-
Chương 406-410
Chương 406
Thậm chí gia chủ Thương gia cho rằng, còn có cường giả cấp bậc Thánh Nhân Vương đang âm thầm nhìn trộm, vẫn chưa hiện thân.
Thương gia lão tổ tuy cũng không hiện thân, nhưng đã vận sức chờ phát động, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Ha hả, không có ý gì, chỉ muốn biết tại sao Thương gia các ngươi lại ngu xuẩn như vậy, vì một khách ngoại lai mà đắc tội Đọa Vũ tộc.” Công Minh gia chủ cười lạnh và nói.
Trong mắt bọn họ, Thương gia quả thực là mất trí nên mới đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy.
“Liên quan gì đến ngươi?” Sắc mặt gia chủ Thương gia lạnh như băng, lập tức quát.
“Chỉ muốn nhìn một chút, Thương gia các ngươi có thể chống chọi qua hôm nay hay không.” Cường giả Thiết Cốt nhất tộc nói.
“Không sai, tính tình Đọa Vũ Thánh Tử cũng không tốt gì mấy, các ngươi và Nhân tộc ngoại giới đứng chung một trận tuyến, cứ chờ bị diệt môn đi.” Thanh Quỷ tộc tộc trưởng âm hiểm cười nói.
Bọn họ tới đây là đang chờ đợi Thương gia bị diệt tộc xong thì chia cắt những lợi ích nhỏ còn lại.
“Hừ, vọng tưởng!” Gia chủ Thương gia hừ lạnh, sắc mặt thật không đẹp nổi.
Thương Nguyệt và Thương Tuyết cũng cực kỳ tức giận.
Nhưng các nàng nghĩ đến bối cảnh khủng bố của Quân Tiêu Dao, trong lòng cũng hơi yên ổn một chút.
Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải tồn tại mà Đọa Vũ Thánh Tử có thể trêu chọc.
Thời gian cứ trôi đi trong sự chờ đợi này.
Vào thời khắc nào đó, mọi người bỗng cảm nhận được một luồng sát ý thô bạo cực độ truyền đến từ nơi xa.
“Chính chủ tới!”
Toàn bộ Bạch Vọng thành cũng bởi vậy mà sôi trào.
Trên trời cao, vài bóng người xuất hiện.
Cầm đầu là một tên nam tử tuổi trẻ, người mặc vũ y màu đen, sau lưng có một đôi cánh màu xám.
Trong lúc vỗ cánh, hư không chấn động, tràn ngập tử khí ngập trời.
Xà Cơ cũng đi theo bên cạnh hắn ta.
Cùng lúc đó, còn có hai vị lão giả của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U, cũng một trái một phải mà đồng thời tiến đến.
“Đọa Vũ Thánh Tử tới, không chỉ như thế, còn có hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng hiện thân!”
Trong Bạch Vọng thành, rất nhiều sinh linh Táng thổ phát ra tiếng ồ lên.
Gia chủ Thương gia thấy tình cảnh này thì sắc mặt cũng hoàn toàn âm trầm đi.
Nếu chỉ là một Đọa Vũ Thánh Tử đến thì có lẽ còn đường sống, nhưng hiện tại, hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng đi theo.
Chỉ sợ là tới trấn áp Thương gia.
“Hy vọng lão tổ không lựa chọn sai.” Gia chủ Thương gia thầm cầu nguyện trong lòng.
Đọa Vũ Thánh Tử giá lâm Bạch Vọng thành, đôi mắt xám tràn ngập tử khí nhìn về phía nơi Thương gia cư trú.
“Nhân tộc ngoại giới kia, bổn Thánh Tử tới rồi, không phải ngươi nói muốn ta thúc thủ chịu chết sao?” Trong giọng nói của Đọa Vũ Thánh Tử tràn ngập sát ý.
“Không tồi, có thể ngoan ngoãn tiến đến nhận lấy cái chết, cũng đỡ phiền toái cho ta.”
Một bóng người bạch y lướt ra từ trong điện của Thương gia, giẫm chân lên trời cao, đứng đối diện với Đọa Vũ Thánh Tử.
Quân Tiêu Dao và Đọa Vũ Thánh Tử, chính thức quyết đấu!
Hai người này, một người là Thần Tử Quân gia của Hoang Thiên Tiên Vực quét ngang vô địch.
Người còn lại là một trong Thập Tiểu Vương của Vạn Cổ Táng Thổ, thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc.
Giờ phút này, hai người đang giằng co, sát ý lạnh thấu xương cuộn trào tràn ngập giữa thiên địa, làm cả sinh linh Táng thổ của Bạch Vọng thành cũng cảm nhận được một luồng hàn ý.
“Không ngờ khí tức của Nhân tộc ngoại giới kia cũng cường hãn như thế.”
“Đúng vậy, ban đầu ta còn cho rằng, Nhân tộc ngoại giới kia đối mặt với Đọa Vũ Thánh Tử sẽ không chịu nổi một kích, hiện tại xem ra còn chưa chắc.”
Tuy Quân Tiêu Dao không cố tình bùng nổ khí thế, nhưng là loại khí thế vô địch trời sinh tự tồn tại này vẫn khiến đông đảo sinh linh cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Một nguyên nhân khác là do bọn họ cũng chưa biết thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao ở Tiên Vực.
Nếu không người lần này mà bọn họ nên lo lắng thay là Đọa Vũ Thánh Tử, mà không phải Quân Tiêu Dao.
“Hừm?” Ánh mắt Đọa Vũ Thánh Tử tập trung lên người Quân Tiêu Dao, đáy mắt lộ ra một tia kinh nghi nhàn nhạt.
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao lại mang đến cho hắn ta một cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Đọa Vũ Thánh Tử chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Nhưng Đọa Vũ Thánh Tử vẫn không sợ, hắn ta không chỉ tự tin với chính mình, càng quan trọng là, lần này hắn ta còn dẫn theo nhị lão Huyết Lăng, Thiên U.
Nhân tộc ngoại giới trước mặt thâm sâu đến mấy cũng không có khả năng đối phó với Thánh Nhân đúng không?
Nghĩ đến đây, Đọa Vũ Thánh Tử càng yên tâm.
Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên hư không, đầu tiên là lạnh nhạt liếc nhìn Đọa Vũ Thánh Tử một cái.
Tu vi Thần Hỏa Cảnh tiểu viên mãn.
Trước khi đột phá Quân Tiêu Dao còn không cần để ý đến tu vi này, càng đừng nói hiện tại đã đột phá, đối phó với một Đọa Vũ Thánh Tử quả thực không cần quá nhẹ nhàng.
Hắn chuyển ánh mắt đến người Xà Cơ.
“Không tồi, dẫn chủ tử nhà ngươi đến, nhiệm vụ của ngươi cũng coi như hoàn thành.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Quân Tiêu Dao, trong lòng Xà Cơ lộp bộp một cái, đã nhận ra không ổn.
Quân Tiêu Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng búng một cái.
Phanh một tiếng.
Toàn bộ thân thể mềm mại của Xà Cơ đều nổ mạnh, phần tay chân cụt bay đầy trời.
Còn có rất nhiều uế vật bắn lên người Đọa Vũ Thánh Tử đứng bên cạnh.
Tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đọa Vũ Thánh Tử thì ngây ngẩn cả người một lát, sau đó cơn lửa giận thô bạo nồng đậm phụt ra từ trong mắt.
Quân Tiêu Dao dám giết người theo đuổi của hắn ta ngay trước mặt hắn.
Hành động này đã không xem như khiêu khích, mà hoàn toàn là nhục nhã!
“Tìm đường chết!”
Không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, Đọa Vũ Thánh Tử trực tiếp ra tay, trong lúc giơ tay, tử khí màu đen quấn quanh, hóa thành một đại ấn đen nhánh rồi trực tiếp trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, lạnh nhạt nhìn chiêu thức của Đọa Vũ Thánh Tử đánh úp đến.
Ngay vào lúc mọi người quan sát chiến chung quanh nghi hoặc đến cực điểm.
Chuyện khiến người ta chấn động đã xảy ra.
Khi đại ấn đen nhánh kia tới gần phạm vi mười trượng quanh thân Quân Tiêu Dao thì lại trực tiếp tan biến, hoàn toàn biến mất.
“Cái gì... Sao lại thế này?” Đọa Vũ Thánh Tử cũng ngây ngẩn cả người.
Không chỉ hắn ta mà sinh linh Táng thổ quan chiến trong Bạch Vọng thành cũng lộ ra vẻ mặt cứng đờ, nhịn không được xoa xoa đôi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Lại là loại năng lực đó!” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Nguyệt chợt lóe.
Hết chương 406.
Chương 407
Đây không phải là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao thi triển ra miễn dịch pháp lực.
Loại năng lực này quả thực không thể tưởng tượng.
Dù sao năng lực miễn dịch tất cả công kích pháp lực cũng quá nghịch thiên, người bình thường căn bản không thể tưởng tượng ra được.
“Ngươi dùng thủ đoạn gì?” Trong mắt Đọa Vũ Thánh Tử cũng hiện lên kinh nghi.
Hắn ta lại ra tay.
“Khóc Hồn Chi Trảo!”
Đọa Vũ Thánh Tử vươn một tay ra, tử khí nồng đậm quay cuồng rồi hóa thành cự trảo đen nhánh, chỉ giơ tay nhấc chân mà cứ như có thể xé rách hư không.
Nhưng một trảo này vung qua thì cũng bị mai một trong hư không.
“Hả...” Đọa Vũ Thánh Tử hơi ngơ ra.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Sau khi cảnh giới thực lực của hắn tăng lên, năng lực miễn dịch pháp lực cũng tăng mạnh.
Lấy sáu loại thần thông thêm vào Lục Đạo Luân Hồi Quyền mà cũng không thể dùng một quyền phá vỡ miễn dịch pháp lực.
Chỉ dựa vào hai chiêu của Đọa Vũ Thánh Tử thì sao có thể phá được nó?
“Bổn Thánh Tử cũng không tin!”
Đọa Vũ Thánh Tử không ngốc, lập tức phản ứng lại.
Pháp lực không có hiệu quả, vậy không có khả năng đánh tay trần cũng mất tác dụng đúng không.
Đọa Vũ Thánh Tử chấn động hai cánh sau lưng, thân thể như mũi tên, trong nháy mắt đã lao tới trước người Quân Tiêu Dao, năm ngón tay siết tay rồi đấm thẳng vào đầu Quân Tiêu Dao.
Tuy Đọa Vũ tộc không nổi bật ở phương diện nhục thân, nhưng nhục thân của họ cũng cực kỳ cường hãn.
Hơn nữa sinh linh Táng thổ quanh năm bị chôn dưới mặt đất, mặt bằng chung thì thân thể cũng mạnh hơn sinh linh Tiên Vực.
Cho nên Đọa Vũ Thánh Tử cũng rất có tự tin đối với sức mạnh nhục thân của mình.
Nhưng mà, hắn ta lại nhìn thấy khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Tự mình đi lên chịu chết, vậy Quân mỗ cũng không khách sáo.” Quân Tiêu Dao cũng vô cùng đơn giản mà tung ra một quyền.
Phanh!
Hư không như bị nổ nứt, khí huyết bùng nổ, hùng hồn tới cực điểm, quả thực cho người ta cảm giác như chân long xuất thế.
“Cái gì...”
Sắc mặt Đọa Vũ Thánh Tử lập tức thay đổi.
Nhưng hắn ta muốn rút lui cũng không có khả năng.
Oanh!
Một quyền giáng xuống, toàn bộ cánh tay phải của Đọa Vũ Thánh Tử đều tan nát từng chút một!
Đọa Vũ Thánh Tử không ngừng ói máu tươi, cả người bay ngược ra sau.
Hoàn toàn là nghiền áp mang tính áp đảo!
Tất cả sinh linh Táng thổ của Bạch Vọng thành đều sửng sốt, thân thể cứng đờ, dại ra ngay tại chỗ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?
Đọa Vũ Thánh Tử đường đường là một trong Thập Tiểu Vương của Táng thổ, lại bị một quyền đánh đến chật vật như thế.
“Thật là khí huyết khủng khiếp, thiếu niên Nhân tộc này quả thực như chân long chuyển thế.”
“Quá mạnh, không chỉ có thủ đoạn quỷ dị miễn dịch công kích pháp lực mà nhục thân còn cường hãn như thế, thiếu niên này tuyệt đối là thiên kiêu cao cấp nhất ở Tiên Vực!”
Sinh linh Táng thổ quan chiến chung quanh như muốn nổ não, hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy.
“Thánh Tử!”
Hai Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc, Huyết Lăng và Thiên U cũng thay đổi sắc mặt.
“Đáng chết, bổn Thánh Tử cũng không tin!” Hai mắt Đọa Vũ Thánh Tử đã đỏ rực như máu.
Hiện tại là một đêm trước khi Thập Vương thịnh yến bắt đầu, nếu hắn ta thua trong tay một Nhân tộc ngoại giới thì còn mặt mũi nào đi tham gia Thập Vương thịnh yến nữa?
Tử khí cả người Đọa Vũ Thánh Tử bùng nổ, tử minh chi khí quấn quanh rồi bốc lên cao, hội tụ thành một hình cầu màu đen hào hùng ở giữa không trung.
“Tử Minh Ám Dương!”
Đọa Vũ Thánh Tử tung ra cực chiêu, chiêu này gần như hội tụ toàn lực thực lực của Đọa Vũ Thánh Tử, uy năng mạnh đến khủng bố.
Hư không chấn động ra gợn sóng màu đen, khiến người xem chung quanh kinh hồn táng đảm.
Chiêu này đủ để hạ gục bất cứ sinh linh Thần Hỏa Cảnh nào chỉ trong nháy mắt.
“Đi!” Đọa Vũ Thánh Tử gầm lên một tiếng, viên Tử Minh Ám Dương kia lao đến nổ mạnh về phía Quân Tiêu Dao.
Uy năng ngập trời như muốn diệt thế!
Đọa Vũ Thánh Tử mà nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, Tử Minh Ám Dương nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Mà làm Đọa Vũ Thánh Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là, Tử Minh Ám Dương cũng không biến mất, chỉ là uy lực suy yếu đi rất nhiều.
“Quả nhiên, ngươi không phải vô địch!” Đọa Vũ Thánh Tử ngửa mặt lên trời mà cười, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
Ít nhất loại miễn dịch pháp lực quỷ dị này của Quân Tiêu Dao cũng không phải hoàn toàn vô địch.
Nếu không thì căn bản không cần phải đánh.
“Mới có vậy đã làm ngươi cao hứng thành thế này?” Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Đọa Vũ Thánh Tử.
Hắn giơ tay lên, thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy hắc động khủng bố hiện lên.
Tử Minh Ám Dương bị suy giảm uy năng nên dễ dàng bị Thôn Thần Ma Công cắn nuốt.
Sau đó ngực Quân Tiêu Dao sáng lên, một Thượng Thương Kiếp Quang oanh kích về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Đọa Vũ Thánh Tử vội vàng ngăn cản, đôi cánh màu xám sau lưng che ở trước người.
Ầm ầm một tiếng vang lớn, Đọa Vũ Thánh Tử lại bị đẩy lui.
Quân Tiêu Dao giẫm chân lên hư không, như tám bước đuổi ve(1), truy kích ngay đến, lại nện xuống một quyền.
(1) Ý chỉ khinh công cực cao, có thể trong vòng vài bước đuổi kịp “Con ve” đang bay.
“Không ổn!” Hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc thấy thế thì sắc mặt đại biến.
Nhân tộc ngoại giới này thật sự dám giết Đọa Vũ Thánh Tử ngay trước mặt mọi người!
Từ lúc bắt đầu khi Đọa Vũ Thánh Tử giá lâm Bạch Vọng thành, không ai dự đoán được tình huống trước mắt.
Trong suy nghĩ của đàn sinh linh Táng thổ này, tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là Đọa Vũ Thánh Tử nghiền áp Quân Tiêu Dao.
Mà vô dụng đến mấy cũng có thể duy trì ưu thế.
Dù sao uy vọng của Thập Tiểu Vương đã khắc sâu vào tư duy của mỗi một sinh linh Táng thổ.
Thập Tiểu Vương đại diện cho thiên phú vô địch, thực lực vô song.
Nhưng hiện tại, hiện thực đã hung hăng tát cho sinh linh Táng thổ một bạt tai.
Sự thật chứng minh, cái gọi là thiên phú vô địch chỉ là tương đối.
Thập Tiểu Vương đã là cái gì, chỉ là vì chưa gặp được người lợi hại hơn mà thôi.
Mà hiện tại, thiên kiêu cấp bậc có thể nghiền áp Thập Tiểu Vương đã xuất hiện.
Hết chương 407.
Chương 408
Quyền phong của Quân Tiêu Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà hung hăng giáng về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Đọa Vũ Thánh Tử sợ tới mức hồn vía lên mây, kêu lên the thé: “Nhân tộc, ngươi thật sự dám giết ta!”
“Ngu muội!”
Quân Tiêu Dao không muốn nói vô nghĩa gì nữa, càng không ngừng động tác trên tay lại.
Ầm ầm một tiếng vang lên, trên quyền quang của Quân Tiêu Dao mơ hồ mang theo cả chục tỷ cân thần lực, hung hăng đập về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Kết quả không cần nhiều lời, thân thể Đọa Vũ Thánh Tử bị đánh cho chia năm xẻ bảy, trực tiếp tan vỡ nát bấy.
Đầu của Đọa Vũ Thánh Tử bay ra, trên mặt vẫn còn đọng lại biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta thề, cho dù là bá thể cổ đại của Minh Vương điện đứng đầu trong Thập Tiểu Vương cũng không mang đến cho hắn ta cảm giác áp bách tuyệt vọng như thế.
Đọa Vũ Thánh Tử cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một người cùng lứa tuổi, mà là một vị đại đế chuyển thế.
Cũng vào lúc Quân Tiêu Dao ra quyền, sức mạnh nguyên thần trong đầu cũng được thúc giục, một Trật Tự Thần Liên bay ra, ngưng tụ thành đoản kiếm kim sắc, trực tiếp đâm vào trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm vừa xuất hiện đã trực tiếp diệt sát thần cung và cả nguyên thần trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủn mà thôi.
Thậm chí hai Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U đều không kịp ra tay cứu giúp.
Bởi vì uy vọng của Đọa Vũ tộc đã ăn sâu bén rễ trong tư duy của bọn họ, họ nghĩ không có bất cứ sinh linh nào dám đánh chết người của Đọa Vũ tộc ở Âm Minh vực, càng đừng nói là Đọa Vũ Thánh Tử.
Đây gần như là một thiết luật.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện, đánh vỡ quy tắc này.
Đọa Vũ Thánh Tử thì đã thế nào, muốn giết còn không phải giết được rồi sao.
“Tiểu nghiệp chướng nhà ngươi, lớn mật!”
Trong đầu hai tên Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc Huyết Lăng và Thiên U vang lên ong ong, lửa giận dâng trào trong ngũ tạng.
Thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc bọn họ lại bị đánh chết chỉ trong vài chiêu, hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt bọn họ.
Các sinh linh của Bạch Vọng thành còn trừng lớn đôi mắt, há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực.
“Đậu xanh rau má, hắn ta thật sự giết Đọa Vũ Thánh Tử?”
“Là điên rồi sao, thật sự không muốn sống nữa?”
Theo bọn họ thì cho dù Quân Tiêu Dao có năng lực giết Đọa Vũ Thánh Tử thì cũng không nên hạ sát thủ mới đúng.
Chuyện gì cũng nên để lại đường lui, ngày sau còn dễ gặp nhau.
Nhưng bọn họ lại không biết, tính cách của Quân Tiêu Dao là duy ngã độc tôn, tùy tâm sở dục.
Muốn giết thì cứ giết.
Không cần hàm hồ chút nào.
Đám người gia chủ Thương gia nhìn thấy Đọa Vũ Thánh Tử ngã xuống thì da đầu tê dại cả đi.
Hành động này của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn gây nên thù hận sinh tử với Đọa Vũ tộc.
Cả Thương gia bọn họ cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho Đọa Vũ tộc trút giận.
Trên mặt tỷ muội Thương gia lại không có sợ hãi gì, dù Quân Tiêu Dao làm cái gì thì các nàng cũng ủng hộ.
“Tiểu nghiệp chướng, chết tới nơi rồi!”
Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân đều ra tay.
Cái gì mà ỷ lớn hiếp nhỏ, cái gì không màng thân phận, họ hoàn toàn không cần để bụng.
Bọn họ nhất định phải giết chết Quân Tiêu Dao, nếu không chẳng phải Đọa Vũ Thánh Tử chết oan chết uổng, uy vọng của Đọa Vũ tộc cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Thấy tình cảnh này, chúng sinh linh ở đây đều khẽ lắc đầu.
Kết cục đã được định rồi.
Hai vị Thánh Nhân đều không màng thân phận ra tay, vậy còn gì để nói nữa chứ.
Trừ chết ra thì còn kết quả khác sao?
“Gia chủ!” Thương Nguyệt và Thương Tuyết đều nôn nóng hô lớn.
Gia chủ Thương gia hơi cắn răng một cái, cuối cùng vẫn ra tay.
Oanh!
Thân thể gia chủ Thương gia chợt lóe, lập tức tham gia chiến đấu, chắn trước người Quân Tiêu Dao.
“Hừm, Thương gia các ngươi muốn phản sao?” Ánh mắt Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân vô cùng lạnh lẽo.
Gia chủ Thương gia âm thầm cắn răng.
Sở dĩ ông ta ra tay, là bởi vì trước đó tỷ muội Thương gia đã nói với ông ta về lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Hắn đến từ Hoang Cổ Quân gia.
Tốt xấu gì gia chủ Thương gia cũng là Thánh Nhân, cũng có chút tầm mắt, tất nhiên biết ý nghĩa của hai chữ Quân gia là cái gì.
Mười mấy năm trước, trận đại chiến lan ra toàn bộ Vạn Cổ Táng Thổ, thậm chí là Táng Giới, còn không phải bùng nổ vì Quân gia hay sao?
Cho dù là Đọa Vũ tộc cũng không sánh bằng một thế lực khủng bố như thế.
Nếu có thể kết giao một chút thì rất có lợi cho Thương gia.
Đây cũng là nguyên nhân mà gia chủ Thương gia có gan ra tay liều mạng.
Ông ta đang đánh cược!
“Hừm?” Nhìn thấy gia chủ Thương gia ra tay, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy bất ngờ.
Xem ra Thương gia cũng không hoàn toàn ngốc.
Tuy rằng hắn cũng không cần Thương gia ra tay, nhưng cách làm giờ phút này của Thương gia cũng làm hắn tương đối vừa lòng.
“Xem ra Thương gia các ngươi cũng sống đủ lâu rồi, muốn tự tìm đường diệt vong.” Trong mắt Huyết Lăng Thánh Nhân phụt ra tia máu.
“Đại nhân, để chúng ta tới trợ giúp ngài tiêu diệt Thương gia!”
Lúc này, Công Minh gia chủ đứng ra, trên mặt mang theo một nụ cười âm ngoan.
“Còn có chúng ta.”
Cường giả của Thiết Cốt nhất tộc và Thanh Quỷ tộc cũng cùng đứng dậy.
“Các ngươi...” Sắc mặt gia chủ Thương gia xanh mét.
Ba đại thế lực này rõ ràng là muốn bỏ đá xuống giếng, sau đó chia cắt Thương gia.
“Một đám ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao một tiếng cười lạnh, đột nhiên vung tay lên.
Chỉ thoáng chốc, ba bóng người đã đứng trước mặt Quân Tiêu Dao.
Ngay vào lúc ba bóng người đó xuất hiện thì khí cơ khắp thiên địa đều hỗn loạn, một uy áp hùng hồn ầm ầm khuếch tán ra.
Toàn thân ba bóng người này tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh như băng, thân thể cao lớn, cả người lạc ấn rất nhiều hoa văn phức tạp huyền ảo, mang theo bí lực cổ xưa nào đó.
“Đây là... Con rối?”
Ngay vào lúc ba con rối xuất hiện, mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc.
Nhưng khi bọn họ cảm nhận được khí tức ba con rối này tản ra thì ngạc nhiên trên mặt lập tức chuyển thành hoảng sợ tột độ.
Bởi vì rõ ràng ba con rối này đều tản ra dao động của đại thánh cấp.
Ba con rối đều là con rối đại thánh cảnh!
Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi, da đầu cũng muốn nổ tung!
Hết chương 408.
Chương 409
Con rối cấp bậc Đại thánh hi hữu hiếm thấy dữ dội, đưa mắt nhìn khắp các thế lực bất hủ cũng không lấy ra được bao nhiêu con.
Đừng nói đại thánh, cho dù là con rối cấp bậc Thánh Nhân, Thánh Nhân Vương, ở Tiên Vực cũng không có bao nhiêu.
Hai tên Thánh Nhân Huyết Lăng và Thiên U đã sợ đến hồn vía lên mây, mắt sắp trừng đến rớt ra khỏi tròng.
Phẫn nộ và dữ tợn trên mặt bọn họ gần như chuyển thành kinh hoàng và không thể tin chì trong nháy mắt!
“Đi!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, giống như tử thần giá lâm, Tu La lấy mạng.
Ba con rối đại thánh cảnh lập tức hành động.
Một con rối lao về hướng hai Thánh Nhân Huyết Lăng và Thiên U.
Hai con còn lại thì tấn công về phía ba đại thế lực Công Minh gia.
Kế tiếp là thời khắc tàn sát!
Ba con rối này chính là con rối Đồ Thần của Khương gia, mỗi một con đều mang cấp bậc Đại Thánh Cảnh.
Mọi người đều biết, con rối cảnh giới càng cao thì càng khó chế tạo.
Nếu nói con rối Thánh Nhân cảnh xem như hiếm thấy ở Tiên Vực, vậy thì con rối cấp bậc đại thánh càng vô cùng hi hữu.
Có lẽ chỉ có thể nhìn thấy mấy con ở thế lực bất hủ mà thôi.
Trước đó Quân Tiêu Dao đã từng tìm được Liệt Tinh Thần Khôi hi hữu ở hạ giới.
Nhưng Liệt Tinh Thần Khôi đó cũng chỉ đến cảnh giới Thánh Nhân mà thôi.
Mà con rối Đồ Thần này của Khương gia lại cao hơn Liệt Tinh Thần Khôi hai cấp bậc, đạt tới Đại Thánh Cảnh.
Khương gia có thể giao ba con rối Đồ Thần cho Quân Tiêu Dao, có thể thấy được sự coi trọng và chiếu cố dành cho hắn.
“Sao có thể, có tận ba con rối Đại Thánh Cảnh, rốt cuộc ngươi là người phương nào!” Hai tên Thánh Nhân Thiên U và Huyết Lăng vội vàng tránh lui, đồng thời hoảng sợ mở miệng.
Cho dù là Đọa Vũ tộc bọn họ cũng không có con rối cấp bậc Đại Thánh.
Quân Tiêu Dao không đáp lại, chỉ là lạnh nhạt mà nhìn tất cả trước mắt.
Ba con rối Đồ Thần ra tay, cần tiêu hao số lượng lớn tiên nguyên, cũng may trước đó khi Khương gia giao chúng cho Quân Tiêu Dao thì đã lấp đầy tiên nguyên trong cơ thể con rối Đồ Thần.
Hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ cần thong dong nhìn con rối Đồ Thần giết chóc là được.
Oanh!
Con rối Đồ Thần đấm ra một quyền, hoa văn toàn thân đều sáng lên, pháp lực cuồng mãnh phát ra.
Không sai!
Con rối Đồ Thần này lại có khả năng vận dụng pháp lực!
Phải là con rối cực kỳ cao cấp thì mới có được năng lực này.
Liệt Tinh Thần Khôi mà trước đó Quân Tiêu Dao có được, cũng chỉ đơn thuần có sức mạnh nhục thân cường hãn mà thôi.
Phanh!
Huyết Lăng Thánh Nhân gần như không có bất cứ sức phản kháng nào dưới đòn tấn công của con rối Đồ Thần, trực tiếp bị đánh nổ thành một cụm sương máu.
Thiên U Thánh Nhân sợ tới mức nát gan nát mật, hoàn toàn đã không còn uy nghiêm của một Thánh Nhân.
“Ngươi thật sự muốn làm tuyệt tình như thế sao, Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thiên U Thánh Nhân gào rống lên.
Quân Tiêu Dao không rên một tiếng, đã lười nói nhiều thêm bất kỳ câu nào nữa.
Hắn không có tiếng nói chung với đám ngu xuẩn.
Mà thảm như Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc còn có ba đại thế lực Công Minh gia.
Lần này bọn chúng đến với dã tâm bừng bừng, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chia cắt tài nguyên của Thương gia.
Nhưng hiện tại, chúng lại tự đập đá vào chân mình.
Hai con rối Đồ Thần như vào chỗ không người, triển khai cuộc tàn sát huyết tinh với cường giả của ba đại thế lực.
“Không, sao lại có chuyện như thế này!”
“Ta không tin, rốt cuộc người này có lai lịch ra sao!”
Cường giả của ba đại thế lực đang gào rống, trong hoảng sợ mang theo sự tuyệt vọng.
Trước đó Công Minh gia chủ còn mang vẻ mặt định liệu trước, giờ phút này lại chật vật như con chó, hốt hoảng chạy trốn, hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng dưới sự săn giết của con rối Đồ Thần, sao có sinh linh nào có thể chạy ra được.
Công Minh gia chủ bị con rối Đồ Thần dùng một quyền đập nát, đi đời nhà ma.
Nhìn cuộc tàn sát huyết tinh này, vô số sinh linh Táng thổ quan chiến trong Bạch Vọng thành đều như bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại thể xác đứng tại chỗ.
Chấn động đã không đủ để hình dung tâm tình của bọn họ vào giờ phút này.
Thủ đoạn của Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ. Không chỉ thực lực bản thân hắn cường hãn đến nghịch thiên, thậm chí còn có át chủ bài khủng bố như vậy.
Hiện tại bọn họ mới hậu tri hậu giác, hình như trước nay chưa có người đi tra xét bối cảnh của Quân Tiêu Dao.
Còn về chúng sinh linh của Thương gia, họ cũng dại ra tại chỗ.
Nhìn ba đại thế lực bị tàn sát kia, gia chủ Thương gia cảm thấy vô cùng sảng khoái, chút bực tức trong ngực cũng được giải tỏa.
Ông ta cũng khiếp sợ trước thủ đoạn của Quân Tiêu Dao.
Có tới tận ba con rối Đại Thánh Cảnh, thật không hổ là truyền nhân của Hoang Cổ Quân gia.
Nhưng về chuyện này thì gia chủ Thương gia nghĩ sai rồi, con rối Đồ Thần này không phải do Quân gia đưa.
“Ha hả, quả nhiên tiểu hữu thâm tàng bất lộ, cũng là ta xen vào việc của người khác.” Gia chủ Thương gia ha hả cười nói, thậm chí giọng điệu còn mang theo một tia lấy lòng.
“Đâu có, gia chủ có tấm lòng này cũng khiến Quân mỗ vui mừng.” Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt gia chủ Thương gia.
Sao hắn không biết tâm tư chân chính của gia chủ Thương gia kia chứ.
Đơn giản là muốn lấy lòng Quân gia mà thôi.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để bụng, gia chủ Thương gia có thể ra tay giúp đỡ thì đã chứng minh sự quyết đoán của ông ta.
“Chờ sau này, Thương gia các ngươi cứ tiếp nhận tài nguyên và địa bàn của ba đại thế lực kia đi.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
“Thật sao.” Gia chủ Thương gia vui mừng ra mặt.
Tài nguyên và địa bàn của bất cứ bên nào trong ba đại thế lực này cũng có giá trị không thể đánh giá được, tương đương với Thương gia.
Cũng có nghĩa là Thương gia lập tức có được địa bàn và tài nguyên của ba thế lực đồng cấp.
Hồi báo này thật phong phú.
Chủ yếu chính là, Thương gia chưa tổn hại một binh một tốt, thậm chí gia chủ Thương gia cũng không ra tay, chỉ động thân một chút mà thôi.
Đáng giá!
Quá con mẹ nó đáng giá!
Nhìn gia chủ Thương gia mừng rỡ như điên, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lắc lắc đầu.
Hết chương 409.
Chương 410
Quân Tiêu Dao thật sự có chút chướng mắt với tài nguyên của ba đại thế lực này.
Coi như bố thí, cũng không sao cả.
Hơn nữa hắn cũng có thể xếp Thương gia trở thành quân cờ ở Vạn Cổ Táng Thổ, nói không chừng còn có thể phát huy ra một chút tác dụng.
Quân Tiêu Dao luôn tính kế thâm sâu hơn tất cả mọi người.
“Nhưng, tuy tiểu hữu có ba con rối Đại Thánh Cảnh để ứng phó tình huống trước mắt, nhưng nếu Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc, thậm chí Táng Hoàng tức giận...” Gia chủ Thương gia muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên, ông ta còn đang lo lắng về Đọa Vũ tộc.
Nếu không thể thu phục Đọa Vũ tộc, vậy có nhiều tài nguyên đến mấy cũng không có tác dụng gì với Thương gia.
“Yên tâm, nếu Đọa Vũ tộc không ngốc thì qua mấy ngày sẽ có người tới cửa.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười thâm ý.
Gia chủ Thương gia thấy thế thì trong lòng lộp bộp một cái.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao đã xác định, Đọa Vũ tộc sẽ chịu thua?
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện.
Khắp thiên địa cũng an tĩnh lại.
Ba con rối Đồ Thần đứng sừng sững bất động trong hư không.
Không phải là vì tiên nguyên tiêu hao sạch sẽ, mà là vì đã không còn mục tiêu.
Hai tên Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc đều bị diệt sát.
Toàn bộ cao thủ của ba đại thế lực cũng bị chém giết không còn.
Thậm chí cả cường giả Thánh Nhân vương của ba đại thế lực nấp sâu trong hư không cũng bị con rối Đồ Thần diệt sát.
Quân Tiêu Dao bình đạm mà thu hồi con rối Đồ Thần.
Trong mắt hắn, cuộc tàn sát này căn bản không tính là cái gì.
Mà toàn bộ Bạch Vọng thành lại nổ tung nồi sau một lúc tĩnh mịch ngắn ngủi.
“Trời ạ, hôm nay ta được chứng kiến một đại sự kiện xưa nay chưa từng có!”
“Đọa Vũ Thánh Tử - một trong Thập Tiểu Vương đã ngã xuống, không chỉ thế, hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc đều đã ngã xuống!”
“Rốt cục thiếu niên Nhân tộc này có lai lịch ra sao mà có thể tùy ý tung ra ba con rối Đại Thánh Cảnh, thế lực bất hủ cũng không phóng khoáng như vậy mà?”
Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn đổi mới nhận thức của những sinh linh Táng thổ đó.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người có thể bá đạo như thế, hoàn toàn không coi Đọa Vũ tộc ra gì.
Nhưng càng khiến người ta tò mò là, Đọa Vũ tộc sẽ dùng thái độ thế nào để xử lý việc này?
Dù sao cũng đã chết một Thánh Tử và hai vị Thánh Nhân.
Lấy tính cách bá đạo của Đọa Vũ tộc thì căn bản không có khả năng nén giận.
Chúng sinh linh Táng thổ đều cho rằng, có lẽ sẽ có một trận phong ba lớn hơn sắp kéo đến!
Giờ phút này, toàn bộ Bạch Vọng thành đều là một mảnh ồ lên, căn bản không an tĩnh lại được.
Bởi vì việc hôm nay vượt qua nhận thức của bọn họ.
Có thể suy đoán ra, mấy ngày sau tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Âm Minh vực, thậm chí truyền tới địa vực khác.
Dù sao một vị thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương ngã xuống cũng không phải là việc nhỏ gì.
Nhưng so với chuyện này, mọi người càng cảm thấy hứng thú là sau đó rốt cục Đọa Vũ tộc sẽ có phản ứng gì.
Quân Tiêu Dao một lần tung ra ba con rối Đồ Thần Đại Thánh Cảnh, thật sự làm mọi người chấn động.
Nhưng tính ra thì Đọa Vũ tộc cũng không cần sợ cái gì.
Không nói đến Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc ra tay, cho dù là Chuẩn Chí Tôn tiến đến cũng đủ dễ dàng đối phó ba con rối Đồ Thần này.
Cho nên mọi người rất tò mò, kế tiếp Đọa Vũ tộc sẽ hành sự như thế nào.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn chung quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Xem náo nhiệt xong rồi, tan hết đi, Quân mỗ không thích ầm ĩ!”
Câu nói vừa dứt, chúng sinh linh Táng thổ chung quanh đều bất giác lui ra phía sau vài bước, sau đó xoay người rời đi.
Trong bất tri bất giác, Quân Tiêu Dao cũng đã có uy nghiêm và danh vọng ở Âm Minh vực.
Chúng sinh linh Táng thổ đều mang đầy chấn động và kính sợ rời đi.
Cường giả đi đến đâu thì cũng sẽ được tôn kính.
“Quân công tử quá mạnh!” Đôi mắt xinh đẹp của hai tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết dâng trào ra tia sáng kỳ dị.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao cự tuyệt các nàng, nhưng cũng không ảnh hưởng các nàng vẫn yêu thích Quân Tiêu Dao.
Sau khi gặp được Quân Tiêu Dao, có lẽ cuộc đời này các nàng sẽ không thích người khác được nữa.
Bởi vì muốn tìm được một nam nhân ưu tú hoàn mỹ hơn Quân Tiêu Dao gần như là điều không thể.
Không, có lẽ là hoàn toàn không thể.
Là do không có khả năng!
“Đáng tiếc, vốn tưởng rằng thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương của Táng thổ có thể mang đến cho ta chút kinh hỉ, xem ra vẫn là ta suy nghĩ nhiều rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Nghe thấy lời này, bọn người gia chủ Thương gia không biết nói gì cho phải.
Thập Tiểu Vương cao cao tại thượng, gần như vô địch trong mắt những người khác lại kém cỏi như vậy khi đối đầu với Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, Quân tiểu hữu thật sự rất mạnh, có điều tuy Đọa Vũ Thánh Tử đứng trong Thập Tiểu Vương, nhưng cũng không được xếp trong năm người đứng đầu của Thập Tiểu Vương.” Gia chủ Thương gia cười nói ha hả.
“Như vậy sao, vậy còn có chút thú vị, có lẽ Thập Vương thịnh yến sẽ không nhàm chán.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Không biết vì sao, nghe thấy lời này thì chúng sinh linh của Thương gia đều rùng mình một cái.
Hay là tên vô pháp vô thiên này còn muốn đại náo Thập Vương thịnh yến?
Trong lòng gia chủ Thương gia bắt đầu nảy sinh cảm xúc thương hại với Cửu vương còn lại.
Toàn bộ Bạch Vọng thành cũng lâm vào sự an bình ngắn ngủi.
Nhưng tất cả mọi người biết, loại an bình này chỉ là tạm thời.
Mấy ngày sau, chờ Đọa Vũ tộc biết được việc này thì Bạch Vọng thành tuyệt đối sẽ náo nhiệt lên lần nữa.
Bởi vậy, rất nhiều sinh linh Táng thổ chung quanh Bạch Vọng thành đều không rời đi mà muốn chính mắt chứng kiến kết cục cuối cùng của vị Nhân tộc ngoại giới này sẽ là gì.
Mà Quân Tiêu Dao cũng cố tình chờ đợi Đọa Vũ tộc trả thù, vẫn chưa rời đi.
Điều này làm mọi người trong Thương gia càng cảm kích.
Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao vỗ vỗ mông rời đi, vậy người xui xẻo đầu tiên chính là Thương gia.
Quân Tiêu Dao có thể rời đi, Thương gia thì không có khả năng dời cả tộc đi đúng không?
Huống chi bọn họ cũng không thể rời khỏi Táng thổ, căn bản không có khả năng tránh thoát sự đuổi giết của Đọa Vũ tộc.
Nhưng đã nhiều ngày, Thương gia cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu phái người đi tiếp quản tài nguyên lãnh địa của ba đại thế lực Công Minh gia.
Hết chương 410.
Thậm chí gia chủ Thương gia cho rằng, còn có cường giả cấp bậc Thánh Nhân Vương đang âm thầm nhìn trộm, vẫn chưa hiện thân.
Thương gia lão tổ tuy cũng không hiện thân, nhưng đã vận sức chờ phát động, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Ha hả, không có ý gì, chỉ muốn biết tại sao Thương gia các ngươi lại ngu xuẩn như vậy, vì một khách ngoại lai mà đắc tội Đọa Vũ tộc.” Công Minh gia chủ cười lạnh và nói.
Trong mắt bọn họ, Thương gia quả thực là mất trí nên mới đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy.
“Liên quan gì đến ngươi?” Sắc mặt gia chủ Thương gia lạnh như băng, lập tức quát.
“Chỉ muốn nhìn một chút, Thương gia các ngươi có thể chống chọi qua hôm nay hay không.” Cường giả Thiết Cốt nhất tộc nói.
“Không sai, tính tình Đọa Vũ Thánh Tử cũng không tốt gì mấy, các ngươi và Nhân tộc ngoại giới đứng chung một trận tuyến, cứ chờ bị diệt môn đi.” Thanh Quỷ tộc tộc trưởng âm hiểm cười nói.
Bọn họ tới đây là đang chờ đợi Thương gia bị diệt tộc xong thì chia cắt những lợi ích nhỏ còn lại.
“Hừ, vọng tưởng!” Gia chủ Thương gia hừ lạnh, sắc mặt thật không đẹp nổi.
Thương Nguyệt và Thương Tuyết cũng cực kỳ tức giận.
Nhưng các nàng nghĩ đến bối cảnh khủng bố của Quân Tiêu Dao, trong lòng cũng hơi yên ổn một chút.
Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải tồn tại mà Đọa Vũ Thánh Tử có thể trêu chọc.
Thời gian cứ trôi đi trong sự chờ đợi này.
Vào thời khắc nào đó, mọi người bỗng cảm nhận được một luồng sát ý thô bạo cực độ truyền đến từ nơi xa.
“Chính chủ tới!”
Toàn bộ Bạch Vọng thành cũng bởi vậy mà sôi trào.
Trên trời cao, vài bóng người xuất hiện.
Cầm đầu là một tên nam tử tuổi trẻ, người mặc vũ y màu đen, sau lưng có một đôi cánh màu xám.
Trong lúc vỗ cánh, hư không chấn động, tràn ngập tử khí ngập trời.
Xà Cơ cũng đi theo bên cạnh hắn ta.
Cùng lúc đó, còn có hai vị lão giả của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U, cũng một trái một phải mà đồng thời tiến đến.
“Đọa Vũ Thánh Tử tới, không chỉ như thế, còn có hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng hiện thân!”
Trong Bạch Vọng thành, rất nhiều sinh linh Táng thổ phát ra tiếng ồ lên.
Gia chủ Thương gia thấy tình cảnh này thì sắc mặt cũng hoàn toàn âm trầm đi.
Nếu chỉ là một Đọa Vũ Thánh Tử đến thì có lẽ còn đường sống, nhưng hiện tại, hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc cũng đi theo.
Chỉ sợ là tới trấn áp Thương gia.
“Hy vọng lão tổ không lựa chọn sai.” Gia chủ Thương gia thầm cầu nguyện trong lòng.
Đọa Vũ Thánh Tử giá lâm Bạch Vọng thành, đôi mắt xám tràn ngập tử khí nhìn về phía nơi Thương gia cư trú.
“Nhân tộc ngoại giới kia, bổn Thánh Tử tới rồi, không phải ngươi nói muốn ta thúc thủ chịu chết sao?” Trong giọng nói của Đọa Vũ Thánh Tử tràn ngập sát ý.
“Không tồi, có thể ngoan ngoãn tiến đến nhận lấy cái chết, cũng đỡ phiền toái cho ta.”
Một bóng người bạch y lướt ra từ trong điện của Thương gia, giẫm chân lên trời cao, đứng đối diện với Đọa Vũ Thánh Tử.
Quân Tiêu Dao và Đọa Vũ Thánh Tử, chính thức quyết đấu!
Hai người này, một người là Thần Tử Quân gia của Hoang Thiên Tiên Vực quét ngang vô địch.
Người còn lại là một trong Thập Tiểu Vương của Vạn Cổ Táng Thổ, thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc.
Giờ phút này, hai người đang giằng co, sát ý lạnh thấu xương cuộn trào tràn ngập giữa thiên địa, làm cả sinh linh Táng thổ của Bạch Vọng thành cũng cảm nhận được một luồng hàn ý.
“Không ngờ khí tức của Nhân tộc ngoại giới kia cũng cường hãn như thế.”
“Đúng vậy, ban đầu ta còn cho rằng, Nhân tộc ngoại giới kia đối mặt với Đọa Vũ Thánh Tử sẽ không chịu nổi một kích, hiện tại xem ra còn chưa chắc.”
Tuy Quân Tiêu Dao không cố tình bùng nổ khí thế, nhưng là loại khí thế vô địch trời sinh tự tồn tại này vẫn khiến đông đảo sinh linh cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Một nguyên nhân khác là do bọn họ cũng chưa biết thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao ở Tiên Vực.
Nếu không người lần này mà bọn họ nên lo lắng thay là Đọa Vũ Thánh Tử, mà không phải Quân Tiêu Dao.
“Hừm?” Ánh mắt Đọa Vũ Thánh Tử tập trung lên người Quân Tiêu Dao, đáy mắt lộ ra một tia kinh nghi nhàn nhạt.
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao lại mang đến cho hắn ta một cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Đọa Vũ Thánh Tử chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Nhưng Đọa Vũ Thánh Tử vẫn không sợ, hắn ta không chỉ tự tin với chính mình, càng quan trọng là, lần này hắn ta còn dẫn theo nhị lão Huyết Lăng, Thiên U.
Nhân tộc ngoại giới trước mặt thâm sâu đến mấy cũng không có khả năng đối phó với Thánh Nhân đúng không?
Nghĩ đến đây, Đọa Vũ Thánh Tử càng yên tâm.
Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên hư không, đầu tiên là lạnh nhạt liếc nhìn Đọa Vũ Thánh Tử một cái.
Tu vi Thần Hỏa Cảnh tiểu viên mãn.
Trước khi đột phá Quân Tiêu Dao còn không cần để ý đến tu vi này, càng đừng nói hiện tại đã đột phá, đối phó với một Đọa Vũ Thánh Tử quả thực không cần quá nhẹ nhàng.
Hắn chuyển ánh mắt đến người Xà Cơ.
“Không tồi, dẫn chủ tử nhà ngươi đến, nhiệm vụ của ngươi cũng coi như hoàn thành.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Quân Tiêu Dao, trong lòng Xà Cơ lộp bộp một cái, đã nhận ra không ổn.
Quân Tiêu Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng búng một cái.
Phanh một tiếng.
Toàn bộ thân thể mềm mại của Xà Cơ đều nổ mạnh, phần tay chân cụt bay đầy trời.
Còn có rất nhiều uế vật bắn lên người Đọa Vũ Thánh Tử đứng bên cạnh.
Tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đọa Vũ Thánh Tử thì ngây ngẩn cả người một lát, sau đó cơn lửa giận thô bạo nồng đậm phụt ra từ trong mắt.
Quân Tiêu Dao dám giết người theo đuổi của hắn ta ngay trước mặt hắn.
Hành động này đã không xem như khiêu khích, mà hoàn toàn là nhục nhã!
“Tìm đường chết!”
Không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, Đọa Vũ Thánh Tử trực tiếp ra tay, trong lúc giơ tay, tử khí màu đen quấn quanh, hóa thành một đại ấn đen nhánh rồi trực tiếp trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, lạnh nhạt nhìn chiêu thức của Đọa Vũ Thánh Tử đánh úp đến.
Ngay vào lúc mọi người quan sát chiến chung quanh nghi hoặc đến cực điểm.
Chuyện khiến người ta chấn động đã xảy ra.
Khi đại ấn đen nhánh kia tới gần phạm vi mười trượng quanh thân Quân Tiêu Dao thì lại trực tiếp tan biến, hoàn toàn biến mất.
“Cái gì... Sao lại thế này?” Đọa Vũ Thánh Tử cũng ngây ngẩn cả người.
Không chỉ hắn ta mà sinh linh Táng thổ quan chiến trong Bạch Vọng thành cũng lộ ra vẻ mặt cứng đờ, nhịn không được xoa xoa đôi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Lại là loại năng lực đó!” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Nguyệt chợt lóe.
Hết chương 406.
Chương 407
Đây không phải là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao thi triển ra miễn dịch pháp lực.
Loại năng lực này quả thực không thể tưởng tượng.
Dù sao năng lực miễn dịch tất cả công kích pháp lực cũng quá nghịch thiên, người bình thường căn bản không thể tưởng tượng ra được.
“Ngươi dùng thủ đoạn gì?” Trong mắt Đọa Vũ Thánh Tử cũng hiện lên kinh nghi.
Hắn ta lại ra tay.
“Khóc Hồn Chi Trảo!”
Đọa Vũ Thánh Tử vươn một tay ra, tử khí nồng đậm quay cuồng rồi hóa thành cự trảo đen nhánh, chỉ giơ tay nhấc chân mà cứ như có thể xé rách hư không.
Nhưng một trảo này vung qua thì cũng bị mai một trong hư không.
“Hả...” Đọa Vũ Thánh Tử hơi ngơ ra.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Sau khi cảnh giới thực lực của hắn tăng lên, năng lực miễn dịch pháp lực cũng tăng mạnh.
Lấy sáu loại thần thông thêm vào Lục Đạo Luân Hồi Quyền mà cũng không thể dùng một quyền phá vỡ miễn dịch pháp lực.
Chỉ dựa vào hai chiêu của Đọa Vũ Thánh Tử thì sao có thể phá được nó?
“Bổn Thánh Tử cũng không tin!”
Đọa Vũ Thánh Tử không ngốc, lập tức phản ứng lại.
Pháp lực không có hiệu quả, vậy không có khả năng đánh tay trần cũng mất tác dụng đúng không.
Đọa Vũ Thánh Tử chấn động hai cánh sau lưng, thân thể như mũi tên, trong nháy mắt đã lao tới trước người Quân Tiêu Dao, năm ngón tay siết tay rồi đấm thẳng vào đầu Quân Tiêu Dao.
Tuy Đọa Vũ tộc không nổi bật ở phương diện nhục thân, nhưng nhục thân của họ cũng cực kỳ cường hãn.
Hơn nữa sinh linh Táng thổ quanh năm bị chôn dưới mặt đất, mặt bằng chung thì thân thể cũng mạnh hơn sinh linh Tiên Vực.
Cho nên Đọa Vũ Thánh Tử cũng rất có tự tin đối với sức mạnh nhục thân của mình.
Nhưng mà, hắn ta lại nhìn thấy khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Tự mình đi lên chịu chết, vậy Quân mỗ cũng không khách sáo.” Quân Tiêu Dao cũng vô cùng đơn giản mà tung ra một quyền.
Phanh!
Hư không như bị nổ nứt, khí huyết bùng nổ, hùng hồn tới cực điểm, quả thực cho người ta cảm giác như chân long xuất thế.
“Cái gì...”
Sắc mặt Đọa Vũ Thánh Tử lập tức thay đổi.
Nhưng hắn ta muốn rút lui cũng không có khả năng.
Oanh!
Một quyền giáng xuống, toàn bộ cánh tay phải của Đọa Vũ Thánh Tử đều tan nát từng chút một!
Đọa Vũ Thánh Tử không ngừng ói máu tươi, cả người bay ngược ra sau.
Hoàn toàn là nghiền áp mang tính áp đảo!
Tất cả sinh linh Táng thổ của Bạch Vọng thành đều sửng sốt, thân thể cứng đờ, dại ra ngay tại chỗ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?
Đọa Vũ Thánh Tử đường đường là một trong Thập Tiểu Vương của Táng thổ, lại bị một quyền đánh đến chật vật như thế.
“Thật là khí huyết khủng khiếp, thiếu niên Nhân tộc này quả thực như chân long chuyển thế.”
“Quá mạnh, không chỉ có thủ đoạn quỷ dị miễn dịch công kích pháp lực mà nhục thân còn cường hãn như thế, thiếu niên này tuyệt đối là thiên kiêu cao cấp nhất ở Tiên Vực!”
Sinh linh Táng thổ quan chiến chung quanh như muốn nổ não, hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy.
“Thánh Tử!”
Hai Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc, Huyết Lăng và Thiên U cũng thay đổi sắc mặt.
“Đáng chết, bổn Thánh Tử cũng không tin!” Hai mắt Đọa Vũ Thánh Tử đã đỏ rực như máu.
Hiện tại là một đêm trước khi Thập Vương thịnh yến bắt đầu, nếu hắn ta thua trong tay một Nhân tộc ngoại giới thì còn mặt mũi nào đi tham gia Thập Vương thịnh yến nữa?
Tử khí cả người Đọa Vũ Thánh Tử bùng nổ, tử minh chi khí quấn quanh rồi bốc lên cao, hội tụ thành một hình cầu màu đen hào hùng ở giữa không trung.
“Tử Minh Ám Dương!”
Đọa Vũ Thánh Tử tung ra cực chiêu, chiêu này gần như hội tụ toàn lực thực lực của Đọa Vũ Thánh Tử, uy năng mạnh đến khủng bố.
Hư không chấn động ra gợn sóng màu đen, khiến người xem chung quanh kinh hồn táng đảm.
Chiêu này đủ để hạ gục bất cứ sinh linh Thần Hỏa Cảnh nào chỉ trong nháy mắt.
“Đi!” Đọa Vũ Thánh Tử gầm lên một tiếng, viên Tử Minh Ám Dương kia lao đến nổ mạnh về phía Quân Tiêu Dao.
Uy năng ngập trời như muốn diệt thế!
Đọa Vũ Thánh Tử mà nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, Tử Minh Ám Dương nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Mà làm Đọa Vũ Thánh Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là, Tử Minh Ám Dương cũng không biến mất, chỉ là uy lực suy yếu đi rất nhiều.
“Quả nhiên, ngươi không phải vô địch!” Đọa Vũ Thánh Tử ngửa mặt lên trời mà cười, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
Ít nhất loại miễn dịch pháp lực quỷ dị này của Quân Tiêu Dao cũng không phải hoàn toàn vô địch.
Nếu không thì căn bản không cần phải đánh.
“Mới có vậy đã làm ngươi cao hứng thành thế này?” Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Đọa Vũ Thánh Tử.
Hắn giơ tay lên, thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy hắc động khủng bố hiện lên.
Tử Minh Ám Dương bị suy giảm uy năng nên dễ dàng bị Thôn Thần Ma Công cắn nuốt.
Sau đó ngực Quân Tiêu Dao sáng lên, một Thượng Thương Kiếp Quang oanh kích về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Đọa Vũ Thánh Tử vội vàng ngăn cản, đôi cánh màu xám sau lưng che ở trước người.
Ầm ầm một tiếng vang lớn, Đọa Vũ Thánh Tử lại bị đẩy lui.
Quân Tiêu Dao giẫm chân lên hư không, như tám bước đuổi ve(1), truy kích ngay đến, lại nện xuống một quyền.
(1) Ý chỉ khinh công cực cao, có thể trong vòng vài bước đuổi kịp “Con ve” đang bay.
“Không ổn!” Hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc thấy thế thì sắc mặt đại biến.
Nhân tộc ngoại giới này thật sự dám giết Đọa Vũ Thánh Tử ngay trước mặt mọi người!
Từ lúc bắt đầu khi Đọa Vũ Thánh Tử giá lâm Bạch Vọng thành, không ai dự đoán được tình huống trước mắt.
Trong suy nghĩ của đàn sinh linh Táng thổ này, tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là Đọa Vũ Thánh Tử nghiền áp Quân Tiêu Dao.
Mà vô dụng đến mấy cũng có thể duy trì ưu thế.
Dù sao uy vọng của Thập Tiểu Vương đã khắc sâu vào tư duy của mỗi một sinh linh Táng thổ.
Thập Tiểu Vương đại diện cho thiên phú vô địch, thực lực vô song.
Nhưng hiện tại, hiện thực đã hung hăng tát cho sinh linh Táng thổ một bạt tai.
Sự thật chứng minh, cái gọi là thiên phú vô địch chỉ là tương đối.
Thập Tiểu Vương đã là cái gì, chỉ là vì chưa gặp được người lợi hại hơn mà thôi.
Mà hiện tại, thiên kiêu cấp bậc có thể nghiền áp Thập Tiểu Vương đã xuất hiện.
Hết chương 407.
Chương 408
Quyền phong của Quân Tiêu Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà hung hăng giáng về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Đọa Vũ Thánh Tử sợ tới mức hồn vía lên mây, kêu lên the thé: “Nhân tộc, ngươi thật sự dám giết ta!”
“Ngu muội!”
Quân Tiêu Dao không muốn nói vô nghĩa gì nữa, càng không ngừng động tác trên tay lại.
Ầm ầm một tiếng vang lên, trên quyền quang của Quân Tiêu Dao mơ hồ mang theo cả chục tỷ cân thần lực, hung hăng đập về hướng Đọa Vũ Thánh Tử.
Kết quả không cần nhiều lời, thân thể Đọa Vũ Thánh Tử bị đánh cho chia năm xẻ bảy, trực tiếp tan vỡ nát bấy.
Đầu của Đọa Vũ Thánh Tử bay ra, trên mặt vẫn còn đọng lại biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta thề, cho dù là bá thể cổ đại của Minh Vương điện đứng đầu trong Thập Tiểu Vương cũng không mang đến cho hắn ta cảm giác áp bách tuyệt vọng như thế.
Đọa Vũ Thánh Tử cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một người cùng lứa tuổi, mà là một vị đại đế chuyển thế.
Cũng vào lúc Quân Tiêu Dao ra quyền, sức mạnh nguyên thần trong đầu cũng được thúc giục, một Trật Tự Thần Liên bay ra, ngưng tụ thành đoản kiếm kim sắc, trực tiếp đâm vào trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm vừa xuất hiện đã trực tiếp diệt sát thần cung và cả nguyên thần trong đầu Đọa Vũ Thánh Tử.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủn mà thôi.
Thậm chí hai Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc là Huyết Lăng và Thiên U đều không kịp ra tay cứu giúp.
Bởi vì uy vọng của Đọa Vũ tộc đã ăn sâu bén rễ trong tư duy của bọn họ, họ nghĩ không có bất cứ sinh linh nào dám đánh chết người của Đọa Vũ tộc ở Âm Minh vực, càng đừng nói là Đọa Vũ Thánh Tử.
Đây gần như là một thiết luật.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện, đánh vỡ quy tắc này.
Đọa Vũ Thánh Tử thì đã thế nào, muốn giết còn không phải giết được rồi sao.
“Tiểu nghiệp chướng nhà ngươi, lớn mật!”
Trong đầu hai tên Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc Huyết Lăng và Thiên U vang lên ong ong, lửa giận dâng trào trong ngũ tạng.
Thiên kiêu mạnh nhất của Đọa Vũ tộc bọn họ lại bị đánh chết chỉ trong vài chiêu, hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt bọn họ.
Các sinh linh của Bạch Vọng thành còn trừng lớn đôi mắt, há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực.
“Đậu xanh rau má, hắn ta thật sự giết Đọa Vũ Thánh Tử?”
“Là điên rồi sao, thật sự không muốn sống nữa?”
Theo bọn họ thì cho dù Quân Tiêu Dao có năng lực giết Đọa Vũ Thánh Tử thì cũng không nên hạ sát thủ mới đúng.
Chuyện gì cũng nên để lại đường lui, ngày sau còn dễ gặp nhau.
Nhưng bọn họ lại không biết, tính cách của Quân Tiêu Dao là duy ngã độc tôn, tùy tâm sở dục.
Muốn giết thì cứ giết.
Không cần hàm hồ chút nào.
Đám người gia chủ Thương gia nhìn thấy Đọa Vũ Thánh Tử ngã xuống thì da đầu tê dại cả đi.
Hành động này của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn gây nên thù hận sinh tử với Đọa Vũ tộc.
Cả Thương gia bọn họ cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho Đọa Vũ tộc trút giận.
Trên mặt tỷ muội Thương gia lại không có sợ hãi gì, dù Quân Tiêu Dao làm cái gì thì các nàng cũng ủng hộ.
“Tiểu nghiệp chướng, chết tới nơi rồi!”
Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân đều ra tay.
Cái gì mà ỷ lớn hiếp nhỏ, cái gì không màng thân phận, họ hoàn toàn không cần để bụng.
Bọn họ nhất định phải giết chết Quân Tiêu Dao, nếu không chẳng phải Đọa Vũ Thánh Tử chết oan chết uổng, uy vọng của Đọa Vũ tộc cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Thấy tình cảnh này, chúng sinh linh ở đây đều khẽ lắc đầu.
Kết cục đã được định rồi.
Hai vị Thánh Nhân đều không màng thân phận ra tay, vậy còn gì để nói nữa chứ.
Trừ chết ra thì còn kết quả khác sao?
“Gia chủ!” Thương Nguyệt và Thương Tuyết đều nôn nóng hô lớn.
Gia chủ Thương gia hơi cắn răng một cái, cuối cùng vẫn ra tay.
Oanh!
Thân thể gia chủ Thương gia chợt lóe, lập tức tham gia chiến đấu, chắn trước người Quân Tiêu Dao.
“Hừm, Thương gia các ngươi muốn phản sao?” Ánh mắt Huyết Lăng Thánh Nhân và Thiên U Thánh Nhân vô cùng lạnh lẽo.
Gia chủ Thương gia âm thầm cắn răng.
Sở dĩ ông ta ra tay, là bởi vì trước đó tỷ muội Thương gia đã nói với ông ta về lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Hắn đến từ Hoang Cổ Quân gia.
Tốt xấu gì gia chủ Thương gia cũng là Thánh Nhân, cũng có chút tầm mắt, tất nhiên biết ý nghĩa của hai chữ Quân gia là cái gì.
Mười mấy năm trước, trận đại chiến lan ra toàn bộ Vạn Cổ Táng Thổ, thậm chí là Táng Giới, còn không phải bùng nổ vì Quân gia hay sao?
Cho dù là Đọa Vũ tộc cũng không sánh bằng một thế lực khủng bố như thế.
Nếu có thể kết giao một chút thì rất có lợi cho Thương gia.
Đây cũng là nguyên nhân mà gia chủ Thương gia có gan ra tay liều mạng.
Ông ta đang đánh cược!
“Hừm?” Nhìn thấy gia chủ Thương gia ra tay, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy bất ngờ.
Xem ra Thương gia cũng không hoàn toàn ngốc.
Tuy rằng hắn cũng không cần Thương gia ra tay, nhưng cách làm giờ phút này của Thương gia cũng làm hắn tương đối vừa lòng.
“Xem ra Thương gia các ngươi cũng sống đủ lâu rồi, muốn tự tìm đường diệt vong.” Trong mắt Huyết Lăng Thánh Nhân phụt ra tia máu.
“Đại nhân, để chúng ta tới trợ giúp ngài tiêu diệt Thương gia!”
Lúc này, Công Minh gia chủ đứng ra, trên mặt mang theo một nụ cười âm ngoan.
“Còn có chúng ta.”
Cường giả của Thiết Cốt nhất tộc và Thanh Quỷ tộc cũng cùng đứng dậy.
“Các ngươi...” Sắc mặt gia chủ Thương gia xanh mét.
Ba đại thế lực này rõ ràng là muốn bỏ đá xuống giếng, sau đó chia cắt Thương gia.
“Một đám ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao một tiếng cười lạnh, đột nhiên vung tay lên.
Chỉ thoáng chốc, ba bóng người đã đứng trước mặt Quân Tiêu Dao.
Ngay vào lúc ba bóng người đó xuất hiện thì khí cơ khắp thiên địa đều hỗn loạn, một uy áp hùng hồn ầm ầm khuếch tán ra.
Toàn thân ba bóng người này tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh như băng, thân thể cao lớn, cả người lạc ấn rất nhiều hoa văn phức tạp huyền ảo, mang theo bí lực cổ xưa nào đó.
“Đây là... Con rối?”
Ngay vào lúc ba con rối xuất hiện, mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc.
Nhưng khi bọn họ cảm nhận được khí tức ba con rối này tản ra thì ngạc nhiên trên mặt lập tức chuyển thành hoảng sợ tột độ.
Bởi vì rõ ràng ba con rối này đều tản ra dao động của đại thánh cấp.
Ba con rối đều là con rối đại thánh cảnh!
Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi, da đầu cũng muốn nổ tung!
Hết chương 408.
Chương 409
Con rối cấp bậc Đại thánh hi hữu hiếm thấy dữ dội, đưa mắt nhìn khắp các thế lực bất hủ cũng không lấy ra được bao nhiêu con.
Đừng nói đại thánh, cho dù là con rối cấp bậc Thánh Nhân, Thánh Nhân Vương, ở Tiên Vực cũng không có bao nhiêu.
Hai tên Thánh Nhân Huyết Lăng và Thiên U đã sợ đến hồn vía lên mây, mắt sắp trừng đến rớt ra khỏi tròng.
Phẫn nộ và dữ tợn trên mặt bọn họ gần như chuyển thành kinh hoàng và không thể tin chì trong nháy mắt!
“Đi!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, giống như tử thần giá lâm, Tu La lấy mạng.
Ba con rối đại thánh cảnh lập tức hành động.
Một con rối lao về hướng hai Thánh Nhân Huyết Lăng và Thiên U.
Hai con còn lại thì tấn công về phía ba đại thế lực Công Minh gia.
Kế tiếp là thời khắc tàn sát!
Ba con rối này chính là con rối Đồ Thần của Khương gia, mỗi một con đều mang cấp bậc Đại Thánh Cảnh.
Mọi người đều biết, con rối cảnh giới càng cao thì càng khó chế tạo.
Nếu nói con rối Thánh Nhân cảnh xem như hiếm thấy ở Tiên Vực, vậy thì con rối cấp bậc đại thánh càng vô cùng hi hữu.
Có lẽ chỉ có thể nhìn thấy mấy con ở thế lực bất hủ mà thôi.
Trước đó Quân Tiêu Dao đã từng tìm được Liệt Tinh Thần Khôi hi hữu ở hạ giới.
Nhưng Liệt Tinh Thần Khôi đó cũng chỉ đến cảnh giới Thánh Nhân mà thôi.
Mà con rối Đồ Thần này của Khương gia lại cao hơn Liệt Tinh Thần Khôi hai cấp bậc, đạt tới Đại Thánh Cảnh.
Khương gia có thể giao ba con rối Đồ Thần cho Quân Tiêu Dao, có thể thấy được sự coi trọng và chiếu cố dành cho hắn.
“Sao có thể, có tận ba con rối Đại Thánh Cảnh, rốt cuộc ngươi là người phương nào!” Hai tên Thánh Nhân Thiên U và Huyết Lăng vội vàng tránh lui, đồng thời hoảng sợ mở miệng.
Cho dù là Đọa Vũ tộc bọn họ cũng không có con rối cấp bậc Đại Thánh.
Quân Tiêu Dao không đáp lại, chỉ là lạnh nhạt mà nhìn tất cả trước mắt.
Ba con rối Đồ Thần ra tay, cần tiêu hao số lượng lớn tiên nguyên, cũng may trước đó khi Khương gia giao chúng cho Quân Tiêu Dao thì đã lấp đầy tiên nguyên trong cơ thể con rối Đồ Thần.
Hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ cần thong dong nhìn con rối Đồ Thần giết chóc là được.
Oanh!
Con rối Đồ Thần đấm ra một quyền, hoa văn toàn thân đều sáng lên, pháp lực cuồng mãnh phát ra.
Không sai!
Con rối Đồ Thần này lại có khả năng vận dụng pháp lực!
Phải là con rối cực kỳ cao cấp thì mới có được năng lực này.
Liệt Tinh Thần Khôi mà trước đó Quân Tiêu Dao có được, cũng chỉ đơn thuần có sức mạnh nhục thân cường hãn mà thôi.
Phanh!
Huyết Lăng Thánh Nhân gần như không có bất cứ sức phản kháng nào dưới đòn tấn công của con rối Đồ Thần, trực tiếp bị đánh nổ thành một cụm sương máu.
Thiên U Thánh Nhân sợ tới mức nát gan nát mật, hoàn toàn đã không còn uy nghiêm của một Thánh Nhân.
“Ngươi thật sự muốn làm tuyệt tình như thế sao, Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thiên U Thánh Nhân gào rống lên.
Quân Tiêu Dao không rên một tiếng, đã lười nói nhiều thêm bất kỳ câu nào nữa.
Hắn không có tiếng nói chung với đám ngu xuẩn.
Mà thảm như Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc còn có ba đại thế lực Công Minh gia.
Lần này bọn chúng đến với dã tâm bừng bừng, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chia cắt tài nguyên của Thương gia.
Nhưng hiện tại, chúng lại tự đập đá vào chân mình.
Hai con rối Đồ Thần như vào chỗ không người, triển khai cuộc tàn sát huyết tinh với cường giả của ba đại thế lực.
“Không, sao lại có chuyện như thế này!”
“Ta không tin, rốt cuộc người này có lai lịch ra sao!”
Cường giả của ba đại thế lực đang gào rống, trong hoảng sợ mang theo sự tuyệt vọng.
Trước đó Công Minh gia chủ còn mang vẻ mặt định liệu trước, giờ phút này lại chật vật như con chó, hốt hoảng chạy trốn, hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng dưới sự săn giết của con rối Đồ Thần, sao có sinh linh nào có thể chạy ra được.
Công Minh gia chủ bị con rối Đồ Thần dùng một quyền đập nát, đi đời nhà ma.
Nhìn cuộc tàn sát huyết tinh này, vô số sinh linh Táng thổ quan chiến trong Bạch Vọng thành đều như bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại thể xác đứng tại chỗ.
Chấn động đã không đủ để hình dung tâm tình của bọn họ vào giờ phút này.
Thủ đoạn của Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ. Không chỉ thực lực bản thân hắn cường hãn đến nghịch thiên, thậm chí còn có át chủ bài khủng bố như vậy.
Hiện tại bọn họ mới hậu tri hậu giác, hình như trước nay chưa có người đi tra xét bối cảnh của Quân Tiêu Dao.
Còn về chúng sinh linh của Thương gia, họ cũng dại ra tại chỗ.
Nhìn ba đại thế lực bị tàn sát kia, gia chủ Thương gia cảm thấy vô cùng sảng khoái, chút bực tức trong ngực cũng được giải tỏa.
Ông ta cũng khiếp sợ trước thủ đoạn của Quân Tiêu Dao.
Có tới tận ba con rối Đại Thánh Cảnh, thật không hổ là truyền nhân của Hoang Cổ Quân gia.
Nhưng về chuyện này thì gia chủ Thương gia nghĩ sai rồi, con rối Đồ Thần này không phải do Quân gia đưa.
“Ha hả, quả nhiên tiểu hữu thâm tàng bất lộ, cũng là ta xen vào việc của người khác.” Gia chủ Thương gia ha hả cười nói, thậm chí giọng điệu còn mang theo một tia lấy lòng.
“Đâu có, gia chủ có tấm lòng này cũng khiến Quân mỗ vui mừng.” Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt gia chủ Thương gia.
Sao hắn không biết tâm tư chân chính của gia chủ Thương gia kia chứ.
Đơn giản là muốn lấy lòng Quân gia mà thôi.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để bụng, gia chủ Thương gia có thể ra tay giúp đỡ thì đã chứng minh sự quyết đoán của ông ta.
“Chờ sau này, Thương gia các ngươi cứ tiếp nhận tài nguyên và địa bàn của ba đại thế lực kia đi.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
“Thật sao.” Gia chủ Thương gia vui mừng ra mặt.
Tài nguyên và địa bàn của bất cứ bên nào trong ba đại thế lực này cũng có giá trị không thể đánh giá được, tương đương với Thương gia.
Cũng có nghĩa là Thương gia lập tức có được địa bàn và tài nguyên của ba thế lực đồng cấp.
Hồi báo này thật phong phú.
Chủ yếu chính là, Thương gia chưa tổn hại một binh một tốt, thậm chí gia chủ Thương gia cũng không ra tay, chỉ động thân một chút mà thôi.
Đáng giá!
Quá con mẹ nó đáng giá!
Nhìn gia chủ Thương gia mừng rỡ như điên, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lắc lắc đầu.
Hết chương 409.
Chương 410
Quân Tiêu Dao thật sự có chút chướng mắt với tài nguyên của ba đại thế lực này.
Coi như bố thí, cũng không sao cả.
Hơn nữa hắn cũng có thể xếp Thương gia trở thành quân cờ ở Vạn Cổ Táng Thổ, nói không chừng còn có thể phát huy ra một chút tác dụng.
Quân Tiêu Dao luôn tính kế thâm sâu hơn tất cả mọi người.
“Nhưng, tuy tiểu hữu có ba con rối Đại Thánh Cảnh để ứng phó tình huống trước mắt, nhưng nếu Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc, thậm chí Táng Hoàng tức giận...” Gia chủ Thương gia muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên, ông ta còn đang lo lắng về Đọa Vũ tộc.
Nếu không thể thu phục Đọa Vũ tộc, vậy có nhiều tài nguyên đến mấy cũng không có tác dụng gì với Thương gia.
“Yên tâm, nếu Đọa Vũ tộc không ngốc thì qua mấy ngày sẽ có người tới cửa.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười thâm ý.
Gia chủ Thương gia thấy thế thì trong lòng lộp bộp một cái.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao đã xác định, Đọa Vũ tộc sẽ chịu thua?
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện.
Khắp thiên địa cũng an tĩnh lại.
Ba con rối Đồ Thần đứng sừng sững bất động trong hư không.
Không phải là vì tiên nguyên tiêu hao sạch sẽ, mà là vì đã không còn mục tiêu.
Hai tên Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc đều bị diệt sát.
Toàn bộ cao thủ của ba đại thế lực cũng bị chém giết không còn.
Thậm chí cả cường giả Thánh Nhân vương của ba đại thế lực nấp sâu trong hư không cũng bị con rối Đồ Thần diệt sát.
Quân Tiêu Dao bình đạm mà thu hồi con rối Đồ Thần.
Trong mắt hắn, cuộc tàn sát này căn bản không tính là cái gì.
Mà toàn bộ Bạch Vọng thành lại nổ tung nồi sau một lúc tĩnh mịch ngắn ngủi.
“Trời ạ, hôm nay ta được chứng kiến một đại sự kiện xưa nay chưa từng có!”
“Đọa Vũ Thánh Tử - một trong Thập Tiểu Vương đã ngã xuống, không chỉ thế, hai vị Thánh Nhân của Đọa Vũ tộc đều đã ngã xuống!”
“Rốt cục thiếu niên Nhân tộc này có lai lịch ra sao mà có thể tùy ý tung ra ba con rối Đại Thánh Cảnh, thế lực bất hủ cũng không phóng khoáng như vậy mà?”
Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn đổi mới nhận thức của những sinh linh Táng thổ đó.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người có thể bá đạo như thế, hoàn toàn không coi Đọa Vũ tộc ra gì.
Nhưng càng khiến người ta tò mò là, Đọa Vũ tộc sẽ dùng thái độ thế nào để xử lý việc này?
Dù sao cũng đã chết một Thánh Tử và hai vị Thánh Nhân.
Lấy tính cách bá đạo của Đọa Vũ tộc thì căn bản không có khả năng nén giận.
Chúng sinh linh Táng thổ đều cho rằng, có lẽ sẽ có một trận phong ba lớn hơn sắp kéo đến!
Giờ phút này, toàn bộ Bạch Vọng thành đều là một mảnh ồ lên, căn bản không an tĩnh lại được.
Bởi vì việc hôm nay vượt qua nhận thức của bọn họ.
Có thể suy đoán ra, mấy ngày sau tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Âm Minh vực, thậm chí truyền tới địa vực khác.
Dù sao một vị thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương ngã xuống cũng không phải là việc nhỏ gì.
Nhưng so với chuyện này, mọi người càng cảm thấy hứng thú là sau đó rốt cục Đọa Vũ tộc sẽ có phản ứng gì.
Quân Tiêu Dao một lần tung ra ba con rối Đồ Thần Đại Thánh Cảnh, thật sự làm mọi người chấn động.
Nhưng tính ra thì Đọa Vũ tộc cũng không cần sợ cái gì.
Không nói đến Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc ra tay, cho dù là Chuẩn Chí Tôn tiến đến cũng đủ dễ dàng đối phó ba con rối Đồ Thần này.
Cho nên mọi người rất tò mò, kế tiếp Đọa Vũ tộc sẽ hành sự như thế nào.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn chung quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Xem náo nhiệt xong rồi, tan hết đi, Quân mỗ không thích ầm ĩ!”
Câu nói vừa dứt, chúng sinh linh Táng thổ chung quanh đều bất giác lui ra phía sau vài bước, sau đó xoay người rời đi.
Trong bất tri bất giác, Quân Tiêu Dao cũng đã có uy nghiêm và danh vọng ở Âm Minh vực.
Chúng sinh linh Táng thổ đều mang đầy chấn động và kính sợ rời đi.
Cường giả đi đến đâu thì cũng sẽ được tôn kính.
“Quân công tử quá mạnh!” Đôi mắt xinh đẹp của hai tỷ muội Thương Nguyệt và Thương Tuyết dâng trào ra tia sáng kỳ dị.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao cự tuyệt các nàng, nhưng cũng không ảnh hưởng các nàng vẫn yêu thích Quân Tiêu Dao.
Sau khi gặp được Quân Tiêu Dao, có lẽ cuộc đời này các nàng sẽ không thích người khác được nữa.
Bởi vì muốn tìm được một nam nhân ưu tú hoàn mỹ hơn Quân Tiêu Dao gần như là điều không thể.
Không, có lẽ là hoàn toàn không thể.
Là do không có khả năng!
“Đáng tiếc, vốn tưởng rằng thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương của Táng thổ có thể mang đến cho ta chút kinh hỉ, xem ra vẫn là ta suy nghĩ nhiều rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Nghe thấy lời này, bọn người gia chủ Thương gia không biết nói gì cho phải.
Thập Tiểu Vương cao cao tại thượng, gần như vô địch trong mắt những người khác lại kém cỏi như vậy khi đối đầu với Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, Quân tiểu hữu thật sự rất mạnh, có điều tuy Đọa Vũ Thánh Tử đứng trong Thập Tiểu Vương, nhưng cũng không được xếp trong năm người đứng đầu của Thập Tiểu Vương.” Gia chủ Thương gia cười nói ha hả.
“Như vậy sao, vậy còn có chút thú vị, có lẽ Thập Vương thịnh yến sẽ không nhàm chán.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Không biết vì sao, nghe thấy lời này thì chúng sinh linh của Thương gia đều rùng mình một cái.
Hay là tên vô pháp vô thiên này còn muốn đại náo Thập Vương thịnh yến?
Trong lòng gia chủ Thương gia bắt đầu nảy sinh cảm xúc thương hại với Cửu vương còn lại.
Toàn bộ Bạch Vọng thành cũng lâm vào sự an bình ngắn ngủi.
Nhưng tất cả mọi người biết, loại an bình này chỉ là tạm thời.
Mấy ngày sau, chờ Đọa Vũ tộc biết được việc này thì Bạch Vọng thành tuyệt đối sẽ náo nhiệt lên lần nữa.
Bởi vậy, rất nhiều sinh linh Táng thổ chung quanh Bạch Vọng thành đều không rời đi mà muốn chính mắt chứng kiến kết cục cuối cùng của vị Nhân tộc ngoại giới này sẽ là gì.
Mà Quân Tiêu Dao cũng cố tình chờ đợi Đọa Vũ tộc trả thù, vẫn chưa rời đi.
Điều này làm mọi người trong Thương gia càng cảm kích.
Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao vỗ vỗ mông rời đi, vậy người xui xẻo đầu tiên chính là Thương gia.
Quân Tiêu Dao có thể rời đi, Thương gia thì không có khả năng dời cả tộc đi đúng không?
Huống chi bọn họ cũng không thể rời khỏi Táng thổ, căn bản không có khả năng tránh thoát sự đuổi giết của Đọa Vũ tộc.
Nhưng đã nhiều ngày, Thương gia cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu phái người đi tiếp quản tài nguyên lãnh địa của ba đại thế lực Công Minh gia.
Hết chương 410.
Bình luận facebook