Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382
Bởi vì Phổ Lai Tư miêu tả đàn Hỏa Long Tích Dịch phi thường kinh khủng nên Địch Áo không dám xem thường. Dưới tình huống không biết rõ đặc điểm của Hỏa Long Tích Dịch, hắn đành phải tự mình quan sát tìm hiểu, thời gian quan sát càng lâu sẽ hiểu biết càng rõ, lúc xuất thủ sẽ gia tăng khả năng thành công càng lớn.
Rốt cuộc Địch Áo nhìn thấy dãy núi hình tam giác như lời Phổ Lai Tư nói, ở rất xa đã ngửi được mùi lưu hoàng nồng đậm, gò núi trụi lủi xơ xác, chỉ có vài bụi cỏ dại trên đó, ngay cả cây cối cao lớn cũng không có. Địch Áo không khỏi nhíu mày, địa hình như vậy không có cách nào bí mật tiến vào rồi, khó trách Phổ Lai Tư nói nhiệm vụ này có hệ số nguy hiểm cực cao. Ngoại trừ mạnh mẽ xông vào, tựa hồ không còn phương pháp nào khác.
Địch Áo cẩn thận đến gần gò núi, nếu đã tới thì phải thử một chút rồi lại tính tiếp. Hỏa Long Tích Dịch kinh khủng cỡ nào cũng không thể nhanh hơn Đường Lang to lớn, cơ hội thành công vẫn rất lớn.
Từ từ, theo khoảng cách càng lúc càng gần, Địch Áo có thể thấy rõ ràng trên sườn núi đang có mấy chục đầu Tích Dịch thân dài hơn năm thước, toàn thân đỏ choét lười biếng nằm trên mặt đất, tựa hồ chúng nó rất thích hưởng thụ ánh nắng giữa mùa đông này.
Quan sát hồi lâu, Địch Áo phát hiện nhóm Tích Dịch không có ý định di chuyển thì tương đối buồn bực, chẳng lẽ chúng nó không cần ăn uống? Nếu như thấy được cảnh chúng nó săn mồi, Địch Áo có thể suy tính đại khái thực lực của chúng nó, sau khi suy nghĩ một lát, Địch Áo lặng lẽ rời khỏi vị trí cũ, trực tiếp chạy về phía rừng rậm ở sau lưng.
Đợi chờ là công việc khô khan nhưng cũng rất cần thiết, một người thiếu kiên nhẫn thường thường sẽ bị vận mệnh trêu đùa. Địch Áo trên cành cây lẳng lặng quan sát Hỏa Long Tích Dịch ở phương xa, trên phương diện kiên nhẫn, hắn tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Mấy giờ trôi qua rất nhanh, trên sườn núi phát sinh một trận xôn xao, có mấy con Hỏa Long Tích Dịch từ sườn núi bò lên, mỗi đầu Hỏa Long Tích Dịch ngậm trong miệng một con Dã Trư. Chúng nó không lập tức ăn thịt mấy con heo rừng này, trước tiên đặt Dã Trư trên mặt đất, sau đó ngửa mặt lên trời gầm gừ.
Chốc lát sau, một con Hỏa Long Tích Dịch khổng lồ xuất hiện, nó chậm chạp bò tới chỗ mấy con heo rừng. Nhóm Hỏa Long Tích Dịch trên sườn núi biết điều bò lui nhường đường cho nó.
Yêu thú biến dị tiến hóa lần hai? Địch Áo thấy như vậy một màn không khỏi nhíu mày, hắn đang nhớ lại đầu Đường Lang màu đỏ lúc trước.
Tự mình đạt được kinh nghiệm sẽ ghi nhớ rất lâu, Địch Áo biết loại yêu thú biến dị tiến hóa hai lần này có lực chiến đấu cường hãn hơn đám yêu thú bình thường nhiều lắm. Đối mặt những con Đường Lang to lớn, Địch Áo còn có năng lực tự vệ, đánh không lại thì hắn có thể chạy trốn, ít nhất hắn có thể chạy mấy ngày mấy đêm rồi cũng thoát. Nhưng tốc độ con Đường Lang vương kia nhanh hơn hắn, có thể bình yên chạy trốn hoàn toàn dựa vào khả năng vận động cực hạn trong phạm vi nhỏ và hơn kém nhau về trí tuệ mà thôi.
Khi con Đường Lang vương phát động công kích sẽ chém về phía vị trí cũ của Địch Áo, nhưng lúc lưỡi hái chém xuống thì Địch Áo đã thay đổi kịp thời vị trí rồi.
Nếu chiến đấu như thế kéo dài một đoạn thời gian ngắn, con Đường Lang vương có thể từ từ thích ứng. Địch Áo chạy trời không khỏi nắng, trước giờ hắn dựa vào tốc độ mới áp đảo được đối phương, lúc đó sở trường không thể phát huy được ưu thế vốn có, hắn lập tức rơi vào thế hạ phong.
Địch Áo trầm ngâm rất lâu, đến lúc con Hỏa Long Tích Dịch màu xanh lục kia ăn xong, nghênh ngang bò ra sau sườn núi, hắn mới bắt đầu di động thân hình.
Phổ Lai Tư đã nói đây là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, Phổ Lai Tư không có nhắc tới trong đàn Hỏa Long Tích Dịch tồn tại yêu thú biến dị tiến hóa hai lần, vì thế độ khó nhiệm vụ này lại gia tăng thêm một bậc.
Cái tên Ước Sắt Phu kia có ý gì đây? Chủ tâm dồn bọn họ vào chỗ chết? Đối phó một đàn Hỏa Long Tích Dịch đã là nguy hiểm cực độ rồi. Thế mà trong đàn Hỏa Long Tích Dịch còn có một con thủ lĩnh, nếu như tất cả mọi người cùng tới phát động tiến công, chắc chắn là không có mấy người sống sót trở về.
Sắc mặt Địch Áo âm trầm lại, hắn lặng lẽ núp ở trong rừng rậm chạy qua một hướng khác. Đầu Hỏa Long Tích Dịch thủ lĩnh sức ăn rất lớn, nó đã ăn sạch mấy con Dã Trư mang về, bây giờ đàn Hỏa Long Tích Dịch khẳng định phải đi săn lần nữa.
Quả nhiên, không bao lâu sau có mười mấy con Hỏa Long Tích Dịch bò xuống núi, chậm chạp bò về phương bắc.
Địch Áo kiên nhẫn đi theo những con Hỏa Long Tích Dịch kia, qua chừng nửa canh giờ nhóm Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên ngừng lại. Chỉ có một con Tích Dịch tiếp tục bò về phía trước, những con Tích Dịch khác ẩn mình vào trong bụi cỏ.
Nơi xa có một hồ nước, một bầy heo rừng có số lượng khoảng sáu, bảy mươi con đang chơi đùa quanh hồ, gần đó còn có mấy thi thể Dã Trư dính đầy máu.
Có lẽ là chúng nó không đủ trí tuệ để có cảm giác bi thương, có lẽ chúng nó đã sớm chấp nhận vận mệnh của tự nhiên. Cho dù trước đó không lâu đồng loại mới gặp gỡ bất hạnh, nhưng chúng nó lại quên mất trong chớp mắt, tiếp tục tận hưởng niềm vui khi sinh mệnh vẫn còn.
Đáng tiếc niềm vui kiểu này luôn luôn ngắn ngủi, đầu Hỏa Long Tích Dịch kia từ từ bò tới gần, nhìn chằm chằm vào bầy heo rừng, nhưng chúng nó vẫn chưa có phát giác.
Trong chốc lát, đầu Hỏa Long Tích Dịch chợt gầm thét rung trời phát khởi xung phong lao vào bầy heo rừng, thấy Hỏa Long Tích Dịch xuất hiện, những con Dã Trư lập tức kêu thét inh ỏi bỏ chạy tứ tán.
Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu lên trời khép hờ miệng lại, sau đó một quả hỏa cầu cực lớn từ trong miệng Hỏa Long Tích Dịch bắn ra, vẽ ra một quỹ tích hình vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung rồi nổ tung dưới mặt đất.
Đại pháo? Địch Áo trợn mắt nhìn thẳng vào cái hố dưới mặt đất.
Đàn Dã Trư đang chạy trốn thấy ngọn lửa bốc cháy lập tức xoay người tập thể bỏ chạy sang hướng khác.
Đầu Hỏa Long Tích Dịch không ngừng thay đổi góc độ, một quả tiếp theo một quả hỏa cầu bắn ra nổ ầm ầm trên mặt đất.
Nếu nói ở ngoài tỉnh táo trong cuộc u mê, huống chi những người đứng xem còn là một nhân loại có trí tuệ cao, Địch Áo lập tức hiểu ra đầu Hỏa Long Tích Dịch đang có ý gì.
Mười mấy viên đạn pháo rơi xuống ép đàn Dã Trư chạy trốn về một phía, mà trước mặt chính là bụi cỏ những con Hỏa Long Tích Dịch đang ẩn núp.
Đạn pháo vẫn không ngừng nổ tung, có quả rơi bên trái bầy heo rừng, có quả rơi bên phải, còn có quả rơi vào phía sau bầy heo rừng, từ từ dồn chúng nó tới gần chỗ đồng loại đang chờ sẵn.
Tiếng nổ mạnh và ánh lửa ngất trời khiến cho đàn Dã Trư càng thêm kinh hoảng, liều mạng cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Địch Áo càng lúc càng giật mình kinh hãi, đạn pháo phi hành khoảng cách đã đạt đến bốn, năm trăm thước? Coi như là cường giả Võ Tôn cũng chỉ làm được đến thế là cùng. Hơn nữa, đầu Hỏa Long Tích Dịch khống chế cự ly và hỏa lực rất tốt, vị trí đạn pháo rơi xuống cách bầy heo rừng chừng hai, ba mươi thước, lại dồn chúng nó chạy đúng hướng tới vị trí đồng loại đang ẩn núp, quả thật càng nhìn càng kinh tâm.
Giờ phút này, Địch Áo thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu như mang theo đám người Tác Phỉ Á tới đây, từ khoảng cách mấy trăm mét tự nhiên có hàng loạt đạn pháo rơi xuống nhất định sẽ đánh cho bọn họ luống cuống tay chân. Cho dù sống sót qua vòng thứ nhất, nhưng vòng thứ hai, vòng thứ ba thì sao?
Phía trước bầy heo rừng là mười mấy đầu Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, không đợi đàn Dã Trư phản ứng, chúng nó đã hé miệng bắn ra vô số hỏa cầu bay thẳng tới trước.
Hình như Hỏa Long Tích Dịch đã có trí tuệ nhất định, chúng nó không nhắm trúng đàn Dã Trư, mà chỉ mình phun ra hỏa cầu giữ vững thời gian và khoảng cách nhất định, gần như là xếp hàng chỉnh tề nện xuống đất trước mặt đàn heo rừng.
Đàn heo rừng bị vô số hỏa cầu nổ tung khiến cho đầu óc mê mang, bốn chân choáng váng. Sau đó là loạt hỏa cầu thứ hai tiếp tục ập đến.
Trong loạt đạn thứ hai này, đàn heo rừng đã ngã xuống một nửa, còn dư lại mấy con Dã Trư gào thét loạn loạn xạ chạy sang hai hướng khác nhau, tiếp tục cắm đầu chạy trốn.
Hình như nhóm Hỏa Long Tích Dịch không có ý định đuổi tận giết tuyệt, lúc này chúng nó ngừng công kích chạy về phía mấy chục cỗ thi thể Dã Trư kia.
Con Hỏa Long Tích Dịch phụ trách xua đuổi Dã Trư cũng bò tới cắn một con Dã Trư chậm chạp bò về phía sườn núi ở phương xa.
Xem ra trí tuệ của Hỏa Long Tích Dịch cũng không cao lắm, mỗi đầu chỉ ngậm một con Dã Trư rời đi, đối với thi thể Dã Trư còn sót lại thì chúng nó làm như không thấy.
Sau khi quá trình đi săn kết thúc không lâu, đàn Dã Trư còn sống lại tụ tập quanh hồ nước chơi đùa như cũ.
Rốt cuộc Địch Áo nhìn thấy dãy núi hình tam giác như lời Phổ Lai Tư nói, ở rất xa đã ngửi được mùi lưu hoàng nồng đậm, gò núi trụi lủi xơ xác, chỉ có vài bụi cỏ dại trên đó, ngay cả cây cối cao lớn cũng không có. Địch Áo không khỏi nhíu mày, địa hình như vậy không có cách nào bí mật tiến vào rồi, khó trách Phổ Lai Tư nói nhiệm vụ này có hệ số nguy hiểm cực cao. Ngoại trừ mạnh mẽ xông vào, tựa hồ không còn phương pháp nào khác.
Địch Áo cẩn thận đến gần gò núi, nếu đã tới thì phải thử một chút rồi lại tính tiếp. Hỏa Long Tích Dịch kinh khủng cỡ nào cũng không thể nhanh hơn Đường Lang to lớn, cơ hội thành công vẫn rất lớn.
Từ từ, theo khoảng cách càng lúc càng gần, Địch Áo có thể thấy rõ ràng trên sườn núi đang có mấy chục đầu Tích Dịch thân dài hơn năm thước, toàn thân đỏ choét lười biếng nằm trên mặt đất, tựa hồ chúng nó rất thích hưởng thụ ánh nắng giữa mùa đông này.
Quan sát hồi lâu, Địch Áo phát hiện nhóm Tích Dịch không có ý định di chuyển thì tương đối buồn bực, chẳng lẽ chúng nó không cần ăn uống? Nếu như thấy được cảnh chúng nó săn mồi, Địch Áo có thể suy tính đại khái thực lực của chúng nó, sau khi suy nghĩ một lát, Địch Áo lặng lẽ rời khỏi vị trí cũ, trực tiếp chạy về phía rừng rậm ở sau lưng.
Đợi chờ là công việc khô khan nhưng cũng rất cần thiết, một người thiếu kiên nhẫn thường thường sẽ bị vận mệnh trêu đùa. Địch Áo trên cành cây lẳng lặng quan sát Hỏa Long Tích Dịch ở phương xa, trên phương diện kiên nhẫn, hắn tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Mấy giờ trôi qua rất nhanh, trên sườn núi phát sinh một trận xôn xao, có mấy con Hỏa Long Tích Dịch từ sườn núi bò lên, mỗi đầu Hỏa Long Tích Dịch ngậm trong miệng một con Dã Trư. Chúng nó không lập tức ăn thịt mấy con heo rừng này, trước tiên đặt Dã Trư trên mặt đất, sau đó ngửa mặt lên trời gầm gừ.
Chốc lát sau, một con Hỏa Long Tích Dịch khổng lồ xuất hiện, nó chậm chạp bò tới chỗ mấy con heo rừng. Nhóm Hỏa Long Tích Dịch trên sườn núi biết điều bò lui nhường đường cho nó.
Yêu thú biến dị tiến hóa lần hai? Địch Áo thấy như vậy một màn không khỏi nhíu mày, hắn đang nhớ lại đầu Đường Lang màu đỏ lúc trước.
Tự mình đạt được kinh nghiệm sẽ ghi nhớ rất lâu, Địch Áo biết loại yêu thú biến dị tiến hóa hai lần này có lực chiến đấu cường hãn hơn đám yêu thú bình thường nhiều lắm. Đối mặt những con Đường Lang to lớn, Địch Áo còn có năng lực tự vệ, đánh không lại thì hắn có thể chạy trốn, ít nhất hắn có thể chạy mấy ngày mấy đêm rồi cũng thoát. Nhưng tốc độ con Đường Lang vương kia nhanh hơn hắn, có thể bình yên chạy trốn hoàn toàn dựa vào khả năng vận động cực hạn trong phạm vi nhỏ và hơn kém nhau về trí tuệ mà thôi.
Khi con Đường Lang vương phát động công kích sẽ chém về phía vị trí cũ của Địch Áo, nhưng lúc lưỡi hái chém xuống thì Địch Áo đã thay đổi kịp thời vị trí rồi.
Nếu chiến đấu như thế kéo dài một đoạn thời gian ngắn, con Đường Lang vương có thể từ từ thích ứng. Địch Áo chạy trời không khỏi nắng, trước giờ hắn dựa vào tốc độ mới áp đảo được đối phương, lúc đó sở trường không thể phát huy được ưu thế vốn có, hắn lập tức rơi vào thế hạ phong.
Địch Áo trầm ngâm rất lâu, đến lúc con Hỏa Long Tích Dịch màu xanh lục kia ăn xong, nghênh ngang bò ra sau sườn núi, hắn mới bắt đầu di động thân hình.
Phổ Lai Tư đã nói đây là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, Phổ Lai Tư không có nhắc tới trong đàn Hỏa Long Tích Dịch tồn tại yêu thú biến dị tiến hóa hai lần, vì thế độ khó nhiệm vụ này lại gia tăng thêm một bậc.
Cái tên Ước Sắt Phu kia có ý gì đây? Chủ tâm dồn bọn họ vào chỗ chết? Đối phó một đàn Hỏa Long Tích Dịch đã là nguy hiểm cực độ rồi. Thế mà trong đàn Hỏa Long Tích Dịch còn có một con thủ lĩnh, nếu như tất cả mọi người cùng tới phát động tiến công, chắc chắn là không có mấy người sống sót trở về.
Sắc mặt Địch Áo âm trầm lại, hắn lặng lẽ núp ở trong rừng rậm chạy qua một hướng khác. Đầu Hỏa Long Tích Dịch thủ lĩnh sức ăn rất lớn, nó đã ăn sạch mấy con Dã Trư mang về, bây giờ đàn Hỏa Long Tích Dịch khẳng định phải đi săn lần nữa.
Quả nhiên, không bao lâu sau có mười mấy con Hỏa Long Tích Dịch bò xuống núi, chậm chạp bò về phương bắc.
Địch Áo kiên nhẫn đi theo những con Hỏa Long Tích Dịch kia, qua chừng nửa canh giờ nhóm Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên ngừng lại. Chỉ có một con Tích Dịch tiếp tục bò về phía trước, những con Tích Dịch khác ẩn mình vào trong bụi cỏ.
Nơi xa có một hồ nước, một bầy heo rừng có số lượng khoảng sáu, bảy mươi con đang chơi đùa quanh hồ, gần đó còn có mấy thi thể Dã Trư dính đầy máu.
Có lẽ là chúng nó không đủ trí tuệ để có cảm giác bi thương, có lẽ chúng nó đã sớm chấp nhận vận mệnh của tự nhiên. Cho dù trước đó không lâu đồng loại mới gặp gỡ bất hạnh, nhưng chúng nó lại quên mất trong chớp mắt, tiếp tục tận hưởng niềm vui khi sinh mệnh vẫn còn.
Đáng tiếc niềm vui kiểu này luôn luôn ngắn ngủi, đầu Hỏa Long Tích Dịch kia từ từ bò tới gần, nhìn chằm chằm vào bầy heo rừng, nhưng chúng nó vẫn chưa có phát giác.
Trong chốc lát, đầu Hỏa Long Tích Dịch chợt gầm thét rung trời phát khởi xung phong lao vào bầy heo rừng, thấy Hỏa Long Tích Dịch xuất hiện, những con Dã Trư lập tức kêu thét inh ỏi bỏ chạy tứ tán.
Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên ngừng lại, ngửa đầu lên trời khép hờ miệng lại, sau đó một quả hỏa cầu cực lớn từ trong miệng Hỏa Long Tích Dịch bắn ra, vẽ ra một quỹ tích hình vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung rồi nổ tung dưới mặt đất.
Đại pháo? Địch Áo trợn mắt nhìn thẳng vào cái hố dưới mặt đất.
Đàn Dã Trư đang chạy trốn thấy ngọn lửa bốc cháy lập tức xoay người tập thể bỏ chạy sang hướng khác.
Đầu Hỏa Long Tích Dịch không ngừng thay đổi góc độ, một quả tiếp theo một quả hỏa cầu bắn ra nổ ầm ầm trên mặt đất.
Nếu nói ở ngoài tỉnh táo trong cuộc u mê, huống chi những người đứng xem còn là một nhân loại có trí tuệ cao, Địch Áo lập tức hiểu ra đầu Hỏa Long Tích Dịch đang có ý gì.
Mười mấy viên đạn pháo rơi xuống ép đàn Dã Trư chạy trốn về một phía, mà trước mặt chính là bụi cỏ những con Hỏa Long Tích Dịch đang ẩn núp.
Đạn pháo vẫn không ngừng nổ tung, có quả rơi bên trái bầy heo rừng, có quả rơi bên phải, còn có quả rơi vào phía sau bầy heo rừng, từ từ dồn chúng nó tới gần chỗ đồng loại đang chờ sẵn.
Tiếng nổ mạnh và ánh lửa ngất trời khiến cho đàn Dã Trư càng thêm kinh hoảng, liều mạng cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Địch Áo càng lúc càng giật mình kinh hãi, đạn pháo phi hành khoảng cách đã đạt đến bốn, năm trăm thước? Coi như là cường giả Võ Tôn cũng chỉ làm được đến thế là cùng. Hơn nữa, đầu Hỏa Long Tích Dịch khống chế cự ly và hỏa lực rất tốt, vị trí đạn pháo rơi xuống cách bầy heo rừng chừng hai, ba mươi thước, lại dồn chúng nó chạy đúng hướng tới vị trí đồng loại đang ẩn núp, quả thật càng nhìn càng kinh tâm.
Giờ phút này, Địch Áo thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu như mang theo đám người Tác Phỉ Á tới đây, từ khoảng cách mấy trăm mét tự nhiên có hàng loạt đạn pháo rơi xuống nhất định sẽ đánh cho bọn họ luống cuống tay chân. Cho dù sống sót qua vòng thứ nhất, nhưng vòng thứ hai, vòng thứ ba thì sao?
Phía trước bầy heo rừng là mười mấy đầu Hỏa Long Tích Dịch đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, không đợi đàn Dã Trư phản ứng, chúng nó đã hé miệng bắn ra vô số hỏa cầu bay thẳng tới trước.
Hình như Hỏa Long Tích Dịch đã có trí tuệ nhất định, chúng nó không nhắm trúng đàn Dã Trư, mà chỉ mình phun ra hỏa cầu giữ vững thời gian và khoảng cách nhất định, gần như là xếp hàng chỉnh tề nện xuống đất trước mặt đàn heo rừng.
Đàn heo rừng bị vô số hỏa cầu nổ tung khiến cho đầu óc mê mang, bốn chân choáng váng. Sau đó là loạt hỏa cầu thứ hai tiếp tục ập đến.
Trong loạt đạn thứ hai này, đàn heo rừng đã ngã xuống một nửa, còn dư lại mấy con Dã Trư gào thét loạn loạn xạ chạy sang hai hướng khác nhau, tiếp tục cắm đầu chạy trốn.
Hình như nhóm Hỏa Long Tích Dịch không có ý định đuổi tận giết tuyệt, lúc này chúng nó ngừng công kích chạy về phía mấy chục cỗ thi thể Dã Trư kia.
Con Hỏa Long Tích Dịch phụ trách xua đuổi Dã Trư cũng bò tới cắn một con Dã Trư chậm chạp bò về phía sườn núi ở phương xa.
Xem ra trí tuệ của Hỏa Long Tích Dịch cũng không cao lắm, mỗi đầu chỉ ngậm một con Dã Trư rời đi, đối với thi thể Dã Trư còn sót lại thì chúng nó làm như không thấy.
Sau khi quá trình đi săn kết thúc không lâu, đàn Dã Trư còn sống lại tụ tập quanh hồ nước chơi đùa như cũ.
Bình luận facebook