-
Chương 286-290
Chương 286
“Người ta thật vất vả mới hạ giới tới gặp Tiêu Dao ca ca, còn bị cầm tù, vậy mà không thể muốn thêm một cái ôm hay sao?”
Khương Lạc Ly thi triển thuật giả vờ đáng yêu, nâng khuôn mặt nhỏ trong trẻo lên, mắt to ngập nước, cứ như có thể nói ra những lời nhu nhược đáng thương.
Trên trán Quân Tiêu Dao có hắc tuyến hiện lên.
Lực sát thương bán manh này rất mạnh, đáng tiếc Quân Tiêu Dao không để mình bị dắt mũi dẫn lòng vòng.
Hắn cũng không phải thuật sĩ luyện đồng.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không có phản ứng gì, Khương Hư Linh bên cạnh cũng có chút líu lưỡi.
Khương Lạc Ly mà bắt đầu làm nũng thì toàn bộ Khương gia đều hận không thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Kết quả vị muội phu tương lai này lại không có chút cảm giác nào.
Thật sự không có tình cảm sao?
“Đi xuống.” Quân Tiêu Dao thở dài.
“Ừm...” Khương Lạc Ly nhìn thấy thuật bán manh của mình vô dụng thì vẫn ngoan ngoãn mà buông tay thả chân.
Có đôi khi Khương Lạc Ly thích làm nũng, nhưng tuyệt đối sẽ không vô cớ gây rối.
Nhưng nàng nghĩ đến còn có thể ở chung một thời gian với Quân Tiêu Dao ở hạ giới, cô nàng Khương Lạc Ly này lại bắt đầu cười hắc hắc ngây ngô một mình.
“Nha đầu thô lỗ này...” Quân Tiêu Dao hoàn toàn câm nín.
Khương Lạc Ly cổ linh tinh quái, nhưng thật ra cũng rất thông minh, chỉ là vừa đối mặt với Quân Tiêu Dao thì giống như mất trí, trở nên ngây ngốc, cộc lốc.
Có lẽ đây chính là nữ nhân không đầu óc trong lúc luyến ái.
“Đa tạ muội phu ra tay tương trợ, Hư Linh vô cùng cảm kích.” Khương Hư Linh vội vàng tiến lên, cung kính chắp tay.
Nghe xưng hô này, Quân Tiêu Dao im lặng.
Khương Lạc Ly lại có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười nói: “Biểu ca, người ta và Tiêu Dao ca ca còn chưa nhanh như vậy mà...”
Quân Tiêu Dao muốn đổ mồ hôi hột, cô nàng này cảm thấy thật sự ăn chắc hắn rồi sao?
“Lâu như vậy mà cũng không thấy cao lớn lên được chút nào.”
Nhìn chiều cao nhỏ xinh trước sau như một và trước ngực thiếu điện nước của Khương Lạc Ly, thậm chí Quân Tiêu Dao có lúc còn hoài nghi, có phải Khương Lạc Ly cũng giống như Thập Lục Tổ của Quân gia, ăn Trường Sinh Đạo Quả linh tinh gì đó nên vĩnh viễn không lớn lên được không.
“Tiêu Dao ca ca lại nói người ta lùn!”
Khương Lạc Ly nghe thấy lời này thì chu miệng lên, phồng đôi má hương lên.
“Thiên vương cái địa hổ, Lạc Ly một mét năm.”
“Bảo Tháp Trấn Hà Yêu, Lạc Ly không cao lên được.” Quân Tiêu Dao nói đúng sự thật.
Trước kia Khương Lạc Ly còn cao tới ngực hắn.
Hiện tại phỏng chừng chỉ có thể đến trên eo hắn.
Là dạng mà lúc dùng miệng mút cũng không cần quỳ xuống ấy.
Hơn nữa nếu thật sự làm mấy chuyện để nối dõi tông đường thì không phải một bước đến dạ dày, mà là chỉa thẳng tới miệng.
“Người ta cũng dậy thì không kém!” Khương Lạc Ly chống cái eo thon lên, liều mạng mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Nhưng mà... ưỡn không ra cái gì cả.
“Được rồi.” Quân Tiêu Dao lắc lắc đầu.
Hắn cũng không rảnh thảo luận vấn đề sinh lý dậy thì với nha đầu thô lỗ này, ngược lại nhìn về phía Khương Hư Linh và nói: “Ta cũng không phản đối ngươi làm những chuyện diệt tông diệt tộc đó, chỉ là cẩn thận lật thuyền trong mương, ta cũng không có khả năng che chở các ngươi vào mọi thời khắc.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Khương Hư Linh liên tục gật đầu.
Đúng vậy.
Lần này nếu không có Quân Tiêu Dao trợ giúp thì chỉ sợ gã và Khương Lạc Ly đều có nguy hiểm.
“Đa tạ muội phu.” Khương Hư Linh cảm kích nói.
“Có thể đổi xưng hô không?” Quân Tiêu Dao đau đầu.
“Đa tạ thiếu chủ!” Khương Hư Linh nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Lấy tầm quan trọng của hắn đối với Khương gia thì gọi một tiếng thiếu chủ cũng không có gì xấu.
Sau khi giải quyết chuyện này, Quân Tiêu Dao cũng không lơi lỏng.
Hắn còn phải đi giải quyết chuyện về Cổ Thần tộc.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng muốn đi một chuyến đến Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục.
Nếu Thái Cổ hoàng tộc muốn ra oai phủ đầu với Quân gia, vậy tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng muốn phải cho Thái Cổ hoàng tộc một chút kinh sợ.
Có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Sau một hồi chỉnh đốn, Quân Tiêu Dao lập tức dẫn theo nhóm người này đi đến nơi đóng quân của Cổ Thần tộc.
Hiện giờ Cổ Thần tộc sớm đã đánh túi bụi với đám Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và tội tộc.
Ban đầu bọn họ cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng cũng may, đội ngũ của Đại Dận hoàng triều kịp thời tới chi viện, bởi vậy mới có thể tiếp tục chịu đựng.
Nhưng mặc dù có Đại Dận hoàng triều chi viện, bọn họ muốn đánh thắng trận chiến này cũng là điều cực kỳ gian nan.
Bởi vì trừ Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc ra thì còn có tứ đại tội tộc đều hội tụ tại đây.
Lần lượt là Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc và Cửu U Minh Tước tộc.
Thực lực của tứ đại tội tộc này đều rất mạnh.
Cộng thêm Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc.
Cổ Thần tộc có thể chống đỡ đến bây giờ đã xem như kỳ tích.
Trên chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, dao động của các loại pháp lực làm chấn động cả vòm trời.
“Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều, các ngươi không chống chọi được bao lâu nữa đâu!” Một Thánh Nhân của Cổ Ma tộc đang cất tiếng cười lạnh.
“Không sai, các ngươi cũng nên bị huỷ diệt.” Thánh Nhân của Cổ Yêu tộc cũng lạnh lẽo nói.
“Cổ Thần tộc đã trấn áp tộc của ta nhiều năm như vậy, huyết cừu phải báo!” Thánh Nhân của Huyết Vũ tộc có một đôi cánh huyết sắc trên lưng, giọng nói mang theo lạnh lẽo cực độ.
Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đã phản loạn, hơn nữa tương trợ bọn họ phá phong ấn.
Bởi vậy, tứ đại tội tộc này trút hết toàn bộ oán niệm và thù hận xuống Cổ Thần tộc.
“Tội tộc chính là tội tộc, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu tội đồ, Cổ Thần tộc ta nguyện trung thành với chủ thượng Quân gia, dù có mất đầu, chảy hết nhiệt huyết, nhưng thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Một vị Thánh Nhân của Cổ Thần tộc rống lên, cho dù cả người tắm máu, nhưng vẫn chiến ý ngập trời.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giết!” Thánh Nhân của Cửu U Minh Tước tộc mang theo sát ý mà nói.
Đại Dận hoàng chủ tới gần một Thánh Nhân Cổ Thần tộc, truyền âm nói: “Yên tâm đi, trong mắt Thần Tử thì những tội tộc đó đều là gà vườn chó xóm.”
Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, Đại Dận hoàng chủ hoàn toàn không lo về những tội tộc đó, thậm chí đáy mắt còn mang theo một tia thương hại.
“Hy vọng Thần Tử có thể nhanh đến đây, chúng ta cũng chống đỡ không được bao lâu.” Vị Thánh Nhân Cổ Thần tộc này thở dài và nói.
Phía dưới, đám người Quân Dĩnh Nhi và Phương Hàn cũng đang chiến đấu.
Quân Dĩnh Nhi vừa chiến đấu, trong đầu lại vừa suy nghĩ về Quân Tiêu Dao, không biết khi nào hắn sẽ đến.
Hết chương 286.
Chương 287
Phương Hàn lại không có cảm xúc.
Từ sau khi Quân Tiêu Dao xuất hiện, số lần Quân Dĩnh Nhi nói chuyện với hắn ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đa số thời gian nàng ta đều là nán lại bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Điều này làm trong lòng Phương Hàn cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn ta cũng không có cách nào, Quân Tiêu Dao không phải tồn tại mà hắn ta có thể trêu chọc.
Tuy Phương Hàn lòng dạ hẹp hòi, chiếm hữu dục mạnh, nhưng cũng không ngốc.
Hắn ta vẫn rất rõ ai có thể chọc và ai không thể chọc.
Cả phụ thân của hắn là Đại Dận hoàng chủ cũng chỉ là tồn tại như phó thần ở trước mặt Quân Tiêu Dao.
Vậy hắn ta đã là cái gì?
Nhưng trong khoảng thời gian chiến đấu này, Phương Hàn dựa vào chuyện hiến tế tội tộc cho tế thần phù chiếu nên thực lực cũng liên tục dâng lên.
Nhưng hắn ta không biểu lộ ra mà chuẩn bị coi nó như một át chủ bài, tiện để giả heo ăn hổ.
Mà đúng lúc này, vòm trời có tiếng nổ vang rung chuyển.
Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc, Huyết Vũ tộc và Cửu U Minh Tước tộc đang vây công một vị Thánh Nhân của Cổ Thần tộc, chuẩn bị tiêu diệt người này trước.
Bàn về số lượng Thánh Nhân thì Cổ Thần tộc và Cổ Yêu tộc, cộng thêm tứ đại tội tộc đã vượt xa phía Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều.
Ngay vào lúc Thánh Nhân của Cổ Thần tộc sắp bị vây sát.
Một bóng người tóc dài bay loạn, ma ý kích động hùng hồn trực tiếp đánh tan không gian, tung một quyền oanh sát về hướng Thánh Nhân của Cổ Ma tộc.
Phụt!
Thân thể tan nát, thánh huyết bay tung tóe.
Chỉ một quyền, diệt thánh!
Một quyền bất thình lình này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mà càng làm người ta hoảng sợ là Thánh Nhân của Cổ Ma tộc lại bị một quyền này hạ gục chỉ trong nháy mắt!
Điều này quả thực khiến người ta không thể tin vào hai mắt của mình.
Đó đường đường là cường giả Thánh Nhân, cho dù là ở Tiên Vực thì cũng là tồn tại cao cao tại thượng.
Nhưng giờ phút này, ông ta lại bị hạ gục như một con kiến chỉ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này quá rung động, khiến cường giả tội tộc và cường giả Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc đều da đầu tê dại, cả người rét run, như rơi vào động băng.
“Thần Tử tới rồi!” Đại Dận hoàng chủ thấy thế thì cười lớn một tiếng.
Trên mặt chúng tộc nhân của Cổ Thần tộc cũng lộ ra biểu cảm vô cùng kích động.
Nếu nói độ trung thành của Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều đối với Quân gia là trăm phần trăm, vậy Cổ Thần tộc bọn họ chính là hai trăm phần trăm!
Còn về nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản.
Lúc trước Cổ Thần tộc luôn chịu áp bức của Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc.
Cuối cùng là Quân gia ra tay, giải cứu Cổ Thần tộc, thuận tiện thu cả ba tộc làm thế lực phụ thuộc.
Bởi vậy, Cổ Thần tộc cực kỳ cảm kích Quân gia, tất nhiên cũng càng trung thành.
Mà Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc vốn có thể thâu tóm Cổ Thần tộc, lại bị Quân gia cản trở, thậm chí ngược lại còn bị cưỡng ép thu làm người theo đuổi.
Tuy hai tộc ngoài mặt thần phục, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng có oán khí.
Tích lũy oán ý lâu dài, cộng thêm Thái Cổ Thần Sơn châm ngòi nên bọn chúng mới quyết tâm phản loạn.
Trên trời cao, đám người Quân Tiêu Dao đã đến.
Nhìn chiến trường tang hoang trước mắt, vẻ mặt Quân Tiêu Dao càng thêm lạnh nhạt.
“Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc, còn cả tứ đại tội tộc nữa, hôm nay không tộc nào có thể trốn thoát!”
Quân Tiêu Dao vừa thao túng Sa Đọa Thánh Thể, vừa đánh về hướng những Thánh Nhân còn lại của tội tộc.
Đồng thời hắn vung tay lên, sáu Liệt Tinh Thần Khôi xé rách hư không, bắn vụt ra ngoài.
Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên và vị mỹ phụ nhân Chuẩn Thánh kia cũng ra tay.
“Là người của Quân gia Tiên Vực tới!”
“Đáng chết, những con rối Thánh Nhân đó quá mạnh!”
“Còn có ma ảnh kia nữa, quá khủng bố, cho dù là Thánh Nhân cũng khó có thể ngăn cản một quyền của hắn!”
Cổ Thần tộc, Cổ Ma tộc và tội tộc đều phát ra những tiếng kinh hô và kêu thảm thiết.
Một khối Sa Đọa Thánh Thể đã đủ để đánh xuyên hàng rào Thánh Nhân của bọn chúng.
Càng đừng nói còn có sáu Liệt Tinh Thần Khôi ở bên phụ trợ, quả thực là vô địch.
Không có Thánh Nhân nào có thể ngăn cản sức mạnh khủng bố này.
Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao, không nghi ngờ là nhân tố khiến chiến cuộc hoàn toàn xoay chuyển.
Đồng thời bản thân Quân Tiêu Dao cũng ra tay.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt tới cực điểm, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, mục tiêu nhắm thẳng vào bóng người tuổi trẻ của Cổ Ma tộc.
Gã là thiên kiêu mạnh nhất của Cổ Ma tộc, Cổ Liệt.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đánh tới, trên mặt Cổ Liệt hiện ra chút hung hãn lạnh lẽo, mở miệng quát lên: “Ngươi là người nào của Quân gia!”
Quân Tiêu Dao không rên một tiếng, khóe miệng mang theo một tia đạm mạc.
Hắn quét một kiếm ra, kiếm quang mơ hồ mang theo thời gian chi khí, mênh mông cuồn cuộn thổi quét đến.
Thực lực của Quân Tiêu Dao gần như vô địch trong cùng thế hệ.
Hơn nữa còn có sự gia trì của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Người cùng thế hệ đối đầu với hắn thì chỉ có thể khuyên một câu...
Tự cầu nhiều phúc.
“Tìm đường chết!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao cả nói cũng lười trả lời, Cổ Liệt cảm thấy mình bị nhục nhã.
Gã bùng nổ toàn bộ ma khí, giống như một yêu ma cái thế.
Nhưng mà!
Sau khi kiếm quang của Quân Tiêu Dao đảo qua, hắn trực tiếp không quay đầu lại mà lao đến chỗ người tiếp theo.
Cả người Cổ Liệt như đọng lại trên không trung.
Sau đó, giữa ánh mắt kinh hãi khiếp đảm của một đám sinh linh tội tộc.
Thân thể Cổ Liệt giống như đá núi phong hoá, bị gió thổi tan đi từng chút từng chút một.
Cả người gã như cát trắng tung bay!
Điền này khiến mọi người sởn tóc gáy, thủ đoạn này không khỏi quá quỷ dị.
Làm sao bọn chúng biết được, đây là sức mạnh thời gian của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Nếu là một vị cường giả đứng đầu chân chính, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, một kiếm chém xuống đã có thể làm tất cả mọi thứ trong phạm vi vạn dặm đều hóa thành tro bụi trong dòng thời gian.
Hiện giờ hiển nhiên Quân Tiêu Dao còn chưa đạt tới trình độ đó.
Nhưng dùng để đối phó những người cấp bậc như Cổ Liệt thì cũng đủ rồi.
“Liệt Nhi!”
Một Thánh Nhân của Cổ Ma tộc hai mắt đỏ rực như máu, phát ra tiếng thét chói tai phẫn nộ.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã bị Sa Đọa Thánh Thể tung một quyền hạ gục trong nháy mắt.
Quân Tiêu Dao tiếp tục giết người tiếp theo.
Thiên kiêu trẻ tuổi của Cổ Yêu tộc cũng bị Quân Tiêu Dao tàn sát.
Sau đó là thiên kiêu của Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc, và Cửu U Minh Tước tộc.
Quân Tiêu Dao dùng thủ đoạn quả quyết, thực lực cường hãn khiến lòng người toàn trường đều nhấc lên sóng gió!
Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi còn tỏa tia sáng kỳ dị, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Hết chương 287.
Chương 288
Đây mới là anh hùng cái thế chân chính, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Phương Hàn thấy thế thì trong lòng lại cảm thấy vô lực.
Mặc dù hắn ta có tế thần phù chiếu trợ giúp, ẩn tàng rất nhiều thực lực.
Nhưng nếu hiện tại hắn ta và Quân Tiêu Dao một mình đối chiến, sợ rằng Phương Hàn cũng chưa có tự tin và gan dạ đó.
“Không hổ là Tiêu Dao ca ca, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, lại cố tình muốn dựa vào thực lực.” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly chớp động ánh sao nhỏ.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đang tùy ý tàn sát thiên kiêu trong tộc, những Thánh Nhân tội tộc đó đều tức giận đến trong lòng lấy máu.
Bọn họ muốn một tát chụp chết Quân Tiêu Dao, lại là bị Sa Đọa Thánh Thể và Liệt Tinh Thần Khôi ngăn cản, căn bản không ai đến gần được Quân Tiêu Dao.
Kế tiếp, trận chiến đấu này đã diễn biến thành một buổi tàn sát đơn phương.
Sa Đọa Thánh Thể tàn sát những Thánh Nhân đó.
Quân Tiêu Dao tàn sát những thiên kiêu tội tộc kia.
“Chạy mau, không ai chống đỡ được ma ảnh này đâu!”
“Thánh Nhân cũng không ngăn được một quyền của hắn, đây là quái vật gì thế này!”
“Ác ma, bạch y công tử kia là ác ma!”
“Quá thảm, một kiếm quét ngang xuống, diệt sát hàng trăm hàng ngàn tinh anh trẻ tuổi của tộc ta!”
Bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng gào thảm thiết.
Rốt cuộc Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và các tội tộc cũng dao động lòng tin, muốn lui lại.
Nhưng đơn giản như vậy sao?
Quân Tiêu Dao nói muốn tiêu diệt cả tộc, vậy thì phải diệt tộc.
Cho dù là hai đại tộc phản bội hay là tứ đại tội tộc, đều phải chết sạch!
“Cổ Thần tộc, Đại Dận hoàng triều nghe lệnh, không giữ lại tên nào trong hai đại tộc phản bội và tứ đại tội tộc!”
Quân Tiêu Dao cầm kiếm trong tay, đứng sừng sững trên cửu tiêu, như Bạch Y Thần Vương cất tiếng nói lạnh nhạt sát phạt.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Thần Tử!”
Bốn phương tám hướng vang lên những giọng nói mênh mông cuồn cuộn.
Rốt cuộc đợt phản công cũng bắt đầu rồi!
Trận đuổi giết này kéo dài chừng ba ngày ba đêm.
Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc, Cửu U Minh Tước tộc.
Cả sáu đại chủng tộc đều bị giết không còn lại một người.
Thi thể trải rộng mặt đất, máu tụ thành con sông, uốn lượn trào dâng!
Có thể nói trận đại chiến này làm chấn động toàn bộ Vạn Tượng đại lục!
Nhìn mặt đất hoang tàn trước mắt, Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên cửu tiêu cũng phải cảm thán.
Chỉ mới là trận chiến tranh cấp bậc này mà đã tạo thành thương vong và phá hư khổng lồ như thế.
Nếu là bất hủ chiến giữa các thế lực bất hủ thì sẽ là cảnh tượng tráng lệ mà lừng lẫy đến thế nào?
Hiện tại Quân Tiêu Dao xem như đã rõ vì sao Quân gia cường thế như vậy mà lại không muốn tùy tiện gây nên bất hủ chiến.
Bởi vì bất hủ chiến liên lụy quá nhiều thứ, cũng quá rộng.
So sánh với bất hủ chiến, cuộc chiến diệt tộc trước mắt chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại có một dự cảm.
Trong đại tranh chi thế quần hùng cùng nổi lên này, chỉ sợ bất hủ chiến cũng có khả năng bùng nổ.
Mà bất hủ chiến có khả năng bùng nổ nhất chính là đại chiến giữa Quân gia và Thái Cổ hoàng tộc.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất còn có một việc chưa giải quyết.” Quân Tiêu Dao nghĩ đến đây thì lẩm bẩm nói.
Hắn còn phải đi đến một chỗ.
Là Thái Cổ Thần Sơn!
Trước đó Thái Cổ Thần Sơn của Thiên Huyền đại lục cũng từng gây lên náo động.
Cuối cùng bị Quân Tiêu Dao một tay trấn áp.
Nhưng lần này, đối tượng mà Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc hợp tác là Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục, không có quan hệ quá lớn với Thiên Huyền đại lục.
Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực là thông qua Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục để liên hệ với hai đại tộc phản bội.
Nếu Thái Cổ hoàng tộc khiêu khích Quân gia trước, vậy Quân Tiêu Dao cũng không có lý do gì lùi bước.
Hắn chính là bề ngoài của Quân gia.
Hiện tại Quân Tiêu Dao không ra tay thì ai sẽ ra tay?
“Uy nghiêm của Quân gia không được phép xâm phạm, Thái Cổ hoàng tộc, ngươi muốn khiêu khích thì bản Thần Tử sẽ tặng cho ngươi một phần lễ vật càng lớn!”
Tuấn nhan của Quân Tiêu Dao thật lãnh khốc.
Lúc này, tộc trưởng của Cổ Thần tộc tiến lên, trên mặt mang đầy kích động, quỳ một gối xuống và nói với Quân Tiêu Dao: “Tại hạ là tộc trưởng của Cổ Thần tộc, ra mắt Thần Tử đại nhân!”
“Đứng lên đi, các ngươi vất vả.” Biểu cảm lãnh khốc trên mặt Quân Tiêu Dao chuyển thành nụ cười ôn hòa.
Hắn cũng rất có hảo cảm đối với Cổ Thần tộc trung thành và tận tâm.
“Trước kia là chủ thượng Quân gia đã cứu Cổ Thần tộc chúng ta, không có chủ thượng Quân gia thì không có Cổ Thần tộc của hiện tại, chúng ta chỉ làm việc theo bổn phận mà thôi.” Tộc trưởng của Cổ Thần tộc trả lời.
“Ừm, hiện giờ thập đại tội tộc ở hạ giới đều đã bị huỷ diệt, nếu các ngươi muốn thì cũng có thể trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao nói.
Nghe được lời này, tộc trưởng của Cổ Thần tộc càng kích động, sắc mặt đều đỏ lên.
“Đa tạ Thần Tử đại nhân!” Tất cả mọi người trong Cổ Thần tộc đều cùng hạ bái.
Đám người Đại Dận hoàng chủ nhìn mà hâm mộ không thôi.
“Còn có các ngươi, muốn trở về Tiên Vực cũng được, nhưng phải để lưu lại một phần sức mạnh để khống chế đại lục.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng, đa tạ Thần Tử!” Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng vui mừng khôn xiết.
Tuy ở hạ giới bọn họ là tồn tại long đầu.
Nhưng nếu có khả năng thì họ cũng muốn trở về Tiên Vực.
Dù là hoàn cảnh tu luyện hay là trình tự sinh mệnh thì Tiên Vực đều cao hơn hạ giới quá nhiều.
Nơi đó mới là sân khấu của cường giả!
Phong ba của thập đại tội tộc đã được hoàn toàn bình định như vậy.
Quân Tiêu Dao cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc công đạo.
“Công tử, kế tiếp nên an bài thế nào?” Nghệ Vũ bên cạnh dò hỏi.
“Đi đến Thái Cổ Thần Sơn.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Lời này khiến tộc trưởng của Cổ Thần tộc hơi thay đổi sắc mặt.
Thái Cổ Thần Sơn chính là cấm địa của đại lục, trước đó nước giếng không phạm nước sông, không có bất cứ giao lưu gì với Cổ Thần tộc bọn họ.
Mà lần này, hình như vụ náo động về đại tộc phản bội, tội tộc phá phong ấn cũng có sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn âm thầm nhúng tay.
Nhưng mặt ngoài cũng không có sinh linh Thái Cổ Thần Sơn nào ra tay với Cổ Thần tộc.
Có thể nói mặt ngoài bọn họ là đứng ngoài cuộc.
“Thần Tử, chúng ta đi với ngài.” Tộc trưởng của Cổ Thần tộc và đám người Đại Dận hoàng chủ đều mở miệng nói.
Thái Cổ Thần Sơn vẫn có tính nguy hiểm nhất định.
“Không cần, các ngươi nghỉ ngơi chỉnh đốn đi, cũng xử lý việc vặt ở đây một chút, đích thân bản Thần Tử đi đến Thái Cổ Thần Sơn là được.” Quân Tiêu Dao đạm nhiên nói.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chung quanh đều im ắng cả đi.
Hết chương 288.
Chương 289
Quân Tiêu Dao muốn một mình đó san bằng Thái Cổ Thần Sơn.
Nhưng nghĩ đến thực lực khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, mọi người đều cảm thấy nói không chừng thật sự có khả năng này.
Sau đó, Quân Tiêu Dao nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày ở Cổ Thần tộc.
Hắn cũng để Chí Tôn Cốt của mình hấp thu khối niết bàn Tiên Thiên Linh Cốt kia của Tần Hạo.
Sau khi hấp thu, Quân Tiêu Dao cảm thấy hẳn hình thái hoàn chỉnh của Luân Hồi Niết Quang cũng sắp xuất hiện.
Chỉ cần một cơ hội nữa mà thôi.
Đến lúc đó, hiển nhiên hình thái hoàn chỉnh của Luân Hồi Niết Quang sẽ càng mạnh hơn Thượng Thương Chi Thủ.
Hai ngày trôi qua, Quân Tiêu Dao cũng xuất phát, chuẩn bị đi đến Thái Cổ Thần Sơn.
Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh đều đi theo bên cạnh hắn.
Tất nhiên đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên cũng muốn theo sát.
Còn có Khương Lạc Ly mãnh liệt yêu cầu đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Trong khoảng thời gian ở hạ giới này, nàng không muốn tách ra khỏi Quân Tiêu Dao cho dù chỉ một giây.
Đương nhiên, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Khương Lạc Ly cảm nhận được nguy cơ.
Quân Tiêu Dao mới hạ giới không bao lâu mà bên cạnh đã có thêm ba nữ tử là Tô Tử Quỳnh, Yến Thanh Ảnh, Quân Dĩnh Nhi.
Thật ra còn có Nạp Lan Nhược Hi không theo tới, cho nên Khương Lạc Ly không biết.
Giờ phút này, nàng giống như một con gà mái nhỏ bảo vệ thức ăn, muốn canh giữ chặt chẽ bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn bọn họ cùng đi.
...
Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục nằm ở chốn cực Tây.
Phóng mắt nhìn lại, núi non màu đen giống như khung xương phồng lên của cự thú viễn cổ, tràn ngập cảm giác hoang mãng.
Khắp núi non không chỉ có một tòa Thái Cổ Thần Sơn.
Trên các Thái Cổ Thần Sơn khác nhau sẽ có những loại sinh linh khác nhau sinh sống.
Mà giờ phút này, trong hư không Thái Cổ Thần Sơn có thần niệm đang giao lưu.
“Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đã hoàn toàn bị huỷ diệt.”
“Còn có các cổ tộc Cửu U Minh Tước tộc cũng đã bị huỷ diệt.”
“Huỷ diệt thì thôi, dù sao bọn chúng cũng chỉ là quân cờ trong tay hoàng tộc mà thôi.”
“Ngươi nói thử xem Thần Tử Quân Gia kia có đánh lên Thái Cổ Thần Sơn chúng ta hay không?”
“Ngưoi suy nghĩ nhiều rồi, sau lưng chúng ta chính là Thái Cổ hoàng tộc, dù sao Thần Tử Quân Gia còn chưa trưởng thành, hắn dám đến sao?”
“Đúng vậy, Thần Tử Quân Gia kia chỉ là lão hổ mới sinh, nanh vuốt còn chưa mọc dài, hắn không có lá gan đó đâu.”
“Cũng đúng, ha ha, là ta nghĩ nhiều.”
Trong hư không truyền đến tiếng cười khẽ, có vẻ rất đạm nhiên, còn loáng thoáng mang theo chút khinh thường nhàn nhạt.
Nhưng không bao lâu sau.
Trong không trung bên ngoài Thần Sơn, đám người Quân Tiêu Dao đã đến.
Nhìn một mảnh Thái Cổ Thần Sơn tràn ngập cảm giác hoang dã này, Sắc mặt Quân Tiêu Dao đạm mạc đến cực điểm.
“Thần Tử, muốn chúng ta xung phong thăm dò trước một chút không?” Đông Huyền lão tổ hỏi.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao có Sa Đọa Thánh Thể, cho nên muốn xung phong trước để thăm dò rốt cuộc Thái Cổ Thần Sơn này sâu cạn ra sao.
“A, không cần thiết, chỉ là một Thần Sơn của hạ giới mà thôi.” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất đạm mạc.
Nếu đối phó với một Thái Cổ Thần Sơn ở hạ giới mà cũng phải kiêng kỵ này kiêng kỵ kia, vậy hắn cũng đừng làm Thần Tử Quân Gia cái gì nữa.
Điều Quân Tiêu Dao muốn, chính là thống khoái quét ngang tất cả!
“Hả? Các ngươi là người phương nào, sao cả gan dám xông vào cấm địa Thần Sơn!”
Trong Thần Sơn, một ít sinh linh nhìn thấy đám người Quân Tiêu Dao thì đi ra kiêu căng ngạo mạn hỏi.
Sinh linh Thái Cổ Thần Sơn bọn chúng đã quen thói kiêu ngạo, ở hạ giới gần như không ai dám trêu chọc chúng, bởi vậy dưỡng thành tính nết kiêu căng ương ngạnh.
“Quân gia, tiến đến đòi nợ!”
Quân Tiêu Dao giáng thẳng một chưởng xuống, chưởng ấn kim sắc giống như một góc vòm trời sụp đổ, hung hăng trấn áp xuống!
Ầm ầm ầm!
Một mảnh núi non đã bị đập sụp, mặt đất lõm xuống!
Mấy trăm sinh linh Thái Cổ Thần Sơn còn không kịp phát ra tiếng thét chói tai thì đã bị nghiền thành thịt nát.
Mà những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn còn lại đều mở to hai mắt như nhìn thấy quỷ.
Ở hạ giới này lại có người dám giết sinh linh Thái Cổ Thần Sơn ngay trước mặt Thái Cổ Thần Sơn bọn họ?
Nhưng một ít sinh linh Thần Sơn cũng nghe thấy được lời Quân Tiêu Dao nói.
Quân gia, tiến đến đòi nợ.
“Quân gia, bọn họ là người của Quân gia trên Tiên Vực!” Một sinh linh Thần Sơn phát ra tiếng thét chói tai, trên mặt lộ ra kiêng kỵ cực độ.
“Các ngươi có ý gì, tùy ý tàn sát sinh linh Thần Sơn ta, chẳng lẽ không sợ chọc giận tồn tại cấm kỵ của Thần Sơn sao!” Một sinh linh Thần Sơn miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu mà nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười.
Chỉ là ý cười này có hơi lạnh lẽo.
“Xin lỗi, hôm nay bản Thần Tử đến là muốn tiêu diệt Thái Cổ Thần Sơn này!”
Lời nói của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, nhưng trong đó lại mang theo ý sát phạt khiến cho cả thiên địa biến sắc.
Tầng mây phía chân trời cũng bị nhiễm một màu đỏ như máu chẳng lành, giống như sát ý của Quân Tiêu Dao có thể dẫn động thiên địa cộng minh.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì, muốn tiêu diệt Thái Cổ Thần Sơn ta?”
Một đám sinh linh Thần Sơn đều kinh ngạc, dường như thạch hóa cứng lại tại chỗ.
Ở hạ giới, Thái Cổ Thần Sơn chính là tồn tại cấm kỵ, vẫn luôn ở trên đỉnh cao.
Chỉ có bọn họ huỷ diệt thế lực khác, chưa bao giờ có người hoặc là thế lực nào có thể uy hiếp được bọn chúng.
Cũng bởi vì quen sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng quá lâu, cho nên nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao thì thậm chí bọn chúng nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Một lát sau mới có sinh linh Thần Sơn phục hồi tinh thần, nhịn không được kêu lên sợ hãi một tiếng: “Ngươi điên rồi sao, Thái Cổ Thần Sơn ta há là tồn tại mà ngươi nói muốn diệt là diệt!”
Quân gia mạnh thật, nhưng hiện tại là đang ở hạ giới.
Hơn nữa tuy bên cạnh Quân Tiêu Dao có Thánh Nhân tồn tại.
Nhưng Thái Cổ Thần Sơn bọn họ cũng có không ít Thánh Nhân.
Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào phần lực lượng này mà muốn huỷ diệt Thái Cổ Thần Sơn, không khỏi suy nghĩ viển vông quá mức.
“Chỉ cần bản Thần Tử muốn, đừng nói chỉ là một Thái Cổ Thần Sơn, cho dù là một giới cũng có thể huỷ diệt!” Sắc mặt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm.
Hắn lại giơ tay ấn xuống, sinh linh Thần Sơn vừa lên tiếng và cả một đám sinh linh chung quanh đều trực tiếp bị nghiền thành thịt nát.
“Làm càn!” Sâu trong Thần Sơn có tiếng quát chói tai già nua vang lên.
Một khí tức Thánh Cảnh khủng bố bùng nổ.
Hết chương 289.
Chương 290
Đi kèm với khí tức bùng nổ, còn là xích viêm ngập trời.
Ngọn lửa hừng hực hình thành một cây hỏa trụ rồi phóng lên cao.
Một lão giả khoác trường bào lửa, bước chậm mà ra, nơi lão đi qua thì hư không nhóm lửa, nhiệt độ trong thiên địa cũng nhanh chóng tăng lên!
“Là tồn tại cấm kỵ của Liệt Diễm Thần Sơn, Liệt Diễm Thánh Nhân!”
Khi nhìn thấy lão giả xích bào này hiện thân, sinh linh Thần Sơn chung quanh bùng nổ tiếng kinh hô, thần sắc còn mang theo kinh hỉ cực độ.
Bản thể của Liệt Diễm Thánh Nhân là một con hồng hạc, cũng là tồn tại cấm kỵ trầm miên trong Liệt Diễm Thần Sơn.
Lão bị động tĩnh của đám người Quân Tiêu Dao làm bừng tỉnh, cho nên lập tức đứng dậy.
“Tiểu bối vô tri, Thái Cổ Thần Sơn há là nơi các ngươi có thể xông loạn!” Liệt Diễm Thánh Nhân lạnh lùng nói.
Sở dĩ lão không lập tức ra tay, là bởi vì nhìn thấy đám người Đông Huyền lão tổ.
Đương nhiên, Liệt Diễm Thánh Nhân cũng hoàn toàn không sợ, bởi vì toàn bộ Thái Cổ Thần Sơn không chỉ có một sinh linh là lão.
“Hồng hạc, không tồi.” Quân Tiêu Dao thấy thế thì khẽ gật đầu.
Khương Lạc Ly bên cạnh lại chớp đôi mắt to và nói: “Tiêu Dao ca ca, ý của ngươi là chúng ta có chim nướng để ăn sao?”
“Không sai.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ồ à, Lạc Ly muốn ăn cánh nướng, chân gà và cổ gà nướng...” Khương Lạc Ly vỗ tay cười duyên, sau đó bắt đầu đếm đầu ngón tay, nói những bộ phận mà nàng muốn ăn.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, vẻ mặt tất cả sinh linh Thần Sơn ở đây đều đọng lại, đôi mắt trừng lớn, như nhìn thấy quỷ.
Bọn người này dám coi Liệt Diễm Thánh Nhân là nguyên liệu nấu ăn?
“Các ngươi quá làm càn!”
Tốt xấu gì Liệt Diễm Thánh Nhân cũng là một cường giả Thánh Nhân, không cần mặt mũi hay sao?
Mới thức tỉnh từ trầm miên thì đã bị người ta coi như nguyên liệu nấu ăn, đổi lại là ai cũng chịu không nổi.
Huống chi, tính nết của Liệt Diễm Thánh Nhân cũng giống như bản thể của lão, đều cực kỳ nóng nảy.
Lão lập tức nhịn không được muốn ra tay.
Cảnh giới của lão chính là Thánh Nhân hậu kỳ, càng mạnh hơn Thánh Nhân bình thường, bởi vậy có tự tin ra tay.
Vô dụng mấy thì cho dù bên cạnh Quân Tiêu Dao có hai cường giả Thánh Nhân thì lão cũng tin tưởng mình có thể yên lành rút lui.
Nhìn thấy Liệt Diễm Thánh Nhân mơ hồ mang theo xích viêm ngập trời đang đánh tới.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, trực tiếp tung ra Sa Đọa Thánh Thể.
Hắn muốn dứt khoát lưu loát mà giải quyết cuộc chiến này!
Sa Đọa Thánh Thể xé rách hư không mà hiện ra, tóc dài bay loạn, toàn bộ khí tức như uyên như ma.
Một quyền đấm ra, đánh rách tan tác cả hư không, quyền quang mơ hồ mang theo khí thế vô tận, lao về hướng Liệt Diễm Thánh Nhân.
Nhìn thấy Sa Đọa Thánh Thể đột nhiên xuất hiện này, đầu óc Liệt Diễm Thánh Nhân hơi đơ ra một chút.
Sau khi cảm nhận được quyền quang khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, Liệt Diễm Thánh Nhân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng tung ra chí bảo của mình.
Đó là một bảo phiến dùng ngọn lửa thần vũ bản mạng tế luyện mà thành.
Bảo phiến đỏ đậm quạt một cái thì xích viêm ngập trời thổi quét ra, nơi chúng đi qua, mặt đất hóa thành đất khô cằn, cả hư không cũng như bị thiêu sụp.
“Chết đi!”
Liệt Diễm Thánh Nhân hết sức tin tưởng chí bảo bản mạng này của mình.
Xích viêm cũng bao phủ Sa Đọa Thánh Thể.
Ngay vào lúc ý cười sắp khuếch tán trên khóe miệng Liệt Diễm Thánh Nhân.
Oanh!
Màn che lửa bị xé rách, Sa Đọa Thánh Thể lao vút ra từ trong đó.
Đừng nói là thân thể gã, mà ngay cả tóc của gã cũng không bị đốt cháy lấy một sợi.
“Sao có thể?” Liệt Diễm Thánh Nhân khó có thể tin, phát ra tiếng gào hoảng sợ.
Đó là chí bảo lão dùng thần vũ bản mạng của mình tế luyện ra, lão từng lấy nó diệt sát không chỉ một cường giả Thánh Nhân tiền kỳ, trung kỳ.
Nhưng ngọn lửa này lại không tổn thương được Sa Đọa Thánh Thể mảy may nào.
Hai mắt Sa Đọa Thánh Thể tràn ngập ý cuồng loạn, tung một quyền đấm vào Liệt Diễm Thánh Nhân.
Phanh!
Ngực của Liệt Diễm Thánh Nhân bị xỏ xuyên qua, cả nguyên thần Thần Cung cũng bị chấn vỡ.
Sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn, cường giả Thánh Nhân hậu kỳ, bị Sa Đọa Thánh Thể dùng một quyền hạ gục trong nháy mắt!
Tĩnh mịch!
Sắc mặt tất cả sinh linh Thần Sơn chung quanh đều trắng bệch như tờ giấy, nhìn một màn trước mắt này, chúng cảm thấy quá không chân thật.
Đó chính là sinh linh cấm kỵ của Thần Sơn!
Là tồn tại khủng bố mà dù là Thánh Nhân cũng không dám đối đầu.
Nhưng hiện tại, lão lại bị hạ gục trong nháy mắt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó nhất định cho rằng đây là một trò cười thiên đại.
Nhưng hiện tại, bọn chúng chính mắt chứng kiến sinh linh này ngã xuống, hoàn toàn cười không nổi nữa.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay vào lúc Liệt Diễm Thánh Nhân ngã xuống, từng khí tức Thánh Cảnh bùng nổ trong Thái Cổ Thần Sơn.
Là những sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn đang tức giận.
Bọn chúng vốn cũng muốn Liệt Diễm Thánh Nhân đi thăm dò thực lực của đối thủ sâu cạn ra sao.
Ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
Cường hãn như Liệt Diễm Thánh Nhân mà lại bị một chiêu giết chết.
“Thần Tử Quân Gia, ngươi quá lớn mật!”
Trên một Thái Cổ Thần, có khí tức Canh Kim bùng nổ, cứ như vẽ ra ngàn vạn thanh lợi kiếm.
Một con hổ dữ bên sườn có hai cánh kim sắc đang bay lên trời, răng nhọn trong miệng như chủy thủ sắc bén lạnh căm căm.
“Là sinh linh cấm kỵ của Thiên Hổ Thần Sơn, Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ!” Trong mắt một ít sinh linh Thần Sơn lại lộ ra tia hy vọng.
Đây là một tồn tại thực lực rất mạnh, hơn nữa còn khống chế sức mạnh Canh Kim, có uy năng sát phạt cực đỉnh!
Bên kia, mặt đất đang rung động, trong một Thái Cổ Thần Sơn cũng có một con cự tượng xuất hiện, cả người trải rộng long lân.
“Là Bạch Ngọc Long Tượng của Bạch Ngọc Thần Sơn!” Sinh linh Thần Sơn lại hoan hô.
Đây lại là một tồn tại cường đại, dậm chân một cái có thể đánh nát cả mặt đất vạn dặm, chính là biểu tượng cao nhất của sức mạnh.
Một rồi lại một sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn xuất hiện.
Cuối cùng số lượng đạt tới chừng hơn mười tên.
Đây là nội tình của Thái Cổ Thần Sơn ở hạ giới!
Cho dù là hai người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên nhìn thấy đội hình như vậy thì cũng phải nhíu mày.
Cho dù cộng thêm Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều, muốn đẩy ngang sức mạnh này thì cũng rất khó, phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Quân Tiêu Dao luôn bình đạm như nước.
“Vừa vặn, cùng xuất hiện đi, cũng đỡ phải đi tìm từng tên một.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng cười nói.
Hết chương 290.
“Người ta thật vất vả mới hạ giới tới gặp Tiêu Dao ca ca, còn bị cầm tù, vậy mà không thể muốn thêm một cái ôm hay sao?”
Khương Lạc Ly thi triển thuật giả vờ đáng yêu, nâng khuôn mặt nhỏ trong trẻo lên, mắt to ngập nước, cứ như có thể nói ra những lời nhu nhược đáng thương.
Trên trán Quân Tiêu Dao có hắc tuyến hiện lên.
Lực sát thương bán manh này rất mạnh, đáng tiếc Quân Tiêu Dao không để mình bị dắt mũi dẫn lòng vòng.
Hắn cũng không phải thuật sĩ luyện đồng.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không có phản ứng gì, Khương Hư Linh bên cạnh cũng có chút líu lưỡi.
Khương Lạc Ly mà bắt đầu làm nũng thì toàn bộ Khương gia đều hận không thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Kết quả vị muội phu tương lai này lại không có chút cảm giác nào.
Thật sự không có tình cảm sao?
“Đi xuống.” Quân Tiêu Dao thở dài.
“Ừm...” Khương Lạc Ly nhìn thấy thuật bán manh của mình vô dụng thì vẫn ngoan ngoãn mà buông tay thả chân.
Có đôi khi Khương Lạc Ly thích làm nũng, nhưng tuyệt đối sẽ không vô cớ gây rối.
Nhưng nàng nghĩ đến còn có thể ở chung một thời gian với Quân Tiêu Dao ở hạ giới, cô nàng Khương Lạc Ly này lại bắt đầu cười hắc hắc ngây ngô một mình.
“Nha đầu thô lỗ này...” Quân Tiêu Dao hoàn toàn câm nín.
Khương Lạc Ly cổ linh tinh quái, nhưng thật ra cũng rất thông minh, chỉ là vừa đối mặt với Quân Tiêu Dao thì giống như mất trí, trở nên ngây ngốc, cộc lốc.
Có lẽ đây chính là nữ nhân không đầu óc trong lúc luyến ái.
“Đa tạ muội phu ra tay tương trợ, Hư Linh vô cùng cảm kích.” Khương Hư Linh vội vàng tiến lên, cung kính chắp tay.
Nghe xưng hô này, Quân Tiêu Dao im lặng.
Khương Lạc Ly lại có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười nói: “Biểu ca, người ta và Tiêu Dao ca ca còn chưa nhanh như vậy mà...”
Quân Tiêu Dao muốn đổ mồ hôi hột, cô nàng này cảm thấy thật sự ăn chắc hắn rồi sao?
“Lâu như vậy mà cũng không thấy cao lớn lên được chút nào.”
Nhìn chiều cao nhỏ xinh trước sau như một và trước ngực thiếu điện nước của Khương Lạc Ly, thậm chí Quân Tiêu Dao có lúc còn hoài nghi, có phải Khương Lạc Ly cũng giống như Thập Lục Tổ của Quân gia, ăn Trường Sinh Đạo Quả linh tinh gì đó nên vĩnh viễn không lớn lên được không.
“Tiêu Dao ca ca lại nói người ta lùn!”
Khương Lạc Ly nghe thấy lời này thì chu miệng lên, phồng đôi má hương lên.
“Thiên vương cái địa hổ, Lạc Ly một mét năm.”
“Bảo Tháp Trấn Hà Yêu, Lạc Ly không cao lên được.” Quân Tiêu Dao nói đúng sự thật.
Trước kia Khương Lạc Ly còn cao tới ngực hắn.
Hiện tại phỏng chừng chỉ có thể đến trên eo hắn.
Là dạng mà lúc dùng miệng mút cũng không cần quỳ xuống ấy.
Hơn nữa nếu thật sự làm mấy chuyện để nối dõi tông đường thì không phải một bước đến dạ dày, mà là chỉa thẳng tới miệng.
“Người ta cũng dậy thì không kém!” Khương Lạc Ly chống cái eo thon lên, liều mạng mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Nhưng mà... ưỡn không ra cái gì cả.
“Được rồi.” Quân Tiêu Dao lắc lắc đầu.
Hắn cũng không rảnh thảo luận vấn đề sinh lý dậy thì với nha đầu thô lỗ này, ngược lại nhìn về phía Khương Hư Linh và nói: “Ta cũng không phản đối ngươi làm những chuyện diệt tông diệt tộc đó, chỉ là cẩn thận lật thuyền trong mương, ta cũng không có khả năng che chở các ngươi vào mọi thời khắc.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Khương Hư Linh liên tục gật đầu.
Đúng vậy.
Lần này nếu không có Quân Tiêu Dao trợ giúp thì chỉ sợ gã và Khương Lạc Ly đều có nguy hiểm.
“Đa tạ muội phu.” Khương Hư Linh cảm kích nói.
“Có thể đổi xưng hô không?” Quân Tiêu Dao đau đầu.
“Đa tạ thiếu chủ!” Khương Hư Linh nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Lấy tầm quan trọng của hắn đối với Khương gia thì gọi một tiếng thiếu chủ cũng không có gì xấu.
Sau khi giải quyết chuyện này, Quân Tiêu Dao cũng không lơi lỏng.
Hắn còn phải đi giải quyết chuyện về Cổ Thần tộc.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng muốn đi một chuyến đến Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục.
Nếu Thái Cổ hoàng tộc muốn ra oai phủ đầu với Quân gia, vậy tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng muốn phải cho Thái Cổ hoàng tộc một chút kinh sợ.
Có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Sau một hồi chỉnh đốn, Quân Tiêu Dao lập tức dẫn theo nhóm người này đi đến nơi đóng quân của Cổ Thần tộc.
Hiện giờ Cổ Thần tộc sớm đã đánh túi bụi với đám Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và tội tộc.
Ban đầu bọn họ cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng cũng may, đội ngũ của Đại Dận hoàng triều kịp thời tới chi viện, bởi vậy mới có thể tiếp tục chịu đựng.
Nhưng mặc dù có Đại Dận hoàng triều chi viện, bọn họ muốn đánh thắng trận chiến này cũng là điều cực kỳ gian nan.
Bởi vì trừ Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc ra thì còn có tứ đại tội tộc đều hội tụ tại đây.
Lần lượt là Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc và Cửu U Minh Tước tộc.
Thực lực của tứ đại tội tộc này đều rất mạnh.
Cộng thêm Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc.
Cổ Thần tộc có thể chống đỡ đến bây giờ đã xem như kỳ tích.
Trên chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, dao động của các loại pháp lực làm chấn động cả vòm trời.
“Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều, các ngươi không chống chọi được bao lâu nữa đâu!” Một Thánh Nhân của Cổ Ma tộc đang cất tiếng cười lạnh.
“Không sai, các ngươi cũng nên bị huỷ diệt.” Thánh Nhân của Cổ Yêu tộc cũng lạnh lẽo nói.
“Cổ Thần tộc đã trấn áp tộc của ta nhiều năm như vậy, huyết cừu phải báo!” Thánh Nhân của Huyết Vũ tộc có một đôi cánh huyết sắc trên lưng, giọng nói mang theo lạnh lẽo cực độ.
Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đã phản loạn, hơn nữa tương trợ bọn họ phá phong ấn.
Bởi vậy, tứ đại tội tộc này trút hết toàn bộ oán niệm và thù hận xuống Cổ Thần tộc.
“Tội tộc chính là tội tộc, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu tội đồ, Cổ Thần tộc ta nguyện trung thành với chủ thượng Quân gia, dù có mất đầu, chảy hết nhiệt huyết, nhưng thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Một vị Thánh Nhân của Cổ Thần tộc rống lên, cho dù cả người tắm máu, nhưng vẫn chiến ý ngập trời.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giết!” Thánh Nhân của Cửu U Minh Tước tộc mang theo sát ý mà nói.
Đại Dận hoàng chủ tới gần một Thánh Nhân Cổ Thần tộc, truyền âm nói: “Yên tâm đi, trong mắt Thần Tử thì những tội tộc đó đều là gà vườn chó xóm.”
Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, Đại Dận hoàng chủ hoàn toàn không lo về những tội tộc đó, thậm chí đáy mắt còn mang theo một tia thương hại.
“Hy vọng Thần Tử có thể nhanh đến đây, chúng ta cũng chống đỡ không được bao lâu.” Vị Thánh Nhân Cổ Thần tộc này thở dài và nói.
Phía dưới, đám người Quân Dĩnh Nhi và Phương Hàn cũng đang chiến đấu.
Quân Dĩnh Nhi vừa chiến đấu, trong đầu lại vừa suy nghĩ về Quân Tiêu Dao, không biết khi nào hắn sẽ đến.
Hết chương 286.
Chương 287
Phương Hàn lại không có cảm xúc.
Từ sau khi Quân Tiêu Dao xuất hiện, số lần Quân Dĩnh Nhi nói chuyện với hắn ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đa số thời gian nàng ta đều là nán lại bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Điều này làm trong lòng Phương Hàn cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn ta cũng không có cách nào, Quân Tiêu Dao không phải tồn tại mà hắn ta có thể trêu chọc.
Tuy Phương Hàn lòng dạ hẹp hòi, chiếm hữu dục mạnh, nhưng cũng không ngốc.
Hắn ta vẫn rất rõ ai có thể chọc và ai không thể chọc.
Cả phụ thân của hắn là Đại Dận hoàng chủ cũng chỉ là tồn tại như phó thần ở trước mặt Quân Tiêu Dao.
Vậy hắn ta đã là cái gì?
Nhưng trong khoảng thời gian chiến đấu này, Phương Hàn dựa vào chuyện hiến tế tội tộc cho tế thần phù chiếu nên thực lực cũng liên tục dâng lên.
Nhưng hắn ta không biểu lộ ra mà chuẩn bị coi nó như một át chủ bài, tiện để giả heo ăn hổ.
Mà đúng lúc này, vòm trời có tiếng nổ vang rung chuyển.
Thánh Nhân của Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc, Huyết Vũ tộc và Cửu U Minh Tước tộc đang vây công một vị Thánh Nhân của Cổ Thần tộc, chuẩn bị tiêu diệt người này trước.
Bàn về số lượng Thánh Nhân thì Cổ Thần tộc và Cổ Yêu tộc, cộng thêm tứ đại tội tộc đã vượt xa phía Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều.
Ngay vào lúc Thánh Nhân của Cổ Thần tộc sắp bị vây sát.
Một bóng người tóc dài bay loạn, ma ý kích động hùng hồn trực tiếp đánh tan không gian, tung một quyền oanh sát về hướng Thánh Nhân của Cổ Ma tộc.
Phụt!
Thân thể tan nát, thánh huyết bay tung tóe.
Chỉ một quyền, diệt thánh!
Một quyền bất thình lình này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mà càng làm người ta hoảng sợ là Thánh Nhân của Cổ Ma tộc lại bị một quyền này hạ gục chỉ trong nháy mắt!
Điều này quả thực khiến người ta không thể tin vào hai mắt của mình.
Đó đường đường là cường giả Thánh Nhân, cho dù là ở Tiên Vực thì cũng là tồn tại cao cao tại thượng.
Nhưng giờ phút này, ông ta lại bị hạ gục như một con kiến chỉ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này quá rung động, khiến cường giả tội tộc và cường giả Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc đều da đầu tê dại, cả người rét run, như rơi vào động băng.
“Thần Tử tới rồi!” Đại Dận hoàng chủ thấy thế thì cười lớn một tiếng.
Trên mặt chúng tộc nhân của Cổ Thần tộc cũng lộ ra biểu cảm vô cùng kích động.
Nếu nói độ trung thành của Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều đối với Quân gia là trăm phần trăm, vậy Cổ Thần tộc bọn họ chính là hai trăm phần trăm!
Còn về nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản.
Lúc trước Cổ Thần tộc luôn chịu áp bức của Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc.
Cuối cùng là Quân gia ra tay, giải cứu Cổ Thần tộc, thuận tiện thu cả ba tộc làm thế lực phụ thuộc.
Bởi vậy, Cổ Thần tộc cực kỳ cảm kích Quân gia, tất nhiên cũng càng trung thành.
Mà Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc vốn có thể thâu tóm Cổ Thần tộc, lại bị Quân gia cản trở, thậm chí ngược lại còn bị cưỡng ép thu làm người theo đuổi.
Tuy hai tộc ngoài mặt thần phục, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng có oán khí.
Tích lũy oán ý lâu dài, cộng thêm Thái Cổ Thần Sơn châm ngòi nên bọn chúng mới quyết tâm phản loạn.
Trên trời cao, đám người Quân Tiêu Dao đã đến.
Nhìn chiến trường tang hoang trước mắt, vẻ mặt Quân Tiêu Dao càng thêm lạnh nhạt.
“Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc, còn cả tứ đại tội tộc nữa, hôm nay không tộc nào có thể trốn thoát!”
Quân Tiêu Dao vừa thao túng Sa Đọa Thánh Thể, vừa đánh về hướng những Thánh Nhân còn lại của tội tộc.
Đồng thời hắn vung tay lên, sáu Liệt Tinh Thần Khôi xé rách hư không, bắn vụt ra ngoài.
Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên và vị mỹ phụ nhân Chuẩn Thánh kia cũng ra tay.
“Là người của Quân gia Tiên Vực tới!”
“Đáng chết, những con rối Thánh Nhân đó quá mạnh!”
“Còn có ma ảnh kia nữa, quá khủng bố, cho dù là Thánh Nhân cũng khó có thể ngăn cản một quyền của hắn!”
Cổ Thần tộc, Cổ Ma tộc và tội tộc đều phát ra những tiếng kinh hô và kêu thảm thiết.
Một khối Sa Đọa Thánh Thể đã đủ để đánh xuyên hàng rào Thánh Nhân của bọn chúng.
Càng đừng nói còn có sáu Liệt Tinh Thần Khôi ở bên phụ trợ, quả thực là vô địch.
Không có Thánh Nhân nào có thể ngăn cản sức mạnh khủng bố này.
Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao, không nghi ngờ là nhân tố khiến chiến cuộc hoàn toàn xoay chuyển.
Đồng thời bản thân Quân Tiêu Dao cũng ra tay.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt tới cực điểm, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, mục tiêu nhắm thẳng vào bóng người tuổi trẻ của Cổ Ma tộc.
Gã là thiên kiêu mạnh nhất của Cổ Ma tộc, Cổ Liệt.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đánh tới, trên mặt Cổ Liệt hiện ra chút hung hãn lạnh lẽo, mở miệng quát lên: “Ngươi là người nào của Quân gia!”
Quân Tiêu Dao không rên một tiếng, khóe miệng mang theo một tia đạm mạc.
Hắn quét một kiếm ra, kiếm quang mơ hồ mang theo thời gian chi khí, mênh mông cuồn cuộn thổi quét đến.
Thực lực của Quân Tiêu Dao gần như vô địch trong cùng thế hệ.
Hơn nữa còn có sự gia trì của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Người cùng thế hệ đối đầu với hắn thì chỉ có thể khuyên một câu...
Tự cầu nhiều phúc.
“Tìm đường chết!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao cả nói cũng lười trả lời, Cổ Liệt cảm thấy mình bị nhục nhã.
Gã bùng nổ toàn bộ ma khí, giống như một yêu ma cái thế.
Nhưng mà!
Sau khi kiếm quang của Quân Tiêu Dao đảo qua, hắn trực tiếp không quay đầu lại mà lao đến chỗ người tiếp theo.
Cả người Cổ Liệt như đọng lại trên không trung.
Sau đó, giữa ánh mắt kinh hãi khiếp đảm của một đám sinh linh tội tộc.
Thân thể Cổ Liệt giống như đá núi phong hoá, bị gió thổi tan đi từng chút từng chút một.
Cả người gã như cát trắng tung bay!
Điền này khiến mọi người sởn tóc gáy, thủ đoạn này không khỏi quá quỷ dị.
Làm sao bọn chúng biết được, đây là sức mạnh thời gian của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Nếu là một vị cường giả đứng đầu chân chính, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, một kiếm chém xuống đã có thể làm tất cả mọi thứ trong phạm vi vạn dặm đều hóa thành tro bụi trong dòng thời gian.
Hiện giờ hiển nhiên Quân Tiêu Dao còn chưa đạt tới trình độ đó.
Nhưng dùng để đối phó những người cấp bậc như Cổ Liệt thì cũng đủ rồi.
“Liệt Nhi!”
Một Thánh Nhân của Cổ Ma tộc hai mắt đỏ rực như máu, phát ra tiếng thét chói tai phẫn nộ.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã bị Sa Đọa Thánh Thể tung một quyền hạ gục trong nháy mắt.
Quân Tiêu Dao tiếp tục giết người tiếp theo.
Thiên kiêu trẻ tuổi của Cổ Yêu tộc cũng bị Quân Tiêu Dao tàn sát.
Sau đó là thiên kiêu của Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc, và Cửu U Minh Tước tộc.
Quân Tiêu Dao dùng thủ đoạn quả quyết, thực lực cường hãn khiến lòng người toàn trường đều nhấc lên sóng gió!
Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi còn tỏa tia sáng kỳ dị, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Hết chương 287.
Chương 288
Đây mới là anh hùng cái thế chân chính, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Phương Hàn thấy thế thì trong lòng lại cảm thấy vô lực.
Mặc dù hắn ta có tế thần phù chiếu trợ giúp, ẩn tàng rất nhiều thực lực.
Nhưng nếu hiện tại hắn ta và Quân Tiêu Dao một mình đối chiến, sợ rằng Phương Hàn cũng chưa có tự tin và gan dạ đó.
“Không hổ là Tiêu Dao ca ca, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, lại cố tình muốn dựa vào thực lực.” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly chớp động ánh sao nhỏ.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đang tùy ý tàn sát thiên kiêu trong tộc, những Thánh Nhân tội tộc đó đều tức giận đến trong lòng lấy máu.
Bọn họ muốn một tát chụp chết Quân Tiêu Dao, lại là bị Sa Đọa Thánh Thể và Liệt Tinh Thần Khôi ngăn cản, căn bản không ai đến gần được Quân Tiêu Dao.
Kế tiếp, trận chiến đấu này đã diễn biến thành một buổi tàn sát đơn phương.
Sa Đọa Thánh Thể tàn sát những Thánh Nhân đó.
Quân Tiêu Dao tàn sát những thiên kiêu tội tộc kia.
“Chạy mau, không ai chống đỡ được ma ảnh này đâu!”
“Thánh Nhân cũng không ngăn được một quyền của hắn, đây là quái vật gì thế này!”
“Ác ma, bạch y công tử kia là ác ma!”
“Quá thảm, một kiếm quét ngang xuống, diệt sát hàng trăm hàng ngàn tinh anh trẻ tuổi của tộc ta!”
Bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng gào thảm thiết.
Rốt cuộc Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và các tội tộc cũng dao động lòng tin, muốn lui lại.
Nhưng đơn giản như vậy sao?
Quân Tiêu Dao nói muốn tiêu diệt cả tộc, vậy thì phải diệt tộc.
Cho dù là hai đại tộc phản bội hay là tứ đại tội tộc, đều phải chết sạch!
“Cổ Thần tộc, Đại Dận hoàng triều nghe lệnh, không giữ lại tên nào trong hai đại tộc phản bội và tứ đại tội tộc!”
Quân Tiêu Dao cầm kiếm trong tay, đứng sừng sững trên cửu tiêu, như Bạch Y Thần Vương cất tiếng nói lạnh nhạt sát phạt.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Thần Tử!”
Bốn phương tám hướng vang lên những giọng nói mênh mông cuồn cuộn.
Rốt cuộc đợt phản công cũng bắt đầu rồi!
Trận đuổi giết này kéo dài chừng ba ngày ba đêm.
Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và Huyết Vũ tộc, Hoàng Kim Cự Nhân tộc, Địa Ma tộc, Cửu U Minh Tước tộc.
Cả sáu đại chủng tộc đều bị giết không còn lại một người.
Thi thể trải rộng mặt đất, máu tụ thành con sông, uốn lượn trào dâng!
Có thể nói trận đại chiến này làm chấn động toàn bộ Vạn Tượng đại lục!
Nhìn mặt đất hoang tàn trước mắt, Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên cửu tiêu cũng phải cảm thán.
Chỉ mới là trận chiến tranh cấp bậc này mà đã tạo thành thương vong và phá hư khổng lồ như thế.
Nếu là bất hủ chiến giữa các thế lực bất hủ thì sẽ là cảnh tượng tráng lệ mà lừng lẫy đến thế nào?
Hiện tại Quân Tiêu Dao xem như đã rõ vì sao Quân gia cường thế như vậy mà lại không muốn tùy tiện gây nên bất hủ chiến.
Bởi vì bất hủ chiến liên lụy quá nhiều thứ, cũng quá rộng.
So sánh với bất hủ chiến, cuộc chiến diệt tộc trước mắt chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại có một dự cảm.
Trong đại tranh chi thế quần hùng cùng nổi lên này, chỉ sợ bất hủ chiến cũng có khả năng bùng nổ.
Mà bất hủ chiến có khả năng bùng nổ nhất chính là đại chiến giữa Quân gia và Thái Cổ hoàng tộc.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất còn có một việc chưa giải quyết.” Quân Tiêu Dao nghĩ đến đây thì lẩm bẩm nói.
Hắn còn phải đi đến một chỗ.
Là Thái Cổ Thần Sơn!
Trước đó Thái Cổ Thần Sơn của Thiên Huyền đại lục cũng từng gây lên náo động.
Cuối cùng bị Quân Tiêu Dao một tay trấn áp.
Nhưng lần này, đối tượng mà Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc hợp tác là Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục, không có quan hệ quá lớn với Thiên Huyền đại lục.
Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực là thông qua Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục để liên hệ với hai đại tộc phản bội.
Nếu Thái Cổ hoàng tộc khiêu khích Quân gia trước, vậy Quân Tiêu Dao cũng không có lý do gì lùi bước.
Hắn chính là bề ngoài của Quân gia.
Hiện tại Quân Tiêu Dao không ra tay thì ai sẽ ra tay?
“Uy nghiêm của Quân gia không được phép xâm phạm, Thái Cổ hoàng tộc, ngươi muốn khiêu khích thì bản Thần Tử sẽ tặng cho ngươi một phần lễ vật càng lớn!”
Tuấn nhan của Quân Tiêu Dao thật lãnh khốc.
Lúc này, tộc trưởng của Cổ Thần tộc tiến lên, trên mặt mang đầy kích động, quỳ một gối xuống và nói với Quân Tiêu Dao: “Tại hạ là tộc trưởng của Cổ Thần tộc, ra mắt Thần Tử đại nhân!”
“Đứng lên đi, các ngươi vất vả.” Biểu cảm lãnh khốc trên mặt Quân Tiêu Dao chuyển thành nụ cười ôn hòa.
Hắn cũng rất có hảo cảm đối với Cổ Thần tộc trung thành và tận tâm.
“Trước kia là chủ thượng Quân gia đã cứu Cổ Thần tộc chúng ta, không có chủ thượng Quân gia thì không có Cổ Thần tộc của hiện tại, chúng ta chỉ làm việc theo bổn phận mà thôi.” Tộc trưởng của Cổ Thần tộc trả lời.
“Ừm, hiện giờ thập đại tội tộc ở hạ giới đều đã bị huỷ diệt, nếu các ngươi muốn thì cũng có thể trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao nói.
Nghe được lời này, tộc trưởng của Cổ Thần tộc càng kích động, sắc mặt đều đỏ lên.
“Đa tạ Thần Tử đại nhân!” Tất cả mọi người trong Cổ Thần tộc đều cùng hạ bái.
Đám người Đại Dận hoàng chủ nhìn mà hâm mộ không thôi.
“Còn có các ngươi, muốn trở về Tiên Vực cũng được, nhưng phải để lưu lại một phần sức mạnh để khống chế đại lục.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng, đa tạ Thần Tử!” Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng vui mừng khôn xiết.
Tuy ở hạ giới bọn họ là tồn tại long đầu.
Nhưng nếu có khả năng thì họ cũng muốn trở về Tiên Vực.
Dù là hoàn cảnh tu luyện hay là trình tự sinh mệnh thì Tiên Vực đều cao hơn hạ giới quá nhiều.
Nơi đó mới là sân khấu của cường giả!
Phong ba của thập đại tội tộc đã được hoàn toàn bình định như vậy.
Quân Tiêu Dao cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc công đạo.
“Công tử, kế tiếp nên an bài thế nào?” Nghệ Vũ bên cạnh dò hỏi.
“Đi đến Thái Cổ Thần Sơn.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Lời này khiến tộc trưởng của Cổ Thần tộc hơi thay đổi sắc mặt.
Thái Cổ Thần Sơn chính là cấm địa của đại lục, trước đó nước giếng không phạm nước sông, không có bất cứ giao lưu gì với Cổ Thần tộc bọn họ.
Mà lần này, hình như vụ náo động về đại tộc phản bội, tội tộc phá phong ấn cũng có sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn âm thầm nhúng tay.
Nhưng mặt ngoài cũng không có sinh linh Thái Cổ Thần Sơn nào ra tay với Cổ Thần tộc.
Có thể nói mặt ngoài bọn họ là đứng ngoài cuộc.
“Thần Tử, chúng ta đi với ngài.” Tộc trưởng của Cổ Thần tộc và đám người Đại Dận hoàng chủ đều mở miệng nói.
Thái Cổ Thần Sơn vẫn có tính nguy hiểm nhất định.
“Không cần, các ngươi nghỉ ngơi chỉnh đốn đi, cũng xử lý việc vặt ở đây một chút, đích thân bản Thần Tử đi đến Thái Cổ Thần Sơn là được.” Quân Tiêu Dao đạm nhiên nói.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chung quanh đều im ắng cả đi.
Hết chương 288.
Chương 289
Quân Tiêu Dao muốn một mình đó san bằng Thái Cổ Thần Sơn.
Nhưng nghĩ đến thực lực khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, mọi người đều cảm thấy nói không chừng thật sự có khả năng này.
Sau đó, Quân Tiêu Dao nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày ở Cổ Thần tộc.
Hắn cũng để Chí Tôn Cốt của mình hấp thu khối niết bàn Tiên Thiên Linh Cốt kia của Tần Hạo.
Sau khi hấp thu, Quân Tiêu Dao cảm thấy hẳn hình thái hoàn chỉnh của Luân Hồi Niết Quang cũng sắp xuất hiện.
Chỉ cần một cơ hội nữa mà thôi.
Đến lúc đó, hiển nhiên hình thái hoàn chỉnh của Luân Hồi Niết Quang sẽ càng mạnh hơn Thượng Thương Chi Thủ.
Hai ngày trôi qua, Quân Tiêu Dao cũng xuất phát, chuẩn bị đi đến Thái Cổ Thần Sơn.
Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh đều đi theo bên cạnh hắn.
Tất nhiên đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên cũng muốn theo sát.
Còn có Khương Lạc Ly mãnh liệt yêu cầu đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Trong khoảng thời gian ở hạ giới này, nàng không muốn tách ra khỏi Quân Tiêu Dao cho dù chỉ một giây.
Đương nhiên, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Khương Lạc Ly cảm nhận được nguy cơ.
Quân Tiêu Dao mới hạ giới không bao lâu mà bên cạnh đã có thêm ba nữ tử là Tô Tử Quỳnh, Yến Thanh Ảnh, Quân Dĩnh Nhi.
Thật ra còn có Nạp Lan Nhược Hi không theo tới, cho nên Khương Lạc Ly không biết.
Giờ phút này, nàng giống như một con gà mái nhỏ bảo vệ thức ăn, muốn canh giữ chặt chẽ bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn bọn họ cùng đi.
...
Thái Cổ Thần Sơn của Vạn Tượng đại lục nằm ở chốn cực Tây.
Phóng mắt nhìn lại, núi non màu đen giống như khung xương phồng lên của cự thú viễn cổ, tràn ngập cảm giác hoang mãng.
Khắp núi non không chỉ có một tòa Thái Cổ Thần Sơn.
Trên các Thái Cổ Thần Sơn khác nhau sẽ có những loại sinh linh khác nhau sinh sống.
Mà giờ phút này, trong hư không Thái Cổ Thần Sơn có thần niệm đang giao lưu.
“Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đã hoàn toàn bị huỷ diệt.”
“Còn có các cổ tộc Cửu U Minh Tước tộc cũng đã bị huỷ diệt.”
“Huỷ diệt thì thôi, dù sao bọn chúng cũng chỉ là quân cờ trong tay hoàng tộc mà thôi.”
“Ngươi nói thử xem Thần Tử Quân Gia kia có đánh lên Thái Cổ Thần Sơn chúng ta hay không?”
“Ngưoi suy nghĩ nhiều rồi, sau lưng chúng ta chính là Thái Cổ hoàng tộc, dù sao Thần Tử Quân Gia còn chưa trưởng thành, hắn dám đến sao?”
“Đúng vậy, Thần Tử Quân Gia kia chỉ là lão hổ mới sinh, nanh vuốt còn chưa mọc dài, hắn không có lá gan đó đâu.”
“Cũng đúng, ha ha, là ta nghĩ nhiều.”
Trong hư không truyền đến tiếng cười khẽ, có vẻ rất đạm nhiên, còn loáng thoáng mang theo chút khinh thường nhàn nhạt.
Nhưng không bao lâu sau.
Trong không trung bên ngoài Thần Sơn, đám người Quân Tiêu Dao đã đến.
Nhìn một mảnh Thái Cổ Thần Sơn tràn ngập cảm giác hoang dã này, Sắc mặt Quân Tiêu Dao đạm mạc đến cực điểm.
“Thần Tử, muốn chúng ta xung phong thăm dò trước một chút không?” Đông Huyền lão tổ hỏi.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao có Sa Đọa Thánh Thể, cho nên muốn xung phong trước để thăm dò rốt cuộc Thái Cổ Thần Sơn này sâu cạn ra sao.
“A, không cần thiết, chỉ là một Thần Sơn của hạ giới mà thôi.” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất đạm mạc.
Nếu đối phó với một Thái Cổ Thần Sơn ở hạ giới mà cũng phải kiêng kỵ này kiêng kỵ kia, vậy hắn cũng đừng làm Thần Tử Quân Gia cái gì nữa.
Điều Quân Tiêu Dao muốn, chính là thống khoái quét ngang tất cả!
“Hả? Các ngươi là người phương nào, sao cả gan dám xông vào cấm địa Thần Sơn!”
Trong Thần Sơn, một ít sinh linh nhìn thấy đám người Quân Tiêu Dao thì đi ra kiêu căng ngạo mạn hỏi.
Sinh linh Thái Cổ Thần Sơn bọn chúng đã quen thói kiêu ngạo, ở hạ giới gần như không ai dám trêu chọc chúng, bởi vậy dưỡng thành tính nết kiêu căng ương ngạnh.
“Quân gia, tiến đến đòi nợ!”
Quân Tiêu Dao giáng thẳng một chưởng xuống, chưởng ấn kim sắc giống như một góc vòm trời sụp đổ, hung hăng trấn áp xuống!
Ầm ầm ầm!
Một mảnh núi non đã bị đập sụp, mặt đất lõm xuống!
Mấy trăm sinh linh Thái Cổ Thần Sơn còn không kịp phát ra tiếng thét chói tai thì đã bị nghiền thành thịt nát.
Mà những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn còn lại đều mở to hai mắt như nhìn thấy quỷ.
Ở hạ giới này lại có người dám giết sinh linh Thái Cổ Thần Sơn ngay trước mặt Thái Cổ Thần Sơn bọn họ?
Nhưng một ít sinh linh Thần Sơn cũng nghe thấy được lời Quân Tiêu Dao nói.
Quân gia, tiến đến đòi nợ.
“Quân gia, bọn họ là người của Quân gia trên Tiên Vực!” Một sinh linh Thần Sơn phát ra tiếng thét chói tai, trên mặt lộ ra kiêng kỵ cực độ.
“Các ngươi có ý gì, tùy ý tàn sát sinh linh Thần Sơn ta, chẳng lẽ không sợ chọc giận tồn tại cấm kỵ của Thần Sơn sao!” Một sinh linh Thần Sơn miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu mà nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười.
Chỉ là ý cười này có hơi lạnh lẽo.
“Xin lỗi, hôm nay bản Thần Tử đến là muốn tiêu diệt Thái Cổ Thần Sơn này!”
Lời nói của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, nhưng trong đó lại mang theo ý sát phạt khiến cho cả thiên địa biến sắc.
Tầng mây phía chân trời cũng bị nhiễm một màu đỏ như máu chẳng lành, giống như sát ý của Quân Tiêu Dao có thể dẫn động thiên địa cộng minh.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì, muốn tiêu diệt Thái Cổ Thần Sơn ta?”
Một đám sinh linh Thần Sơn đều kinh ngạc, dường như thạch hóa cứng lại tại chỗ.
Ở hạ giới, Thái Cổ Thần Sơn chính là tồn tại cấm kỵ, vẫn luôn ở trên đỉnh cao.
Chỉ có bọn họ huỷ diệt thế lực khác, chưa bao giờ có người hoặc là thế lực nào có thể uy hiếp được bọn chúng.
Cũng bởi vì quen sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng quá lâu, cho nên nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao thì thậm chí bọn chúng nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Một lát sau mới có sinh linh Thần Sơn phục hồi tinh thần, nhịn không được kêu lên sợ hãi một tiếng: “Ngươi điên rồi sao, Thái Cổ Thần Sơn ta há là tồn tại mà ngươi nói muốn diệt là diệt!”
Quân gia mạnh thật, nhưng hiện tại là đang ở hạ giới.
Hơn nữa tuy bên cạnh Quân Tiêu Dao có Thánh Nhân tồn tại.
Nhưng Thái Cổ Thần Sơn bọn họ cũng có không ít Thánh Nhân.
Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào phần lực lượng này mà muốn huỷ diệt Thái Cổ Thần Sơn, không khỏi suy nghĩ viển vông quá mức.
“Chỉ cần bản Thần Tử muốn, đừng nói chỉ là một Thái Cổ Thần Sơn, cho dù là một giới cũng có thể huỷ diệt!” Sắc mặt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm.
Hắn lại giơ tay ấn xuống, sinh linh Thần Sơn vừa lên tiếng và cả một đám sinh linh chung quanh đều trực tiếp bị nghiền thành thịt nát.
“Làm càn!” Sâu trong Thần Sơn có tiếng quát chói tai già nua vang lên.
Một khí tức Thánh Cảnh khủng bố bùng nổ.
Hết chương 289.
Chương 290
Đi kèm với khí tức bùng nổ, còn là xích viêm ngập trời.
Ngọn lửa hừng hực hình thành một cây hỏa trụ rồi phóng lên cao.
Một lão giả khoác trường bào lửa, bước chậm mà ra, nơi lão đi qua thì hư không nhóm lửa, nhiệt độ trong thiên địa cũng nhanh chóng tăng lên!
“Là tồn tại cấm kỵ của Liệt Diễm Thần Sơn, Liệt Diễm Thánh Nhân!”
Khi nhìn thấy lão giả xích bào này hiện thân, sinh linh Thần Sơn chung quanh bùng nổ tiếng kinh hô, thần sắc còn mang theo kinh hỉ cực độ.
Bản thể của Liệt Diễm Thánh Nhân là một con hồng hạc, cũng là tồn tại cấm kỵ trầm miên trong Liệt Diễm Thần Sơn.
Lão bị động tĩnh của đám người Quân Tiêu Dao làm bừng tỉnh, cho nên lập tức đứng dậy.
“Tiểu bối vô tri, Thái Cổ Thần Sơn há là nơi các ngươi có thể xông loạn!” Liệt Diễm Thánh Nhân lạnh lùng nói.
Sở dĩ lão không lập tức ra tay, là bởi vì nhìn thấy đám người Đông Huyền lão tổ.
Đương nhiên, Liệt Diễm Thánh Nhân cũng hoàn toàn không sợ, bởi vì toàn bộ Thái Cổ Thần Sơn không chỉ có một sinh linh là lão.
“Hồng hạc, không tồi.” Quân Tiêu Dao thấy thế thì khẽ gật đầu.
Khương Lạc Ly bên cạnh lại chớp đôi mắt to và nói: “Tiêu Dao ca ca, ý của ngươi là chúng ta có chim nướng để ăn sao?”
“Không sai.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ồ à, Lạc Ly muốn ăn cánh nướng, chân gà và cổ gà nướng...” Khương Lạc Ly vỗ tay cười duyên, sau đó bắt đầu đếm đầu ngón tay, nói những bộ phận mà nàng muốn ăn.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, vẻ mặt tất cả sinh linh Thần Sơn ở đây đều đọng lại, đôi mắt trừng lớn, như nhìn thấy quỷ.
Bọn người này dám coi Liệt Diễm Thánh Nhân là nguyên liệu nấu ăn?
“Các ngươi quá làm càn!”
Tốt xấu gì Liệt Diễm Thánh Nhân cũng là một cường giả Thánh Nhân, không cần mặt mũi hay sao?
Mới thức tỉnh từ trầm miên thì đã bị người ta coi như nguyên liệu nấu ăn, đổi lại là ai cũng chịu không nổi.
Huống chi, tính nết của Liệt Diễm Thánh Nhân cũng giống như bản thể của lão, đều cực kỳ nóng nảy.
Lão lập tức nhịn không được muốn ra tay.
Cảnh giới của lão chính là Thánh Nhân hậu kỳ, càng mạnh hơn Thánh Nhân bình thường, bởi vậy có tự tin ra tay.
Vô dụng mấy thì cho dù bên cạnh Quân Tiêu Dao có hai cường giả Thánh Nhân thì lão cũng tin tưởng mình có thể yên lành rút lui.
Nhìn thấy Liệt Diễm Thánh Nhân mơ hồ mang theo xích viêm ngập trời đang đánh tới.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, trực tiếp tung ra Sa Đọa Thánh Thể.
Hắn muốn dứt khoát lưu loát mà giải quyết cuộc chiến này!
Sa Đọa Thánh Thể xé rách hư không mà hiện ra, tóc dài bay loạn, toàn bộ khí tức như uyên như ma.
Một quyền đấm ra, đánh rách tan tác cả hư không, quyền quang mơ hồ mang theo khí thế vô tận, lao về hướng Liệt Diễm Thánh Nhân.
Nhìn thấy Sa Đọa Thánh Thể đột nhiên xuất hiện này, đầu óc Liệt Diễm Thánh Nhân hơi đơ ra một chút.
Sau khi cảm nhận được quyền quang khủng bố của Sa Đọa Thánh Thể, Liệt Diễm Thánh Nhân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng tung ra chí bảo của mình.
Đó là một bảo phiến dùng ngọn lửa thần vũ bản mạng tế luyện mà thành.
Bảo phiến đỏ đậm quạt một cái thì xích viêm ngập trời thổi quét ra, nơi chúng đi qua, mặt đất hóa thành đất khô cằn, cả hư không cũng như bị thiêu sụp.
“Chết đi!”
Liệt Diễm Thánh Nhân hết sức tin tưởng chí bảo bản mạng này của mình.
Xích viêm cũng bao phủ Sa Đọa Thánh Thể.
Ngay vào lúc ý cười sắp khuếch tán trên khóe miệng Liệt Diễm Thánh Nhân.
Oanh!
Màn che lửa bị xé rách, Sa Đọa Thánh Thể lao vút ra từ trong đó.
Đừng nói là thân thể gã, mà ngay cả tóc của gã cũng không bị đốt cháy lấy một sợi.
“Sao có thể?” Liệt Diễm Thánh Nhân khó có thể tin, phát ra tiếng gào hoảng sợ.
Đó là chí bảo lão dùng thần vũ bản mạng của mình tế luyện ra, lão từng lấy nó diệt sát không chỉ một cường giả Thánh Nhân tiền kỳ, trung kỳ.
Nhưng ngọn lửa này lại không tổn thương được Sa Đọa Thánh Thể mảy may nào.
Hai mắt Sa Đọa Thánh Thể tràn ngập ý cuồng loạn, tung một quyền đấm vào Liệt Diễm Thánh Nhân.
Phanh!
Ngực của Liệt Diễm Thánh Nhân bị xỏ xuyên qua, cả nguyên thần Thần Cung cũng bị chấn vỡ.
Sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn, cường giả Thánh Nhân hậu kỳ, bị Sa Đọa Thánh Thể dùng một quyền hạ gục trong nháy mắt!
Tĩnh mịch!
Sắc mặt tất cả sinh linh Thần Sơn chung quanh đều trắng bệch như tờ giấy, nhìn một màn trước mắt này, chúng cảm thấy quá không chân thật.
Đó chính là sinh linh cấm kỵ của Thần Sơn!
Là tồn tại khủng bố mà dù là Thánh Nhân cũng không dám đối đầu.
Nhưng hiện tại, lão lại bị hạ gục trong nháy mắt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó nhất định cho rằng đây là một trò cười thiên đại.
Nhưng hiện tại, bọn chúng chính mắt chứng kiến sinh linh này ngã xuống, hoàn toàn cười không nổi nữa.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay vào lúc Liệt Diễm Thánh Nhân ngã xuống, từng khí tức Thánh Cảnh bùng nổ trong Thái Cổ Thần Sơn.
Là những sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn đang tức giận.
Bọn chúng vốn cũng muốn Liệt Diễm Thánh Nhân đi thăm dò thực lực của đối thủ sâu cạn ra sao.
Ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
Cường hãn như Liệt Diễm Thánh Nhân mà lại bị một chiêu giết chết.
“Thần Tử Quân Gia, ngươi quá lớn mật!”
Trên một Thái Cổ Thần, có khí tức Canh Kim bùng nổ, cứ như vẽ ra ngàn vạn thanh lợi kiếm.
Một con hổ dữ bên sườn có hai cánh kim sắc đang bay lên trời, răng nhọn trong miệng như chủy thủ sắc bén lạnh căm căm.
“Là sinh linh cấm kỵ của Thiên Hổ Thần Sơn, Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ!” Trong mắt một ít sinh linh Thần Sơn lại lộ ra tia hy vọng.
Đây là một tồn tại thực lực rất mạnh, hơn nữa còn khống chế sức mạnh Canh Kim, có uy năng sát phạt cực đỉnh!
Bên kia, mặt đất đang rung động, trong một Thái Cổ Thần Sơn cũng có một con cự tượng xuất hiện, cả người trải rộng long lân.
“Là Bạch Ngọc Long Tượng của Bạch Ngọc Thần Sơn!” Sinh linh Thần Sơn lại hoan hô.
Đây lại là một tồn tại cường đại, dậm chân một cái có thể đánh nát cả mặt đất vạn dặm, chính là biểu tượng cao nhất của sức mạnh.
Một rồi lại một sinh linh cấm kỵ của Thái Cổ Thần Sơn xuất hiện.
Cuối cùng số lượng đạt tới chừng hơn mười tên.
Đây là nội tình của Thái Cổ Thần Sơn ở hạ giới!
Cho dù là hai người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên nhìn thấy đội hình như vậy thì cũng phải nhíu mày.
Cho dù cộng thêm Cổ Thần tộc và Đại Dận hoàng triều, muốn đẩy ngang sức mạnh này thì cũng rất khó, phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Quân Tiêu Dao luôn bình đạm như nước.
“Vừa vặn, cùng xuất hiện đi, cũng đỡ phải đi tìm từng tên một.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng cười nói.
Hết chương 290.
Bình luận facebook