Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Hai ngày sau trôi qua trong không khí không mặn không nhạt, Địch Áo nói cái câu kia, nếu đổi thành bất kỳ nam nhân nào khác đều chịu không được. Cho nên quan hệ giữa Đặng Khẳng và bọn họ sinh ra khúc mắc, có nhiều thứ không phải là ân tình có thể thay đổi, nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Khi đám người Địch Áo không có ở đây, Đặng Khẳng luôn luôn chuyện trò vui vẻ, nhưng đến lúc đám người Địch Áo đi tới Đặng Khẳng sẽ lập tức im lặng, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.
Địch Áo không ưa cái sắc mặt đó nên rất ít khi ra ngoài, Lôi Mông và Ca Đốn cũng kín đáo phê bình Đặng Khẳng. Sắp sửa lên làm Bá tước rồi, còn bày ra bộ dạng kia? Vì sao không suy nghĩ trong quá trình chiến đấu, những người khác phải mạo hiểm tới mức nào mới cứu hắn ra khỏi vòng nguy hiểm?
Sáng sớm ngày thứ ba, mọi người rời giường thật sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc. Địch Áo lặng lẽ rời phòng, bước lên thang lầu, đi tới gian phòng An Đông Ny.
Mới vừa bước lên hành lang, Địch Áo đột nhiên phát hiện thân ảnh Đặng Khẳng, hắn lắc đầu dựa lưng chờ giây lát ở sát góc tường. Nếu đã nhìn nhau không vừa mắt, không bằng ở chỗ này né tránh một lát để khỏi phải lúng túng.
"Ca..." Một thân ảnh xuất hiện lên tiếng gọi Đặng Khẳng.
"Dậy sớm thế?" Đặng Khẳng xoay người, khẽ cười nói.
"Ngủ không được." Nữ nhân kia nhẹ nhàng lắc lư hài tử đang ngủ say trong ngực, vừa né tránh nhìn thẳng vào Đặng Khẳng.
"Có chuyện gì sao?" Đặng Khẳng hỏi.
"A... không có." Nữ nhân kia cả kinh, vội vàng lắc đầu.
"Có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết." Đặng Khẳng nhẹ giọng nói: "Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"Ta biết ca rất tốt với ta." Ánh mắt nữ nhân kia trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, trong đó có mấy phần an tĩnh, có mấy phần cảm kích, thậm chí có cả mấy phần sùng bái. Ngày đó Đặng Khẳng vì cứu hai mẹ con nàng mà trả giá như thế nào, nàng là người hiểu rõ ràng nhất, phần ân tình này còn nặng hơn cả trời cao biển rộng.
Thật ra không chỉ là nữ nhân kia, các con dân trong Nam tước lĩnh đều suy nghĩ như thế. Đặng Khẳng thủy chung vẫn là hình tượng vô cùng cao lớn, là một vị lãnh chủ tràn đầy từ mẫn rất được dân chúng kính yêu. So sánh với nhau thì người thủ hộ thực tế của Nam tước lĩnh, An Đông Ny, chỉ làm cho người khác kính sợ.
Kính yêu và kính sợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, các con dân kính yêu Đặng Khẳng, cho nên nguyện ý thân cận với Đặng Khẳng. Dĩ nhiên, Đặng Khẳng cũng là người bình dị luôn luôn gần gũi với dân chúng, thời điểm nhàn hạ hắn thậm chí có thể đứng nơi đầu ruộng nói chuyện phiếm với các nông phu, không có biểu lộ một chút địa vị cao cả. Hắn thậm chí có thể nhớ được bảo tất cả sinh nhật người hầu và binh sĩ trong thành, cho đến cuộc sống thường ngày của họ, hắn sẽ cố ý đưa ra một phần lễ vật nhỏ gọi là quà mừng. Mặc dù không phí nhiều tiền, nhưng song phương đều vui vẻ, người nhận được ân huệ dĩ nhiên cảm động đối với Đặng Khẳng đến rơi nước mắt. Bản thân Đặng Khẳng cũng thu hoạch được thứ bản thân cần có.
An Đông Ny lại làm không được điều đó, nàng cơ hồ dành tất cả thời gian trên việc tu luyện. Nam tước lĩnh an toàn phải dựa vào lực lượng của nàng thủ hộ, dưới áp lực cực lớn, nàng hận tại sao mỗi ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, căn bản không dám lãng phí thời gian trong những chuyện không có ý nghĩa. Hơn nữa, An Đông Ny là một Võ Tôn, một con hổ có thể tâm sự chuyện trong lòng với mấy con kiến hay không? Trên đời này có lẽ sẽ có vài người như vậy, nhưng An Đông Ny thì không, cho dù thật sự có lúc nhàn hạ, nàng cũng tình nguyện một mình một người suy tư vài thứ, chứ không phải đi hàn huyên nói nhảm.
Trên thế giới đôi khi nảy sinh những chuyện kỳ quái như thế, thời gian và tinh lực của mỗi người đều có hạn, An Đông Ny dồn toàn bộ thời gian và tinh lực trên việc tu luyện, tùy thời khắc nguy hiểm chuẩn bị động thân bảo vệ Nam tước lĩnh. Còn Đặng Khẳng biết thiên phú của mình không sánh kịp An Đông Ny, cho nên hắn dành tinh lực và thời gian vào những phương diện khác.
Mà hai người cống hiến cho cái lãnh địa này là rất rõ ràng, các con dân ôm lòng kính nhi viễn chi đối với An Đông Ny, Đặng Khẳng trở thành lãnh tụ không thể thiếu.
Địch Áo chờ nơi khúc quanh giây lát, sau đó mới bước lên hành lang chậm rãi đi thẳng về phía trước, nữ nhân kia vẫn đang si ngốc nhìn theo phương hướng Đặng Khẳng biến mất. Nghe thấy có tiếng bước chân bỗng nhiên giật mình, xoay người lại thì thấy Địch Áo, nàng cúi đầu vội vã lui về gian phòng của mình.
Địch Áo khẽ nhíu mày, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó, chốc lát sau hắn đã đi tới trước cửa phòng An Đông Ny, nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng hai cái.
"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm An Đông Ny.
Địch Áo đẩy cửa đi vào: "An Đông Ny phu nhân, mạnh khỏe!"
"Là Địch Áo hả? Đúng lúc ta cũng muốn tìm ngươi đây." An Đông Ny ngẩng đầu, nhìn thấy là Địch Áo mới lộ ra nụ cười bình thản.
"Thật sao?" Địch Áo cũng cười, hắn định nói ra ý của mình thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào, hắn bước nhanh đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Đặng Khẳng đang đứng ở chỗ đám người hầu nói cái gì đó, thỉnh thoảng vỗ vỗ bả vai người này, thỉnh thoảng mỉm cười hài hước trêu chọc bọn hắn dẫn phát một trận cười to ồn ào. Rất rõ ràng, Đặng Khẳng cực kỳ thích hưởng thụ cảm giác như vậy, bọn người hầu thì vây quanh Đặng Khẳng giống như vì sao bao quanh trăng sáng, trên mặt bọn họ hiện ra sự vui vẻ từ nội tâm.
Xem Đặng Khẳng một lát rồi lại nhìn An Đông Ny đơn độc, Địch Áo không nhịn được thở dài ra một hơi, người nơi này có ai hiểu được An Đông Ny cô độc hay không?
Đây là gian phòng của An Đông Ny, mỗi ngày nàng đều dành cho việc tu luyện, vì không muốn quấy rầy Đặng Khẳng, cũng vì không muốn làm ảnh hưởng đến bản thân. Nàng lựa chọn ở trong một góc hẻo lánh bên trong thành, Địch Áo cũg không có nhìn lầm, An Đông Ny cực kỳ cô độc.
"Các ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta cuối cùng nên giúp lại các ngươi những thứ gì đây?" An Đông Ny mỉm cười nói, sau đó đẩy một phong thư trên bàn tới.
"Ngài cũng đã giúp chúng ta rồi, không phải là mua dùm chúng ta tất cả khoáng thạch thủy tinh hay sao?" Địch Áo nhún vai, ánh mắt rơi vào phong thư, nói: "Đây là cái gì? Cấp cho ta?"
"Không sai." An Đông Ny gật đầu.
"Nghe nói Bá tước đại nhân không hài lòng đối với việc ngài mua thủy tinh giá cao?" Địch Áo vừa nói vừa cầm bức thư lên: "Ta bây giờ có thể mở ra không?"
"Mở ra đi." An Đông Ny cười khổ nói: "Ta phát hiện ngươi và Đặng Khẳng hẳn là có điểm hiểu lầm, hắn không phải là loại người hẹp hòi. Hắn chỉ không hiểu tại sao ta lại thu mua thủy tinh, sau khi ta giảng giải cho hắn hiểu rõ, hắn đã không có ý kiến gì nữa."
"Ta biết Bá tước đại nhân là một người khẳng khái hào phóng." Địch Áo cười nói, thật ra lời của hắn đã chứng minh hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không hắn sẽ không gọi Đặng Khẳng là "Bá tước".
Địch Áo rút ra một xấp giấy thật dày ở bên trong thư, đọc lướt qua mấy lần, sắc mặt bất chợt đại biến, quay đầu nhìn về phía An Đông Ny.
"Ta không giúp được các ngươi cái gì, đây là chuyện duy nhất ta có đủ khả năng." An Đông Ny thản nhiên nói: "Kể từ khi ta trở thành Giác tỉnh giả tới nay, mỗi một bước tìm hiểu được khi thăng cấp đều có ghi ở trong đó. Còn có kinh nghiệm ngưng luyện nguyên lực chiến giáp, hi vọng có thể trợ giúp các ngươi. Ha hả, ta nghe Lôi Mông nói, ngươi thăng cấp có thể dùng từ cấp tốc để hình dung, ta tin tưởng ngươi sẽ cần tới nó rất nhanh thôi."
Địch Áo chậm rãi chuyển tầm mắt, trầm mặc rất lâu sau, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Thật là đúng dịp."
"Đúng dịp?" An Đông Ny lộ ra thần sắc khó hiểu.
"Đây là của ta." Địch Áo cũng lấy ra một phong thơ từ trong lòng ngực, bởi vì đều là phong thư do Nam tước lĩnh chế tạo nên bề ngoài cả hai bức thơ giống nhau y chang.
"Đây là cái gì?" An Đông Ny nhận lấy phong thư, tò mò hỏi.
"Thư tình." Địch Áo nói: "Nhưng ngài không nên hiểu lầm, không phải là ta viết cho ngài."
"Ngươi, cái tên tiểu tử này." An Đông Ny dở khóc dở cười, tiện tay ném phong thư lên trên bàn.
“Tiểu tử? Đúng là đả thương lòng tự ái của ta mà.” Địch Áo thầm than trong lòng.
"Đúng rồi." An Đông Ny nói: "Địch Áo, sau khi các ngươi rời khỏi Nam tước lĩnh có dự định đi tới chỗ nào?"
"Chúng ta hướng bắc, vượt qua Hắc Hà, sau đó xuyên qua sa mạc, đi tới Khắc Lý Tư bình nguyên."
"Các ngươi có từng nói chuyện này với người khác không?" An Đông Ny khẩn trương hỏi.
"Không có."
"Vậy thì tốt." An Đông Ny thở phào nhẹ nhõm: "Không nên nói cho ai nghe hết, hiểu không? Cho dù là Đặng Khẳng hỏi các ngươi, các ngươi cũng không được nói thật "
"Tại sao?" Địch Áo ngạc nhiên nói.
"Ta hoài nghi trong thành có gian tế địch nhân." An Đông Ny nói: "Có lẽ núp ở bên cạnh Đặng Khẳng, cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận "
"Cẩn thận Sơn Đế Hầu tước trả thù?" Địch Áo chậm rãi nói: "Ngài rốt cuộc nói thật, ha hả, ta từng nghĩ ngài không hề lo lắng chuyện này. Nếu đã như vậy, tại sao không thử khuyên can Đặng Khẳng, bảo hắn tạm thời rời khỏi Nam tước lĩnh?"
"Chờ các ngươi rời đi, ta sẽ cố gắng khuyên hắn." An Đông Ny cười khổ nói: "Nhưng ta không dám cam đoan có thể thuyết phục được hắn, nếu như hắn kiên trì lưu lại, đó chính là vận mệnh của chúng ta."
Địch Áo nhìn An Đông Ny hồi lâu, đột nhiên phun ra hai chữ: "Cổ hủ."
"Chưa từng có người nào dám nói như vậy ở trước mặt ta." An Đông Ny nghiêm mặt lại.
"Thật ra ngài là người rất hiền hoà." Địch Áo chậm rãi cất lá thư An Đông Ny đưa cho hắn, nói: "Có đôi khi ta thật sự nghĩ không ra, những võ sĩ trong Nam tước lĩnh tại sao lại cách ly ngài rất xa."
"Trong toàn bộ Nam tước lĩnh, ta chỉ thích một mình Đặng Khẳng, cũng chỉ muốn chiếu cố một mình hắn." An Đông Ny cười cười: "Vì thế thái độ của ta tương đối lạnh lẽo, bất cận nhân tình, bọn họ không thể nào dám tiếp xúc với ta."
"Vì sao ta lại có cảm giác ngài tuyệt đối không có lạnh lẽo nhỉ?"
"Các ngươi không giống, chúng ta từng sóng vai chiến đấu với nhau, không phải sao?" An Đông Ny nhẹ giọng nói: "Thật ra trước khi ta gặp Đặng Khẳng, ta vẫn muốn làm một Mạo hiểm giả, có được chiến hữu có thể tín nhiệm, cùng nhau cười vui, cùng nhau chiến đấu, soạn nhạc... Ít nhất cũng có vài ký ức làm ta cảm động. Đáng tiếc, ta đã bỏ lỡ, Địch Áo, ngươi biết không? Khi gặp được các ngươi, ta phi thường phi thường vui vẻ, thật, cho nên ta không tiễn các ngươi, làm vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy mất mác. Nhưng nếu có một ngày các ngươi tới chỗ ta làm khách, ta nhất định sẽ đi ra ngoài nghênh đón các ngươi."
"Ta cũng vậy, chỉ thích nghênh đón, không thích đưa tiễn." Địch Áo cười: "Cứ như vậy đi, An Đông Ny phu nhân, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!" An Đông Ny gật đầu, mặc dù nàng đang cố hết sức khống chế tâm tình của mình, nhưng sắc mặt nàng rõ ràng bắt đầu ảm đạm lại.
Địch Áo đi tới cửa, đột nhiên đứng lại, xoay người nói: "An Đông Ny, nếu có thời gian, tốt nhất ngươi nên đọc lá thư này, còn có, chúc mơ ước của ngươi trở thành sự thật."
Mơ ước? Bây giờ ta còn có mơ ước sao? An Đông Ny lại cười khổ, sau đó ngồi ở một chỗ, không nhúc nhích. Từ bên ngoài truyền đến thanh âm người hô ngựa hý, hiển nhiên là đoàn xe Tác Phỉ Á đang chuẩn bị lên đường, An Đông Ny lặng lẽ tiến tới cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống cảnh tượng phía dưới.
Rốt cuộc đoàn xe Tác Phỉ Á bắt đầu rời đi, An Đông Ny tiếp tục ngồi ở chỗ cửa sổ ngẩn người. Vì Đặng Khẳng, nàng từ bỏ gia tộc, cũng từ bỏ tất cả bằng hữu, đi tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, ngoại trừ Đặng Khẳng ra, không có bất kỳ người nào có thể động đến tâm tư nàng, nhưng đám người Địch Áo xuất hiện đã gợi lên quá nhiều hồi ức.
Không biết qua bao lâu, An Đông Ny mới tỉnh mộng, tầm mắt của nàng rơi vào lá thư kia, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, thư tình? Mấy tiểu tử kia đúng là cực kỳ ý tứ. Thế nhưng, khi nàng mở phong thư ra lại phát sinh phản ứng giống y như Địch Áo lúc đó vậy. Chỉ nhìn mấy lượt là sắc mặt đại biến, thậm chí thả ra nguyên lực chiến giáp, phá tan cửa sổ, bắn thẳng lên trên nóc tòa thành.
Đoàn người Tác Phỉ Á đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy mấy điểm đen nho nhỏ ở xa xa, An Đông Ny run rẩy toàn thân, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn nhỏ xuống.
Địch Áo không ưa cái sắc mặt đó nên rất ít khi ra ngoài, Lôi Mông và Ca Đốn cũng kín đáo phê bình Đặng Khẳng. Sắp sửa lên làm Bá tước rồi, còn bày ra bộ dạng kia? Vì sao không suy nghĩ trong quá trình chiến đấu, những người khác phải mạo hiểm tới mức nào mới cứu hắn ra khỏi vòng nguy hiểm?
Sáng sớm ngày thứ ba, mọi người rời giường thật sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc. Địch Áo lặng lẽ rời phòng, bước lên thang lầu, đi tới gian phòng An Đông Ny.
Mới vừa bước lên hành lang, Địch Áo đột nhiên phát hiện thân ảnh Đặng Khẳng, hắn lắc đầu dựa lưng chờ giây lát ở sát góc tường. Nếu đã nhìn nhau không vừa mắt, không bằng ở chỗ này né tránh một lát để khỏi phải lúng túng.
"Ca..." Một thân ảnh xuất hiện lên tiếng gọi Đặng Khẳng.
"Dậy sớm thế?" Đặng Khẳng xoay người, khẽ cười nói.
"Ngủ không được." Nữ nhân kia nhẹ nhàng lắc lư hài tử đang ngủ say trong ngực, vừa né tránh nhìn thẳng vào Đặng Khẳng.
"Có chuyện gì sao?" Đặng Khẳng hỏi.
"A... không có." Nữ nhân kia cả kinh, vội vàng lắc đầu.
"Có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết." Đặng Khẳng nhẹ giọng nói: "Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"Ta biết ca rất tốt với ta." Ánh mắt nữ nhân kia trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, trong đó có mấy phần an tĩnh, có mấy phần cảm kích, thậm chí có cả mấy phần sùng bái. Ngày đó Đặng Khẳng vì cứu hai mẹ con nàng mà trả giá như thế nào, nàng là người hiểu rõ ràng nhất, phần ân tình này còn nặng hơn cả trời cao biển rộng.
Thật ra không chỉ là nữ nhân kia, các con dân trong Nam tước lĩnh đều suy nghĩ như thế. Đặng Khẳng thủy chung vẫn là hình tượng vô cùng cao lớn, là một vị lãnh chủ tràn đầy từ mẫn rất được dân chúng kính yêu. So sánh với nhau thì người thủ hộ thực tế của Nam tước lĩnh, An Đông Ny, chỉ làm cho người khác kính sợ.
Kính yêu và kính sợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, các con dân kính yêu Đặng Khẳng, cho nên nguyện ý thân cận với Đặng Khẳng. Dĩ nhiên, Đặng Khẳng cũng là người bình dị luôn luôn gần gũi với dân chúng, thời điểm nhàn hạ hắn thậm chí có thể đứng nơi đầu ruộng nói chuyện phiếm với các nông phu, không có biểu lộ một chút địa vị cao cả. Hắn thậm chí có thể nhớ được bảo tất cả sinh nhật người hầu và binh sĩ trong thành, cho đến cuộc sống thường ngày của họ, hắn sẽ cố ý đưa ra một phần lễ vật nhỏ gọi là quà mừng. Mặc dù không phí nhiều tiền, nhưng song phương đều vui vẻ, người nhận được ân huệ dĩ nhiên cảm động đối với Đặng Khẳng đến rơi nước mắt. Bản thân Đặng Khẳng cũng thu hoạch được thứ bản thân cần có.
An Đông Ny lại làm không được điều đó, nàng cơ hồ dành tất cả thời gian trên việc tu luyện. Nam tước lĩnh an toàn phải dựa vào lực lượng của nàng thủ hộ, dưới áp lực cực lớn, nàng hận tại sao mỗi ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, căn bản không dám lãng phí thời gian trong những chuyện không có ý nghĩa. Hơn nữa, An Đông Ny là một Võ Tôn, một con hổ có thể tâm sự chuyện trong lòng với mấy con kiến hay không? Trên đời này có lẽ sẽ có vài người như vậy, nhưng An Đông Ny thì không, cho dù thật sự có lúc nhàn hạ, nàng cũng tình nguyện một mình một người suy tư vài thứ, chứ không phải đi hàn huyên nói nhảm.
Trên thế giới đôi khi nảy sinh những chuyện kỳ quái như thế, thời gian và tinh lực của mỗi người đều có hạn, An Đông Ny dồn toàn bộ thời gian và tinh lực trên việc tu luyện, tùy thời khắc nguy hiểm chuẩn bị động thân bảo vệ Nam tước lĩnh. Còn Đặng Khẳng biết thiên phú của mình không sánh kịp An Đông Ny, cho nên hắn dành tinh lực và thời gian vào những phương diện khác.
Mà hai người cống hiến cho cái lãnh địa này là rất rõ ràng, các con dân ôm lòng kính nhi viễn chi đối với An Đông Ny, Đặng Khẳng trở thành lãnh tụ không thể thiếu.
Địch Áo chờ nơi khúc quanh giây lát, sau đó mới bước lên hành lang chậm rãi đi thẳng về phía trước, nữ nhân kia vẫn đang si ngốc nhìn theo phương hướng Đặng Khẳng biến mất. Nghe thấy có tiếng bước chân bỗng nhiên giật mình, xoay người lại thì thấy Địch Áo, nàng cúi đầu vội vã lui về gian phòng của mình.
Địch Áo khẽ nhíu mày, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó, chốc lát sau hắn đã đi tới trước cửa phòng An Đông Ny, nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng hai cái.
"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm An Đông Ny.
Địch Áo đẩy cửa đi vào: "An Đông Ny phu nhân, mạnh khỏe!"
"Là Địch Áo hả? Đúng lúc ta cũng muốn tìm ngươi đây." An Đông Ny ngẩng đầu, nhìn thấy là Địch Áo mới lộ ra nụ cười bình thản.
"Thật sao?" Địch Áo cũng cười, hắn định nói ra ý của mình thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào, hắn bước nhanh đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Đặng Khẳng đang đứng ở chỗ đám người hầu nói cái gì đó, thỉnh thoảng vỗ vỗ bả vai người này, thỉnh thoảng mỉm cười hài hước trêu chọc bọn hắn dẫn phát một trận cười to ồn ào. Rất rõ ràng, Đặng Khẳng cực kỳ thích hưởng thụ cảm giác như vậy, bọn người hầu thì vây quanh Đặng Khẳng giống như vì sao bao quanh trăng sáng, trên mặt bọn họ hiện ra sự vui vẻ từ nội tâm.
Xem Đặng Khẳng một lát rồi lại nhìn An Đông Ny đơn độc, Địch Áo không nhịn được thở dài ra một hơi, người nơi này có ai hiểu được An Đông Ny cô độc hay không?
Đây là gian phòng của An Đông Ny, mỗi ngày nàng đều dành cho việc tu luyện, vì không muốn quấy rầy Đặng Khẳng, cũng vì không muốn làm ảnh hưởng đến bản thân. Nàng lựa chọn ở trong một góc hẻo lánh bên trong thành, Địch Áo cũg không có nhìn lầm, An Đông Ny cực kỳ cô độc.
"Các ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta cuối cùng nên giúp lại các ngươi những thứ gì đây?" An Đông Ny mỉm cười nói, sau đó đẩy một phong thư trên bàn tới.
"Ngài cũng đã giúp chúng ta rồi, không phải là mua dùm chúng ta tất cả khoáng thạch thủy tinh hay sao?" Địch Áo nhún vai, ánh mắt rơi vào phong thư, nói: "Đây là cái gì? Cấp cho ta?"
"Không sai." An Đông Ny gật đầu.
"Nghe nói Bá tước đại nhân không hài lòng đối với việc ngài mua thủy tinh giá cao?" Địch Áo vừa nói vừa cầm bức thư lên: "Ta bây giờ có thể mở ra không?"
"Mở ra đi." An Đông Ny cười khổ nói: "Ta phát hiện ngươi và Đặng Khẳng hẳn là có điểm hiểu lầm, hắn không phải là loại người hẹp hòi. Hắn chỉ không hiểu tại sao ta lại thu mua thủy tinh, sau khi ta giảng giải cho hắn hiểu rõ, hắn đã không có ý kiến gì nữa."
"Ta biết Bá tước đại nhân là một người khẳng khái hào phóng." Địch Áo cười nói, thật ra lời của hắn đã chứng minh hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không hắn sẽ không gọi Đặng Khẳng là "Bá tước".
Địch Áo rút ra một xấp giấy thật dày ở bên trong thư, đọc lướt qua mấy lần, sắc mặt bất chợt đại biến, quay đầu nhìn về phía An Đông Ny.
"Ta không giúp được các ngươi cái gì, đây là chuyện duy nhất ta có đủ khả năng." An Đông Ny thản nhiên nói: "Kể từ khi ta trở thành Giác tỉnh giả tới nay, mỗi một bước tìm hiểu được khi thăng cấp đều có ghi ở trong đó. Còn có kinh nghiệm ngưng luyện nguyên lực chiến giáp, hi vọng có thể trợ giúp các ngươi. Ha hả, ta nghe Lôi Mông nói, ngươi thăng cấp có thể dùng từ cấp tốc để hình dung, ta tin tưởng ngươi sẽ cần tới nó rất nhanh thôi."
Địch Áo chậm rãi chuyển tầm mắt, trầm mặc rất lâu sau, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Thật là đúng dịp."
"Đúng dịp?" An Đông Ny lộ ra thần sắc khó hiểu.
"Đây là của ta." Địch Áo cũng lấy ra một phong thơ từ trong lòng ngực, bởi vì đều là phong thư do Nam tước lĩnh chế tạo nên bề ngoài cả hai bức thơ giống nhau y chang.
"Đây là cái gì?" An Đông Ny nhận lấy phong thư, tò mò hỏi.
"Thư tình." Địch Áo nói: "Nhưng ngài không nên hiểu lầm, không phải là ta viết cho ngài."
"Ngươi, cái tên tiểu tử này." An Đông Ny dở khóc dở cười, tiện tay ném phong thư lên trên bàn.
“Tiểu tử? Đúng là đả thương lòng tự ái của ta mà.” Địch Áo thầm than trong lòng.
"Đúng rồi." An Đông Ny nói: "Địch Áo, sau khi các ngươi rời khỏi Nam tước lĩnh có dự định đi tới chỗ nào?"
"Chúng ta hướng bắc, vượt qua Hắc Hà, sau đó xuyên qua sa mạc, đi tới Khắc Lý Tư bình nguyên."
"Các ngươi có từng nói chuyện này với người khác không?" An Đông Ny khẩn trương hỏi.
"Không có."
"Vậy thì tốt." An Đông Ny thở phào nhẹ nhõm: "Không nên nói cho ai nghe hết, hiểu không? Cho dù là Đặng Khẳng hỏi các ngươi, các ngươi cũng không được nói thật "
"Tại sao?" Địch Áo ngạc nhiên nói.
"Ta hoài nghi trong thành có gian tế địch nhân." An Đông Ny nói: "Có lẽ núp ở bên cạnh Đặng Khẳng, cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận "
"Cẩn thận Sơn Đế Hầu tước trả thù?" Địch Áo chậm rãi nói: "Ngài rốt cuộc nói thật, ha hả, ta từng nghĩ ngài không hề lo lắng chuyện này. Nếu đã như vậy, tại sao không thử khuyên can Đặng Khẳng, bảo hắn tạm thời rời khỏi Nam tước lĩnh?"
"Chờ các ngươi rời đi, ta sẽ cố gắng khuyên hắn." An Đông Ny cười khổ nói: "Nhưng ta không dám cam đoan có thể thuyết phục được hắn, nếu như hắn kiên trì lưu lại, đó chính là vận mệnh của chúng ta."
Địch Áo nhìn An Đông Ny hồi lâu, đột nhiên phun ra hai chữ: "Cổ hủ."
"Chưa từng có người nào dám nói như vậy ở trước mặt ta." An Đông Ny nghiêm mặt lại.
"Thật ra ngài là người rất hiền hoà." Địch Áo chậm rãi cất lá thư An Đông Ny đưa cho hắn, nói: "Có đôi khi ta thật sự nghĩ không ra, những võ sĩ trong Nam tước lĩnh tại sao lại cách ly ngài rất xa."
"Trong toàn bộ Nam tước lĩnh, ta chỉ thích một mình Đặng Khẳng, cũng chỉ muốn chiếu cố một mình hắn." An Đông Ny cười cười: "Vì thế thái độ của ta tương đối lạnh lẽo, bất cận nhân tình, bọn họ không thể nào dám tiếp xúc với ta."
"Vì sao ta lại có cảm giác ngài tuyệt đối không có lạnh lẽo nhỉ?"
"Các ngươi không giống, chúng ta từng sóng vai chiến đấu với nhau, không phải sao?" An Đông Ny nhẹ giọng nói: "Thật ra trước khi ta gặp Đặng Khẳng, ta vẫn muốn làm một Mạo hiểm giả, có được chiến hữu có thể tín nhiệm, cùng nhau cười vui, cùng nhau chiến đấu, soạn nhạc... Ít nhất cũng có vài ký ức làm ta cảm động. Đáng tiếc, ta đã bỏ lỡ, Địch Áo, ngươi biết không? Khi gặp được các ngươi, ta phi thường phi thường vui vẻ, thật, cho nên ta không tiễn các ngươi, làm vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy mất mác. Nhưng nếu có một ngày các ngươi tới chỗ ta làm khách, ta nhất định sẽ đi ra ngoài nghênh đón các ngươi."
"Ta cũng vậy, chỉ thích nghênh đón, không thích đưa tiễn." Địch Áo cười: "Cứ như vậy đi, An Đông Ny phu nhân, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!" An Đông Ny gật đầu, mặc dù nàng đang cố hết sức khống chế tâm tình của mình, nhưng sắc mặt nàng rõ ràng bắt đầu ảm đạm lại.
Địch Áo đi tới cửa, đột nhiên đứng lại, xoay người nói: "An Đông Ny, nếu có thời gian, tốt nhất ngươi nên đọc lá thư này, còn có, chúc mơ ước của ngươi trở thành sự thật."
Mơ ước? Bây giờ ta còn có mơ ước sao? An Đông Ny lại cười khổ, sau đó ngồi ở một chỗ, không nhúc nhích. Từ bên ngoài truyền đến thanh âm người hô ngựa hý, hiển nhiên là đoàn xe Tác Phỉ Á đang chuẩn bị lên đường, An Đông Ny lặng lẽ tiến tới cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống cảnh tượng phía dưới.
Rốt cuộc đoàn xe Tác Phỉ Á bắt đầu rời đi, An Đông Ny tiếp tục ngồi ở chỗ cửa sổ ngẩn người. Vì Đặng Khẳng, nàng từ bỏ gia tộc, cũng từ bỏ tất cả bằng hữu, đi tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, ngoại trừ Đặng Khẳng ra, không có bất kỳ người nào có thể động đến tâm tư nàng, nhưng đám người Địch Áo xuất hiện đã gợi lên quá nhiều hồi ức.
Không biết qua bao lâu, An Đông Ny mới tỉnh mộng, tầm mắt của nàng rơi vào lá thư kia, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, thư tình? Mấy tiểu tử kia đúng là cực kỳ ý tứ. Thế nhưng, khi nàng mở phong thư ra lại phát sinh phản ứng giống y như Địch Áo lúc đó vậy. Chỉ nhìn mấy lượt là sắc mặt đại biến, thậm chí thả ra nguyên lực chiến giáp, phá tan cửa sổ, bắn thẳng lên trên nóc tòa thành.
Đoàn người Tác Phỉ Á đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy mấy điểm đen nho nhỏ ở xa xa, An Đông Ny run rẩy toàn thân, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn nhỏ xuống.
Bình luận facebook