• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 341-345

Chương 341 Muốn nghe chuyện cũ của tôi không?

Thuật Sưu hồn, là tà thuật mà rất hay gặp ở Tu Chân giới, thông qua thần niệm đi quét hình ký ức của đối phương, từ đó thu hoạch được tin tức mà mình muốn.

Mà Diệp Trần thi triển môn thuật Sưu hôn này thì càng thêm tà ác bạo lực, trực tiếp sử dụng lực lượng thần hồn cường đại, bắt lấy ký ức của đối phương từ trong thức hải đi ra, đồng thời tiến hành thôn phệ, tốc độ thì rất nhanh!

Đương nhiên, cái giá lớn phải trả đó là người bị thi thuật này sẽ mất đi tất cả ký ức, hơn nữa thần thức bị hủy biến thành một kẻ ngu ngốc.

Diệp Trần sở dĩ muốn thôn phệ ký ức của Liễu Sinh Chính Long chính là muốn dò xét tin tức về Vũ Hạc tiên nhân đệ nhất nhân của Đảo quốc có tiếng tăm lừng lẫy này.

Dựa theo truyền thuyết, người này sớm ở chiến tranh thế giới thứ hai cũng đã là tồn tại cấp bậc tiên nhân, năm đó tới ép Thánh Tâm các, khiến Thánh Tâm các không dám nhúng tay vào chiến sự giữa Hoa Hạ quốc và Đảo quốc.

Người này sống tới bây giờ, chỉ sợ đến hơn hai trăm tuổi đi, tu vi chắc là sâu không lường được, không biết so với Tần Đạp Thiên thì như thế nào?

Đáng tiếc, trải qua một phen tìm kiếm Diệp Trần chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh già nua, trong trí nhớ của Liễu Sinh Chín Long này thế mà không có dung mạo của vị Vũ Hạc đại tiên kia.

Thông qua ký ức của Liễu Sinh Chính Long, Diệp Trần chỉ có thể dò xét đến, người này ở trong Nhật Chiếu Thần cung tổng bộ của Tinh Quốc xã, dường như không có ai từng thấy qua khuôn mặt thật sự của hắn, ngay cả Liễu Sinh Chính Long tên đồ đệ này cũng chưa bao giờ nhìn thấy!

Hơi có chút thất vọng, Diệp Trần đã biến Liễu Sinh Chính Long thành ngu ngốc thuận tay nhét vào góc tường, lúc này mới nhìn về phía một bên, Tiêu Nhược Dương và võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc kia sớm đã bị dọa đái ra quần.

Võ sĩ tuổi trẻ của Đảo quốc kia nhìn thấy chú ruột của mình giống như thần tiên kia, thế mà một chiêu của đối phương cũng không thể ngăn cản được, bây giờ nhìn giống như con có chết nằm ở trong góc tường, lập tức dọa đến hồn vía đều muốn bay ra ngoài.

Tuy nhiên sau khi kịp phản ứng, ở dưới sự thúc đẩy bởi một mong muốn mạnh mẽ đó là cầu sống, võ sĩ trẻ tuổi kia nhanh chóng lao về phía trước mặt Tiêu Nhược Hi, cầm trường kiếm trong tay gác ở trên cổ Tiêu Nhược Hi, "Ngươi đừng tới đây! Bằng không ta giết cô ta!"

"Hừ!"

Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp hừ lạnh một cái, một đạo công kích bằng tinh thần đã phát ra.

Oanh!

Toàn thân của võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc kia lập tức chấn động, sau đó con ngươi nhanh chóng lan rộng, rồi mới mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.

Một chiêu đánh bại Liễu Sinh Chính Long, một đạo thần niệm diệt sát võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc kia, người cuối cùng còn lại là Tiêu Nhược Dương lập tức không nhịn được nữa, trực tiếp té ngã quỳ gối trên mặt đất bắt đầu liều mạng dập đầu như giã lạc, "Diệp thần tiên! Ta sai rồi! Cầu ngài tha ta lần này đi! Ta cam đoan sau này cũng không dám như thế nữa!"

Diệp Trần mặc kệ hắn, thuận tay một chiêu, trường kiếm của võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc trước đó tự động bật lên bay về phía trước mặt Tiêu Nhược Hi.

"Giết hắn!"

Diệp Trần chỉ vào Tiêu Nhược Dương đang ở trên đất mở miệng nói.

"Cái gì!"

Tiêu Nhược Hi nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức giật nảy mình, sau đó liên tục lắc đầu, "Không không! Ta không làm được!"

Diệp Trần nhướng mày, "Hắn hại chết mẹ của cô, bây giờ lại muốn giết cô, chẳng lẽ cô không muốn báo thù sao?"

Cảnh ngộ của Tiêu Nhược Hi để Diệp Trần nhớ tới chính mình, trải nghiệm cuộc sống của hai người rất giống nhau cho nên để họ không thể không có cùng chung một mối thù.

Hôm đó, ở Diệp gia Kinh Đô, bởi vì Diệp Thiên Ca lấy cái chết ra để cầu Diệp Trần tạm thời buông tha Diệp Vô Thương, chuyện sau này còn muốn đi lấy cái mạng nhỏ của Diệp Vô Thương nhưng không nghĩ tới tên kia lại mất tích một cách bí ẩn, về sau mỗi khi nhớ tới việc này, hắn cũng không thể không có chút hối hận.

Mà hành động của Tiêu Nhược Dương trước mắt này, gần như giống với Diệp Vô Thương ở kiếp trước, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, còn có phần hơn, Diệp Trần há có thể tha cho hắn sống ở trên thế gian này?

Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tức lại vội vàng bò tới trước mặt Tiêu Nhược Hi, khóc ròng ròng nói:

"Nhược Hi! Em! Anh biết anh là cầm thú, anh không phải người! Nhưng anh dù sao cũng là anh của em! Anh cầu xin em! Cầu em tha cho anh đi!"

Dù sao Tiêu Nhược Hi cũng chỉ là người bình thường, nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Nhược Dương thê thảm như thế, không thể tránh khỏi mềm lòng đi mấy phần.

Diệp Trần thấy thế, biết lại để cho cái tên này nói nhảm tiếp, chỉ sợ Tiêu Nhược Hi càng thêm mềm lòng mà không xuống tay được, thế là trực tiếp thuận tay vung lên, trường kiếm bắn thẳng tới Tiêu Nhược Dương, "Không được!" Tiêu Nhược Hi nhịn không được hô lớn một tiếng, đáng tiếc lúc này đã muộn.

Phốc!

Trường kiếm trực tiếp đâm vào trái tim của Tiêu Nhược Dương, sau đó lập tức ngã trên mặt đất, co quắp một trận, không còn hơi thở.

Tiêu Nhược Hi thấy thế, toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất, cho dù trong nội tâm của nàng đối với Tiêu Nhược Dương hận muốn chết, thế nhưng khi thấy đối phương chết ở trước mặt cô, vẫn là không thể không cảm thấy có chút đau lòng.

Mặc kệ nói thế nào đi nữa, người này dù sao cũng là anh của cô.

Diệp Trần vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi tới trước mặt Liễu Sinh Chính Long, thu Trảo Trĩ kiếm của hắn lại, thuận tiện lục soát trên thân của hắn một lần, lấy hộ chiếu, giấy chứng nhận các thứ liên quan đều nhét vào trong Càn Khôn Trạc rồi mới thuận tay bắn ra một đạo Tam Muội chân hỏa.

Chỉ lát sau, thi thể của Liễu Sinh Chính Long hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Làm xong xuôi chuyện này, hướng về phía Tiêu Nhược Hi khoát tay áo, "Đi thôi!"

Diệp Trần trực tiếp đi về phía đầu hẻm.

Tiêu Nhược Hi nhìn qua đạo thân ảnh này, tâm tình lập tức vô cùng phức tạp, tuy rằng biết rõ Diệp Trần làm như thế cũng là bởi vì suy nghĩ cho bản thân mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút oán khí.

...

Sau khi hai người đi ra khỏi cái hẻm nhỏ vắng vẻ âm u này, Diệp Trần mở miệng nhàn nhạt nói:

"Tôi phải lập tức trở về Vân Châu, cô về nhà thu dọn một chút, đợi chút nữa tôi lái xe đi đón cô!"

Không nghĩ tới, Tiêu Nhược Hi lại lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói:

"Không cần! Cũng không có cái gì cần phải thu dọn, tôi gọi điện cho cha tôi là được!"

Diệp Trần biết, mặc dù lần này Tiêu Nhược Hi đi theo chính mình, cũng đã gặp không ít cảnh tượng giết người, thế nhưng người hắn giết lần này, dù sao cũng là anh của cô ta, trong lòng nhiều ít chắc chắn vẫn có chút không thoải mái.

...

Trên đường trở về Vân Châu, từ đầu tới cuối Tiêu Nhược Hi không nói câu nào, giống như đang hờn dỗi với Diệp Trần.

"Thế nào? Tôi giết anh cô, cô bây giờ rất hận tôi phải không?"

Diệp Trần đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Nhược Hi hơi sững sờ, trầm mặc một lát sau mới lắc đầu, "Trước đó thì có một ít, tuy nhiên bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, người như hắn, đáng chết!"

Nói tới đây, Tiêu Nhược Hu dừng lại một chút sau đó lại nói:

"Tôi chỉ là nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao hắn lại có hận thù đối với mẹ của tôi lớn tới như vậy, tôi luôn tự nhủ với lòng mình phải đối đãi hắn như anh trai ruột thịt thực sự của mình, nhưng hắn lại vì chút gia sản này thế mà không quản gì muốn giết tôi!"

Lời này của Tiêu Nhược Hi lập tức để Diệp Thần nhớ tới chuyện tám trăm năm trước, hắn thấy qua rất nhiều câu chuyện cốt nhục tương tàn, không thể không thở dài một hơi, "Nhà của Đế Vương là vô tình nhất! Đối với những người bị cám dỗ bởi lợi ích mà nói, cốt nhục thân tình đều có thể không cần, huống chi là cô và hắn, bị vướng vào những ân oán của thế hệ trước, hắn muốn giết cô cũng không có gì kỳ lạ!"

Nói tới đây, Diệp Trần nghĩ tới thân thế của mình, nhịn không được lại nói tiếp:

"Cô muốn nghe chuyện cũ của tôi không?"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, hai mắt lập tức sáng lên, ngay lập tức dùng sức gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ vui mừng.
Chương 342 Lời mời của Hắc Ám Vô Giới

Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm, lúc trở về Vân Châu thì đã là đêm rất khuya.

Trực tiếp trở về tiểu khu Tử Kim Sơn, đi tới biệt thự số một.

Két ~

Diệp Trần đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, lúc xe đi vào nơi cách biệt thự còn có mấy chục mét, bỗng nhiên dừng lại.

Tiêu Nhược Hi dang không hiểu là có ý gì, Diệp Trần đã quẳng xuống một câu, mở cửa xe đi xuống, "Thành thật chờ ở trên xe!"

Xuống xe, Diệp Trần từ từ đi về phía biết thự, đồng thời mở miệng cao giọng nói:

"Đã tới rồi, vậy thì tất cả lăn ra đi!"

Sưu sưu sưu!

Tiêu Nhược Hi đang âm thầm tò mò, Diệp Trần đang nói chuyên với người nào, bỗng nhiên có mấy bóng người ở trong bụi rậm ở xung quanh biệt thự chui ra, nhanh chóng bao vây lấy Diệp Trần vào giữa.

"Khặc khặc! Không hổ là Diệp Cuồng Tiên, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng, nói lại nói ra một lời tiếng Hoa Hạ rất lưu loát.

Còn về phần ba người khác, dáng dấp một người so với một người đều kỳ quái.

Một người có mái tóc màu tím, dáng người cao lớn khôi ngô, trong tay mang theo một cái cự chùy.

Một người thì toàn thân đen như than củi, so với người da đen còn muốn đen hơn, toàn thân lại mặc quần áo đen, giống như hòa tan vào nhau.

Còn có một người nữa thì khắp toàn than từ trên xuống dưới đều là mụn cơm to to nhỏ nhỏ, giống như là một con cóc hình người.

Thần niệm của Diệp Trần hơi quét qua từng người trong bốn người trước mắt này, phát hiện trong cơ thể của bốn người này, có một cỗ năng lượng cực kỳ không kém, không thể không khẽ chau mày lạnh lùng nói:

"Ta không cần biết các ngươi là ai? Mục đích tới đây là gì? Cho các ngươi khoảng thời gian mười giây, hoặc là cút! hoặc là chết!"

Bốn người nghe được điều này, tất cả lập tức giận dữ, "Dám nói chuyện như thế với bốn Ma Vương của Hắc Ám Vô Giới chúng ta thì ngươi chính là người đầu tiên!"

"Đừng tưởng rằng giết ba cái phế vật của tổ chức Sam Khẩu kia thì ngươi đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi!"

"Thu hồi lời nói vừa rồi, ngoan ngoãn nói xin lỗi với chúng ta, có lẽ có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Ngoài người đàn ông trung niên gia trắng cầm đầu ra, ba người còn lại thì thi nhau la hét om sòm.

...

Diệp Trần nghe được lời của ba người này, lông mày cũng không thể không hơi nhíu lại, "Hắc Ám Vô Giới danh xưng chúa tể thế giới ngầm trên toàn cầu sao?"

Tổ chức này hắn đã từng được nghe Dịch Sơn Hà nói qua.

