• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (5 Viewers)

  • Chương 257-258

Chương 257: Nơi an toàn nhất

"Cô thật sự là Tô Tô?"

"Chủ tịch Tập đoàn Tô Ngọc?" Sau khi nghe Tô Tô nói, Mã Hồng Đào sửng sốt.

Tô Tô bình tĩnh nói: "Đúng vậy, chính là tôi!"

"Các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, sự thật rõ ràng, lẽ nào các người không nhận tôi còn dám hăm dọa?"

"Nói cho các người biết, hôm nay nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ phải gánh chịu hậu quả!"

Mã Hồng Đào và tất cả thuộc hạ của hắn có vẻ hơi sợ hãi.

Họ có thể bắt Cung Lệ, bởi vì cô ấy chỉ là một nhân viên không ai biết đến nên sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Tô Tô thì khác, cô là chủ tịch của một tập đoàn rất lớn.

Nếu động vào cô, có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đên lúc đó, e rằng đó sẽ không phải là điều họ có thể giải quyết được.

Nhìn thấy vợ mình có thể trấn áp được những người này, Tần Thiên không khỏi nhoẻn miệng cười. Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, chính trực của Tô Tô, bất giác, có một cảm giác quyền lực. Có khí chất của một người cấp trên.

Không ngờ vợ mình lại có máu mặt như vậy.

Sau khi Mã Hồng Đào do dự, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi để xin chỉ thị.

Trong điện thoại, Tề Xuân đã nhìn thấy mọi thứ qua camera của nhà máy cười chế nhạo.

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc sao có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ như một kẻ trộm vậy?"

"Nhớ kỹ, cô ta không phải Tô Tô."

"Bây giờ, thứ nhất, các người đến đây là giúp Trịnh Cát trút giận và bắt gian phu."

"Thứ hai, bắt kẻ trộm."

"Với hai lý do này, cho dù phá vỡ quy tắc, tôi cũng có thể giúp anh."

"Bây giờ, hãy bắt lấy bọn chúng trước, đặc biệt là thằng ranh kia, đánh hắn để làm gương cho người khác."

“Hai cô gái yếu đuối còn lại muốn làm gì tùy ý.”

"Đã hiểu ý của tôi chưa?"

"Tam thiếu gia, tôi đã hiểu!"

Mã Hồng Đào cúp điện thoại, nhìn Tô Tô cười lạnh: "Các người đến nhà máy của chúng tôi trộm đồ."

“Bây giờ bị bắt rồi lại còn giả làm chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc.”

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ!"

"Xem ra nếu không cho các người nếm chút mùi đau khổ, các người sẽ không nhận tội!"

Bên cạnh, Trịnh Cát kích động nói: "Anh Mã, tên họ Tần này chính là đầu sỏ!"

"Mau thả chó!"

"Cắn chết hắn!" Anh ta nhìn Tần Thiên, hai mắt đỏ ngầu.

Ở góc độ của anh ta, Tần Thiên đã cướp vợ mình, hơn nữa, hôm qua còn bị đánh một trận đầy thô bạo, ấn đầu anh ta vào bồn cầu đầy phân. Nếu mối thù này không trả, thề không làm người!

Mã Hồng Đào cười chế nhạo và xua xua tay.

Lập tức, ba thuộc hạ bên cạnh anh ta cùng ba con chó săn trong tay đang kéo căng sợi dây, sủa về phía Tần Thiên. Chỉ cần buông sợi dây ra, chúng sẽ ngay lập tức vồ đến.

"Bây giờ thừa nhận các người là kẻ trộm, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, tránh bị chó cắn."

"Tôi cho các người một phút suy nghĩ." Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên, cười đắc ý nói.

Trong mắt anh ta, Tần Thiên chỉ là một thanh niên với vẻ ngoài điển trai. Một người như vậy có thể dựa vào mặt để lừa phụ nữ.

Căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Còn Tô Tô và Cung Lệ thì trói gà không chặt. Anh ta đã khống chế được tình hình.

Nhìn thấy con chó săn to hung dữ, Tô Tô và Cung Lệ sợ đến mức trốn sau lưng Tần Thiên, run bần bật.

"Tần Thiên, em đếm một, hai, ba, chúng ta cùng chạy!"

"Trốn vào kho trước, anh có nghe thấy không?" Tô Tô run giọng nói.

Tần Thiên cười nói: "Em yên tâm."

"Sau lưng anh là nơi an toàn nhất."

Sau đó, hắn nhìn Mã Hồng Đào, cười lạnh nói: "Tôi không muốn nói chuyện với loại nhãi nhép như anh."

"Gọi chủ nhân đứng phía sau ra đây."

Vừa nói, hắn vừa cười và liếc nhìn camera ở phía trên.

Một đôi mắt sâu không đáy, dường như có thể nhìn thấu người đứng sau camera.

Tề Xuân và Hoàng Oánh Oánh cảm giác như bị một mũi tên lạnh xuyên vào tim gan, không tự chủ được mà run rẩy.

Hoàng Oánh Oánh không nhịn được liền nói: "Ánh mắt của Tần Thiên này sắc bén như vậy, chẳng trách Cung Lệ lại cùng hắn bỏ trốn."

"Nhìn anh ta có vẻ khá hấp dẫn, không sợ chó, còn muốn gọi anh ra gặp mặt?"

"Sao thế, thích anh ta rồi sao?"

“Nếu đã như vậy, anh có thể tặng em cho anh ta.” Tề Xuân cười lạnh.

Hoàng Oánh Oánh kịp phản ứng, vội vàng nói: "Em đâu có!"

Cô ta đổi chủ đề, nói: “Sao vừa rồi anh lại nói với Mã Hồng Đào, cố tình không nhận đó là Tô Tô?”

"Người phụ nữ này chính là Tô Tô."

Tề Xuân nhìn vẻ duyên dáng quyến rũ và khuôn mặt tuyệt thế của Tô Tô, trong mắt anh ta hiện lên một tia lửa ham muốn. Người phụ nữ này thậm chí còn đẹp hơn trong video.

Nếu chiếm được cô ta chẳng phải có cả tài lẫn sắc sao?

"Em thì biết gì chứ."

"Anh không thừa nhận cô ta là Tô Tô, chỉ là một tên trộm, đến lúc đó, nếu muốn thoát thân, nhất định phải làm theo sự sắp xếp của anh."

Nghĩ đến đây, anh ta không thể chờ đợi được nữa, gửi tin nhắn cho Mã Hồng Đào: "Đừng lề mề nữa!"

"Thả chó ra!"

Mã Hồng Đào nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã hết thời gian."

"Anh không còn cơ hội nữa."

"Thả chó!"

Theo lệnh, những tên thuộc hạ thả tay ra, ba con chó săn lớn sủa điên cuồng lao về phía Tần Thiên.

"A!" Tô Tô và Cung Lệ trốn ở sau lưng Tần Thiên, không khỏi kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại.

Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, một chân quét ra, đá vào đầu con chó săn bên trái. Nó lộn nhào giữa không trung, xô ngã hai con ở bên cạnh.

Giữa tiếng kêu ăng ẳng, sự hung ác của ba con chó săn được kích hoạt. Chúng nhảy lên, với đôi mắt đỏ ngầu, định lao vào một lần nữa.

Tần Thiên liếc nhìn với ánh mắt thờ ơ.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Dưới cái nhìn của hắn, ba con chó săn cực kỳ hung dữ đang sợ hãi lùi lại. Một con trong đó suýt chút nữa liệt tại chỗ.

Có chuyện gì vậy?

Đám người Mã Hồng Đào đều sững sờ.

Những người huấn luyện vội vã chạy tới, la hét, thúc giục đàn chó săn tấn công. Nhưng bọn chúng đều sợ hãi, thậm chí không dám nhìn Tần Thiên nữa.

“Sao con chó này đột nhiên sợ anh vậy?” Ngay cả Tô Tô cũng bị cảnh tượng kỳ lạ này thu hút, không khỏi tò mò hỏi.

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ vì anh là cấp trên của Trần Nhị Cẩu."

"Em biết đấy, Nhị Cẩu là cẩu vương."

Tô Tô bật cười, như hoa đào nở rộ trong phân xưởng tối tăm.

Tuy nhiên, nhận thấy không thích hợp, cô vội vàng cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo, ông trời có mắt!”

"Tôi khuyên các người nên nhìn nhận rõ tình hình, lập tức thả bọn tôi đi!"

Mã Hồng Đào cau mày, nhìn Tần Thiên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, Tần Thiên đứng trên mặt mỉm cười, nhìn có vẻ là vô hại, nhưng thực chất lại có một loại ma lực mơ hồ.

Mã Hồng Đào muốn nhìn thấu hắn vượt, nhưng cuối cùng lại khiến anh ta thất vọng.

Trịnh Cát nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Mã, còn chờ gì nữa? Hãy để các anh em xông lên đi!"

"Tên này quá kiêu ngạo!"

"Chặt đầu chó của nó, dâng người phụ nữ này cho Tề công tử, anh ấy nhất định sẽ rất vui!"

Sắc mặt Mã Hồng Đào trầm xuống, nói: "Các anh em, theo mệnh lệnh của tôi."

"Giết chết tên này!"

Một đám côn đồ tuân theo mệnh lệnh, vung vũ khí, la hét, lao về phía Tần Thiên.


Chương 258: Vui tai vui mắt

Trịnh Cát không dám một mình khiêu khích Tần Thiên, nhưng hiện tại có nhiều người giúp đỡ như vậy, Tần Thiên dù có bản lĩnh bằng trời, cũng không ứng phó được.

Anh ta muốn tự mình trả thù, khi nhìn thấy một thanh sắt trên dây chuyền sản xuất từ xa, anh ta lao tới nhặt lấy nó.

Tuy nhiên, khi anh ta cầm thanh sắt xoay người chuẩn bị tham gia vây hãm Tần Thiên thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Tần Thiên tùy ý giật lấy một thanh thép từ tay một tên, một tay chắp sau lưng, kiêu ngạo đứng yên, ngăn chặn cho hai cô gái ở phía sau. Một tay vung thanh thép, thanh thép bay lên bay xuống như con rắn độc tỉnh lại sau giấc ngủ đông.

Tiếng rắc rắc vang lên, tập trung đánh vào khớp xương của những tên côn đồ xung quanh.

Bụp bụp!

Bụp bụp bụp bụp!

Cổ tay, mắt cá chân, đầu gối và bất kỳ xương khớp nào của đám người đó giật giật một chút, lập tức bị đập nát.

Họ la hét và ngã xuống đất, gào thét trong đau đớn và không thể đứng dậy.

Rất nhanh, đám côn đồ đều ngã xuống trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên cầm thanh thép, nhìn Mã Hồng Đào ở đối diện, cười lạnh nói: "Bây giờ, đến đến lượt mày."

Trịnh Cát kinh ngạc há hốc miệng, vô thức ném thanh sắt trong tay xuống đất.

Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên chằm chằm , nghiến răng nghiến lợi nói:

"Xem ra tao đã lơ là rồi."

"Xem ra mày thật sự là cao thủ."

"Chỉ là hôm nay mày nhất định phải chết dưới đao của tao!"

Anh ta đưa tay lấy một vũ khí dài được bọc trong nhiều lớp vải đen từ phía sau ra.

Rõ ràng thứ được bọc bên trong là một thứ chí mạng.

Anh ta vén từng lớp vải đen ra, vẻ mặt rất nghiêm trọng, trong mắt hiện lên sự vô cùng thành kính.

Dường như vũ khí sắp xuất hiện là toàn bộ sức mạnh và tín ngưỡng của anh ta.

Nhất thời, ngay cả Tần Thiên cũng bị vẻ mặt của anh ta thu hút.

Phía sau camera, Hoàng Oánh Oánh há hốc miệng ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại, kinh hãi nói: "Tần Thiên quá lợi hại!"

"Liệu lão Mã có thể là đối thủ của hắn không?"

"Anh Xuân, hay là chúng ta gọi tiếp viện!"

Tề Xuân nhìn chằm chằm vào Tần Thiên trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: "Chỉ là công phu quèn thôi mà, sao có thể là đối thủ của lão Mã được chứ."

"Có biết thân phận thật sự của lão Mã không?"

Hoàng Oánh Oánh vội vàng nói: "Không biết."

Tề Xuân cười nói: "Đao vương của Miêu trại."

“Chỉ là lỡ tay chém chết người, lưu vong đến đây, được anh thu nhận.”

"Nếu không phải tính cách anh ta tương đối khiêm tốn, với bản lĩnh đó anh ta có thể khai tông lập phái, trở thành đại sư võ lâm!"

Hoàng Oánh Oánh phấn khích nói: "Đàn em của anh Xuân thật sự là ngọa hổ tàng long!"

"Lần này tên họ Tần đó chết chắc!"

Dưới sự chú ý của mọi người, cuối cùng Mã Hồng Đào cũng cởi xong lớp vải đen bọc bên ngoài, bên trong có một thanh mã tấu dài và mỏng, dài khoảng năm thước.

Tần Thiên không khỏi nheo mắt lại, nói: "Miêu đao."

"Không tệ!" Mã Hồng Đào thấp giọng nói, đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.

Ngay lập tức, sự lạnh lẽo của lưỡi đao sắc bén dường như khiến nhiệt độ trong xưởng hạ xuống.

Những người bị thương xung quanh hét lên đầy phấn khích.

"Anh Mã uy võ!"

"Để hắn biết thế nào là cao thủ!"

"Giết hắn đi!"

"Trả thù cho chúng tôi!"

Trịnh Cát hào hứng lao tới và nói: "Anh Mã, chặt hắn đi!"

"Ha ha ha ha, tên họ Tần kia, xem mày có thể kiêu ngạo đến mức nào!"

"Dám động đến vợ tao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"

Tô Tô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi cau mày nói: "Anh động vào vợ anh ta khi nào?"

"Anh -- không có!" Sắc mặt Tần Thiên u ám.

Tô Tô đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy Cung Lệ ở bên cạnh, mặt đỏ bừng như lửa.

Sau đó cô mới nhận ra vợ của Trịnh Cát chính là Cung Lệ.

Cung Lệ không nhịn được liền nói:

"Tô Tô, cậu đừng nghe hắn nói bậy, đều là hiểu lầm... Mình và chồng cậu không có gì cả."

Tô Tô nhớ lại hôm qua, kể từ khi Tần Thiên cứu Cung Lệ ra khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, Cung Lệ luôn đỏ mặt khi gặp Tần Thiên, có vẻ như rất xấu hổ.

Cô không khỏi lấy làm lạ nhưng trước mặt kẻ địch, cô mỉm cười với Cung Lệ: “Minh tin tưởng cậu.”

Mã Hồng Đào cầm Miêu đao trong tay, tinh thần đã thay đổi.

Anh ta nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Mày nhận ra Miêu đao, vậy thì có biết đao pháp của Miêu đao không?"

Tần Thiên nói: “Đao pháp của Miêu Đạo lần đầu tiên được hình thành vào thời nhà Minh.”

"Lúc đó giặc Oa xâm lược, Thích Kế Quang đã đánh bại chúng bằng "Uyên Ương Trận". Tuy nhiên, vì giặc Oa có đao pháp sắc bén nên cũng đã bị thương nặng."

"Vì vậy, ông ta đã tập hợp một số nhà võ thuật dân gian, thông qua nghiên cứu, cuối cùng biên soạn ra một bộ "Đao pháp Tân Dậu."

"Đây là hình thức sơ khai của đao pháp Miêu đao."

“Trong hàng trăm năm truyền thừa, vô số tiến bối võ thuật đã cải tiến nó, dần dần thoát khỏi kỹ năng của giặc Oa và hình thành một phái độc lập.”

"Đao pháp được lưu truyền cho đến hiện tại về cơ bản là do Lưu Ngọc Xuân, một nhà võ thuật ở thời Thương Châu truyền lại, nó được gọi là Nhất Lộ Đao Pháp."

"Không biết những gì tao nói có sai không?"

Thấy Tần Thiên thuộc lòng như vậy, ánh mắt Mã Hồng Đào lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Anh ta lạnh lùng nói: “Nói đúng rồi.”

"Nhất Lộ Đao Pháp mà đại sư Lưu Ngọc Xuân truyền lại có mười ba chiêu cơ bản."

"Bây giờ tao sẽ cho mày thấy!" Nói rồi, anh ta vừa nắm chặt cán dao bằng cả hai tay, chân trái bước về phía trước, mũi chân duỗi thẳng. Sau đó, khụy hai đầu gối xuống.

Đồng thời xoay người sang trái khoảng 90 độ.

Anh ta hét lớn một tiếng, nhìn thẳng về phía Tần Thiên, đao trên tay chém theo đường chéo.

“Cẩn thận!” Cảm nhận được sát khí kinh người, Tô Tô và Cung Lệ trốn ở phía sau không khỏi kêu lên.

Tần Thiên nghiêm túc quan sát động tác của Mã Hồng Đào, anh ta thực sự không hổ là cao thủ Miêu đao, mọi chi tiết đều rất chuẩn xác và mạnh mẽ.

Thân đao mảnh mai đã tạo ra đao phong.

Điều này cho thấy thanh đao của anh ta đã luồn qua thân đao và chạm tới mép trước.

Tất cả điều này nhìn có vẻ dễ dàng nhưng ngay khi một chuyên gia ra tay cũng không biết liệu có thành công hay không.

Đây chắc chắn không chỉ đơn giản là động tác võ thuật đẹp mắt. Đó là một con dao giết người thực sự.

Tần Thiên cảm thấy giật mình, không dám sơ suất, nhấc chân, né tránh.

Thanh đao của Mã Hồng Đào chém ra, anh ta hét lên một cách hùng hồn: "Tiếp tục!"

Tiến lên một bước nữa, lại là một đao khác!

Soạt soạt soạt soạt!

Miêu đao sắc bén xẻ đôi không khí, để lại dư ảnh, xung quanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Những tên côn đồ bị thương trước đó, trong đó có Trịnh Cát đã né ra một nơi rất xa, sợ nếu không cẩn thận sẽ bị đao chém trúng.

Tô Tô và Cung Lệ nắm tay nhau, bốn mắt sợ hãi và lo lắng nhìn Tần Thiên.

Bây giờ Tần Thiên hoàn toàn đang nhảy múa trên mũi đao.

Có điều, dù đao pháp của Mã Hồng Đào rất hung hãn nhưng từ đầu đến cuối Tần Thiên vẫn chắp hai tay sau lưng.

Mỗi lần tưởng chừng như không thể, hắn đều di chuyển chân và khéo léo tránh được vào giây phút cuối cùng.

Khuôn mặt hắn điển trai và phong thái thoải mái. Ngoài vẻ ung dung, còn lờ mờ có chút phong thái của một đại tông sư.

Cả Tô Tô và Cung Lệ đều không khỏi bị mê hoặc.

Phải nói rằng màn thể hiện của người đàn ông này vào lúc này thực sự vui tai vui mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom