• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 192-195

Chương 192

Tất cả mọi người toàn trường đều ngừng hô hấp.

Dáng người không dính bụi trần của Quân Tiêu Dao khiến mọi người đều kinh ngạc.

Sấm quan Thiên Đạo Lâu khó khăn đến mức nào.

Đừng nói là tu sĩ bình thường, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp cũng sẽ vô cùng chật vật, người bị thương thì chỗ nào cũng có.

Nhưng Quân Tiêu Dao thì sao?

Đừng nói là bị thương, trên bạch y còn không dính chút bụi bặm.

Điều này làm người ta sinh ra ảo giác, giống như Quân Tiêu Dao chỉ đi dạo một vòng rồi trở lại.

“Thần Tử Quân gia cảm thấy thế nào, không bị vết thương nào sao?”

“Không phải hắn vượt qua tầng năm mươi sao, theo lý thuyết phải là một trận khổ chiến mới đúng.”

Rất nhiều người không thể tưởng tượng.

Cơ Thanh Y nhìn bóng dáng bạch y tuyệt thế phía chân trời.

Lấy thân phận và địa vị của nàng mà cũng sinh ra một chút cảm giác tự thẹn không bằng.

Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên, quá sâu không lường được, hơn nữa khí chất còn tiên hơn nàng.

“Chư vị đều nhìn ta như vậy làm gì?” Quân Tiêu Dao kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy mình sáng tạo kỳ tích gì.

Cũng chỉ vượt qua cái lâu thôi, đó tính là gì?

“Thần Tử Quân gia, ngươi thông qua tầng năm mươi, có nhìn thấy vị kia không?” Giọng nói của Đại trưởng lão mang theo một tia kích động.

Vị kia chính là cội nguồn của Thánh Linh Thư Viện bọn họ.

Quân Tiêu Dao gật gật đầu.

Trái tim Đại trưởng lão hung hăng run lên.

Toàn trường cũng vang lên tiếng hít mạnh hết đợt này đến đợt khác.

Bọn họ không ngờ Quân Tiêu Dao thật sự nhìn thấy Luân Hồi Thánh Linh trong truyền thuyết.

Đa số nữ tử ở đây đều mắt lộ tia sáng kỳ dị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, giống như một đám sói cái nhìn chằm chằm dê con.

Mà đa số tu sĩ cũng lộ ra vẻ mặt sùng bái và kính ngưỡng xưa nay chưa từng có.

Cảm nhận được không khí cuồng nhiệt này, sắc mặt của đám thiên kiêu bọn Kim Dực Tiểu Bằng Vương đều rất khó xem.

Bọn họ không cam lòng, cũng không rõ sao Quân Tiêu Dao có thể bình yên vô sự thông qua tầng năm mươi?

Kim Dực Tiểu Bằng Vương thật sự không thể kiềm nén ghen ghét và không cam lòng trong thâm tâm, gã nhịn không được mà quát: “Quân Tiêu Dao, rốt cục ngươi dùng thủ đoạn đặc thù gì, mới xông qua được tầng năm mươi hả?”

Lời nói của Kim Dực Tiểu Bằng Vương khiến khắp nơi yên tĩnh lại.

Thật ra tất cả mọi người rất muốn biết tại sao Quân Tiêu Dao có thể thông qua khảo nghiệm tầng năm mươi.

“Bản Thần Tử muốn qua được thì qua thôi, cần gì giải thích với con gà da giòn hoàng kim như ngươi?”

Quân Tiêu Dao khinh thường, cũng lười giải thích cái gì.

Nhưng lời này khiến cả đám người ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

Hắn gọi Kim Dực Tiểu Bằng Vương là con gà da giòn hoàng kim, quả thực là nhục nhã trắng trợn.

“Quân Tiêu Dao, ngươi!” Kim Dực Tiểu Bằng Vương tức giận đến ngũ tạng như đốt, đôi cánh sau lung chấn động kiếm vũ.

Gã thân là truyền nhân nhất mạch Kim Sí Đại Bằng của Già Lâu Thánh Sơn, đã bao giờ bị nhục nhã như vậy.

Mặc dù Quân Tiêu Dao vừa đánh vỡ kỷ lục của Thiên Đạo Lâu, thì tính sao?

Cũng không ai biết rốt cục Quân Tiêu Dao là dùng thực lực thông quan, hay là lấy thủ đoạn đặc thù nào đó để qua ải.

“Kẻ nào thấy bản Thần Tử chướng mắt đều cùng xông lên đi, bản Thần Tử không có nhiều thời gian giải quyết từng tên một.” Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng sừng sững trên hư không.

Thực lực của hắn cao hơn trước kia một khoảng lớn, cũng cần vài người làm bao cát để kiểm tra đo lường một chút.

Nghe Quân Tiêu Dao nói như vậy, nhưng không có mấy ai dám nói Quân Tiêu Dao là khẩu xuất cuồng ngôn, dù sao Quân Tiêu Dao cũng mới đánh vỡ kỷ lục vạn cổ, hiện tại đang cực kỳ nổi bật.

Hơn nữa bọn họ cũng rất tò mò, rốt cục Quân Tiêu Dao có được cơ duyên gì ở tầng năm mươi, thực lực đã mạnh đến mức độ nào?

Kim Dực Tiểu Bằng Vương chiến ý sôi sục, kim quang trong mắt phụt ra, tính cách của gã vốn tranh cường háo thắng, tất nhiên không cam lòng thua kém ai.

“A di đà phật, Quân thí chủ, bần tăng nguyện so đấu một trận với ngươi.” Pháp Hải cũng nhịn không được, cũng muốn ra tay.

Nếu không hắn ta hoài nghi tâm cảnh của mình sẽ sinh ra vết rách.

Còn về Diệp Tinh Vân, sắc mặt của hắn ta liên tục biến ảo, cuối cùng vẫn không ra tay.

“Hiện tại không vội đối phó hắn, chờ ta đến hạ giới, tìm kiếm được bảo tàng của Vô Cực Tinh Cung, đến lúc đó tu vi tăng mạnh, một đường xưng vương, đánh bại Quân Tiêu Dao cũng không phải không có khả năng.” Diệp Tinh Vân thầm lẩm bẩm trong lòng.

Rõ ràng là sợ, ngặt nổi lại muốn tìm lý do và cái cớ để an ủi bản thân.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao đảo qua, đám người Âm Dương Thánh Tử, Hạ Lam căn bản không có cả dũng khí đối diện với hắn.

Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng lại trên người Cơ Thanh Y.

“Thần Nữ của Cơ gia, không muốn ra tay đánh một trận sao?”

Cơ Thanh Y hơi sửng sốt, không ngờ Quân Tiêu Dao lại nhắm câu chuyện về hướng nàng.

Nhưng sau đó nàng lại nhẹ nhàng nói: “Tiêu Dao đạo huynh nói đùa, Thanh Y cũng không có lòng tranh phong.”

Nhìn thấy đường đường là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo mà cũng tránh né chiến đấu, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra kinh sắc.

Quân Tiêu Dao đã dần lộ ra uy thế vô địch trong thế hệ trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực.

Quân Tiêu Dao lại âm thầm lắc đầu, bỏ lỡ một nữ nô... À không, là cơ hội luận bàn giao lưu.

“Vậy chỉ có hai ngươi, cùng lên đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Càn rỡ!”

Kim Dực Tiểu Bằng Vương thật sự nhịn không được, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, mười vạn tám ngàn kiếm vũ sau lưng gã cùng lao ra, hóa thành dòng lũ ngập trời!

Chúng như mười vạn tám ngàn phi kiếm kim sắc đánh bại cả trời cao, trảm nát khung trời!

Mỗi một kiếm vũ đều chấn động ra kiếm khí sắc nhọn, khiến người ta sợ hãi!

Mười vạn tám ngàn kiếm vũ đều xuất hiện, có thể tưởng tượng ra uy thế đó, nó khiến sắc mặt rất nhiều tu sĩ đều trắng bệch, run rẩy cả người.

Mà cùng lúc đó, Pháp Hải cũng ra tay.

Bàn chân hắn ta đạp đất, mặt đất bị lực phản chấn cường đại làm vỡ tung, thân thể hắn ta bay lên trời cao.

Kim quang nồng đậm nở rộ, thân thể hắn ta cũng theo đó mà phóng to, cứ như biến thành một phật đà kim sắc.

“Là pháp môn luyện thể bất truyền của Tiểu Tây Thiên, Trượng Lục Kim Thân!” Một ít túc lão khẽ kêu lên.

Đây là một loại pháp môn luyện thể cực kỳ cường đại, có thể so sánh với chí tôn pháp.

Tu luyện đến đại thành thì bất hủ bất diệt, cho dù nguyên thần mất đi thì thân thể cũng trường tồn hậu thế.

“Thật không ngờ, thế hệ Phật Tử này của Tiểu Tây Thiên lại có thể tu luyện Trượng Lục Kim Thân đến trình độ này.” Một lão giả kinh ngạc cảm thán.

Không bàn đến chuyện khác, chỉ dựa vào Trượng Lục Kim Thân này thì Pháp Hải đủ để đứng vững gót chân trong những thiên kiêu đỉnh cấp.

Hết chương 192.
Chương 193

Kim Dực Tiểu Bằng Vương, Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, chỉ cần một trong hai người này cũng đủ để đứng trên đỉnh thiên kiêu.

Nhưng hiện tại, họ lại cùng ra tay, liên thủ đối phó với Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt đạm nhiên, nâng chưởng tung ra, chỉ chụp ra một chưởng vô cùng đơn giản.

Đây là một chưởng đơn giản, cũng là một chưởng không đơn giản.

Bởi vì chưởng này ẩn chứa ba tỷ bảy trăm triệu cân cự lực!

Đây là khái niệm gì?

Nó đã vượt xa tưởng tượng của một ít tu sĩ.

Ầm ầm ầm!

Không khí phát ra tiếng khí nổ chói tai, phía trước bàn tay của Quân Tiêu Dao, tất cả không khí đều bị áp súc, hư không như mặt hồ không ngừng chấn động.

Đây là biểu hiện cực hạn của sức mạnh!

Phanh!

Một chưởng!

Chỉ một chưởng mà thôi!

Mười vạn tám ngàn kiếm vũ đều tan nát!

Khí áp và chưởng phong khủng bố trực tiếp hung hăng đập mạnh Kim Dực Tiểu Bằng Vương xuống mặt đất, lún thật sâu vào nền đất.

Còn về Pháp Hải, tuy rằng thúc giục Trượng Lục Kim Thân, sức mạnh nhục thân tăng lên vô số lần, nhưng hắn ta vẫn bị một chưởng của Quân Tiêu Dao chụp bay, không ngừng ói máu tươi.

Cuối cùng hắn ta đâm sụp mấy lầu các cách đó không xa, mới miễn cưỡng dừng lại.

Tu sĩ ở đây cảm thấy ớn lạnh đến mức không khỏi rùng mình một cái.

Khủng bố!

Quả thực không có cách nào hình dung!

Quân Tiêu Dao căn bản không thi triển thủ đoạn gì, chỉ dùng một chưởng vô cùng đơn giản đã khiến Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải đều không chịu nổi!

“Sức mạnh nhục thân của Thần Tử Quân gia lại tăng lên, rốt cục hắn tu luyện pháp môn gì?”

“Đây là điểm khủng bố của Hoang Cổ Thánh Thể sao, rốt cuộc Thần Tử của Quân gia đã đánh vỡ mấy lớp gông xiềng?”

Rất nhiều tu sĩ thiên kiêu đều kinh hô thất thanh, không thể tin nổi.

Ánh mắt Cơ Thanh Y trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Không bàn đến những chuyện khác, chỉ nói về sức mạnh nhục thân, có mười nàng cộng lại cũng không sánh bằng Quân Tiêu Dao.

“Khụ khụ... Quân Tiêu Dao ngươi...” Kim Dực Tiểu Bằng Vương đang ho ra máu, nhào ra từ hố sâu, ánh mắt dữ tợn như dã thú.

Quả thực mất mặt ném đến nhà bà ngoại.

Càng đáng giận chính là, lúc này Cửu Đầu Sư Tử lại châm chọc mỉa mai, cười nhạo nói: “Còn cười nhạo ta đi theo chủ nhân, tốt xấu gì ta cũng là tọa kỵ của chủ nhân, mà ngươi thì sao, cả một cái tát của chủ nhân cũng không chịu được, thật là rác rưởi.”

Cửu Đầu Sư Tử trào phúng làm Kim Dực Tiểu Bằng Vương thiếu chút nữa tức ra nội thương.

Phía bên kia, Trượng Lục Kim Thân của Pháp Hải cũng giống như sắp nứt nẻ, trên người toàn là những vết rạn vỡ ra, chảy máu, nhìn cực kỳ khiếp người.

Vẻ mặt hắn ta cũng lãnh lệ tới cực điểm.

“Bần tăng không tin!”

Pháp Hải tiếp tục ra tay.

“Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Đích Tàng, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Không!”

Pháp Hải tụng chân kinh, thúc giục chí tôn pháp của Tiểu Tây Thiên, Đại Uy Thiên Long chân kinh.

Trong thoáng chốc, phật quang chiếu khắp, từng phật đà xuất hiện, đi cùng một thiên long hộ pháp thần, phụ trợ khiến Pháp Hải giống như Thánh Tử trong giới Phật.

Mà Kim Dực Tiểu Bằng Vương cũng bùng nổ toàn bộ thực lực, gã tung ra thần thông huyết mạch cường hãn của nhất mạch Kim Sí Đại Bằng.

Trên hư không có hư ảnh thần bằng hiện hóa, xé rách một con chân long.

Đó là thần thông huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng tộc, Thiên Bằng Bác Long Đồ!

Đây có thể xem như cực chiêu của hai người, giờ phút này cùng phóng thích, cho dù là các chí tôn tuổi trẻ như Quân Lăng Thương, Cơ Thanh Y cũng phải chau mày.

Đổi lại là bọn họ, muốn tiếp được cực chiêu của hai người này thì cũng có chút khó khăn.

Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại chưa từng thay đổi, hắn ra quyền.

Một sức mạnh luân hồi phát ra, ảnh hưởng thiên địa, như có thể đánh nứt chư thiên.

Sáu lốc xoáy luân hồi khủng bố cùng trấn áp xuống theo quyền phong của Quân Tiêu Dao.

Đó là Lục Đạo Luân Hồi quyền!

Một đấm tung ra, thiên địa kinh, chúng sinh sợ, càn khôn đảo lộn!

Quyền này như muốn làm vạn vật đi vào lòng đất, đánh hư không rách tả tơi, cỏ cây chung quanh đều cô quạnh, điêu tàn chỉ trong phút chốc.

“Đây là tuyệt học gì!”

Kim Dực Tiểu Bằng Vương lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hiếm có.

Sắc mặt Pháp Hải cũng kịch biến, cảm nhận được một sự run rẩy xưa nay chưa từng có!

Oanh!

Một quyền giáng xuống, mặt đất vỡ ra mấy chục dặm, tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành tro bụi.

Pháp Hải và Kim Dực Tiểu Bằng Vương trực tiếp bị đập lún sâu vào nền đất, không rõ sinh tử.

Kinh hãi và sợ hãi tột độ tràn ngập trong lòng mỗi người.

Quyền pháp này giống như muốn kéo người ta vào luân hồi, thân thể và cả linh hồn đều bị dập nát sạch sẽ!

Rất nhiều người kinh sợ, linh hồn cũng đang run rẩy.

Bọn họ cảm thấy nếu là mình đối mặt với chiêu này của Quân Tiêu Dao, phỏng chừng quyền phong còn chưa đánh đến, chỉ khí tức thôi đã đủ để bọn họ hỏng mất.

“Quyền pháp này mang theo một chân ý luân hồi, chẳng lẽ là khen thưởng do Thần Tử Quân gia thông qua tầng năm mươi?” Một ít nhân vật thế hệ trước tinh mắt suy đoán.

Nhưng dù thế nào thì mọi người cũng biết được.

Trải qua trận chiến này, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ ngồi vững trên vị trí đệ nhất nhân trẻ tuổi của Tiên Vực.

Trừ phi có yêu nghiệt khác xuất hiện lay động được địa vị của Quân Tiêu Dao và đánh bại hắn.

Nhưng điều này có khả năng không?

Một vài người nghĩ tới Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào, Bắc Địa Vương Gia Thiếu Đế, còn có kiếm ma chuyển thế của Hoang Cổ Diệp gia…v…v…

Nhưng những yêu nghiệt đỉnh cấp đó đều đang bế quan, tiến hành thăng hoa, tạm thời không nhập thế.

“Tuy nói còn có rất nhiều yêu nghiệt thiên kiêu chưa từng nhập thế, nhưng Thần Tử Quân gia đã dần hiện vô địch chi tư, các thiên kiêu khác muốn lay động địa vị của hắn là rất khó.”

“Đúng vậy, đừng nói những người khác, ngay cả quái thai cổ đại Long Cát công chúa mà Thần Tử của Quân gia cũng không để vào mắt.”

Biểu hiện lần này của Quân Tiêu Dao, cho dù là đánh vỡ cực cảnh tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu, hay là ra tay nghiền áp Kim Dực Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải, đều khiến mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.

Qua một lúc sau, Kim Dực Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải mới gian nan bò ra từ dưới đất.

Đúng, không sai, chính là bò ra từng chút một.

Hai người họ đầy người là máu, vô cùng chật vật.

Khác với dáng vẻ kiêu ngạo kiệt ngạo lúc bắt đầu, giờ phút này ánh mắt Kim Dực Tiểu Bằng Vương nhìn về phía Quân Tiêu Dao đã mang theo một loại kinh sợ xưa nay chưa từng có.

Loại quyền ý này thật đáng sợ, cứ như muốn kéo người ta vào luân hồi vô tận.

Kim Dực Tiểu Bằng Vương chưa bao giờ gặp phải quyền pháp khủng bố như thế.

Đạo tâm vô địch của gã giống như bị đánh hỏng mất.

Pháp Hải cũng như thế.

Hắn ta đi ra khỏi Tiểu Tây Thiên với tự tin tràn đầy, muốn xưng hùng, để cả thiên hạ ngâm tụng Phật danh của mình.

Kết quả hiện tại, hắn ta hoàn toàn sợ hãi, phật tính đang run rẩy, đang từng bước bị kéo vào vực sâu ma tính.

Quân Tiêu Dao chính là tâm ma của hắn ta!

Hết chương 193.
Chương 194

Nhìn hai người chật vật bò ra kia, vẻ mặt Quân Tiêu Dao bất biến.

Hắn cũng chưa hoàn toàn thúc giục sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi quyền, Quân Tiêu Dao còn đang nghiên cứu trong giai đoạn hiện tại.

Nhưng uy lực này thật sự làm hắn vừa lòng.

Hơn nữa hắn có luân hồi tiên chủng, đều rất tiện trong việc tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi quyền và Luân Hồi Niết Quang.

“Thực lực của Tiêu Dao đạo huynh quả thực kinh người, Thanh Y tự thẹn không bằng.” Cơ Thanh Y nhẹ nhàng nói.

Quân Tiêu Dao nói: “Thần nữ cần gì phải khiêm tốn như vậy?”

Hắn biết, Cơ Thanh Y thân là Thần Nữ của Cơ gia, Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo, nếu nói không có thủ đoạn át chủ bài thì hắn không tin.

Chẳng qua hiện tại Cơ Thanh Y không có tự tin đối phó được hắn mà thôi.

Mà lúc này, Đại trưởng lão lại tiến lên, nói với Quân Tiêu Dao: “Thực lực của tiểu hữu khiến người ta khâm phục.”

Quân Tiêu Dao liếc nhìn vị Đại trưởng lão này một cái, lộ ra nghi ngờ.

Trước đó hình như Đại trưởng lão này còn có suy nghĩ muốn chụp chết hắn, tại sao hiện tại lại thay đổi thái độ đến mức này?

Đại trưởng lão cười ha hả và nói: “Thực lực của Quân tiểu hữu mạnh như thế, lại xông qua tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu, còn gặp được thánh linh, cũng coi như có duyên với Thánh Linh Thư Viện ta...”

“Đại trưởng lão có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Quân Tiêu Dao nói.

“Khụ... Cái kia, không biết Quân tiểu hữu có hứng thú trở thành Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện chúng ta hay không?”

Lời nói của Đại trưởng lão vừa dứt thì toàn trường đều trợn tròn mắt.

Trước đó không phải Thánh Linh Thư Viện còn rất chán ghét Quân Tiêu Dao sao?

Nếu không có những vị lão tổ của Quân gia buông lời muốn đến thư viện uống trà, phỏng chừng Thánh Linh Thư Viện căn bản sẽ không muốn nhìn thấy Quân Tiêu Dao.

Vậy tại sao hiện tại lại muốn Quân Tiêu Dao trở thành Thánh Tử của thư viện?

“Đại trưởng lão, chuyện này...” Âm Dương Thánh Tử và Hạ Lam cũng trợn tròn mắt.

Làm vậy cũng được?

“Hai tên phế vật các ngươi, câm miệng!” Đại trưởng lão trợn trừng mà quát.

Âm Dương Thánh Tử hậm hực cúi đầu.

Chỉ có Hoa Tích Tình lộ ra nét vui cười, cảm thấy quyết định này của thư viện thật sự quá anh minh.

“Nếu Cơ Huyền bị tiểu hữu đánh bại, vậy tất nhiên tiểu hữu có tư cách trở thành Thánh Tử mới, không biết tiểu hữu suy nghĩ thế nào?” Đại trưởng lão xoa xoa tay, gương mặt già nua cười như đóa cúc hoa, Quân Tiêu Dao nhìn mà e ngại thay.

Trước đó viện trưởng thư viện truyền âm cho Đại trưởng lão là nói về chuyện này.

Lúc nãy Đại trưởng lão còn không cho là đúng, thậm chí muốn phản đối.

Nhưng hiện tại khi nhìn thấy biểu hiện của Quân Tiêu Dao.

Hừm, thích muốn chết!

Quân Tiêu Dao suy nghĩ một lát.

Nói thật, hắn thật lười làm Thánh Tử thư viện gì đấy.

Đứng chung hàng với loại rác rưởi như Âm Dương Thánh Tử quả thực là làm mất thân phận của hắn.

Nhưng nếu hắn đã đáp ứng Luân Hồi Thánh Linh phải quan tâm Thánh Linh Thư Viện thì có một thân phận hợp lý cũng không tồi.

Đại trưởng lão thấy Quân Tiêu Dao đang suy tư, còn tưởng rằng hắn còn để bụng chuyện trước đó đám người Âm Dương Thánh Tử khiêu khích.

Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão trực tiếp lạnh lẽo mở miệng nói: “Âm Dương Thánh Tử, Hạ Lam, từ giờ trở đi, hai ngươi không còn là Thánh Tử của thư viện ta.”

“Cái gì, Đại trưởng lão, sao ngài có thể làm vậy?” Sắc mặt hai người lập tức tái nhợt.

Vì mượn sức Quân Tiêu Dao mà bãi miễn bọn họ.

Còn thiên lý hay không!

“Thế nào, có ý kiến thì nói với viện trưởng đi.” Đại trưởng lão không để bụng chút nào.

Đây là lệnh mà viện trưởng đưa ra.

Thánh Linh Thư Viện cũng không cần kiêng kỵ Âm Dương Giáo và Đại Hạ hoàng triều.

“Vậy tốt, thư viện có thành ý này thì Quân mỗ từ chối cũng bất kính.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Hắn nể mặt Luân Hồi Thánh Linh nên mới miễn cưỡng đáp ứng.

“Ha ha, đa tạ tiểu hữu!” Đại trưởng lão cười, tiêu tan hiềm khích.

Thần Tử Quân gia này càng nhìn càng thuận mắt!

Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, các tu sĩ ở đây mới đột nhiên phát hiện, sau lưng Quân Tiêu Dao đã có ba thế lực khủng bố.

Hoang Cổ Quân gia, Hoang Cổ Khương gia, và một Thánh Linh Thư Viện mà cả thế lực bất hủ cũng phải kiêng kỵ ba phần.

“Thần Tử Quân gia quật khởi, không ai có thể ngăn cản.” Rất nhiều tu sĩ thế hệ trước cảm thán.

Chuyện của Thiên Đạo Lâu đến đây cũng tạm thời hạ màn.

Tin tức về Quân Tiêu Dao, chưa qua mấy ngày thì sẽ oanh động truyền khắp Hoang Thiên Tiên Vực.

Tuy Quân Tiêu Dao là tồn tại lóa mắt nhất, nhưng biểu hiện của những người còn lại thuộc Quân gia cũng không yếu.

Toàn bộ tầng bốn mươi trở lên của Thiên Đạo Lâu gần như bị Tự Liệt Quân gia chiếm sạch.

Điều này không khỏi khiến người ta cảm thán, Hoang Cổ Quân gia, hậu bối cường thịnh, có lẽ sẽ tiếp tục huy hoàng tiếp.

Kim Dực Tiểu Bằng Vương chật vật rời đi, không bỏ lại một câu đe dọa.

Rất nhiều người cho rằng, đạo tâm của Kim Dực Tiểu Bằng Vương xuất hiện vết rách, ngày sau e là sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Pháp Hải cũng rời đi, ma ý dưới đáy mắt hắn ta càng sâu.

Quân Tiêu Dao đã biến thành tâm ma của hắn.

Còn có Diệp Tinh Vân, hắn ta cảm thấy có chút may mắn do lần này mình nhịn xuống không ra tay.

“Thận trọng, nhất định phải thận trọng, không có được bảo tàng của Vô Cực Tinh Cung thì ta tuyệt đối không thể đối đầu với Quân Tiêu Dao.” Diệp Tinh Vân nghĩ như vậy trong lòng.

Hắn ta đã bắt đầu bắt tay vào kế hoạch hạ giới.

Khóe mắt của Quân Tiêu Dao liếc nhìn Diệp Tinh Vân một cái, sau đó lại thu về.

Diệp Tinh Vân đã nằm trong danh sách rau hẹ của hắn.

Đến lúc này thì chuyện ở Thiên Đạo Lâu cũng hạ màn che.

Quân Tiêu Dao không lập tức rời đi, mà chờ ở Thánh Linh Thư Viện một thời gian ngắn.

Thánh Linh Thư Viện cũng rất hào phóng, cho Quân Tiêu Dao chừng năm trăm viên tiên nguyên.

Trước kia ba Thánh Tử Âm Dương cộng lại cũng chỉ lấy được trên trăm viên tiên nguyên của Thánh Linh Thư Viện mà thôi.

Những tiên nguyên bọn họ có đều là do thế lực sau lưng đưa, không phải thư viện cung cấp.

Thánh Linh Thư Viện cũng coi như bỏ vốn gốc.

Quân Tiêu Dao rất vừa lòng, cộng thêm số lượng tiên nguyên có được ở hội đấu võ trước đó thì hiện tại trên người hắn đã có hơn một ngàn viên tiên nguyên, cũng đủ để đáp ứng cho đợt rèn luyện Đại La Tiên Cốt kế tiếp.

Trong lúc đó, Hoa Tích Tình cũng chủ động tiến đến, đỏ mặt muốn luận đạo với Quân Tiêu Dao.

Vị truyền nhân Bách Hoa Đạo Cung này xem như hoàn toàn luân hãm.

Quân Tiêu Dao cũng không cự tuyệt, tùy ý trò chuyện nhân sinh và lý tưởng với nàng.

Sau đó Hoa Tích Tình mang vẻ mặt thỏa mãn rời đi.

Trong khoảng thời gian Quân Tiêu Dao nán lại Thánh Linh Thư Viện.

Chuyện xảy ra ở Thiên Đạo Lâu giống như có cánh mà truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.

Tất cả người nghe đều ồ lên vì chuyện này.

Hết chương 194.
Chương 195

Đánh vỡ kỷ lục vạn cổ tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu.

Như tản bộ trên sân vắng, tùy tiện nghiền áp Kim Dực Tiểu Bằng Vương và Phật Tử của Tiểu Tây Thiên.

Trở thành Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.

Mỗi một sự kiện trong đó truyền ra đều đủ để nhấc lên sóng to gió lớn.

Mà những việc này đều do một mình Quân Tiêu Dao sáng tạo.

Vậy thì quá khủng bố.

Tất cả ánh hào quang đều dừng lại trên đầu một mình Quân Tiêu Dao.

So với hắn, cho dù là Quân Lăng Thương, hoặc là Cơ Thanh Y, cũng chỉ có thể ảm đạm không ánh sáng, càng miễn bàn đến những thiên kiêu khác.

“Ha ha, trước nay Tiêu Dao luôn không làm người ta thất vọng!”

Ở Quân gia, những thân nhân như Quân Chiến Thiên và Khương Nhu đều vui sướng không thôi, bọn họ cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì Quân Tiêu Dao.

Những tộc lão còn lại của Quân gia cũng thực vui vẻ.

Lần này Quân gia bá bảng Thiên Đạo Lâu, đủ để khiến uy danh của Quân gia nâng cao một bước.

Mà tương phản với họ, những thế lực đối địch đều sắc mặt khó coi.

Hồng châu, trong Long Cung.

Tiêu Trần siết chặt nắm tay, hung hăng nện lên mặt đất, sắc mặt cực kỳ hung tợn.

Mỗi lần nghe được tin tức về Quân Tiêu Dao đều sẽ làm hắn ta rơi vào tuyệt vọng.

Hiện tại, đừng nói là chính mình, Tiêu Trần còn cảm thấy không chắc chắn về chuyện Long Cát công chúa có thể đánh bại Quân Tiêu Dao hay không.

Nhưng cảm nhận được khí tức ngày càng cường đại lên của Long Cát công chúa, chung quy Tiêu Trần vẫn ôm một tia hy vọng.

“Khi Long Cát công chúa hoàn toàn thích ứng với khí tức thiên địa, chính là ngày chết của Quân Tiêu Dao!” Tiêu Trần lạnh lùng nói.

Bên kia, Bàn Võ Thần Triều, Quan Quân Hầu phủ.

Sau khi nghe thấy một ít tin tức có liên quan đến Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao, sắc mặt Dương Bàn hiện đầy xấu hổ buồn bực giận dữ.

Dưới cơn phẫn nộ, gã trực tiếp giết mười mấy hạ nhân, người hầu toàn bộ Quan Quân Hầu phủ đều đang run rẩy.

“Quân Tiêu Dao, ngươi thật đáng chết!” Dương Bàn tức giận.

Tuy gã không thuận lợi trở thành phò mã, nhưng trong tiềm thức, đã xem Võ Minh Nguyệt trở thành nữ nhân của mình.

Kết quả Võ Minh Nguyệt lại thân cận với Quân Tiêu Dao như vậy.

Điều này làm Dương Bàn không thể chấp nhận.

Gã thở hồng hộc, tròng mắt đỏ đậm, như một con sư tử bạo nộ.

“Bình tĩnh, chờ ta tìm được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm thì sẽ có đủ sức mạnh giết chết Quân Tiêu Dao.”

“Hạ giới, có lẽ là một cơ hội của ta...” Ánh mắt Dương Bàn biến ảo.

Trước đó Bàn Võ Thần Chủ từng triệu gã vào cung, nói một chuyện lớn.

Thập địa hạ giới sắp sinh ra kịch biến.

Biến hóa của một giới cũng đủ để dẫn động phong vân vô tận.

Càng đừng nói là thập giới đại biến.

Đến lúc đó cơ duyên nghịch thiên sẽ hiện thế, đó chính là trận đại chiến khủng bố ngươi chết ta sống, hàng tỉ người máu chảy đầu rơi.

“Nhân vô hoành tài bất phú, mã vô dạ thảo bất phì (1), lấy khí vận của Dương Bàn ta thì sầu gì không có cơ duyên ở hạ giới?” Dương Bàn cười lạnh và nói.

(1) Người không lấy tiền của bất chính thì không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo.

Chờ đến ngày gã xoay người, đó là lúc Quân Tiêu Dao phải chết!

...

Hoang Cổ Diệp gia, trên một đỉnh núi trơ trọi dựng đứng ngàn thước.

Một bóng dáng hắc y gầy gò ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, bên cạnh hắn chỉ có một con thần điêu làm bạn.

Nơi đây chính là cấm địa của Diệp gia, nếu không có sự cho phép thì cho dù là một ít tộc lão cũng không thể bước vào một bước.

Bóng dáng hắc y kia chính là một thiếu niên khuôn mặt thanh tuấn.

Hắn đang nhắm hai mắt, mặt đất trước mặt hắn có một thanh kiếm được\ cắm nghiêng trên mặt đất.

Trên đó dính đầy vết máu loang lổ, hình như ẩn chứa sát khí và kiếm ý ngập trời.

Giờ phút này, ở ngoài đỉnh núi, một tộc lão Diệp gia hơi chắp tay, mở miệng nói: “Diệp tiền bối, lão hủ có việc quấy rầy.”

Vị tộc lão Diệp gia tóc đã trắng xoá này là một cường giả Đại Thánh Cảnh.

Khó có thể tưởng tượng, lão lại chắp tay về hướng thiếu niên hắc y kia, hơn nữa xưng hô hắn ta là tiền bối, quả thực không hợp lẽ thường.

Trên đỉnh núi, thiếu niên hắc y chậm rãi mở mắt ra.

Trong phút chốc, tộc lão Diệp gia cảm nhận được một kiếm ý đáng sợ, giống như muốn cắt nát cả người lão ra.

Đây là ánh mắt khủng bố mà thâm thúy đến mức nào!

Trong mắt thiếu niên như ẩn chứa vạn sự tang thương, có sự thâm thúy nội liễm không thuộc về độ tuổi này.

“Chuyện gì?” Thiếu niên chậm rãi mở miệng.

Kế tiếp, Diệp gia tộc lão thuật lại chuyện thập địa nhiễu loạn cho thiếu niên biết.

Ngoài ra, còn kể lại những tin tức của Quân Tiêu Dao ở Thiên Đạo Lâu lại cho thiếu niên biết.

Thiếu niên hơi trầm mặc, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông.

Vị tộc lão Diệp gia kia run sợ trong lòng mà nhìn thoáng qua chuôi kiếm nhuộm đầy vết máu loang lổ nọ, trong lòng lạnh lẽo.

“Đây là chuôi kiếm lây dính đế huyết sao?” Diệp gia tộc lão thầm thở dài trong lòng.

Thiếu niên hắc y kia không phải ai khác, mà là vị kiếm ma chuyển thế được đồn đãi ồn ào huyên náo thanh danh vang dội của Diệp gia, Diệp Cô Thần!

“Thập địa rối loạn thì có liên quan gì đến ta.”

“Còn về Quân Tiêu Dao kia...” Vẻ mặt Diệp Cô Thần thật bình đạm.

Hắn ta cũng không cảm thấy kiêng kỵ vì đủ loại kỳ tích mà Quân Tiêu Dao sáng tạo ra.

Đây là kiêu ngạo thuộc về kiếm ma.

Hắn không sợ bất cứ tồn tại từ cổ chí kim nào!

“Hiện tại cũng không phải thời điểm ta nhập thế, ngươi từng nghe qua một câu chưa?” Diệp Cô Thần nhắm mắt lại.

“Nói cái gì?” Diệp gia tộc lão hỏi.

“Vương không thấy vương!”

Một câu của Diệp Cô Thần khiến chung quanh đỉnh núi bừng lên vạn luồng kiếm khí.

Chuôi Thí Đế Kiếm lây dính đế huyết này cũng phát ra kiếm khí ngập trời, hình như có thể tua nhỏ thập phương vũ trụ!

Tộc lão Diệp gia cảm thấy chấn động mãnh liệt trong lòng!

Vương không thấy vương!

Nếu thấy thì nhất định sẽ nhiễm máu!

Thần Tử Quân gia là vương!

Mà kiếm ma chuyển thế của Diệp gia là một vương khác!

Tộc lão Diệp gia chắp tay thối lui, không dám quấy rầy nữa.

Diệp Cô Thần giơ tay, chậm rãi vuốt ve thân Thí Đế Kiếm.

“Ông bạn già, vô số năm tháng trôi qua, thế nhân còn nhớ rõ, dưới ánh sao trời kia...”

“Một người một kiếm, ma ảnh chém giết Đại Đế...”

...

Ngay vào lúc các thế lực khắp Hoang Thiên Tiên Vực chấn động vì chuyện của Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao lại chuẩn bị khởi hành trở về Quân gia.

Đám người Đại trưởng lão thư viện Thánh Linh tự mình hộ tống Quân Tiêu Dao rời đi.

Tuy Võ Minh Nguyệt rất lưu luyến, nhưng cũng phải trở về Bàn Võ Thần Triều.

Điều này làm Quân Linh Lung thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Kế tiếp là về nhà tiêu hóa thu hoạch lần này, tiếp tục lĩnh ngộ luân hồi chi ý, sau đó rèn luyện Đại La Tiên Cốt.”

Quân Tiêu Dao đã có tính toán trong lòng.

Hắn mơ hồ có dự cảm, hạ giới sẽ bắt đầu náo động, đến lúc đó phải có thực lực càng cường đại mới có thể ứng phó tất cả khiêu chiến.

“Quyển hạ Thể Thư, căn nguyên thế giới, Nghịch Thiên Thập Tử, nhiều cơ duyên và rau hẹ đang chờ ta đi thu hoạch như vậy...”

Hết chương 195.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom