Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
An Đông Ny đột nhiên duỗi tay, một phát bắt được mắt cá chân của đại hán kia.
Đại hán kia đang đạp sung thích chí, đột nhiên phát hiện mắt cá chân của mình bị bắt chặt, hắn không khỏi sững sờ, như thế nào... như thế nào An Đông Ny dám động sao?
Hắn dù sao cũng là cực hạn võ sĩ nhận thấy được không thích hợp, bản năng lập tức vận chuyển nguyên lực, bất quá, phản ứng của hắn vẫn là chậm một chút, An Đông Ny đã bắt được mắt cá chân của hắn, không có khả năng chạy thoát.
Một trận đau nhức từ mắt cá chân truyền đến, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng vỡ vụn của xương cốt của mình, trong đầu ngón tay mảnh khảnh kia của An Đông Ny ẩn chứa lực lượng đáng sợ khó có thể tưởng tượng, khung xương của đại hán tráng kiện kia, trong tay nàng không ngờ yếu ớt giống đậu hủ.
Ngay sau đó, An Đông Ny đã vung tay chém ra, đem thân thể đại hán kia vứt ra ngoài.
Kỳ thật đại hán kia thân cao một thước chín, so với An Đông Ny cao hơn một nửa, nhưng mà, hắn không hề có lực phản kháng, mắt thấy thân hình của hắn trên không trung càng ngày càng cao, càng ngày càng xa, bay qua tường thành cao cao, cuối cùng rơi xuống phía dưới.
An Đông Ny chỉ nhẹ nhàng ném một cái, liền đem đại hán kia ném ra xa vài trăm thước, không có ai biết được bàn thạch bảo hộ có thể chống đỡ được va chạm mãnh liệt như thế hay không, cũng không có nghe được tiếng đánh, bởi vì An Đông Ny đã khởi thân, hai tay ở trước ngực hợp lại, tiếp theo phản thủ hướng ra phía ngoài đẩy tới.
Trong thành bảo tức thì cuồn cuộn nổi lên vô số bụi đất, tiếng gió điếc tai, giống như tiếng sấm rền, lúc trước ván cửa bị các võ sĩ phá hư nhanh chóng bị văng ra khỏi khung cửa, giống như hai trang giấy quay cuồng bay ra ngoài.
Giữa sân trên trăm tên võ sĩ bị phong bạo xảy ra thình lình thổi cho người người ngã ngựa, có người thì không ngừng lui về phía sau, có người thì té.
Cụ phong phá!
Thân là phong hệ cực hạn võ sĩ mới có thể nắm giữ bí kỹ này, so sánh với bí kỹ chân hồng chi, ám diễm vân vân các loại đồng cấp thì có vẻ kém hơn một chút, thậm chí có thể nói, cục phong phá là một loại bí kỹ gân gà, nhưng vào thời khắc này, một chiêu cụ phong phá lại làm cho trên một trăm tinh nhuệ quang mang võ sĩ tạm thời mất đi sức chiến đấu.
" Đồ khốn!" A Ba Tư trên thiên thai phát ra tiếng rống giận dữ, trong lòng hắn kinh sợ, đã vô pháp dùng lời nói mà hình dung được, hành động điều kiện tiên quyết chính là khống chế được Đặng Khẳng, đã không có Đặng Khẳng, ngay cả mạng chưa hẳn đã có thể bảo trụ được, càng không nói tới kế hoạch chó má gì.
A Ba Tư hai mắt trợn lên, bộ dáng hung ác tựa hồ muốn ăn thịt người, tiếp theo, từng điểm ánh lửa sáng lên trên người hắn, theo sau một quầng sáng hình tròn nhanh chóng căng phồng lên.
Hỏa diễm chấn đãng!
Khối băng dưới hai chân hắn lập tức dập nát, theo quầng sáng khuếch trương, băng tầng trên thiên thai cũng đang nhanh chóng hoà tan, Uy Liêm Bá tước mới vừa muốn mở miệng hô lên gì đó thì đã bị quầng sáng khuếch trương bắn trúng, tóc, râu của hắn, còn có quân áo đều bị cháy hết, chờ hắn bay ngã ra ngoài rơi xuống phía dưới thì đã biến thành một hỏa nhân.
Khôi đá dưới băng tầng cũng đang không ngừng dập nát, quầng sáng kia thoạt nhìn rất nhẹ, trên thực tế lại có được uy lực cực lớn, chỉ trong nháy mắt, cả thiên thai, còn có khung sắt chống đỡ thiên thai toàn bộ bị hủy, vô số khối đá, sắt thép như mưa rơi xuống.
Địch Áo đã trước một bước phóng xuất ra phong chi ưu nhã nhảy cách xa thiên thai, mà Tác Phỉ Á thân hình cố định ở một chỗ, tuy rằng không thể điều khiển gió, nhưng nàng có thể điều khiển thủy nguyên lực, băng trụ màu lam nhạt đem hai tay của nàng cố định chặt chẽ vào vách tường.
Oanh... Rầm rầm... Trong tiếng nổ vang thật lớn, thiên thai triệt để bị đập nát, ngay cả cổng lầu hình trụ phía sau cũng thiếu chút nữa bị A Ba Tư chặt đứt.
Tiếp theo, A Ba Tư theo đá vụn hạ xuống phía dưới, mục tiêu của hắn vẫn là bắt lấy Đặng Khẳng, nếu không hết thảy cũng không có ý nghĩa.
Tác Phỉ Á phóng xuất ra đống khí ba đối với hắn không tạo thành thương tổn gì, vẻn vẹn làm cho động tác của hắn chậm chạp một chút trong thời gian ngắn, nhưng nháy mắt này lại là trí mạng, nếu hắn lập tức nhảy ra thiên thai đuổi theo Đặng Khẳng, vẫn là có rất lớn nắm chắc một lần nữa khống chế được Đặng Khẳng, giờ phút này hắn thật muốn đem Địch Áo xé thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ cổng lầu hình trụ vọt ra hướng A Ba Tư đuổi tới.
Đó chính là Phí Đức Sĩ, lực lượng của hắn cũng không thích hợp đánh lén, cho nên, nhiệm vụ cuả hắn là tạm thời chờ đợi, chờ Tác Phỉ Á sau khi đắc thủ trở ra ổn định thế cục, hiện tại, hắn có thể gia nhập chiến đấu.
Trăm ngàn ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên, lực lượng của Phí Đức Sĩ được hiển lộ ra, còn cặp mắt thì toát ra vẻ kinh miệt, đó là chứng minh sự tin tưởng của Phí Đức Sĩ, hắn đã nhìn thấy đối phương.
Dưới tình huống bình thường, một người cực hạn võ sĩ không ngũ ngốc gì sẽ đem hỏa diễm chấn đãng làm bí kỹ chủ chiến của mình, luận uy lực công phòng, không bằng chân hồng chi vũ, luận hiệu quả ám tập cùng lực sát thương, lại không bằng ám diễm, tuyệt đối là bí kỹ bỏ đi.
Điều này mang ý nghĩa, đối phương lúc trẻ tuổi có lẽ là bởi vì nóng lòng thượng vị, hoặc là nguyên nhân khác, mượn lực lượng của tinh thần toái phiến mạnh mẽ tăng lên nguyên lực của mình, tuy rằng cuối cùng đã trở thành cực hạn võ sĩ võ sĩ nhưng ở trên năng lực nắm giữ nguyên lực, xa xa không đủ tiêu chuẩn, mỗi một ngọn lửa chân hồng chi vũ phóng xuất ra đều cần thao tác tinh diệu, cho nên đối phương tránh khó tìm dễ, đem tinh lực đặt ở trên hỏa diễm chấn đãng.
Hù dọa người khác một chút thì còn được, chứ ở trước mặt Phí Đức Sĩ thì căn bản là đồ vứt đi.
Phí Đức Sĩ lăng không tấn công, khí thế kinh người, A Ba Tư lộ ra vẻ khủng hoảng, hắn trăm triệu không nghĩ tới, ngoại trừ An Đông Ny ra, trong thành bảo còn cất giấu một đối thủ cường đại như vậy.
Giờ phút này, Đặng Khẳng đã rơi vào trong cơn lốc hung mãnh, cát bụi đầy trời, che chặn tầm mắt của hắn, hắn cái gì cũng nhìn không thấy, trong hoảng loạn, hắn chỉ có thể toàn lực phóng thích bàn thạch thủ hộ, chờ đợi va chạm chẳng biết lúc nào phát sinh.
Bóng người tựa như tia chóp từ trong bão cát xuyên ra, ngón tay mảnh khảnh kia không ngờ dễ dàng xuyên thấu qua màn hào quang của bàn thạch bảo hộ, bắt được đai lưng của Đặng Khẳng, tiếp theo vung tay, Đặng Khẳng liền bay ra ngoài, theo sau xuyên qua bão cát rồi rơi vào trong đại sảnh.
Oành... Đặng Khẳng nặng nề ngã xuống mặt đất, tuy rằng bộ dáng có chút chật vật, nhưng trên người không có bị thương, hắn dụng lực lắc đầu, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài mà ngẩn người.
A Ba Tư theo sát phía sau rơi vào gió lốc, trên thực tế chiến đấu các nơi cơ hồ đều là trong nháy mắt hoàn thành, nhưng đối với A Ba Tư từ khi hắn phá vỡ băng trụ sau đó phóng thích hỏa diễm chấn đãng, hủy diệt thiên thai rơi xuống phía dưới thì thời gian chỉ mất có ba giây, nhưng trong ba giây đồng hồ này thì kết quả chiến đấu đã ngã ngũ.
An Đông Ny như gió trong cơn lốc, A Ba Tư lập tức đã phát hiện thân ảnh An Đông Ny đang tiến lại gần, ánh mắt của hắn lúc này trở nên điên cuồng, khắp nơi đều có cường địch, hắn không thể trốn, hôm nay, chính là trận chiến cuối cùng của hắn.
"Chết đi!" A Ba Tư dùng ra toàn bộ khí lực, phát ra thanh âm rít gào điếc tai thanh âm, tiếp theo một quầng sáng lấy thân thể hắn làm trung tâm, rất nhanh khuếch trương ra phía ngoài.
Lại là hỏa diễm chấn đãng!
Bất quá, quầng sáng màu lửa đỏ bùng lên này, so với hỏa diễm chấn đãng mà hắn vừa rồi phóng thích mỹ miều hơn nhiều lắm.
A Ba Tư đã đem toàn bộ nguyên lực phóng thích ra, đây đã là tuyệt chiêu của hắn, không còn cần băn khoăn gì nữa.
Nếu An Đông Ny rất nhanh lui về phía sau, tránh xa lực trùng kích của hỏa diễm chấn đãng, không cần nàng động thủ, A Ba Tư cũng mất đi năng lực chiến đấu, nhưng, An Đông Ny sẽ không lui về phía sau.
Chiến đấu, không chỉ là một loại kỹ xảo mà còn là để thể hiện ý chí, An Đông Ny cũng không hề tính toán nguyên lực hao tổn, nàng muốn đem toàn bộ phẫn nộ của mình phát tiết ra ngoài.
Oanh! An Đông Ny đã thẳng tắp bắn vào trong ngọn lửa, nguyên lực chiến giáp của nàng nháy mắt trở nên đỏ bừng một mảnh, khiến cho cả người nàng tản mát ra quang mang chói mắt.
Ngay sau đó, An Đông Ny huy động hữu quyền thẳng hướng đánh về phía trước ngực A Ba Tư.
Hỏa diễm chấn đãng đang khuếch trương tức khắc khựng lại, hơi dừng một chút rồi nổ tung, hóa thành vô số loạn lưu cực nóng hướng mọi nơi bay tới.
Nửa cái cánh tay của An Đông Ny cũng xuyên vào trong lồng ngực A Ba Tư, quyền phong xuyên qua lưng A Ba Tư, từ trong vết thương thậm chí có thể chứng kiến xương sống lưng bị đánh gãy.
Ánh mắt A Ba Tư càng ngày càng ảm đạm hắn duỗi tay tựa hồ muốn bắt lấy An Đông Ny, nhưng cuối cùng vẫn là không bắt được, chỉ có thể suy sụp quỳ rạp xuống đất.
An Đông Ny lạnh lùng rút nắm tay ra, tiếp theo chậm rãi đi đến đại môn của thành bảo, uy lực của cụ phong phá cũng đã tiêu thất, bụi cát quay cuồng trên không trung đổ rào rào rơi trên mặt đất, các võ sĩ bị vây trong cơn lốc lúc này mới nhìn thấy tình cảnh trong sân, đội trưởng của bọn họ chẳng biết lúc nào đã nằm trong vũng máu, mà bên ngoài xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ :"Người đâu mau tới cứu ta, mau..."
Những võ sĩ kia hơi dừng một chút, tiếp theo hô lên một tiếng chạy về phía đại môn, có võ sĩ thấy khoảng cách quá xa, trực tiếp phóng thích bí kỹ công kích tường vây, nhưng không quản là dạng bí kỹ gì, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác, thanh âm tức giận mắng chửi, gào thét vang lên vô cùng hỗn loạn.
Đệ thất võ sĩ đoàn là quân đội tinh nhuệ dưới quyền Sơn Đế hầu tước, kỷ luật vốn không phải kém như vậy, nếu hai vị đội trưởng còn ở đây, bọn hắn cũng không sợ làm vật hy sinh, cũng không có biện pháp cự tuyệt, nhưng hai vị đội trưởng người chết người thì ở xa kêu cứu, bọn hắn lại đang đối mặt với một vị võ tôn thực lượng vô cùng cường đại, chỉ có thể dùng núi cao mà hình dung, toàn thể sụp đổ là tất nhiên.
Năng lực sinh tồn của phong hệ võ sĩ vào thời khắc này được thể hiện ra, một đám bay lên đầu tường, tiếp theo nhảy xuống tường cất bước chạy như điên, trong nháy mắt ẩn vào bóng đêm, toàn bộ đều là phong hệ võ sĩ, mà những võ sĩ còn đang loay hoay ở dưới tường vây đều là võ sĩ của các hệ khác.
Phí Đức Sĩ cất bước vọt tới trước, hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa không lưu tình chút nào hướng những võ sĩ kia bay tới, hắn vốn không muốn gây ra phiền toái, càng không muốn can thiệp vào chiến tranh giữa Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cùng Sơn Đế Hầu tước, nhưng cừu hận đã gieo xuống, giết cùng không giết không có bất kỳ khác nhau, như vậy, nếu hắn vừa rồi đồng tình với An Đông Ny thì hiện tại cũng giúp một tay.
"Không tốt..." Đặng Khẳng trong đại sảnh đột nhiên kịp phản ứng, quát to một tiếng, phóng về phía sau.
Đại hán kia đang đạp sung thích chí, đột nhiên phát hiện mắt cá chân của mình bị bắt chặt, hắn không khỏi sững sờ, như thế nào... như thế nào An Đông Ny dám động sao?
Hắn dù sao cũng là cực hạn võ sĩ nhận thấy được không thích hợp, bản năng lập tức vận chuyển nguyên lực, bất quá, phản ứng của hắn vẫn là chậm một chút, An Đông Ny đã bắt được mắt cá chân của hắn, không có khả năng chạy thoát.
Một trận đau nhức từ mắt cá chân truyền đến, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng vỡ vụn của xương cốt của mình, trong đầu ngón tay mảnh khảnh kia của An Đông Ny ẩn chứa lực lượng đáng sợ khó có thể tưởng tượng, khung xương của đại hán tráng kiện kia, trong tay nàng không ngờ yếu ớt giống đậu hủ.
Ngay sau đó, An Đông Ny đã vung tay chém ra, đem thân thể đại hán kia vứt ra ngoài.
Kỳ thật đại hán kia thân cao một thước chín, so với An Đông Ny cao hơn một nửa, nhưng mà, hắn không hề có lực phản kháng, mắt thấy thân hình của hắn trên không trung càng ngày càng cao, càng ngày càng xa, bay qua tường thành cao cao, cuối cùng rơi xuống phía dưới.
An Đông Ny chỉ nhẹ nhàng ném một cái, liền đem đại hán kia ném ra xa vài trăm thước, không có ai biết được bàn thạch bảo hộ có thể chống đỡ được va chạm mãnh liệt như thế hay không, cũng không có nghe được tiếng đánh, bởi vì An Đông Ny đã khởi thân, hai tay ở trước ngực hợp lại, tiếp theo phản thủ hướng ra phía ngoài đẩy tới.
Trong thành bảo tức thì cuồn cuộn nổi lên vô số bụi đất, tiếng gió điếc tai, giống như tiếng sấm rền, lúc trước ván cửa bị các võ sĩ phá hư nhanh chóng bị văng ra khỏi khung cửa, giống như hai trang giấy quay cuồng bay ra ngoài.
Giữa sân trên trăm tên võ sĩ bị phong bạo xảy ra thình lình thổi cho người người ngã ngựa, có người thì không ngừng lui về phía sau, có người thì té.
Cụ phong phá!
Thân là phong hệ cực hạn võ sĩ mới có thể nắm giữ bí kỹ này, so sánh với bí kỹ chân hồng chi, ám diễm vân vân các loại đồng cấp thì có vẻ kém hơn một chút, thậm chí có thể nói, cục phong phá là một loại bí kỹ gân gà, nhưng vào thời khắc này, một chiêu cụ phong phá lại làm cho trên một trăm tinh nhuệ quang mang võ sĩ tạm thời mất đi sức chiến đấu.
" Đồ khốn!" A Ba Tư trên thiên thai phát ra tiếng rống giận dữ, trong lòng hắn kinh sợ, đã vô pháp dùng lời nói mà hình dung được, hành động điều kiện tiên quyết chính là khống chế được Đặng Khẳng, đã không có Đặng Khẳng, ngay cả mạng chưa hẳn đã có thể bảo trụ được, càng không nói tới kế hoạch chó má gì.
A Ba Tư hai mắt trợn lên, bộ dáng hung ác tựa hồ muốn ăn thịt người, tiếp theo, từng điểm ánh lửa sáng lên trên người hắn, theo sau một quầng sáng hình tròn nhanh chóng căng phồng lên.
Hỏa diễm chấn đãng!
Khối băng dưới hai chân hắn lập tức dập nát, theo quầng sáng khuếch trương, băng tầng trên thiên thai cũng đang nhanh chóng hoà tan, Uy Liêm Bá tước mới vừa muốn mở miệng hô lên gì đó thì đã bị quầng sáng khuếch trương bắn trúng, tóc, râu của hắn, còn có quân áo đều bị cháy hết, chờ hắn bay ngã ra ngoài rơi xuống phía dưới thì đã biến thành một hỏa nhân.
Khôi đá dưới băng tầng cũng đang không ngừng dập nát, quầng sáng kia thoạt nhìn rất nhẹ, trên thực tế lại có được uy lực cực lớn, chỉ trong nháy mắt, cả thiên thai, còn có khung sắt chống đỡ thiên thai toàn bộ bị hủy, vô số khối đá, sắt thép như mưa rơi xuống.
Địch Áo đã trước một bước phóng xuất ra phong chi ưu nhã nhảy cách xa thiên thai, mà Tác Phỉ Á thân hình cố định ở một chỗ, tuy rằng không thể điều khiển gió, nhưng nàng có thể điều khiển thủy nguyên lực, băng trụ màu lam nhạt đem hai tay của nàng cố định chặt chẽ vào vách tường.
Oanh... Rầm rầm... Trong tiếng nổ vang thật lớn, thiên thai triệt để bị đập nát, ngay cả cổng lầu hình trụ phía sau cũng thiếu chút nữa bị A Ba Tư chặt đứt.
Tiếp theo, A Ba Tư theo đá vụn hạ xuống phía dưới, mục tiêu của hắn vẫn là bắt lấy Đặng Khẳng, nếu không hết thảy cũng không có ý nghĩa.
Tác Phỉ Á phóng xuất ra đống khí ba đối với hắn không tạo thành thương tổn gì, vẻn vẹn làm cho động tác của hắn chậm chạp một chút trong thời gian ngắn, nhưng nháy mắt này lại là trí mạng, nếu hắn lập tức nhảy ra thiên thai đuổi theo Đặng Khẳng, vẫn là có rất lớn nắm chắc một lần nữa khống chế được Đặng Khẳng, giờ phút này hắn thật muốn đem Địch Áo xé thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ cổng lầu hình trụ vọt ra hướng A Ba Tư đuổi tới.
Đó chính là Phí Đức Sĩ, lực lượng của hắn cũng không thích hợp đánh lén, cho nên, nhiệm vụ cuả hắn là tạm thời chờ đợi, chờ Tác Phỉ Á sau khi đắc thủ trở ra ổn định thế cục, hiện tại, hắn có thể gia nhập chiến đấu.
Trăm ngàn ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên, lực lượng của Phí Đức Sĩ được hiển lộ ra, còn cặp mắt thì toát ra vẻ kinh miệt, đó là chứng minh sự tin tưởng của Phí Đức Sĩ, hắn đã nhìn thấy đối phương.
Dưới tình huống bình thường, một người cực hạn võ sĩ không ngũ ngốc gì sẽ đem hỏa diễm chấn đãng làm bí kỹ chủ chiến của mình, luận uy lực công phòng, không bằng chân hồng chi vũ, luận hiệu quả ám tập cùng lực sát thương, lại không bằng ám diễm, tuyệt đối là bí kỹ bỏ đi.
Điều này mang ý nghĩa, đối phương lúc trẻ tuổi có lẽ là bởi vì nóng lòng thượng vị, hoặc là nguyên nhân khác, mượn lực lượng của tinh thần toái phiến mạnh mẽ tăng lên nguyên lực của mình, tuy rằng cuối cùng đã trở thành cực hạn võ sĩ võ sĩ nhưng ở trên năng lực nắm giữ nguyên lực, xa xa không đủ tiêu chuẩn, mỗi một ngọn lửa chân hồng chi vũ phóng xuất ra đều cần thao tác tinh diệu, cho nên đối phương tránh khó tìm dễ, đem tinh lực đặt ở trên hỏa diễm chấn đãng.
Hù dọa người khác một chút thì còn được, chứ ở trước mặt Phí Đức Sĩ thì căn bản là đồ vứt đi.
Phí Đức Sĩ lăng không tấn công, khí thế kinh người, A Ba Tư lộ ra vẻ khủng hoảng, hắn trăm triệu không nghĩ tới, ngoại trừ An Đông Ny ra, trong thành bảo còn cất giấu một đối thủ cường đại như vậy.
Giờ phút này, Đặng Khẳng đã rơi vào trong cơn lốc hung mãnh, cát bụi đầy trời, che chặn tầm mắt của hắn, hắn cái gì cũng nhìn không thấy, trong hoảng loạn, hắn chỉ có thể toàn lực phóng thích bàn thạch thủ hộ, chờ đợi va chạm chẳng biết lúc nào phát sinh.
Bóng người tựa như tia chóp từ trong bão cát xuyên ra, ngón tay mảnh khảnh kia không ngờ dễ dàng xuyên thấu qua màn hào quang của bàn thạch bảo hộ, bắt được đai lưng của Đặng Khẳng, tiếp theo vung tay, Đặng Khẳng liền bay ra ngoài, theo sau xuyên qua bão cát rồi rơi vào trong đại sảnh.
Oành... Đặng Khẳng nặng nề ngã xuống mặt đất, tuy rằng bộ dáng có chút chật vật, nhưng trên người không có bị thương, hắn dụng lực lắc đầu, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài mà ngẩn người.
A Ba Tư theo sát phía sau rơi vào gió lốc, trên thực tế chiến đấu các nơi cơ hồ đều là trong nháy mắt hoàn thành, nhưng đối với A Ba Tư từ khi hắn phá vỡ băng trụ sau đó phóng thích hỏa diễm chấn đãng, hủy diệt thiên thai rơi xuống phía dưới thì thời gian chỉ mất có ba giây, nhưng trong ba giây đồng hồ này thì kết quả chiến đấu đã ngã ngũ.
An Đông Ny như gió trong cơn lốc, A Ba Tư lập tức đã phát hiện thân ảnh An Đông Ny đang tiến lại gần, ánh mắt của hắn lúc này trở nên điên cuồng, khắp nơi đều có cường địch, hắn không thể trốn, hôm nay, chính là trận chiến cuối cùng của hắn.
"Chết đi!" A Ba Tư dùng ra toàn bộ khí lực, phát ra thanh âm rít gào điếc tai thanh âm, tiếp theo một quầng sáng lấy thân thể hắn làm trung tâm, rất nhanh khuếch trương ra phía ngoài.
Lại là hỏa diễm chấn đãng!
Bất quá, quầng sáng màu lửa đỏ bùng lên này, so với hỏa diễm chấn đãng mà hắn vừa rồi phóng thích mỹ miều hơn nhiều lắm.
A Ba Tư đã đem toàn bộ nguyên lực phóng thích ra, đây đã là tuyệt chiêu của hắn, không còn cần băn khoăn gì nữa.
Nếu An Đông Ny rất nhanh lui về phía sau, tránh xa lực trùng kích của hỏa diễm chấn đãng, không cần nàng động thủ, A Ba Tư cũng mất đi năng lực chiến đấu, nhưng, An Đông Ny sẽ không lui về phía sau.
Chiến đấu, không chỉ là một loại kỹ xảo mà còn là để thể hiện ý chí, An Đông Ny cũng không hề tính toán nguyên lực hao tổn, nàng muốn đem toàn bộ phẫn nộ của mình phát tiết ra ngoài.
Oanh! An Đông Ny đã thẳng tắp bắn vào trong ngọn lửa, nguyên lực chiến giáp của nàng nháy mắt trở nên đỏ bừng một mảnh, khiến cho cả người nàng tản mát ra quang mang chói mắt.
Ngay sau đó, An Đông Ny huy động hữu quyền thẳng hướng đánh về phía trước ngực A Ba Tư.
Hỏa diễm chấn đãng đang khuếch trương tức khắc khựng lại, hơi dừng một chút rồi nổ tung, hóa thành vô số loạn lưu cực nóng hướng mọi nơi bay tới.
Nửa cái cánh tay của An Đông Ny cũng xuyên vào trong lồng ngực A Ba Tư, quyền phong xuyên qua lưng A Ba Tư, từ trong vết thương thậm chí có thể chứng kiến xương sống lưng bị đánh gãy.
Ánh mắt A Ba Tư càng ngày càng ảm đạm hắn duỗi tay tựa hồ muốn bắt lấy An Đông Ny, nhưng cuối cùng vẫn là không bắt được, chỉ có thể suy sụp quỳ rạp xuống đất.
An Đông Ny lạnh lùng rút nắm tay ra, tiếp theo chậm rãi đi đến đại môn của thành bảo, uy lực của cụ phong phá cũng đã tiêu thất, bụi cát quay cuồng trên không trung đổ rào rào rơi trên mặt đất, các võ sĩ bị vây trong cơn lốc lúc này mới nhìn thấy tình cảnh trong sân, đội trưởng của bọn họ chẳng biết lúc nào đã nằm trong vũng máu, mà bên ngoài xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ :"Người đâu mau tới cứu ta, mau..."
Những võ sĩ kia hơi dừng một chút, tiếp theo hô lên một tiếng chạy về phía đại môn, có võ sĩ thấy khoảng cách quá xa, trực tiếp phóng thích bí kỹ công kích tường vây, nhưng không quản là dạng bí kỹ gì, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác, thanh âm tức giận mắng chửi, gào thét vang lên vô cùng hỗn loạn.
Đệ thất võ sĩ đoàn là quân đội tinh nhuệ dưới quyền Sơn Đế hầu tước, kỷ luật vốn không phải kém như vậy, nếu hai vị đội trưởng còn ở đây, bọn hắn cũng không sợ làm vật hy sinh, cũng không có biện pháp cự tuyệt, nhưng hai vị đội trưởng người chết người thì ở xa kêu cứu, bọn hắn lại đang đối mặt với một vị võ tôn thực lượng vô cùng cường đại, chỉ có thể dùng núi cao mà hình dung, toàn thể sụp đổ là tất nhiên.
Năng lực sinh tồn của phong hệ võ sĩ vào thời khắc này được thể hiện ra, một đám bay lên đầu tường, tiếp theo nhảy xuống tường cất bước chạy như điên, trong nháy mắt ẩn vào bóng đêm, toàn bộ đều là phong hệ võ sĩ, mà những võ sĩ còn đang loay hoay ở dưới tường vây đều là võ sĩ của các hệ khác.
Phí Đức Sĩ cất bước vọt tới trước, hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa không lưu tình chút nào hướng những võ sĩ kia bay tới, hắn vốn không muốn gây ra phiền toái, càng không muốn can thiệp vào chiến tranh giữa Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cùng Sơn Đế Hầu tước, nhưng cừu hận đã gieo xuống, giết cùng không giết không có bất kỳ khác nhau, như vậy, nếu hắn vừa rồi đồng tình với An Đông Ny thì hiện tại cũng giúp một tay.
"Không tốt..." Đặng Khẳng trong đại sảnh đột nhiên kịp phản ứng, quát to một tiếng, phóng về phía sau.
Bình luận facebook