-
Chương 277-278
Chương 277: Nói hai câu
“Anh Thiên xuất hiện hả?”
“Nghênh đón anh Thiên!”
“Hoan nghênh anh Thiên!”
Nghe thấy Cường Long nói vậy thì bên dưới bắt đầu nhốn nháo. Mấy người kia mặc dù chưa bao giờ gặt Tần Thiên nhưng cũng biết hắn là người thế nào. Hôm nay lại còn được anh Thiên mời, hơn nữa ông chủ của Kim Long Hội, đại ca Cường Long của Long Giang còn đích thân làm người giới thiệu. Có thể nói vị này chắc chắn không thể là một kẻ tầm thường được.
Bọn họ hò hét, mặt Cường Long thì kích động tới đỏ cả lên, bởi vì đối với hắn đây cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, hắn bây giờ đã không còn là thằng đàn em của lão đại Kiều Lục Long Giang nữa rồi.
Thật chí bởi vì phối hợp diễn với Tiết Nhân hắn còn đích thân đưa người tới nhà họ Tô mượn danh. Còn Kiều Lục lại thuộc nhà họ Tiết, sau này bởi vì giúp nhà họ Tiết đối phó với Tần Thiên mà Cường Long liều mình tự mình đưa người ra trận.
Nào có ngờ tới Kiều Lục căn bản không tin tưởng hắn, vì muốn phòng bị hắn cướp mất vị trí mà đã mượn tay Tần Thiên tiêu diệt hắn. Mãi cho tới khi Tần Thiên cho hắn một cơ hội tái sinh, để hắn thay vị trí của Kiều Lục ngồi lên ngai vàng của thế giới ngầm Long Giang này.
Không chỉ có vậy, bí mật cơ thể của Tần Thiên với sức mạnh siêu việt làm cho Cường Long ý thức được hắn không phải một kẻ tầm thường. Hơn vậy hắn đi theo một vị cấp trên anh minh, lại có một công việc quang minh chính đại.
Nhưng so với đám Lôi Báo, Lãnh Phong và Tàn Kiếm thì hắn lại là người yếu nhất. Có rất nhiều nhiệm vụ của Tần Thiên giao nhưng hắn lại không được tham gia, lần này hắn phải cảm ơn người mang tên “Kẹo sữa thỏ trắng” ở trên mạng kia.
Vừa hay vì cô ta làm ra cái lệnh treo thưởng kiểu kia mà Cường Long có cơ hội thể hiện. mặc dù Tần Thiên không quan tâm tới mảng kinh doanh của hắn lắm, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn coi bản thân chỉ là người quản lý hộ Tần Thiên cái hộp đem Kim Long này thôi.
Bây giờ mà lúc để trả một cái ơn trọn vẹn.
“Các vị, yên tĩnh, xin hãy nghe tôi nói!”
Cường Long rất thâm tình nói: “Anh Thiên thực sự sẽ xuất hiện!”
“Toàn bộ chi phí ăn chơi hôm nay sẽ được anh Thiên bao hết.”
“Chỉ là trước khi anh Thiên xuất hiện tôi muốn nói hai câu.” Hắn hít một hơi thật sâu: “Cường Long tôi tên đầy đủ là Lưu Vĩnh Cường. Từ nhỏ đã là một tên thất học đi vào con đường chém giết này.”
“Có một khoảng thời gian tôi cứ chìm đắm trong hận thù và chém giết. Lúc đó tôi cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi. Cho nên tự tung tự tác…Mãi tới khi…..Tôi gặp được quý nhân của cuộc đời mình.”
Nói tới đây mắt hắn sáng hẳn lên nhìn sang chỗ Tần Thiên. Tần Thiên cũng đang nở nụ cười, có thể nhìn ra tên thô lỗ này hôm nay thực sự nói lời trong lòng.
Cùng lúc đó mọi người cũng đang chăm chú nghe lời tâm tình của Cường Long…Cái tình tiết gì đây? Vị đại ca Long Giang uy mãnh vô song mà cũng có lúc thâm tình như vậy?
Khương Hồng lúc này mới phản ứng lại kích động nói: “Vị quý nhân kia là anh Thiên?”
“Không sai!” Cường Long dụi mắt: “Anh ấy chính là anh Thiên!”
“Mặc dù mấy lời này nói ra thì sến súa nhưng chuyện thực sự là như vậy.”
“Anh Thiên chính là thần long trên trời, là ánh sáng dẫn đường cho tâm trí tăm tối của tôi. Từ đó về sau tôi mới biết bản thân mình trước đây khốn nạn đến nhường nào.”
“Tôi lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, cuộc đời có mục tiêu, mỗi ngày trải qua đều rất có ý nghĩa.”
“Các vị, tôi biết có rất nhiều người truyền miệng tôi là người quản lý thế giới ngầm của Long Giang, là vua của thế giới ngầm. Đúng, mấy chuyện vặt chém chém giết giết, thu phí bảo kê đều là tôi quản.”
“Nhưng mọi người có biết không, tất cả chuyện này là tôi thay anh Thiên quản lý thôi. Anh Thiên mới là đại lão gia chân chính là Long Giang.”
Nghe thấy lời này toàn bộ người có mặt đều im mất vài giây rồi bắt đầu xôn xao. Anh Thiên! Đại lão gia của Long Giang! Tới cả vị vua của thế giới ngầm này cũng chỉ là đàn em của anh Thiên! Vậy thì phải uy phong tới mức nào! Bọn họ đều nhốn nháo cả lên.
“Mời anh Thiên!”
“Mời anh Thiên!”
Mọi người bắt đầu hò hét, không khí cũng được đẩy lên cao điểm. Khương Hồng kích động hét lên: “Đây mới là đại trượng phu nam tử hán chứ.”
“Tôi vội không đợi nổi muốn nhìn thấy anh Thiên này quá rồi!”
Nói xong cô ấy quay qua nhìn Tần Thiên: “Lúc nãy anh còn tự nhận mình là anh Thiên, bây giờ thì biết thế nào là lợi hại chưa?”
“Anh chính là tự mình mạo phạm anh Thiên rồi đấy!”
Lúc trước cô còn cảm thấy Tần Thiên đẹp trai không giống những kẻ khác cho nên muốn tới làm quen. Bây giờ cảm thấy Tần Thiên cũng chỉ lìu tìu như những kẻ khác thôi. Tên này chắc bị mấy người kia doạ sợ muốn trốn, xem ra cũng chỉ được vẻ bề ngoài.
Câu Viêm hít một hơi kích động bảo mấy thằng đàn em: “Các cậu chuẩn bị đi!”
“Chỉ đợi anh Thiên xuất hiện chúng ta phải là người đầu tiên tới chào hỏi!”
“Phải là người đầu tiên tới thì mới tạo được ấn tượng tốt với anh Thiên!”
“Trời ơi ông đây nhất định phải làm quen được vị đại lão gia của Long Giang này!”
Cường Long vừa bước xuống cả đám người vội vã tránh đường. Mắt hắn đỏ ửng đi nhanh tới chỗ cần tới. Tất cả mọi người đều không tự chủ đưa mắt nhìn theo.
“Chuyện gì vậy? anh Long sao lại đi sang bên kia?”
“Có phải hắn nhìn thấy chúng ta rồi không? Mau cúi đầu xuống!” Câu Viêm hoảng sợ nói với mấy tên đàn em.
Mấy tên đàn em sợ hãi run rẩy, nhìn thấy bên cạnh có một cái bàn thì vội vã chui xuống gầm bàn.
Khương Hồng khụ một tiếng, ở khoảng cách gần thế này cô cảm thấy Cường Long cũng có chút đẹp trai đúng là đại ca. Đây là sức hút mà mấy tên đàn ông cần có.
Cô ngại ngùng nói: “Anh Long, hay anh đưa em đi nghênh đón anh Thiên nhé?”
Nói xong còn vội vã đứng dậy, thời khắc này tự nhiên cô ta cảm thấy nhan sắc và sự quyến rũ của bản thân có một vai trò cực kỳ quan trọng.
Cường Long mặt không đổi sắc nói: “Anh Thiên mời anh lên trên nói vài câu!”
Hả? mọi người đều sốc… Anh Thiên?
Câu Viêm và Khương Hồng cũng ngơ ngác trợn tròn mắt. Bọn họ nhìn theo Cường Long thì thấy Tần Thiên, tự nhiên vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
“Có cần sến tới vậy không?” Tần Thiên cười khổ.
Cường Long cắn răng: “Có thể anh Thiên không thích…nhưng…đây là tấm lòng của thằng đàn em này.”
“Vẫn mong anh Thiên có thể hiểu!”
Tần Thiên gật đầu, mặc dù phương thức hành động hơi sến và thẳng thắn nhưng hắn cảm nhận được đây đúng là tấm lòng của Cường Long. Xem ra bản thân đúng là thiếu quan tâm chăm sóc với tên này rồi.
Đã làm đại ca rồi mà vẫn còn bộ dạng thiếu tình thương thế này. Hắn cười khen: “Lưu Vĩnh Cường, cậu làm tốt lắm.”
“Sau này cứ thế cố gắng, chỉ cần làm việc có lương tâm thì sẽ càng ngày càng ổn thôi.”
Cường Long thấy Tần Thiên khen nghẹn ngào đáp: “Cám ơn anh Thiên, em nhất định nghe theo lời dạy của anh, nếu phạm sai lầm anh cứ giết em luôn.”
“Vậy anh có lên nói vài câu không?”
“Có cần thiết không?” Tần Thiên cười khổ.
“Đương nhiên cần rồi!” Cường Long toe toét kéo tay anh Thiên ra giữa sàn nhảy.
“Bây giờ để anh Thiên nhà tôi nói với mọi người vài câu!”
“Hoan nghênh tất cả mọi người…được rồi! bây giờ hãy để anh Thiên nói!”
Chương 278: Tại sao lại muốn giết tôi?
Hiện trường tiếng hoan hô như sấm dậy.
Tần Thiên xua tay, cười nói: "Không có gì đáng nói, chúng ta uống rượu, chơi vui vẻ đi."
"Tối nay tôi mời."
"Được!"
"Cảm ơn Anh Thiên!" Cường Long dẫn đầu, vỗ tay.
Toàn bộ hội trường lại một lần sôi sục.
Cường Long cầm micro, lớn tiếng nói: "Khó khăn lắm anh Thiên mới đến đây một lần, hãy nghe tôi nói."
"Các cô gái trong nhóm cổ vũ và các quý cô xinh đẹp có mặt ở đây."
“Tối nay một người trong số các bạn có cơ hội trở thành bạn nhảy của anh Thiên.”
"Về phần ai là người may mắn, tất cả đều phụ thuộc vào sự thể hiện của chính các bạn."
"Nào, hãy thể hiện toàn bộ tài năng của mình đi!"
"Ai có thể khiến anh Thiên vui vẻ, tôi sẽ thay anh Thiên thưởng một triệu tệ!" Nói xong anh ta vội vàng chuồn ra ngoài.
Cái quái gì thế, hết quả bom này đến quả bom khác.
Sau khi nghe Cường Long nói vậy, những người có mặt tại hiện trường bắt đầu reo hò và la hét. Họ tự động bước sang một bên và nhường chỗ cho sàn nhảy.
Trong mắt những cô gái xinh đẹp đó như ngập tràn pháo hoa.
Bọn họ phấn khích cởi bỏ lớp quần áo cản trở bên ngoài, ăn mặc gọn nhẹ giống như đàn chim nhỏ lao về phía Tần Thiên.
Tần Thiên kịp phản ứng đang định chạy trốn thì bị đám người đó bao lại.
Bọn họ ra sức nhảy, tư thế khiến Tần Thiên cảm thấy đổ mồ hôi hột thay, sợ bọn họ sẽ gãy eo.
Âm nhạc vang lên.
Bầy sói gào thét.
Hiện trường sôi sục.
Đối lập với bầu không khí hiện trường, Câu Viêm và các vệ sĩ đều cảm thấy tâm trạng của mình như đóng băng. Họ nằm mơ cũng không bao giờ ngờ rằng anh chàng tưởng chừng như vô hại này lại là "anh Thiên!"
Khoảnh khắc vừa rồi khi Cường Long quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, trái tim bọn họ như vỡ nát.
May mắn thay, Cường Long và Tần Thiên dường như không chú ý đến anh ta. Dựa vào thân phận của Tần Thiên, có lẽ sẽ không trả thù anh ta?
Thấy Khương Hồng ở bên cạnh vẫn còn ngẩn ra, Câu Viêm nảy ra chủ ý, vội vàng nói: "Đồ ngu ngốc này, cô còn chờ gì nữa!"
"Xông lên đi!"
"Điệu nhảy công tước của cô đâu!"
Khương Hồng do dự một chút, sau đó đỏ mặt nói: "Anh thật sự cho rằng tôi có thể làm được sao?"
Câu Viêm kích động nói: "Nhảy cẩn thận, nhất định có thể thắng được những cô gái đó!"
"Đêm nay, anh Thiên là của cô!"
“Sau khi được sủng ái, đừng quên đề bạt tôi nhé.”
"Được!" Khương Hồng nghiến răng nghiến lợi, uống một ly bia rồi sải bước tới.
Tư thế nhảy và sự quyến rũ của cô ta ngay lập tức trấn áp những cô gái đang nhảy điên cuồng kia. Mặc dù, những cô gái đó có thân hình khá đẹp nhưng cũng chỉ thực hiện một vài động tác đơn giản còn Khương Hồng thì rất chuyên nghiệp.
Cái gọi là thi đấu chính là như vậy.
Rõ ràng là không nhảy giỏi như người khác thì cũng không thể nhảy tiếp được nữa.
Những người xung quanh lần lượt né ra, Khương Hồng nhanh chóng tiến tới trung tâm sàn nhảy, trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lúc này, Khương Hồng Nhan trấn áp đám người đó!
Cô ta nhìn khuôn mặt điển trai của Tần Thiên, cảm thấy người đàn ông này vô cùng bá khí. Cô ta- người phụ nữ nhỏ bé giống như một con cáo trắng trước Phật tổ.
Cô ta đã nỗ lực sử dụng điệu nhảy để diễn giải cuộc sống quá khứ và hiện tại của mình, truyền đạt tình cảm sâu sắc.
Mọi người đều bị thu hút bởi cảnh tượng tuyệt đẹp này.
"Chính là cô ấy!"
"Chúc mừng anh Thiên!"
"Người đẹp, cô thật may mắn!" Có người bắt đầu hoan hô.
Tần Thiên cười không nói gì. Sở dĩ hắn đợi đến bây giờ là để xem có sát thủ nào nhân cơ hội lộ đuôi hồ ly ra hay không.
Ví dụ, những cô gái đó chỉ dán chặt vào hắn nhảy những điệu nhảy nóng bỏng, nếu sát thủ nằm trong số đó, chính là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Nhưng, hắn đã thất vọng, hình như không có sát thủ nào đến đây. Vì thế, hắn đã định rời đi.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng ở rìa đám đông.
Cô ta không giống những người ăn mặc hở hang mà thay vào đó cô ta mặc quần jeans ống dài, trông vô cùng cổ hủ.
Nhưng chiếc quần jeans ôm sát lại tôn lên vóc dáng hoàn toàn không thể chê vào đâu được. Hơn nữa, cô ta còn đeo mặt nạ như tham gia lễ hội hóa trang.
Sau chiếc mặt nạ, một đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Hả?
Trong lòng Tần Thiên chấn động, cảm giác đầu tiên, đôi mắt này có vẻ hơi quen quen?
Trong tiếng reo hò của mọi người, Khương Hồng cũng cảm thấy mình sẽ là người phụ nữ may mắn tối nay, có thể được Thiên gia sủng hạnh.
Cô ta bám dính lấy Tần Thiên.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ cao mặc quần jean và đeo mặt nạ bước vào.
Có chuyện gì vậy? Mọi người đều sững sờ.
Người phụ nữ im lặng một hồi rồi bắt đầu nhảy. Thân hình đẹp, điệu nhảy gợi cảm và mạnh mẽ.
Giống như bất ngờ xuất hiện vào phút chót, ngay lập tức khiến hiện trường nổ tung.
So với cô, vừa rồi Khương Hồng chỉ là màn khởi động trước khi buổi diễn bắt đầu. Còn cô ấy mới là nhân vật chính.
Mọi người dường như phát điên! Tiếng la hét và tràn ngập toàn bộ hội trường.
Ngay cả Khương Hồng cũng không khỏi cảm thấy tự thẹn kém cỏi hơn.
Thấy cô gái đeo mặt nạ nhảy về phía Tần Thiên Vũ, cô ta vô thức bước sang một bên.
Càng ngày càng gần, cô gái đột nhiên thực hiện một động tác khó, ngã vào vòng tay của Tần Thiên.
Tần Thiên đưa tay ôm lấy eo cô ta, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đẹp lạnh lùng này.
Cô gái đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hắn, nước mắt chợt dâng đầy đôi mắt ấy. Trong nước mắt là sự thù hận vô cùng!
Cô ta kêu lên một tiếng rồi quay người lại, chặn tầm nhìn của mọi người. Đồng thời, rút từ thắt lưng ra một lưỡi dao sắc bén, đâm về phía tim Tần Thiên.
Tần Thiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô ta, giấu đi lưỡi dao sắc bén.
Cô gái kêu lên một tiếng, lại một lần nữa ngã vào vòng tay Tần Thiên, không thể động đậy.
Không ai nhìn thấy là sự ám sát.
Trong mắt mọi người, đây là một động tác nhảy gợi cảm và gần gũi.
Tần Thiên cười nói: "Chính là cô."
Nói xong, hắn bế cô gái lên và sải bước về phía lối đi riêng.
"Ồ ồ!"
“Thiên gia đã chọn được rồi!”
"Người đẹp này là ai? Chúc mừng cô ấy!" Hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô.
Trong mắt Khương Hồng và những người phụ nữ khác đều có sự thất vọng và ghen tị.
Nhưng họ tự hỏi, so với cô gái này thì họ còn thua xa.
Anh Thiên muốn chơi nghiêm túc sao?
Cường Long sửng sốt một chút, vội vàng lớn tiếng nói: "Anh Thiên, tầng trên có một phòng!"
"Tôi sẽ dẫn đường!"
Anh ta hào hứng lao về phía trước.
Bước vào thang máy, cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau thả xuống!"
Tần Thiên cười nói: "Cái gì, cô còn muốn chạy?"
Cường Long cười toe toét và nói: "Người đẹp, được Thiên gia chọn là phúc khí của cô."
“Hãy hầu hạ Thiên gia cho tốt!”
Cô gái nghiến răng im lặng.
Chẳng bao lâu, khi lên đến trên tầng, Cường Long mở cửa phòng ra. Bên trong không có gì khác ngoài một chiếc giường lớn và sang trọng.
Cường Long đưa tay bật lên chiếc đèn đầy tình cảm lên.
"Anh Thiên, hãy tận hưởng đi. Cần gì thì gọi cho tôi nhé." Anh ta cười toe toét nói rồi rời đi một cách khôn ngoan.
Căn phòng trở nên im lặng.
Tần Thiên ôm cô gái trong lòng vứt lên chiếc giường lớn, cười lạnh nói: "Cô chính là Kẹo Sữa Thỏ Trắng đúng không?"
"Nói đi, tại sao cô lại muốn giết tôi."
“Anh Thiên xuất hiện hả?”
“Nghênh đón anh Thiên!”
“Hoan nghênh anh Thiên!”
Nghe thấy Cường Long nói vậy thì bên dưới bắt đầu nhốn nháo. Mấy người kia mặc dù chưa bao giờ gặt Tần Thiên nhưng cũng biết hắn là người thế nào. Hôm nay lại còn được anh Thiên mời, hơn nữa ông chủ của Kim Long Hội, đại ca Cường Long của Long Giang còn đích thân làm người giới thiệu. Có thể nói vị này chắc chắn không thể là một kẻ tầm thường được.
Bọn họ hò hét, mặt Cường Long thì kích động tới đỏ cả lên, bởi vì đối với hắn đây cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, hắn bây giờ đã không còn là thằng đàn em của lão đại Kiều Lục Long Giang nữa rồi.
Thật chí bởi vì phối hợp diễn với Tiết Nhân hắn còn đích thân đưa người tới nhà họ Tô mượn danh. Còn Kiều Lục lại thuộc nhà họ Tiết, sau này bởi vì giúp nhà họ Tiết đối phó với Tần Thiên mà Cường Long liều mình tự mình đưa người ra trận.
Nào có ngờ tới Kiều Lục căn bản không tin tưởng hắn, vì muốn phòng bị hắn cướp mất vị trí mà đã mượn tay Tần Thiên tiêu diệt hắn. Mãi cho tới khi Tần Thiên cho hắn một cơ hội tái sinh, để hắn thay vị trí của Kiều Lục ngồi lên ngai vàng của thế giới ngầm Long Giang này.
Không chỉ có vậy, bí mật cơ thể của Tần Thiên với sức mạnh siêu việt làm cho Cường Long ý thức được hắn không phải một kẻ tầm thường. Hơn vậy hắn đi theo một vị cấp trên anh minh, lại có một công việc quang minh chính đại.
Nhưng so với đám Lôi Báo, Lãnh Phong và Tàn Kiếm thì hắn lại là người yếu nhất. Có rất nhiều nhiệm vụ của Tần Thiên giao nhưng hắn lại không được tham gia, lần này hắn phải cảm ơn người mang tên “Kẹo sữa thỏ trắng” ở trên mạng kia.
Vừa hay vì cô ta làm ra cái lệnh treo thưởng kiểu kia mà Cường Long có cơ hội thể hiện. mặc dù Tần Thiên không quan tâm tới mảng kinh doanh của hắn lắm, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn coi bản thân chỉ là người quản lý hộ Tần Thiên cái hộp đem Kim Long này thôi.
Bây giờ mà lúc để trả một cái ơn trọn vẹn.
“Các vị, yên tĩnh, xin hãy nghe tôi nói!”
Cường Long rất thâm tình nói: “Anh Thiên thực sự sẽ xuất hiện!”
“Toàn bộ chi phí ăn chơi hôm nay sẽ được anh Thiên bao hết.”
“Chỉ là trước khi anh Thiên xuất hiện tôi muốn nói hai câu.” Hắn hít một hơi thật sâu: “Cường Long tôi tên đầy đủ là Lưu Vĩnh Cường. Từ nhỏ đã là một tên thất học đi vào con đường chém giết này.”
“Có một khoảng thời gian tôi cứ chìm đắm trong hận thù và chém giết. Lúc đó tôi cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi. Cho nên tự tung tự tác…Mãi tới khi…..Tôi gặp được quý nhân của cuộc đời mình.”
Nói tới đây mắt hắn sáng hẳn lên nhìn sang chỗ Tần Thiên. Tần Thiên cũng đang nở nụ cười, có thể nhìn ra tên thô lỗ này hôm nay thực sự nói lời trong lòng.
Cùng lúc đó mọi người cũng đang chăm chú nghe lời tâm tình của Cường Long…Cái tình tiết gì đây? Vị đại ca Long Giang uy mãnh vô song mà cũng có lúc thâm tình như vậy?
Khương Hồng lúc này mới phản ứng lại kích động nói: “Vị quý nhân kia là anh Thiên?”
“Không sai!” Cường Long dụi mắt: “Anh ấy chính là anh Thiên!”
“Mặc dù mấy lời này nói ra thì sến súa nhưng chuyện thực sự là như vậy.”
“Anh Thiên chính là thần long trên trời, là ánh sáng dẫn đường cho tâm trí tăm tối của tôi. Từ đó về sau tôi mới biết bản thân mình trước đây khốn nạn đến nhường nào.”
“Tôi lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, cuộc đời có mục tiêu, mỗi ngày trải qua đều rất có ý nghĩa.”
“Các vị, tôi biết có rất nhiều người truyền miệng tôi là người quản lý thế giới ngầm của Long Giang, là vua của thế giới ngầm. Đúng, mấy chuyện vặt chém chém giết giết, thu phí bảo kê đều là tôi quản.”
“Nhưng mọi người có biết không, tất cả chuyện này là tôi thay anh Thiên quản lý thôi. Anh Thiên mới là đại lão gia chân chính là Long Giang.”
Nghe thấy lời này toàn bộ người có mặt đều im mất vài giây rồi bắt đầu xôn xao. Anh Thiên! Đại lão gia của Long Giang! Tới cả vị vua của thế giới ngầm này cũng chỉ là đàn em của anh Thiên! Vậy thì phải uy phong tới mức nào! Bọn họ đều nhốn nháo cả lên.
“Mời anh Thiên!”
“Mời anh Thiên!”
Mọi người bắt đầu hò hét, không khí cũng được đẩy lên cao điểm. Khương Hồng kích động hét lên: “Đây mới là đại trượng phu nam tử hán chứ.”
“Tôi vội không đợi nổi muốn nhìn thấy anh Thiên này quá rồi!”
Nói xong cô ấy quay qua nhìn Tần Thiên: “Lúc nãy anh còn tự nhận mình là anh Thiên, bây giờ thì biết thế nào là lợi hại chưa?”
“Anh chính là tự mình mạo phạm anh Thiên rồi đấy!”
Lúc trước cô còn cảm thấy Tần Thiên đẹp trai không giống những kẻ khác cho nên muốn tới làm quen. Bây giờ cảm thấy Tần Thiên cũng chỉ lìu tìu như những kẻ khác thôi. Tên này chắc bị mấy người kia doạ sợ muốn trốn, xem ra cũng chỉ được vẻ bề ngoài.
Câu Viêm hít một hơi kích động bảo mấy thằng đàn em: “Các cậu chuẩn bị đi!”
“Chỉ đợi anh Thiên xuất hiện chúng ta phải là người đầu tiên tới chào hỏi!”
“Phải là người đầu tiên tới thì mới tạo được ấn tượng tốt với anh Thiên!”
“Trời ơi ông đây nhất định phải làm quen được vị đại lão gia của Long Giang này!”
Cường Long vừa bước xuống cả đám người vội vã tránh đường. Mắt hắn đỏ ửng đi nhanh tới chỗ cần tới. Tất cả mọi người đều không tự chủ đưa mắt nhìn theo.
“Chuyện gì vậy? anh Long sao lại đi sang bên kia?”
“Có phải hắn nhìn thấy chúng ta rồi không? Mau cúi đầu xuống!” Câu Viêm hoảng sợ nói với mấy tên đàn em.
Mấy tên đàn em sợ hãi run rẩy, nhìn thấy bên cạnh có một cái bàn thì vội vã chui xuống gầm bàn.
Khương Hồng khụ một tiếng, ở khoảng cách gần thế này cô cảm thấy Cường Long cũng có chút đẹp trai đúng là đại ca. Đây là sức hút mà mấy tên đàn ông cần có.
Cô ngại ngùng nói: “Anh Long, hay anh đưa em đi nghênh đón anh Thiên nhé?”
Nói xong còn vội vã đứng dậy, thời khắc này tự nhiên cô ta cảm thấy nhan sắc và sự quyến rũ của bản thân có một vai trò cực kỳ quan trọng.
Cường Long mặt không đổi sắc nói: “Anh Thiên mời anh lên trên nói vài câu!”
Hả? mọi người đều sốc… Anh Thiên?
Câu Viêm và Khương Hồng cũng ngơ ngác trợn tròn mắt. Bọn họ nhìn theo Cường Long thì thấy Tần Thiên, tự nhiên vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
“Có cần sến tới vậy không?” Tần Thiên cười khổ.
Cường Long cắn răng: “Có thể anh Thiên không thích…nhưng…đây là tấm lòng của thằng đàn em này.”
“Vẫn mong anh Thiên có thể hiểu!”
Tần Thiên gật đầu, mặc dù phương thức hành động hơi sến và thẳng thắn nhưng hắn cảm nhận được đây đúng là tấm lòng của Cường Long. Xem ra bản thân đúng là thiếu quan tâm chăm sóc với tên này rồi.
Đã làm đại ca rồi mà vẫn còn bộ dạng thiếu tình thương thế này. Hắn cười khen: “Lưu Vĩnh Cường, cậu làm tốt lắm.”
“Sau này cứ thế cố gắng, chỉ cần làm việc có lương tâm thì sẽ càng ngày càng ổn thôi.”
Cường Long thấy Tần Thiên khen nghẹn ngào đáp: “Cám ơn anh Thiên, em nhất định nghe theo lời dạy của anh, nếu phạm sai lầm anh cứ giết em luôn.”
“Vậy anh có lên nói vài câu không?”
“Có cần thiết không?” Tần Thiên cười khổ.
“Đương nhiên cần rồi!” Cường Long toe toét kéo tay anh Thiên ra giữa sàn nhảy.
“Bây giờ để anh Thiên nhà tôi nói với mọi người vài câu!”
“Hoan nghênh tất cả mọi người…được rồi! bây giờ hãy để anh Thiên nói!”
Chương 278: Tại sao lại muốn giết tôi?
Hiện trường tiếng hoan hô như sấm dậy.
Tần Thiên xua tay, cười nói: "Không có gì đáng nói, chúng ta uống rượu, chơi vui vẻ đi."
"Tối nay tôi mời."
"Được!"
"Cảm ơn Anh Thiên!" Cường Long dẫn đầu, vỗ tay.
Toàn bộ hội trường lại một lần sôi sục.
Cường Long cầm micro, lớn tiếng nói: "Khó khăn lắm anh Thiên mới đến đây một lần, hãy nghe tôi nói."
"Các cô gái trong nhóm cổ vũ và các quý cô xinh đẹp có mặt ở đây."
“Tối nay một người trong số các bạn có cơ hội trở thành bạn nhảy của anh Thiên.”
"Về phần ai là người may mắn, tất cả đều phụ thuộc vào sự thể hiện của chính các bạn."
"Nào, hãy thể hiện toàn bộ tài năng của mình đi!"
"Ai có thể khiến anh Thiên vui vẻ, tôi sẽ thay anh Thiên thưởng một triệu tệ!" Nói xong anh ta vội vàng chuồn ra ngoài.
Cái quái gì thế, hết quả bom này đến quả bom khác.
Sau khi nghe Cường Long nói vậy, những người có mặt tại hiện trường bắt đầu reo hò và la hét. Họ tự động bước sang một bên và nhường chỗ cho sàn nhảy.
Trong mắt những cô gái xinh đẹp đó như ngập tràn pháo hoa.
Bọn họ phấn khích cởi bỏ lớp quần áo cản trở bên ngoài, ăn mặc gọn nhẹ giống như đàn chim nhỏ lao về phía Tần Thiên.
Tần Thiên kịp phản ứng đang định chạy trốn thì bị đám người đó bao lại.
Bọn họ ra sức nhảy, tư thế khiến Tần Thiên cảm thấy đổ mồ hôi hột thay, sợ bọn họ sẽ gãy eo.
Âm nhạc vang lên.
Bầy sói gào thét.
Hiện trường sôi sục.
Đối lập với bầu không khí hiện trường, Câu Viêm và các vệ sĩ đều cảm thấy tâm trạng của mình như đóng băng. Họ nằm mơ cũng không bao giờ ngờ rằng anh chàng tưởng chừng như vô hại này lại là "anh Thiên!"
Khoảnh khắc vừa rồi khi Cường Long quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, trái tim bọn họ như vỡ nát.
May mắn thay, Cường Long và Tần Thiên dường như không chú ý đến anh ta. Dựa vào thân phận của Tần Thiên, có lẽ sẽ không trả thù anh ta?
Thấy Khương Hồng ở bên cạnh vẫn còn ngẩn ra, Câu Viêm nảy ra chủ ý, vội vàng nói: "Đồ ngu ngốc này, cô còn chờ gì nữa!"
"Xông lên đi!"
"Điệu nhảy công tước của cô đâu!"
Khương Hồng do dự một chút, sau đó đỏ mặt nói: "Anh thật sự cho rằng tôi có thể làm được sao?"
Câu Viêm kích động nói: "Nhảy cẩn thận, nhất định có thể thắng được những cô gái đó!"
"Đêm nay, anh Thiên là của cô!"
“Sau khi được sủng ái, đừng quên đề bạt tôi nhé.”
"Được!" Khương Hồng nghiến răng nghiến lợi, uống một ly bia rồi sải bước tới.
Tư thế nhảy và sự quyến rũ của cô ta ngay lập tức trấn áp những cô gái đang nhảy điên cuồng kia. Mặc dù, những cô gái đó có thân hình khá đẹp nhưng cũng chỉ thực hiện một vài động tác đơn giản còn Khương Hồng thì rất chuyên nghiệp.
Cái gọi là thi đấu chính là như vậy.
Rõ ràng là không nhảy giỏi như người khác thì cũng không thể nhảy tiếp được nữa.
Những người xung quanh lần lượt né ra, Khương Hồng nhanh chóng tiến tới trung tâm sàn nhảy, trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lúc này, Khương Hồng Nhan trấn áp đám người đó!
Cô ta nhìn khuôn mặt điển trai của Tần Thiên, cảm thấy người đàn ông này vô cùng bá khí. Cô ta- người phụ nữ nhỏ bé giống như một con cáo trắng trước Phật tổ.
Cô ta đã nỗ lực sử dụng điệu nhảy để diễn giải cuộc sống quá khứ và hiện tại của mình, truyền đạt tình cảm sâu sắc.
Mọi người đều bị thu hút bởi cảnh tượng tuyệt đẹp này.
"Chính là cô ấy!"
"Chúc mừng anh Thiên!"
"Người đẹp, cô thật may mắn!" Có người bắt đầu hoan hô.
Tần Thiên cười không nói gì. Sở dĩ hắn đợi đến bây giờ là để xem có sát thủ nào nhân cơ hội lộ đuôi hồ ly ra hay không.
Ví dụ, những cô gái đó chỉ dán chặt vào hắn nhảy những điệu nhảy nóng bỏng, nếu sát thủ nằm trong số đó, chính là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Nhưng, hắn đã thất vọng, hình như không có sát thủ nào đến đây. Vì thế, hắn đã định rời đi.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng ở rìa đám đông.
Cô ta không giống những người ăn mặc hở hang mà thay vào đó cô ta mặc quần jeans ống dài, trông vô cùng cổ hủ.
Nhưng chiếc quần jeans ôm sát lại tôn lên vóc dáng hoàn toàn không thể chê vào đâu được. Hơn nữa, cô ta còn đeo mặt nạ như tham gia lễ hội hóa trang.
Sau chiếc mặt nạ, một đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Hả?
Trong lòng Tần Thiên chấn động, cảm giác đầu tiên, đôi mắt này có vẻ hơi quen quen?
Trong tiếng reo hò của mọi người, Khương Hồng cũng cảm thấy mình sẽ là người phụ nữ may mắn tối nay, có thể được Thiên gia sủng hạnh.
Cô ta bám dính lấy Tần Thiên.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ cao mặc quần jean và đeo mặt nạ bước vào.
Có chuyện gì vậy? Mọi người đều sững sờ.
Người phụ nữ im lặng một hồi rồi bắt đầu nhảy. Thân hình đẹp, điệu nhảy gợi cảm và mạnh mẽ.
Giống như bất ngờ xuất hiện vào phút chót, ngay lập tức khiến hiện trường nổ tung.
So với cô, vừa rồi Khương Hồng chỉ là màn khởi động trước khi buổi diễn bắt đầu. Còn cô ấy mới là nhân vật chính.
Mọi người dường như phát điên! Tiếng la hét và tràn ngập toàn bộ hội trường.
Ngay cả Khương Hồng cũng không khỏi cảm thấy tự thẹn kém cỏi hơn.
Thấy cô gái đeo mặt nạ nhảy về phía Tần Thiên Vũ, cô ta vô thức bước sang một bên.
Càng ngày càng gần, cô gái đột nhiên thực hiện một động tác khó, ngã vào vòng tay của Tần Thiên.
Tần Thiên đưa tay ôm lấy eo cô ta, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đẹp lạnh lùng này.
Cô gái đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hắn, nước mắt chợt dâng đầy đôi mắt ấy. Trong nước mắt là sự thù hận vô cùng!
Cô ta kêu lên một tiếng rồi quay người lại, chặn tầm nhìn của mọi người. Đồng thời, rút từ thắt lưng ra một lưỡi dao sắc bén, đâm về phía tim Tần Thiên.
Tần Thiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô ta, giấu đi lưỡi dao sắc bén.
Cô gái kêu lên một tiếng, lại một lần nữa ngã vào vòng tay Tần Thiên, không thể động đậy.
Không ai nhìn thấy là sự ám sát.
Trong mắt mọi người, đây là một động tác nhảy gợi cảm và gần gũi.
Tần Thiên cười nói: "Chính là cô."
Nói xong, hắn bế cô gái lên và sải bước về phía lối đi riêng.
"Ồ ồ!"
“Thiên gia đã chọn được rồi!”
"Người đẹp này là ai? Chúc mừng cô ấy!" Hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô.
Trong mắt Khương Hồng và những người phụ nữ khác đều có sự thất vọng và ghen tị.
Nhưng họ tự hỏi, so với cô gái này thì họ còn thua xa.
Anh Thiên muốn chơi nghiêm túc sao?
Cường Long sửng sốt một chút, vội vàng lớn tiếng nói: "Anh Thiên, tầng trên có một phòng!"
"Tôi sẽ dẫn đường!"
Anh ta hào hứng lao về phía trước.
Bước vào thang máy, cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau thả xuống!"
Tần Thiên cười nói: "Cái gì, cô còn muốn chạy?"
Cường Long cười toe toét và nói: "Người đẹp, được Thiên gia chọn là phúc khí của cô."
“Hãy hầu hạ Thiên gia cho tốt!”
Cô gái nghiến răng im lặng.
Chẳng bao lâu, khi lên đến trên tầng, Cường Long mở cửa phòng ra. Bên trong không có gì khác ngoài một chiếc giường lớn và sang trọng.
Cường Long đưa tay bật lên chiếc đèn đầy tình cảm lên.
"Anh Thiên, hãy tận hưởng đi. Cần gì thì gọi cho tôi nhé." Anh ta cười toe toét nói rồi rời đi một cách khôn ngoan.
Căn phòng trở nên im lặng.
Tần Thiên ôm cô gái trong lòng vứt lên chiếc giường lớn, cười lạnh nói: "Cô chính là Kẹo Sữa Thỏ Trắng đúng không?"
"Nói đi, tại sao cô lại muốn giết tôi."
Bình luận facebook