-
Chương 26-30
Chương 26 Song mỹ Khương gia, các thế lực dự tiệc, tâm tư của thiên kiêu Diệp gia
Ở nhất mạch của Khương Nhu, Khương Thánh Y nhỏ tuổi nhất, chỉ có hai mươi bốn, đang trong độ tuổi niên hoa tuyệt lệ, tú sắc khả xan(1).
(1) Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Mà lúc này, nơi xa lại truyền đến một âm thanh yêu kiều giòn tan như chuông bạc.
“Thánh Y tỷ, ngươi tìm ta tới làm gì?”
Nhìn lại hướng giọng nói truyền ra, một thiếu nữ đậu khấu (2) chừng mười hai tuổi khẽ điểm chân ngọc lên hư không, dịch chuyển mà đến.
(2) Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi
Dáng người nàng nhỏ xinh, thân thể nhẹ nhàng, tóc đen cột thành hai chùm đuôi ngựa, chúng hoạt bát nhảy nhót theo động tác của thiếu nữ.
Lông mi nhỏ dài, mắt to linh động, mũi quỳnh cao thẳng, môi trán tròn trĩnh.
Cười rộ lên thì lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, trên gương mặt đẹp còn có hai lúm đồng tiền, nhìn có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Thiếu nữ này như tụ tập linh khí và tú lệ của thiên địa, là tinh linh trong thiên địa, giảo hoạt mà nhanh nhạy.
“Lạc Ly, ngươi mang trên người Nguyên Linh Đạo Thể, là thể chất thân cận căn nguyên thiên địa đại đạo nhất, thế mà không chịu cố gắng tu luyện.”
Khương Thánh Y trừng Khương Lạc Ly một cái, vươn một ngón tay ngọc tinh tế điểm điểm trán Khương Lạc Ly.
“Ai hắc hắc, Thánh Y tỷ chính là thần nữ của Khương gia ta, người mang Tiên Thiên Đạo Thai, có ngươi ở đây còn cần Lạc Ly tu luyện cái gì?” Khương Lạc Ly đưa bàn tay nhỏ che trán lại, chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười nói.
Khương Lạc Ly là hòn ngọc quý trên tay Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên hay nhắc tới.
“Quỷ tinh nghịch nhà ngươi, được rồi, lần này kêu ngươi tới là nói chính sự, qua một thời gian, theo ta đến Quân gia để tham gia buổi tiệc mười tuổi.” Khương Thánh Y nói.
Khương Lạc Ly nghe vậy thì hỏi: “Là yến hội của Thần Tử Quân gia sao?”
Khương Thánh Y cười nói: “Không sai, ngươi đấy, rốt cuộc có thể đi gặp phu quân tương lai rồi.”
“Cái gì mà phu quân, Thánh Y tỷ đừng nói bậy.” Khương Lạc Ly dậm dậm chân, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng.
Nàng còn chưa gặp qua Thần Tử Quân gia kia mà, sao có thể qua loa như thế?
“Ngoại sanh kia của ta nhất định là một người tài, ngươi vội vã phản đối như vậy, đến lúc đó cũng đừng hối hận.” Khương Thánh Y trêu đùa.
“Hừ, phản đối ép duyên, Khương Lạc Ly ta dù chết, dù nhảy xuống từ trên núi, cũng tuyệt đối không tùy tiện đính hôn!” Khương Lạc Ly tức giận mà thề thốt son sắt.
Khương Thánh Y che miệng cười nói: “Được rồi, hình như ta nghe Khương Nhu biểu tỷ nói qua, ngoại sanh của ta diện mạo phong thần tuấn tú, lãng dật xuất trần, như trích tiên vậy.”
“Thật sao?” Mắt Khương Lạc Ly xoay chuyển như bánh xe, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh.
“Lừa ngươi, ta cũng không biết.” Khương Thánh Y bật cười.
Nàng biết Khương Lạc Ly là nhan cẩu(1), có yêu cầu rất cao đối với tướng mạo.
(1) Loại người không có sức đề kháng đối với tất cả những sự vật có giá trị sắc đẹp cao
Người nào không đẹp thì căn bản khó vào được mắt Khương Lạc Ly.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Nguyên Linh Đạo Thể theo đuổi hoàn mỹ không tỳ vết.
“Hừ, nam tử có thể được Lạc Ly ta coi trọng nhất định là soái nhất Tiên Vực!” Khương Lạc Ly ưỡn bộ ngực nhỏ lên, chu miệng mà nói.
Trong lòng nàng cũng đang suy đoán, rốt cục vị Thần Tử thần bí kia của Quân gia có mấy điểm giá trị sắc đẹp đây?
“Yên tâm đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết.” Khương Thánh Y đưa bàn tay ngọc lên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly rồi nói.
...
Được Quân gia mời không chỉ có Khương gia, còn có một ít Hoang Cổ thế gia, vô thượng đại tộc, bất hủ hoàng triều vân vân.
Những thế lực nhất đẳng nhất lưu cũng được mời, chỉ là không chính thức như vậy.
Còn về thế lực nhị lưu thấp hơn nhất đẳng thì căn bản không có tư cách được mời.
Đương nhiên, Quân gia cũng không cự tuyệt bọn họ chủ động tiến đến tham dự, chỉ là họ không có tư cách tiến vào sân nhà chính sảnh, chỉ có thể đứng bên ngoài xem.
Theo dòng thời gian, toàn bộ ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực đều bắt đầu nóng lên.
Thời gian một năm rốt cuộc cũng qua đi, buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia hoàn toàn kéo ra màn che.
Ngày hôm đó, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều nổ vang.
Vô số chiến thuyền, tàu bay, tọa kỵ vân vân của các thế lực đều bay lên trời, hóa thành vạn ánh lưu quang.
Phương hướng của bọn họ chỉ có một, chính là Hoàng Châu của Quân gia!
Vương triều Đại Thương là nhất mạch Cổ Hoàng triều của Nhân tộc, nội tình thâm hậu, truyền thừa đã lâu.
Từng chiếc lâu thuyền hoa lệ bay lên trời, lái về hướng Hoàng Châu.
“Ồ, đó là lâu thuyền của Đại Thương công chúa, nàng cũng đi tham gia buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia!”
“Không phải sao, buổi tiệc mười tuổi này cũng là một cơ hội, ai không muốn leo lên cành cao Quân gia này?”
“Nói cũng đúng...”
Nói chung, qua mười tuổi thì có thể chuẩn bị tìm kiếm đạo lữ.
Mà dù Thần Tử Quân gia chưa từng lộ mặt, nhưng chỉ dựa vào địa vị thân phận này cũng đủ để rất nhiều hoàng nữ, công chúa, thiên chi kiêu nữ tâm động, tự tiến chẩm tịch.
Nếu được Thần Tử Quân gia nhìn trúng thì tuyệt đối là một bước lên trời, thế lực phía sau họ cũng sẽ gà chó lên mây.
Bởi vậy, mỹ nhân của rất nhiều thế lực đều chuẩn bị tiến đến dự tiệc, thử thời vận.
Đại Diễn Thánh Địa cũng có xe liễn bay vào hư không, chuẩn bị đi đến Quân gia.
“Lần trước lúc Quân gia tổ chức buổi tiệc mười tuổi thanh thế to lớn như thế là vì vị Đệ Nhất Tự Liệt kia, nhưng buổi tiệc mười tuổi hiện giờ của Thần Tử Quân gia lại càng long trọng...”
Hoang Cổ thế gia Diệp gia có thần cầm lôi kéo xe liễn lên không.
“Nghe nói Lạc Ly cũng sẽ đi, nếu vậy thì tất nhiên ta không có khả năng vắng họp.”
Bên trong liễn xa, một thiếu niên lam sam khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng khẽ cười một tiếng, trong mắt chớp động một tia ánh sáng.
Lạc Ly mà hắn ta nhắc tới chính hòn ngọc quý trên tay Khương gia, Khương Lạc Ly.
“Tinh Vân thiếu gia, lão gia có phân phó, chúng ta là đi dự tiệc, không phải đi gây chuyện thị phi, nếu thiếu gia làm bậy trong yến hội của Quân gia thì lão gia sẽ không bỏ qua cho ngài.” Bên kia, một lão giả râu dê nghiêm túc nói.
Quanh thân lão mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức Chuẩn Thánh.
Có thể dùng Chuẩn Thánh làm người hầu, hiển nhiên thân phận của thiếu niên này cũng không thấp.
“Ha ha, Phúc bá yên tâm, tất nhiên ta biết đúng mực, ta chỉ đi tìm Lạc Ly, cũng không phải đi trêu chọc Thần Tử của Quân gia.” Thiếu niên cười sang sảng một tiếng.
Hắn ta tên là Diệp Tinh Vân, là một vị thiên kiêu đỉnh cấp của Hoang Cổ Diệp gia.
Người mang Tinh Thần Vương Thể, cũng được xếp trong năm trăm thể chất cường hãn đứng đầu trong ba ngàn thể chất, có thể cất chứa sức mạnh Cửu Thiên Tinh Thần trong một thân.
Diệp Tinh Vân từng gặp qua Khương Lạc Ly trong một lần rèn luyện ở bí cảnh.
Mãi đến bây giờ, hắn ta khó có thể quên được thiếu nữ hoạt bát tiếu mỹ như tinh linh kia.
Chỉ là luôn không có cơ hội gặp lại một lần.
Yến hội Quân gia lần này là thời cơ tốt để đến gần.
“Lạc Ly, ngươi nhất định sẽ là nữ nhân của ta!” Trong mắt Diệp Tinh Vân lập loè sự kiên định tự tin.
Hết chương 26.
Chương 27 Chủ yếu không phải tới dự tiệc, mà là tới tán tỉnh
Hoàng Châu, ở ngoài sơn môn của Quân gia.
Vô số chim bay cá nhảy che trời lấp đất mà đến, lôi kéo xe liễn hoa lệ đủ màu.
Có lâu thuyền khổng lồ vượt qua hư không.
Mà giờ phút này, sơn môn Quân gia đã mở rộng để nghênh đón khách mời từ tứ phương.
Còn về khả năng sẽ có người gây chuyện?
Trận pháp mơ hồ lập loè trong hư không, tản mát ra khí tức mà cả Thánh Nhân cũng phải kiêng kỵ, đủ làm kinh sợ những kẻ mang tâm tư không thuần đó.
Không có kẻ nào hoặc thế lực nào dám gây chuyện ở yến hội của Quân gia.
“Đạo Cực Thiên Tông đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, chín quyển đạo thư!”
“Là Đạo Cực Thiên Tông, vị lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông kia rất có danh khí.” Một ít thế lực nghị luận.
