• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226

Từ xưa đến nay ám vực đã là cấm địa của Tinh Thần đại lục, hiếm có người nào dám tiến vào.

Mà ngày nay, sự tĩnh mịch vạn cổ đột nhiên bị đánh vỡ.

Một bóng dáng bạch y tuyệt thế, tiên huy bao phủ giống như trích tiên giá lâm phàm trần, chiếu sáng nơi hắc ám vĩnh hằng này.

“Hoàn cảnh địa lý của ám vực này cũng không giống như hình thành tự nhiên, mà là do người ta dùng trận pháp tạo thành.”

Quân Tiêu Dao vừa bước một bước vào trong đã mơ hồ nhận ra một dao động như khi trận pháp vận chuyển.

Đến lúc này, Quân Tiêu Dao càng xác định trong ám vực có khả năng ẩn chứa bảo khố tinh cung của Vô Cực Tinh Quân.

Tầm mắt Quân Tiêu Dao hạ xuống, lại thấy được trên mặt đất rải rác rất nhiều hài cốt trắng hếu, hẳn là những người trước kia tiến vào ám vực để lại.

Ngoài ra còn có rất nhiều xương thú không biết tên.

Bởi vậy có thể chứng tỏ trong ám vực này không phải không có sinh linh tồn tại.

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao nghĩ như vậy trong lòng thì mặt đất bỗng bắt đầu chấn động.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất khắp ám vực đều bắt đầu run rẩy.

“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”

“Xảy ra biến cố gì sao?”

Những tu sĩ của Tinh Thần đại lục tiến vào theo đều lộ ra vẻ mặt thấp thỏm bất an.

Nếu không có Quân Tiêu Dao dẫn đầu, có lẽ bọn họ căn bản không dám bước vào nơi đây.

Ở đằng xa, một mảnh hắc triều chi chít đánh úp lại.

“Yêu thú, là yêu thú!” Một vài tu sĩ thấy thế thì lớn tiếng gào rống.

“Không đúng, không phải yêu thú!” Có một ít thiên kiêu cũng nhìn ra dị trạng.

Toàn thân những yêu thú đó đều trải rộng đốm sao, tản ra sức mạnh sao trời nồng đậm.

Những yêu thú đó đều là tinh thú có thể mượn dùng sức mạnh sao trời để tu luyện.

Mà hiển nhiên loại tinh thú này càng cường đại và khủng bố hơn yêu thú.

Tinh thú chi triều cường đại như thế cộng thêm hạn chế cảnh giới của ám vực – Cường giả từ Thần Hỏa Cảnh trở lên căn bản không vào được nơi này – Đây là nguyên nhân dẫn tới ám vực trở thành một mảnh đất tử vong!

Nhìn tinh thú triều đánh úp lại, rất nhiều tu sĩ đều kinh hoàng, trong lòng bắt đầu hối hận.

Bọn họ xoay người, muốn rời khỏi ám vực, lại phát hiện căn bản không phân rõ được phương hướng, bốn phía đều là một mảnh hắc ám.

Nhìn đám tu sĩ giãy giụa sợ hãi kia, vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.

Thế giới này là công bằng.

Nếu muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng phải trả giá bằng mạng nhỏ.

Đương nhiên, thế giới này cũng không công bằng.

Bởi vì Quân Tiêu Dao có thể không trả giá gì, càng không cần lo lắng nguy hiểm tánh mạng.

Ở hạ giới này, không có gì có thể uy hiếp được hắn.

Rất nhanh, tinh thú chi triều lập tức va chạm với những tu sĩ kia.

Trong phút chốc, những tu sĩ của Tinh Thần đại lục phóng ra rất nhiều thần thông võ học.

Khiến người ta bất ngờ là, những tinh thú đó cũng phóng ra rất nhiều thần thông sao trời, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.

Hơn nữa trong số lũ tinh thú có không ít tồn tại Thông Thiên Cảnh, thậm chí Thần Hỏa Cảnh.

Ở cùng một đẳng cấp thì yêu thú càng cường đại hơn tu sĩ, đây là thường thức.

Bởi vì thân thể yêu thú mạnh mẽ hơn tu sĩ quá nhiều.

Tiếng chém giết, tiếng thét chói tai, tiếng sát phạt vang lên tứ phía.

Máu tươi vẩy ra, máu chảy thành sông.

Có tu sĩ bị tinh thú vô tình xé rách thân thể.

Cũng có tinh thú bị tu sĩ xuyên thủng đầu.

Còn về Quân Tiêu Dao?

Hắn căn bản không cần ra tay.

Bất cứ tinh thú nào nếu dám tới gần thì Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử bên cạnh hắn có thể giải quyết tất cả.

Nghệ Vũ bắn ra chín mũi tên, vẽ ra chín tiễn quang mãnh liệt, trực tiếp xuyên thủng một con tinh thú thật lớn phía trước.

Cửu Đầu Sư Tử càng cường hãn, chín cái đầu cùng gào rống, sóng âm sư tử hống làm vỡ nát một mảnh tinh thú đằng trước.

Đừng nhìn ngày thường Cửu Đầu Sư Tử chỉ là tọa kỵ của Quân Tiêu Dao, hơn nữa tính cách có chút kỳ quái.

Nhưng nó chỉ ngoan ngoãn như thế trước mặt Quân Tiêu Dao thôi.

Trong mắt các sinh linh khác, Cửu Đầu Sư Tử là tượng trưng của sự sinh mãnh uy nghiêm.

Đám người Thiên Tinh Thánh Tử cũng đang khổ chiến, khóe mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đều mang theo hâm mộ cực độ.

Bọn họ đang liều sống liều chết mà chiến đấu.

Quân Tiêu Dao lại không cần động đậy cả một ngón tay.

Đám người Quân Tiêu Dao đang tiến lên với tốc độ nhanh nhất.

Tiếp theo là đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y.

Tuy so sánh với Quân Tiêu Dao thì bọn họ không tính là gì, nhưng nếu là ở Tinh Thần đại lục thì họ cũng là thiên kiêu đứng đầu.

Còn về các thiên kiêu còn lại, chỉ có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng tiến lên, đa số đều đã ngã xuống.

Cùng lúc đó, ở bên kia, Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm cũng tiến vào ám vực.

Diệp Tinh Vân có các hộ đạo nhân là Phúc bá, chẳng qua bọn họ không thể tiến vào ám vực.

Bọn họ cũng gặp phải tinh thú, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, những tinh thú đó nhìn chằm chằm Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm, sau đó lại không phát động công kích.

Ngược lại còn quỳ sát trên mặt đất, giống như cung nghênh chủ nhân đã đến.

“A, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.” Diệp Tinh Vân thấy tình cảnh này thì tâm tình càng kích động.

Quả nhiên hắn ta là thiên mệnh chi tử.

Đáy mắt Mạc Phàm bên cạnh lại mơ hồ biến ảo, nắm tay hơi siết chặt.

Thiên mệnh chi tử?

Gã mới là thiên mệnh chi tử, biết không hả?

Mạc Phàm âm thầm cắn răng.

Gã đại nạn không chết, còn dung hợp với người tí hon sao trời thần bí kia.

Theo lý thuyết, gã mới là vai chính nhận hết khí vận, được thiên địa hướng tới.

Nếu trong ám vực này thật sự có bảo khố tinh cung mà Vô Cực Tinh Quân lưu lại.

Vậy cũng nên thuộc về gã mới đúng!

Dựa vào cái gì Diệp Tinh Vân lại chặn ngang nửa đường?

Tuy Diệp Tinh Vân nói sẽ chia cho Mạc Phàm một phần cơ duyên.

Nhưng Mạc Phàm cũng biết, nhiều nhất Diệp Tinh Vân cũng chỉ phân cho gã một vài thứ thừa thải mà thôi.

Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng Mạc Phàm cũng không biểu hiện ra ngoài.

Tình thế không có lợi cho gã.

Diệp Tinh Vân không chú ý tới sự không cam lòng dưới đáy mắt Mạc Phàm.

Cho dù chú ý tới, phỏng chừng hắn ta cũng không quá để ý.

Người từ Tiên Vực tới, theo bản năng sẽ sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng đối với người hạ giới.

Càng đừng nói Mạc Phàm chỉ là một công cụ trong mắt Diệp Tinh Vân mà thôi.

“Được rồi, Mạc Phàm, không có tinh thú cản trở, chúng ta sẽ tới địa điểm sớm hơn những người khác, đến lúc đó dựa vào ngươi để mở cánh cổng của bảo khố tinh cung ra.” Diệp Tinh Vân nói.

“Vâng, Mạc Phàm đã biết.” Mạc Phàm cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia lãnh quang.

Hai người bọn họ tiến lên với tốc độ cực nhanh.

Hết chương 226.
Chương 227

Không bao lâu sau, mặt đất trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một cái khe thật lớn.

Ở đáy cái khe, mơ hồ có thể thấy được một tòa cung điện rộng lớn.

Cả tòa cung điện tràn đầy ánh sao, được ánh hào quang chiếu rọi.

Đó là ánh sáng duy nhất trong toàn bộ ám vực.

Trước đó chút hào quang mà đám người Quân Tiêu Dao đã thấy bên ngoài ám vực là do tinh cung này phát ra.

“Thật tốt quá.” Diệp Tinh Vân phấn chấn trong lòng.

Hắn ta đã nhận ra một loại cộng minh, đây là cơ duyên thuộc về hắn.

Ngay vào lúc Diệp Tinh Vân hưng phấn đến cực điểm, nơi xa bỗng có tiếng gầm rú vang lên.

Mũi tên lửa vẽ ra từng luồng thần quang, sư tử đang rống giận rít gào.

“Đáng chết, sao Quân Tiêu Dao lại tới nhanh như vậy!” Ánh mắt Diệp Tinh Vân trầm xuống, vội vàng nói: “Mạc Phàm, nhanh lên, mở cánh cổng của tinh cung ra.”

Mạc Phàm khẽ gật đầu, một đoàn ánh sao hiện lên.

Đây là sức mạnh mà người tí hon sao trời trong thân thể gã phóng ra.

Cụm ánh sao đó dung nhập vào cánh cổng của bảo khố tinh cung.

Ngay sau đó, nhưng nghe răng rắc một tiếng, cánh cổng tinh cung mở ra!

Khi cánh cổng tinh cung mở ra, một sức mạnh sao trời vô cùng nồng đậm khuếch tán ra.

Khí tức này khiến người mang Tinh Thần Vương Thể như Diệp Tinh Vân cực kỳ thoải mái.

Nhưng hắn ta không có thời gian trì hoãn tại đây, trực tiếp lắc mình tiến vào tinh cung.

Mạc Phàm cũng đuổi theo sát phía sau.

Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao đã đến.

“Đây là bảo khố tinh cung sao, đã bị người ta mở ra.” Nhìn thấy cung điện nằm dưới nền đất tràn đầy tinh quang kia, Quân Tiêu Dao nói.

Hắn biết, có thể là Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm đã nhanh chân đến trước.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, dù sao chỉ cần bảo khố tinh cung còn ở nơi này thì cơ duyên cũng không bỏ chạy đi đâu được.

“Tiến vào.” Quân Tiêu Dao dẫn theo Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử bước vào cánh cửa bảo khố.

Sau đó, đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y mới đến đây.

Khi nhìn thấy bảo khố tinh cung, bọn họ cũng ngây người một chớp mắt, sau đó vội vàng lắc mình tiến vào trong đó, sợ không cướp được cơ duyên.

Còn những thiên kiêu còn lại, chỉ có một số lượng cực nhỏ tới được nơi đây.

Đa số tu sĩ đều đã chết ở dọc đường, không có cả cơ hội nhìn thấy bảo khố tinh cung một cái.

Trong bảo khố tinh cung.

Đám người Quân Tiêu Dao đang đi vào.

Toàn bộ bảo khố được phân cách ra rất nhiều không gian, mỗi một không gian đều chất đầy các loại bảo bối quý hiếm.

“Không ngờ hạ giới còn có bảo khố như vậy.” Cửu Đầu Sư Tử hơi líu lưỡi.

Xuất thân của nó vốn cực kỳ bất phàm, từ nhỏ có vô số tài nguyên, nhưng các loại bảo bối nơi đây quá phong phú, cả nó cũng có chút hoa mắt.

“Những thứ này chỉ là loại thấp kém nhất mà thôi, không cần lãng phí thời gian vào chúng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lắc đầu.

Ánh mắt của hắn còn cao hơn Cửu Đầu Sư Tử, căn bản chướng mắt mấy thứ này.

Thứ thật sự có giá trị của bảo khố tinh cung nằm ở chỗ sâu nhất.

Đám người Thiên Tinh Thánh Tử cũng đã bước vào, nhìn thấy bảo bối đầy đất, bọn họ cũng bị chấn động sâu sắc.

“Hừm? Ta có thể cảm ứng được, có sức mạnh sao trời nồng đậm ở trước kia!” Ánh mắt Thiên Tinh Thánh Tử chợt lóe, lập tức lao về hướng một không gian bảo khố.

Triệu Liệt và Sở Hồng Y thấy thế thì cũng theo sát phía sau.

Trong không gian bảo khố này như chất chứa một mảnh sao trời.

Rất nhiều tinh thể sao trời lập loè trong đó.

“Đó là... Tinh hạch!” Thiên Tinh Thánh Tử nhìn đến đôi mắt chấn động.

Tinh hạch là trung tâm tinh hoa của một ngôi sao, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ nồng hậu.

Có thể nói năng lượng của một tinh hạch tương đương với khoảng một viên tiên nguyên hạ phẩm.

Mà nơi đây, đưa mắt nhìn ra thì chi chít, có chừng mấy ngàn viên!

“Tinh hạch là tồn tại có thể so được với tiên nguyên hạ phẩm!” Đôi mắt xinh đẹp của Sở Hồng Y cũng lộ ra kích động.

Triệu Liệt càng nhịn không được, gã lập tức lao ra, muốn thu hoạch tinh hạch.

Mà lúc này, một dao động khủng bố truyền đến.

Sâu trong tinh không trải rộng tinh hạch, một con tinh thú thật lớn bỗng thò đầu ra.

Đó là một con tinh thú nhìn như Cự Côn.

“Thần Hỏa Cảnh!”

Khi cảm nhận được dao động khí tức của con Cự Côn này, Triệu Liệt sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Cự Côn kia cũng không cho Triệu Liệt thời gian phản ứng, nó táp một cái đã nuốt gã vào bụng.

Triệu Liệt, ngã xuống!

“Chạy mau!”

Thiên Tinh Thánh Tử và Sở Hồng Y sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xoay người rời đi.

Bọn họ tuyệt đối không thể đối phó được với tinh thú Thần Hỏa Cảnh.

Nhưng ngay sau đó, kèm theo một tiếng phụt vang lên.

Thiên Tinh Thánh Tử cũng bị Cự Côn cắn nuốt.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Sở Hồng Y.

Gương mặt nàng ta trắng bệch như tờ, lấy thực lực của nàng thì tất nhiên cũng không trốn thoát được con Cự Côn Thần Hỏa Cảnh này.

Ngay vào lúc con Cự Côn kia mở cái miệng khổng lồ ra, sắp muốn cắn nuốt Sở Hồng Y.

Một kiếm quang loáng thoáng mang theo khí tức thời gian quét ngang đến, đâm thẳng vào miệng Cự Côn.

Trong nháy mắt, Cự Côn phát ra tiếng gào rống thống khổ.

Theo sau đó còn có những chiêu thức công kích như mũi tên lửa và Vô Úy Sư Tử Ấn.

Mị dung của Sở Hồng Y lộ ra vẻ mặt kinh hỉ sống sót sau tai nạn, quay mắt nhìn lại, lập tức thấy được bóng dáng giống như bạch y kiếm tiên kia.

Đó là Quân Tiêu Dao.

Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử giáp công hai bên, đối phó với con Cự Côn kia.

“Không ngờ nơi đây lại có nhiều tinh hạch như vậy.” Quân Tiêu Dao hoàn toàn không để ý đến Sở Hồng Y.

Sở dĩ hắn ra tay là vì thấy được những tinh hạch đó.

Mỗi một viên tinh hạch đều có thể so với tiên nguyên hạ phẩm.

Mấy ngàn viên tinh hạch này tương đương với mấy ngàn viên tiên nguyên.

Tu luyện Đại La Tiên Cốt không phải chỉ có thể dùng tiên nguyên, mà còn có thể dùng bất cứ tài nguyên năng lượng nào tương đương với tiên nguyên.

Tinh hạch chính là một trong số đó.

“Đa tạ Thần Tử đại nhân cứu giúp, Hồng Y vô cùng cảm kích!”

Trên mặt Sở Hồng Y có niềm vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng có thấp thỏm.

Nhưng nàng ta khẽ cắn môi, vẫn căng da đầu tiến lên cảm tạ.

“Hừm, không cần, ta chỉ vì tinh hạch mà thôi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lên tiếng.

Khóe miệng Sở Hồng Y lộ ra một ý cười chua xót.

Ở Tinh Thần đại lục, không biết có bao nhiêu thiên kiêu nam tính coi nàng ta là tình nhân trong mộng.

Kết quả Quân Tiêu Dao còn không buồn liếc nhìn nàng ta một chút.

Sở Hồng Y cũng biết, mình và Quân Tiêu Dao không có khả năng là người của một thế giới, sau khi nói lời cảm tạ thì ảm đạm rời đi.

Quân Tiêu Dao cũng không chú ý tới mình đã làm tổn thương trái tim của một mỹ nhân.

Hết chương 227.
Chương 228

Mà cho dù biết thì hắn cũng sẽ không có cảm giác gì.

Số lượng nữ nhân thích hắn nhiều lắm, chẳng lẽ hắn thấy ai bùn cũng phải đi an ủi sao, hiển nhiên không có khả năng.

Rất nhanh, con Cự Côn kia đã mất mạng dưới sự hợp lực giáp công của Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử.

Quân Tiêu Dao thì thu mấy ngàn tinh hạch vào túi.

Thu xong sau, Quân Tiêu Dao nhìn vào sâu trong bảo khố tinh cung, hơi mỉm cười và nói: “Kế tiếp, để ta nhìn xem Diệp Tinh Vân kia có thể mang đến cho ta cơ duyên gì...”

...

Bên kia, Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm tiến vào trước một bước cũng không tiêu hao nhiều thời gian vào những nơi cất chứa bảo vật kia.

Tuy những cơ duyên đó cũng làm Mạc Phàm nhìn mà hoa cả mắt.

Nhưng Diệp Tinh Vân biết, cơ duyên và truyền thừa chủ yếu đều ở sâu trong bảo khố tinh cung.

Bọn họ cũng giành trước một bước lao tới.

Đưa mắt nhìn ra, một cánh cổng đồng thau dày nặng vắt ngang ở nơi đó.

“Mạc Phàm, xem ngươi.” Diệp Tinh Vân nói.

Mạc Phàm âm thầm cáu giận, quả thực Diệp Tinh Vân này đang coi gã như một công cụ.

Nhưng Mạc Phàm cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên, vươn tay rồi dán lên cánh cửa đồng thau kia.

Người tí hon sao trời trong cơ thể truyền ra một luồng sức mạnh sao trời, toàn bộ cánh cửa đồng thau ầm ầm ầm mở ra.

“Sắp sửa có được cơ duyên thuộc về Diệp Tinh Vân ta, đến lúc đó có thể chống lại Quân Tiêu Dao rồi.” Hô hấp của Diệp Tinh Vân cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Cuối cùng, rốt cuộc cánh cửa đồng thau cũng mở ra, cảnh tượng trong đó hiện lên trước mắt Diệp Tinh Vân.

Cả tòa điện phủ cực kỳ rộng lớn.

Có chừng sáu con rối cực lớn đứng ở hai bên.

Toàn thân sáu con rối này có đốm sao lập loè, như được chế tạo thành từ Tinh Thần Vẫn Thiết, tràn ngập khí tức Thánh Cảnh.

“Đây là... Liệt Tinh Thần Khôi!” Tâm thần của Diệp Tinh Vân chấn động.

Liệt Tinh Thần Khôi là dạng con rối cấp bậc Thánh Nhân, cho dù là ở Tiên Vực thì cũng rất ít thấy.

Dù sao cũng là con rối cấp bậc có thể sánh ngang với Thánh Nhân nên cực kỳ hi hữu.

Mà nơi này lại có chừng sáu con Liệt Tinh Thần Khôi!

Nhưng chủ yếu, cũng không phải điều này, mà là chính giữa sáu con Liệt Tinh Thần Khôi kia, có một vương tọa sao trời cao lớn.

Phía trên vương tọa, một bóng người thân khoác nhật nguyệt sao trời đang ngồi sừng sững trên đó!

Đó là bóng dáng từng xuất hiện vô số lần trong ký ức của Diệp Tinh Vân!

Bóng dáng kia cao lớn mà uy nghiêm, trên người khoác tinh bào, cứ như tuyên khắc nhật nguyệt sao trời.

Hắn ta ngồi như vậy trên vương tọa sao trời, vạn cổ tĩnh mịch, giống như một vị chí tôn bất khuất.

Diệp Tinh Vân kích động đến thân thể phát run.

Đây là bóng dáng to lớn đỉnh thiên lập địa từng xuất hiện trong ký ức của hắn ta.

Tuy rằng trên bóng dáng này đã không cảm nhận được chút khí tức sinh mệnh nào.

Nhưng khí thế uy nghiêm bá tuyệt này lại kéo dài không tiêu tan, cho tới bây giờ vẫn khiến Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm cảm thấy hít thở không thông.

“Chẳng lẽ vị kia chính là Vô Cực Tinh Quân, nhân vật truyền kỳ trong lịch sử của Vô Cực Tinh Cung?” Mạc Phàm cũng rất khiếp sợ.

Gã không ngờ di hài của Vô Cực Tinh Quân lại tồn tại trong tòa bảo khố tinh cung này.

Mà đồng thời, người tí hon sao trời trong thân thể gã cũng bắt đầu tản ra cảm giác nóng cháy, giống như đã chịu sự cộng minh nào đó.

“Cái này... Chẳng lẽ ta mới là người thừa kế Vô Cực Tinh Cung?”

Cảm nhận được phản ứng của người tí hon sao trời trong cơ thể, Mạc Phàm không khỏi thầm vui vẻ.

Diệp Tinh Vân nhìn về phía di hài của Vô Cực Tinh Quân, làm hắn ta kích động không phải là bản thân di hài.

Mà là vài thứ bên cạnh di hài kia.

Ở bên vương tọa sao trời, có một trường cung màu bạc được đặt dựa vào.

Tuy cả thân trường cung phủ kín vết rạn, nhưng khí tức mơ hồ tản mát ra kia lại mang theo một cảm giác cường hãn.

“Đó là... binh khí thuộc về Vô Cực Tinh Quân, Tru Tinh Phá Diệt Cung!” Hơi thở của Diệp Tinh Vân trở nên dồn dập.

Trước khi hắn ta hạ giới cũng đã sớm tra xét rõ ràng nên cũng tương đổi hiểu biết về Vô Cực Tinh Quân.

Trường cung màu bạc kia chính là binh khí của Vô Cực Tinh Quân, Tru Tinh Phá Diệt Cung.

Tru Tinh Phá Diệt Cung là một chí tôn khí, thậm chí đã sắp đạt tới cấp bậc chuẩn đế binh.

Cấp bậc của thần binh được chia thành binh khí vương hầu, cổ thánh binh, chí tôn khí, chuẩn đế binh, và đế binh.

Chí tôn khí chính là binh khí được chí tôn uẩn dưỡng, có được uy năng ngập trời.

Tuy Tru Tinh Phá Diệt Cung này đã rách nát trong trận đại chiến của Vô Cực Tinh Quân, nhưng vẫn rất có giá trị.

Nhưng mà...

Điều này còn không phải chuyện khiến Diệp Tinh Vân kích động nhất.

Làm hắn ta kích động nhất chính là đằng trước di hài của Vô Cực Tinh Quân có một đoàn vật chất năm màu sặc sỡ, lập loè ánh sao, giống như thủy ngân.

Đó là căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục!

Hô hấp của Diệp Tinh Vân giống như ngừng lại vào thời khắc này.

Căn nguyên thế giới là vật trân quý đến cỡ nào.

Nếu có thể lấy được rồi dung nhập vào thân thể mình, cộng thêm Tru Tinh Phá Diệt Cung và đủ loại thần thông võ học mà Vô Cực Tinh Quân lưu lại.

Diệp Tinh Vân sẽ cường đại tới mức nào?

Sợ là cả Diệp Tinh Vân cũng không thể tưởng tượng!

“Thật tốt quá, ẩn nhẫn đã lâu, rốt cuộc cũng đến phiên Diệp Tinh Vân ta xoay người, Quân Tiêu Dao, chúng ta hãy nhìn xem cuối cùng ai có thể cười được!”

Diệp Tinh Vân hít sâu một hơi, trực tiếp tiến lên, muốn lấy được căn nguyên thế giới.

Nhưng ngay vào lúc này, một kình phong sắc bén sinh mãnh lại đánh úp đến từ phía sau.

“Đã sớm biết ngươi sẽ ra tay, con kiến.” Khóe miệng Diệp Tinh Vân nhếch lên một ý cười lạnh lùng.

Hắn ta xoay người tung một chưởng, thi triển tuyệt học, va chạm với Mạc Phàm.

Ầm ầm một tiếng vang lên, Mạc Phàm trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.

“Nếu ngươi thành thành thật thật đi theo ta, nói không chừng ta thật sự có thể ban cho ngươi thân phận người theo đuổi, mang ngươi lên Tiên Vực.”

“Kết quả ngươi lại muốn tự tìm cái chết.” Ánh mắt Diệp Tinh Vân thực lãnh khốc.

Hắn ta cũng không phải người lương thiện.

Thiên kiêu truyền nhân của những thế lực bất hủ đều hiểu rõ cái gì là cá lớn nuốt cá bé nhất.

Cũng giống như Quân Tiêu Dao, trong mắt Diệp Tinh Vân thì những tu sĩ hạ giới này chỉ như lũ kiến.

Cho dù Mạc Phàm là vai chính khí vận của Tinh Thần đại lục thì cũng thế thôi.

“Giúp ta mở ra cánh cổng của bảo khố tinh cung, tác dụng của ngươi chỉ có như thế thôi, chết đi.”

Diệp Tinh Vân tung một chưởng, khí tức mênh mông mãnh liệt, oanh kích vào trán của Mạc Phàm.

Khóe mắt Mạc Phàm muốn nứt ra, trong lòng cực độ không cam lòng.

Hết chương 228.
Chương 229

Mà đúng lúc này, người tí hon sao trời trong thân thể gã bỗng thoát thể xông ra, hóa thành một ánh lưu quang rồi trốn vào Thần Cung trong đầu của Diệp Tinh Vân.

Cả người Diệp Tinh Vân như bị sét đánh, đột nhiên chấn động.

Trong Thần Cung của hắn ta như có một bóng dáng đồ sộ đỉnh thiên lập địa xuất hiện.

Người tí hon sao trời kia lại hóa thành dáng vẻ của Vô Cực Tinh Quân.

“Sao... Tại sao lại như vậy?”

Trong Thần Cung, chân linh của Diệp Tinh Vân đang run rẩy dưới uy áp kinh khủng kia.

“Cuối cùng cũng có cơ hội, về sau bổn Tinh Quân sẽ lợi dụng Tinh Thần Vương Thể của ngươi thật tốt.” Tàn hồn của Vô Cực Tinh Quân lạnh lùng nói.

Thì ra người tí hon sao trời kia được ngưng tụ thành từ tàn hồn của Vô Cực Tinh Quân!

Nghe thấy lời này, Diệp Tinh Vân như bị sét đánh, cả người chấn động.

Tàn hồn của Vô Cực Tinh Quân muốn đoạt xá hắn ta?

“Không, không có khả năng, chẳng phải ta là chuyển thế của Vô Cực Tinh Quân sao, tại sao lại như vậy?” Chân linh của Diệp Tinh Vân kêu to, không thể tin nổi.

Hắn ta không phải chí tôn chuyển thế sao, tại sao hiện tại Vô Cực Tinh Quân lại muốn đoạt xá hắn?

“A... Ngu muội, bổn Tinh Quân chỉ thi triển một ít thủ đoạn nhỏ mà ngươi đã rơi vào bẫy rồi.”

“Ban đầu ngươi ở Tiên Vực, bên cạnh còn có hộ đạo nhân, bổn Tinh Quân hoàn toàn không có cơ hội đoạt xá ngươi.”

“Nhưng hiện tại, ngươi đã từng bước rơi vào bẫy rập dựa theo kế hoạch của bổn Tinh Quân.”

“Từ trước đến nay ngươi không phải chuyển thế của bổn Tinh Quân, bổn Tinh Quân chỉ muốn đoạt xá Tinh Thần Vương Thể của ngươi để sống thêm một đời mà thôi!”

“Đời này, bổn Tinh Quân sẽ đi vào kẽ nứt thập giới, bước lên tế đàn anh linh, sáng lập ra một con đường mà tiền nhân chưa từng tạo dựng, chứng đạo thành đế!”

Lời Vô Cực Tinh Quân nói quanh quẩn trong Thần Cung của Diệp Tinh Vân, làm cả người hắn ta đều dại ra.

Trước nay Diệp Tinh Vân chưa bao giờ là thiên chi kiêu tử khí vận sở chung gì cả.

Hắn ta chỉ là một công cụ bị lừa gạt, bị gài bẫy mà thôi.

Trước đó Diệp Tinh Vân còn trào phúng, nói Mạc Phàm là người công cụ.

Thật ra chính hắn ta cũng là một công cụ, mà còn càng thê thảm hơn.

Vô Cực Tinh Quân sắp sửa mai một chân linh của hắn ta, sau đó nhập trú trong đó.

Lấy thủ đoạn của Vô Cực Tinh Quân thì ông ta có tự tin sẽ giấu trời qua biển.

“Không... Điều không phải sự thật!” Diệp Tinh Vân phát ra tiếng gào rống và thét chói tai.

Ẩn nhẫn, mưu đồ thời gian dài như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này.

Điều này làm Diệp Tinh Vân gần như muốn điên cuồng, không thể tin nổi.

Hắn ta còn muốn sau khi đạt được cơ duyên thì đi trả thù Quân Tiêu Dao, trả đũa mọi chuyện trước đó.

Kết quả hiện tại thế nào?

Ý thức của hắn ta đã sắp bị mai một.

“Vô Cực Tinh Quân, ta là thiên kiêu của Diệp gia, nếu ngươi làm như vậy với ta, lỡ như bị phát hiện, Diệp gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Diệp Tinh Vân sợ hãi, chỉ có thể mượn danh của Diệp gia để đe dọa.

“A, yên tâm, về sau ta sẽ thay thế ngươi một cách hoàn mỹ...” Vô Cực Tinh Quân lạnh lùng cười.

Ông ta từng tiến vào kẽ nứt thập giới, có được một phương pháp thần hồn chuyển sinh kỳ dị.

Phương pháp này có thể giúp tàn hồn của ông ta sống thêm thế thứ hai, đoạt xá thiên kiêu, lại leo lên đỉnh cao.

Bắt đầu từ khi đó, Vô Cực Tinh Quân đã bắt đầu sắp xếp mưu tính.

Mà sở dĩ nhắm vào Diệp Tinh Vân là vì hắn ta có Tinh Thần Vương Thể, ngày sau sẽ lột xác thành Tinh Thần Thần Thể, hơn nữa cũng phù hợp với thuộc tính của Vô Cực Tinh Quân.

Còn chuyện vì sao Diệp Tinh Vân có thể thức tỉnh những ký ức đó.

Tất nhiên là vì giữa Tinh Thần Thần Thể và Tinh Thần Vương Thể mơ hồ có cộng minh cảm ứng nào đó.

Tàn hồn của Vô Cực Tinh Quân dựa vào loại thủ đoạn này để sắp xếp mọi chuyện.

Mà Mạc Phàm cũng chỉ là một quân cờ khác của ông ta mà thôi.

Nói ngắn gọn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vô Cực Tinh Quân.

Tàn hồn của ông ta trực tiếp tiêu diệt chân linh của Diệp Tinh Vân trong Thần Cung.

Đường đường là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp gia mà lại hạ màn bằng phương thức hoang đường như vậy, cũng thật khiến người ta thổn thức.

Vẻ mặt của “Diệp Tinh Vân” khôi phục bình tĩnh, trong mắt hiện ra cảm giác lãnh ngạo như từ trên cao nhìn xuống.

Mạc Phàm bên cạnh cũng hoàn toàn ngơ ra tại chỗ, không ngờ mọi chuyện lại có chuyển biến như vậy.

Mà đúng lúc này, một giọng nói tấm tắc cảm thán bỗng vang lên: “Không ngờ Diệp Tinh Vân ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại hố chính mình, Vô Cực Tinh Quân, thủ đoạn tuyệt diệu thật...”

“Hừm?”

Diệp Tinh Vân, không, giờ phút này nên gọi là Vô Cực Tinh Quân, nâng đôi mắt lên, nhìn về trước kia.

Hai người một thú lạnh nhạt đi tới.

Đó là Quân Tiêu Dao, Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử.

“Không hổ là Vô Cực Tinh Quân đã từng tạo dựng nên thanh danh trên Tiên Vực, thủ đoạn này thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.” Khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười lạnh nhạt.

Nói thật, ban đầu Quân Tiêu Dao cũng thiếu chút nữa cho rằng Diệp Tinh Vân chính là chuyển thế của Vô Cực Tinh Quân.

Nhưng sau đó nghĩ lại, mọi chuyện không có khả năng đơn giản như vậy.

Hơn nữa Mạc Phàm xuất hiện, càng làm Quân Tiêu Dao sinh ra nghi hoặc.

Cho tới bây giờ, cuối cùng nghi hoặc của Quân Tiêu Dao cũng được giải đáp.

Thì ra cho dù là Diệp Tinh Vân hay là Mạc Phàm, đều chỉ là quân cờ trong tay Vô Cực Tinh Quân mà thôi.

Diệp Tinh Vân cho rằng mình là chuyển thế của Vô Cực Tinh Quân, thật ra chỉ là một con rối.

Mạc Phàm cho rằng mình là vai chính thiên địa của Tinh Thần đại lục, thật ra cũng là do Vô Cực Tinh Quân an bài.

Tính rõ ràng ra thì Vô Cực Tinh Quân mới là vai chính thiên địa của Tinh Thần đại lục.

Mạc Phàm chỉ là ngụy vai chính.

Mà độc thủ luôn sắp xếp mọi chuyện phía sau màn, hiện giờ cuối cùng cũng lộ ra khỏi mặt nước.

Vô Cực Tinh Quân nhìn về phía Quân Tiêu Dao, vẻ mặt vẫn mang theo lãnh ngạo từ trên cao nhìn xuống.

Quân Tiêu Dao thật sự rất mạnh trong thế hệ trẻ, thân phận cũng rất cao.

Nhưng hiện tại là ở hạ giới, Tinh Thần đại lục.

Nơi này là sân nhà của Vô Cực Tinh Quân.

Vô Cực Tinh Quân cũng là cường giả đỉnh cấp từng tung hoành một đời, thử hỏi sẽ sợ hãi một hậu bối tuổi trẻ sao?

“Hoang Cổ Quân gia, Quân Tiêu Dao, sau khi tìm tòi ký ức của Diệp Tinh Vân, bổn Tinh Quân cũng biết ngươi là một nhân vật lợi hại.”

“Một Hoang Cổ Thánh Thể cũng có tư cách đi theo bổn Tinh Quân.”

Hết chương 229.
Chương 230

Thiên tư của Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mức khiến cả đại nhân vật như Vô Cực Tinh Quân cũng âm thầm líu lưỡi.

Đặc biệt sau khi tìm tòi ký ức của Diệp Tinh Vân.

Vô Cực Tinh Quân có thể cảm nhận được, hình như Diệp Tinh Vân loáng thoáng mang theo một chút sợ hại khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra từ phản ứng trên, rốt cục Quân Tiêu Dao có sức nặng như thế nào trong lòng thế hệ trẻ của Tiên Vực.

Nhưng nghe thấy lời này, Nghệ Vũ lại trố mắt nhìn, quát lên: “Dám khẩu xuất cuồng ngôn với công tử, lớn mật!”

Hắn nâng cung kéo mũi tên, một mũi tên lượn lờ Thái Dương Chân Hỏa giống như hỏa long hung tợn lủi tới, hư không hiện lên một trận gợn sóng.

Vẻ mặt Vô Cực Tinh Quân thật lạnh nhạt.

Hiện giờ tuy ông ta vừa đoạt xá thân thể của Diệp Tinh Vân, nhưng dù sao cũng là chí tôn tung hoành một đời, sao lại không có chút thủ đoạn.

“Ngươi cũng chơi cung sao?”

Vô Cực Tinh Quân vươn tay, bên cạnh vương tọa sao trời, Tru Tinh Phá Diệt Cung rách nát kia chủ động lao tới, rơi vào trong tay ông ta.

Vô Cực Tinh Quân kéo cung kéo dây, sức mạnh Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân bị ông ta phát huy đến mức tận cùng.

Sức mạnh sao trời trong cửu thiên hội tụ, hóa thành một mũi tên tinh quang sáng lạng, cũng hung hãn lão ra.

Một mũi tên đã phá tan tên của Nghệ Vũ, sau đó lao vút về hướng Nghệ Vũ.

“Sao vậy được?” Nghệ Vũ kinh ngạc.

Hắn là truyền nhân của Nghệ tộc, còn có được huyết mạch của nghệ thần.

Đây là lần đầu tiên hắn bị áp chế ở phương diện cung đạo.

Quân Tiêu Dao thấy thế thì nắm năm ngón tay lại, thần năng mênh mông, một quyền đạp ra, hư không cũng vỡ vụn.

Mũi tên tinh quang kia trực tiếp bị nổ nát thành quang điểm đầy trời.

“Nhất đại chí tôn mà ra tay với hậu bối trẻ tuổi như vậy thì không tốt lắm đâu.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao chỉ dùng một quyền hóa giải thế công của mình, đồng tử của Vô Cực Tinh Quân càng thêm thâm thúy.

Nếu là bản tôn của Vô Cực Tinh Quân, cho dù Quân Tiêu Dao nghịch thiên đến mấy cũng không có khả năng đánh thắng được.

Nhưng hiện tại chỉ là một tia tàn hồn của Vô Cực Tinh Quân đoạt xá thân thể Diệp Tinh Vân mà thôi.

Thủ đoạn của Vô Cực Tinh Quân nhiều đến mấy mạnh đến mấy thì cũng phải dựa vào thân thể của Diệp Tinh Vân.

Đây cũng là nguyên nhân Quân Tiêu Dao vẫn rất bình tĩnh.

Hắn cũng không kiêng kỵ Vô Cực Tinh Quân.

“Không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, bổn Tinh Quân cũng hơi muốn đoạt xá rồi đấy.” Vô Cực Tinh Quân hơi nheo đôi mắt lại.

Trong kiếp này, ông ta muốn đi vào kẽ nứt thập giới, bước lên tế đàn anh linh, sáng lập ra một con đường mà các tiền nhân đều chưa từng đi qua.

Cho nên đối với ông ta mà nói, tất nhiên thân thể càng mạnh thì càng tốt.

Có thể sống sót mới có khả năng sáng lập ra đạo lộ.

Cho nên trong lòng Vô Cực Tinh Quân cũng sinh ra ý tưởng mới.

“A, vậy ngươi cứ thử xem.” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên lãnh quang.

Vô Cực Tinh Quân dám nhắm mục tiêu lên đầu hắn, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào.

“Tìm đường chết!” Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều phẫn uất, nhịn không được muốn ra tay.

“Để ta tới, các ngươi không đối phó được hắn.” Quân Tiêu Dao bước ra một bước.

Tuy Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều rất mạnh, nhưng so với loại lão bánh quẩy như Vô Cực Tinh Quân thì vẫn còn non và xanh lắm.

Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, như kiếm tiên cổ xưa giáng trần.

Cả người hắn tràn ngập một loại tiên khí và đạo vận siêu nhiên.

Hắn thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, sau lưng kéo dài tới Ác Ma Chi Dực, thân thể hóa thành cực tốc, trực tiếp lao về hướng Vô Cực Tinh Quân.

“Dám chủ động ra tay với bổn Tinh Quân, có dũng khí.” Vô Cực Tinh Quân lạnh lùng cười.

Tốt xấu gì ông ta cũng là một vị chí tôn, tuy hiện tại chỉ là đoạt xá thân thể của Diệp Tinh Vân, nhưng hiển nhiên một thiên kiêu trẻ tuổi không thể nào sánh ngang với thực lực của ông ta.

Vô Cực Tinh Quân bắn ra chín cung, chín mũi tên sao trời trước sau xâu thành một chuỗi, lao vút về hướng Quân Tiêu Dao.

Đó là Cửu Tinh Liên Châu chi pháp.

Cả người Quân Tiêu Dao cuộn trào pháp lực, rót vào Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay.

Một kiếm quét ra, thêm vào Lục Tiên Kiếm Quyết.

Ngay tức khắc, trong hư không có cảnh tượng đàn tiên ngã xuống hiện hóa ra, một kiếm làm vỡ vụn không gian, kiếm khí mênh mông.

Kiếm quang tràn ngập khí tức thời gian trực tiếp tiêu diệt cả chín mũi tên sao trời cùng một lúc.

Quân Tiêu Dao bước chậm đến, một tay chém ra kiếm quang, tay còn lại thì tung ấn Binh Phạt Quyết.

Dòng nước lũ thần binh mênh mông cuồn cuộn lao đến, tràn ngập cả tòa điện phủ.

Thế công cường đại của Quân Tiêu Dao khiến đôi mắt Vô Cực Tinh Quân chợt lóe, hiển nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Nhưng vẻ mặt Vô Cực Tinh Quân vẫn rất bình tĩnh, ông ta đưa một tay tung ấn ra, một đại ấn màu bạc giống như núi cao ầm ầm ầm nghiền áp đến.

Vạn thần binh của Quân Tiêu Dao trực tiếp bị đại ấn đâm nát.

Quân Tiêu Dao thấy thế thì thúc giục sức mạnh Tượng Thần Trấn Ngục Kính, khí huyết mãnh liệt giống như núi lửa phun trào.

Trên đỉnh đầu hắn giống như có tượng thần hoàng kim thực chất xuất hiện, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cả tòa tinh cung đều đang run rẩy.

Hắn dựng kiếm lên, ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực mãnh liệt lao ra cuồn cuộn, một kiếm này chém xuống, chư thiên đều vỡ vụn.

Cho dù là Vô Cực Tinh Quân vốn thong dong thản nhiên, giờ phút này cũng thay đổi sắc mặt.

Hư không chung quanh Quân Tiêu Dao đều lan ra những vết rách nhàn nhạt.

Đó là vì sức mạnh nhục thân của Quân Tiêu Dao quá mạnh, gần như đánh vỡ cực hạn chịu đựng của không gian, bởi vậy mới xuất hiện vết rách.

“Cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh nhục thân cũng không có khả năng mạnh đến mức này.” Vô Cực Tinh Quân kinh ngạc.

Ông ta tung hoành một đời, từng nhìn thấy không biết bao nhiêu yêu nghiệt tuổi trẻ.

Nhưng yêu nghiệt giống như Quân Tiêu Dao thì ông ta lần đầu tiên chứng kiến.

Càng phiền phức chính là, Vô Cực Tinh Quân vừa đoạt xá thân thể của Diệp Tinh Vân, còn chưa hoàn toàn ma hợp, căn bản không có khả năng phát huy ra trăm phần trăm thực lực.

Chẳng lẽ hôm nay Vô Cực Tinh Quân này sẽ lật xe?

Quân Tiêu Dao tung ra một quyền, căn bản không cần thi triển chiêu thức gì, ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực phát ra còn khủng bố hơn bất cứ đại thần thông nào.

Thậm chí quy tắc không gian ở hạ giới không gánh chịu nổi sức mạnh cường đại như vậy, không gian đang nứt toạc ra từng tấc một.

Vẻ mặt Vô Cực Tinh Quân cũng trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Ông ta đã sắp xếp bố cục rất lâu mới đi đến được bước này, không muốn lật thuyền trong mương.

Hết chương 230.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom