỗi lo lắng nói:
"Cũng không biết Diệp tử như thế nào rồi? Nếu không chúng ta lặng lẽ đi lên nhìn một chút?"
Trần Húc Dương cười lạnh,
"Ông muốn đi lên chịu chết không có người ngăn cản ông, chúng ta không đi!"
Sau khi nói xong lời này, Trần Húc Dương và mấy người khác cũng chạy, ở chỗ này chỉ còn lại hai người Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
"Đi, ta đi lên với anh!"
Đường Thanh Nhã ngược lại không sợ hãi chút nào.
Nhưng hai người vừa mới bước vào trong nhà hàng, chỉ thấy ở thang máy phía trước mở ra, một người ở trong thang máy chậm rãi đi ra, tự nhiên chính là Diệp Trần.
Hai người lập tức mừng rỡ, vội vàng chạy tới,
"Diệp tử! Ông không sao chứ? Ba Mắt không có làm khó ông đi?"
Diệp Trần mỉm cười nói,
"Sau này hắn cũng không có cơ hội này!"
Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã nghe được điều này, đều là vẻ mặt không hiểu, bọn họ làm sao có thể đoán được, Anh Ba Mắt có hung danh hiển hách kia, đã sớm chết dưới tay của Diệp Trần rồi.
"Không sao là tốt rồi! Tôi đã từng nghe nói, Ba Mắt này là người lòng dạ độc ác, người đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt, lần này anh có thể thoát được một kiếp, anh rất may mắn, sau này cũng không được cậy mạnh mà ra mặt nữa! Anh có biết không?"
Đường Thanh Nhã tao ra tư thế của lớp trưởng, bắt đầu ân cần dạy bảo với Diệp Trần.
Diệp Trần thầm nghĩ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói ra,
"Vâng vâng, tôi nghe lời của lớp trưởng đại nhân!"
Ngô Lỗi đứng ở một bên, nhìn thấy hai người như vậy, đôi mắt hơi đảo, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, thất thanh nói:
"Ai nha! Ta chợt nhớ tới có chút việc, không chơi cùng các người nữa! Diệp tử, trách nhiệm đưa lớp trưởng đại nhân về nhà, tôi coi như là giao cho ông đi! Bái bai!"
Ngô Lỗi nói xong lời này, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần nhìn trợn mắt, sau đó trực tiếp chạy mất.
"Cái tên này!"
Diệp Trần dĩ nhiên là hiểu được, Ngô Lỗi là đang cố ý tác hợp hắn và Đường Thanh Nhã, ở kiếp trước lúc học đại học, hắn và Đường Thanh Nhã suýt chút nữa trở thành một đôi, là nhờ có cái tên này giúp một tay.
Đường Thanh Nhã cũng là người cực kì thông minh, trong nháy mắt cũng cảm nhận được tâm ý của Ngô Lỗi, gương mặt xinh đẹp không thể không đỏ lên, thấp giọng nói:
"Vậy, thật ra thì tôi không cần anh đưa tôi về, tôi đã gọi điện với người trong nhà, chắc là chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón tôi..."
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Cũng được, sau khi chờ người trong nhà của ngươi đến, ta lại đi!"
Đường Thanh Nhã ngay tức khắc cảm thấy ấm áp trong lòng, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đở hơn, thấp giọng lên tiếng,
"Ừm!"
Sau đó, sự im lặng kéo dài đến gần hai phút....
Hai người cứ như vậy đứng ở trước cửa nhà hàng, ai cũng không mở miệng nói một câu.
Đối với Đường Thanh Nhã, kiếp trước của Diệp Trần hoàn toàn chính xác có tình cảm với nàng, đáng tiếc về sau khi nàng chết thảm, chút tình cảm này cũng dần dần chôn vùi ở bên trong ký ức dài dằng dặc 800 năm, nhất là về sau ở Tu Chân giới, hắn gặp được Hi Nguyệt tiên tử người có tình cảm thân thàn với mình, trong lòng hắn không thể tiếp nhận những người phụ nữ khác trong trái tim mình.
Cho nên hiện tại hắn đối với Đường Thanh Nhã chỉ có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng lại rất khó lại có tình yêu...
Đường Thanh Nhã thấy Diệp Trần như là người gỗ đửng ở đó, chậm chạp không nói lời nào, dần dần trở nên phiền lòng, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.
Lúc này Diệp Trần từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, quay đầu cười nói:
"Làm sao? Lớp trưởng đại nhân thế nhưng có chuyện gì phiền lòng? Cô không ngại nói cho tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết!"
Đường Thanh Nhã vốn chỉ là bởi vì Diệp Trần đâm ra phiền lòng mà thở dài, nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, chợt nhớ tới chuyện lo lắng gần đây nhất kia, không thể không thở dài một hơi nói:
"Tôi gần đây hoàn toàn chính xác là có một chuyện khó giải quyết, nhưng chuyện này anh không giúp được tôi..."
Chương 25 Có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, vẻ mặt tự tin nói:
"Vậy thì chưa chắc! Trên đời này, chuyện tôi làm không được, thực sự là không nhiều lắm!"
"Phốc phốc ~ "
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, nhịn không được che miệng cười khúc khích, càm thêm xinh đẹp động lòng người, nói:
"Diệp Trần a Diệp Trần, uổng công tôi còn cho rằng anh là người thành thật, không nghĩ tới anh cũng chém gió trâu đến thế, vậy mà không xấu hổ một chút nào! Hèn chi bầu trời tối như vậy, hóa ra là do anh thổi mây đen bay tới! Ha ha ha!"
Đường Thanh Nhã cười đến run rẩy cả người.
Diệp Trần thấy Đường Thanh Nhã cười thành cái dạng này, không còn gì để nói,
"Tôi chỉ nói thật mà thôi, cô không cần cười lớn đến như vậy chứ?"
Đường Thanh Nhã nhìn sang dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của Diệp Trần, ngay tức khác càng cười to hơn, cười thở không ra hơi, một tay vịn vào người Diệp Trần, cả người lung lay như sắp ngã.
Diệp Trần thấy vậy, theo bản năng đưa tay nắm bờ vai của Đường Thanh Nhã, sợ cô ta người đến ngất đi.
Đúng lúc này,
"Két ~ "
Theo một tiếng phanh gấp của ô tô dừng lại, một chiếc xe Hummer màu đen dừng lại ở bên cạnh đường cái cách chỗ đứng của hai người không xa.
Ngay sau đó, cửa xe gần như là được đá văng ra, sau đó từ trong xe có một nam thanh niên dáng người khôi ngô nhẩy ra, lao nhanh thẳng tới chỗ hai người,
"Thằng nhóc kia! Thả em gái của tao ra!"
Nam thanh niên khôi ngô kia đi hai ba bước đã lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đánh ra một quyền hướng tới mặt Diệp Trần!
Một quyền mang theo tiếng gió rung động!
Hiển nhiên võ công của đối phương không kém!
Một quyền này nếu như mà đánh vào trên cơ thể của người bình thường, mũi bị đánh gãy còn là nhẹ, không khéo còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vẻ mặt Diệp Trần không thể không phát lạnh, thuận tay chụp một cái, đã bắt được cổ tay của nam thanh niên khôi ngô kia, sau đó dùng lực giơ lên nhẹ nhàng quay vòng qua đầu thanh niên 180 độ, sau đó lấy mũi chân đá vào đằng sau đầu gối thanh niên kia một cái, thanh niên kia ngay tức khắc quỳ một chân trên đất, cũng không có cách nhào nhúc nhích.
"Không được vô lễ!"
Một tiếng nói không được vô lễ vang lên, ở trong Hummer lại đi ra một ông già.
Ồ!
Tốc độ của ông già này còn nhanh hơn, ra chiêu cũng mạnh hơn, trong nháy mắt đã lao tới trước người Diệp Trần, nắm lấy cổ tay của hắn, hiển nhiên là muốn cứu thanh niên khôi ngô này từ trong tay của Diệp Trần ra.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, đồng thời cánh tay đột nhiên rung một cái,
Đạp! Đạp! Đạp! Đạp!
"Ồ!"
Trong miệng ông già kia phát ra tiếng kêu sợ hãi, đồng thời cả người như gặp phải sét đánh, thậm chí còn phải lùi lại bốn năm bước, hơn nữa khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, dường như lúc nào cũng muốn phun một ngụm máu ra!
"Hóa ra là tông sư ở trước mặt! Mạnh mỗ thất lễ!"
Ông già này cũng có phản ứng cực nhanh, sau khi bị Diệp Trần đẩy lui, lập tức đánh giá thanh niên mặc đồng phục học sinh ở trước mắt này, lại là tông sư Hóa Kình, trong lòng vừa sợ lại ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không còn dám hành động thiếu suy nghĩ,
"Các hạ đến cùng là người phương nào? Vì sao muốn cưỡng ép công tử và tiểu thư nhà ta?"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Thanh Nhã ở bên cạnh cũng kịp phản ứng lại,
"Anh, ông Mạnh! Các người đây là đang làm cái gì? Diệp Trần, đây là anh ta, anh nhanh thả hắn!"
Hóa ra, thanh niên khôi ngô kia, lại là anh trai của Đường Thanh Nhã tên là Đường Thanh Sơn!
Trước đó Đường Thanh Nhã gọi điện cho anh trai của cô xin giúp đỡ, nói mình ở nhà hàng Diễm Dương gặp phiền phức, thế là Đường Thanh Sơn dẫn cao thủ trong nhà, hỏa tốc chạy tới.
Vừa đến nhà hàng Diễm Dương, Đường Thanh Sơn ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần ôm Đường Thanh Nhã, theo bản năng coi Diệp Trần chính là phiền phức mà Đường Thanh nhã nói, vì vậy không hề suy nghĩ, trực tiếp lao tới.
Diệp Trần hiểu rõ tình huống, buông tay thả Đường Thanh Sơn ra, thản nhiên nói:
"Sau này làm việc đứng xúc động như vậy, lần này may mắn gặp phải người là tôi, bằng không anh cũng không có may mắn như thế!"
Đường Thanh Sơn bị một thiếu niên so với mình nhỏ hơn rất nhiều, bị một trận ông cụ non răn dạy, lập tức tức đến nổ phổi,
"Cái thằng này mày..."
Còn chưa đợi Đường Thanh Sơn mắng ra hết, ông già ở sau lưng hắn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại, nhẹ giọng nói:
"Thanh Sơn, không được xung động! Người này chắc là tông sư Hóa Kình!"
"Cái gì!"
Đường Thanh Sơn nghe được lời này của ông già, hai mắt lập tức trợn ngược lên thật lớn, nhìn Diệp Trần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhát thời cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Trần thấy ông già kia đã nhân ra thực lực của mình, biết nếu tiếp tục ở đây, sẽ lại có một trận phiền phức, thế là hướng về phái Đường Thanh Nhã mỉm cười nói,
"Người nhà của cô đã tới, vậy ta cũng nên về rồi! Nhớ kỹ, sau này cô có phiền phức gì, cứ tới tìm ta!"
Nói xong một câu này, Diệp Trần quay người đi,
"Đợi..."
Đường Thanh Nhã vừa muốn mở miệng, lại phát hiện mình thấy hoa mắt, sau khoảnh khắc Diệp Trần đã đi tới hơn mười mét.
Thực ra thì, từ lúc Đường Thanh Sơn xuống xe, ra tay với Diệp Trần, được Diệp Trần sử dụng một chiêu chế phục, đến lúc ông già kia ra tay lại bị đánh lui trở lại, chẳng qua chỉ là trong một cái chớp mắt.
Đợi đến lúc sau khi Đường Thanh Nhã hoàn toàn kịp phản ứng, đôi mắt đẹp sáng như sao kia không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng đi càng xa trong màn đêm kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác khác lạ rất lớn,
"Đây là Diệp Trần mà ta biết sao?"
...
Xe Hummer trên đường trở về Đường gia,
"Ông Mạnh, anh, cháu phải nói bao nhiêu lần nữa thì các người mới tin tưởng? Anh ta thật sự là một người bạn học trong lớp chúng ta mà thôi, các người không thấy anh ấy còn mặc quần áo đồng phục học sinh sao?"
Đường Thanh Sơn trợn lớn hai mắt,
"17 tuổi tông sư Hóa Kình! Hơn nữa gia cảnh bình thường, không có bất kỳ bối cảnh gì, điều này sao có thể? Ông Mạnh, không phải ngài nhìn lầm chứ?"
Ông già kia được gọi là "Ông Mạnh", cau mày suy nghĩ một lát, mới buồn bã nói:
"Người này quả thật có chút cổ quái, hơn nữa khi hắn phát ra khí kình bá đạo vô cùng, cùng với võ gỉa Nội Kình khác rất khác nhau..."
"Nhưng, lấy thực lực của lão phu, coi như là cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, cũng tuyệt đối không có khả năng trong một chiêu có thế ép ta lui lại, hơn nữa còn tùy ý như vậy, người này coi như không phải tông sư Hóa Kình, chỉ sợ cũng có thực lực của tông sư Hóa Kình!"
"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tông sư Hóa Kình trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh, vì sao trước đó ta chưa từng nghe nói?"
Ông già nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra.
Đường Thanh Sơn hai mắt trợn lên, xoay người, nhìn về phía Đường Thanh Nhã ở bên cạnh nói:
"Tiểu Nhã, anh thấy em và cậu bé kia có quan hệ không tệ nha! Hay là cuối tuần này, em hẹn cậu ấy về tới trong nhà một chuyến, cũng làm cho anh của em giúp em nhìn một chút, được không?"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên,
"Anh, anh nói cái gì đó! Em và hắn chỉ có quan hệ bạn học bình thường thôi..."
Đường Thanh Sơn cười ha ha một tiếng,
"Anh chỉ là bảo em hẹn cậu ấy vào trong nhà mình làm khách, cũng không nói ngươi và hắn có quan hệ gì khác a! Em gái tốt của ta, đây không phải là giống như có ý chưa đánh đã khai hay sao?"
Gương mặt Đường Thanh Nhã càng đỏ hơn, trực tiếp xoày đầu qua bên khác,
"Hừ! Không thèm để ý tới anh!"
Ông Manh kia ở một bên, đột nhiên chen lời nói:
"Thanh Nhã, ông nhớ được cháu và công tử của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, hình như có mang theo hôn ước a?"
Ông Mạnh kia vừa nói ra lời này, cả hai người Đường Thanh Nhã và Đường Than Sơn đều biến sắc, nhất là Đường Thanh Nhã, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên câu nói này đã chạm vào nỗi đau của nàng,
"Bất quá đó là mong muốn đơn phương của cha ta và bọn họ, ta không muốn gả cho Mạc Trường Vân, cái loại công tử chỉ biết ăn chơi kia!"
Ông Mạnh kia lại thở dài một hơi, nói:
"Mặc dù Đường gia chúng ta là đệ nhất gia tộc ở Vân Châu, nhưng trong những năm gần đây, đang trong tình trạng xuống dốc, toàn bộ là nhờ vào uy vọng của ông nội các cháu tới chống đỡ mà thôi, bây giờ ông nội các cháu bệnh nặng, nếu như thực sự có chuyện bất trắc gì xảy ra, Đường gia chỉ sợ sẽ bị Tào gia và Lâm gia bọn họ hoàn toàn bỏ qua, đây chính là nguyên nhân mà vì sao cha của cháu cứ buộc phải thông gia với Mạc gia ở thành phố Thiên Hải..."
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Chẳng lẽ ông Mạnh cũng cảm thấy, cháu cần phải vì lợi ích của gia tộc, hy sinh sinh hạnh phúc cả đời của mình sao?"
Không nghĩ tới, Ông Mạnh kia lại khoát tay áo nói:
"Không! Ý tứ của ông đó là, nếu như cháu thật không đồng ý vụ hôn nhân này, Diệp Trần kia, có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói,
Vốn định gọi lại cho Ngô Lỗi, nói cho hắn biết mình không đi, nhưng trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ tức giận của Đường Thanh Nhã, cuối cùng hướng về phái Tào Văn nói:
"Anh Tào Văn, tôi có chút chuyện, muốn đi tới nhà hàng Diễm Dương một chuyến, làm phiền anh đưa tôi tới đó"
Tào Văn lập tức gật đầu nói vâng, điều khiển xe Bentley, quay đầu chuyển hướng, đi hướng tới nhà hàng Diễm Dương.
Không đến mười phút, xe cũng đã đến trước một nhà hàng lớn nổi danh ở Vân Châu, cửu hàng Diễm Dương.
Xuống xe, Tào Văn cười nói:
"Diệp tiên sinh, ngài nhưng là muốn cùng bạn bè ăn cơm ở chỗ này? Nhà hàng Diễm Dương này chú tư của tôi cũng có cổ phần trong đó, ngài nói cho tôi số phòng khách nào bao nhiêu, tôi đưa ngài đi lên!"
Vậy là Diệp Trần nói cho Tào Văn số phòng khách mà Ngô Lỗi gửi tới, Tào Văn tự mình đưa Diệp Trần tới cửa phòng khách, sau đó rất thức thời rời khỏi.
...
Đường Thanh Nhã không hổ là thiên kim đại tiểu thư của Đường gia, một khi ra tay chính là hào phóng, đặt phòng khách rất lớn, thừa sức chứa hơn ba mươi người trong lớp.
Diệp Trần vừa bước vào phòng khách, có một số bạn cùng lớp nhạy bén hô lên,
"Này, mau nhìn! Đại công thần của chúng ta đến rồi!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Ngô Lỗi cao hứng nhảy dựng lên, hướng về phía Diệp Trần vẫy vẫy tay,
"Diệp tử, bên này!"
Vậy là Diệp Trần đi tới chỗ bên cạnh Ngô Lỗi ngồi xuống.
Tất cả trong phòng khách, tổng cộng có ba cái bàn lớn, cái bàn ở giữa là chủ, ngồi ở đó có lớp trưởng Đường Thanh Nhã và các thành viên đội bóng rổ, những người khác thì ngồi ở hai cái bàn khác.,
"Diệp Trần, ông đến muộn, phải phạt bia!"
Diệp Trần vừa mới ngồi xuống, không biết ai kêu lên một tiếng, những người khác cũng bắt đầu thi nhau ồn ào.
Diệp Trần mỉm cười, cầm lấy cốc bia trước mắt,
"Được! Tôi tự phạt một cốc!"
Nói xong, Diệp Trần hơi ngửa đầu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Vừa uống xong một cốc, Đường Thanh Nhã lại đứng lên, trong tay giơ một cốc nước trái cây, cười nói:
"Diệp Trần, hôm nay lớp chúng ta có thể thắng lớp 12a6, công lao của anh không thể bỏ qua, tôi mời anh một cốc!"
Chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Ngô Lỗi ở bên cạnh đã giúp hắn rốt một cốc bia, cười hì hì nói:
"Đại nhân lớp chúng ta mời ông cốc bia, ông dù sao đi chăng nữa cũng phải uống!"
Diệp Trần lắc đầu, đành phải cầm cốc bia giơ lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Húc Dương ngồi ở bên cạnh Đường Thanh Nhã, vẻ mặt lập tức có chút khó coi.
Liên hoan bắt đầu thời gian lâu như vậy, Đường Thanh Nhã còn chưa có mời bia bất cứ một ai, lại chỉ mời có mỗi Diệp Trần, điều này làm cho người đội trưởng như hắn ít nhiều có chút ghen tỵ và không bằng lòng.
Thế là Đường Thanh Nhã vừa mới ngồi xuống, Trần Húc Dưng đã cầm côc bia đứng lên, trong nụ cười ẩn giấu ý đồ, nói:
"Diệp Trần, mặc dù ông chỉ là dự bị, nhưng xác thực hôm nay thể hiện không tệ, đến! Người làm đội trưởng như tôi cũng mời ông một cốc!"
Trần Húc Dương có vẻ như mời bia, nhưng tư thế của hắn lại bày ra rất cao, hơn nữa rõ ràng đang có ý nhắc nhở mọi người, Trần Húc Dương tôi mới là nhân vật chính của buổi liên hoan ngày hôm nay, Diệp Trần bất quá chỉ là một người dự khuyết mà thôi.
Nhưng lời hắn nói cũng khách khí, hơn nữa cũng không có nói sai điều gì, cho dù là ai cũng không có cách phản bác.
Không nghĩ tới, đối mặt với lời mời bia của Trần Húc Dương, hai mắt của Diệp Trần khẽ híp lại, ngồi yên tại chỗ không hề động, giống như không nghe, không nhìn thấy gì, cầm đũa gắp đậu phộng, thảnh thơi thảnh thơi bắt đầu ăn.
"Phốc ~ "
Thấy cảnh này, có ít người không nhịn được nhỏ giọng cười nhạo.
Trần Húc Dương cầm cốc bia, lơ lửng ở giữa không trung, lập tức xấu hổ không nói ra được,
Hắn không những chơi giỏi bóng rổ, gia cảnh cũng khá tốt, ở trong lớp luôn luôn cao ngạo đã quen, vẫn chưa có người nào dám không nể mặt hắn như thế.
"Diệp Trần! Người làm đội trưởng như tôi mời ông cốc bia, ông dám không uống?"
Vẻ mặt của Trần Húc Dương tái mét, rõ ràng là đã thẹn quá hóa giận.
Lúc này Diệp Trần mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc qua Trần Húc Dương còn đang tức hổn hển, thản nhiên nói:
"Ông mời tôi uống bia, tôi nhất đinh phải uống sao? Ông cho rằng ông là tổng thống nước Mỹ à!"
Nói xong, gắp đậu phộng lần nữa, ném vào trong miệng của chính mình.
"Phốc!"
Diệp Trần vừa nói ra lời kia, mọi người không thể nhịn được nữa, thi nhau cười to.
Nhất là nững nam sinh ở hai cái bàn khác, ngày bình thường đối với Trần Húc Dương cao ngạo vô cùng rất chi là không thích, thật vất vả bây giờ mới được nhìn thấy hắn kinh ngạc, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội chế giễu này.
Lập tức vẻ mặt của Trần Húc Dương càng thêm khó coi, trong hai mắt hiện ra nồng đậm lửa giận,
"Được được được! Ông có gan!"
...
Sau khi trải qua một đoạn xích mích nhỏ như vậy, liên hoan tiếp tục tiến hành.
Bọn họ vốn chỉ là một đám học sinh cấp ba, chính là đang ở độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, uống bia hoàn toàn không cố kỵ, chỉ chốc lát đã tây tây, bắt đầu lảo đảo, la to, toàn bộ phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng Diệp Trần cũng uống không ít rượu, nhưng lấy tu vi bây giờ của hắn, rượu ở trên trái đất này đối với hắn mà nói, không khác gì nước sôi để nguội.
Nhìn thấy tiếp tục ở lại đây, cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Thần đang định lấy cớ đi wc trực tiếp chuồn khỏi đây, nhưng đúng vào lúc này,
"Ầm!" một tiếng,
Cửa phòng khách, rõ ràng bị người mạnh mẽ đá văng!
Ngay sau đó, có hơn mười người đàn ông mạnh mẽ với một thằng rất quen mặt, từ bên ngoài nhanh chóng xông vào.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả bắt đầu giật mình, thi nhau đứng lên, cũng tỉnh táo lại hơn một chút.
"Này! Trần Húc Dương, bọn mày ngược lại ăn chơi rất vui vẻ a!"
Người nói chuyện, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn dán băng urgo, hóa ra chính là Vu Cương, người mà hôm nay ở trên sân bóng rổ, bị Diệp Trần liên tục mạnh mẽ chụp cho hai cái mũ lớn làm cho nhục nhã.
"Ba!"
Trần Húc Dương nhíu mày, trực tiếp đứng dậy vỗ xuống bàn,
"Vu Cương! Con mẹ nó mày có ý gì? Thua không chịu nổi đúng không? Ở đây chính là nhà hàng Diễm Dương, mày dám tới chỗ này gây sự?"
Theo suy nghĩ của Trần Húc Dương, Vu Cương hơn phân nửa là bởi vì chuyện thua trận bóng rổ trưa nay, cho nên mới tìm một đám du côn lưu manh đến gây khó dễ với bọn hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không cho rằng những người này thật sự dám gây sự ở chỗ này, dù sao nhà hàng Diễm Dương này cũng không phải là một tiệm cơm bình thường, ông chủ chính là nhân vật cấp đại lão ở Vân Châu.
Không nghĩ tới, Vu Cương lại cười lạnh,
"Đương nhiên tao không dám gây sự trong nhà hàng Diễm Dương, nhưng mày cũng không nhìn kỹ một chút người đang đứng bên cạnh tao xem là ai sao?"
Đứng bên cạnh Vu Cương, là một người đàn ông trung niên nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, người đàn ông trung niên này không cao, trên khuôn mặt lại đầy vẻ hung ác, nhất là ở trên cái sát có một vết sẹo rất sâu, nhìn qua giống như là một con mắt, kinh khủng không nói ra được.
Trần Húc Dương nhìn thấy người này, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi,
"Ngài là...anh Ba Mắt?"
Nghe được lời này của Trần Húc Dương, trong những học sinh này, một số người đối với thế lực ngầm ở Vân Châu có hiểu biết, đã không nhịn được kinh hô lên.
Người sống trong nghề ở Vân Châu, gần như không có ai không biết đại danh đỉnh đỉnh của anh Ba Mắt, đây chính là một con ngựa đầu đàn của Tào Khôn đại lão Vân Châu, nghe lời đồn nói, người này lòng dạ độc ác, võ công lại cao cường, trên người đã lấy không dưới mười cái mạng người.
Anh Ba Mắt nhếch miệng lên cười một tiếng, lấy tay mò sờ vết sẹo trên trán của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói:
"Không nghĩ ra tuổi mày còn nhỏ, vậy mà cũng nhận ra tao!"
Tren mặt Trần Húc Dương vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười,
"Đại danh của anh Ba Mắt, toàn bộ thành phố Vân Châu có ai không biết? Cha tôi Trần Đông Thăng, là chủ tịch tập đoàn Trần thị!"
Anh Ba Mắt nghe thấy vậy, vẻ mặt quả nhiên hòa hoãn một chút,
"Hóa ra mày là con của chủ tịch Trần! Ừm, nếu như chuyện này không liên quan gì đến mày, tao ngược lại thật ra có thể bán cho cha mày một bộ mặt!"
Trần Húc Dương nghe vậy, trong lòng lập tức thả lỏng, vội vàng nói:
"Không biết anh Ba Mắt nói chuyên này là chuyện gì?"
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên phát lạnh,
"Chuyện gì sao? Sư đệ của tao là Hướng Hải, hôm nay đánh một trận bóng rổ với chúng mày, sau khi trở về thì bất tỉnh nhân sự, tao muốn biết, đây là ai trong các ngươi làm?"
Chương 22 Vậy anh chính là đang tìm cái chết!
Cái gì?
Nghe được điều này, người trong đội bóng rổ lớp 12a3, ngoài Diệp Trần ra, vẻ mặt của tất cả đều thay đổi lớn, nhất là Trần Húc Dương.
Dù sao hôm nay ở trên sân bóng rổ, người tranh bóng nhiều nhất với Hướng Hải chính là Trần Húc Dương hắn.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên người Trần Húc Dương ứa ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói:
"Vậy, anh Ba Mắt, chúng tôi thực sự từng giao thủ với anh bạn Hướng Hải ở trên sân bóng rổ, nhưng muốn nói chúng tôi hại hắn, chuyện này không có khả năng lắm a?"
"Hừ!"
Anh Ba Mắt cười lạnh,
"Nghe ý tứ của ngươi, nói là tao đang vu khống hay không?"
"Không không không! Tôi, tôi không phải ý này..."
Trần Húc Dương thấy anh Ba Mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi giận, dọa sợ đến vội vàng khoát tay,
"Ý của tôi đó là, thân thủ của anh bạn Hướng Hải không tầm thường, coi như chúng tôi muốn hại hắn, cũng không có bản lãnh này a!"
Vẻ mặt của anh Ba Mắt lúc này nới dễ chịu hơn một chút, sau khi đảo mắt liếc trên thân tất cả mọi người, nói:
"Đúng vậy! Chỉ dựa vào đám vô dụng như các ngươi, cùng nhau tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của sư đệ tao! Tuy nhiên chuyện này là bởi vì chúng mày mà lên, bây giờ sư đệ tao còn đang ở trong bệnh viện, sống chết không rõ, chúng mày cũng phải trả giá một chút mới được!"
Anh Ba Mắt nói đến đay, dừng lại một chút, sờ lên cái sẹo trên chán của hắn lần nữa, sau đó nhếch miệng cười nói:
"Được rồi, như vậy đi! Chúng mày mỗi người ở đây lấy ra mười vạn đồng, coi như là tiền bồi cho sư đệ tao tiền thuốc men, chuyện này tao coi như là chuyện cũ sẽ bỏ qua! "
"Cái gì?"
"Mười vạn đồng!"
"Chúng tôi đi đâu đào ra nhiều tiền như vậy?"
...
Nghe được điều này, toàn bộ phòng khách đột nhiên sôi trào.
Dù sao bọn họ đều chỉ là học sinh cấp ba, tuy rằng có rất nhiều người có gia cảnh tốt một chút, nhưng để bọn hắn lập tức lấy ra mười vạn đồng, hiển nhiên vẫn là áp lực rất lớn.
"Anh đây là đang dọa dẫm bắt chẹt! Không sợ chúng tôi đi báo cảnh sát sao?"
Đường Thanh Nhã trực tiếp vỗ xuống bàn một cái, nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Báo cảnh sát? Hắc hắc!"
Hai mắt của anh Ba Mắt dò xét nhìn lên trên người Đường Thanh Nhã đứng ở một bên, trong miệng phát ra nụ cười lạnh, rất hiển nhiên căn bản không sợ hãi trước sự uy hiếp của Đường Thanh Nhã.
Vẻ mặt của Trần Húc Dương vàng như màu đất, vội vàng giật giật ống tay áo của Đường Thanh Nhã, thấp giọng nói:
"Thanh Nhã, cô tốt nhất đừng nói nữa! Hắn nhưng là Ba Mắt! Là thủ hạ đại tướng số một của Tào Khôn đại lão Vân Châu!"
Nhưng mà đối với lời nhắc nhở của Trần Húc Dương, Đường Thanh Nhã lại như không nghe thấy,
"Tôi không cần biết anh có thân phận gì, bây giờ mời anh ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Đường Thanh Nhã nói xong, trực tiếp cầm điện thoại di động ở trên bàn lên, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Ba!"
Đường Thanh Nhã vừa cầm điện thoại di động lên, bỗng nhiên trong tay tê rần, điện thoại rõ ràng rời khỏi tay!
Hoá ra,
Anh Ba Mắt kia, cùng lúc với Đường Thanh Nhã cầm điện thoại di động lên, tiện tay cầm lấy một cái đũa ở trên mặt bàn, sau đó vung tay phi ra, trực tiếp lao về phía điện thoại, làm cho điện thoại của Đường Thanh Nhã bay ra ngoài, hơn nữa sau khi đũa xuyên qua điện thoai, vậy mà lực ảnh hưởng không giảm, cuối cùng gắt gao cắm xuyên vào trên bức tường::sau lưng Đường Thanh Nhã!
"Hizz!"
Mọi người thấy cảnh này, ngay lập tức thi hau hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả vẻ mặt của Đường Thanh Nhã cũng trở nên trắng bệch, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại có thể dùng một cây đũa, phi xuyên qua điện thoại di dông, hơn nữa còn cắm vào sâu trong tường, uy lực này rợ rằng so với đạn cũng không kém bao nhiêu, đây còn là người sao?
Loại cảnh tượng này chỉ có ở trong tiểu thuyết võ hiệp mới xuất hiện, đột nhiên xảy ra ở trong cuộc sống hiện thực, ngay lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người rồi.
Anh Ba Mắt nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cười lạnh lần nữa, lắc lư một cây đũa khác trong tay, ung dung mở miệng nói:
"Bây giờ, trong các ngươi còn có ai có ý kiến gì sao?"
Toàn bộ phòng khách, lặng ngắt như tờ.
Nói đùa, nếu như mục tiêu của cái đũa trong tay anh Ba Mắt này không phải là điện thoại, mà là người, vậy bọn hắn làm sao còn mạng để mà sống?
"Rất tốt!"
Anh Ba Mắt đối với phản ứng của mọi người dường như rất hài lòng, gật đầu nói:
"Đã không ai có ý kiến, vậy..."
Anh Ba Mắt đang muốn cho những người này báo tin về nhà của mình, đưa tiền tới, nhưng không đợi hắn nói hết, bỗng nhiên có một giọng nói có vẻ lười biếng vang lên,
"Chờ một chút, tôi có ý kiến!"
"Vù!"
Mọi người nghe được giọng nói này, tất cả vội vàng quay đầu nhìn lại chủ nhân của giọng nói kia, hóa ra chính là Diệp Trần!
"Diệp tử! Ông đừng xung động! Tôi biết ông không có nhiều tiền như vậy, cùng lắm số tiền mười vạn đồng này, anh em giúp ông đưa ra, ông mau mau ngồi xuống đi!"
Ngô Lỗi vội vội vàng vàng, muốn kéo mạnh lấy Diệp Trần ngồi xuống, nhưng mà làm hắn rất kỳ quái là, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều không thể dịch chuyển Diệp Trần một chút nào, cái tên này quả thực giống như là được cắm trên mặt đất.
Anh Ba Mắt tưởng rằng sau khi mình xuất ra chiêu này, nhất địch có thể uy hiếp được mọi người, tuyệt đối không ngờ rằng lại có người không biết sống chết, dám khiêu chiến sự uy nghiêm của hắn trước mắt mọi người, tức giận đến hai mắt hiện ra vẻ hung ác, nhíu mày lại, dẫn đến vét sẹo chỗ mi tâm kia biến thành trở nên dữ tợn hơn, trông cực kỳ giống một con mắt!
"Mày vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tao nghe!"
Ngô Lỗi lập tức thầm hô hỏng bét, mà Trần Húc Dương thì mừng rỡ trong lòng.
Giang hồ có tin đồn, anh Ba Mắt này một khi hiện ra vẻ mặt này, nói lên hắn đã có ý muốn giết người!
Nhưng mà dường như Diệp Trần căn bản không có để ý đến cái biểu hiện này, chậm rã đứng lên từ từ đi ra khỏi chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Chuyện của sư đệ anh, là tôi làm, không liên quan tới người khác, trước hết anh để cho bọn họ rời khỏi, ân oán giữa chúng ta, không cần liên lụy tới người khác!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời kia, tất cả mọi người đều sợ ngây người, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, bạn học này rất bình thường nhìn qua thành thật hơi sống nội tâm, thế mà vào lúc này, lại chủ động đứng ra, nhận tất cả trách nhiệm.
Anh Ba Mắt nghe được điều này, không thể không quan sát học sinh dáng vẻ gầy yếu này một phen, thực sự nhìn không ra hắn có chỗ nào đặc biệt, không thể không vui vẻ,
"Không phải là mày muốn thay tất cả mọi người ở đây, mỗi người xuất ra mười vạn đồng? Anh bạn nhỏ, mày có nhiều tiền như vậy sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, hai tay ôm vai, nói:
"Việc này cũng không cần anh quản! Nếu anh còn là một thằng đàn ông, hãy để cho bạn học của tôi đi trước, hai người chúng ta tính toán món nợ này thật tốt, có được không?"
Nếu không phải, hắn không muốn thể hiện vẻ mặt máu lạnh của mình trước mặt những người bạn học này, cái loại con kiến hôi như anh Ba Mắt này, hắn há lại sẽ lãng phí miệng lưỡi? Sớm đã lấy một bàn tay đập chết rồi!
Không nghĩ tới, đối với phép khích tướng của hắn, anh Ba Mắt dường như không bị mắc lừa, vẻ mặt đùa cợt nói:
"Nếu như tao không đồng ý thì sao?"
Diệp trần đã có chút mất đi kiên trì, vẻ mặt lập tức trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
"Vậy anh chính là đang tìm cái chết!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, tiếp theo vẻ mặt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Trần như nhìn một thằng ngốc,
"Xong xong! Lần này tất cả chúng ta đều sẽ bị tên này hại chết rồi!"
Trần Húc Dương càng kích động hơn lớn tiếng la lên,
"Anh Ba Mắt! Chúng tôi và thằng này không quen nhau, anh nói mười vạn đồng tiền tiền thuốc men, tôi bây giờ có thể chuyển cho anh, an thấy thế nào?"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Trần Húc Dương vừa mở miệng, đã có mầy người cũng thi nhau đứng lên, nhanh chóng phân rõ quan hệ với Diệp Trần.
Nhưng mà, anh Ba Mắt đã bị Diệp Trần hoàn toàn chọc giận, không để ý tới mấy người cầu xin một chút nào, đầu tiên là cười ha ha một tiếng. sau đó vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gằn từng chữ một:
"Nếu là như vậy, vậy thì tất cả ở lại cho tao đi! Tao ngược lại muốn xem xem, mày làm như thế nào để cho ta chết!"
Chương 23 Một chưởng chi uy!
Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai mắt buông xuống, nhìn trên mặt đất, giống như đang nói một mình, thấp giọng nói:
"Ngươi căn bản không biết, chính mình đang đối mặt với loại tồn tại nào!"
Diệp Trần đã hoàn toàn động sát ý, từ từ giơ bàn tay lên, đang định ra tay xử lỹ anh ba mắt, đang định động thủ, nhưng chậm rãi thu hồi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa đã có một người xông vào,
"Ba Mắt! Con mẹ nó mày đang làm cái gì?"
Người tới chính là Tào Văn!
Sau khi đưa Diệp Trần tới phòng khách, Tào Văn vẫn đang lượn lờ ở gần đây, vừa rồi nghe người của nhà hàng nói, Ba Mắt vừa đưa người xông vào phòng khách của Diệp Trần, biết rõ chuyện lớn không tốt, thế là vội vàng chạy tới.
Mọi người thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, vừa vào đã lao về phía anh Ba Mắt khiển trách một trận, lập tức thi nhau vắt mồ hôi lạnh cho anh.
Phóng tầm mắt toàn bộ thành phố Vân Châu, ngay cả những tên tuổi lớn nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ sợ cũng không dám tùy ý trách cứ đối với anh Ba Mắt như thế, người trẻ tuổi này là ai? Chẳng lẽ không muốn sống sao?
Nhưng mà, khi mà mọi người ở đây cho rằng anh Ba Mắt sẽ nổi giận, thì một cảnh làm cho mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Chỉ thấy, anh Ba Mắt bước nhanh đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, vậy mà mặt mũi đầy vẻ lấy lòng,
"Văn thiếu! Sao ngài lại tới đây?"
Tất cả mọi người nhất thời xì xào bàn tán, có chút nhịn không được nhỏ giọng thì thầm,
"Người trẻ tuổi này là ai? Thậm chí ngay cả một người đàn ông khốc liệt như anh Ba Mắt ở trước mặt hắn, cũng phải lấy lòng như thế!"
"Không biết là công tử nhà ai?"
"Ở khu vực Vân Châu này, công tử có thể để cho anh Ba Mắt lấy lòng như thế, không có mấy người!"
...
"Hừ!"
Tào Văn nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng liếc qua Ba Mắt,
"Nếu như tao không đến, chỉ sợ mày sẽ đắc tội với khách quý của chú tư!"
Anh Ba Mắt lập tức không hiểu,
"Khách quý của Tứ gia? Hắn đang....ở đâu?"
Hắn đang nghĩ đến, có thể được Tào Tứ Gia gọi là khách quý, vậy ít nhất cũng phải là đại lão một phương, hoặc là thế ngoại cao nhân nào đó, thế nhưng toàn bộ những người bên trong phòng khách này, rõ ràng chỉ có một đám học sinh miệng còn hôi sữa a!
Tào Văn lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Ba Mắt, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi nói:
"Diệp tông...Diệp tiên sinh! là tôi không biết cách quản giáo, để người của tôi va chạm với ngài, Ba Mắt bọn họ không có đối với ngài làm ra chuyện khác người gì chứ?"
Mọi người thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều tròn xoe hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Anh Ba Mắt cực lực lấy lòng vị công tử trẻ tuổi này, vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại hướng về Diệp Trần nói xin lỗi, hơn nữa nhìn thái độ sợ hãi kia, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên.
Cảnh tượng này, quỷ dị không nói lên lời!
Vẻ mặt Diệp Trần lại nhẹ như mây gió,
"Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn hắn, có thể đối với tôi làm được cái gì?"
Tào Văn vội vàng cười làm lành nói:
"Diệp tiên sinh nói rất đúng! Bọn họ có mắt không biết thái sơn, cũng dám va chạm với Diệp tiên sinh, thực sự là không biết trời cao đất rộng! Xử trí như thế nào, còn xin Diệp tiên sinh bảo cho biết!"
Tào Văn nói như vậy, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Diệp Trần lên tiếng, cho dù Ba Mắt kia có là tâm phúc ái tướng của chú tư hắn, cũng nhất định phải bỏ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ tùy ý khoát tay áo,
"Được rồi! Nếu là người của anh, sau này quản giáo thật tốt mới được, hôm nay tôi cho anh thể diện, việc này không truy cứu nữa!"
Tào Văn lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Ba Mắt ở phía sau vẻ mặt nghiêm túc,
"Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian nhanh tới nhận lỗi với Diệp tiên sinh!"
Ba Mắt cho đến bây giờ, còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, nghe Tào Văn nói muốn để hắn nói lời xin lỗi với một học sinh nghèo, hơn nữa còn là loại giọng điệu mệnh lệnh này, lập tức cũng có chút không vui,
Thậm chí nghi ngờ tính xác thực của Tào Văn,
"Văn thiếu, ta xem ở trên thể diện của Tứ gia, cho nên mới đối với ngài luôn luôn tôn kính có thừa, nhưng ngài cũng không thể ỷ vào sự sủng ái của Tứ gia, trước mặt mọi người làm nhục ta đi? Đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà ngài để cho ta hướng về hắn xin lỗi!"
Không đợi Tào Văn mở miệng, Vu Cương ở một bên vội vàng chen miệng nói:
"Anh Ba Mắt, tôi biết lai lịch thằng này, hắn chẳng qua ngay cả cha mình cũng không biết là ai, chỉ là một thằng con hoang! Căn bản không có bất kỳ bối cảnh nào!"
"Láo xược!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên khiển trách, lại được Diệp Trần đưa tay ngăn lại,
"Anh Tào Văn, chuyện hôm nay cùng bạn học của tôi không có bất cứ quan hệ nào, tốt hơn hết để cho bọn họ rời khỏi đây trước đi, được chứ?"
Không phải bị ép buộc, Diệp Trần vẫn không muốn ra tay giết người trước mặt bạn học của mình, nhất là Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
Nghe được điều này, Tào Văn biết, Diệp Trần đã nổi lên ý định giết người, trong lòng không thể không thở dài một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.
Mặc dù Ba Mắt rất khó chịu vì bị Tào Văn bắt mình xin lỗi một học sinh cấp ba, nhưng thể diện của Tào Văn nhiều hay ít vẫn phải cho, lập tức để tiểu đệ tránh ra một con đường, thả những học sinh khác rời đi trước.
"Diệp tử, ông..."
Lúc Ngô Lỗi đi qua trước mặt Diệp Trần, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Trần vỗ vai của hắn, cười nhạt một tiếng,
"Yên tâm! Ông cùng lớp trưởng bọn họ đi xuống dưới trước chờ tôi, tôi xử lý chuyện ở đây xong, lại xuống tập trung với mọi người!"
Mà lúc Đường Thanh Nhã đi qua bên người Diệp Trần, đột nhiên nói một câu,
"Diệp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh có chuyện gì xảy ra!"
Trong lòng Diệp Trần trở nên ấm áp, biết nha đầu này có ý định sử dụng lực lượng của Đường gia.
...
Chỉ chốc lát, tất cả học sinh lớp 12a3, toàn bộ đã rời khỏi đây.
Diệp Trần cũng không còn cố kỵ chút nào nữa, sau khi ánh mắt đảo qua trên thân mấy người Ba Mắt, lạnh lùng nói:
"Nếu như bây giờ bọn mày quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ tao có thể tha cho chúng mày một cái mạng!"
Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười hài hước nhất trên đời.
Gặp qua điên khùng, còn chưa bao giờ thấy có thằng nào điên rồ như vậy!
Lão đại Ba Mắt của bọn hắn là ai? Đây chính là tay chân đệ nhất thế giới ngầm ở Vân Châu, võ đạo cao thủ Ám Kình đại thành!
Ngay cả ông chủ lớn Tào Khôn Tào Tứ Gia của bọn họ, xưa nay cũng không dám tùy ý trách phạt.
Xét cho cùng nếu ép buộc một cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đại thành, hậu quả là không thể nào tưởng tượng được!
Cường giả tự có tôn nghiêm của cường giả!
"Văn thiếu, tôi không biết ngài và đứa trẻ này đến cùng có quan hệ như thế nào, tuy nhiên ngài cũng đã thấy, hắn làm nhục với tôi như vậy, tôi làm sao có thể tha cho hắn? Hôm nay cho dù Tứ gia có đích thân đến đây, tôi cũng phải cấp cho đứa trẻ này một bài học!"
Sau khi nói xong, Ba Mắt trực tiếp bước ra một bước, cũng đã đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó đột nhiên vung tay lên tạo thành một trảo, lao thẳng vào phía cổ họng của hắn!
"Không được!"
Tào Văn hét lớn một tiếng, đáng tiếc đã trễ mất rồi.
Người dám khiêu khích uy ngiêm của Cuồng Đế, giết không tha!
Còn chưa đợi bàn tay của Ba Mắt chạm vào thân thể Diệp Trần, cả người Ba Mắt đột nhiên như ngừng lại ở chỗ đó, không nhúc nhích được tý nào.
Hóa ra, Diệp Trần đã sớm trước hắn một bước, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu hắn!
Bạch!
Dưới chưởng lực mạnh mẽ của Diệp Trần, đầu của Ba Mắt rõ ràng bị đánh lún vào trong l-ng ngực, dáng người vốn cao một mét tám, bị một chưởng mạnh mẽ này đập thành một người lùn cao chưa đến một mét!
"A!!"
Toàn bộ người ở trong phòng khách, sau một khoảnh khắc im lặng, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu như heo bị cắt tiết.
Chương 24 Đường Thanh Nhã phiền lòng
Đại danh đỉnh đỉnh anh Ba Mắt, rõ ràng chết đi như thế!
Hơn nữa lại bị một người mặc đồng phục học sinh cất ba, môt chưởng đập chết.
Loại chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có một ai tin tưởng, nhưng đúng là nó đã thực sự xảy ra trước mặt mọi người, quả thực giống như nằm mơ.
Ngay cả Tào Văn biết rõ thực lực của Diệp Trần, thấy cảnh này cũng sợ ngây người,
Thực lực của Ba Mắt này, so với Đồ Phu kia còn phải mạnh hơn một chút, rõ ràng cũng không thể ngăn cản một kích của Diệp Trần, thực lực người này đến cùng mạnh đến loại trình độ nào?
"Phốc phốc!" "Phù phù!" "Phù phù!"
Đám đàn em của Ba Mắt kia, còn có cả Vu Cương, sau khi kịp phản ứng, lập tức tất cả đều bị dọa đến ngã quỵ trên mặt đất, run lẩy bẩy, ngay cả ngẩng đầu nhìn Diệp Trần cũng không có dũng khí.
Nhất là Vu Cương, hắn vừa nghĩ tới chính mình trước đó trêu chọc Diệt Trần không ít, hơn nữa còn đoạt bạn gái của hắn, lập tức ý thức muốn tự tử cũng có, đành phải liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Có thể đánh một chưởng thành ra như vậy, đây quả thực là ma quỷ a!
Sau một lát, tiếng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa,
"Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, tao không hi vọng có người ngoài biết, nếu có người dám tiết lô ra ngoài nửa chữ, tao sẽ không dễ dãi như thế này đâu! Nghe rõ chưa?"
Mọi người nghe thấy điều này, lập tức dập đầu như giã tỏi,
"Vâng vâng vâng! Chúng tôi tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài!"
"Cút đi!"
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo.
Mọi người nghe được điều này, lập tức như được đại xá, nơi nào còn dám ở lâu, vội vàng thi nhau chau chạy bán sống bán chết.
Đợi đến khi toàn bộ mọi người rời đi, Diệp Trần liếc qua thi thể trên đất, hướng về phía Tào Văn ở một bên nói:
"Anh Tào Văn, tôi giết người của anh, anh sẽ không trách tội tôi chứ?"
Vẻ mặt của Tào Văn hơi đổi một chút, vội vàng nói:
"Làm sao dám! Là chính Ba Mắt muốn chết, không trách được người khác!"
Diệp Trần mỉm cười,
"Yên tâm! Diệp mỗ ân oán rõ ràng, đã nhận chỗ tốt từ anh, ngày sau nếu có cần, tôi sẽ trả lại anh nhân tình này ngày hôm nay!"
Tào Văn nghe được điều này, lập tức như mở cờ trong bụng,
Ân tình của một tông sư Hóa Kinh, hơn nữa còn là một tông sư Hóa Kình tiền đồ vô lượng! Lấy ra để mà so sánh, một tên Ba Mắt lại tính là thứ gì?
...
Ra khỏi nhà hàng, học sinh lớp 12a3, phần lớn toàn bộ đã về nhà, duy chỉ có Ngô Lỗi, Đường Thanh Nhã còn có mấy người Trần Húc Dương, vẫn đứng ở cửa nhà hàng, không có vội vàng rời khỏi.
Ngô Lỗi vag Đường Thanh Nhã thì lo lắng cho an nguy của Diệp Trần, còn về Trần Húc Dương, tự nhiên là chuẩn bị xem trò cười của Diệp Trần.
"Này! Thằng Diệp Trần này, gần đây không biết uống thuốc gì, giống như biến trở thành người khác, quả thực điên điên không có điểm dừng! Lần này đắc tội anh Ba Mắt, ta nhìn xem cuối cùng hắn như thế nào!"
Nghe được lời này của Trần Húc Dương, Ngô Lỗi lập tức giận dữ,
"Trần Húc Dương! Mẹ nó ông còn muốn một chút thể diện không? Diệp tử không để ý tới sự nguy hiểm của bản thân, bảo vệ chúng ta rời khỏi, ông còn không biết cảm ơn, lại còn đứng sau lưng nói hắn như vậy"
Trần Húc Dương bị Ngỗ Lỗi chửi mắng trước mặt mọi người, lập tức vẻ mặt có chút không nhịn được, hừ lạnh nói:
"Tôi cũng không có nhờ hắn giúp tôi, là chính hắn muốn tỏ ra anh hùng, thì trách được ai?"
"Con mẹ nó!"
Ngô Lỗi rốt cuộc không nhịn được nữa, huy quyền muốn xông tới đánh Trần Húc Dương, mấy người khác vội vàng ngăn lại.
Ngay tại lúc mấy người lôi kéo can ngăn, không biết có ai kêu lên một tiếng,
"Mau nhìn! Có người đi ra!"
Mọi người vội vàng đồng loạt hướng vào trong nhà hàng nhìn lại, chỉ thấy đám đàn em của Ba Mắt, như nhìn thấy chuyện gì mà hoảng sự, vẻ mặt từng người tái mét, điên điên, rồ rồ từ trong nhà hàng lao ra.
"Tình huống như thế nào?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Trần Húc Dương tay mắt lanh lẹ, kéo đám người Vu Cương lại,
"Vu Cương, bên trong có chuyện gì xảy ra? Các ông tại sao hoảng hốt mà chạy?"
Đầu Vu Cương đầy mồ hôi, toàn thân phát run, hai mắt vô thần,
"Ta không biết, ta không biết..."
Vừa nói, mạnh mẽ đẩy Trần Húc Dương ra, sau đó không quay đầu lại chạy như thằng điên trên đường cái.
Lập tức mấy người càng không nghĩ ra, Vẻ mặt Ngô Lỗi lo lắng nói:
"Cũng không biết Diệp tử như thế nào rồi? Nếu không chúng ta lặng lẽ đi lên nhìn một chút?"
Trần Húc Dương cười lạnh,
"Ông muốn đi lên chịu chết không có người ngăn cản ông, chúng ta không đi!"
Sau khi nói xong lời này, Trần Húc Dương và mấy người khác cũng chạy, ở chỗ này chỉ còn lại hai người Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.
"Đi, ta đi lên với anh!"
Đường Thanh Nhã ngược lại không sợ hãi chút nào.
Nhưng hai người vừa mới bước vào trong nhà hàng, chỉ thấy ở thang máy phía trước mở ra, một người ở trong thang máy chậm rãi đi ra, tự nhiên chính là Diệp Trần.
Hai người lập tức mừng rỡ, vội vàng chạy tới,
"Diệp tử! Ông không sao chứ? Ba Mắt không có làm khó ông đi?"
Diệp Trần mỉm cười nói,
"Sau này hắn cũng không có cơ hội này!"
Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã nghe được điều này, đều là vẻ mặt không hiểu, bọn họ làm sao có thể đoán được, Anh Ba Mắt có hung danh hiển hách kia, đã sớm chết dưới tay của Diệp Trần rồi.
"Không sao là tốt rồi! Tôi đã từng nghe nói, Ba Mắt này là người lòng dạ độc ác, người đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt, lần này anh có thể thoát được một kiếp, anh rất may mắn, sau này cũng không được cậy mạnh mà ra mặt nữa! Anh có biết không?"
Đường Thanh Nhã tao ra tư thế của lớp trưởng, bắt đầu ân cần dạy bảo với Diệp Trần.
Diệp Trần thầm nghĩ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói ra,
"Vâng vâng, tôi nghe lời của lớp trưởng đại nhân!"
Ngô Lỗi đứng ở một bên, nhìn thấy hai người như vậy, đôi mắt hơi đảo, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, thất thanh nói:
"Ai nha! Ta chợt nhớ tới có chút việc, không chơi cùng các người nữa! Diệp tử, trách nhiệm đưa lớp trưởng đại nhân về nhà, tôi coi như là giao cho ông đi! Bái bai!"
Ngô Lỗi nói xong lời này, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần nhìn trợn mắt, sau đó trực tiếp chạy mất.
"Cái tên này!"
Diệp Trần dĩ nhiên là hiểu được, Ngô Lỗi là đang cố ý tác hợp hắn và Đường Thanh Nhã, ở kiếp trước lúc học đại học, hắn và Đường Thanh Nhã suýt chút nữa trở thành một đôi, là nhờ có cái tên này giúp một tay.
Đường Thanh Nhã cũng là người cực kì thông minh, trong nháy mắt cũng cảm nhận được tâm ý của Ngô Lỗi, gương mặt xinh đẹp không thể không đỏ lên, thấp giọng nói:
"Vậy, thật ra thì tôi không cần anh đưa tôi về, tôi đã gọi điện với người trong nhà, chắc là chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón tôi..."
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Cũng được, sau khi chờ người trong nhà của ngươi đến, ta lại đi!"
Đường Thanh Nhã ngay tức khắc cảm thấy ấm áp trong lòng, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đở hơn, thấp giọng lên tiếng,
"Ừm!"
Sau đó, sự im lặng kéo dài đến gần hai phút....
Hai người cứ như vậy đứng ở trước cửa nhà hàng, ai cũng không mở miệng nói một câu.
Đối với Đường Thanh Nhã, kiếp trước của Diệp Trần hoàn toàn chính xác có tình cảm với nàng, đáng tiếc về sau khi nàng chết thảm, chút tình cảm này cũng dần dần chôn vùi ở bên trong ký ức dài dằng dặc 800 năm, nhất là về sau ở Tu Chân giới, hắn gặp được Hi Nguyệt tiên tử người có tình cảm thân thàn với mình, trong lòng hắn không thể tiếp nhận những người phụ nữ khác trong trái tim mình.
Cho nên hiện tại hắn đối với Đường Thanh Nhã chỉ có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng lại rất khó lại có tình yêu...
Đường Thanh Nhã thấy Diệp Trần như là người gỗ đửng ở đó, chậm chạp không nói lời nào, dần dần trở nên phiền lòng, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.
Lúc này Diệp Trần từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, quay đầu cười nói:
"Làm sao? Lớp trưởng đại nhân thế nhưng có chuyện gì phiền lòng? Cô không ngại nói cho tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết!"
Đường Thanh Nhã vốn chỉ là bởi vì Diệp Trần đâm ra phiền lòng mà thở dài, nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, chợt nhớ tới chuyện lo lắng gần đây nhất kia, không thể không thở dài một hơi nói:
"Tôi gần đây hoàn toàn chính xác là có một chuyện khó giải quyết, nhưng chuyện này anh không giúp được tôi..."
Chương 25 Có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, vẻ mặt tự tin nói:
"Vậy thì chưa chắc! Trên đời này, chuyện tôi làm không được, thực sự là không nhiều lắm!"
"Phốc phốc ~ "
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, nhịn không được che miệng cười khúc khích, càm thêm xinh đẹp động lòng người, nói:
"Diệp Trần a Diệp Trần, uổng công tôi còn cho rằng anh là người thành thật, không nghĩ tới anh cũng chém gió trâu đến thế, vậy mà không xấu hổ một chút nào! Hèn chi bầu trời tối như vậy, hóa ra là do anh thổi mây đen bay tới! Ha ha ha!"
Đường Thanh Nhã cười đến run rẩy cả người.
Diệp Trần thấy Đường Thanh Nhã cười thành cái dạng này, không còn gì để nói,
"Tôi chỉ nói thật mà thôi, cô không cần cười lớn đến như vậy chứ?"
Đường Thanh Nhã nhìn sang dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của Diệp Trần, ngay tức khác càng cười to hơn, cười thở không ra hơi, một tay vịn vào người Diệp Trần, cả người lung lay như sắp ngã.
Diệp Trần thấy vậy, theo bản năng đưa tay nắm bờ vai của Đường Thanh Nhã, sợ cô ta người đến ngất đi.
Đúng lúc này,
"Két ~ "
Theo một tiếng phanh gấp của ô tô dừng lại, một chiếc xe Hummer màu đen dừng lại ở bên cạnh đường cái cách chỗ đứng của hai người không xa.
Ngay sau đó, cửa xe gần như là được đá văng ra, sau đó từ trong xe có một nam thanh niên dáng người khôi ngô nhẩy ra, lao nhanh thẳng tới chỗ hai người,
"Thằng nhóc kia! Thả em gái của tao ra!"
Nam thanh niên khôi ngô kia đi hai ba bước đã lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đánh ra một quyền hướng tới mặt Diệp Trần!
Một quyền mang theo tiếng gió rung động!
Hiển nhiên võ công của đối phương không kém!
Một quyền này nếu như mà đánh vào trên cơ thể của người bình thường, mũi bị đánh gãy còn là nhẹ, không khéo còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vẻ mặt Diệp Trần không thể không phát lạnh, thuận tay chụp một cái, đã bắt được cổ tay của nam thanh niên khôi ngô kia, sau đó dùng lực giơ lên nhẹ nhàng quay vòng qua đầu thanh niên 180 độ, sau đó lấy mũi chân đá vào đằng sau đầu gối thanh niên kia một cái, thanh niên kia ngay tức khắc quỳ một chân trên đất, cũng không có cách nhào nhúc nhích.
"Không được vô lễ!"
Một tiếng nói không được vô lễ vang lên, ở trong Hummer lại đi ra một ông già.
Ồ!
Tốc độ của ông già này còn nhanh hơn, ra chiêu cũng mạnh hơn, trong nháy mắt đã lao tới trước người Diệp Trần, nắm lấy cổ tay của hắn, hiển nhiên là muốn cứu thanh niên khôi ngô này từ trong tay của Diệp Trần ra.
"Hừ!"
Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, đồng thời cánh tay đột nhiên rung một cái,
Đạp! Đạp! Đạp! Đạp!
"Ồ!"
Trong miệng ông già kia phát ra tiếng kêu sợ hãi, đồng thời cả người như gặp phải sét đánh, thậm chí còn phải lùi lại bốn năm bước, hơn nữa khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, dường như lúc nào cũng muốn phun một ngụm máu ra!
"Hóa ra là tông sư ở trước mặt! Mạnh mỗ thất lễ!"
Ông già này cũng có phản ứng cực nhanh, sau khi bị Diệp Trần đẩy lui, lập tức đánh giá thanh niên mặc đồng phục học sinh ở trước mắt này, lại là tông sư Hóa Kình, trong lòng vừa sợ lại ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không còn dám hành động thiếu suy nghĩ,
"Các hạ đến cùng là người phương nào? Vì sao muốn cưỡng ép công tử và tiểu thư nhà ta?"
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Đường Thanh Nhã ở bên cạnh cũng kịp phản ứng lại,
"Anh, ông Mạnh! Các người đây là đang làm cái gì? Diệp Trần, đây là anh ta, anh nhanh thả hắn!"
Hóa ra, thanh niên khôi ngô kia, lại là anh trai của Đường Thanh Nhã tên là Đường Thanh Sơn!
Trước đó Đường Thanh Nhã gọi điện cho anh trai của cô xin giúp đỡ, nói mình ở nhà hàng Diễm Dương gặp phiền phức, thế là Đường Thanh Sơn dẫn cao thủ trong nhà, hỏa tốc chạy tới.
Vừa đến nhà hàng Diễm Dương, Đường Thanh Sơn ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần ôm Đường Thanh Nhã, theo bản năng coi Diệp Trần chính là phiền phức mà Đường Thanh nhã nói, vì vậy không hề suy nghĩ, trực tiếp lao tới.
Diệp Trần hiểu rõ tình huống, buông tay thả Đường Thanh Sơn ra, thản nhiên nói:
"Sau này làm việc đứng xúc động như vậy, lần này may mắn gặp phải người là tôi, bằng không anh cũng không có may mắn như thế!"
Đường Thanh Sơn bị một thiếu niên so với mình nhỏ hơn rất nhiều, bị một trận ông cụ non răn dạy, lập tức tức đến nổ phổi,
"Cái thằng này mày..."
Còn chưa đợi Đường Thanh Sơn mắng ra hết, ông già ở sau lưng hắn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại, nhẹ giọng nói:
"Thanh Sơn, không được xung động! Người này chắc là tông sư Hóa Kình!"
"Cái gì!"
Đường Thanh Sơn nghe được lời này của ông già, hai mắt lập tức trợn ngược lên thật lớn, nhìn Diệp Trần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhát thời cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Trần thấy ông già kia đã nhân ra thực lực của mình, biết nếu tiếp tục ở đây, sẽ lại có một trận phiền phức, thế là hướng về phái Đường Thanh Nhã mỉm cười nói,
"Người nhà của cô đã tới, vậy ta cũng nên về rồi! Nhớ kỹ, sau này cô có phiền phức gì, cứ tới tìm ta!"
Nói xong một câu này, Diệp Trần quay người đi,
"Đợi..."
Đường Thanh Nhã vừa muốn mở miệng, lại phát hiện mình thấy hoa mắt, sau khoảnh khắc Diệp Trần đã đi tới hơn mười mét.
Thực ra thì, từ lúc Đường Thanh Sơn xuống xe, ra tay với Diệp Trần, được Diệp Trần sử dụng một chiêu chế phục, đến lúc ông già kia ra tay lại bị đánh lui trở lại, chẳng qua chỉ là trong một cái chớp mắt.
Đợi đến lúc sau khi Đường Thanh Nhã hoàn toàn kịp phản ứng, đôi mắt đẹp sáng như sao kia không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng đi càng xa trong màn đêm kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác khác lạ rất lớn,
"Đây là Diệp Trần mà ta biết sao?"
...
Xe Hummer trên đường trở về Đường gia,
"Ông Mạnh, anh, cháu phải nói bao nhiêu lần nữa thì các người mới tin tưởng? Anh ta thật sự là một người bạn học trong lớp chúng ta mà thôi, các người không thấy anh ấy còn mặc quần áo đồng phục học sinh sao?"
Đường Thanh Sơn trợn lớn hai mắt,
"17 tuổi tông sư Hóa Kình! Hơn nữa gia cảnh bình thường, không có bất kỳ bối cảnh gì, điều này sao có thể? Ông Mạnh, không phải ngài nhìn lầm chứ?"
Ông già kia được gọi là "Ông Mạnh", cau mày suy nghĩ một lát, mới buồn bã nói:
"Người này quả thật có chút cổ quái, hơn nữa khi hắn phát ra khí kình bá đạo vô cùng, cùng với võ gỉa Nội Kình khác rất khác nhau..."
"Nhưng, lấy thực lực của lão phu, coi như là cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, cũng tuyệt đối không có khả năng trong một chiêu có thế ép ta lui lại, hơn nữa còn tùy ý như vậy, người này coi như không phải tông sư Hóa Kình, chỉ sợ cũng có thực lực của tông sư Hóa Kình!"
"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tông sư Hóa Kình trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh, vì sao trước đó ta chưa từng nghe nói?"
Ông già nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra.
Đường Thanh Sơn hai mắt trợn lên, xoay người, nhìn về phía Đường Thanh Nhã ở bên cạnh nói:
"Tiểu Nhã, anh thấy em và cậu bé kia có quan hệ không tệ nha! Hay là cuối tuần này, em hẹn cậu ấy về tới trong nhà một chuyến, cũng làm cho anh của em giúp em nhìn một chút, được không?"
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên,
"Anh, anh nói cái gì đó! Em và hắn chỉ có quan hệ bạn học bình thường thôi..."
Đường Thanh Sơn cười ha ha một tiếng,
"Anh chỉ là bảo em hẹn cậu ấy vào trong nhà mình làm khách, cũng không nói ngươi và hắn có quan hệ gì khác a! Em gái tốt của ta, đây không phải là giống như có ý chưa đánh đã khai hay sao?"
Gương mặt Đường Thanh Nhã càng đỏ hơn, trực tiếp xoày đầu qua bên khác,
"Hừ! Không thèm để ý tới anh!"
Ông Manh kia ở một bên, đột nhiên chen lời nói:
"Thanh Nhã, ông nhớ được cháu và công tử của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, hình như có mang theo hôn ước a?"
Ông Mạnh kia vừa nói ra lời này, cả hai người Đường Thanh Nhã và Đường Than Sơn đều biến sắc, nhất là Đường Thanh Nhã, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên câu nói này đã chạm vào nỗi đau của nàng,
"Bất quá đó là mong muốn đơn phương của cha ta và bọn họ, ta không muốn gả cho Mạc Trường Vân, cái loại công tử chỉ biết ăn chơi kia!"
Ông Mạnh kia lại thở dài một hơi, nói:
"Mặc dù Đường gia chúng ta là đệ nhất gia tộc ở Vân Châu, nhưng trong những năm gần đây, đang trong tình trạng xuống dốc, toàn bộ là nhờ vào uy vọng của ông nội các cháu tới chống đỡ mà thôi, bây giờ ông nội các cháu bệnh nặng, nếu như thực sự có chuyện bất trắc gì xảy ra, Đường gia chỉ sợ sẽ bị Tào gia và Lâm gia bọn họ hoàn toàn bỏ qua, đây chính là nguyên nhân mà vì sao cha của cháu cứ buộc phải thông gia với Mạc gia ở thành phố Thiên Hải..."
Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Chẳng lẽ ông Mạnh cũng cảm thấy, cháu cần phải vì lợi ích của gia tộc, hy sinh sinh hạnh phúc cả đời của mình sao?"
Không nghĩ tới, Ông Mạnh kia lại khoát tay áo nói:
"Không! Ý tứ của ông đó là, nếu như cháu thật không đồng ý vụ hôn nhân này, Diệp Trần kia, có lẽ đó sẽ là cơ hội của cháu!"
Bình luận facebook