Nghe nói "Hắc Ám Vô Giới" này là một nhóm người có công năng đặc dị cường đại tạo thành, mỗi người đều có thiên phú thần thông không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ tự xưng là chủ nghĩa vô chính phủ, từ trước tới nay làm việc không theo một quy tắc nào, ngay cả dạng cường quốc quân sự như Mỹ quốc đều đối với bọn hắn kính sợ mà tránh xa, không dám tùy tiện đắc tội.

Nghe được Diệp Trần thế mà biết tên của tổ chức bọn hắn, người đàn ông trung niên da trắng nhìn qua bình thường một chút, lập tức nở ra nụ cười đắc ý, "Diệp tiên sinh, ngươi không nên hiểu lầm, hôm nay chúng ta tới đây, không phải là 10 tỷ đô la mỹ mà tổ chức Sam Khẩu treo thưởng!"

"Thật ra thì, chúng ta là phụng lệnh của Giới Chủ, đặc biết tới đây mời ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta!"

Lời này nhưng lại có chút vượt ra ngoài ý liệu của Diệp Trần, "Gia nhập tổ chức của các ngươi sao?"

Người đàn ông trung niên da trắng lại nói tiếp:

"Không sai! Gia nhập tổ chức chúng ta!"

"Thật ra thì sớm tại trước đó lúc ngươi đại chiến với cao thủ của bảy đại tổ chức sát thủ ở trên đảo Vĩnh Ninh, Hắc Ám Vô Giới chúng ta đã và đang để ý tới ngươi..."

"Chúng ta đã điều tra qua quá khứ của ngươi, ngươi từ nhỏ không cha không mẹ, dường như cũng không có sư phụ, hơn nửa năm trước, ngươi chẳng qua chỉ là một học sinh cấp ba rất bình thường, thế nhưng ở trong một đêm, ngươi lại trở thành cao thủ tuyệt đỉnh!"

"Đầu tiên là giết Vu Thành Hùng tông sư Hóa Kình, sau đó ở trên biển giết chết Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, từ một trận chiến đó mà thành danh!"

"Ngay sau đó ngươi ở tại đảo Vĩnh Ninh, một người độc đấu bát đại thế lực, diệt bảy cao thủ Thánh Cảnh, rồi mới ở dưới mí mắt của hải quân Mỹ quốc oanh sát hoàng kim chiến thần Bì Đặc..."

...

Người đàn ông trung niên da trắng chậm rãi mà nói, nói sự tích nửa năm gần đây của Diệp Trần thuộc như lòng bàn tay ra.

Ngay cả Diệp Trần sau khi nghe xong, hai mắt cũng không thể không khẽ híp một cái, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng, "Các ngươi dám điều tra ta?"

Người đàn ông trung niên da trắng không nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trần mà cười ha ha một tiếng, ngạo nghễ nói:

"Chỉ cần ở trên Trái Đất này có chuyện xảy ra, chỉ cần là chuyện mà Hắc Ám Vô Giới chúng ta muốn biết, vậy thì không có chuyện gì là không biết!"

Diệp Trần cười lạnh một tiếng, "Thật sao? Vậy các ngươi còn biết những gì? Không ngại nói ra toàn bộ để cho ta nghe một chút!"

Người đàn ông trung niên da trắng cười nhạt một tiếng, "Căn cứ tình huống chúng ta nắm giữ được tới xem, nếu như ta đoán không sai thì ngươi chắc là thức tỉnh một loại siêu năng lực nào đó phải không? Bằng không căn bản không có cách nào để giải thích được vì sao ngươi có thể ở trong thời gian ngắn như thế mà lại có thực lực cường đại tới như vậy!"

Người đàn ông trung niên da trắng nói xong, vẻ mặt chắc chắn, giống như đã nhìn thấu Diệp Trần.

Diệp Trần đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó suýt chút nữa thì cười lớn một tiếng.

Siêu năng lực?

Thật đúng là thua thiệt cho những gì bọn họ nghĩ ra được!

Người đàn ông trung niên da trắng căn bản không có chú ý tới nét mặt biến hóa của Diệp Trần, tiếp tục chậm rãi mà đàm đạo:

"Tuy rằng chúng ta bây giờ còn không biết ngươi đến cùng đã thức tỉnh siêu năng lực gì, thế nhưng có thể ở trong thời gian ngắn như thế đạt tới thực lực cường đại như vậy, ít nhất hẳn cũng là siêu năng lực siêu cấp S!"

"Chắc hẳn ngươi cũng biết, Hắc Ám Vô Giới chúng ta mời chào tất cả đều là người có siêu năng lực, lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần gia nhập chúng ta, nhất định có thể đưa năng lực của ngươi hoàn toàn phát huy ra, nói không chừng trong tương lai vượt qua Giới Chủ đại nhân của chúng ta cũng chưa biết chừng!"

Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, đã lười nghe nghe hắn tiếp tục nói bậy, trực tiếp khoát tay áo nói:

"Thật xin lỗi, ta đối với tổ chức của các ngươi không cảm thấy hứng thú một chút nào, mời các ngươi trở về đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần chuẩn bị xoay người lại lái xe, không nghĩ tới trong số bốn người vây quanh này, người đàn đàn ông trung niên khôi ngô cao lớn có mái tóc màu tím, lạnh lùng nói:

"Tiểu tử! Chẳng lẽ ngươi muốn cự tuyệt lời mời của Hắc Ám Vô Giới sao?"

Diệp Trần nhún vai, không để ý nói:

"Ngươi có thể cho là như thế!"

"Vậy ngươi chính là đang tìm cái chết!"

Người đàn ông trung niên có mái tóc màu tím nói xong, đang muốn động thủ đối với Diệp Trần, tuy nhiên lại bị người đàn ông trung niên da trắng ngăn lại, đối với Diệp Trần nói ra lời nói sâu xa:

"Diệp tiên sinh, ta cảm thấy ngươi vẫn là nên suy nghĩ thêm một chút!"

Đám người chúng ta đạt tới cấp độ này, thực lực vượt xa người bình thường, đã tiến hóa tới một cấp độ sinh mệnh hoàn toàn mới, không thể đem chúng ta so sánh với đám những người phàm tục chẳng qua chỉ như con kiến hôi kia!

"Có lẽ ngươi bây giờ đối với thế tục hồng trân có chỗ lưu luyến, thế nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ chán ghét, cho tới lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra chỉ có gia nhập những đồng loại như chúng ta mới là kết cục tốt nhất của ngươi!"

"Hơn nữa chỉ cần ngươi gia nhập chúng ta, tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, chúng ta cũng có thể ra tay giúp ngươi giải quyết! Ý của ngươi như thế nào?"

Không thể không nói, người đàn ông trung niên da trắng này nói năng rất khéo léo, nếu như Diệp Trần không phải là người có ký ức tu chân tám trăm năm, nói không chừng thật đúng là bị hắn thuyết phục.

"Chuyện của ta, cũng không cần các ngươi tới phí tâm!"

Diệp Trần thẳng thắn cứng rắn từ chối một lần nữa.

Người đàn ông trung niên da trắng thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như thế, ngay lập tức cũng nổi giận, "Ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi, ngươi cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Lấy lợi ra để dụ không thành thì đổi sang uy hiếp sao? Đáng tiếc a, ở trong mắt các ngươi người bình thường là con kiến hôi nhưng ở trong mắt của ta, các ngươi sao lại không phải là con kiến hôi chứ?"
Chương 343 Biến thành của mình!

Bốn người nghe được điều này, lập tức giận tới tím mặt, "Muốn chết!"

Người đàn ông trung niên khôi ngô có mái tóc màu tím kia hiển nhiên có tính tỉnh táo bạo nhất, trực tiếp vung cự chùy trong tay lên, hung hăng đập về phía Diệp Trần!

Ầm ầm!

Cự chùy này, không biết được chế tạo ra từ loại chất liệu nào, dường nhưng nặng một cách kỳ lạ, mà lực lượng của người đàn ông có mái tóc màu tím này cũng như vậy lớn tới kinh người, lúc cự chùy xẹt qua trên không trung giống như ngay cả không trung đều muốn bị vỡ ra! Xung quanh cuồng phong gào thét!

"Hừ!"

Diệp Tràn hừ lạnh một tiếng, kim mang trên người hiện ra, trực tiếp một quyền đập tới thanh cự chùy kia!

"Ừm?"

Người đàn ông trung niên có mái tóc màu tím thấy thế, lập tức hơi kinh hãi.

Ba người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó thì thi nhau cười nhạo trong lòng.

"Tiểu tử này thật đúng là không biết sống chết!"

"Năng lực giả của tóc tím là lực lượng, một chùy tùy tiện là có lực đạo hơn vạn cân, lại thêm thanh cự chùy được chế tạo từ thiên thạch nặng ngàn cân, hắn lại dám cầm nắm đấm đi đón!"

"Một chùy này xuống tới, coi như thân thể như sắt thép cũng có thể oanh thành nhão nhoẹt, ta cũng không tin ngươi còn có mạng mà sống!"

...

Thế nhưng chẳng mấy chốc, kết quả nhưng lại làm cho bọn họ cả kinh tới tròng mắt đều nhanh muốn rớt xuống.

Ầm!

Chỉ thấy, nắm đấm gầy yếu của Diệp Trần kia va chạm với cự chùy của tóc tím, cái trước không hề động một chút nào, ngược lại là tóc tím giống như người khổng lồ nhỏ, bị chấn động đến liên tục lùi lại bảy tám bước!

"Cái gì!"

Mặt mũi của mọi người ngay lập tức phủ lên đầy vẻ kinh hãi, "Thế mà một cú đẫm của hẵn cũng đỡ được một kích toàn lực của tóc tím!"

"Hóa ra hắn cũng là năng lực giả lực lượng! Hơn nữa chỉ sợ là năng lực giả lực lượng siêu cấp SS!"

"Điều này khó trách!"

...

"Không thể nào! Lực lượng của ngươi sao lại cường đại như thế? Ta không tin!"

Tóc tím đối với lực lượng của mình là có sự tự tin tuyệt đối, quả thực không thể nào tiếp thu được sự thật này, ngay lập tức huy động cự chùy một lần nữa, đầu tiên là nhảy lên thật cao, sau đó cả người ở trên không trung nhanh chóng xoay tròn mười mấy vòng rồi mới hung hăng giáng xuống Diệp Trần ở phía dưới. Lần đánh này như tung ra hết vốn liếng của mình ra đánh cược một lần cuối.

"Toàn Phong Cuồng Vũ!"

Lần này, uy thế của cự chùy kia, so với trước đó mạnh lên không chỉ gấp năm lần!

"Xem ra tóc tím đang làm thật!"

"không biết lúc này, tiểu tử này còn có thể gánh vác được hay không?"

"Coi như hắn là năng lực giả lực lương siêu cấp SS, e rằng cũng không thể lấy nhục thân để chống lại a?"

...

Thế nhưng, kết quả lại vượt qua ngoài ý liệu của mấy người một lần nữa.

Chỉ thấy, Diệp Trần vẫn một quyền nhẹ nhàng như trước, hướng cự chùy kia đón lấy!

Ầm ầm!

Mặt đất dưới chân Diệp Trần lập tức lõm xuống dưới tạo thành một cái hố lớn rất sâu, tuy nhiên Diệp Trần vẫn không hư hao chút nào, ngược lại tóc tím ở trên cao nhìn xuống, lần nữa bị đẩy lùi bay ra ngoài, ngã chổng vó ra ngoài mấy chục thước, hơn nữa còn phun ra một ngụm máu tươi!

Ba người còn lại thấy thế, ngay lập tức thi nhau biến sắc!

Bọn họ làm sao biết được rằng, thật ra thì nếu chỉ luận về lực lượng nhục thể, Diệp Trần cũng chưa chắc mạnh hơn tóc tím này, chỉ có điều hắn có Lưu Ly Kim Thân hộ thể, lại rất am hiểu về phát lực và pháp môn giảm bớt lực, tóc tím này chỉ dùng man lực to con làm sao có thể đánh đồng được?

Thật ra thì, chẳng những bốn người đối với biểu hiện của Diệp Trần cực kỳ chấn động, Diệp Trần đối với biểu hiện của tóc tím thì cũng hơi ngạc nhiên một chút.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tóc tìm này chẳng những trong cơ thể không có một chút chân nguyên nào cũng không phải là võ giả nội kình, chỗ dựa vào của hắn thuần túy chỉ là lực lượng nhục thể, như vậy thực sự là khủng bố!

"Xem ra, cái gọi là năng lực giả lực lượng, thật ra chính là trời sinh Man thể ở trong Tu Chân giới!"

Trong lòng Diệp Trần không thể không âm thầm suy nghĩ.

Cái gọi là trời sinh Man thể, chính là sinh ra đã có lực lớn vô cùng, rất thích hợp tu luyện công pháp tu thể và thuật luyện thể của ma tộc.

Hay nói cách khác, tóc tím này, nếu như là người ở Tu Chân giớ,i cũng miễn cưỡng được coi là một thiên tài tu thể.

Cũng chính bởi vì điều này, Diệp Trần ở giây phút cuối cùng bỗng nhiên thu lại mấy phần lực, bằng không một quyền vừa rồi sớm cũng đã đánh chết hắn!

...

"Thực lực của người này vượt xa dự đoán! Mọi người cùng nhau xuất thủ!"

