• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Thực lực của Quân mỗ tầm thường không có gì nổi bật, Diệp Tinh Vân kinh ngạc

Bên này, Khương Nhu lôi kéo Quân Tiêu Dao, vẫn luôn giới thiệu về Khương Lạc Ly.

“Tiêu Dao à, tuổi con không còn nhỏ, là thời điểm suy xét để nương ôm tôn tử.” Khương Nhu cười nói.

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì hơi ứa mồ hôi.

Con mẹ nó chứ tuổi không còn nhỏ.

Tuy dáng người Quân Tiêu Dao nhìn có vẻ trưởng thành sớm, nhìn như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thật ra chỉ mới mười tuổi mà thôi.

Hơn nữa Quân Tiêu Dao thật sự không có chút cảm giác nào đối với tiểu nha đầu Khương Lạc Ly kia.

Nếu thật sự liên hôn, Quân Tiêu Dao có cảm giác mình đang phạm tội.

Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao.

“Chậc chậc, trước đó là ai nói, cho dù chết, cho dù nhảy xuống từ trên núi, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp chuyện ép duyên...” Khương Thánh Y miệng cười quyến rũ mà trêu đùa.

“Thánh Y tỷ, ngươi đừng nói bậy, người ta nói những câu đó hồi nào!” Khương Lạc Ly phồng đôi má thơm lên, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, vội vàng phủ nhận.

Chỉ cần ta không thừa nhận thì tức là ta chưa nói qua.

“Nhưng mà, đây thật là người soái nhất mà người ta từng gặp...” Khương Lạc Ly âm thầm trồng cây si dưới đáy lòng.

Hiện tại nàng cảm thấy ép duyên cũng khá tốt.

Hừm, là thật thích!

Nhìn đám người Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly ở bên nhau, Diệp Tinh Vân bên này quả thực ghen ghét muốn điên rồi.

Bang!

Chén rượu trong tay Diệp Tinh Vân bị đập thật mạnh lên mặt bàn.

Toàn bộ đại điện bỗng an tĩnh lại.

“Thần Tử Quân gia đấy à, ta là Diệp Tinh Vân của Hoang Cổ Diệp gia, chẳng biết có được may mắn thỉnh giáo Thần Tử hai chiêu hay không?”



Lời nói của Diệp Tinh Vân làm cả không khí náo nhiệt trong đại điện đều yên lặng đi chỉ trong nháy mắt.

Rất nhiều người của thế lực lớn đều kinh ngạc nhìn Diệp Tinh Vân, giống như nhìn ngốc tử.

“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Hoang Cổ Diệp gia, hắn muốn làm ầm ĩ cái gì thế?”

“Đúng vậy, đây là buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia, vậy mà dám nói ra lời này.”

“Ta lại nghe nói, hình như Diệp Tinh Vân rất xem trọng hòn ngọc quý trên tay Khương gia...”

Bốn phía có rất nhiều khách khứa đang hạ giọng nghị luận.

Bọn họ cũng không dám nói bậy cái gì.

Dù sao Diệp gia cũng là Hoang Cổ thế gia tiếng tăm lừng lẫy, nội tình cường hãn, được truyền thừa qua vô số năm.

Bọn họ đừng nên trộn lẫn vào loại mâu thuẫn này thì thỏa đáng hơn.

Mà lão bộc bên cạnh Diệp Tinh Vân nghe Diệp Tinh Vân nói ra lời này thì sắc mặt cũng chợt thay đổi.

“Thiếu gia, không thể hồ nháo...”

“Đủ rồi, Phúc bá, ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng nhìn thấy Thần Tử Quân gia thì hơi kiềm lòng không được mà thôi.” Diệp Tinh Vân trực tiếp cắt ngang lời khuyên bảo của lão bộc.

Hắn ta đã không thể chịu được, người mình vừa ý trong lòng lại lộ ra dáng vẻ say mê như thế trước Quân Tiêu Dao.

“Thế nào, Thần Tử Quân gia, không biết Diệp mỗ có vinh hạnh này hay không?” Diệp Tinh Vân áp chế ghen tỵ và lửa giận dưới đáy lòng, tận lực nói với giọng điệu bình tĩnh.

Hắn ta cũng không ngốc, nếu thật sự nói năng lỗ mãng, không lựa lời trong yến hội Quân gia thì mới là tìm chết.

Nhưng nếu chỉ lãnh giáo luận bàn, Diệp Tinh Vân tin Quân gia sẽ không làm gì hắn ta.

Quả nhiên, nghe Diệp Tinh Vân nói vậy, tuy đám người Quân Chiến Thiên hơi nhíu mày, nhưng cũng chưa nói gì.

Cũng không phải vì Diệp Tinh Vân có chỗ dựa là Hoang Cổ Diệp gia, mà do đám người Quân Chiến Thiên cũng muốn biết, rốt cục Quân Tiêu Dao bế quan một năm đã tiến bộ đến cỡ nào.

“Ngươi là...” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên như thường.

“Diệp gia, Diệp Tinh Vân.” Diệp Tinh Vân nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao và nói.

“À, ngươi chính là vị Tinh Thần Vương Thể kia.” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.

Hắn cũng hiểu biết một ít thiên kiêu tuổi trẻ của Hoang Cổ thế gia.

Trong Hoang Cổ Diệp gia, thiên kiêu cấm kỵ nổi tiếng nhất hẳn là vị kiếm ma chuyển thế trong truyền thuyết kia, Diệp Cô Thần.

Yêu nghiệt kiếm đạo tuyệt thế cầm một thanh Thí Đế Kiếm trong tay, quét ngang thế hệ thanh niên của Tiên Vực không địch thủ.

Nghe đồn khi hắn ta đối chiến với thiên kiêu cùng thế hệ, chưa bao giờ ra kiếm thứ hai.

Bởi vì không ai có thể tiếp được kiếm thứ nhất của hắn.

Mà Diệp Tinh Vân này, thân mang Tinh Thần Vương Thể, cũng coi như không tồi, nhưng căn bản không thể so sánh với Diệp Cô Thần.

Nếu là Diệp Cô Thần tại đây thì có lẽ Quân Tiêu Dao còn cảm thấy chút hứng thú.

Còn về Diệp Tinh Vân này sao...

Quân Tiêu Dao thật sự chướng mắt.

“Không cần, thực lực của Quân mỗ tầm thường không có gì nổi bật, không cần thiết phải luận bàn.”

Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, thật sự lười ra tay với Diệp Tinh Vân, đành tùy ý tìm một cái cớ sứt sẹo cho qua.

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, các đại nhân vật của một ít thế lực mắt lộ dị sắc.

Nói thật, Quân Tiêu Dao lên sân khấu thật làm bọn họ chấn động, khí tức thâm thúy, khí chất siêu nhiên, giống như một trích tiên giáng trần.

Nhưng hiện tại, đối mặt với khiêu khích của Diệp Tinh Vân, Quân Tiêu Dao lại không ra tay, ngược lại nói thực lực của chính mình tầm thường không có gì nổi bật.

Chẳng lẽ thật sự như thế?

Thần Tử Quân gia chỉ là một tên tốt mã giẻ cùi?

Mà đám người Quân Trượng Kiếm nghe thấy lời này lại ứa cả mồ hôi.

Thật con mẹ nó tầm thường không có gì nổi bật!

“Nếu Tiêu Dao tộc đệ tầm thường không có gì nổi bật, vậy chẳng phải ta phải lấy một khối đậu hủ đập chết chính mình.” Quân Trượng Kiếm toát mồ hôi trong lòng mà lẩm bẩm.

Nhưng mà, Diệp Tinh Vân cũng không biết thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao.

Dị tượng đột phá trước đó của Quân Tiêu Dao, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm Diệp Tinh Vân hơi coi trọng một chút.

Hiện tại, nhìn thấy Quân Tiêu Dao không muốn ra tay, Diệp Tinh Vân nóng nảy trong lòng.

Quân Tiêu Dao không ra tay thì hắn ta còn ra vẻ ngầu trước mặt Khương Lạc Ly thế nào?

Nghĩ như vậy, Diệp Tinh Vân mở miệng nói: “Thần Tử không cần khiêm tốn, nếu bởi vì cảnh giới của ngươi không đủ thì Diệp mỗ có thể áp chế cảnh giới tới đỉnh Thần Cung Cảnh để đấu với ngươi một trận.”

Trong mắt Diệp Tinh Vân, cho dù Quân Tiêu Dao mười tuổi yêu nghiệt đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ có tu vi Thần Cung Cảnh.

Mà Diệp Tinh Vân thì đã mười sáu bảy tuổi, đã là cao thủ Chân Linh Ngũ Trọng Thiên.

Nghe Diệp Tinh Vân nói vậy, mọi người trong đại điện đều đưa mắt về hướng Quân Tiêu Dao.

Nếu như vậy mà Quân Tiêu Dao còn không đáp ứng, vậy không khỏi khiến người ta phê bình.

Quân Tiêu Dao thở dài trong lòng một tiếng.

Hắn lười đến vả mặt, cố tình lại có người muốn đưa mặt lên cho hắn đánh.

Hắn nhìn nhìn Khương Lạc Ly bên cạnh, đại khái đã biết nguyên nhân Diệp Tinh Vân làm như vậy.

Hồng nhan họa thủy!

Hết chương 31.
Chương 32 Hoàn toàn là nghiền áp, dị trạng của Diệp Tinh Vân

“Ngươi có phiền hay không, vì sao cứ lôi kéo Tiêu Dao ca ca không buông vậy?”

Tiểu nha đầu Khương Lạc Ly này không vui.

Nàng còn muốn tâm sự thật nhiều với Quân Tiêu Dao, giao lưu cảm tình một chút.

Kết quả Diệp Tinh Vân này lại không biết tốt xấu, chặn ngang một tay.

“Lạc Ly, ta chỉ muốn...”

Diệp Tinh Vân xanh cả mặt, Khương Lạc Ly kêu luôn thành Tiêu Dao ca ca rồi.

Khương Lạc Ly không kiên nhẫn nói: “Muốn cái gì, đánh hỏng mặt của Tiêu Dao ca ca thì ngươi đền được không?”

“Ta con mẹ...” Diệp Tinh Vân nghẹn họng, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng thô tục.

Vẻ ngoài soái khí thì cao hơn người ta một bậc sao, có thể muốn làm gì thì làm à?

Trong lòng Diệp Tinh Vân càng thêm đố kỵ.

Quân Tiêu Dao cũng câm nín, Khương Lạc Ly thật sự có thể đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội bề ngoài.

“Không cần, nếu ngươi một hai muốn luận bàn với bản Thần Tử, vậy ra tay đi.” Quân Tiêu Dao đặt một tay sau người, bình đạm nói.

“Tiêu Dao ca ca, ngươi...” Khương Lạc Ly chần chờ.

Nàng cũng lo lắng Quân Tiêu Dao sẽ bị Diệp Tinh Vân áp chế.

“Chậc chậc, mới đây mà Lạc Ly đã bắt đầu lo lắng cho hôn phu tương lai sao?” Khương Thánh Y đứng bên cạnh lộ ra hàm răng, khẽ cười nói.

“Nào có...” Gương mặt xinh đẹp của Khương Lạc Ly đỏ ửng.

Sắc mặt Diệp Tinh Vân sa sầm, gấp không chờ nổi muốn chứng minh chính mình.

Hắn ta áp chế tu vi đến Thần Cung Cảnh Cửu Trọng Thiên.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể ra tay trước, hơn nữa không cần áp chế cảnh giới.”

“Không cần.” Diệp Tinh Vân trực tiếp từ chối.

Hắn ta biết, nếu mình thật sự làm vậy thì Quân Tiêu Dao cũng có lý do giải vây cho thất bại của mình.

Như vậy sẽ không có hiệu quả trang bức vả mặt, vậy làm sao khiến Khương Lạc Ly lau mắt mà nhìn?

“Ai...” Quân Tiêu Dao thở dài.

Hắn không nói gì nữa, chỉ trực tiếp thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính.

Trong một năm bế quan này, Quân Tiêu Dao lại thức tỉnh một vạn cự tượng vi lạp.

Nói cách khác, hiện tại Quân Tiêu Dao thức tỉnh chừng bốn vạn cự tượng, tương đương với bốn trăm triệu cân cự lực!

Bốn trăm triệu cân cự lực là khái niệm gì?

Một chưởng đủ để chụp nát Thái Cổ Sơn Nhạc, đánh bẹp Cửu Thiên Tinh Thần!

Ầm ầm ầm!

Trong cơ thể Quân Tiêu Dao, thánh huyết ánh vàng rực rỡ đang sục sôi!

Khí huyết kim sắc mãnh liệt trào ra trong cơ thể, mơ hồ như hình thành một hư ảnh tượng thần Thái Cổ, trấn áp sao trời chư thiên!

Quân Tiêu Dao vô cùng đơn giản mà đẩy ngang một tay ra.

Cứ như tay cổ thần mở cõi chui ra từ dưới đất, dao động mạnh mẽ tuyệt đối, khiến hư không chấn động, cả tòa đại điện đều phát ra tiếng nổ vang kịch liệt!

Người toàn trường tiến đến dự tiệc, cho dù là thiên kiêu tuổi trẻ hay là nhân vật thế hệ trước, đều không nhịn được đứng dậy, vẻ mặt nghẹn lời!

Sức mạnh mang uy áp kinh khủng kia khiến rất nhiều nhân vật của thế hệ trước cũng có cảm giác run sợ trong lòng.

Còn về Diệp Tinh Vân, giờ phút này như bị sét đánh, sợ đến mức sắc mặt kịch biến!



“Thực lực của ngươi, sao có thể!”

Diệp Tinh Vân phát ra tiếng gào rống.

Cảm nhận được uy thế kia của Quân Tiêu Dao, da đầu hắn ta như muốn nổ tung!

Kinh tủng!

Chấn động!

Không thể tin được!

Con mẹ nó cái này cũng được gọi là tầm thường không có gì nổi bật sao?

Diệp Tinh Vân thật sự muốn chửi má nó trong lòng.

Không chỉ hắn ta mà đám khách nhân chung quanh cũng như thạch hóa.

Câu nói “Tầm thường không có gì nổi bật” này của Thần Tử Quân gia thật sự rất có linh tính.

Trái tim Diệp Tinh Vân run lên, nhưng dù thế nào thì hắn ta cũng là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ Diệp thị, tố chất tâm lý không kém, hắn ta trực tiếp phản ứng lại.

“Trích Tinh Thủ!”

Diệp Tinh Vân không hề giữ lại, trực tiếp thi triển ra thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối của mình.

Vốn dĩ hắn ta còn muốn thử một chút, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần.

Diệp Tinh Vân vươn tay ra, pháp lực tinh thần mãnh liệt ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ rực rỡ lung linh, tinh quang lộng lẫy, cứ như lạc ấn quỹ tích vận chuyển của quần tinh.

Đây là thần thông võ học uy lực cường đại mà chỉ có Tinh Thần Vương Thể mới thi triển ra được.

Mà bàn tay khổng lồ tinh thần này va chạm với bàn tay của Quân Tiêu Dao.

Pháp lực kim sắc mãnh liệt ngập trời, trực tiếp phá vỡ bàn tay khổng lồ tinh thần, đánh thẳng về phía Diệp Tinh Vân.

Rắc!

Kèm với tiếng nứt xương liên tục, Diệp Tinh Vân trực tiếp bị đánh bay ra đại điện, kéo ra một hàng quỹ đạo trên mặt đất.

Toàn trường tĩnh mịch.

Nhìn Diệp Tinh Vân bay ra ngoài đại điện, không ngừng ho ra máu, rất nhiều thiên kiêu đều cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược.

Sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo chút hoảng sợ.

Quái vật!

Một tiểu quái vật chân chân chính chính!

Diệp Tinh Vân cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì, mà là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ thế gia Diệp gia, càng đừng nói hắn ta có được Tinh Thần Vương Thể.

Thiên kiêu tuổi trẻ như vậy lại bị Quân Tiêu Dao năm nay mười tuổi một chưởng chụp bay, cái này không phải quái vật thì là gì?

Đừng nói những người này, cả đám người Khương Lạc Ly, Khương Thánh Y cũng ngơ ngác giương môi đỏ, có chút không thể tin.

Nhưng sau đó, đôi mắt trong suốt của Khương Lạc Ly liên tục hiện lên tia sáng kỳ dị.

Theo tiêu chuẩn chọn phu quân của nàng thì đầu tiên là phải soái, đây là quan trọng nhất.

Nếu dưới tiền đề đã soái mà thực lực còn rất cao, vậy càng viên mãn.

Quân Tiêu Dao phù hợp với hình tượng chân mệnh thiên tử trong lòng Khương Lạc Ly một cách hoàn mỹ.

Còn về Khương Thánh Y, con ngươi trong trẻo cũng hiện lên chút khác thường.

“Quả nhiên khí huyết kim sắc kia là Hoang Cổ Thánh Thể thật rồi.” Khương Thánh Y thầm nói dưới đáy lòng.

Không chỉ nàng, đôi mắt của rất nhiều đại nhân vật ở đây cũng chợt lóe, đã nhìn ra.

“Thì ra thật sự là Hoang Cổ Thánh Thể, khó trách mười năm trước có thể dẫn động dị tượng Vạn Thánh Triều Bái.”

“Dù sao cũng là Nhân Tộc Thánh Thể, nhưng không phải nghe đồn Hoang Cổ Thánh Thể đã thành phế thể yếu ớt sao, vì sao Thần Tử Quân gia vẫn lợi hại như vậy?”

“Chẳng lẽ Quân gia hao phí số lượng lớn tài nguyên, trợ giúp Thần Tử Quân gia đánh vỡ vài sợi gông xiềng?”

“Rất có khả năng, nhưng dù vậy, con đường của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không dài.”

Quân Tiêu Dao vừa ra tay, gần như toàn trường đều xác định, thể chất của hắn chính là Hoang Cổ Thánh Thể muôn đời không có một.

Nếu ở trong năm Hoang Cổ, Hoang Cổ Thánh Thể đủ có thể xưng vương, sánh vai với Đại Đế, vật lộn với Cổ Hoàng.

Nhưng ở thời đại cận cổ, địa vị của Hoang Cổ Thánh Thể có vẻ khá xấu hổ.

Tuy trong ba ngàn thể chất, Hoang Cổ Thánh Thể vẫn là tồn tại được đặt ở mười vị trí đầu.

Nhưng hiện tại, lực chấn nhiếp của Hoang Cổ Thánh Thể lại không mạnh như trong năm Hoang Cổ.

Hết chương 32.
Chương 33 Hoàn toàn là nghiền áp, dị trạng của Diệp Tinh Vân (2)

“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể!”

Bên ngoài đại điện, Diệp Tinh Vân giãy giụa đứng dậy, cảm thấy ngực đau nhức từng cơn.

Nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là Tinh Thần Vương Thể, thể chất mạnh hơn thiên kiêu bình thường quá nhiều.

“Ta nói rồi, không cần thiết luận bàn, bởi vì kết quả căn bản không có gì bất ngờ cả.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu và nói.

“Còn chưa kết thúc, trước đó là ta chưa chuẩn bị tốt.” Diệp Tinh Vân cắn chặt khớp hàm, tất nhiên hắn ta không cam lòng chật vật dừng tay như vậy.

“Thiếu gia, ngài...” Lão bộc Phúc bá của Diệp Tinh Vân muốn nói lại thôi.

“Loạn Tinh Chỉ!”

Diệp Tinh Vân trực tiếp bùng nổ, điểm ra một ngón tay.

Trong phút chốc, sức mạnh tinh thần hội tụ, hóa thành một ngón tay cổ xưa, cứ như có thể nghiền nát sao trời thiên ngoại.

“Vô vị.” Quân Tiêu Dao lại đưa tay vỗ một cái.

Khí huyết kim sắc dâng trào, hóa thành cự chưởng pháp lực kim sắc, trực tiếp chụp đứt ngón tay kia.

Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao đưa tay trảo một cái, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành một trường mâu màu tím đen, cháy lên minh viêm địa ngục.

Đó là Minh Thần chi Mâu trong tuyệt học Tượng Thần Trấn Ngục Kính.

Quân Tiêu Dao ném mạnh Minh Thần chi Mâu ra.

Hư không phát ra tiếng rít, chấn động ra sóng gợn!

Minh viêm cuộn trào, Minh Thần chi Mâu bén nhọn trực tiếp đâm thẳng về phía Diệp Tinh Vân!

Cảm nhận được uy lực của Minh Thần chi Mâu, sắc mặt Diệp Tinh Vân cũng thay đổi đột ngột.

“Thiên Tinh Thuẫn!”

Diệp Tinh Vân lấy ra một món binh khí vương hầu, là một tấm chắn tinh quang lộng lẫy.

Nhưng điều khiến người ta hít hà một hơi là… Minh Thần chi Mâu được gia trì bốn trăm triệu cân cự lực đâm lên Thiên Tinh Thuẫn, trực tiếp xuyên thủng nó, làm nó tan nát cả ra.

Trên mặt Diệp Tinh Vân xuất hiện chút kinh sợ.

Thủ đoạn của Quân Tiêu Dao làm hắn ta cảm giác sởn tóc gáy, sống lưng phát lạnh.

“Thôn Tinh Hắc Động Chưởng!”

Diệp Tinh Vân lấy ra át chủ bài tuyệt học của mình, Linh Hải tinh thần đặc thù trong đan điền bị thúc giục tới cực hạn.

Hắn ta đấm ra một chưởng, cứ như hiện hóa ra một hắc động.

Minh Thần chi Mâu trực tiếp bị nuốt vào hắc động.

Nhưng Diệp Tinh Vân cũng bị phản phệ, liên tiếp lui mấy chục bước, miệng ói máu tươi, cánh tay xuất chưởng cũng đang run rẩy kịch liệt.

“Kết thúc.”

Quân Tiêu Dao lại thi triển Binh Phạt Quyết.

Kim quang vô tận bùng nổ, hóa thành hàng vạn thần binh, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, chúng như nước lũ rít gào, tua nhỏ cả hư không.

Uy lực này khiến rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ các thế lực biến sắc, trong lòng sợ hãi.

“Tinh Thần Chân Thân!”

Diệp Tinh Vân thấy thế thì ngửa mặt lên trời gào rống, hoàn toàn không áp chế cảnh giới của mình nữa.

Tu vi Chân Linh Cảnh Ngũ Trọng bùng nổ.

Hắn ta biết, nếu mình tiếp tục áp chế cảnh giới thì e rằng thật sự sẽ bị Quân Tiêu Dao trấn áp.

Nhưng mà, sắc mặt Quân Tiêu Dao cũng không có nửa điểm dao động.

Hắn cũng hoàn toàn triển lộ tu vi của bản thân.

Oanh!

Tu vi Chân Linh Cảnh Cửu Trọng điên cuồng tuôn ra, pháp lực kim sắc giống như ngọn lửa thiêu đốt bốc cháy lên!

“Cái này... Đây là, Chân Linh Cảnh Cửu Trọng Thiên!”

“Sao có thể, Thần Tử Quân gia mới mười tuổi mà!”

Ngay khi Quân Tiêu Dao hoàn toàn bùng nổ tu vi, trong toàn bộ đại điện, tất cả mọi người đều đại kinh thất sắc, giống như thấy quỷ!

Mà sắc mặt Diệp Tinh Vân cũng đọng lại, trong lòng lạnh lẽo.

Quân Tiêu Dao nhỏ tuổi hơn mà cảnh giới còn cao hơn hắn ta.

Quan trọng nhất là, còn soái hơn hắn ta!

Chỉ hỏi Diệp Tinh Vân có tức hay không?

Oanh!

Hai người oanh kích chiêu thức, nhưng kết quả không có gì bất ngờ cả.

Hoang Cổ Thánh Thể có thể vững vàng ngăn chặn Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân.

Cảnh giới của Quân Tiêu Dao cũng cao hơn Diệp Tinh Vân.

Cuối cùng, Diệp Tinh Vân miệng phun máu, xương ngực vỡ vụn, cả người đều là vết thương đổ máu, giống như cái túi rách bị đánh bay, lại văng mạnh ra khỏi đại điện.

“Thiếu gia!” Phúc bá biến sắc, vội vàng tra xét tình hình của Diệp Tinh Vân.

Sau khi tra xét rõ ràng, Phúc bá hơi nhẹ nhàng thở ra.

Tuy Diệp Tinh Vân bị thương rất nặng, nhưng cũng không tổn thương đến căn cơ.

Sắc mặt Diệp Tinh Vân trắng bệch, dùng vẻ mặt không cam lòng mà nhìn Quân Tiêu Dao.

“Tiêu Dao ca ca thật soái!”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly ánh lên ngôi sao nhỏ, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao mà chảy nước miếng.

Nàng ăn bản không nhìn Diệp Tinh Vân thêm một cái.

Diệp Tinh Vân thấy thế thì một ngụm tâm đầu huyết trào lên, lửa xông lên trán, trực tiếp ngất xỉu.

Mà trong thời khắc ngất đi, ý thức của Diệp Tinh Vân như đi tới một nơi kỳ dị, đưa mắt nhìn ra, một tòa tinh cung hùng tráng rộng lớn đứng sừng sững giữa vũ trụ sao trời.

Mà ở phía trước tinh cung, một bóng dáng khoác nhật nguyệt sao trời, đưa lưng về phía hắn ta, cứ như bước lên phía trên chư thiên!

Nhưng mà, còn không đợi Diệp Tinh Vân cẩn thận điều tra, ý thức của hắn ta đã hoàn toàn rơi vào hắc ám...



Trong cả tòa đại điện, không khí tĩnh mịch.

Diệp Tinh Vân đường đường là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ Diệp thị, giờ phút này lại khó thở công tâm, hộc máu ngất đi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, Quân Tiêu Dao năm nay mười tuổi lại dễ dàng đánh bại Diệp Tinh Vân như vậy.

Hơn nữa quan trọng nhất là, so sánh với Diệp Tinh Vân chật vật không chịu nổi, Quân Tiêu Dao lại mang dáng vẻ bạch y không dính bụi trần, thậm chí không có một nếp nhăn.

Cái này đã không gọi là luận bàn, mà là hoàn hoàn nghiền áp!

“Thần Tử Quân gia lại khủng bố đến mức này!” Rất nhiều người thầm nghiêm nghị trong lòng.

Một lão giả râu bạc trắng tiên phong đạo cốt cũng cảm thán: “Đại thế tiến đến, Thần Tử Quân gia sẽ là một trong những tân tinh lộng lẫy nhất thế hệ này, định sẵn sẽ lưu danh sách sử...”

“Người mở miệng là lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông, từng giảng đạo cho Bắc Sơn, ngài ấy lại đánh giá Thần Tử Quân gia cao như vậy...”

Nghe đánh giá của lão giả râu bạc trắng - Cũng chính là lão đạo nhân Đạo Cực Thiên Tông, trong lòng mọi người càng kinh hãi.

Mà công chúa mỹ nhân của vương triều Đại Thương cũng thất thần, tự lẩm bẩm: “Gặp được Thần Tử lỡ cả đời, nam nhi khác khó mà đập vào mắt...”

Lời Đại Thương công chúa nói cũng làm rất nhiều nam tử nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.

Đại Thương công chúa nói vậy là có ý là, sau khi gặp được Thần Tử Quân gia, những nam tính còn lại chung quy không thể vào mắt nàng được.

Rốt cục là tồn tại siêu nhiên ưu tú cỡ nào mới có thể làm công chúa một quốc gia nói ra lời này.

Hết chương 33.
Chương 34 Thiên vương áp địa hổ, Lạc Ly một thước năm

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều dán hết lên người Quân Tiêu Dao.

Bản nhân Quân Tiêu Dao lại rất bình tĩnh thản nhiên.

Đối với hắn mà nói, đánh bại một Diệp Tinh Vân thực sự không tính là gì.

“Đa tạ Thần Tử đại nhân thủ hạ lưu tình, thiếu gia của chúng ta quá xúc động, không kiềm nổi xúc động nên ra tay, cũng không có ý gì khác.” Lão bộc Phúc bá kia của Diệp Tinh Vân vội vàng mở miệng giải thích, sợ Quân Tiêu Dao hiểu lầm.

Bọn họ tuy có chỗ dựa là Hoang Cổ Diệp gia, nhưng tuyệt đối không muốn đắc tội Quân gia.

“A, tất nhiên ta sẽ hiểu, chỉ đơn giản là luận bàn giao lưu mà thôi.” Quân Tiêu Dao rất khéo léo mà cười nhạt và nói.

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, lại nhìn Diệp Tinh Vân cả người là vết thương, hộc máu ngất xỉu.

Cái này mà gọi là luận bàn giao lưu?

Thiếu chút nữa đánh chết người ta rồi còn gì!

Cho dù là Phúc bá, khóe miệng cũng hơi run rẩy, gương mặt già nua nặn ra một nụ cười gượng và nói: “Thần Tử đại nhân đại lượng, vậy lão hủ mang thiếu gia rời đi trước.”

“Ừ.” Quân Tiêu Dao tùy ý gật đầu.

Dù sao Diệp Tinh Vân cũng là người của Hoang Cổ Diệp gia, tuy Quân Tiêu Dao không kiêng kỵ, nhưng cũng không tính làm gì hắn ta, đây chỉ là một tên ngu xuẩn xúc động vì nữ nhân mà thôi.

Sau đó, Phúc bá dẫn theo Diệp Tinh Vân đã ngất, chán chường mà rời khỏi Quân gia.

“Ha hả, đã làm chư vị mất hứng, Quân mỗ bồi rượu một ly tại đây.”

Quân Tiêu Dao nhìn chung quanh một vòng, lập tức nâng chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

“Nào có nào có, Thần Tử khách khí.”

“Đúng vậy đúng vậy, cuộc chiến xuất sắc như thế thật làm chúng ta mở rộng tầm mắt.”

Người của các thế lực toàn trường, cho dù là nhân vật trẻ tuổi hay là thế hệ trước, đều đứng dậy kính rượu đáp lễ, không ai dám ngồi lại trên ghế.

Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng cũng đứng dậy kính rượu.

Chỉ có một bóng dáng vẫn ngồi trên ghế, không đứng dậy, càng không có tính toán đáp lễ.

Đó là Quân Vạn Kiếp!

Giờ phút này, sắc mặt Quân Vạn Kiếp thật lãnh đạm, sâu trong con ngươi đen nhánh như có lôi kiếp đan chéo.

Đáy mắt hắn hiện ra một tia trầm trọng.

Hắn đã thấy rõ cuộc chiến vừa rồi của Quân Tiêu Dao và Diệp Tinh Vân.

Nói thật, thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của hắn.

Ở tuổi như thế mà có được chiến lực của thiên kiêu đứng đầu, qua thêm mấy năm còn đến mức nào?

Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp.

“Vị đó chính là Đệ Ngũ Tự Liệt, Quân Vạn Kiếp sao?”

“Sinh ra trong chi thứ, nhận hết ghẻ lạnh, sau đó ngoài ý muốn có được chí tôn pháp, Độ Kiếp Thiên Công, thức tỉnh Lôi Kiếp Chiến Thể, cường thế quật khởi, trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt.”

“Sao kịch bản này quen thuộc như vậy?”

Quân Tiêu Dao tự nói trong lòng.

Cái này còn không phải kịch bản điểu ti(1) nhặt được công pháp vô thượng nên nghịch tập(2) sao?

(1) Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

(2) Nghịch tập: trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh.

Quả thực còn cũ rích hơn cả motip lão gia gia trong nhẫn của Tiêu Trần kia.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không quá chú ý, chỉ cần Quân Vạn Kiếp không trêu chọc hắn thì hắn cũng không chủ động nhằm vào.

“Tiêu Dao ca ca, vừa rồi dáng vẻ ngươi ra tay thật quá soái.”

Khương Lạc Ly đưa đôi mắt xinh đẹp nóng rực nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, càng xem càng thích.

“Cũng tạm được.” Quân Tiêu Dao uống trà và nói.

Hắn cũng không cảm thấy hứng thú đối với loại tiểu nha đầu này.

Dù sao cũng không phải thuật sĩ luyện đồng(3).

(3) Thuật sĩ luyện đồng: Ý chỉ người có khuynh hướng yêu trẻ con

Hơn nữa Khương Lạc Ly này quá lùn, nếu thật sự liên hôn với nàng, đến lúc đó sợ là sẽ một bước đến dạ dày.

Càng đừng nói hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, năng lực của thận còn đặc biệt mạnh...

Khương Nhu bên cạnh lại mỉm cười và nói: “Nữ hài động tâm sao, muốn định ra ngay bây giờ không?”

Khương Lạc Ly nghe vậy thì gương mặt đẹp ửng đỏ, vặn vẹo ngón tay ngọc, hơi ngượng ngùng mà nói: “Nương...”

“Phốc... Khụ khụ...”

Quân Tiêu Dao thiếu chút nữa phun ra hớp nước trà.

Nhưng vì hình tượng, hắn vẫn nuốt xuống, ho khan hai tiếng.

“Tiêu Dao, con làm sao vậy, vi nương cảm thấy Lạc Ly rất tốt.” Khương Nhu nói.

“Thiên vương áp địa hổ, Lạc Ly một thước năm...” Quân Tiêu Dao thở dài khe khẽ.

“Cái gì, Tiêu Dao ca ca, ngươi nói người ta lùn đó à!”

Khương Lạc Ly trừng to đôi mắt xinh đẹp, giương cái cổ tuyết trắng lên, ngẩng đầu nhìn Quân Tiêu Dao.

Năm nay nàng mười hai tuổi, lớn hơn Quân Tiêu Dao hai tuổi, nhưng chiều cao lại chỉ tới ngực Quân Tiêu Dao.

Quả thực chính là chêch lệch thích hợp nhất.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.

Khương Lạc Ly nghiến răng nanh trắng trong, phồng đôi má thơm lên, đôi mắt to đen như mực của nàng chuyển động một vòng, lộ ra chút giảo hoạt.

Sau đó nàng trực tiếp mở cái miệng anh đào nhỏ ra, cắn vào cánh tay Quân Tiêu Dao.

Nàng muốn để lại một ấn ký trên người Quân Tiêu Dao.

Một ấn ký thuộc về riêng Khương Lạc Ly nàng.

Nếu vậy, Quân Tiêu Dao sẽ không xem nhẹ và quên mất nàng.

Sau đó nàng cắn một ngụm...

“A, đau quá!”

Khương Lạc Ly hô đau một tiếng, một cái răng nanh bị văng ra, nàng che miệng, đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Biết ta là Hoang Cổ Thánh Thể mà còn cắn ta, ngươi cầm tinh con chó à?” Quân Tiêu Dao câm nín.

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, thân thể có thể so với thần binh, giai đoạn hiện giờ đã có thể tay không chống chọi, thậm chí đánh nát binh khí vương hầu.

Khương Lạc Ly muốn để lại dấu răng trên người hắn, sao có thể?

Quân Tiêu Dao tùy tiện đưa tay bắt lấy vòng eo Khương Lạc Ly, sau đó tát một cái vào cặp mông vểnh của Khương Lạc Ly.

Muốn đối phó với loại tiểu nha đầu nghịch ngợm này thì phải đánh cho nàng phục.

Bang!

Một tiếng giòn vang.

Khương Lạc Ly ngây ngẩn cả người, không thể tin trừng lớn đôi mắt xinh đẹp ngập nước.

Vẻ mặt Khương Thánh Y cũng cứng lại.

Khương Nhu lại mang biểu cảm tự hào như đang nói không hổ là nhi tử của ta.

Những thế lực toàn trường đều xấu hổ mà chuyển tầm mắt đi lảng tránh.

Cũng may Diệp Tinh Vân đã ngất rồi bị mang đi, nếu không nhìn thấy nữ thần nhà mình bị Quân Tiêu Dao đét mông, chẳng phải lại bị chọc giận đến chết đi sống lại?

Hết chương 34.
Chương 35 Công bố thân phận Linh Hào Tự Liệt, Quân Vạn Kiếp bất mãn

Quân Tiêu Dao phục hồi tinh thần, cũng cảm thấy mình làm như vậy trước mặt mọi người có chút không ổn, vội buông lỏng vòng eo của Khương Lạc Ly ra.

Khuôn mặt Khương Lạc Ly đỏ như muốn lấy máu, quả thực không chỗ dung thân.

“Hu hu, bị đét mông ngay trước mặt mọi người...” Khương Lạc Ly trực tiếp bổ nhào vào ngực Khương Thánh Y, vùi đầu vào như một con đà điểu nhỏ.

Nàng là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, là hoàng hoa khuê nữ, bị đối đãi như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy thẹn.

Khương Thánh Y vuốt cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly, cũng không nhịn được mà quyết rũ trừng Quân Tiêu Dao một cái.

Ngoại sanh nhà mình tuy nhìn tiên linh tuấn tú giống như trích tiên.

Nhưng có vẻ cũng hơi hư hỏng.

Bị Khương Thánh Y trừng một cái cũng làm Quân Tiêu Dao chú ý tới tiểu di trên danh nghĩa này.

“Hừm? Loại dao động này là Tiên Thiên Đạo Thai sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống, tự nói dưới đáy lòng.

Trước đó Khương Nhu cũng từng nói với Quân Tiêu Dao.

Khương Lạc Ly là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, mang Nguyên Linh Đạo Thể hi hữu, đủ để đứng ở một trăm vị trí đầu trong ba ngàn thể chất.

Mà Khương Thánh Y lại là thần nữ của Khương gia, có Tiên Thiên Đạo Thai càng thêm hi hữu.

Loại thể chất này đã không kém gì Hoang Cổ Thánh Thể.

“Hoang Cổ Thánh Thể, Tiên Thiên Đạo Thai...”

“Nghe đồn xa xăm trước đó, có một Đại Đế chạm đến lĩnh vực tiên đạo, ngài có một loại thể chất chí cao vô thượng tên là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai...”

Đôi mắt Quân Tiêu Dao biến ảo, hắn không nghĩ tiếp nữa.

Lúc này, Quân Chiến Thiên bước ra, tằng hắng giọng và nói: “Cảm tạ chư vị tiền bối tham gia buổi tiệc của tôn nhi.”

“Hôm nay trong yến hội tại đây, Quân gia ta còn có một chuyện muốn tuyên bố.”

Khi nói ra lời này, sắc mặt Quân Chiến Thiên trở nên nghiêm trang, rất chính thức.

“Rốt cục là chuyện gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt Quân Chiến Thiên thật nghiêm túc, tất cả mọi người lộ ra chút kinh ngạc.

“Chắc chư vị cũng biết, Quân gia ta có Thập Đại Tự Liệt, mỗi người đều là thiên kiêu cái thế, nhưng ở phía trên Thập Đại Tự Liệt còn có một vị trí...”

Lời Quân Chiến Thiên nói làm vẻ mặt của mọi người trong đại điện đều cứng lại, sau đó như nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng biến đổi.

Hai vị Tự Liệt là Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng cũng nghĩ tới cái gì, lập tức đứng dậy, gương mặt mang theo nét chấn động và không thể tưởng tượng.

Sắc mặt Quân Vạn Kiếp cũng càng thêm trầm trọng.

“Quân Tiêu Dao của Thần Tử Quân gia ta sẽ là Linh Hào Tự Liệt của Quân gia, địa vị ở trên Thập Đại Tự Liệt!”

Câu này vừa dứt, cả trường im ắng hẳn đi.

Đôi mắt tất cả mọi người lộ ra chấn động!

Trong lòng mọi người đều rõ Linh Hào Tự Liệt mang ý nghĩa gì.

Bởi vì Linh Hào Tự Liệt thế hệ trước của Quân gia chính là phụ thân của Quân Tiêu Dao, Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối!

Tin tức Quân Chiến Thiên tuyên bố giống như đá tảng rơi vào đại dương mênh mông, nhấc lên sóng gió động trời.

Có thể nghĩ, chờ tin tức hôm nay truyền ra thì toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực sẽ oanh động!

Dù sao thì Quân gia Linh Hào Tự Liệt cũng mang ý nghĩa phi phàm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau hắn trưởng thành, sẽ là nhân vật trung tâm và tồn tại trụ cột nhất của Quân gia.

Thậm chí Đệ Nhất Tự Liệt, bàn về địa vị thì cũng hơi yếu hơn Linh Hào Tự Liệt.

“Tiêu Dao tộc đệ đã là Linh Hào Tự Liệt được điều động nội bộ sao?” Quân Trượng Kiếm hít sâu một hơi, đè nén chấn động trong lòng xuống.

Vậy mà trước đó hắn ta còn cho rằng, sau khi Quân Tiêu Dao qua mười tuổi, rất có thể sẽ gia nhập tranh đoạt Tự Liệt.

Kết quả hiện tại người ta căn bản không cần gia nhập tranh đoạt, sớm đã được điều động nội bộ trở thành Linh Hào Tự Liệt rồi.

Đối với chuyện này, Quân Trượng Kiếm tuy cảm thấy khiếp sợ, lại không có ghen ghét.

Dù sao Quân Trượng Kiếm cũng tự mình cảm nhận thực lực của Quân Tiêu Dao, hắn thật sự có tư cách trở thành Linh Hào Tự Liệt.

“Không ngờ Thần Tử đã là Linh Hào Tự Liệt.” Ngực Quân Tuyết Hoàng phập phồng, cũng giật mình không nhỏ.

Mà Quân Vạn Kiếp kia siết chặt nắm tay, trong mắt như có lôi quang cuồn cuộn đan chéo, tỏ rõ nội tâm hắn không bình tĩnh.

“Dựa vào cái gì...” Quân Vạn Kiếp lãnh đạm nói trong lòng.

Dựa vào cái gì thứ mà hắn phải hao hết trăm cay ngàn đắng mới có được, Quân Tiêu Dao tùy tiện ra tay là chiếm trọn.

Một thân phận Thần Tử còn chưa tính, hiện tại cả Linh Hào Tự Liệt chí cao vô thượng cũng trực tiếp ban cho Quân Tiêu Dao.

Thiên kiêu như Quân Vạn Kiếp muốn tranh đoạt một thân phận Tự Liệt thôi đã phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm gian khổ, cuối cùng mới trổ hết tài năng trong các thiên kiêu của Quân gia.

Trong lòng Quân Vạn Kiếp đầy cảm giác không cam lòng, bất bình, khó chịu!

Quân Chiến Thiên nhìn quét qua, nhìn những vẻ mặt kinh hãi mang theo kính sợ đó, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.

Đây mới là hiệu quả ông ta muốn.

Sau buổi tiệc mười tuổi, Quân Tiêu Dao cũng nên nhập thế.

Mà trước khi nhập thế, Quân gia muốn tạo thế cho Quân Tiêu Dao.

Không nghi ngờ gì nữa, thân phận Linh Hào Tự Liệt là phương thức nhanh nhất để khai hỏa thanh danh của Quân Tiêu Dao.

“Đây là kế thừa nghiệp phụ thân sao?” Ánh mắt của rất nhiều người nhìn về phía Quân Tiêu Dao bắt đầu biến ảo.

Phụ thân của Quân Tiêu Dao - Quân Vô Hối là Linh Hào Tự Liệt đời trước, hiện tại hắn cũng trở thành Linh Hào Tự Liệt.

Chỉ một thân phận Thần Tử đã khiến Quân Tiêu Dao quý không thể bàn đến.

Hiện tại có thêm thân phận Linh Hào Tự Liệt.

Hai tầng thân phận chồng lên nhau, chỉ sợ không có bao nhiêu người dám đi trêu chọc Quân Tiêu Dao.

“Tiêu Dao ca ca là Linh Hào Tự Liệt sao?”

Khương Lạc Ly thò khuôn mặt nhỏ ra khỏi lòng ngực Khương Thánh Y, chớp chớp mắt.

Một trong những nhân vật nàng sùng bái nhất chính là phụ thân của Quân Tiêu Dao, Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối.

Hiện tại Quân Tiêu Dao con kế nghiệp cha, càng khiến Quân Tiêu Dao trở nên mị lực vô song, giống như vị Bạch Y Thần Vương kế tiếp.

“Nhưng Tiêu Dao ca ca lại đánh mông ta, còn nói ta lùn, thật là xấu...” Khương Lạc Ly lẩm bẩm.

Tuy nàng có hơi giận dỗi Quân Tiêu Dao, nhưng không chịu nổi vẻ ngoài soái khí của Quân Tiêu Dao.

Bất kể là thực lực, thân phận, bối cảnh, diện mạo, gần như đã là tồn tại có một không hai vào đương thời.

Khương Lạc Ly tuyệt đối không thoát được định luật thật thích.

Khương Nhu lại lộ ra một tia hồi ức và cảm khái, lẩm bẩm “Vô Hối, chàng thấy được không, hiện giờ hài nhi của chúng ta cũng trở thành Linh Hào Tự Liệt...”

Ngay vào lúc tất cả thế lực đều lâm vào khiếp sợ.

Một giọng nói lạnh như băng lại vang lên: “Tộc lão, tại hạ có nghi hoặc muốn hỏi.”

Nghe giọng nói này, hai vị Tự Liệt Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều biến đổi sắc mặt.

Quân Chiến Thiên cũng đưa mắt nhìn qua, sau đó âm thầm nhíu mày.

Người lên tiếng không phải ai khác, mà là Đệ Ngũ Tự Liệt, Quân Vạn Kiếp.

Quân Tiêu Dao cũng đưa mắt nhìn lại, mặt không cảm xúc.

Hắn nhất định phải có được thân phận Linh Hào Tự Liệt.

Nếu Quân Vạn Kiếp không thức thời, Quân Tiêu Dao cũng không thoái nhượng.

Hết chương 35.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom