• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 154-156

Chương 154

Nếu hỏi trước khi thanh danh của Quân Tiêu Dao vang dội thì thiên kiêu nổi tiếng nhất của Quân gia là ai.

Không ai khác chính là Đệ Nhất Tự Liệt, Trọng Đồng Giả, Quân Lăng Thương!

Thập Đại Tự Liệt được tuyển chọn ra từ hàng ngàn hàng vạn kiêu tử của Quân gia.

Mỗi một người đều mang một tài năng riêng, có thể là mang thể chất đặc thù, hoặc được truyền thừa cấm kỵ, thực lực đủ để quét ngang tứ phương.

Mà giữa Thập Đại Tự Liệt, có xếp hạng càng cao thì thực lực cũng nhân lên gấp bội.

Ví dụ như Đệ Ngũ Tự Liệt Quân Vạn Kiếp có thể dễ dàng đánh bại Đệ Thập Tự Liệt Quân Trượng Kiếm.

Mà các Tự Liệt xếp hạng đằng trước cũng có thể dễ dàng đánh bại Quân Vạn Kiếp.

Bởi vậy có thể suy luận ra, Trọng Đồng Giả Quân Lăng Thương xếp hạng đệ nhất rốt cục mạnh tới mức độ nào.

Nếu hắn đối đầu với Quân Vạn Kiếp, phỏng chừng cũng không cần dùng mấy chiêu.

Giống như lúc trước Quân Tiêu Dao nghiền áp Quân Vạn Kiếp vậy.

Trọng Đồng Giả trở về làm cả Quân gia lại vang lên tiếng ồn ào.

Rốt cuộc trước kia Quân Lăng Thương vẫn luôn rèn luyện trong một cấm địa thượng cổ khủng bố.

Cường giả Thông Thiên Cảnh, thậm chí Thần Hỏa Cảnh bình thường cũng không dám tùy tiện đặt chân vào cấm địa này.

Nhưng Quân Lăng Thương lại nán lại trong đó rất lâu.

Nếu không phải mệnh bài của Quân Lăng Thương không vỡ vụn, người của Quân gia thật sự cho rằng hắn đã ngã xuống trong đó.

Trước sơn môn Quân gia, vô số tộc nhân của Quân gia xuất hiện, trên mặt đều mơ hồ mang theo kích động.

Dù sao đây chính là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, có địa vị phi phàm.

Rất nhiều người không có cả tư cách gặp mặt một lần.

Hơn nữa, khi Quân Lăng Thương mười tuổi, cũng từng tổ chức yến hội thanh thế to lớn, mời khách nhân khắp tứ phương.

Có thể nói, nếu không có Quân Tiêu Dao thì Quân Lăng Thương sẽ là trụ cột mà Quân gia dốc sức bồi dưỡng.

Đương nhiên, hiện tại vẫn là thế.

Phía trên vòm trời, một con dị thú giống như kỳ lân màu tím đạp không mà đến, dưới chân có mây tía cuộn trào.

Một bóng dáng trẻ tuổi mà thon dài, lạnh nhạt đứng trên đó.

Đó là một thanh niên phong thần tuấn dật, thần thái anh tuấn.

Chung quanh hắn có mây khói lượn lờ, muôn hình vạn trạng, có long tư phượng biểu, giờ phút này đạp trên người dị thú kỳ lân, giống như thần vương hạ giới, tuần du bát phương!

Hai mắt hắn bị một mảnh vải màu đen che lại, trên đó có phù văn phong ấn màu vàng nhạt.

Chỉ một chút khí tức mơ hồ tiết lộ ra cũng khiến lòng người run sợ.

“Ồ... Thật sự là Lăng Thương đại nhân, ngài ấy thật sự trở về!”

“Đó là một con kỳ lân sao, khí tức quá khủng bố!”

“Không phải, hẳn là kỳ lân thú có được huyết mạch kỳ lân, nhưng cũng rất cường đại, thiên kiêu bình thường khó có thể hàng phục.”

Quân Lăng Thương buông xuống với tư thái này, khiến rất nhiều người của Quân gia chấn động, tâm thần kích động.

“Thật tốt quá, Quân gia chúng ta không chỉ có Thần Tử đại nhân, còn có Lăng Thương đại nhân, thế hệ trẻ Tiên Vực còn ai là đối thủ của Quân gia nữa?” Có thiên kiêu tuổi trẻ của Quân gia nhịn không được mà rống to.

Nhưng mà, trong mắt một ít tộc lão Quân gia lại mơ hồ lộ ra chút sầu lo.

Bởi vì họ biết, Quân Lăng Thương đã từng muốn A Cửu trở thành sư tôn của mình.

Nhưng A Cửu cự tuyệt.

Hiện giờ, A Cửu lại trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.

Lấy sự cường thế và địa vị cao của Quân Lăng Thương, hắn sẽ cam tâm sao?

Có sinh khúc mắc trong lòng hay không?

Thật ra Quân gia cũng không bài xích đệ tử môn hạ đấu tranh, nhưng tiền đề là không thể quá mức.

“Lăng Thương đại nhân!”

Lúc này, sâu trong Quân gia có hai ánh lưu quang lao vút ra.

Trong đó hiển lộ bóng dáng một nam một nữ.

Một nam tử người mặc đạo bào mộc mạc, trong tay nâng một trận bàn bát quái.

Hắn là Đệ Lục Tự Liệt của Quân gia, Quân Đạo Lâm.

Lúc hắn giáng sinh, trong cơ thể trời sinh có chứa một cổ thánh binh, chính là trận bàn bát quái, cũng chính là vật trong tay hắn.

Quân Đạo Lâm am hiểu trận pháp.

Mà nữ tử còn lại thì mặc cung váy màu đỏ, dung mạo xinh đẹp diêm dúa, mang theo một cảm giác mị hoặc.

Nàng tên là Quân Tích Ngọc, chính là Đệ Bát Tự Liệt của Quân gia.

Quân Tích Ngọc trời sinh có mị cốt, am hiểu ảo thuật thần hồn.

Nghe đồn nàng chỉ cần nhìn một cái đã đủ để một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh không còn sức phản kháng, trở thành bề tôi dưới làn váy của mình.

Mà giờ phút này, Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc, hai thiên kiêu địa vị phi phàm này lại trực tiếp tiến lên, chắp tay trước Quân Lăng Thương.

Nếu là người không biết, còn tưởng rằng bọn họ là người theo đuổi của Quân Lăng Thương.

Mà sự thật cũng như thế.

Quân Lăng Thương lấy thực lực cường đại thuyết phục bọn họ cam nguyện đi theo.

Giống như Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng và Quân Vạn Kiếp tự nguyện đi theo Quân Tiêu Dao vậy.

“Không cần đa lễ.” Quân Lăng Thương hơi xua tay.

Tuy đôi mắt hắn bị vải đen che lại để phong ấn trọng đồng, nhưng vẫn có thể lấy thần niệm cường đại tra xét tứ phương.

“Lăng Thương đại nhân, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Quân Đạo Lâm nói.

“Trở về rồi nói sau.” Quân Lăng Thương xua xua tay.

Một tộc lão nhất mạch của hắn cũng tiến đến tiếp dẫn.

Quân gia đang bình tĩnh lại vì sự trở về của Quân Lăng Thương mà náo nhiệt lên lần nữa.

Mà bên kia, bốn người Quân Linh Lung, Quân Trượng Kiếm đang tụ tập với nhau.

“Các ngươi nói xem, Quân Lăng Thương có vì chuyện của A Cửu tiền bối mà xung đột với công tử không?” Quân Linh Lung hơi lo lắng mà nói.

Quân Lăng Thương cũng không phải tiểu nhân vật.

Những kẻ địch trước nay mà Quân Tiêu Dao đối mặt, có thể nói không ai có thể thật sự so được với Quân Lăng Thương.

Đổi là Quân Lăng Thương thì cũng có thể nhẹ nhàng trấn áp bọn họ.

“Hẳn không đến mức, dù thế nào Quân Lăng Thương cũng là người trong nhà, khác với người ngoài.” Quân Tuyết Hoàng cũng không nghĩ vậy.

“Tuy sẽ không quá phận, nhưng tranh đấu vẫn sẽ có, nhưng ta sẽ kiên định đứng ở phe Thần Tử.” Quân Trượng Kiếm thề thốt son sắt mà nói.

Hết chương 154.
Chương 155

Hiện giờ, toàn bộ Thập Đại Tự Liệt Quân gia như chia thành ba trận doanh.

Một bên thuộc về Linh Hào Tự Liệt Quân Tiêu Dao.

Một bên quy thuận Đệ Nhất Tự Liệt Quân Lăng Thương.

Còn lại là đám người Đệ Nhị Tự Liệt, Đệ Tam Tự Liệt không rõ thái độ, không can thiệp cả hai bên.

Mà phía trên thần đảo của Quân Lăng Thương, nhất mạch tộc lão của hắn và đám người Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc đang tề tụ với nhau.

Bởi vì Quân Lăng Thương luôn chuyên tâm rèn luyện trong cấm địa thượng cổ, cho nên hắn cũng không biết những tin tức gần đây.

Sau khi nghe kể về đủ loại sự tích của Quân Tiêu Dao, Quân Lăng Thương âm thầm cảm thán.

Quân gia lại xuất hiện một yêu nghiệt không kém gì hắn.

Nhưng mà, khi hắn nghe đến chuyện A Cửu ra mặt cho Quân Tiêu Dao ở hoàng đô thần triều.

Mọi người ở đây có thể cảm nhận được khí tức của Quân Lăng Thương hơi rối loạn.

Khí cơ tản mát ra trong nháy mắt đó khiến các Tự Liệt Quân Đạo Lâm đều sinh ra cảm giác run rẩy trong lòng.

Nhưng chỉ chớp mắt Quân Lăng Thương đã khôi phục bình tĩnh.

“Phải không, A Cửu trở thành hộ đạo nhân của đường đệ.” Quân Lăng Thương lẩm bẩm tự nói.

Bởi vì hai mắt hắn bị vải đen che lại, cho nên mọi người ở đây không nhìn thấy ánh mắt hắn.

Nhất mạch của Quân Lăng Thương và Quân Tiêu Dao có quan hệ huyết mạch tương đối gần.

Cho nên hắn cũng gọi Quân Tiêu Dao là đường đệ.

Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc liếc nhìn nhau một cái, đều ngậm miệng lại.

Bọn họ cũng mơ hồ biết, hình như Quân Lăng Thương không chỉ đơn giản muốn A Cửu làm sư tôn mà thôi.

“A Cửu trở thành hộ đạo nhân của đường đệ ta, một mặt là vì thiên tư của đường đệ, mặt khác cũng là do thân phận của hắn.”

Quân Lăng Thương nhìn nhận sự việc rất thấu đáo, nhìn một cái đã hiểu.

Chỉ là...

Trong lòng khó tránh khỏi có chút vướng mắc.

….

Hắn thân là Đệ Nhất Tự Liệt, cũng từng cung cung kính kính mà thỉnh cầu A Cửu trở thành sư tôn của mình.

A Cửu cự tuyệt.

Nhưng hiện tại lại cam nguyện trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.

Đối đãi khác nhau như vậy cũng quá lớn.

Quân Lăng Thương thừa nhận hắn có chút ghen ghét.

Dù sao hắn cũng không thể quên.

Lúc hắn còn nhỏ, từng bị một tiếng đàn hấp dẫn, đi đến một đình viện hoang vắng, thấy được bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ đánh đàn dưới ánh trăng kia.

Liếc mắt một cái đã khó có thể quên.

Cho dù sau đó Quân Lăng Thương có trọng đồng kinh thế, trở thành Đệ Nhất Tự Liệt thân phận cao cao tại thượng, nhưng trước sau gì hắn vẫn không quên được bóng hình xinh đẹp kia.

Mà nay, hắn rèn luyện trở về từ cấm địa thượng cổ.

Cho rằng rốt cuộc có tư cách có thể để A Cửu liếc nhìn hắn một cái, trở thành sư tôn của hắn.

Nào ngờ A Cửu đã sớm trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.

Đổi là ai cũng sẽ khó có thể chấp nhận.

Nhưng Quân Lăng Thương cũng không hổ là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, tính cách thâm trầm, như giếng cổ không gợn sóng.

Hắn cũng không có cảm xúc bạo nộ hay căm phẫn, ngược lại rất bình tĩnh.

Quân Đạo Lâm lại bắt đầu phun nước đắng với Quân Lăng Thương.

“Lăng Thương đại nhân, ngài không biết đó thôi, gia tộc không khỏi quá thiên vị Thần Tử, lần trước ta muốn đi lãnh mười khối tiên nguyên, kết quả lão nhân trong tộc nói phải nhường cho Thần Tử tu luyện.”

Quân Đạo Lâm nghĩ đến đây thì có chút buồn bực.

Hắn muốn lấy mấy khối tiên nguyên đi thử nghiệm một trận pháp mới, kết quả bị báo cho biết, tiên nguyên phải giao hết cho Quân Tiêu Dao.

Điều này làm Quân Đạo Lâm thật câm nín, tốt xấu gì hắn cũng là một trong Thập Đại Tự Liệt, chẳng lẽ lại có đãi ngộ như thế này?

“Thật sự, gia tộc quá thiên vị Thần Tử, thậm chí một ít tài nguyên vốn thuộc về Lăng Thương đại nhân, cũng được giao cho Thần Tử hết \.” Ở bên cạnh, Quân Tích Ngọc cũng mở miệng nói, bênh vực thay cho Quân Lăng Thương.

Sự sùng bái của nàng đối với Quân Lăng Thương tương đương với mức độ tôn sùng của Quân Linh Lung và Quân Tuyết Hoàng dành cho Quân Tiêu Dao.

Nàng thật sự cho rằng Quân Lăng Thương chính là cường giả tuổi trẻ đệ nhất trên Tiên Vực.

Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng còn kém xa.

“Vậy thật sự cũng không ổn lắm.” Quân Lăng Thương thản nhiên nói.

“Cho nên Lăng Thương đại nhân, ngài thật vất vả mới trở lại, nhất định phải đè áp uy phong của Thần Tử, đừng để gia tộc quá thiên vị hắn.” Quân Đạo Lâm nói.

Quân Lăng Thương lạnh nhạt nói: “Ý các ngươi là muốn ta đi chèn ép đường đệ?”

Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc đều yên lặng không nói, nhưng hiển nhiên là có ý này.

“Ngu xuẩn!” Sắc mặt Quân Lăng Thương hơi lạnh đi, hắn quát lớn.

Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc đều ngẩn người, nhất thời không phục hồi tinh thần.

“Gia tộc bồi dưỡng những Tự Liệt các ngươi là để các ngươi lục đục với nhau sao?” Quân Lăng Thương lạnh giọng trách cứ.

“Nhưng Lăng Thương đại nhân...” Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc còn muốn phản bác một chút.

Bọn họ cảm thấy, Quân gia quá thiên vị Quân Tiêu Dao, bất công với Quân Lăng Thương.

“Tranh đấu thì được, nhưng cái các ngươi nên tranh là đi giết Thái Cổ hoàng tộc, là đi tranh phong với những thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia khác, mà không phải đấu tranh nội bộ.” Quân Lăng Thương đứng dậy, vẻ mặt thật lạnh nhạt.

“Ta thực thất vọng với các ngươi.” Quân Lăng Thương quay người đi, khoanh tay mà đứng.

“Thỉnh Lăng Thương đại nhân thứ tội!” Hai người vội vàng khom người bái lạy.

Tộc lão nhất mạch này thấy thế cũng không khỏi tấm tắc cảm thán.

Quân Lăng Thương không hổ là nhân vật dẫn đầu có thể đảm đương Đệ Nhất Tự Liệt.

Thử nghĩ một chút, đường đường là Hoang Cổ Quân gia, sao có thể để một thiên kiêu tâm tư bất chính, tính cách bất thường làm dê đầu đàn chứ?

“Biết sai là được rồi, không có lần sau.” Giọng điệu của Quân Lăng Thương hơi hòa hoãn lại.

Lúc này hai người mới đứng dậy.

Chẳng qua, Quân Tích Ngọc không những không cảm thấy ủy khuất, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Quân Lăng Thương càng thêm sùng bái.

Đây mới là nhân vật dẫn đầu chân chính của Quân gia, trí tuệ rộng lớn như biển cả.

So ra thì tuy tính cách của Quân Tiêu Dao cũng khí phách siêu tuyệt, nhưng không khỏi có chút ích kỷ, luôn chỉ suy nghĩ cho bản thân, thậm chí cả tiên nguyên cũng không để lại cho bọn họ một chút.

Nghĩ đến đây, Quân Tích Ngọc vẫn cảm thấy bất bình cho Quân Lăng Thương.

Vì sao Linh Hào Tự Liệt không phải là Quân Lăng Thương, mà là Quân Tiêu Dao chứ?

“Đường đệ kia của ta còn đang bế quan sao?” Quân Lăng Thương hỏi.

“Không sai.” Quân Đạo Lâm trả lời.

“Đáng tiếc, ta cũng muốn gặp một lần, xem là nhân vật như thế nào.” Quân Lăng Thương khẽ lắc đầu.

Nghe thấy lời này, dù là Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc, hay là tộc lão nhất mạch này cũng lộ ra vẻ mặt kinh sắc.

Xem ra cũng không phải Quân Lăng Thương từ bỏ tranh đấu với Quân Tiêu Dao.

A Cửu trước sau vẫn là cái gai cắm trong lòng hắn ta.

“Quân Tiêu Dao, ta sẽ đường đường chính chính mà chiến thắng ngươi, để A Cửu hiểu được, ai mới là người đáng để đi theo...” Quân Lăng Thương khoanh tay mà đứng, lẩm bẩm nói trong lòng.

Hắn ta sẽ không sử dụng thủ đoạn thấp kém hèn hạ nào.

Mà phải quang minh chính đại chiến thắng Quân Tiêu Dao.

Như vậy hắn mới có thể chứng minh bản thân với A Cửu.

Hết chương 155.
Chương 156

Tin tức Quân Lăng Thương trở lại Quân gia cũng truyền ra từ Quân gia.

Những thế lực đối địch với Quân gia, cả đám đều u sầu đầy mặt.

Chỉ một Quân Tiêu Dao cũng đã ép tới người ta không thở nổi, hiện giờ lại có thêm một Đệ Nhất Tự Liệt Trọng Đồng Giả.

Rất nhiều người đều cho rằng, có phải thế hệ trẻ Quân gia muốn đẩy ngang đương đại Tiên Vực hay không.

Mà phát sầu nhất trong đó không ai khác chính là Tổ Long Sào.

Thân là đối thủ lâu đời số một của Quân gia.

Tổ Long Sào lại liên tục thất lợi.

Long Tử Long Hạo Thiên bị giết, Long Bích Trì bị Quân Tiêu Dao làm sợ tới mức đạo tâm thiếu chút nữa tan nát, cả long cốt cũng bị Quân Tiêu Dao cướp đi.

Có thể nói là thê thê thảm thảm.

Ngặt nổi thiên kiêu ưu tú nhất Tổ Long Sào bọn họ là Long Ngạo Thiên vẫn đang bế quan.

Điều này làm thế hệ trẻ Tổ Long Sào căn bản không lấy ra được mấy người có thể đánh.

“Song long xuất thế, Tổ Long hưng thịnh, rốt cuộc tiên đoán kia có thật hay không?”

Thậm chí cả nội bộ Tổ Long Sào cũng có một ít trưởng lão bắt đầu hoài nghi.

Ngay vào lúc Tổ Long Sào sắp sầu trắng đầu.

Tại Hắc Mạc Châu, một trong ba ngàn đạo châu.

Một thanh niên cả người nhiễm máu giống như điên dại đang điên cuồng chạy về một hướng.

“Cuối cùng cũng gom đủ, Quân Tiêu Dao, ngươi chết chắc rồi, lúc này không ai cứu được ngươi!”

Thanh niên này chính là Tiêu Trần.

Sau khi Thanh Long Thượng Nhân cứu hắn ta thoát hỏi vòng vây, Tiêu Trần lại lên đường thu thập máu đồng nam đồng nữ, rất nhanh đã tìm đủ số lượng.

Hiện tại trong đầu Tiêu Trần chỉ có một ý niệm.

Chính là giết chết Quân Tiêu Dao!

“Ai...” Thanh Long Thượng Nhân cảm thán.

Một tiểu tử tốt đẹp sáng láng lại bị chỉnh thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này, thật khiến người ta cảm khái.

“Thần Tử Quân gia thật đáng sợ, cũng chỉ có quái thai cổ đại Tổ Long Sào mới có thể trấn trụ hắn.” Thanh Long Thượng Nhân nghĩ như vậy.

Chưa được mấy ngày, Tiêu Trần đã về tới cổ sào kia.

Trong nháy mắt hắn bước vào cổ sào, quái thai cổ đại đó đã cảm ứng được.

“A... Quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của bổn cung, phàm nhân, ngươi đã đến rồi...” Hiọng nữ trong trẻo lạnh lùng mang theo tiếng cười châm biếm vang lên.

Cứ như tất cả đều nằm trong tính kế và khống chế của ả.

“Ta mang thứ ngươi muốn đến, nhưng ta muốn ngươi đáp ứng một điều kiện trước.” Tiếng nói của Tiêu Trần khàn khàn, ánh mắt đỏ rực như máu, như muốn cắn xé người khác.

“Nói.” Giọng nữ lạnh nhạt phun ra một chữ.

“Ta muốn ngươi giúp ta giết chết Thần Tử đương đại của Quân gia, Quân Tiêu Dao!”

Từng câu từng chữ của Tiêu Trần như chém đinh chặt sắt!



“Thần Tử Quân gia, Quân Tiêu Dao?”

Giọng nữ kia mang theo chút nghi hoặc.

Ả là quái thai cổ đại trầm miên, hoàn toàn không biết gì đối với những chuyện đương đại.

Tất nhiên không có khả năng biết được các thiên kiêu đương đại.

Kế tiếp, Tiêu Trần dùng vài câu đơn giản để thuật lại tình hình đại khái.

“Thì ra là thế, Quân gia đương đại lại xuất hiện một Hoang Cổ Thánh Thể...” Giọng nữ kia lẩm bẩm.

Ả cũng biết đến Quân gia, dù sao cũng là đối thủ lâu đời của Tổ Long Sào, đã truyền thừa trên Tiên Vực vô số năm.

Ở kỷ nguyên trước khi ả trầm miên, Quân gia cũng đã đứng sừng sững ở Tiên Vực trăm triệu năm, vẫn luôn huy hoàng, chưa bao giờ xuống dốc.

“Thế nào, có chấp nhận không, được thì ta sẽ giúp ngươi vận chuyển trận pháp giải phong.” Tiêu Trần nói với giọng khàn khàn.

“Không ngại, Hoang Cổ Thánh Thể mà thôi, huy hoàng vào thời thái cổ, thậm chí có thời gian đã trở thành thể chất đỉnh cấp xếp hạng thứ ba, nhưng bây giờ thì đã sớm xuống dốc.”

Giọng nữ nói kia mang theo một chút khinh thường.

Đây không phải là kiêu căng ngạo mạn, mà sự thật là như thế.

“Rất có thể Quân Tiêu Dao kia đã đánh vỡ một sợi gông xiềng.” Tiêu Trần nhíu mày.

Hắn ta sợ quái thai cổ đại này khinh địch, đến lúc đó lại thua trong tay Quân Tiêu Dao, vậy Tiêu Trần thật sự sẽ tức giận đến hộc máu mà chết.

“Phàm nhân, hạng như ngươi có thể cân nhắc năng lực của bổn cung?” Giọng nữ kia mang theo chút không kiên nhẫn lạnh lẽo.

Thân phận địa vị của nàng cao quý đến mức nào, tôn xưng của nàng ở thời đại trước kia gần như là vô địch.

Sao có thể để ý một thánh thể đã xuống dốc?

“Hy vọng ngươi đừng đổi ý.” Tiêu Trần nói.

“Bổn cung không lật lọng giống Nhân tộc các ngươi.” Giọng nữ lạnh nhạt nói.

Tiêu Trần nghe vậy thì mới lấy ra tinh huyết mà mình tìm được, bắt đầu làm theo chỉ thị của quái thai cổ đại kia, đổ vào trận pháp.

Sau khi rót tinh huyết vào, toàn bộ cổ sào bắt đầu rung động.

Sau đó khắp cả núi non đều bắt đầu nổ vang chấn động.

Đến cuối cùng, chấn động này đã truyền khắp toàn bộ Hắc Mạc Châu.

Toàn bộ Hắc Mạc Châu đều run lên, kinh động rất nhiều tu sĩ và cường giả.

“Sao lại thế này, vì sao lại xảy ra chấn động lớn như vậy?”

“Là có thần bảo xuất thế sao, hay là chí tôn trầm miên nào thức tỉnh rồi?”

Rất nhiều tu sĩ kinh hãi, cảm thấy trời đất sắp thay đổi.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Tiêu Trần trong cổ sào cũng đột biến.

Uy thế giải phong này gây nên động tĩnh quá lớn, quả thực như một vị chí tôn xuất thế.

Tiêu Trần mơ hồ cảm thấy có phải mình đã làm sai hay không.

Dù sao hắn cũng là Nhân tộc, mà quái thai cổ đại kia lại là Thái Cổ hoàng tộc.

Hiện giờ những quái thai cổ đại còn lại chưa xuất thế, có thể nói quái thai cổ đại của Tổ Long Sào đã nhất kỵ tuyệt trần(1), rất có khả năng sẽ đè ép thế hệ trẻ trên toàn bộ Tiên Vực.

(1) Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường, khiến người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.

Không ai là đối thủ của ả.

Nhưng nghĩ đến Quân Tiêu Dao, một ít áy náy còn lại trong lòng Tiêu Trần cũng hoàn toàn bị hủy diệt.

“Muốn trách thì trách Quân Tiêu Dao kia, nếu không phải hắn thì Tiêu Trần ta đâu còn đi đến bước đường này!” Ánh mắt Tiêu Trần thật dữ tợn lạnh lẽo, không có chút hối hận nào.

Mà lúc này, bốn phía tòa cổ sào đều bắt đầu vỡ ra.

“Tiêu Trần, nơi đây sắp sụp đổ rồi.” Thanh Long Thượng Nhân nhắc nhở.

Thân thể Tiêu Trần chợt lóe, trực tiếp rời khỏi cổ sào.

Nhưng sau khi rời khỏi nơi đó, vẻ mặt Tiêu Trần dại cả ra.

Cả tòa núi non gần như đã nứt toạc, một Long Cung kim bích huy hoàng tràn ngập thần huy long khí trực tiếp chậm rãi mọc lên từ mặt đất.

“Đây là nơi trầm miên của quái thai cổ đại sao?” Tiêu Trần trợn tròn mắt.

Dùng tầm mắt của hắn ta thì căn bản không thể tưởng tượng đây là loại bút tích thế nào.

Hết chương 156.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom