Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Gã kỵ sĩ Á Lực Khắc sắc mặt đại biến, hung hăng nhìn chằm chằm lên tường thành, quát to: "Ta hỏi lần cuối cùng, có để chúng ta vào hay không?"
Đặng Khẳng nhìn trên mặt Á Lực Khắc không thấy thần sắc giả bộ, trong lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là đối phương đang biểu diễn cao minh, hay là phán đoán của mình xuất hiện vấn đề?
“An Đức Sâm ở đâu?" Đặng Khẳng hỏi.
“Nếu như An Đức Sâm đại nhân có ở đây lại đến phiên ta và ngươi nói nhảm hả?" Mắt thấy những nhóm kỵ sĩ kia sắp sửa chạy tới đây, Á Lực Khắc cực kỳ lo lắng nói: “An Đức Sâm đại nhân đã bị những tên phản đồ giết rồi, chính là đoàn võ sĩ thứ sáu của Sơn Đế xuất thủ."
Đặng Khẳng nhớ tới Uy Liêm Bá tước từng nói, đoàn võ sĩ thứ sáu của Sơn Đế Hầu tước đã vượt qua sông Hắc Thủy, trong lúc nhất thời lại càng do dự không biết nên tin tưởng Á Lực Khắc hay không.
Địch Áo thấy Á Lực Khắc đeo huy chương có khắc đồ án Song Đầu Xà giống với huy chương hắn đưa cho Tạp Mạt Tư, lập tức rõ ràng tại sao tên này lại có phản ứng như thế, hắn lắc đầu nói: “Để cho bọn họ vào đi, hẳn là không có vấn đề."
Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: “Không phải là ngươi giao cái huy chương cho Tạp Mạt Tư đấy sao? Chẳng lẽ hung thủ là người khác?"
Hai người trao đổi nhưng lại không hề nhìn nhau, giống như ở giữa bọn họ đang có một bức tường vô hình ngăn cách vậy.
“Cái huy chương kia hẳn là hung thủ cố ý lưu lại nơi đó." Địch Áo giải thích, mặc dù xem thường đối phương nhưng vì nể mặt An Đông Ny, hắn vẫn phải trả lời: "Từ thực lực hung thủ để đoán thì tàn sát bình dân cả thôn không tốn bao nhiêu khí lực, vì sao lại có thể làm rơi huy chương xuống đất, mục đích thực sự của bọn họ là dẫn ngươi ra ngoài. Mưu đồ lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một điểm nhỏ này mà bọn họ để lộ dấu vết hay sao?"
“Ý ngươi là Cao Đăng cố ý để huy chương lại là muốn giá họa cho đoàn võ sĩ Song Đầu Xà?" Đặng Khẳng đã bắt đầu tin tưởng lời Địch Áo nói.
“Khả năng này rất lớn, bởi vì cho dù là ai giết ngươi cũng phải chuẩn bị đối mặt lửa giận của An Đông Ny."
Lúc này nhóm kỵ sĩ ở phía sau chỉ còn cách Á Lực Khắc vài trăm thước, cho dù bây giờ Đặng Khẳng lập tức nhường ra một lối đi thì mấy trăm gã kỵ sĩ cũng không thể nào tiến vào tòa thành trong đoạn thời gian ngắn ngủi.
Trong mắt Á Lực Khắc xẹt qua một tia tuyệt vọng, không hạ lệnh tiếp cận tòa thành của Đặng Khẳng nữa, mà hắn quay đầu ngựa hét lên điên cuồng: "Các huynh đệ, cho dù chết chúng ta cũng phải chết đứng, liều mạng với chúng nó."
Các võ sĩ cũng thù hận nhìn về phía Đặng Khẳng, vội vàng dịch chuyển lập trận, im lặng rút vũ khí bên hông ra, không khí bi thương xơ xác tràn ngập trong mắt nhóm võ sĩ. Một đường chạy trốn tới đây, bọn họ đã mỏi mệt cả người lẫn ngựa rồi, còn cho rằng có thể dựa vào tòa thành Đặng Khẳng ngăn cản truy binh, nhưng không nghĩ tới lại bị người mình cấm cửa không cho vào, đây đúng là một loại châm chọc cực kỳ chua xót.
Ban đầu Địch Áo giao huy chương cho Tạp Mạt Tư tự nhiên là không có hảo tâm gì, dù sao cũng có một phương không nhận ra, sau đó bọn họ sẽ náo loạn cả lên. Đến lúc đó sẽ không còn người nào lưu ý tới một đoàn thương đội nho nhỏ, chỉ có điều Địch Áo cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể diễn biến tới tình cảnh như bây giờ.
Đặng Khẳng do dự một lát, rốt cuộc vẫn phải tin Địch Áo phán đoán, nhưng giờ phút này đã quá trễ, nhóm kỵ sĩ đuổi theo phía sau đã cắt ngang đội ngũ Á Lực Khắc. Một phe nhanh chóng xung phong, một phương đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, ngay lập tức hiện ra trình độ cao thấp giữa song phương.
Đội kỵ sĩ Á Lực Khắc y như cỏ dại bị lưỡi liềm lướt qua, máu đỏ phun lên người ngã ngựa đổ thành từng dãy.
“Bắn đám người ở phía sau." Đặng Khẳng lập tức hối hận vì mình quyết định chậm chạp, nếu như hắn có thể quyết định sớm vài phút thôi, đám kỵ sĩ Á Lực Khắc sẽ không hi sinh vô ích như vậy.
Theo Đặng Khẳng ra lệnh, vô số tên nỏ sắc bén bắn ra, tiếng xé gió vang lên liên tiếp, trong nháy mắt đã bắn rớt hơn mười tên kỵ sĩ, những kỵ sĩ ở sau nhất thời tạm dừng thế xung phong.
Đặng Khẳng theo bậc thang lao xuống, sau đó nhảy qua cửa thành đổ nát đi tới bên cạnh Á Lực Khắc, la lớn: "Các ngươi đi vào trước!"
"Cút ~!" Á Lực Khắc không thèm nhìn Đặng Khẳng một cái, hai mắt đỏ rực thúc ngựa xông về phía quân địch. Mắt thấy bộ hạ của mình bị người ta tru diệt như giết gà mổ dê, Á Lực Khắc không có buông thả bí kỹ ‘làm thịt’ Đặng Khẳng coi như là rất lý trí rồi.
Đặng Khẳng đỏ mặt, nhưng lúc này không kịp giải thích gì nữa, chỉ có thể đi theo phía sau Á Lực Khắc, thử lấy hành động để đền bù sai lầm của bản thân.
Ngay khi Đặng Khẳng xông ra ngoài, đồng thời An Đông Ny cũng hành động. Nàng vỗ nhẹ lên tường thành, cả người bay thẳng ra ngoài, đi sau mà đến trước, ngăn chặn trước mặt Đặng Khẳng. Sau đó hai tay hợp lại cùng lúc đẩy tới, một luồng gió lốc vô cùng sắc bén hiện ra từ hư không, phong bạo cuồn cuộn cuốn theo cát đá bay đầy trời.
Cho dù là người hay chiến mã đều bị phong bạo xuất hiện bất thình lình thổi bay tứ tán, ngã trái ngã phải. Cho dù là đoàn võ sĩ Song Đầu Xà hay là nhóm kỵ sĩ đối địch cũng lâm vào tình trạng y như nhau.
"Mau, thối lui vào trong thành." Đặng Khẳng hô lớn với Á Lực Khắc.
Nguy cấp thời khắc, Á Lực Khắc cũng không kịp tính sổ Đặng Khẳng, lập tức lớn tiếng hô quát ra lệnh cho nhóm thủ hạ rút lui. Á Lực Khắc đã sớm nghe thấy đại danh An Đông Ny, có vị Võ Tôn này ở đây, bọn họ không cần thiết đứng lại chịu chết.
Thế nhưng đội ngũ Á Lực Khắc có thể bắt lấy cơ hội An Đông Ny tạo ra, tranh thủ thời gian rút lui lui ra sau, nhóm kỵ sĩ đuổi theo lại không thể kịp thời kìm hãm thế xung phong. Toàn thể kỵ sĩ đâm đầu vào trong luồng gió lốc, nhất thời cả đám y như uống rượu say lắc lư lảo đảo, một hồi sau mới choáng váng ngã xuống đất, nhất thời người ngã ngựa hí vang bên tai không dứt.
"An Đông Ny chưa có chết!" Gã võ sĩ cầm đầu nhận ra thân ảnh An Đông Ny, hoảng sợ hô to lên.
"Một người tàn phế mà sợ cái gì? Giết nàng cho ta." Một thanh âm tiêu điều vang lên ở giữa đám người, một tia bạch quang nhanh chóng lao ra, bỗng nhiên mở rộng trên không trung hóa thành một cây băng trùy thô to bằng cánh tay, gào thét đánh tới An Đông Ny.
An Đông Ny tung ra một trảo đón đỡ băng trùy, nhưng đúng lúc này băng trùy bỗng nhiên tản ra hóa thành mười đạo hàn quang phân ra bao phủ chung quanh thân thể An Đông Ny.
An Đông Ny phản ứng tuy nhanh nhưng vẫn không kịp trở tay, nàng liên tục huy động hai tay ngăn cản bảy, tám đạo hàn quang, còn dư lại vài đạo băng tinh đã đánh trúng thân thể nàng. An Đông Ny không có hai chân, phải dựa vào nguyên lực chiến giáp chống đỡ mới có khả năng miễn cưỡng đi lại, nhưng cũng nhờ thế thời gian nàng buông thả Phong Ưu Nhã vượt xa Phong hệ võ sĩ bình thường, một khi nàng thành công giải phóng Phong Ưu Nhã, tốc độ tuyệt đối là nhất hạng, ít nhất lấy thực lực hiện tại của Địch Áo không có cách nào so sánh với nàng.
Trên người An Đông Ny không ngừng lóe ra thanh quang, từng đạo hàn quang va chạm thân thể An Đông Ny rồi lập tức nát bấy, không thể mang đến cho nàng bất cứ thương tổn gì.
"Diễn Sinh bí kỹ?" Tác Phỉ Á và Lôi Mông đồng thời sợ hãi.
"Đây là Diễn Sinh bí kỹ?" Địch Áo sửng sốt, trong Thần Điển có một đoạn giảng giải tương tự, nhưng người ghi chép lộ vẻ rất bình thường, không có chú thích nhiều về loại bí kỹ này. Một đạo đột nhiên tách ra thành mấy đạo nguyên lực khác nhau, cũng có một vài loại bí kỹ khác phát sinh đồng dạng biến hóa, vì thế người ghi chép Thần Điển không có theo đuổi hình thức, mà phải không ngừng đột phá, không ngừng lĩnh ngộ mới có khả năng phát triển lâu dài. So sánh với đó, loại bí kỹ nho nhỏ này hoàn toàn không có giá trị.
Nếu như nói Quang Mang võ sĩ là dòng suối, vậy thì Cực Hạn võ sĩ sẽ là một con sông nhỏ, còn Võ Tôn chính là trường giang rộng lớn. Luyện tập bơi lội trong dòng suối, dù cho kỹ thuật có tốt đến cỡ nào cũng không thể đối mặt với sông lớn cuộn trào, điểm kỹ thuật nho nhỏ đó sẽ không có bất kỳ ý nghĩa.
Phương thức suy nghĩ của Địch Áo đã sớm được Thần Điển dẫn dắt, không hề để mắt tới kỹ xảo nhỏ này. Huống chi lời giảng giải trong Thần Điển còn cường điệu vài câu, trước khi trở thành Cực Hạn võ sĩ tốt nhất là không nên lãng phí tinh lực, cho nên Địch Áo chưa từng thử qua.
"Nguyên lực chiến giáp quả nhiên khiến cho người ta hâm mộ." Người vừa phát ra công kích thở dài một hơi, lên tiếng than thở.
Đột nhiên, nhiệt độ bốn phía rơi xuống cực nhanh, sau đó một thân ảnh từ trong chiến trận địch quân lao ra, mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã ngưng tụ thành tầng băng thật dày, lớp băng men theo nhóm kỵ sĩ lan tràn ra ngoài, đánh thẳng tới chỗ An Đông Ny đang đứng, chỉ qua chốc lát tầng băng đã bao trùm phạm vi mấy chục thước.
Cho dù là độ dày hay là tốc độ lan tràn cũng không phải là trình độ mà Tác Phỉ Á buông thả Đông Khí Ba có thể so sánh. Đây rõ ràng là bí kỹ Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp mới có thể buông thả.
“Băng Phong.”
Dùng chiêu số này đối phó những Võ Tôn khác có lẽ không hề có một chút tác dụng, nhưng An Đông Ny lại mất đi hai chân, cho dù kịp thời buông thả Phong Ưu Nhã chạy ra ngoài, nhưng phạm vi tầng băng bao trùm quá lớn. Trong khi An Đông Ny hết đà phải rơi xuống đất, vừa tiếp xúc với tầng băng thì băng tinh nhanh chóng lan tràn lên, ngưng tụ thành một lớp băng cứng thật dày bao bọc An Đông Ny ở bên trong, biến thành một bức tượng băng hình người lạnh lẽo.
Đặng Khẳng nhìn trên mặt Á Lực Khắc không thấy thần sắc giả bộ, trong lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là đối phương đang biểu diễn cao minh, hay là phán đoán của mình xuất hiện vấn đề?
“An Đức Sâm ở đâu?" Đặng Khẳng hỏi.
“Nếu như An Đức Sâm đại nhân có ở đây lại đến phiên ta và ngươi nói nhảm hả?" Mắt thấy những nhóm kỵ sĩ kia sắp sửa chạy tới đây, Á Lực Khắc cực kỳ lo lắng nói: “An Đức Sâm đại nhân đã bị những tên phản đồ giết rồi, chính là đoàn võ sĩ thứ sáu của Sơn Đế xuất thủ."
Đặng Khẳng nhớ tới Uy Liêm Bá tước từng nói, đoàn võ sĩ thứ sáu của Sơn Đế Hầu tước đã vượt qua sông Hắc Thủy, trong lúc nhất thời lại càng do dự không biết nên tin tưởng Á Lực Khắc hay không.
Địch Áo thấy Á Lực Khắc đeo huy chương có khắc đồ án Song Đầu Xà giống với huy chương hắn đưa cho Tạp Mạt Tư, lập tức rõ ràng tại sao tên này lại có phản ứng như thế, hắn lắc đầu nói: “Để cho bọn họ vào đi, hẳn là không có vấn đề."
Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: “Không phải là ngươi giao cái huy chương cho Tạp Mạt Tư đấy sao? Chẳng lẽ hung thủ là người khác?"
Hai người trao đổi nhưng lại không hề nhìn nhau, giống như ở giữa bọn họ đang có một bức tường vô hình ngăn cách vậy.
“Cái huy chương kia hẳn là hung thủ cố ý lưu lại nơi đó." Địch Áo giải thích, mặc dù xem thường đối phương nhưng vì nể mặt An Đông Ny, hắn vẫn phải trả lời: "Từ thực lực hung thủ để đoán thì tàn sát bình dân cả thôn không tốn bao nhiêu khí lực, vì sao lại có thể làm rơi huy chương xuống đất, mục đích thực sự của bọn họ là dẫn ngươi ra ngoài. Mưu đồ lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một điểm nhỏ này mà bọn họ để lộ dấu vết hay sao?"
“Ý ngươi là Cao Đăng cố ý để huy chương lại là muốn giá họa cho đoàn võ sĩ Song Đầu Xà?" Đặng Khẳng đã bắt đầu tin tưởng lời Địch Áo nói.
“Khả năng này rất lớn, bởi vì cho dù là ai giết ngươi cũng phải chuẩn bị đối mặt lửa giận của An Đông Ny."
Lúc này nhóm kỵ sĩ ở phía sau chỉ còn cách Á Lực Khắc vài trăm thước, cho dù bây giờ Đặng Khẳng lập tức nhường ra một lối đi thì mấy trăm gã kỵ sĩ cũng không thể nào tiến vào tòa thành trong đoạn thời gian ngắn ngủi.
Trong mắt Á Lực Khắc xẹt qua một tia tuyệt vọng, không hạ lệnh tiếp cận tòa thành của Đặng Khẳng nữa, mà hắn quay đầu ngựa hét lên điên cuồng: "Các huynh đệ, cho dù chết chúng ta cũng phải chết đứng, liều mạng với chúng nó."
Các võ sĩ cũng thù hận nhìn về phía Đặng Khẳng, vội vàng dịch chuyển lập trận, im lặng rút vũ khí bên hông ra, không khí bi thương xơ xác tràn ngập trong mắt nhóm võ sĩ. Một đường chạy trốn tới đây, bọn họ đã mỏi mệt cả người lẫn ngựa rồi, còn cho rằng có thể dựa vào tòa thành Đặng Khẳng ngăn cản truy binh, nhưng không nghĩ tới lại bị người mình cấm cửa không cho vào, đây đúng là một loại châm chọc cực kỳ chua xót.
Ban đầu Địch Áo giao huy chương cho Tạp Mạt Tư tự nhiên là không có hảo tâm gì, dù sao cũng có một phương không nhận ra, sau đó bọn họ sẽ náo loạn cả lên. Đến lúc đó sẽ không còn người nào lưu ý tới một đoàn thương đội nho nhỏ, chỉ có điều Địch Áo cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể diễn biến tới tình cảnh như bây giờ.
Đặng Khẳng do dự một lát, rốt cuộc vẫn phải tin Địch Áo phán đoán, nhưng giờ phút này đã quá trễ, nhóm kỵ sĩ đuổi theo phía sau đã cắt ngang đội ngũ Á Lực Khắc. Một phe nhanh chóng xung phong, một phương đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, ngay lập tức hiện ra trình độ cao thấp giữa song phương.
Đội kỵ sĩ Á Lực Khắc y như cỏ dại bị lưỡi liềm lướt qua, máu đỏ phun lên người ngã ngựa đổ thành từng dãy.
“Bắn đám người ở phía sau." Đặng Khẳng lập tức hối hận vì mình quyết định chậm chạp, nếu như hắn có thể quyết định sớm vài phút thôi, đám kỵ sĩ Á Lực Khắc sẽ không hi sinh vô ích như vậy.
Theo Đặng Khẳng ra lệnh, vô số tên nỏ sắc bén bắn ra, tiếng xé gió vang lên liên tiếp, trong nháy mắt đã bắn rớt hơn mười tên kỵ sĩ, những kỵ sĩ ở sau nhất thời tạm dừng thế xung phong.
Đặng Khẳng theo bậc thang lao xuống, sau đó nhảy qua cửa thành đổ nát đi tới bên cạnh Á Lực Khắc, la lớn: "Các ngươi đi vào trước!"
"Cút ~!" Á Lực Khắc không thèm nhìn Đặng Khẳng một cái, hai mắt đỏ rực thúc ngựa xông về phía quân địch. Mắt thấy bộ hạ của mình bị người ta tru diệt như giết gà mổ dê, Á Lực Khắc không có buông thả bí kỹ ‘làm thịt’ Đặng Khẳng coi như là rất lý trí rồi.
Đặng Khẳng đỏ mặt, nhưng lúc này không kịp giải thích gì nữa, chỉ có thể đi theo phía sau Á Lực Khắc, thử lấy hành động để đền bù sai lầm của bản thân.
Ngay khi Đặng Khẳng xông ra ngoài, đồng thời An Đông Ny cũng hành động. Nàng vỗ nhẹ lên tường thành, cả người bay thẳng ra ngoài, đi sau mà đến trước, ngăn chặn trước mặt Đặng Khẳng. Sau đó hai tay hợp lại cùng lúc đẩy tới, một luồng gió lốc vô cùng sắc bén hiện ra từ hư không, phong bạo cuồn cuộn cuốn theo cát đá bay đầy trời.
Cho dù là người hay chiến mã đều bị phong bạo xuất hiện bất thình lình thổi bay tứ tán, ngã trái ngã phải. Cho dù là đoàn võ sĩ Song Đầu Xà hay là nhóm kỵ sĩ đối địch cũng lâm vào tình trạng y như nhau.
"Mau, thối lui vào trong thành." Đặng Khẳng hô lớn với Á Lực Khắc.
Nguy cấp thời khắc, Á Lực Khắc cũng không kịp tính sổ Đặng Khẳng, lập tức lớn tiếng hô quát ra lệnh cho nhóm thủ hạ rút lui. Á Lực Khắc đã sớm nghe thấy đại danh An Đông Ny, có vị Võ Tôn này ở đây, bọn họ không cần thiết đứng lại chịu chết.
Thế nhưng đội ngũ Á Lực Khắc có thể bắt lấy cơ hội An Đông Ny tạo ra, tranh thủ thời gian rút lui lui ra sau, nhóm kỵ sĩ đuổi theo lại không thể kịp thời kìm hãm thế xung phong. Toàn thể kỵ sĩ đâm đầu vào trong luồng gió lốc, nhất thời cả đám y như uống rượu say lắc lư lảo đảo, một hồi sau mới choáng váng ngã xuống đất, nhất thời người ngã ngựa hí vang bên tai không dứt.
"An Đông Ny chưa có chết!" Gã võ sĩ cầm đầu nhận ra thân ảnh An Đông Ny, hoảng sợ hô to lên.
"Một người tàn phế mà sợ cái gì? Giết nàng cho ta." Một thanh âm tiêu điều vang lên ở giữa đám người, một tia bạch quang nhanh chóng lao ra, bỗng nhiên mở rộng trên không trung hóa thành một cây băng trùy thô to bằng cánh tay, gào thét đánh tới An Đông Ny.
An Đông Ny tung ra một trảo đón đỡ băng trùy, nhưng đúng lúc này băng trùy bỗng nhiên tản ra hóa thành mười đạo hàn quang phân ra bao phủ chung quanh thân thể An Đông Ny.
An Đông Ny phản ứng tuy nhanh nhưng vẫn không kịp trở tay, nàng liên tục huy động hai tay ngăn cản bảy, tám đạo hàn quang, còn dư lại vài đạo băng tinh đã đánh trúng thân thể nàng. An Đông Ny không có hai chân, phải dựa vào nguyên lực chiến giáp chống đỡ mới có khả năng miễn cưỡng đi lại, nhưng cũng nhờ thế thời gian nàng buông thả Phong Ưu Nhã vượt xa Phong hệ võ sĩ bình thường, một khi nàng thành công giải phóng Phong Ưu Nhã, tốc độ tuyệt đối là nhất hạng, ít nhất lấy thực lực hiện tại của Địch Áo không có cách nào so sánh với nàng.
Trên người An Đông Ny không ngừng lóe ra thanh quang, từng đạo hàn quang va chạm thân thể An Đông Ny rồi lập tức nát bấy, không thể mang đến cho nàng bất cứ thương tổn gì.
"Diễn Sinh bí kỹ?" Tác Phỉ Á và Lôi Mông đồng thời sợ hãi.
"Đây là Diễn Sinh bí kỹ?" Địch Áo sửng sốt, trong Thần Điển có một đoạn giảng giải tương tự, nhưng người ghi chép lộ vẻ rất bình thường, không có chú thích nhiều về loại bí kỹ này. Một đạo đột nhiên tách ra thành mấy đạo nguyên lực khác nhau, cũng có một vài loại bí kỹ khác phát sinh đồng dạng biến hóa, vì thế người ghi chép Thần Điển không có theo đuổi hình thức, mà phải không ngừng đột phá, không ngừng lĩnh ngộ mới có khả năng phát triển lâu dài. So sánh với đó, loại bí kỹ nho nhỏ này hoàn toàn không có giá trị.
Nếu như nói Quang Mang võ sĩ là dòng suối, vậy thì Cực Hạn võ sĩ sẽ là một con sông nhỏ, còn Võ Tôn chính là trường giang rộng lớn. Luyện tập bơi lội trong dòng suối, dù cho kỹ thuật có tốt đến cỡ nào cũng không thể đối mặt với sông lớn cuộn trào, điểm kỹ thuật nho nhỏ đó sẽ không có bất kỳ ý nghĩa.
Phương thức suy nghĩ của Địch Áo đã sớm được Thần Điển dẫn dắt, không hề để mắt tới kỹ xảo nhỏ này. Huống chi lời giảng giải trong Thần Điển còn cường điệu vài câu, trước khi trở thành Cực Hạn võ sĩ tốt nhất là không nên lãng phí tinh lực, cho nên Địch Áo chưa từng thử qua.
"Nguyên lực chiến giáp quả nhiên khiến cho người ta hâm mộ." Người vừa phát ra công kích thở dài một hơi, lên tiếng than thở.
Đột nhiên, nhiệt độ bốn phía rơi xuống cực nhanh, sau đó một thân ảnh từ trong chiến trận địch quân lao ra, mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã ngưng tụ thành tầng băng thật dày, lớp băng men theo nhóm kỵ sĩ lan tràn ra ngoài, đánh thẳng tới chỗ An Đông Ny đang đứng, chỉ qua chốc lát tầng băng đã bao trùm phạm vi mấy chục thước.
Cho dù là độ dày hay là tốc độ lan tràn cũng không phải là trình độ mà Tác Phỉ Á buông thả Đông Khí Ba có thể so sánh. Đây rõ ràng là bí kỹ Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp mới có thể buông thả.
“Băng Phong.”
Dùng chiêu số này đối phó những Võ Tôn khác có lẽ không hề có một chút tác dụng, nhưng An Đông Ny lại mất đi hai chân, cho dù kịp thời buông thả Phong Ưu Nhã chạy ra ngoài, nhưng phạm vi tầng băng bao trùm quá lớn. Trong khi An Đông Ny hết đà phải rơi xuống đất, vừa tiếp xúc với tầng băng thì băng tinh nhanh chóng lan tràn lên, ngưng tụ thành một lớp băng cứng thật dày bao bọc An Đông Ny ở bên trong, biến thành một bức tượng băng hình người lạnh lẽo.
Bình luận facebook