Mắt thấy tóc tím hai chiêu đã bị người thiếu niên trước mắt này đánh cho phun máu, ba người còn lại ngay lập tức bắt đầu luống cuống, người đàn ông trung niên da trắng kia hét lớn một tiếng, hướng về phía hai người khác ra lệnh.

Diệp Trần nhìn ba người đang vây quanh, tiện tay phủi bụi ở trên người một cái, thản nhiên nói:

"Có bản lãnh gì cứ việc xuất ra đi, để cho ta nhìn xem các ngươi là cái dạng năng lực gì!":

Ba người bị Diệp Trần coi thường như thế, ngay lập tức ba người tức giận tới không chịu được, "Trước tiên tiếp thử một đao của ta chút!"

Người đàn ông trẻ tuổi cả người đen nhánh như than củi kia bỗng nhiên rút ra một thanh trường đao từ bên hông, sau đó thân thể nhoáng một cái, thế mà biến mất tại chỗ không thấy đâu!

"Ừm?"

Ngay lập tức Diệp Trần hơi kinh hãi, sau đó đã cảm nhận được phía sau truyền tới một đạo gợn sóng!!

"Thuấn di?"

Khanh!

Trường đao của đối phương chém vào phía sau lưng Diệp Trần, tuy rằng chưa thể làm Diệp Trần bị thương một chút nào, thế nhưng lại để hắn vì thế mà thực sự kinh ngạc.

Phải biết, cho dù là Diệp Trần bây giờ, tuy thúc giục tốc độ đạt tới mức cực nhanh, ở trong mắt người bình thường như là thuấn di, lại cũng không phải là thuấn di chân chính, chỉ là tốc độ quá nhanh, để cho mắt của người ta không kịp phản ứng mà thôi.

Chỉ có lĩnh ngộ không gian pháp tắc, đồng thời sau khi hòa tan vào trong thân thể mới có thể làm tới thuấn di chân chính.

Nhưng ngoài đó ra còn có một loại người, trời sinh ra đã có năng lực thuấn di, đó chính là Không Linh chi thể!

Rất rõ ràng, quái nhân có làn da đen như than củi trước mắt này chính là người có Không Linh chi thể!

Bỗng nhiên, Diệp Trần đột nhiên hiểu được, hóa ra, cái gọi là năng lưc giác tỉnh, đặt ở trong Tu Chân giới mà nói chính là người sinh ra có thể chất đặc thù.

Loại người này nếu như có thể tìm tới công pháp tu luyện phù hợp với thể chất của bản thân mà nói thì sẽ có hiệu quả làm ít công to, cũng chính gọi là thiên tài!

Ngay vào lúc thần kinh Diệp Trần còn đang treo ngược cành cây để suy nghĩ thì tên quái nhân toàn thân mụn nhọt cũng đồng thời xuất thủ.

Chỉ thấy, miệng hắn đột nhiên há ra, từ trong miệng phun ra một thứ chất lỏng màu xanh sẫm bắn về phía Diệp Trần mà đi!

Diệp Trần thuận tay vung lên, thứ chất lỏng màu xanh sẫm đó, bị đánh lệch rơi xuống trên mặt đất ở một bên, mà thực vật ở nơi đó trong nháy mắt khô héo đi một mảng lớn.

"Hóa ra người này là trời sinh Độc thể!"

Ngay sau đó, Diệp Trần lại đột nhiên cảm nận được một cố tinh thần lực khá không tệ, công kích về phía mình mà tới!

"Xem ra người đàn ông trung niên da trắng này là trời sinh tinh thần lực cường đại, nếu như tu luyện pháp môn tâm lực, khẳng định tiến bộ thần tốc!"

Sau khi làm rõ năng lực thiên phú của bốn người này, Diệp Trần lập tức bỏ đi cái suy nghĩ giết chết bọn hắn.

Bốn người này nếu như đặt ở Tu Chân giới mà nói, cũng được coi là thiên tài, nếu cứ giết như thế, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc, hơn nữa hắn bây giờ đúng lúc đang muốn bồi dưỡng thế lực cho mình, không bằng biến bọn họ thành của mình!

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần bỗng nhiên từ từ nhắm hai mắt lại, bốn ngươi không hiểu hành động đó là có ý gì, không thể không liếc nhìn nhau một cái, "Nhanh! cùng lúc xuất thủ! Giết hắn!"

Người đàn ông trung niên da trắng hiển nhiên là người dẫn đầu bốn người trực tiếp hét lớn một tiếng, thế là bốn người cùng lúc lao về phía Diệp Trần.

Sau đó, ngay lúc này, Diệp Trần lại đột nhiên mở hai mắt ra, đồng thời một cỗ tinh thần lực mênh mông chia ra làm bốn, chia ra hướng về phía mỗi người trong số bốn người đang công kích mà đi, "Hám Thần!"

Ầm!

Bốn người ngay lập tức như gặp phải đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt tất cả đều ngốc trệ tại chỗ, đã bị tinh thần lực mênh mông kia của Diệp Trần khống chế...
Chương 344 Tiến về Đảo quốc!

Lúc lâu về sau, bốn người ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt Diệp Trần, cung cung kính kính hô một tiếng:

"Chủ nhân!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, nhìn xung quanh bốn người một lượt, "Ta mặc kệ trước đó các ngươi có thân phận gì, thân phận sau này của các ngươi chỉ có một đó chính là người hầu của ta!"

Nói tới đây, Diệp Trần đưa tay chỉ hướng người đàn ông trung niên da trắng kia, ngay lập tức xuất hiện một đạo ánh sáng trắng chui vào trong mi tâm của người đàn ông trung niên da trắng, "Sau này ngươi gọi là Tâm Nô! Ta ban cho ngươi Bản Nguyên Luyện Tâm chi thuật!"

Tâm thần của người đàn ông da trắng đã bị Diệp Trần khống chế hoàn toàn, tự nhiên không có bất luận một chút ý niệm phản kháng nào, lập tức cung kính nói:

"Vâng, chủ nhân!"

Diệp Trần lại phân biệt chỉ hướng ba người khác, ban tên cho từng người một:

"Say này ngươi tên là Lực Nô! Ta ban cho ngươi Đại Lực Man Ngưu quyết!"

"Sau này ngươi tên là Không Nô! Ta ban cho ngươi Ngũ Hành Độn thuật!"

"Ngươi tên là Độc Nô! Ta ban cho ngươi Vạn Độc Tâm kinh!"

"Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của các ngươi chính là bảo vệ căn biệt thự này! Lui ra đi!"

Sau khi ban tên cho từng người xong, Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, bốn người lập tức ngoan ngoãn thối lui đến hai bên cửa lớn của biệt thự, đảm nhiệm chức thủ vệ.

