Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2155
Chương 2155
Vì không muốn máy quay giám sát quay được khuôn mặt thật sự của mình, Trương Nặc Thuỷ còn đeo khẩu trăng và mặt nạ.
Trước đó ông ta đã hỏi thăm được phòng của Michelle Lord, ông ta đi vào thang máy, rất nhanh sau đó đã tới trước cửa phòng.
Ông ta gõ cửa.
“Ai vậy?” Âm thanh lười biếng của Michelle Lord truyền đến, nghe giọng như đang ngủ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trương Nặc Thuỷ nói: “Phục vụ phòng.”
“Chờ một lát.” Sau một tràng tiếng động sột soạt, Michelle Lord mở cửa ra. Nhìn thấy người đứng trước cửa che mặt, trong lòng Michelle Lord lập tức cảm thấy không ổn, theo bản năng lập tức định đóng cửa lại.
Nhưng mà, Trương Nặc Thuỷ đã xông vào, khoá trái cửa phòng lại.
Michelle Lord giận dữ nói: “Ông là người nào, ai cho phép ông tự tiện xông vào nhà tôi.”
Trương Nặc Thuỷ khẽ cười: “Ngài Lord thực sự là người hay quên đấy, nhanh như vậy đã quên tôi rồi?”
Nói xong, Trương Nặc Thuỷ tháo khẩu trang xuống.
Thấy rõ khuôn mặt thật của Trương Nặc Thuỷ, Michelle Lord giận dữ: “Hoá ra là ông! Ông đến tìm tôi là muốn lấy lại quyền hợp tác trong dự án Michelle một lần nữa sao?”
Trương Nặc Thuỷ gật đầu: “Đúng vậy, có được không?”
Michelle cười lạnh nói: “Xin lỗi, Quốc Tế Hoàn Cầu đã không có cơ hội nữa rồi. Mấy ngày nay tôi đã hỏi thăm một chút về công ty của ông, kết quả tôi
phát hiện danh tiếng của Quốc Tế Hoàn Cầu chẳng ra làm sao cả. Lý tưởng và khái niệm của công ty các người không giống với tập đoàn Michelle của tôi, vậy nên hãy quên chuyện hợp tác này đi.
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Được rồi, có điều, bây giờ tôi vẫn chưa thể đi, Vương bảo tôi đưa cho ngài một thứ.”
Vương?
Vương gì?
Đưa thứ gì?
Michelle Lord có chút sững sờ: “Tôi không biết Vương gì cả. Tôi không quen biết người đó, không nhận đồ của người đó.”
“Mời ông rời khỏi đây ngay lập tức, đây là lần nhắc nhở cuối cùng của tôi dành cho ông.
Nói xong, ông ta nhấc điện thoại lên, làm bộ muốn báo cảnh sát.
Haizzz…
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Món quà này, không phải ngài muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì sẽ không nhận.”
“Ra ngoài đi.”
Trương Nặc Thuỷ kêu một tiếng. Ngộ Tề Kinh vội vàng chui ra từ trong một chiếc bình, trôi nổi giữa không trung.
Trái tim Michelle Lord nhảy rơi cái bộp một cái, con người co rút.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mẹ nó đây là thứ đồ gì! Chắc chắn có gì đó nguy hiểm.
Michelle Lord không chút do dự phóng ra ngoài cửa.
Có điều, một giây sau, Ngộ Tề Kinh thành công xâm nhập vào cơ thể ông ta rôi.
Lúc này Michelle Lord lập tức cứng đơ tại chỗ, không thể động đậy một chút nào, nét mặt dại ra, tay chân cứng ngắc.
Trương Nặc Thuỷ nổi giận mắng chửi: “Mẹ nó, người nào dám không hợp tác với Vương, nhất định phải chết!”
“Nhớ kỹ, người hại chết ông là Diệp Huyền Tần. Oan có đầu, nợ có chủ, chờ sau khi ông chết rồi, tìm anh ta báo thù là được.
Dứt lời, Trương Nặc Thuỷ nhét túi áo của Diệp Huyền Tần vào trong tay Michelle Lord.
Sau đó, dưới sự khống chế của Ngộ Tề Kinh, Michelle Lord đập phá trong phòng, ngụy tạo dấu vết đánh nhau.
Sau đó nữa, ông ta đi tới trước cửa sổ, nhảy xuống…
Bịch!
Một tiếng vang trầm thấp, đinh tai nhức óc vang lên.
Trương Nặc Thuỷ cười gắn một tiếng.
Nơi này chính là lầu sáu, Michelle Lord đã từng tuổi này, hẳn một khi ngã xuống là chắc chắn sẽ ngã chết.
Ông ta đeo mặt nạ, vội vàng rời đi.
Diệp Huyền Tần mang theo đám người Độc Lang lần theo Trương Nặc Thuỷ, nhưng mà anh bỗng nhiên cảm thấy kình khí trong cơ thể lại gợn sóng một chút.
Anh lập tức dừng bước: “Dừng lại, có tình huống gì đó”
Sao vậy?
Mọi người tò mò nhìn Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tần nói: “Vừa nãy tôi nhận ra khí tức của dòng họ Côn Luân, mà vị trí của luồng khí này, ở phía đông nam!”
“Về nhà, mau trở về nhà!”
Hướng đông nam, là nhà của Tống Thanh Nhàn.
Hỏng rồi!
Mọi người cũng ý thức được chuyện không ổn, bọn họ quay người lao nhanh về nhà.
Tổng Đại Hành lo lắng: “Thiếu chủ, ý ngài nói, dòng họ Côn Luân có khả năng đã tìm tới nhà Thanh Nhàn rồi sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi chỉ nhận biết sơ qua vị trí hơi thở của dòng họ Côn Luân, cũng không chắc là nhà của Thanh Nhàn!”
“Tôi về nhà trước, mọi người về sau.”
Được!
Diệp Huyền Tần đột nhiên tăng tốc, phát huy toàn bộ sức lực chạy về nhà.
Vì không muốn máy quay giám sát quay được khuôn mặt thật sự của mình, Trương Nặc Thuỷ còn đeo khẩu trăng và mặt nạ.
Trước đó ông ta đã hỏi thăm được phòng của Michelle Lord, ông ta đi vào thang máy, rất nhanh sau đó đã tới trước cửa phòng.
Ông ta gõ cửa.
“Ai vậy?” Âm thanh lười biếng của Michelle Lord truyền đến, nghe giọng như đang ngủ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trương Nặc Thuỷ nói: “Phục vụ phòng.”
“Chờ một lát.” Sau một tràng tiếng động sột soạt, Michelle Lord mở cửa ra. Nhìn thấy người đứng trước cửa che mặt, trong lòng Michelle Lord lập tức cảm thấy không ổn, theo bản năng lập tức định đóng cửa lại.
Nhưng mà, Trương Nặc Thuỷ đã xông vào, khoá trái cửa phòng lại.
Michelle Lord giận dữ nói: “Ông là người nào, ai cho phép ông tự tiện xông vào nhà tôi.”
Trương Nặc Thuỷ khẽ cười: “Ngài Lord thực sự là người hay quên đấy, nhanh như vậy đã quên tôi rồi?”
Nói xong, Trương Nặc Thuỷ tháo khẩu trang xuống.
Thấy rõ khuôn mặt thật của Trương Nặc Thuỷ, Michelle Lord giận dữ: “Hoá ra là ông! Ông đến tìm tôi là muốn lấy lại quyền hợp tác trong dự án Michelle một lần nữa sao?”
Trương Nặc Thuỷ gật đầu: “Đúng vậy, có được không?”
Michelle cười lạnh nói: “Xin lỗi, Quốc Tế Hoàn Cầu đã không có cơ hội nữa rồi. Mấy ngày nay tôi đã hỏi thăm một chút về công ty của ông, kết quả tôi
phát hiện danh tiếng của Quốc Tế Hoàn Cầu chẳng ra làm sao cả. Lý tưởng và khái niệm của công ty các người không giống với tập đoàn Michelle của tôi, vậy nên hãy quên chuyện hợp tác này đi.
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Được rồi, có điều, bây giờ tôi vẫn chưa thể đi, Vương bảo tôi đưa cho ngài một thứ.”
Vương?
Vương gì?
Đưa thứ gì?
Michelle Lord có chút sững sờ: “Tôi không biết Vương gì cả. Tôi không quen biết người đó, không nhận đồ của người đó.”
“Mời ông rời khỏi đây ngay lập tức, đây là lần nhắc nhở cuối cùng của tôi dành cho ông.
Nói xong, ông ta nhấc điện thoại lên, làm bộ muốn báo cảnh sát.
Haizzz…
Trương Nặc Thuỷ thở dài: “Món quà này, không phải ngài muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì sẽ không nhận.”
“Ra ngoài đi.”
Trương Nặc Thuỷ kêu một tiếng. Ngộ Tề Kinh vội vàng chui ra từ trong một chiếc bình, trôi nổi giữa không trung.
Trái tim Michelle Lord nhảy rơi cái bộp một cái, con người co rút.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Mẹ nó đây là thứ đồ gì! Chắc chắn có gì đó nguy hiểm.
Michelle Lord không chút do dự phóng ra ngoài cửa.
Có điều, một giây sau, Ngộ Tề Kinh thành công xâm nhập vào cơ thể ông ta rôi.
Lúc này Michelle Lord lập tức cứng đơ tại chỗ, không thể động đậy một chút nào, nét mặt dại ra, tay chân cứng ngắc.
Trương Nặc Thuỷ nổi giận mắng chửi: “Mẹ nó, người nào dám không hợp tác với Vương, nhất định phải chết!”
“Nhớ kỹ, người hại chết ông là Diệp Huyền Tần. Oan có đầu, nợ có chủ, chờ sau khi ông chết rồi, tìm anh ta báo thù là được.
Dứt lời, Trương Nặc Thuỷ nhét túi áo của Diệp Huyền Tần vào trong tay Michelle Lord.
Sau đó, dưới sự khống chế của Ngộ Tề Kinh, Michelle Lord đập phá trong phòng, ngụy tạo dấu vết đánh nhau.
Sau đó nữa, ông ta đi tới trước cửa sổ, nhảy xuống…
Bịch!
Một tiếng vang trầm thấp, đinh tai nhức óc vang lên.
Trương Nặc Thuỷ cười gắn một tiếng.
Nơi này chính là lầu sáu, Michelle Lord đã từng tuổi này, hẳn một khi ngã xuống là chắc chắn sẽ ngã chết.
Ông ta đeo mặt nạ, vội vàng rời đi.
Diệp Huyền Tần mang theo đám người Độc Lang lần theo Trương Nặc Thuỷ, nhưng mà anh bỗng nhiên cảm thấy kình khí trong cơ thể lại gợn sóng một chút.
Anh lập tức dừng bước: “Dừng lại, có tình huống gì đó”
Sao vậy?
Mọi người tò mò nhìn Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tần nói: “Vừa nãy tôi nhận ra khí tức của dòng họ Côn Luân, mà vị trí của luồng khí này, ở phía đông nam!”
“Về nhà, mau trở về nhà!”
Hướng đông nam, là nhà của Tống Thanh Nhàn.
Hỏng rồi!
Mọi người cũng ý thức được chuyện không ổn, bọn họ quay người lao nhanh về nhà.
Tổng Đại Hành lo lắng: “Thiếu chủ, ý ngài nói, dòng họ Côn Luân có khả năng đã tìm tới nhà Thanh Nhàn rồi sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi chỉ nhận biết sơ qua vị trí hơi thở của dòng họ Côn Luân, cũng không chắc là nhà của Thanh Nhàn!”
“Tôi về nhà trước, mọi người về sau.”
Được!
Diệp Huyền Tần đột nhiên tăng tốc, phát huy toàn bộ sức lực chạy về nhà.
Bình luận facebook