• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thần Điển (1 Viewer)

  • Chương 212

Trong mắt gã Phong hệ võ sĩ rốt cuộc lộ ra sự sợ hãi không tương xứng với thân phận của hắn, vừa giãy dụa cố gắng thoát khỏi cánh tay Ngõa Tây Lý, vừa định buông thả bí kỹ, nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn đã bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, ngay cả Phong Nhận đơn giản nhất cũng không thể phóng ra được. Sau một cái nháy mắt, một tiếng ‘răng rắc’ nho nhỏ vang lên, xương cổ gã Phong hệ võ sĩ đã bị vặn gãy, ánh mắt hắn lập tức ảm đạm, tứ chi chậm rãi buông xuôi ngừng hô hấp.


Ngõa Tây Lý tiện tay ném thi thể gã Phong hệ võ sĩ sang một bên, chậm rãi bước tới chỗ võ sĩ còn lại: "Đến phiên ngươi rồi!"


Gã võ sĩ kia thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể đồng bọn, phảng phất như không thể tin được hết thảy mọi chuyện ở trước mắt là sự thật, nghe thấy Ngõa Tây Lý nói hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên. Thân hình mất đi tự chủ lui về sau từng bước, vào giờ phút này cái gì là tự ái võ giả đã bị hắn quăng lên chín tầng mây rồi. Trải qua ngàn vạn gian khó, khổ tu mấy chục năm mới đạt tới cảnh giới Võ Tôn, vì cái gì lại biến thành một cỗ thi thể lạnh băng chứ? Hắn không muốn chết, cho dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ muốn chết.


Kiều Trì đã đứng ngồi không yên, đưa tay ra nắm chặc cánh tay gã võ sĩ ở bên cạnh, tựa hồ làm như vậy có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn. Nhưng tình thế trước mắt gã võ sĩ kia làm gì còn có tâm tư để ý tới Kiều Trì, hắn cắn răng một cái đẩy Kiều Trì qua một bên, giơ tay lên thả ra Liệt Diễm Trảm cắt đứt cánh tay của mình đến tận gốc. Miệng vết thương đã bị hỏa diễm đốt cháy khét lẹt nên không cần phải lo lắng chảy quá nhiều máu mà chết.


"Bây giờ mới động thủ, ngươi không cho rằng đã quá chậm sao?" Ngõa Tây Lý cười nói nhưng cước bộ vẫn không ngừng tiến tới.


Gã võ sĩ đã đau đến sắc mặt trắng bệch, thấy Ngõa Tây Lý vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, không khỏi hít sâu một hơi cười thảm nói: "Các hạ cứ ra tay đi, thế không bằng người, ta đành phải để ngươi xử trí vậy."


"Còn hắn nữa!" Ngõa Tây Lý nhàn nhạt nói: "Ta thấy hắn là một tên thiếu hụt dũng khí, hẳn là cần ngươi trợ giúp."


"Không… không …không ~!" Kiều Trì sợ hãi mặt không còn chút máu, vừa liều mạng lắc đầu vừa lui về phía sau.


Gã võ sĩ không thèm để ý Kiều Trì phân trần, tiến lên một bước nắm lấy cánh tay trái của Kiều Trì, mạnh mẽ vặn ngược một cái.


"Ái da..." Kiều Trì đau đớn nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa, thậm chí đứng cũng không vững, ôm lấy tay trái của mình quỳ rạp xuống đất, không ngừng lăn lộn trên mặt đất kêu khóc vang trời.


"Các hạ, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?" Gã võ sĩ chậm rãi nói, thật ra hắn cũng rất đau nhưng tuyệt đối không đánh mất thể diện giống như Kiều Trì.


Tầm mắt Ngõa Tây Lý quét qua nhóm võ sĩ Đại công lĩnh còn lại, bọn hắn bị dọa cho sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhưng mà bọn hắn cũng không thể làm gì cả, chỉ có thể đứng yên chờ đợi đối phương cân nhắc quyết định.


"Còn có một việc mới vừa nãy đã bàn xong, chúng ta cần bọn họ bồi thường bao nhiêu nhỉ? Là hai mươi vạn mai kim tệ hả?" Ngõa Tây Lý nói: "Ai dà, lớn tuổi, trí nhớ càng ngày càng kém."


"Vâng!" Tác Phỉ Á lập tức tiếp lời.


"La Y, đi lấy giấy bút." Ngõa Tây Lý nói: "Chúng ta đưa cho vị thiếu gia lưu lại bằng chứng."


La Y lập tức chạy ra ngoài, qua thời gian không lâu đã mang theo giấy bút quay trở lại phòng ăn.


"Phiếu nợ viết như thế nào không cần ta dạy cho các ngươi chứ?" Ngõa Tây Lý nói: "Bảo hắn mau lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn."


Gã võ sĩ cúi người nắm lấy tóc Kiều Trì, dán miệng sát vào lỗ tai Kiều Trì thấp giọng đe dọa: "Thiếu gia của ta, đừng kêu loạn nữa, nơi này không có ai đau lòng ngươi đâu! Dựa theo lời hắn nói, viết cho xong phiếu nợ viết chúng tasẽ có thể sống sót rời đi. Nếu như ngươi không nghe lời, lão tử sẽ làm thịt ngươi ngay lập tức."


Kiều Trì trợn mắt lên, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, gã võ sĩ trước kia vẫn một mực cung kính đối với mình, vì sao bây giờ lại dám vô lễ như thế?


"Nhanh lên!" Ánh mắt gã võ sĩ bắn ra hung quang dữ tợn, hắn không dám bất kính với Ngõa Tây Lý, nhưng cái tên thiếu gia vô năng này hắn không cần phải cố kỵ, thoải mái hăm dọa chỉ cầu cho xong việc.


Kiều Trì chật vật quỳ xuống dưới đất, dùng bàn tay còn lại run rẩy nhận lấy bút từ từ viết, chỉ có điều chữ hắn viết cực kỳ khó coi, còn kém hơn cả đứa con nít mới vừa biết viết chữ nữa.


"Làm chuyện này có vô dụng không?" Lôi Mông lẩm bẩm: "Đến khi bọn hắn trở lại Đại công lĩnh không chịu thừa nhận thì sao?"


"Không sao!" Ngõa Tây Lý cười cười: "Nếu như bọn hắn muốn quỵt nợ, ta có thể tự mình đến Đại công lĩnh nói chuyện với Phỉ Tể Đại công."


Thân thể Kiều Trì liền cứng ngắc lại, tốc độ viết đột nhiên tăng lên mấy phần, trong mắt của hắn lại tản ra quang mang độc ác. Thật là tốt quá, hắn có cơ hội báo thù rồi, đối mặt vô số cường giả ở Đại công lĩnh, để xem lão già nhỏ mọn này có thể chạy trốn được tới đâu?


"Ngu xuẩn!” Gã võ sĩ đứng bên cạnh Kiều Trì lắc đầu than thở, hắn thấy được vẻ mặt Kiều Trì biến hóa. Năm đó Phỉ Tể Đại công có thể sáng lập sự nghiệp huy hoàng như thế, khống chế lãnh thổ rộng lớn vạn dặm là vì Phỉ Tể Đại công chính là Thánh Vũ Sĩ. Hơn nữa còn là cường giả Thánh cấp duy nhất.


(cường giả Thánh cấp: sau này sẽ gọi là Thánh giả)


Đối phương có thể giết chết đồng bọn hắn y như giết gà con, đẳng cấp thực lực đã quá rõ ràng rồi. Một gã Phong hệ Thánh Vũ Sĩ là tồn tại cực kỳ đáng sợ, trên đại lục có câu nói như thế này, nếu như một vị Phong hệ Thánh giả không muốn chết cơ hồ không có ai đủ khả năng giết được hắn. Bởi vì Phong hệ Thánh giả cấp độ này sở hữu Phong Ẩn có thể hoàn toàn dung nhập vào trong không khí, sở hữu Phong Dực tự do bay lượn trên bầu trời, có thể liên tục thi triển Phong Ưu Nhã mười lần thậm chí vài chục lần, còn có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh không gián đoạn. Tất cả những thứ đó giúp cho Phong hệ Thánh giả có thể qua lại trong thiên quân vạn mã vô cùng tự nhiên.


Đừng nói Phỉ Tể Đại công đã bệnh nặng, cho dù đang giữ vững trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể làm gì được đối phương.


Kiều Trì cuối cùng đã viết xong phiếu nợ, gã võ sĩ giơ tay giật lấy cung kính đưa cho Ngõa Tây Lý.


Ngõa Tây Lý nhìn lướt qua, hất tay ném phiếu nợ lên trên bàn ăn: "Các ngươi có thể lăn!"


Gã võ sĩ kéo Kiều Trì mặt mày xám xịt đi ra ngoài, Ngõa Tây Lý đã ra quyết định tự nhiên không có ai ngăn trở.


Mặc dù Môn La vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhấc lên từng cơn sóng biển dâng trào. Nếu như nơi này không có ai, hắn sẽ không nhịn được hoan hô điên cuồng vài lần rồi, lần này coi như hắn đã thành công. Một vị cường giả Thánh cấp xuất hiện giúp cho những người ở trong trang viên chiến thắng. Mà biểu hiện của hắn cũng biểu đạt được tình hữu nghị của Hầu tước lĩnh đối với nơi này.


Hắn chưa bao giờ kính nể phụ thân của hắn giống như bây giờ, thật sự là quá anh minh rồi. Hắn rốt cuộc hiểu được trước kia âm thầm oán trách phụ thân là buồn cười đến mức nào. Tái Nhân Hầu tước thủy chung không buông bỏ quyền lực, vững vàng nắm giữ mọi chính vụ lớn nhỏ ở trong Hầu tước lĩnh không phải là vì không tín nhiệm nhi tử của mình, mà là nhi tử của hắn thiếu hụt năng lực xử lý, giờ phút này Môn La đã hoàn toàn hiểu được những thứ hắn cần phải học tập còn rất nhiều.


"Các hạ!" Tây Cách Thụy Na muốn nói lại thôi, nàng từ trong kinh hãi trong tỉnh lại, vị lão nhân trước mặt này có thể giơ tay nhấc chân là có thể giết chết một vị Phong hệ Võ Tôn, nếu đổi thành nàng sẽ như thế nào đây?


"Không nên cô phụ Băng Chi Khế Ước.”


Ngõa Tây Lý nhìn về phía Tây Cách Thụy Na: "Nếu như Thánh Vũ Sĩ Đế Tư năm đó cũng giống các ngươi, cho rằng thỏa hiệp chính là kỹ xảo sinh tồn thì sẽ không có Thánh Đế Tư thành của hiện tại."


"Vâng." Tây Cách Thụy Na cúi thấp đầu thụ lễ.


Thân là phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện, nàng dĩ nhiên rõ ràng lịch sử Thánh Đế Tư học viện như lòng bàn tay, thật ra khi đó Thánh Vũ Sĩ Đế Tư đối mặt cường địch có rất nhiều lựa chọn, nàng có thể trốn, có thể thỏa hiệp, thậm chí có thể đầu hàng. Nhưng nàng lại lựa chọn đối mặt với tử vong.


Thánh Vũ Sĩ Đế Tư là một người vô cùng cường ngạnh, nhưng Thánh Đế Tư học viện phát triển càng ngày càng mềm nhũn, một đời không bằng một đời, có lẽ lão nhân trước mặt nói không sai.


Dĩ nhiên những lời này là do Ngõa Tây Lý nói nên mới được nàng coi trọng cao độ, nếu như đổi thành đám người Lôi Mông, nàng nhất định sẽ quát ầm lên rồi.


"Nơi này các ngươi quét dọn đi, ta già rồi, chịu đựng không nổi một đêm." Ngõa Tây Lý quay đầu nói với La Y: "La Y, phòng của ta còn trống không?"


"A?" La Y sửng sốt, tầm mắt rơi vào trên người Lao Lạp, ấp a ấp úng nói: "Chúng ta… chúng ta nghĩ là ngài sẽ không trở về, cho nên..."


"Tùy tiện tìm cho ta một chỗ là được rồi." Ngõa Tây Lý nói.


"Hiểu, ta lập tức đi an bài." La Y vội vã xoay người chạy ra ngoài.


Ánh mắt Ngõa Tây Lý dừng lại trên người Miêu Tử đang nằm dưới chân Lao Lạp, nhưng hắn không nói gì cả, lặng lẽ cất bước đi theo sau La Y.


Ngõa Tây Lý vừa rời đi, mọi người an tĩnh trong chốc lát, sau đó không khí bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, bọn họ không chỉ là may mắn sống sót sau tai nạn, mà còn có Thánh giả từ trên trời giáng xuống hỗ trợ, tâm tình không vui mừng như điên mới là lạ.


"Mụ nội nó, sau này chúng ta còn sợ ai? Ha ha ha!" Lôi Mông cười rú lên quái dị: "Chúng ta có thể quét ngang Khắc Lý Tư bình nguyên rồi."


"Khắc Lý Tư bình nguyên đã là địa bàn của chúng ta, Lôi Mông, ngươi đi chỗ khác mà chơi." Môn La cười nói: “Chúng ta … cắn rất đau!”


Chuyện này tới đây vẫn chưa thực sự kết thúc, bởi vì không có ai biết chính xác Phỉ Tể Đại công sẽ cho ra phản ứng như thế nào. Nhưng Ngõa Tây Lý xuất hiện, khiến cho các thế lực ở nơi này có lực ngưng tụ mạnh mẽ chưa từng có.


Tác Phỉ Á vừa băng bó vết thương cho Địch Áo vừa phái ra người mang tin tức đi báo cho Đường Ân Bá tước. Môn La cũng truyền tin tức về Hầu tước lĩnh. Tây Cách Thụy Na là đạo sư Tác Phỉ Á tự nhiên cũng không thờ ơ lạnh nhạt, Thánh Đế Tư thành yên lặng đã quá lâu rồi, hiện tại cũng nên thay đổi một chút.


Mặc dù có một số người đoán được vị đạo sư thần bí của Địch Áo tuyệt đối không yếu, nhưng khi đã chứng kiến Ngõa Tây Lý thật sự là Thánh Vũ Sĩ lại là một khái niệm hoàn toàn khác. May mà vị cường giả này thuộc về trận doanh bên mình, về phần Phỉ Tể Đại công đang bệnh nặng nằm mãi trên giường so sánh với một vị Thánh giả còn sống sờ sờ ra đó thì không còn trọng yếu gì lắm.


Cũng có người âm thầm ghen tỵ với Địch Áo, ở trong mắt bọn hắn, Địch Áo chỉ là chủ nhân của một trang viên nho nhỏ phụ thuộc Đường Ân Nam tước lĩnh, ngay cả trang viên cũng là Tác Phỉ Á bỏ vốn sửa chữa. Thế mà Địch Áo lại có duyên gặp gỡ vị đạo sư như vậy, không biết đến tột cùng Ngõa Tây Lý nhìn trúng Địch Áo ở điểm nào.


Thật ra mọi người suy nghĩ hoàn toàn nhầm lẫn, chắc hẳn là bọn họ cho rằng nhờ có cường giả Thánh cấp như Ngõa Tây Lý chỉ điểm, Địch Áo mới có thể tấn cấp nhanh như vậy. Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hắn từ một Giác tỉnh giả nhỏ bé biến thành Quang Mang võ sĩ cấp tám đỉnh phong. Bọn họ có ý nghĩ như vậy là vì bọn họ không có đạt tới tầng thứ kia, trên thực tế cường giả Thánh cấp không phải là vạn năng, Ngõa Tây Lý chỉ hướng dẫn cho Địch Áo đi lên chính xác con đường mà thôi, sự tình không có khoa trương như bọn họ tưởng tượng.


Ban đêm một ngày nọ, Địch Áo nhận được La Y nhắn lại, lúc nửa đêm đi tới trước cửa phòng Ngõa Tây Lý.


Địch Áo mới vừa dừng lại, cửa phòng không gió mà động nhẹ nhàng mở ra, Ngõa Tây Lý ở trong phòng chậm rãi đi ra nói với Địch Áo: "Thương thế tốt lên chưa?"


Địch Áo hồi đáp: "Đã không còn đáng ngại nữa!"


"Đi theo ta." Ngõa Tây Lý vừa dứt dứt lời đã đi thẳng về phía trước, sau đó thân hình hắn chậm rãi bay lên không.


Địch Áo vội vàng buông thả Phong Ưu Nhã chạy theo Ngõa Tây Lý.


Khi hai người tiến vào trong khu hoang dã, Ngõa Tây Lý từ từ hạ xuống cất bước đi tới trước.


Tốc độ Địch Áo cũng chậm lại yên lặng chờ đợi, thật ra ở bất kỳ chỗ nào Ngõa Tây Lý cũng có thể bay được, hắn từ từ bước về phía trước khẳng định là có ý riêng.


Quả nhiên, qua chừng nửa phút sau Ngõa Tây Lý mở miệng nói: “Địch Áo, ngươi cho rằng khi một cá nhân tu luyện, cái gì là mấu chốt?"


"Ngộ tính, khắc khổ, nhẫn nại và tinh thần kiên cường." Địch Áo nói một hơi, tất cả nhân tố trọng yếu đều nằm ở trong đó, tóm lại thế nào cũng có điểm chính xác.


"Ngươi sai lầm rồi." Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Trọng yếu nhất là tìm được một vị đạo sư hợp cách."


Địch Áo ngẩn ngơ không biết nên nói gì, lấy năng lực Ngõa Tây Lý dĩ nhiên không cần phải nói khoác với hắn làm gì, lời này hẳn là có ý nghĩa rộng hơn tầm nhìn của hắn.


"Trên thế giới có hai loại đạo sư, một loại giống như đạo sư Thánh Đế Tư học viện vậy, bọn họ sẽ dạy học viên bài học vỡ lòng trên con đường tu luyện, còn có bí kỹ.”


Ngõa Tây Lý ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Còn có một loại đạo sư xem học viên như là con của mình, hắn sẽ truyền thụ hết thảy cho học viên của mình, không chỉ hy vọng học viên có thể thừa kế lực lượng của hắn, hy vọng có thể thừa kế trí tuệ của hắn, kinh nghiệm của hắn, mà còn ôm cả lý tưởng của hắn."


"Người trước giống như Lâm Tái và Tác Phỉ Á vậy, Tác Phỉ Á chính là học viên vỡ lòng của Lâm Tái." Ngõa Tây Lý rồi nói tiếp: "Người sau là đạo sư tinh thần, còn học viên sẽ được gọi là môn đồ hoặc là môn sinh."


"Địch Áo, ta đã dạy ngươi một ít thứ." Ngõa Tây Lý dừng bước, bình thản nói: "Có phải ngươi vẫn cho rằng ta đã dạy ngươi đủ nhiều?"


"Vâng." Địch Áo nhẹ giọng nói. Vấn đề này thoạt nhìn có thể lựa chọn nhưng thật ra câu trả lời chỉ có một, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ hay sao? Nếu vậy da mặt cũng quá dày rồi. Huống chi, Địch Áo cảm kích Ngõa Tây Lý từ tận nội tâm, chuyện lúc trước còn không nói, nếu như lần này Ngõa Tây Lý không xuất hiện thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.


"Không!" Đối với trách nhiệm của một đạo sư, nhiêu đó vẫn còn không đủ, sau này ta sẽ từ từ vén bức màn bí ẩn trên thế giới này ra trước mặt ngươi, để cho ngươi biết thế nào là cường giả chân chính." Nói tới đây, Ngõa Tây Lý đột nhiên thở dài một hơi, cảm thán: "Nếu như còn đủ thời gian."


Tâm Địch Áo bất chợt nhói lên, hắn nhớ được trước kia Ngõa Tây Lý từng đề cập tới, hình như Ngõa Tây Lý đã đến thời kỳ lực lượng suy thoái, tính mạng và nguyên lực theo đó chậm rãi tiêu tán. Lúc ấy hắn không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.


"Kỳ quái hả? Tại sao ta biết rõ thời gian có hạn nhưng vẫn phải đợi hơn nửa năm mới xuất hiện lần nữa?" Ngõa Tây Lý mỉm cười nói.


"Ngài đương nhiên là có ý nghĩ của mình." Địch Áo miễn cưỡng cười nói.


"Trước đây thật lâu ta từng nghĩ rằng lực lượng chính là thứ duy nhất trên thế giới, khi đó ta cho rằng nếu như tìm được một môn đồ có tư chất vô cùng tốt, ta sẽ có cơ hội tạo ra một võ sĩ có tư cách ngạo thị thiên hạ.” Nói tới đây, thanh âm Ngõa Tây Lý chợt chìm xuống: "Ta đã làm được, nhưng mà hết thảy mọi thứ của ta cũng bị hắn phá hủy."


"Ăn xong một lần đau khổ, ta hiểu ra được phẩm tính còn trọng yếu hơn cả thiên phú." Ngõa Tây Lý từ từ lắc đầu: "Có người trời sinh chính là một con rắn, ta dạy hắn càng nhiều chỉ làm cho nanh độc của hắn càng thêm sắc bén."


Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Ngõa Tây Lý vẫn ở bên cạnh mình yên lặng quan sát tính cách của mình, chỉ cần mình biểu hiện hơi kém, vậy thì Ngõa Tây Lý vốn đã chịu thiệt thòi chắc chắn sẽ một đi không trở lại. Chẳng qua là môn đồ Ngõa Tây Lý rốt cuộc đã làm những gì khiến cho Ngõa Tây Lý đau vào tận xương tủy như thế? Địch Áo có thể nhìn ra được mỗi khi nhắc tới tên môn đồ này, trong mắt Ngõa Tây Lý tràn đầy thống khổ.


"Hôm nay chuyện thứ nhất chúng ta cần phải làm là ta sẽ giải thích cho ngươi một vài kỹ xảo cực hạn." Ngõa Tây Lý ổn định thân hình, quét mắt một vòng qua bốn phía: "Địch Áo, chuẩn bị tâm lý đi, những ngày vui chơi nhàn nhã đã qua rồi."


Địch Áo hơi khó hiểu, những gặp gỡ trong khoảng thời gian này của hắn có thể sử dụng từ nhàn nhã vui chơi để hình dung sao? Bị vô số người đuổi giết cũng gọi là đi chơi nhàn nhã?


Ngõa Tây Lý không để ý đến Địch Áo nghi ngờ, duỗi ngón vẽ một vòng, kình khí vô hình xuyên thẳng xuống đất hiện ra một vòng tròn đường kính chừng năm sáu thước, sau đó ra hiệu cho Địch Áo đứng vào trong đó.


Địch Áo bị Ngõa Tây Lý làm cho hồ đồ, đây là muốn làm gì? Thế nhưng hắn rõ ràng Ngõa Tây Lý tuyệt đối không làm chuyện vô dụng, đành phải kiềm chế mê hoặc trong nội tâm tiến vào giữa vòng tròn.


"Ngươi thử buông thả Phong Ưu Nhã ở bên trong đó xem!" Ngõa Tây Lý đi tới vị trí cách Địch Áo chừng mười thước thì ngừng lại.


Địch Áo phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra ý tứ của Ngõa Tây Lý: "Ngài bảo ta buông thả Phong Ưu Nhã không được rời khỏi vòng tròn này?"


"Không sai!" Ngõa Tây Lý gật đầu.


Chuyện này hình như không có gì khó khăn mà? Địch Áo âm thầm suy nghĩ trong lòng. Thế nhưng hắn biết Ngõa Tây Lý sẽ không rảnh rỗi làm chuyện nhàm chán, trong đó hẳn là có thâm ý. Địch Áo suy nghĩ một lát, trong lòng quyết định xong liền thả ra Phong Ưu Nhã, trong chớp mắt bay dọc theo vòng tròn một vòng, bàn về trình độ sử dụng Phong Ưu Nhã sợ rằng có rất ít người có thể mạnh hơn Địch Áo. Dĩ nhiên, những người đạt tới cấp độ như Ngõa Tây Lý lại là một khái niệm khác, hoàn toàn không thể so sánh với nhau.


Địch Áo đã quen thuộc cách thức giữ thăng bằng khi di chuyển tốc độ cao, lúc trước còn bị bầy ưng truy kích mấy ngày liền, nói về khả năng gia tăng tốc độ chạy thẳng tới trước, Địch Áo bảo đảm có thể nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám truy binh, vừa chạy vừa không ngừng tránh né bầy ưng tấn công. Một khi bị bầy ưng làm cho lệch mất phương hướng, vậy thì hắn không thể nào bỏ rơi được đàn Chiến lang bám sát sau lưng, ngoài ra nhóm võ sĩ bộ tộc đông đảo.


"Kế tiếp không phải là đơn giản như vậy nữa, quy tắc không thay đổi, ngươi vẫn không thể thoát ra khỏi vòng tròn này, hơn nữa ngươi chỉ có thể né chứ không được phản kích." Vừa nói xong Ngõa Tây Lý đã vung tay lên, ba đạo Phong Nhận xếp hình tam giác bắn tới Địch Áo.


Địch Áo trợn tròn mắt, nói đùa gì vậy? Ở trong cái vòng tròn bé tý teo này mình muốn né thì né sang chỗ nào? Nếu như có thể phản kích thì Địch Áo không sợ, Diễn Sinh bí kỹ đúng lúc phát huy công dụng rất tốt trong trường hợp này. Mắt thấy Phong Nhận sắp đánh trúng người, Địch Áo không còn kịp suy nghĩ nhiều, né thì né, dù sao cũng biết chắc Ngõa Tây Lý sẽ không hại mình, có thể né được bao nhiêu hay bấy nhiêu.


Đoán chừng Ngõa Tây Lý đã suy nghĩ đến Địch Áo lần đầu tiên đối mặt tình huống như thế nên tốc độ ba đạo Phong Nhận cũng không nhanh. Địch Áo không cần buông thả Phong Ưu Nhã, chỉ bước sang một bên là có thể tránh khỏi.


Nhưng đợt công kích kế tiếp không phải dễ né như vậy nữa, Ngõa Tây Lý khoát tay trước sau thả ra bảy đạo Phong Nhận. Dĩ nhiên vẫn lưu lại cho Địch Áo một ít đường sống, mỗi đạo Phong Nhận luôn có khoảng cách nhất định với nhau. Vì thế chỉ cần Địch Áo có đủ nhãn lực và tốc độ hoàn toàn có thể lần lượt tránh thoát từng cái một.


Phạm vi bảy đạo Phong Nhận công kích bao trùm khá lớn, tốc độ cũng nhanh hơn lần công kích đầu tiên. Địch Áo có vọng động muốn nhảy lên không trung, làm thế sẽ vô cùng an toàn. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng nếu làm như vậy sẽ khiến cho Ngõa Tây Lý xem thường.


Địch Áo ngó chừng mấy đạo Phong Nhận đang tới gần, ngay khi đạo Phong Nhận thứ nhất sắp chạm vào người, hắn nhanh chóng lách sang bên trái tránh thoát đạo Phong Nhận thứ nhất, rồi lập tức thả ra Phong Ưu Nhã lao theo hướng ngược lại né tránh đạo Phong Nhận thứ hai. Sau đó lại buông thả Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng lần nữa. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc Địch Áo thành công tránh thoát bảy đạo Phong Nhận, trong toàn bộ quá trình Địch Áo thủy chung chưa từng rời khỏi phạm vi vòng tròn.


Địch Áo chỉ thi triển mấy lần Phong Ưu Nhã mà thôi, nếu như là lúc bình thường tiêu hao nhiêu đó căn bản không đáng kể, nhưng lần này tất cả động tác phải hoàn thành trong thời gian ngắn và không gian nhỏ hẹp. Cường độ động tác mạnh mẽ và áp lực lên cơ thể hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Địch Áo. Chỉ qua chốc lát thế mà Địch Áo lại có cảm giác mệt mỏi.


"Không thể không nói, biểu hiện của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta." Ngõa Tây Lý mỉm cười gật đầu, hắn vốn nghĩ là Địch Áo sẽ né tránh rất chật vật, nhưng không nghĩ tới Địch Áo lại có thể thi triển hàng loạt động tác gọn gàng như thế, không có một chút khó khăn nào.


Giờ phút này Địch Áo đã hiểu rõ ràng dụng ý của Ngõa Tây Lý, Phong hệ võ sĩ có tác dụng chính là di chuyển tốc độ cao gia tăng khả năng sát thương địch nhân. Nhưng nghĩ lại hình như hắn thường lợi dụng tốc độ để chạy trốn thì đúng hơn.


-o0o-


:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 41-45
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 166-170

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom