Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2154
Chương 2154
Hiện tại Vương đã khống chế được cơ thể của Lộ Tây, cho nên âm thanh này là từ cơ thể Lộ Tây phát ra, nhìn qua tình cảnh này không khác gì một cuộc khủng bố u ám, điều này làm cho người khác phải sợ hãi.
Bố của Trương Nặc Thuỷ kinh hồn bạt vía, ông ta muốn đứng dậy chạy trốn!
Tuy nhiên, ông ta đã quá yếu ớt nên vừa mới đứng dậy đã té xuống đất thật mạnh, ông ta rên rỉ đau đớn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vương quay đầu liếc mắt nhìn bố của Trương Nặc Thuỷ rồi cười lạnh lùng khanh khách: “Ngươi là người của ta. Muốn chạy trốn à? Không có cửa đâu!”
“Trừ khi ý thức của ta không còn! Mà chuyện như vậy thì cũng không có khả năng đâu!”
Ngoài cửa, tai của Trương Nặc Thuỷ nghe hết tất cả, bao gồm cả sự sợ hãi của Lộ Tây, nụ cười dữ tợn của Vương và cả tiếng kêu cầu xin tha thứ của bố.
Tuy nhiên, Trương Nặc Thuỷ cũng không tính đi cứu bố mình.
Thứ nhất, nếu ông ta đi cứu bố thì không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta sẽ phải chết. Ông ta cũng cảm thấy bản thân tuyệt nhiên không phải đối thủ của Vương.
Thứ hai, ông ta còn muốn tu thành thần, thành tiên, chỉ cần nghe theo lời Vương thì ông ta mới có thể giúp ông ta thực hiện nguyện vọng.
Nghĩ vậy ông ta nói thầm trong bụng: “Bố, bố nhiều tuổi, sống cũng đủ lâu rồi, bố nên an tâm mà đi thôi.”
“Yên tâm, chờ đến một ngày trong tương lai con trở thành tiên rồi thì dù có trả bất cứ cái giá nào, nhất định con cũng sẽ hồi sinh cho bố sống lại.”
Nghĩ xong ông ta xoay người rời đi.
Việc cấp bách bây giờ đương nhiên là chấp hành nhiệm vụ quan trọng mà Vương đã bàn giao.
Diệp Huyền Tần, Michelle Lord dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ bắt bọn mày phải chết!
Cùng lúc đó, khí kình trong cơ thể Diệp Huyền Tần bỗng dao động một hồi.
Diệp Huyền Tần ý thức được, chắc chắn là do Trương Nặc Thuỷ và Côn Luân cùng tiếp xúc với một mạch người.
Diệp Huyền Tần rót từng chút khí kình vào cơ thể của Trương Nặc Thuỷ, chỉ cần Trương Nặc Thuỷ tiếp xúc với dị tộc là Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận được ngay.
Anh không nói hai lời liền nhanh chóng rời đi tìm Trương Nặc Thuỷ.
Diệp Huyền Tần vừa đi chưa được bao lâu thì Trương Nặc Thuỷ đã tới.
Ông ta nhìn xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không có người mới móc ra một cái bình nhỏ rồi vặn nắp.
Trong bình nhỏ bay ra một bóng người trông rất hư ảo.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bóng người hư ảo này dĩ nhiên không phải Vương mà là thuộc hạ của Vương.
Vương lấy đạo thân ảnh này kết hợp với hành động của mình rồi đặt tên cho hư ảnh là Ngộ Tề Kinh.
Ông ta nhẹ nhàng nói: “Ngộ Tề Kinh, đi thôi, cứ làm theo kế hoạch.”
Đã rõ!
Ngộ Tề Kinh khẽ gật đầu rồi sau đó bay xuyên qua cửa lớn.
Trong phòng khách to như vậy mà chỉ có một mình Phương Như đang chuyên tâm với chồng gỗ xếp hình.
Ngộ Tề Kinh bay đến trước mặt cô bé nhưng cô bé lại không hề phát hiện ra.
Khóe miệng Ngộ Tề Kinh lộ ra một nụ cười dữ tợn rồi sau đó chui thẳng vào cơ thể của Phương Như.
Giây tiếp theo, Phương Như rùng mình một cái, ánh mắt cô bé chợt trở nên ngây dại ra và đôi tay cũng dừng việc nghịch xếp gỗ.
Cô bé đưa mắt liếc nhìn xung quanh, rất nhanh tầm mắt cô bé đã bị áo khoác trên ghế sô pha hấp dẫn.
Kia là quần áo của Diệp Huyền Tần. Phương Như đi lên, cô bé dùng sức xé rách túi áo khoác ra, còn phát ra một tiếng xẹt xẹt.
Lý Mỹ Quyên đang nấu cơm trong bếp thì nghe thấy tiếng động nên vội vàng hỏi: “Phương Như, tiếng động gì vậy?”
Phương Như trả lời một cách hiền lành: “Không có gì.
Lý Mỹ Quyên: “Giọng cháu bị sao vậy Phương Như?”
“Không có gì.” Giọng nói của Phương Như vẫn hiền lành nhưng lại khiến Lý Mỹ Quyên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lý Mỹ Quyên: “Đứa nhỏ này, có phải cháu lại ăn vụng đồ ăn không?”
Phương Như không đáp lại, cô bé chỉ cầm lấy túi quần áo Diệp Huyền Trần đi ra ngoài mở cửa rồi đưa túi quần áo cho Trương Nặc Thuỷ ở bên ngoài.
Trương Nặc Thuỷ hí hửng cầm túi quần áo rồi xoay người chạy đi.
Ngay lúc đó Ngộ Tề Kinh cũng thoát ra khỏi cơ thể Phương Như rồi chạy theo.
Phương Như lập tức khôi phục lại trạng thái và bừng tỉnh lại.
Cô bé đứng đó nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy hoang mang. Vừa mới… vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Cảm giác lúc nãy có chút buồn ngủ rồi sau đó sao lại đột nhiên đi đến đây rôi?
Dù sao Phương Như cũng chỉ là một đứa bé nên không mang quá nhiều tâm tư, cũng không suy nghĩ gì nhiều nên quay lại bên chồng gỗ và tiếp tục trò chơi xếp gỗ đang dang dở.
Trương Nặc Thuỷ rời khỏi nhà Tống Thanh Nhàn rồi chạy đến khách sạn Hilton như ngựa không dừng vó. Theo như ông ta biết thì Michelle Lord đang ở tại khách sạn này.
Hiện tại Vương đã khống chế được cơ thể của Lộ Tây, cho nên âm thanh này là từ cơ thể Lộ Tây phát ra, nhìn qua tình cảnh này không khác gì một cuộc khủng bố u ám, điều này làm cho người khác phải sợ hãi.
Bố của Trương Nặc Thuỷ kinh hồn bạt vía, ông ta muốn đứng dậy chạy trốn!
Tuy nhiên, ông ta đã quá yếu ớt nên vừa mới đứng dậy đã té xuống đất thật mạnh, ông ta rên rỉ đau đớn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vương quay đầu liếc mắt nhìn bố của Trương Nặc Thuỷ rồi cười lạnh lùng khanh khách: “Ngươi là người của ta. Muốn chạy trốn à? Không có cửa đâu!”
“Trừ khi ý thức của ta không còn! Mà chuyện như vậy thì cũng không có khả năng đâu!”
Ngoài cửa, tai của Trương Nặc Thuỷ nghe hết tất cả, bao gồm cả sự sợ hãi của Lộ Tây, nụ cười dữ tợn của Vương và cả tiếng kêu cầu xin tha thứ của bố.
Tuy nhiên, Trương Nặc Thuỷ cũng không tính đi cứu bố mình.
Thứ nhất, nếu ông ta đi cứu bố thì không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta sẽ phải chết. Ông ta cũng cảm thấy bản thân tuyệt nhiên không phải đối thủ của Vương.
Thứ hai, ông ta còn muốn tu thành thần, thành tiên, chỉ cần nghe theo lời Vương thì ông ta mới có thể giúp ông ta thực hiện nguyện vọng.
Nghĩ vậy ông ta nói thầm trong bụng: “Bố, bố nhiều tuổi, sống cũng đủ lâu rồi, bố nên an tâm mà đi thôi.”
“Yên tâm, chờ đến một ngày trong tương lai con trở thành tiên rồi thì dù có trả bất cứ cái giá nào, nhất định con cũng sẽ hồi sinh cho bố sống lại.”
Nghĩ xong ông ta xoay người rời đi.
Việc cấp bách bây giờ đương nhiên là chấp hành nhiệm vụ quan trọng mà Vương đã bàn giao.
Diệp Huyền Tần, Michelle Lord dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ bắt bọn mày phải chết!
Cùng lúc đó, khí kình trong cơ thể Diệp Huyền Tần bỗng dao động một hồi.
Diệp Huyền Tần ý thức được, chắc chắn là do Trương Nặc Thuỷ và Côn Luân cùng tiếp xúc với một mạch người.
Diệp Huyền Tần rót từng chút khí kình vào cơ thể của Trương Nặc Thuỷ, chỉ cần Trương Nặc Thuỷ tiếp xúc với dị tộc là Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận được ngay.
Anh không nói hai lời liền nhanh chóng rời đi tìm Trương Nặc Thuỷ.
Diệp Huyền Tần vừa đi chưa được bao lâu thì Trương Nặc Thuỷ đã tới.
Ông ta nhìn xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không có người mới móc ra một cái bình nhỏ rồi vặn nắp.
Trong bình nhỏ bay ra một bóng người trông rất hư ảo.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bóng người hư ảo này dĩ nhiên không phải Vương mà là thuộc hạ của Vương.
Vương lấy đạo thân ảnh này kết hợp với hành động của mình rồi đặt tên cho hư ảnh là Ngộ Tề Kinh.
Ông ta nhẹ nhàng nói: “Ngộ Tề Kinh, đi thôi, cứ làm theo kế hoạch.”
Đã rõ!
Ngộ Tề Kinh khẽ gật đầu rồi sau đó bay xuyên qua cửa lớn.
Trong phòng khách to như vậy mà chỉ có một mình Phương Như đang chuyên tâm với chồng gỗ xếp hình.
Ngộ Tề Kinh bay đến trước mặt cô bé nhưng cô bé lại không hề phát hiện ra.
Khóe miệng Ngộ Tề Kinh lộ ra một nụ cười dữ tợn rồi sau đó chui thẳng vào cơ thể của Phương Như.
Giây tiếp theo, Phương Như rùng mình một cái, ánh mắt cô bé chợt trở nên ngây dại ra và đôi tay cũng dừng việc nghịch xếp gỗ.
Cô bé đưa mắt liếc nhìn xung quanh, rất nhanh tầm mắt cô bé đã bị áo khoác trên ghế sô pha hấp dẫn.
Kia là quần áo của Diệp Huyền Tần. Phương Như đi lên, cô bé dùng sức xé rách túi áo khoác ra, còn phát ra một tiếng xẹt xẹt.
Lý Mỹ Quyên đang nấu cơm trong bếp thì nghe thấy tiếng động nên vội vàng hỏi: “Phương Như, tiếng động gì vậy?”
Phương Như trả lời một cách hiền lành: “Không có gì.
Lý Mỹ Quyên: “Giọng cháu bị sao vậy Phương Như?”
“Không có gì.” Giọng nói của Phương Như vẫn hiền lành nhưng lại khiến Lý Mỹ Quyên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lý Mỹ Quyên: “Đứa nhỏ này, có phải cháu lại ăn vụng đồ ăn không?”
Phương Như không đáp lại, cô bé chỉ cầm lấy túi quần áo Diệp Huyền Trần đi ra ngoài mở cửa rồi đưa túi quần áo cho Trương Nặc Thuỷ ở bên ngoài.
Trương Nặc Thuỷ hí hửng cầm túi quần áo rồi xoay người chạy đi.
Ngay lúc đó Ngộ Tề Kinh cũng thoát ra khỏi cơ thể Phương Như rồi chạy theo.
Phương Như lập tức khôi phục lại trạng thái và bừng tỉnh lại.
Cô bé đứng đó nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy hoang mang. Vừa mới… vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Cảm giác lúc nãy có chút buồn ngủ rồi sau đó sao lại đột nhiên đi đến đây rôi?
Dù sao Phương Như cũng chỉ là một đứa bé nên không mang quá nhiều tâm tư, cũng không suy nghĩ gì nhiều nên quay lại bên chồng gỗ và tiếp tục trò chơi xếp gỗ đang dang dở.
Trương Nặc Thuỷ rời khỏi nhà Tống Thanh Nhàn rồi chạy đến khách sạn Hilton như ngựa không dừng vó. Theo như ông ta biết thì Michelle Lord đang ở tại khách sạn này.
Bình luận facebook