• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (7 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236

Tại Thiên Huyền đại lục, chiến hỏa nổi lên bốn phía, nơi nơi tràn ngập khói thuốc súng.

Các thế lực cầm đầu chủng tộc Thái Cổ gồm Thanh Thiên Thần Sơn, Ma Linh Thần Sơn và Nam Vẫn Thần Sơn xông ra từ vùng cấm trung ương, huyết tẩy tứ phương.

Thậm chí cả loại tông môn Nhân tộc chí cường như Đông Huyền đạo tông cũng bị hủy diệt chỉ trong một đêm.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhân tộc Thiên Huyền đại lục đều xao động trong lòng.

Cứ như biến thành cá nằm trên thớt.

Sự thật cũng đúng như thế, nơi Thái Cổ Thần Sơn đi qua không còn một ngọn cỏ.

Tất cả Nhân tộc, nam tử thì bị chém giết, nữ tử biếm thành nô lệ.

Điều này dẫn tới rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều vội vàng tìm kiếm một nơi để dựa vào.

Mà gia tộc Nạp Lan không thể nghi ngờ là thế lực có thể để người ta dựa vào nhất kia.

Dù sao gia tộc Nạp Lan có quan hệ với Thần Tử của Hoang Cổ thế gia trên Tiên Vực.

Thái Cổ Thần Sơn kiêu ngạo đến cỡ nào thì khi đối mặt với người của Hoang Cổ thế gia Tiên Vực cũng sẽ kiêng kỵ vài phần chứ, đúng không?

Ngay vào lúc rất nhiều Nhân tộc nghĩ như vậy trong lòng.

Tình huống thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Các thế lực Thanh Thiên Thần Sơn, Ma Linh Thần Sơn, Nam Vẫn Thần Sơn lại không hẹn mà cùng xông về hướng địa vực của gia tộc Nạp Lan.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì căn bản không giống có chút kiêng kỵ nào.

Điều này khiến đáy lòng rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều hoảng loạn.

Chẳng lẽ Thái Cổ Thần Sơn không kiêng kỵ cả truyền nhân của thế lực bất hủ trên Tiên Vực luôn sao?

Lúc này, đã có rất nhiều thế lực Nhân tộc đều hội tụ ở linh sơn thượng cổ của gia tộc Nạp Lan.

Mà sau khi biết được tin tức này, gia tộc Nạp Lan cũng tâm tình trầm trọng.

Cục diện không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra.

“Xem ra Thái Cổ Thần Sơn kia là muốn nhắm vào gia tộc Nạp Lan chúng ta, chúng đã tiếp cận, xem chúng ta như cái đinh cứng nhất.” Trong đại đường của gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Chiến than ngắn thở dài mà nói.

Hiện giờ gia tộc Nạp Lan thật là gia tộc có tiền đồ sáng lạn nhất trên Thiên Huyền đại lục.

Thậm chí thánh địa Tử Phủ ở hạ giới cũng để gia tộc Nạp Lan sai khiến như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhưng cho dù có gia tộc Nạp Lan, cộng thêm thánh địa Tử Phủ và rất nhiều thế lực Nhân tộc mấy ngày này hội tụ đến.

Cho dù đoàn kết với nhau, nhưng muốn chống lại Thái Cổ Thần Sơn vẫn là một điều cực kỳ khó khăn.

Mỗi nhất mạch Thái Cổ Thần Sơn đều cực kỳ cường đại, có vô số Thánh Nhân tọa trấn.

Số lượng các Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn cộng lại với nhau, tuyệt đối có thể đạt tới hàng chục.

Mà đến bây giờ mà số lượng Thánh Nhân của các thế lực Nhân tộc cộng lại cũng chưa đột phá con số mười.

Trong đó còn có một nguyên nhân lớn nhất là do Thái Cổ Thần Sơn tập kích quá đột ngột.

Một ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Nhân tộc không có chút phòng bị nên đã bị Thái Cổ Thần Sơn vây sát, cuối cùng ôm hận ngã xuống.

Bởi vậy, nếu trận đại chiến này phát sinh thì sẽ rất bất lợi cho gia tộc Nạp Lan.

Ngay vào lúc tình thế toàn bộ Thiên Huyền đại lục rất nghiêm túc, phía Tinh Thần đại lục lại dần dần ổn định.

Sau khi phong ba ám vực qua đi, toàn bộ Tinh Thần đại lục hoàn toàn bình thản lại.

Quân Tiêu Dao cũng giao các loại tài nguyên cướp đoạt được từ bảo khố tinh cung cho Huyền Thiên Tông.

Hắn tăng cường nội tình và thực lực của Huyền Thiên Tông thêm một bước.

Nhưng Huyền Thiên Tông chủ lại nói cho Quân Tiêu Dao biết một tin tức.

Tiềm Long đại lục, phía Đại Dận hoàng triều có tin tức truyền đến, đám tội tộc đang nổi lên bốn phía, náo động bùng nổ.

Nhưng cũng may, nội tình của Đại Dận hoàng triều cũng xem như mạnh nhất trong năm đại thế lực theo đuổi.

Cho nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện nguy cơ quá lớn.

Nhưng nếu kéo dài thì nói không chừng sẽ xảy ra ngoài ý muốn và biến cố gì.

“Đã biết, chờ ta trở về Thiên Huyền đại lục giải quyết một ít việc nhỏ thì sẽ đến Tiềm Long đại lục.” Quân Tiêu Dao nói.

Việc nhỏ mà hắn nói tất nhiên là thu hoạch cây rau hẹ Lâm Phong này.

Sau khi việc ở Tinh Thần đại lục hoàn toàn kết thúc.

Quân Tiêu Dao lập tức dẫn Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, và ba người Đông Huyền lão tổ đi đến Truyền Tống Trận vượt giới.

Dựa vào Truyền Tống Trận vượt giới, đám người Quân Tiêu Dao lại về tới Thiên Huyền đại lục.

Bọn họ đi thẳng một mạch từ vô tận chi hải lên bờ.

Mà ngay vào thời khắc Quân Tiêu Dao bước lên đại lục, đáy mắt hắn đã hiện lên một tia ám quang.

“Có chút không thích hợp.” Quân Tiêu Dao nỉ non nói.

“Chủ nhân, làm sao vậy?” Tô Tử Quỳnh bên cạnh dò hỏi.

“Trong gió, có mùi khói thuốc súng.” Quân Tiêu Dao nói.

Sau đó, bọn họ đi ngang qua một ít thành trì, nơi các thế lực tông phái đóng quân, phát hiện tất cả đều biến thành một mảnh phế tích.

“Rốt cuộc là làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Đám người Đông Huyền lão tổ cũng không hiểu ra sao.

Đặc biệt là Đông Huyền lão tổ, Thiên Huyền đại lục cũng xem như quê nhà của lão.

Hiện tại quê nhà biến thành bộ dạng như vậy, làm lão có chút phẫn nộ.

Không bao lâu sau, Nghệ Vũ tìm được một tu sĩ may mắn còn tồn tại.

Tu sĩ kia vừa thấy đám người Quân Tiêu Dao thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Chẳng... Chẳng lẽ là, Thần Tử của Quân gia?”

“Hừm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Nghe thấy Quân Tiêu Dao thừa nhận thân phận, tu sĩ kia đột nhiên mừng đến phát khóc, gào khóc lên.

“Đã chết, sư huynh sư tỷ trong tông môn ta, và cả sư phó, đều đã chết!” Tu sĩ này khóc lớn nói.

“Nói rõ mọi chuyện nào.” Quân Tiêu Dao nói.

Sau đó, tu sĩ này cũng thuật lại hết những náo loạn trong khoảng thời gian gần đây trên Thiên Huyền đại lục cho Quân Tiêu Dao biết.

“Thì ra là thế, vùng cấm trung ương, Thái Cổ Thần Sơn.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

“Đáng giận, đám sinh linh Thái Cổ vùng cấm trung ương kia không khỏi quá đáng!” Đông Huyền lão tổ tức giận đến sắc mặt đỏ rực lên.

Đặc biệt là khi nghe thấy tin Đông Huyền đạo tông bị huỷ diệt, Đông Huyền lão tổ cắn hàm răng đến vang lên răng rắc, hận không thể trực tiếp diệt đám sinh linh Thái Cổ kia.

“Đi đến gia tộc Nạp Lan đi.” Quân Tiêu Dao lại cực kỳ bình tĩnh, không có bất cứ gợn sóng gì.

Sinh linh hạ giới đồ thán, chiến tranh náo động, trong mắt Quân Tiêu Dao cũng chỉ như hai tổ kiến đánh nhau mà thôi.

Nhưng dù thế nào, chung quy Quân Tiêu Dao vẫn là Nhân tộc.

Hơn nữa Đông Huyền đạo tông cũng nghe mệnh lệnh của hắn nên mới đi huỷ diệt tông tộc Lâm thị.

Cho nên Quân Tiêu Dao cũng không thể bỏ mặc.

“Lần này Lâm Phong cấu kết với sinh linh Thái Cổ sao, cũng có chút khí vận, nhưng đáng tiếc...” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng lắc đầu.

Đừng nói là Thái Cổ vương tộc ở hạ giới, cho dù là Thái Cổ Hoàng tộc tới, cũng mơ tưởng bảo vệ được Lâm Phong.

Hết chương 236.
Chương 237

Đám người Quân Tiêu Dao lấy tốc độ cực nhanh chạy tới Nạp Lan thế gia.

Mà giờ phút này, Nạp Lan thế gia đang tiến vào trạng thái toàn tuyến chuẩn bị chiến tranh.

Nơi xa, có khói thuốc súng mênh mông cuồn cuộn tràn ngập lên.

Mặt đất đang chấn động, giống như mặt trống đang run rẩy.

“Hắn... Bọn họ tới!”

Trên linh sơn thượng cổ, một ít tu sĩ Nhân tộc phát ra tiếng gào.

Phía chân trời nơi xa, hắc triều đen nghìn nghịt thổi quét đến.

Cẩn thận nhìn lại, rõ ràng là vô số những sinh linh Thái Cổ.

Hơn nữa đây không chỉ là thế lực của một mạch.

Thanh Thiên Thần Sơn, Ma Linh Thần Sơn, Nam Vẫn Thần Sơn, Ly Hỏa Thần Sơn...

Vô số những mạch Thái Cổ Thần Sơn đều ở trong đó, hội hợp thành đại quân hủy thiên diệt địa, đẩy ngang tất cả quân địch.

Một đám đầu lĩnh Nhân tộc như Nạp Lan Chiến, Đông Huyền Tông cũng hiện thân.

Một ít Thánh Nhân Nhân tộc cũng liên tục xuất hiện.

Nhưng số lượng của bọn họ tương đối ít, sắc mặt cả đám đều ngưng trọng đến cực điểm.

Nạp Lan Nhược Hi cũng xuất hiện, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng không có chút sợ hãi nào, cũng mang theo một tia kiên nghị.

Nàng không muốn để Quân Tiêu Dao khinh thường, cho rằng nàng là một nữ tử yếu đuối.

Sau mấy ngày chờ đợi thấp thỏm bất an, cuối cùng những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó cũng đánh tới cửa.

Tuy đã có đoán trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy số lượng sinh linh Thái Cổ che trời lấp đất mãnh liệt lao đến thì bàn tay để trong cổ tay áo của Nạp Lan Chiến cũng run lên nhè nhẹ.

Trường hợp này khiến lòng người run sợ, mang đến cho người ta cảm giác áp lực và sợ hãi.

Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều lộ ra vẻ mặt thấp thỏm và kinh hoàng.

Cục diện này khiến người ta quá tuyệt vọng.

Phe Ma Linh Thần Sơn, vô số những Thiên Ma Chu xuất hiện, mang theo sát khí ngập trời, những cái chân nhện giống như trường mâu màu đen sắc nhọn.

Bên Nam Vẫn Thần Sơn, một đám Thạch Cự Nhân hiện thân, chúng chạy vội lao đến, mặt đất cũng đang run rẩy, trên đường chúng đi đã đâm sụp vô số ngọn núi.

Ly Hỏa Thần Sơn, một đám sinh linh cả người có lửa lượn lờ xuất hiện, chúng là Hỏa Linh tộc, trời sinh đã thân lửa hòa vào nhau, thực lực mạnh mẽ.

Còn có Thanh Thiên Thần Sơn, Thanh Thiên Đại Bằng tộc, bọn họ vỗ mạnh đôi cánh màu xanh lá, trong thiên địa nổi lên vô số cơn gió lốc.

Ngoài ra còn có rất nhiều Thần Sơn, sinh linh Thái Cổ đủ loại, chúng bao vây khắp chung quanh linh sơn thượng cổ.

“Đây là đại bản doanh cuối cùng của Nhân tộc sao, hôm nay cũng phải tiêu diệt.”

Trong lũ Ma Linh Thần Sơn, một con con nhện kim sắc khổng lồ xuất hiện, tràn ngập khí tức Thánh Cảnh.

“Vị kia là... Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn!” Rất nhiều lão tu sĩ đồng lứa của Nhân tộc hít ngược một hơi khí lạnh.

Kim Chu lão tổ là một lão tổ bối phận cực cao của Ma Linh Thần Sơn, trầm miên đã lâu, không ngờ hôm nay cũng xuất hiện.

Chỉ một Kim Chu lão tổ này thôi phỏng chừng cũng có thể chống lại hai vị Thánh Nhân của Nhân tộc.

Trong đám Thạch Cự Nhân của Nam Vẫn Thần Sơn cũng có đại năng Thánh Cảnh mở miệng: “Mau mau diệt nơi đóng quân này đi, đừng cho Nhân tộc tia hy vọng nào nữa.”

“Không sai, thập giới náo động, cũng là lúc chủng tộc Thái Cổ ta quật khởi.” Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc Ly Hỏa Thần Sơn cũng mở miệng nói, giọng điệu hàm chứa sát ý, vô cùng lạnh nhạt.

Nghe lời nói của những Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn này, sắc mặt chúng tu sĩ Nhân tộc đều khó coi tới cực điểm.

Theo ý bọn chúng nói thì có vẻ Nhân tộc chỉ là súc sinh có thể tùy tiện diệt sát, căn bản không thể làm bọn họ coi trọng.

Mà lúc này, trong đám thanh Thiên Thần Sơn xuất hiện một thiếu niên thanh bào.

“Gia tộc Nạp Lan, còn nhớ ta không?”

“Ngươi... Lâm Phong!” Nạp Lan Nhược Hi giơ bàn tay ngọc che lại môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, biểu lộ sự kinh ngạc cực độ.

Không phải Lâm Phong này đã bị Quân Tiêu Dao đánh bị thương nặng, gần như sắp chết sao?

Theo lý thuyết, lấy thương thế của hắn ta thì không có khả năng sống sót mới đúng.

Nhìn thấy biểu cảm giật mình của đám người gia tộc Nạp Lan, khóe miệng Lâm Phong lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn ta nói: “Trước khi chưa tự tay diệt sát Quân Tiêu Dao, chưa trả thù gia tộc Nạp Lan, Lâm Phong ta há có thể chết được?”

Hắn ta nhìn về phía gia tộc Nạp Lan với vẻ mặt lạnh lẽo cực độ.

Đông Huyền đạo tông cũng chỉ là một trong những đối tượng Lâm Phong muốn trả thù mà thôi.

Kẻ mà hắn ta thật sự muốn trả thù là Quân Tiêu Dao và gia tộc Nạp Lan.

Nhìn thấy Lâm Phong đi ra từ thanh Thiên Thần Sơn, rất nhiều Nhân tộc tu sĩ đều ngớ ra.

Lâm Phong thân là Nhân tộc, tại sao lại lẫn lộn chung với sinh linh Thái Cổ?

Đông Huyền Tông chủ thấy thế thì đột nhiên phản ứng lại, ngữ khí lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lâm Phong, thì ra là ngươi!”

Hiện tại cuối cùng ông ta cũng biết vì sao Đông Huyền đạo tông bọn họ lại lọt vào đả kích đột ngột và hung hãn như vậy.

Thì ra đều là Lâm Phong này làm khó dễ trong đó.

Lâm Phong cười lạnh và nói: “Không sai, là ta dẫn theo Thanh Thiên Thần Sơn, phát động công kích các ngươi đầu tiên, bởi vì các ngươi đáng bị diệt!”

“Lâm Phong, tên súc sinh ngươi, thân là Nhân tộc mà lại đầu nhập vào sinh linh Thái Cổ!”

“Đúng vậy, ngươi không xứng làm người!”

Trên linh sơn thượng cổ, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc chửi ầm lên.

Sắc mặt Lâm Phong càng thêm âm trầm.

Hắn ta đầu nhập vào chủng tộc Thái Cổ là do bất đắc dĩ.

Không có Thái Cổ Thần Sơn trợ giúp thì hắn ta không thể trả thù Quân Tiêu Dao và gia tộc Nạp Lan.

“Hừ, mặc kệ các ngươi nói cái gì, dù sao cũng sắp là một đám người chết.” Lâm Phong nheo đôi mắt lại.

Nạp Lan Chiến bước ra một bước, nhìn quét Thái Cổ Thần Sơn tứ phương, trầm giọng mà nói: “Các ngươi tạo ra sát nghiệt như thế, không sợ đắc tội với công tử sao?”

Lời Nạp Lan Chiến nói khiến thiên địa ầm ĩ đột nhiên im ắng lại chỉ trong chớp mắt.

Tất cả sinh linh Thái Cổ đều biết, công tử mà Nạp Lan Chiến nói là ám chỉ ai.

Trong mắt một ít sinh linh Thái Cổ lộ ra chút kiêng kỵ.

Dù sao cũng là truyền nhân của thế lực bất hủ trên Tiên Vực, chỉ sợ không có ai không kiêng kỵ.

Nhưng trên mặt đa số sinh linh Thái Cổ vẫn không có quá nhiều sợ hãi.

“Truyền nhân của thế lực bất hủ thì thế nào, Hoang Cổ thế gia còn không thể khống chế toàn bộ hạ giới, càng đừng nói, còn có các thế lực Thái Cổ Hoàng tộc cản tay.” Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn khàn khàn nói.

Bếu bọn chúng thật sự kiêng kỵ thì sẽ không khởi xướng náo động.

Lâm Phong càng dõng dạc nói: “Nếu Quân Tiêu Dao kia dám đến thì Lâm Phong ta nhất định phải lấy cái đầu trên cổ hắn, để an ủi chúng thân hữu tông tộc Lâm thị trên trời có linh thiêng!”

“Làm càn, công tử là người mà ngươi có thể bôi nhọ sao!” Nạp Lan Nhược Hi khẽ kêu lên.

Quân Tiêu Dao chính là khát khao và hướng tới đối với nàng, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào nói ra mấy lời bôi nhọ này.

“Nạp Lan Nhược Hi, tiện nhân ngươi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi trả giá đắc.” Lâm Phong lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Hết chương 237.
Chương 238

Thiếu nữ này vốn là vị hôn thê, là nữ nô của hắn ta.

Kết quả hiện tại lại đi che chở một nam nhân khác như vậy.

Mặc dù có thù oán với Nạp Lan Nhược Hi, nhưng Lâm Phong cũng không thể chịu đựng chuyện trái tim nàng bị một nam nhân khác cướp đi.

“Không cần thiết nhiều lời với lũ kiến này, giết!”

Một Thánh Nhân lão tổ của Thanh Thiên Thần Sơn ra tay.

Lão ta khởi đầu tấn công, các cường giả sinh linh Thái Cổ như Kim Chu lão tổ, Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc đều ra tay.

Rút dây động rừng, toàn bộ loạn chiến lập tức bùng nổ.

“Khởi động đại trận!” Nạp Lan Chiến rống lên một tiếng.

Toàn bộ gia tộc Nạp Lan, mặt đất trong phạm vi linh sơn thượng cổ bùng lên vô số trận văn, hóa thành một rồi lại một quang hoàn.

Trong đó có đại trận phòng ngự, cũng có đại trận công kích.

Nhưng những trận pháp đó nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng kéo dài khi đối mặt với đại quân sinh linh Thái Cổ thế tới rào rạt, căn bản không có khả năng hoàn toàn ngăn cản bọn chúng.

“Giết, giết đàn chủng tộc Thái Cổ này!”

“Trận chiến này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, lui một bước thì chúng ta đều phải chết!”

Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều ra tay, bởi vì không ra tay thì chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé.

“Tốn công vô ích mà thôi.” Thánh Nhân của Hỏa Linh tộc Ly Hỏa Thần Sơn thấy thế thì tùy ý vung tay lên, xích viêm vô tận ngập trời.

Nhân tộc cũng có Thánh Nhân ra tay.

Nhưng, cho dù là về số lượng hay thực lực thì phía Nhân tộc đều thấp hơn Thái Cổ Thần Sơn, chỉ có thể gian nan ngăn cản.

Các loại võ học, đại thần thông va chạm với nhau, phát ra gợn sóng vô tận.

Linh sơn thượng cổ vốn sơn linh thủy tú, trong khoảnh khắc đã biến thành một mảnh đất khô cằn.

Binh đối binh, tướng đối tướng.

Vài vị Thánh Nhân Nhân tộc ít ỏi đang gian nan ngăn cản Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn.

Mà những cường giả còn lại cũng chém giết thành từng đôi.

Lâm Phong liếc nhìn một cái, lập tức nhắm thẳng vào Nạp Lan Nhược Hi.

Căn nguyên mọi chuyện đều bắt đầu do Nạp Lan Nhược Hi từ hôn.

Cho nên Lâm Phong muốn trấn áp Nạp Lan Nhược Hi, khiến nàng hối hận về lựa chọn của mình!

Nhìn thấy Lâm Phong vọt tới hướng mình, Nạp Lan Nhược Hi hơi cắn môi.

Thực lực hiện tại của nàng cũng không còn như xưa nữa.

Bởi vì khi Quân Tiêu Dao rời đi, đã từng cho nàng rất nhiều tài nguyên.

Những tài nguyên đó cũng giúp thực lực của Nạp Lan Nhược Hi tăng lên, đuổi sát bước chân của thiên kiêu Tiên Vực.

Lâm Phong vừa ra tay thì đã tung ra một càn khôn đại chưởng ấn.

Hắn ta đã gom đủ đa số những phần căn nguyên thế giới còn lại.

Nhất cử nhất động của hắn ta, cứ như có thể câu động với đại thế thiên địa.

Một ấn tung ra, dường như khắp thiên địa đều bị chèn ép, khí tức cuồn cuộn tới cực điểm.

Bàn tay ngọc tinh tế của Nạp Lan Nhược Hi cầm kiếm, kiếm quang cũng cực kỳ sắc bén, chém thẳng về hướng càn khôn chưởng ấn.

Tiếng va chạm phát ra, pháp lực nổ tung, kiều khu của Nạp Lan Nhược Hi chấn động, liên tục lui vài chục bước ra sau.

Tuy thực lực của nàng có tiến bộ, nhưng so sánh với loại có quải bức như Lâm Phong thì vẫn có chênh lệch rất lớn.

“Xem ra ngươi ở bên cạnh Quân Tiêu Dao kia cũng không có bao nhiêu tiến bộ, chắc hắn cũng chẳng thèm để ý ngươi đúng không.” Lâm Phong châm chọc mỉa mai.

“Câm mồm, công tử rất tốt với ta, ngài ấy không phải người mà ngươi có thể bôi nhọ.” Nạp Lan Nhược Hi cắn răng, tiếp tục ra tay.

“Còn truyền nhân thế lực bất hủ cái gì, đến bây giờ cũng không dám hiện thân, chẳng lẽ là sợ sao?” Lâm Phong vừa ra tay, vừa lạnh lùng nói.

“Nếu công tử có mặt ở đây, ngươi cho rằng ngài ấy sẽ để con kiến như ngươi ở trong lòng sao?” Nạp Lan Nhược Hi lạnh lùng nói.

Tính cách nàng lương thiện, không am hiểu mắng chửi người.

Nhưng Lâm Phong vũ nhục Quân Tiêu Dao thì Nạp Lan Nhược Hi không thể chịu đựng được.

“Con kiến? Hiện tại ta sẽ để hắn biết ai mới là con kiến!” Lâm Phong ánh mắt lộ ra hung quang.

Có câu nói là cường long bất áp địa đầu xà (1).

(1) Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó

Hắn ta mới là vai chính của Thiên Huyền đại lục.

Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ buông xuống, cũng không so được với sủng nhi khí vận của Thiên Huyền đại lục là hắn ta.

Lâm Phong lại thay đổi chiêu thức, tung ra một quyền, phong vân biến sắc.

Hắn ta nắm giữ căn nguyên thiên địa, mỗi quyền mỗi thức đều có uy lực lớn vô cùng.

Phụt!

Một kích va chạm, rốt cuộc Nạp Lan Nhược Hi cũng nhịn không được hộc ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra sau, sắc mặt tái nhợt.

“Ha ha, Nạp Lan Nhược Hi, công tử nhà ngươi đâu, ở nơi nào?” Lâm Phong phát ra tiếng cười càn rỡ.

Nạp Lan Nhược Hi chống kiếm lên mặt đất, gian nan đứng dậy.

Bên môi nàng chảy xuống một vệt máu tươi, càng tăng thêm vài phần thê diễm.

“Nhược Hi tin tưởng, nếu công tử trở về thì cần dùng một ngón tay là có thể trấn áp ngươi!”

“Tìm đường chết!”

Lòng tự trọng của Lâm Phong bị kích thích, hắn ta lại ra tay, trong mắt hàm chứa sát ý.

Ban đầu hắn ta chỉ muốn trấn áp Nạp Lan Nhược Hi, sau đó chậm rãi tra tấn.

Nhưng hiện tại, hắn ta quyết định trực tiếp giết Nạp Lan Nhược Hi.

“Tiểu thư cẩn thận!”

Một ít tu sĩ trẻ tuổi của gia tộc Nạp Lan chung quanh thấy thế thì vội vàng chạy tới, chắn trước người Nạp Lan Nhược Hi.

“Thứ chó thứ mèo gì cũng muốn xông ra, cút!”

Lâm Phong vung tay lên, thân thể từng tu sĩ của gia tộc Nạp Lan nổ tung, máu tươi văng khắp nơi.

“Đừng!” Nạp Lan Nhược Hi thấy thế thì tim như bị đao cắt.

Những người đó đều là tộc nhân của nàng.

Mà bên kia, Bằng Phi và Bằng Linh cũng đang chú ý Lâm Phong.

“Lâm Lang thật lợi hại.” Bằng Linh xem đến trong mắt ứa ra ngôi sao.

“Lâm Phong thật sự được thiên địa chiếu cố, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể vượt qua ta.” Bằng Phi nói.

Không bao lâu sau, những người thuộc gia tộc Nạp Lan che chắn cho Nạp Lan Nhược Hi đều bị Lâm Phong diệt sát.

Mà các cường giả gia tộc Nạp Lan như Nạp Lan Chiến cũng bị sinh linh Thái Cổ Thần Sơn dây dưa, căn bản không thoát thân được.

“Nạp Lan Nhược Hi, tất cả bi kịch này đều bắt đầu vì ngươi từ hôn, hiện tại ngươi có hối hận không, nếu ngươi hối hận thì ta có thể miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng.” Lâm Phong lạnh lùng nói.

Hắn ta muốn Nạp Lan Nhược Hi cúi đầu thần phục mình, hối hận về quyết định của mình.

Đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi nhìn quét chung quanh một vòng.

Lại có một vị Thánh Nhân Nhân tộc bị Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn vây công mà ngã xuống.

Mà Nạp Lan Chiến bọn họ cũng không chống chọi được bao lâu nữa.

Nhân tộc bị huỷ diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hết chương 238.
Chương 239

Nhưng mà...

Dưới tình huống tuyệt vọng như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi vẫn mang theo ý kiên quyết.

“Nạp Lan Nhược Hi ta tuyệt không hối hận quyết định từ hôn của mình, cho dù có lặp lại một vạn lần, Nhược Hi cũng nhất quyết không gả cho ngươi!” Nạp Lan Nhược Hi khẽ nói.

“Đáng chết!”

Lâm Phong lập tức thẹn quá thành giận.

Rõ ràng bề ngoài của nữ nhân này tinh xảo nhu mỹ, nội tâm lại quật cường tới mức cả mạng cũng không cần.

Lâm Phong chụp một chưởng về hướng Nạp Lan Nhược Hi.

Mặc dù Nạp Lan Nhược Hi biết mình không còn sức lực phản kháng, nhưng vẫn cầm lấy kiếm, muốn ra tay.

Mà đúng lúc này...

Bằng Phi ở giữa không trung bỗng cảm nhận được một dao động khủng bố, nó đang lao vút đến từ trời cao.

“Đó là cái gì, là Thánh Nhân ra tay sao?” Bằng Phi phát ra một tiếng kinh hô.

Trên trời cao, một kiếm quang mênh mông cuồn cuộn xé rách tầng mây trên trời, chém ngang qua hư không.

Nơi nó đi qua, hư không sụp đổ!

Kiếm quang này nhắm thẳng về hướng Lâm Phong.

Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên biến đổi, trừng to đôi mắt đến mức sắp lọt ra khỏi tròng.

Hắn ta vội vàng xoay người ngăn cản, sức mạnh căn nguyên thế giới kích động, hóa thành một lốc xoáy năm màu sặc sỡ, che chắn trước người hắn ta.

Nhưng, mặc dù có sức mạnh căn nguyên thế giới ngăn cản, cũng hoàn toàn không thể lau đi uy lực của kiếm quang kia.

Lâm Phong lui liên tục về sau mấy trăm trượng, miệng hộc ra máu tươi.

“Sao có thể!” Gương mặt xinh đẹp của Bằng Linh thất sắc.

Trong mắt nàng, Lâm Phong là người quét ngang thế hệ trẻ, nhưng hiện giờ lại bị đánh lui.

Ánh mắt Bằng Phi cũng thật ngưng trọng, nhìn về phía nơi xa.

“Lâm Phong, ngươi thật sự đang tự tìm đường chết...” Có tiếng nói lạnh nhạt truyền đến.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trên mặt Lâm Phong lập tức hiện ra thù hận khắc cốt.

“Quân... Tiêu... Dao!”

Nơi xa, Quân Tiêu Dao đạp không mà đến, vạt áo phiêu phiêu, bạch y triển động, như trích tiên nhân.

Bên cạnh hắn, Nghệ Vũ, Cửu Đầu Sư Tử, Tô Tử Quỳnh, còn có đám người Đông Huyền lão tổ đều theo sát phía sau.

“Thần Tử của Quân gia, là Thần Tử của Quân gia tới!”

“Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”

Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều hưng phấn đến lớn tiếng hoan hô.

Giờ khắc này, Quân Tiêu Dao giống như chúa cứu thế, là tia sáng trong tuyệt cảnh.

Cứ như chỉ cần có hắn thì Nhân tộc sẽ không bị huỷ diệt.

Quân Tiêu Dao không để ý đến những ánh mắt kích động mà tôn sùng đó, hắn tới đây cũng không phải đơn thuần muốn làm chúa cứu thế.

Chủ yếu vẫn là thu hoạch rau hẹ.

“Không có việc gì đúng không.” Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua Nạp Lan Nhược Hi và nói.

“Đa tạ công tử quan tâm, Nhược Hi không có việc gì.” Nạp Lan Nhược Hi kích động đến gương mặt đỏ bừng.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Phong.

Ánh mắt hắn lộ ra một ý cười lạnh nhạt.

Quả nhiên Lâm Phong không làm hắn thất vọng.

toàn thân hắn ta là sức mạnh căn nguyên thế giới mênh mông, khiến không gian chung quanh cũng mơ hồ vặn vẹo.

Lâm Phong này không hổ là vai chính của Thiên Huyền đại lục.

Lâm Phong nhìn thấy Quân Tiêu Dao, đôi mắt mang theo thù hận thấu xương.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

“Quân Tiêu Dao, rốt cuộc ngươi cũng tới, ta cho rằng ngươi sẽ luôn làm rùa đen rút đầu chứ.” Lâm Phong lãnh đạm nói.

“Mưa tạnh, trời sáng, ngươi lại cảm thấy mình được rồi?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu, nhìn Lâm Phong với ánh mắt như đang xem tên ngu xuẩn.

“Chết tới nơi rồi!”

Lâm Phong thẹn quá thành giận, trực tiếp ra tay, sức mạnh căn nguyên thế giới mênh mông phát ra, oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao thấy thế, thậm chí lười tung ra cả Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, hắn dùng Tượng Thần Trấn Ngục Kính chồng lên sức mạnh của bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt rồi tung ra một quyền.

Tiên qquang mênh mông, hư không nổ nứt!

Oanh!

Lâm Phong hộc máu bay ngược ra sau, thân thể bay vèo theo hình vòng cung rồi nện thật mạnh xuống mặt đất!

Lâm Phong ngốc.

Hoàn toàn ngốc.

Thậm chí hắn ta còn không kịp phản ứng, lúc tỉnh táo lại thì đã ngã lộn nhào rồi lún xuống nền đất.

Ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Phong thật sự ngây người.

Không chỉ hắn ta mà đám người Bằng Linh và Bằng Phi cũng dại cả ra, hết sức ngây người.

“Lâm Lang?” gương mặt xinh đẹp của Bằng Linh cũng trắng bệch.

Trong lòng Bằng Linh, Lâm Phong là tồn tại có thực lực vô địch trong thế hệ trẻ.

Thậm chí cả ca ca nàng là Bằng Phi cũng không áp chế được Lâm Phong.

Mà hiện tại, Lâm Phong lại bị thiếu niên bạch y kia dùng một quyền đấm bay.

“Đó chính là Thần Tử của Quân gia sao?” Dưới đáy mắt Bằng Phi lộ ra chút nặng nề.

Cả gã cũng khó trấn áp được Lâm Phong, mà Quân Tiêu Dao lại tùy tiện là có thể ra tay nghiền áp.

Chẳng phải chuyện này đã chứng tỏ Bằng Phi ta cũng không bằng Quân Tiêu Dao?

“Lâm Phong, giá trị lớn nhất của ngươi chính là bị ta thu hoạch.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Đánh bại một Lâm Phong thật sự không đau không ngứa, cũng không làm hắn sinh ra một tia đắc ý.

Quân Tiêu Dao lại đưa tay chụp vào Lâm Phong.

“Đừng!”

Bằng Linh ra tay, đôi cánh chim màu xanh lá sau lưng chấn động, nàng ta hóa thành một thanh quang, muốn đi cứu Lâm Phong.

“Không hổ là vai chính của thiên địa, nhanh như vậy đã có nữ nhân cho không.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nhạt.

Sau đó một chưởng giáng xuống.

Bang!

Cả người Bằng Linh đều bị Quân Tiêu Dao chụp thành vụn máu, hương tiêu ngọc vẫn.

“Linh Nhi!” Trên mặt đất, Lâm Phong thấy thế thì phát ra một tiếng gào rống.

Tuy hắn ta muốn lợi dụng Thanh Thiên Thần Sơn để báo thù, nhưng Bằng Linh khuynh mộ và quan tâm hắn như vậy cũng khiến Lâm Phong có chút rung động.

Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại chụp Bằng Linh thành một bãi thịt ngay trước mặt hắn ta!

Đầu tiên là thanh mai trúc mã Tử Yên, sau đó lại là Bằng Linh.

Hai nữ nhân của hắn ta đều chết vì Quân Tiêu Dao!

Nếu cộng thêm Nạp Lan Nhược Hi vốn có thể trở thành nữ nô, vậy là ba.

Điều này khiến Lâm Phong sắp điên cuồng, khóe mắt muốn nứt ra.

“Linh Nhi!”

Những kẻ phẫn nộ tương tự như Lâm Phong còn có Bằng Phi và các sinh linh Thanh Thiên Thần Sơn.

Bằng Linh chính là thiên chi kiêu nữ của Thanh Thiên Thần Sơn, hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao chụp một cái chết tươi.

“Quân Tiêu Dao, đền mạng cho muội muội của ta!” Bằng Phi tức sùi bọt mép, hai mắt đã đỏ rực cả lên, nén giận ra tay.

Gã tung ra một quyền, pháp lực kình khí màu xanh lá mênh mông, hóa ra hư ảnh một con Thanh Thiên Đại Bằng, oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao thấy thế thì trong mắt lộ ra một chút coi khinh, nói: “Cả Kim Sí Đại Bằng mà Bản Thần Tử còn không để vào mắt, càng đừng nói là con Thanh Thiên Đại Bằng như ngươi.”

“Cuồng vọng, Kim Dực Tiểu Bằng Vương là người mà ngươi có thể đối phó sao!” Bằng Phi gầm lên một tiếng.

Hết chương 239.
Chương 240

Lúc này Quân Tiêu Dao đã thu hồi Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, trực tiếp lấy găng tay Diệt Bá Thánh Vương ra rồi đeo lên tay phải.

Sức mạnh thần ngân tử kim tràn ngập, gia trì lên quyền phong của Quân Tiêu Dao.

Hắn tung ra một quyền, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Kim Dực Tiểu Bằng Vương à, thủ hạ bại tướng mà thôi.”

Oanh!

Quân Tiêu Dao đeo Găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào rồi thì thật sự như trở thành one-punch man.

Một quyền giáng xuống, toàn bộ thân thể Bằng Phi đều chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơi, cánh tay ra quyền cũng bị đánh nổ thành huyết vụ.

“Ngươi... Ngươi nói cái gì, Kim Dực Tiểu Bằng Vương...”

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Bằng Phi trừng lớn hai mắt, còn mang theo cảm xúc không thể tin nổi.

Rốt cục gã đã trêu chọc nhân vật khủng bố như thế nào!

Thình thịch!

Thân thể Bằng Phi chia năm xẻ bảy, rơi xuống từ giữa không trung, cũng chết không thể lại chết.

Quân Tiêu Dao dùng hai chiêu, trong nháy mắt đã hạ gục hai truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn.

Điều này khiến chiến trường hỗn loạn tứ phương đều an tĩnh lại.

Người của Thanh Thiên Thần Sơn có chút ngơ ngẩn.

Truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn bọn họ chết tươi như vậy sao?

“Sao... Sao lại...” Cả người Lâm Phong như đang run lên lẩy bẩy.

Rốt cuộc Quân Tiêu Dao mạnh tới mức nào?

Hắn còn là người không?

Quân Tiêu Dao thừa dịp mọi người chưa phản ứng kịp, đã trực tiếp đưa tay chụp vào Lâm Phong.

Cả người Lâm Phong đều bị bàn tay pháp lực kim sắc vồ lấy, không thể nhúc nhích.

“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Sắc mặt Lâm Phong nghẹn đến mức đỏ lên, sắp hít thở không thông.

“Trước khi ngươi chết, bản Thần Tử nói cho ngươi một câu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Ngươi... Ngươi muốn giết ta...” Khớp hàm của Lâm Phong cũng run lên bần bật.

Thẳng đến sắp chết, Lâm Phong mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.

Trước kia hắn ta được thiên địa che chở, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Nhưng từ khi đụng phải Quân Tiêu Dao, mọi chuyện như trở thành cơn ác mộng.

“Ngươi có thể là vai chính của thiên địa, nhưng mà...”

“Thiên địa, đều nằm trong lòng bàn tay của bản Thần Tử!”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì đã siết chặt tay về hướng hư không!

Cự chưởng pháp lực kim sắc cũng lập tức khép lại!

Rắc!

Máu tươi văng khắp nơi, tiếng xương cốt tan nát vang lên.

Toàn bộ thân thể Lâm Phong đều bị bóp nát thành thịt nát, chết không thể lại chết.

Vai chính của thiên địa thứ hai đã chết trong tay Quân Tiêu Dao.

Một đoàn căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục hiện lên.

Quân Tiêu Dao trực tiếp thu nó vào pháp khí không gian.

Cộng thêm đoàn căn nguyên thế giới nhỏ trước đó hắn có được từ trên người Lâm Phong thì xem như gom đủ căn nguyên của Thiên Huyền đại lục.

Hiện tại, hắn đã có được căn nguyên thế giới là Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục hai.

Thẳng đến Quân Tiêu Dao bóp chết Lâm Phong, mọi người mới hậu tri hậu giác tỉnh táo lại.

“Tiểu bối, chết tới nơi rồi!”

Thánh Nhân của Thanh Thiên Thần Sơn phát ra tiếng rống giận, sức mạnh Thánh Cảnh bùng nổ, nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.

“Làm càn!”

Đông Huyền lão tổ ra tay, cũng bùng nổ sức mạnh Thánh Cảnh, ngăn cản thế công của Thánh Nhân Thanh Thiên Thần Sơn.

“Truyền nhân của Hoang Cổ thế gia Tiên Vực, ngươi quá kiêu ngạo, với cục diện hiện tại, một mình ngươi cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.” Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng nói lãnh lệ.

Nghe thấy lời này, phe tu sĩ Nhân tộc mới phản ứng lại.

Đúng vậy.

Tuy Quân Tiêu Dao đã tới, nhưng hắn cũng chỉ có thể quét ngang cùng thế hệ, nhiều nhất là vượt cấp khiêu chiến mấy tầng mà thôi.

Nhưng đối mặt với Chuẩn Thánh, Thánh Nhân thì vẫn là lấy trứng chọi đá.

Mà tôi tớ của hắn cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân và một vị Chuẩn Thánh.

Tuy cũng có trợ giúp nhất định đối với cục diện chiến đấu, nhưng nhân số vẫn không đủ, không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề.

Phía Thái Cổ Thần Sơn có tới hàng chục Thánh Nhân.

Trái tim đám người Nạp Lan Chiến cũng hơi trầm xuống.

Lúc này, Kim Chu lão tổ lại mở miệng: “Nể mặt ngươi là truyền nhân của Hoang Cổ thế gia thượng giới, nếu ngươi không can thiệp chiến cuộc này thì Thái Cổ Thần Sơn chúng ta cũng có thể tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi.”

Lời này lại khiến đám người Nạp Lan Chiến, Đông Huyền Tông chủ đều biến sắc.

Đây là muốn uy hiếp Quân Tiêu Dao không được nhúng tay?

“Công tử...” Nạp Lan Nhược Hi cũng hơi căng thẳng trong lòng.

Nhưng nàng vẫn tin tưởng Quân Tiêu Dao sẽ không từ bỏ bọn họ.

Quân Tiêu Dao a một tiếng cười: “Từ lúc bản Thần Tử sinh ra tới nay, thật sự không có mấy ai dám mở miệng uy hiếp ta như vậy, con nhện nhà ngươi thì tính là gì?”

“Tiểu nghiệt súc, tìm đường chết!” Kim Chu lão tổ nghe vậy thì tám con mắt kép đều dâng lên lửa giận.

Nhất tộc Thiên Ma Chu vốn trời sinh mang tính thị huyết táo bạo.

Kim Chu lão tổ cảm thấy thân phận của Quân Tiêu Dao có chút phiền phức, bởi vậy nguyện ý lui một bước.

Không ngờ lại bị Quân Tiêu Dao trào phúng bằng lời lẽ như vậy.

Lão ta trực tiếp vươn một cái chân nhện, giống như trường mâu hoàng kim sắc bén, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

“Chết đi!” Kim Chu lão tổ phát ra tiếng gào rống sắc nhọn.

Đúng lúc này, Kim Chu lão tổ thấy được trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười trào phúng.

Lão ta không rõ, một người sắp chết đến nơi, sao còn có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nhưng ngay vào khắc tiếp theo, Kim Chu lão tổ cũng đã hiểu.

Hư không chung quanh lão ta nứt ra sáu cái khe không gian.

Sáu quyền phong mơ hồ mang theo sức mạnh Thánh Cảnh cùng oanh kích về hướng Kim Chu lão tổ!

Kim Chu lão tổ lập tức phát ra tiếng rít kinh hãi!

Sáu nắm tay tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh như băng giáng thẳng ra từ cái khe không gian.

Mỗi một quyền phong đều mang theo sức mạnh khủng bố nổ nát núi cao vạn trượng.

Một quyền giáng xuống thì Thánh Nhân cũng phải nổ mạnh.

Kim Chu lão tổ phát ra tiếng rít hoảng sợ tới cực điểm.

Chỉ cần một quyền phong cũng đã làm lão ta có cảm giác lông tơ dựng ngược, càng đừng nói sáu quyền phong cùng oanh kích đến.

Hơn nữa còn là bọc đánh bốn phương tám hướng, Kim Chu lão tổ muốn lui cũng không có chỗ lui.

Lúc này, lão ta mới hiểu tia châm chọc trong mắt của Quân Tiêu Dao rốt cục có ý nghĩa gì.

“Tiểu nghiệt súc, ngươi tính kế thật tàn nhẫn!”

Kim Chu lão tổ vừa rít gào, cả người vừa bùng lên kim quang, vô số tơ nhện hiện ra, vờn quanh ngoài thân lão ta, muốn bện ra một tầng phòng ngự.

Nhưng bởi vì quá đột ngột nên không kịp phòng ngừa, tốc độ quyền phong lại nhanh, cho nên muốn lập tức phòng ngự đã hoàn toàn không kịp.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Sáu tiếng chấn động nổ vang, gần như vang lên cùng một lúc.

Đồng thời còn truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm của Kim Chu lão tổ.

Tiếng kêu thảm thiết bi thương kia quả thực khiến người thấy bi thương, người nghe rơi lệ.

Hết chương 240.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom