• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (9 Viewers)

  • Chương 35-36

Chương 35 Gian thương

Trên đường trở về hai người có đi ngang qua một bệnh viện trung y thì nhìn thấy một đám người ồn ào vây quanh .

Từ khi Tô Tô khôi phục, cô đối với thế giới này đều tràn ngập hứng thú cho nên cô bảo Tần Thiên đẩy xe qua bên đấy xem thử có chuyện gì đang xảy ra!

Thì ra đám người này đều là bệnh nhân, sau khi mua thuốc ở bệnh viện Trung y, bệnh tình không chỉ thuyên giảm ngược lại còn xuất hiện tình trạng tiêu chảy.

Bọn họ chặn một bác sĩ trung niên ở giữa.

Vị bác sĩ trung niên kia cực lực biện giải, không thừa nhận phương thuốc mình kê có sai sót.

Người bệnh tâm tình kích động, lúc nào cũng có thể ra tay với vị bác sĩ kia.

Tô Tô nhìn qua nhịn không được nói: "Thầy không phải thầy Vương của viện y học sao?

Vị bác sĩ trung niên kia tên là Vương Hoành. Từng được mời đến học viện y học giảng cho sinh viên về Đông y, Tô Tô bởi vì rất có hứng thú với Đông y, cho nên ấn tượng đối với Vương Hoành không tệ.

Đừng thấy Vương Hoành tuổi tác còn trẻ, nhưng trình độ về Đông y và nhân phẩm y đức đều vô cùng xuất chúng.

Lúc này, một cô gái là trợ lý của thầy Vương trên trán đầy mồ hôi cầm một chồng danh sách chạy tới.

“Đừng ồn ào nữa!”

“Bác sĩ Vương, đây là đơn kiểm tra và phương thuốc gần nhất.”

Vương Hoành cầm lấy sau đó nhờ Tô Tô hỗ trợ giám định cùng xem phương thuốc mà ông kê có chính xác hay không.

Tô Tô nhìn theo thứ tự, hô tên bệnh nhân, sau đó so sánh triệu chứng thì thấy bác sĩ chẩn đoán bệnh hoàn toàn không sai.

Nếu triệu chứng không sai, vậy có thể là phương thuốc có vấn đề. Nói cách khác thuốc không đúng bệnh.

Nhưng Tô Tô nhìn trước nhìn sau, đều không thấy chỗ nào có vấn đề, thuốc đều bắt đúng bệnh.

Nói cách khác Vương Hoành không làm sai, hay là những người này cố ý gây ồn ào?

Nhưng nhìn dáng vẻ người bệnh, từng người sắc mặt trắng bệt, cả người mệt mỏi, đúng là triệu chứng của tiêu chảy.

Không ai vì đi lừa chút tiền mà cố ý cho mình uống thuốc xổ chứ?

Hơn nữa, rất nhiều người có biểu hiện giống nhau như vậy.

Vấn đề nằm ở đâu?

Tô Tô cười lạnh nói: "Họ Tần kia, không phải anh tự xưng là thần y sao? Theo anh thấy chuyện gì đang xảy ra.”

Tần Thiên suy nghĩ nói: "Nếu kiểm tra không có vấn đề, phương thuốc cũng không có vấn đề, vậy thì chỉ còn có khả năng dược liệu có vấn đề.”

Hai mắt Tô Tô sáng ngời, vội vàng nói: "Bác sĩ Vương, những thang thuốc này đều là do bệnh viện tự mình điều chế đúng không?"

“Có thể dẫn tôi đi xem không?”

Thấy Vương Hoành do dự, Tô Tô lại nói: "Thực không dám giấu, mẹ tôi bây giờ là ủy viên của hội uy học.”

“Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng có trách nhiệm hỗ trợ điều tra rõ ràng.”

Vương Hoành vội vàng nói: "Đi theo tôi!”

Đến phòng chứa thuốc, Tô Tô để cho nhân viên mở các ngăn tủ đựng thuốc ra.

Không cùng một bệnh thì thuốc kê sẽ không giống nhau, nếu đồng thời kiểm tra một lượt sẽ rất mất thời gian.

Tần Thiên sợ Tô Tô mệt, hắn nhìn qua các đơn thuốc đã kê, nói: "Mỗi một phương thuốc, đều dùng đến sâm Tây Dương."

“Sâm Tây Dương của bệnh viện để ở đâu?”

Nhân viên vội vàng nói: "Ở bên này.”

“Đây là hàng mới nhập.”

Tô Tô nhìn nửa túi nhân sâm Tây Dương thái lát, nhíu mày nói: "Mùi vị hình như không đúng lắm...”

Lúc này, Tần Thiên cũng phát hiện ra, hắn đưa tay quấy vào trong túi, sau đó cầm lên vài miếng dược liệu.

“Đây không phải là Sâm Tây Dương!”

“Đây...... Rõ ràng là Đại Hoàng!”

"Dùng Đại Hoàng giả mạo sâm Tây Dương, trách không được người bệnh sau khi dùng sẽ xuất hiện tình trạng tiêu chảy!"

"Bác sĩ Vương, dược liệu của bệnh viện là do ai phụ trách cung ứng?"

Rất rõ ràng là vì lợi ích cá nhân mà dám lấy hàng nhái lấp vào, điều này làm Tô Tô vô cùng tức giận.

Vương Hoành cứng họng, nhất thời không trả lời được.

“Chúng ta nên về thôi." Tần Thiên lại đột nhiên nói một câu, đẩy Tô Tô xoay người rời đi.

“Anh làm gì vậy?”

“Họ Tần kia, mau dừng lại!”



“Loại hành vi bỏ túi riêng hại người khác quả thực quá xấu hổ!”

“Đây không chỉ là mưu lợi cá nhân mà còn là tính mạng con người! Tôi đã phát hiện, sao có thể mặc kệ!”

“Tôi bảo anh dừng lại, có nghe thấy không!" Tô Tô phát điên, chửi ầm lên.

Ra khỏi bệnh viện Tần Thiên mới dừng lại nhìn Tô Tô, nói: "Phân hội y học Long Giang sau khi thành lập, mua sắm dược liệu của bệnh viện thống nhất là do ủy ban quyết định."

“Điều này em nên biết.”

Tô Tô ngây ra một chút, nói: "Vậy thì sao?”

“Anh sợ ủy ban, tôi thì không.”

“Không đúng, họ Tần, rốt cuộc anh có ý gì?”

Trong mắt Tần Thiên lộ ra vẻ sầu lo.

“Anh không có ý gì. Anh chỉ nhắc nhở em, mẹ em là thành viên ủy ban phụ trách mua sắm dược liệu cho các bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố này.”

“Hơn nữa, gần đây vừa mới mua một lô dược liệu Đông y.”

Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu ra.

Cô phẫn nộ nói: "Anh hoài nghi mẹ tôi cấu kết vơi Tô gia, đút túi riêng?"

“Họ Tần, mẹ tôi và người Tô gia trong mắt anh, vô sỉ như vậy sao?”

“Tôi cảnh cáo anh bọn họ không phải người như vậy, còn dám nói lung tung đừng trách tôi không khách khí!”

Tần Thiên thở dài: "Chuyện đã đến nước này nói gì cũng vô dụng, anh tin bọn họ rất nhanh sẽ điều tra rõ ràng.”

Nếu đã xé ra một lỗ hổng lớn như vậy, việc muốn điều tra ra sự thật không khó.

Bệnh viện Trung y đem những dược liệu dùng Đại Hoàng giả mạo nhân sâm Tây Dương này cùng với phương thuốc giao cho ủy ban.

Dương Ngọc Lan vừa thẩm tra đối chiếu, thì phát hiện ra trước đây không lâu bản thân vừa mới để cho Tô gia cung ứng nhóm dược liệu này.

Lúc ấy giá cả bọn họ báo và hàng mẫu trình lên đều rất tốt.

Dương Ngọc Lan còn ngầm mong đợi, Tô gia thật sự hối lỗi làm người tốt.

Có thể mua dược liệu chất lượng tốt với giá thấp, còn có thể giúp gia tộc của chồng giải quyết khó khăn, bà cảm thấy mình không làm sai chuyện gì.

Không ngờ hàng mẫu là một chuyện mà hàng bán cho bệnh viện lại là một chuyện khác, Tô gia đã trộm long tráo phượng.

Có thể nói hành vi như vậy, đã vượt qua giới hạn đạo đức con người.

Dương Ngọc Lan lập tức gọi điện thoại, gọi Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành tới.

“Mẹ, mẹ cảm thấy gia gia và Văn Thành thật sự có thể làm ra loại chuyện này sao?" Tô Tô buồn rầu, cô không muốn tin rằng đó là sự thật.

“Có phải hay không, đợi bọn họ tới thì sẽ biết thôi!” Dương Ngọc Lan tức giận đến muốn phát điên.

Rất nhanh Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn đã tới, bọn họ dường như đã đón ra nên không hề hốt hoảng.

Đối mặt với chất vấn của Dương Ngọc Lan, hai người bọn họ không chịu thừa nhận mà còn đổ lỗi cho bệnh viện, nói cái gì mà do bệnh viện quản lý có sơ hở, có người dùng Đại Hoàng đổi lấy sâm Tây Dương thật.

Dương Ngọc Lan tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cắn răng nói: "Tốt lắm!”

“Các người đã không thừa nhận thì tôi sẽ hủy bỏ hợp tác với Tô gia!”

“Bác dám hủy bỏ hợp tác?" Tô Văn Thành cười lạnh nói:" Bác à, cháu khuyên bác bình tĩnh lại suy nghĩ cho cẩn thận.”

"Ủy viên ủy ban y học, thông đồng với người cung cấp hàng nhận hối lộ, chuyện này nếu công khai ra ngoài không biết sẽ như thế nào?"

Dương Ngọc Lan cả giận nói: "Tôi không có thu qua tiền của các người, cây ngay không sợ chết đứng!"

Tô Tô cũng nghe không nổi nữa, nói: "Văn Thành, cậu nói bậy bạ gì đó?”

“Mẹ tôi không hề nhận tiền của hai người, điểm này tôi có thể làm chứng.”

Tô Văn Thành cười lạnh nói: "Chị Tô Tô, bác gái chưa từng nhận tiền của bọn em, cũng không có nghĩa là chị chưa từng nhận.”

“Chị là con gái ruột của bác gái, chị nhận không phải đồng nghĩa với bác gái nhận sao.”

"Ai cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không tự mình ra mặt nhận hối lộ, tất cả mọi người đều hiểu."
Chương 36 Người xấu tác quái

“Cậu nói bậy bạ gì vậy?”

“Tô Văn Thành, tôi thu tiền của các người lúc nào!" Tô Tô nóng nảy chất vấn.

Tô Văn Thành ném ra mấy tấm hình, nói: "Nếu để cho người của Long Giang nhìn thấy những thứ này, bọn họ sẽ cho rằng tôi đang bịa chuyện sao?"

Trên ảnh chụp rõ Tô Tô ngồi ở trên ghế cười tươi như hoa, vươn tay ra nhận lễ vật.

Đó là Phỉ Thúy Như Ý giá trị xa xỉ, đồng hồ Sĩ Lục Thủy Quỷ, dây chuyền kim cương......

Càng đáng giận chính là, những tấm ảnh này chỉ chụp được mặt Tô Tô, không có khuôn mặt của người tặng quà.

Cái này cũng thật là ngoan độc.

“Tô Văn Thành, cậu có ý gì!" Sắc mặt Tô Tô hết xanh lại trắng, cô kích động đến mức muốn đứng lên.

Tô Văn Thành cười ha ha: "Chị Tô Tô, chị thay thế ủy viên Dương Ngọc Lan nhận hối lộ của chúng tôi.”

“Mấy thứ này cộng lại, có tới một trăm mười vạn.”

“Hiện tại, chúng ta hoàn toàn là người ngồi trên một chiếc thuyền.”

“Thì ra là thế!”

Tô Tô không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu hết thảy.

Thì ra người Tô gia đối tốt với cô, đều là một cái bẫy. Cô vốn cho rằng giữa người trong tộc tặng quà lẫn nhau rất bình thường.

Không ngờ Tô Văn Thành cố ý chụp lại chứng cớ!

Cô thật sự không nghĩ tới, cô chỉ muốn trở thành người một nhà với bọn họ, sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy!

Lần này cô có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Không chỉ như thế, còn liên lụy đến mẹ.

Cô nhớ tới lúc trước Tần Thiên từng nhắc nhở mình nói người Tô gia không có lòng tốt.

Buồn cười là lúc đó cô chẳng những không tin còn mắng Tần Thiên là châm ngòi ly gián!

Trong nháy mắt sự thất vọng, đau lòng, tủi thân, oan ức, xấu hổ, làm cho cô đỏ mắt nói không ra lời.

Tần Thiên đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn biểu diễn.

Tô Bắc Sơn tự nhận là khống chế toàn cục, mỉm cười lấy ra mười vạn đồng, nói: "Ngọc Lan, đừng ngốc nữa."

“Chúng ta vốn là người một nhà, sau này cùng nhau làm giàu thôi.”

“Bây giờ tôi cũng có thể nói cho cô biết, những dược liệu kia đúng là do chúng tôi động tay động chân.”

“Mười vạn này cô đi sắp xếp đi, tôi tin rất nhanh có thể dẹp yên được chuyện này.”

“Sau này, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút tiền sẽ tiêu không hết.”

Không ngờ lần này Dương Ngọc Lan lại nhận tiền.

Bà bình tĩnh nói: "Hai người có thể trở về rồi, ngày mai chờ tin tức của tôi.”

Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn cũng thật không ngờ, Dương Ngọc Lan lại dễ dàng khuất phục như vậy, bọn họ vô cùng vui mừng.

Tô Bắc Sơn thậm chí còn cười nói với Tần Thiên: "Tên lưu manh này, chờ công ty làm ăn phát triển có thể cho anh làm đội trưởng đội bảo an.”

“Đây mới là lối thoát chân chính cho cậu.”

Tô Văn Thành cũng tức giận nói: "Họ Tần kia, mày hời rồi nhé.”

“Còn không mau cảm tạ Tô gia chúng ta ban ân!”

Sau khi hai người rời đi, Tô Tô lo lắng nói: "Mẹ, mẹ không phải thật sự thông đồng với bọn họ làm bậy chứ?”

“Đây là hại người đó! Con không đồng ý cho mẹ làm như vậy!”

“Mẹ không cần lo lắng, một người làm một người chịu, ngày mai con sẽ tìm truyền thông nói rõ ràng.“”

Dương Ngọc Lan bất đắc dĩ cười nói: "Nói ra có ai tin không? Đừng quên, chúng ta là mẹ con.”

“Nhưng mà...”

“Tô Tô con đừng lo, thời gian không còn sớm nữa mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Ngày mai, mẹ tự mình có cách.”

Ngày hôm sau, Dương Ngọc Lan vừa đi vào văn phòng ủy ban, liền nghênh bị mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn bà.

“U, đây không phải là Dương đại ủy viên của chúng ta sao.”

"Đã đến tuổi này rồi, mỗi ngày còn ăn mặc trang điểm như vậy, cho ai xem đây?"

Bên cạnh có một người phụ nữ mập mạp dùng ngôn ngữ chua ngoa nói với Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan nhíu mày: "Bà là ai?”

“Tôi là người của khoa hành chính của bệnh viện Trung y, tên Miêu Thúy Hoa!”

“Dương Ngọc Lan, bà còn giả bộ hồ đồ với tôi?”

“Nói, chuyện dược liệu là sao!”

"Hiện tại người bệnh ở lại bệnh viện không đi, tìm sống tìm chết, hôm nay bà không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi xé mặt của bà ra!"

Bà ta còn một thân phận khác chính là thân thích của Lục Tân Kiến. Lúc trước bà ta có thể vào bệnh viện Trung y làm việc cũng là dựa vào quan hệ của Lục Tân Kiến.

Lúc này đây Lục Tân Kiến xuống ngựa Dương Ngọc Lan lên thay thế, cho nên bà ta muốn tìm cơ hội trả thù.

Đi cùng Miêu Thúy Hoa là viện trưởng bệnh viện trung y.

Ông ta vội vàng nói: "Thúy Hoa, không nên nói lung tung. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì còn chưa có kết luận đâu!”

“Chúng ta đều tin ủy viên Dương sẽ không làm loại chuyện này.”

“Hoặc là bà ta cũng bị những thương gia vô lương tâm kia lừa.”

Miêu Thúy Hoa không chút nể tình, chỉ vào mũi viện trưởng lớn tiếng nói: "Có phải ông cũng coi trọng con hồ ly tinh này?"

“Lão Dương, nói cho ông biết, chết tâm đi!

“Đống thịt này tuy rằng già nhưng ông ăn không được đâu.”

“Đó là mỹ vị tặng cho người ở trên. Nếu không bà ta dựa vào cái gì mà lên làm ủy viên?”

“Lão hồ ly lẳng lơ!”

“Ta phi!”

Các loại từ nhục mạ khó nghe, tràn ngập toàn bộ văn phòng. Những nhân viên khác đều không dám nói chuyện.

Rất nhiều người cũng cảm thấy kì quái, dù sao cái chức ủy viên này của Dương Ngọc Lan cũng quá bất ngờ.

Hiện tại trong lòng bọn họ đều nghĩ, có lẽ mọi chuyện thật như lời Miêu Thúy Hoa nói, Dương Ngọc Lan chính là dựa vào thân thể mà thượng vị.

Đối với việc này Dương Ngọc Lan không cãi lại, bà vẫn cúi đầu thu dọn tất cả vật dùng cá nhân.

Rất nhanh sau đó bà đã thu dọn xong, nhìn quanh mọi người lớn tiếng nói: "Tôi thừa nhận, lần mua sắm dược liệu này là do tôi làm không tốt.”

“Hết thảy trách nhiệm, do tôi đứng ra gánh vác.”

“Chỗ này là mười vạn tệ, viện trưởng Dương, xin ngài bồi thường cho bệnh nhân.”

“Nếu như không đủ, còn thiếu bao nhiêu ông nói cho tôi biết tôi sẽ nghĩ cách bù vào.”

“Mấy ngày nay cảm ơn mọi người giúp đỡ, là thực lực bản thân có hạn không xứng làm ở vị trí này, bây giờ tôi tự nhận lỗi từ chức.”

“Từ chức?”

Người trong phòng làm việc đều xôn xao.

“Dù sao chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, không đến mức trực tiếp từ chức chứ?”

Hơn nữa vị trí này có bao nhiêu béo bỡ, mọi người ở đây ai cũng biết.

Bà ta thật sự cam lòng từ chức?

"Sẽ không phải là khổ nhục kế, cố ý diễn cho cấp trên lãnh đạo xem chứ?"

“Là hồ ly ngàn năm, sao lại dễ dàng từ chức như vậy?" Miêu Thúy Hoa cười lạnh trào phúng.

Dương Ngọc Lan ôm một cái hộp đi tới trước mặt Miêu Thúy Hoa, mạnh mẽ giơ tay tát xuống một cái tát.

“Tướng mạo đã không đẹp sao tâm hồn còn bẩn như vậy!”

“Đây là bài học cho cô!”

Nói xong Dương Ngọc Lan ngang nhiên đi ra ngoài.

Miêu Thúy Hoa và mọi người trong phòng làm việc đều sợ ngây người.

Tần Thiên nhận được điện thoại báo cáo của Mã Dung, nói Dương Ngọc Lan dứt khoát từ chức, hơn nữa còn tát Miêu Thúy Hoa một bạt tai, nghe xong hắn nhịn không được nở nụ cười.

“Tần tiên sinh, ngài xem, tôi nên giữ mẹ vợ của ngài lại không?”

“Tôi tin bà ấy nhất định là bị oan.”

Tần Thiên thở dài, nói: "Bà phạm sai lầm, hẳn là nên gánh chịu hậu quả.”

“Viện trưởng Mã, ông tìm người thay thế vị trí của bà ấy đi.”

“Về phần hợp đồng cung ứng của Tô gia, ông biết nên làm như thế nào đúng không?”

Mã Dung vội vàng nói: "Hiểu!”

"Tôi lập tức triệu tập hội nghị ủy ban, vĩnh viễn thu hồi quyền cung ứng của Tô gia!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom