• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (3 Viewers)

  • Chương 271-273

Chương 271: Câu cá

Mẹ kiếp…vậy mà có người tin là thật, lại còn tay không bắt súng. Nghe Cường Long báo cáo xong Tần Thiên cũng cảm thấy cạn lời. Nhưng nghĩ một lúc hắn cảm thấy việc này vẫn còn khúc mắc.

Đầu tiên nếu đây là một trò chơi khăm thì người tạo tin kia định chơi khăm ai? Cái danh xưng “Kẹo kem thỏ trắng” thật sự là một người con gái sao? Nếu đúng thế thì mục đích là gì?

Loại nghi ngờ này làm Tần Thiên thoáng chốc phải suy nghĩ.

“Đợi chút, tôi qua ngay đây.” Sau một hồi trầm mặc thì hắn chào tạm biệt đám người rồi lái xe rời đi.

Hội Kim Long – câu lạc bộ lớn nhất ở Long Giang, cũng là địa bàn của đám người Cường Long. Trời còn chưa tối nên câu lạc bộ này vẫn chưa mở cửa. Tần Thiên đi vào bằng lối cửa sau rồi đi thẳng tới tháng may trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

“Anh Thiên!”

“Chính là hai tên này!” trong một phòng lớn xa hoa lộng lẫy, Cường Long nhìn thất Tần Thiên thì kích động nói.

Tần Thiên nhìn hai tên đang quỳ trước mặt, do bị đám đàn em của Cường Long bao vây mà mặt mũi tái nhợt run rẩy. Đây cũng được gọi là sát thủ? Cũng dám tìm tới đây giết hắn?

Hắn đen mặt nói: “Sao bắt được?”

Cường Long vội vã đáp: “Hai tên này đến Long Giang, dám đi dò la tin tức về anh bị đám đàn em của em bắt được.”

“Em thấy bọn chúng có âm mưu gì đó không yên tâm. Sau khi bắt về thì tìm được hung khí trên người bọn chúng.”

“Bọn chúng cũng nhận là tới đây giết anh. Nói là được người ta trả giá rất cao.”

Tần Thiên cáu: “Tên gì?”

“Anh là Tần Thiên à?” Hai tên kia thấy thế thì nhìn lên, sớm đã bị doạ ngu.

Vội vã nói tiếp: “Tôi là Cửu Bá Đao.”

“Tôi là Thu Phong Quét Lá Rơi!”

“Lũ ngu!”

“Ai hỏi nick online chúng mày!” Tần Thiên bực mình đạp một cái

Chỉ là hắn không dùng nhiều sức, nếu không thì cũng đạp được hai tên này thành bùn rồi. Hai kẻ này ngã lăn ra đất khóc lóc xin tha.

Tần Thiên bất lực, hắn cũng biết loại người này trên người không đáng một đồng, du thủ du thực ôm mộng một đêm làm việc xấu có thể biến thành người giàu. Hắn cũng lười đi tra hỏi.

“Anh Thiên, anh thấy nên giải quyết thế nào?”

“Hay là cắt ra cho chó ăn?”

Tần Thiên nghĩ một lát rồi nói: “Cậu gọi điện cho Lôi Báo.”

Cường Long vội vã gọi điện cho Lôi Báo. Rất nhanh Lôi Báo đưa theo mấy anh em tới nơi.

Tần Thiên chỉ hai tên kia rồi nói: “Hai tên này nhìn thấy tin tức trên mạng nói muốn giết anh.”

“Cậu đưa bọn chúng đi tra khảo rõ ràng, xem lý lịch bọn chúng sao.”

“Nếu có lý lịch thì cứ theo trình tự giải quyết.”

Lôi Báo giơ tay lên mấy tên đàn lên đi lên lôi hai tên kia đi.

“Anh Thiên ý anh là có kẻ đăng tin lên mạng muốn giết anh?”

“Anh định làm gì, cứ giao cho em giải quyết đi!” Lôi Báo nói.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của đối phương Tần Thiên bật cười: “Đừng căng thẳng.”

“Tôi nghi ngờ có kẻ chơi khăm thôi.” Nói xong hắn đưa Lôi Báo xem bức hình kia.

Lôi Báo cau mày nói: “Kiểu tin tức này em có nghe nói, có rất nhiều tin là giả, cũng đã cho tra thử vài lần.”

“Máy chủ của bọn chúng ở nước ngoài, hoạt động giảo hoạt khó mà bắt được. Tin tức trôi đi thì coi như không có gì nữa, không ngờ lần này lại đắc tội vào anh.”

“Nhưng mà anh Thiên…” Lôi Báo đỏ mặt nói: “Kẻ đăng tin lần này có vẻ đặc biệt.”

“Anh nghĩ thử xem có nghĩ ra ai không?”

Tần Thiên trầm giọng: “Cậu cũng cảm thấy đây là phụ nữ, lại nghĩ ông đây mắc nợ phong lưu à?”

Lôi Báo cười bỉ ổi, lộ ra một hàm răng trắng.

Cường Long phẫn nộ: “Con đàn bà ngu ngốc, được anh Thiên để mắt là phúc!”

“Thế mà bây giờ còn dám cắn anh Thiên?”

“Thiên hạ này mỹ nhân nhiều như vậy đại ca đâu thể lo hết cho tất cả được?”

“Em nói đúng không anh Thiên?”

“Đúng vậy đại ca, dưới câu lạc bộ vừa mới có vài em xinh tươi, hay là tối nay anh ở lại đây chơi?”

“Cút hết!” Tần Thiên mắng: “Tôi vừa nói thế mấy cậu đã coi ông đây như loại cặn bã tra nam rồi!”

“Ông đây không phải loại đấy!”

“Ồ, bọn em tin mà!” Lôi Báo cùng Cường Long gật đầu. Nhưng rõ ràng biểu tình trên mặt lại là tin mới là lạ!

Tần Thiên cũng không tức giận gì vì hắn biết bây giờ có giải thích cũng vô dụng. Hắn dám chắc chắn bản thân không bao giờ gây hấn với phụ nữ con gái chứ đừng nói gì tới việc phong lưu vô tình. Bây giờ chỉ có một cách đó là phải dụ được người này lộ mặt mới có thể rõ được chân tướng.

Bây giờ cô ta đặt giới hạn thời gian là bảy ngày mà hắn dạo này cũng không bận gì, vậy thì sẽ chơi với cô tới cùng. Hơn nữa hắn cũng biết trong khoảng thời gian giới hạn này nhất định sẽ có rất nhiều sát thủ tới tìm hắn.

Mấy kẻ này đều không phải loại tốt đẹp gì, thôi coi bản thân như mồi câu mà câu hết lũ cá này ra vậy. Sau khi giao việc cho Lôi Báo thì hắn dặn thêm: “Đến giờ ăn cơm, có nhà hàng nào đông người chút không?”

“Mấy cậu đi truyền tin tôi sắp tới đó dùng bữa.”

“Mấy cậu đừng có đi theo tôi quá gần.”

Lôi Báo đáp: “Em hiểu rồi.”

“Anh Thiên làm thế là muốn giúp em à, nói không chừng lại lôi ra thêm mấy tên không biết điều nữa.”

Thế là Cường Long khua chiêng gõ trống thông báo khắp nơi anh Thiên muốn đi ăn đêm, còn cử vài đàn em đi theo bảo vệ. Chỉ là mấy tên này nhìn thì to cao nhưng lại không có sức chiến đấu.

Lôi Báo cũng đưa theo hai tên đàn em giả vờ làm thực khác ngồi không xa chỗ Tần Thiên. Tần Thiên nhàm chán ngồi ăn xiên nướng uống bia. Lúc chuẩn bị rời đi thì có một tên ngồi gần đó, nhìn như đã rất say.

Hắn đứng lên còn xiêu vẹo lảo đảo lao tới chỗ Tần Thiên, trong miệng còn hò hét: “Xin lỗi, tránh đường.”

Tần Thiên cười lạnh bởi vì hắn đã nhìn thấy tên kia từ rút một con dao ra. Hắn ngồi yên tại chỗ cầm xiên cuối cùng lên ăn. Từ xa mấy tên đàn em đã tóm lấy cánh tay tên say kia.

“Các ngươi là ai?”

“Thả tôi ra.”

Mấy tên đàn em mở vạt áo lộ ra vũ khí đen xì rồi cười nói: “Ông Lý, hôm nay lại uống nhiều thế à.”

“Đừng có lao vào quý nhân.”

“Đi mau, chúng tôi đưa ông về nhà.”

Nói xong thì xách người đưa vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa.

“Anh Thiên, hôm nay còn câu cá nữa không?” Lôi Báo cười hỏi.

“Không câu nữa, để mai đi.”

“Cậu về nghĩ xem mai đi chỗ nào đông người. Sắp xếp hợp lý rồi báo cáo lại cho tôi.”

“Vâng, anh Thiên.”

“Trở về em thẩm vấn tên này, có tin tức gì sẽ báo cáo cho anh ngay.”

Tần Thiên gật đầu, hắn cảm thấy moi tin tức từ trong miệng mấy kẻ này không được khả quan cho lắm. Việc kiểu này mặc dù được Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang bảo vệ nhưng hắn vẫn phải đề phòng an toàn cho bản thân.

Hắn cố tình khua chiêng gõ trống xuất hiện ở ngoài cũng là vì muốn bọn sát thủ chú ý tới hắn mà tránh xa Tô Tô ra. Bây giờ thời gian câu cá đã kết thúc hắn nóng lòng muốn về nhà, đúng là yêu quá hoá lo.
Chương 272: Tình cảm sâu đậm giữa mẹ và con gái

Về đến nhà đèn sáng trưng.

Tô Tô vẫn chưa ngủ, cô đang mặc đồ ngủ, khoanh chân ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa hạt dưa.

"Vợ ơi, sao em vẫn chưa ngủ? Là vì anh chưa về nên em không ngủ được sao?" Tần Thiên cười hỏi.

Tô Tô xì một tiếng, sau đó nũng nịu nói: "Chồng, em hối hận rồi!"

Tần Thiên giật mình, vội vàng ngồi xuống ôm lấy cô nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy, mẹ vẫn chưa tan làm sao? Tiểu Tước đâu?"

Tô Tô bĩu môi nói: "Anh còn nói nữa!"

"Em giới thiệu Tiểu Tước với Dương Ngọc Lan, ai biết được, bà Dương Ngọc Lan không có lương tâm này lập tức quên mất em."

"Em làm gì cũng không đúng, giống như em chỉ là kẻ dư thừa vậy."



"Bây giờ hai người đó đang ở trên lầu, không biết thắm thiết đến mức nào!"

Cô cố tình cao giọng, quay mặt về hướng cầu thang, dường như là để cho "bà Dương Ngọc Lan vô tâm" nghe thấy.

Tần Thiên không khỏi bật cười, ôm Tô Tô, nói: "Ngoan, đừng giận."

"Không phải em vẫn còn có anh sao?"

"Mặc dù mẹ em đã bỏ rơi em, nhưng chồng em sẽ không bao giờ."

Tô Tô khịt mũi nói: "Em khát, muốn ăn hoa quả!"

Tần Thiên vội vàng nói: "Có ngay!"

Hắn nhặt một quả cam to từ đĩa hoa quả trên bàn, gọt vỏ rồi dùng tay đưa từng lát cam vào miệng Tô Tô.

Lúc này, Dương Ngọc Lan từ tầng hai đi xuống, thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Ngọc Trúc, mẹ khuyên con bớt lười biếng một chút!"

“Con là một người phụ nữ vừa lười vừa ngốc, kim không xỏ được, không biết nấu ăn, mẹ còn cần con để làm gì chứ!”

"Cũng chính vì chồng con coi con là cục cưng là bảo bối!"

Tô Tô nhai miếng cam ngọt, cong môi nói: "Vậy từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!"

Dương Ngọc Lan cười lạnh nói: "Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt!"

“Mẹ chỉ cần có Tiểu Tước là đủ rồi.”

"Con còn ghen tị, con nói xem, bao nhiêu năm, con đã nấu cho mẹ được một bữa cơm nào chưa?"

“Con xem Tiểu Tước kìa. Ngày đầu tiên đến nhà, dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ, nấu ăn.”

"Một cô gái hiểu chuyện như vậy, mẹ có thể không thương sao được?"

Tần Thiên cười nói: "Mẹ, hôm nay là Tiểu Tước nấu ăn à?"

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, Tiểu Tước rất giỏi."

“Vừa hiểu chuyện vừa chăm chỉ, ông trời có mắt, sao lại ban cho tôi một cô con gái tuyệt vời như vậy chứ.”

Tô Tô cười lạnh nói: "Không phải ông trời ban cho mẹ, mà là con ban cho mẹ!"

Dương Ngọc Lan khịt mũi: "Con từ đâu ra vậy?"

Tô Tô tức giận đến hất cằm nhìn chằm chằm, ném chiếc gối ôm ra, đứng dậy kéo Tần Thiên, nói: "Đi thôi!"

"Chúng ta đều là người thừa!"

"Chúng ta hãy tránh xa người phụ nữ này một chút."



Dương Ngọc Lan mỉm cười nói: "Càng xa càng tốt!"

“Giờ con đã có gia đình rồi, từ nay về sau hãy ở bên cạnh chồng con đi, mẹ có Tiểu Tước là đủ rồi.”

Mặt Tô Tô lại đỏ lên, vội vàng hất tay Tần Thiên ra.

Tần Thiên thấy hai người vui vẻ như vậy, cười toe toét đến tận mang tai.

Vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Tước đang đứng ở chân cầu thang.

Cô ấy vừa tắm xong, thay một bộ quần áo mới, mặt đỏ bừng không biết phải làm sao.

Tần Thiên vội vàng nói: "Tiểu Tước, xuống ăn hoa quả đi."

Tiểu Tước do dự một lát rồi nói: “Anh ơi, có phải em đã chọc giận chị rồi không?”

“Nếu vậy thì tốt nhất là em nên đi.”

Tô Tô cười khúc khích, vội vàng chạy tới kéo Tiểu Tước xuống rồi nói: "Em gái ngoan, sao chị có thể giận em chứ? Chị giận Dương Ngọc Lan."

"Bộ quần áo này là chị đã mua bộ, trông rất hợp với em."

"Nếu em không chê,trong tủ quần áo của chị còn rất nhiều, em thích bộ nào thì cứ mặc."

"Vóc dáng của hai chúng ta cũng tương đương nhau."

Tiểu Tước cũng là một cô gái đã hơn 20 tuổi, chỉ vì sự việc đó mà mắc chứng tự kỷ.

Tâm lý tụt lùi giống như một cô gái mười mấy tuổi.

“Cảm ơn chị.” Cô ấy đỏ mặt gật đầu.

Dương Ngọc Lan vội vàng kéo cô ấy lại và nói: "Ngoan, cháu đừng lo lắng."

“Từ lâu ta đã quen cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh với chị Tô Tô vô lương tâm của cháu rồi.”

"Con bé cố ý giận đó."

Tô Tô mím môi cười: "Không biết ai giận ai!"

Tiểu Tước thấp giọng nói: “Cảm ơn cô.”

Làm sao một người nhạy cảm như cô ấy lại không cảm nhận được tình cảm mẹ côn sâu đậm giữa Tô Tô và Dương Ngọc Lan chứ.

Hơi ấm gia đình đã mất từ lâu đã khiến cô ấy mất đi nụ cười.

Dương Ngọc Lan trách mắng: "Còn gọi là cô sao?"

Tô Tô cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, em gái, nên thay đổi cách gọi rồi."

Tiểu Tước đỏ mặt, thấp giọng nói: "Mẹ nuôi."

"Ôi " Dương Ngọc Lan vui mừng đến mức không thể khép miệng lại được.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thiên cũng rất cảm động.

"Mẹ, nhận người thân là chuyện lớn, ngày mai con gọi Mã đại ca qua đây, chúng ta tổ chức nghi thức đi."

"Chuyện này phải làm cẩn thận!"

“Anh cả là cha, cha mẹ họ đều mất sớm, Mã đại ca nuôi nấng Tiểu Tước bao nhiêu năm, cũng coi như là cha của Tiểu Tước rồi.”

“Chúng ta nhận em gái của người ta, tất nhiên phải chính thức gặp mặt phụ huynh để nói chuyện tử tế.”

"Như vậy đi, ngày mai ta nghỉ ngơi một ngày, Tần Thiên, chúng ta lên kế hoạch chi tiết, ngày mai sắp xếp như thế nào."

Tô Tô cũng vội vàng nói: “Ngày mai không có việc gì, con cũng nghỉ.”

“Có thêm một người em gái cũng là niềm vui rất lớn đối với con.”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai con đến nhà hàng đặt vài bàn ăn."

“Chúng ta ở nhà nói chuyện với Mã đại ca xong rồi sẽ đến nhà hàng ăn.”

"Gọi thêm các anh em để góp vui."

"Được!"

"Vậy chuyện này giao cho con."

"Chuyện con làm mẹ rất yên tâm."

Trò chuyện một lúc, Dương Ngọc Lan lo Tiểu Tước mệt quá nên kéo cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.



Phòng khách trở nên yên tĩnh, Tần Thiên nhìn Tô Tô thấp giọng nói: "Vợ ơi, chúng ta cũng đi ngủ thôi."

Tô Tô có chút lúng túng, mặt hơi đỏ, nói: "Em còn muốn xem tin tức một lát."

“Anh nói xem, ngày mai trên thời sự thật sự có tin nhà họ Tề làm giả sản phẩm của chúng ta, bị tuyên bố phá sản sao?”

"Ngày mai, tính tiếp, bây giờ đi ngủ đi."

Tần Thiên đi tới, một tay ôm lấy chân Tô Tô, tay còn lại quàng qua vai, bế cô lên đi vào phòng ngủ.

"Ghé tanh!"

“Mẹ và Tiểu Tước còn chưa ngủ, mau thả em xuống đi!” Tô Tô khua khoắng đôi chân bé nhỏ chống cự.

Đang ôm mỹ nhân, sao Tần Thiên có thể buông ra chứ.

Ôm Tô Tô vào lòng, hắn ngã xuống chiếc giường mềm mại thơm ngát.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tô đỏ lên, cô nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Muốn ngủ với em cũng được thôi, nhưng chúng ta phải thỏa thuận 3 điều."

Tần Thiên dở khóc dở cười: “Làm ơn đi, chúng ta là vợ chồng, ngủ chung cũng phải thỏa thuận 3 điều sao!”

Tô Tô tức giận nói: "Anh còn nói nữa!"

"Anh là đồ vô lại, anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Trước đó, có phải em đã từng nói, nếu không có sự cho phép của em thì anh không được vào phòng em không?"

Tần Thiên gật đầu.

Tô Tô nói thêm: "Em cũng đã nói nếu không có sự cho phép... của em, anh cũng không được động vào em đúng không?"

Tần Thiên lại gật đầu: "Hình như là vậy."

"Không phải hình như! Mà là chắc chắn!" Tô Tô tức giận nói: "Nhưng anh đã phá vỡ toàn bộ quy tắc!"

Nghĩ tới đây, cô không khỏi tự trách mình: "Trời ơi, em cảm thấy như đang ở trên tàu cướp biển. Sao em lại có thể thỏa hiệp một cách mơ hồ như vậy!"

Tần Thiên ôm cô nói: "Đó là bởi vì anh quá quyến rũ, em không thể cưỡng lại."

"Phì!" Tô Tô nghiêm túc nói: "Em nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom