• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (3 Viewers)

  • Chương 315-316

Chương 315: Muốn nói nhưng lại thôi

"Ngoan, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nhìn em đi, em đã hốc hác rồi." Tần Thiên cười nói.

Ánh mắt Tô Tô né tránh, nói: "Cũng không có gì nghiêm trọng..."

"Anh vừa mới trở về, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, để sau rồi tính."

Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng có tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Thanh cùng Cung Lệ đi vào.

Bọn họ thoạt đầu đều là sắc mặt nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy Tần Thiên ở đó, bọn họ không khỏi sửng sốt.

"Anh Tần, anh về khi nào vậy?"

"Tôi nói thẳng anh đừng giận, anh đang đi nhặt rác ư?"

Khi nhìn thấy bộ râu chưa cạo của Tần Thiên cùng hai cái túi phồng to bên cạnh, Liễu Thanh không khỏi buồn cười hỏi.

Cung Lệ cũng không nhịn được cười, có điều cô ấy chỉ mím môi và không nói gì.

Kể từ sự việc lần trước ở thành phố Trịnh, cô ấy đã cố gắng hết sức để tránh gặp Tần Thiên. Lần nào gặp cũng đều đỏ mặt.

Bởi vì khi nhìn thấy Tần Thiên, cô ấy lại nhớ lại cảnh tượng đáng xấu hổ đó.

Bây giờ có thể nói, trước mặt người đàn ông này, cô ấy không còn chút riêng tư nào.

Tần Thiên cười nói: "Tôi đi xa một chuyến nên mang về cho mọi người một chút quà."

"Thích gì thì cứ chọn."

Sau đó, hắn ngồi trên sô pha, nhìn như không để tâm nhưng thực chất đang gửi tin nhắn cho Lãnh Phong và Lôi Báo:

Khi tôi đi vắng đã xảy ra chuyện gì?

Tô Tô không nhịn được trừng mắt nhìn Tần Thiên, tức giận nói: "Anh cũng thật là!"

"Hoặc không mang quà, hoặc mang quà thì phải tử tế một chút chứ."

"Mấy thứ phồng lên này là cái gì vậy? Vậy mà cũng định tặng cho bạn thân của em sao, bạn thân của em thiếu hiểu biết đến vậy sao?"

"Liễu Thanh, Cung Lệ, ném túi vào thùng rác đi!"

Liễu Thanh cười nói: "Anh Tần là thần nhân, tôi rất tò mò sau ngàn dặm đi xa, rốt cuộc anh ấy mang được bảo bối gì từ nước ngoài về."

Khi mở khóa kéo túi ra và nhìn, cô ta không khỏi choáng váng.

Cung Lệ cũng sửng sốt rồi nói: “Nhiều son môi, nước hoa, túi xách như vậy, anh Tần, anh định đi buôn à?”

“Chưa kể, những thứ hàng nhái cao cấp này trông giống hệt hàng thật.”

Tô Tô cũng vội vàng đi tới, nhìn thấy nhiều chai lọ đến mức dở khóc dở cười.

Liễu Thanh nuốt khan nói: "Cung Lệ, nhìn kỹ một chút, có phải là hàng nhái cao cấp không?"

“Nếu tôi đoán không nhầm thì tất cả những thứ này đều là hàng thật.”

"Thật không thể thật hơn."

Cung Lệ ngạc nhiên nói: “Trời ạ, bên trên khảm nhiều kim cương như vậy, bao nhiêu tiền chứ?”

Liễu Thanh cầm một thỏi son vàng và kim cương lên nói: “Đây là phiên bản giới hạn, ít nhất cũng phải hơn một triệu.”

"Chiếc túi này còn khủng khiếp hơn nữa. Chỉ riêng những viên kim cương này thôi cũng đã có giá trị vài triệu rồi."

"Còn cái này, cái này nữa..." Sau khi tính toán sơ bộ, cô ta kinh ngạc há hốc miệng.

Cô ta nhìn Tần Thiên với ánh mắt khó tin, nói: "Anh Tần, tổng số những thứ này có lẽ lên tới hàng trăm triệu!"

Tần Thiên gật đầu nói: "Cô Liễu quả nhiên là người hiểu biết."

"Nhưng tiền là chuyện nhỏ, mọi người thích là được."

Hàng trăm triệu nhân dân tệ được chi ra chỉ để mua những thứ không có giá trị sử dụng thực tế trong hai cái túi này.

Tô Tô và Cung Lệ đều chết lặng.

Sau khi phản ứng lại, Tô Tô trách móc nói: "Anh tiêu tiền bừa bãi quá rồi."

“Mua quà anh cũng không cần phải tiêu quá nhiều tiền như vậy!”

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Thiên cảm thấy có chút chột dạ, nhưng hắn rất sáng suốt, không đề cập tới chuyện của Lãnh Nại Tử.

"Vợ ơi, không phải vậy đâu. Anh không biết em thích kiểu dáng nào, nên anh mua nhiều một chút để em chọn."

“Mau nhìn xem có thứ gì em thích không.”

"Thì ra là tặng cho chủ tịch."

"Không biết chủ tịch thích gì nên mua hết. Anh Tần, anh đúng là một tổng tài bá đạo!"

Cung Lệ và Liễu Thanh cùng cười, đồng loạt lùi lại phía sau.

Thứ này là tặng cho Tô Tô, bọn họ đương nhiên muốn tránh hiềm nghi.

Tô Tô vội vàng kéo bọn họ nói: "Đừng nghe anh ấy nói bậy!"

"Tôi đoán anh ấy có lẽ không biết chuyện gì đang xảy ra và đã bị người khác lợi dụng."

“Không có nơi nào để vứt bỏ những thứ này nên mới cố tình nói rằng tặng cho chúng ta.”

"Là một ân tình miễn phí."

"Đừng bỏ phí, nào, chúng ta hãy cùng nhau chọn đi."

"Phần còn lại, hai người hãy giúp tôi tặng cho các chị em trong văn phòng."

Nghe Tô Tô nói vậy, tim Tần Thiên vô cớ đập thình thịch, vội vàng kiểm tra điện thoại di động.

Lãnh Phong và Lôi Báo đồng thời trả lời, đều nói không có chuyện gì.

Trong thời gian hắn đi, Long Giang vẫn bình yên..

Tuy nhiên, Lôi Báo lại báo cáo một chi tiết: “Tôi nghe Lâm Tước nói, mấy ngày nay hoạt động của công ty hình như có chút vấn đề.”

"Phu nhân luôn lo lắng về vấn đề này."

"Chỉ là, anh Thiên, tôi chỉ chịu trách nhiệm về an ninh, sẽ không can thiệp vào chuyện của công ty, cụ thể thì anh nên hỏi phu nhân."

"Tôi biết rồi."

"Gần đây, hai người làm việc vất vả, chú Tàn và mọi người chắc đang nướng cừu. Tôi cho hai người nghỉ phép, đi tụ tập với họ đi."

"Cảm ơn anh Thiên!"

Thực tế, Lãnh Phong và Lôi Bảo đã nhận được điện thoại của Đồng Xuyên, mời họ đến tụ tập. Còn nói trong chuyến đi nước ngoài lần này, có rất nhiều chuyện ly kỳ muốn kể với họ.

Lãnh Phong và Lôi Báo đã không đợi được nữa, đang định xin chỉ thị của Tần Thiên.

Trong thời gian hắn vắng mặt, hai người này và thuộc hạ của họ tuân theo mệnh lệnh rất nghiêm ngặt.

Bây giờ là lúc để họ thư giãn.

Sau khi Lôi Báo báo cáo, Tần Thiên mới yên tâm.

Chỉ cần người phụ nữ này không có chuyện gì thì chuyện của công ty đối với hắn không là gì cả.

Thành thật mà nói, tập đoàn Tô Ngọc tuy hiện tại phát đạt, là một doanh nghiệp ngôi sao trị giá hơn một tỷ.

Nhưng đối với Tần Thiên mà nói, đây chính là thứ hắn để vợ mình chơi. Tô Tô không thể nhàn rỗi không làm gì cả.

Hơn nữa, cô tương đối độc lập và không thích chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Vì vậy, chỉ cần cô không phải chịu công kích cá nhân, chuyện làm ăn, cô không muốn nói thì hãy để cô tự mình giải quyết.

Đương nhiên, nếu cô xin Tần Thiên giúp đỡ, hắn sẽ không do dự.

Nhìn đống đồ xa xỉ trước mặt, Tô Tô, Cung Lệ và Liễu Thanh quên mất cảm giác khó chịu và bắt đầu hưng phấn lựa chọn.

Đây là những thứ mà phụ nữ yêu thích, họ cười như hoa nở và dường như quên đi những điều không vui vẻ trong công việc.

Ngoài việc lựa chọn cho mình, Tô Tô còn vô cùng có tâm lựa chọn một vài món đồ cho Dương Ngọc Lan và Mã Tước.

Cung Lệ và Liễu Thanh cũng ngại lấy quá nhiều. Sau đó, Cung Lệ rất ân cần gọi Lâm Tước lên.

Sau khi Lâm Tước chọn xong, Liễu Thanh nhìn Tô Tô cười nói: “Nói thật, những thứ này đều vô cùng có giá trị.”

"Cô có thực sự sẵn sàng tặng nó cho nhân viên cấp dưới sao?"

“Theo tôi, nếu muốn phát phúc lợi chúng ta có thể phát những thứ khác?”

Tô Tô cười nói: "Đồ vật mặc dù tốt, nhưng nếu nhiều quá cũng sẽ không có gì đặc biệt."

"Nhiều như vậy, chúng ta dùng cũng không hết."

"Tặng cho mọi người đi. Tôi biết mấy ngày nay tâm trạng của mọi người sa sút, cho nên đây coi như là động viên tinh thần đi."

Nghe được "tinh thần sa sút", sắc mặt của Cung Lệ và Liễu Thanh đồng thời tối sầm lại, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

Cung Lệ muốn nói gì đó, nhưng Liễu Thanh vội vàng ngắt lời.

"Vậy trước hết tôi thay mọi người cảm ơn anh Tần và chủ tịch."

"Có những thứ này, tinh thần của nhân viên chắc chắn sẽ tăng lên!"

"Cung tổng, Lâm Tước, chúng ta đi phân phát phúc lợi cho các chị em đi!"

Nói xong, cô ta kéo Cung Lệ và Lâm Tước đi.

Ngoài cửa, Cung Lệ lo lắng nói: “Việc này không thể trì hoãn được nữa.”

“Nếu không, danh tiếng của những sản phẩm mà chúng ta đã dày công xây dựng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn”.



"Liễu tổng, sao vừa rồi cô không để tôi nói?"

"Đúng lúc có anh Tần ở đây, có thể nhờ anh ấy giúp nghĩ cách."
Chương 316: Niềm vui bất ngờ

Lâm Tước cũng thắc mắc nói: “Tiên sinh đã đến thì chuyện có khó bằng giời cũng sẽ giải quyết được thôi.”

“Mọi người sao không nói gì vậy?”

Liễu Thanh nhỏ giọng nói: “Các cô không nhìn thấy dáng vẻ của Tần tiên sinh sao? Ở nước ngoài nhất định là đã gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức.”

“Tiên sinh vừa trở về, còn chưa nghỉ ngơi. Sao chúng ta có thể để cái chuyện nhỏ nhặt này làm phiền tới tiên sinh chứ.”

“Hơn nữa, người phụ nữ kia có quan hệ không tầm thường với Tần tiên sinh. Chúng ta đột ngột nói ra, đối với Tần tiên sinh cũng chẳng phải chuyện gì tốt.”

Cung Lệ chau mày nói: “Thế thì phải làm sao?”

“Vậy chuyện đó không giải quyết được hay sao?”

Liễu Thanh thở dài một hơi, nói: “Yên tâm đi.”

“Đợi chủ tịch và Tần tiên sinh đoàn tụ, hâm nóng tình cảm, giữa hai người nhất định là sẽ không còn bí mật gì cả, chuyện gì cũng kể với nhau thôi.”

Cung Lệ cười nói: “Cũng phải.”

“Nếu người phụ nữ kia đã có quan hệ không tầm thường với Tần tiên sinh. Chuyện này, vẫn phải để chủ tịch tự mình nói với ngài ấy thì tốt hơn.”

Sau khi ba người phụ nữ thương lượng với nhau, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ trở lại. Vui tươi phấn khởi đi phát phúc lợi cho các chị em trong phòng làm việc.

Những nhân viên văn phòng kia tuy bình thường lương rất cao, nhưng cũng chẳng mấy ai nỡ bỏ ra khoản tiền lớn để mua những xa xỉ phẩm này.

Ai nấy đều vô cùng vui mừng.

Vẻ chán nản mệt mỏi đều bị quét sạch.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại Tần Thiên và Tô Tô.

Tô Tô chợt cảm thấy có chút khó kìm nén cảm xúc, thấy Tần Thiên cười híp mắt nhìn mình, trái tim cô lại xốn xao.

“Không còn sớm nữa, hay là em về sớm nhé.”

“Mẹ hôm nay không có việc gì, cũng đã trở về rồi. Lúc nãy còn hỏi em tối nay ăn gì.” Cô có chút nũng nịu nói.

Tần Thiên lập tức nói: “Được!”

“Vợ anh muốn ăn gì nào, để anh nấu cho em ăn,”

Tô Tô cười nói: “Đi thôi. Tối nay em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

“Niềm vui bất ngờ?” Tần Thiên liếm môi nói: “Vợ à, anh phát hiện em lại trở nên xinh đẹp hơn rồi.”

“Đừng có nghĩ linh tinh!” Tô Tô đỏ mặt, hung hăng nhéo vào eo Tần Thiên một cái.

Tần Thiên hít một hơi lạnh, miệng kêu oai oái, cố ý giả vờ như đau lắm, nói: “Vợ à, em mạnh tay thế!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Đúng là muốn mưu sát chồng mà!”

Tô Tô cười đáp: “Đáng đời!”

“Mau đi thôi!”

“Những món quà này đem tặng cho mẹ và em gái, họ nhất định sẽ rất thích.”

Cô thu dọn đồ đạc, cùng với Tần Thiên rời khỏi công ty, về Long Viên.

Chập tối, Long Viên đắm mình trong ánh hoàng hôn, đẹp không lời nào tả hết.

Tần Thiên lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy Dương Ngọc Lan và Tiểu Tước ngồi ở cửa biệt thự nhặt rau.

Mã Tước nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, anh trai về rồi.”

Dương Ngọc Lan ngây ra trong chốc lát, nói: “Sao con biết?”

“Chẳng phải chị đã về kia rồi hay sao?”

Bà ấy còn tưởng người lái xe là Tô Tô.

Mã Tước cười nói: “Đây là xe của anh trai, đã lái đi một tháng rồi.”

“Bây giờ xuất hiện, chắc là anh trai đã về rồi.”

Dương Ngọc Lan mỉm cười nói: “Tiểu Tước đúng là thông minh, mẹ còn chưa nghĩ tới điều đó đấy.”

Bà xoa xoa tay rồi đứng dậy.

“Mẹ, Tiểu Tước, đây là quà con tặng cho hai người.” Tần Thiên đưa tới hai cái túi.

Dương Ngọc Lan kinh ngạc nói: “Tần Thiên, con lãng phí quá rồi!”

“Hơn nữa, chiếc túi xách thời trang như này, một bà già như mẹ lấy thì cũng có để làm gì đâu? Lẽ nào mang đi chợ sao?”

“Người ta cười cho đấy.”

Tần Thiên cười đáp: “Mẹ lại nói đùa rồi. Mẹ có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô, chứng tỏ mẹ cũng có vẻ đẹp trời ban.”

Dương Ngọc Lan vui vẻ cười lớn, nói với Tô Tô: “Chồng con ra ngoài một chuyến lại càng dẻo miệng hơn rồi.”

“Chỉ một câu nói mà khen cả hai mẹ con mình đấy.”

“Nhưng mà mẹ nghe ra được đấy nhé, ý chồng con là, là vì con xinh đẹp nên mẹ mới đẹp.”

“Mẹ còn được hưởng tiếng thơm từ con đấy.”

Tô Tô lườm Tần Thiên một cái, cười dỗi nói: “Một miệng trơn tru, lợi hại nhỉ!”

Mã Tước mở túi xách ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, bên trong còn có đồ.”

Dương Ngọc Lan cũng vội mở túi của mình ra, nhìn thấy bên trong còn có hai thỏi son, càng vui đến không khép miệng lại được.

“Tần Thiên, con có lòng rồi!”

“Haizz, mẹ nhớ ra, cô con gái yêu quý mà mẹ nuôi hơn hai mươi năm cũng chưa từng hiếu kính mẹ như vậy đâu.”

Tô Tô giận dỗi nói: “Con gái không bằng con rể, thế thì sau này để con rể tới hiếu kính mẹ đi, được chưa?”

Nhìn hai người họ đấu khẩu, Mã Tước bên cạnh cố nín cười.

“Tiểu Tước, thích không?” Tần Thiên hỏi.

“Dạ thích ạ, em cảm ơn anh.” Tiểu Tước nhỏ giọng, nói.

Tần Thiên cười nói: “Anh Mã cũng về rồi, đợi qua vài ngày nữa sẽ tới thăm em.”

Mã Tước ngoan ngoãn gật đầu.

“Mẹ, tối nay ăn gì vậy ạ. Con đói rồi.”

Tô Tô tiến vào cửa, ném túi xách qua một bên, lập tức nằm ra sofa.

Dương Ngọc Lan xụ mặt xuống, nói: “Tần Thiên vừa về con liền bày ra cái dáng vẻ này sao?”

“Đây là nhà mẹ, con mau đi ra đi, đi với chồng về nhà hai đứa đi!”

Tô Tô đỏ mặt đáp: “Con không đi!”

“Con mệt rồi!”

Dương Ngọc Lan nói với Tần Thiên: “Lôi vợ con về đi.”

“Hai vợ chồng các con lâu rồi không gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói.”

“Hai đứa đi tâm sự trước đi. Đợi hai đứa tâm sự xong, cơm mẹ cũng làm xong rồi. Rồi lại sang ăn cơm.”

Ngay cả Tần Thiên cũng ngại ngùng.

Mẹ vợ cũng quá là…hiểu ý rồi!

Nhìn cơ thể thon thả của Tô Tô nằm trên sofa, hắn cũng rất muốn trở về nhà.

Chỉ là, nếu hắn làm vậy thật thì cũng quá là tệ rồi.

“Không sao. Mẹ, để con nấu cơm cho!” Hắn lập tức xắn tay áo. Chút tài mọn này thì hắn vẫn có.

Tô Tô vội nói: “Dừng!”

“Anh cũng không đi soi gương mà xem, sắp thành người rừng đến nơi rồi.”

“Mấy ngày không tắm rồi vậy? Cả người bốc mùi rồi.”

“Anh mau về đi tắm sạch sẽ ngay cho em.”

Dương Ngọc Lan liếc Tần Thiên một cái, nhỏ giọng cười, nói: “Nghe thấy chưa? Vợ con thương con đó biết chưa.”

“Đi công tác về, mau đi tắm nước nóng, cạo sạch râu, đổi một bộ quần áo thoải mái, sau đó qua đây ăn cơm.”

“Vâng.” Tần Thiên cũng cảm thấy trên người có hơi bẩn thật, liền mỉm cười trở về căn biệt thự nhỏ của hắn và Tô Tô cách đó mấy chục mét.

Sau khi tắm xong, đổi một bộ quần áo mặc ở nhà. Dáng vẻ gió tanh mưa máu dường như đã hoàn toàn biến mất.

Bây giờ, hắn chỉ muốn hưởng thụ thật thoải mái cảm giác ấm áp của gia đình.

Lần nữa trở lại biệt thự của Dương Ngọc Lan, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây ngốc.

Tô Tô lại đang quấn tạp dề, tự mình xuống bếp nấu nướng!

Bây giờ hắn đã biết niềm vui bất ngờ mà cô nói là gì rồi.

Dương Ngọc Lan đắc ý nói: “Con ra ngoài một tháng, thấy mẹ đào tạo lại con gái mẹ thế nào?”

“Biết đào tạo hơn con chứ hả?”

“Con chỉ biết chiều nó thôi.”

Tô Tô đỏ mặt, giống như nàng dâu nhỏ lần đầu thể hiện tài năng.

Cô không để ý lời trêu chọc của mẹ, nhìn Tần Thiên, cẩn thận nói: “Đều là dựa theo phương thuốc để nấu đấy.”

“Anh nếm thử xem. Nếu không ngon thì em…”

Tần Thiên vội nói: “Không sao, nếu không ngon, lần sau chúng ta lại rút kinh nghiệm.”

Tô Tô bĩu môi nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Nếu không ngon thì lần sau em sẽ không làm nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom