Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Hơn nữa, Chu Địch Ti cũng không phải đứng tại chỗ thúc dục Chân Hồng Chi Vũ, nàng thủy chung giữ vững tốc độ bước tới gần Địch Áo tiến. Mỗi khi tiếp cận Địch Áo một tấc thì hung hiểm lại càng lớn, từng quả hỏa cầu liên tục bay sát qua bên cạnh hắn. Mặc dù hắn đã gia tăng tốc độ lên đến cực hạn, nhưng Chu Địch Ti rất có kiên nhẫn ‘đùa giỡn’, cứ thế điều khiển hỏa diễm đuổi sát không buông.
Trong lòng Địch Áo đột nhiên tỉnh ngộ, hắn không thể cứng rắn ngăn chặn Chân Hồng Chi Vũ công kích, đối phó võ giả như Chu Địch Ti chỉ có một biện pháp là nhượng bộ lui binh. Dựa vào Phong Ưu Nhã đề thăng tốc độ, chỉ cần thoát khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ công kích, Chu Địch Ti sẽ không có biện pháp đối phó hắn.
Nhưng vì muốn hấp dẫn Chu Địch Ti chú ý, che chở Lôi Mông và Ca Đốn chạy trốn, hắn mới cố ý tiến tới gần Chu Địch Ti. Làm như thế chẳng khác nào tự đưa mình vào cửa, đi vào thì dễ, muốn ra thì cực kỳ khó khăn.
Tiếp tục như vậy không sớm thì muộn hắn sẽ bị biển lửa vây chết ở bên trong. Nghĩ tới đây, thân hình Địch Áo bỗng nhiên vọt sang ngang, chờ đợi Chu Địch Ti khống chế Chân Hồng Chi Vũ chuyển động theo, hắn sẽ dùng toàn lực lùi về phía sau, cố gắng rời xa biển lửa này.
“Xùy xùy…”
Trường bào sau lưng Địch Áo lập tức bốc cháy, mái tóc bắt lửa nám đen, từ phía sau nhìn tới giờ phút này Địch Áo đã biến thành người lửa thực sự. Thế nhưng dựa vào tốc độ đến gần cực hạn, hắn đã thành công thoát ra khỏi biển lửa trước khi Chu Địch Ti phản ứng, vì thế lực sát thương của hỏa diễm bị giảm rất đáng kể. Hắn vội vã ném trường bào ra ngoài, lăn vài vòng rồi nhảy lên cao dùng sức dập lửa trên đầu.
Lúc này Địch Áo đột nhiên nhận ra có thứ gì đó đang tiếp cận, hắn vội vàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biển lửa lao đến với tốc độ rất nhanh. Không đợi hắn cho ra động tác nào cả, mấy đạo Liệt Diễm Trảm từ trong biển lửa bắn thẳng tới trước ngực hắn.
Địch Áo theo bản năng thả ra Phong Ưu Nhã né sang mặt bên, nhưng hai chân hắn mới vừa bay lên không thì mấy đạo Liệt Diễm Trảm đột ngột chẻ ra xung quanh tạo thành hình nửa vầng trăng che chắn hai bên sườn của hắn.
Cho dù Địch Áo lui theo hướng nào cũng không thể thoát khỏi Liệt Diễm Trảm công kích, nếu như tiến về phía trước sẽ có thể tránh né Liệt Diễm Trảm. Nhưng trước mặt chính là biển lửa, hắn là đi tới chắc chắn lại bị bao vây một lần nữa.
Nếu như đổi thành người khác rất có khả năng lao tới trước né tránh, ít nhất có thể tránh được nguy cơ gấp gáp này. Nhưng Địch Áo càng lâm vào nguy hiểm lại càng tỉnh táo, hắn cắn răng dốc hết toàn lực thối lui về phía sau, vừa lui vừa không ngừng phóng thích Phong Nhận.
Địch Áo không cầu tránh né toàn bộ Liệt Diễm Trảm công kích, chỉ mong rằng Liệt Diễm Trảm tạo thành thương tổn càng ít càng tốt.
Chẳng qua là Phong Nhận của hắn rất khó phá vỡ Liệt Diễm Trảm của Chu Địch Ti. Nếu như đổi thành Diễn Sinh bí kỹ hẳn là có cơ hội nhiều hơn, nhưng đây là một trận chiến đấu cường độ cao trước giờ chưa từng có. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Địch Áo đã vận chuyển nguyên lực không biết bao nhiêu lần, dưới tình huống Nguyên Lực Luân không ổn định, mạnh mẽ buông thả Diễn Sinh bí kỹ tương đương với tự sát.
Mắt thấy mấy đạo hỏa diễm nhanh chóng tiến tới gần, tâm Địch Áo đã nguội lạnh như tro tần, từ khi hắn đoán ra đối phương ngụy trang cho đến bây giờ đã qua hơn một phút rồi, vì sao vẫn chưa có người nào tới đây trợ giúp?
Đúng lúc này chợt có một bóng người lao tới ôm lấy Địch Áo. Tốc độ Địch Áo phi thường kinh người, thế mà bóng người kia có thể đến gần và thành công ôm lấy hắn, đúng là rất khó tin tưởng nổi.
Theo đó tiếng gầm gừ của dã thú vang lên, một màn sáng trắng noãn hiện ra, Địch Áo và bóng người nọ được màn sáng bao phủ ở bên trong. Đến lúc này Địch Áo mới nhìn rõ người ôm lấy hắn dĩ nhiên là Lao Lạp.
“Ầm…”
Màn sáng mới vừa hiện ra đã bị Liệt Diễm Trảm công kích kịch liệt trực tiếp diệt vong, Lao Lạp ngã ra sau phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt Địch Áo nhất thời mơ hồ.
Trong chốc lát, hai người rơi thẳng xuống đất, cũng không biết là vì màn sáng bị phá vỡ mới bị thương, hay là bởi vì đau đớn thống khổ không chịu nổi, tiểu Miêu Tử không ngừng gào thét thê lương.
Mặc dù hai mắt đã bị máu tươi che kín nhưng Địch Áo không có bị mất đi phương hướng, mới vừa rồi Lao Lạp ôm hắn, bây giờ đổi thành hắn ôm Lao Lạp. Ngay sau đó, Địch Áo vội vàng nhảy lên cao, thả ra Phong Ưu Nhã lùi gấp về phía sau.
Chẳng qua là vận khí của hắn không tốt lắm, phía sau lưng lại có một cây đại thụ, Địch Áo không thể nhìn thấy nên đụng thẳng vào nó, một tiếng vang ầm âm nổ ra, Địch Áo bị va chạm đột ngột chấn cho đầu váng mắt hoa, trán hắn và Lao Lạp lại nện mạnh vào nhau, hai người không tự chủ được mở miệng rên rỉ thống khổ.
"Ha hả, tình cảm đồng sanh cộng tử thật là khiến cho người hâm mộ mà." Ngay khi Địch Áo ôm Lao Lạp chật vật bò dậy lần thứ hai, Chu Địch Ti đã đi đến rất gàn, nàng làm ra bộ dạng ung dung mỉm cười nói: "Được rồi, ta thành toàn cho các ngươi."
Đột nhiên một thanh âm nhu hòa truyền tới: "Một Cực Hạn võ sĩ lại hăng hái bừng bừng khi dễ mấy Quang Mang võ sĩ, ngươi thật sự tự hào vì chuyện này sao?"
Thân hình Chu Địch Ti bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ nhân có vẻ bằng tuổi nàng, người nọ đang đứng ở sau dãy tường sụp đổ lẳng lặng dõi mắt nhìn nàng.
"Ngươi là ai?" Chu Địch Ti lạnh lùng hỏi, nếu đổi thành lúc bình thường nàng đã sớm cho một đạo Liệt Diễm Trảm bay qua rồi, nhưng ở trên người nữ nhân kia, nàng cảm nhận được áp lực lớn không chịu nổi.
"Địch Áo ~!" Tác Phỉ Á vội vã chạy tới thấy Địch Áo mặt mày dính đầy máu, bộ dáng lung lay không vững, liền bị dọa cho sợ vỡ mật, kêu lên kinh hoàng.
Đám người Y Toa Bối Nhĩ chạy theo phía sau Tác Phỉ Á, nhìn thấy tình cảnh trong sân nhất thời giật mình ngây người tại chỗ. Tất cả mọi người bao gồm cả Tác Phỉ Á đều dừng bước, bởi vì khoảng cách giữa Địch Áo và Chu Địch Ti đã quá gần.
Chu Địch Ti vốn không nghĩ tới tòa trang viên này lại có thể xuất ra nhiều võ sĩ như vậy, nhất là nữ nhân đang đứng trước mặt này. Mặc dù nàng chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó nhưng lại mang đến áp lực cực lớn.
"Đầu hàng đi, ta không muốn giết người ở chỗ này." Nữ nhân đứng cách Chu Địch Ti không xa ôn nhu nói, thanh âm tuy nhẹ nhưng trong đó hàm chứa uy nghiêm không thể kháng cự.
Khóe miệng Chu Địch Ti giật giật mấy cái, cảm giác này chưa từng cảm nhận được trên người Phật Lang Duy, điều này càng giúp cho nàng phi thường phi thường bất an.
Chu Địch Ti không tự chủ lui về sau một bước, sau đó ánh mắt của nàng bị một thân ảnh trên nóc nhà bên trái hấp dẫn.
Phí Đức Sĩ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên đó, hai tay giấu vào trong áo lẳng lặng nhìn Chu Địch Ti, thoạt nhìn giống như một đại thúc hoàn toàn vô hại ở nhà bên vậy.
Nhưng Chu Địch Ti tuyệt đối không bị vẻ bề ngoài của Phí Đức Sĩ lừa gạt, nàng sở dĩ bỏ qua cuộc sống vô câu vô thúc gia nhập đám cướp Phật Lang Duy, nguyên nhân rất lớn là vì tránh né Phí Đức Sĩ đuổi giết. Mặc dù nguyên nhân từ đầu chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vẫn lưu lại cho Chu Địch Ti đủ cảm nhận lãnh hội sự lãnh khốc của Phí Đức Sĩ.
Mặc dù mấy năm gần đây thực lực Chu Địch Ti đột nhiên tăng mạnh, nhưng chính nàng không thể không thừa nhận, nếu so sánh với Phí Đức Sĩ, nàng vẫn còn một đoạn chênh lệch.
Phí Đức Sĩ xuất hiện khiến cho tâm tình Chu Địch Ti rơi thẳng xuống đáy cốc, chỉ một mình Phí Đức Sĩ đã hoàn toàn có thể chế trụ nàng rồi. Huống chi ở đây có nhiều người như vậy, nàng không có một chút phần thắng.
Giờ phút này Chu Địch Ti đã không còn nghĩ đến chuyện đoạt lại mảnh vỡ tinh thần bị cướp nữa. Đối với nàng, vấn đề thiết yếu trước mắt chính là làm thế nào mới có khả năng an toàn rời khỏi nơi này.
Nữ nhân kia tựa hồ xem thấu ý đồ Chu Địch Ti, nở nụ cười nói: "Không nên làm tiếp chuyện tình không có ý nghĩa, ngươi không là đối thủ của ta."
Nói chuyện kiêu ngạo như thế nhưng vẻ mặt nữ nhân kia vẫn bình đạm thong dong như cũ, tựa hồ nàng đang giảng thuật một chuyện vô cùng đơn giản và thực tế.
Lúc này ánh mắt Chu Địch Ti bỗng nhiên sáng ngời, nếu như đối phương có lòng tin như vậy, vì điều gì không trực tiếp xông lên giết chết nàng cho rồi? Cần gì phải nói không muốn giết người ở chỗ này, Chu Địch Ti căn bản không tin tưởng loại chuyện ma quỷ này, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của những người khác trong sân. Trong lòng Chu Địch Ti chợt hiểu ra vấn đề, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Địch Áo vừa trúng đòn nghiêm trọng, ngay cả đứng cũng không vững.
Vẻ mặt Tác Phỉ Á ở xa xa lập tức trở nên khẩn trương, nhưng bây giờ nàng không dám làm gì hết, chỉ có thể ký thác tất cả hi vọng vào đạo sư Lâm Tái của mình.
Ca Đốn và Lôi Mông gấp đến đỏ cả mặt, trong lòng hai người rất rõ ràng nếu không có Địch Áo kiềm chế, sợ rằng bọn họ trốn không thoát Chân Hồng Chi Vũ của Chu Địch Ti. Nhưng vấn đề là lấy thực lực bọn họ xông cũng chỉ là vô ích, hiện thực tàn khốc này khiến cho hai người vừa xấu vừa cực kỳ tức giận.
Thấy Chu Địch Ti chuyển sang ngó chừng Địch Áo, Phí Đức Sĩ từ trên nóc nhà lướt xuống, nhưng cũng không dám tiến đến quá gần vì sợ Chu Địch Ti thương tổn Địch Áo.
Trong lòng Địch Áo đột nhiên tỉnh ngộ, hắn không thể cứng rắn ngăn chặn Chân Hồng Chi Vũ công kích, đối phó võ giả như Chu Địch Ti chỉ có một biện pháp là nhượng bộ lui binh. Dựa vào Phong Ưu Nhã đề thăng tốc độ, chỉ cần thoát khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ công kích, Chu Địch Ti sẽ không có biện pháp đối phó hắn.
Nhưng vì muốn hấp dẫn Chu Địch Ti chú ý, che chở Lôi Mông và Ca Đốn chạy trốn, hắn mới cố ý tiến tới gần Chu Địch Ti. Làm như thế chẳng khác nào tự đưa mình vào cửa, đi vào thì dễ, muốn ra thì cực kỳ khó khăn.
Tiếp tục như vậy không sớm thì muộn hắn sẽ bị biển lửa vây chết ở bên trong. Nghĩ tới đây, thân hình Địch Áo bỗng nhiên vọt sang ngang, chờ đợi Chu Địch Ti khống chế Chân Hồng Chi Vũ chuyển động theo, hắn sẽ dùng toàn lực lùi về phía sau, cố gắng rời xa biển lửa này.
“Xùy xùy…”
Trường bào sau lưng Địch Áo lập tức bốc cháy, mái tóc bắt lửa nám đen, từ phía sau nhìn tới giờ phút này Địch Áo đã biến thành người lửa thực sự. Thế nhưng dựa vào tốc độ đến gần cực hạn, hắn đã thành công thoát ra khỏi biển lửa trước khi Chu Địch Ti phản ứng, vì thế lực sát thương của hỏa diễm bị giảm rất đáng kể. Hắn vội vã ném trường bào ra ngoài, lăn vài vòng rồi nhảy lên cao dùng sức dập lửa trên đầu.
Lúc này Địch Áo đột nhiên nhận ra có thứ gì đó đang tiếp cận, hắn vội vàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biển lửa lao đến với tốc độ rất nhanh. Không đợi hắn cho ra động tác nào cả, mấy đạo Liệt Diễm Trảm từ trong biển lửa bắn thẳng tới trước ngực hắn.
Địch Áo theo bản năng thả ra Phong Ưu Nhã né sang mặt bên, nhưng hai chân hắn mới vừa bay lên không thì mấy đạo Liệt Diễm Trảm đột ngột chẻ ra xung quanh tạo thành hình nửa vầng trăng che chắn hai bên sườn của hắn.
Cho dù Địch Áo lui theo hướng nào cũng không thể thoát khỏi Liệt Diễm Trảm công kích, nếu như tiến về phía trước sẽ có thể tránh né Liệt Diễm Trảm. Nhưng trước mặt chính là biển lửa, hắn là đi tới chắc chắn lại bị bao vây một lần nữa.
Nếu như đổi thành người khác rất có khả năng lao tới trước né tránh, ít nhất có thể tránh được nguy cơ gấp gáp này. Nhưng Địch Áo càng lâm vào nguy hiểm lại càng tỉnh táo, hắn cắn răng dốc hết toàn lực thối lui về phía sau, vừa lui vừa không ngừng phóng thích Phong Nhận.
Địch Áo không cầu tránh né toàn bộ Liệt Diễm Trảm công kích, chỉ mong rằng Liệt Diễm Trảm tạo thành thương tổn càng ít càng tốt.
Chẳng qua là Phong Nhận của hắn rất khó phá vỡ Liệt Diễm Trảm của Chu Địch Ti. Nếu như đổi thành Diễn Sinh bí kỹ hẳn là có cơ hội nhiều hơn, nhưng đây là một trận chiến đấu cường độ cao trước giờ chưa từng có. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Địch Áo đã vận chuyển nguyên lực không biết bao nhiêu lần, dưới tình huống Nguyên Lực Luân không ổn định, mạnh mẽ buông thả Diễn Sinh bí kỹ tương đương với tự sát.
Mắt thấy mấy đạo hỏa diễm nhanh chóng tiến tới gần, tâm Địch Áo đã nguội lạnh như tro tần, từ khi hắn đoán ra đối phương ngụy trang cho đến bây giờ đã qua hơn một phút rồi, vì sao vẫn chưa có người nào tới đây trợ giúp?
Đúng lúc này chợt có một bóng người lao tới ôm lấy Địch Áo. Tốc độ Địch Áo phi thường kinh người, thế mà bóng người kia có thể đến gần và thành công ôm lấy hắn, đúng là rất khó tin tưởng nổi.
Theo đó tiếng gầm gừ của dã thú vang lên, một màn sáng trắng noãn hiện ra, Địch Áo và bóng người nọ được màn sáng bao phủ ở bên trong. Đến lúc này Địch Áo mới nhìn rõ người ôm lấy hắn dĩ nhiên là Lao Lạp.
“Ầm…”
Màn sáng mới vừa hiện ra đã bị Liệt Diễm Trảm công kích kịch liệt trực tiếp diệt vong, Lao Lạp ngã ra sau phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt Địch Áo nhất thời mơ hồ.
Trong chốc lát, hai người rơi thẳng xuống đất, cũng không biết là vì màn sáng bị phá vỡ mới bị thương, hay là bởi vì đau đớn thống khổ không chịu nổi, tiểu Miêu Tử không ngừng gào thét thê lương.
Mặc dù hai mắt đã bị máu tươi che kín nhưng Địch Áo không có bị mất đi phương hướng, mới vừa rồi Lao Lạp ôm hắn, bây giờ đổi thành hắn ôm Lao Lạp. Ngay sau đó, Địch Áo vội vàng nhảy lên cao, thả ra Phong Ưu Nhã lùi gấp về phía sau.
Chẳng qua là vận khí của hắn không tốt lắm, phía sau lưng lại có một cây đại thụ, Địch Áo không thể nhìn thấy nên đụng thẳng vào nó, một tiếng vang ầm âm nổ ra, Địch Áo bị va chạm đột ngột chấn cho đầu váng mắt hoa, trán hắn và Lao Lạp lại nện mạnh vào nhau, hai người không tự chủ được mở miệng rên rỉ thống khổ.
"Ha hả, tình cảm đồng sanh cộng tử thật là khiến cho người hâm mộ mà." Ngay khi Địch Áo ôm Lao Lạp chật vật bò dậy lần thứ hai, Chu Địch Ti đã đi đến rất gàn, nàng làm ra bộ dạng ung dung mỉm cười nói: "Được rồi, ta thành toàn cho các ngươi."
Đột nhiên một thanh âm nhu hòa truyền tới: "Một Cực Hạn võ sĩ lại hăng hái bừng bừng khi dễ mấy Quang Mang võ sĩ, ngươi thật sự tự hào vì chuyện này sao?"
Thân hình Chu Địch Ti bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ nhân có vẻ bằng tuổi nàng, người nọ đang đứng ở sau dãy tường sụp đổ lẳng lặng dõi mắt nhìn nàng.
"Ngươi là ai?" Chu Địch Ti lạnh lùng hỏi, nếu đổi thành lúc bình thường nàng đã sớm cho một đạo Liệt Diễm Trảm bay qua rồi, nhưng ở trên người nữ nhân kia, nàng cảm nhận được áp lực lớn không chịu nổi.
"Địch Áo ~!" Tác Phỉ Á vội vã chạy tới thấy Địch Áo mặt mày dính đầy máu, bộ dáng lung lay không vững, liền bị dọa cho sợ vỡ mật, kêu lên kinh hoàng.
Đám người Y Toa Bối Nhĩ chạy theo phía sau Tác Phỉ Á, nhìn thấy tình cảnh trong sân nhất thời giật mình ngây người tại chỗ. Tất cả mọi người bao gồm cả Tác Phỉ Á đều dừng bước, bởi vì khoảng cách giữa Địch Áo và Chu Địch Ti đã quá gần.
Chu Địch Ti vốn không nghĩ tới tòa trang viên này lại có thể xuất ra nhiều võ sĩ như vậy, nhất là nữ nhân đang đứng trước mặt này. Mặc dù nàng chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó nhưng lại mang đến áp lực cực lớn.
"Đầu hàng đi, ta không muốn giết người ở chỗ này." Nữ nhân đứng cách Chu Địch Ti không xa ôn nhu nói, thanh âm tuy nhẹ nhưng trong đó hàm chứa uy nghiêm không thể kháng cự.
Khóe miệng Chu Địch Ti giật giật mấy cái, cảm giác này chưa từng cảm nhận được trên người Phật Lang Duy, điều này càng giúp cho nàng phi thường phi thường bất an.
Chu Địch Ti không tự chủ lui về sau một bước, sau đó ánh mắt của nàng bị một thân ảnh trên nóc nhà bên trái hấp dẫn.
Phí Đức Sĩ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên đó, hai tay giấu vào trong áo lẳng lặng nhìn Chu Địch Ti, thoạt nhìn giống như một đại thúc hoàn toàn vô hại ở nhà bên vậy.
Nhưng Chu Địch Ti tuyệt đối không bị vẻ bề ngoài của Phí Đức Sĩ lừa gạt, nàng sở dĩ bỏ qua cuộc sống vô câu vô thúc gia nhập đám cướp Phật Lang Duy, nguyên nhân rất lớn là vì tránh né Phí Đức Sĩ đuổi giết. Mặc dù nguyên nhân từ đầu chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vẫn lưu lại cho Chu Địch Ti đủ cảm nhận lãnh hội sự lãnh khốc của Phí Đức Sĩ.
Mặc dù mấy năm gần đây thực lực Chu Địch Ti đột nhiên tăng mạnh, nhưng chính nàng không thể không thừa nhận, nếu so sánh với Phí Đức Sĩ, nàng vẫn còn một đoạn chênh lệch.
Phí Đức Sĩ xuất hiện khiến cho tâm tình Chu Địch Ti rơi thẳng xuống đáy cốc, chỉ một mình Phí Đức Sĩ đã hoàn toàn có thể chế trụ nàng rồi. Huống chi ở đây có nhiều người như vậy, nàng không có một chút phần thắng.
Giờ phút này Chu Địch Ti đã không còn nghĩ đến chuyện đoạt lại mảnh vỡ tinh thần bị cướp nữa. Đối với nàng, vấn đề thiết yếu trước mắt chính là làm thế nào mới có khả năng an toàn rời khỏi nơi này.
Nữ nhân kia tựa hồ xem thấu ý đồ Chu Địch Ti, nở nụ cười nói: "Không nên làm tiếp chuyện tình không có ý nghĩa, ngươi không là đối thủ của ta."
Nói chuyện kiêu ngạo như thế nhưng vẻ mặt nữ nhân kia vẫn bình đạm thong dong như cũ, tựa hồ nàng đang giảng thuật một chuyện vô cùng đơn giản và thực tế.
Lúc này ánh mắt Chu Địch Ti bỗng nhiên sáng ngời, nếu như đối phương có lòng tin như vậy, vì điều gì không trực tiếp xông lên giết chết nàng cho rồi? Cần gì phải nói không muốn giết người ở chỗ này, Chu Địch Ti căn bản không tin tưởng loại chuyện ma quỷ này, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của những người khác trong sân. Trong lòng Chu Địch Ti chợt hiểu ra vấn đề, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Địch Áo vừa trúng đòn nghiêm trọng, ngay cả đứng cũng không vững.
Vẻ mặt Tác Phỉ Á ở xa xa lập tức trở nên khẩn trương, nhưng bây giờ nàng không dám làm gì hết, chỉ có thể ký thác tất cả hi vọng vào đạo sư Lâm Tái của mình.
Ca Đốn và Lôi Mông gấp đến đỏ cả mặt, trong lòng hai người rất rõ ràng nếu không có Địch Áo kiềm chế, sợ rằng bọn họ trốn không thoát Chân Hồng Chi Vũ của Chu Địch Ti. Nhưng vấn đề là lấy thực lực bọn họ xông cũng chỉ là vô ích, hiện thực tàn khốc này khiến cho hai người vừa xấu vừa cực kỳ tức giận.
Thấy Chu Địch Ti chuyển sang ngó chừng Địch Áo, Phí Đức Sĩ từ trên nóc nhà lướt xuống, nhưng cũng không dám tiến đến quá gần vì sợ Chu Địch Ti thương tổn Địch Áo.
Bình luận facebook