• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 245-246

Chương 244: Nghĩa sĩ Bắc Giang

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đồng Tỉnh, Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần như vậy, không về cũng được."

Nói xong, sắc mặt hắn trở lại lãnh đạm, rời đi không thèm quay đầu lại!

Lưu Triệt kêu to: "Cung tiễn đại thiếu gia!"

"Linh Lung, tôi không tiện đi lại, bà đưa đại thiếu gia và ông An đến bờ sông đi!"

"Vậy ông hãy chờ tôi trở về." Ngọc Linh Lung quan tâm nói, nhanh chóng đi theo Tần Thiên.

"Dù sao thì cũng là máu mủ ruột thịt, cũng không có gì quá lớn, sớm muộn gì cũng có thể giải quyết thôi..." Bà ấy khuyên nhủ một câu, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Tần Thiên, không khỏi tức giận nói: "Cậu đừng nóng vội!"

"Cậu cho rằng như vậy có thể rời khỏi Bắc Giang sao?"

"Đừng quên, hiện tại bề ngoài chúng ta là kẻ thù không đội trời chung."

Lúc này Tần Thiên mới lạnh giọng nói: "Vậy cô nói nên làm thế nào?"

Ngọc Linh Lung trừng mắt nhìn hắn, nói: “May mà cậu không phải con rể của tôi, nếu không tôi đã chém cậu rồi.”

"Tại sao lúc này đầu óc cậu lại không nhanh nhạy chút nào vậy?"

"Còn không mau chóng kéo lấy tay tôi!"

"Hả?" Tần Thiên chưa kịp phản ứng.



Ngọc Linh Lung tức giận nói: "Kéo tay tôi, tôi sẽ trở thành người bị cậu bắt. Người của Bắc Giang sẽ không dám động đến cậu."

Bà ấy nói vậy rồi chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay Tần Thiên.

Người phụ nữ này quá tốt, Tần Thiên phải thừa nhận làn da trắng sứ của Lưu Thanh Dao là được thừa hưởng từ mẹ. Cộng với việc chăm sóc, người ở độ tuổi bốn mươi vẫn có bàn tay trắng mịn giống như một cô gái.

Nhìn dáng vẻ của bà ấy, trong lòng Tần Thiên lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Đừng nghĩ bậy bạ, ở tuổi của tôi, có thể làm mẹ của cậu rồi."

"Cậu cũng cỡ tuổi con gái tôi." Ngọc Linh Lung cười nói, giống như đang nhìn một đứa trẻ.

Tần Thiên có chút đỏ mặt, nắm tay Ngọc Linh Lung đi ra ngoài, trong mắt những người khác, hắn đang bắt Ngọc Linh Lung làm con tin.

Trên đường đi, quả nhiên không ai chặn đường hắn.

Bên bờ sông, thấy hắn và An Quốc an toàn đi tới, Truy Phong kích động ra lệnh cho thuyền cập bến.

Ngọc Linh Lung thấp giọng dặn dò Tần Thiên mấy câu, Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, ở phía xa truyền đến một tiếng động lớn.

"Phu nhân, đừng thả tên họ Tần đó đi!"

"Mau ngăn hắn lại!"

"Mau cản tên họ Tần đó lại!"

"Hắn đã giết Bắc Giang Vương!"

"Hắn đầu độc chết Bắc Giang Vương!"

Trong bóng tối có hàng trăm người với đôi mắt đỏ ngầu lao tới.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bắc Giang Vương bị đầu độc sao? Không phải ông ấy nói đã tìm ra cách giải rồi sao?" Tần Thiên nhìn Ngọc Linh Lung kích động hỏi.

Không biết từ lúc nào hai mắt Ngọc Linh Lung đã đỏ hoe. Bà ấy nhìn Tần Thiên, cười buồn nói:

“Ông ấy biết, chỉ khi ông ấy chết đi, chết trong tay cậu, ông Đồng trở về mới dễ ăn nói.”

“Quan trọng hơn là nhà họ Tần sẽ không hoài nghi Bắc Giang cấu kết với cậu.”

"Như vậy, Bắc Giang mới thực sự trở thành quân cờ tối của cậu."

"Ông ấy đã quyết định sẽ chết, không muốn chết trước mặt tôi và cậu, vì ông ấy sợ chúng ta sẽ buồn."

"Đi thôi, đừng để ông ấy chết vô ích!" Bà ấy vừa khóc vừa đẩy Tần Thiên lên thuyền.

"Vậy còn cô thì sao?" Tần Thiên vội vàng hỏi.

Ngọc Linh Lung rưng rưng nước mắt nói: "Ông ấy đã mượn tay cậu để loại bỏ những kẻ không an phận đó, những còn lại sẽ tôn tôi làm Bắc Giang Vương mới."

"Lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu."

Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì thấy Truy Phong lớn tiếng ra lệnh: "Mau lên!"

"Lái thuyền đi!"

Con thuyền phóng trên mặt sông và tiến về phía giữa sông. Tần Thiên đứng ở mũi thuyền, nhìn Ngọc Linh Lung ở bờ bên kia càng ngày càng mờ đi.

Gió sông thổi bay tóc và vạt áo của bà ấy, trông bà ấy mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, thê lương.

Nghĩ đến Lưu Triệt vì muốn giúp mình mà tự tìm đường chết, mắt hắn không khỏi đỏ lên.

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Tiên sinh, trước khi chúng ta đến đây, Lưu Triệt đã hạ quyết tâm sẽ chết rồi.”

"Chất độc trong cơ thể ông ta không cho phép ông ta sống tiếp nữa."

"Tôi đã từng đề nghị rằng có thể tiên sinh sẽ có cách, nhưng ông ta từ chối."

"Ông ta nói, thứ nhất, không nhận thưởng nếu không xứng đáng, ông ta không xứng đáng để tiên sinh sử dụng mũi tiêm thần."

“Thứ hai, ông ta muốn hoàn thành sự phó thác của ông Đồng, ông ta nói mạng sống của mình là do ông Đồng cứu, sống thêm hai mươi năm đã là thiên ân rồi.”

Tần Thiên thở dài nói: "Nghĩa sĩ Bắc Giang, danh bất hư truyền."

Về phía Nam Giang, đám người Hồ Bân đang vô cùng nóng lòng.

"Tới rồi!"

"Thuyền tới rồi!"

Một người tinh mắt nhìn thấy con thuyền đang lao tới, hét lên đầy phấn khích.

Thuyền càng ngày càng đến gần, nhìn thấy Tần Thiên, An Quốc cùng Truy Phong ở mũi thuyền, bọn họ đều hưng phấn.

"Tần tiên sinh uy võ!"

"Tần tiên sinh đưa lão gia tử trở về rồi!"

"Lão gia tử không sao!"

"Tuyệt vời!"

Hàng ngàn người la hét và nhảy múa bên bờ sông.

Đột nhiên, họ im lặng, đám đông tản ra, từ phía sau, một người phụ nữ với dáng người duyên dáng như tiên nữ bước ra.

Âm thanh nổi lên, đôi mắt cô ta đầy trìu mến, bắt đầu nhảy múa uyển chuyển trên bờ sông.

Điệu nhảy tuyệt vời như đã đã khiến dòng sông ngừng chảy.

Truy Phong nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tác phẩm nổi tiếng của đại tiểu thư, Ngọc Hồ Vũ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Sau đó, anh ta cố ý nhìn Tần Thiên nói: "Anh Thiên ca, có đẹp không?"

Tần Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt, tức giận nói: "Tôi không hiểu về vũ đạo, làm sao biết được!"

Mặc dù vậy nói vậy nhưng không thể nhịn được mà nhìn lại. Đúng lúc này, ánh mắt hút hồn Liễu Như Ngọc cũng nhìn hắn.

Tần Thiên vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Sau màn khiêu vũ là tiếng reo hò vang dội.

Khi thuyền lớn cập bến, Liễu Như Ngọc chạy tới: "Ông nội, ông không sao chứ!"

"Cháu đã rất lo lắng!"

An Quốc nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, cười lớn và nói: "Nhờ phúc của Tần tiên sinh, ông không sao cả."

"Như Ngọc, không ngờ cháu lại đích thân biểu diễn. Đây là để chào đón Tần tiên sinh sao."

Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên, hờn dỗn nói: "Không phải!"

"Như Ngọc nhảy cho ông nội xem."

“Hơn nữa, anh ấy không hiểu gì về vũ đạo.”

Tần Thiên cạn lời, tôi khiêm tốn một chút mà cô tưởng là thật ư?

"Lão gia tử, Tần tiên sinh, đại tiểu thư, mau lên xe đi!"

"Tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng!"

"Không say thì không về!"

Tần Thiên vốn muốn trực tiếp trở về Long Giang, ra ngoài mấy ngày, không biết ở nhà thế nào rồi.

Nhưng trời đã tối rồi hơn nữa dù có đánh chết thì đám người An Quốc cũng sẽ không để cho hắn đi.

Cả nhà đèn sáng rực rỡ, họ đang tổ chức tiệc.

Lúc này, hận không thể uống hết rượu trong thành.

Tần Thiên bị đám người Hồ Bân điên cuồng kéo đi uống rượu. Lúc đầu, hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó cho đến khi nghe thấy tiếng la ó xung quanh.

Nhìn từ xa, chị Vinh và Liễu Như Ngọc mỗi người cầm một bình rượu, mỉm cười đi tới.

Mặt của hắn lập tức tái xanh, vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa, điều khiến hắn suy sụp hơn chính là hắn phát hiện thứ Liễu Như Ngọc đang cầm hình như chính là bình rượu tối qua.
Chương 245: Ai cũng có được thứ mình cần

"Không được rồi không được rồi."

"Thực sự không được nữa rồi."

"Tôi phải mau chóng về Long Giang!" Tần Thiên nói rồi vội vàng chạy trốn.

"Muốn chạy ư? Không có cửa đâu!" Đám người Hồ Bân trực tiếp tạo thành một bức tường người, bao vây hắn.

Có người hét lên: "Đàn ông không thể nói không thể!"

"Hơn nữa, đây là thiên hậu đại minh tinh của chúng tôi kính rượu, Tần tiên sinh, rượu của chúng tôi anh có thể không uống, nhưng rượu của đại minh tinh anh không thể không uống."

"Các người nói gì vậy chứ? Sao Tần tiên sinh lại không thể?"

"Một người một đao, nhuốm máu Bắc Giang mà lại sợ một bình rượu cỏn con sao?"

“Đại tiểu thư, có phải bình rượu của cô nhỏ quá rồi không, cô có muốn đổi cái to hơn không?”

Mặt Tần Thiên xám xịt, tự nhủ trong lòng sớm biết như vậy thì tôi đã không giúp các người. Tôi đã giúp các người mà các người lại chuốc rượu tôi.

Dương Vinh chớp mắt nói: "Tần tiên sinh, tôi cạn trước nhé!"

Người phụ nữ này quả thực có bản lĩnh, chị ta trực tiếp đổ đầy một cốc rượu có sức chứa khoảng hai ba ly, uống hết trong một ngụm mà không hề cau mày.

Đây là rượu Long Đài này trên 50 độ mà chị ta giống như đang uống nước lạnh vậy.

"Vậy thì tôi cũng cạn!" Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cũng rót ra một cốc, bắt chước Dương Vinh, một ngụm uống cạn. Nhưng sau khi uống xong, cô ta bắt đầu ho, mặt đỏ tía tai.

Thấy bọn họ như vậy, đám người xung quanh lại la ó ầm ĩ.

Tần Thiên bất lực cũng đành phải uống với mỗi người một bình rượu nhỏ.

Sau khi uống rượu như vậy, hắn không thể không dùng nội lực hóa giải nhưng nội lực hóa giải cũng cần có thời gian. Vì vậy, vẫn còn một chút cảm giác chếnh choáng.

"Tần tiên sinh, ngày mai về nhà báo cáo với vợ, tối đi ngủ sớm đi." Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên một cái, mặt đỏ bừng rời đi.

Dương Vinh lập tức lớn tiếng nói: "Đám chết tiệt các người, đừng chuốc rượu nữa."

"Không biết ban ngày cậu ta đã chiến đấu mất sức thế nào sao?"

"Để cậu ta về nghỉ ngơi đi!"

"Tần tiên sinh, tôi đưa anh đến phòng."

Tần Thiên muốn nói điều gì đó, An Quốc cũng cười nói: "Được rồi, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội, tương lai còn dài mà."

"Tiểu Dương, vất vả cho cô rồi, đưa tiên sinh về nghỉ ngơi đi."

Đã đến lúc phải rời đi, nếu còn không đi, Tần Thiên sợ rằng hắn thật sự sẽ không thể rời đi được.

Ngày hôm sau, hắn trở lại Long Giang với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bước vào nhà một cách cẩn thận, có cảm giác như kẻ trộm, cũng may Tô Tô không có ở nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Thấy trên bàn có đầy rẫy những món quà khác nhau, tất cả đều là những thứ xa xỉ đắt tiền, khiến hắn không khỏi sững sờ trong giây lát.

Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều không mua những thứ này, chẳng lẽ trong nhà có khách sao?

Có tiếng cầu thang vang lên, Dương Ngọc Lan từ trên đi xuống.

“Mẹ, con đi công tác về rồi.” Tần Thiên vội vàng cười chào hỏi.

Dương Ngọc Lan cười nói: "Hôm nay mẹ cũng mới về, Tần Thiên, mẹ nghe Tô Tô nói còn đến tỉnh lẻ chữa bệnh cho một ông lão?"

"Thế nào rồi?"

"Mẹ nghe nói hai ngày nay tỉnh lỵ không được yên bình cho lắm, không sao chứ?"

Tần Thiên cười nói: "Không sao, đều đã thu xếp ổn thoả rồi ạ."

"Mẹ, những thứ này dùng để làm gì vậy? Là mẹ đi công tác mang về sao?"

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: "Mẹ mua những thứ này làm gì chứ?"

"Không phải mẹ mang về, mẹ vừa bước vào, các nhà cung ứng y tế trong thành phố đã lao tới cửa rồi."

"Mẹ cũng không rõ mục đích, thấy con không có ở nhà, họ để đồ đạc lại rồi rời đi."

Tần Thiên cười nói: "Có lẽ là đám người Lý Thánh Nam, mẹ, mẹ có biết tại sao bọn họ làm vậy không?"

Dương Ngọc Lan hừ lạnh và nói: "Những người này không có lợi sẽ không làm."

"Mẹ hiểu họ đang nghĩ gì. Trong chuyến công tác này, mẹ đã tiếp xúc với Thiên Kiện, Thiên Khang- hai nhà sản xuất thiết bị y tế lớn, cuộc đàm phán rất thuận lợi."

"Sản phẩm của họ có chất lượng tốt và giá rẻ, có thể được sử dụng trong các bệnh viện lớn nhỏ ở Long Giang chúng ta."

"Những người như Lý Thành Nam kiếm tiền từ chênh lệch giá. Đây có lẽ là vì sợ mẹ đá họ ra, để bệnh viện trực tiếp liên hệ với nhà sản xuất."

Tần Thiên thấy trên bàn có một quả táo đã rửa sạch, liền cầm lên, cắn một miếng, nói: "Mẹ, mẹ định làm thế nào?"

“Hai nhà sản xuất thiết bị y tế đó có sẵn sàng kết nối trực tiếp với bệnh viện không?”

Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điều này, bọn họ không nói rõ."

"Nhưng theo ý trưởng phòng kinh doanh của bọn họ, chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đều có thể thương lượng."

“Trước khi đi mẹ còn lo lắng người của nhà máy lớn sẽ coi thường thị trường ở một thành phố cấp tỉnh nhỏ như chúng ta.”

"Không ngờ bọn họ lại vô cùng hiếu khách, tiếp đãi rất nhiệt tình."

"Quả nhiên, một công ty xuất sắc đến những nhân viên cũng xuất sắc."

Tần Thiên cười, không nói gì.

Thiên Kiện và Thiên Khang đều là công ty Thiên Phú tư bản của hắn đầu tư cổ phần. Nói trắng ra thì đó là công ty của hắn.

Lần này Dương Ngọc Lan đi công tác, có người ở Thiên Phú biết tin tức bà đến đây nên đặc biệt mời bà.

Nói trắng ra thì đây là nhân viên của hắn đang cố tình lấy lòng sếp.

Chẳng lẽ họ lại dám tiếp đãi mẹ vợ hắn không nhiệt tình sao?

"Con cười gì vậy?" Dương Ngọc Lan cau mày nói: "Tần Thiên, con đừng chỉ có lo ăn, mau giúp mẹ suy nghĩ một chút."

"Mẹ nên làm gì?"

Khi Tần Thiên đang định nói gì đó thì micro bên cạnh vang lên, vệ sĩ ở cổng báo cáo: "Tiên sinh, có một số người tự xưng là bạn của anh."

"Nói là từ Hiệp hội Cung ứng Y tế muốn gặp anh."

"Xin hỏi có thể cho vào không."

Tần Thiên mở kết nối với màn hình camera ở cổng ra, nhìn thấy đám người Lý Thành Nam đứng ở ngoài, đều cung kính như học sinh tiểu học.

Hắn không khỏi cười lớn và chửi một câu: “Đám khốn nạn này nhất định đang mai phục trước cổng nhà chúng ta, nếu không bọn chúng sẽ không biết con về nhanh như vậy.”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Những thương nhân này thật biết luồn cúi, mẹ cũng không xử lý được."

"Con có nghĩ bạn nên cho họ vào không?"

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói với vệ sĩ ở cửa: "Nói với bọn họ, đến văn phòng chờ tôi."

"Dương ủy viên sẽ lập tức tới đó."

"Rõ!"

Sau đó, Tần Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ, chuyện này, con cảm thấy chúng ta không nên chỉ tập trung vào chút lợi ích trước mắt."

“Để công xưởng liên hệ trực tiếp với bệnh viện, chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Tuy nhiên, trung gian sẽ phát sinh nhiều vấn đề”.

“Chưa kể chỉ việc thanh toán thôi cũng rất khó giải quyết rồi”.

“Tại sao một số nhà sản xuất không muốn liên hệ trực tiếp với bệnh viện là do bệnh viện luôn hoãn thanh toán, rất nhiều nguồn vốn chần chừ không thể thu hồi được.”

“Đồng thời, đối với một số yêu cầu và sự gây khó dễ của bệnh viện, các nhà sản xuất cũng không sẵn sàng hạ thấp giá trị của mình để hợp tác.”

"Mặc dù người trung gian kiếm được chênh lệch giá nhưng vai trò của người đó là làm giảm bớt xung đột giữa nhà sản xuất và bệnh viện."

"Một mặt, họ nhận hàng từ nhà sản xuất, về cơ bản là bằng tiền mặt. Ngoài ra, họ sẵn sàng coi bệnh viện như thượng đế và cố gắng hết sức để đáp ứng các yêu cầu khác nhau."

"Mọi người đều nhận được những gì mình cần và lợi ích được chia đều, để xã hội có thể phát triển một cách lành mạnh. Mẹ cảm thấy sao?
Chương 246: Đến chơi với vợ

Dương Ngọc Lan đột nhiên hiểu ra và nói: "Con nói đúng!"

“Trước đây mẹ quá để tâm đến lợi ích trước mắt, không nhìn xa trông rộng.”

"Tần Thiên, con nói như vậy thì mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ lập tức đến văn phòng, thương lượng chuyện đại lý với đám người Lý Thành Nam."

"Chỉ cần ta ở giữa điều khiển, sẽ không khiến giá cả mất cân đối, bọn họ đã vất vả, kiếm được một ít tiền chênh lệch cũng hợp lý!"

Tần Thiên mỉm cười nói: "Người dân Long Giang có thể được hưởng dịch vụ y tế giá cả phải chăng là nhờ sự đóng góp của bà Dương Ngọc Lan, bà sẽ được lưu danh thiên cổ."

Dương Ngọc Lan phì một tiếng rồi nói: "Chả ra thể thống gì, còn dám trêu chọc mẹ!"

"Được rồi, mẹ đến văn phòng đây, con vừa đi công tác về, hãy nghỉ ngơi đi."

Tần Thiên vội vàng nói: "Con không mệt."

"Con vẫn nên tìm việc gì đó để làm."

Dương Ngọc Lan xách túi đi ra ngoài, vừa đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn Tần Thiên.

“Mấy ngày nay mẹ không có ở nhà, con đã làm gì vợ con?”

Tần Thiên nhìn thấy có chút căng thẳng, nói: "Mẹ, ý mẹ là gì? Con... con không hề làm gì vợ con?"

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: "Không làm thì thì tốt."

"Tuy nhiên, mẹ là người từng trải, bọn con có chuyện gì, không thể qua được mắt mẹ đâu."

"Mẹ đã quyết định, biệt thự bên cạnh sắp sửa xong rồi, sau khi sửa xong, mẹ sẽ chuyển đi."

“Mẹ đi rồi, hai đứa con sẽ thoải mái hơn.”

Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng lại bị Dương Ngọc Lan ngắt lời nói: "Được rồi, con không có việc gì thì đến công ty chơi với vợ của con đi."

"Đàn ông mà ngày nào cũng ở nhà thì kì cục lắm." Nói rồi bà mỉm cười rời đi.

Vì thuận tiện và đảm bảo an toàn, Tần Thiên ra lệnh cho Lãnh Phong chọn một người đàn em có năng lực làm tài xế đưa Dương Ngọc Lan. Nhưng bà khá khiêm tốn, chỉ ngồi chiếc Audi A6 cùng với Thiết Lâm Phong bọn họ nhân danh phòng thương mại.

Nhìn ra bên ngoài- nơi vài lần trước hắn chỉ cho Ngô Thiên Hùng, những biệt thự hoành tráng đều đã xong xuôi rồi.

Ngô Thiên Hùng rất sáng tạo, không sử dụng công trình dân dụng bằng gỗ mà sử dụng tất cả các kết cấu sắt thép.

Sau khi nhà xưởng làm xong dẫn thẳng qua sẽ là một toà biệt thự.

Bố trí từ trong ra ngoài không khác gì một biệt thự bình thường. Hơn nữa, loại kết cấu thép này khá thân thiện với môi trường, sau này cũng thuận tiện khi tháo lắp.

Nghĩ đến chuyện mẹ vợ sắp dọn ra ngoài, sau này căn biệt thự này chỉ còn lại hắn và Tô Tô, Tần Thiên cắn một miếng táo, nở cười xấu xa.

Hắn gọi điện thoại cho Tô Tô: "Vợ ơi, em đang làm gì vậy?"

"Ở công ty, anh về rồi à?" Giọng nói của Tô Tô có chút tùy ý, chắc là cô đang bận việc gì đó.

Tần Thiên thấp giọng nói: "Anh về rồi, em đang bận sao? Có một chuyện không biết có nên nói với em hay không."

Tô Tô sửng sốt một chút, nói: "Có chuyện gì vậy? Anh nói đi."

Tần Thiên thấp giọng nói: "Anh nhớ em."

"Phì!" Tô Tô trêu chọc nói: "Ngày nào cũng ở bên đại minh tinh, không vui sao?"

"Còn nhớ đến người vợ già này làm gì."

Tần Thiên có chút chột cha, vội vàng nói: "Anh đâu có..."

"Được rồi, anh có hay không em cũng không biết, hơn nữa nếu anh thật sự có, em còn nở mày mở mặt."

"Ngay cả thần tượng quốc dân cũng thích chồng em, vậy chẳng phải chồng em vô cùng hấp dẫn? Em có con mắt rất tinh tường sao?"

Tần Thiên vội vàng thề thốt: "Trong mắt anh, vợ là nhất!"

Tô Tô cười nói: "Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây, em đang bận."

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã toát mồ hôi lạnh.

Hắn không biết là Tô Tô vô tình nói ra hay là thật sự đã cảm nhận được chuyện giữa hắn và Liễu Như Ngọc.

Làm ơn, chuyện này cũng không thể trách hắn được?

Hắn băn khoăn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên bàn là thực đơn đồ bổ mà hắn đã viết cho Tô Tô trước khi đi.

Người phụ nữ này ngày nào cũng bận rộn với công việc nên chắc chắn là lười làm.

Cũng may trong bếp có đủ các loại nguyên liệu, hắn cẩn thận nấu hai món chính, một món canh rồi cho vào hộp đựng thức ăn.

Cũng gần trưa rồi, hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser đỗ bên cạnh lao ra ngoài.

Vừa rời khỏi Long viên, gặp Lãnh Phong và anh em Cô Lang lái xe quay về.

"Anh Thiên!"

"Anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đi cùng không?" Họ nhảy xuống và mỉm cười chào hỏi.

Tần Thiên cười nói: "Tôi đi đưa cơm cho vợ, các người đi theo làm gì?"

"Tôi nói này, có phải các cậu đã đến sơn trang không?"

Nhìn bộ quần áo của họ bị rách vài chỗ là biết những người này không thể ngồi yên, lại đi quấy rối những con thú hoang của sơn trang rồi.

Lãnh Phong nhếch miệng cười nói: "Nếu không phải Tiểu A Tân ngăn cản thì hôm nay chúng ta đã có thể ăn thịt sói rồi."

"Cút!"

"Đó là thứ mà tôi đã bỏ nhiều tiền mang từ thảo nguyên về, đáng giá hơn các cậu đó!"

Tần Thiên mắng một câu, chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: "Biển số xe này là ai gắn lên cho tôi vậy?"

Hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser này một lần, sau đó ném cất nó ở nhà, quên đi gắn biển số. Vừa rồi hắn mới để ý thấy xe có biển số mới là Long A, phía sau là một loạt 5.

Lãnh Phong cười nói: "Ngụ ý là uy võ bá khí, cửu ngũ chi tôn, khắp Long Giang, chỉ có xe của anh Thiên mới xứng đáng với biển số này."

"Thế nào, anh Thiên, anh hài lòng chứ?"

“Nếu hài lòng, anh có thể thanh toán cho chúng tôi một chút phí chọn biển số không?”

Tần Thiên khó chịu nói: "Nằm mơ đi!"

"Không biết tôi thích khiêm tốn sao? Với biển số khủng như vậy, sao tôi có thể khiêm tốn được chứ!" Nói xong, hắn đạp ga lao ra ngoài.

"Làm ơn, đừng keo kiệt như vậy được không!" Lãnh Phong trợn mắt lườm.



Đến tòa nhà Tô Ngọc, thấy bãi đậu xe trước cửa toàn là xe sang, có vài chiếc mang biển số tỉnh khác, có lẽ đều là những đại lý đến đàm phán.

Có vẻ như công ty của vợ đang ngày càng đi lên.

Tần Thiên trống giống như một kẻ nhàn rỗi, cầm hộp cơm đi vào cửa.

Những nhân viên gặp trên đường đi đều nghiêm túc và tập trung vào công việc. Một số người gật đầu và mỉm cười với hắn, có những người lại lựa chọn phớt lờ.

Hắn thong thả đi lên tầng trên cùng.

Ở cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, thông qua cửa số nhìn vào bên trong, hắn thấy một bóng dáng duyên dáng đang ngồi trên chiếc ghế trượt của sếp, đối diện với tường kính, đang nói chuyện điện thoại.

Bây giờ ở công ty, Tô Tô khá chú ý đến cách ăn mặc và nói chuyện.

Cô mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, nhìn từ bên cạnh, dáng người toát lên nhỏ nhắn và nổi bật. Sự thướt tha của nữ tổng tài này khiến Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước vào.

Tô Tô đang tập trung nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện quảng cáo gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.

Tần Thiên đặt hộp cơm lên bàn, lặng lẽ đi ra phía sau cô.

"Được. Ba trăm nghìn thì là ba trăm nghìn!"

"Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó phải được phát ở đầu tập đầu tiên của Nhà hát Hoàng Kim."

"Về chi tiết của hợp đồng, tôi sẽ cử người liên lạc lại."

Cô cúp điện thoại, không khỏi lẩm bẩm

“30 giây quảng cáo, một ngày phát một lần tốn 300.000. Sao đài truyền hình các người không đi ăn cướp luôn đi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom