• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 173-175

Chương 173

Rốt cuộc nam tử tuổi trẻ cũng động.

Hắn trực tiếp đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn.

Tay trái hắn nắm chặt vào hư không, đồ đằng thái dương trên ngực lập tức tỏa ra quang hoa nóng cháy.

Sau đó pháp lực kích động, lại ngưng tụ ra một trường cung hoàng kim.

Sau đó hắn đưa tay phải kéo ra dây cung, pháp lực cuồn cuộn chung quanh hội tụ, biến thành chín mũi tên ánh vàng rực rỡ.

Cùng lúc đó, hai tròng mắt kim sắc của nam tử tuổi trẻ có phù văn lưu chuyển, phụt ra ba thước thần quang.

Mỗi một nhược điểm, điểm trí mạng của con Thiên Ma kia lập tức sáng tỏ trong nháy mắt.

Nam tử trẻ tuổi buông dây cung ra.

Trong lúc mơ hồ, từ phía sau hắn như hiện ra một bóng dáng mơ hồ, trông cực kỳ thần thánh và cổ xưa.

Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu...

Chín mũi tên cùng bắn ra, hóa thành chín kinh hồng sáng lạn, xuyên thẳng về hướng Thiên Ma kia.

Ngoài thân Thiên Ma cũng có lớp vảy đen cực kỳ cứng rắn.

Nhưng mũi tên mãnh liệt kia lại không chút trở ngại mà trực tiếp xuyên thủng lớp vảy phòng ngự đó.

Phốc! Phốc! Phốc!

Máu tươi màu đỏ sậm văng ra, Thiên Ma điên cuồng gào rống một tiếng, vừa bước ra vài bước thì đã hoàn toàn ngã quỵ xuống mặt đất.

Tĩnh mịch...

Toàn bộ hội trường an tĩnh đến cực điểm.

Đừng nói là những thiên kiêu trẻ tuổi đó, cho dù là một ít cao thủ thế hệ trước cũng xem đến nghẹn họng nhìn trân trối.

Nháy mắt hạ gục thì đúng là nháy mắt hạ gục.

Chẳng qua là thay đổi đối tượng.

Cho dù là vị lão giả chủ trì kia cũng hoàn toàn không ngờ, có chút thất thần, đứng tại chỗ ngơ ra.

Trong căn phòng, hai vị mỹ nhân Võ Minh Nguyệt và Quân Linh Lung cũng hoa dung ngưng đọng, có chút không thể tưởng tượng.

Quân Tiêu Dao lại là người bình tĩnh trấn định nhất toàn trường, vẻ mặt không biến hóa chút nào.

“Thì ra là cung binh, khó trách.” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng.

Câu nói kia là cái gì nhỉ, từ xưa cung binh có nhiều quải bức.

Huống chi Quân Tiêu Dao cũng đã sớm nhìn ra, người này không chỉ có được huyết mạch cổ xưa, còn dung hợp một tiên loại.

Bởi vậy mới có được thực lực cường đại như vậy ở Hợp Đạo Cảnh.

Hơn nữa tiên loại không phải ai cũng có được, từ điều này cũng có thể nhìn ra bối cảnh của người này sẽ không đơn giản.

Toàn bộ hội trường, sau yên tĩnh ngắn ngủi đã bộc phát ra tiếng ồ lên vang dội tận trời.

Sắc mặt rất nhiều người trở nên khó coi.

Bởi vì bọn họ thua đến mức không còn cả cái quần cộc.

Một ít tu sĩ nhìn về phía ghế lô, đều cảm thán.

“Không hổ là trưởng công chúa của hoàng triều, chúng ta không sánh bằng nhãn lực này.”

Vẻ mặt Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam cũng khó coi, bọn họ cũng đánh cược không ít tiên nguyên.

Hoa Tích Tình nghĩ mà sợ nên vỗ vỗ ngực và nói: “Cũng may người ta nghèo, bằng không thì lỗ nặng rồi còn gì.”

Ngay vào lúc rất nhiều người đau lòng.

Cũng có một ít nhân vật thế lực lớn đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nam tử tuổi trẻ kia.

Đây chính là tồn tại có thể so với một chí tôn tuổi trẻ.

Nếu thu tới bồi dưỡng, chẳng phải tương lai có thể quét ngang tứ phương?

Cho dù không được, thu làm người theo đuổi cũng đã đủ rồi.

Thực lực của rất nhiều thiên kiêu ở đây còn kém xa nam tử tuổi trẻ này.

“Ta muốn người này.” Âm Dương Thánh Tử trực tiếp đứng lên và nói.

Nếu có được một người theo đuổi cường đại như vậy thì tuyệt đối đáng giá.

Nhìn thấy Âm Dương Thánh Tử mở miệng, người của rất nhiều thế lực đều dẹp bỏ tâm tư.

Không nói đến thân phận Thánh Linh Thư Viện của hắn, cho dù là Âm Dương Giáo sau lưng hắn cũng là đại giáo một phương.

Tuy không phải bất hủ đại giáo, nhưng cũng là thế lực đứng đầu dưới thế lực bất hủ.

“Ta cũng muốn người này.” Diệp Tinh Vân mở miệng nói.

Hắn ta lên tiếng làm sắc mặt Âm Dương Thánh Tử hơi thay đổi.

Hoang Cổ Diệp gia càng không dễ trêu chọc.

Nhưng mà, đối mặt với sự tranh đoạt của những người này, sắc mặt nam tử tuổi trẻ vẫn luôn lạnh nhạt.

Đáy mắt mơ hồ mang theo một tia khinh thường lạnh lẽo.

Dường như trong mắt hắn, truyền nhân của những thế lực lớn đó đều như gà vườn chó xóm.

Lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi ra từ phòng khách quý, vung tay lên và nói: “Ta nhất định phải có được người này, ai dám đoạt!”

Một tiếng rống khiến tứ phương yên tĩnh lại.

Cho dù là Diệp Tinh Vân cũng hơi nhíu mày.

Nhưng mà, nam tử tuổi trẻ nhìn thấy Kim Liệt thì lại trố mắt ra, ánh mắt sắc bén và sát khí không thể ức chế mà bùng nổ!

Nhìn thấy nam tử tuổi trẻ thình lình dâng trào sát ý, rất nhiều tu sĩ nghi hoặc.

Kim Liệt thì nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Nô lệ, ngươi có ý gì, đang thể hiện bất mãn sao?”

Tiếng nói của nam tử tuổi trẻ mang theo sự căm ghét lạnh lẽo: “Thái Cổ hoàng tộc, ta thấy một tên thì giết một tên!”

“Tìm đường chết!”

Kim Liệt nghe vậy thì đồng tử lập tức phát ra lãnh quang, đôi cánh kiếm vũ sau lưng cũng rung động, phát ra tiếng vang kim loại.

Đám người chung quanh rời xa, đều kinh hồn táng đảm.

Già Lâu Thánh Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thanh danh quá cao, thật sự khiến người ta kiêng kỵ.

“Nghe nói Kim Sí Tiểu Bằng Vương kia tế luyện lông chim trên hai cánh của mình thành mười vạn tám ngàn kiếm vũ, nếu đồng thời thi triển ra thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.” Một thiên kiêu Nhân tộc cực kỳ kiêng kỵ mà nói.

Nhưng mà, nam tử tuổi trẻ lại không sợ chút nào, vẫn mang trạng thái đối chọi gay gắt.

“Dừng lại!” Lão giả chủ trì lấy ra một pháp khí rồi thúc giục.

Trên người nam tử tuổi trẻ thoáng chốc đã có lôi quang chớp động, hắn kêu lên một tiếng rồi lùi lại vài bước.

“Xin lỗi, quấy nhiễu Tiểu Bằng Vương.” Lão giả chủ trì chắp tay.

“Ta ra hai trăm tiên nguyên, ta muốn người này, nếu hắn dám kiệt ngạo thì ta sẽ hoàn toàn thuần phục hắn.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương lạnh lùng mà nói.

Một ít thiên kiêu Nhân tộc đều hơi lắc lắc đầu.

Nam tử này rơi vào tay Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì sẽ chịu khổ.

sắc mặt Nam tử tuổi trẻ mang theo kiên quyết lãnh lệ.

Hắn đã quyết định, cho dù chết cũng không có khả năng thần phục Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Mà lúc này, một giọng nói ôn nhuận bình đạm truyền ra: “Ba trăm tiên nguyên, bản Thần Tử muốn.”

Một câu đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người trong hội trường.

“Hả, ai?” Kim Sí Tiểu Bằng Vương đưa mắt nhìn lại, cực kỳ sắc bén.

Mà những người còn lại ở hiện trường đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó thì nghe thấy tự xưng trong lời nói đó.

“Chẳng lẽ là vị kia...” Một thiên kiêu trẻ tuổi hít sâu một hơi, đồng tử đang chấn động.

Từ phòng khách quý kia có ba bóng dáng đi ra.

Đó là Quân Tiêu Dao, Quân Linh Lung và Võ Minh Nguyệt.

“Trưởng công chúa của hoàng triều, còn có... Thần Tử của Quân gia!?”

Tứ phương chấn động, rất nhiều người đều kinh hô thất thanh.

bọn họ không cảm thấy bất ngờ khi Võ Minh Nguyệt xuất hiện.

Quân Tiêu Dao có mặt mới làm người ta ngoài ý muốn.

“Khó trách, thì ra người đặt cược trước đó không phải là trưởng công chúa, mà là Thần Tử Quân gia.”

Hết chương 173.
Chương 174

Một vài người cũng phản ứng lại.

Bọn họ còn tưởng rằng Võ Minh Nguyệt thần cơ diệu toán, mắt sáng như đuốc.

Kết quả đều là Thần Tử Quân gia đứng sau lưng đặt cược.

Chỉ là...

Từ lúc nào mà Võ Minh Nguyệt và Thần Tử Quân gia thân cận như vậy?

“Chuyện này sao có thể, sao Minh Nguyệt công chúa có thể dùng chung một phòng với Quân Tiêu Dao?” Âm Dương Thánh Tử khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được.

Võ Minh Nguyệt nhìn cũng không chịu nhìn hắn ta một cái.

Hiện tại lại đi ra với Quân Tiêu Dao từ một căn phòng.

“Thật khiến người ta khó hiểu, trước kia nghe đồn Quân Tiêu Dao khinh thường thân phận phò mã, thậm chí giáp mặt hạ thấp Võ Minh Nguyệt, sao hiện tại lại ở cạnh nhau?” Hạ Lam cũng nghi hoặc khó hiểu.

Mà Hoa Tích Tình thì không nói gì, ánh mắt dừng lại trên dung nhan tuấn tú như tiên của Quân Tiêu Dao, nhất thời có chút thất thần.

“Quân Tiêu Dao, thì ra là ngươi!” Sự lạnh lẽo trong mắt Kim Liệt càng đậm.

Gã vốn khó chịu Quân Tiêu Dao.

Giờ phút này Quân Tiêu Dao lại cản trở gã, càng khiến lửa giận trong lòng Kim Liệt dâng cao.

“Ai ra giá cao thì được, ngươi có thể tiếp tục báo giá, nhưng nói trước, bản Thần Tử thắng được không ít tiên nguyên.” Giọng nói của Quân Tiêu Dao mang theo chút nghiền ngẫm.

Có tiền mới là đại gia.

“Ngươi...” Kim Liệt hô hấp dồn dập, thở hổn hển, nếu không phải nơi đây cấm đánh nhau thì gã thật sự sẽ nhịn không được mà ra tay.

Hơn nữa hai trăm tiên nguyên cũng đã là cực hạn của Kim Liệt.

Nhìn thấy Kim Liệt nói không nên lời.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn quét tứ phương rồi nói: “Bản Thần Tử muốn người này, ai muốn tranh cũng có thể mở miệng.”

Toàn bộ hội trường, rất nhiều thế lực ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều im lặng không nói gì.

một câu của Quân Tiêu Dao khiến cả trường im ắng đi!

“Ha hả, nếu Thần Tử cần thì bán người này cho Thần Tử, hơn nữa hai trăm tiên nguyên là đủ rồi.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội, Càn Đa đi tới và cười nói.

Nghe thấy lời này, thiếu chút nữa Kim Liệt đã nhổ ra một búng máu.

Đây không phải là giá cả gã đưa ra sao?

“Ừm, Vạn Bảo thương hội, bản Thần Tử nhớ kỹ.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu và nói.

Ánh mắt Càn Đa lộ ra kinh hỉ, hắn ta muốn chính là hiệu quả này.

“Nhớ kỹ, có thể trở thành nô lệ của Thần Tử là may mắn của ngươi, hắn chính là thiên kiêu có thân phận tôn quý nhất, thực lực mạnh nhất Hoang Thiên Tiên Vực, không gì sánh nổi.” Càn Đa lại nói với nam tử tuổi trẻ, thuận tiện chụp mông ngựa một cái.

Nam tử tuổi trẻ nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao.

Cho dù lấy thân phận và lai lịch thần bí của hắn, khi gặp Quân Tiêu Dao thì đáy lòng cũng hơi kinh hãi, có cảm giác không nhìn thấu nổi.

Điều này làm hắn cảm thấy khó tin.

Bởi vì hắn chính là một trong những thiên kiêu đứng đầu của Huyền Thiên Tiên Vực, có thể tranh phong với các chí tôn tuổi trẻ, thậm chí quái thai cổ đại.

Nhưng hiện tại, hắn lại không nhìn thấu một người tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều.

“Đúng rồi, bỏ pháp khí khống chế trên người hắn đi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.

“Nhưng Thần Tử, nếu hắn không nghe lời...” Càn Đa chần chờ mà nói.

“Không ngại.” Quân Tiêu Dao lắc đầu.

Càn Đa lập tức phân phó hạ nhân, gỡ pháp khí khống chế trên người nam tử tuổi trẻ xuống.

Ánh mắt nam tử nhìn về phía Quân Tiêu Dao cũng hòa hoãn rất nhiều.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao phân phó như vậy là vì hoàn toàn không cần dùng đến pháp khí khống chế.

Nam tử này không uy hiếp được hắn.

Nếu không phục tùng thì trấn áp là được.

“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao phất ống tay áo một cái, xoay người rời đi.

Khi rời đi, hắn lạnh nhạt liếc nhìn đám người Kim Liệt, Diệp Tinh Vân một cái.

Ánh mắt kia bình tĩnh lạnh nhạt đến cực điểm.

Tựa như đảo qua một đống rác rưởi.

Thẳng đến đám người Quân Tiêu Dao đi mất, Kim Liệt mới ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng.

“Quân Tiêu Dao, chờ đến lúc tới Thiên Đạo Lâu, ta nhất định phải so cao thấp với ngươi!”

...

Sau khi rời khỏi hội đấu võ, đám người Quân Tiêu Dao lập tức về tới khách điếm.

Võ Minh Nguyệt lưu luyến trong lòng nên cũng đi theo trở lại.

Điều này làm địch ý trong mắt Quân Linh Lung càng dâng trào.

Theo cái nhìn của nàng, vị trưởng công chúa hoàng triều này muốn cướp vị trí thị nữ của mình.

Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý, hiện giờ hắn càng tò mò về thân phận lai lịch của nam tử tuổi trẻ này.

Trong một đại sảnh, Quân Tiêu Dao ngồi ngay ngắn và hỏi: “Ngươi tên là gì, lai lịch ra sao, nói rõ ràng.”

Quân Tiêu Dao không quanh co lòng vòng nhiều mà trực tiếp hỏi thẳng.

Nam tử tuổi trẻ cũng thức thời, biết tuy cảnh giới của Quân Tiêu Dao thấp hơn hắn một bậc, nhưng với khí tức siêu nhiên như tiên này thì hắn tuyệt đối không thể chống lại.

Hơn nữa trước đó Quân Tiêu Dao là người duy nhất đặt hắn thắng, lại thay hắn giải trừ uy hiếp của Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Nam tử tuổi trẻ sẽ không vờ như không nhìn thấy đủ loại ân tình.

Cho nên hắn cũng bẩm báo đúng sự thật.

“Đa tạ công tử tương trợ, tại hạ tên là Nghệ Vũ, là đế tộc cổ xưa của Huyền Thiên Tiên Vực, người của Nghệ tộc.” Nam tử tuổi trẻ tên là Nghệ Vũ nói.

“Đế tộc cổ xưa?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Cái gọi là đế tộc cổ xưa là đạo thống được Đại Đế truyền thừa lại từ thời kỳ xa xưa.

Loại đạo thống này cực kỳ cổ xưa, hơn nữa rất chú trọng truyền thừa huyết mạch, số lượng tộc nhân cũng sẽ không quá nhiều.

Nghiêm khắc mà nói, Quân gia cũng không xem như đế tộc cổ xưa.

Bởi vì tổ tiên mạnh nhất của Quân gia không phải là Đế.

Mà là Tiên!

Tuy rằng bối cảnh của bản thân Quân Tiêu Dao cũng cực kỳ siêu nhiên.

Nhưng hắn hoàn toàn không xem thường đế tộc cổ xưa.

Hơn nữa hiển nhiên Nghệ Vũ là truyền nhân trung tâm nhất của Nghệ tộc.

“Vì sao ngươi lại lưu lạc đến Hoang Thiên Tiên Vực?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Nghệ Vũ nghe vậy thì trong mắt hiện ra thù hận cực độ.

“Đều là vì Thái Cổ hoàng tộc của Huyền Thiên Tiên Vực, Thái Dương Thần Sơn!” Nghệ Vũ lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn cũng trực tiếp thuật lại những chuyện mình trải qua từ đầu chí cuối cho Quân Tiêu Dao biết.

Huyền Thiên Tiên Vực có nhất mạch Thái Cổ Hoàng tộc đỉnh cấp, tên là Thái Dương Thần Sơn.

Bọn họ đều là nhất tộc kim ô.

Mà tổ tiên Nghệ tộc từng xuất hiện một vị cường giả chí tôn có thiên tư yêu nghiệt.

Ở thời đại của ngài ấy, Thái Dương Thần Sơn gây họa cho Huyền Thiên Tiên Vực, có mười kim ô chí tôn bao trùm vòm trời, mang đến khô hạn và tử vong cho toàn bộ Nhân tộc ở Huyền Thiên Tiên Vực.

Sau đó vị chí tôn Nghệ tộc kia phát lời thề chứng đạo.

Cuối cùng ngài ấy cũng thành công chứng đế, sau đó sử dụng đế binh chứng đạo của mình, cũng chính là Hậu Nghệ Cung, bắn ra chín mũi tên, trong nháy mắt đã hạ gục chín kim ô chí tôn.

Mãi đến lúc đó thì hạo kiếp của Nhân tộc mới kết thúc.

Hết chương 174.
Chương 175

Nhưng từ đây Nghệ tộc và Thái Dương Thần Sơn cũng kết mối huyết hải thâm thù.

Mà ở thời kỳ cận cổ, Nghệ tộc dần dần suy nhược, thậm chí cả đế binh Hậu Nghệ Cung cũng không rõ tung tích.

Thái Dương Thần Sơn lập tức nhân cơ hội triển khai trả thù.

Kế tiếp, chính là bất hủ chiến liên miên không dứt, toàn bộ Huyền Thiên Tiên Vực đều bị đảo loạn.

Nhưng cuối cùng, Nghệ tộc suy nhược vẫn không thể chống cự Thái Dương Thần Sơn, hoàn toàn bị thua.

Cường giả trong tộc đã tử thương hơn phân nửa, chỉ còn một số ít chạy thoát được.

Nghệ Vũ có được huyết mạch Nghệ Thần cực kỳ tinh thuần, cũng là thiên kiêu đứng đầu nhất của Nghệ tộc.

Hắn được coi như hạt giống mà hộ tống ra ngoài, kết quả lại bị Thái Dương Thần Sơn biết được, phái cường giả chặn giết.

Cuối cùng, vòng đi vòng lại, chỉ còn lại một mình Nghệ Vũ bị trọng thương lưu lạc tới Hoang Thiên Tiên Vực, sau đó bị người ta bắt lại coi như nô lệ.

Đây là chuyện xưa của Nghệ Vũ.

Nghệ Vũ nói xong thì trong đôi mắt kim sắc đều lan tràn tơ máu, lửa giận trong lòng không thể ức chế.

Quân Tiêu Dao thở dài khe khẽ.

Tuy rằng chỉ miêu tả ngắn gọn, nhưng hắn như thấy được một quyển sử thi chiến đấu giữa Nghệ tộc và Thái Dương Thần Sơn.

Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng hiểu vì sao Nghệ Vũ lại thù hận Kim Sí Tiểu Bằng Vương như vậy.

Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng mà thôi.

“Ta cũng đã rõ chuyện của ngươi, ngươi không chỉ có được huyết mạch Nghệ Thần, đôi mắt và tiên loại cũng không bình thường đúng không.” Quân Tiêu Dao nói.

Nghệ Vũ gật đầu và nói: “Đôi mắt của ta chính là Phá Vọng Kim Mâu, khi phối hợp với cung thuật thì có thể càng dễ phát hiện nhược điểm của kẻ địch.”

“Tiên loại của ta là thái dương chân chủng được truyền thừa trong tộc.”

“Thật là quải bức...” Quân Tiêu Dao cũng không khỏi cảm thán trong lòng một câu.

Câu nói từ xưa cung binh nhiều quải bức thật không sai.

Đám người Tiêu Trần và Dương Bàn khai quải đều không lợi hại như Nghệ Vũ.

Nhưng, Quân Tiêu Dao suy nghĩ.

Hình như hắn không có tư cách bảo người khác quải bức đúng không?

Dù sao đại quải bức chân chính còn không phải là hắn sao?

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cảm thấy thoải mái hơn hẳn, lập tức nói: “Một khi đã vậy, vậy ngươi có nguyện đi theo bản Thần Tử.”

Quân Tiêu Dao nói như vậy không phải hứng khởi nhất thời.

Thiên tư và thực lực của Nghệ Vũ thật sự có tư cách trở thành người theo đuổi của hắn.

Hợp đạo với tiên loại, có được Phá Vọng Kim Mâu, còn có huyết mạch Nghệ Thần.

Chỉ dựa vào huyết mạch này thì thành tựu ngày sau của Nghệ Vũ sẽ không thấp, ít nhất cũng có thể trở thành cường giả chí tôn.

Còn về có chứng đạo hay không, vậy phải xem cơ duyên của hắn.

Mà còn có một điểm nữa, Nghệ Vũ này cũng là người có được khí vận.

Gia tộc bị huỷ diệt, gánh vác huyết hải thâm thù, một mình chạy trốn, sau đó thì nghịch tập trả thù.

Đây chính là số mệnh vai chính.

Khác với đám người Tiêu Trần, Dương Bàn.

Nghệ Vũ bị khống chế trong tay Quân Tiêu Dao.

Nghệ Vũ nghe vậy thì chần chờ trong chớp mắt.

Quân Tiêu Dao cũng không giận.

Dù sao Nghệ Vũ cũng là truyền nhân của đế tộc cổ xưa, có niềm kiêu ngạo thuộc về chính mình.

Nếu nghe một câu đã chấp nhận ngay, ngược lại Quân Tiêu Dao sẽ hoài nghi hắn có dụng tâm kín đáo hay không.

Nghệ Vũ giãy giụa một lát, lại nhìn nhìn Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên huy, giống như trích tiên.

“Còn không biết tên họ công tử là gì.” Nghệ Vũ hỏi.

“Hoang Cổ Quân gia, Quân Tiêu Dao.” Quân Tiêu Dao tùy tiện nói.

Nhưng Nghệ Vũ nghe thấy lời này thì đồng tử bỗng ngưng tụ lại, trong lòng nhấc lên sóng lớn.

“Quân gia, chẳng lẽ thật là Quân gia kia...” Trái tim Nghệ Vũ đang run rẩy.

Quân gia cường thế không chỉ riêng ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Nếu Quân Tiêu Dao nói là thật, vậy cho dù Nghệ Vũ đi theo hắn thì cũng hoàn toàn không mất mặt, thậm chí là một loại vinh hạnh!

“Lão nhân trong tộc từng nói qua, nếu có thế lực nào thật sự có khả năng nhổ tận gốc Thái Cổ Hoàng tộc, vậy thì chỉ có Quân gia!” Tâm thần Nghệ Vũ run rẩy.

Vận khí của hắn thật sự không kém.

“Nghệ Vũ nguyện ý đi theo Quân công tử!” Nghệ Vũ chắp tay bái lạy, quỳ một gối xuống đất.

Truyền nhân của đế tộc cổ xưa cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao, đi theo hắn!

Nếu việc này truyền ra thì sẽ khiến hàng loạt người khiếp sợ.

Bởi vì một ít thiên kiêu, thậm chí còn không sánh bằng thân phận của Nghệ Vũ.

Quân Tiêu Dao cũng có chút bất ngờ, không biết vì sao Nghệ Vũ lại hạ quyết tâm.

Nhưng hắn cũng có thể nhìn ra, Nghệ Vũ thật sự thật tâm thật lòng đi theo hắn.

“Vậy tốt, nếu trở thành người theo đuổi của ta thì ta chỉ có một yêu cầu, đó là trung thành, hiểu chưa?” Quân Tiêu Dao nói.

“Công tử yên tâm, nếu Nghệ Vũ mang lòng phản bội thì ắt gặp trời phạt, đạo tâm tan vỡ!” Nghệ Vũ trịnh trọng thề.

“Tốt, việc này quyết định như vậy đi, mặt khác...” Giọng nói của Quân Tiêu Dao hơi ngừng lại, sau đó nói.

“Ngày sau nếu ta có rảnh, không ngại đến Huyền Thiên Tiên Vực một chuyến.”

“Ta nếm qua thịt rồng, còn không biết thịt kim ô là mùi vị gì.”

Giọng điệu của Quân Tiêu Dao cực kỳ thản nhiên, giống như đang nói một điều quá mức đơn giản.

Nghệ Vũ lại kích động đến run rẩy.

“Nghệ Vũ tuyệt đối sẽ không quên ân tình của công tử!”

“Được, ngươi đi nghỉ ngơi đi, cho ngươi những tài nguyên này.” Quân Tiêu Dao cho Nghệ Vũ một chiếc nhẫn không gian.

Trong đó tuy không có những tài nguyên trân quý cấp bậc tiên nguyên, Bất Tử Dược.

Nhưng thánh dược, thần nguyên tuyệt phẩm thì đều có đầy đủ.

Nếu Nghệ Vũ trở thành người theo đuổi của hắn thì cũng không thể bạc đãi.

Hơn nữa những tài nguyên đó chỉ là ngưu cửu nhất mao (1) đối với Quân Tiêu Dao mà thôi.

(1) Câu này ý nhấn mạnh về một lượng cực kỳ ít, không đáng kể, không nhằm nhò gì

“Tạ công tử!” Nghệ Vũ chắp tay.

Từ khi hắn trở thành nô lệ, đã không có tài nguyên gì để dùng, đừng nói là thần nguyên tuyệt phẩm, cho dù là nguyên thạch bình thường nhất cũng không có lấy một khối.

Có những tài nguyên đó, Nghệ Vũ có thể nhanh chóng cường đại lên, khôi phục trạng thái đỉnh cao.

Nghệ Vũ lui ra sau, Quân Tiêu Dao cũng lấy tiên nguyên ra bắt đầu tu luyện.

Chuyến này đến hội đấu võ cũng coi như có khá nhiều thu hoạch.

Không chỉ có được một truyền nhân đế tộc làm người theo đuổi, còn có hơn sáu trăm tiên nguyên.

“Thiên Đạo Lâu sắp mở ra, thật sự có chút mong đợi.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

...

Theo dòng thời gian trôi đi, rốt cuộc ngày Thiên Đạo Lâu mở ra cũng đến.

Toàn bộ Thánh Linh Thành đều như sôi trào, vô số bóng người cùng nhằm về hướng Thánh Linh Thư Viện.

Hết chương 175.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom