-
Chương 263-265
Chương 263: Không vào hang hổ sao bắt được hổ con
Nghe thấy cái tên Quan tam gia ở thành phố Trịnh này thì tất cả mọi người đều kích động hẳn lên. Cứ như cái tên này chính là thượng đế vậy, chỉ cần Quan tam gia chịu ra tay thì chả khác nào trời giúp, có thể đưa ra phán quyết đối với Tần Thiên. Đây đích thị là vua ngầm của thành phố Trịnh!
“Cha! Cha còn do dự chuyện gì? Mau gọi điện đi!”
“Mặc dù chúng ta và Quan tam gia có chút mâu thuẫn nhưng bây giờ thành phố Trịnh bị người ngoài ngáng chân sao ông ta có thể mặc kệ được!”
“Lúc này chúng ta phải bỏ qua chuyện trước đây chứ!”
“Cùng lắm đợi tới lúc xong việc chúng ta cho hắn chút lợi ích!” Nhìn Tề Nhân nhăn nhó không nói gì, Tề Xuân thúc giục.
Tề Nhân vẫn còn có chút do dự bởi vì nhà họ Tề và Quan tam gia đúng là có chút mâu thuẫn với nhau. Nói trắng ra thì nhà họ Tề ở thành phố Trịnh này cũng được coi là đi con đường chân chính. Mà Quan tam gia kia ngoài bạch đạo ra còn có cả hắc đạo.
Chỉ là bọn họ không dám hống hách trước mặt Quan tam gia, cùng lắm là làm chút chuyện sau lưng để ngáng chân mà thôi. Ví dụ như trước đây Quan tam gia có nhìn trúng một miếng đất nhất quyết muốn đoạt tới tay.
Nhưng mà tổng bộ của Quan tam gia có chút chuyện đành phải rời khỏi thành phố Trịnh vài hôm cho nên không kịp tới đấu giá đất. Tề Nhân nắm được cơ hội, kết nối với vài gia tộc nhỏ mau chóng đoạt lấy miếng đất kia.
Chuyện này vẫn luôn khiến cho Tề Nhân có chút lo lắng, sau này đợi lúc Quan tam gia quay lại sẽ tìm ông ta hỏi tội. Bây giờ lại bắt ông ta chủ động cầu xin Quan tam gia, đúng là chả biết để mặt mũi vào đâu.
Nhưng mà nghe con trai nói vậy ông ta lại như nghĩ thông suốt! Đúng vậy, ông ta luôn tranh lợi ích với Quan tam gia nhưng đây chỉ là nội bộ trong thành phố Trịnh tranh đấu nhau. Bây giờ có kẻ ngoài vào tranh cướp đồ, bọn họ cần phải liên thủ với nhau.
Kẻ khác không nhắc tới, Quan tam gia vẫn là người đáng tin nhất. Chính là tuyệt đối không thể để kẻ khác đến đây làm bừa được. Đây cũng chính là sứ mệnh của ông ta, nghĩ tới đây ông ta nhìn Tần Thiên cắn răng nói: “Cậu dám để tôi gọi người thật sao?”
“Quan tam gia tới rồi thì cậu không có chỗ chôn đâu.”
“Không được!” Lần này lại tới Mã Hồng Đào thốt lên, trong mắt hắn lại đầy vẻ lo lắng.
Tần Thiên nhìn đồng hồ rồi mất kiên nhẫn nói: “Nhanh gọi đi!”
“Mẹ kiếp, lằng nhằng nói lắm lại mất thêm vài phút rồi.”
“Không biết rằng ông đây còn phải đưa vợ đi ăn cơm sao?”
“Được!” Tề Nhân tức đỏ cả mặt cầm điện thoại lên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, chỉ thấy giọng điệu của ông ta dịu đi rất nhiều: “Tam gia, chuyện thành phố Tỉnh bên kia giải quyết xong rồi hả?”
Bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt: “Ông già, nhân lúc tôi không có mặt giở trò đừng tưởng tôi không biết!”
“Tôi còn chưa tìm ông tính tội đâu, ông lại dám ló mặt tới tìm tôi trước.”
“Nói đi, xem ông giải thích thế nào?”
Tề Nhân vội vã: “Tam gia hiểu nhầm rồi!”
“Ý ngài nói miếng đất Kim Long Loan kia hả? thực ra miếng đất đấy tôi đấu giá hộ ngài mà!”
“Ông nói gì?”
“Ông già, ông có lòng tốt tới vậy? thế ông nói xem hộ là thế nào?”
Tề Nhân thở dài: “Mấy ngày trước bên thành phố Tỉnh đại loạn, tam gia lại tự mình ra mặt giải quyết.”
“Tôi biết ngài sớm đã để ý tới miếng đất đó, nhưng sau khi ngài đi có vài nhà đầu tư muốn nhảy vào cướp đất.”
“Bọn chúng thấy ngài không ở đây định làm càn.”
“Ngài cũng biết chúng ta bình thường có chút mâu thuẫn về lợi ích, nhưng mà chúng ta cùng là người thành phố Trịnh mà.”
“Mặc dù tam gia không ở đây nhưng tôi sao có thể để bọn chúng trèo lên đầu chúng ta ngồi được?”
“Sự tình cũng cấp bách tôi không kịp nói với ngài, đành phải gọi gấp mấy gia tộc nhỏ lại để giành lấy miếng đất kia đã.”
“Đợi tam gia quay lại sẽ dâng cho ngài.”
Trong điện thoại im lặng mất vài giây sau đó hoài nghi hỏi: “Ông nói thật chứ?”
“Hay là các ông định nâng giá cao rồi bán lại cho tôi ở giữa ăn chênh lệch?”
“Nói đi, muốn giá bao nhiêu. Chỉ cần hợp lý tôi sẽ không để các ông thiệt!”
Tề Nhân gấp gáp nói: “Tam gia nói gì vậy!”
“Anh em chúng tôi sao lại ăn lời ăn lãi của tam gia!”
“Thử hỏi cả cái thành phố Trịnh này xem ai mà không nể mặt tam gia ngài? Chúng tôi cũng biết ngài tới thành phố Tỉnh là ra mặt hộ vị lão gia bên kia.”
“Nếu nói lợi ích gì gì thì tam gia coi thường anh em chúng tôi quá rồi.”
“Tôi làm chủ, cứ theo giá gốc không cần lời lãi gì chuyển tên miếng đất kia cho ngài!”
“Tam gia, miếng đất kia phong thuỷ bảo địa, sau này tiền đồ vô lượng!”
“Tam gia làm xong việc này đảm bảo vị lão gia ở bên thành phố Tỉnh sẽ vô cùng hài lòng.”
“Chỉ cầu lúc đó ngài trước mặt đại lão gia mở lời nói hộ chúng tôi là chúng tôi đã cảm tạ trời đất rồi.” Tề Nhân bắt đầu nịnh nọt tâng bốc lên tận trời.
“Được rồi.” Giọng tam gia có chút mất kiên nhẫn: “Ai cũng biết Tề Nhân ông không bao giờ làm việc không có lợi cho bản thân.”
“Miếng đất kia tôi có thể nhận. Nhưng ông vẫn nên thành thực nói xem ông muốn gì.”
“Tam gia anh minh!” Tề Nhân lòng vòng nói một lúc cũng chính vì vấn đề chính này.
Ông ta cắn răng nói: “Tam gia, thực ra tôi không định giấu, chúng tôi bị người ta ức hiếp!”
“Có một thanh niên trẻ tuổi từ nơi khác tới nói muốn đấu với người mạnh nhất!”
“Bây giờ hắn dùng dao kề cổ tôi nói là muốn tôi gọi cho người mạnh nhất thành phố Trịnh này đến đấu với hắn.”
“Ông đang nói thật hả?” m thanh lạnh lùng của tam gia truyền tới.
Mặc dù cách điện thoại một khoảng nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự áp bức trong giọng nói.
“Thật!” Tề Nhân kích động: “Tam gia, bây giờ không phải là thể diện của tôi, mà còn là ngài và cả cái thành phố Trịnh này.”
“Chuyện này ngài không thể mặc kệ được.”
Tam gia bật cười: “Tôi còn chưa gặp được người nào to gan tới vậy.”
“Nói với hắn thành phố Trịnh này có tam gia tôi thì không có cơ hội cho hắn tới nhiễu loạn đâu.”
“Mảnh đất Kim Long Loan kia tôi lấy, bây giờ tôi sẽ đem người tới giúp ông giải quyết tên nhóc kia.” Nói xong thì cúp máy.
Tam gia sẽ tới, Quan tam gia sẽ đích thân tới giải quyết Tần Thiên. Người của nhà họ Tề đều kích động không thôi.
Tề Xuân nhìn Tần Thiên cười mỉa mai: “Đồ chó, bây giờ chạy cũng không kịp đâu!”
“Nói thật hôm nay ông đây muốn mạng của ngươi còn muốn cả người phụ nữ của ngươi luôn.”
“Ông đây lấy tất.”
“Câm miệng.” Nghe thấy tên này định lăng nhục Tô Tô, Tần Thiên xoay cổ tay lưỡi dao xoẹt qua miệng Tề Xuân. Lưỡi dao sắc bén lướt qua làm Tề Xuân thét lên một tiếng rồi vội vã bịt miệng lại.
Ngay tức khắc chỉ thấy mồm hắn trào máu ra sau đó nửa chiếc răng cửa rớt ra ngoài. Hắn rên lên đau đớn, ánh mắt toé lửa nhưng không làm gì được.
“Con trai, đừng kích động hắn!”
“Nhịn chút đi, Quan tam gia tới ngay rồi.” Tề Nhân cũng phẫn nộ vô cùng.
Không nghĩ tới Quan tam gia sắp tới rồi mà Tần Thiên vẫn dám làm ra chuyện to gan này, nhưng không sao, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, bây giờ bọn hắn phải nhịn không được kích động Tần Thiên. Đợi Quan tam gia tới lúc đó xả giận cũng chưa muộn.
Chương 264: Nói lời giữ lời
Lúc Tề Nhân gọi điện thoại cho Quan tam gia, ở lầu 8, tòa nhà số 5, chung cư Hạnh Phúc.
Lão Quỷ đang ôm ấp một cô gái, ở trên giường của Trịnh Cát, cuối cùng cũng lười nhác tỉnh lại.
Nhìn thấy bức ảnh của Cung Lệ ở bên cạnh, anh ta lại nổi lên cơn thèm khát.
“Môn Thần, tên nhãi Trịnh Cát kia vẫn chưa có tin gì sao?”
“Không phải hắn nói sẽ đem vợ hắn tới tặng cho tao sao?”
Môn Thần thấp giọng đáp: “Không có tin gì.”
“Em gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của hắn đã sớm tắt máy rồi.”
“Anh Quỷ, cái tên này chắc không phải là chạy thật rồi đấy chứ?”
“Nếu mà như vậy, thì chúng ta siết nhà đi, căn nhà này kiểu gì cũng đáng giá mấy chục vạn đấy.”
Một cô gái thanh mảnh nằm yểu điệu trong lòng Lão Quỷ cười tươi nói.
“Siết cái con khỉ!”
Không có chủ sở hữu ký tên, không cách nào sang tay, siết thì có tác dụng đéo gì.”
“Thằng chó Trịnh Cát, vậy mà lại dám giỡn mặt ông. Ông mày phải khiến cho nó chết không có chỗ chôn!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài nghe ngóng tin tức cho tao!”
“Bất kể là bọn mày dùng cách gì, cũng phải tóm hắn về đây trước mặt tao!”
Mấy tên đàn em nhận lệnh, đang định rời đi. Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Là Trịnh Cát về à? Mau mở cửa!” Lão Quỷ từ trên giường nhảy xuống.
Cửa mở ra, người tiến vào là một tên mặt quắt tai dơi, có ba cọng ria mép, nhìn thấy Lão Quỷ liền vội vàng cúi đầu khom lưng.
Lão Quỷ cau mày, nhổ nước bọt, nói: “Thằng Chó Đẻ, sao lại là mày?”
“CMN mày có phải là lại đi trộm bình ắc-quy nhà người ta, bị người ta tóm rồi không?
“Tao nói cho mày biết nhá, Thằng Chó Đẻ, từ lần sau cái chuyện như này, mày đừng có báo tên ông mày ra, nếu không ông mày cắt tiết mày đấy!”
“Ông mày đây không chịu nổi cái nhục đó!”
Mấy tên ở bên cạnh, cũng nhổ nước bọt vào Thằng Chó Đẻ.
Tên này là một tên trộm vặt, gan to cỡ mấy cũng chẳng dám trộm thứ gì lớn, chỉ dám trộm mấy thứ như bình ắc-quy hay xe đạp gì đó thôi.
Hắn vẫn luôn muốn được lăn lộn cùng Lão Quỷ, nhưng mà Lão Quỷ và đàn em của hắn căn bản là chẳng thèm để mắt đến hắn.
“Anh Quỷ, xem anh nói kìa. Thằng Chó Đẻ em đây đã sớm thề với trời, để không làm mất mặt Anh Quỷ, đã rửa tay gác kiếm rồi.”
“Anh Quỷ, lần này em tới tìm anh là có chuyện quan trọng muốn báo.”
Lão Quỷ châm một điếu thuốc, nói: “Vay tiền à? Không có.”
Thằng Chó Đẻ giậm chân một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Quỷ, em tìm anh là vì có chuyện lớn! Chuyện tốt cực lớn! Anh đoán thử xem? Vừa rồi em nghe được một tin, thành phố Trịnh của chúng ta có kẻ muốn làm anh hùng qua đường, ngay tại một công trường bỏ hoang bên Bắc Trịnh.”
“Ngay cả Quan tam gia cũng bị kinh động. Bây giờ, Quan tam gia đang triệu tập đàn em, muốn nhanh chóng tới công trường Bắc Trịnh trấn áp!”
“Quan tam gia?” Lão Quỷ trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Anh hùng qua đường gì mà có thể chọc tới cả Quan tam gia? Ôi ĐM, thế chả phải là đâm đầu vào chỗ chết à!”
Thằng Chó Đẻ kích động nói: “Chứ còn gì nữa!”
“Trên địa bàn thành phố Trịnh của mình, Quan tam gia mà đã ra tay thì có chuyện gì mà không dẹp yên được, có kẻ nào mà không khuất phục cho được.”
Lão Quỷ nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Mày nói chuyện này với tao làm gì? Có liên quan gì tới tao sao?”
Thằng Chó Đẻ lại giậm chân nói: “Anh Quỷ, sao anh vẫn chưa hiểu vậy. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện đấy.”
“Chẳng phải là anh vẫn luôn muốn được đi theo chân Quan tam gia hay sao? Bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó trợ trận, để Quan tam gia nhìn thấy, chẳng phải là sẽ đánh giá chúng ta cao hơn hay sao?”
“Có khi nào anh ấy vui lên lại cho phép chúng ta đi theo anh ấy không?”
Sắc mặt Lão Quỷ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng hắn do dự một lúc, nói: “Chuyện này không ổn đâu.”
“Quan tam gia đâu có gọi bọn tao, bọn tao tự ý tới, lấy lí do gì mới được?”
“Liệu anh ấy có không vui không?”
Thằng Chó Đẻ cắn răng nói: “Anh Quỷ, sao mà anh hồ đồ vậy! Cái tên anh hùng qua đường kia muốn khiêu chiến với cả thành phố Trịnh đấy, cứ nói các anh em nhận được tin đều tức không chịu nổi.”
“Chúng ta tự phát chạy qua đó là vì cùng chung mối thù, chung tay bảo vệ lãnh địa!”
“Anh thấy Quan tam gia sẽ không thích những người như chúng ta sao?”
“Đúng đấy anh Quỷ!”
“Thằng Chó Đẻ nói đúng, chúng ta mau đi thôi. Đừng đến muộn, không lại hết cơ hội lập công.” Mấy tên đàn em cũng phấn khởi nói.
Bọn họ ở thành phố Trịnh cũng ức hiếp những người như Trịnh Cát, kỳ thực cũng không lấy gì làm vẻ vang.
Đem so với vị vương của xứ này như Quan tam gia, còn không xứng đi xách dép cho người ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng muốn gia nhập đội của Quan tam gia.
“Thằng Chó Đẻ, mày cuối cùng cũng làm được một chuyện cho ra hồn đấy.”
“Sau khi chuyện này thành, ông đây sẽ thu mày làm đàn em.”
“Khá lắm chú em!”
“Đi!” Lão Quỷ dập tắt điếu thuốc, cúc áo còn chưa cài xong, gương mặt kích động, xông ra ngoài.
Khoảng cách từ chỗ bọn họ tới công xưởng bỏ hoang phía bắc Trịnh không xa.
Khi lái chiếc xe bảo mẫu phóng như bay tới, nhìn thấy trong viện có mười mấy chiếc Benz, cùng với Rolls-Royce còn tưởng là bị muộn rồi.
Nếu như Quan tam gia tới trước, mà còn xử xong thằng anh hùng qua đường kia rồi thì bọn họ chẳng phải là đã mất cơ hội thể hiện rồi hay sao.
Nhưng mà nếu đã tới thì không thể tay không trở về.
Lão Quỷ dẫn đầu, trong tay mỗi người đều có thanh sắt, khí thế phừng phừng tiến vào.
Bầu không khí có hơi sai sai?
Bên trong nhà xưởng có mấy mục tên lực lưỡng mặc vest đang quỳ ngay ngắn chỉnh tề, có dáng vẻ của hiếu tử hiền tôn, phân thành hai hàng.
Lúc này, mặt tên nào tên nấy cứ như quả cà tím phơi sương.
Nhìn vào bên trong xem, còn có mấy tên nằm bò ra đất, ông tay ôm chân, mồm không ngừng kêu rên hừ hừ.
Đây, đây không phải là người của Quan tam gia mà.
Lẽ nào, đám người này chính là anh hùng qua đường, bị Quan tam gia hạ gục, cho nên quỳ xuống nhận tội?
Nhưng mà, cảm giác lại không giống lắm.
Không chỉ bọn họ ngơ ngác, những người trong xưởng nhìn thấy bọn họ, cũng liền ngơ ngác theo.
Tần Thiên sửng sốt cả nửa ngày, không nhịn được nói: “Đây chính là viện binh mà mấy người gọi tới ư?”
“Cái người gọi là một tay che trời ở thành phố Trịnh - Quan tam gia? CMN đùa gì vậy!”
Nghe thấy lời này, Lão Quỷ nhìn sang.
Cuối cùng, nhìn thấy cha con Tề Nhân và Tề Xuân đang quỳ dưới đất.
Hai người này không biết hắn, nhưng hắn lại biết đối phương.
Nhân vật nổi như cồn ở thành phố Trịnh!
Nhìn tới đây, Lão Quỷ giật mình.
“Đây không phải là Tề gia chủ hay sao?”
“Còn có Tề thiếu gia nữa, hai người bị sao vậy?”
“Quan tam gia đâu? Anh hùng qua đường đâu?”
Tề Nhân và Tề Xuân đều không biết nên trả lời như thế nào.
CMN ở đâu nhảy ra một thằng hề vậy.
Mặt bọn họ tái mét nghĩ, chắc không phải là Quan tam gia không muốn tới, cho nên mới phái mấy tên đàn em tới giúp đỡ đấy chứ?
Làm ơn đi!
Đội Hắc Hổ của nhà họ Tề bọn họ đều đã quỳ xuống cả rồi, được không hả!
Mây tên này thì thấm vào đâu chứ.
Lúc này, Trịnh Cát quỳ ở đằng sau yếu ớt nói: “Anh Quỷ, các anh tới để đánh trận đầu giúp Quan tam gia sao?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cái tên ngồi ở giữa chính là Tần Thiên, hắn ta chính là cái tên anh hùng qua đường kia.”
“Nếu các người có thể hạ gục được hắn thì Tam gia nhất định sẽ rất vui.”
Lão Quỷ lúc này mới phát hiện Trịnh Cát đang quỳ phía sau, hắn ngây ra một lúc, nói: “Tần Thiên?”
“Chính là cái tên ẻo lả mà mày nói là cướp vợ mày đây hả?”
Lúc này, Lão Quỷ cuối cùng cũng nhận ra, đằng sau Tần Thiên là một cô gái, chính là Cung Lệ trên bức hình.
Nhìn đầy vẻ thu hút, hấp dẫn người khác, sống động hơn trên ảnh nhiều.
Điều khiến hắn đặc biệt yêu thích là một cô gái khác, trông còn đẹp hơn Cung Lệ!
Hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, tươi cười nói: “Trịnh Cát, mày nói đem vợ tới tặng tao mà, nói lời phải giữ lời đấy nhá.”
Chương 265: Anh Thiên tôi nhất định có thể làm được
Da thịt trên mặt Trịnh Cát giật giật, anh ta nghiến răng nói: "Anh Quỷ, chỉ cần anh hạ gục được Tần Thiên, tôi sẽ dâng vợ tôi cho anh."
"Đồ khốn!"
"Ai là vợ anh!"
“Trịnh Cát, anh quả thực là không còn nhân tính!” Cung Lệ không khỏi đỏ mặt, tức giận chửi bới.
Trịnh Cát dường như cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, đỏ mặt không nói nữa.
Não anh ta nhất thời nảy số, muốn mượn tay Tần Thiên để loại bỏ lão Quỷ. Sau đó, Quan Tam Gia lại tới, diệt trừ Tần Thiên.
Khi đó Trịnh Cát không những có thể lấy lại được vợ mà còn có thể thoát khỏi nợ nần. Vậy chẳng phải anh ta là người chiến thắng sao!
Lão Quỷ cũng không ngốc.
Trong tay Tần Thiên cầm một thanh trường đao, hai cha con Tề gia quỳ xuống trước mặt hắn.
Có rất nhiều người bị thương, chẳng lẽ đều bị Tần Thiên đánh sao?
Nếu như vậy, tám cái đầu của lão Quỷ cũng không đủ để Tần Thiên chém.
Nhìn thấy anh ta do dự, Trịnh Cát nghiến răng nói: "Anh Quỷ, đừng sợ!"
"Tên này vừa rồi cùng chúng tôi đấu một trận, hai bên đều tổn thất!"
"Bây giờ chúng tôi không thể đứng dậy, hắn cũng không thể động đậy được nữa."
"Chỉ cần anh ra tay, nhất định có thể thuận lợi hạ gục hắn!"
"Anh Quỷ, xông lên đi!"
"Nếu anh giết được Tần Thiên, tôi sẽ giao vợ cho anh."
"Mà anh cứu được cha con nhà họ Tề, bọn họ nhất định sẽ trọng thưởng. Sau đó Quan Tam Gia tới, nhất định sẽ đề bạt anh!"
"Anh là đại anh hùng của thành phố Trịnh chúng ta!"
“Thật sao?” Lão Quỷ động lòng.
Quả thực sự cám dỗ trước mắt quá lớn!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: "Môn Thần, cơ hội lập công đã đến!"
"Xông lên cho tôi!"
Môn Thần là thuộc hạ mạnh nhất của lão Quỷ. Có thể nói, giang sơn hiện tại của lão Quỷ là do một tay Môn Thần mang về.
Đầu óc của tên này không được nhanh nhạy lắm nhưng lại rất trung thành với lão Quỷ.
Nghe lão Quỷ nói vậy, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền nhặt một thanh xà bằng sắt dày ở bên cạnh lên, chuẩn bị đánh về phía Tần Thiên.
Thanh xà này nặng hàng chục kg và dài vài mét. Ngược lại, Miêu đao trong tay Tần Thiên căn bản không có tác dụng.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe cộ và tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu người đang hung hãn xông vào.
Người dẫn đầu mặc áo gió màu đen, vẻ mặt u ám, đằng đằng sát khí!
"Tam Gia!"
"Tam Gia tới rồi!"
Người nhà họ Trịnh hét lên phấn khích.
Sự xuất hiện của Tam Gia này thực sự khác thường. Khí thế và cảnh tượng này khiến mọi người nhìn thấy đều chấn động.
"Cường Long gì đó muốn qua sông, cũng phải hỏi xem Quan Tam tôi có đồng ý hay không!" Khi Tam Gia lên tiếng, giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Nhìn thấy Môn Thần thừ người ra, lão Quỷ kích động nói: "Còn chờ gì nữa?"
"Cơ hội lập công đến rồi!"
"Mau, cho Tam Gia xem sức chiến đấu của cậu!"
Môn Thần tỉnh táo lại, hét lớn, vung thanh xà lên rồi dùng hết sức ném về phía Tần Thiên.
“Cẩn thận!” Tô Tô và Cung Lệ đều giật mình.
Tần Thiên ngồi yên, vung Miêu đao trong tay lên, thanh xà đổi hướng.
Môn Thần bất chấp, thân thể mập mạp cũng lao tới trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên giơ chân đá vào bụng anh ta một cái.
“A” một tiếng, thân hình nặng hơn 100kg của anh ta như một con lợn to béo đang bay lên.
Quan Tam Gia mặc áo gió dẫn đầu một nhóm thuộc hạ đắc lực, vừa xông vào cổng xưởng.
Rầm một tiếng, đột nhiên một con lợn to béo rơi xuống trước mặt, bụi mù mịt khắp nơi.
"Ai?" Quan Tam Gia giật mình, theo bản năng lùi lại, đưa tay ra nắm lấy vũ khí.
Phía sau, một đám thuộc hạ giống như sói dữ lao tới, vây quanh Tần Thiên.
Tất cả những người này đều có đôi mắt hung dữ, họ đều là những người dũng mãnh thực sự. So với đội Hắc Hổ của nhà họ Tề thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, có một số người trong số này nhìn rõ ràng dáng vẻ của Tần Thiên, nhất thời biểu cảm trở nên rất kỳ lạ.
"Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!"
"Tôi tên là Lão Qủy, nghe nói có người đến thành phố Trịnh chúng ta làm loạn, tôi vô cùng tức giận, liền dẫn theo các anh em đến đây!"
"Không ngờ tên này lại có thể khiến người của tôi bị thương nặng như vậy!"
Lão Quỷ phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất, nhanh chóng cầu xin.
“Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!” Những người còn lại cũng kích động hét lên.
Thấy Tần Thiên thu đao lại, hai cha con Tề gia nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài.
Họ lao tới trước mặt Quan Tam Gia, nghiến răng nói: "Tam Gia, giao cả cho anh!"
"Chuyện này kết thúc, chúng tôi chắc chắn sẽ cảm ơn anh thật hậu lĩnh!"
Quan Tam Gia cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, các người lùi lại, để tôi!"
"Tôi muốn xem xem, ai dám làm loạn ở thành phố Trịnh!"
Anh ta rút ra một con dao ba lưỡi và sải bước tới với đôi mắt đỏ ngầu.
Những thuộc hạ vây quanh Tần Thiên đều rất nghe lời, tự động nhường đường.
Từng người một giống như ăn một quả mìn vậy, không thể nuốt cũng không thể nhổ ra.
"Tam Gia cố lên!"
"Tam Gia uy võ"
Thấy sự uy phong của Quan Tam Gia, Tề Nhân dẫn đầu, mọi người hét lên điên cuồng, làm rung chuyển xưởng.
Quan Tam Gia cầm dao ba lưỡi trong tay, sau khi thuộc hạ tránh đường Tần Thiên đang khoanh chân ngồi trên ghế mỉm cười.
Anh ta vô cùng chấn động, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.
Tam Gia tức giận rồi!
Tần Thiên hôm nay sẽ chết không có chỗ chôn!
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sợ hãi đến tái mặt. Bởi vì Quan Tam Gia trông hung dữ hơn tất cả những kẻ trước đó.
Nhìn thấy anh ta tới gần, Tần Thiên vẫn cười lạnh, bất động, thậm chí còn thu Miêu đao trong tay lại.
Có phải sợ hãi đến phát điên rồi không?
Mọi người đều chờ đợi nhìn Tần Thiên bị đâm chết.
Nhìn thấy chân Quan Tam Gia mềm nhũn, anh ta quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt quật cường nói: “Ai nói Cường Long không thể qua sông?”
"Người khác có thể không được, nhưng anh Thiên của tôi nhất định có thể!"
"Anh Thiên, tiểu đệ đến muộn, không làm anh tức giận chứ?"
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Mọi người trợn mắt kinh hãi, như thể vừa nhìn thấy ma.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Cậu nắm trùm thành phố Trịnh này sao?"
Quan Tam vội vàng nói: "Là Hồ tổng sắp xếp tôi ở đây."
Tần Thiên gật đầu. Thuộc hạ của Nam Giang Vương An Quốc, Vũ Thiên Vương Hồ Bân, thuộc hạ có Bát Kim Cang.
Tỉnh lỵ xảy ra đại loạn, Bát Kim Cang đều có mặt.
Trước đó đối Quan Tam này, Tần Thiên không có ấn tượng sâu sắc, cho đến khi hắn từ Bắc Giang trở về và ăn mừng ở nhà họ An.
Tên này là người chuốc rượu hắn nhiều nhất, lôi kéo hắn nhiều nhất, tửu lượng rất được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thiên tối sầm: "Quan Tam, cậu đã biết tội chưa?"
Quan Tam sợ hãi nói: "Anh Thiên, xin hãy trừng phạt tôi!"
Tần Thiên tức giận nói: "Đứng dậy đi!"
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám chuốc rượu tôi như lần trước, tôi sẽ bóp nát cậu thành phân!"
Quan Tam sững sờ một lúc rồi cười toe toét.
Quay lại nhìn những khuôn mặt kinh hoàng trong xưởng, anh ta liếm lưỡi như một con quỷ khát máu và nở một nụ cười hung ác nói:
"Những kẻ đắc tội với anh Thiên, từng người một đến trước mặt tôi nhận cái chết."
Cái quái gì vậy...
Hai cha con nhà Tề như sét đánh ngang tai.
Dù có đập vỡ đầu, họ cũng không bao giờ ngờ rằng Quan Tam Gia uy nghiêm và hùng bá một phương lại lập tức trở thành học sinh tiểu học khi nhìn thấy Tần Thiên!
Sau khi định thần lại, họ biết đã không còn cứu vãn được nữa, vội vàng quỳ xuống.
"Xin Tam Gia tha mạng!"
"Xin anh Thiên tha mạng!"
Nghe thấy cái tên Quan tam gia ở thành phố Trịnh này thì tất cả mọi người đều kích động hẳn lên. Cứ như cái tên này chính là thượng đế vậy, chỉ cần Quan tam gia chịu ra tay thì chả khác nào trời giúp, có thể đưa ra phán quyết đối với Tần Thiên. Đây đích thị là vua ngầm của thành phố Trịnh!
“Cha! Cha còn do dự chuyện gì? Mau gọi điện đi!”
“Mặc dù chúng ta và Quan tam gia có chút mâu thuẫn nhưng bây giờ thành phố Trịnh bị người ngoài ngáng chân sao ông ta có thể mặc kệ được!”
“Lúc này chúng ta phải bỏ qua chuyện trước đây chứ!”
“Cùng lắm đợi tới lúc xong việc chúng ta cho hắn chút lợi ích!” Nhìn Tề Nhân nhăn nhó không nói gì, Tề Xuân thúc giục.
Tề Nhân vẫn còn có chút do dự bởi vì nhà họ Tề và Quan tam gia đúng là có chút mâu thuẫn với nhau. Nói trắng ra thì nhà họ Tề ở thành phố Trịnh này cũng được coi là đi con đường chân chính. Mà Quan tam gia kia ngoài bạch đạo ra còn có cả hắc đạo.
Chỉ là bọn họ không dám hống hách trước mặt Quan tam gia, cùng lắm là làm chút chuyện sau lưng để ngáng chân mà thôi. Ví dụ như trước đây Quan tam gia có nhìn trúng một miếng đất nhất quyết muốn đoạt tới tay.
Nhưng mà tổng bộ của Quan tam gia có chút chuyện đành phải rời khỏi thành phố Trịnh vài hôm cho nên không kịp tới đấu giá đất. Tề Nhân nắm được cơ hội, kết nối với vài gia tộc nhỏ mau chóng đoạt lấy miếng đất kia.
Chuyện này vẫn luôn khiến cho Tề Nhân có chút lo lắng, sau này đợi lúc Quan tam gia quay lại sẽ tìm ông ta hỏi tội. Bây giờ lại bắt ông ta chủ động cầu xin Quan tam gia, đúng là chả biết để mặt mũi vào đâu.
Nhưng mà nghe con trai nói vậy ông ta lại như nghĩ thông suốt! Đúng vậy, ông ta luôn tranh lợi ích với Quan tam gia nhưng đây chỉ là nội bộ trong thành phố Trịnh tranh đấu nhau. Bây giờ có kẻ ngoài vào tranh cướp đồ, bọn họ cần phải liên thủ với nhau.
Kẻ khác không nhắc tới, Quan tam gia vẫn là người đáng tin nhất. Chính là tuyệt đối không thể để kẻ khác đến đây làm bừa được. Đây cũng chính là sứ mệnh của ông ta, nghĩ tới đây ông ta nhìn Tần Thiên cắn răng nói: “Cậu dám để tôi gọi người thật sao?”
“Quan tam gia tới rồi thì cậu không có chỗ chôn đâu.”
“Không được!” Lần này lại tới Mã Hồng Đào thốt lên, trong mắt hắn lại đầy vẻ lo lắng.
Tần Thiên nhìn đồng hồ rồi mất kiên nhẫn nói: “Nhanh gọi đi!”
“Mẹ kiếp, lằng nhằng nói lắm lại mất thêm vài phút rồi.”
“Không biết rằng ông đây còn phải đưa vợ đi ăn cơm sao?”
“Được!” Tề Nhân tức đỏ cả mặt cầm điện thoại lên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, chỉ thấy giọng điệu của ông ta dịu đi rất nhiều: “Tam gia, chuyện thành phố Tỉnh bên kia giải quyết xong rồi hả?”
Bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt: “Ông già, nhân lúc tôi không có mặt giở trò đừng tưởng tôi không biết!”
“Tôi còn chưa tìm ông tính tội đâu, ông lại dám ló mặt tới tìm tôi trước.”
“Nói đi, xem ông giải thích thế nào?”
Tề Nhân vội vã: “Tam gia hiểu nhầm rồi!”
“Ý ngài nói miếng đất Kim Long Loan kia hả? thực ra miếng đất đấy tôi đấu giá hộ ngài mà!”
“Ông nói gì?”
“Ông già, ông có lòng tốt tới vậy? thế ông nói xem hộ là thế nào?”
Tề Nhân thở dài: “Mấy ngày trước bên thành phố Tỉnh đại loạn, tam gia lại tự mình ra mặt giải quyết.”
“Tôi biết ngài sớm đã để ý tới miếng đất đó, nhưng sau khi ngài đi có vài nhà đầu tư muốn nhảy vào cướp đất.”
“Bọn chúng thấy ngài không ở đây định làm càn.”
“Ngài cũng biết chúng ta bình thường có chút mâu thuẫn về lợi ích, nhưng mà chúng ta cùng là người thành phố Trịnh mà.”
“Mặc dù tam gia không ở đây nhưng tôi sao có thể để bọn chúng trèo lên đầu chúng ta ngồi được?”
“Sự tình cũng cấp bách tôi không kịp nói với ngài, đành phải gọi gấp mấy gia tộc nhỏ lại để giành lấy miếng đất kia đã.”
“Đợi tam gia quay lại sẽ dâng cho ngài.”
Trong điện thoại im lặng mất vài giây sau đó hoài nghi hỏi: “Ông nói thật chứ?”
“Hay là các ông định nâng giá cao rồi bán lại cho tôi ở giữa ăn chênh lệch?”
“Nói đi, muốn giá bao nhiêu. Chỉ cần hợp lý tôi sẽ không để các ông thiệt!”
Tề Nhân gấp gáp nói: “Tam gia nói gì vậy!”
“Anh em chúng tôi sao lại ăn lời ăn lãi của tam gia!”
“Thử hỏi cả cái thành phố Trịnh này xem ai mà không nể mặt tam gia ngài? Chúng tôi cũng biết ngài tới thành phố Tỉnh là ra mặt hộ vị lão gia bên kia.”
“Nếu nói lợi ích gì gì thì tam gia coi thường anh em chúng tôi quá rồi.”
“Tôi làm chủ, cứ theo giá gốc không cần lời lãi gì chuyển tên miếng đất kia cho ngài!”
“Tam gia, miếng đất kia phong thuỷ bảo địa, sau này tiền đồ vô lượng!”
“Tam gia làm xong việc này đảm bảo vị lão gia ở bên thành phố Tỉnh sẽ vô cùng hài lòng.”
“Chỉ cầu lúc đó ngài trước mặt đại lão gia mở lời nói hộ chúng tôi là chúng tôi đã cảm tạ trời đất rồi.” Tề Nhân bắt đầu nịnh nọt tâng bốc lên tận trời.
“Được rồi.” Giọng tam gia có chút mất kiên nhẫn: “Ai cũng biết Tề Nhân ông không bao giờ làm việc không có lợi cho bản thân.”
“Miếng đất kia tôi có thể nhận. Nhưng ông vẫn nên thành thực nói xem ông muốn gì.”
“Tam gia anh minh!” Tề Nhân lòng vòng nói một lúc cũng chính vì vấn đề chính này.
Ông ta cắn răng nói: “Tam gia, thực ra tôi không định giấu, chúng tôi bị người ta ức hiếp!”
“Có một thanh niên trẻ tuổi từ nơi khác tới nói muốn đấu với người mạnh nhất!”
“Bây giờ hắn dùng dao kề cổ tôi nói là muốn tôi gọi cho người mạnh nhất thành phố Trịnh này đến đấu với hắn.”
“Ông đang nói thật hả?” m thanh lạnh lùng của tam gia truyền tới.
Mặc dù cách điện thoại một khoảng nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự áp bức trong giọng nói.
“Thật!” Tề Nhân kích động: “Tam gia, bây giờ không phải là thể diện của tôi, mà còn là ngài và cả cái thành phố Trịnh này.”
“Chuyện này ngài không thể mặc kệ được.”
Tam gia bật cười: “Tôi còn chưa gặp được người nào to gan tới vậy.”
“Nói với hắn thành phố Trịnh này có tam gia tôi thì không có cơ hội cho hắn tới nhiễu loạn đâu.”
“Mảnh đất Kim Long Loan kia tôi lấy, bây giờ tôi sẽ đem người tới giúp ông giải quyết tên nhóc kia.” Nói xong thì cúp máy.
Tam gia sẽ tới, Quan tam gia sẽ đích thân tới giải quyết Tần Thiên. Người của nhà họ Tề đều kích động không thôi.
Tề Xuân nhìn Tần Thiên cười mỉa mai: “Đồ chó, bây giờ chạy cũng không kịp đâu!”
“Nói thật hôm nay ông đây muốn mạng của ngươi còn muốn cả người phụ nữ của ngươi luôn.”
“Ông đây lấy tất.”
“Câm miệng.” Nghe thấy tên này định lăng nhục Tô Tô, Tần Thiên xoay cổ tay lưỡi dao xoẹt qua miệng Tề Xuân. Lưỡi dao sắc bén lướt qua làm Tề Xuân thét lên một tiếng rồi vội vã bịt miệng lại.
Ngay tức khắc chỉ thấy mồm hắn trào máu ra sau đó nửa chiếc răng cửa rớt ra ngoài. Hắn rên lên đau đớn, ánh mắt toé lửa nhưng không làm gì được.
“Con trai, đừng kích động hắn!”
“Nhịn chút đi, Quan tam gia tới ngay rồi.” Tề Nhân cũng phẫn nộ vô cùng.
Không nghĩ tới Quan tam gia sắp tới rồi mà Tần Thiên vẫn dám làm ra chuyện to gan này, nhưng không sao, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, bây giờ bọn hắn phải nhịn không được kích động Tần Thiên. Đợi Quan tam gia tới lúc đó xả giận cũng chưa muộn.
Chương 264: Nói lời giữ lời
Lúc Tề Nhân gọi điện thoại cho Quan tam gia, ở lầu 8, tòa nhà số 5, chung cư Hạnh Phúc.
Lão Quỷ đang ôm ấp một cô gái, ở trên giường của Trịnh Cát, cuối cùng cũng lười nhác tỉnh lại.
Nhìn thấy bức ảnh của Cung Lệ ở bên cạnh, anh ta lại nổi lên cơn thèm khát.
“Môn Thần, tên nhãi Trịnh Cát kia vẫn chưa có tin gì sao?”
“Không phải hắn nói sẽ đem vợ hắn tới tặng cho tao sao?”
Môn Thần thấp giọng đáp: “Không có tin gì.”
“Em gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của hắn đã sớm tắt máy rồi.”
“Anh Quỷ, cái tên này chắc không phải là chạy thật rồi đấy chứ?”
“Nếu mà như vậy, thì chúng ta siết nhà đi, căn nhà này kiểu gì cũng đáng giá mấy chục vạn đấy.”
Một cô gái thanh mảnh nằm yểu điệu trong lòng Lão Quỷ cười tươi nói.
“Siết cái con khỉ!”
Không có chủ sở hữu ký tên, không cách nào sang tay, siết thì có tác dụng đéo gì.”
“Thằng chó Trịnh Cát, vậy mà lại dám giỡn mặt ông. Ông mày phải khiến cho nó chết không có chỗ chôn!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài nghe ngóng tin tức cho tao!”
“Bất kể là bọn mày dùng cách gì, cũng phải tóm hắn về đây trước mặt tao!”
Mấy tên đàn em nhận lệnh, đang định rời đi. Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Là Trịnh Cát về à? Mau mở cửa!” Lão Quỷ từ trên giường nhảy xuống.
Cửa mở ra, người tiến vào là một tên mặt quắt tai dơi, có ba cọng ria mép, nhìn thấy Lão Quỷ liền vội vàng cúi đầu khom lưng.
Lão Quỷ cau mày, nhổ nước bọt, nói: “Thằng Chó Đẻ, sao lại là mày?”
“CMN mày có phải là lại đi trộm bình ắc-quy nhà người ta, bị người ta tóm rồi không?
“Tao nói cho mày biết nhá, Thằng Chó Đẻ, từ lần sau cái chuyện như này, mày đừng có báo tên ông mày ra, nếu không ông mày cắt tiết mày đấy!”
“Ông mày đây không chịu nổi cái nhục đó!”
Mấy tên ở bên cạnh, cũng nhổ nước bọt vào Thằng Chó Đẻ.
Tên này là một tên trộm vặt, gan to cỡ mấy cũng chẳng dám trộm thứ gì lớn, chỉ dám trộm mấy thứ như bình ắc-quy hay xe đạp gì đó thôi.
Hắn vẫn luôn muốn được lăn lộn cùng Lão Quỷ, nhưng mà Lão Quỷ và đàn em của hắn căn bản là chẳng thèm để mắt đến hắn.
“Anh Quỷ, xem anh nói kìa. Thằng Chó Đẻ em đây đã sớm thề với trời, để không làm mất mặt Anh Quỷ, đã rửa tay gác kiếm rồi.”
“Anh Quỷ, lần này em tới tìm anh là có chuyện quan trọng muốn báo.”
Lão Quỷ châm một điếu thuốc, nói: “Vay tiền à? Không có.”
Thằng Chó Đẻ giậm chân một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Quỷ, em tìm anh là vì có chuyện lớn! Chuyện tốt cực lớn! Anh đoán thử xem? Vừa rồi em nghe được một tin, thành phố Trịnh của chúng ta có kẻ muốn làm anh hùng qua đường, ngay tại một công trường bỏ hoang bên Bắc Trịnh.”
“Ngay cả Quan tam gia cũng bị kinh động. Bây giờ, Quan tam gia đang triệu tập đàn em, muốn nhanh chóng tới công trường Bắc Trịnh trấn áp!”
“Quan tam gia?” Lão Quỷ trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Anh hùng qua đường gì mà có thể chọc tới cả Quan tam gia? Ôi ĐM, thế chả phải là đâm đầu vào chỗ chết à!”
Thằng Chó Đẻ kích động nói: “Chứ còn gì nữa!”
“Trên địa bàn thành phố Trịnh của mình, Quan tam gia mà đã ra tay thì có chuyện gì mà không dẹp yên được, có kẻ nào mà không khuất phục cho được.”
Lão Quỷ nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Mày nói chuyện này với tao làm gì? Có liên quan gì tới tao sao?”
Thằng Chó Đẻ lại giậm chân nói: “Anh Quỷ, sao anh vẫn chưa hiểu vậy. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện đấy.”
“Chẳng phải là anh vẫn luôn muốn được đi theo chân Quan tam gia hay sao? Bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó trợ trận, để Quan tam gia nhìn thấy, chẳng phải là sẽ đánh giá chúng ta cao hơn hay sao?”
“Có khi nào anh ấy vui lên lại cho phép chúng ta đi theo anh ấy không?”
Sắc mặt Lão Quỷ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng hắn do dự một lúc, nói: “Chuyện này không ổn đâu.”
“Quan tam gia đâu có gọi bọn tao, bọn tao tự ý tới, lấy lí do gì mới được?”
“Liệu anh ấy có không vui không?”
Thằng Chó Đẻ cắn răng nói: “Anh Quỷ, sao mà anh hồ đồ vậy! Cái tên anh hùng qua đường kia muốn khiêu chiến với cả thành phố Trịnh đấy, cứ nói các anh em nhận được tin đều tức không chịu nổi.”
“Chúng ta tự phát chạy qua đó là vì cùng chung mối thù, chung tay bảo vệ lãnh địa!”
“Anh thấy Quan tam gia sẽ không thích những người như chúng ta sao?”
“Đúng đấy anh Quỷ!”
“Thằng Chó Đẻ nói đúng, chúng ta mau đi thôi. Đừng đến muộn, không lại hết cơ hội lập công.” Mấy tên đàn em cũng phấn khởi nói.
Bọn họ ở thành phố Trịnh cũng ức hiếp những người như Trịnh Cát, kỳ thực cũng không lấy gì làm vẻ vang.
Đem so với vị vương của xứ này như Quan tam gia, còn không xứng đi xách dép cho người ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng muốn gia nhập đội của Quan tam gia.
“Thằng Chó Đẻ, mày cuối cùng cũng làm được một chuyện cho ra hồn đấy.”
“Sau khi chuyện này thành, ông đây sẽ thu mày làm đàn em.”
“Khá lắm chú em!”
“Đi!” Lão Quỷ dập tắt điếu thuốc, cúc áo còn chưa cài xong, gương mặt kích động, xông ra ngoài.
Khoảng cách từ chỗ bọn họ tới công xưởng bỏ hoang phía bắc Trịnh không xa.
Khi lái chiếc xe bảo mẫu phóng như bay tới, nhìn thấy trong viện có mười mấy chiếc Benz, cùng với Rolls-Royce còn tưởng là bị muộn rồi.
Nếu như Quan tam gia tới trước, mà còn xử xong thằng anh hùng qua đường kia rồi thì bọn họ chẳng phải là đã mất cơ hội thể hiện rồi hay sao.
Nhưng mà nếu đã tới thì không thể tay không trở về.
Lão Quỷ dẫn đầu, trong tay mỗi người đều có thanh sắt, khí thế phừng phừng tiến vào.
Bầu không khí có hơi sai sai?
Bên trong nhà xưởng có mấy mục tên lực lưỡng mặc vest đang quỳ ngay ngắn chỉnh tề, có dáng vẻ của hiếu tử hiền tôn, phân thành hai hàng.
Lúc này, mặt tên nào tên nấy cứ như quả cà tím phơi sương.
Nhìn vào bên trong xem, còn có mấy tên nằm bò ra đất, ông tay ôm chân, mồm không ngừng kêu rên hừ hừ.
Đây, đây không phải là người của Quan tam gia mà.
Lẽ nào, đám người này chính là anh hùng qua đường, bị Quan tam gia hạ gục, cho nên quỳ xuống nhận tội?
Nhưng mà, cảm giác lại không giống lắm.
Không chỉ bọn họ ngơ ngác, những người trong xưởng nhìn thấy bọn họ, cũng liền ngơ ngác theo.
Tần Thiên sửng sốt cả nửa ngày, không nhịn được nói: “Đây chính là viện binh mà mấy người gọi tới ư?”
“Cái người gọi là một tay che trời ở thành phố Trịnh - Quan tam gia? CMN đùa gì vậy!”
Nghe thấy lời này, Lão Quỷ nhìn sang.
Cuối cùng, nhìn thấy cha con Tề Nhân và Tề Xuân đang quỳ dưới đất.
Hai người này không biết hắn, nhưng hắn lại biết đối phương.
Nhân vật nổi như cồn ở thành phố Trịnh!
Nhìn tới đây, Lão Quỷ giật mình.
“Đây không phải là Tề gia chủ hay sao?”
“Còn có Tề thiếu gia nữa, hai người bị sao vậy?”
“Quan tam gia đâu? Anh hùng qua đường đâu?”
Tề Nhân và Tề Xuân đều không biết nên trả lời như thế nào.
CMN ở đâu nhảy ra một thằng hề vậy.
Mặt bọn họ tái mét nghĩ, chắc không phải là Quan tam gia không muốn tới, cho nên mới phái mấy tên đàn em tới giúp đỡ đấy chứ?
Làm ơn đi!
Đội Hắc Hổ của nhà họ Tề bọn họ đều đã quỳ xuống cả rồi, được không hả!
Mây tên này thì thấm vào đâu chứ.
Lúc này, Trịnh Cát quỳ ở đằng sau yếu ớt nói: “Anh Quỷ, các anh tới để đánh trận đầu giúp Quan tam gia sao?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cái tên ngồi ở giữa chính là Tần Thiên, hắn ta chính là cái tên anh hùng qua đường kia.”
“Nếu các người có thể hạ gục được hắn thì Tam gia nhất định sẽ rất vui.”
Lão Quỷ lúc này mới phát hiện Trịnh Cát đang quỳ phía sau, hắn ngây ra một lúc, nói: “Tần Thiên?”
“Chính là cái tên ẻo lả mà mày nói là cướp vợ mày đây hả?”
Lúc này, Lão Quỷ cuối cùng cũng nhận ra, đằng sau Tần Thiên là một cô gái, chính là Cung Lệ trên bức hình.
Nhìn đầy vẻ thu hút, hấp dẫn người khác, sống động hơn trên ảnh nhiều.
Điều khiến hắn đặc biệt yêu thích là một cô gái khác, trông còn đẹp hơn Cung Lệ!
Hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, tươi cười nói: “Trịnh Cát, mày nói đem vợ tới tặng tao mà, nói lời phải giữ lời đấy nhá.”
Chương 265: Anh Thiên tôi nhất định có thể làm được
Da thịt trên mặt Trịnh Cát giật giật, anh ta nghiến răng nói: "Anh Quỷ, chỉ cần anh hạ gục được Tần Thiên, tôi sẽ dâng vợ tôi cho anh."
"Đồ khốn!"
"Ai là vợ anh!"
“Trịnh Cát, anh quả thực là không còn nhân tính!” Cung Lệ không khỏi đỏ mặt, tức giận chửi bới.
Trịnh Cát dường như cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, đỏ mặt không nói nữa.
Não anh ta nhất thời nảy số, muốn mượn tay Tần Thiên để loại bỏ lão Quỷ. Sau đó, Quan Tam Gia lại tới, diệt trừ Tần Thiên.
Khi đó Trịnh Cát không những có thể lấy lại được vợ mà còn có thể thoát khỏi nợ nần. Vậy chẳng phải anh ta là người chiến thắng sao!
Lão Quỷ cũng không ngốc.
Trong tay Tần Thiên cầm một thanh trường đao, hai cha con Tề gia quỳ xuống trước mặt hắn.
Có rất nhiều người bị thương, chẳng lẽ đều bị Tần Thiên đánh sao?
Nếu như vậy, tám cái đầu của lão Quỷ cũng không đủ để Tần Thiên chém.
Nhìn thấy anh ta do dự, Trịnh Cát nghiến răng nói: "Anh Quỷ, đừng sợ!"
"Tên này vừa rồi cùng chúng tôi đấu một trận, hai bên đều tổn thất!"
"Bây giờ chúng tôi không thể đứng dậy, hắn cũng không thể động đậy được nữa."
"Chỉ cần anh ra tay, nhất định có thể thuận lợi hạ gục hắn!"
"Anh Quỷ, xông lên đi!"
"Nếu anh giết được Tần Thiên, tôi sẽ giao vợ cho anh."
"Mà anh cứu được cha con nhà họ Tề, bọn họ nhất định sẽ trọng thưởng. Sau đó Quan Tam Gia tới, nhất định sẽ đề bạt anh!"
"Anh là đại anh hùng của thành phố Trịnh chúng ta!"
“Thật sao?” Lão Quỷ động lòng.
Quả thực sự cám dỗ trước mắt quá lớn!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: "Môn Thần, cơ hội lập công đã đến!"
"Xông lên cho tôi!"
Môn Thần là thuộc hạ mạnh nhất của lão Quỷ. Có thể nói, giang sơn hiện tại của lão Quỷ là do một tay Môn Thần mang về.
Đầu óc của tên này không được nhanh nhạy lắm nhưng lại rất trung thành với lão Quỷ.
Nghe lão Quỷ nói vậy, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền nhặt một thanh xà bằng sắt dày ở bên cạnh lên, chuẩn bị đánh về phía Tần Thiên.
Thanh xà này nặng hàng chục kg và dài vài mét. Ngược lại, Miêu đao trong tay Tần Thiên căn bản không có tác dụng.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe cộ và tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu người đang hung hãn xông vào.
Người dẫn đầu mặc áo gió màu đen, vẻ mặt u ám, đằng đằng sát khí!
"Tam Gia!"
"Tam Gia tới rồi!"
Người nhà họ Trịnh hét lên phấn khích.
Sự xuất hiện của Tam Gia này thực sự khác thường. Khí thế và cảnh tượng này khiến mọi người nhìn thấy đều chấn động.
"Cường Long gì đó muốn qua sông, cũng phải hỏi xem Quan Tam tôi có đồng ý hay không!" Khi Tam Gia lên tiếng, giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Nhìn thấy Môn Thần thừ người ra, lão Quỷ kích động nói: "Còn chờ gì nữa?"
"Cơ hội lập công đến rồi!"
"Mau, cho Tam Gia xem sức chiến đấu của cậu!"
Môn Thần tỉnh táo lại, hét lớn, vung thanh xà lên rồi dùng hết sức ném về phía Tần Thiên.
“Cẩn thận!” Tô Tô và Cung Lệ đều giật mình.
Tần Thiên ngồi yên, vung Miêu đao trong tay lên, thanh xà đổi hướng.
Môn Thần bất chấp, thân thể mập mạp cũng lao tới trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên giơ chân đá vào bụng anh ta một cái.
“A” một tiếng, thân hình nặng hơn 100kg của anh ta như một con lợn to béo đang bay lên.
Quan Tam Gia mặc áo gió dẫn đầu một nhóm thuộc hạ đắc lực, vừa xông vào cổng xưởng.
Rầm một tiếng, đột nhiên một con lợn to béo rơi xuống trước mặt, bụi mù mịt khắp nơi.
"Ai?" Quan Tam Gia giật mình, theo bản năng lùi lại, đưa tay ra nắm lấy vũ khí.
Phía sau, một đám thuộc hạ giống như sói dữ lao tới, vây quanh Tần Thiên.
Tất cả những người này đều có đôi mắt hung dữ, họ đều là những người dũng mãnh thực sự. So với đội Hắc Hổ của nhà họ Tề thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, có một số người trong số này nhìn rõ ràng dáng vẻ của Tần Thiên, nhất thời biểu cảm trở nên rất kỳ lạ.
"Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!"
"Tôi tên là Lão Qủy, nghe nói có người đến thành phố Trịnh chúng ta làm loạn, tôi vô cùng tức giận, liền dẫn theo các anh em đến đây!"
"Không ngờ tên này lại có thể khiến người của tôi bị thương nặng như vậy!"
Lão Quỷ phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất, nhanh chóng cầu xin.
“Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!” Những người còn lại cũng kích động hét lên.
Thấy Tần Thiên thu đao lại, hai cha con Tề gia nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài.
Họ lao tới trước mặt Quan Tam Gia, nghiến răng nói: "Tam Gia, giao cả cho anh!"
"Chuyện này kết thúc, chúng tôi chắc chắn sẽ cảm ơn anh thật hậu lĩnh!"
Quan Tam Gia cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, các người lùi lại, để tôi!"
"Tôi muốn xem xem, ai dám làm loạn ở thành phố Trịnh!"
Anh ta rút ra một con dao ba lưỡi và sải bước tới với đôi mắt đỏ ngầu.
Những thuộc hạ vây quanh Tần Thiên đều rất nghe lời, tự động nhường đường.
Từng người một giống như ăn một quả mìn vậy, không thể nuốt cũng không thể nhổ ra.
"Tam Gia cố lên!"
"Tam Gia uy võ"
Thấy sự uy phong của Quan Tam Gia, Tề Nhân dẫn đầu, mọi người hét lên điên cuồng, làm rung chuyển xưởng.
Quan Tam Gia cầm dao ba lưỡi trong tay, sau khi thuộc hạ tránh đường Tần Thiên đang khoanh chân ngồi trên ghế mỉm cười.
Anh ta vô cùng chấn động, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.
Tam Gia tức giận rồi!
Tần Thiên hôm nay sẽ chết không có chỗ chôn!
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sợ hãi đến tái mặt. Bởi vì Quan Tam Gia trông hung dữ hơn tất cả những kẻ trước đó.
Nhìn thấy anh ta tới gần, Tần Thiên vẫn cười lạnh, bất động, thậm chí còn thu Miêu đao trong tay lại.
Có phải sợ hãi đến phát điên rồi không?
Mọi người đều chờ đợi nhìn Tần Thiên bị đâm chết.
Nhìn thấy chân Quan Tam Gia mềm nhũn, anh ta quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt quật cường nói: “Ai nói Cường Long không thể qua sông?”
"Người khác có thể không được, nhưng anh Thiên của tôi nhất định có thể!"
"Anh Thiên, tiểu đệ đến muộn, không làm anh tức giận chứ?"
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Mọi người trợn mắt kinh hãi, như thể vừa nhìn thấy ma.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Cậu nắm trùm thành phố Trịnh này sao?"
Quan Tam vội vàng nói: "Là Hồ tổng sắp xếp tôi ở đây."
Tần Thiên gật đầu. Thuộc hạ của Nam Giang Vương An Quốc, Vũ Thiên Vương Hồ Bân, thuộc hạ có Bát Kim Cang.
Tỉnh lỵ xảy ra đại loạn, Bát Kim Cang đều có mặt.
Trước đó đối Quan Tam này, Tần Thiên không có ấn tượng sâu sắc, cho đến khi hắn từ Bắc Giang trở về và ăn mừng ở nhà họ An.
Tên này là người chuốc rượu hắn nhiều nhất, lôi kéo hắn nhiều nhất, tửu lượng rất được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thiên tối sầm: "Quan Tam, cậu đã biết tội chưa?"
Quan Tam sợ hãi nói: "Anh Thiên, xin hãy trừng phạt tôi!"
Tần Thiên tức giận nói: "Đứng dậy đi!"
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám chuốc rượu tôi như lần trước, tôi sẽ bóp nát cậu thành phân!"
Quan Tam sững sờ một lúc rồi cười toe toét.
Quay lại nhìn những khuôn mặt kinh hoàng trong xưởng, anh ta liếm lưỡi như một con quỷ khát máu và nở một nụ cười hung ác nói:
"Những kẻ đắc tội với anh Thiên, từng người một đến trước mặt tôi nhận cái chết."
Cái quái gì vậy...
Hai cha con nhà Tề như sét đánh ngang tai.
Dù có đập vỡ đầu, họ cũng không bao giờ ngờ rằng Quan Tam Gia uy nghiêm và hùng bá một phương lại lập tức trở thành học sinh tiểu học khi nhìn thấy Tần Thiên!
Sau khi định thần lại, họ biết đã không còn cứu vãn được nữa, vội vàng quỳ xuống.
"Xin Tam Gia tha mạng!"
"Xin anh Thiên tha mạng!"
Bình luận facebook