Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 389
Tác Phỉ Á sửng sốt lặng lẽ bò dậy, từ trong bụi cỏ lộ ra nửa cái đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên bầy Thạch Kê vốn ở bên kia đã bay lên trời hết rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Y Toa Bối Nhĩ thất vọng kêu lên.
"Ta cũng không biết." Tác Phỉ Á cười khổ nói.
Lao Lạp cười hì hì đi tới, gác lên tay phải lên trên trán ngó chừng những con Thạch Kê đang quanh quẩn trên không trung. Sau khi Thạch Kê lại hạ xuống bụi cỏ lần nữa, Lao Lạp cúi người xuống vỗ vỗ đầu tiểu Miêu Tử rồi chỉ tay tới trước.
Tiểu Miêu Tử hiểu ý Lao Lạp, giương động bốn chân nhảy mấy cái liên tiếp biến mất vào trong bụi cỏ.
Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không có ngăn trở Lao Lạp, không phải là các nàng định không làm mà hưởng, nhưng cũng phải thử dò xét nhìn xem bầy Thạch Kê kia có thể phát hiện tiểu Miêu Tử không.
Chỉ qua mấy phút, tiểu Miêu Tử mới vừa biến mất ở trong bụi cỏ đã nhảy lên, lao tới chỗ bầy Thạch Kê nhanh như tia chớp.
Những con Thạch Kê cho ra phản ứng không giống như lúc trước, những con cách tiểu Miêu Tử khá xa nhanh chóng vỗ cánh bay lên trời, những con bị tiểu Miêu Tử bổ nhào tới gần thì gấy to mấy tiếng, sau đó cúi đầu xuống chỉa mấy cọng trường linh (lông dài) đẹp đẽ ra, bắn thẳng về phía tiểu Miêu Tử đang ở giữa không trung.
Phương thức Thạch Kê công kích rất đơn giản, lực lượng cũng không lớn, hơn nữa trong thời gian tương đối dài chúng nó chỉ có thể phát động công kích một lần. Lần công kích sau còn phải đợi trường linh mọc dài ra. Vì thế nếu không tới lúc nguy hiểm đến tính mạng, Thạch Kê sẽ không dễ dàng buông thả công kích, bỏ trốn mới là phong cách của chúng.
Một màn sáng xuất hiện từ hư không bao phủ tiểu Miêu Tử vào bên trong, mười mấy trường linh bắn tới từ đủ góc độ đụng vào màn sáng lập tức đứt gãy.
Tiểu Miêu Tử từ không trung bổ nhào xuống há mồm cắn cổ một con Thạch Kê, đuôi trùy vung lên xuyên thủng đầu một con Thạch Kê khác.
Rốt cuộc chúng vẫn là yêu thú biến dị, mặc dù đã mất đi vũ khí nhưng chúng nó đã bị khơi dậy hung tính. Bầy Thạch Kê gáy vang cùng nhau đánh tới tiểu Miêu Tử, dùng cánh vỗ, dùng trảo, dùng mỏ nhọn mổ. Mặc dù phương thức vật lộn này quá mức ôn nhu, nhưng đây đã là thủ đoạn tốt nhất chúng hiện có.
Nhóm Thạch Kê bay lên không trung thì nhanh chóng mở rộng hai cánh càng bay càng cao, liều mạng trốn ra phương xa.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể so sánh với nhau, một màn trước mắt này làm cho Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cảm thấy khó lòng tiếp nhận.
Mới vừa rồi các nàng tìm mọi cách thử đến gần Thạch Kê nhưng luôn luôn thất bại, bầy Thạch Kê rõ ràng không cho bọn họ cơ hội buông thả bí kỹ. Thế mà tiểu Miêu Tử vừa xuất hiện là bầy Thạch Kê đã lập tức khủng hoảng, liều sống liều chết công kích.
Tiểu Miêu Tử cắn bên trái một ngụm, bổ nhào bên phải một nhát, trong chớp mắt mấy con Thạch Kê công kích nó ngã xuống trong vũng máu. Sau đó tiểu Miêu Tử mở rộng quang dực bay thẳng lên không trung đuổi theo nhóm Thạch Kê chạy trốn.
Tiểu Miêu Tử tốc độ phi hành vượt xa những kia Thạch Kê, chốc lát, một con vừa một con Thạch Kê từ không trung rớt xuống, tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
Trước sau không quá năm phút, bầy Thạch Kê đã mất mạng toàn bộ, không một con nào may mắn thoát khỏi.
"Tại sao lại như vậy?" Y Toa Bối Nhĩ lẩm bẩm: "Tại sao chúng nó không phát hiện ra tiểu Miêu Tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể phát hiện chúng ta?"
Tác Phỉ Á cũng không hiểu vì sao, nếu như có thể tiếp cận bầy Thạch Kê giống như Miêu Tử, sau đó tùy tiện buông thả một bí kỹ phạm vi lớn là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Số lượng Thạch Kê khoảng chừng hai mươi đầu, thế nào cũng có con không kịp bắn trường linh ra ngoài.
Lúc này một trận gió nhẹ từ trong bụi cỏ thổi qua, Tác Phỉ Á đột nhiên ngửi được mùi gì đó, quay đầu nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ: "Y Toa Bối Nhĩ, sáng sớm ngươi đã dùng phấn thơm?"
"Dùng rồi." Y Toa Bối Nhĩ lấy làm kỳ quái hỏi lại: "Tại sao?"
"Có thể là bầy Thạch Kê ngửi được mùi hương." Tác Phỉ Á nói.
"Không thể nào?" Y Toa Bối Nhĩ vươn cánh tay ra, cúi đầu ngửi thử mấy lần: "Chỉ có mùi rất nhạt aa.a. Khứu giác Thạch Kê nhạy bén như vậy?"
"Chỉ có một cách giải thích mà thôi." Tác Phỉ Á nói: "Đi, trước tiên chúng ta tìm một chỗ rửa sạch phấn thơm."
Vào lúc này tiểu Miêu Tử đã trở lại bên cạnh Lao Lạp, lắc đầu, quơ đuôi ra vẻ tranh công với Lao Lạp, còn Lao Lạp thì cười hì hì vuốt ve đầu tiểu Miêu Tử tán thưởng.
Phía trước có hai mươi mấy thi thể Thạch Kê, tốc độ tiểu Miêu Tử phát động công kích trên không còn nhanh hơn ở dưới mặt đất, có ít nhất bảy, tám con Thạch Kê không kịp buông thả trường linh đã bị tiểu Miêu Tử giết chết.
Tín vật hoàn thành nhiệm vụ có thể nhặt lên dễ dàng, nhưng Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không có ý nghĩ lừa dối cho qua chuyện. Các nàng cùng mọi người đi đến nơi đây cũng mang hi vọng mình có được địa phương rèn luyện thích hợp để đề cao thực lực. Vì thế các nàng nhất định phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ.
Vào lúc đó Địch Áo ở bên kia chiến đấu với Mật Lâm cự viên đã tiến vào giai đoạn kịch liệt, mắt thấy bốn con nhào đầu về phía trước, Tuyết Ny lập tức lui về phía sau. Lôi Mông thả ra Địa Long Thủ Hộ lao tới trước, Ca Đốn dựa vào lực lượng một người chế trụ phần lớn Mật Lâm cự viên. Dưới tình huống này, nếu còn để cho Tuyết Ny bị thương thì Lôi Mông quả thật không còn mặt mũi thấy người.
Tuyết Ny lui về sau cũng có động tác nhất định, hai tay nàng liên tục vung vẩy phóng ra hơn trăm bông tuyết sắc bén bay vụt về phía đàn Mật Lâm cự viên y như gió bão mưa rào.
Mức độ Băng Tinh Phong Bạo dày đặc còn hơn cả Diễn Sinh Phong Nhận của Địch Áo, Mật Lâm cự viên coi như muốn tránh cũng tránh không thoát. Huống chi chúng nó đang ở trên không trung nên không thể nào thay đổi phương hướng, bị bông tuyết cắt xén bộ lông màu xám đen bay đầy trời.
Nếu như đổi thành yêu thú bình thường bị trúng một kích của Tuyết Ny sợ rằng đã sớm chết tốt rồi. Nhưng da thịt toàn thân của Mật Lâm cự viên vô cùng cứng rắn, Băng Trùy sắc bén chỉ có thể đủ đâm sâu vào hơn nửa ngón tay là hết.
Đau đớn kịch liệt ngược lại khơi dậy hung tính của đàn Mật Lâm cự viên, chúng hung hăng chạy tới chỗ Lôi Mông. Lúc này Địch Áo cúi người chạy sát mặt đất, đầu ngón tay chợt lóe điện quang phóng ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận đánh trúng mi tâm một con Mật Lâm cự viên vô cùng chính xác.
Con Mật Lâm cự viên bị đánh trúng văng ngược cái đầu ra sau, sau đó tựa như đánh mất tất cả khí lực rũ rượi ngã xuống đất. Chỗ mi tâm con Mật Lâm cự viên này xuất hiện một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, mơ hồ còn có điện quang di dộng chung quanh vết thương.
Còn dư lại ba đầu Mật Lâm cự viên cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, nhưng bây giờ chúng nó đã không còn kịp hối hận nữa rồi, lực quán tính cường đại kéo thân thể cao đụng thẳng vào Địa Long Thủ Hộ của Lôi Mông phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Kịch liệt chấn động thiếu chút nữa làm cho Lôi Mông phun máu ngay tại chỗ, Lôi Mông có cảm giác giống như bị một tòa núi lớn đập vào vậy, vừa va chạm là trực tiếp bay ra ngoài. May là hắn thả ra Địa Long Thủ Hộ tương đối cường hãn, mặc dù bị mấy con Cự Viên đụng vào nứt nẻ đến mức chuẩn bị sụp đổ, nhưng tạm thời vẫn còn tác dụng bảo vệ Lôi Mông.
Một luồng khí lạnh nhanh chóng lan tràn tới nơi này, ba đầu Mật Lâm cự viên lập tức bị đông thành tượng đá. Đầu ngón tay Địch Áo lóe ra điện quang lần nữa, ở khoảng cách gần như vậy không cần phải nhắm chuẩn xác, Địch Áo cơ hồ chỉa đầu sát vào tượng băng để thả Phong Nhận, con Cự Viên bị giam trong đó không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Phong Nhận xuyên thấu tầng băng đâm vào con mắt trái của mình, sau đó nó lập tức mất đi tri giác.
“Rầm rầm.”
Hai tiếng nổ mạnh chợt vang lên, hai đầu Mật Lâm cự viên kia vừa đột phá tầng băng trói buộc đã vung hai cánh tay lực lưỡng nện xuống mặt đất, lúc này Địch Áo đã bắt đầu phi thân lui về sau, tránh thoát nguy hiểm chỉ trong gang tấc.
Thấy không có đánh trúng Địch Áo, hai con Mật Lâm cự viên dùng cả tay chân đuổi gấp, lúc này Tuyết Ny lại dán hai bàn tay xuống mặt đất thả ra một luồng khí lạnh. Nhưng giờ phút này Mật Lâm cự viên đã rõ ràng uy lực của dòng khí lạnh này, tự nhiên không thể bị công kích dễ dàng, chúng nó đồng thời phát lực nhảy lên thật cao, hai tay nhanh nhẹn chuyền cành, tốc độ đuổi theo Địch Áo không hề giảm xuống chút nào.
Lôi Mông nhảy bật lên cố gắng đè nén cảm giác khó chịu do chấn động kịch liệt mang đến, vội vã giải trừ Địa Long Thủ Hộ trên người đã gần hỏng mất. Sau đó thân thể hắn lại sáng lên một tầng quang mang màu vàng kim. Thấy hai con đuổi theo Mật Lâm cự viên Địch Áo không nghỉ, Lôi Mông canh đúng cơ hội giơ chân đạp mạnh xuống đất, mười mấy đạo kình khí vô hình xé rách không khí vừa vặn phân chia Địch Áo và Mật Lâm cự viên ra hai bên. Lấy năng lực phòng ngự của Mật Lâm cự viên không thể nào bị công kích như thế này ảnh hưởng, chúng nó căn bản không thèm né tránh làm gì. Vì thế Lôi Mông tin rằng công kích của mình nhất định sẽ đánh trúng đối phương.
"Chuyện gì xảy ra?" Y Toa Bối Nhĩ thất vọng kêu lên.
"Ta cũng không biết." Tác Phỉ Á cười khổ nói.
Lao Lạp cười hì hì đi tới, gác lên tay phải lên trên trán ngó chừng những con Thạch Kê đang quanh quẩn trên không trung. Sau khi Thạch Kê lại hạ xuống bụi cỏ lần nữa, Lao Lạp cúi người xuống vỗ vỗ đầu tiểu Miêu Tử rồi chỉ tay tới trước.
Tiểu Miêu Tử hiểu ý Lao Lạp, giương động bốn chân nhảy mấy cái liên tiếp biến mất vào trong bụi cỏ.
Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không có ngăn trở Lao Lạp, không phải là các nàng định không làm mà hưởng, nhưng cũng phải thử dò xét nhìn xem bầy Thạch Kê kia có thể phát hiện tiểu Miêu Tử không.
Chỉ qua mấy phút, tiểu Miêu Tử mới vừa biến mất ở trong bụi cỏ đã nhảy lên, lao tới chỗ bầy Thạch Kê nhanh như tia chớp.
Những con Thạch Kê cho ra phản ứng không giống như lúc trước, những con cách tiểu Miêu Tử khá xa nhanh chóng vỗ cánh bay lên trời, những con bị tiểu Miêu Tử bổ nhào tới gần thì gấy to mấy tiếng, sau đó cúi đầu xuống chỉa mấy cọng trường linh (lông dài) đẹp đẽ ra, bắn thẳng về phía tiểu Miêu Tử đang ở giữa không trung.
Phương thức Thạch Kê công kích rất đơn giản, lực lượng cũng không lớn, hơn nữa trong thời gian tương đối dài chúng nó chỉ có thể phát động công kích một lần. Lần công kích sau còn phải đợi trường linh mọc dài ra. Vì thế nếu không tới lúc nguy hiểm đến tính mạng, Thạch Kê sẽ không dễ dàng buông thả công kích, bỏ trốn mới là phong cách của chúng.
Một màn sáng xuất hiện từ hư không bao phủ tiểu Miêu Tử vào bên trong, mười mấy trường linh bắn tới từ đủ góc độ đụng vào màn sáng lập tức đứt gãy.
Tiểu Miêu Tử từ không trung bổ nhào xuống há mồm cắn cổ một con Thạch Kê, đuôi trùy vung lên xuyên thủng đầu một con Thạch Kê khác.
Rốt cuộc chúng vẫn là yêu thú biến dị, mặc dù đã mất đi vũ khí nhưng chúng nó đã bị khơi dậy hung tính. Bầy Thạch Kê gáy vang cùng nhau đánh tới tiểu Miêu Tử, dùng cánh vỗ, dùng trảo, dùng mỏ nhọn mổ. Mặc dù phương thức vật lộn này quá mức ôn nhu, nhưng đây đã là thủ đoạn tốt nhất chúng hiện có.
Nhóm Thạch Kê bay lên không trung thì nhanh chóng mở rộng hai cánh càng bay càng cao, liều mạng trốn ra phương xa.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể so sánh với nhau, một màn trước mắt này làm cho Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cảm thấy khó lòng tiếp nhận.
Mới vừa rồi các nàng tìm mọi cách thử đến gần Thạch Kê nhưng luôn luôn thất bại, bầy Thạch Kê rõ ràng không cho bọn họ cơ hội buông thả bí kỹ. Thế mà tiểu Miêu Tử vừa xuất hiện là bầy Thạch Kê đã lập tức khủng hoảng, liều sống liều chết công kích.
Tiểu Miêu Tử cắn bên trái một ngụm, bổ nhào bên phải một nhát, trong chớp mắt mấy con Thạch Kê công kích nó ngã xuống trong vũng máu. Sau đó tiểu Miêu Tử mở rộng quang dực bay thẳng lên không trung đuổi theo nhóm Thạch Kê chạy trốn.
Tiểu Miêu Tử tốc độ phi hành vượt xa những kia Thạch Kê, chốc lát, một con vừa một con Thạch Kê từ không trung rớt xuống, tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
Trước sau không quá năm phút, bầy Thạch Kê đã mất mạng toàn bộ, không một con nào may mắn thoát khỏi.
"Tại sao lại như vậy?" Y Toa Bối Nhĩ lẩm bẩm: "Tại sao chúng nó không phát hiện ra tiểu Miêu Tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể phát hiện chúng ta?"
Tác Phỉ Á cũng không hiểu vì sao, nếu như có thể tiếp cận bầy Thạch Kê giống như Miêu Tử, sau đó tùy tiện buông thả một bí kỹ phạm vi lớn là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Số lượng Thạch Kê khoảng chừng hai mươi đầu, thế nào cũng có con không kịp bắn trường linh ra ngoài.
Lúc này một trận gió nhẹ từ trong bụi cỏ thổi qua, Tác Phỉ Á đột nhiên ngửi được mùi gì đó, quay đầu nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ: "Y Toa Bối Nhĩ, sáng sớm ngươi đã dùng phấn thơm?"
"Dùng rồi." Y Toa Bối Nhĩ lấy làm kỳ quái hỏi lại: "Tại sao?"
"Có thể là bầy Thạch Kê ngửi được mùi hương." Tác Phỉ Á nói.
"Không thể nào?" Y Toa Bối Nhĩ vươn cánh tay ra, cúi đầu ngửi thử mấy lần: "Chỉ có mùi rất nhạt aa.a. Khứu giác Thạch Kê nhạy bén như vậy?"
"Chỉ có một cách giải thích mà thôi." Tác Phỉ Á nói: "Đi, trước tiên chúng ta tìm một chỗ rửa sạch phấn thơm."
Vào lúc này tiểu Miêu Tử đã trở lại bên cạnh Lao Lạp, lắc đầu, quơ đuôi ra vẻ tranh công với Lao Lạp, còn Lao Lạp thì cười hì hì vuốt ve đầu tiểu Miêu Tử tán thưởng.
Phía trước có hai mươi mấy thi thể Thạch Kê, tốc độ tiểu Miêu Tử phát động công kích trên không còn nhanh hơn ở dưới mặt đất, có ít nhất bảy, tám con Thạch Kê không kịp buông thả trường linh đã bị tiểu Miêu Tử giết chết.
Tín vật hoàn thành nhiệm vụ có thể nhặt lên dễ dàng, nhưng Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không có ý nghĩ lừa dối cho qua chuyện. Các nàng cùng mọi người đi đến nơi đây cũng mang hi vọng mình có được địa phương rèn luyện thích hợp để đề cao thực lực. Vì thế các nàng nhất định phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ.
Vào lúc đó Địch Áo ở bên kia chiến đấu với Mật Lâm cự viên đã tiến vào giai đoạn kịch liệt, mắt thấy bốn con nhào đầu về phía trước, Tuyết Ny lập tức lui về phía sau. Lôi Mông thả ra Địa Long Thủ Hộ lao tới trước, Ca Đốn dựa vào lực lượng một người chế trụ phần lớn Mật Lâm cự viên. Dưới tình huống này, nếu còn để cho Tuyết Ny bị thương thì Lôi Mông quả thật không còn mặt mũi thấy người.
Tuyết Ny lui về sau cũng có động tác nhất định, hai tay nàng liên tục vung vẩy phóng ra hơn trăm bông tuyết sắc bén bay vụt về phía đàn Mật Lâm cự viên y như gió bão mưa rào.
Mức độ Băng Tinh Phong Bạo dày đặc còn hơn cả Diễn Sinh Phong Nhận của Địch Áo, Mật Lâm cự viên coi như muốn tránh cũng tránh không thoát. Huống chi chúng nó đang ở trên không trung nên không thể nào thay đổi phương hướng, bị bông tuyết cắt xén bộ lông màu xám đen bay đầy trời.
Nếu như đổi thành yêu thú bình thường bị trúng một kích của Tuyết Ny sợ rằng đã sớm chết tốt rồi. Nhưng da thịt toàn thân của Mật Lâm cự viên vô cùng cứng rắn, Băng Trùy sắc bén chỉ có thể đủ đâm sâu vào hơn nửa ngón tay là hết.
Đau đớn kịch liệt ngược lại khơi dậy hung tính của đàn Mật Lâm cự viên, chúng hung hăng chạy tới chỗ Lôi Mông. Lúc này Địch Áo cúi người chạy sát mặt đất, đầu ngón tay chợt lóe điện quang phóng ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận đánh trúng mi tâm một con Mật Lâm cự viên vô cùng chính xác.
Con Mật Lâm cự viên bị đánh trúng văng ngược cái đầu ra sau, sau đó tựa như đánh mất tất cả khí lực rũ rượi ngã xuống đất. Chỗ mi tâm con Mật Lâm cự viên này xuất hiện một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, mơ hồ còn có điện quang di dộng chung quanh vết thương.
Còn dư lại ba đầu Mật Lâm cự viên cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, nhưng bây giờ chúng nó đã không còn kịp hối hận nữa rồi, lực quán tính cường đại kéo thân thể cao đụng thẳng vào Địa Long Thủ Hộ của Lôi Mông phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Kịch liệt chấn động thiếu chút nữa làm cho Lôi Mông phun máu ngay tại chỗ, Lôi Mông có cảm giác giống như bị một tòa núi lớn đập vào vậy, vừa va chạm là trực tiếp bay ra ngoài. May là hắn thả ra Địa Long Thủ Hộ tương đối cường hãn, mặc dù bị mấy con Cự Viên đụng vào nứt nẻ đến mức chuẩn bị sụp đổ, nhưng tạm thời vẫn còn tác dụng bảo vệ Lôi Mông.
Một luồng khí lạnh nhanh chóng lan tràn tới nơi này, ba đầu Mật Lâm cự viên lập tức bị đông thành tượng đá. Đầu ngón tay Địch Áo lóe ra điện quang lần nữa, ở khoảng cách gần như vậy không cần phải nhắm chuẩn xác, Địch Áo cơ hồ chỉa đầu sát vào tượng băng để thả Phong Nhận, con Cự Viên bị giam trong đó không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Phong Nhận xuyên thấu tầng băng đâm vào con mắt trái của mình, sau đó nó lập tức mất đi tri giác.
“Rầm rầm.”
Hai tiếng nổ mạnh chợt vang lên, hai đầu Mật Lâm cự viên kia vừa đột phá tầng băng trói buộc đã vung hai cánh tay lực lưỡng nện xuống mặt đất, lúc này Địch Áo đã bắt đầu phi thân lui về sau, tránh thoát nguy hiểm chỉ trong gang tấc.
Thấy không có đánh trúng Địch Áo, hai con Mật Lâm cự viên dùng cả tay chân đuổi gấp, lúc này Tuyết Ny lại dán hai bàn tay xuống mặt đất thả ra một luồng khí lạnh. Nhưng giờ phút này Mật Lâm cự viên đã rõ ràng uy lực của dòng khí lạnh này, tự nhiên không thể bị công kích dễ dàng, chúng nó đồng thời phát lực nhảy lên thật cao, hai tay nhanh nhẹn chuyền cành, tốc độ đuổi theo Địch Áo không hề giảm xuống chút nào.
Lôi Mông nhảy bật lên cố gắng đè nén cảm giác khó chịu do chấn động kịch liệt mang đến, vội vã giải trừ Địa Long Thủ Hộ trên người đã gần hỏng mất. Sau đó thân thể hắn lại sáng lên một tầng quang mang màu vàng kim. Thấy hai con đuổi theo Mật Lâm cự viên Địch Áo không nghỉ, Lôi Mông canh đúng cơ hội giơ chân đạp mạnh xuống đất, mười mấy đạo kình khí vô hình xé rách không khí vừa vặn phân chia Địch Áo và Mật Lâm cự viên ra hai bên. Lấy năng lực phòng ngự của Mật Lâm cự viên không thể nào bị công kích như thế này ảnh hưởng, chúng nó căn bản không thèm né tránh làm gì. Vì thế Lôi Mông tin rằng công kích của mình nhất định sẽ đánh trúng đối phương.
Bình luận facebook