“Đại Diễn Thánh Địa đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, một lọ Tụ Thần Ngọc Tủy, một trăm thần nguyên tuyệt phẩm.”
“Trời ạ, Đại Diễn Thánh Địa lấy ra cả Tụ Thần Ngọc Tủy, đây là kỳ vật có thể tẩm bổ chân linh trong Thần Cung!” Rất nhiều người nghe thấy mà đỏ mắt.
Lấy bất kỳ thứ nào trong những lễ vật đó ra đều đủ để người ta chạy theo như vịt, mà hiện tại, tất cả đều hiến không cho Thần Tử Quân gia làm quà mừng.
Chuyện này không khỏi làm người ta đỏ mắt ghen ghét.
“Vương triều Đại Thương tiến đến, dâng lên chí bảo, một bộ Sơn Hà Đồ!”
Tiếng gọi kia vừa dứt thì một nữ tử xinh đẹp động lòng người, mang theo một bức hoạ sơn thủy cuộn tròn đến, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề (1).
(1) Kinh Thi có bài thơ: “Thủ như nhu di, phu như ngưng chỉ, lĩnh như tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề.” Nghĩa là: Ngón tay mềm mại, làn da mịn màng, cái cổ thon thon, hàm răng trắng ngà, đầu tròn mi cong, miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh.
“Là công chúa của vương triều Đại Thương, thật là một vị mỹ nhân.”
“Ai, chúng ta chỉ có thể nhìn giai nhân như thế từ xa, mà nàng lại muốn cho không Thần Tử Quân gia, thật là người so người sẽ tức chết.” Nam tính thiên kiêu của rất nhiều thế lực đều thầm than trong lòng.
Bọn họ đều không có tư cách theo đuổi Đại Thương công chúa, mà vị công chúa này thì chỉ muốn được Thần Tử nhìn trúng.
Kế tiếp, rất nhiều thế lực nối liền không dứt mà tiến đến, dâng lên quà mừng.
Có Tuyết Phong Đế quốc chốn cực Bắc, có Thiên Nhai Đạo Quán cuối cực Nam.
Có thể nói, chỉ cần là thế lực thu được ngự kiếm truyền thư thì không có nhà nào dám không tới.
Những thế lực đó đều là thế lực nhất lưu trở lên, có tư cách tiến vào sơn môn của Quân gia.
Mà những thế lực nhị lưu không đủ lên được nhất lưu thì chỉ có thể tặng lễ, sau đó chờ ở yến hội bên ngoài sơn môn.
Những thế lực đó cũng không bất mãn, dù sao bọn họ thật sự không có tư cách kia.
“Hoang Cổ thế gia Khương gia tiến đến, dâng lên một Cổ Thánh Binh, ba cây Bất Tử Dược, một trăm thánh đan đỉnh cấp, một ngàn khối thần nguyên tuyệt phẩm...”
Môn nhân Quân gia kia không ngừng đọc lên.
Mà bút tích như vậy cũng làm chấn động rất nhiều thế lực toàn trường.
“Những lễ vật này không khỏi quá phong phú.”
“Ngươi đã quên à, Khương gia và Quân gia liên hôn nhiều thế hệ, mẫu thân của Thần Tử Quân gia chính là người của Khương gia, mẫu tộc đã đến, quà mừng có thể không nhiều hay sao?”
Khương gia được xem là thế lực bất hủ giao hảo nhất với Quân gia.
Hai nhà liên hôn nhiều thế hệ, gần như sắp mặc cùng cái quần.
Hai bóng hình tuyệt mỹ xinh đẹp trực tiếp bước vào sơn môn Quân gia.
Đám khách nhân ở đây đưa mắt nhìn lại, sắc mặt đều không khỏi ngây người, có chút ngơ ngác.
Hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ này…
Người lớn thì tuyết y trong trẻo, tiên tư lả lướt, ngũ quan tinh xảo tuyệt lệ, giống như tiên tử giáng trần.
Người nhỏ thì xinh xắn lả lướt, đôi mắt linh động, cố phán rực rỡ(2), khí chất chung linh dục tú(3), cứ như tinh linh tuyệt đẹp.
(2) Chỉ trong khoảnh khắc quay đầu giương mắt còn có tư sắc tuyệt vời
(3) Tụ hội anh linh un đúc xinh đẹp
Hai nàng có phong thái bất đồng, nhưng đều là tuyệt sắc, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
“Hai người này thật đẹp, đại mỹ nhân kia chắc là thần nữ người mang Tiên Thiên Đạo Thai của Khương gia, Khương Thánh Y.”
“Người nhỏ hơn hẳn là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, có được Nguyên Linh Đạo Thể, Khương Lạc Ly.”
Nhìn hai mỹ nhân một lớn một nhỏ kia, nam tính ở đây đều không dời mắt được.
Mà gần như cùng thời gian đó, lại có âm thanh truyền ra.
“Hoang Cổ thế gia Diệp gia tiến đến, dâng lên mười cây thánh dược đỉnh cấp, một trăm thần nguyên, ba binh khí vương hầu.”
Nghe câu nói này, rất nhiều người âm thầm nói nhỏ.
Hoang Cổ Diệp gia cũng có thanh danh rất cao, nhưng bọn họ đưa lễ lại lơ lỏng bình thường, đừng nói là so với Khương gia vừa rồi, cho dù là so với thế lực nhất lưu, cũng có vẻ hơi khó coi.
Nhưng quan hệ giữa Diệp gia và Quân gia cũng chỉ như vậy, bình bình đạm đạm, đưa chút lễ thế này cũng là đương nhiên.
“Ha ha, Lạc Ly cô nương xin dừng bước.”
Hai bóng dáng đi vào sơn môn Quân gia, một người là lão bộc có chùm râu dê, mà thiếu niên lam sam dẫn đầu lại là Diệp Tinh Vân.
“Là thiên kiêu đỉnh cấp mang Tinh Thần Vương Thể của Diệp gia, Diệp Tinh Vân!”
“Ngươi là?” Khương Lạc Ly xoay người, liếc nhìn Diệp Tinh Vân một cái, có chút nghi hoặc.
Nụ cười trên mặt Diệp Tinh Vân cứng đờ lại, hắn ta hơi xấu hổ, sau đó nói: “Lạc Ly cô nương đã quên, ở bí cảnh Lạc Nguyệt...”
Lúc này Khương Lạc Ly mới miễn cưỡng nhớ tới, khuôn mặt nhỏ thật lạnh nhạt, nàng nói: “À, ngươi là cái kia... Cái gì nhỉ?”
“Tại hạ là Diệp Tinh Vân của Hoang Cổ Diệp gia.” Diệp Tinh Vân càng cảm thấy xấu hổ.
Chẳng lẽ Khương Lạc Ly căn bản không có ấn tượng với hắn ta?
“À, là ngươi à, xin lỗi, đối với người có diện mạo bình thường, Lạc Ly luôn không nhớ rõ lắm.” Khương Lạc Ly bĩu bĩu miệng nhỏ mà nói.
Lời này vừa dứt, toàn trường đều có chút an tĩnh.
Diệp Tinh Vân càng xấu hổ tới cực điểm.
Nói thật, diện mạo của Diệp Tinh Vân cũng không kém, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ thanh tú, nữ tử bình thường nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ coi.
Kết quả lại biến thành diện mạo bình thường trong lời nói của Khương Lạc Ly.
Nhưng da mặt Diệp Tinh Vân cũng coi như dày, vẫn miễn cưỡng cười nói: “Lạc Ly cô nương, đã lâu không gặp, không biết lát nữa có thể ngồi cùng bàn hay không?”
Nghe được lời này, một vài người ở đây cũng hiểu ra.
Hoá ra Diệp Tinh Vân này, ý của Tuý Ông không phải ở rượu (4).
(4) Ý không ở trong lời; có dụng ý khác
Chủ yếu không phải tới dự tiệc, mà là tới tán tỉnh.
Hết chương 27.
Chương 28 Muốn thọc gậy bánh xe? Đệ Thất Tự Liệt, Quân Tuyết Hoàng
Khương Thánh Y bên cạnh hơi nhíu đôi mày đẹp lại.
Khương Nhu luôn muốn tác hợp Khương Lạc Ly và Quân Tiêu Dao.
Diệp Tinh Vân này là muốn thọc gậy bánh xe sao?
“Lạc Ly, chúng ta đi tìm Khương Nhu biểu tỷ đi.” Khương Thánh Y kéo bàn tay nhỏ của Khương Lạc Ly và nói.
“À.” Khương Lạc Ly khẽ gật đầu, không hề chú ý đến Diệp Tinh Vân.
Diệp Tinh Vân hít thật sâu một hơi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thong dong.
“Không sao, ta còn có cơ hội.” Diệp Tinh Vân tự an ủi trong lòng.
Mà bên kia, một đại điện kim bích huy hoàng của Quân gia được mở ra.
Chỉ có một ít khách nhân tôn quý nhất và người của đạo thống đỉnh cấp mới có tư cách tiến vào.
Những thế lực nhất lưu còn lại đều ngồi xuống thần đảo khác.
Khương gia, Diệp gia và một vài người còn lại của Hoang Cổ thế gia, đại tộc vô thượng, vương triều đỉnh cấp cũng tiến vào vị trí.
Các loại rượu ngon món ngon, ngọc bàn trân tu(5) cũng được bưng lên bàn, món ăn hoa lệ mà phong phú, đều là kỳ trân.
(5) Chỉ thức ăn tinh xảo xinh đẹp
“Một số đại nhân vật của Quân gia còn chưa tới sao, Thần Tử ở nơi nào?” Một vị trưởng lão đạo thống đỉnh cấp nhìn khắp chung quanh.
Lúc này, hai bóng dáng một nam một nữ có khí tức cường đại xuất hiện.
Trong đó là một thanh niên áo đen, khí chất sắc bén như kiếm.
Đó chính là Đệ Thập Tự Liệt của Quân gia, Quân Trượng Kiếm.
Hắn ta cố ý xuất quan để đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Mà nữ tử bên cạnh hắn mặc một bộ váy dài tua rua màu lam nhạt, quanh thân như có hàn khí dâng trào.
Đồng tử của nàng có màu xanh như băng, mái tóc đen được một cây trâm cài phượng hoàng màu xanh bó lại, da thịt như băng như tuyết, nhìn giống như mỹ nhân bằng băng.
“Vị đó là Đệ Thất Tự Liệt của Quân gia, Quân Tuyết Hoàng, người mang Băng Linh Thể, nghe đồn chỉ trong nhất niệm có thể đóng băng địa vực vạn dặm, làm thiên địa rơi tuyết.”
Các nhân vật của rất nhiều thế lực đang đánh giá Quân Tuyết Hoàng.
Người nào trong Thập Đại Tự Liệt của Quân gia cũng bất phàm.
Trong đó tự nhiên không thiếu nữ trung anh kiệt, Quân Tuyết Hoàng chính là tồn tại như vậy.
“Không ngờ ngươi cũng cố ý xuất quan, tiến đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Tiêu Dao tộc đệ.” Quân Trượng Kiếm cười nhạt và nói.
Thập Đại Tự Liệt của Quân gia, nếu không phải đang bế quan thì cũng du tẩu thiên hạ, xông vào các đại bí cảnh ở bên ngoài.
Không có mấy ai cố ý tới tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Quân Tuyết Hoàng nhấp môi, lạnh nhạt nói: “Chỉ muốn nhìn một chút, Thần Tử mới ba tuổi là có thể đánh bại ngươi sẽ lợi hại tới mức độ nào.”
Nghe được lời này, sắc mặt Quân Trượng Kiếm lập tức mất tự nhiên.
Cái này quả thực là cái hay không nói, nói cái dở.
Mà đúng lúc này, lại có một bóng dáng đi vào đại điện.
“Là hắn?”
Khi nhìn thấy bóng dáng này, Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều rùng mình trong lòng, vẻ mặt trầm trọng.
…
Tồn tại có thể làm hai vị Tự Liệt Quân gia vẻ mặt trầm trọng, tính ra chỉ có thể là Tự Liệt càng mạnh.
Đi vào đại điện là một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc.
Khuôn mặt hắn ta chính trực, khí chất lãnh ngạo mạnh mẽ tuyệt đối, gương mặt có vết sẹo đan xen, nhìn càng tăng thêm vài phần khí chất lạnh lẽo.
Nam tử tuổi trẻ này có đôi mắt như hai lôi hồ (hồ sấm), lôi quang phụt ra trong lúc khép mở, chung quanh có lôi điện thâm sâu hiện hóa.
“Thì ra là vị này!”
“Không ngờ hắn cũng tới!”
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi này, ánh mắt rất nhiều nhân vật thiên kiêu của các thế lực lớn đều trở nên trầm trọng.
Cho dù là Diệp Tinh Vân kia cũng nặng nề mà nói: “Hắn cũng tới, Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp.”
Quân Vạn Kiếp tuyệt đối là một thiên kiêu truyền kỳ.
Hắn xuất thân từ chi thứ của Quân gia, địa vị cũng không cao, nhận hết lạnh nhạt trắc trở.
Sau khi thành niên, những người thuộc chi thứ của Quân gia đều bị phái đến các đại đạo châu để xử lý sản nghiệp của Quân gia.
Mà Quân Vạn Kiếp này vốn cũng là một trong số đó.
Thẳng đến hắn ngoài ý muốn có được một môn chí tôn pháp, được truyền thừa Độ Kiếp Thiên Công.
Cũng vì vậy, Quân Vạn Kiếp thức tỉnh thể chất đỉnh cấp mà cả bản thân hắn cũng không phát hiện, đó là Lôi Kiếp Chiến Thể!
Trong ba ngàn thể chất, Lôi Kiếp Chiến Thể có thể đứng trong ba trăm vị trí đầu tiên, thậm chí là một trong những thể chất đỉnh cấp, có chiến lực cực mạnh.
Cũng bởi vậy, Quân Vạn Kiếp cường thế trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia.
Tuy Thập Đại Tự Liệt của Quân gia đều là nhân trung anh kiệt, nhưng thực lực giữa các bên vẫn có chênh lệch nhất định.
Có thể đứng trong năm vị trí đầu của Thập Đại Tự Liệt, đã đủ chứng minh Quân Vạn Kiếp có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng hắn đến lại làm Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều nhíu chặt mày.
Nguyên nhân rất đơn giản, có lẽ là vì Quân Vạn Kiếp sinh ra trong chi thứ, từ nhỏ nhận hết mắt lạnh nên tính cách của hắn cực kỳ lãnh ngạo bá đạo, quan hệ giữa hắn với các Tự Liệt khác đều không tốt lắm.
“Lấy tính cách của hắn mà lại đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Tiêu Dao tộc đệ, thật là hiếm thấy.” Quân Trượng Kiếm lẩm bẩm, hiển nhiên cũng không quá muốn gặp Quân Vạn Kiếp.
“Có lẽ, hắn muốn đến chứng kiến thực lực của Thần Tử, dù sao rất có khả năng sau này Thần Tử sẽ bước lên một trong Thập Đại Tự Liệt.” Quân Tuyết Hoàng suy đoán.
Đến bây giờ bọn họ cũng không biết, thật ra Quân Tiêu Dao đã sớm là Linh Hào Tự Liệt được điều động nội bộ.
Hết chương 28.
Chương 29 Mạch thượng nhân như ngọc, Thần Tử thế vô song (1)!
(1) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Sau khi đến, Quân Vạn Kiếp trực tiếp chọn lựa một cái ghế, một mình ngồi xuống, những người chung quanh đều không dám tới gần.
Sau khi ba vị Tự Liệt của Quân gia đến, bầu không khí cả đại điện cũng càng thêm hừng hực.
Mà lúc này, từng luồng khí tức cường hãn giá lâm, người của đông đảo thế lực đạo thống đều tâm thần run sợ, đưa mắt nhìn lại.
Chúng tộc lão Quân gia đã đến, mỗi một vị đều có khí thế cường thịnh, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Còn có mẫu thân Khương Nhu của Quân Tiêu Dao cũng đi vào.
“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của tôn nhi ta, lão phu đa tạ tại đây.” Lão giả kim bào ở giữa chính là Quân Chiến Thiên, giờ phút này đang chắp tay và nói.
“Khách khí!”
“Có thể nhìn thấy chân dung của Thần Tử cũng là vinh hạnh của chúng ta!” Mọi người ở đây đều cười, chắp tay đáp lễ.
Một vị trưởng lão đạo thống do dự hỏi: “Không biết hiện tại Thần Tử đại nhân ở nơi nào?”
Vừa nói ra lời này, lỗ tai rất nhiều người đều dựng lên.
Yến hội đã bắt đầu mà chính chủ lại chưa hiện thân, không khỏi có chút không ổn.
Hơn nữa những người tới đây phần lớn là vì muốn nhìn thấy gương mặt thật của Thần Tử Quân gia.
“Xin lỗi các vị, tôn nhi của ta còn đang bế quan, đến nay chưa ra, nhưng hẳn cũng sắp...”
Ngay lúc tiếng nói của Quân Chiến Thiên vừa dứt.
Sâu trong Thiên Đế Cung của Quân gia bỗng truyền đến tiếng chấn động nổ vang.
Trên chín tầng trời, sấm sét kích động, ráng màu vạn trượng, thụy thải thiên điều.
“Đó là cảnh tượng gì thế này!”
“Hình như có người đột phá cảnh giới, là vị Thần Tử kia sao?”
“Nhưng khí tức đột phá cảnh giới này không khỏi quá khủng bố.”
Cường giả của đông đảo thế lực trong đại điện cảm ứng được dao động khí tức kia, đều trợn mắt há hốc mồm, hít thật sâu một hơi.
Tính kỹ thì Thần Tử Quân gia chỉ mới mười tuổi thôi.
Oanh!
Thiên Đế Cung nơi xa, hạo quang sáng bừng, quang mang kim sắc vạn trượng.
Trong lúc mơ hồ, cứ như có một hư ảnh tượng thần Thái Cổ xuất hiện, trấn áp cửu thiên thập địa!
“Đó là loại công pháp nào mà làm cả ta cũng có cảm giác tim đập nhanh...”
Diệp Tinh Vân cảm nhận được uy áp của tượng thần Thái Cổ, sắc mặt cũng hơi biến hóa.
Hắn ta cũng xem như tương đối kiêu ngạo, thân mang Tinh Thần Vương Thể, thiên tư siêu phàm, đủ để trấn áp bát phương.
Nhưng tượng thần Thái Cổ kia lại làm Diệp Tinh Vân có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Điều này làm Diệp Tinh Vân nhíu mày, hắn ta không thích cảm giác này.
Ngay vào lúc các khách nhân kinh ngạc.
Chốn viễn không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, áp xuống từ vòm trời, ngăn cách tất cả dị tượng, làm người ngoài không thể nhìn trộm.
“Cái tay kia... Chẳng lẽ là... Chí tôn...”
Nhìn thấy bàn tay khổng lồ tùy ý hủy diệt dị tượng kia, cường giả các thế lực ở đây đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, kinh hồn táng đảm.
Không nghi ngờ gì nữa, người ra tay là một vị cường giả chí tôn.
“Chẳng lẽ là Thập Bát Tổ của Quân gia?” Một vài người thầm suy đoán.
Ngay khi đông đảo thế lực sinh ra đủ loại suy đoán vì loại dị tượng này.
Cánh cửa của Thiên Đế Cung rốt cuộc cũng được mở ra.
Giữa ánh hào quang lộng lẫy, một bóng dáng bạch y tuyệt thế chậm rãi hiện thân.
Giờ phút này, giữa thiên địa, vô số ánh mắt đều là như trăm sông chảy ra biển, dừng lại trên bóng dáng bước ra khỏi Thiên Đế Cung kia.
Đó là một thiếu niên dáng người trưởng thành, quanh thân bao phủ tiên huy mông luông, mặc bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, giống như trích tiên không đọa hồng trần.
Những sợi tóc của hắn trong suốt sinh quang, thân thể như tiên ngọc thượng thừa nhất, ẩn chứa thần quang.
Dung mạo này được sương mù tiên huy như có như không bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Ngũ quan thần tú thiên thành, tuấn dật đến mức mang đến cho người ta cảm giác không chân thật.
Làm mọi người sẽ sinh ra nghi ngờ ngay ánh mắt đầu tiên.
Đây là người sao?
Hay là trích tiên ngoài ý muốn rơi xuống phàm trần?
Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh.
Thậm chí rất nhiều nữ tử còn như ngừng cả hô hấp.
Dù có một ít thiếu nữ đã từng gặp qua Quân Tiêu Dao của Quân gia, nhưng giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông.
Bế quan một năm, khí chất của Quân Tiêu Dao đã thăng hoa, càng thêm thâm thúy.
“Mạch thượng nhân như ngọc, Thần Tử thế vô song...” Một thiếu nữ Quân gia như đã ngây ngốc, choáng váng, lẩm bẩm nói ra lời này.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao nhìn những tầm mắt đầy trời kia, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
“Đã đến buổi tiệc mười tuổi của ta sao?”
Quân Tiêu Dao không ngờ, chỉ mới giây lát mà mình đã bế quan một năm.
Hiện giờ thực lực của hắn cũng thăng hoa lần nữa, đạt tới đỉnh cao Chân Linh Cửu Trọng Thiên.
Vượt qua xa mục tiêu đột phá Chân Linh Cảnh lúc trước của hắn, xem như vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể nói, từ xưa đến nay đưa mắt ra khắp Hoang Thiên Tiên Vực thì không tìm ra mấy ai có thể đạt tới Chân Linh Cửu Trọng Thiên vào năm mười tuổi.
“Thần Tử đại nhân, yến hội đã bắt đầu rồi.” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất quan, Quân Linh Luông luôn chờ đợi ngoài cung cũng đi lên trước và nói.
Còn về Bái Ngọc Nhi thì đã trở về Chu Tước Cổ Quốc.
“Hừm, đi đến đại điện đi.” Quân Tiêu Dao hơi gật đầu, đạp không mà đi, như tiên nhân bước trên không trung.
Thẳng đến bóng dáng của Quân Tiêu Dao đi xa, những tầm mắt chú ý đó mới hồi phục tinh thần.
“Thực lực của Thần Tử Quân gia như thế nào thì ta không biết, nhưng bàn về dung mạo khí chất thì hắn thật là đệ nhất Tiên Vực.” Thánh Nữ của một thế lực lớn đến dự tiệc ngơ ngác lẩm bẩm.
Giờ phút này, trong chủ điện, rất nhiều người cũng biết Thần Tử Quân gia đã xuất quan.
Không bao lâu sau, một tiếng nói thản nhiên ôn nhuận truyền đến từ cửa đại điện: “Cảm tạ chư vị tiến đến tham gia yến hội của Quân mỗ.”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng y quan xuất trần trắng hơn cả tuyết thản nhiên đi vào trong điện.
Tất cả tiếng ồn ào dừng lại vào giờ phút này...
Hết chương 29.
Chương 30 Định luật thật thích của Khương Lạc Ly, Diệp Tinh Vân khiêu khích
Mọi người ở đây đều thất thần vì dung nhan khí chất của Quân Tiêu Dao.
Tất cả nữ tử đều giương đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn, linh hồn như bị thiếu niên tuấn tú như tiên trước mặt câu đi.
Quân Tiêu Dao giống như tiên nhân hạ phàm, khí chất kia quá siêu nhiên xuất trần.
“Vị này chính là Thần Tử của Quân gia sao, trăm nghe không bằng một thấy, cứ như thần nhân...” Mọi người cảm thán trong lòng.
Mà trong sự im ắng đó, bỗng có một tiếng kêu to duyên dáng truyền đến: “Oa oa oa, ngươi chính là Thần Tử của Quân gia, Quân Tiêu Dao sao?”
Một thiếu nữ chung linh dục tú kêu to oa oa, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, bên cạnh khóe miệng non nớt ửng hồng chảy xuống dòng nước miếng trong suốt.
“À, ngươi là?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày, nhìn về phía thiếu nữ chung linh dục tú kia.
Cảm nhận từ ánh mắt đầu tiên là...
Lùn.
Không sai.
Tuy Khương Lạc Ly mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu, khi cười rộ lên đôi má ngọc còn có hai lúm đồng tiền.
Nhưng dáng người lại rất nhỏ xinh, nhìn qua chỉ chừng một mét năm.
“Ta... Ta tên là Khương Lạc Ly...” Gương mặt Khương Lạc Ly ửng đỏ.
“Khương La Lỵ(1)?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
(1) La Lỵ là phiên âm của Loli
“Không... Là Khương La Lỵ, không không... Là Khương Lạc Ly...” Khương Lạc Ly mặt đỏ tim đập nhanh, đã nói năng lộn xộn.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Thì ra là người của gia tộc mẫu thân Khương Nhu.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói với Khương Lạc Ly: “Đa tạ Khương cô nương nể mặt đến dự tiệc.”
Phốc pi!
Thấy khuôn mặt tuấn tú mơ hồ đang mỉm cười bị tiên huy bao phủ của Quân Tiêu Dao, cả người Khương Lạc Ly tê dại, có ảo giác như bị mũi tên Cupid bắn trúng phương tâm(2).
(2) Trái tim thiếu nữ
Đối với loại nhan cẩu như nàng thì dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự chọc trúng tất cả điểm hưng phấn của nàng.
Đây chính là giá trị sắc đẹp của chân · thần tiên.
Mà Khương Thánh Y bên cạnh nhìn ngoại sanh dung mạo tuấn tú đến mức không giống người, tâm thần hơi chấn động.
Nàng vốn muốn trêu chọc Khương Lạc Ly, nhưng hiện tại, bản thân cũng có chút ngây ngẩn.
Bởi vì trong phút chốc Khương Thánh nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong lòng xuất hiện một cảm xúc nói không nên lời.
Thể chất Tiên Thiên Đạo Thai của nàng lại mơ hồ có cảm giác xúc động.
“Đây là chuyện gì...” Khương Thánh Y kinh hãi, sờ sờ gương mặt ngọc trắng nõn hơi nóng đỏ lên của mình.
“Tiêu Dao, mau tới đây, đây là biểu muội bà con xa của mẫu thân, tiểu di của con, Khương Thánh Y.”
“Còn đây là Lạc Ly, là hòn ngọc quý trên tay Khương gia ta, nhân lúc này làm quen đi.”
Khương Nhu cười, chào đón Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Thì ra tiểu nha đầu lùn lùn này chính là hòn ngọc quý của Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên vẫn luôn nhắc mãi, muốn hắn liên hôn.
“Tiểu di.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Xưng hô này làm người khác già đi quá, phải gọi là tỷ.” Hình như vì che giấu khác thường trong nội tâm, mặt ngoài Khương Thánh Y ra vẻ nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng, miệng cười động lòng người, nàng buông lời trêu chọc.
Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao, không biết rốt cục hắn có thể chất ra sao.
Mà bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn đỏ bừng.
Nàng vốn có tính cách xinh xắn hoạt bát, giờ phút này lại có cảm giác thật cẩn trọng ngại ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt các khách khứa khác, trên mặt họ đều lộ ra chút cảm thán.
Xem ra hòn ngọc quý trên tay Khương gia đã rung động rồi.
Nhan cẩu nhìn mặt nông cạn như thế đó!
Trên một vị trí khác, Diệp Tinh Vân nhìn thấy Khương Lạc Ly đầy mặt ngượng ngùng thì tức giận đến thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.
“Tại sao lại như vậy?” Giữa mày Diệp Tinh Vân mơ hồ ngưng tụ u ám.
Nói thật, hắn ta cũng không muốn trêu chọc Quân Tiêu Dao.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh Vân cảm thấy cực kỳ đâm tim.
Khương Lạc Ly chính là nữ nhân mà hắn ta tuyệt đối phải có được.
Trừ dung mạo ra, Diệp Tinh Vân tự hỏi bất kể là thiên phú, thực lực, hay là gia thế bối cảnh, bản thân cũng không kém cạnh gì Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa trước đó ở bí cảnh Lạc Nguyệt, hắn ta cũng có tiếp xúc với Khương Lạc Ly.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao không làm cái gì cả, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà sắp làm Khương Lạc Ly luân hãm.
Cái này còn thiên lý gì nữa?
Vẻ mặt đẹp trai ghê gớm lắm hay sao?
Mà phía bên kia, Quân Trượng Kiếm cảm thán: “Mới mấy năm qua đi, Tiêu Dao tộc đệ đã trưởng thành đến mức này.”
Hiện tại Quân Trượng Kiếm có chút may mắn, khi đó mình không đắc tội Quân Tiêu Dao, ngược lại còn lấy ra Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh để giao hảo.
Có thể nói đó là quyết định sáng suốt nhất mà Quân Trượng Kiếm từng đưa ra.
Mà bên cạnh hắn ta, Quân Tuyết Hoàng nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao, đôi mắt xanh như băng cũng thất thần trong chớp mắt.
Nhưng nàng cũng không phải nhan cẩu triệt để như Khương Lạc Ly.
“Vị Thần Tử đại nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, khí tức khiến người ta không thể ước đoán.” Quân Tuyết Hoàng khẽ lắc đầu và nói.
Toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ trong sương mù thần huy, khiến người ta nhìn không thấu.
Khóe mắt bọn họ cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hiện thân, ánh mắt Quân Vạn Kiếp vẫn luôn dừng lại trên người hắn.
Trong mắt mơ hồ có một tia xem kỹ và lạnh nhạt.
Rất hiển nhiên, Quân Vạn Kiếp được sinh ra trong chi thứ, nhận hết xem thường, tất nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu đối với loại thiên kiêu dòng chính ngậm muỗng vàng ra đời này.
Dựa vào cái gì thứ mà ta phải nỗ lực phấn đấu mới có được mà trời sinh ngươi đã có chứ?
“Xem ra Quân Vạn Kiếp có chút không quen nhìn Tiêu Dao tộc đệ...” Quân Trượng Kiếm nói nhỏ.
“Nói thật, ta có hơi ghen ghét địa vị và đãi ngộ của Thần Tử này.” Quân Tuyết Hoàng lắc đầu và nói.
Nhưng cũng may hiện tại Quân Vạn Kiếp chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có hành động gì khác.
Kế tiếp, yến hội chính thức bắt đầu.
Sự chú ý của đa số mọi người vẫn dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Vị Đại Thương công chúa kia đưa đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Bản công chúa không xứng với Thần Tử đại nhân...”
Câu này khiến rất nhiều thế lực chung quanh kinh hãi.
Đại Thương công chúa mỹ danh truyền xa lại tự nói không xứng với Thần Tử Quân gia?
“Ai biết rốt cục Thần Tử Quân gia này có mấy phần thực lực, nói không chừng chỉ uổng phí có một túi da đẹp thì sao.”
Lúc này, một tiếng nói khe khẽ vang lên, chỉ có vài người nghe thấy, họ đưa mắt nhìn lại.
“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Diệp gia...” Đôi mắt một vài người chợt lóe.
Hắn ta đang âm thầm biểu đạt bất mãn sao?
Nhưng hình như Thần Tử Quân gia không có trêu chọc hắn ta.
“Thiếu gia, đừng nói bậy bạ!” Bên cạnh Diệp Tinh Vân, sắc mặt vị lão bộc Chuẩn Thánh kia biến đổi, nhỏ giọng mà nói.
“Hừ...” Sắc mặt Diệp Tinh Vân càng âm trầm như nước.
Hắn ta đường đường là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp thị, chẳng lẽ không được nói ra dù chỉ một câu?
Hết chương 30.
Ở nhất mạch của Khương Nhu, Khương Thánh Y nhỏ tuổi nhất, chỉ có hai mươi bốn, đang trong độ tuổi niên hoa tuyệt lệ, tú sắc khả xan(1).
(1) Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Mà lúc này, nơi xa lại truyền đến một âm thanh yêu kiều giòn tan như chuông bạc.
“Thánh Y tỷ, ngươi tìm ta tới làm gì?”
Nhìn lại hướng giọng nói truyền ra, một thiếu nữ đậu khấu (2) chừng mười hai tuổi khẽ điểm chân ngọc lên hư không, dịch chuyển mà đến.
(2) Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi
Dáng người nàng nhỏ xinh, thân thể nhẹ nhàng, tóc đen cột thành hai chùm đuôi ngựa, chúng hoạt bát nhảy nhót theo động tác của thiếu nữ.
Lông mi nhỏ dài, mắt to linh động, mũi quỳnh cao thẳng, môi trán tròn trĩnh.
Cười rộ lên thì lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, trên gương mặt đẹp còn có hai lúm đồng tiền, nhìn có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Thiếu nữ này như tụ tập linh khí và tú lệ của thiên địa, là tinh linh trong thiên địa, giảo hoạt mà nhanh nhạy.
“Lạc Ly, ngươi mang trên người Nguyên Linh Đạo Thể, là thể chất thân cận căn nguyên thiên địa đại đạo nhất, thế mà không chịu cố gắng tu luyện.”
Khương Thánh Y trừng Khương Lạc Ly một cái, vươn một ngón tay ngọc tinh tế điểm điểm trán Khương Lạc Ly.
“Ai hắc hắc, Thánh Y tỷ chính là thần nữ của Khương gia ta, người mang Tiên Thiên Đạo Thai, có ngươi ở đây còn cần Lạc Ly tu luyện cái gì?” Khương Lạc Ly đưa bàn tay nhỏ che trán lại, chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười nói.
Khương Lạc Ly là hòn ngọc quý trên tay Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên hay nhắc tới.
“Quỷ tinh nghịch nhà ngươi, được rồi, lần này kêu ngươi tới là nói chính sự, qua một thời gian, theo ta đến Quân gia để tham gia buổi tiệc mười tuổi.” Khương Thánh Y nói.
Khương Lạc Ly nghe vậy thì hỏi: “Là yến hội của Thần Tử Quân gia sao?”
Khương Thánh Y cười nói: “Không sai, ngươi đấy, rốt cuộc có thể đi gặp phu quân tương lai rồi.”
“Cái gì mà phu quân, Thánh Y tỷ đừng nói bậy.” Khương Lạc Ly dậm dậm chân, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng.
Nàng còn chưa gặp qua Thần Tử Quân gia kia mà, sao có thể qua loa như thế?
“Ngoại sanh kia của ta nhất định là một người tài, ngươi vội vã phản đối như vậy, đến lúc đó cũng đừng hối hận.” Khương Thánh Y trêu đùa.
“Hừ, phản đối ép duyên, Khương Lạc Ly ta dù chết, dù nhảy xuống từ trên núi, cũng tuyệt đối không tùy tiện đính hôn!” Khương Lạc Ly tức giận mà thề thốt son sắt.
Khương Thánh Y che miệng cười nói: “Được rồi, hình như ta nghe Khương Nhu biểu tỷ nói qua, ngoại sanh của ta diện mạo phong thần tuấn tú, lãng dật xuất trần, như trích tiên vậy.”
“Thật sao?” Mắt Khương Lạc Ly xoay chuyển như bánh xe, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh.
“Lừa ngươi, ta cũng không biết.” Khương Thánh Y bật cười.
Nàng biết Khương Lạc Ly là nhan cẩu(1), có yêu cầu rất cao đối với tướng mạo.
(1) Loại người không có sức đề kháng đối với tất cả những sự vật có giá trị sắc đẹp cao
Người nào không đẹp thì căn bản khó vào được mắt Khương Lạc Ly.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Nguyên Linh Đạo Thể theo đuổi hoàn mỹ không tỳ vết.
“Hừ, nam tử có thể được Lạc Ly ta coi trọng nhất định là soái nhất Tiên Vực!” Khương Lạc Ly ưỡn bộ ngực nhỏ lên, chu miệng mà nói.
Trong lòng nàng cũng đang suy đoán, rốt cục vị Thần Tử thần bí kia của Quân gia có mấy điểm giá trị sắc đẹp đây?
“Yên tâm đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết.” Khương Thánh Y đưa bàn tay ngọc lên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly rồi nói.
...
Được Quân gia mời không chỉ có Khương gia, còn có một ít Hoang Cổ thế gia, vô thượng đại tộc, bất hủ hoàng triều vân vân.
Những thế lực nhất đẳng nhất lưu cũng được mời, chỉ là không chính thức như vậy.
Còn về thế lực nhị lưu thấp hơn nhất đẳng thì căn bản không có tư cách được mời.
Đương nhiên, Quân gia cũng không cự tuyệt bọn họ chủ động tiến đến tham dự, chỉ là họ không có tư cách tiến vào sân nhà chính sảnh, chỉ có thể đứng bên ngoài xem.
Theo dòng thời gian, toàn bộ ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực đều bắt đầu nóng lên.
Thời gian một năm rốt cuộc cũng qua đi, buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia hoàn toàn kéo ra màn che.
Ngày hôm đó, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều nổ vang.
Vô số chiến thuyền, tàu bay, tọa kỵ vân vân của các thế lực đều bay lên trời, hóa thành vạn ánh lưu quang.
Phương hướng của bọn họ chỉ có một, chính là Hoàng Châu của Quân gia!
Vương triều Đại Thương là nhất mạch Cổ Hoàng triều của Nhân tộc, nội tình thâm hậu, truyền thừa đã lâu.
Từng chiếc lâu thuyền hoa lệ bay lên trời, lái về hướng Hoàng Châu.
“Ồ, đó là lâu thuyền của Đại Thương công chúa, nàng cũng đi tham gia buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia!”
“Không phải sao, buổi tiệc mười tuổi này cũng là một cơ hội, ai không muốn leo lên cành cao Quân gia này?”
“Nói cũng đúng...”
Nói chung, qua mười tuổi thì có thể chuẩn bị tìm kiếm đạo lữ.
Mà dù Thần Tử Quân gia chưa từng lộ mặt, nhưng chỉ dựa vào địa vị thân phận này cũng đủ để rất nhiều hoàng nữ, công chúa, thiên chi kiêu nữ tâm động, tự tiến chẩm tịch.
Nếu được Thần Tử Quân gia nhìn trúng thì tuyệt đối là một bước lên trời, thế lực phía sau họ cũng sẽ gà chó lên mây.
Bởi vậy, mỹ nhân của rất nhiều thế lực đều chuẩn bị tiến đến dự tiệc, thử thời vận.
Đại Diễn Thánh Địa cũng có xe liễn bay vào hư không, chuẩn bị đi đến Quân gia.
“Lần trước lúc Quân gia tổ chức buổi tiệc mười tuổi thanh thế to lớn như thế là vì vị Đệ Nhất Tự Liệt kia, nhưng buổi tiệc mười tuổi hiện giờ của Thần Tử Quân gia lại càng long trọng...”
Hoang Cổ thế gia Diệp gia có thần cầm lôi kéo xe liễn lên không.
“Nghe nói Lạc Ly cũng sẽ đi, nếu vậy thì tất nhiên ta không có khả năng vắng họp.”
Bên trong liễn xa, một thiếu niên lam sam khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng khẽ cười một tiếng, trong mắt chớp động một tia ánh sáng.
Lạc Ly mà hắn ta nhắc tới chính hòn ngọc quý trên tay Khương gia, Khương Lạc Ly.
“Tinh Vân thiếu gia, lão gia có phân phó, chúng ta là đi dự tiệc, không phải đi gây chuyện thị phi, nếu thiếu gia làm bậy trong yến hội của Quân gia thì lão gia sẽ không bỏ qua cho ngài.” Bên kia, một lão giả râu dê nghiêm túc nói.
Quanh thân lão mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức Chuẩn Thánh.
Có thể dùng Chuẩn Thánh làm người hầu, hiển nhiên thân phận của thiếu niên này cũng không thấp.
“Ha ha, Phúc bá yên tâm, tất nhiên ta biết đúng mực, ta chỉ đi tìm Lạc Ly, cũng không phải đi trêu chọc Thần Tử của Quân gia.” Thiếu niên cười sang sảng một tiếng.
Hắn ta tên là Diệp Tinh Vân, là một vị thiên kiêu đỉnh cấp của Hoang Cổ Diệp gia.
Người mang Tinh Thần Vương Thể, cũng được xếp trong năm trăm thể chất cường hãn đứng đầu trong ba ngàn thể chất, có thể cất chứa sức mạnh Cửu Thiên Tinh Thần trong một thân.
Diệp Tinh Vân từng gặp qua Khương Lạc Ly trong một lần rèn luyện ở bí cảnh.
Mãi đến bây giờ, hắn ta khó có thể quên được thiếu nữ hoạt bát tiếu mỹ như tinh linh kia.
Chỉ là luôn không có cơ hội gặp lại một lần.
Yến hội Quân gia lần này là thời cơ tốt để đến gần.
“Lạc Ly, ngươi nhất định sẽ là nữ nhân của ta!” Trong mắt Diệp Tinh Vân lập loè sự kiên định tự tin.
Hết chương 26.
Chương 27 Chủ yếu không phải tới dự tiệc, mà là tới tán tỉnh
Hoàng Châu, ở ngoài sơn môn của Quân gia.
Vô số chim bay cá nhảy che trời lấp đất mà đến, lôi kéo xe liễn hoa lệ đủ màu.
Có lâu thuyền khổng lồ vượt qua hư không.
Mà giờ phút này, sơn môn Quân gia đã mở rộng để nghênh đón khách mời từ tứ phương.
Còn về khả năng sẽ có người gây chuyện?
Trận pháp mơ hồ lập loè trong hư không, tản mát ra khí tức mà cả Thánh Nhân cũng phải kiêng kỵ, đủ làm kinh sợ những kẻ mang tâm tư không thuần đó.
Không có kẻ nào hoặc thế lực nào dám gây chuyện ở yến hội của Quân gia.
“Đạo Cực Thiên Tông đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, chín quyển đạo thư!”
“Là Đạo Cực Thiên Tông, vị lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông kia rất có danh khí.” Một ít thế lực nghị luận.
“Đại Diễn Thánh Địa đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, một lọ Tụ Thần Ngọc Tủy, một trăm thần nguyên tuyệt phẩm.”
“Trời ạ, Đại Diễn Thánh Địa lấy ra cả Tụ Thần Ngọc Tủy, đây là kỳ vật có thể tẩm bổ chân linh trong Thần Cung!” Rất nhiều người nghe thấy mà đỏ mắt.
Lấy bất kỳ thứ nào trong những lễ vật đó ra đều đủ để người ta chạy theo như vịt, mà hiện tại, tất cả đều hiến không cho Thần Tử Quân gia làm quà mừng.
Chuyện này không khỏi làm người ta đỏ mắt ghen ghét.
“Vương triều Đại Thương tiến đến, dâng lên chí bảo, một bộ Sơn Hà Đồ!”
Tiếng gọi kia vừa dứt thì một nữ tử xinh đẹp động lòng người, mang theo một bức hoạ sơn thủy cuộn tròn đến, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề (1).
(1) Kinh Thi có bài thơ: “Thủ như nhu di, phu như ngưng chỉ, lĩnh như tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề.” Nghĩa là: Ngón tay mềm mại, làn da mịn màng, cái cổ thon thon, hàm răng trắng ngà, đầu tròn mi cong, miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh.
“Là công chúa của vương triều Đại Thương, thật là một vị mỹ nhân.”
“Ai, chúng ta chỉ có thể nhìn giai nhân như thế từ xa, mà nàng lại muốn cho không Thần Tử Quân gia, thật là người so người sẽ tức chết.” Nam tính thiên kiêu của rất nhiều thế lực đều thầm than trong lòng.
Bọn họ đều không có tư cách theo đuổi Đại Thương công chúa, mà vị công chúa này thì chỉ muốn được Thần Tử nhìn trúng.
Kế tiếp, rất nhiều thế lực nối liền không dứt mà tiến đến, dâng lên quà mừng.
Có Tuyết Phong Đế quốc chốn cực Bắc, có Thiên Nhai Đạo Quán cuối cực Nam.
Có thể nói, chỉ cần là thế lực thu được ngự kiếm truyền thư thì không có nhà nào dám không tới.
Những thế lực đó đều là thế lực nhất lưu trở lên, có tư cách tiến vào sơn môn của Quân gia.
Mà những thế lực nhị lưu không đủ lên được nhất lưu thì chỉ có thể tặng lễ, sau đó chờ ở yến hội bên ngoài sơn môn.
Những thế lực đó cũng không bất mãn, dù sao bọn họ thật sự không có tư cách kia.
“Hoang Cổ thế gia Khương gia tiến đến, dâng lên một Cổ Thánh Binh, ba cây Bất Tử Dược, một trăm thánh đan đỉnh cấp, một ngàn khối thần nguyên tuyệt phẩm...”
Môn nhân Quân gia kia không ngừng đọc lên.
Mà bút tích như vậy cũng làm chấn động rất nhiều thế lực toàn trường.
“Những lễ vật này không khỏi quá phong phú.”
“Ngươi đã quên à, Khương gia và Quân gia liên hôn nhiều thế hệ, mẫu thân của Thần Tử Quân gia chính là người của Khương gia, mẫu tộc đã đến, quà mừng có thể không nhiều hay sao?”
Khương gia được xem là thế lực bất hủ giao hảo nhất với Quân gia.
Hai nhà liên hôn nhiều thế hệ, gần như sắp mặc cùng cái quần.
Hai bóng hình tuyệt mỹ xinh đẹp trực tiếp bước vào sơn môn Quân gia.
Đám khách nhân ở đây đưa mắt nhìn lại, sắc mặt đều không khỏi ngây người, có chút ngơ ngác.
Hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ này…
Người lớn thì tuyết y trong trẻo, tiên tư lả lướt, ngũ quan tinh xảo tuyệt lệ, giống như tiên tử giáng trần.
Người nhỏ thì xinh xắn lả lướt, đôi mắt linh động, cố phán rực rỡ(2), khí chất chung linh dục tú(3), cứ như tinh linh tuyệt đẹp.
(2) Chỉ trong khoảnh khắc quay đầu giương mắt còn có tư sắc tuyệt vời
(3) Tụ hội anh linh un đúc xinh đẹp
Hai nàng có phong thái bất đồng, nhưng đều là tuyệt sắc, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
“Hai người này thật đẹp, đại mỹ nhân kia chắc là thần nữ người mang Tiên Thiên Đạo Thai của Khương gia, Khương Thánh Y.”
“Người nhỏ hơn hẳn là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, có được Nguyên Linh Đạo Thể, Khương Lạc Ly.”
Nhìn hai mỹ nhân một lớn một nhỏ kia, nam tính ở đây đều không dời mắt được.
Mà gần như cùng thời gian đó, lại có âm thanh truyền ra.
“Hoang Cổ thế gia Diệp gia tiến đến, dâng lên mười cây thánh dược đỉnh cấp, một trăm thần nguyên, ba binh khí vương hầu.”
Nghe câu nói này, rất nhiều người âm thầm nói nhỏ.
Hoang Cổ Diệp gia cũng có thanh danh rất cao, nhưng bọn họ đưa lễ lại lơ lỏng bình thường, đừng nói là so với Khương gia vừa rồi, cho dù là so với thế lực nhất lưu, cũng có vẻ hơi khó coi.
Nhưng quan hệ giữa Diệp gia và Quân gia cũng chỉ như vậy, bình bình đạm đạm, đưa chút lễ thế này cũng là đương nhiên.
“Ha ha, Lạc Ly cô nương xin dừng bước.”
Hai bóng dáng đi vào sơn môn Quân gia, một người là lão bộc có chùm râu dê, mà thiếu niên lam sam dẫn đầu lại là Diệp Tinh Vân.
“Là thiên kiêu đỉnh cấp mang Tinh Thần Vương Thể của Diệp gia, Diệp Tinh Vân!”
“Ngươi là?” Khương Lạc Ly xoay người, liếc nhìn Diệp Tinh Vân một cái, có chút nghi hoặc.
Nụ cười trên mặt Diệp Tinh Vân cứng đờ lại, hắn ta hơi xấu hổ, sau đó nói: “Lạc Ly cô nương đã quên, ở bí cảnh Lạc Nguyệt...”
Lúc này Khương Lạc Ly mới miễn cưỡng nhớ tới, khuôn mặt nhỏ thật lạnh nhạt, nàng nói: “À, ngươi là cái kia... Cái gì nhỉ?”
“Tại hạ là Diệp Tinh Vân của Hoang Cổ Diệp gia.” Diệp Tinh Vân càng cảm thấy xấu hổ.
Chẳng lẽ Khương Lạc Ly căn bản không có ấn tượng với hắn ta?
“À, là ngươi à, xin lỗi, đối với người có diện mạo bình thường, Lạc Ly luôn không nhớ rõ lắm.” Khương Lạc Ly bĩu bĩu miệng nhỏ mà nói.
Lời này vừa dứt, toàn trường đều có chút an tĩnh.
Diệp Tinh Vân càng xấu hổ tới cực điểm.
Nói thật, diện mạo của Diệp Tinh Vân cũng không kém, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ thanh tú, nữ tử bình thường nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ coi.
Kết quả lại biến thành diện mạo bình thường trong lời nói của Khương Lạc Ly.
Nhưng da mặt Diệp Tinh Vân cũng coi như dày, vẫn miễn cưỡng cười nói: “Lạc Ly cô nương, đã lâu không gặp, không biết lát nữa có thể ngồi cùng bàn hay không?”
Nghe được lời này, một vài người ở đây cũng hiểu ra.
Hoá ra Diệp Tinh Vân này, ý của Tuý Ông không phải ở rượu (4).
(4) Ý không ở trong lời; có dụng ý khác
Chủ yếu không phải tới dự tiệc, mà là tới tán tỉnh.
Hết chương 27.
Chương 28 Muốn thọc gậy bánh xe? Đệ Thất Tự Liệt, Quân Tuyết Hoàng
Khương Thánh Y bên cạnh hơi nhíu đôi mày đẹp lại.
Khương Nhu luôn muốn tác hợp Khương Lạc Ly và Quân Tiêu Dao.
Diệp Tinh Vân này là muốn thọc gậy bánh xe sao?
“Lạc Ly, chúng ta đi tìm Khương Nhu biểu tỷ đi.” Khương Thánh Y kéo bàn tay nhỏ của Khương Lạc Ly và nói.
“À.” Khương Lạc Ly khẽ gật đầu, không hề chú ý đến Diệp Tinh Vân.
Diệp Tinh Vân hít thật sâu một hơi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thong dong.
“Không sao, ta còn có cơ hội.” Diệp Tinh Vân tự an ủi trong lòng.
Mà bên kia, một đại điện kim bích huy hoàng của Quân gia được mở ra.
Chỉ có một ít khách nhân tôn quý nhất và người của đạo thống đỉnh cấp mới có tư cách tiến vào.
Những thế lực nhất lưu còn lại đều ngồi xuống thần đảo khác.
Khương gia, Diệp gia và một vài người còn lại của Hoang Cổ thế gia, đại tộc vô thượng, vương triều đỉnh cấp cũng tiến vào vị trí.
Các loại rượu ngon món ngon, ngọc bàn trân tu(5) cũng được bưng lên bàn, món ăn hoa lệ mà phong phú, đều là kỳ trân.
(5) Chỉ thức ăn tinh xảo xinh đẹp
“Một số đại nhân vật của Quân gia còn chưa tới sao, Thần Tử ở nơi nào?” Một vị trưởng lão đạo thống đỉnh cấp nhìn khắp chung quanh.
Lúc này, hai bóng dáng một nam một nữ có khí tức cường đại xuất hiện.
Trong đó là một thanh niên áo đen, khí chất sắc bén như kiếm.
Đó chính là Đệ Thập Tự Liệt của Quân gia, Quân Trượng Kiếm.
Hắn ta cố ý xuất quan để đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Mà nữ tử bên cạnh hắn mặc một bộ váy dài tua rua màu lam nhạt, quanh thân như có hàn khí dâng trào.
Đồng tử của nàng có màu xanh như băng, mái tóc đen được một cây trâm cài phượng hoàng màu xanh bó lại, da thịt như băng như tuyết, nhìn giống như mỹ nhân bằng băng.
“Vị đó là Đệ Thất Tự Liệt của Quân gia, Quân Tuyết Hoàng, người mang Băng Linh Thể, nghe đồn chỉ trong nhất niệm có thể đóng băng địa vực vạn dặm, làm thiên địa rơi tuyết.”
Các nhân vật của rất nhiều thế lực đang đánh giá Quân Tuyết Hoàng.
Người nào trong Thập Đại Tự Liệt của Quân gia cũng bất phàm.
Trong đó tự nhiên không thiếu nữ trung anh kiệt, Quân Tuyết Hoàng chính là tồn tại như vậy.
“Không ngờ ngươi cũng cố ý xuất quan, tiến đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Tiêu Dao tộc đệ.” Quân Trượng Kiếm cười nhạt và nói.
Thập Đại Tự Liệt của Quân gia, nếu không phải đang bế quan thì cũng du tẩu thiên hạ, xông vào các đại bí cảnh ở bên ngoài.
Không có mấy ai cố ý tới tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Quân Tuyết Hoàng nhấp môi, lạnh nhạt nói: “Chỉ muốn nhìn một chút, Thần Tử mới ba tuổi là có thể đánh bại ngươi sẽ lợi hại tới mức độ nào.”
Nghe được lời này, sắc mặt Quân Trượng Kiếm lập tức mất tự nhiên.
Cái này quả thực là cái hay không nói, nói cái dở.
Mà đúng lúc này, lại có một bóng dáng đi vào đại điện.
“Là hắn?”
Khi nhìn thấy bóng dáng này, Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều rùng mình trong lòng, vẻ mặt trầm trọng.
…
Tồn tại có thể làm hai vị Tự Liệt Quân gia vẻ mặt trầm trọng, tính ra chỉ có thể là Tự Liệt càng mạnh.
Đi vào đại điện là một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc.
Khuôn mặt hắn ta chính trực, khí chất lãnh ngạo mạnh mẽ tuyệt đối, gương mặt có vết sẹo đan xen, nhìn càng tăng thêm vài phần khí chất lạnh lẽo.
Nam tử tuổi trẻ này có đôi mắt như hai lôi hồ (hồ sấm), lôi quang phụt ra trong lúc khép mở, chung quanh có lôi điện thâm sâu hiện hóa.
“Thì ra là vị này!”
“Không ngờ hắn cũng tới!”
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi này, ánh mắt rất nhiều nhân vật thiên kiêu của các thế lực lớn đều trở nên trầm trọng.
Cho dù là Diệp Tinh Vân kia cũng nặng nề mà nói: “Hắn cũng tới, Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp.”
Quân Vạn Kiếp tuyệt đối là một thiên kiêu truyền kỳ.
Hắn xuất thân từ chi thứ của Quân gia, địa vị cũng không cao, nhận hết lạnh nhạt trắc trở.
Sau khi thành niên, những người thuộc chi thứ của Quân gia đều bị phái đến các đại đạo châu để xử lý sản nghiệp của Quân gia.
Mà Quân Vạn Kiếp này vốn cũng là một trong số đó.
Thẳng đến hắn ngoài ý muốn có được một môn chí tôn pháp, được truyền thừa Độ Kiếp Thiên Công.
Cũng vì vậy, Quân Vạn Kiếp thức tỉnh thể chất đỉnh cấp mà cả bản thân hắn cũng không phát hiện, đó là Lôi Kiếp Chiến Thể!
Trong ba ngàn thể chất, Lôi Kiếp Chiến Thể có thể đứng trong ba trăm vị trí đầu tiên, thậm chí là một trong những thể chất đỉnh cấp, có chiến lực cực mạnh.
Cũng bởi vậy, Quân Vạn Kiếp cường thế trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia.
Tuy Thập Đại Tự Liệt của Quân gia đều là nhân trung anh kiệt, nhưng thực lực giữa các bên vẫn có chênh lệch nhất định.
Có thể đứng trong năm vị trí đầu của Thập Đại Tự Liệt, đã đủ chứng minh Quân Vạn Kiếp có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng hắn đến lại làm Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều nhíu chặt mày.
Nguyên nhân rất đơn giản, có lẽ là vì Quân Vạn Kiếp sinh ra trong chi thứ, từ nhỏ nhận hết mắt lạnh nên tính cách của hắn cực kỳ lãnh ngạo bá đạo, quan hệ giữa hắn với các Tự Liệt khác đều không tốt lắm.
“Lấy tính cách của hắn mà lại đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của Tiêu Dao tộc đệ, thật là hiếm thấy.” Quân Trượng Kiếm lẩm bẩm, hiển nhiên cũng không quá muốn gặp Quân Vạn Kiếp.
“Có lẽ, hắn muốn đến chứng kiến thực lực của Thần Tử, dù sao rất có khả năng sau này Thần Tử sẽ bước lên một trong Thập Đại Tự Liệt.” Quân Tuyết Hoàng suy đoán.
Đến bây giờ bọn họ cũng không biết, thật ra Quân Tiêu Dao đã sớm là Linh Hào Tự Liệt được điều động nội bộ.
Hết chương 28.
Chương 29 Mạch thượng nhân như ngọc, Thần Tử thế vô song (1)!
(1) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Sau khi đến, Quân Vạn Kiếp trực tiếp chọn lựa một cái ghế, một mình ngồi xuống, những người chung quanh đều không dám tới gần.
Sau khi ba vị Tự Liệt của Quân gia đến, bầu không khí cả đại điện cũng càng thêm hừng hực.
Mà lúc này, từng luồng khí tức cường hãn giá lâm, người của đông đảo thế lực đạo thống đều tâm thần run sợ, đưa mắt nhìn lại.
Chúng tộc lão Quân gia đã đến, mỗi một vị đều có khí thế cường thịnh, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Còn có mẫu thân Khương Nhu của Quân Tiêu Dao cũng đi vào.
“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của tôn nhi ta, lão phu đa tạ tại đây.” Lão giả kim bào ở giữa chính là Quân Chiến Thiên, giờ phút này đang chắp tay và nói.
“Khách khí!”
“Có thể nhìn thấy chân dung của Thần Tử cũng là vinh hạnh của chúng ta!” Mọi người ở đây đều cười, chắp tay đáp lễ.
Một vị trưởng lão đạo thống do dự hỏi: “Không biết hiện tại Thần Tử đại nhân ở nơi nào?”
Vừa nói ra lời này, lỗ tai rất nhiều người đều dựng lên.
Yến hội đã bắt đầu mà chính chủ lại chưa hiện thân, không khỏi có chút không ổn.
Hơn nữa những người tới đây phần lớn là vì muốn nhìn thấy gương mặt thật của Thần Tử Quân gia.
“Xin lỗi các vị, tôn nhi của ta còn đang bế quan, đến nay chưa ra, nhưng hẳn cũng sắp...”
Ngay lúc tiếng nói của Quân Chiến Thiên vừa dứt.
Sâu trong Thiên Đế Cung của Quân gia bỗng truyền đến tiếng chấn động nổ vang.
Trên chín tầng trời, sấm sét kích động, ráng màu vạn trượng, thụy thải thiên điều.
“Đó là cảnh tượng gì thế này!”
“Hình như có người đột phá cảnh giới, là vị Thần Tử kia sao?”
“Nhưng khí tức đột phá cảnh giới này không khỏi quá khủng bố.”
Cường giả của đông đảo thế lực trong đại điện cảm ứng được dao động khí tức kia, đều trợn mắt há hốc mồm, hít thật sâu một hơi.
Tính kỹ thì Thần Tử Quân gia chỉ mới mười tuổi thôi.
Oanh!
Thiên Đế Cung nơi xa, hạo quang sáng bừng, quang mang kim sắc vạn trượng.
Trong lúc mơ hồ, cứ như có một hư ảnh tượng thần Thái Cổ xuất hiện, trấn áp cửu thiên thập địa!
“Đó là loại công pháp nào mà làm cả ta cũng có cảm giác tim đập nhanh...”
Diệp Tinh Vân cảm nhận được uy áp của tượng thần Thái Cổ, sắc mặt cũng hơi biến hóa.
Hắn ta cũng xem như tương đối kiêu ngạo, thân mang Tinh Thần Vương Thể, thiên tư siêu phàm, đủ để trấn áp bát phương.
Nhưng tượng thần Thái Cổ kia lại làm Diệp Tinh Vân có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Điều này làm Diệp Tinh Vân nhíu mày, hắn ta không thích cảm giác này.
Ngay vào lúc các khách nhân kinh ngạc.
Chốn viễn không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, áp xuống từ vòm trời, ngăn cách tất cả dị tượng, làm người ngoài không thể nhìn trộm.
“Cái tay kia... Chẳng lẽ là... Chí tôn...”
Nhìn thấy bàn tay khổng lồ tùy ý hủy diệt dị tượng kia, cường giả các thế lực ở đây đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, kinh hồn táng đảm.
Không nghi ngờ gì nữa, người ra tay là một vị cường giả chí tôn.
“Chẳng lẽ là Thập Bát Tổ của Quân gia?” Một vài người thầm suy đoán.
Ngay khi đông đảo thế lực sinh ra đủ loại suy đoán vì loại dị tượng này.
Cánh cửa của Thiên Đế Cung rốt cuộc cũng được mở ra.
Giữa ánh hào quang lộng lẫy, một bóng dáng bạch y tuyệt thế chậm rãi hiện thân.
Giờ phút này, giữa thiên địa, vô số ánh mắt đều là như trăm sông chảy ra biển, dừng lại trên bóng dáng bước ra khỏi Thiên Đế Cung kia.
Đó là một thiếu niên dáng người trưởng thành, quanh thân bao phủ tiên huy mông luông, mặc bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, giống như trích tiên không đọa hồng trần.
Những sợi tóc của hắn trong suốt sinh quang, thân thể như tiên ngọc thượng thừa nhất, ẩn chứa thần quang.
Dung mạo này được sương mù tiên huy như có như không bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Ngũ quan thần tú thiên thành, tuấn dật đến mức mang đến cho người ta cảm giác không chân thật.
Làm mọi người sẽ sinh ra nghi ngờ ngay ánh mắt đầu tiên.
Đây là người sao?
Hay là trích tiên ngoài ý muốn rơi xuống phàm trần?
Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh.
Thậm chí rất nhiều nữ tử còn như ngừng cả hô hấp.
Dù có một ít thiếu nữ đã từng gặp qua Quân Tiêu Dao của Quân gia, nhưng giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông.
Bế quan một năm, khí chất của Quân Tiêu Dao đã thăng hoa, càng thêm thâm thúy.
“Mạch thượng nhân như ngọc, Thần Tử thế vô song...” Một thiếu nữ Quân gia như đã ngây ngốc, choáng váng, lẩm bẩm nói ra lời này.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao nhìn những tầm mắt đầy trời kia, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
“Đã đến buổi tiệc mười tuổi của ta sao?”
Quân Tiêu Dao không ngờ, chỉ mới giây lát mà mình đã bế quan một năm.
Hiện giờ thực lực của hắn cũng thăng hoa lần nữa, đạt tới đỉnh cao Chân Linh Cửu Trọng Thiên.
Vượt qua xa mục tiêu đột phá Chân Linh Cảnh lúc trước của hắn, xem như vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể nói, từ xưa đến nay đưa mắt ra khắp Hoang Thiên Tiên Vực thì không tìm ra mấy ai có thể đạt tới Chân Linh Cửu Trọng Thiên vào năm mười tuổi.
“Thần Tử đại nhân, yến hội đã bắt đầu rồi.” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất quan, Quân Linh Luông luôn chờ đợi ngoài cung cũng đi lên trước và nói.
Còn về Bái Ngọc Nhi thì đã trở về Chu Tước Cổ Quốc.
“Hừm, đi đến đại điện đi.” Quân Tiêu Dao hơi gật đầu, đạp không mà đi, như tiên nhân bước trên không trung.
Thẳng đến bóng dáng của Quân Tiêu Dao đi xa, những tầm mắt chú ý đó mới hồi phục tinh thần.
“Thực lực của Thần Tử Quân gia như thế nào thì ta không biết, nhưng bàn về dung mạo khí chất thì hắn thật là đệ nhất Tiên Vực.” Thánh Nữ của một thế lực lớn đến dự tiệc ngơ ngác lẩm bẩm.
Giờ phút này, trong chủ điện, rất nhiều người cũng biết Thần Tử Quân gia đã xuất quan.
Không bao lâu sau, một tiếng nói thản nhiên ôn nhuận truyền đến từ cửa đại điện: “Cảm tạ chư vị tiến đến tham gia yến hội của Quân mỗ.”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng y quan xuất trần trắng hơn cả tuyết thản nhiên đi vào trong điện.
Tất cả tiếng ồn ào dừng lại vào giờ phút này...
Hết chương 29.
Chương 30 Định luật thật thích của Khương Lạc Ly, Diệp Tinh Vân khiêu khích
Mọi người ở đây đều thất thần vì dung nhan khí chất của Quân Tiêu Dao.
Tất cả nữ tử đều giương đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn, linh hồn như bị thiếu niên tuấn tú như tiên trước mặt câu đi.
Quân Tiêu Dao giống như tiên nhân hạ phàm, khí chất kia quá siêu nhiên xuất trần.
“Vị này chính là Thần Tử của Quân gia sao, trăm nghe không bằng một thấy, cứ như thần nhân...” Mọi người cảm thán trong lòng.
Mà trong sự im ắng đó, bỗng có một tiếng kêu to duyên dáng truyền đến: “Oa oa oa, ngươi chính là Thần Tử của Quân gia, Quân Tiêu Dao sao?”
Một thiếu nữ chung linh dục tú kêu to oa oa, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, bên cạnh khóe miệng non nớt ửng hồng chảy xuống dòng nước miếng trong suốt.
“À, ngươi là?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày, nhìn về phía thiếu nữ chung linh dục tú kia.
Cảm nhận từ ánh mắt đầu tiên là...
Lùn.
Không sai.
Tuy Khương Lạc Ly mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu, khi cười rộ lên đôi má ngọc còn có hai lúm đồng tiền.
Nhưng dáng người lại rất nhỏ xinh, nhìn qua chỉ chừng một mét năm.
“Ta... Ta tên là Khương Lạc Ly...” Gương mặt Khương Lạc Ly ửng đỏ.
“Khương La Lỵ(1)?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
(1) La Lỵ là phiên âm của Loli
“Không... Là Khương La Lỵ, không không... Là Khương Lạc Ly...” Khương Lạc Ly mặt đỏ tim đập nhanh, đã nói năng lộn xộn.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Thì ra là người của gia tộc mẫu thân Khương Nhu.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói với Khương Lạc Ly: “Đa tạ Khương cô nương nể mặt đến dự tiệc.”
Phốc pi!
Thấy khuôn mặt tuấn tú mơ hồ đang mỉm cười bị tiên huy bao phủ của Quân Tiêu Dao, cả người Khương Lạc Ly tê dại, có ảo giác như bị mũi tên Cupid bắn trúng phương tâm(2).
(2) Trái tim thiếu nữ
Đối với loại nhan cẩu như nàng thì dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự chọc trúng tất cả điểm hưng phấn của nàng.
Đây chính là giá trị sắc đẹp của chân · thần tiên.
Mà Khương Thánh Y bên cạnh nhìn ngoại sanh dung mạo tuấn tú đến mức không giống người, tâm thần hơi chấn động.
Nàng vốn muốn trêu chọc Khương Lạc Ly, nhưng hiện tại, bản thân cũng có chút ngây ngẩn.
Bởi vì trong phút chốc Khương Thánh nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong lòng xuất hiện một cảm xúc nói không nên lời.
Thể chất Tiên Thiên Đạo Thai của nàng lại mơ hồ có cảm giác xúc động.
“Đây là chuyện gì...” Khương Thánh Y kinh hãi, sờ sờ gương mặt ngọc trắng nõn hơi nóng đỏ lên của mình.
“Tiêu Dao, mau tới đây, đây là biểu muội bà con xa của mẫu thân, tiểu di của con, Khương Thánh Y.”
“Còn đây là Lạc Ly, là hòn ngọc quý trên tay Khương gia ta, nhân lúc này làm quen đi.”
Khương Nhu cười, chào đón Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Thì ra tiểu nha đầu lùn lùn này chính là hòn ngọc quý của Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên vẫn luôn nhắc mãi, muốn hắn liên hôn.
“Tiểu di.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Xưng hô này làm người khác già đi quá, phải gọi là tỷ.” Hình như vì che giấu khác thường trong nội tâm, mặt ngoài Khương Thánh Y ra vẻ nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng, miệng cười động lòng người, nàng buông lời trêu chọc.
Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao, không biết rốt cục hắn có thể chất ra sao.
Mà bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn đỏ bừng.
Nàng vốn có tính cách xinh xắn hoạt bát, giờ phút này lại có cảm giác thật cẩn trọng ngại ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt các khách khứa khác, trên mặt họ đều lộ ra chút cảm thán.
Xem ra hòn ngọc quý trên tay Khương gia đã rung động rồi.
Nhan cẩu nhìn mặt nông cạn như thế đó!
Trên một vị trí khác, Diệp Tinh Vân nhìn thấy Khương Lạc Ly đầy mặt ngượng ngùng thì tức giận đến thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.
“Tại sao lại như vậy?” Giữa mày Diệp Tinh Vân mơ hồ ngưng tụ u ám.
Nói thật, hắn ta cũng không muốn trêu chọc Quân Tiêu Dao.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh Vân cảm thấy cực kỳ đâm tim.
Khương Lạc Ly chính là nữ nhân mà hắn ta tuyệt đối phải có được.
Trừ dung mạo ra, Diệp Tinh Vân tự hỏi bất kể là thiên phú, thực lực, hay là gia thế bối cảnh, bản thân cũng không kém cạnh gì Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa trước đó ở bí cảnh Lạc Nguyệt, hắn ta cũng có tiếp xúc với Khương Lạc Ly.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao không làm cái gì cả, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà sắp làm Khương Lạc Ly luân hãm.
Cái này còn thiên lý gì nữa?
Vẻ mặt đẹp trai ghê gớm lắm hay sao?
Mà phía bên kia, Quân Trượng Kiếm cảm thán: “Mới mấy năm qua đi, Tiêu Dao tộc đệ đã trưởng thành đến mức này.”
Hiện tại Quân Trượng Kiếm có chút may mắn, khi đó mình không đắc tội Quân Tiêu Dao, ngược lại còn lấy ra Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh để giao hảo.
Có thể nói đó là quyết định sáng suốt nhất mà Quân Trượng Kiếm từng đưa ra.
Mà bên cạnh hắn ta, Quân Tuyết Hoàng nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao, đôi mắt xanh như băng cũng thất thần trong chớp mắt.
Nhưng nàng cũng không phải nhan cẩu triệt để như Khương Lạc Ly.
“Vị Thần Tử đại nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, khí tức khiến người ta không thể ước đoán.” Quân Tuyết Hoàng khẽ lắc đầu và nói.
Toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ trong sương mù thần huy, khiến người ta nhìn không thấu.
Khóe mắt bọn họ cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hiện thân, ánh mắt Quân Vạn Kiếp vẫn luôn dừng lại trên người hắn.
Trong mắt mơ hồ có một tia xem kỹ và lạnh nhạt.
Rất hiển nhiên, Quân Vạn Kiếp được sinh ra trong chi thứ, nhận hết xem thường, tất nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu đối với loại thiên kiêu dòng chính ngậm muỗng vàng ra đời này.
Dựa vào cái gì thứ mà ta phải nỗ lực phấn đấu mới có được mà trời sinh ngươi đã có chứ?
“Xem ra Quân Vạn Kiếp có chút không quen nhìn Tiêu Dao tộc đệ...” Quân Trượng Kiếm nói nhỏ.
“Nói thật, ta có hơi ghen ghét địa vị và đãi ngộ của Thần Tử này.” Quân Tuyết Hoàng lắc đầu và nói.
Nhưng cũng may hiện tại Quân Vạn Kiếp chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có hành động gì khác.
Kế tiếp, yến hội chính thức bắt đầu.
Sự chú ý của đa số mọi người vẫn dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Vị Đại Thương công chúa kia đưa đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Bản công chúa không xứng với Thần Tử đại nhân...”
Câu này khiến rất nhiều thế lực chung quanh kinh hãi.
Đại Thương công chúa mỹ danh truyền xa lại tự nói không xứng với Thần Tử Quân gia?
“Ai biết rốt cục Thần Tử Quân gia này có mấy phần thực lực, nói không chừng chỉ uổng phí có một túi da đẹp thì sao.”
Lúc này, một tiếng nói khe khẽ vang lên, chỉ có vài người nghe thấy, họ đưa mắt nhìn lại.
“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Diệp gia...” Đôi mắt một vài người chợt lóe.
Hắn ta đang âm thầm biểu đạt bất mãn sao?
Nhưng hình như Thần Tử Quân gia không có trêu chọc hắn ta.
“Thiếu gia, đừng nói bậy bạ!” Bên cạnh Diệp Tinh Vân, sắc mặt vị lão bộc Chuẩn Thánh kia biến đổi, nhỏ giọng mà nói.
“Hừ...” Sắc mặt Diệp Tinh Vân càng âm trầm như nước.
Hắn ta đường đường là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp thị, chẳng lẽ không được nói ra dù chỉ một câu?
Hết chương 30.
Bình luận facebook