• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 221-225

Chương 221

Đại trận hộ tông của Vô Cực Tinh Cung bị một kiếm của Quân Tiêu Dao trảm phá.

Vòng bảo hộ sao trời kia trực tiếp tan vỡ thành vô số quầng sáng, tung bay tứ phương.

Trong những quang điểm vô tận, Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên hư không, bạch y phiêu phiêu, trường kiếm trong tay cắm nghiêng trên mặt đất, tựa như kiếm tiên cổ xưa giá lâm phàm trần.

Tất cả các tu sĩ của Vô Cực Tinh Cung đều ngơ ngác.

Đây chính là đại trận hộ tông mà cả Thánh Nhân cũng khó có thể công phá trong nhất thời!

Thế mà lại bị Quân Tiêu Dao dùng một kiếm trảm tan.

Hai tên Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung cũng hoài nghi đôi mắt của mình xảy ra vấn đề.

Mà đám người Huyền Thiên Tông chủ thấy thế thì lộ ra vẻ mặt phấn chấn rồi nói: “Thần Tử đại nhân đã mở đường cho chúng ta, chư vị, giết!”

Mọi người trong Huyền Thiên Tông và đám người Đông Huyền lão tổ đều ra tay.

Từ thời khắc đại trận hộ tông bị công phá, kết cục của Vô Cực Tinh Cung cũng đã được định sẵn.

Mặc dù bọn họ là bá chủ của Tinh Thần đại lục, còn có rất nhiều thủ đoạn át chủ bài.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì chúng không tính là cái gì.

Chuyện diệt tông cứ giao cho Huyền Thiên Tông và đám người Đông Huyền lão tổ.

Quân Tiêu Dao chỉ cần nhìn một chút vào thời điểm cuối cùng, xem Vô Cực Tinh Cung có gì đáng giá để hắn coi trọng không là được.

Hắn đưa ánh mắt lạnh nhạt quét qua chung quanh một vòng, người của các thế lực khắp nơi đều không tự chủ được mà cúi đầu.

Cho dù là các thiên kiêu đỉnh cấp của Tinh Thần đại lục như Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y cũng không dám nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao.

Một mình Quân Tiêu Dao đã gần như ép tới tất cả cảc thế lực toàn bộ Tinh Thần đại lục phải cúi đầu!

Quân Tiêu Dao thu hồi ánh mắt.

Hắn làm như vậy cũng là vì kinh sợ.

Ngày sau, Huyền Thiên Tông sẽ là chủ nhân của Tinh Thần đại lục, nếu những thế lực đó quấy rối sau lưng thì nhất định sẽ phải trả giá đắc.

Mà kết quả cũng không có bất ngờ gì xảy ra cả.

Chỉ trong vòng thời gian nửa ngày, toàn bộ tu sĩ trên dưới Vô Cực Tinh Cung đều bị chém giết không còn.

Mặc dù có rất ít cá lọt lưới, nhưng chỉ là hạng người tu vi thấp kém, không tạo nên trò trống gì.

“Thần Tử đại nhân, đã dọn dẹp xong Vô Cực Tinh Cung.” Đám người Đông Huyền lão tổ tiến lên chắp tay và nói.

“Hừm, không tồi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.

Cường giả các thế lực tứ phương chung quanh đã vô cùng sợ hãi trong lòng.

Mới chỉ nửa ngày ngắn ngủn thôi mà bá chủ vắt ngang cả Tinh Thần đại lục, Vô Cực Tinh Cung, đã bị huỷ diệt như vậy.

Hơn nữa cách nói của Quân Tiêu Dao còn có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, không cho là đúng như vậy.

Diệt Vô Cực Tinh Cung giống như dẫm chết một con kiến, không có chút gợn sóng nào.

“Truyền nhân thế lực bất hủ của Tiên Vực thật là đáng sợ.” Rất nhiều người đều hồi hộp sợ hãi.

Trong mắt những truyền nhân bất hủ đó, sinh mệnh như con kiến, chúng sinh cũng như con kiến.

Muôn vàn sinh linh chết đi trước mặt hắn cũng không kích dậy nổi chút gợn sóng nào trong mắt hắn.

Quân Tiêu Dao hờ hững giống như trời xanh.

“Xem xét thử tích lũy mấy năm nay của Vô Cực Tinh Cung có những thứ gì.” Tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không bỏ qua cơ hội cướp đoạt này.

Nhưng sau một hồi lục lọi tìm tòi, Quân Tiêu Dao lại có chút thất vọng.

Vô Cực Tinh Cung không có thứ gì có thể làm hắn để mắt.

Ngược lại là một ít sách cổ phủ đầy bụi trong Tàng Thư Các càng khiến Quân Tiêu Dao hứng thú.

Hắn xem một hồi, tìm được một ít dấu vế để lại.

“Vô Cực Tinh Quân kia đã từng tiến vào kẽ nứt thập giới?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm dưới đáy lòng.

Trước kia Quân Tiêu Dao nghe Đông Huyền lão tổ nói, kẽ nứt thập giới chỉ có một ít kẻ mang Đại khí vận hay đại nghị lực mới có thể tìm được và tiến vào.

Mà Quân Tiêu Dao nghĩ đến truyền kỳ của Vô Cực Tinh Quân, ông ta từng tiến vào kẽ nứt thập giới cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc sau Quân Tiêu Dao lại tìm đọc được, Vô Cực Tinh Quân thật sự để lại một bảo khố tinh cung.

Hơn nữa căn cứ vào ghi chép, Vô Cực Tinh Quân còn để tín vật tiến vào kẽ nứt thập giới vào bảo khố tinh cung.

“Tiến vào kẽ nứt thập giới còn cần tín vật?” Quân Tiêu Dao dò hỏi Đông Huyền lão tổ.

Đông Huyền lão tổ trả lời: “Hồi công tử, kẽ nứt thập giới quá thần bí, nói chung là người có đại khí vận mới tiến vào được.”

“Nhưng cũng có một ít tín vật, nghe đồn là lưu truyền ra từ tế đàn anh linh, sau khi có được thì có thể dễ dàng tiến vào kẽ nứt thập giới hơn.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì gật gật đầu.

Nếu như vậy, Quân Tiêu Dao nhất định phải tìm được bảo khố tinh cung.

Cho dù không vì nguyên nhân khác, chỉ vì tín vật thì hắn cũng muốn phải vào một lần.

Nhưng hiển nhiên Quân Tiêu Dao không có khả năng tự mình cực cực khổ khổ đi tìm.

Hắn đã có suy đoán trong lòng.

“Tinh Thần Thần Thể, Tinh Thần Vương Thể, Diệp Tinh Vân, ngươi sẽ giúp ta tìm được bảo khố tinh cung đúng không?” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Hắn gần như có thể xác định, người cứu Mạc Phàm đi chính là Diệp Tinh Vân.

Còn về vì sao cứu gã đi.

Nhất định là vì Mạc Phàm là vai chính khí vận của Tinh Thần đại lục, sợ là cơ duyên trên người gã có tác dụng lớn đối với Diệp Tinh Vân.

“Có lẽ không bao lâu sau, bảo khố tinh cung sẽ xuất thế.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

...

Ngay vào lúc thế cục của Tinh Thần đại lục đã được bình định bước đầu.

Một đại lục khác trong thập địa hạ giới.

Đại lục diện tích rộng lớn vô biên này tên là Tiềm Long đại lục.

Toàn bộ Tiềm Long đại lục được chia thành bốn khu là Đông Thổ, Tây Hoang, Nam Lĩnh và Bắc Nguyên.

Mà Đông Thổ có diện tích rộng lớn nhất, phồn thịnh nhất, có thế lực đứng đầu đứng sừng sững trên toàn bộ Tiềm Long đại lục là Đại Dận hoàng triều.

Đại Dận hoàng triều không phải là thế lực bản thổ của Tiềm Long đại lục, mà là thế lực theo đuổi của Quân gia.

Chẳng qua khác với các thế lực theo đuổi như Huyền Thiên Tông.

Thực lực của Đại Dận hoàng triều không chỉ mạnh nhất, hơn nữa cũng cường thế bá đạo nhất.

Khi vừa buông xuống Tiềm Long đại lục, họ đã quét ngang tứ phương, chiếm cứ hơn phân nửa lãnh thổ của Tiềm Long đại lục, có được quốc lực cường thịnh.

Mặc dù thập giới náo động, tội tộc liên tục phá phong ấn xông ra, nhưng Đại Dận hoàng triều vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ tiếp.

Mà không tràn ngập nguy cơ giống như Huyền Thiên Tông.

Mà trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn là vì trong Đại Dận hoàng triều có một bộ phận là người của Quân gia.

Đương nhiên, không có khả năng là người thuộc chủ mạch Quân gia, mà là một ít tộc nhân chi mạch, hoặc là huyết mạch đã bị pha loãng.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bọn họ hạ giới, sau đó thì đi vào Đại Dận hoàng triều.

Quốc lực của Đại Dận hoàng triều cũng vì sự gia nhập của những tộc nhân chi mạch Quân gia đó mà trở nên cường thịnh.

Bởi vậy, Đại Dận hoàng triều mới có thể trở thành đứng đầu trong năm đại thế lực theo đuổi.

Còn về ba đại tộc đàn Cổ Thần tộc còn lại, họ đều không có ở Tiềm Long đại lục.

Hết chương 221.
Chương 222

Giờ phút này, ở hoàng cung Đại Dận hoàng triều, trên một lầu các.

Một thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt đang dựa lên lan can.

Ngũ quan của nàng tinh xảo tuyệt luân, đôi mắt to trong trẻo, cái miệng nhỏ hồng đào, dáng người tinh tế, da thịt như ngọc.

Giống như tinh linh vô cấu, trời sinh đã mang theo một loại khí chất cao quý.

Khí chất này phát ra từ huyết mạch cao hơn người ta một bậc.

So sánh với thiếu nữ này, những hoàng tử hoàng nữ của Đại Dận hoàng triều đều kém hơn một bậc.

Giờ phút này, thiếu nữ đưa bàn tay ngọc lên nâng gò má hương, ngơ ngác nhìn không trung, không biết suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần.

“Ca ca...” Thiếu nữ lẩm bẩm một câu, có chút phiền muộn.

Mười địa chấn loạn, tội tộc quật khởi, Đại Dận hoàng triều cũng bắt đầu xuất hiện nguy cơ và rung chuyển.

Dưới tình huống này, thiếu nữ không biết tâm nguyện mà nàng ẩn sâu dưới đáy lòng rốt cục còn có khả năng thực hiện hay không.

Ngay vào lúc tâm tư thiếu nữ đang mơ hồ, một giọng nói mang theo khẩn trương thấp thỏm vang lên: “Dĩnh Nhi công chúa.”

Quân Dĩnh Nhi ngoái đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Thập lục hoàng tử mặc trên người bộ quần áo nhăn nheo, dáng vẻ có chút khờ khạo.

Vị Thập lục hoàng tử này là người không xuất chúng nhất trong những hoàng tử hoàng nữ của Đại Dận hoàng chủ.

Hơn nữa bởi vì có chút ngốc nghếch khờ khạo, cho nên thường xuyên bị các hoàng tử hoàng nữ khác bài xích và trào phúng.

Trước kia, bởi vì Quân Dĩnh Nhi thương hại hắn ta nên không có việc gì sẽ đi tâm sự với hắn.

Có ai ngờ, tên Thập lục hoàng tử này còn quấn lấy nàng.

“Dĩnh Nhi công chúa, ta... Ta...” Thập lục hoàng tử Phương Hàn ấp úng nói.

“Có chuyện gì, nói đi.” Quân Dĩnh Nhi cũng rất lương thiện, không đành lòng trực tiếp tống cổ hắn ta đi.

“Dĩnh Nhi công chúa, có thể làm đạo lữ của ta không?” Phương Hàn do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà hỏi.

“Làm đạo lữ của ngươi?”

Quân Dĩnh Nhi nghe vậy thì lập tức há cái miệng nhỏ hồng nhuận ra thật to.

Nàng không ngờ Phương Hàn sẽ nói ra lời này.

“Ta biết, có lẽ Dĩnh Nhi công chúa sẽ chướng mắt ta, nhưng ta sẽ thay đổi.” Phương Hàn vội vàng nói.

Hắn ta rất có hảo cảm đối với thiếu nữ lương thiện mà mỹ lệ này.

Trước kia, khi tất cả mọi người bài xích hắn ta, thậm chí các huynh đệ tỷ muội cũng khi dễ hắn.

Là Quân Dĩnh Nhi thay hắn ta đè lại những lời châm chọc mỉa mai đó, còn nguyện ý nói chuyện phiếm tâm sự với hắn.

Thậm chí còn đưa một ít tài nguyên tu luyện cho hắn ta dùng.

Dạng thiếu nữ vừa thiện lương lại ấm lòng này, ai không yêu kia chứ?

Tất nhiên Phương Hàn cũng thích.

Chỉ là bởi vì tự ti, mới khiến hắn ta luôn dây dưa dây cà tới hiện tại.

Phương Hàn cũng cố lấy dũng khí tỏ tình.

Hắn ta tin chắc Quân Dĩnh Nhi không có khả năng thật sự không có chút cảm giác gì với mình.

Nếu không có cảm giác thì vì sao Quân Dĩnh Nhi lại chiếu cố hắn ta như vậy?

“Ai, Phương Hàn, Dĩnh Nhi thật cảm ơn ngươi, nhưng chúng ta không có khả năng.” Quân Dĩnh Nhi thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.

Sở dĩ nàng nguyện ý chiếu cố Phương Hàn, chỉ là vì thương hại hắn ta mà thôi.

Nếu không phải là Phương Hàn, đổi lại là người khác, Quân Dĩnh Nhi vẫn sẽ đối xử bình đẳng như vậy.

Chuyện này không phải vì cá nhân Phương Hàn, mà là do Quân Dĩnh Nhi lương thiện.

Thậm chí cho dù không phải là Phương Hàn, mà là con chó con mèo gì đấy thì Quân Dĩnh Nhi cũng sẽ chiếu cố thế thôi.

Nhưng lại vì nguyên nhân này mà khiến Phương Hàn sinh ra một trong ba ảo giác lớn nhất của cuộc đời, chính là nàng thích ta.

“Dĩnh Nhi công chúa, vì... Vì sao?” Sắc mặt Phương Hàn hơi trắng ra.

Tuy trong lòng hắn ta đã có chút dự đoán, nhưng chung quy vẫn ôm một chút ảo tưởng.

“Dĩnh Nhi không thuộc về nơi này, Dĩnh Nhi cũng sẽ không luôn nán lại ở Tiềm Long đại lục.” Quân Dĩnh Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn lên không trung.

Nơi đó mới là chỗ nàng muốn đi.

“Là như thế sao?” Phương Hàn cười khổ một tiếng.

Hắn ta cũng biết Quân Dĩnh Nhi là đến từ Tiên Vực.

Thân phận của nàng là người của Quân gia tôn quý.

Tuy chỉ là chi mạch chi thứ không chút nổi bật của Quân gia, nhưng đối với Đại Dận hoàng triều mà nói thì vẫn tôn quý đến cực điểm.

“Vậy Dĩnh Nhi công chúa thích người như thế nào?” Phương Hàn có chút không cam lòng mà mở miệng hỏi.

Quân Dĩnh Nhi nghe vậy thì khép đôi tay ngọc lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra khát khao, nàng nói: “Người mà Dĩnh Nhi thích, nhất định phải lợi hại giống như ca ca.”

“Dĩnh Nhi hy vọng chàng ấy là một anh hùng cái thế, có một ngày chàng sẽ từ trên trời giáng xuống, bạch y phiêu phiêu, đạp đám mây thất sắc tới tìm ta...”

Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi lập loè quang huy.

Thiếu nữ nào không hy vọng ý trung nhân của mình là anh hùng cái thế?

Phương Hàn nghe vậy thì trong miệng càng thêm chua xót.

Quả thực không biết hắn ta có chênh lệch lớn bao nhiêu so với ý trung nhân hoàn mỹ trong cảm nhận của Quân Dĩnh Nhi.

“Dĩnh Nhi công chúa, trên đời sẽ có người như vậy sao?” Phương Hàn vẫn không cam lòng mà hỏi.

“Dĩnh Nhi tin tưởng, nhất định sẽ có...” Quân Dĩnh Nhi chắc chắn nói.

Lúc sau, Phương Hàn ảm đạm rời đi.

Tuy thân là Thập lục hoàng tử, nhưng Phương Hàn không có chút địa vị nào cả.

Mỗi ngày hắn ta còn phải đi quét dọn Tàng Thư Các.

Bởi vì tỏ tình thất bại, Phương Hàn đang quét dọn mà cứ thất thần.

Hắn ta không cẩn thận đụng vào kệ sách, vô số sách cổ xôn xao trút xuống, chôn Phương Hàn vào giữa đống sách kia.

“Đáng chết, cả sách cũng hà hiếp ta sao!” Phương Hàn bò ra từ đống sách, sắc mặt nghẹn đỏ.

Trong lúc vô tình, tầm tay hắn ta bỗng sờ trúng một quyển sách cổ.

“Hả... Đây là...” Phương Hàn kinh ngạc, cầm lấy cuốn sách cổ kia.

Quyển sách này tựa kim phi kim, tựa mộc phi mộc, mặt ngoài còn có hoa văn kỳ dị.

Phương Hàn sờ lên nó, bỗng phát hiện trong cuốn sách cổ này còn có ngăn kép.

Bên trong có một cuộn giấy màu vàng xanh.

Trên đó có viết, Tiềm Long đại lục, vâng theo mệnh trời, thiên tử chi lệnh, tế thần phù chiếu.

“Thiên tử chi lệnh, tế thần phù chiếu?” Phương Hàn như choáng váng.

Sau đó, hắn ta vội vàng nhét cả quyển sách cổ và cuộn giấy màu vàng xanh vào trong ngực, sau đó sửa sang lại những quyển sách khác.

Cuối cùng, hắn ta về tới chỗ ở của mình.

“Thật tốt quá, thật sự quá tốt, đây thật sự là tế thần phù chiếu, chí bảo căn nguyên của Tiềm Long đại lục, không ngờ Phương Hàn ta còn có ngày xoay người!”

Phương Hàn vui mừng khôn xiết.

Trong tế thần phù chiếu này, chẳng những chất chứa rất nhiều thần thông võ học, còn có thể thông qua hiến tế sinh linh vạn vật để đạt được đủ loại sức mạnh.

Đây quả thực là một vật gian lận để khai quải!

Hết chương 222.
Chương 223

“Thật tốt quá, có tế thần phù chiếu này tức là Phương Hàn ta sẽ là chân mệnh thiên tử của Tiềm Long đại lục!” Phương Hàn nắm chặt tế thần phù chiếu.

“Dĩnh Nhi, nàng là của ta, không ai đoạt đi được!” Trong mắt Phương Hàn bốc cháy lên dục vọng và dã tâm cuồn cuộn.

Dã tâm của một người có quan hệ trực tiếp với năng lực của hắn.

Nếu Phương Hàn không có cơ duyên này thì tất nhiên hắn ta không có khả năng nuôi ý tưởng gì với Quân Dĩnh Nhi.

Bị cự tuyệt thì cũng không sao cả, nhiều lắm là thương tâm mấy ngày.

Nhưng hiện tại đã khác, hắn ta có được tế thần phù chiếu, ngày sau đã định sẵn sẽ trở thành thiên tử của Tiềm Long đại lục.

Chẳng lẽ thân phận này còn không xứng với Quân Dĩnh Nhi sao?

“Dĩnh Nhi, rất nhanh ta sẽ trưởng thành lên, đến lúc đó ta sẽ để nàng biết, ta mới là anh hùng cái thế xứng đôi với nàng!” Phương Hàn kiên định thầm nghĩ.

...

Mà cũng vào khoảng thời gian đó.

Ở chốn Tây Hoang của Tiềm Long đại lục.

Một trận đại chiến đang bùng nổ.

Rất nhiều quân sĩ và tướng lãnh của Đại Dận hoàng triều đều bị oanh sát.

Hai Thánh Nhân tản ra yêu khí ngập trời quét ngang tứ phương, mang theo khí thế vô địch.

Cho dù là tướng quân Chuẩn Thánh của Đại Dận hoàng triều cũng đã bị thương nặng, kề cận tuyệt cảnh.

“Đáng chết, rốt cuộc các ngươi là người của thế lực phương nào, chẳng lẽ không sợ Quân gia Tiên Vực trả thù sao!?” Khóe mắt vị tướng quân Chuẩn Thánh kia như muốn nứt ra, phẫn nộ quát.

Hắn ta biết, những Thánh Nhân đó nhất định là đến từ Tiên Vực, cho nên Đại Dận hoàng triều giống như con kiến đối với bọn họ, không có chút lực chấn nhiếp nào.

Vị tướng quân này cũng chỉ có thể lấy Quân gia ra để hù dọa.

Nhưng mà nghe thấy lời này, tên Thánh Nhân yêu khí ngập trời này cười lạnh và nói: “Quân gia mạnh thật, nhưng cũng không thể một tay che trời ở Tiên Vực, huống chi là ở hạ giới này?”

Thánh Nhân nói xong thì tát một cái qua, lập tức đánh chết tướng quân Chuẩn Thánh của Đại Dận hoàng triều.

Lúc này, trong hư không có một nữ tử tuyệt đẹp ngọc thể thướt tha, dung nhan hoàn mỹ không tì vết hiện thân.

Nàng ta mặc một bộ váy hồng, tóc đen như thác nước, hoa nhan nguyệt mạo, da thịt trắng trẻo tỏa sáng như mỡ, đôi chân đầy đặn trắng nõn mà thon dài.

Đó là Thần Nữ Nhan Như Mộng của Yêu Thần Cung trên Hoang Thiên Tiên Vực.

Nàng ta nhận được lệnh của Tiểu Yêu Hậu Yêu Thần Cung, hạ giới tới đón Thiên Yêu Thái Tử của Thiên Yêu vương tộc.

Vị Thiên Yêu Thái Tử có được huyết mạch phản tổ yêu thần kia rất quan trọng đối với Yêu Thần Cung.

“Nơi phong ấn Thiên Yêu vương tộc hẳn là ở Phong Yêu Cốc này, Hạc Lão, làm phiền ngươi.” Nhan Như Mộng khẽ mở đôi môi ngọc mà nói.

“Ha hả, việc nhỏ.” Tên Thánh Nhân yêu khí ngập trời kia cười ha hả.

Ông ta là một con hạc yêu đã tu luyện thành thánh.

Ông ta tung ra một chưởng, muôn vàn kiếm vũ hiện lên, oanh kích về hướng Phong Yêu Cốc.

Qua mười lăm phút, Phong Yêu Cốc rốt cuộc cũng bị đánh nổ.

Yêu khí vô tận mãnh liệt ngập trời, những bóng dáng chi chít phá phong mà ra.

Những bóng dáng đó đều là sinh linh của Thiên Yêu vương tộc.

Trong đó không thiếu cường giả mang khí tức Thiên Yêu vương tộc Chuẩn Thánh, thậm chí Thánh Nhân.

Mà lúc này, trong đám sinh linh Thiên Yêu vương tộc kia, một thanh niên gương mặt vô cùng tuấn mỹ, sức mạnh huyết mạch mênh mông xuất hiện, gã ngửa mặt lên trời kêu lên: “Rốt cuộc bổn Thái Tử cũng thoát khốn, Đại Dận hoàng triều chắc chắn phải bị huỷ diệt!”

Thanh niên gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia ngửa mặt lên trời kêu gào, đánh tan cả tầng mây trên bầu trời.

Khí tức huyết mạch của gã quá cường đại, khiến không gian chung quanh cũng mơ hồ vặn vẹo.

Ở phía sau gã còn có huyết khí bốc lên, loáng thoáng còn hiện ra hư ảnh yêu thần mơ hồ.

Thậm chí hư ảnh này còn khiến cả những yêu thánh như Hạc Lão cũng có cảm giác tim đập nhanh.

Nguồn cội của luồng uy áp này đến từ huyết mạch.

Thiên Yêu vương tộc là chủng tộc chí cường trong Yêu tộc.

Thời tổ tiên Thiên Yêu vương tộc từng xuất hiện tồn tại khủng bố cấp bậc yêu đế.

Mà Thiên Yêu Thái Tử này đã phản tổ, kích hoạt được huyết mạch yêu thần.

Chuyện này cũng là việc trọng đại đối với toàn bộ Yêu tộc.

“Là các ngươi đã cứu ta?” Thiên Yêu Thái Tử nhìn về phía đám người Nhan Như Mộng.

Vẻ mặt Nhan Như Mộng thật lạnh nhạt, nàng ta mở miệng nói: “Ta là Thần Nữ của Yêu Thần Cung, phụng lệnh của Tiểu Yêu Hậu, muốn tiếp dẫn ngươi lên Tiên Vực.”

“Yêu Thần Cung, ha hả, là bởi vì huyết mạch của bổn Thái Tử phản tổ sao, nếu như không có, có phải Yêu Thần Cung sẽ không quan tâm Thiên Yêu vương tộc chúng ta sống hay chết không?”

Thiên Yêu Thái Tử cười lạnh trào phúng.

Lúc trước, Thiên Yêu vương tộc bọn họ bị Quân gia trấn áp ở hạ giới.

Yêu Thần Cung không dám đánh cả cái rắm, càng đừng nói là nhúng tay.

Cho nên, tất nhiên trong lòng Thiên Yêu vương tộc cũng có câu oán hận đối với Yêu Thần Cung.

Nhan Như Mộng nghe vậy thì hơi lắc đầu và nói: “Ngươi cũng biết Quân gia cường thế, hơn nữa lúc trước là các ngươi thật sự quá đáng, gậy nên náo động lớn, Yêu Thần Cung cũng không che chở được.”

“Thôi, bổn Thái Tử cũng lười nhắc đến chuyện quá khứ.” Thiên Yêu Thái Tử xua xua tay.

Gã đưa mắt nhìn quét qua Nhan Như Mộng một cái.

Nhan Như Mộng dung nhan hoàn mỹ, ngọc thể thướt tha mà vô cấu.

Da thịt trong trắng như ngưng chi, trắng mịn như váng sữa.

Dáng người thì càng không cần phải nói.

Đôi chân thon dài thấp thoáng dưới tà váy, nếu như quấn lên bên hông...

Chậc chậc...

Chỉ mới suy nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Nhan Như Mộng nhíu mày liễu lại, giọng nói thật lạnh lùng.

“Ngươi tên là Nhan Như Mộng đúng không, Thần Nữ của Yêu Thần Cung cũng xứng với bổn Thái Tử.” Thiên Yêu Thái Tử không e dè mà nói trắng ra.

Gã có được huyết mạch yêu thần phản tổ, nếu không ngã xuống thì tương lai ít nhất cũng có thể trưởng thành trở thành cường giả chí tôn.

Gã rất quan trọng đối với Yêu Thần Cung.

Cũng bởi vậy, Thiên Yêu Thái Tử mới nói chuyện không kiêng nể gì, thậm chí dám đùa giỡn Nhan Như Mộng.

“Đứng nói mấy lời nhàm chán vô nghĩa kia nữa, trở về Tiên Vực đi.” Nhan Như Mộng cố nén lạnh lẽo và không kiên nhẫn trong lòng, lãnh đạm nói.

Nếu không có mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu thì nàng ta cũng lười đến hạ giới để tiếp dẫn Thiên Yêu Thái Tử gì đấy.

Tuy huyết mạch yêu thần hi hữu, nhưng ở đại tranh chi thế này, yêu nghiệt quái thai gì cũng sẽ xuất hiện.

Thậm chí nói không chừng ngày sau cả con nối dõi có huyết mạch yêu thần trực hệ cũng sẽ xuất hiện.

Thiên Yêu Thái Tử chỉ có được một chút huyết mạch phản tổ thì tính là gì?

Hết chương 223.
Chương 224

“Phải về Tiên Vực thật, nhưng trước lúc đó, bổn Thái Tử còn phải liên hợp với những cổ tộc bị trấn áp khác để hoàn toàn diệt trừ Đại Dận hoàng triều!” Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử mang theo thù hận khắc cốt.

Năm đại thế lực theo đuổi, trừ Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đã phản bội ra thì giữa ba thế lực còn lại và thập tội đại tộc gần như có thù hận không chết thì không ngừng.

Tính cách của Thiên Yêu Thái Tử vốn kiệt ngạo, Thiên Yêu vương tộc bọn họ lại bị trấn áp lâu như vậy, sao có thể không đi trả thù Đại Dận hoàng triều?

“Có thể đừng cành mẹ đẻ cành con không, đến lúc đó Quân gia tới thì các ngươi đối phó được sao?” Nhan Như Mộng lạnh lẽo nói.

Sắc mặt Thiên Yêu Thái Tử hơi thay đổi.

Đối với gia tộc khủng bố tùy tiện ra tay đã trấn áp thập đại cổ tộc xuống hạ giới, Thiên Yêu Thái Tử nói không kiêng kỵ là không có khả năng.

Nhưng gã lại cười lạnh và nói: “Quân gia tới thì thế nào, chúng bị quy tắc thiên địa ở hạ giới hạn chế, mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Nhân, Thiên Yêu vương tộc chúng ta cũng không sợ hắn!”

Nhan Như Mộng vẫn lắc đầu.

Thiên Yêu vương tộc luôn bị trấn áp ở hạ giới, cho nên căn bản không rõ cách cục trên Tiên Vực đã sinh ra biến hóa thế nào.

Gã càng không biết Quân gia xuất hiện một nhân vật yêu nghiệt đến cỡ nào.

“Đến lúc đó nếu Thần Tử Quân gia giá lâm, ngươi muốn chạy trốn cũng khó.” Nhan Như Mộng lạnh lẽo mà cảnh báo.

“Thần Tử Quân gia là ai?” Thiên Yêu Thái Tử hoàn toàn chưa từng nghe qua.

“Một tồn tại thế hệ trẻ gần như vô địch trên Tiên Vực.” Dung nhan của Nhan Như Mộng trở nên thật trầm trọng.

Mặc dù nàng là Thần Nữ của Yêu Thần Cung, có thiên tư siêu tuyệt, còn thân mang Yêu Hoàng Thể, nhưng nhắc tới Thần Tử Quân gia thì sắc mặt cũng mang theo kiêng kỵ cực đoan.

Nếu không phải hoàn toàn cùng đường thì Nhan Như Mộng thật sự không muốn đối đầu với yêu nghiệt kia.

“Một tồn tại thế hệ trẻ gần như vô địch trên Tiên Vực?”

Cho dù là Thiên Yêu Thái Tử, nghe thấy câu nói này cũng ngơ ra.

“Ngươi xác định không phải tồn tại vô địch dưới hạ giới, mà là trên Tiên Vực à?” Thiên Yêu Thái Tử kinh ngạc.

Hoang Thiên Tiên Vực có diện tích rộng lớn đến mức nào.

Thiên kiêu cùng bùng nổ, chư vương tranh bá.

Tự cổ chí kim, cho dù là ở thế hệ trẻ, cũng không ai có thể thật sự được gọi là vô địch.

Mà hiện tại, gã lại nghe thấy danh xưng vô địch của Thần Tử Quân gia từ miệng Nhan Như Mộng.

“Ngươi đang hù dọa bổn Thái Tử sao, Tiên Vực rộng lớn đến mức nào, ai dám tự nhận vô địch, tên nào dám tự nói bất bại?” Thiên Yêu Thái Tử khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tin lời Nhan Như Mộng nói.

Theo gã thấy thì Nhan Như Mộng chỉ muốn kinh sợ gã một chút mà thôi.

“Đã nói đến nước này, tin hay không tùy ngươi, chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận.” Nhan Như Mộng lạnh lùng nói.

“Ha ha, yên tâm, bổn Thái Tử tuyệt đối không hối hận, nếu Thần Tử Quân gia gì đó thật sự tới, ta sẽ để ngươi biết, ai mới là vô địch chân chính!” Thiên Yêu Thái Tử tùy ý cười, mang theo sự tự tin vô địch.

Gã có huyết mạch yêu thần phản tổ, đang trong giai đoạn tâm lý bành trướng, sao lại nghe người khác cảnh báo.

“Ai...” Nhan Như Mộng cảm giác thật mệt.

Trong lòng nàng ta mơ hồ có dự cảm, có lẽ lần này mình hạ giới sẽ là một chuyến tay không.

Mà lúc sau, Thiên Yêu Thái Tử và Thiên Yêu vương tộc cũng chuẩn bị xuống tay, bắt đầu tiến hành kế hoạch báo thù nhằm vào Đại Dận hoàng triều.

...

Ngay khi Tiềm Long đại lục đang chuẩn bị náo loạn cả lên.

Thế cục trên Tinh Thần đại lục lại dần ổn định.

Huyền Thiên Tông chiếm cứ vị trí cũ của Vô Cực Tinh Cung, hoàn toàn thay thế được Vô Cực Tinh Cung, trở thành bá chủ của Tinh Thần đại lục.

Hơn nữa bởi vì thanh danh của Quân Tiêu Dao và Quân gia nên có rất nhiều thiên kiêu trên toàn bộ đại lục có chen vỡ đầu cũng muốn gia nhập Huyền Thiên Tông.

Có máu mới được nạp vào, tất nhiên Huyền Thiên Tông sẽ phát triển càng ngày càng tốt.

Mà ngay vào lúc Huyền Thiên Tông phát triển đâu vào đấy.

Có một tin tức giống như cuồng phong quá cảnh, thổi quét toàn bộ Tinh Thần đại lục.

Ở ám vực sinh ra dị biến, có ánh hào quang kỳ dị hiện lên.

Tin tức này khiến rất nhiều cường giả trên Tinh Thần đại lục kinh ngạc.

Các thế lực đứng đầu như Vẫn Tinh Các, Viêm Thần Đạo, Hồng Liên Giáo đều ngồi không yên, sôi nổi chuẩn bị lên đường.

Mà ở địa điểm đóng trú mới của Huyền Thiên Tông.

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong một cung điện.

Hắn cũng không rời khỏi Tinh Thần đại lục, đi đến các đại lục khác để trấn áp tội tộc.

Bởi vì hắn biết, Tinh Thần đại lục vẫn còn có chuyện phát sinh.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Tử Quỳnh: “Chủ nhân, Huyền Thiên Tông chủ có việc xin bẩm báo.”

“Rốt cuộc cũng tới sao?” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia suy tư và cơ trí.

Hắn đã sớm dự đoán được Tinh Thần đại lục sẽ có chuyện phát sinh.

Huyền Thiên Tông chủ tiến vào, chắp tay và nói với Quân Tiêu Dao: “Bẩm Thần Tử đại nhân, ngài luôn bảo lão hủ chú ý đến từng chi tiết gió thổi cỏ lay trên Tinh Thần đại lục, hiện giờ, ám vực thật sự có dị biến.”

“Ám vực là nơi nào?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Hiển nhiên hắn không hiểu biết Tinh Thần đại lục bằng Huyền Thiên Tông chủ.

Huyền Thiên Tông chủ trả lời: “Hồi Thần Tử, ám vực kia chính là cấm địa của Tinh Thần đại lục, là một nơi cực kỳ kỳ lạ quỷ dị.”

“Tinh Thần đại lục không có thái dương và ánh trăng, chỉ có sao đầy trời, mà ám vực kia là một mảnh đen nhánh, cả ánh sáng sao trời cũng không soi chiếu được đến đó.”

“Toàn bộ ám vực giống như cắn nuốt tất cả ánh sáng, cũng bởi vậy mới trở thành cấm địa của Tinh Thần đại lục.”

“Thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ hay giật mình.

Tiên Vực cũng có rất nhiều cấm địa, vùng cấm gì đấy.

Chỉ là một cấm địa ở hạ giới, Quân Tiêu Dao còn không để vào mắt.

Điều làm hắn suy tư là, trong ám vực kia có bảo tàng tinh cung mà Vô Cực Tinh Quân lưu lại hay không.

“Ngươi nói, toàn bộ ám vực đều là một mảnh hắc ám, nhưng gần đây lại có ánh hào quang kỳ dị tỏa ra?” Quân Tiêu Dao tiếp tục hỏi.

“Không sai, đây là điểm quỷ dị, cho nên mới gây nên oanh động.” Huyền Thiên Tông chủ nói.

“Vậy tốt, ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đi đến ám vực.” Quân Tiêu Dao đưa ra quyết định.

Nghe thấy Quân Tiêu Dao nói vậy, Huyền Thiên Tông chủ nheo mắt.

Nói thật, ám vực thật sự quỷ dị, thậm chí có hạn chế tràng vực đặc thù, cả ông ta cũng chưa từng tiến vào.

Hết chương 224.
Chương 225

Nhưng nghĩ đến thân phận và thực lực của Quân Tiêu Dao, Huyền Thiên Tông chủ lập tức nuốt những lời khuyên bảo xuống bụng.

Ở hạ giới có cấm địa gì có thể uy hiếp được Thần Tử của Quân gia?

Ngay vào lúc bên trong ám vực xuất hiện dị trạng, toàn bộ Tinh Thần đại lục đều bắt đầu xao động.

Thiên kiêu truyền nhân các thế lực khắp nơi sôi nổi chạy tới ám vực, hy vọng có thể lấy được cơ duyên nào đó.

“Gần đây liên tục xảy ra đại sự, loạn thế xuất anh hùng, ta nhất định phải có được cơ duyên lần này!”

Mấy con hỏa điểu lóe qua vòm trời, trên đó có các tu sĩ thuộc Viêm Thần Đạo bao gồm Triệu Liệt đang đứng.

Trong mắt Triệu Liệt bốc cháy lên ngọn lửa.

Sau lần trước nhìn thấy thực lực của Quân Tiêu Dao, trong lòng Triệu Liệt vừa sợ hãi, lại có chút không cam lòng.

Gã không cam lòng phải cúi đầu như vậy.

Thậm chí cả Thánh Nữ của Hồng Liên Giáo - Sở Hồng Y mà gã ái mộ cũng luân hãm dưới mị lực của vị Thần Tử Tiên Vực kia.

Thiên Tinh Thánh Tử của Vẫn Tinh Các cũng có cảm xúc không khác gì Triệu Liệt là bao.

Hắn ta cũng cảm thấy lần này mình sẽ có một cơ duyên trong ám vực.

Nếu có thể tìm được cơ duyên này, có lẽ hắn ta có thể đuổi theo bước chân của thiên kiêu Tiên Vực.

Hồng Liên Giáo cũng chạy tới ám vực.

“Không biết vị Thần Tử Quân gia kia có tới hay không?” Đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Sở Hồng Y lưu chuyển gợn sóng, mang theo một chút chờ đợi.

...

Ám vực ở nơi cực bắc của Tinh Thần đại lục, trong một cánh đồng hoang vu không thấy vết chân người.

Nơi này vốn là một mảnh tĩnh mịch.

Nhưng mấy ngày gần đây, mỗi thời mỗi khắc đều có tiếng xé gió vang lên, có các loại tàu bay, cổ thú phi hành..v..v… chở một đám lại một đám tu sĩ đi đến.

Thông Thiên Lâu, Huyết Vũ Giáo, Thiên La Cốc...

Các đại thế lực đỉnh cấp trên Tinh Thần đại lục đều hội tụ.

Cách đó không xa, có hỏa điểu vỗ cánh mà đến, có tinh thuyền lao qua hư không xuất hiện, còn có một đám người ngồi trên đài sen màu đỏ bay đến.

“Là người của Viêm Thần Đạo, Vẫn Tinh Các và Hồng Liên Giáo tới!” Có người hô nhỏ.

Có thể nói những thế lực lớn này là mạnh nhất chỉ đứng sau Huyền Thiên Tông.

“Triệu Liệt, Sở Hồng Y, quả nhiên các ngươi cũng tới xem náo nhiệt.” Thiên Tinh Thánh Tử lắc đầu cười nói.

“Ám vực dị biến, ai biết bên trong có bảo bối gì xuất thế hay không, chẳng lẽ các ngươi không động tâm sao?” Triệu Liệt nói.

“Nô gia không có động tâm, người ta là đặc biệt tới xem Thần Tử Quân gia có đến hay không.” Sở Hồng Y nhấp môi cười, mị thái tuyệt đẹp.

Triệu Liệt nghe thấy lời này thì ánh mắt càng âm trầm thêm vài phần.

“Được rồi, không ai biết rốt cục trong ám vực này cất giấu bao nhiêu hung hiểm, cũng phải có mạng mới lấy được cơ duyên chứ.” Thiên Tinh Thánh Tử nói.

Ba người đều hơi trầm mặc.

Bọn họ nhìn về phía ám vực một mảnh đen nhánh kia, cả ánh sáng cũng bị nuốt sống.

Nhưng trong loại hắc ám thâm thúy đó lại có chút hào quang, mơ hồ lập loè nằm sâu trong đó.

Vừa nhìn thoáng qua, cứ như cách rất xa, ở nơi sâu nhất trong ám vực.

Nhưng ám vực là cấm địa nổi tiếng của Tinh Thần đại lục, căn bản không có mấy ai dám tiến vào.

Hơn nữa chủ yếu là, hình như trong ám vực còn có tràng vực đặc thù.

Người có tu vi quá cao cũng khó có thể bước vào một bước.

Chỉ có thể để một vài tu sĩ Thông Thánh cửu giai tiến vào.

Nói cách khác, nhiều nhất chỉ có tu sĩ Thần Hỏa Cảnh được bước vào.

Trước mắt, chung quanh ám vực hội tụ số lượng lớn người chi chít.

Nhưng lại không có ai dám bước vào đầu tiên, đều đang chờ đợi người khác hành động.

Ngay vào lúc cục diện rơi vào giằng co.

Xa xa có tiếng sư rống vang lên, Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo liễn xa hoàng kim đến.

“Quả nhiên Thần Tử của Quân gia cũng tới!”

Tâm thần mọi người chấn động.

Sở Hồng Y lập tức đưa mắt ngóng nhìn.

Sắc mặt các thiên kiêu Thiên Tinh Thánh Tử và Triệu Liệt cũng cực kỳ ngưng trọng.

Có Quân Tiêu Dao ở đây, nếu thực sự có cơ duyên hiện thế thì cũng không có phần của bọn họ.

Thậm chí cả một ngụm canh cũng khó uống được.

Quân Tiêu Dao đi ra từ hoàng kim liễn xa, vẫn siêu nhiên, bạch y tuyệt thế như cũ.

Hắn chỉ dẫn một mình Nghệ Vũ đi theo bên cạnh, cả Tô Tử Quỳnh cũng không thể cùng đến.

Bởi vì trước khi tới, Quân Tiêu Dao đã biết ám vực có một tràng vực hạn chế đặc thù.

Cho dù là Huyền Thiên Tông chủ và đám người Đông Huyền lão tổ có tới thì cũng không tiến vào được, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Cho nên chuyến này Quân Tiêu Dao chỉ dẫn theo Cửu Đầu Sư Tử và Nghệ Vũ.

Quân Tiêu Dao liếc một cái đảo qua đám người chung quanh, không phát hiện khí tức đặc thù gì.

“Là đã tới rồi dùng thủ đoạn đặc thù để che giấu khí tức, hay là đã tiến vào ám vực?” Quân Tiêu Dao suy nghĩ trong lòng.

Người mà hắn muốn tìm tất nhiên là Mạc Phàm và Diệp Tinh Vân.

Nhưng hiện tại cũng không nhìn thấy tung tích bọn họ.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại rơi về hướng ám vực.

Đó là một lãnh thổ hắc ám, không có một tia sáng có thể tiến vào.

Nhưng sâu trong đó lại có một chút hào quang hiện lên.

Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên không thấy rõ lắm.

“Thật sự có tràng vực đặc thù, càng giống sàng chọn và hạn chế nào đó.”

“Có thể là Vô Cực Tinh Quân kia không muốn để cường giả khác có được bảo tàng của hắn, hoặc là, ông ta đang chờ đợi để đích thân lấy lại bảo tàng của mình!”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp bước ra một bước.

Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử theo sát hai bên.

“Thần Tử Quân gia xuất phát rồi, hắn thật sự dám tiến vào ám vực!”

“Con mẹ nó, đó là ám vực, cấm địa quỷ dị nhất cả đại lục, Thần Tử Quân gia lại đi thẳng vào như vậy!”

Hành động của Quân Tiêu Dao khiến cho bốn phía ồ lên.

Rất nhiều thiên kiêu thấy thế thì có chút hổ thẹn.

Cả chuyện bước vào đầu tiên mà bọn họ còn không dám, thế mà Quân Tiêu Dao lại không hề cố kỵ.

Đây là tâm thái vô địch của cường giả.

Có Quân Tiêu Dao đi đầu, những thiên kiêu còn lại cũng dần dần lớn mật.

Đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y sôi nổi đi theo sau, cả đám bước vào ám vực.

Mà ngay sau khi đám người Quân Tiêu Dao đi vào.

Nơi xa mới có hai bóng dáng hiện thân, tất nhiên là Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm.

Trên người hai người bọn họ đều khoác một bộ áo choàng đặc thù, có thể ngăn cách tất cả nhìn trộm.

“Quân Tiêu Dao, ván cờ lần này là ở sân nhà của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?” Diệp Tinh Vân cười.

Hắn ta nhẫn nhịn đến nay, còn không phải vì giờ khắc này hay sao?

Cẩu đến cuối cùng cũng sẽ thành hoàng!

Hết chương 225.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom