• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 170-172

Chương 170

“Công tử, sao nàng lại như vậy?” Bên kia, Quân Linh Lung cũng cực kỳ bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to.

Quan hệ giữa Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt trừ bản thân họ ra thì chỉ có Quân Trượng Kiếm hay biết.

“Nói ra thì rất dài, nhưng Minh Nguyệt là người có thể tin tưởng.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Nghe thấy lời này, Võ Minh Nguyệt lộ ra một ý cười động lòng người.

Có thể được Quân Tiêu Dao tin tưởng, khiến nàng cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Quân Linh Lung lại không vui vẻ nổi, trong mắt mơ hồ có chút căm thù.

Nàng đã nhận ra một chút uy hiếp.

“Hình như Âm Dương Thánh Tử ngoài cửa có ý với ngươi đấy.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.

Tuy rằng cách căn phòng, nhưng Quân Tiêu Dao cũng có thể biết được tình huống bên ngoài.

Vị Âm Dương Thánh Tử kia có chỗ dựa là Âm Dương Giáo, còn là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.

Trước kia Thánh Linh Thư Viện truyền ra tin tức, nói không chào đón Quân Tiêu Dao đến, trong đó tất nhiên cũng có đám người Âm Dương Thánh Tử quạt gió thêm củi.

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì trong lòng ngọt ngào, thầm nghĩ: “Chủ nhân đang ghen sao?”

Nhưng nàng cũng lập tức tỏ thái độ: “Chủ nhân quá lo lắng, Minh Nguyệt cũng chưa từng liếc nhìn Âm Dương Thánh Tử gì kia cái nào.”

“Hừm.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

Võ Minh Nguyệt là món đồ chơi trong tay hắn, còn có tác dụng với hắn, há có thể tùy tiện để người khác nhúng chàm.

“Đúng rồi, chủ nhân, Minh Nguyệt còn mang đến cho ngài hơn một trăm tiên nguyên, ta chỉ có thể gom được bao nhiêu đây thôi.” Võ Minh Nguyệt rất thuận theo mà lấy ra tiên nguyên trong pháp khí không gian.

Mặc dù lấy thân phận trưởng công chúa của nàng, muốn gom đủ nhiều tiên nguyên như vậy cũng không phải chuyện dễ.

Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Hắn còn chưa lợi dụng Võ Minh Nguyệt mà Võ Minh Nguyệt đã tự động đảm nhiệm công cụ.

“Rất tốt, đa tạ.” Quân Tiêu Dao thu hồi tiên nguyên, thuận tay sờ sờ mái tóc đen mượt mà của Võ Minh Nguyệt.

Võ Minh Nguyệt hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, trong lòng ngọt ngào.

Quân Linh Lung bên cạnh càng nhìn càng cảm thấy tức ngực, nàng đứng phía sau Quân Tiêu Dao, vươn tay ngọc ra, dịu dàng nói: “Công tử, Linh Lung bóp vai cho ngài.”

Võ Minh Nguyệt thì đặt tay lên chân Quân Tiêu Dao và nói: “Chủ nhân, Minh Nguyệt đấm chân cho ngài.”

“Khụ...”

Dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó làm bộ không thèm để ý.

Tại sao hắn cảm thấy như có Tu La tràng mở ra?

...

Mà phía bên kia, hội đấu võ cũng chuẩn bị bắt đầu.

Các thiên kiêu đều ngồi trên đài quan sát.

Mà một ít thiên kiêu có thân phận tôn quý thì ngồi trong phòng khách quý.

Ví dụ như Kim Sí Tiểu Bằng Vương Kim Liệt kia.

Hình thể gã cao lớn, anh tuấn thần võ, có mái tóc dài ánh vàng rực rỡ xỏa dài xuống.

Đôi mắt là đồng tử dựng thẳng kim sắc, giống như thú loại, mang theo một cảm giác dã tính, cực kỳ lãnh khốc.

Sau lưng gã cũng có một đôi cánh hoàng kim, mỗi một mảnh lông chim đều sắc bén giống như thần kiếm kim sắc.

“Lần này ta muốn thu một ít người theo đuổi cường đại, còn có Quân Tiêu Dao kia...” Kim Liệt nheo mắt lại, tỏa ra lãnh quang.

Quân Tiêu Dao hàng phục Cửu Đầu Sư Tử làm tọa kỵ khiến Kim Liệt cực kỳ khó chịu.

Nguyên nhân rất đơn giản, người ngoài nhắc tới Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp đều sẽ lập tức nghĩ đến Cửu Đầu Sư Tử và Kim Sí Đại Bằng.

Từ trước đến nay hai chủng tộc này có danh tiếng ngang nhau, nhắc tới một loài thì khó tránh sẽ nhắc tới loài còn lại.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao dùng Cửu Đầu Sư Tử làm tọa kỵ, Kim Sí Đại Bằng thì đứng ngang hàng với Cửu Đầu Sư Tử.

Vậy chẳng phải Kim Sí Đại Bằng cũng tương đương với tọa kỵ hay sao?

Đến lúc đó người ngoài nhắc tới Kim Sí Đại Bằng thì sẽ nói, loài này giống như nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử, đều là tọa kỵ.

“Hừ, Cửu Đầu Sư Tử kia thật là làm mất hết thể diện của Thái Cổ vương tộc ta!” Sắc mặt Kim Liệt trầm xuống.

Gã hạ quyết tâm, nhất định phải gặp mặt Quân Tiêu Dao trong Thiên Đạo Lâu diễn ra sau đó.

Thể diện của Thái Cổ vương tộc không thể bị mất!

“Các vị, hoan nghênh tới tham gia hội đấu võ do Vạn Bảo thương hội chúng ta tổ chức, hy vọng các vị đều có được thu hoạch, kiếm đầy bồn đầy chén.” Một lão giả chủ trì đi lên đài cao và nói.

Lão cũng không nói lời vô nghĩa, rất nhanh đã tiến vào chính đề.

Hai nô lệ bị xua đuổi lên.

Một tên cả người mọc đầy lông bờm, hình thể cực kỳ to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cầm một cây gậy xương màu trắng hếu.

“Thì ra là một Man tộc.” Một ít tu sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Man tộc cũng là một tộc đàn rất khổng lồ, có rất nhiều nhánh.

Thậm chí Man tộc cao đẳng có thể tu luyện man văn đặc thù, mượn dùng sức mạnh tự nhiên của thiên địa.

Tuy Man tộc này không phải Man tộc cao đẳng, nhưng thực lực cũng cực kỳ cường đại.

Mà nô lệ còn lại thì có dáng người cực kỳ khô quắt, gầy như que củi.

“Là Phong Ảnh tộc.” Một lão nhân nhận ra.

“Được rồi, các vị có thể đặt cược.” Lão giả chủ trì nói.

Quân Tiêu Dao tùy ý liếc nhìn đánh giá một cái.

Nhìn qua, cho dù là ở phương diện nào thì Man tộc cũng mạnh hơn Phong Ảnh tộc kia.

Hơn nữa Man tộc da dày thịt béo, phòng ngự cũng mạnh, mặc dù Phong Ảnh tộc chiếm ưu thế tốc độ, nhưng muốn tạo thành tổn thương trí mạng cho Man tộc thì cũng cực kỳ khó khăn.

Cho nên đa số mọi người đều đặt Man tộc.

“Mười tiên nguyên, đặt cho Phong Ảnh tộc.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Quân Linh Lung và Võ Minh Nguyệt đều hơi kinh hãi.

Vừa đặt đã là mười tiên nguyên, tuyệt đối là số tiền lớn.

Không cẩn thận một chút là có thể lỗ sạch vốn.

Đương nhiên, các nàng cũng không phản đối gì, lời nói của Quân Tiêu Dao chính là mệnh lệnh.

Nhưng kết quả lại nhanh chóng xuất hiện.

Cuối cùng, Phong Ảnh tộc kia lại kích hoạt sức mạnh huyết mạch, dùng một lưỡi dao gió sắc bén trực tiếp xuyên thủng ngực Man tộc.

“Chủ nhân thật quá lợi hại, tuệ nhãn như đuốc.” Võ Minh Nguyệt sùng bái mà nói.

“Chút tài mọn mà thôi.”

Lấy thiên phú hiện giờ của Quân Tiêu Dao, chưa bàn đến chuyện thấy rõ vạn vật, nhưng vẫn có thể tra xét thiên phú của những người này.

Cuối cùng, Phong Ảnh tộc kia bị một thiên kiêu thế lực lớn mua đi.

Nói chung, nô lệ thực lực mạnh thì đều có người muốn.

Hoặc là coi như nô bộc, hoặc xem như tử sĩ.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại chướng mắt loại nô lệ giống như Phong Ảnh tộc.

Đừng nói là làm người theo đuổi, cho dù mua về giữ nhà hộ viện cũng có vẻ dư thừa.

Kế tiếp, lục tục lại đưa lên không ít nô lệ.

Bao gồm nô lệ Thái Cổ vạn tộc, Nhân tộc, Yêu tộc… loại nào cũng có.

Mà không có bất ngờ gì xảy ra, Quân Tiêu Dao đều đặt trúng người thắng.

Cuối cùng một trăm năm mươi tiên nguyên biến thành bốn trăm viên.

Hết chương 170.
Chương 171

Đương nhiên, trong đó cũng có một phần do Vạn Bảo thương hội phóng túng.

Nếu không thì ván nào cũng đặt trúng, Vạn Bảo thương hội cũng không muốn mình phải xuất huyết nhiều đến thế.

“Xem ra Vạn Bảo thương hội rất thức thời, cũng không ngăn cản ta tiếp tục đặt cược.” Quân Tiêu Dao nói.

Kế tiếp, lão giả chủ trì kia lại trịnh trọng mở miệng nói: “Chư vị, kế tiếp chính là trận quyết đấu cuối cùng trong hội đấu võ lần này.”

Giọng nói lão giả vừa dứt thì hai cái lồng sắt phủ vải được đẩy lên.

Thậm chí chung quanh lồng sắt còn khắc phù văn phong ấn.

Nhưng dù vậy, vẫn có từng luồng dao động cường đại phát ra từ lồng sắt.

“Hừm?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao bỗng ngưng tụ, nhìn về phía một cái lồng sắt trong đó.

Khí tức do hai lồng sắt này phát ra đều rất cường đại.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại trực tiếp xem nhẹ một cái trong đó, mà nhìn về phía cái còn lại.

“Sức mạnh huyết mạch thật cường đại.” Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc.

Ánh mắt hắn rất cao, hắn tuyệt đối chướng mắt thiên tài bình thường.

Thực lực cường đại là chuyện tiếp theo, chủ yếu là tiềm lực trưởng thành rất lớn.

Ví dụ như một thiên kiêu mười bốn tuổi đạt tới Quy Nhất Cảnh, và một cường giả vài trăm tuổi đạt tới Thần Hỏa Cảnh.

Quân Tiêu Dao sẽ không chút do dự lựa chọn người trước.

Tiềm lực càng quan trọng hơn thực lực.

Mà hiện tại, ở cảm quan của Quân Tiêu Dao, sinh linh trong lồng sắt đó ẩn chứa sức mạnh huyết mạch hùng mạnh.

Giống như thái dương đang thiêu đốt.

So ra thì khí tức trong lồng sắt còn lại tuy cũng vô cùng cường đại, hơn nữa mang theo sát khí âm lãnh, nhưng không có quá nhiều điểm đặc thù.

Lúc này, lão giả chủ trì kia cũng mở miệng nói: “Chư vị, kế tiếp là buổi diễn chính, các ngươi nhất định không thể tưởng tượng được sinh linh bên trái này đến từ đâu.”

Lão giả nói xong thì trực tiếp cho người xốc vải che lên.

Một sinh linh cả người đen nhánh, lưng mọc hai cánh, mặt như ác quỷ la sát xuất hiện trong đó.

Nó phát ra tiếng rít gào, sóng âm như có thể chấn vỡ chân linh trong thần cung của người khác.

“Đó là...” Rất nhiều tu sĩ đều đứng lên, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào sinh linh dữ tợn này.

Vẻ mặt của những tu sĩ trẻ tuổi có chút hoang mang, không biết thế nào.

Ngược lại là một ít lão nhân, khi cẩn thận quan sát sinh linh này thì bỗng hít mạnh một hơi.

“Cái này... Chẳng lẽ là sinh linh nhất mạch Thiên Ma ở dị vực?” Một lão giả tóc để chởm đầu bạc giật mình nói.

Lời nói vừa vang lên, ánh mắt rất nhiều tu sĩ đều cùng chấn động.

“Thì ra là đến từ dị vực?” Một ít thiên kiêu trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Tuy bọn họ từng nghe nói đến tên tuổi dị vực, nhưng lại chưa từng tiếp cận nơi đó, càng không thể biết sinh linh trong dị vực trông như thế nào.

Trong mắt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra tia kỳ dị.

Hắn nhớ rõ, hình như Nguyên Thiên Chí Tôn cũng đi đến dị vực, cuối cùng mang quyển thượng của Thể Thư về.

Nhưng cũng bởi vậy mà lây dính vật chất hắc ám ở dị vực, cuối cùng tiếc nuối mà ngã xuống.

“Ha hả, quả nhiên đạo hữu có tuệ nhãn như đuốc, không sai, đây là sinh linh nhất mạch Thiên Ma dị vực.” Lão giả chủ trì cười ha hả và nói.

“Sao lại có sinh linh dị vực xuất hiện, hay là dị vực lại muốn xâm lược Tiên Vực?” Một ít lão giả không thể bình tĩnh nổi.

Bởi vì trước kia chuyện này cũng từng xảy ra.

Từng khiến cho Tiên Vực sinh linh đồ thán, đừng nói là người bình thường, ngay cả thế lực bất hủ cũng chống chọi không nổi, bị huỷ diệt rất nhiều.

Hạo kiếp cấp bậc này đủ để thổi quét toàn bộ cửu thiên Tiên Vực.

Khắp Tiên Vực không có một mảnh tịnh thổ.

“Đạo hữu suy nghĩ nghiêm trọng quá, dị vực đã lâu không có hành động gì, nhiều nhất cũng chỉ tiểu đánh tiểu nháo, ngẫu nhiên có sinh linh tiến vào Tiên Vực, cuối cùng không phải bị chém giết thì là bị bắt sống.” Lão giả chủ trì cười cười và nói.

Một ít lão nhân nghe vậy thì mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, mọi người bắt đầu cẩn thận đánh giá sinh linh Thiên Ma tộc này.

“Chậc chậc, không ngờ thật sự có thể bắt được một tồn tại nhất tộc Thiên Ma, đây chính là cường tộc dị vực đấy.” Một tu sĩ tấm tắc cảm thán.

Dị vực giống như Tiên Vực, cũng có vô số chủng tộc.

Trong đó cũng có rất nhiều cường tộc, thậm chí là đế tộc bất hủ, như nhất tộc Cổ Lan, nhất tộc Bỉ Ngạn, nhất tộc Tổ An…v..v.

Nhất tộc Thiên Ma tuy còn chưa thể coi là đế tộc bất hủ, nhưng cũng là vương tộc cường đại của dị vực, có nội tình thâm hậu.

Hiện giờ có thể nhìn thấy Thiên Ma tộc, cũng coi như một việc cực kỳ hiếm lạ đối với tu sĩ ở đây.

“Đây chính là Thiên Ma tộc cường đại của dị vực, nô lệ đối đầu với nó xui xẻo rồi.”

“Đúng vậy, khí tức trong lồng sắt kia cũng rất mạnh, đáng tiếc, gặp phải Thiên Ma tộc của dị vực.”

Lồng sắt còn lại còn chưa được tháo ra mà đa số người ở đây đều cho rằng Thiên Ma tộc chắc chắn sẽ thắng.

Dù sao cũng là cường tộc dị vực, trời sinh đã mang đến cho người ta ấn tượng cường đại.

Thấy tình cảnh này, lão giả chủ trì vuốt râu và nói: “Chư vị đừng vội vã kết luận như vậy, thực lực của nô lệ còn lại cũng không yếu.”

Nói xong, mảnh vải trên lồng sắt bị kéo ra.

Mọi người nhìn chăm chú vào đó.

Họ phát hiện trong lồng sắt có một nam tử tuổi trẻ đang ngồi xếp bằng.

Mái tóc dài màu đen của nam tử đó rũ xuống đất, nửa người trên trần trụi, trên người có lạc ấn hoa văn kim sắc, cuối cùng hội tụ ở ngực, biểu hiện một đồ đằng thái dương.

Ngoài ra còn thấy được rất nhiều vết thương dữ tợn trên người hắn, một vệt rồi lại một vệt, làm người hoài nghi rốt cục nam tử này sống sót bằng cách nào.

Giờ phút này, nam tử nhắm hai mắt, không buồn để ý tiếng ồn ào náo động bên ngoài, dường như đang tham thiền.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Khi nhìn thấy nam tử tuổi trẻ này, rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc.

Bọn họ còn tưởng rằng người xuất hiện sẽ là nhân vật khó lường nào đó.

Kết quả cũng chỉ là một người trẻ tuổi tu vi nhìn có vẻ không tệ lắm.

So sánh với Thiên Ma tộc của dị vực, nam tử này không khỏi khiến người ta có chút thất vọng.

“Chư vị, đừng xem thường hắn, hắn là người của Huyền Thiên Tiên Vực, rất có khả năng là truyền nhân của một thế lực đỉnh cấp.” Lão giả chủ trì nói.

“Huyền Thiên Tiên Vực?”

Lúc này, ánh mắt một ít tu sĩ bắt đầu lập loè.

Cửu đại Tiên Vực cách nhau biển sao vũ trụ vô tận, không gian thứ nguyên.

Muốn vượt qua một Tiên Vực cũng không phải chuyện đơn giản gì.

Hiển nhiên tu vi của nam tử tuổi trẻ này cũng không đặc biệt cao, hẳn là được cường giả khác dẫn đến đây.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại một người.

Hết chương 171.
Chương 172

Lão giả chủ trì không nói thêm gì.

Bởi vì nam tử tuổi trẻ này ngậm miệng không nhắc đến thân phận lai lịch của mình.

Hiển nhiên Vạn Bảo thương hội không có khả năng hiểu biết thế lực ở Huyền Thiên Tiên Vực, cho nên cũng không rõ lai lịch của người này lắm.

Chỉ vì hắn đến từ Tiên Vực khác, cho nên mới được coi như một mánh lới mà thôi.

Trước mắt, hai bên đối chiến đều đã rõ ràng.

Nhưng chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra, có vẻ Thiên Ma tộc có thắng lợi mang tính áp đảo.

Còn về nam tử tuổi trẻ kia, tuy nói là đến từ Huyền Thiên Tiên Vực, nhưng không người nào biết thân phận bối cảnh của hắn.

Cũng không biết hắn truyền thừa từ thế lực nào.

Bởi vậy, gần như không có người đặt hắn thắng.

“Bổn Thánh Tử bỏ ra sáu mươi tiên nguyên, đặt Thiên Ma tộc của dị vực thắng.” Âm Dương Thánh Tử đặt cược.

Mấy chuyện cho không tiền thế này thì ngốc tử mới không nhặt.

“Ta cũng đặt năm mươi tiên nguyên là Thiên Ma tộc của dị vực thắng.” Nam tử hoa lệ bên cạnh Âm Dương Thánh Tử cũng đặt cược.

Hắn ta là hoàng tử Hạ Lam của Đại Hạ hoàng triều, cũng là một vị Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.

“Ta đặt mười tiên nguyên đi, nghèo...” Hoa Tích Tình tiếc nuối nói.

Mặt khác, đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diệp Tinh Vân cũng đặt cược cho Thiên Ma tộc.

Trong mắt bọn họ, đây là cho không tiền.

Mà lúc này, từ một căn phòng hoa lệ đột nhiên truyền ra giọng nói của Võ Minh Nguyệt.

“Chúng ta đặt vị nam tử tuổi trẻ kia thắng, bốn trăm tiên nguyên!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường là một mảnh tĩnh mịch.

Ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía căn phòng kia.

“Ta không nghe không lầm đó chứ, bốn trăm tiên nguyên là thổ hào nhà ai?”

“Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ, cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện lấy ra nhiều tiên nguyên như vậy.”

“Hơn nữa đặt hoàn toàn không đúng, là muốn thua mất cả cái quần cộc hay sao?”

“Nghe giọng nói, hình như là vị trưởng công chúa thần triều kia...”

Toàn bộ hội trường nhấc lên tiếng ồ lên, rất nhiều người kinh ngạc.

Trước đó thiếu chủ thương hội Càn Đa tự mình dẫn Quân Tiêu Dao vào phòng khách quý trước, cho nên cũng không ai biết đó là phòng của Quân Tiêu Dao.

Hơn nữa sau đó Võ Minh Nguyệt đi vào, mọi người đều cho rằng đó là phòng của trưởng công chúa hoàng triều.

“Ai, vị công chúa điện hạ kia thật là phú bà, đáng tiếc quá cao lãnh...” Âm Dương Thánh Tử cười cười và nói.

Hắn ta cho rằng Võ Minh Nguyệt chỉ đang lãng phí tiên nguyên mà thôi.

Ngay vào lúc mọi người ở đây ồn ào, nam tử tuổi trẻ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trong lồng sắt kia bỗng mở mắt, nhìn về phía vị trí của Quân Tiêu Dao.

Cặp mắt màu vàng ròng trải rộng phù văn, sắc bén giống như mắt ưng, cứ như xuyên thấu qua hư không mà đối diện với Quân Tiêu Dao!

Nam tử tuổi trẻ thình lình mở mắt, khiến tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt.

Cứ như hai ánh thần quang chợt lóe qua.

Còn có một vài người nhìn chăm chú vào đôi mắt của nam tử tuổi trẻ kia, bị kích thích mà chảy xuống nước mắt.

“Sao lại thế này, sao ta cảm giác như mình bị một con hung thú Thái Cổ nhìn chằm chằm?”

“Ánh mắt thật sắc bén, ta nhìn thấy mà da đầu tê dại...”

Rất nhiều tu sĩ đều lộ ra dị sắc, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng.

Có phải mình đặt sai tiền đặt cược rồi hay không?

Nhưng sau đó nghĩ lại, bọn họ vẫn lắc lắc đầu.

Thiên Ma tộc của dị vực cũng không phải dễ đối phó như vậy.

Mà lúc này, trong căn phòng đó, Quân Tiêu Dao ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhìn về phía trước.

Trong căn phòng có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.

Nhưng nam tử tuổi trẻ kia như có thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao, vẻ mặt cực kỳ sắc bén.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại rất lạnh nhạt.

Hắn thừa nhận, sức mạnh huyết mạch của nam tử này thật sự làm mình bất ngờ.

Nhưng trong mắt hắn thì cũng chỉ tương đối không tồi mà thôi.

Nếu nghĩ có thể chống lại Quân Tiêu Dao thì cũng quá viễn vông.

Đừng nói là thiên kiêu của Huyền Thiên Tiên Vực, cho dù đưa mắt nhìn ra toàn bộ tầng lớp trẻ tuổi của cửu thiên Tiên Vực, số lượng người có thể làm Quân Tiêu Dao tập trung tinh thần để đối đãi cũng không có mấy ai.

Nam tử tuổi trẻ kia thu hồi ánh mắt, trong mắt cũng mang theo suy tư và kinh ngạc.

Nhưng hắn xem như nhớ kỹ Quân Tiêu Dao.

Bởi vì trong toàn bộ hội trường, chỉ có Quân Tiêu Dao cược hắn thắng.

“Công tử, thật sự không có vấn đề chứ?” Quân Linh Lung luôn mãi suy tư, vẫn thử hỏi.

Nàng vốn không nên hỏi, nhưng lại sợ Quân Tiêu Dao lãng phí bốn trăm tiên nguyên này.

“Rửa mắt chờ xem là được rồi.” Quân Tiêu Dao cười thần bí.

Hẳn người này sẽ không làm hắn thất vọng.

“Được, sau đây trực tiếp bắt đầu.” Giọng nói Lão giả chủ trì vừa dứt thì đã lập tức rời khỏi đài cao.

Chung quanh đài cao đều dâng lên trận pháp, một màn hào quang giống như cái nồi to úp ngược lại bao phủ cả đài cao.

Sau khi làm xong tất cả thi thố, lồng sắt mới bị mở ra.

Con Thiên Ma kia nhìn thấy lồng sắt bị mở ra, lập tức thét dài một tiếng.

Sóng âm mắt thường có thể thấy như hóa thành thực chất lập tức khuếch tán ra, làm chấn động màn hào quang, khiến nó run rẩy như gợn sóng.

“Khí tức thật mạnh, đã có thể so với Niết Bàn Cảnh.” Một ít thiên kiêu trẻ tuổi sởn tóc gáy mà nói.

Nếu là một vị cao thủ Niết Bàn Cảnh nhân tộc, đối đầu với Thiên Ma này thì phỏng chừng chỉ có nước ngã xuống.

Vẻ mặt nam tử tuổi trẻ kia thật bình tĩnh, trong đồng tử ánh vàng rực rỡ tràn đầy lạnh nhạt.

Khí tức của hắn cũng thật sự triển lộ ra, nằm ở Hợp Đạo Cảnh.

“Mới tới Hợp Đạo Cảnh?” Một ít thiên kiêu kinh ngạc, có chút há hốc mồm.

Trước đó bọn họ cảm ứng được khí tức của nam tử không yếu, còn tưởng rằng là Niết Bàn Cảnh.

“Kết quả hoàn toàn không còn gì bất ngờ, chỉ là ta rất tò mò, sao nam tử tuổi trẻ kia không hoảng hốt chút nào, là nhận mệnh sao?” Một tu sĩ lắc đầu, cực kỳ nghi hoặc.

Ở cảnh giới tương đồng thì dù là cao thủ Niết Bàn Cảnh nhân tộc cũng khó có thể đánh bại Thiên Ma.

Càng đừng nói nam tử tuổi trẻ này còn thấp hơn Thiên Ma một cảnh giới.

Cái này không phải đưa đồ ăn hay sao?

Rống!

Bởi vì chung quanh bị vòng bảo hộ che chắn, cho nên Thiên Ma này chỉ có thể nhắm mục tiêu duy nhất lên người nam tử tuổi trẻ.

Nó gào rống một tiếng, trào ra sát khí âm lãnh ngập trời, sau đó nâng chỉ trảo sắc nhọn như đao lên, đánh về hướng nam tử tuổi trẻ kia.

Khi mọi người ở đây cho rằng Thiên Ma có thể hạ gục nam tử tuổi trẻ này chỉ trong nháy mắt.

Hết chương 172.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom