Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Tác Phỉ Á chỉ còn nước cười khổ, tình cảnh trong sân chính là cái mà nàng trước giờ toàn lực tránh khỏi, thế nhưng sự tình đã hoàn toàn không nằm trong khả năng khống chế của nàng.
Lại có một đám võ sĩ từ phía sau lao đến, thấy tình cảnh máu thịt bay ngang ở trước mắt, cả đám đều dừng lại tại chỗ ngơ ngác.
"Muốn toàn mạng thì không nên lộn xộn." Phí Đức Sĩ nói.
Phí Đức Sĩ đầu nhập vào Tác Phỉ Á từng đưa tới oanh động rất lớn trong Nam tước lĩnh, hai vị thiếu gia Nam tước lĩnh cũng tìm cơ hội tiếp xúc với Phí Đức Sĩ, hy vọng có thể mượn hơi hắn. Đáng tiếc Phí Đức Sĩ không có ý định cấp mặt mũi cho bọn hắn, những gã võ sĩ kia đều nhận ra Phí Đức Sĩ, trong lúc nhất thời cả đám câm như hến, không có một ai dám lộn xộn.
Địch Áo tạm dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn về phía Phí Đức Sĩ, hắn hiểu ý Phí Đức Sĩ. Ngoài mặt là cảnh cáo những gã võ sĩ kia, nhưng trên thực tế cũng có ý khuyến cáo Địch Áo, nếu có thể không chảy máu thì nên giảm bớt sát nghiệt mới tốt.
"Hoắc Hoa Đức ở đâu?" Lôi Mông đằng đằng sát khí quát thẳng vào mặt bọn chúng.
Các võ sĩ liếc mắt nhìn nhau, toàn thể lâm vào trầm mặc không nói, thân là võ giả phải có một chút lòng tự ái. Nếu như gọi ra một mình trong nhóm hỏi han có thể bọn họ đã sớm nói ra hết mọi chuyện rồi, nhưng đưa có ai kề dao vào cổ đã bán đứng Hoắc Hoa Đức, thật sự là quá vô sỉ.
"Đi theo ta." Địch Áo thản nhiên nói, nhanh chân sải bước đi thẳng về phía trước.
Địch Áo nói thế nào cũng là chủ nhân nơi này, đường xá hiển nhiên quen thuộc, hắn đi thẳng rồi quẹo vào một ngã ba, lát sau đã tới khu tiểu lâu của Tác Phỉ Á.
Hiện tại không nhìn thấy nhóm thuộc hạ Hoắc Hoa Đức, khi bọn họ đến gần tiểu lâu liền nghe thấy từ trên lầu hai vang xuống một trận tiếng cười nói: "Bách Lệ Nhi, ta nói đàng hoàng cho ngươi biết, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, đừng ép ta nữa."
"Là do ngài đang ép chúng ta, cầu xin ngài đừng ép buộc tỷ muội chúng ta." Thanh âm Bích Cơ khóc nức nở vang lên: "Bách Lệ Nhi tỷ tỷ đã như vậy, ngài còn không chịu buông tha nàng? Hoắc Hoa Đức thiếu gia, ngài biết tính tình của tiểu thư, chờ đến khi tiểu thư trở lại nhất định sẽ nổi giận. Bây giờ ngài nên rời đi, chúng ta có thể xem như chưa từng thấy ngài, không biết và không nói gì cho tiểu thư hết. Ta bảo đảm! Ngài… ngài không nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài sao? Có thể đã xảy ra vấn đề rồi, ngài không đi ra xem hay sao? Để cho Bách Lệ Nhi nghỉ ngơi một lát, có được không? Cầu xin ngài mà."
"Có chuyện gì? Chỉ là những tên kia định xông vào mà thôi." Hoắc Hoa Đức khinh thường nói: "Hai tiện nhân các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, Tác Phỉ Á có chỗ nào tốt chứ? Tác Phỉ Á chuẩn bị gả cho một tên ngu ngốc rồi, các ngươi cho rằng sau này Nam tước lĩnh sẽ do ai định đoạt? Tác Phỉ Á? Ha hả., nàng sẽ phải cút ra ngoài mà sống!”
“Chỉ bằng vào ngươi?" Bách Lệ Nhi phản bác.
"Tiện nhân khốn nạn." Người kia giận tím mặt, dùng thanh âm âm trầm nói: "Bách Lệ Nhi, biết tại sao ta nhất định phải mang ngươi về Nam tước lĩnh không? Bởi vì ngươi đã làm cho ta khó chịu trước mặt mọi người không biết bao nhiêu lần: “Hừ hừ, không cần cầm lấy cây kéo kia hù dọa ta, ngươi có thể chết nhưng ta sẽ xử lý cha mẹ của ngươi, còn cả đệ đệ nho nhỏ kia nữa, cả nhà các ngươi sẽ cùng nhau chôn cùng, ngươi có tin hay không?"
"Hoắc Hoa Đức, người như ngươi mà cũng là quý tộc?" Bách Lệ Nhi giận đến giọng nói run rẩy từng hồi.
"Ngươi biết tính cách của ta không?" Hoắc Hoa Đức dũ phát nổi giận: "Hai người các ngươi đi qua, bản thân ta muốn nhìn con tiện nhân này có dám chết hay không?"
Địch Áo điểm chân một cái, thân hình đột ngột nhảy lên tông cửa sổ nát bấy, trực tiếp lao vào trong phòng.
Mấy người ở trong gian phòng cũng bị dọa sợ hết hồn, người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế thiếu chút nữa ném rớt cái ly trong tay, hai tên võ sĩ bên cạnh hắn lập tức tiến tới một bước che chắn người tuổi trẻ kia ở phía sau.
Trong góc tường đối diện đang có nữ tử ẩn núp, một người là Bích Cơ, một người là Bách Lệ Nhi, trong tay Bách Lệ Nhi đang cầm một cái kéo kề ngay cổ họng chính mình. Bích Cơ cũng cầm một cái kéo, nàng bị tiếng vang đột ngột làm cho phát hoảng chỉa mũi kéo sang phía Địch Áo.
Hai nữ tử vốn đang thời thanh xuân dung nhan toả sáng, giờ phút này lại cực kỳ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trong mắt giăng đầy tia máu, lúc nãy chỉ ầm ĩ với Hoắc Hoa Đức mấy câu thế mà các nàng thở hổn hển rất mệt nhọc, hiển nhiên thân thể đã suy yếu tới cực điểm.
Qua chừng vài giây, Bích Cơ là người thanh tĩnh đầu tiên nhận ra Địch Áo, mặc dù Địch Áo làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn không giống trước kia, nhưng Bích Cơ vẫn là người quen thuộc Địch Áo nhất bên trong trang viên này.
"Địch Áo… Địch Áo thiếu gia? " Bích Cơ đột nhiên đổi giọng nói sang vô cùng bi thảm, ngày ngày phán, đêm đêm đoán, các nàng cuối cùng đã đợi được đến lúc cứu tinh xuất hiện: "Tiểu thư đâu? Tiểu thư ở nơi đâu?"
Địch Áo không nói, chậm rãi đi tới quan sát tướng mạo Bích Cơ và Bách Lệ Nhi chốc lát, hắn nhíu mày lộ vẻ không đành lòng, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một túi nước ném cho Bích Cơ.
Bích Cơ ngẩn người, mãi sau mới kích động đến mức run rẩy toàn thân, nàng vất vả rút cái nút túi nước ra, vừa định đưa vào trong miệng mình, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó lập tức xoay người đưa cái túi nước qua cho Bách Lệ Nhi, nói: "Bách Lệ Nhi, mau, uống nhanh."
"Ngươi uống trước đi." Bách Lệ Nhi đưa tay đẩy ngược lại.
"Ai da, ta không khát." Bích Cơ cố gắng kiên trì.
"Bách Lệ Nhi uống trước đi." Tầm mắt Địch Áo rơi vào cổ Bách Lệ Nhi, nơi đó đang có một tầng băng trắng, bên ngoài còn có vết máu đã biến thành màu đen, hai nữ tử này hẳn là dùng phương pháp tự mình hại mình này mới có thể làm cho Hoắc Hoa Đức cố kỵ. Nếu không các nàng không thể nào kiên trì tới ngày hôm nay.
Bách Lệ Nhi không nhún nhường nữa, thế nhưng nàng chỉ uống mấy hớp nhỏ, sau đó đưa túi nước cho Bích Cơ. Lúc này Bích Cơ cũng uống vài ngụm, rồi trả lại túi nước cho Bách Lệ Nhi, một túi nước không đáng đồng tiền vào thời khắc này lại được các nàng xem như bảo bối, không ai cũng không nỡ uống nhiều.
"Ngươi là ai? Địch Áo? Là cái tên ngu ngốc kia?" Hoắc Hoa Đức đẩy hai tên võ sĩ che trước mặt ra, thế nhưng Địch Áo mới vừa giết người, trong ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nồng đậm, Hoắc Hoa Đức không cảm giác được nhưng hai tên võ sĩ lại không dám khinh thường, cả hai hết sức chăm chú ngó chừng Địch Áo.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến một trận bước chân ồ ồ, sau đó cửa phòng bị đụng vỡ ra từng mảnh, Lôi Mông và Ca Đốn sóng vai nhau xông vào, theo sát phía sau chính là Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Bích Cơ và Bách Lệ Nhi chật vật nhảy xuống giường, lảo đảo chạy tới chỗ Tác Phỉ Á, sau đó đâm đầu nhào vào ngực Tác Phỉ Á khóc lớn. Mặc dù tuổi tác các nàng tương đối kề cận, nhưng Tác Phỉ Á vẫn thường xuyên chiếu cố hai nàng giống như tỷ tỷ, một khi bị ủy khuất đương nhiên là phải khóc lóc kể lể với tỷ tỷ rồi.
Thấy Tác Phỉ Á xuất hiện thần sắc Hoắc Hoa Đức lập tức trở nên uể oải, sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn cả Bích Cơ và Bách Lệ Nhi. Vốn định ra vẻ trấn định uống trà, nhưng chén trà trong tay không ngừng run rẩy phát ra thanh âm lách cách.
Tác Phỉ Á thấp giọng xoa dịu Bích Cơ và Bách Lệ Nhi mấy câu, nhìn thần sắc của các nàng hẳn là đã chịu đau khổ không ít. Nhưng vẫn còn chưa có bị Hoắc Hoa Đức chiếm đại tiện nghi, Tác Phỉ Á không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, lạnh lùng quay đầu nói với Hoắc Hoa Đức: "Hoắc Hoa Đức, đến trang viên của ta làm khách, nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, nhà ngươi cũng nên chủ động nói gì đó chứ?"
"Ha hả, muội muội tốt, ngươi trở về lúc nào?"
"Vừa mới trở về, có phải quá khéo hay không?"
"Không, trở lại rất đúng lúc, ha hả!" Hoắc Hoa Đức gượng cười.
"Tác Phỉ Á, một đường bôn ba đã rất mệt nhọc rồi, dẫn Bích Cơ và Bách Lệ Nhi về phòng nghỉ ngơi đi." Địch Áo chậm rãi nói.
Tác Phỉ Á ngẩn người, quay đầu nhìn sang Địch Áo, trong mắt nàng hiện ra vẻ cầu khẩn, tựa hồ là đang cầu khẩn Địch Áo lưu lại một ít đường sống.
Từ phương diện của Tác Phỉ Á để suy nghĩ, nàng băn khoăn không có gì đáng trách, Nam tước đại nhân còn chưa có chết, thân là muội muội trong nhà, nàng tuyệt đối không có quyền dồn thân ca ca vào chỗ chết. Cho dù nhất định phải xử phạt cũng phải do Nam tước đại nhân làm chủ.
"Ta biết rồi." Địch Áo nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đi tới chỗ cái bàn.
Thần sắc Tác Phỉ Á cực kỳ lo âu, nhưng Địch Áo nói rất đúng nên nàng không nói gì được nữa. Mấy chữ ‘ta biết rồi’ sử dụng kỹ xảo nho nhỏ không lừa được nàng. Nếu như Địch Áo muốn bảo đảm, hắn sẽ nói ‘nàng yên tâm’.
Tựa hồ đã nhận ra thần sắc Tác Phỉ Á có sự biến hóa, Địch Áo đột nhiên nhìn về phía Tác Phỉ Á nói: "Giao cho ta đi."
Những lời này mang hàm nghĩa nhiều hơn, Địch Áo muốn dùng phương thức của mình để xử lý. Tác Phỉ Á trầm mặc chốc lát, rồi đành than nhẹ một tiếng kéo Bách Lệ Nhi và Bích Cơ rời khỏi gian phòng.
Thấy Địch Áo đi tới gần, hai tên võ sĩ che chắn trước người Hoắc Hoa Đức lập tức đề cao cảnh giác, một gã võ sĩ trong đó định đứng ra ngăn trở, đúng lúc này Phí Đức Sĩ ho khan một tiếng.
Gã võ sĩ kia lập tức cứng ngắc dừng lại mọi động tác, do dự hồi lâu mới lui về phía sau mấy bước.
Lại có một đám võ sĩ từ phía sau lao đến, thấy tình cảnh máu thịt bay ngang ở trước mắt, cả đám đều dừng lại tại chỗ ngơ ngác.
"Muốn toàn mạng thì không nên lộn xộn." Phí Đức Sĩ nói.
Phí Đức Sĩ đầu nhập vào Tác Phỉ Á từng đưa tới oanh động rất lớn trong Nam tước lĩnh, hai vị thiếu gia Nam tước lĩnh cũng tìm cơ hội tiếp xúc với Phí Đức Sĩ, hy vọng có thể mượn hơi hắn. Đáng tiếc Phí Đức Sĩ không có ý định cấp mặt mũi cho bọn hắn, những gã võ sĩ kia đều nhận ra Phí Đức Sĩ, trong lúc nhất thời cả đám câm như hến, không có một ai dám lộn xộn.
Địch Áo tạm dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn về phía Phí Đức Sĩ, hắn hiểu ý Phí Đức Sĩ. Ngoài mặt là cảnh cáo những gã võ sĩ kia, nhưng trên thực tế cũng có ý khuyến cáo Địch Áo, nếu có thể không chảy máu thì nên giảm bớt sát nghiệt mới tốt.
"Hoắc Hoa Đức ở đâu?" Lôi Mông đằng đằng sát khí quát thẳng vào mặt bọn chúng.
Các võ sĩ liếc mắt nhìn nhau, toàn thể lâm vào trầm mặc không nói, thân là võ giả phải có một chút lòng tự ái. Nếu như gọi ra một mình trong nhóm hỏi han có thể bọn họ đã sớm nói ra hết mọi chuyện rồi, nhưng đưa có ai kề dao vào cổ đã bán đứng Hoắc Hoa Đức, thật sự là quá vô sỉ.
"Đi theo ta." Địch Áo thản nhiên nói, nhanh chân sải bước đi thẳng về phía trước.
Địch Áo nói thế nào cũng là chủ nhân nơi này, đường xá hiển nhiên quen thuộc, hắn đi thẳng rồi quẹo vào một ngã ba, lát sau đã tới khu tiểu lâu của Tác Phỉ Á.
Hiện tại không nhìn thấy nhóm thuộc hạ Hoắc Hoa Đức, khi bọn họ đến gần tiểu lâu liền nghe thấy từ trên lầu hai vang xuống một trận tiếng cười nói: "Bách Lệ Nhi, ta nói đàng hoàng cho ngươi biết, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, đừng ép ta nữa."
"Là do ngài đang ép chúng ta, cầu xin ngài đừng ép buộc tỷ muội chúng ta." Thanh âm Bích Cơ khóc nức nở vang lên: "Bách Lệ Nhi tỷ tỷ đã như vậy, ngài còn không chịu buông tha nàng? Hoắc Hoa Đức thiếu gia, ngài biết tính tình của tiểu thư, chờ đến khi tiểu thư trở lại nhất định sẽ nổi giận. Bây giờ ngài nên rời đi, chúng ta có thể xem như chưa từng thấy ngài, không biết và không nói gì cho tiểu thư hết. Ta bảo đảm! Ngài… ngài không nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài sao? Có thể đã xảy ra vấn đề rồi, ngài không đi ra xem hay sao? Để cho Bách Lệ Nhi nghỉ ngơi một lát, có được không? Cầu xin ngài mà."
"Có chuyện gì? Chỉ là những tên kia định xông vào mà thôi." Hoắc Hoa Đức khinh thường nói: "Hai tiện nhân các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, Tác Phỉ Á có chỗ nào tốt chứ? Tác Phỉ Á chuẩn bị gả cho một tên ngu ngốc rồi, các ngươi cho rằng sau này Nam tước lĩnh sẽ do ai định đoạt? Tác Phỉ Á? Ha hả., nàng sẽ phải cút ra ngoài mà sống!”
“Chỉ bằng vào ngươi?" Bách Lệ Nhi phản bác.
"Tiện nhân khốn nạn." Người kia giận tím mặt, dùng thanh âm âm trầm nói: "Bách Lệ Nhi, biết tại sao ta nhất định phải mang ngươi về Nam tước lĩnh không? Bởi vì ngươi đã làm cho ta khó chịu trước mặt mọi người không biết bao nhiêu lần: “Hừ hừ, không cần cầm lấy cây kéo kia hù dọa ta, ngươi có thể chết nhưng ta sẽ xử lý cha mẹ của ngươi, còn cả đệ đệ nho nhỏ kia nữa, cả nhà các ngươi sẽ cùng nhau chôn cùng, ngươi có tin hay không?"
"Hoắc Hoa Đức, người như ngươi mà cũng là quý tộc?" Bách Lệ Nhi giận đến giọng nói run rẩy từng hồi.
"Ngươi biết tính cách của ta không?" Hoắc Hoa Đức dũ phát nổi giận: "Hai người các ngươi đi qua, bản thân ta muốn nhìn con tiện nhân này có dám chết hay không?"
Địch Áo điểm chân một cái, thân hình đột ngột nhảy lên tông cửa sổ nát bấy, trực tiếp lao vào trong phòng.
Mấy người ở trong gian phòng cũng bị dọa sợ hết hồn, người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế thiếu chút nữa ném rớt cái ly trong tay, hai tên võ sĩ bên cạnh hắn lập tức tiến tới một bước che chắn người tuổi trẻ kia ở phía sau.
Trong góc tường đối diện đang có nữ tử ẩn núp, một người là Bích Cơ, một người là Bách Lệ Nhi, trong tay Bách Lệ Nhi đang cầm một cái kéo kề ngay cổ họng chính mình. Bích Cơ cũng cầm một cái kéo, nàng bị tiếng vang đột ngột làm cho phát hoảng chỉa mũi kéo sang phía Địch Áo.
Hai nữ tử vốn đang thời thanh xuân dung nhan toả sáng, giờ phút này lại cực kỳ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trong mắt giăng đầy tia máu, lúc nãy chỉ ầm ĩ với Hoắc Hoa Đức mấy câu thế mà các nàng thở hổn hển rất mệt nhọc, hiển nhiên thân thể đã suy yếu tới cực điểm.
Qua chừng vài giây, Bích Cơ là người thanh tĩnh đầu tiên nhận ra Địch Áo, mặc dù Địch Áo làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn không giống trước kia, nhưng Bích Cơ vẫn là người quen thuộc Địch Áo nhất bên trong trang viên này.
"Địch Áo… Địch Áo thiếu gia? " Bích Cơ đột nhiên đổi giọng nói sang vô cùng bi thảm, ngày ngày phán, đêm đêm đoán, các nàng cuối cùng đã đợi được đến lúc cứu tinh xuất hiện: "Tiểu thư đâu? Tiểu thư ở nơi đâu?"
Địch Áo không nói, chậm rãi đi tới quan sát tướng mạo Bích Cơ và Bách Lệ Nhi chốc lát, hắn nhíu mày lộ vẻ không đành lòng, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một túi nước ném cho Bích Cơ.
Bích Cơ ngẩn người, mãi sau mới kích động đến mức run rẩy toàn thân, nàng vất vả rút cái nút túi nước ra, vừa định đưa vào trong miệng mình, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó lập tức xoay người đưa cái túi nước qua cho Bách Lệ Nhi, nói: "Bách Lệ Nhi, mau, uống nhanh."
"Ngươi uống trước đi." Bách Lệ Nhi đưa tay đẩy ngược lại.
"Ai da, ta không khát." Bích Cơ cố gắng kiên trì.
"Bách Lệ Nhi uống trước đi." Tầm mắt Địch Áo rơi vào cổ Bách Lệ Nhi, nơi đó đang có một tầng băng trắng, bên ngoài còn có vết máu đã biến thành màu đen, hai nữ tử này hẳn là dùng phương pháp tự mình hại mình này mới có thể làm cho Hoắc Hoa Đức cố kỵ. Nếu không các nàng không thể nào kiên trì tới ngày hôm nay.
Bách Lệ Nhi không nhún nhường nữa, thế nhưng nàng chỉ uống mấy hớp nhỏ, sau đó đưa túi nước cho Bích Cơ. Lúc này Bích Cơ cũng uống vài ngụm, rồi trả lại túi nước cho Bách Lệ Nhi, một túi nước không đáng đồng tiền vào thời khắc này lại được các nàng xem như bảo bối, không ai cũng không nỡ uống nhiều.
"Ngươi là ai? Địch Áo? Là cái tên ngu ngốc kia?" Hoắc Hoa Đức đẩy hai tên võ sĩ che trước mặt ra, thế nhưng Địch Áo mới vừa giết người, trong ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nồng đậm, Hoắc Hoa Đức không cảm giác được nhưng hai tên võ sĩ lại không dám khinh thường, cả hai hết sức chăm chú ngó chừng Địch Áo.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến một trận bước chân ồ ồ, sau đó cửa phòng bị đụng vỡ ra từng mảnh, Lôi Mông và Ca Đốn sóng vai nhau xông vào, theo sát phía sau chính là Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Bích Cơ và Bách Lệ Nhi chật vật nhảy xuống giường, lảo đảo chạy tới chỗ Tác Phỉ Á, sau đó đâm đầu nhào vào ngực Tác Phỉ Á khóc lớn. Mặc dù tuổi tác các nàng tương đối kề cận, nhưng Tác Phỉ Á vẫn thường xuyên chiếu cố hai nàng giống như tỷ tỷ, một khi bị ủy khuất đương nhiên là phải khóc lóc kể lể với tỷ tỷ rồi.
Thấy Tác Phỉ Á xuất hiện thần sắc Hoắc Hoa Đức lập tức trở nên uể oải, sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn cả Bích Cơ và Bách Lệ Nhi. Vốn định ra vẻ trấn định uống trà, nhưng chén trà trong tay không ngừng run rẩy phát ra thanh âm lách cách.
Tác Phỉ Á thấp giọng xoa dịu Bích Cơ và Bách Lệ Nhi mấy câu, nhìn thần sắc của các nàng hẳn là đã chịu đau khổ không ít. Nhưng vẫn còn chưa có bị Hoắc Hoa Đức chiếm đại tiện nghi, Tác Phỉ Á không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, lạnh lùng quay đầu nói với Hoắc Hoa Đức: "Hoắc Hoa Đức, đến trang viên của ta làm khách, nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, nhà ngươi cũng nên chủ động nói gì đó chứ?"
"Ha hả, muội muội tốt, ngươi trở về lúc nào?"
"Vừa mới trở về, có phải quá khéo hay không?"
"Không, trở lại rất đúng lúc, ha hả!" Hoắc Hoa Đức gượng cười.
"Tác Phỉ Á, một đường bôn ba đã rất mệt nhọc rồi, dẫn Bích Cơ và Bách Lệ Nhi về phòng nghỉ ngơi đi." Địch Áo chậm rãi nói.
Tác Phỉ Á ngẩn người, quay đầu nhìn sang Địch Áo, trong mắt nàng hiện ra vẻ cầu khẩn, tựa hồ là đang cầu khẩn Địch Áo lưu lại một ít đường sống.
Từ phương diện của Tác Phỉ Á để suy nghĩ, nàng băn khoăn không có gì đáng trách, Nam tước đại nhân còn chưa có chết, thân là muội muội trong nhà, nàng tuyệt đối không có quyền dồn thân ca ca vào chỗ chết. Cho dù nhất định phải xử phạt cũng phải do Nam tước đại nhân làm chủ.
"Ta biết rồi." Địch Áo nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đi tới chỗ cái bàn.
Thần sắc Tác Phỉ Á cực kỳ lo âu, nhưng Địch Áo nói rất đúng nên nàng không nói gì được nữa. Mấy chữ ‘ta biết rồi’ sử dụng kỹ xảo nho nhỏ không lừa được nàng. Nếu như Địch Áo muốn bảo đảm, hắn sẽ nói ‘nàng yên tâm’.
Tựa hồ đã nhận ra thần sắc Tác Phỉ Á có sự biến hóa, Địch Áo đột nhiên nhìn về phía Tác Phỉ Á nói: "Giao cho ta đi."
Những lời này mang hàm nghĩa nhiều hơn, Địch Áo muốn dùng phương thức của mình để xử lý. Tác Phỉ Á trầm mặc chốc lát, rồi đành than nhẹ một tiếng kéo Bách Lệ Nhi và Bích Cơ rời khỏi gian phòng.
Thấy Địch Áo đi tới gần, hai tên võ sĩ che chắn trước người Hoắc Hoa Đức lập tức đề cao cảnh giác, một gã võ sĩ trong đó định đứng ra ngăn trở, đúng lúc này Phí Đức Sĩ ho khan một tiếng.
Gã võ sĩ kia lập tức cứng ngắc dừng lại mọi động tác, do dự hồi lâu mới lui về phía sau mấy bước.
Bình luận facebook