Nếu như không phải xem ở thiên phú dị bẩm của bốn người này, Diệp Trần mới lười nhác hao tổn nhiều lực lượng thần hồn như thế mà khống chế bọn hắn, trực tiếp một chưởng đập chết tất cả đi cho rồi.

Sau khi giải quyết xong bốn người này, lúc này Diệp Trần mới trở lại trên xe một lần nữa, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Nhược Hi, lái xe vào trong biệt thự.

"Diệp Trần, anh dùng yêu pháp gì đó? Bọn họ trước đó còn kêu đánh kêu giết đối với anh, thế nào mà đột nhiên trở thành người bảo vệ cổng nhà rồi?"

Tiêu Nhược Hi nhịn không được tò mò hỏi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Đây là lực lượng thần hồn! Tôi dùng thần niệm thay đổi ý chí của bọn hắn, sau này chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi..."

Tiêu Nhược Hi nghe xong lời giải thích của Diệp Trần, lập tức líu lưỡi một hồi, trong đôi mắt lộ ra vẻ e ngại nói:

"Nếu anh dùng biện pháp này, khống chế người trên toàn thế giới lại, đây chẳng phải trở thành chủ nhân của Trái Đất sao?"

Diệp Trần lắc đầu, tức giận nói:

"Nào có dễ dàng như vậy! Không nói đến loại pháp thuật khống chế lòng người này rất tiêu hao lực lượng thần hồn, bằng vào tu vi của tôi bây giờ, nhiều nất cũng chỉ có thể khống chế được khoảng mười người!"

Tiêu Nhược Hi nghe xong lời này, vẻ sợ hãi trên mặt lúc này mới giảm bớt đi rất nhiều.

Không nghĩ tới, Diệp Trần bỗng nhiên lộ ra nụ cười xấu xa nói:

"Sau này cô nếu còn dám không nghe lời tôi, tôi sẽ thay đổi cô thành giống như bọn họ a!"

Tuy rằng Tiêu Nhược Hi biết rõ Diệp Trần đây là đang trêu đùa cô ta, tuy nhiên vẫn còn sợ, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu nói:

"Người ta rõ ràng vẫn luôn rất nghe lời anh a!"

...

Chớp mắt một cái, trở về Vân Châu đã được thời gian ba ngày, mà ở trong thời gian ba ngày này, toàn bộ bọn sát thủ thích khách trong bóng tối trên toàn thế giới, vì tiền thưởng chục tỷ và Anh Hoa linh tuyền của tổ chức Sam Khẩu thi nhau chạy tới thành phố Vân Châu.

Đáng tiếc, những người này, ngay cả bốn nô Diệp Trần mới thu còn xa xa không bằng, đối với Diệp Trần tự nhiên không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Thế nhưng dần dần, Diệp Trần cũng không thể không có chút sợ người khác làm phiền, thậm chí có một ít sát thủ thế mà muốn ra tay đối với mấy người Tô Lam, chuyện này càng khiến Diệp Trần rất là bực mình.

Ngày hôm nay, Diệp Trần tự mình đưa Tiêu Nhược Hi đến đại học Thiên Hải, tùy hành cùng đi còn có Doãn Bách Xuyên, Tâm Nô và Lực Nô trong bốn nô.

Thật ra thì, vài ngày trước đã khai giảng rồi, Tiêu Nhược Hi nên giống Tô Mạn sớm đã muốn quay trở về trường.

Để Tiêu Nhược Hi vẫn luôn chờ ở Vân Châu khẳng định cũng không phải biện pháp.

Ở cổng đại học Thiên Hải cách đó không xa, xuống xe, Diệp Trần từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một cái bình đan đưa tới trên tay của Tiêu Nhược Hi, "Đây là Dưỡng Hồn đan, cứ bảy ngày cô sử dụng một viên đối với thần hồn của cô rất có ích!"

Tàn hồn của Hi Nguyệt sống nhờ ở trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, chỉ có thần hồn của Tiêu Nhược Hi cường đại lên thì tàn hồn của Hi Nguyệt mới có khả năng thức tỉnh.

Diệp Trần luyện chế Dưỡng Hồn đan này là Linh đan tam phẩm, Tiêu Nhược Hi chỉ cần sử dụng đều đặn liên tục, nhanh thì mấy tháng mà lâu thì một năm, tàn hồn Hi Nguyệt nhất định có thể thức tỉnh.

Vừa nghĩ tới đây, ngay cả Diệp Trần liền có chút kích động.

Lúc này Tiêu Nhược Hi đã hoàn toàn hiểu tất cả mọi chuyện, tuy rằng trong lòng luôn cảm thấy chua xót, tuy nhiên vẫn rất ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, nhận lấy bình đan dược.

Sau dó, Diệp Trần lại nhìn về phía ba người Doãn Bách Xuyên, Tâm Nô và Lực Nô, "Trong khoảng thời gian này, các ngươi tạm thời chờ ở đại học Thiên Hải, thân phận của các ngươi ta đã để cho người ta giúp các ngươi an bài thỏa đáng, nhớ kỹ! Nhiệm vụ của các ngươi chính là phải cam đoan bảo vệ an toàn cho hai người Nhược Hi và chị Mạn của ta!"

Trước khi đến, Diệp Trần đã thông báo cho Dịch Sơn Hà sắp xếp xong xuôi thân phận cho ba người Doãn Bách Xuyên này.

Doãn Bách Xuyên dùng tên giả là Doãn Xuyên, bây giờ đã là giáo sư thỉnh giảng tại viện y học đại học Thiên Hải.

Phải biết, Doãn Bách Xuyên thân là trang chủ của Tiêu Dao sơn trang, mặc dù không có học qua y hộc hiện đại, thế nhưng nếu bàn về năng lực hiểu biết trên phương diện đối với dược vật, chế dược, chữa bệnh, thì ngay cả Diệp Trần cũng có chỗ không theo kịp, được mời đến đại học Thiên Hải làm một vị giáo sư thỉnh giảng, quả thực quá khuất tài!

Tuy nhiên, Doãn Bách Xuyên đối với thân phận này của mình, trái lại là cảm thấy có chút hứng thú, hơn nữa nếu là mệnh lệnh của Diệp Trần, hắn tự nhiên đều nghe theo.

Còn về hai người Tâm Nô và Lực Nô, Tân Nô có tinh thần lực cường đại, tinh thông mưới mấy ngôn ngữ, Diệp Trần để Dịch Sơn Hà an bài hắn tiến vào học viện ngoại ngữ của đại học Thiên Hải làm giáo sư thỉnh giảng, đồng dạng cũng là thừa sức.

Lực Nô thì hóa thân thành một bảo vệ của trường đại học Thiên Hải, tuy rằng hình tượng của hắn thực sự có chút kỳ lạ, tuy nhiên cũng miễn cưỡng có thể để người ta chấp nhận.

Có ba người này bảo vệ an toàn của Tiêu Nhược Hi và Tô Mạn, lại thêm pháp khí hộ thân trên thân hai người này, Diệp Trần tin tưởng trừ khi sử dụng vũ khí hạt nhân, trực tiếp oanh tạc trên đầu đại học Thiên Hải, bằng không trên đời này chắc là không có người nào có thể tổn thương tới hai cô gái này một chút nào!

Còn về Vân Châu, chúng đệ tử của Tiêu Dao sơn trang đã di chuyển từ Đại Lý tới, lại thêm Vân Châu vốn là đại bản doanh của Diệp Trần, độ an toàn của mấy người Tô Lam, Sở Phi Yên, Đường Thanh Nhã cũng được bảo vệ rất cao.

...

Sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Diệp Trần rời khỏi đại học Thiên Hải, cũng không có trở về Vân Châu mà là trực tiếp đi thẳng tới sân bay Thiên Hải, "Món nợ này giữa ta và tổ chức Sam Khẩu, cũng nên tính toán thật tốt a!"

Tuy rằng Dịch Sơn Hà vẫn luôn khuyên Diệp Trần không nên hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng mầy ngày vừa qua bị sát thủ ở khắp nơi trên thế giới quấy rối không ngừng, đã khiến cho Diệp Trần hoàn toàn không còn kiên nhẫn.

Chỉ có diệt tổ chức Sam Khẩu đứng đằng sau chuyện này, những sát thủ kia mới có thể hoàn toàn dừng lại, không còn quấy nhiễu hắn nữa.

...

Sau khi đi tới sân bay, Diệp Trần trực tiếp mua vé máy bay tiến về Kinh Đô của Đảo quốc.

Đợi khoảng hơn nửa giờ đã đến thời gian xét vé, Diệp Trần trực tiếp xét vé lên máy bay.

Bởi vì là khoang hạng nhất, hơn nữa hắn lại là người đầu tiên lên máy bay cho nên lúc leo lên máy bay, trong khoang máy bay còn vắng vẻ.

Diệp Trần hướng tiếp viên hàng không muốn một ly cà phê, rồi mời ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ, chờ tới sau khi đến Đảo quốc thì nên nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc này như thế nào thì đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói tràn đầy kinh ngạc, "Anh Diệp Trần! Đúng là Anh sao?"

Diệp Trần nâng mắt lên nhìn, lập tức thấy được một khuôn mặt đáng yêu tươi cười.
Đang tải...
Chương 345 Vô tình gặp người của Lâm gia

Người này lại là Lâm Tiêu Tiêu em họ của Diệp Trần!

Mấy tháng không gặp, Lâm Tiêu Tiêu giống như là cao hơn chút, dáng người cũng không còn gầy yếu giống như trước đó nữa, đầy đặn hơn rất nhiều, đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp.

Ngay cả Diệp Trần cũng hơi sửng sốt môt chút, mới nhận ra cô ta, "Tiêu Tiêu? Sao em lại ở đây?"

Lâm Tiêu Tiêu hé miệng cười một tiếng, giơ vé máy bay trong tay lên, nói:

"Đương nhiên là em đi Đảo quốc á!"

Diệp Trần cả giận nói:

"Ý của anh đó là, em bây giờ không phải đang ở trường đi học sao? Đi Đảo quốc làm cái gì?"

Lâm Tiêu Tiêu lè lưỡi, cười hì hì nói:

"Có vẻ như anh Diệp Trần bây giờ cũng là một tên học sinh cấp ba nhỉ?"

Diệp Trần lập tức nghẹn lời một lúc, đang muốn hỏi tiếp thì lúc này ở đằng sau lại có mấy người đi tới, "Tiêu Tiêu, cháu đang nói chuyện với ai đó?"

Diệp Trần quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Lâm Cương cậu cả của Diệp Trần, phía sau là ba anh em Lâm Hạo Nhiên, Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên.

Mà ở bên cạnh Lâm Cương cùng đi tới thì là một người đàn ông trung niên mặc rõ ràng là trang phục của Đảo quốc, mà ở một bên khác còn có một ông lão có khí thế khá là không tệ, toàn thân mặc quần áo phong cách cổ xưa.

Diệp Trần thấy được mấy gười Lâm gia, mọi người Lâm gia lúc này tự nhiên cũng thấy được Diệp Trần, lập tức thi nhau hoảng sợ!

"Tiểu...tiểu Trần, làm sao ngươi cũng ở đây?"

Lâm Cương nhìn thấy Diệp Trần, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười, lắp bắp nói, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.

Từ sau khi trải qua chuyện lần trước ở nhà hàng, Lâm Cương đối với người cháu ngoại này của mình, có thể nói là sợ như sợ cọp!

Thậm chí đến sau này, hắn lại nghe nói tới một chút chuyện truyền kỳ liên quan tới Diệp Trần, bây giờ chỉ nghe thấy cái tên Diệp Trần, trong lòng cũng không nhịn được mà đột nhiên run sợ.

Mà ba anh em Lâm Hạo Nhiên, Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên cũng không tốt hơn so với Lâm Cương là bao, nhất là hai anh em Lâm Hạo Nhiên và Lâm An Nhiên, tuy rằng trong lòng vẫn luôn hận thấu xương đối với Diệp Trần, nhưng đồng dạng cũng sợ mất mật, nếu như có thể lựa chọn, bọn họ thật đúng là muốn ngay lập tức co cẳng chạy khỏi máy bay, chứ tuyệt đối không dám chạm mặt với người em họ này của mình.

Diệp Trần nhìn lướt qua trên thân từng người của Lâm gia, đồng dạng cũng hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ gặp được người của Lâm gia ở sân bay Thiên Hải.

Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, tuy rằng thành phố Vân Châu cũng có sân bay, thế nhưng lại cũng không có chuyến bay quốc tế nào, mọi người Lâm gia muốn đi Đảo quốc thì chỉ có thể tới sân bay Thiên Hải.

Đối với Lâm Cương, Diệp Trần không để ý chút nào, vẻ mặt bình thản thu hồi ánh mắt rồi mới quay người ngồi vào trong ghế, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Hô!

Lâm Cương thấy thế, chẳng những không có nổi nóng, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại là người Đảo quốc ở bên cạnh Lâm Cương kia nhìn lại có chút nhìn không được, nhịn không được dùng tiếng Đảo quốc đối với Lâm Cương lèm bèm nói:

"Lâm Cương quân chủ, tiểu tử này là người nào? Sao lại có dáng vẻ chảnh như vậy!"

Lâm Nhược Nhiên ở đằng sau, lập tức dùng tiếng Đảo quốc giải thích với người Đảo quốc kia nói:

"Hắn là em họ của ta, tuy nhiên không có qua lại gì với Lâm gia chúng ta!"

Người Đảo quốc nghe được điều này, vẻ mặt ngay lập tức lộ ra vẻ tức giận, "Ở quốc gia chúng ta, vãn bối mà đối với trưởng bối vô lễ như thế, nhất định phải tiếp nhận giáo huấn rất tàn khốc!"

Nói xong đang muốn xông về phía Diệp Trần.

Lâm Cương thấy thế vội vàng kéo lại, thấp giọng dùng tiếng Đảo quốc đối với người kia nói:

"Đây là chuyện của Lâm gia chúng ta, cũng không nhọc Sơn Bản tiên sinh phí tâm tư!"

Lâm Nhược Nhiên thấy Diệp Trần không có phản ứng, đoán hắn cũng không hiểu tiếng Đảo quốc, thế là một mặt oán hận nói:

"Hắn người này chính là có bộ dáng này, vẫn luôn rất vô lễ như thế, Sơn Bản tiên sinh không cần phải chấp nhặt với hắn!"

Lâm Cương lập tức khẩn trương, không thể không hung hăng trừng mắt với cháu gái của mình, dùng tiếng Đảo quốc nói:

"Nhược Nhiên, Cháu bớt nói đi một chút!"

Lâm Nhược Nhiên nhếch miệng, không nói thêm lời gì cả.

Diệp Trần nghe được lời này của Lâm Nhược Nhiên thì lập tức âm thầm cười lạnh, Lâm Nhược Nhiên tưởng Diệp Trần nghe thấy cũng không hiểu, lại không biết, sau khi hắn thôn phệ ký ức của Liễu Sinh Chính Long, đối với tiếng Đảo quốc sớm đã rõ như lòng bàn tay.

Tuy nhiên, Diệp Trần lười nhác chấp nhặt với một cô gái mà thôi.

Chẳng mấy chốc, mọi người của Lâm gia cùng đi cũng tìm tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có mười chỗ, chờ sau khi mọi người ngồi xuống, gần như đã sắp kín chỗ.

Sau đó cũng không có ngươi nào lên nữa, mấy chỗ bên cạnh Diệp Trần đều trống không.

Điều này cũng khó trách, dù sao bây giờ thuộc về mùa ít khách, lượng người đi không nhiều, hơn nữa giá cả khoang hạng nhất lại đắt.

Lại qua một lúc, tiếng thông báo của tiếp viên hàng không vang lên, "Thưa quý vị! Chào mừng đến với chuyến đi..."

Sau khi thông báo, máy bay chuẩn bị cất cánh bay lên.

Lâm Tiêu Tiêu thấy chỗ ngồi bên cạnh Diệp Trần không có người ngồi, thế là đi ra khỏi chỗ ngồi của mình, vui mừng ngồi xuống bên cạnh Diệp Trần, khuôn mặt nhỏ còn có chút hưng phấn nói:

"Anh Diệp Trần, đây là lần đầu tiên em đi máy bay đấy! Đúng, anh còn không nói cho em anh đi Đảo quốc làm gì đó?"

Diệp Trần mủm cười, "Anh đi làm một chuyện rất quan trọng! Em thì sao? Em đi Đảo quốc làm gì?"

Không nghĩ tới, Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, "Em cũng không quá rõ, ông nội nói, lần này chúng ta đi Đảo quốc là muốn đi đàm phán việc làm ăn rất quan trọng, em là gia chủ Lâm gia cho nên nhất định phải đi!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không khẽ chau mày, không nhiều lời, tuy nhiên mơ hồ cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.

...

Có lẽ bởi vì nguyên nhân có Diệp Trần ở đây, tất cả mọi người của Lâm gia đều vô cùng an tĩnh, duy chỉ có Lâm Nhược Nhiên tinh thông tiếng Đảo quốc cho nên dùng tiếng Đảo quốc nhỏ giọng trao đổi với người đàn ông trung niên của Đảo quốc kia.

Diệp Trần đối với chuyện của Lâm gia không có hứng thú, cho nên cũng lười đi thám thính, thế nhưng là thính lực của hắn thực sự quá cường đại, cho dù không có ý định đi nghe lén, thế nhưng vẫn nghe thấy nội dung câu chuyện của hai người này một cách rõ ràng.

Sau khi nghe xong, lông mày của Diệp Trần lập tức nhăn lại lần nữa, "Lâm gia này lại muốn thông gia với người Đảo quốc sao? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Nhược Nhiên, chẳng lẽ là muốn chuyển gia nghiệp tới phát triển ở Đảo quốc hay sao?"

Trên thực tế, thật đúng như dự đoán của Diệp Trần!

Hóa ra, nửa năm gần đây, Lâm gia ở trên tỉnh Thiên Nam bị mọi người xa lánh.

Tuy rằng lúc trước Lâm Thế Kiêu quả quyết truyền vị trí gia chủ cho Lâm Tiêu Tiêu, Diệp Trần cũng xác thực bởi vậy không tiếp tục làm khó xử Lâm gia, thế nhưng Lâm gia vẫn bị các đại gia tộc khác có chỗ cô lập.

Nói đùa, cho dù Diệp Trần không nói cái gì, thế nhưng chỉ cần hắn còn ở một ngày, tỉnh Thiên Nam này thậm chí là toàn bộ các tỉnh Giang Nam, gia tộc nào, thế lực nào dám có gan đi hợp tác với Lâm gia?

Lâm gia vào lúc càng ngày càng suy sụp, đồng thời lúc trước Đường gia và Tào gia có thực lực tương đương với Lâm gia, lại bởi vì quan hệ tới Diệp Trần, thực lực gia tộc bọn họ tăng lên rất nhanh, bây giờ đã trở thành đại gia tộc số một số hai tỉnh Thiên Nam.

Hơn nửa năm vừa qua, Lâm gia ý thức được cứ tiếp tục như vậy nữa, gia tộc sớm muộn gì cũng xong đời, thế là có ý định chuyển dời sản nghiệp của gia tộc ra nước ngoài để phát triển.

Ngay vào lúc này, Sơn Bản gia tộc ở Đảo quốc đã từng hợp tác với Lâm gia mấy lần, bỗng nhiên chủ động hướng Lâm gia ném ra cành ô liu, hứa hẹn chỉ cần hai đại gia tộc thông gia với nhau thì có thể trợ giúp sản nghiệp gia tộc Lâm gia chuyển dời tới Đảo quốc

Thế là, có chuyến đi Đảo quốc lần này.

Mà nhân tuyển thông gia lần này, dĩ nhiên chính là chọn lựa ở một trong bốn người đồng lứa Lâm Tiêu Tiêu.

Sau khi đại khái làm rõ ràng tình huống, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu đang ở bên cạnh vẫn còn đang vui vẻ như chim sẻ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng thầm nghĩ: "Nha đầu này! Chỉ sợ đến bây giờ còn đang mơ mơ màng màng, chẳng hay biết gì đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom