-
Chương 298-299
Chương 298: Chúng tôi không gây chuyện
Lãnh Vân nghe nói là đã xảy ra chuyện, lập tức thu lại những cảm xúc không cần thiết, mang lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, cùng Tần Thiên chạy qua đó.
Lần đầu gặp mặt, cô ấy và Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, tuy là có chút xích mích.
Nhưng, đó đều là chuyện nhỏ trong nội bộ.
Bây giờ Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết xảy ra chuyện, đó lại là chuyện lớn của toàn thể bọn họ.
Huống hồ, tuy là giận Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, nhưng trong lòng vẫn công nhận họ.
Cô ấy cảm thấy, ở họ có bóng dáng của cô khi mới bước chân vào con đường này. Cô ấy thích tính cách này.
Nếu không, sau khi Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết bị thương, cũng sẽ không chủ động tặng thuốc quý giá như vậy.
Hai người chặn một chiếc xe lại, Tần Thiên đọc địa chỉ, thúc giục tài xế mau chóng lái đi.
Diện tích của hòn đảo không lớn. Rất nhanh đã tới một con đường lớn rộng rãi, ở khúc cua phía trước truyền tới tiếng xe moto.
Cùng với tiếng reo hò.
Nghe tiếng vậy mà lại là quốc ngữ.
Xe taxi dừng lại ở phía xa, nói: “Chắc là hội đua xe.”
“Haiz, đám cặn bã này đến từ Long Quốc, tuy không dám làm gì người bản địa chúng tôi, nhưng bọn chúng lại chuyên bắt nạt đồng hương như mấy cô cậu đấy.”
“Chuyện này đến cảnh sát cũng lười quản.”
“Các vị bảo trọng nhé.”
Nghe thấy lời của tài xế, tâm trạng Tần Thiên khẽ thả lỏng, nhưng sắc mặt lại càng khó coi.
Tâm trạng thả lỏng vì biết không phải người của Độc Sư. Thế thì vấn đề không lớn.
Sắc mặt khó coi là vì hắn biết, khắp nơi trên thế giới quả thực có rất nhiều con cháu Long Quốc di cư tới.
Bọn họ tụ tập thành một nhóm nhỏ, không dám bắt nạt người nước ngoài nhưng lại chuyên ra tay với đồng bào mình.
Những người này, thực đúng là cặn bã của dân tộc!
Sắc mặt hắn trầm xuống, cùng Lãnh Vân đi qua đó.
Rẽ qua khúc cua, trước mặt là một mảnh đất trống.
Liền nhìn thấy một đám ô hợp, vây Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết vào giữa. Bọn chúng hò hét, xấc xược.
Một vài tên trong đó lái chiếc moto đã được độ qua, vây lấy hai cô gái đùa giỡn.
Phía sau xe moto có hai tên, trong tay lắc qua lắc lại mấy chiếc túi mua sắm.
Tình hình này vừa nhìn đã hiểu.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sau khi đi mua sắm về, liền bị đám đua xe này cướp túi đồ. Sau đó, còn vây bọn họ lại.
Hai cô gái tuy tức giận nhưng mà vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Một mặt là vì hai cô đang ở đất nước xa lạ, họ là hai cô gái, không quen thuộc đường xá và con người nơi đây, không thể làm chuyện phạm pháp.
Ngoài ra, chính là hồi sáng lúc họ ra ngoài, Tần Thiên đã dặn bọn họ không được gây chuyện.
Cho nên, bất đắc dĩ, Mai Hồng Tuyết mới gọi điện thoại cho Tần Thiên.
“Thế nào hai mỹ nữ, suy nghĩ xong chưa?”
“Ngoan ngoãn đi uống rượu với anh đây, khiến anh đây vui, không chỉ trả đồ cho các em, muốn gì anh đây cũng mua thêm cho.”
Tên tóc vàng đứng đầu, trong miệng ngậm một điếu xì-gà lớn, ngạo mạn nói.
“Anh Mao, hai cô em này ngon đấy!”
“Nhìn thôi đã không nhịn được mà muốn kết bạn rồi đấy.” Một đám người hô lên.
“Nghe thấy không?”
“Anh Mao kiên nhẫn có hạn, đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Thấy hai cô cắn răng không nói câu nào, một tên trọc đầu trong đám không nhịn được mà tới kéo cánh tay Thiết Ngưng Sương.
Thiết Ngưng Sương cuối cùng cũng không nhịn được, dùng tay bẻ ngược bàn tay của tên trọc.
Tên trọc hét lên, quỳ một gối xuống.
“Anh Mao, cứu em!”
“Con đàn bà thối này dám động đến em, anh mau xử chết nó đi!”
Ánh mắt tên tóc vàng khẽ run lên, đang định hạ lệnh ra tay.
Mai Hồng Tuyết vội vàng nói: “Tôi đã gọi điện thoại rồi, lão đại của bọn tôi sẽ đến ngay đấy!”
“Tôi khuyên mấy người cẩn thận một chút, lão đại của bọn tôi tính khí không được tốt đâu!”
Nghe lời cô nói vậy, đám người kia cười lớn.
Trong mắt bọn chúng, mấy kẻ da vàng này ra nước ngoài, tên nào tên nấy đều sợ chết. Không tên nào dám đối đầu với bọn chúng.
Bởi vì đằng sau bọn chúng có chỗ dựa lớn.
“Người đẹp, lão đại của cô tới thì bọn anh cũng sẽ xử gọn cả hắn!”
“Các anh em, tóm hai cô em này lại trước đi!”
“Hôm nay mọi người ai cũng có phần!”
Lệnh vừa phát ra, một đám người như lang sói, hú hét lên, muốn bổ nhào về phía Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Tôi chính là lão đại của họ.”
Giọng nói không lớn, nhưng kẻ nào cũng cảm thấy run sợ. Bọn chúng đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, giống như một người đàn ông trong gia đình. Bên cạnh còn có một mỹ nữ tuyệt sắc.
Bọn chúng sững lại rồi cười lớn.
“Anh Thiên!” Thiết Ngưng Sương lập tức buông tay của tên trọc ra.
Cô cúi đầu bất an nói: “Xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện.”
Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm tên tóc vàng, nói: “Cậu là tên cầm đầu hả?”
“Quỳ xuống, tự phế đi hai tay, tôi sẽ tha cho cậu.”
“Mày nói cái gì cơ?” Tên tóc vàng tức đến bật cười, nói: “Thằng nhãi, mày CMN chắc không phải là hải vương* đấy chứ?”
(*Hải vương: ý chỉ người đàn ông có nhiều bạn gái hoặc phụ nữ có nhiều bạn trai)
“Dắt theo nhiều gái đẹp vậy.”
“Tao nói cho mày biết, hai cô em này, còn có cô em bên cạnh mày nữa, hôm nay đều phải hầu anh đây uống rượu.”
“Sao nào, đặt điều kiện đi.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: “Điều kiện của tôi chính là mạng của cậu.”
Tên tóc vàng nghiến răng nói: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
“Các anh em, bây giờ hãy cho chúng nó chứng kiến sự lợi hại của đội xe đua chúng ta đi!”
“Ra tay đi!”
Mấy tên lái moto đã sớm rú ga với Tần Thiên.
Lúc này tên tóc vàng vừa ra lệnh, mấy tên kia liền đè chân ga xuống hết cỡ, buông tay phanh.
Một chiếc trong đó, gầm một tiếng, rồi trực tiếp lao lên. Sau đó điên cuồng lao về phía Tần Thiên.
Mấy chiếc xe phía sau, lên lái moto rút dao ra, quẹt xuống mặt đất, tóe lửa, lao theo sau.
Hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, đứng yên bất động.
Lãnh Vân cũng lạnh lùng đứng quan sát, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mãi tới khi một chiếc moto lao tới trước mặt, Tần Thiên nhấc một chân, tùy tiện đạp một cái lên bánh trước.
Ầm một tiếng.
Cả chiếc moto và tay lái đều ngã nhào ra đất. Sau đó, rê trên mặt đất một đoạn, tóe lửa, va chạm vào mấy chiếc xe phía sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy chiếc xe phía sau hoàn toàn không tránh được, toàn bộ đều bị đâm phải.
Trong nháy mắt, mấy chiếc moto đều phế.
Tay lái bị chiếc xe nặng nề đè lên người, đau đến khóc thét.
Trong chốc lát, tên tóc vàng và những tên khác đều kinh hãi.
“Thằng ranh, mày là ai?” Tên tóc vàng khiếp sợ hỏi.
Tần Thiên hừ một tiếng, không thèm để ý tới tên tóc vàng.
Hắn nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nói: “Tôi đã nói, không cho phép hai người gây chuyện.”
“Nhưng, không nói là khi kẻ khác gây chuyện với hai người thì hai người không được phép phản kích.”
“Châm ngôn của chúng ta, là không gây chuyện nhưng cũng không sợ gây chuyện. Nếu như có người tới gây chuyện với mọi người, vậy thì phải khiến cho bọn chúng phải hối hận vì đã tới thế giới này.”
“Bây giờ thì biết phải làm gì rồi chứ?”
Ánh mắt Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sáng lên như ánh sao.
“Biết rồi!” Bọn họ kích động trả lời, sau đó, nghiến răng đi về phía đám côn đồ kia.
Chương 299: Chuyện này ông phải chịu trách nhiệm
Sức chiến đấu của hai cô gái, không cần nghĩ cũng biết đáng sợ đến mức nào.
Đặc biệt là Thiết Ngưng Sương, ở tiểu đội Thiên Phạt cô ta gần như đã ở vị trí đầu tiên.
Lần này bị bắt nạt lâu như vậy, trước đây đã kìm nén không dám ra tay, bây giờ được Tần Thiên cho phép, bọn họ có thể bùng nổ rồi!
Hai người phụ nữ yểu điệu, đối đầu với một đám đàn ông hung ác lại giống như hai con hổ lao vào đàn cừu.
Ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Chưa đầy mười phút, Hoàng Mao và hơn chục thuộc hạ của hắn ta đều nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy. Tất cả đều mặt mũi bầm tím, sưng vù, bị đánh đến mức trông như đầu lợn.
Những người này dựa vào một băng nhóm địa phương để bắt nạt đồng bào nhút nhát, sợ sệt, chưa từng bị đánh như thế này bao giờ?
Hoàng Mao vừa hét lên thảm thiết vừa bò ra ngoài.
"Đợi đấy!"
"Chúng mày cứ đợi đấy!"
"Tao sẽ lập tức báo cho Đại Hồ Tử biết! Chúng mày chết chắc rồi!"
"Tao nói cho chúng mày biết, Đại Hồ Tử chính là cha đỡ đầu của hòn đảo này!"
Không biết có phải vì hắn ta đau đến mức đầu óc không còn tỉnh táo hay không mà bò về phía Tần Thiên.
Tần Thiên giơ chân lên, dẫm lên một tay của hắn ta, nhẹ nhàng dùng sức.
"Á!"
Hoàng Mao bất lực nhìn tay mình biến thành thịt nát dưới chân Tần Thiên.
Hắn ta hét lớn lên rồi ngất đi.
Những người khác đều choáng váng trước cảnh tượng này, thậm chí còn quên mất đau đớn.
Tần Thiên bình tĩnh nói: "Ngất rồi sao?"
"Vậy thì tao sẽ đánh thức mày."
Vừa nói, hắn vừa dùng chân giẫm lên tay còn lại của Hoàng Mao, nhẹ nhàng dùng sức.
"Á!" Một cơn đau thấu tim gan khác khiến Hoàng Mao tỉnh lại.
"Tay của tao... tay của tao!"
"Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ!"
"Tao sẽ không tha cho mày đâu!"
"Tao sẽ đi tìm Đại Hồ Tử!"
“Anh ta sẽ giết mày!” Hắn ta lẩm bẩm như điên.
Tần Thiên lạnh lùng liếc nhìn, những tên côn đồ khác đều sợ hãi cúi đầu xuống.
Người đàn ông đầu trọc vừa rồi đang cầm điện thoại di động, định lén lút gọi điện thoại. Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên giống như bị sét đánh, vội vàng ném điện thoại sang một bên, run rẩy.
Tần Thiên đi qua đó, cười lạnh: "Gọi điện thoại cho Đại Hồ Tử sao?"
"Đúng... không, không đúng!"
"Tôi gọi cho mẹ và bà bảo tôi về nhà ăn cơm..."
"Xin hảo hán, tha mạng!"
"Tôi hứa, tôi sẽ không nói với Đại Hồ Tử!"
Tần Thiên cười lạnh: "Bây giờ, khiêng lão đại của mày dẫn tao đi gặp Đại Hồ Tử."
"Mày nói cái gì?" Đầu hói không thể tin được. Những người khác đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Có cần tao nói lại lần nữa không?"
"Dẫn tao đi gặp Đại Hồ Tử."
"Nếu không tao sẽ phế tất cả chúng mày!" Đám người đó không thể tin nổi.
Đại Hồ Tử là lão đại của hòn đảo này và có thể được gọi là cha đỡ đầu, tất cả đều đi theo Đại Hồ Tử. Nếu không, sẽ không đủ can đảm sỉ nhục đồng bào của mình.
Hiện tại Tần Thiên đã phế Hoàng Mao, hắn không những không bỏ chạy mà còn chủ động đi gặp Đại Hồ Tử ư? Đây chẳng phải là muốn nộp mạng sao?
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Đưa hắn đi gặp Đại Hồ Tử!" Hoàng Mao hung dữ hét lên.
Thấy Tần Thiên dường như không nói đùa, một đám thanh niên không dám nghe, có mấy người tay chân ổn hơn, đỡ Hoàng Mao lên, dẫn Tần Thiên đi về phía trước.
Lúc này, bên trong một quán bar.
Vì nguyên nhân thời gian nên không có nhiều khách.
Trên nhiều bàn có khoảng chục người đàn ông nước ngoài cao ráo đang ngồi uống rượu. Trong văn phòng bên cạnh, một người đàn ông có râu đang lau một khẩu súng lục.
Trước mặt ông ta, một chàng trai đang tố cáo đầy kích động.
"Cậu, cậu nhất định phải báo thù cho cháu!"
"Tên đó lại còn ra lệnh cho cháu quỳ xuống liếm giày da của hắn!"
"Thật đúng là vô pháp vô thiên!"
"Cháu đã nói ra tên cậu mà hắn vẫn coi thường!"
"Cậu, đây là lãnh địa của cậu, cậu có thể để người ngoài hống hách, kiêu ngạo như vậy sao?"
"Mau đi giết hắn!"
Đại Hồ Tử vẫy tay ra phía ngoài, lập tức có hai gã khổng lồ bước vào.
"Các người đi giúp Charlie bắt tên đó về đây."
Charlie vội vàng nói: "Đừng quên, còn có người phụ nữ bên cạnh hắn nữa!"
"Tôi muốn người phụ nữ đó!"
Hai gã khổng lồ gật đầu, vừa quay người lại liền không khỏi sửng sốt.
Lúc này, bên ngoài quán bar trở nên ồn ào.
Nhìn thấy một nhóm người cõng Hoàng Mao bước vào, những người đang uống rượu lần lượt đứng dậy đập bàn đập ghế trong sự phấn khích.
“Có chuyện gì thế?” Đại Hồ Tử ngẩng đầu lên.
Sau đó, nhìn thấy Tần Thiên cùng với Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết nhàn nhã đi vào.
"Bảo Đại Hồ Tử ra ngoài gặp tao." Tần Thiên lạnh lùng nói, ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi, mở một lon bia.
Mọi người xung quanh đều tập trung lại và nhìn hắn chằm chằm.
Charlie sửng sốt một chút rồi kích động nói: "Chính là tên này!"
"Không ngờ hắn dám tìm tới tận cửa, cậu, mau giết hắn đi!"
Đúng lúc này, hơn chục người từ phòng sau xông ra.
Họ đều có đôi mắt màu xanh, cao lớn và cường tráng, là những tên côn đồ, thuộc hạ đắc lực của Đại Hồ Tử.
Bọn chúng bao vây Tần Thiên lại, trong đó có hai người chửi rủa, giơ bàn tay to đầy lông lá ra tóm lấy cổ Tần Thiên.
Tần Thiên ngồi xuống, mí mắt cũng không nhấc lên.
Bên cạnh Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đồng thời ra tay, tóm lấy cánh tay của hai người kia.
Trong tiếng mắng mỏ, nhờ sự thông minh và may mắn đã ném được hai thân thể nặng hơn 100 kg ra ngoài.
Bụp!
Hai kẻ ngã xuống đập vỡ hai cái bàn, rượu bị đổ tung tóe trên sàn nhà.
Lúc này, hiện trường trở nên náo động.
Dưới sự kích động, bọn chúng muốn cùng nhau ra tay.
"Đừng cử động!"
Hét lên một tiếng, Quản Nghĩa cùng một đám người lao vào, anh ta nghe được tin tức, vội vàng chạy tới đây.
Thấy Tần Thiên không sao, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Anh Thiên, Đại Hồ Tử không dễ chọc đâu.”
"Anh dẫn mấy cô gái này rời đi trước, ở đây giao cho tôi."
Tần Thiên muốn nói gì đó, trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói.
"Hôm nay không ai có thể rời đi."
Đại Hồ Tử bước ra với một khẩu súng lục, Nhìn thấy ông ta, trong mắt Quản Nghĩa có chút tức giận nhưng cũng có chút sợ hãi.
Có vẻ như anh ta đã phải chịu rất nhiều ấm ức dưới tay thuộc hạ của Đại Hồ Tử.
Nhưng sau khi kịp phản ứng lại, anh ta lập tức đứng ở trước mặt Tần Thiên, trầm giọng nói: "Đại Hồ Tử, đây là ông chủ của tôi."
"Tôi hy vọng ông sẽ không làm bừa."
Đại Hồ Tử cười khẩy: “Long Quốc các người đều là kẻ hèn nhát.”
“Sao vậy, cuối cùng thì hôm nay cũng trở nên cứng rắn rồi à?”
"Rất tốt, tôi cảm thấy rất thú vị."
Ông ta duỗi bàn tay to lớn ra, thản nhiên đẩy Quản Nghĩa sang một bên, cười lạnh nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên nhấp một ngụm bia, nói: "Bia không tệ."
“Quản Nghĩa, có phải ông ta từng bắt nạt anh không?”
Quản Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Năm đó, chính ông ta là người đã chĩa súng vào đầu bố mẹ tôi, hại gia đình chúng tôi gần như phá sản.”
Hóa ra là vậy.
Trong mắt Tần Thiên có chút hàn ý.
Hắn nhìn Đại Hồ Tử và nói: "Việc này ông cần phải chịu trách nhiệm."
Đại Hồ Tử nhìn Tần Thiên chằm chằm , sau đó cười lớn.
Đây là câu truyện cười hài hước nhất mà ông ta từng nghe trong đời. Một người Long Quốc da vàng chỉ đáng làm kẻ yếu đuối, làm thuộc hạ nịnh hót lấy lòng mình, bây giờ lại nói ông ta phải chịu trách nhiệm.
Lãnh Vân nghe nói là đã xảy ra chuyện, lập tức thu lại những cảm xúc không cần thiết, mang lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, cùng Tần Thiên chạy qua đó.
Lần đầu gặp mặt, cô ấy và Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, tuy là có chút xích mích.
Nhưng, đó đều là chuyện nhỏ trong nội bộ.
Bây giờ Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết xảy ra chuyện, đó lại là chuyện lớn của toàn thể bọn họ.
Huống hồ, tuy là giận Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, nhưng trong lòng vẫn công nhận họ.
Cô ấy cảm thấy, ở họ có bóng dáng của cô khi mới bước chân vào con đường này. Cô ấy thích tính cách này.
Nếu không, sau khi Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết bị thương, cũng sẽ không chủ động tặng thuốc quý giá như vậy.
Hai người chặn một chiếc xe lại, Tần Thiên đọc địa chỉ, thúc giục tài xế mau chóng lái đi.
Diện tích của hòn đảo không lớn. Rất nhanh đã tới một con đường lớn rộng rãi, ở khúc cua phía trước truyền tới tiếng xe moto.
Cùng với tiếng reo hò.
Nghe tiếng vậy mà lại là quốc ngữ.
Xe taxi dừng lại ở phía xa, nói: “Chắc là hội đua xe.”
“Haiz, đám cặn bã này đến từ Long Quốc, tuy không dám làm gì người bản địa chúng tôi, nhưng bọn chúng lại chuyên bắt nạt đồng hương như mấy cô cậu đấy.”
“Chuyện này đến cảnh sát cũng lười quản.”
“Các vị bảo trọng nhé.”
Nghe thấy lời của tài xế, tâm trạng Tần Thiên khẽ thả lỏng, nhưng sắc mặt lại càng khó coi.
Tâm trạng thả lỏng vì biết không phải người của Độc Sư. Thế thì vấn đề không lớn.
Sắc mặt khó coi là vì hắn biết, khắp nơi trên thế giới quả thực có rất nhiều con cháu Long Quốc di cư tới.
Bọn họ tụ tập thành một nhóm nhỏ, không dám bắt nạt người nước ngoài nhưng lại chuyên ra tay với đồng bào mình.
Những người này, thực đúng là cặn bã của dân tộc!
Sắc mặt hắn trầm xuống, cùng Lãnh Vân đi qua đó.
Rẽ qua khúc cua, trước mặt là một mảnh đất trống.
Liền nhìn thấy một đám ô hợp, vây Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết vào giữa. Bọn chúng hò hét, xấc xược.
Một vài tên trong đó lái chiếc moto đã được độ qua, vây lấy hai cô gái đùa giỡn.
Phía sau xe moto có hai tên, trong tay lắc qua lắc lại mấy chiếc túi mua sắm.
Tình hình này vừa nhìn đã hiểu.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sau khi đi mua sắm về, liền bị đám đua xe này cướp túi đồ. Sau đó, còn vây bọn họ lại.
Hai cô gái tuy tức giận nhưng mà vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Một mặt là vì hai cô đang ở đất nước xa lạ, họ là hai cô gái, không quen thuộc đường xá và con người nơi đây, không thể làm chuyện phạm pháp.
Ngoài ra, chính là hồi sáng lúc họ ra ngoài, Tần Thiên đã dặn bọn họ không được gây chuyện.
Cho nên, bất đắc dĩ, Mai Hồng Tuyết mới gọi điện thoại cho Tần Thiên.
“Thế nào hai mỹ nữ, suy nghĩ xong chưa?”
“Ngoan ngoãn đi uống rượu với anh đây, khiến anh đây vui, không chỉ trả đồ cho các em, muốn gì anh đây cũng mua thêm cho.”
Tên tóc vàng đứng đầu, trong miệng ngậm một điếu xì-gà lớn, ngạo mạn nói.
“Anh Mao, hai cô em này ngon đấy!”
“Nhìn thôi đã không nhịn được mà muốn kết bạn rồi đấy.” Một đám người hô lên.
“Nghe thấy không?”
“Anh Mao kiên nhẫn có hạn, đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Thấy hai cô cắn răng không nói câu nào, một tên trọc đầu trong đám không nhịn được mà tới kéo cánh tay Thiết Ngưng Sương.
Thiết Ngưng Sương cuối cùng cũng không nhịn được, dùng tay bẻ ngược bàn tay của tên trọc.
Tên trọc hét lên, quỳ một gối xuống.
“Anh Mao, cứu em!”
“Con đàn bà thối này dám động đến em, anh mau xử chết nó đi!”
Ánh mắt tên tóc vàng khẽ run lên, đang định hạ lệnh ra tay.
Mai Hồng Tuyết vội vàng nói: “Tôi đã gọi điện thoại rồi, lão đại của bọn tôi sẽ đến ngay đấy!”
“Tôi khuyên mấy người cẩn thận một chút, lão đại của bọn tôi tính khí không được tốt đâu!”
Nghe lời cô nói vậy, đám người kia cười lớn.
Trong mắt bọn chúng, mấy kẻ da vàng này ra nước ngoài, tên nào tên nấy đều sợ chết. Không tên nào dám đối đầu với bọn chúng.
Bởi vì đằng sau bọn chúng có chỗ dựa lớn.
“Người đẹp, lão đại của cô tới thì bọn anh cũng sẽ xử gọn cả hắn!”
“Các anh em, tóm hai cô em này lại trước đi!”
“Hôm nay mọi người ai cũng có phần!”
Lệnh vừa phát ra, một đám người như lang sói, hú hét lên, muốn bổ nhào về phía Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Tôi chính là lão đại của họ.”
Giọng nói không lớn, nhưng kẻ nào cũng cảm thấy run sợ. Bọn chúng đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, giống như một người đàn ông trong gia đình. Bên cạnh còn có một mỹ nữ tuyệt sắc.
Bọn chúng sững lại rồi cười lớn.
“Anh Thiên!” Thiết Ngưng Sương lập tức buông tay của tên trọc ra.
Cô cúi đầu bất an nói: “Xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện.”
Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm tên tóc vàng, nói: “Cậu là tên cầm đầu hả?”
“Quỳ xuống, tự phế đi hai tay, tôi sẽ tha cho cậu.”
“Mày nói cái gì cơ?” Tên tóc vàng tức đến bật cười, nói: “Thằng nhãi, mày CMN chắc không phải là hải vương* đấy chứ?”
(*Hải vương: ý chỉ người đàn ông có nhiều bạn gái hoặc phụ nữ có nhiều bạn trai)
“Dắt theo nhiều gái đẹp vậy.”
“Tao nói cho mày biết, hai cô em này, còn có cô em bên cạnh mày nữa, hôm nay đều phải hầu anh đây uống rượu.”
“Sao nào, đặt điều kiện đi.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: “Điều kiện của tôi chính là mạng của cậu.”
Tên tóc vàng nghiến răng nói: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
“Các anh em, bây giờ hãy cho chúng nó chứng kiến sự lợi hại của đội xe đua chúng ta đi!”
“Ra tay đi!”
Mấy tên lái moto đã sớm rú ga với Tần Thiên.
Lúc này tên tóc vàng vừa ra lệnh, mấy tên kia liền đè chân ga xuống hết cỡ, buông tay phanh.
Một chiếc trong đó, gầm một tiếng, rồi trực tiếp lao lên. Sau đó điên cuồng lao về phía Tần Thiên.
Mấy chiếc xe phía sau, lên lái moto rút dao ra, quẹt xuống mặt đất, tóe lửa, lao theo sau.
Hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, đứng yên bất động.
Lãnh Vân cũng lạnh lùng đứng quan sát, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mãi tới khi một chiếc moto lao tới trước mặt, Tần Thiên nhấc một chân, tùy tiện đạp một cái lên bánh trước.
Ầm một tiếng.
Cả chiếc moto và tay lái đều ngã nhào ra đất. Sau đó, rê trên mặt đất một đoạn, tóe lửa, va chạm vào mấy chiếc xe phía sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy chiếc xe phía sau hoàn toàn không tránh được, toàn bộ đều bị đâm phải.
Trong nháy mắt, mấy chiếc moto đều phế.
Tay lái bị chiếc xe nặng nề đè lên người, đau đến khóc thét.
Trong chốc lát, tên tóc vàng và những tên khác đều kinh hãi.
“Thằng ranh, mày là ai?” Tên tóc vàng khiếp sợ hỏi.
Tần Thiên hừ một tiếng, không thèm để ý tới tên tóc vàng.
Hắn nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nói: “Tôi đã nói, không cho phép hai người gây chuyện.”
“Nhưng, không nói là khi kẻ khác gây chuyện với hai người thì hai người không được phép phản kích.”
“Châm ngôn của chúng ta, là không gây chuyện nhưng cũng không sợ gây chuyện. Nếu như có người tới gây chuyện với mọi người, vậy thì phải khiến cho bọn chúng phải hối hận vì đã tới thế giới này.”
“Bây giờ thì biết phải làm gì rồi chứ?”
Ánh mắt Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sáng lên như ánh sao.
“Biết rồi!” Bọn họ kích động trả lời, sau đó, nghiến răng đi về phía đám côn đồ kia.
Chương 299: Chuyện này ông phải chịu trách nhiệm
Sức chiến đấu của hai cô gái, không cần nghĩ cũng biết đáng sợ đến mức nào.
Đặc biệt là Thiết Ngưng Sương, ở tiểu đội Thiên Phạt cô ta gần như đã ở vị trí đầu tiên.
Lần này bị bắt nạt lâu như vậy, trước đây đã kìm nén không dám ra tay, bây giờ được Tần Thiên cho phép, bọn họ có thể bùng nổ rồi!
Hai người phụ nữ yểu điệu, đối đầu với một đám đàn ông hung ác lại giống như hai con hổ lao vào đàn cừu.
Ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Chưa đầy mười phút, Hoàng Mao và hơn chục thuộc hạ của hắn ta đều nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy. Tất cả đều mặt mũi bầm tím, sưng vù, bị đánh đến mức trông như đầu lợn.
Những người này dựa vào một băng nhóm địa phương để bắt nạt đồng bào nhút nhát, sợ sệt, chưa từng bị đánh như thế này bao giờ?
Hoàng Mao vừa hét lên thảm thiết vừa bò ra ngoài.
"Đợi đấy!"
"Chúng mày cứ đợi đấy!"
"Tao sẽ lập tức báo cho Đại Hồ Tử biết! Chúng mày chết chắc rồi!"
"Tao nói cho chúng mày biết, Đại Hồ Tử chính là cha đỡ đầu của hòn đảo này!"
Không biết có phải vì hắn ta đau đến mức đầu óc không còn tỉnh táo hay không mà bò về phía Tần Thiên.
Tần Thiên giơ chân lên, dẫm lên một tay của hắn ta, nhẹ nhàng dùng sức.
"Á!"
Hoàng Mao bất lực nhìn tay mình biến thành thịt nát dưới chân Tần Thiên.
Hắn ta hét lớn lên rồi ngất đi.
Những người khác đều choáng váng trước cảnh tượng này, thậm chí còn quên mất đau đớn.
Tần Thiên bình tĩnh nói: "Ngất rồi sao?"
"Vậy thì tao sẽ đánh thức mày."
Vừa nói, hắn vừa dùng chân giẫm lên tay còn lại của Hoàng Mao, nhẹ nhàng dùng sức.
"Á!" Một cơn đau thấu tim gan khác khiến Hoàng Mao tỉnh lại.
"Tay của tao... tay của tao!"
"Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ!"
"Tao sẽ không tha cho mày đâu!"
"Tao sẽ đi tìm Đại Hồ Tử!"
“Anh ta sẽ giết mày!” Hắn ta lẩm bẩm như điên.
Tần Thiên lạnh lùng liếc nhìn, những tên côn đồ khác đều sợ hãi cúi đầu xuống.
Người đàn ông đầu trọc vừa rồi đang cầm điện thoại di động, định lén lút gọi điện thoại. Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên giống như bị sét đánh, vội vàng ném điện thoại sang một bên, run rẩy.
Tần Thiên đi qua đó, cười lạnh: "Gọi điện thoại cho Đại Hồ Tử sao?"
"Đúng... không, không đúng!"
"Tôi gọi cho mẹ và bà bảo tôi về nhà ăn cơm..."
"Xin hảo hán, tha mạng!"
"Tôi hứa, tôi sẽ không nói với Đại Hồ Tử!"
Tần Thiên cười lạnh: "Bây giờ, khiêng lão đại của mày dẫn tao đi gặp Đại Hồ Tử."
"Mày nói cái gì?" Đầu hói không thể tin được. Những người khác đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Có cần tao nói lại lần nữa không?"
"Dẫn tao đi gặp Đại Hồ Tử."
"Nếu không tao sẽ phế tất cả chúng mày!" Đám người đó không thể tin nổi.
Đại Hồ Tử là lão đại của hòn đảo này và có thể được gọi là cha đỡ đầu, tất cả đều đi theo Đại Hồ Tử. Nếu không, sẽ không đủ can đảm sỉ nhục đồng bào của mình.
Hiện tại Tần Thiên đã phế Hoàng Mao, hắn không những không bỏ chạy mà còn chủ động đi gặp Đại Hồ Tử ư? Đây chẳng phải là muốn nộp mạng sao?
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Đưa hắn đi gặp Đại Hồ Tử!" Hoàng Mao hung dữ hét lên.
Thấy Tần Thiên dường như không nói đùa, một đám thanh niên không dám nghe, có mấy người tay chân ổn hơn, đỡ Hoàng Mao lên, dẫn Tần Thiên đi về phía trước.
Lúc này, bên trong một quán bar.
Vì nguyên nhân thời gian nên không có nhiều khách.
Trên nhiều bàn có khoảng chục người đàn ông nước ngoài cao ráo đang ngồi uống rượu. Trong văn phòng bên cạnh, một người đàn ông có râu đang lau một khẩu súng lục.
Trước mặt ông ta, một chàng trai đang tố cáo đầy kích động.
"Cậu, cậu nhất định phải báo thù cho cháu!"
"Tên đó lại còn ra lệnh cho cháu quỳ xuống liếm giày da của hắn!"
"Thật đúng là vô pháp vô thiên!"
"Cháu đã nói ra tên cậu mà hắn vẫn coi thường!"
"Cậu, đây là lãnh địa của cậu, cậu có thể để người ngoài hống hách, kiêu ngạo như vậy sao?"
"Mau đi giết hắn!"
Đại Hồ Tử vẫy tay ra phía ngoài, lập tức có hai gã khổng lồ bước vào.
"Các người đi giúp Charlie bắt tên đó về đây."
Charlie vội vàng nói: "Đừng quên, còn có người phụ nữ bên cạnh hắn nữa!"
"Tôi muốn người phụ nữ đó!"
Hai gã khổng lồ gật đầu, vừa quay người lại liền không khỏi sửng sốt.
Lúc này, bên ngoài quán bar trở nên ồn ào.
Nhìn thấy một nhóm người cõng Hoàng Mao bước vào, những người đang uống rượu lần lượt đứng dậy đập bàn đập ghế trong sự phấn khích.
“Có chuyện gì thế?” Đại Hồ Tử ngẩng đầu lên.
Sau đó, nhìn thấy Tần Thiên cùng với Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết nhàn nhã đi vào.
"Bảo Đại Hồ Tử ra ngoài gặp tao." Tần Thiên lạnh lùng nói, ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi, mở một lon bia.
Mọi người xung quanh đều tập trung lại và nhìn hắn chằm chằm.
Charlie sửng sốt một chút rồi kích động nói: "Chính là tên này!"
"Không ngờ hắn dám tìm tới tận cửa, cậu, mau giết hắn đi!"
Đúng lúc này, hơn chục người từ phòng sau xông ra.
Họ đều có đôi mắt màu xanh, cao lớn và cường tráng, là những tên côn đồ, thuộc hạ đắc lực của Đại Hồ Tử.
Bọn chúng bao vây Tần Thiên lại, trong đó có hai người chửi rủa, giơ bàn tay to đầy lông lá ra tóm lấy cổ Tần Thiên.
Tần Thiên ngồi xuống, mí mắt cũng không nhấc lên.
Bên cạnh Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đồng thời ra tay, tóm lấy cánh tay của hai người kia.
Trong tiếng mắng mỏ, nhờ sự thông minh và may mắn đã ném được hai thân thể nặng hơn 100 kg ra ngoài.
Bụp!
Hai kẻ ngã xuống đập vỡ hai cái bàn, rượu bị đổ tung tóe trên sàn nhà.
Lúc này, hiện trường trở nên náo động.
Dưới sự kích động, bọn chúng muốn cùng nhau ra tay.
"Đừng cử động!"
Hét lên một tiếng, Quản Nghĩa cùng một đám người lao vào, anh ta nghe được tin tức, vội vàng chạy tới đây.
Thấy Tần Thiên không sao, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Anh Thiên, Đại Hồ Tử không dễ chọc đâu.”
"Anh dẫn mấy cô gái này rời đi trước, ở đây giao cho tôi."
Tần Thiên muốn nói gì đó, trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói.
"Hôm nay không ai có thể rời đi."
Đại Hồ Tử bước ra với một khẩu súng lục, Nhìn thấy ông ta, trong mắt Quản Nghĩa có chút tức giận nhưng cũng có chút sợ hãi.
Có vẻ như anh ta đã phải chịu rất nhiều ấm ức dưới tay thuộc hạ của Đại Hồ Tử.
Nhưng sau khi kịp phản ứng lại, anh ta lập tức đứng ở trước mặt Tần Thiên, trầm giọng nói: "Đại Hồ Tử, đây là ông chủ của tôi."
"Tôi hy vọng ông sẽ không làm bừa."
Đại Hồ Tử cười khẩy: “Long Quốc các người đều là kẻ hèn nhát.”
“Sao vậy, cuối cùng thì hôm nay cũng trở nên cứng rắn rồi à?”
"Rất tốt, tôi cảm thấy rất thú vị."
Ông ta duỗi bàn tay to lớn ra, thản nhiên đẩy Quản Nghĩa sang một bên, cười lạnh nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên nhấp một ngụm bia, nói: "Bia không tệ."
“Quản Nghĩa, có phải ông ta từng bắt nạt anh không?”
Quản Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Năm đó, chính ông ta là người đã chĩa súng vào đầu bố mẹ tôi, hại gia đình chúng tôi gần như phá sản.”
Hóa ra là vậy.
Trong mắt Tần Thiên có chút hàn ý.
Hắn nhìn Đại Hồ Tử và nói: "Việc này ông cần phải chịu trách nhiệm."
Đại Hồ Tử nhìn Tần Thiên chằm chằm , sau đó cười lớn.
Đây là câu truyện cười hài hước nhất mà ông ta từng nghe trong đời. Một người Long Quốc da vàng chỉ đáng làm kẻ yếu đuối, làm thuộc hạ nịnh hót lấy lòng mình, bây giờ lại nói ông ta phải chịu trách nhiệm.
Bình luận facebook