-
Chương 326-330
Chương 326
“Tại sao lại... Tại sao lại khủng bố như vậy?” Vong Xuyên thất thần lẩm bẩm, trong nhất thời cũng không phục hồi tinh thần.
Hình như gã nhìn thấy cái gì đó rất khủng bố, nếu tiếp tục đi tới trên con đường kia thì sẽ gặp được kiếp nạn khủng bố.
Đó là điều gã không thể chịu được.
Thậm chí Vong Xuyên chỉ cảm nhận một chút mà đã có cảm thấy sợ muốn nát gan nát mật.
Cái này không phải vì ý chí của Vong Xuyên không kiên định.
Thân là quái thai cổ đại bị phong ấn vạn cổ, sao ý chí của gã có thể kém cõi chứ?
Nhưng thứ khủng bố hắc ám này như nổi sợ khi một người đối mặt với hắc ám vô tận, đủ để khiến người ta phát cuồng.
“Nếu ta không kịp thời dừng lại, thậm chí có khả năng sẽ trực tiếp ngã xuống, thân tử đạo tiêu.” Vong Xuyên thở phì phò, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Cuối cùng gã cũng hiểu vì sao trên tế đàn toàn là bạch cốt chồng chất.
Đây quả thực là một con đường chết.
Nhìn trên mặt Vong Xuyên vẫn còn mang theo sợ hãi, bọn người Tiểu Ma Tiên, Khương Lạc Ly líu lưỡi.
Đây rốt cục là con đường thế nào mà khiến cho cả quái thai cổ đại cũng chiết kích mà về.
Không nghi ngờ gì nữa, Vong Xuyên thất bại.
Nhưng gã cũng không quá mất mát, bởi vì Vong Xuyên biết đây gần như là một con đường không có khả năng đi được.
Vong Xuyên ngước đầu lên, nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang ngồi xếp bằng trên tế đàn anh linh.
“Không có khả năng, con đường này là đường chết, dù là kẻ nào cũng không đi thông được, bao gồm cả ngươi.” Vong Xuyên lẩm bẩm nói.
Gã thân là Luân Hồi Thánh Thể, không cần phải mạo hiểm nguy cơ ngã xuống mà cưỡng ép đi tiếp, đó không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn.
Cho nên Vong Xuyên quyết đoán màtừ bỏ.
Nhìn từ góc độ khác thì đây cũng coi như một loại ý chí kiên định.
“Tiêu Dao ca ca...”
Nhìn thấy cả Vong Xuyên cũng thất bại, đáy lòng Khương Lạc Ly hiện lên một tia lo lắng.
Đối mặt với con đường từ xưa đến nay không ai đi thông được, Khương Lạc Ly lo lắng cũng thực bình thường.
Mà bản nhân Quân Tiêu Dao lại thản nhiên nhất.
Hắn đang mượn dùng mười căn nguyên thế giới để lĩnh ngộ tinh túy của thiên địa, bản chất của vũ trụ.
Đây là một loại ngộ đạo cao cấp, vốn không nên là cấp bậc như Quân Tiêu Dao có thể tiếp xúc.
Cho dù là Thánh Nhân, muốn tìm hiểu loại đạo vận vũ trụ căn nguyên này cũng hết sức khó khăn.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác, không ai có thể so sánh với dã tâm của hắn, hắn muốn xây dựng nên đạo cơ vô địch ở giai cơ sở đoạn nhất.
“Lấy thân làm chủng... đạo thuộc về chính mình... Siêu thoát thiên địa...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, giống như đang nói mớ.
Bỗng nhiên, Linh Hải trong đan điền của hắn bắt đầu sáng lên, đây vốn là nơi tiên chủng được luyện hóa tồn tại.
Hợp Đạo Cảnh cần đến Đạo Chủng ngộ đạo thích hợp với mình.
Đạo Chủng càng cao cấp thì lại càng mang đến cho tu sĩ gia trì mạnh mẽ hơn.
Mà Quân Tiêu Dao muốn lấy thân làm chủng, lấy đạo của mình làm cơ sở.
Đây vốn là hành động nghịch thiên, thiên địa bất dung.
“Trở về căn nguyên, tìm kiếm huyền bí ban sơ, sáng lập con đường thuộc về mình!” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, hắn bỗng mở to hai mắt, cứ như liếc một cái đã nhìn thấu cổ kim tương lai.
Đây là một con đường tràn ngập sương mù nồng đậm, rốt cuộc cũng dần dần rõ ràng trước mắt hắn.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn nhìn thật rõ.
Ầm ầm ầm!
Trên vòm trời vang lên tiếng chấn động.
Từng ngọn lửa xuất hiện, giống như hỏa vũ rơi xuống, giáng thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
“Sao có thể... Đó là... Vô Minh Nghiệp Hỏa!” Khương Lạc Ly che cái miệng nhỏ lại, nhịn không được kinh hô.
Vô Minh Nghiệp Hỏa là một loại kiếp nạn, nói chung, chỉ khi nào từ Thần Hỏa Cảnh đột phá đến Hư Thần cảnh thì mới có thể xuất hiện.
Loại Vô Minh Nghiệp Hỏa này không phải là lửa thật, mà là một loại nghiệp.
Thần Hỏa Cảnh đột phá đến đệ nhất giai của Thông Thánh Cửu Giai, Hư Thần cảnh thì phải đối kháng với loại lửa này.
Tu sĩ Thần Hỏa Cảnh sẽ lấy thần hỏa của bản thân để chống cự lại Vô Minh Nghiệp Hỏa.
Nếu có thể chống lại thì sẽ bước vào Hư Thần chi cảnh, không được thì bị nghiệp hỏa thiêu đốt, tan thành mây khói.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Quân Tiêu Dao chỉ là Quy Nhất Cảnh đột phá lên Hợp Đạo Cảnh thôi, sao lại xuất hiện Vô Minh Nghiệp Hỏa.
Chuyện này đúng là không hợp với lẽ thường.
Quả thực là trời cao muốn giáng kiếp nạn này xuống người Quân Tiêu Dao trước để hủy diệt hắn.
“Quá khủng bố, ở giai đoạn này, có ai chống lại được Vô Minh Nghiệp Hỏa đốt cháy?” Khuôn mặt Tiểu Ma Tiên cũng tái nhợt cả đi.
Chỉ đứng xa xa cảm nhận Vô Minh Nghiệp Hỏa cũng đã khiến cả người nàng ta sởn da gà.
Loại lửa khủng bố này là hình thành từ tội nghiệt.
Không chỉ có thể đốt cháy nhục thân, còn có thể diệt sạch linh hồn.
Làm người ta cảm thấy như rơi vào ngọn lửa địa ngục của mười tám tầng địa ngục.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều gắt gao tập trung trên người Quân Tiêu Dao.
Hắn có thể chống chọi được không?
Nhìn Vô Minh Nghiệp Hỏa buông xuống, Quân Tiêu Dao không lộ ra chút bất ngờ nào.
Không bằng nói điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Muốn không có chút nguy hiểm mà sáng lập ra con đường phía trước thì hiển nhiên là nằm mơ giữa ban ngày.
Quân Tiêu Dao cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
“Đấu với trời, vui sướng vô cùng!”
Quân Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn trời, thái độ thật tiêu sái.
Cả người hắn có tiên quang mênh mông, sức mạnh của một trăm bốn mươi khối Đại La Tiên Cốt hoàn toàn bị thôi phát ra.
Tiên quang nồng đậm tràn ngập mà ra, tô điểm cho Quân Tiêu Dao giống như trích tiên không đọa hồng trần.
Một đoàn tiên quang hóa thành vòng bảo hộ, bao phủ thân thể Quân Tiêu Dao.
Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao cũng lấy ra hết các loại thủ đoạn phòng ngự.
Thanh Thiên Tổ Long Giáp, Chư Thần Phi Phong, cái gì có thể phòng ngự thì Quân Tiêu Dao cũng dùng ra.
Oanh!
Vô Minh Nghiệp Hỏa giáng xuống, va chạm vào Quân Tiêu Dao.
Nhiệt độ khủng bố này đủ để đốt cháy vạn vật.
Không chỉ như thế, khủng bố nhất chính là loại Vô Minh Nghiệp Hỏa này còn có thể nhiễu tâm thần của người khác, đốt cháy cả linh hồn.
Rất nhiều gương mặt vặn vẹo xuất hiện trước mắt Quân Tiêu Dao.
Long Hạo Thiên, Dương Bàn, Pháp Hải, Lâm Phong..v..v...
Những kẻ địch đã từng chết trong tay Quân Tiêu Dao như biến thành ác quỷ, muốn lao tới lấy mạng hắn.
Vô Minh Nghiệp Hỏa là ngọn lửa tội nghiệt, tất cả nghiệp chướng Quân Tiêu Dao phạm phải đều sẽ hóa thành nghiệp hỏa.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên.
Hết chương 326.
Chương 327
“Lúc tồn tại cũng chỉ xứng làm con kiến dưới chân ta, chết rồi còn có thể lật trời hay sao?” Quân Tiêu Dao giữ vững tâm thần, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Hắn cũng không cảm thấy mình giết nhiều người như vậy là sai cái gì.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Quân Tiêu Dao muốn bước lên đỉnh cao thì dưới chân nhất định sẽ dẫm lên vô số thi cốt.
Trước mắt mới chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, về sau hắn sẽ giết nhiều người hơn nữa.
Nhìn Quân Tiêu Dao chống chọi lại Vô Minh Nghiệp Hỏa, cho dù là đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên cũng hơi dại ra.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin sẽ có người chỉ mới ở Quy Nhất Cảnh mà có thể chống đỡ được kiếp nạn Thần Hỏa Cảnh.
“Trời ạ, Tiêu Dao tiểu ca ca cũng quá lợi hại!” Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ma Tiên còn liên tục lập loè tia sáng kỳ dị.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được?
Đám người Tiểu Ma Tiên vốn không cho rằng Quân Tiêu Dao có thể tạo ra một con đường mới.
Nhưng hiện tại, bọn họ bắt đầu xuất hiện dao động.
Nói không chừng, bọn họ có thể chính mắt chứng kiến một kỳ tích.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên thạch đài, Vô Minh Nghiệp Hỏa hôi hổi thiêu đốt chung quanh, hắn lại như Lã Vọng buông cần.
Quân Tiêu Dao đang thôi diễn, đang quy hoạch, các loại trật tự quy tắc, quy luật vạn vật diễn biến quay cuồng trong đầu hắn.
Mười đoàn căn nguyên thế giới chung quanh bị Quân Tiêu Dao nạp vào đan điền.
Quân Tiêu Dao không phải muốn biến mười căn nguyên thế giới thành tiên chủng.
Mà muốn lấy mười căn nguyên thế giới làm quân lương để lĩnh ngộ ra đạo thuộc về mình.
Dần dần, mười đoàn căn nguyên thế giới hòa hợp thành một thể trong đan điền của hắn, hóa thành một viên hạt giống hỗn độn.
Hạt giống này có thể gọi là Thập Giới Tiên Chủng.
Nếu phải sắp xếp vô số tiên chủng từ xưa đến nay thành một bảng xếp hạng, vậy Thập Giới Tiên Chủng này nhất định có thể đứng trong ba vị trí đầu bảng.
Đây là sức mạnh căn nguyên của mười thế giới hạ giới, dung hợp lại để tạo thành tiên chủng, uy năng thật sự nghịch thiên.
Có thể nói, hiện tại Quân Tiêu Dao có thể trực tiếp luyện hóa Thập Giới Tiên Chủng này.
Hắn sẽ có được gia trì khó có thể tưởng tượng, một khi dung hợp đột phá thì Quân Tiêu Dao sẽ lập tức trở thành tia sáng sáng chói nhất trong cùng thế hệ!
“Tiên chủng thật cường đại!”
Cảm nhận được trong cơ thể của Quân Tiêu Dao xuất hiện dao động khủng bố của Thập Giới Tiên Chủng, trong mắt đám người Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y, Vong Xuyên đều lộ ra kinh ngạc.
Tiên chủng mà bọn họ có được cũng rất cao cấp.
Nhưng so với Thập Giới Tiên Chủng thì lập tức yếu hơn không chỉ một bậc.
“Nếu ta có được mười căn nguyên thế giới, dung hợp ra Thập Giới Tiên Chủng thì sẽ mạnh đến mức nào?” Vong Xuyên thở dài, trong thâm tâm vẫn có chút không cam lòng.
Đáng tiếc, gã không thể đoạt được mười căn nguyên thế giới.
Nhưng mà, điều làm đám người Vong Xuyên mở rộng tầm mắt chính là, Quân Tiêu Dao cũng không chọn cách dung hợp với Thập Giới Tiên Chủng.
Hắn lấy Thập Giới Tiên Chủng làm chất dinh dưỡng, đang lĩnh ngộ đạo thuộc về mình.
“Tiêu Dao tiểu ca ca cũng quá quyết đoán, đổi lại là ta thì chỉ sợ đã sớm dung hợp Thập Giới Tiên Chủng.” Tiểu Ma Tiên tấm tắc cảm thán.
Cảm giác này giống như trước mặt Quân Tiêu Dao rõ ràng có một con đường rộng lớn thênh thang, nhưng hắn cũng không đi.
Cố tình muốn tự mình mở ra một con đường.
Chuyện tốn công vô ích này, không có biến mất thiên kiêu sẽ làm, mà bọn họ cũng không dám làm.
Bởi vì làm như vậy, rất có khả năng sẽ dẫn tới thiên phạt, còn có đại khủng bố.
Trước đó Vong Xuyên cũng vì chuyện này mà từ bỏ.
Vô Minh Nghiệp Hỏa này chỉ là tiền diễn mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Sau khi Quân Tiêu Dao càng lĩnh ngộ thì đan điền trong thân thể hắn giống như đang khai thiên tích địa, một sức mạnh căn nguyên vũ trụ hỗn độn đang tràn ngập.
Hình như sức mạnh kia không thuộc về mảnh thiên địa này, ra đời một cách tự nhiên từ trong cơ thể Quân Tiêu Dao.
Chỉ cần là tiên chủng, cho dù là cấp bậc gì thì cũng ra đời từ thiên địa này.
Cho nên dù là tiên chủng nghịch thiên đến mấy, sau khi luyện hóa cũng sẽ không sinh ra vấn đề gì.
Tỷ như Thập Giới Tiên Chủng, tuy nghịch thiên, nhưng cũng sẽ không khiến trời xanh trách phạt.
Nhưng hiện tại bất đồng.
Trong đan điền của Quân Tiêu Dao đột nhiên ra đời một năng lượng.
Luồng năng lượng đó không thuộc về mảnh thiên địa này.
Là một loại năng lượng mà Quân Tiêu Dao lĩnh ngộ diễn biến ra một cách tự phát.
Đối với thiên địa mà nói, đây là dị vật, sẽ bị trời phạt.
Quả nhiên, trong nháy mắt năng lượng này ra đời.
Thiên địa biến sắc, phong vân kích động, tiếng sấm cuồn cuộn như biển rộng mênh mông.
“Sao lại thế này?”
Trên tế đàn, tất cả thiên kiêu đều run sợ, cứ như gặp phải diệt thế.
Ầm ầm ầm!
Trên vòm trời có mây đen hội tụ, sau đó, từng tia Thất Thải Lôi Đình hiện ra.
“Đây là... Thành Thánh Kiếp?”
Khi nhìn thấy Thất Thải Lôi Đình kia, trong đầu tất cả thiên kiêu đều nổ vang, rơi vào dại ra.
Thất Thải Lôi Kiếp chính là kiếp nạn để thành thánh, là kiếp phạt sinh ra chỉ khi nào độ kiếp thành thánh.
Đối với Thánh Nhân mà loại kiếp phạt này còn có uy hiếp cực mạnh, càng đừng nói là Quân Tiêu Dao.
Đây quả thực là không cho Quân Tiêu Dao một chút đường sống.
Vẻ mặt của ba người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều thay đổi kịch liệt.
Bọn họ khó có thể duy trì bình tĩnh, bởi vì đây quả thực chính là ông trời muốn Quân Tiêu Dao chết, không muốn cho hắn một chút đường sống nào.
“Quả nhiên, đây là một con đường chết, không ai có thể đánh vỡ.” Vong Xuyên lẩm bẩm, trong lòng lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có Quân Tiêu Dao ở đây, tất cả thiên kiêu thời đại này đều sẽ không thở nổi.
Nếu Quân Tiêu Dao ngã xuống thì tức là một ngọn núi lớn đè trên đầu tất cả thiên kiêu đã bị đánh nát.
Nhìn Thất Thải Lôi Kiếp sắp buông xuống, Quân Tiêu Dao cũng phun ra một hơi.
“Không ngờ thật, ông trời để mắt ta như vậy.” Quân Tiêu Dao cười.
Càng như thế thì càng có thể chứng minh, con đường hắn đang đi cũng không sai.
Quân Tiêu Dao không ngừng lại, tiếp tục, diễn biến ra cảnh tượng khai thiên tích địa, sinh ra hỗn độn trong đan điền cơ thể.
Oanh!
Cuối cùng, Thất Thải Lôi Kiếp giống như hóa thành một con chân long bảy màu, lao vút tới, bổ về phía Quân Tiêu Dao!
Uy thế của một kích lôi đình này đủ để dễ dàng diệt sát một vị Thánh Nhân!
Hết chương 327.
Chương 328
Oanh!
Sau một tiếng vang đinh tai nhức óc, Thất Thải Lôi Kiếp giáng vào vị trí của Quân Tiêu Dao.
Trong phút chốc, lôi đình thất sắc khuếch tán ra, tràn ngập tứ phương, phát ra âm thanh bùm bùm.
Trong đầu Khương Lạc Ly ầm ầm một trận, cả người cứng như khúc gỗ, thân thể không nhúc nhích nổi nữa.
“Đã chết sao?” Những thiên kiêu chung quanh lẩm bẩm nói.
Đám người Cơ Thanh Y vẫn dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào tế đàn.
Theo lý thuyết, Quân Tiêu Dao hoàn toàn không có khả năng chống lại Thất Thải Lôi Kiếp.
Nhưng sau khi lôi mang tan đi, ánh mắt mọi người và thời gian như cùng đọng lại.
Trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu cảm kinh hãi.
Bởi vì Quân Tiêu Dao vẫn bình yên vô sự!
Mà nguyên nhân hắn bình yên vô sự là bởi vì có một bóng người anh tuấn vĩ ngạn đang che chắn trước mặt hắn.
Tóc đen buông xuống bên chân, cả người tản ra một luồng khí tức như uyên như ma.
Đúng là Sa Đọa Thánh Thể!
Sa Đọa Thánh Thể ngửa mặt lên trời rống giận, tóc đen phiêu tán, giống như một thần ma bất khuất đứng giữa thiên địa!
“Cái này...”
Đừng nói là những người khác, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt một lát.
Hắn cũng không rót linh hồn lực của mình vào Sa Đọa Thánh Thể.
Nói cách khác, hiện tại Sa Đọa Thánh Thể đang dựa vào ý chí của mình mà hành động, mà không phải bị Quân Tiêu Dao thao túng.
Nhưng chuyện này... Sao có thể?
Trong lòng Quân Tiêu Dao có chút nghi hoặc.
Nhưng hắn lại nghĩ tới, trước đó khi đang thao túng Sa Đọa Thánh Thể, vào thời khắc nào đó, trong mắt Sa Đọa Thánh Thể như có một chút thần trí hiện ra.
Khi đó Quân Tiêu Dao còn không quá để ý, nghĩ là ảo giác.
Hiện tại xem ra, Sa Đọa Thánh Thể vẫn còn duy trì chút ý thức nằm sâu trong tiềm thức sao?
“Nhưng mà, vì sao hắn lại chủ động ra tay hộ đạo cho ta?” Quân Tiêu Dao lại sinh ra nghi hoặc.
Lúc này, trên vòm trời lại truyền đến tiếng gầm rú.
Hình như trời xanh cực kỳ tức giận vì không thể một kích diệt sát Quân Tiêu Dao, từng Thất Thải Lôi Đình ầm ầm giáng xuống.
Mỗi một lôi đình đều có thể dễ dàng diệt sát Thánh Nhân.
Sa Đọa Thánh Thể rống giận, vươn bàn chân giẫm một cái lên mặt đất, cả người bay lên trời, nghênh đón những lôi kiếp đó.
Trong kẽ nứt thập địa không cho phép có cường giả Thánh Cảnh.
Nhưng giờ phút này, Sa Đọa Thánh Thể chỉ đơn thuần lấy sức mạnh nhục thân để chống cự uy thế của Thất Thải Lôi Kiếp, cũng không có pháp lực Thánh Cảnh.
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng tia lôi đình bổ vào Sa Đọa Thánh Thể, Sa Đọa Thánh Thể lại không lùi một bước.
Mặc dù thân thể gã bắt đầu nứt nẻ, nhưng cũng không lui bước.
Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi, hắn không chần chờ mà nắm chắc thời cơ này để tiếp tục lĩnh ngộ.
Trong thân thể hắn, Thập Giới Tiên Chủng đã hoàn toàn biến mất, biến thành quân lương để tẩm bổ cho thứ năng lượng kia.
Năng lượng kia là đạo thuộc về bản thân Quân Tiêu Dao.
Trong đó như có cảnh tượng khai thiên tích địa, diễn biến đại vũ trụ hỗn độn hiện ra.
Sau khi khí tức kia dần dần tràn ngập, hư không chung quanh hắn đang sụp đổ từng chút một, hóa thành hư vô.
Dường như Quân Tiêu Dao muốn áp đảo trên chư thiên vạn đạo, sáng lập quy tắc thuộc về chính mình.
“Lời ta vừa vang, vạn đạo sụp đổ!”
Quân Tiêu Dao đã có cảm ngộ, hắn tập trung tất cả sự chú ý vào trong cơ thể mình.
Trong cơ thể hắn cứ như bắt đầu diễn biến ra một thế giới.
Đó là thế giới thuộc về hắn, đó là đạo thuộc về hắn, đó là con đường của chính hắn.
Sau khi Quân Tiêu Dao càng ngày càng lĩnh ngộ, uy lực của Thất Thải Lôi Kiếp cũng càng ngày càng mạnh.
Thậm chí thân thể của Sa Đọa Thánh Thể cũng bắt đầu nứt nẻ, dần dần tan vỡ.
Nhưng Sa Đọa Thánh Thể vẫn giống như một vách tường cứng rắn, ngăn cản tất cả vì Quân Tiêu Dao.
Đây có lẽ là một loại bảo vệ Hoang Cổ Thánh Thể.
Sa Đọa Thánh Thể hy vọng, Quân Tiêu Dao có thể phát dương uy thế của nhất mạch Hoang Cổ Thánh Thể, tạo ra một con đường xưa nay chưa từng có.
Giải trừ tất cả gông xiềng và nguyền rủa thay cho Hoang Cổ Thánh Thể.
Oanh!
Đến cuối cùng, Thất Thải Lôi Kiếp vô biên vô tận trực tiếp bao phủ Sa Đọa Thánh Thể.
Thân thể gã bắt đầu tan vỡ.
Dù sao Sa Đọa Thánh Thể cũng là Sa Đọa Thánh Thể, mà không phải Hoang Cổ Thánh Thể thời kỳ mạnh nhất.
Thân thể gã cũng từng trải qua vô số thực nghiệm, cải tạo, chung quy vẫn mất đi một ít đặc tính của Hoang Cổ Thánh Thể.
Cho nên dưới lôi kiếp diệt thế kinh khủng này, cuối cùng Sa Đọa Thánh Thể cũng chống đỡ không nổi.
Thân thể gã bắt đầu chia năm xẻ bảy, cuối cùng ầm ầm một tiếng rồi tan ra.
Mà trong thời khắc tan biến.
Dường như có một câu truyền vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
“Nhất mạch Thánh Thể đều dựa vào ngươi.”
“Nhớ kỹ... Đi đến Hoang Cổ Thánh Điện...”
Oanh!
Sau khi bảo vệ Quân Tiêu Dao, tản ra nhiệt lượng cuối cùng, rốt cuộc Sa Đọa Thánh Thể cũng hoàn toàn tan rã, hóa thành tro bụi, biến mất trong thế gian.
Nghe thấy lời này, Quân Tiêu Dao không có thời gian động dung.
Hắn đang chuyên tâm thôi diễn đạo tắc.
Nhưng hắn cũng nghe được câu nói kia, hơn nữa ghi nhớ trong lòng.
Đã không có Sa Đọa Thánh Thể gây trở ngại, rốt cuộc Thất Thải Lôi Kiếp có thể không bị ai cản mà bổ về phía Quân Tiêu Dao.
Mà cũng đúng vào lúc này, chung quanh tế đàn anh linh lại có số lượng anh linh vô tận hiện ra.
Trước đó khi Quân Tiêu Dao muốn bước lên tế đàn, cũng từng hiện ra hơn cả vạn anh linh.
Mà hiện tại số lượng anh linh hiện ra đâu chỉ trên vạn.
Quả thực có mấy chục vạn.
Đừng cho rằng đây là con số khổng lồ.
Phải biết rằng, đây là số lượng tích lũy được sau khi trải qua vô số kỷ nguyên và thời gian.
“Đây... Chẳng lẽ thật sự là tuyệt lộ!”
Nhìn thấy mấy chục vạn anh linh, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly trắng bệch.
Cơ Thanh Y và Tiểu Ma Tiên cũng hơi phát lạnh.
Các nàng biết con đường này có khả năng sẽ rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến mức này.
Không khác gì tuyệt lộ cả.
Nhưng ngay sau đó, điều làm người giật mình xuất hiện.
Mấy chục vạn anh linh kia cũng không nhằm vào Quân Tiêu Dao, mà là phát ra tiếng rống giận về phía trời xanh!
Không sai, chính là rống giận về phía trời xanh!
Bọn họ đều đã từng là nhân kiệt cổ đại bước lên tế đàn, cũng từng giống như Quân Tiêu Dao, muốn sáng lập ra con đường thuộc về chính mình.
Nhưng bọn họ đều thất bại.
Bởi vì trời xanh muốn ngăn cản bọn họ.
Mà hiện tại, sau rất nhiều kỷ nguyên, rốt cuộc cũng có người có khả năng tạo ra con đường thuộc về mình.
Những anh linh đó hiện ra, không phải là muốn đối phó Quân Tiêu Dao, mà là muốn giúp Quân Tiêu Dao đối phó trời xanh bất công!
Dựa vào cái gì, con người lại bị vây khốn trong thiên địa!
Dựa vào cái gì, bọn họ chỉ có thể làm những tù nhân bị gông xiềng trói buộc!
Đây là phản kháng đối với vận mệnh!
Hết chương 328.
Chương 329
Ầm ầm ầm!
Mấy chục vạn anh linh cùng ra tay, phản kháng trời xanh!
Đây là một loại sức mạnh dữ dội khủng bố, thậm chí cả Thất Thải Lôi Kiếp cũng phải né xa ba thước!
Mà Quân Tiêu Dao được mấy chục vạn anh linh vây quanh, giống như thần linh duy nhất.
Nhìn Sa Đọa Thánh Thể đã tan thành mây khói, nhìn mấy chục vạn anh linh bảo vệ hắn.
Cho dù là Quân Tiêu Dao, trong mắt cũng có chút lạnh lẽo hiện lên.
Đoàn năng lượng trong đan điền thân thể hắn được áp súc đến vô hạn, cuối cùng như biến thành hư vô.
Nhưng trong hư vô, bỗng có một điểm hiện ra.
Một điểm này như bao quát vạn vật, bao dung vũ trụ, một con đường hoàn toàn mới dần dần xuất hiện.
Điểm đó cũng không thuộc về thiên địa này, mà là do Quân Tiêu Dao tự mình sáng tạo.
Ngay vào lúc điểm đó sắp hình thành.
Trên vòm trời, Thất Thải Lôi Kiếp đan chéo, cuối cùng biến thành một gương mặt lôi đình.
Gương mặt lôi đình kia vô cùng to lớn, chiếm trọn vòm trời.
Nó mở miệng ra, cột sáng lôi đình khủng bố đánh thẳng xuống chỗ Quân Tiêu Dao.
Cho dù là mấy chục vạn anh linh ra sức phản kích cũng không thể chống cự lại nó, chúng sôi nổi hóa thành tro tàn trong tiếng rít gào.
Đối mặt với chiêu cuối cùng trời xanh muốn dùng để tiêu diệt giết hắn.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật vững vàng.
Đạo của hắn, con đường của hắn sắp hình thành, sao có thể từ bỏ tại đây?
“Đến đây đi, Quân Tiêu Dao ta muốn thi cao với ông trời!” Quân Tiêu Dao quát lạnh một tiếng, giơ tay lên, ba kiếm quang cắt qua thiên địa mênh mông mà hiện ra.
Trong loáng thoáng có một luồng đế uy nhàn nhạt phát ra.
“Đó là...”
Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên, Vong Xuyên, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, và tất cả những thiên kiêu còn lại đều trừng lớn đôi mắt, hít sâu một hơi, trong lòng nhấc lên sóng lớn vạn trượng!
Đó là... Uy thế thuộc về đế!
Bất cứ thứ gì có liên quan đến đế đều đại diện cho chí cao vô thượng.
Mà thứ có thể thể hiện uy thế đại đế nhất, không gì khác ngoài đế binh.
Chỉ là, đế binh là tồn tại dữ dội đến cỡ nào, đó chính là vũ khí mang tính chiến lược, là một trong những nội tình của thế gia bất hủ.
Có thể nói, cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ cũng không thể mang theo đế binh bên người.
Bởi vì thứ nhất, đế binh quá mức trân quý.
Thứ hai, thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi cũng không có khả năng phát huy ra uy lực của đế binh.
Bởi vậy, trên người thiên kiêu trẻ tuổi căn bản không có khả năng có đế binh.
Nhưng hiện tại, nhìn Quân Tiêu Dao tung ra ba thanh cổ kiếm, đám người Vong Xuyên đều ngơ cả ra.
Ba chuôi kiếm này chính là Bàn Hoàng tam kiếm.
Quân Tiêu Dao đã gom đủ Bàn Hoàng tam kiếm, nhưng trước đó hắn vẫn không tung ra.
Hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ có thể lấy ra át chủ bài này để đối mặt với uy thế của thiên kiếp.
Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.
Ba thanh kiếm chống chéo trên hư không, bắt đầu dung hợp.
Một luồng đế uy bắt đầu tràn ngập ra.
Bàn Hoàng tam kiếm vốn được phân cách ra từ đế binh Bàn Hoàng Kiếm.
Hiện tại dung hợp lại thì tất nhiên không có trở ngại gì.
Chỉ trong mấy cái hô hấp ngắn ngủn, một thanh đế binh tràn ngập đế uy cuồn cuộn khủng bố hiện ra.
Đó là một thanh cổ kiếm, mang theo một cảm giác sắc nhọn có thể trảm phá vạn vật trên thế gian.
Chung quanh cổ kiếm như có vô số sinh linh đang triều bái, có tuế nguyệt chi khí tràn ngập khiến cả hư không cũng sụp đổ, không thể gánh chịu nổi sức mạnh to lớn này.
Cuối cùng đế binh Bàn Hoàng Kiếm cũng xuất hiện trên thế gian!
“Đó chẳng lẽ là, đế binh Bàn Hoàng Kiếm của Bàn Võ Thần Triều, nhưng vì sao lại xuất hiện trong tay Quân Tiêu Dao?” Bọn người Tiểu Ma Tiên đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Số lượng đế binh quá thưa thớt, đó là binh khí mà đại đế uẩn dưỡng cả đời.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ có thế lực bất hủ từng xuất hiện đại đế mới có thể có được.
Bởi vậy đa số đế binh đều được người người biết rõ.
Đại khái đều rõ ràng thế lực bất hủ phương nào có cực đạo đế binh gì.
Mà Bàn Hoàng Kiếm chính là đế binh do Bàn Võ đại đế uẩn dưỡng, truyền thừa trong Bàn Võ Thần Triều.
Nhưng sau đó nó lại bị chia ra làm ba, thất lạc trong tứ phương.
Cuối cùng là Quan Quân Hầu Dương Bàn xuất hiện mới có được một phần ba Bàn Hoàng Kiếm.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao tung ra Bàn Hoàng Kiếm, đám người Vong Xuyên, Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y mới chấn động như thế.
Trước đó Khương Lạc Ly đã biết, cho nên cũng không quá mức kinh ngạc.
“Thì ra hắn có được đế binh, nếu trước đó hắn lấy ra thì căn bản không cần triền đấu với ta lâu như vậy, có thể trực tiếp dùng một kiếm đánh ta bị thương nặng thậm chí hạ gục trong nháy mắt.” Vong Xuyên còn sợ hãi trong lòng.
Tuy rằng hiện tại Quân Tiêu Dao không có khả năng hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của đế binh, thậm cũng đều không thể thao túng trôi chảy.
Nhưng cho dù chỉ có thể phát huy ra một phần vạn uy lực của đế binh, cũng đủ để tạo thành uy hiếp mãnh liệt với Vong Xuyên.
Thậm chí có thể dùng một kiếm trảm phá Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn của gã.
Phỏng phẩm đế binh này không có khả năng ngăn cản đế binh chân chính.
Khi mọi người ở đây đang chấn động vì Quân Tiêu Dao tung ra đế binh.
Cột sáng lôi đình khủng bố kia cũng trực tiếp oanh kích lên thân Bàn Hoàng kiếm.
Chỉ thoáng chốc, toàn thân Bàn Hoàng Kiếm chấn động, một luồng đế uy cuồn cuộn như biển cả tràn ngập ra.
Đế không thể nhục!
Đế binh cũng không thể bị làm nhục!
Oanh!
Trùng kích như vậy trực tiếp dẫn động phản kích của Bàn Hoàng Kiếm.
Đây không phải Quân Tiêu Dao thao túng Bàn Hoàng Kiếm.
Mà là Bàn Hoàng Kiếm gặp phải công kích nên phản kích theo bản năng.
Một kiếm quang chấn động ra từ thân Bàn Hoàng kiếm, cứ như có thể xé rách vạn dặm hư không!
Lôi đình cột sáng kia trực tiếp bị kiếm quang này chia làm hai mảnh, bổ ra từ chính giữa!
“A, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một độ cong.
Hắn đã tính toán trước, Bàn Hoàng Kiếm nhất định sẽ tự động triển lộ đế uy.
Nếu đổi lại là Quân Tiêu Dao đích thân điều khiển thì khó có thể phát huy ra uy lực của đế binh, càng đừng nói là phản kháng thiên phạt.
Có thể nói Bàn Hoàng Kiếm đã tranh thủ được thời gian quý giá nhất cho Quân Tiêu Dao.
Hết chương 329.
Chương 330
Cuối cùng nguyên điểm kia trong đan điền cơ thể của Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn thành hình.
Trong thời khắc thành hình, khắp thiên địa đều như đọng lại, an tĩnh cả đi.
Tất cả âm thanh đều bị rút ra.
Đại đạo thiên địa như đình trệ một chớp mắt.
Một đạo ra đời, vạn đạo thần phục!
Trong thời khắc đạo của Quân Tiêu Dao diễn biến ra, toàn bộ cửu thiên thập địa có biên giới vô tận cũng như đình trệ lại trong chớp mắt.
Không sai, chỉ có một chớp mắt.
Một chớp mắt ngắn đến không thể ngắn hơn.
Mà Quân Tiêu Dao lại áp chế chư thiên vạn đạo trong nháy mắt ngắn ngủn này!
Nhưng sau chớp mắt đó, thiên địa lập tức khôi phục như thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một ít tồn tại cổ xưa lại cảm nhận được dị thường này.
Trên Tiên Vực, ở một ít Hoang Cổ thế gia, Thái Cổ hoàng tộc, đại giáo bất hủ, vô thượng hoàng triều, đều có những lão cổ sống không biết qua bao nhiêu kỷ nguyên cảm thấy kinh nghi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao ta cảm thấy như vạn vật rơi vào đình trệ tuyệt đối trong một chớp mắt?”
“Sao có thể, là ai, thủ đoạn của đại đế sao?”
“Không... Không có khả năng, đừng nói là đại đế, cho dù là Tiên trong truyền thuyết cũng không có khả năng có sức mạnh ảnh hưởng đến sự vận chuyển của đại đạo, truyền khắp cửu thiên thập địa...”
“Rốt cuộc là chuyện thế nào, sao ta không thể bắt giữ được nơi phát ra dị thường này.”
“Không sai, giống như nơi phát ra dị thường không thuộc về cửu thiên thập địa...”
Vô số lão cổ, đại nhân vật trong Cửu thiên Tiên Vực đều khiếp sợ, thậm chí mang theo run rẩy!
Thậm chí chúa tể vùng cấm vô thượng trong vùng cấm sinh mệnh cũng đang suy đoán.
Còn có sinh linh Táng thổ khủng bố bị mai táng trong Vạn Cổ Táng Thổ qua vô số kỷ nguyên cũng bị bừng tỉnh khỏi trầm miên.
Có thể nói, những lão cổ và hoá thạch sống đó tuyệt đối không thể tưởng tượng.
Dị thường lan ra khắp cửu thiên thập địa lại phát ra từ một chí tôn trẻ tuổi mới đột phá đến Hợp Đạo Cảnh!
Mà ở Hoang Cổ Quân gia, chỉ cần là người có quan hệ huyết mạch với Quân Tiêu Dao thì đều có cảm ứng mơ hồ.
Huyết mạch càng thân cận thì cảm ứng càng mạnh.
“Loại cảm giác này, chẳng lẽ là Tiêu Dao?” Quân Chiến Thiên kinh nghi bất định.
Ông ta chỉ muốn Quân Tiêu Dao hạ giới đi tìm một căn nguyên thế giới làm tiên chủng mà thôi.
Rốt cuộc Quân Tiêu Dao làm ra hành động vĩ đại gì mà tạo nên loại biến hóa này.
Không bao lâu sau, Quân Chiến Thiên vuốt râu mà cười, tự hào nói: “Không hổ là tôn nhi của ta, luôn có thể mang đến kinh hỉ bất ngờ, hiện tại thật ngóng trông nó trở về, xem rốt cục nó làm ra đại sự gì.”
Quân Chiến Thiên vui tươi hớn hở.
Ông ta cho rằng có thể Quân Tiêu Dao đã có được tiên chủng nào đó còn mạnh mẽ nghịch thiên hơn cả căn nguyên thế giới.
Căn bản không nghĩ đến chuyện Quân Tiêu Dao sẽ sáng lập ra con đường của mình.
Mà cùng lúc đó, ở nơi nào đó không thể nói ra.
Một bóng dáng bạch y siêu nhiên, anh tuấn vĩ ngạn đang ngồi xếp bằng trong bóng tối tĩnh mịch vĩnh hằng.
Thân thể ông ta có chút tàn phá, tóc dài rối tung, che kín cả đôi mắt.
“Loại cảm giác này... Là... Con trai ta...”
Bóng người bạch y này lẩm bẩm tự nói, ông ta đứng dậy, hình như muốn nhìn ra xa xa.
Vào khoảnh khắc ông ta đứng dậy, hư không rách nát, thiên địa như không chịu nổi uy năng khủng bố của ông ta.
Uy áp này cuồn cuộn ngập trời, đàn áp cửu thiên thập địa, quét ngang cổ kim tương lai!
Cho dù là chí tôn vô thượng, khi đứng trước mặt bóng người bạch y này thì cũng chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi!
Bản thân Quân Tiêu Dao cũng không thể ngờ con đường mình sáng lập lại có thể sinh ra ảnh hưởng như thế.
Điều này càng đại biểu con đường Quân Tiêu Dao đang đi cũng không sai.
Giờ phút này, trên tế đàn anh linh.
Cả người Quân Tiêu Dao được bao phủ trong khí cơ không bình thường.
Đan điền trong thân thể hắn xuất hiện một nguyên điểm thâm thúy.
Nguyên điểm kia cứ như hình thức ban sơ của vũ trụ, lại như nhau thai của thế giới.
Dường như ngày sau nguyên điểm này có thể diễn biến ra vũ trụ càn khôn, chư thiên vạn giới.
Mà bản thân Quân Tiêu Dao lại là sáng thế chủ!
Cũng vào lúc nguyên điểm này hoàn toàn hình thành.
Những Vô Minh Nghiệp Hỏa và Thất Thải Lôi Kiếp đó cũng lặng lẽ không một tiếng động mà tan đi.
Bởi vì đạo của Quân Tiêu Dao đã thành, không thể bóp chết khi chưa nảy sinh nữa.
Đương nhiên, vậy cũng không có nghĩa là Quân Tiêu Dao có thể kê cao gối mà ngủ.
Ngày sau, đạo của hắn nhất định còn gặp phải rất nhiều suy sụp.
Bởi vì nguyên điểm này chỉ là khởi điểm ban đầu của đạo thuộc về Quân Tiêu Dao.
Theo sự diễn biến không ngừng của nguyên điểm, mỗi một lần diễn biến sẽ gặp phải rất nhiều ách nạn, hoặc là thiên tai, hoặc là nhân họa.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý lắm.
Thực lực của hắn sẽ càng tăng trưởng theo thời gian, càng ngày càng mạnh.
Hiện tại trời xanh không bóp chết được hắn, ngày sau muốn bóp chết hắn càng là trăm khó vạn khó.
Quân Tiêu Dao có tự tin hoàn toàn có thể khiến đạo của mình trưởng thành.
“Thật sự... Thành công...”
Khi nhìn thấy lôi kiếp tan đi, Quân Tiêu Dao bình yên vô sự, cả đám thiên kiêu trên tế đàn đều có chút dại ra.
Từ xưa đến nay, con đường mà vô số nhân kiệt đều muốn sáng lập, lại không thể sáng lập ra, lần này đã được Quân Tiêu Dao đả thông.
Nếu tin tức này truyền lại Tiên Vực, không biết sẽ nhấc lên gợn sóng bao lớn.
Dù sao tuyệt đối rung động hơn bất cứ chuyện gì trước đó Quân Tiêu Dao từng làm ra.
Bởi vì nó đã không đơn giản là sáng tạo kỳ tích, mà là sáng lập ra một thế giới mới.
Quân Tiêu Dao có khả năng thay đổi tiến trình lịch sử.
“Con đường này bị hắn đả thông.” Giờ phút này, Vong Xuyên không biết cảm nhận của mình là thế nào.
Hâm mộ, ghen ghét, kiêng kỵ, thậm chí còn có một tia bội phục.
Sự tồn tại của Quân Tiêu Dao làm quái thai cổ đại như gã cũng đổi mới nhận thức, hiểu ra sự thiếu hụt và nhỏ bé của bản thân.
Ở kỷ nguyên dĩ vãng, chỉ cần quái thai cổ đại xuất thế thì nhất định có thể đè ép những thiên kiêu còn lại của một thế hệ, có thể nói là vô địch.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao đã chứng minh quái thai cổ đại cũng không phải tồn tại vô địch.
Thời đại đã thay đổi.
Đồng nhãn của Cơ Thanh Y biến ảo, nàng ta cũng không nghĩ tới Quân Tiêu Dao thật sự có thể đi thông con đường này.
Đây chính là hành động vĩ đại vượt thời đại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ma Tiên liên tục tỏa ra tia sáng kỳ dị.
Hết chương 330.
“Tại sao lại... Tại sao lại khủng bố như vậy?” Vong Xuyên thất thần lẩm bẩm, trong nhất thời cũng không phục hồi tinh thần.
Hình như gã nhìn thấy cái gì đó rất khủng bố, nếu tiếp tục đi tới trên con đường kia thì sẽ gặp được kiếp nạn khủng bố.
Đó là điều gã không thể chịu được.
Thậm chí Vong Xuyên chỉ cảm nhận một chút mà đã có cảm thấy sợ muốn nát gan nát mật.
Cái này không phải vì ý chí của Vong Xuyên không kiên định.
Thân là quái thai cổ đại bị phong ấn vạn cổ, sao ý chí của gã có thể kém cõi chứ?
Nhưng thứ khủng bố hắc ám này như nổi sợ khi một người đối mặt với hắc ám vô tận, đủ để khiến người ta phát cuồng.
“Nếu ta không kịp thời dừng lại, thậm chí có khả năng sẽ trực tiếp ngã xuống, thân tử đạo tiêu.” Vong Xuyên thở phì phò, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Cuối cùng gã cũng hiểu vì sao trên tế đàn toàn là bạch cốt chồng chất.
Đây quả thực là một con đường chết.
Nhìn trên mặt Vong Xuyên vẫn còn mang theo sợ hãi, bọn người Tiểu Ma Tiên, Khương Lạc Ly líu lưỡi.
Đây rốt cục là con đường thế nào mà khiến cho cả quái thai cổ đại cũng chiết kích mà về.
Không nghi ngờ gì nữa, Vong Xuyên thất bại.
Nhưng gã cũng không quá mất mát, bởi vì Vong Xuyên biết đây gần như là một con đường không có khả năng đi được.
Vong Xuyên ngước đầu lên, nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang ngồi xếp bằng trên tế đàn anh linh.
“Không có khả năng, con đường này là đường chết, dù là kẻ nào cũng không đi thông được, bao gồm cả ngươi.” Vong Xuyên lẩm bẩm nói.
Gã thân là Luân Hồi Thánh Thể, không cần phải mạo hiểm nguy cơ ngã xuống mà cưỡng ép đi tiếp, đó không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn.
Cho nên Vong Xuyên quyết đoán màtừ bỏ.
Nhìn từ góc độ khác thì đây cũng coi như một loại ý chí kiên định.
“Tiêu Dao ca ca...”
Nhìn thấy cả Vong Xuyên cũng thất bại, đáy lòng Khương Lạc Ly hiện lên một tia lo lắng.
Đối mặt với con đường từ xưa đến nay không ai đi thông được, Khương Lạc Ly lo lắng cũng thực bình thường.
Mà bản nhân Quân Tiêu Dao lại thản nhiên nhất.
Hắn đang mượn dùng mười căn nguyên thế giới để lĩnh ngộ tinh túy của thiên địa, bản chất của vũ trụ.
Đây là một loại ngộ đạo cao cấp, vốn không nên là cấp bậc như Quân Tiêu Dao có thể tiếp xúc.
Cho dù là Thánh Nhân, muốn tìm hiểu loại đạo vận vũ trụ căn nguyên này cũng hết sức khó khăn.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác, không ai có thể so sánh với dã tâm của hắn, hắn muốn xây dựng nên đạo cơ vô địch ở giai cơ sở đoạn nhất.
“Lấy thân làm chủng... đạo thuộc về chính mình... Siêu thoát thiên địa...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, giống như đang nói mớ.
Bỗng nhiên, Linh Hải trong đan điền của hắn bắt đầu sáng lên, đây vốn là nơi tiên chủng được luyện hóa tồn tại.
Hợp Đạo Cảnh cần đến Đạo Chủng ngộ đạo thích hợp với mình.
Đạo Chủng càng cao cấp thì lại càng mang đến cho tu sĩ gia trì mạnh mẽ hơn.
Mà Quân Tiêu Dao muốn lấy thân làm chủng, lấy đạo của mình làm cơ sở.
Đây vốn là hành động nghịch thiên, thiên địa bất dung.
“Trở về căn nguyên, tìm kiếm huyền bí ban sơ, sáng lập con đường thuộc về mình!” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, hắn bỗng mở to hai mắt, cứ như liếc một cái đã nhìn thấu cổ kim tương lai.
Đây là một con đường tràn ngập sương mù nồng đậm, rốt cuộc cũng dần dần rõ ràng trước mắt hắn.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn nhìn thật rõ.
Ầm ầm ầm!
Trên vòm trời vang lên tiếng chấn động.
Từng ngọn lửa xuất hiện, giống như hỏa vũ rơi xuống, giáng thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
“Sao có thể... Đó là... Vô Minh Nghiệp Hỏa!” Khương Lạc Ly che cái miệng nhỏ lại, nhịn không được kinh hô.
Vô Minh Nghiệp Hỏa là một loại kiếp nạn, nói chung, chỉ khi nào từ Thần Hỏa Cảnh đột phá đến Hư Thần cảnh thì mới có thể xuất hiện.
Loại Vô Minh Nghiệp Hỏa này không phải là lửa thật, mà là một loại nghiệp.
Thần Hỏa Cảnh đột phá đến đệ nhất giai của Thông Thánh Cửu Giai, Hư Thần cảnh thì phải đối kháng với loại lửa này.
Tu sĩ Thần Hỏa Cảnh sẽ lấy thần hỏa của bản thân để chống cự lại Vô Minh Nghiệp Hỏa.
Nếu có thể chống lại thì sẽ bước vào Hư Thần chi cảnh, không được thì bị nghiệp hỏa thiêu đốt, tan thành mây khói.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Quân Tiêu Dao chỉ là Quy Nhất Cảnh đột phá lên Hợp Đạo Cảnh thôi, sao lại xuất hiện Vô Minh Nghiệp Hỏa.
Chuyện này đúng là không hợp với lẽ thường.
Quả thực là trời cao muốn giáng kiếp nạn này xuống người Quân Tiêu Dao trước để hủy diệt hắn.
“Quá khủng bố, ở giai đoạn này, có ai chống lại được Vô Minh Nghiệp Hỏa đốt cháy?” Khuôn mặt Tiểu Ma Tiên cũng tái nhợt cả đi.
Chỉ đứng xa xa cảm nhận Vô Minh Nghiệp Hỏa cũng đã khiến cả người nàng ta sởn da gà.
Loại lửa khủng bố này là hình thành từ tội nghiệt.
Không chỉ có thể đốt cháy nhục thân, còn có thể diệt sạch linh hồn.
Làm người ta cảm thấy như rơi vào ngọn lửa địa ngục của mười tám tầng địa ngục.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều gắt gao tập trung trên người Quân Tiêu Dao.
Hắn có thể chống chọi được không?
Nhìn Vô Minh Nghiệp Hỏa buông xuống, Quân Tiêu Dao không lộ ra chút bất ngờ nào.
Không bằng nói điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Muốn không có chút nguy hiểm mà sáng lập ra con đường phía trước thì hiển nhiên là nằm mơ giữa ban ngày.
Quân Tiêu Dao cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
“Đấu với trời, vui sướng vô cùng!”
Quân Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn trời, thái độ thật tiêu sái.
Cả người hắn có tiên quang mênh mông, sức mạnh của một trăm bốn mươi khối Đại La Tiên Cốt hoàn toàn bị thôi phát ra.
Tiên quang nồng đậm tràn ngập mà ra, tô điểm cho Quân Tiêu Dao giống như trích tiên không đọa hồng trần.
Một đoàn tiên quang hóa thành vòng bảo hộ, bao phủ thân thể Quân Tiêu Dao.
Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao cũng lấy ra hết các loại thủ đoạn phòng ngự.
Thanh Thiên Tổ Long Giáp, Chư Thần Phi Phong, cái gì có thể phòng ngự thì Quân Tiêu Dao cũng dùng ra.
Oanh!
Vô Minh Nghiệp Hỏa giáng xuống, va chạm vào Quân Tiêu Dao.
Nhiệt độ khủng bố này đủ để đốt cháy vạn vật.
Không chỉ như thế, khủng bố nhất chính là loại Vô Minh Nghiệp Hỏa này còn có thể nhiễu tâm thần của người khác, đốt cháy cả linh hồn.
Rất nhiều gương mặt vặn vẹo xuất hiện trước mắt Quân Tiêu Dao.
Long Hạo Thiên, Dương Bàn, Pháp Hải, Lâm Phong..v..v...
Những kẻ địch đã từng chết trong tay Quân Tiêu Dao như biến thành ác quỷ, muốn lao tới lấy mạng hắn.
Vô Minh Nghiệp Hỏa là ngọn lửa tội nghiệt, tất cả nghiệp chướng Quân Tiêu Dao phạm phải đều sẽ hóa thành nghiệp hỏa.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên.
Hết chương 326.
Chương 327
“Lúc tồn tại cũng chỉ xứng làm con kiến dưới chân ta, chết rồi còn có thể lật trời hay sao?” Quân Tiêu Dao giữ vững tâm thần, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Hắn cũng không cảm thấy mình giết nhiều người như vậy là sai cái gì.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Quân Tiêu Dao muốn bước lên đỉnh cao thì dưới chân nhất định sẽ dẫm lên vô số thi cốt.
Trước mắt mới chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, về sau hắn sẽ giết nhiều người hơn nữa.
Nhìn Quân Tiêu Dao chống chọi lại Vô Minh Nghiệp Hỏa, cho dù là đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên cũng hơi dại ra.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin sẽ có người chỉ mới ở Quy Nhất Cảnh mà có thể chống đỡ được kiếp nạn Thần Hỏa Cảnh.
“Trời ạ, Tiêu Dao tiểu ca ca cũng quá lợi hại!” Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ma Tiên còn liên tục lập loè tia sáng kỳ dị.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được?
Đám người Tiểu Ma Tiên vốn không cho rằng Quân Tiêu Dao có thể tạo ra một con đường mới.
Nhưng hiện tại, bọn họ bắt đầu xuất hiện dao động.
Nói không chừng, bọn họ có thể chính mắt chứng kiến một kỳ tích.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên thạch đài, Vô Minh Nghiệp Hỏa hôi hổi thiêu đốt chung quanh, hắn lại như Lã Vọng buông cần.
Quân Tiêu Dao đang thôi diễn, đang quy hoạch, các loại trật tự quy tắc, quy luật vạn vật diễn biến quay cuồng trong đầu hắn.
Mười đoàn căn nguyên thế giới chung quanh bị Quân Tiêu Dao nạp vào đan điền.
Quân Tiêu Dao không phải muốn biến mười căn nguyên thế giới thành tiên chủng.
Mà muốn lấy mười căn nguyên thế giới làm quân lương để lĩnh ngộ ra đạo thuộc về mình.
Dần dần, mười đoàn căn nguyên thế giới hòa hợp thành một thể trong đan điền của hắn, hóa thành một viên hạt giống hỗn độn.
Hạt giống này có thể gọi là Thập Giới Tiên Chủng.
Nếu phải sắp xếp vô số tiên chủng từ xưa đến nay thành một bảng xếp hạng, vậy Thập Giới Tiên Chủng này nhất định có thể đứng trong ba vị trí đầu bảng.
Đây là sức mạnh căn nguyên của mười thế giới hạ giới, dung hợp lại để tạo thành tiên chủng, uy năng thật sự nghịch thiên.
Có thể nói, hiện tại Quân Tiêu Dao có thể trực tiếp luyện hóa Thập Giới Tiên Chủng này.
Hắn sẽ có được gia trì khó có thể tưởng tượng, một khi dung hợp đột phá thì Quân Tiêu Dao sẽ lập tức trở thành tia sáng sáng chói nhất trong cùng thế hệ!
“Tiên chủng thật cường đại!”
Cảm nhận được trong cơ thể của Quân Tiêu Dao xuất hiện dao động khủng bố của Thập Giới Tiên Chủng, trong mắt đám người Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y, Vong Xuyên đều lộ ra kinh ngạc.
Tiên chủng mà bọn họ có được cũng rất cao cấp.
Nhưng so với Thập Giới Tiên Chủng thì lập tức yếu hơn không chỉ một bậc.
“Nếu ta có được mười căn nguyên thế giới, dung hợp ra Thập Giới Tiên Chủng thì sẽ mạnh đến mức nào?” Vong Xuyên thở dài, trong thâm tâm vẫn có chút không cam lòng.
Đáng tiếc, gã không thể đoạt được mười căn nguyên thế giới.
Nhưng mà, điều làm đám người Vong Xuyên mở rộng tầm mắt chính là, Quân Tiêu Dao cũng không chọn cách dung hợp với Thập Giới Tiên Chủng.
Hắn lấy Thập Giới Tiên Chủng làm chất dinh dưỡng, đang lĩnh ngộ đạo thuộc về mình.
“Tiêu Dao tiểu ca ca cũng quá quyết đoán, đổi lại là ta thì chỉ sợ đã sớm dung hợp Thập Giới Tiên Chủng.” Tiểu Ma Tiên tấm tắc cảm thán.
Cảm giác này giống như trước mặt Quân Tiêu Dao rõ ràng có một con đường rộng lớn thênh thang, nhưng hắn cũng không đi.
Cố tình muốn tự mình mở ra một con đường.
Chuyện tốn công vô ích này, không có biến mất thiên kiêu sẽ làm, mà bọn họ cũng không dám làm.
Bởi vì làm như vậy, rất có khả năng sẽ dẫn tới thiên phạt, còn có đại khủng bố.
Trước đó Vong Xuyên cũng vì chuyện này mà từ bỏ.
Vô Minh Nghiệp Hỏa này chỉ là tiền diễn mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Sau khi Quân Tiêu Dao càng lĩnh ngộ thì đan điền trong thân thể hắn giống như đang khai thiên tích địa, một sức mạnh căn nguyên vũ trụ hỗn độn đang tràn ngập.
Hình như sức mạnh kia không thuộc về mảnh thiên địa này, ra đời một cách tự nhiên từ trong cơ thể Quân Tiêu Dao.
Chỉ cần là tiên chủng, cho dù là cấp bậc gì thì cũng ra đời từ thiên địa này.
Cho nên dù là tiên chủng nghịch thiên đến mấy, sau khi luyện hóa cũng sẽ không sinh ra vấn đề gì.
Tỷ như Thập Giới Tiên Chủng, tuy nghịch thiên, nhưng cũng sẽ không khiến trời xanh trách phạt.
Nhưng hiện tại bất đồng.
Trong đan điền của Quân Tiêu Dao đột nhiên ra đời một năng lượng.
Luồng năng lượng đó không thuộc về mảnh thiên địa này.
Là một loại năng lượng mà Quân Tiêu Dao lĩnh ngộ diễn biến ra một cách tự phát.
Đối với thiên địa mà nói, đây là dị vật, sẽ bị trời phạt.
Quả nhiên, trong nháy mắt năng lượng này ra đời.
Thiên địa biến sắc, phong vân kích động, tiếng sấm cuồn cuộn như biển rộng mênh mông.
“Sao lại thế này?”
Trên tế đàn, tất cả thiên kiêu đều run sợ, cứ như gặp phải diệt thế.
Ầm ầm ầm!
Trên vòm trời có mây đen hội tụ, sau đó, từng tia Thất Thải Lôi Đình hiện ra.
“Đây là... Thành Thánh Kiếp?”
Khi nhìn thấy Thất Thải Lôi Đình kia, trong đầu tất cả thiên kiêu đều nổ vang, rơi vào dại ra.
Thất Thải Lôi Kiếp chính là kiếp nạn để thành thánh, là kiếp phạt sinh ra chỉ khi nào độ kiếp thành thánh.
Đối với Thánh Nhân mà loại kiếp phạt này còn có uy hiếp cực mạnh, càng đừng nói là Quân Tiêu Dao.
Đây quả thực là không cho Quân Tiêu Dao một chút đường sống.
Vẻ mặt của ba người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều thay đổi kịch liệt.
Bọn họ khó có thể duy trì bình tĩnh, bởi vì đây quả thực chính là ông trời muốn Quân Tiêu Dao chết, không muốn cho hắn một chút đường sống nào.
“Quả nhiên, đây là một con đường chết, không ai có thể đánh vỡ.” Vong Xuyên lẩm bẩm, trong lòng lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có Quân Tiêu Dao ở đây, tất cả thiên kiêu thời đại này đều sẽ không thở nổi.
Nếu Quân Tiêu Dao ngã xuống thì tức là một ngọn núi lớn đè trên đầu tất cả thiên kiêu đã bị đánh nát.
Nhìn Thất Thải Lôi Kiếp sắp buông xuống, Quân Tiêu Dao cũng phun ra một hơi.
“Không ngờ thật, ông trời để mắt ta như vậy.” Quân Tiêu Dao cười.
Càng như thế thì càng có thể chứng minh, con đường hắn đang đi cũng không sai.
Quân Tiêu Dao không ngừng lại, tiếp tục, diễn biến ra cảnh tượng khai thiên tích địa, sinh ra hỗn độn trong đan điền cơ thể.
Oanh!
Cuối cùng, Thất Thải Lôi Kiếp giống như hóa thành một con chân long bảy màu, lao vút tới, bổ về phía Quân Tiêu Dao!
Uy thế của một kích lôi đình này đủ để dễ dàng diệt sát một vị Thánh Nhân!
Hết chương 327.
Chương 328
Oanh!
Sau một tiếng vang đinh tai nhức óc, Thất Thải Lôi Kiếp giáng vào vị trí của Quân Tiêu Dao.
Trong phút chốc, lôi đình thất sắc khuếch tán ra, tràn ngập tứ phương, phát ra âm thanh bùm bùm.
Trong đầu Khương Lạc Ly ầm ầm một trận, cả người cứng như khúc gỗ, thân thể không nhúc nhích nổi nữa.
“Đã chết sao?” Những thiên kiêu chung quanh lẩm bẩm nói.
Đám người Cơ Thanh Y vẫn dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào tế đàn.
Theo lý thuyết, Quân Tiêu Dao hoàn toàn không có khả năng chống lại Thất Thải Lôi Kiếp.
Nhưng sau khi lôi mang tan đi, ánh mắt mọi người và thời gian như cùng đọng lại.
Trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu cảm kinh hãi.
Bởi vì Quân Tiêu Dao vẫn bình yên vô sự!
Mà nguyên nhân hắn bình yên vô sự là bởi vì có một bóng người anh tuấn vĩ ngạn đang che chắn trước mặt hắn.
Tóc đen buông xuống bên chân, cả người tản ra một luồng khí tức như uyên như ma.
Đúng là Sa Đọa Thánh Thể!
Sa Đọa Thánh Thể ngửa mặt lên trời rống giận, tóc đen phiêu tán, giống như một thần ma bất khuất đứng giữa thiên địa!
“Cái này...”
Đừng nói là những người khác, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt một lát.
Hắn cũng không rót linh hồn lực của mình vào Sa Đọa Thánh Thể.
Nói cách khác, hiện tại Sa Đọa Thánh Thể đang dựa vào ý chí của mình mà hành động, mà không phải bị Quân Tiêu Dao thao túng.
Nhưng chuyện này... Sao có thể?
Trong lòng Quân Tiêu Dao có chút nghi hoặc.
Nhưng hắn lại nghĩ tới, trước đó khi đang thao túng Sa Đọa Thánh Thể, vào thời khắc nào đó, trong mắt Sa Đọa Thánh Thể như có một chút thần trí hiện ra.
Khi đó Quân Tiêu Dao còn không quá để ý, nghĩ là ảo giác.
Hiện tại xem ra, Sa Đọa Thánh Thể vẫn còn duy trì chút ý thức nằm sâu trong tiềm thức sao?
“Nhưng mà, vì sao hắn lại chủ động ra tay hộ đạo cho ta?” Quân Tiêu Dao lại sinh ra nghi hoặc.
Lúc này, trên vòm trời lại truyền đến tiếng gầm rú.
Hình như trời xanh cực kỳ tức giận vì không thể một kích diệt sát Quân Tiêu Dao, từng Thất Thải Lôi Đình ầm ầm giáng xuống.
Mỗi một lôi đình đều có thể dễ dàng diệt sát Thánh Nhân.
Sa Đọa Thánh Thể rống giận, vươn bàn chân giẫm một cái lên mặt đất, cả người bay lên trời, nghênh đón những lôi kiếp đó.
Trong kẽ nứt thập địa không cho phép có cường giả Thánh Cảnh.
Nhưng giờ phút này, Sa Đọa Thánh Thể chỉ đơn thuần lấy sức mạnh nhục thân để chống cự uy thế của Thất Thải Lôi Kiếp, cũng không có pháp lực Thánh Cảnh.
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng tia lôi đình bổ vào Sa Đọa Thánh Thể, Sa Đọa Thánh Thể lại không lùi một bước.
Mặc dù thân thể gã bắt đầu nứt nẻ, nhưng cũng không lui bước.
Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi, hắn không chần chờ mà nắm chắc thời cơ này để tiếp tục lĩnh ngộ.
Trong thân thể hắn, Thập Giới Tiên Chủng đã hoàn toàn biến mất, biến thành quân lương để tẩm bổ cho thứ năng lượng kia.
Năng lượng kia là đạo thuộc về bản thân Quân Tiêu Dao.
Trong đó như có cảnh tượng khai thiên tích địa, diễn biến đại vũ trụ hỗn độn hiện ra.
Sau khi khí tức kia dần dần tràn ngập, hư không chung quanh hắn đang sụp đổ từng chút một, hóa thành hư vô.
Dường như Quân Tiêu Dao muốn áp đảo trên chư thiên vạn đạo, sáng lập quy tắc thuộc về chính mình.
“Lời ta vừa vang, vạn đạo sụp đổ!”
Quân Tiêu Dao đã có cảm ngộ, hắn tập trung tất cả sự chú ý vào trong cơ thể mình.
Trong cơ thể hắn cứ như bắt đầu diễn biến ra một thế giới.
Đó là thế giới thuộc về hắn, đó là đạo thuộc về hắn, đó là con đường của chính hắn.
Sau khi Quân Tiêu Dao càng ngày càng lĩnh ngộ, uy lực của Thất Thải Lôi Kiếp cũng càng ngày càng mạnh.
Thậm chí thân thể của Sa Đọa Thánh Thể cũng bắt đầu nứt nẻ, dần dần tan vỡ.
Nhưng Sa Đọa Thánh Thể vẫn giống như một vách tường cứng rắn, ngăn cản tất cả vì Quân Tiêu Dao.
Đây có lẽ là một loại bảo vệ Hoang Cổ Thánh Thể.
Sa Đọa Thánh Thể hy vọng, Quân Tiêu Dao có thể phát dương uy thế của nhất mạch Hoang Cổ Thánh Thể, tạo ra một con đường xưa nay chưa từng có.
Giải trừ tất cả gông xiềng và nguyền rủa thay cho Hoang Cổ Thánh Thể.
Oanh!
Đến cuối cùng, Thất Thải Lôi Kiếp vô biên vô tận trực tiếp bao phủ Sa Đọa Thánh Thể.
Thân thể gã bắt đầu tan vỡ.
Dù sao Sa Đọa Thánh Thể cũng là Sa Đọa Thánh Thể, mà không phải Hoang Cổ Thánh Thể thời kỳ mạnh nhất.
Thân thể gã cũng từng trải qua vô số thực nghiệm, cải tạo, chung quy vẫn mất đi một ít đặc tính của Hoang Cổ Thánh Thể.
Cho nên dưới lôi kiếp diệt thế kinh khủng này, cuối cùng Sa Đọa Thánh Thể cũng chống đỡ không nổi.
Thân thể gã bắt đầu chia năm xẻ bảy, cuối cùng ầm ầm một tiếng rồi tan ra.
Mà trong thời khắc tan biến.
Dường như có một câu truyền vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
“Nhất mạch Thánh Thể đều dựa vào ngươi.”
“Nhớ kỹ... Đi đến Hoang Cổ Thánh Điện...”
Oanh!
Sau khi bảo vệ Quân Tiêu Dao, tản ra nhiệt lượng cuối cùng, rốt cuộc Sa Đọa Thánh Thể cũng hoàn toàn tan rã, hóa thành tro bụi, biến mất trong thế gian.
Nghe thấy lời này, Quân Tiêu Dao không có thời gian động dung.
Hắn đang chuyên tâm thôi diễn đạo tắc.
Nhưng hắn cũng nghe được câu nói kia, hơn nữa ghi nhớ trong lòng.
Đã không có Sa Đọa Thánh Thể gây trở ngại, rốt cuộc Thất Thải Lôi Kiếp có thể không bị ai cản mà bổ về phía Quân Tiêu Dao.
Mà cũng đúng vào lúc này, chung quanh tế đàn anh linh lại có số lượng anh linh vô tận hiện ra.
Trước đó khi Quân Tiêu Dao muốn bước lên tế đàn, cũng từng hiện ra hơn cả vạn anh linh.
Mà hiện tại số lượng anh linh hiện ra đâu chỉ trên vạn.
Quả thực có mấy chục vạn.
Đừng cho rằng đây là con số khổng lồ.
Phải biết rằng, đây là số lượng tích lũy được sau khi trải qua vô số kỷ nguyên và thời gian.
“Đây... Chẳng lẽ thật sự là tuyệt lộ!”
Nhìn thấy mấy chục vạn anh linh, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly trắng bệch.
Cơ Thanh Y và Tiểu Ma Tiên cũng hơi phát lạnh.
Các nàng biết con đường này có khả năng sẽ rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến mức này.
Không khác gì tuyệt lộ cả.
Nhưng ngay sau đó, điều làm người giật mình xuất hiện.
Mấy chục vạn anh linh kia cũng không nhằm vào Quân Tiêu Dao, mà là phát ra tiếng rống giận về phía trời xanh!
Không sai, chính là rống giận về phía trời xanh!
Bọn họ đều đã từng là nhân kiệt cổ đại bước lên tế đàn, cũng từng giống như Quân Tiêu Dao, muốn sáng lập ra con đường thuộc về chính mình.
Nhưng bọn họ đều thất bại.
Bởi vì trời xanh muốn ngăn cản bọn họ.
Mà hiện tại, sau rất nhiều kỷ nguyên, rốt cuộc cũng có người có khả năng tạo ra con đường thuộc về mình.
Những anh linh đó hiện ra, không phải là muốn đối phó Quân Tiêu Dao, mà là muốn giúp Quân Tiêu Dao đối phó trời xanh bất công!
Dựa vào cái gì, con người lại bị vây khốn trong thiên địa!
Dựa vào cái gì, bọn họ chỉ có thể làm những tù nhân bị gông xiềng trói buộc!
Đây là phản kháng đối với vận mệnh!
Hết chương 328.
Chương 329
Ầm ầm ầm!
Mấy chục vạn anh linh cùng ra tay, phản kháng trời xanh!
Đây là một loại sức mạnh dữ dội khủng bố, thậm chí cả Thất Thải Lôi Kiếp cũng phải né xa ba thước!
Mà Quân Tiêu Dao được mấy chục vạn anh linh vây quanh, giống như thần linh duy nhất.
Nhìn Sa Đọa Thánh Thể đã tan thành mây khói, nhìn mấy chục vạn anh linh bảo vệ hắn.
Cho dù là Quân Tiêu Dao, trong mắt cũng có chút lạnh lẽo hiện lên.
Đoàn năng lượng trong đan điền thân thể hắn được áp súc đến vô hạn, cuối cùng như biến thành hư vô.
Nhưng trong hư vô, bỗng có một điểm hiện ra.
Một điểm này như bao quát vạn vật, bao dung vũ trụ, một con đường hoàn toàn mới dần dần xuất hiện.
Điểm đó cũng không thuộc về thiên địa này, mà là do Quân Tiêu Dao tự mình sáng tạo.
Ngay vào lúc điểm đó sắp hình thành.
Trên vòm trời, Thất Thải Lôi Kiếp đan chéo, cuối cùng biến thành một gương mặt lôi đình.
Gương mặt lôi đình kia vô cùng to lớn, chiếm trọn vòm trời.
Nó mở miệng ra, cột sáng lôi đình khủng bố đánh thẳng xuống chỗ Quân Tiêu Dao.
Cho dù là mấy chục vạn anh linh ra sức phản kích cũng không thể chống cự lại nó, chúng sôi nổi hóa thành tro tàn trong tiếng rít gào.
Đối mặt với chiêu cuối cùng trời xanh muốn dùng để tiêu diệt giết hắn.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật vững vàng.
Đạo của hắn, con đường của hắn sắp hình thành, sao có thể từ bỏ tại đây?
“Đến đây đi, Quân Tiêu Dao ta muốn thi cao với ông trời!” Quân Tiêu Dao quát lạnh một tiếng, giơ tay lên, ba kiếm quang cắt qua thiên địa mênh mông mà hiện ra.
Trong loáng thoáng có một luồng đế uy nhàn nhạt phát ra.
“Đó là...”
Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên, Vong Xuyên, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, và tất cả những thiên kiêu còn lại đều trừng lớn đôi mắt, hít sâu một hơi, trong lòng nhấc lên sóng lớn vạn trượng!
Đó là... Uy thế thuộc về đế!
Bất cứ thứ gì có liên quan đến đế đều đại diện cho chí cao vô thượng.
Mà thứ có thể thể hiện uy thế đại đế nhất, không gì khác ngoài đế binh.
Chỉ là, đế binh là tồn tại dữ dội đến cỡ nào, đó chính là vũ khí mang tính chiến lược, là một trong những nội tình của thế gia bất hủ.
Có thể nói, cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ cũng không thể mang theo đế binh bên người.
Bởi vì thứ nhất, đế binh quá mức trân quý.
Thứ hai, thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi cũng không có khả năng phát huy ra uy lực của đế binh.
Bởi vậy, trên người thiên kiêu trẻ tuổi căn bản không có khả năng có đế binh.
Nhưng hiện tại, nhìn Quân Tiêu Dao tung ra ba thanh cổ kiếm, đám người Vong Xuyên đều ngơ cả ra.
Ba chuôi kiếm này chính là Bàn Hoàng tam kiếm.
Quân Tiêu Dao đã gom đủ Bàn Hoàng tam kiếm, nhưng trước đó hắn vẫn không tung ra.
Hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ có thể lấy ra át chủ bài này để đối mặt với uy thế của thiên kiếp.
Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.
Ba thanh kiếm chống chéo trên hư không, bắt đầu dung hợp.
Một luồng đế uy bắt đầu tràn ngập ra.
Bàn Hoàng tam kiếm vốn được phân cách ra từ đế binh Bàn Hoàng Kiếm.
Hiện tại dung hợp lại thì tất nhiên không có trở ngại gì.
Chỉ trong mấy cái hô hấp ngắn ngủn, một thanh đế binh tràn ngập đế uy cuồn cuộn khủng bố hiện ra.
Đó là một thanh cổ kiếm, mang theo một cảm giác sắc nhọn có thể trảm phá vạn vật trên thế gian.
Chung quanh cổ kiếm như có vô số sinh linh đang triều bái, có tuế nguyệt chi khí tràn ngập khiến cả hư không cũng sụp đổ, không thể gánh chịu nổi sức mạnh to lớn này.
Cuối cùng đế binh Bàn Hoàng Kiếm cũng xuất hiện trên thế gian!
“Đó chẳng lẽ là, đế binh Bàn Hoàng Kiếm của Bàn Võ Thần Triều, nhưng vì sao lại xuất hiện trong tay Quân Tiêu Dao?” Bọn người Tiểu Ma Tiên đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Số lượng đế binh quá thưa thớt, đó là binh khí mà đại đế uẩn dưỡng cả đời.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ có thế lực bất hủ từng xuất hiện đại đế mới có thể có được.
Bởi vậy đa số đế binh đều được người người biết rõ.
Đại khái đều rõ ràng thế lực bất hủ phương nào có cực đạo đế binh gì.
Mà Bàn Hoàng Kiếm chính là đế binh do Bàn Võ đại đế uẩn dưỡng, truyền thừa trong Bàn Võ Thần Triều.
Nhưng sau đó nó lại bị chia ra làm ba, thất lạc trong tứ phương.
Cuối cùng là Quan Quân Hầu Dương Bàn xuất hiện mới có được một phần ba Bàn Hoàng Kiếm.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao tung ra Bàn Hoàng Kiếm, đám người Vong Xuyên, Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y mới chấn động như thế.
Trước đó Khương Lạc Ly đã biết, cho nên cũng không quá mức kinh ngạc.
“Thì ra hắn có được đế binh, nếu trước đó hắn lấy ra thì căn bản không cần triền đấu với ta lâu như vậy, có thể trực tiếp dùng một kiếm đánh ta bị thương nặng thậm chí hạ gục trong nháy mắt.” Vong Xuyên còn sợ hãi trong lòng.
Tuy rằng hiện tại Quân Tiêu Dao không có khả năng hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của đế binh, thậm cũng đều không thể thao túng trôi chảy.
Nhưng cho dù chỉ có thể phát huy ra một phần vạn uy lực của đế binh, cũng đủ để tạo thành uy hiếp mãnh liệt với Vong Xuyên.
Thậm chí có thể dùng một kiếm trảm phá Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn của gã.
Phỏng phẩm đế binh này không có khả năng ngăn cản đế binh chân chính.
Khi mọi người ở đây đang chấn động vì Quân Tiêu Dao tung ra đế binh.
Cột sáng lôi đình khủng bố kia cũng trực tiếp oanh kích lên thân Bàn Hoàng kiếm.
Chỉ thoáng chốc, toàn thân Bàn Hoàng Kiếm chấn động, một luồng đế uy cuồn cuộn như biển cả tràn ngập ra.
Đế không thể nhục!
Đế binh cũng không thể bị làm nhục!
Oanh!
Trùng kích như vậy trực tiếp dẫn động phản kích của Bàn Hoàng Kiếm.
Đây không phải Quân Tiêu Dao thao túng Bàn Hoàng Kiếm.
Mà là Bàn Hoàng Kiếm gặp phải công kích nên phản kích theo bản năng.
Một kiếm quang chấn động ra từ thân Bàn Hoàng kiếm, cứ như có thể xé rách vạn dặm hư không!
Lôi đình cột sáng kia trực tiếp bị kiếm quang này chia làm hai mảnh, bổ ra từ chính giữa!
“A, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một độ cong.
Hắn đã tính toán trước, Bàn Hoàng Kiếm nhất định sẽ tự động triển lộ đế uy.
Nếu đổi lại là Quân Tiêu Dao đích thân điều khiển thì khó có thể phát huy ra uy lực của đế binh, càng đừng nói là phản kháng thiên phạt.
Có thể nói Bàn Hoàng Kiếm đã tranh thủ được thời gian quý giá nhất cho Quân Tiêu Dao.
Hết chương 329.
Chương 330
Cuối cùng nguyên điểm kia trong đan điền cơ thể của Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn thành hình.
Trong thời khắc thành hình, khắp thiên địa đều như đọng lại, an tĩnh cả đi.
Tất cả âm thanh đều bị rút ra.
Đại đạo thiên địa như đình trệ một chớp mắt.
Một đạo ra đời, vạn đạo thần phục!
Trong thời khắc đạo của Quân Tiêu Dao diễn biến ra, toàn bộ cửu thiên thập địa có biên giới vô tận cũng như đình trệ lại trong chớp mắt.
Không sai, chỉ có một chớp mắt.
Một chớp mắt ngắn đến không thể ngắn hơn.
Mà Quân Tiêu Dao lại áp chế chư thiên vạn đạo trong nháy mắt ngắn ngủn này!
Nhưng sau chớp mắt đó, thiên địa lập tức khôi phục như thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một ít tồn tại cổ xưa lại cảm nhận được dị thường này.
Trên Tiên Vực, ở một ít Hoang Cổ thế gia, Thái Cổ hoàng tộc, đại giáo bất hủ, vô thượng hoàng triều, đều có những lão cổ sống không biết qua bao nhiêu kỷ nguyên cảm thấy kinh nghi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao ta cảm thấy như vạn vật rơi vào đình trệ tuyệt đối trong một chớp mắt?”
“Sao có thể, là ai, thủ đoạn của đại đế sao?”
“Không... Không có khả năng, đừng nói là đại đế, cho dù là Tiên trong truyền thuyết cũng không có khả năng có sức mạnh ảnh hưởng đến sự vận chuyển của đại đạo, truyền khắp cửu thiên thập địa...”
“Rốt cuộc là chuyện thế nào, sao ta không thể bắt giữ được nơi phát ra dị thường này.”
“Không sai, giống như nơi phát ra dị thường không thuộc về cửu thiên thập địa...”
Vô số lão cổ, đại nhân vật trong Cửu thiên Tiên Vực đều khiếp sợ, thậm chí mang theo run rẩy!
Thậm chí chúa tể vùng cấm vô thượng trong vùng cấm sinh mệnh cũng đang suy đoán.
Còn có sinh linh Táng thổ khủng bố bị mai táng trong Vạn Cổ Táng Thổ qua vô số kỷ nguyên cũng bị bừng tỉnh khỏi trầm miên.
Có thể nói, những lão cổ và hoá thạch sống đó tuyệt đối không thể tưởng tượng.
Dị thường lan ra khắp cửu thiên thập địa lại phát ra từ một chí tôn trẻ tuổi mới đột phá đến Hợp Đạo Cảnh!
Mà ở Hoang Cổ Quân gia, chỉ cần là người có quan hệ huyết mạch với Quân Tiêu Dao thì đều có cảm ứng mơ hồ.
Huyết mạch càng thân cận thì cảm ứng càng mạnh.
“Loại cảm giác này, chẳng lẽ là Tiêu Dao?” Quân Chiến Thiên kinh nghi bất định.
Ông ta chỉ muốn Quân Tiêu Dao hạ giới đi tìm một căn nguyên thế giới làm tiên chủng mà thôi.
Rốt cuộc Quân Tiêu Dao làm ra hành động vĩ đại gì mà tạo nên loại biến hóa này.
Không bao lâu sau, Quân Chiến Thiên vuốt râu mà cười, tự hào nói: “Không hổ là tôn nhi của ta, luôn có thể mang đến kinh hỉ bất ngờ, hiện tại thật ngóng trông nó trở về, xem rốt cục nó làm ra đại sự gì.”
Quân Chiến Thiên vui tươi hớn hở.
Ông ta cho rằng có thể Quân Tiêu Dao đã có được tiên chủng nào đó còn mạnh mẽ nghịch thiên hơn cả căn nguyên thế giới.
Căn bản không nghĩ đến chuyện Quân Tiêu Dao sẽ sáng lập ra con đường của mình.
Mà cùng lúc đó, ở nơi nào đó không thể nói ra.
Một bóng dáng bạch y siêu nhiên, anh tuấn vĩ ngạn đang ngồi xếp bằng trong bóng tối tĩnh mịch vĩnh hằng.
Thân thể ông ta có chút tàn phá, tóc dài rối tung, che kín cả đôi mắt.
“Loại cảm giác này... Là... Con trai ta...”
Bóng người bạch y này lẩm bẩm tự nói, ông ta đứng dậy, hình như muốn nhìn ra xa xa.
Vào khoảnh khắc ông ta đứng dậy, hư không rách nát, thiên địa như không chịu nổi uy năng khủng bố của ông ta.
Uy áp này cuồn cuộn ngập trời, đàn áp cửu thiên thập địa, quét ngang cổ kim tương lai!
Cho dù là chí tôn vô thượng, khi đứng trước mặt bóng người bạch y này thì cũng chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi!
Bản thân Quân Tiêu Dao cũng không thể ngờ con đường mình sáng lập lại có thể sinh ra ảnh hưởng như thế.
Điều này càng đại biểu con đường Quân Tiêu Dao đang đi cũng không sai.
Giờ phút này, trên tế đàn anh linh.
Cả người Quân Tiêu Dao được bao phủ trong khí cơ không bình thường.
Đan điền trong thân thể hắn xuất hiện một nguyên điểm thâm thúy.
Nguyên điểm kia cứ như hình thức ban sơ của vũ trụ, lại như nhau thai của thế giới.
Dường như ngày sau nguyên điểm này có thể diễn biến ra vũ trụ càn khôn, chư thiên vạn giới.
Mà bản thân Quân Tiêu Dao lại là sáng thế chủ!
Cũng vào lúc nguyên điểm này hoàn toàn hình thành.
Những Vô Minh Nghiệp Hỏa và Thất Thải Lôi Kiếp đó cũng lặng lẽ không một tiếng động mà tan đi.
Bởi vì đạo của Quân Tiêu Dao đã thành, không thể bóp chết khi chưa nảy sinh nữa.
Đương nhiên, vậy cũng không có nghĩa là Quân Tiêu Dao có thể kê cao gối mà ngủ.
Ngày sau, đạo của hắn nhất định còn gặp phải rất nhiều suy sụp.
Bởi vì nguyên điểm này chỉ là khởi điểm ban đầu của đạo thuộc về Quân Tiêu Dao.
Theo sự diễn biến không ngừng của nguyên điểm, mỗi một lần diễn biến sẽ gặp phải rất nhiều ách nạn, hoặc là thiên tai, hoặc là nhân họa.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý lắm.
Thực lực của hắn sẽ càng tăng trưởng theo thời gian, càng ngày càng mạnh.
Hiện tại trời xanh không bóp chết được hắn, ngày sau muốn bóp chết hắn càng là trăm khó vạn khó.
Quân Tiêu Dao có tự tin hoàn toàn có thể khiến đạo của mình trưởng thành.
“Thật sự... Thành công...”
Khi nhìn thấy lôi kiếp tan đi, Quân Tiêu Dao bình yên vô sự, cả đám thiên kiêu trên tế đàn đều có chút dại ra.
Từ xưa đến nay, con đường mà vô số nhân kiệt đều muốn sáng lập, lại không thể sáng lập ra, lần này đã được Quân Tiêu Dao đả thông.
Nếu tin tức này truyền lại Tiên Vực, không biết sẽ nhấc lên gợn sóng bao lớn.
Dù sao tuyệt đối rung động hơn bất cứ chuyện gì trước đó Quân Tiêu Dao từng làm ra.
Bởi vì nó đã không đơn giản là sáng tạo kỳ tích, mà là sáng lập ra một thế giới mới.
Quân Tiêu Dao có khả năng thay đổi tiến trình lịch sử.
“Con đường này bị hắn đả thông.” Giờ phút này, Vong Xuyên không biết cảm nhận của mình là thế nào.
Hâm mộ, ghen ghét, kiêng kỵ, thậm chí còn có một tia bội phục.
Sự tồn tại của Quân Tiêu Dao làm quái thai cổ đại như gã cũng đổi mới nhận thức, hiểu ra sự thiếu hụt và nhỏ bé của bản thân.
Ở kỷ nguyên dĩ vãng, chỉ cần quái thai cổ đại xuất thế thì nhất định có thể đè ép những thiên kiêu còn lại của một thế hệ, có thể nói là vô địch.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao đã chứng minh quái thai cổ đại cũng không phải tồn tại vô địch.
Thời đại đã thay đổi.
Đồng nhãn của Cơ Thanh Y biến ảo, nàng ta cũng không nghĩ tới Quân Tiêu Dao thật sự có thể đi thông con đường này.
Đây chính là hành động vĩ đại vượt thời đại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ma Tiên liên tục tỏa ra tia sáng kỳ dị.
Hết chương 330.
Bình luận facebook