-
Chương 547-550
Chương 547
Vào lúc này, Vương Đằng cứ giống như biến thành Vương Nhất nhà bên, cố gắng tán tỉnh Khương Thánh Y.
Sắc mặt Khương Thánh Y tái nhợt. Mặc dù những gì Vương Đằng nói là có âm mưu nhưng lại vô cùng chính xác, đâm trúng điểm quan trọng. Trong mắt Quân Tiêu Dao, rốt cuộc nàng tồn tại với thân phận gì đây? Hơn nữa nàng cũng không biết sau này phải đối mặt với Khương Lạc Y như thế nào.
Trong lòng nàng rối bời vô cùng.
Vương Đằng thấy thế thì vung tay lên, ném ngọc giản Đại Thiên Tôn cho Khương Thánh Y.
Nàng vươn tay ra, đón được miếng ngọc giản.
Vương Đằng cong môi cười, nhưng trong lòng thì lại khinh thường: “A, đàn bà…”
Nhưng chỉ một khắc sau, khóe miệng Vương Đằng chợt cứng đờ. Khương Thánh Y chẳng thèm nhìn ngọc giản lấy một cái. Bàn tay nàng vung lên, biến ngọc giản thành bột phấn.
“Khương Thánh Y, nàng…” Ánh mắt Vương Đằng hiện vẻ lạnh lùng.
“Những lời ngươi nói và bản thân ngươi đều làm cho ta cảm thấy vô cùng chán ghét và buồn nôn.” Vẻ mặt Khương Thánh Y ẩn chứa sát khí.
Nàng đã trưởng thành từ lâu, sau có thể bị đánh bại với dăm ba câu của Vương Đằng được. Vương Đằng xem nàng là tiểu cô nương không rõ sự đời là coi thường nàng quá đấy.
Vương Đằng siết năm ngón tay lại thành nắm đấm, trong lòng kích động. Nếu bây giờ ra tay ép buộc Khương Thánh Y…
Vương Đằng còn đang nghĩ ngợi, ánh mắt của hắn ta bỗng nhiên rơi vào giữa không trung sau lưng Khương Thánh Y.
Một khắc sau, sự lạnh lùng trên mặt Vương Đằng đã không còn. Hắn ta khẽ mỉm cười nói: “Nếu nàng có bằng hữu tới gặp, vậy Vương mỗ tạm thời cáo từ.”
Sau khi nói xong, hắn ta đạp mạnh chân, trực tiếp rời đi.
Sau khi Vương Đằng rời đi, trong không trung sau lưng Khương Thánh Y có một mỹ nhân tuyệt đẹp mặc váy lụa thêu hoa xuất hiện.
Mỹ nhân kia có dung nhan xinh đẹp, làn da trắng nõn trong suốt, đôi mắt xinh đẹp như ẩn chứa gợn sóng lăn tăn, trông vô cùng đẹp đẽ.
Mỹ nhân trông giống Bách Hoa Tiên Tử này vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại không phải bình hoa di động. Chấn động lờ mờ tản ra đã đạt đến Thiên Thần Cảnh!
“Tên đàn ông kia đúng là làm người ta chán ghét.” Cô gái kia lên tiếng, trong mắt cũng hiện vẻ ghét bỏ.
“Thu Thủy, đa tạ.” Khương Thánh Y khẽ cười nói.
Cô gái này chính là Lê Thu Thủy - vương giả trẻ tuổi của Lệ Nhân tộc, là một trong tứ đại chủng tộc Tiên Cổ.
Lê Thu Thủy mỉm cười nói: “Đó chẳng là gì cả, trước kia các tộc nhân Lệ Nhân tộc ta gặp nguy hiểm, nhờ có cô đi ngang qua ra tay giúp đỡ mới sống được. Hơn nữa bọn ta còn cần cô đi đến vùng đất Thiên Cấm, tìm Tiên Cổ Lệnh giúp bọn ta nữa.”
“Yên tâm đi, chuyện này nhất định ta sẽ làm được.” Khương Thánh Y gật đầu khẳng định.
Nàng tình cờ cứu được mấy tộc nhân của Lệ Nhân tộc nên đã kết thiện duyên với chủng tộc này. Lệ Nhân tộc cho Khương Thánh Y quan sát lĩnh hội bia đá trong Tiên Tổ, khiến tu vi của nàng tăng cao. Khương Thánh Y thì đồng ý giúp bọn họ tới vùng đất Thiên Cấm, tìm kiếm Tiên Cổ Lệnh.
“Đúng rồi, có một tin tức, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy hứng thú.” Lê Thu Thủy đột nhiên lên tiếng.
“Tin tức gì?” Khương Thánh Y hỏi thăm.
Thế là Lê Thu Thủy bèn kể hết những tin tức liên quan đến Quân Tiêu Dao cho nàng nghe.
Các chủng tộc Tiên Cổ là dân bản địa, thế nên con đường nhận được tin tức của bọn họ nhanh hơn thiên kiêu ngoại giới nhiều.
Nghe thấy tin Quân Tiêu Dao càn quét khắp Tiên Cổ Đạo Hồ, Khương Thánh Y mỉm cười vui vẻ, trông có vẻ còn mừng hơn là bản thân nàng tìm được cơ duyên.
“Tiêu Dao chưa và cũng sẽ không bao giờ khiến người ta thất vọng.” Trong đôi mắt Khương Thánh Y ẩn chứa tình ý mà ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
“Ầy… Con gái đang yêu đương…” Lê Thu Thủy thở dài.
Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi chỗ của Khương Thánh Y, Vương Đằng không nhịn được nổi trận lôi đình.
Toàn thân hắn ta chấn động, vạn đạo pháp lực nổ vang trời, núi đá xung quanh đều bị luồng pháp lực này đánh tung, bụi bặm bay mù mịt.
Rất lâu sau, Vương Đằng mới bình tĩnh lại. Hắn ta đột nhiên lên tiếng: “Tới rồi à?”
Ở giữa không trung bỗng nổi gợn sóng. Một người mặc áo choàng đen che giấu thân phận xuất hiện trước mặt Vương Đằng. Không gian xung quanh người này đều vặn vẹo chấn động, nổi từng đợt gợn sóng, hiển nhiên trình độ về không gian của hắn ta không tầm thường.
“Tham kiến Thiếu Đế.” Người mặc áo choàng nói bằng giọng trầm thấp.
“Kế hoạch kia cũng đến lúc bắt đầu rồi. Thể chất của ngươi đặc biệt, vừa hay có thể liên hệ với thế lực khác.” Vương Đằng nói.
“Cuối cùng cũng muốn khởi động à, kế hoạch Thí Quân Giả.” Người mặc áo choàng lẩm bẩm.
“Đi đi, bản thiếu đế muốn tất cả người Quân gia đều phải trả giá bằng máu!” Đôi mắt của Vương Đằng vô cùng lạnh lẽo.
Hắn ta chịu thiệt ở chỗ Khương Thánh Y nên muốn đòi lại từ Quân gia!
Từ khi Vương Đằng khởi động kế hoạch Thí Quân Giả, toàn bộ mạch nước ngầm trong thế giới Tiên Cổ lại càng cuộn trào mãnh liệt.
Tại một nơi nào đó trong thế giới Tiên Cổ có một chàng trai trẻ tuổi nho nhã đang luyện hóa cơ duyên của bản thân. Hắn ta trông có vẻ giống Nhân tộc, nhưng trên mặt lại có một đôi mắt kép.
Trong vùng hư không ở trước mặt hắn ta bỗng trở nên vặn vẹo, một người mặc áo choàng xuất hiện.
Dường như chàng trai nho nhã đã đoán được từ trước nên không hề cảm thấy bất ngờ.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Chàng trai nho nhã cười khẽ.
“Cổ Thiền Tử, kế hoạch bắt đầu rồi, cần ngươi tính ra vị trí ba quái thai cổ đại đang ngủ say của Quân gia.” Người mặc áo choàng nói.
“Không thành vấn đề, cuối cùng cũng có thể bắt đầu.” Chàng trai tên Cổ Thiền Tử cười nhạt một tiếng.
Hắn ta chính là Thái Cổ Vương tộc trong nhánh Thiên Thiền Vương tộc. Tổ tiên của nhánh này từng có một con thiên thiền trở thành đế vương, tên là Thiên Thiền Tử.
Tộc Thiên Thiền có khả năng đoán mệnh bẩm sinh, có thể suy tính ra rất nhiều nhân quả. Cũng chính vì vậy mà số lượng Thiên Thiền Vương tộc cực kỳ ít ỏi, mỗi thế hệ chỉ có hai, ba sinh linh, mà đa số đều sống ẩn dật lánh đời.
Lần này, trước khi thế giới Tiên Cổ mở ra, rất nhiều thế lực đối đầu với Quân gia hợp tác lại với nhau, âm thầm lập nên kế hoạch Thí Quân Giả. Vì thế bọn họ cố ý tìm một hậu nhân của Thiên Thiền Vương tộc, cũng chính là Cổ Thiền Tử này.
Hết chương 547.
Chương 548
Cổ Thiền Tử là một nhân vật quan trọng trong kế hoạch, chỉ có dựa vào hắn ta mới có thể tính ra rốt cuộc ba quái thai cổ đại của Quân gia đang ngủ say ở nơi nào trong Thượng Cổ Linh Thổ.
Sau khi thông báo cho Cổ Thiền Tử xong, cơ thể của người mặc áo choàng tan biến trong không trung. Cổ Thiền Tử thì dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bầu trời phía xa.
“Kế hoạch lần này có các thế lực Tổ Long Sào, Vạn Hoàng Linh Sơn, Kỳ Lân Cổ Động, Bắc địa Vương gia, Đọa Thần Cung tham dự, theo lý thuyết mà nói thì sẽ không xảy ra sai sót gì. Nhưng tại sao mình luôn cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, giống như có một biến số tồn tại, sẽ dẫn đến đại kiếp nạn cùng hủy diệt?” Cổ Thiền Tử khẽ cau mày.
Thiên Thiền tộc có thể tính được một ít nhân quả vận mệnh, nhưng cũng chỉ có thể tính sơ sơ mà thôi. Đụng đến nhân quả vận mệnh ở cấp độ sâu hơn, trừ khi là cổ tổ của Thiên Thiền tộc – Thiên Thiền Tử tái thế mới tính được. Nếu không, những tộc nhân Thiên Thiền tộc còn lại không có năng lực cao siêu như vậy.
Cổ Thiền Tử này cũng chỉ xem như là một hậu nhân trẻ tuổi của Thiên Thiền tộc, trình độ vẫn chưa đâu vào đâu, chỉ có thể tính được một vài nhân quả đơn giản.
Sau đó, tại một khu vực khác, người mặc áo choàng tìm được Hoàng Thiên Ca. Ở bên cạnh hắn ta còn có một cô gái quốc sắc thiên hương khác.
Cô gái mặc một bộ áo phượng màu đỏ rực như lửa, phác họa ra dáng người yểu điệu uyển chuyển. Làn da giống như châu ngọc, mịn màng trắng trẻo như tuyết, mái tóc đen nhánh được búi thành một búi tóc lộng lẫy. Dung mạo của nàng thiên kiều bá mị, ma mị yêu kiều, trên trán có một dấu ấn phượng hoàng. Nàng chính là Phượng Nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn – Phượng Lạc Phi.
Hoàng Tử là Hoàng Thiên Ca, Phượng Nữ là Phượng Lạc Phi, hai người này chính là thiên kiêu nòng cốt được Vạn Hoàng Linh Sơn bồi dưỡng.
“Hoàng Tử, Phượng Nữ, kế hoạch đã đến lúc khởi động rồi.” Người mặc áo choàng nói.
“Bọn ta biết rồi.” Phượng Lạc Phi khẽ gật đầu.
Người mặc áo choàng xoay người, trực tiếp rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, Phượng Lạc Phi mới quay đầu nhìn sang Hoàng Thiên Ca, hỏi: “Thực lực của Quân Tiêu Dao kia thật sự mạnh đến thế à?”
Hoàng Thiên Ca trầm giọng nói: “Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói Quân Tiêu Dao kia không thẹn với cái danh người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi. Ta, Thánh Giáo Tử của Thánh Giáo, cộng với Thần Nữ Yêu Thần Cung, thế mà đừng nói đến việc làm hắn bị thương, chỉ việc đánh lùi hắn cũng làm không được.”
Lời Hoàng Thiên Ca nói khiến Phượng Lạc Phi cau mày.
Theo lý thuyết, dù thực lực của các thiên kiêu cùng bối phận có chênh lệch thì hẳn cũng sẽ không chênh nhau nhiều đến thế mới đúng. Chỉ có thể nói Quân Tiêu Dao là một biến số xưa nay chưa từng xuất hiện. Sự tồn tại của hắn giống như một ngọn núi cổ xưa khổng lồ, đặt trên đỉnh đầu của tất cả các thiên kiêu đương thời, thậm chí mai sau ngay cả quái thai cổ đại cũng có thể sẽ bị Quân Tiêu Dao áp chế.
“Tiếc là quái thai cổ đại của Vạn Hoàng Linh Sơn ta không ở trong thế giới Tiên Cổ.” Phượng Lạc Phi khẽ lắc đầu.
Không phải tất cả quái thai cổ đại đều ngủ say trong thế giới Tiên Cổ, chẳng hạn như Long Cát công chúa, ả đã từng ngủ say tại một nơi nào đó trong Tiên Vực.
“Vậy cũng không sao, các thế lực chúng ta hợp tác với nhau, đừng nói là Quân Tiêu Dao, ngay cả quái thai cổ đại của Quân gia cũng có thể giết chết được.” Hoàng Thiên Ca nói.
Đám người Quân Tiêu Dao còn chưa bị tiêu diệt, bọn họ khó có thể an lòng được.
“Vậy hãy tiến về Thượng Cổ Linh Thổ đi.” Phượng Lạc Phi nói.
Đôi cánh phía sau lưng hai người bọn họ vẫy đập, lướt về phía Phượng Cổ Linh Thổ.
Tại một khu vực khác trong Tiên Cổ, giữa một vùng núi màu tím dập dìu, một chàng trai tóc tím đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, xung quanh có ảo ảnh kỳ lân mang điềm lành lượn lờ. Trên đỉnh đầu hắn ta có một đôi sừng kỳ lân màu tím, trên người là bộ chiến giáp kỳ lân màu tím bạc, khí tức vô cùng mạnh mẽ quyết liệt. Đôi mắt hắn ta như một ngôi sao màu tím chuyển động, làm chấn động lòng người.
Người này chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh đương thời của Kỳ Lân Cổ Động – Kỳ Lân Tử.
Trước đó trong thế giới Tiên Cổ có truyền ra tin tức Kỳ Lân Tử giao đấu với Quân Lăng Thương đứng đầu Quân gia một trận, cuối cùng thất bại bỏ chạy. Nhưng bây giờ xem ra trên người Kỳ Lân Từ hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương, khí huyết cường thịnh.
Lúc này, ở vùng không trung đằng trước xuất hiện gợn sóng, một bóng người xuất hiện, chính là người mặc áo choàng nọ.
Kỳ Lân Tử nhìn sang, trong đôi mắt màu tím lóe lên ánh sáng tối tăm.
“Cuối cùng cũng bắt đầu à.” Kỳ Lân Tử đứng dậy, khí huyết mạnh mẽ, luồng khí màu tím lượn lờ ba vạn dặm xung quanh hắn ta, trong đó lờ mờ có vô số hình dáng kỳ lân mang điềm lành lấp lóe quanh người hắn.
“Quân Lăng Thương, ngươi cho rằng ta bị ngươi đánh bại, nhưng thật ra là vì ta chưa dùng đến con át chủ bài. Tiếp theo đây chính là ngày tận thế của Quân gia các ngươi!” Kỳ Lân Tử cười lạnh, tóc tím tung bay.
Ở một phía khác, sau khi rời khỏi chỗ của Kỳ Lân Tử, người mặc áo choàng đen tiếp tục mưu tính kế hoạch sau này.
“Tiếp theo nên thông báo cho ai đây, Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào bị Quân Tiêu Dao đánh bại ở Tiên Cổ Đạo Hồ, bây giờ không rõ tung tích. Không ngờ Long Cát công chúa kia lại thần phục Quân Tiêu Dao, thậm chí còn trở thành tọa kỵ của hắn.” Giọng điệu của người mặc áo choàng nặng nề, tin tức này hắn ta cũng mới biết được không lâu.
“Bất kể thế nào, Quân Tiêu Dao cũng phải chết ở thế giới Tiên Cổ!”
Những lời người mặc áo choàng nói vô cùng lạnh lẽo âm hàn, giống như có mối thù không đội trời chung với Quân Tiêu Dao.
“Đúng rồi, còn có thể hợp tác với những thế lực khác, chẳng hạn như Yêu Thần Cung và Thánh Giáo, còn có những chủng tộc Tiên Cổ bị Quân Tiêu Dao đắc tội.” Người mặc áo choàng cười lạnh.
Sau đó, hắn ta cũng nghĩ cách tìm được Thánh Giáo Tử và Nhan Như Mộng. Thánh Giáo Tử rất quả quyết, trực tiếp đồng ý luôn. Nhan Như Mộng thì không đồng ý ngay mà tạm thời từ chối. Nói thật, nàng không muốn chạm mặt với tên ma quỷ Quân Tiêu Dao này nữa.
Hết chương 548.
Chương 549
Sau đó, người mặc áo choàng lại chạy tới tổ địa của một vài chủng tộc Tiên Cổ.
Ở một bên khác, tại tổ địa Long Nhân tộc, bên ngoài hang động Cổ Long, nhóm người Ngao Quang, Ngao Loan, Long Bích Trì và Bạch Mị Nhi đều đang đứng đợi.
“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà Long công tử vẫn còn chưa đi ra, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngao Loan lo lắng hỏi.
“Nếu hắn nghe lời ta khuyên bảo, hẳn là sẽ không…” Ngao Quang vừa mới nói tới đó, toàn bộ hòn đảo lơ lửng giữa không trung của hang động Cổ Long đều rung chuyển. Đủ loại ánh sáng lóe lên, long khí tràn ngập.
“Chuyện gì thế này?” Ngao Loan giật mình hỏi.
“Hắn bước vào chỗ sâu nhất trong hang động Cổ Long.” Ngao Quang cau mày đáp.
“Cái gì?” Gương mặt Ngao Loan biến sắc.
Vậy chẳng phải có nghĩa là Long Ngạo Thiên rất có thể sẽ chết?
Trong lòng Bạch Mị Nhi lại hơi vui mừng. Nếu Long Ngạo Thiên chết đi trong hang động Cổ Long thì tốt biết bao.
Cùng lúc đó, tại chỗ sâu nhất trong hang động Cổ Long, toàn thân Long Ngạo Thiên toàn là máu tươi, bước qua một trận văn.
“Thành công, cuối cùng ta cũng thành công rồi.” Long Ngạo Thiên lấy tay lau đi vết máu tươi trên miệng.
Đúng là trong hang động Cổ Long nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận là gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn ta là ai? Hắn ta là Long Ngạo Thiên đấy. Hắn ta là đứa con của số mệnh được trời đất che chở, lại là tồn tại có ánh sáng của nhân vật chính. Chỉ một hang động Cổ Long sao có thể lấy mạng hắn ta được?
Sau khi xông qua cửa ải khó khăn nhất, Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn ra xa, toàn thân bỗng nín thở.
Trước mặt hắn là một khung xương Long tộc khổng lồ tràn ngập khí tức cổ lão hồng hoang. Mỗi một cái xương đều trong suốt như ngọc, giống như được ấn thiên địa phù văn. Gợn sóng không gian đặc biệt kia lại càng tỏa ra không che giấu được.
“Đây… Chẳng lẽ là… Thái Hư Cổ Long tộc?” Long Ngạo Thiên mừng như điên.
Long tộc là một chủng tộc rất đa dạng, bao gồm rất nhiều chủng loại. Ngay cả Tổ Long Sào cũng không thể tập hợp đủ tất cả các sinh linh của Long tộc.
Ở trong Long tộc, căn cứ vào sự khác biệt của huyết mạch, người ta đã phân ra rất nhiều chủng loại Long tộc khác nhau.
Thái Hư Cổ Long tộc là một chủng tộc vô cùng xa xưa và mạnh mẽ. Huyết mạch của tộc này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa lại khó tìm thấy tung tích, ngay cả trong Tổ Long Sào cũng không có một Thái Hư Cổ Long nào.
Mà lúc này, ngay trước mắt Long Ngạo Thiên lại là một di hài của Thái Hư Cổ Long.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là Long Ngạo Thiên có thể đạt được truyền thừa của Thái Hư Cổ Long tộc trong truyền thuyết, dù chỉ là truyền thừa không trọn vẹn, cũng không thể nào ước lượng giá trị được.
Có thể nói di hài Thái Hư Cổ Long này không hề kém xác rồng có huyết mạch Ứng Long ở Tiên Cổ Đạo Hồ chút nào, thậm chí còn quý giá hơn một tí.
“Ha ha, ông trời không tuyệt đường của Long Ngạo Thiên ta!” Long Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười thành tiếng.
Cái gì gọi là nhân vật chính trời định?
Đây chính là nhân vật chính trời định!
Dù Long Ngạo Thiên hắn ta gặp phải một vài trắc trở nhưng cuối cùng cũng sẽ vùng lên một lần nữa.
Còn Quân Tiêu Dao thì sao? Cùng lắm chỉ là một viên đá lót đường trên con đường vùng lên của hắn ta mà thôi.
Long Ngạo Thiên kìm chế sự kích động trong lòng mình, bước tới gần di hài Thái Hư Cổ Long. Lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện trong xương đầu của di hài có thứ gì đó.
Long Ngạo Thiên tò mò, bèn tiến lên tìm kiếm.
Đột nhiên hắn ta phát hiện trong miệng Thái Hư Cổ Long ngậm một quyển sách tràn ngập khí tức cổ xưa. Quyển sách này hiện lên màu vàng sẫm, giống như được ép từ lá vàng, tràn ngập khí tức đặc thù, lúc ẩn lúc hiện, khiến không gian xung quanh đều chấn động.
“Đây là…”
Long Ngạo Thiên kinh ngạc mở sách ra. Chỉ trong nháy mắt, vô số chữ cổ đập vào mi mắt hắn ta. Mỗi một chữ cổ đều giống như đang trôi giạt trong hư không, tỏa ra ánh sáng vô tận. Ánh sáng lướt qua khiến Long Ngạo Thiên khựng lại, hô hấp giống như cũng dừng lại.
“Không… Không thể nào, không ngờ lại để ta phát hiện bảo bối cỡ này?” Hô hấp của Long Ngạo Thiên bắt đầu trở nên dồn dập, đôi mắt trừng lớn, kích động đến nỗi hai tay run lên nhè nhẹ.
Với thân phận cấm kỵ sơ đại của Tổ Long Sào như hắn ta, có bảo bối gì chưa từng gặp qua chứ. Bảo bối có thể khiến hắn ta thất thố như vậy, độ quý giá của nó có thể đoán được. Bởi vì quyển sách màu vàng sẫm này chính là Cửu Đại Thiên Thư chí cao vô thượng trong truyền thuyết!
“Là Không Thư, một trong Cửu Đại Thiên Thư, gánh chịu đạo không gian cực hạn!” Long Ngạo Thiên kích động đến nỗi run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm Không Thư.
Cửu Đại Thiên Thư có thể xem như truyền thuyết, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người muốn có được nó. Nhưng đừng nói đến việc tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư, ngay cả việc có được một quyển Thiên Thư cũng đã vô cùng khó khăn. Nếu không phải người có đại cơ duyên thì tuyệt đối không thể có được Cửu Đại Thiên Thư.
Long Ngạo Thiên cũng nghĩ tới Thái Hư Cổ Long tộc tinh thông đạo không gian, nắm giữ sức mạnh không gian, có thể tùy ý xuyên thẳng qua hư không, mở rộng tiểu thế giới. Vì thế, Thái Hư Cổ Long tộc có được Không Thư cũng không phải không thể.
“Ha ha, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Long Ngạo Thiên ta chính là ý trời đã định!” Long Ngạo Thiên không nhịn được bật cười đắc ý.
Trước đó hắn ta đã phải kiềm chế quá lâu. Long Cát công chúa bị cướp mất, bản thân bị Quân Tiêu Dao đánh bại, hơn nữa còn bị cướp mất bảy viên Long Nguyên. Đối với kẻ cao ngạo như Long Ngạo Thiên mà nói, những chuyện này không thể nào chịu đựng nổi.
Mà bây giờ, cuối cùng Long Ngạo Thiên cũng có thể nở mày nở mặt một lần nữa. Hắn ta vẫn là nhân vật chính do trời định nọ!
Sau khi nhìn lướt qua Không Thư, lông mày Long Ngạo Thiên hơi cau lại.
“Sao lại chỉ có nửa quyển Không Thư?” Long Ngạo Thiên lẩm bẩm.
Hắn có thể thấy được quyển Không Thư này không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa.
“Được rồi, với cơ duyên khí vận của mình, còn sợ sau này không lấy được nửa quyển Không Thư còn lại à?” Long Ngạo Thiên chẳng thèm để ý.
Dù chỉ có nửa quyển Không Thư nhưng hắn ta tin tưởng sau này sẽ có thể tập hợp đủ. Bây giờ có nửa quyển Không Thư cộng với di hài Thái Hư Cổ Long đã là tạo hóa cơ duyên to lớn rồi.
“Chờ ta luyện hóa di hài Thái Hư Cổ Long xong, tất nhiên có thể trực tiếp đột phá đến Thiên Thần Cảnh, đến lúc đó đạt được truyền thừa của Thái Hư Cổ Long cùng với nửa quyển Không Thư, Quân Tiêu Dao có đáng là gì?” Long Ngạo Thiên mỉm cười khinh khỉnh.
Hết chương 549.
Chương 550
Trước vận may vô hạn của hắn ta, Quân Tiêu Dao chẳng qua chỉ là tên nhãi nhép mới gặp may một tí đã khoe mẽ.
Sau đó, Long Ngạo Thiên bế quan trong hang động Cổ Long này để luyện hóa cơ duyên.
Cùng lúc đó, ở trung tâm Tiên Cổ Đạo Hồ, Quân Tiêu Dao đang ngồi bế quan. Toàn thân hắn được một lớp kén màu vàng kim bao quanh, bên ngoài lớp kén này còn có tiên quang lờ mờ, tiên ý dạt dào. Hiển nhiên Đại La Tiên Cốt của Quân Tiêu Dao đã lột xác, đạt tới thời khắc quan trọng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã luyện hóa toàn bộ hơn một nghìn đạo nguyên lấy từ trong Tiên Cổ Đạo Hồ cộng với hơn trăm đạo nguyên do Đạo Nguyên Cổ Thụ kết thành. Mỗi một đạo nguyên đều có thể sánh ngang với tiên nguyên tuyệt phẩm, luồng năng lượng đó vô cùng to lớn. Hơn nghìn đạo nguyên đều được dùng để rèn luyện Đại La Tiên Cốt, cho dù sau này Đại La Tiên Cốt cần tốn nhiều nguyên liệu hơn thì cũng đã đủ.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc nào đó, cái kén tỏa ánh sáng màu vàng phát ra tiếng ken két, bắt đầu có vết rạn chi chít. Từng tia sáng màu vàng kim chiếu ra ngoài, chứa đầy tiên mang.
Tiếng vang ken két không ngừng vang lên, cái kén màu vàng kim đột nhiên vỡ nát, giống như là phá kén để hóa thành bướm!
Một dáng người cao ráo hoàn mỹ xuất hiện từ trong đó.
Thân hình Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên mang vô tận, tỏa ra khí tức vô thượng. Ở trong cơ thể hắn, hai trăm lẻ sáu cái Đại La Tiên Cốt đã được luyện thành hình, nối liền với nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.
Một Đại La Tiên Cốt đã củng cố sức mạnh của Quân Tiêu Dao rất nhiều, bây giờ hai trăm lẻ sáu Đại La Tiên Cốt nối liền với nhau, hình thành Đại La Bất Hủ Tiên Thân thật sự, sức chấn động đó không thể nào nói rõ được!
Hình thể của Quân Tiêu Dao gần như đạt đến mức độ hoàn mỹ không tì vết, mỗi một tấc da thịt đều mang theo tiên mang.
Thân hình hắn khẽ nhúc nhích, hư không xung quanh đã nổi gợn sóng, giống như không chịu nổi cường độ thân thể Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đưa tay nắm một cái, hư không giống như nổ tung, phát ra tiếng nổ đùng đoàng, tiên mang dậy sóng, kim quang phun trào.
“Thiên địa hủ nhưng ta bất hủ, vạn vật diệt mà ta bất diệt!” Quân Tiêu Dao tự lẩm bẩm.
Thân thể hắn chảy xuôi tiên huy bất hủ, giống như thánh linh hóa thành từ tiên kim, mang theo Vạn Kiếp Bất Diệt Ý. Bây giờ, dù cho có là Cổ Thánh Binh cũng khó mà để lại dấu vết gì trên người Quân Tiêu Dao.
Sức mạnh thân thể của hắn được nhân đôi lên dựa vào Đại La Bất Hủ Tiên Thân, phá vỡ cực hạn của cơ thể.
Bây giờ Quân Tiêu Dao không dùng bất cứ chiêu thức nào, chỉ nện một quyền xuống dưới.
Trong số các Chân Thần Cảnh, thiên kiêu có thể đón được một quyền của hắn mà không chết thì chỉ có lẻ tẻ vài người.
Cơ thể Quân Tiêu Dao chấn động, hai trăm lẻ sáu Đại La Tiên Cốt trong cơ thể đồng loạt sáng lên, sức mạnh nối liền với nhau. Thoáng chốc, một luồng tiên khí màu vàng kim xen lẫn huyết khí xuất hiện, quấn quanh người hắn.
“Đây là…” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ánh sáng.
Luồng tiên khí màu vàng kim xen lẫn với huyết sắc này quấn quanh cơ thể Quân Tiêu Dao giống như rồng, khiến cho khí tức của hắn càng mang theo tiên ý vô thượng.
Đây chính là một luồng tiên khí!
Không phải là tính từ, mà là một luồng tiên khí thật sự!
“Cửu Đại Thiên Thư, mỗi quyển đại biểu cho một cực hạn chi đạo, Đại La Bất Hủ Tiên Thân đã đạt đến một loại cực hạn cơ thể nào đó, bởi vậy mới tạo ra một luồng tiên khí cơ thể.” Quân Tiêu Dao suy tư.
Sau Chân Thần Cảnh, từ Thiên Thần Cảnh đến Đạo Thần Cảnh, thậm chí là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân đều cần lĩnh ngộ đạo tắc, nhưng luồng tiên khí này lại mạnh hơn bất kỳ đạo tắc nào khác.
Trong vô số kỷ nguyên từ xưa đến nay, không ai có thể tu luyện ra một luồng tiên khí ở Chân Thần Cảnh giống như Quân Tiêu Dao. Đây quả thật là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi!
“Một luồng tiên khí cơ thể này củng cố cho ta quá nhiều, không cách nào nói rõ được.” Quân Tiêu Dao cũng cảm thán.
Chỉ với Đại La Bất Hủ Tiên Thân hoàn chỉnh đã đủ mạnh, khiến các Cổ Thánh Binh khó có thể tổn thương được cơ thể hắn. Bây giờ lại có thêm một luồng tiên khí cơ thể này, thậm chí Quân Tiêu Dao còn có cảm giác dù là Thánh Nhân muốn hủy diệt cơ thể của hắn cũng là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Điều khủng bố hơn chính là Đại La Bất Hủ Tiên Thân cùng với tiên khí cơ thể đã giúp cảnh giới của Quân Tiêu Dao tăng lên vùn vụt.
“Không hổ là Thể Thư trong Cửu Đại Thiên Thư, mới chỉ có quyển thượng đã giúp ta tu luyện được một luồng tiên khí, nếu đạt được những quyển thiên thư khác, chẳng lẽ có thể tu luyện được chín luồng tiên khí?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Trong vô số kỷ nguyên từ xưa đến nay, thiên kiêu có thể tu luyện được chín luồng tiên khí trong lúc còn trẻ gần như là không tồn tại. Đừng nói là chín luồng, trong Đế Lộ trước đây, thiên kiêu trẻ tuổi có thể tu luyện ra một hai luồng tiên khí cũng đủ để trấn áp tứ phương.
Bây giờ Quân Tiêu Dao còn chưa bước lên Đế Lộ đã tu luyện được một luồng tiên khí. Ở mặt này, hắn đã hơn hẳn những người cùng thế hệ.
“Dù không có tiên khí cơ thể, chỉ cần dựa vào Đại La Bất Hủ Tiên Thân, Thiên Thần Cảnh chẳng thể tạo thành uy hiếp gì cho mình. Nếu có thêm một luồng tiên khí cơ thể, chưa chắc đã không thể giết chết được Thiên Thần Cảnh.” Quân Tiêu Dao hơi nheo mắt lại.
Chân Thần Cảnh và Thiên Thần Cảnh cách nhau một đại cảnh giới, vốn là khác nhau một trời một vực. Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, sự chênh lệch này hoàn toàn có thể bù đắp được, thậm chí còn có thể giết ngược lại. Mà quan trọng nhất là màn lột xác của Quân Tiêu Dao vẫn chưa hoàn thành!
“Tiếp theo chính là giọt Tàn Tiên Huyết này.” Quân Tiêu Dao đưa tay ra.
Trong quả cầu sáng chứa pháp lực, giọt Tàn Tiên Huyết kia tạo ra gợn sóng không gì sánh kịp. Một giọt máu giống như phản chiếu ra một thế giới. Giọt Tàn Tiên Huyết này không chỉ có thể khiến tiên khí cơ thể Quân Tiêu Dao càng thêm lớn mạnh mà còn có giá trị vô lượng đối với hắn.
“Đại đạo thuộc về bản thân ta – Thần Chi Nguyên Điểm – vẫn chưa có đột phá gì nhiều, có lẽ lần này là một cơ hội.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm.
Không đột phá thì thôi, vừa đột phá là sẽ đạt đến mức cực hạn.
“Nếu không luyện thành Đại La Bất Hủ Tiên Thân, mình vẫn không dám luyện hóa giọt Tàn Tiên Huyết này, nhưng bây giờ mình không cần phải băn khoăn gì nữa.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hết chương 550.
Vào lúc này, Vương Đằng cứ giống như biến thành Vương Nhất nhà bên, cố gắng tán tỉnh Khương Thánh Y.
Sắc mặt Khương Thánh Y tái nhợt. Mặc dù những gì Vương Đằng nói là có âm mưu nhưng lại vô cùng chính xác, đâm trúng điểm quan trọng. Trong mắt Quân Tiêu Dao, rốt cuộc nàng tồn tại với thân phận gì đây? Hơn nữa nàng cũng không biết sau này phải đối mặt với Khương Lạc Y như thế nào.
Trong lòng nàng rối bời vô cùng.
Vương Đằng thấy thế thì vung tay lên, ném ngọc giản Đại Thiên Tôn cho Khương Thánh Y.
Nàng vươn tay ra, đón được miếng ngọc giản.
Vương Đằng cong môi cười, nhưng trong lòng thì lại khinh thường: “A, đàn bà…”
Nhưng chỉ một khắc sau, khóe miệng Vương Đằng chợt cứng đờ. Khương Thánh Y chẳng thèm nhìn ngọc giản lấy một cái. Bàn tay nàng vung lên, biến ngọc giản thành bột phấn.
“Khương Thánh Y, nàng…” Ánh mắt Vương Đằng hiện vẻ lạnh lùng.
“Những lời ngươi nói và bản thân ngươi đều làm cho ta cảm thấy vô cùng chán ghét và buồn nôn.” Vẻ mặt Khương Thánh Y ẩn chứa sát khí.
Nàng đã trưởng thành từ lâu, sau có thể bị đánh bại với dăm ba câu của Vương Đằng được. Vương Đằng xem nàng là tiểu cô nương không rõ sự đời là coi thường nàng quá đấy.
Vương Đằng siết năm ngón tay lại thành nắm đấm, trong lòng kích động. Nếu bây giờ ra tay ép buộc Khương Thánh Y…
Vương Đằng còn đang nghĩ ngợi, ánh mắt của hắn ta bỗng nhiên rơi vào giữa không trung sau lưng Khương Thánh Y.
Một khắc sau, sự lạnh lùng trên mặt Vương Đằng đã không còn. Hắn ta khẽ mỉm cười nói: “Nếu nàng có bằng hữu tới gặp, vậy Vương mỗ tạm thời cáo từ.”
Sau khi nói xong, hắn ta đạp mạnh chân, trực tiếp rời đi.
Sau khi Vương Đằng rời đi, trong không trung sau lưng Khương Thánh Y có một mỹ nhân tuyệt đẹp mặc váy lụa thêu hoa xuất hiện.
Mỹ nhân kia có dung nhan xinh đẹp, làn da trắng nõn trong suốt, đôi mắt xinh đẹp như ẩn chứa gợn sóng lăn tăn, trông vô cùng đẹp đẽ.
Mỹ nhân trông giống Bách Hoa Tiên Tử này vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại không phải bình hoa di động. Chấn động lờ mờ tản ra đã đạt đến Thiên Thần Cảnh!
“Tên đàn ông kia đúng là làm người ta chán ghét.” Cô gái kia lên tiếng, trong mắt cũng hiện vẻ ghét bỏ.
“Thu Thủy, đa tạ.” Khương Thánh Y khẽ cười nói.
Cô gái này chính là Lê Thu Thủy - vương giả trẻ tuổi của Lệ Nhân tộc, là một trong tứ đại chủng tộc Tiên Cổ.
Lê Thu Thủy mỉm cười nói: “Đó chẳng là gì cả, trước kia các tộc nhân Lệ Nhân tộc ta gặp nguy hiểm, nhờ có cô đi ngang qua ra tay giúp đỡ mới sống được. Hơn nữa bọn ta còn cần cô đi đến vùng đất Thiên Cấm, tìm Tiên Cổ Lệnh giúp bọn ta nữa.”
“Yên tâm đi, chuyện này nhất định ta sẽ làm được.” Khương Thánh Y gật đầu khẳng định.
Nàng tình cờ cứu được mấy tộc nhân của Lệ Nhân tộc nên đã kết thiện duyên với chủng tộc này. Lệ Nhân tộc cho Khương Thánh Y quan sát lĩnh hội bia đá trong Tiên Tổ, khiến tu vi của nàng tăng cao. Khương Thánh Y thì đồng ý giúp bọn họ tới vùng đất Thiên Cấm, tìm kiếm Tiên Cổ Lệnh.
“Đúng rồi, có một tin tức, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy hứng thú.” Lê Thu Thủy đột nhiên lên tiếng.
“Tin tức gì?” Khương Thánh Y hỏi thăm.
Thế là Lê Thu Thủy bèn kể hết những tin tức liên quan đến Quân Tiêu Dao cho nàng nghe.
Các chủng tộc Tiên Cổ là dân bản địa, thế nên con đường nhận được tin tức của bọn họ nhanh hơn thiên kiêu ngoại giới nhiều.
Nghe thấy tin Quân Tiêu Dao càn quét khắp Tiên Cổ Đạo Hồ, Khương Thánh Y mỉm cười vui vẻ, trông có vẻ còn mừng hơn là bản thân nàng tìm được cơ duyên.
“Tiêu Dao chưa và cũng sẽ không bao giờ khiến người ta thất vọng.” Trong đôi mắt Khương Thánh Y ẩn chứa tình ý mà ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
“Ầy… Con gái đang yêu đương…” Lê Thu Thủy thở dài.
Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi chỗ của Khương Thánh Y, Vương Đằng không nhịn được nổi trận lôi đình.
Toàn thân hắn ta chấn động, vạn đạo pháp lực nổ vang trời, núi đá xung quanh đều bị luồng pháp lực này đánh tung, bụi bặm bay mù mịt.
Rất lâu sau, Vương Đằng mới bình tĩnh lại. Hắn ta đột nhiên lên tiếng: “Tới rồi à?”
Ở giữa không trung bỗng nổi gợn sóng. Một người mặc áo choàng đen che giấu thân phận xuất hiện trước mặt Vương Đằng. Không gian xung quanh người này đều vặn vẹo chấn động, nổi từng đợt gợn sóng, hiển nhiên trình độ về không gian của hắn ta không tầm thường.
“Tham kiến Thiếu Đế.” Người mặc áo choàng nói bằng giọng trầm thấp.
“Kế hoạch kia cũng đến lúc bắt đầu rồi. Thể chất của ngươi đặc biệt, vừa hay có thể liên hệ với thế lực khác.” Vương Đằng nói.
“Cuối cùng cũng muốn khởi động à, kế hoạch Thí Quân Giả.” Người mặc áo choàng lẩm bẩm.
“Đi đi, bản thiếu đế muốn tất cả người Quân gia đều phải trả giá bằng máu!” Đôi mắt của Vương Đằng vô cùng lạnh lẽo.
Hắn ta chịu thiệt ở chỗ Khương Thánh Y nên muốn đòi lại từ Quân gia!
Từ khi Vương Đằng khởi động kế hoạch Thí Quân Giả, toàn bộ mạch nước ngầm trong thế giới Tiên Cổ lại càng cuộn trào mãnh liệt.
Tại một nơi nào đó trong thế giới Tiên Cổ có một chàng trai trẻ tuổi nho nhã đang luyện hóa cơ duyên của bản thân. Hắn ta trông có vẻ giống Nhân tộc, nhưng trên mặt lại có một đôi mắt kép.
Trong vùng hư không ở trước mặt hắn ta bỗng trở nên vặn vẹo, một người mặc áo choàng xuất hiện.
Dường như chàng trai nho nhã đã đoán được từ trước nên không hề cảm thấy bất ngờ.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Chàng trai nho nhã cười khẽ.
“Cổ Thiền Tử, kế hoạch bắt đầu rồi, cần ngươi tính ra vị trí ba quái thai cổ đại đang ngủ say của Quân gia.” Người mặc áo choàng nói.
“Không thành vấn đề, cuối cùng cũng có thể bắt đầu.” Chàng trai tên Cổ Thiền Tử cười nhạt một tiếng.
Hắn ta chính là Thái Cổ Vương tộc trong nhánh Thiên Thiền Vương tộc. Tổ tiên của nhánh này từng có một con thiên thiền trở thành đế vương, tên là Thiên Thiền Tử.
Tộc Thiên Thiền có khả năng đoán mệnh bẩm sinh, có thể suy tính ra rất nhiều nhân quả. Cũng chính vì vậy mà số lượng Thiên Thiền Vương tộc cực kỳ ít ỏi, mỗi thế hệ chỉ có hai, ba sinh linh, mà đa số đều sống ẩn dật lánh đời.
Lần này, trước khi thế giới Tiên Cổ mở ra, rất nhiều thế lực đối đầu với Quân gia hợp tác lại với nhau, âm thầm lập nên kế hoạch Thí Quân Giả. Vì thế bọn họ cố ý tìm một hậu nhân của Thiên Thiền Vương tộc, cũng chính là Cổ Thiền Tử này.
Hết chương 547.
Chương 548
Cổ Thiền Tử là một nhân vật quan trọng trong kế hoạch, chỉ có dựa vào hắn ta mới có thể tính ra rốt cuộc ba quái thai cổ đại của Quân gia đang ngủ say ở nơi nào trong Thượng Cổ Linh Thổ.
Sau khi thông báo cho Cổ Thiền Tử xong, cơ thể của người mặc áo choàng tan biến trong không trung. Cổ Thiền Tử thì dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bầu trời phía xa.
“Kế hoạch lần này có các thế lực Tổ Long Sào, Vạn Hoàng Linh Sơn, Kỳ Lân Cổ Động, Bắc địa Vương gia, Đọa Thần Cung tham dự, theo lý thuyết mà nói thì sẽ không xảy ra sai sót gì. Nhưng tại sao mình luôn cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, giống như có một biến số tồn tại, sẽ dẫn đến đại kiếp nạn cùng hủy diệt?” Cổ Thiền Tử khẽ cau mày.
Thiên Thiền tộc có thể tính được một ít nhân quả vận mệnh, nhưng cũng chỉ có thể tính sơ sơ mà thôi. Đụng đến nhân quả vận mệnh ở cấp độ sâu hơn, trừ khi là cổ tổ của Thiên Thiền tộc – Thiên Thiền Tử tái thế mới tính được. Nếu không, những tộc nhân Thiên Thiền tộc còn lại không có năng lực cao siêu như vậy.
Cổ Thiền Tử này cũng chỉ xem như là một hậu nhân trẻ tuổi của Thiên Thiền tộc, trình độ vẫn chưa đâu vào đâu, chỉ có thể tính được một vài nhân quả đơn giản.
Sau đó, tại một khu vực khác, người mặc áo choàng tìm được Hoàng Thiên Ca. Ở bên cạnh hắn ta còn có một cô gái quốc sắc thiên hương khác.
Cô gái mặc một bộ áo phượng màu đỏ rực như lửa, phác họa ra dáng người yểu điệu uyển chuyển. Làn da giống như châu ngọc, mịn màng trắng trẻo như tuyết, mái tóc đen nhánh được búi thành một búi tóc lộng lẫy. Dung mạo của nàng thiên kiều bá mị, ma mị yêu kiều, trên trán có một dấu ấn phượng hoàng. Nàng chính là Phượng Nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn – Phượng Lạc Phi.
Hoàng Tử là Hoàng Thiên Ca, Phượng Nữ là Phượng Lạc Phi, hai người này chính là thiên kiêu nòng cốt được Vạn Hoàng Linh Sơn bồi dưỡng.
“Hoàng Tử, Phượng Nữ, kế hoạch đã đến lúc khởi động rồi.” Người mặc áo choàng nói.
“Bọn ta biết rồi.” Phượng Lạc Phi khẽ gật đầu.
Người mặc áo choàng xoay người, trực tiếp rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, Phượng Lạc Phi mới quay đầu nhìn sang Hoàng Thiên Ca, hỏi: “Thực lực của Quân Tiêu Dao kia thật sự mạnh đến thế à?”
Hoàng Thiên Ca trầm giọng nói: “Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói Quân Tiêu Dao kia không thẹn với cái danh người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi. Ta, Thánh Giáo Tử của Thánh Giáo, cộng với Thần Nữ Yêu Thần Cung, thế mà đừng nói đến việc làm hắn bị thương, chỉ việc đánh lùi hắn cũng làm không được.”
Lời Hoàng Thiên Ca nói khiến Phượng Lạc Phi cau mày.
Theo lý thuyết, dù thực lực của các thiên kiêu cùng bối phận có chênh lệch thì hẳn cũng sẽ không chênh nhau nhiều đến thế mới đúng. Chỉ có thể nói Quân Tiêu Dao là một biến số xưa nay chưa từng xuất hiện. Sự tồn tại của hắn giống như một ngọn núi cổ xưa khổng lồ, đặt trên đỉnh đầu của tất cả các thiên kiêu đương thời, thậm chí mai sau ngay cả quái thai cổ đại cũng có thể sẽ bị Quân Tiêu Dao áp chế.
“Tiếc là quái thai cổ đại của Vạn Hoàng Linh Sơn ta không ở trong thế giới Tiên Cổ.” Phượng Lạc Phi khẽ lắc đầu.
Không phải tất cả quái thai cổ đại đều ngủ say trong thế giới Tiên Cổ, chẳng hạn như Long Cát công chúa, ả đã từng ngủ say tại một nơi nào đó trong Tiên Vực.
“Vậy cũng không sao, các thế lực chúng ta hợp tác với nhau, đừng nói là Quân Tiêu Dao, ngay cả quái thai cổ đại của Quân gia cũng có thể giết chết được.” Hoàng Thiên Ca nói.
Đám người Quân Tiêu Dao còn chưa bị tiêu diệt, bọn họ khó có thể an lòng được.
“Vậy hãy tiến về Thượng Cổ Linh Thổ đi.” Phượng Lạc Phi nói.
Đôi cánh phía sau lưng hai người bọn họ vẫy đập, lướt về phía Phượng Cổ Linh Thổ.
Tại một khu vực khác trong Tiên Cổ, giữa một vùng núi màu tím dập dìu, một chàng trai tóc tím đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, xung quanh có ảo ảnh kỳ lân mang điềm lành lượn lờ. Trên đỉnh đầu hắn ta có một đôi sừng kỳ lân màu tím, trên người là bộ chiến giáp kỳ lân màu tím bạc, khí tức vô cùng mạnh mẽ quyết liệt. Đôi mắt hắn ta như một ngôi sao màu tím chuyển động, làm chấn động lòng người.
Người này chính là thiên kiêu tuyệt đỉnh đương thời của Kỳ Lân Cổ Động – Kỳ Lân Tử.
Trước đó trong thế giới Tiên Cổ có truyền ra tin tức Kỳ Lân Tử giao đấu với Quân Lăng Thương đứng đầu Quân gia một trận, cuối cùng thất bại bỏ chạy. Nhưng bây giờ xem ra trên người Kỳ Lân Từ hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương, khí huyết cường thịnh.
Lúc này, ở vùng không trung đằng trước xuất hiện gợn sóng, một bóng người xuất hiện, chính là người mặc áo choàng nọ.
Kỳ Lân Tử nhìn sang, trong đôi mắt màu tím lóe lên ánh sáng tối tăm.
“Cuối cùng cũng bắt đầu à.” Kỳ Lân Tử đứng dậy, khí huyết mạnh mẽ, luồng khí màu tím lượn lờ ba vạn dặm xung quanh hắn ta, trong đó lờ mờ có vô số hình dáng kỳ lân mang điềm lành lấp lóe quanh người hắn.
“Quân Lăng Thương, ngươi cho rằng ta bị ngươi đánh bại, nhưng thật ra là vì ta chưa dùng đến con át chủ bài. Tiếp theo đây chính là ngày tận thế của Quân gia các ngươi!” Kỳ Lân Tử cười lạnh, tóc tím tung bay.
Ở một phía khác, sau khi rời khỏi chỗ của Kỳ Lân Tử, người mặc áo choàng đen tiếp tục mưu tính kế hoạch sau này.
“Tiếp theo nên thông báo cho ai đây, Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào bị Quân Tiêu Dao đánh bại ở Tiên Cổ Đạo Hồ, bây giờ không rõ tung tích. Không ngờ Long Cát công chúa kia lại thần phục Quân Tiêu Dao, thậm chí còn trở thành tọa kỵ của hắn.” Giọng điệu của người mặc áo choàng nặng nề, tin tức này hắn ta cũng mới biết được không lâu.
“Bất kể thế nào, Quân Tiêu Dao cũng phải chết ở thế giới Tiên Cổ!”
Những lời người mặc áo choàng nói vô cùng lạnh lẽo âm hàn, giống như có mối thù không đội trời chung với Quân Tiêu Dao.
“Đúng rồi, còn có thể hợp tác với những thế lực khác, chẳng hạn như Yêu Thần Cung và Thánh Giáo, còn có những chủng tộc Tiên Cổ bị Quân Tiêu Dao đắc tội.” Người mặc áo choàng cười lạnh.
Sau đó, hắn ta cũng nghĩ cách tìm được Thánh Giáo Tử và Nhan Như Mộng. Thánh Giáo Tử rất quả quyết, trực tiếp đồng ý luôn. Nhan Như Mộng thì không đồng ý ngay mà tạm thời từ chối. Nói thật, nàng không muốn chạm mặt với tên ma quỷ Quân Tiêu Dao này nữa.
Hết chương 548.
Chương 549
Sau đó, người mặc áo choàng lại chạy tới tổ địa của một vài chủng tộc Tiên Cổ.
Ở một bên khác, tại tổ địa Long Nhân tộc, bên ngoài hang động Cổ Long, nhóm người Ngao Quang, Ngao Loan, Long Bích Trì và Bạch Mị Nhi đều đang đứng đợi.
“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà Long công tử vẫn còn chưa đi ra, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngao Loan lo lắng hỏi.
“Nếu hắn nghe lời ta khuyên bảo, hẳn là sẽ không…” Ngao Quang vừa mới nói tới đó, toàn bộ hòn đảo lơ lửng giữa không trung của hang động Cổ Long đều rung chuyển. Đủ loại ánh sáng lóe lên, long khí tràn ngập.
“Chuyện gì thế này?” Ngao Loan giật mình hỏi.
“Hắn bước vào chỗ sâu nhất trong hang động Cổ Long.” Ngao Quang cau mày đáp.
“Cái gì?” Gương mặt Ngao Loan biến sắc.
Vậy chẳng phải có nghĩa là Long Ngạo Thiên rất có thể sẽ chết?
Trong lòng Bạch Mị Nhi lại hơi vui mừng. Nếu Long Ngạo Thiên chết đi trong hang động Cổ Long thì tốt biết bao.
Cùng lúc đó, tại chỗ sâu nhất trong hang động Cổ Long, toàn thân Long Ngạo Thiên toàn là máu tươi, bước qua một trận văn.
“Thành công, cuối cùng ta cũng thành công rồi.” Long Ngạo Thiên lấy tay lau đi vết máu tươi trên miệng.
Đúng là trong hang động Cổ Long nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận là gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn ta là ai? Hắn ta là Long Ngạo Thiên đấy. Hắn ta là đứa con của số mệnh được trời đất che chở, lại là tồn tại có ánh sáng của nhân vật chính. Chỉ một hang động Cổ Long sao có thể lấy mạng hắn ta được?
Sau khi xông qua cửa ải khó khăn nhất, Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn ra xa, toàn thân bỗng nín thở.
Trước mặt hắn là một khung xương Long tộc khổng lồ tràn ngập khí tức cổ lão hồng hoang. Mỗi một cái xương đều trong suốt như ngọc, giống như được ấn thiên địa phù văn. Gợn sóng không gian đặc biệt kia lại càng tỏa ra không che giấu được.
“Đây… Chẳng lẽ là… Thái Hư Cổ Long tộc?” Long Ngạo Thiên mừng như điên.
Long tộc là một chủng tộc rất đa dạng, bao gồm rất nhiều chủng loại. Ngay cả Tổ Long Sào cũng không thể tập hợp đủ tất cả các sinh linh của Long tộc.
Ở trong Long tộc, căn cứ vào sự khác biệt của huyết mạch, người ta đã phân ra rất nhiều chủng loại Long tộc khác nhau.
Thái Hư Cổ Long tộc là một chủng tộc vô cùng xa xưa và mạnh mẽ. Huyết mạch của tộc này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa lại khó tìm thấy tung tích, ngay cả trong Tổ Long Sào cũng không có một Thái Hư Cổ Long nào.
Mà lúc này, ngay trước mắt Long Ngạo Thiên lại là một di hài của Thái Hư Cổ Long.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là Long Ngạo Thiên có thể đạt được truyền thừa của Thái Hư Cổ Long tộc trong truyền thuyết, dù chỉ là truyền thừa không trọn vẹn, cũng không thể nào ước lượng giá trị được.
Có thể nói di hài Thái Hư Cổ Long này không hề kém xác rồng có huyết mạch Ứng Long ở Tiên Cổ Đạo Hồ chút nào, thậm chí còn quý giá hơn một tí.
“Ha ha, ông trời không tuyệt đường của Long Ngạo Thiên ta!” Long Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười thành tiếng.
Cái gì gọi là nhân vật chính trời định?
Đây chính là nhân vật chính trời định!
Dù Long Ngạo Thiên hắn ta gặp phải một vài trắc trở nhưng cuối cùng cũng sẽ vùng lên một lần nữa.
Còn Quân Tiêu Dao thì sao? Cùng lắm chỉ là một viên đá lót đường trên con đường vùng lên của hắn ta mà thôi.
Long Ngạo Thiên kìm chế sự kích động trong lòng mình, bước tới gần di hài Thái Hư Cổ Long. Lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện trong xương đầu của di hài có thứ gì đó.
Long Ngạo Thiên tò mò, bèn tiến lên tìm kiếm.
Đột nhiên hắn ta phát hiện trong miệng Thái Hư Cổ Long ngậm một quyển sách tràn ngập khí tức cổ xưa. Quyển sách này hiện lên màu vàng sẫm, giống như được ép từ lá vàng, tràn ngập khí tức đặc thù, lúc ẩn lúc hiện, khiến không gian xung quanh đều chấn động.
“Đây là…”
Long Ngạo Thiên kinh ngạc mở sách ra. Chỉ trong nháy mắt, vô số chữ cổ đập vào mi mắt hắn ta. Mỗi một chữ cổ đều giống như đang trôi giạt trong hư không, tỏa ra ánh sáng vô tận. Ánh sáng lướt qua khiến Long Ngạo Thiên khựng lại, hô hấp giống như cũng dừng lại.
“Không… Không thể nào, không ngờ lại để ta phát hiện bảo bối cỡ này?” Hô hấp của Long Ngạo Thiên bắt đầu trở nên dồn dập, đôi mắt trừng lớn, kích động đến nỗi hai tay run lên nhè nhẹ.
Với thân phận cấm kỵ sơ đại của Tổ Long Sào như hắn ta, có bảo bối gì chưa từng gặp qua chứ. Bảo bối có thể khiến hắn ta thất thố như vậy, độ quý giá của nó có thể đoán được. Bởi vì quyển sách màu vàng sẫm này chính là Cửu Đại Thiên Thư chí cao vô thượng trong truyền thuyết!
“Là Không Thư, một trong Cửu Đại Thiên Thư, gánh chịu đạo không gian cực hạn!” Long Ngạo Thiên kích động đến nỗi run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm Không Thư.
Cửu Đại Thiên Thư có thể xem như truyền thuyết, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người muốn có được nó. Nhưng đừng nói đến việc tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư, ngay cả việc có được một quyển Thiên Thư cũng đã vô cùng khó khăn. Nếu không phải người có đại cơ duyên thì tuyệt đối không thể có được Cửu Đại Thiên Thư.
Long Ngạo Thiên cũng nghĩ tới Thái Hư Cổ Long tộc tinh thông đạo không gian, nắm giữ sức mạnh không gian, có thể tùy ý xuyên thẳng qua hư không, mở rộng tiểu thế giới. Vì thế, Thái Hư Cổ Long tộc có được Không Thư cũng không phải không thể.
“Ha ha, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Long Ngạo Thiên ta chính là ý trời đã định!” Long Ngạo Thiên không nhịn được bật cười đắc ý.
Trước đó hắn ta đã phải kiềm chế quá lâu. Long Cát công chúa bị cướp mất, bản thân bị Quân Tiêu Dao đánh bại, hơn nữa còn bị cướp mất bảy viên Long Nguyên. Đối với kẻ cao ngạo như Long Ngạo Thiên mà nói, những chuyện này không thể nào chịu đựng nổi.
Mà bây giờ, cuối cùng Long Ngạo Thiên cũng có thể nở mày nở mặt một lần nữa. Hắn ta vẫn là nhân vật chính do trời định nọ!
Sau khi nhìn lướt qua Không Thư, lông mày Long Ngạo Thiên hơi cau lại.
“Sao lại chỉ có nửa quyển Không Thư?” Long Ngạo Thiên lẩm bẩm.
Hắn có thể thấy được quyển Không Thư này không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa.
“Được rồi, với cơ duyên khí vận của mình, còn sợ sau này không lấy được nửa quyển Không Thư còn lại à?” Long Ngạo Thiên chẳng thèm để ý.
Dù chỉ có nửa quyển Không Thư nhưng hắn ta tin tưởng sau này sẽ có thể tập hợp đủ. Bây giờ có nửa quyển Không Thư cộng với di hài Thái Hư Cổ Long đã là tạo hóa cơ duyên to lớn rồi.
“Chờ ta luyện hóa di hài Thái Hư Cổ Long xong, tất nhiên có thể trực tiếp đột phá đến Thiên Thần Cảnh, đến lúc đó đạt được truyền thừa của Thái Hư Cổ Long cùng với nửa quyển Không Thư, Quân Tiêu Dao có đáng là gì?” Long Ngạo Thiên mỉm cười khinh khỉnh.
Hết chương 549.
Chương 550
Trước vận may vô hạn của hắn ta, Quân Tiêu Dao chẳng qua chỉ là tên nhãi nhép mới gặp may một tí đã khoe mẽ.
Sau đó, Long Ngạo Thiên bế quan trong hang động Cổ Long này để luyện hóa cơ duyên.
Cùng lúc đó, ở trung tâm Tiên Cổ Đạo Hồ, Quân Tiêu Dao đang ngồi bế quan. Toàn thân hắn được một lớp kén màu vàng kim bao quanh, bên ngoài lớp kén này còn có tiên quang lờ mờ, tiên ý dạt dào. Hiển nhiên Đại La Tiên Cốt của Quân Tiêu Dao đã lột xác, đạt tới thời khắc quan trọng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã luyện hóa toàn bộ hơn một nghìn đạo nguyên lấy từ trong Tiên Cổ Đạo Hồ cộng với hơn trăm đạo nguyên do Đạo Nguyên Cổ Thụ kết thành. Mỗi một đạo nguyên đều có thể sánh ngang với tiên nguyên tuyệt phẩm, luồng năng lượng đó vô cùng to lớn. Hơn nghìn đạo nguyên đều được dùng để rèn luyện Đại La Tiên Cốt, cho dù sau này Đại La Tiên Cốt cần tốn nhiều nguyên liệu hơn thì cũng đã đủ.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc nào đó, cái kén tỏa ánh sáng màu vàng phát ra tiếng ken két, bắt đầu có vết rạn chi chít. Từng tia sáng màu vàng kim chiếu ra ngoài, chứa đầy tiên mang.
Tiếng vang ken két không ngừng vang lên, cái kén màu vàng kim đột nhiên vỡ nát, giống như là phá kén để hóa thành bướm!
Một dáng người cao ráo hoàn mỹ xuất hiện từ trong đó.
Thân hình Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên mang vô tận, tỏa ra khí tức vô thượng. Ở trong cơ thể hắn, hai trăm lẻ sáu cái Đại La Tiên Cốt đã được luyện thành hình, nối liền với nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.
Một Đại La Tiên Cốt đã củng cố sức mạnh của Quân Tiêu Dao rất nhiều, bây giờ hai trăm lẻ sáu Đại La Tiên Cốt nối liền với nhau, hình thành Đại La Bất Hủ Tiên Thân thật sự, sức chấn động đó không thể nào nói rõ được!
Hình thể của Quân Tiêu Dao gần như đạt đến mức độ hoàn mỹ không tì vết, mỗi một tấc da thịt đều mang theo tiên mang.
Thân hình hắn khẽ nhúc nhích, hư không xung quanh đã nổi gợn sóng, giống như không chịu nổi cường độ thân thể Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đưa tay nắm một cái, hư không giống như nổ tung, phát ra tiếng nổ đùng đoàng, tiên mang dậy sóng, kim quang phun trào.
“Thiên địa hủ nhưng ta bất hủ, vạn vật diệt mà ta bất diệt!” Quân Tiêu Dao tự lẩm bẩm.
Thân thể hắn chảy xuôi tiên huy bất hủ, giống như thánh linh hóa thành từ tiên kim, mang theo Vạn Kiếp Bất Diệt Ý. Bây giờ, dù cho có là Cổ Thánh Binh cũng khó mà để lại dấu vết gì trên người Quân Tiêu Dao.
Sức mạnh thân thể của hắn được nhân đôi lên dựa vào Đại La Bất Hủ Tiên Thân, phá vỡ cực hạn của cơ thể.
Bây giờ Quân Tiêu Dao không dùng bất cứ chiêu thức nào, chỉ nện một quyền xuống dưới.
Trong số các Chân Thần Cảnh, thiên kiêu có thể đón được một quyền của hắn mà không chết thì chỉ có lẻ tẻ vài người.
Cơ thể Quân Tiêu Dao chấn động, hai trăm lẻ sáu Đại La Tiên Cốt trong cơ thể đồng loạt sáng lên, sức mạnh nối liền với nhau. Thoáng chốc, một luồng tiên khí màu vàng kim xen lẫn huyết khí xuất hiện, quấn quanh người hắn.
“Đây là…” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ánh sáng.
Luồng tiên khí màu vàng kim xen lẫn với huyết sắc này quấn quanh cơ thể Quân Tiêu Dao giống như rồng, khiến cho khí tức của hắn càng mang theo tiên ý vô thượng.
Đây chính là một luồng tiên khí!
Không phải là tính từ, mà là một luồng tiên khí thật sự!
“Cửu Đại Thiên Thư, mỗi quyển đại biểu cho một cực hạn chi đạo, Đại La Bất Hủ Tiên Thân đã đạt đến một loại cực hạn cơ thể nào đó, bởi vậy mới tạo ra một luồng tiên khí cơ thể.” Quân Tiêu Dao suy tư.
Sau Chân Thần Cảnh, từ Thiên Thần Cảnh đến Đạo Thần Cảnh, thậm chí là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân đều cần lĩnh ngộ đạo tắc, nhưng luồng tiên khí này lại mạnh hơn bất kỳ đạo tắc nào khác.
Trong vô số kỷ nguyên từ xưa đến nay, không ai có thể tu luyện ra một luồng tiên khí ở Chân Thần Cảnh giống như Quân Tiêu Dao. Đây quả thật là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi!
“Một luồng tiên khí cơ thể này củng cố cho ta quá nhiều, không cách nào nói rõ được.” Quân Tiêu Dao cũng cảm thán.
Chỉ với Đại La Bất Hủ Tiên Thân hoàn chỉnh đã đủ mạnh, khiến các Cổ Thánh Binh khó có thể tổn thương được cơ thể hắn. Bây giờ lại có thêm một luồng tiên khí cơ thể này, thậm chí Quân Tiêu Dao còn có cảm giác dù là Thánh Nhân muốn hủy diệt cơ thể của hắn cũng là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Điều khủng bố hơn chính là Đại La Bất Hủ Tiên Thân cùng với tiên khí cơ thể đã giúp cảnh giới của Quân Tiêu Dao tăng lên vùn vụt.
“Không hổ là Thể Thư trong Cửu Đại Thiên Thư, mới chỉ có quyển thượng đã giúp ta tu luyện được một luồng tiên khí, nếu đạt được những quyển thiên thư khác, chẳng lẽ có thể tu luyện được chín luồng tiên khí?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Trong vô số kỷ nguyên từ xưa đến nay, thiên kiêu có thể tu luyện được chín luồng tiên khí trong lúc còn trẻ gần như là không tồn tại. Đừng nói là chín luồng, trong Đế Lộ trước đây, thiên kiêu trẻ tuổi có thể tu luyện ra một hai luồng tiên khí cũng đủ để trấn áp tứ phương.
Bây giờ Quân Tiêu Dao còn chưa bước lên Đế Lộ đã tu luyện được một luồng tiên khí. Ở mặt này, hắn đã hơn hẳn những người cùng thế hệ.
“Dù không có tiên khí cơ thể, chỉ cần dựa vào Đại La Bất Hủ Tiên Thân, Thiên Thần Cảnh chẳng thể tạo thành uy hiếp gì cho mình. Nếu có thêm một luồng tiên khí cơ thể, chưa chắc đã không thể giết chết được Thiên Thần Cảnh.” Quân Tiêu Dao hơi nheo mắt lại.
Chân Thần Cảnh và Thiên Thần Cảnh cách nhau một đại cảnh giới, vốn là khác nhau một trời một vực. Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, sự chênh lệch này hoàn toàn có thể bù đắp được, thậm chí còn có thể giết ngược lại. Mà quan trọng nhất là màn lột xác của Quân Tiêu Dao vẫn chưa hoàn thành!
“Tiếp theo chính là giọt Tàn Tiên Huyết này.” Quân Tiêu Dao đưa tay ra.
Trong quả cầu sáng chứa pháp lực, giọt Tàn Tiên Huyết kia tạo ra gợn sóng không gì sánh kịp. Một giọt máu giống như phản chiếu ra một thế giới. Giọt Tàn Tiên Huyết này không chỉ có thể khiến tiên khí cơ thể Quân Tiêu Dao càng thêm lớn mạnh mà còn có giá trị vô lượng đối với hắn.
“Đại đạo thuộc về bản thân ta – Thần Chi Nguyên Điểm – vẫn chưa có đột phá gì nhiều, có lẽ lần này là một cơ hội.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm.
Không đột phá thì thôi, vừa đột phá là sẽ đạt đến mức cực hạn.
“Nếu không luyện thành Đại La Bất Hủ Tiên Thân, mình vẫn không dám luyện hóa giọt Tàn Tiên Huyết này, nhưng bây giờ mình không cần phải băn khoăn gì nữa.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hết chương 550.
Bình luận facebook