• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146

Quân Tiêu Dao không lãng phí thời gian, trực tiếp tiến vào sâu trong cổ điện để tra xét.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện một ít quyển trục cổ xưa, đã sắp lão hoá hủ bại, tràn ngập khí tức của thời gian.

Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt giật mình.

“Thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi.

Khối Đọa Lạc Thánh Thể này chính là sự huy hoàng của Bàn Võ Đại Đế mà một vài cường giả mấy đời trước đó của Bàn Võ Thần Triều muốn tái hiện.

Bọn họ muốn cưỡng ép tạo ra một vị “Bàn Võ Đại Đế” mới.

Bởi vậy, bọn họ tiêu tốn vô số năm tháng, mới tìm ra một khối Hoang Cổ Thánh Thể hi hữu.

Họ muốn bồi dưỡng khối Hoang Cổ Thánh Thể này thành thánh thể đại thành đánh vỡ mười lớp gông xiềng, cuối cùng khiến nó trưởng thành, trở thành Bàn Võ Đại Đế thế hệ mới, giúp bảo hộ thần triều.

Nhưng mà, muốn đánh vỡ mười lớp gông xiềng thì độ khó này không khác gì nghịch thiên.

Sau khi đánh vỡ hai lớp gông xiềng, khối Hoang Cổ Thánh Thể này khó có thể tiến thêm.

Sau đó những cường giả Bàn Võ Thần Triều bắt đầu nếm thử một ít đường ngang ngõ tắt, muốn lấy phương pháp đặc thù khác để đánh vỡ gông xiềng thánh thể.

Cuối cùng kết quả thực nghiệm lại khiến Hoang Cổ Thánh Thể lâm vào cuồng loạn.

Hơn nữa cuối cùng, hình như còn đưa tới điềm xấu quỷ dị nào đó.

Loại điềm xấu này dẫn tới thực nghiệm ngưng hẳn, rất nhiều người vì thế mà bỏ mạng.

Hoang Cổ Thánh Thể cũng biến thành Đọa Lạc Thánh Thể rồi bị phong ấn tại đây.

Sở dĩ không tiêu hủy nó, sợ là vì Bàn Võ Thần Triều vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tạm gác lại ngày sau, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp nào đó.

Nhưng Bàn Võ Thần Triều đời sau suy thoái hơn đời trước, cả Bàn Hoàng Tam Kiếm cũng không tìm được thì làm sao còn có tâm tư đi xử lý khối Đọa Lạc Thánh Thể này.

Bởi vậy mới luôn bảo tồn phong ấn này đến bây giờ.

“Thì ra còn có chuyện này, muốn cưỡng chế bồi dưỡng ra một khối thánh thể đại thành, đắp nặn ra Bàn Võ Đại Đế mới.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Hắn cảm thấy đầu óc những cường giả đó của Bàn Võ Thần Triều thật là ngớ ngẩn.

Chẳng qua, cuối cùng khối Đọa Lạc Thánh Thể này đưa tới điềm xấu gì thì trên quyển trục cũng không ghi lại.

Hơn nữa hình như loại điềm xấu này chuyên nhằm vào Hoang Cổ Thánh Thể.

“Việc này ngày sau lại nói, trong đó có chút tư liệu rất quan trọng đối với ta.” Quân Tiêu Dao bắt đầu thu thập các loại tư liệu.

Trong đó không chỉ có tư liệu liên quan đến Đọa Lạc Thánh Thể, cũng tàn lưu một ít thể ngộ về thánh thể do Bàn Võ Đại Đế lưu lại.

Những thể ngộ đó mới là quan trọng nhất đối với Quân Tiêu Dao, rất có khả năng dẫn dắt hắn thức tỉnh loại Thánh Thể Dị Tượng tiếp theo.

Tuy lấy thiên phú của Quân Tiêu Dao thì không cần thời gian quá dài cũng có thể thức tỉnh loại dị tượng tiếp theo.

Nhưng có cảm ngộ của Bàn Võ Đại Đế, tiến độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, không cần tiêu hao thời gian quá dài.

Thu thập xong tư liệu, Quân Tiêu Dao cũng quay người lại, đi tới bên cạnh Đọa Lạc Thánh Thể.

Khối Hoang Cổ Thánh Thể này cũng đáng thương, bị người của Bàn Võ Thần Triều trực tiếp biến thành Đọa Lạc Thánh Thể.

Quân Tiêu Dao lấy ra Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chém về phía xiềng xích phong ấn.

Những xiềng xích đó cực kỳ kiên cố, chất chứa sức mạnh phong ấn.

Nhưng dưới sự gia trì của sức mạnh thời gian thuộc về Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chúng vẫn bị chặt đứt.

Quân Tiêu Dao trực tiếp thu khối Đọa Lạc Thánh Thể này vào pháp khí không gian.

Vốn dĩ vật còn sống không thể thu vào pháp khí.

Nhưng Đọa Lạc Thánh Thể này đã xấp xỉ với con rối có xác không hồn, cho nên cũng có thể để vào.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao mang khối Đọa Lạc Thánh Thể này đi là vì trong lòng bỗng hiện ra một ý tưởng.

Nếu đều là Hoang Cổ Thánh Thể, vậy Quân Tiêu Dao phân hoá một bộ phận chân linh của mình ra rồi nạp vào cơ thể Đọa Lạc Thánh Thể, thế thì có thể thao túng khối Đọa Lạc Thánh Thể này hay không?

Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Quân Tiêu Dao đã bốc cháy lên ánh lửa.

Nói thế nào thì đây cũng là một khối Hoang Cổ Thánh Thể cấp bậc thánh nhân.

Nếu nó có thể sống lại, sau đó hắn thao túng nó thì sẽ phát huy ra uy lực khủng bố đến mức nào?



Tưởng tượng có loại khả năng này, tâm thần Quân Tiêu Dao cũng hơi kích động.

Sau khi thu hồi di hài của Hoang Cổ Thánh Thể, mọi chuyện cũng coi như công đức viên mãn.

Lần này Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng, đánh dấu được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, có được Đọa Lạc Thánh Thể Thánh Nhân Cảnh, còn tìm ra cảm ngộ của Bàn Võ Đại Đế về thánh thể.

Nói ngắn lại, đầy bồn đầy chén, chuyến đi này không tệ.

Sau đó, Quân Tiêu Dao rời khỏi cổ điện, lao ra bên ngoài Bàn Võ Lăng.

Quân Tiêu Dao căn bản chướng mắt cơ duyên khác trong Bàn Võ Lăng, nơi đây cũng không có tài nguyên tiên nguyên gì.

Bởi vậy, Quân Tiêu Dao không hề lưu luyến mà trực tiếp rời đi.

Ở bên ngoài, rất nhiều người còn đang nghị luận đủ loại chuyện xảy ra trước đó.

Đặc biệt là biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến người ta kinh diễm tới cực điểm.

Đám người Bàn Võ Thần Chủ thì luôn mang khuôn mặt đen kịt.

Lần này Bàn Võ Thần Triều mất mặt quá độ.

Sau này sợ là sẽ bị thế lực khắp nơi Tiên Vực cười nhạo hồi lâu.

Mà đúng lúc này, tại nơi tiến vào cổ bia Bàn Võ Lăng, một ánh hào quang buông xuống, bóng dáng bạch y vô trần tuyệt đại kia đi ra từ trong đó, chính là Quân Tiêu Dao.

“Hả, là Thần Tử của Quân gia?”

“Sao hắn lại đi ra nhanh như vậy?”

Rất nhiều người nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ vốn tưởng rằng, ít nhất Quân Tiêu Dao cũng sẽ ở trong đó mấy ngày mấy đêm.

“Hay là Thần Tử Quân gia không thông qua khảo nghiệm, bị buộc đi ra?” Một ít người nghĩ như vậy.

Khóe miệng Bàn Võ Thần Chủ nhếch lên một nụ cười lạnh, ông ta nói: “Quân Tiêu Dao, sao lại đi ra nhanh như vậy, cơ duyên trong Bàn Võ Lăng cũng không phải ít.”

Lời này của ông ta là trào phúng trần trụi.

“A, thu hoạch cũng coi như tốt, vậy là đủ rồi.” Quân Tiêu Dao không để bụng.

Hiện tại tâm tình hắn cũng không tồi, dù sao thì được thu hoạch rất nhiều.

“Hả?”

Nhìn thấy nụ cười của Quân Tiêu Dao, đáy lòng Bàn Võ Thần Chủ theo bản năng mà lộp bộp một cái, lập tức nhận thấy có gì không ổn.

Sau đó ông ta trực tiếp lắc mình tiến vào Bàn Võ Lăng dưới sắc mặt khác thường của mọi người.

Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng Bàn Võ Thần Chủ gầm lên giận dữ.

“Đậu xanh rau má, rốt cuộc Thần Tử Quân gia mang đi thứ gì từ Bàn Võ Lăng vậy?”

“Đúng vậy, nghe Bàn Võ Thần Chủ rống giận, cảm giác trái tim hắn đang nhỏ máu...”

Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Giá trị của Hoang Cổ Thánh Thể, không cần phải nói nhiều.

Cho dù là Đọa Lạc Thánh Thể cũng có giá trị vô lượng, càng đừng nói ngày sau, có lẽ còn có cơ hội phục hồi như cũ.

Hết chương 146.
Chương 147

Lúc này Quân Tiêu Dao mang Đọa Lạc Thánh Thể đi, Bàn Võ Thần Chủ tuyệt đối bị chọc giận hộc máu.

Ở lối ra của cổ bia, Bàn Võ Thần Chủ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt trầm trọng tới cực điểm.

Quân Chiến Thiên lại bước ra một bước và nói: “Bàn Võ Thần Chủ, người nào có được cơ duyên này thì thuộc về người đó, ngươi cũng không thể đổi ý.”

Bàn Võ Thần Chủ thở hồng hộc như trâu, cuối cùng hít sâu một hơi, quay người đi rồi nói: “Đi đi, đừng để bổn hoàng nhìn thấy ngươi nữa.”

Bàn Võ Thần Chủ thật sự sợ tôn đại Phật mang tên Quân Tiêu Dao này.

“Ai, Quân mỗ còn muốn ở lại thần triều mấy ngày để thưởng thức phong cảnh, Bàn Võ Thần Chủ đừng gấp gáp hạ lệnh trục khách như vậy.” Quân Tiêu Dao thong dong cười.

Bóng dáng Bàn Võ Thần Chủ khẽ run lên, sau đó lạnh giọng vung tay lên và nói: “Yến hội kết thúc, mọi người tan đi!”

Dứt lời, thân thể ông ta mơ hồ, trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.

Nhắm mắt làm ngơ.

Bàn Võ Thần Chủ còn trốn không được sao?

Nhìn Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp rời đi, rất nhiều tu sĩ thế lực chung quanh cũng tấm tắc cảm thán.

Có thể làm bất hủ thần triều chi chủ tức thành như vậy, cũng coi như Quân Tiêu Dao có bản lĩnh.

Yến hội của Bàn Võ Thần Triều kết thúc trong tình cảnh khiến người ta không lường trước được như thế này.

Không ai ngờ là yến hội để trưởng công chúa hoàng triều chọn phò mã, cuối cùng lại biến thành sân khấu của một mình Quân Tiêu Dao.

Ban đầu, tất cả mọi người còn cho rằng, lần này chỉ sợ là cơ hội để Quan Quân Hầu thể hiện nổi bật.

Trước đó khi Quân Tiêu Dao chưa ứng chiến, cũng có rất nhiều người mượn chuyện này để bôi đen Quân Tiêu Dao.

Kết quả hiện tại Quân Tiêu Dao chỉ giơ tay thôi đã trấn áp tứ đại thiên kiêu Dương Bàn, quả thực không cần nhắc cũng biết nhẹ nhàng đến cỡ nào.

Những lời đồn tự động sụp đổ.

Sau khi yến hội kết thúc, các thế lực lớn cũng bắt đầu quay về.

Có thể nghĩ, không cần bao nhiêu ngày nữa thì tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.

“Huyền Nhất, chẳng lẽ chúng ta cứ rời đi như vậy sao?” Sắc mặt Phượng Thanh Linh rất khó coi.

Khi xuất thế bọn họ đều mang dã tâm bừng bừng, muốn đánh bại Quân Tiêu Dao, nhất chiến thành danh.

Lão tổ của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng thực chờ mong biểu hiện của bọn họ, bảo họ đừng làm mất uy danh của Vạn Hoàng Linh Sơn.

Kết quả hiện tại, ngay từ đầu Phượng Thanh Linh đã bị Quân Tiêu Dao tàn nhẫn đánh bại, Hoàng Huyền Nhất và ba người còn lại liên thủ cũng không đánh lại được Quân Tiêu Dao.

Có thể nói hai người đã mất mặt đến ném về nhà.

Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía bọn họ cũng mơ hồ mang theo châm biếm.

“Hiện tại những người đó đều nói, Vạn Hoàng Linh Sơn chúng ta cũng không tốt hơn Tổ Long Sào bao nhiêu cả.” Phượng Thanh Linh tức giận nói.

“Vậy thì còn cách nào, Thần Tử của Quân gia thật sự cường đại đến khiến người ta sợ hãi, xem ra chỉ có Hoàng Tử và Phượng Nữ xuất thế thì mới có thể đối phó Quân Tiêu Dao.” Hoàng Huyền Nhất cũng rất bất đắc dĩ.

“Hoàng Tử và Phượng Nữ, cần hai người bọn họ xuất thế sao?” Phượng Thanh Linh hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia giật mình.

Hoàng Tử và Phượng Nữ là hai vị thiên kiêu tuyệt đỉnh có thiên tư siêu phàm nhất đương đại Vạn Hoàng Linh Sơn.

Bọn họ một người mang huyết mạch Chân Hoàng, một người có huyết mạch Tổ Phượng, sức mạnh huyết mạch cường đại tới cực điểm, tu vi cũng khủng bố tuyệt luân.

Còn có người so sánh Hoàng Tử Phượng Nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn ngang với Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào.

“Đó là đương nhiên, thậm chí nếu bọn họ xuất thế đối đầu với Quân Tiêu Dao, thắng bại còn có thể là năm năm.” Hoàng Huyền Nhất đánh giá.

Phượng Thanh Linh nản lòng lắc đầu, lần này xuất thế, nàng đã chịu đả kích quá lớn.

Mà bên kia, đôi mắt của Diệp Tinh Vân cũng cực kỳ trầm lãnh.

Hắn ta không ngờ bốn người liên thủ mà còn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.

“Xem ra phải tìm được bí tàng tinh cung di lưu kia, đó là bảo khố dành riêng cho ta, chỉ cần có thể lấy được thì thực lực của ta sẽ một bước lên trời, đến lúc đó Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể bị ta ném ở sau người.” Diệp Tinh Vân thầm nghĩ.

Mà phía Bắc địa Vương gia, sắc mặt Vương Cương cũng không tốt lắm.

Trừ ca ca Vương Đằng ra, Vương Cương tự hỏi không thua kém bất cứ kẻ nào, hiện tại lại bị đánh thê thảm như vậy.

“Hừ, Thần Tử Quân gia thì thế nào, vẫn không sánh bằng ca ca của ta, Vương gia Thiếu Đế.” Vương Cương hừ lạnh một tiếng.

Bản thân gã không bằng Quân Tiêu Dao, chỉ có thể lấy ca ca ra so sánh.

Cuối cùng, mất mặt nhất chính là Dương Bàn.

Dù sao cũng là gã chính miệng ước chiến Quân Tiêu Dao, còn dõng dạc nói Quân Tiêu Dao không dám ứng chiến.

Mà hiện tại, hiện thực như hàng loạt bàn tay hung hăng đánh vào mặt gã.

Thậm chí Dương Bàn còn có thể cảm nhận được, chung quanh có vô số tầm mắt trào phúng dừng lại trên người mình.

“Đáng chết...” Dương Bàn siết chặt nắm tay, cả khớp xương cũng xanh xao cả đi.

“Nhất định phải tìm thêm cơ duyên khác để làm bản thân mạnh lên, hơn nữa chủ yếu là phải nhanh chóng tìm được hai thanh kiếm còn lại.”

“Chỉ khi Bàn Hoàng Tam Kiếm hợp nhất thì ta mới có thể giết chết Quân Tiêu Dao này!”

Ánh mắt Dương Bàn đỏ rực như máu, giống như con rắn canh người mà cắn.

Ghen ghét, bạo nộ, phẫn hận, đủ loại cảm xúc tiêu cực quay cuồng trong lòng gã.

Quân Tiêu Dao không chết thì ác khí trong ngực gã khó bình ổn được!

Hết chương 147.
Chương 148

Sau khi yến hội Bàn Võ Thần Triều kết thúc, những chuyện xảy ra trong đó cũng truyền khắp Hoang Thiên Tiên Vực.

Trong lúc nhất thời, Quân Tiêu Dao lại trở thành đối tượng để vô số người nghị luận và cảm thán.

Lần trước khi hắn gây nên oanh động như vậy là lúc chống lại ma thi chí tôn ở bí tàng Nguyên Thiên.

Nhưng lần này thì càng thêm oanh động.

Bởi vì Quân Tiêu Dao ra tay vả mặt cả một bất hủ thần triều!

Đương nhiên, cũng có một ít nam tử cảm thấy đáng tiếc thay cho Võ Minh Nguyệt.

Qua vụ bê bối này, hồng nhan giai nhân tốt đẹp này coi như không tuyển phò mã được nữa.

Quân Tiêu Dao vốn có thể làm phò mã, nhưng lại chướng mắt Võ Minh Nguyệt.

Điều này làm rất nhiều tu sĩ nam tính căm giận, chênh lệch giữa người với người có thể lớn đến mức này sao.

Nữ thần mà bọn họ không thể với tới, Quân Tiêu Dao lại khinh thường nhìn lại, lười muốn.

Sau khi yến hội kết thúc, thế lực khắp nơi rời đi, đám người Khương Lạc Ly cũng lưu luyến không rời mà đi về.

Trải qua sự kiện lần này, Khương Lạc Ly càng thích và sùng bái Quân Tiêu Dao.

Ít nhất Quân Tiêu Dao không phải loại tra nam không cự tuyệt bất cứ nữ nhân nào.

Quân Tiêu Dao cũng thực bất đắc dĩ, hắn chỉ không muốn liên hôn với nữ nô của mình mà thôi.

Sao đồn một cái đã biến thành nam nhân ba tốt trong mắt nữ nhân khác thế này?

Những nữ nhân đó cũng não bổ quá lợi hại rồi.

Xong việc, Quân Tiêu Dao cũng không trực tiếp rời đi mà nán lại ở hoàng đô mấy ngày.

Sở dĩ hắn ở lại, tất nhiên là vì còn một việc phải làm.

Đêm dài, hoàng cung Tử Cấm Thành, mọi âm thanh đều im ắng đi.

Một bóng dáng bạch y lặng lẽ đi tới trước một thiên điện, đó là Quân Tiêu Dao.

Ở cửa có một tiểu nha hoàn đang mơ mơ màng màng ngủ gật, đó là thị nữ bên cạnh Võ Minh Nguyệt - Hỉ Nhi.

Đôi mắt xinh đẹp của Hỉ Nhi mông lung nhập nhèm, bỗng nhìn thấy dưới ánh trăng có một bóng dáng bạch y siêu tuyệt đang chậm rãi đi đến, nàng nhất thời mơ hồ.

“Là tiên nhân hạ phàm sao?” Hỉ Nhi lẩm bẩm nói.

Nàng cho rằng mình đang nằm mơ.

“Võ Minh Nguyệt ở bên trong đúng không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.

“Là... Là Thần Tử của Quân gia!” Hỉ Nhi bỗng tỉnh táo lại, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, gương mặt hiện lên vui sướng kích động.

Nàng giống như gà con mổ thóc mà gật đầu và nói: “Công chúa điện hạ ở trong đó.”

“Được.” Quân Tiêu Dao trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hỉ Nhi chắp tay trước ngực, vẻ mặt như muốn say.

“Hỉ Nhi lại được nói chuyện với Thần Tử Quân gia, trời ạ, nhìn gần thì Thần Tử càng hoàn mỹ vô khuyết, như trích tiên dưới ánh trăng ...”

Hỉ Nhi còn đang say mê dưới mị lực của Quân Tiêu Dao, không thể tự kềm chế.

Trong cung điện, trước một bàn trang điểm.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Võ Minh Nguyệt có vẻ khá tiều tụy, nàng nhìn gương đồng trước mặt mà đau thương một mình.

Những chuyện xảy ra gần đây quá tàn khốc đối với một nữ tử như nàng.

Bị bắt đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Trần, bị Quân Tiêu Dao ghét bỏ ngay trước mặt mọi người.

Nàng đường đường là trưởng công chúa của hoàng triều, hiện tại lại trở thành một trò cười.

Đổi lại là bất cứ nữ tử nào cũng không thể chịu đựng, thậm chí sinh ra ý định tìm đến cái chết.

Nhưng Võ Minh Nguyệt cũng coi như kiên cường, trong lòng còn có một điều giúp nàng chống đỡ.

Đó là Tiêu Trần.

Nàng tin tưởng, lấy sự nghị lực và quyết tâm của Tiêu Trần, hắn ta nhất định có thể quật khởi lần nữa.

Mà lúc này, một bạch y bóng dáng bất tri bất giác xuất hiện ở phía sau nàng.

Gương đồng chiếu rọi ra một gương mặt tiên huy mông lung, tuấn dật tuyệt trần.

“Quân Tiêu Dao!”

Võ Minh Nguyệt đột nhiên tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra chút kinh sắc, không ngờ Quân Tiêu Dao lại đến tìm mình.

“Ngươi nên gọi ta là cái gì?” Quân Tiêu Dao nói.

Tiếng nói của Võ Minh Nguyệt hơi cứng lại, sau đó gần như nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Chủ nhân...”

“Rất tốt, xem ra ngươi còn chưa quên thân phận nữ nô của mình.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Võ Minh Nguyệt siết chặt bàn tay mềm, hơi cúi đầu xuống, nội tâm sinh ra cảm giác khuất nhục.

“Không phải ngươi nói Minh Nguyệt không xứng với ngươi sao, vậy còn tới nơi này làm gì?” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ngươi đang... Giận dỗi?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.

Sao hắn lại cảm thấy giọng điệu của Võ Minh Nguyệt như một oán phụ bị trượng phu vứt bỏ?

“Không có.” Võ Minh Nguyệt quay mặt đi, sao nàng lại có cảm xúc đó được chứ.

Quân Tiêu Dao không trở thành phò mã, nàng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là trước mặt mọi người, bị Quân Tiêu Dao làm thấp đi như vậy, Võ Minh Nguyệt vẫn nghẹn cục tức trong lòng.

“A... Tính ra cũng làm ngươi bị ủy khuất, không quan tâm đến tâm tình của ngươi, xin lỗi.” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười.

Võ Minh Nguyệt hơi nâng mí mắt lên, ánh mắt thoáng có chút bất ngờ.

Quân Tiêu Dao lại nói xin lỗi nàng?

Hơn nữa ý cười ôn hòa kia là như thế nào?

Sao lại loá mắt như vậy?

Suy nghĩ của Võ Minh Nguyệt có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.

Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao tới an ủi nàng?

Ngay vào lúc Võ Minh Nguyệt nghĩ như vậy trong lòng.

Ý cười trên mặt Quân Tiêu Dao càng sâu, mở miệng nói: “Lần này tới tìm ngươi là muốn hỏi trên người ngươi có bao nhiêu tiên nguyên, đều giao ra đây đi, đừng để ta cưỡng chế.”

Võ Minh Nguyệt: “????”

Hoá ra là nàng tự mình đa tình.

Quân Tiêu Dao căn bản không phải tới an ủi nàng, mà là tới cướp tiên nguyên.

Cho dù Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười phúc hậu và vô hại tuấn tú, nhưng đó vẫn nụ cười là ác ma!

“Quân Tiêu Dao... Ngươi!” Ngọc nhan trong trẻo của Võ Minh Nguyệt đỏ lên, trong lòng căm giận, thật muốn cắn Quân Tiêu Dao một cái!

Người này quá đáng giận!

“Thế nào, không cho?” Sắc mặt Quân Tiêu Dao lập tức trầm xuống.

Vừa rồi vẻ mặt còn đầy ý cười, hiện tại lại âm trầm giống như bão táp.

“Trên người ta chỉ có hơn năm mươi khối.” Võ Minh Nguyệt thầm cắn răng mà nói.

“Giao ra đây.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Võ Minh Nguyệt căm giận giao hơn năm mươi khối tiên nguyên ra, đôi mắt xinh đẹp trừng Quân Tiêu Dao.

Quả nhiên, nàng không thể ôm ảo tưởng gì đối với Quân Tiêu Dao.

Ác ma, đầu gỗ, thẳng nam sắt thép!

Hết chương 148.
Chương 149

Sau khi lấy được tiên nguyên, Quân Tiêu Dao âm thầm lắc đầu.

Xem ra công chúa của bất hủ thần triều cũng không giàu có như trong tưởng tượng của hắn.

Nhìn ngọc nhan không có cảm xúc của Võ Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Ngươi còn ôm ảo tưởng đối với Tiêu Trần kia đúng không?”

Võ Minh Nguyệt không hé răng, chỉ khẽ cắn môi ngọc.

Quân Tiêu Dao cười một tiếng rồi nói: “Xem ra ngươi còn chưa nhận rõ gương mặt thật của Tiêu Trần, từ lúc bắt đầu hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi để có được thân phận phò mã, sau đó được Bàn Võ Thần Triều ủng hộ để đối nghịch với ta thôi.”

“Ngươi đừng nghĩ người nào cũng như mình vậy!” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Ở phương diện này, nàng tuyệt đối tin tưởng vào nhân cách của Tiêu Trần.

“Vậy chúng ta đánh cược không?” Quân Tiêu Dao nói.

“Đánh cược thế nào?” Võ Minh Nguyệt hỏi.

“Cứ đánh cược vào Tiêu Trần này, nếu phẩm cách của hắn thật sự như ngươi nói, vậy coi như ta thua, ta có thể cởi bỏ nô ấn cho ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Lời này là thật sao?”

Nghe Quân Tiêu Dao sẽ giải trừ nô ấn cho mình, Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút vui sướng.

Nàng ngày ngày đêm đêm đều muốn Quân Tiêu Dao giải trừ nô ấn.

“Đương nhiên, nhưng nếu ta nói đúng, vậy ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện thần phục bản Thần Tử!” Quân Tiêu Dao phất tay áo, lạnh nhạt nói.

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì gần như không do dự mà trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Theo cái nhìn của nàng, Quân Tiêu Dao đang cho không nàng một cơ hội giải trừ nô ấn.

“Cũng tốt, đánh cược như vậy đi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Ngọc nhan tuyết trắng của Võ Minh Nguyệt lộ ra chút mong đợi.

Rất nhanh nàng sẽ tự do, không bị Quân Tiêu Dao trói buộc nữa.

Mà phía bên này, khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười, âm thầm lắc đầu.

“Công chúa này quá ngốc bạch ngọt, hiện thực rất tàn khốc...”

Ngay từ đầu Quân Tiêu Dao đã chú ý tới, khi Tiêu Trần rời đi, trong mắt hắn ta lộ ra sự điên cuồng và ngoan tuyệt.

Một kẻ điên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Đây cũng là một cái bẫy mà Quân Tiêu Dao sắp xếp sẵn cho Võ Minh Nguyệt.

Vị trưởng công chúa hoàng triều này hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao đùa bỡn trong lòng bàn tay!



Sau khi đi ra khỏi hoàng cung, Quân Tiêu Dao cũng về tới đình viện tịch mịch.

Hắn chuẩn bị luyện hóa những tiên nguyên đó, sau đó thông qua ngọc giản đưa tin, hỏi Quân Trượng Kiếm về tung tích của Tiêu Trần.

Hắn cứ cảm thấy sau lưng Tiêu Trần còn có một bí mật lớn nhất.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng chỉ tò mò thôi.

Hiện giờ Tiêu Trần đã hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì đối với hắn.

Đợi biết được bí mật này, Quân Tiêu Dao cũng có thể một chưởng chụp chết con kiến đó.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao trở về đình viện, bỗng có tiếng đàn róc rách vang lên.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao dời đi.

Chỉ thấy trên đỉnh một lầu các, một nữ tử áo xám phong hoa tuyệt đại đang ngồi xếp bằng đánh đàn.

Ánh trăng rằm làm nữ tử nổi bật giống như tiên trong tranh vẽ.

Áo xám tuy không hoa lệ, lại không cách nào che giấu vẻ đẹp tuyệt đại của nàng.

Đó là A Cửu.

Quân Tiêu Dao yên lặng đứng tại chỗ lắng nghe, cũng không quấy rầy.

Cầm khúc này không có sự nhu nhược của nữ tử, ngược lại mang theo một cảm giác dũng mãnh.

Hắn như nhìn thấy từ cầm khúc, một bóng dáng bạch y tuyệt thế đứng sừng sững trong thiên địa.

Ngài như tản bộ nơi sân vắng, đè ép Thái Cổ hoàng tộc, đánh ngang cấm khu sinh mệnh.

Phía sau bóng dáng kia còn có tám hình hài tuyệt thế, trấn áp một phương, uy nghi thiên hạ.

Cảnh tượng này chắc chính là phụ thân hắn - Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối và Thần Vương Bát Bộ Chúng dưới trướng.

Một khúc vừa dứt, Quân Tiêu Dao vẫn đang nhắm mắt dư vị.

Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra.

“Quân mỗ vẫn cho rằng, cầm nghệ của mình không tính là thiên hạ vô song, nhưng cũng coi như số một, mãi đến khi nghe xong tiếng đàn của tiền bối, mới cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng.”

“Cầm khúc của tiền bối đã có thể dung nhập chuyện xưa vào trong đó.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.

A Cửu nhìn nhìn Quân Tiêu Dao, có gió nhẹ phất qua, thổi bay một chút tóc đen trước mặt nàng, lộ ra non nửa dung nhan tuyệt thế trong trẻo.

“Thiếu chủ chớ nói như thế, trực tiếp gọi A Cửu là được.”

Tuy bàn về bối phận, thực lực, không biết A Cửu cao hơn Quân Tiêu Dao bao nhiêu, nhưng lời nói của nàng lại cực kỳ khiêm tốn cung kính, tự nhận mình mang thân phận hộ đạo nhân.

Chỉ vì Quân Tiêu Dao là con nối dõi duy nhất của chủ thượng.

“A... Cửu.” Quân Tiêu Dao cũng có chút không quen.

Dù sao thân phận của A Cửu cũng quá cao.

Tuy nàng không phải người của Quân gia, nhưng bởi vì là người theo đuổi của Quân Vô Hối nên cũng có địa vị rất cao ở Quân gia.

Đừng nói là làm hộ đạo nhân, bình thường xảy ra chuyện gì, Quân gia cũng sẽ không đi quấy rầy A Cửu, mọi chuyện đều để nàng tùy tâm sở dục.

Mà lần này, A Cửu lại chủ động yêu cầu muốn trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.

Cả những tộc lão của Quân gia cũng rất giật mình bất ngờ.

Bởi vì trước đó, Trọng Đồng Giả Đệ Nhất Tự Liệt Quân gia có uy danh hiển hách từng muốn thỉnh A Cửu rời núi, trở thành sư tôn của hắn.

Không sai, thậm chí Đệ Nhất Tự Liệt cũng không dám mong để A Cửu trở thành hộ đạo nhân của mình.

Chỉ cần có thể trở thành sư tôn thì Trọng Đồng Giả đã thấy đủ.

Bởi vì A Cửu cũng có được trọng đồng, làm sư tôn của Trọng Đồng Giả thì quá thích hợp.

Nhưng A Cửu cự tuyệt, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện trở thành sư tôn của Trọng Đồng Giả.

Mà hiện tại, nàng lại chủ động muốn làm người theo đuổi của Quân Tiêu Dao.

Chênh lệch thái độ cũng quá lớn.

Nghe Quân Tiêu Dao gọi mình là A Cửu, khóe môi A Cửu nhếch lên một ý cười nhàn nhạt.

Nụ cười tuyệt sắc khuynh tẫn thiên hạ.

Tuy là loại thẳng nam sắt thép miễn dịch với sắc đẹp như Quân Tiêu Dao cũng hơi ngây người một chút.

Đồng thời trong đầu nảy lên một suy nghĩ cổ quái.

Không phải phụ thân hắn căn cứ vào giá trị sắc đẹp để lựa chọn bộ hạ đó chứ?

Hắn hơi lắc đầu, Quân Tiêu Dao biết suy nghĩ này thực vớ vẩn.

“Quá giống...” A Cửu bỗng nói.

Trong cặp trọng đồng có sao trời lưu chuyển, hỗn độn khép mở kia, giờ phút này lại mang theo một chút hồi ức.

Quân Tiêu Dao quá giống phụ thân hắn.

Cũng bạch y tuyệt thế, cũng siêu phàm tuyệt đại.

“A Cửu, rốt cục tình hình hiện tại của phụ thân ta là như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Hắn quá tò mò về chuyện này.

Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến phụ thân hắn phải rời đi?

A Cửu hơi lắc đầu và nói: “Nếu thân nhân không nói cho ngài biết thì A Cửu cũng không thể phụng cáo.”

“Nhưng thiếu chủ đừng vội, tin chắc không bao lâu sau, ngài nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của chủ thượng, không thua kém gì chủ thượng.” A Cửu nói.

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Vị nữ tử có thể tranh phong so đấui với Bàn Võ Thần Chủ này lại có thái độ thân thuộc mà khiêm nhường cung kính như vậy trước mặt hắn.

Quân Tiêu Dao biết, một phần nguyên nhân rất lớn trong đó là vì hắn là nhi tử của Quân Vô Hối.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.

Ngày sau tất nhiên hắn sẽ làm A Cửu toàn tâm toàn ý đi theo hắn, mà không phải vì nguyên nhân nào khác.

Mấy ngày sau đó, Quân Tiêu Dao vẫn luôn luyện hóa tiên nguyên.

Hơn năm mươi khối tiên nguyên lại giúp Quân Tiêu Dao rèn luyện thêm ba khối Đại La Tiên Cốt.

Mà toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, các tin tức về Quân Tiêu Dao sớm đã truyền khắp nơi nơi.

Sau đó lại có một đại sự chấn động lòng người được truyền ra.

Hết chương 149.
Chương 150

Quân gia phái ra quân đội và một đám tộc lão, thậm chí cả cường giả chí tôn để đi tiêu diệt U Minh Thiên.

Thân là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy của Hoang Thiên Tiên Vực, U Minh Thiên xuất quỷ nhập thần, căn bản không có cứ điểm cố định.

Bọn họ như Tử Thần nấp trong bóng đêm, người bình thường căn bản không bắt được tung tích.

Cũng từng có thế lực bất hủ vì hậu bối bị U Minh Thiên ám sát nên muốn trả thù.

Cuối cùng chẳng những không hoàn toàn trừ tận gốc U Minh Thiên, ngược lại còn bị U Minh Thiên huyết tinh trả thù, hậu bối đệ tử thương vong vô số.

Nhưng lần này, không chỉ có Quân gia hành động.

Hoang cổ Khương gia - quái vật khổng lồ này cũng xuất lực.

Dù sao Quân Tiêu Dao cũng coi như một nửa người Khương gia.

Quân gia mời được một vị cường giả am hiểu suy tính thiên cơ của Khương gia, tính ra các cứ điểm của U Minh Thiên.

Sau đó Quân gia cường thế ra tay, nhổ tận gốc toàn bộ U Minh Thiên!

Thậm chí vài sát thủ chí tôn đỉnh cao của U Minh Thiên cũng bị đám người Thập Bát Tổ của Quân gia chém giết.

Trong nhất thời, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực chấn động.

Tuy U Minh Thiên không phải thế lực bất hủ, nhưng cũng xem như một trong những thế lực mạnh nhất nằm dưới thế lực bất hủ.

Mà một thế lực khủng bố như vậy lại bị Quân gia nhổ tận gốc chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả thành viên U Minh Thiên đều bị tàn sát sạch sẽ.

Tư thái cường thế này làm mọi người nhận thức được thêm sự cường đại của Quân gia.

Ai ai cũng biết không thể tùy tiện trêu chọc Thần Tử của Quân gia.

Quân gia không để bụng những thiên kiêu cùng thế hệ tranh chấp.

Nhưng nếu sử dụng các loại quỷ kế để hãm hại Quân Tiêu Dao, vậy nghênh đón sẽ là sự trả thù khủng bố của Quân gia.

Mấy ngày sau Quân Tiêu Dao mới biết được tin tức này.

Hắn tấm tắc cảm thán.

Đây là chỗ tốt khi sinh ra trong gia tộc đỉnh cấp.

Không cần sợ thế lực nào uy hiếp, cũng không sợ cổ lão nào gây bất lợi với mình.

Quân Tiêu Dao chỉ cần thanh thản ổn định tu luyện, tiếp tục vô địch, đẩy ngang thiên kiêu vạn tộc là được rồi.

Mà đúng lúc này, ngọc giản truyền tin bỗng có phản ứng.

Quân Tiêu Dao lấy ra, trong đó truyền đến giọng nói của Quân Trượng Kiếm.

“Thần Tử, ngài nhất định không thể tin được Tiêu Trần kia làm chuyện táng tận thiên lương gì đâu!”

Kế tiếp, từng cảnh tượng huyết tinh mà tàn nhẫn truyền tới phía Quân Tiêu Dao.

Trong cảnh tượng đó, một rồi lại một thôn trang bị tàn sát sạch sẽ.

Tiêu Trần đầy người máu me, trên mặt mang theo nụ cười ma quỷ dữ tợn.

Ở bên cạnh hắn ta có rất nhiều thi thể đang nằm, nam nữ già trẻ đều có.

Bởi vì Quân Trượng Kiếm không thể rút dây động rừng, cho nên chỉ đứng đằng xa ghi lại, sau đó truyền cho Quân Tiêu Dao.

“Xem ra mức độ điên cuồng của Tiêu Trần này còn vượt qua dự đoán của ta, mục đích của hắn là gì chứ?” Quân Tiêu Dao suy nghĩ rồi nói.

Hành động này rất giống một nghi thức hiến tế.

Là muốn triệu hồi ra đại tà thần sao?

“Mặc kệ thế nào, cảnh tượng như vậy nên để Võ Minh Nguyệt nhìn thấy.”

“Nhìn xem Tiêu Trần chính nghĩa thiện lương, kiên cường bất khuất trong cảm nhận của nàng ta rốt cục có bộ mặt thật ra sao.”

….

Quân Tiêu Dao khẽ cười.

Để Võ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng nàng sẽ không chấp nhận nổi.

Dù sao trong cảm nhận của Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần luôn là một thanh niên dương quang kiên cường, hăng hái hướng về trước kia.

Nhưng hiện tại thanh niên dương quanh kia lại làm ra chuyện của ác quỷ.

Chuyện này sẽ đánh nát ảo tưởng tốt đẹp trong lòng Võ Minh Nguyệt.

Nhưng Quân Tiêu Dao không để bụng cảm nhận của nàng ta.

Hắn muốn đánh nát ảo tưởng trong lòng Võ Minh Nguyệt, bằng không thì làm sao khống chế nàng?

Chờ đến khi đáy lòng Võ Minh Nguyệt không còn lại gì, bóng dáng của Quân Tiêu Dao nhất định sẽ khắc thật sâu vào lòng nàng.

“Ta làm như vậy có xấu quá hay không?” Quân Tiêu Dao sờ sờ cằm.

Ai chơi chiến thuật tâm cũng dơ, lời này thật không sai.

Bởi vì hắn đã gieo nô ấn trong thần cung của Võ Minh Nguyệt.

Cho nên tâm niệm của Quân Tiêu Dao vừa động, đã lập tức thông báo Võ Minh Nguyệt tiến đến.

Không bao lâu sau, Võ Minh Nguyệt đã đi tới đình viện của Quân Tiêu Dao.

Nàng đang mặc bộ váy lụa vẫn thường mặc, dáng người cao gầy yểu điệu, đồi núi no đủ, eo ngọc tinh tế, mông vểnh cong cong.

Dung nhan thì càng không cần nhiều lời, mắt như hồ thu, mặt mày như họa, da như ngưng chi.

Giờ phút này giữa mày liễu của Võ Minh Nguyệt ngưng kết chút u sầu nhàn nhạt, càng tăng thêm vài phần động lòng người, nhìn thấy mà thương.

Chỉ sợ không có một nam tử nào thấy Võ Minh Nguyệt mà không tâm động.

Đương nhiên, ngoại trừ Quân Tiêu Dao.

Trong mắt hắn lộ ra một tia nghiền ngẫm, lạnh nhạt nói: “Biết kêu ngươi tới làm gì không?”

“Làm gì?” Võ Minh Nguyệt khó hiểu.

“Tự mình xem.” Quân Tiêu Dao ném ngọc giản ra.

Đủ loại cảnh tượng hiện hóa ra, triển lộ trước mặt Võ Minh Nguyệt.

“Đây là cái gì...” Võ Minh Nguyệt vừa dứt lời thì đã thấy được cảnh tượng bên trong, Tiêu Trần đầy mặt là máu, dữ tợn như quỷ.

Trong nháy mắt, hô hấp của nàng như ngừng lại.

Đại não nàng lập tức trống rỗng

Toàn bộ thân thể mềm mại giống như đọng lại, cứng còng tại chỗ.

Đôi mắt mỹ lệ mang theo cảm xúc sợ hãi chậm rãi trợn to, sắc mặt tái nhợt như tờ.

Đó là một gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ.

Cho nên sau một lúc lâu Võ Minh Nguyệt cũng không tỉnh táo lại nổi.

Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt nhìn như vậy, tâm cảnh không hề gợn sóng.

“Cái này... Đây là cái gì, Quân Tiêu Dao, vì sao ngươi lại lấy vật này lừa gạt ta?” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt trắng bệch, như quét một tầng sơn.

Thậm chí nàng còn quên kêu chủ nhân mà gọi thẳng tên Quân Tiêu Dao ra.

Thể hiện sự hỗn loạn và kinh hoàng trong nội tâm nàng cao đến mức nào.

Sao người kia có thể là Tiêu Trần?!

Quân Tiêu Dao cũng không ngại, cười khẽ và nói: “Bản Thần Tử còn không đến mức vì một vụ đánh cược mà lừa gạt ngươi.”

“Không... Nhất định là ngươi đang lừa ta, sao người này có thể là Tiêu Trần?”

“Chàng ấy sẽ không lạm sát kẻ vô tội, trừ phi thật sự là người có tội!”

Võ Minh Nguyệt không thể tin mà gào rống, trên chiếc cổ ngọc bạch cũng lộ ra một ít gân xanh.

“Người có tội? Những thôn dân vô tội đó đều có tội sao, những hài đồng đó cũng có tội sao?” Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói.

Võ Minh Nguyệt vẫn không tin.

Quân Tiêu Dao đã sớm dự đoán được điều này, hắn đứng dậy và nói: “Nếu không tin, vậy đi xem đi.”

Trước đó Quân Tiêu Dao bảo Quân Trượng Kiếm truyền địa điểm cho hắn.

Cũng may Tiêu Trần không cách nơi này quá xa.

Hắn chỉ cần xông thẳng qua đó là được.

Cửu Đầu Sư Tử nhảy lên, Quân Tiêu Dao dùng một tay nâng thân thể mềm mại của Võ Minh Nguyệt, cùng bước lên sau lưng Cửu Đầu Sư Tử.

Nó giẫm chân sau một cái, lập tức lao ngang qua vòm trời, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Tổ tiên của Cửu Đầu Sư Tử từng là tọa kỵ, tất nhiên tốc độ lên đường cũng không chậm.

...

Hết chương 150.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom