-
Chương 1-5
Chương 1 Tô Tô
Thời hạn năm năm đã đến.
“Lão đầu, con đã hoàn thành lời hứa với người. Kế tiếp, con phải làm chuyện của con.”
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Long Giang.
Tần Thiên nhìn người đến người đi, vội vã, có chút cảm khái trong lòng.
Năm năm trước.
Sau khi trở mặt với gia tộc, một mình hắn đi đến thành phố nhỏ này tìm một công việc shipper.
Vốn định mai danh ẩn tích sống như vậy cả đời.
Ai ngờ trong một lần giao đồ ăn cho khách, lại thay đổi vận mệnh cả đời của hắn.
Trong một lần tình cờ, phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Sau đó hắn mới biết được, cô gái đó tên là Tô Tô là bác sĩ thực tập của bệnh viện nhân dân số 1, cũng là đệ nhất mỹ nữ Long Giang.
Một đêm điên cuồng, chấn động Long Giang.
Sau đêm đó Tô Tô vội vàng kéo hắn đi cục dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Vào đêm tân hôn, hắn lại bị một đám hắc y nhân nhảy vào trong phòng, đánh gãy tứ chi, vứt xuống dòng sông đang chảy siết.
Hắn không thấy rõ dáng vẻ của những người đó, chỉ nhớ trước khi rơi xuống nước, bọn họ đã nói một câu:
“Dám đụng vào người phụ nữ của Phi thiếu, đáng đời ......”
Năm năm qua đi, hắn đã trở thành Thần Vương mà toàn thế giới nghe tin đã sợ, còn cô có khỏe không?
"Mau cút đi, nơi này không hoan nghênh bà!"
“Tôi cảnh cáo bà lần cuối, nếu không biết điều, tôi kêu bảo an đem bà lôi ra ngoài!"
“Cút!”
Hồi ức bị một thanh âm thô bạo cắt ngang, Tần Thiên theo tiếng ồn quay đầu nhìn lại.
Trước cửa bệnh viện, một người đàn ông mập mặc áo blouse trắng, vừa đẩy vừa xô, đánh một người phụ nữ trung niên có bóng lưng nhìn qua rất tang thương.
Trong tay người phụ nữ, còn đẩy một cái xe lăn.
Nhìn thấy bộ dạng cô gái trên xe lăn, Tần Thiên có hơi kích động!
Tuy rằng vẻ mặt cô gái có chút dại ra, nhưng khuôn mặt không hề tỳ vết kia, cùng với dáng người trời sinh đó.
Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình!
Năm năm qua, hắn ảo tưởng qua rất nhiều lần muốn gặp lại người con gái đó.
Nhưng không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này.
Nữ thần xinh đẹp từng chấn động Long Giang, giờ đây lại trở thành người ngồi xe lăn!
Bác sĩ mập tên là Tào Đức, hắn nhếch miệng cười nói: "Dương Ngọc Lan, các người còn tưởng mình là người của Tô gia năm đó sao?”
“Các người đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa rồi!”
“Không có tiền phải không? Gần đây tôi vừa học một bộ thủ pháp mát xa Đông y, hiệu quả còn tốt hơn cả vật lý trị liệu của máy móc.”
“Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi, tôi mát xa miễn phí cho con gái bà.”
Nói xong, liền đưa tay tới định cướp xe lăn.
Dương Ngọc Lan phát hiện Tào Đức có ác ý, vội vàng kéo xe lăn che chở ra đằng sau, sau đó đẩy Tào Đức ra xa.
Thế nhưng dáng người Tào Đức cao lớn, tiện tay đẩy một cái, đẩy Dương Ngọc Lan ngã xuống đất.
Dương Ngọc Lan thân bất do kỷ không giữ được xe lăn trong tay, nên chiếc xe lăng không ngừng lao xuống bậc thang.
Cô gái ngồi trên xe lăn, sắp bị văng ra ngoài.
“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan thét lên.
Người phụ nữ muốn xông tới cứu con gái. Ai ngờ dưới chân bị trẹo chưa kịp đứng lên lại lần nữa ngã nhào xuống sàn.
Vào thời khắc nguy cấp, một thân ảnh nhanh như chớp, đem cô gái sắp chạm xuống mặt đất ôm vào trong lòng
“Giỏi lắm! "Mọi người vây xem thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao vỗ tay.
Tần Thiên trợn tròn hai mắt!
Cảm nhận được cô gái trong ngực mình vô cùng mềm mại, khuôn mặt đờ đẫn không có ý thức, hắn cắn răng hỏi: "Tô tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
“Cô vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, là người đẹp của bệnh viện Long Giang, sao lại ra nông nỗi này.”
Giọng nói của hắn run rẩy, lộ ra sự đau sót tan nát cõi lòng.
Tô Tô nhìn hắn, tựa hồ có chút phản ứng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ.
Nhưng mà cô chỉ có thể há miệng ú ớ, nói không ra lời.
"Tần Thiên?"
“Tên khốn nạn này, mau buông con gái tôi ra!”
Dương Ngọc Lan xông tới, đoạt lấy Tô Tô từ trong lòng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Dương Ngọc Lan, do dự một chút, cố gắng gọi một chữ: "Mẹ”.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho con biết.”
“Đều là do cậu hại.”
“Không phải cậu đã chết rồi sao? Vì sao còn trở về!”
“Mau cút đi, chúng tôi không quen biết cậu!”
“Đừng tới quấy rầy chúng tôi!" Dương Ngọc Lan có vẻ rất kích động, rất bài xích Tần Thiên.
Người đàn bà đẩy xe lăn, vội vàng muốn rời đi.
“Muốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy!" Tào Đức xông tới, ngăn ở trước mặt, cười lạnh nói:
“Dương Ngọc Lan, tôi chợt nhớ ra, hai người còn tiền viện phí chưa thanh toán. Mau theo tôi đến văn phòng cùng nhau tâm sự đi.”
“Không thể nào, chúng tôi đều dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế, đều đã thanh toán xong cả rồi!"
Tào Đức cười lạnh nói: "Có trong phạm vi bảo hiểm y tế hay không, chủ nhiệm khoa nói mới tính.”
“Yên tâm, chủ nhiệm khoa là thầy hướng dẫn của tôi, chỉ cần tôi nói vài câu, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Nếu không, hai người ít nhất phải đóng thêm mấy chục vạn tiền thuốc men.”
“Hai người không muốn táng gia bại sản chứ?”
“Đi theo tôi đi!”
Tên mập chắc chắn Dương Ngọc Lan sẽ không có tiền trả, cho nên vô cùng đắc ý, định đưa tay đoạt lấy xe lăn.
Dương Ngọc Lan lâm vào tuyệt cảnh, bất lực.
“Vô liêm sỉ!”
Trong tiếng gầm nhẹ, Tần Thiên chợt quát lên: "Dám chạm vào người phụ nữ của tao, xem tao có đánh chết mày không?”
Tào Đức cười ha ha: "hahaha mày chính là tên shipper năm năm trước ăn nằm với cô Tô đây đúng không?”
"Tên khốn, dám ở trước mặt ông đây làm chuyện khốn nạn à!"
“Nói cho mày biết, ông đây......”
Tần Thiên giơ tay.
Bốp!
Hắn dùng một sức lực lớn, tát Tào Đức ôm mặt ngã sấp xuống đất.
Tào Đức ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, giống như chó điên, muốn nhảy dựng lên cắn người.
Tần Thiên nhấc chân, giẫm lên đầu tên bác sĩ mập, hỏi: "Nói, tiền thuốc men là như thế nào?"
Từ trước đến nay Tào Đức chưa từng bị nhục nhã như vậy? Hắn phun ra một ngụm máu, điên cuồng kêu to:
“Họ Tần khốn nạn kia, tao đào mộ mười tám đời tổ tông nhà mày lên!”
“Mau buông tao ra!”
“Tao giết chết mày!”
Dưới chân Tần Thiên hơi dùng sức.
Tào Đức cảm giác đầu sắp nổ tung như quả dưa hấu, linh hồn sắp bay ra khỏi thân xác.
“Tần Thiên!”
“Mày có tin không chỉ cần tao gọi điện thoại cho cho chủ nhiệm khoa, sau này vợ mày đừng hòng bước vào bệnh viện này nữa bước!"
“Thiết bị phục hồi của bệnh viện này là tiên tiến nhất. Rời khỏi bệnh viện chúng tôi, vợ mày cả đời sẽ làm kẻ ngốc!”
“Mày còn không mau buông ra!”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Con kiến mà thôi, tao giết mày thì có làm sao.”
Hắn muốn bóp nát cái đầu chó này.
“Tần Thiên, mau dừng tay!”
Dương Ngọc Lan không nghĩ tới Tần Thiên rời đi năm năm, lúc trở về lại trở nên bạo lực như vậy.
Cố gắng kìm nén sự nhục nhã, bà ta rưng rưng nói: "Nếu đắc tội bọn họ, bọn họ thật sự không cho Tô Tô xem bệnh, cậu bảo tôi phải sống tiếp như thế nào?”
“Bác sĩ Tào, xin cậu đừng gọi điện thoại cho chủ nhiệm.”
"Tôi biết tại sao cậu hết lần này đến lần khác làm khó dễ tôi, bởi vì cậu hoài nghi tôi tố cáo cậu thu tiền đút lót của người khác đúng không?”
“Tần Thiên đắc tội cậu, tôi bảo hắn dập đầu xin lỗi cậu!”
“Tần Thiên, còn không mau buông bác sĩ Tào ra, mau nhận lỗi đi!”
Tào Đức phun ra một ngụm máu, ánh mắt đầy sự căm phẫn nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong mắt đều là vẻ đắc ý dữ tợn.
Tần Thiên trầm mặc một chút, chân hơi buông lỏng. Lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại, gọi chủ nhiệm của mày tới gặp tao.”
Mọi người vây xem, cùng với Dương Ngọc Lan đều thật không ngờ, Tần Thiên chẳng những không xin lỗi, lại còn chủ động để Tào Đức gọi điện thoại.
Chủ nhiệm khoa ngoại như thế nào trong lòng bọn họ rất rõ.
Tần Thiên này, chẳng lẽ là điên rồi sao?
“Coi như mày lớn gan!”
“Tiểu tử, lần này mày chết chắc rồi!”`
Chương 2 Cho ngươi một cơ hội
“Chuyện gì đang xảy ra?!"
Rất nhanh, một bác sĩ trung niên đeo kính mắt nổi giận đùng đùng đi đến.
Nhìn thấy ông ta, bệnh nhân và người nhà vây xem đều nhao nhao chào hỏi. Thần sắc bọn họ, đều có chút nịnh bợ và sợ hãi.
Sắc mặt bác sĩ trung niên cao ngạo, chỉ tùy ý gật gật đầu chào lại mọi người.
Tào Đức nhìn thấy vị bác sĩ Trung Quốc niên, giống như là chó dữ nhìn thấy chủ nhân.
“Chủ nhiệm, cứu em!”
Sắc mặt bác sĩ trung niên trầm xuống, nhìn về phía Tần Thiên.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, Tần Thiên nhìn thấy trên tấm bảng treo ngực người này, có viết bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại, Lý Cường.
"Bác sĩ Lý!"
Xa xa, có một người phụ nữ ăn mặc bình thường, kinh hoảng chạy tới gọi tên ông ta.
Bà ta vọt tới trước mặt Lý Cường, cúi đầu khom lưng, cầm tiền đút lót đưa cho Lý Cường.
“Chúng tôi không có nhiều tiền đút lót, chỉ có một phong bì nho nhỏ hai ngàn tệ do người thân ở dưới quê mới gởi lên thôi.”
“Bác sĩ Lý, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con trai tôi!”
Lý Cường trầm mặt, có chút không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, bệnh viện quy định không được nhận tiền đút lót.”
“Ngài mau cầm lấy đi.”
Nói xong, tiện tay đem tiền đút lót đặt trên mặt đất.
Người thông minh đều nhìn ra được, ông ta chê ít.
Người phụ nữ nông thôn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Lý Cường không tỏ ra bất kì thương xót nào.
Ông ta cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Mặc kệ cậu là ai, hiện tại buông bác sĩ của bệnh viện chúng tôi ra, sau đó đi cục cảnh sát tự thú."
“Nói không chừng còn có thể khoan hồng.”
“Nếu không, cậu sẽ phải ngồi tù. Cậu và gia đình cậu sẽ bị liệt vào danh sách đen của y tế.”
Nghe được "danh sách đen", Dương Ngọc Lan phẫn nộ nói: "Tần Thiên, tên súc sinh này!"
“Là cậu tìm đường chết, đừng liên lụy chúng tôi!”
"Còn không mau buông bác sĩ Tào ra, nhận lỗi đi!" bà ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Tần Thiên ra khỏi Tào Đức.
Tần Thiên ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ vợ là một người phụ nữ phương Nam điển hình, dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng năm năm qua vì bảo vệ con gái mà bà đã trải qua những gì?
Dương Ngọc Lan cúi đầu cầu xin Lý Cường "Cầu xin ông đừng từ bỏ điều trị của Tô Tô!"
“Tôi đã điều tra tư liệu, ở nước ngoài có tình trạng giống với trường hợp của Tô Tô, đã hồi phục bình thường.”
Tào Đức cuối cùng cũng thoát ra được, dữ tợn lên án "Chủ nhiệm, ngài phải làm chủ cho em.”
“Tôi chỉ ngăn Dương Ngọc Lan không cho bà ấy rời đi, bởi vì tiền thuốc men của bà ta còn chưa thanh toán.”
"Nhưng không ngờ cái tên này từ đâu chạy ra đánh tôi bầm dập!"
"Chủ nhiệm, hôm nay nếu buông tha cho hắn, về sau chúng ta làm sao còn hành nghề được nữa!"
Lúc này, từ xa có một đội bảo vệ xông tới, trong tay họ đều cầm gậy gộc.
Dẫn đầu là một tên đầu trọc, mắt tam giác, lớn tiếng nói "Lý chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Kẻ nào gây rối ở đây?"
Thì ra, lúc Lý Cường tới, cũng đã thông báo cho đội trưởng đội bảo vệ.
Giờ phút này, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Thiên.
Lão Vương, chính là người này cố ý gây thương tích, ảnh hưởng đến công việc của chúng .
Lão Vương vung tay lên, mười mấy bảo vệ lập tức bao vây Tần Thiên.
Lý Cường nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói:
“Bây giờ có hai vấn đề. Một, mẹ vợ cậu dẫn theo vợ cậu, có ý đồ quỵt tổng công ba mươi lăm vạn tiền chữa bệnh.”
Nói xong ông ta chìa tay ra, ngay lập tức bác sĩ thực tập bên cạnh vội vàng đưa tới một xấp hóa đơn thu phí.
“Thứ hai, cậu đánh bác sĩ. Thương thế này, không có hai mươi vạn tiền chữa bệnh là không xong đâu.”
“Hiện tại hai chuyện hợp nhất, tôi cho cậu một cái giá ưu đãi, năm mươi vạn.”
“Tiểu tử, cậu không phải rất trâu bò sao? Lấy năm mươi vạn ra đây, tôi sẽ thả cậu đi.”
“Nếu không...”
“Không phải cậu biết đánh nhau sao? Có bản lĩnh thì khoa tay múa chân với bảo vệ chúng tôi đi.”
“Nếu có thể thắng, tôi có thể để cho cậu đi, như thế nào?”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập đứng bên cạnh, đều nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên cô độc một mình, căn bản là không thể nào là đối thủ của nhiều bảo an như vậy.
Hiện giờ Tần Thiên, đã là cá nằm trên thớt mặc cho bọn hắn xâu xé.
“Tiểu tử, nói thật cho cậu biết, chủ nhiệm Lý của bọn này sắp được đề bạt lên làm phó viện trưởng rồi.”
“Đấu với phó viện trưởng của bọn tao, mày tự biết mà lượng sức mình đi!"
“Phó viện trưởng Lý tùy tiện giơ tay lên là có thể bóp chết cả nhà của mày!" Tào Đức cười ha ha nói.
Dương Ngọc Lan vừa tức vừa giận, vừa chỉ vào Tần Thiên chửi ầm lên. Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ có thể trách Tần Thiên mà thôi.
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, chăm sóc Tô Tô để con tới giải quyết.”
Hắn lấy di động ra, bấm một cú điện thoại, lạnh lùng nói: "Kiểm tra xem viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang là ai?”
"Trong vòng ba phút, tôi muốn ông ta xuất hiện trước mặt tôi!"
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Dám ra lệnh cho viện trưởng của chúng tôi?”
Lý Cường tức cười châm chọc nói.
Tào Đức cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày cho rằng mày có thể đi cáo trạng với viện trưởng sao?”
“Nếu viện trưởng nghe lời mày, tao sẽ ăn c*t cho mày xem.”
Tần Thiên cũng không để ý tới, khoanh tay đứng đó, lạnh lùng chờ đợi.
“Vị nào là Tần tiên sinh?!”
Trong vòng thời gian hai phút, từ bên trong bệnh viện có một lão già hớt hãi chạy ra.
Ông ta tuy đã già nhưng hình như bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn còn rất phong độ. Nhưng giờ phút này, ông ta lại hớt hoảng chạy đến mà không quan tâm đến hình tượng của bản thân.
“Mã viện trưởng!" Lý Cường vội vàng nghênh đón, kích động nói: "Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ, đã làm kinh động đến ngài.”
“Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, chỉ là một bệnh nhân trốn phí bị phát hiện còn ra tay đánh người mà thôi. Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt.”
“Tên họ Tần nhất định phải nghiêm trị!”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập khác đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hùa theo.
Mã Dung, viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang. Có thể nói, ở bệnh viện này lời ông nói chính là luật.
Lần này Lý Cường có thể thăng chức lên Phó viện trưởng hay không, cũng hoàn toàn dựa vào lời nói của Mã Dung.
Mã Dung không để ý tới Lý Cường trước mặt, hắn nhìn thấy Tần Thiên bị bảo vệ vây quanh, không nhịn được mà run sợ.
Thân ở hiểm cảnh, Tần Thiên lại biểu hiện rất bình tĩnh.
Ông ta đã từng gặp vô số người, cho nên ông ta vừa nhìn liền biết Tần Thiên không phải tầm thường. Đây không phải khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Trên người Tần Thiên đang tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
Ông ta có một loại dự cảm, một tia sát khí này tuy rằng nhỏ bé tầm thường nhưng một khi phát tác, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.
Ông ta hồi tưởng lại, vừa rồi hội trưởng tổng hội y học tự mình gọi điện thoại tới. Cho nên ông ta biết, lần này đã đụng trúng đến nhân vật lớn nào đó rồi.
Gặp cao nhân sao có thể để tuột mất khỏi tay. Nếu có thể kéo thêm chút quan hệ, sự nghiệp của ông ta không chỉ dừng lại ở cái chức viện trưởng này.
Cho nên, trong lúc Mã Dung chạy đến, đã lộ ra vài phần lấy lòng.
“Ngài chính là Tần tiên sinh sao?”
“Tôi tên là Mã Dung, là viện trưởng nơi này.”
“Nơi này nhiều người phức tạp, mời tiên sinh đến văn phòng tôi uống trà.”
“Tiên sinh yên tâm, tôi lập tức điều tra rõ ràng chuyện đang xảy ra, có câu trả lời thỏa đáng cho ngài.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.
“Viện trưởng Mã, có phải ngài nhận lầm người rồi không?" Lý Cường ngơ ngác nói tiếp, "Tiểu tử họ Tần này....”
“Câm miệng!" Mã Dung nghiêm khắc quát lớn.
Tần Thiên trực tiếp ném tờ hóa đơn vào mặt Mã Dung, lạnh lùng nói: "Trong này có vấn đề.”
“Tôi cho ông một cơ hội, xử lý không tốt, ông cũng cuốn gói cút khỏi đây đi!”
Chương 3 Quỷ Môn Thập Tam châm
Mã Dung lật xem hóa đơn thu phí, không nhịn được nhíu mày.
"Những dược phẩm này không thành vấn đề. Nhưng bởi vì là thuốc nhập khẩu, giá cả rất cao. Bình thường bệnh nhân chủ động yêu cầu mới cho sử dụng.”
Dương Ngọc Lan bên cạnh vội vàng nói: "Mã viện trưởng, chúng tôi không có yêu cầu dùng những thuốc này!"
“Từ lần đầu tiên dùng thuốc, tôi vẫn luôn yêu cầu, tận lực dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế.”
“Thuốc đắt như vậy, tôi làm sao trả nổi!”
Mã Dung trầm mặt nhìn về phía Lý Cường: "Chủ nhiệm Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Trước mặt mọi người, ông nói rõ ràng cho tôi nghe!"
Lý Cường luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Viện trưởng, ngài nghe tôi nói, đây đều là người Tô gia an bài.”
“Tô gia - Tô Văn Thành gọi điện thoại cho tôi, nói nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho cô Tô.”
“Về phần ai tới tính tiền, cậu ta lại không nói...”
“Tô Văn Thành?”
Nghe xong lời này, Dương Ngọc Lan tức giận nói: "Tôi hiểu rồi, tên tiểu tử Tô Văn Thành này là đang cố ý hãm hại chúng tôi!"
“Là hắn cố ý ép chúng tôi trả không nổi tiền thuốc chữa bệnh.”
“Tôi mặc kệ!”
“Bệnh viện các người chưa được sự đồng ý của tôi đã tự ý đổi thuốc, tất cả chi phí bệnh viện các người tự đi tìm Tô Văn Thành mà đòi.”
Mã Dung nhìn Tần Thiên, thăm dò: “Đây đúng là vấn đề của chúng tôi, Tần tiên sinh, tôi có một cách.”
"Tất cả chi phí thêm vào này, do bệnh viện giải quyết, ngài thấy thế nào?"
Tần Thiên chỉ Tào Đức và Lý Cường, lạnh lùng nói: "Hai người này, y đức bại hoại, tôi cảm thấy không thích hợp tiếp tục làm bác sĩ của bệnh viện nữa."
“Lập tức đuổi việc, vĩnh viễn thu hồi giấy phép hành nghề y.”
“Cái gì?" Mã Dung lắp bắp kinh hãi.
Đuổi việc, đã là xử phạt rất nghiêm khắc rồi.
Nhưng mà cũng không đến mức đuổi cùng giết tận chứ. Nếu không làm ở bệnh viện này thì Tào Đức và Lý Cường có thể đi bệnh viện khác.
Thế nhưng, thu hồi giấy phép hành nghề y vĩnh viễn của bọn họ, như vậy có khác gì cướp mất bát cơm của họ không.
Cướp bát cơm của người ta, tương đương với cướp tính mạng người ta.
Tào Đức và Lý Cường vừa nghe xong liền chạy về phía Tần Thiên.
Tần Thiên thấy hai người bọn họ chạy đến, hắn nhẹ nhàng nhấc chân, tùy tiện hai cước, đá bọn họ như một trái bóng lăn ra bên ngoài.
Hắn nhìn Mã Dung, cười lạnh nói: "Giải quyết vấn đề nhỏ vậy mà khó thế sao?”
“Có cần tôi gọi Vương Bá Niên tới đây, để ông ta nói cho ông biết nên làm gì không?”
“Vương...... " Mã Dung giật mình há to miệng.
Vương Bá Niên!
Chủ tịch Tổng hội Y học!
Ông ta chỉ là viện trưởng của một bệnh viện nhỏ, ở trước mặt của Vương Bá Niên, ông ta chả là cái thá gì cả.
Muốn nịnh bợ, cũng không biết làm sao để nịnh bợ.
Không ngờ, Tần Thiên không chỉ có gọi thẳng tên của Vương Bá Niên, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên.
Dường như, Vương Bá Niên chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Tần Thiên mà thôi.
Mã Dung toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Không cần không cần!”
“Chút chuyện nhỏ này, tôi có thể xử lý được!”
Ông nhìn Lý Cường và Tào Đức, sắc mặt không còn dễ coi như trước.
“Tôi nhận được không chỉ một lần tố cáo, nói các anh uy hiếp bệnh nhân đưa tiền đút lót.”
"Loại bại hoại này, quả thực là bôi đen hệ thống y tế nước nhà!"
“Từ giờ trở đi, các anh đã không còn là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi nữa.”
"Giấy phép hành nghề y của mấy người, tôi sẽ lập tức báo cáo tổng hội, vĩnh viễn thu hồi!"
“Mã viện trưởng, ông không thể làm như vậy! Đây là đang giết chúng tôi!”
“Mã viện trưởng, tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, cầu xin ông, xin đừng tuyệt tình như thế.”
Hai người nghe xong, như xét đánh ngang tai, bò tới quỳ gối trước mặt Mã Dung, đau khổ cầu xin.
Mã Dung thở dài, cười nói với Tần Thiên: “Tần tiên sinh, như vậy được chưa?”
Lý Cường cùng Tào Đức kịp phản ứng, biết vấn đề mấu chốt ở chỗ Tần Thiên.
Bọn họ có thể tránh thoát một kiếp này hay không, chẳng qua là chuyện một câu nói của Tần Thiên.
Bọn họ quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, không ngừng dập đầu khẩn cầu. Nhìn chật vật như hai con chuột cống.
Lúc này, người phụ nữ nong thôn đang quỳ bên cạnh yếu ớt nói: “Vị tiên sinh này, anh muốn đuổi bác sĩ Lý Cường đi, cũng chờ ông ấy phẫu thuật xong cho Bảo Nhi tôi đã.”
“Ông ta đi rồi, Bảo Nhi của tôi làm sao bây giờ?”
Tần Thiên thành khẩn nói: "Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi xem giúp cô.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thiên hạ này hẳn là không có bệnh nào tôi không trị được.”
Người phụ nữ bán tín bán nghi.
Mã Dung nghe Tần Thiên nói xong, hai mắt sáng ngời.
Trách không được có thể sai khiến tổng hội y học Vương Bá Niên, chẳng lẽ, hắn là một vị thần y?
“Vương đội trưởng, đuổi hai tên bại hoại này ra cho tôi.”
"Ảnh hưởng đến hình tượng bệnh viện là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tâm tình Tần tiên sinh mới là chuyện lớn!"
Tên đội trưởng đội bảo an đầu trọc mắt tam giác kia choáng váng.
Hắn bị Lý Cường gọi tới, vốn là đối phó côn đồ.
Lúc này viện trưởng lên tiếng, không dám không nghe. Hắn tự mình động thủ, cùng mấy thuộc hạ đem Lý Cường và Tào Đức kéo ra ngoài.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Rất nhiều bệnh nhân và người nhà vây xem đều bị hai người này bóc lột, giờ phút này, bọn họ hưng phấn vỗ tay.
Người phụ nữ nông thôn kia do dự, có chút nghi ngờ nói: "Cậu còn trẻ như vậy, thật sự biết chữa bệnh sao?"
Tần Thiên đứng bên cạnh Dương Ngọc Lan nói: "Mẹ, con đi vào xem bệnh cho đứa nhỏ kia, mẹ vàTô Tô ở chỗ này chờ con được không?"
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của Tô Tô.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, gật đầu.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tần Thiên, vẫn tràn ngập xa lạ và bài xích.
Cái tên hại con gái mình thân bại danh liệt này, từ biệt năm năm ai cũng đều cho rằng hắn đã chết. Hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, còn thay đổi hoàn toàn không giống trước đây.
Ngay cả một viện trưởng của bệnh viện lớn cũng phải nhìn sắc mặt của hắn để nói chuyện.
Hơn nữa, còn quen biết với tổng hội y học.
Bởi vì lúc trước bà cũng làm trong nghề y tế, cho nên Dương Ngọc Lan đối với tổng hội y học, vẫn có chút hiểu biết.
Trong cảm nhận của bà, đó chính là cung điện không chạm tới được.
“Tần tiên sinh, đi theo tôi!" Mã Dung tự mình dẫn Tần Thiên tới một phòng bệnh.
Hắn cũng muốn tận mắt nhìn xem, người dám tuyên bố khắp thiên hạ này không có bệnh nào là không trị được, rốt cuộc giỏi đến mức nào.
Bệnh nhân Địch Tiểu Mao, tám tháng tuổi.
"Người phụ nữ nông thôn này nửa đêm lúc cho con bú sữa không cẩn thận ngủ thiếp đi, đè lên đứa nhỏ, nếu phát hiện muộn một chút đứa nhỏ thật sự đã hết thuốc chữa...”
"Bởi vì thiếu dưỡng khí, dẫn đến một lượng lớn tế bào não của trẻ đã bị liệt, cũng chính là cái mà người dân hay gọi là bại não..."
"Loại tình huống này, từ góc độ bác sĩ của chúng tôi mà nói, kỳ thật đã không còn cách nào có thể trị được... Tần tiên sinh, ngài có cách nào không?"
Chẳng lẽ muốn châm cứu?
Thấy Tần Thiên lật đứa bé qua, sau đó lấy ra một hộp kim nhỏ, Mã Dung ngây người, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình có phải quá coi trọng người trẻ tuổi này hay không?
Châm cứu có thể điều trị bại não? Đây không phải là chuyện điên rồ sao!
Chẳng qua, kim nhỏ trong tay Tần Thiên có chút đặc biệt.
So với châm châm cứu thông thường, châm của hắn nhỏ hơn, dài hơn. Hơn nữa, toàn thân màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì.
Hắn còn muốn nói gì đó, đã thấy Tần Thiên đã hành động, làm hắn kinh ngạc há to miệng.
"Đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết?" cho đến khi Tần Thiên kết thúc thao tác châm cứu, Mã Dung mới thấp giọng hỏi.
Bởi vì kích động, thanh âm có hơi run rẩy.
Tần Thiên tụ khí lòng bàn tay, cuối cùng vỗ nhẹ vào lòng Địch Tiểu Mao.
Địch Tiểu Mao đang hôn mê oa một tiếng, khóc lên.
Tần Thiên đi tới cửa, lạnh nhạt nói:
"Đứa bé không phải vì bị đè, mà là bị đờm ngăn ở cuốn họng, dẫn đến hô hấp không thông... Viện trưởng Mã, chuyện của tôi, hãy ăn nói cho cẩn thận."
Đợi đến khi Mã Dung kịp phản ứng, Tần Thiên đã đi xa rồi.
Quỷ Môn Thập Tam châm!
Không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết!
“Tần tiên sinh, chẳng lẽ hắn là... " Bỗng nhiên nghĩ đến một nhân vật trong tin đồn, thân thể Mã Dung run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này đầu ông ta đã đầy mồ hôi lạnh, ông ta thầm nhủ thật may mắn vì bản thân không có đắc tội với Tần Thiên nếu không cũng dọn nhà đi sớm rồi.
Chương 4: Dưới gối nam nhi có vàng
Tần Thiên vội vàng đi ra bên ngoài, nhịn không được có chút thất vọng.
Dương Ngọc Lan cuối cùng vẫn không ở chỗ này chờ hắn.
Năm năm này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn thề, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Sau khi hắn rời khỏi bệnh viện không lâu, một nữ phóng viên trẻ tuổi của tổ chuyên mục "Tiểu Phương giúp đỡ" trên kênh đô thị đi tới phòng bệnh.
Thì ra lúc trước người phụ nữ nông thôn Vương Quế Lan cùng đường, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Vương Quế Lan ôm Bảo Nhi vừa sống lại từ cõi chết, kích động kể lại tình hình vừa rồi.
Nữ phóng viên tên là Lý Phương đã nhạy bén nhận ra giá trị tin tức của chuyện này.
Mặc dù Vương Quế Lan ở hiện trường, nhưng bởi vì chỉ nghĩ đến sự sống chết của con mình nên không biết rõ lắm chuyện cụ thể như thế nào.
Cho nên cũng không biết tên Tần Thiên.
Không còn cách nào khác, Lý Phương đành phải đến văn phòng viện trưởng.
Lúc này, văn phòng viện trưởng.
Cửa sổ đóng chặt, Mã Dung cẩn thận bấm một cú điện thoại.
"Cái gì, ông là nói, vị kia vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm?" Trong điện thoại, truyền đến thanh âm kích động của Vương Bá Niên.
"Mã viện trưởng, ông thật may mắn!"
"Phải biết rằng trong thiên hạ, có thể tận mắt nhìn thấy vị kia thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, đến nay không quá mười người..."
“Tôi cũng không biết rõ, chỉ là mắn đi theo người đó mà thôi.”
Trầm mặc một chút, Vương Bá Niên đưa ra một quyết định trọng đại.
“Ông chuẩn bị đi. Tổng hội y học chúng tôi lập tức mở một phân hội ở Long Giang.”
“Đến lúc đó tôi đích thân tới tham dự.”
“Nhớ kỹ lời của vị kia, về chuyện của người đó, cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Cúp điện thoại, Mã Dung đắm chìm trong kích động, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Quả thật trong nhân gian có kì nhân, dùng kỹ thuật châm cứu, chữa khỏi cho đứa nhỏ kia..."
“Tư liệu về người đó, phóng viên Lý, cô cũng biết, kỳ nhân đều là thấy đầu không thấy đuôi.... Tôi cũng không thể trả lời.”
Trong lòng Lý Phương có hơi mất mát, cảm giác mình bỏ lỡ một tin tức trọng đại.
Rơi vào đường cùng, cô vẫn gửi một bài báo lên trang web chuyên mục.
Chính là tin bài báo này, bị người có tâm bắt được.
Rất nhanh, tin tức lặng lẽ lưu truyền trong vòng tròn bí ẩn của cả nước thậm chí là thế giới.
Nhất định là Thần Vương! Nhất định là Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Nhanh, chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn lập tức bay đến Long Giang!
Phú hào Trung Đông, cá sấu khổng lồ Âu Mỹ, các nhân vật có máu mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là cầu Thần Vương chữa bệnh.
Trong nước, chiến thần bắc cảnh, thủ lĩnh Long Nha, phong thủy thế gia, ông trùm châu báu, nữ hoàng tư bản... tất cả đều tiến hành đặt bố cục ở Long Giang.
Bọn họ cũng giống như Vương Bá Niên, đều là cấp dưới của Tần Thiên.
Bố cục Long Giang, là hy vọng có thể xuất ra một chút lực khi Tần Thiên cần.
Đối với bọn họ mà nói, đó chính là vinh quang vô thượng.
Thế giới bởi vì Tần Thiên mà xôn xao.
Tòa thành nhỏ Long Giang yên tĩnh này, sắp nghênh đón ánh sáng sáng chói của sự vinh quang.
Đứng ở bên ngoài một gian phòng trong một tiểu khu cũ, Tần Thiên nhìn qua có vẻ tiêu điều.
“Mẹ.”
"Con biết, bởi vì con, mới làm cho Tô Tô và mẹ sống khổ cực trong suốt mấy năm qua.. "
“Bây giờ con đã trở lại.”
“Xin mẹ nói cho con biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
"Con cam đoan, chẳng những sẽ chữa khỏi bệnh cho Tô Tô, còn có thể làm cho những người từng bắt nạt hai người trả giá gấp mười lần.”
Im lặng.
Dương Ngọc Lan dường như quyết tâm phủi sạch quan hệ với Tần Thiên.
Tần Thiên nghĩ đến dáng vẻ cả Tô Tô, tim như bị dao cắt.
“Mẹ, xin mẹ cho con một cơ hội!”
Hắn cắn răng, quỳ xuống!
Phải biết răng đầu gối của nam nhân có vàng!
Một người chỉ cần lật tay sẽ có người chết, lật tay sẽ có người sống, người làm cả thế giới run sợ, vậy mà lúc này đang quỳ trước mặt một người phụ nữ.
Nếu Dương Ngọc Lan không tha thứ, hắn sẽ không đứng dậy!
Thời gian trôi qua.
Dương Ngọc Lan nghe bên ngoài không còn tiếng động, cho rằng Tần Thiên đã rời đi, bỗng nhiên trong lòng có chút không đành lòng.
Mở cửa phòng, nhìn thấy Tần Thiên quỳ ở cửa, bà ta lắp bắp kinh hãi.
“Vào nhà nói chuyện đi.”
Tần Thiên đi vào phòng, nhìn thấy căn nhà nhỏ hẹp đơn sơ, lại nhìn thấy người con gái dại ra trên xe lăn, lòng hắn chua xót không thôi.”
Ai có thể nghĩ đến, năm năm trước, hai người phụ nữ này khiến cho cả Long Giang này phải hâm mộ.
“Đến tột cùng là ai?! "Trong mắt hắn lộ ra một cỗ sát ý lạnh thấu xương.
Dương Ngọc Lan lắc đầu. Tựa hồ thế lực của đối phương, làm bà vô cùng sợ hãi. Ngay cả nói cũng không dám nói.
“Hôm nay là mười lăm tháng tám, cậu trở về, tôi chiêu đãi cậu một miếng bánh trung thu.”
“Nếu cậu thật sự muốn ở lại, thì giúp tôi chăm sóc Tô Tô, đừng ra ngoài gây sự nữa.”
“Có một ngày nó có thể đứng lên, tôi sẽ để nó tiếp tục làm vợ cậu.”
“Nhưng hy vọng này rất xa vời, ngay cả tôi cũng không biết có ngày đó hay không......”
“Nếu cậu không làm được, ăn xong miếng bánh trung thu này rồi đi đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
"Còn nữa, mạo danh tổng hội y học Vương Bá Niên để hù dọa viện trưởng một thành phố, loại chuyện này làm một lần có thể được, nhưng tôi tin bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện."
“Không chỉ có cậu chịu thiệt, còn liên lụy đến chúng tôi.”
“Sau này đừng giở trò khôn vặt như vậy nữa.”
Bà ta không tin Tần Thiên có gì tài giỏi, có thể ra lệnh cho tổng hội y học Vương Bá Niên.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng dưng rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Dương Ngọc Lan, nên trả tiền thuê nhà rồi!
"Ơ, trong nhà còn có một thằng đàn ông à!"
Tên tóc vàng cầm đầu, mang theo vài tên, nhe răng nhếch miệng xông vào.
Nhìn Tần Thiên, bọn họ nháy mắt ra hiệu.
"Dương Ngọc Lan, không ngờ bà đã lớn tuổi mà vẫn còn có thằng theo."
“Xem ra là gừng càng già càng cay nha hahaha.”
Một đám người ầm ầm cười to.
Dương Ngọc Lan nghe được lời vô sỉ như thế, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Bà tức giận quát lên: "Tóc vàng, cậu không được nói hươu nói vượn!”
“Đây là Tần Thiên, là chồng của con gái tôi!”
“Chồng của con gái bà?" Tóc vàng nhìn Tô Tô ngồi trên xe lăn lại cười ha ha
“Họ Tần kia, vợ mày cũng không còn động đậy, có làm ăn gì được đâu chứ?”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Mày tới thu tiền thuê nhà?"
“Mày muốn trả tiền thay cho bọn họ?” Hai mắt Tóc vàng sáng ngời.
Tần Thiên gật đầu: "Chúng ta ra ngoài nói.”
Tóc vàng nhe răng cười nói: “Tiểu tử, mày tốt nhất đừng qua mặt ông đây, bằng không ông sẽ đánh vỡ đầu chó của mày, sau đó bán vợ của mày đi.”
“Đi!”
"Mẹ, chăm sóc cho Tô Tô, con sẽ trở lại ngay.” Tần Thiên an ủi một câu, sau đó đi theo mấy tên vừa rồi tới bên ngoài một mảnh rừng cây nhỏ.
“Tô thiếu phân phó, tiền thuê nhà mấy năm nay cộng lại, tổng cộng năm mươi vạn.”
“Hôm nay nếu như không lấy được, thì các người phải cút ra ngoài!”
Tóc vàng nhe răng cười.
“Tô thiếu?”
Trong lòng Tần Thiên khẽ động.
Đưa tay bắt lấy cổ tay lông vàng, hắn hơi dùng sức, trong không khí vang lên thanh âm xương cốt trong trẻo bị bẻ gãy.
Tóc vàng kêu thảm thiết như giết heo, ngã xuống đất.
Tần Thiên nhấc chân giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: "Tô thiếu là ai?”
Tóc vàng hoảng sợ muốn chết, không nghĩ tới Tần Thiên không nói gì lại ra tay độc ác như vậy.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi!”
“Giết chết hắn cho tao! " Tên tóc vàng điên cuồng kêu to.
Chương 5 Tham lam vô độ
Mấy tên xung quanh kịp phản ứng, giống như sói con nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên đứng im tại chỗ, dùng một chân đá ra ngoài.
Thình thịch Thình thịch!
Trong tiếng kêu thảm thiết, mấy tên kia toàn bộ bị đá văng ra xa. Từng người ôm bụng kêu rên, không đứng dậy được nữa.
“Còn không nói sao?" Tần Thiên dùng chân giẫm lên tay một tên tóc vàng, mũi chân hắn nhè nhẹ nghiền mạnh ngón tay của bọn chúng.
A!
“Đau chết tôi rồi!”
“Mau dừng tay, tôi nói, tôi nói tất cả!”
Tóc vàng đau đến muốn ngất đi, nhìn Tần Thiên như nhìn thấy quỷ vậy.
Hắn nhịn đau, cắn răng nói: "Tô thiếu chính là Tô Văn Thành của Tô gia!”
“Tô thiếu bảo chúng tôi thu tiền thuê, một tháng một vạn.”
“Những thứ khác tôi cũng không biết......”
Thì ra là mấy tên chó săn, xem ra từ trong miệng bọn họ cũng không lấy được tin tức hữu dụng gì.
Tần Thiên thuận chiều, nhấc chân đá bay tên tóc vàng như đá bay một quả bóng, nói kèm: "Không được có lần sau!”
“Nếu không các ngươi ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Tóc vàng cùng mấy tên kia đứng lên, chật vật chạy trốn.
“Tiểu tử, mày dám động đến chúng tao, Tô thiếu nhất định không tha cho mày đâu!”
“Dương Ngọc Lan, bà gây đại họa rồi, chờ chết đi!”
Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài cánh rừng, mẹ vợ đang kinh hoảng nhìn về phía bên này.
“Thì ra bà ta sợ Tần Thiên bị đánh chết, nên đi theo tới.”
“Mẹ, Tô Văn Thành không phải là em họ của Tô Tô sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đầu tiên là chỉ thị Lý Cường cố ý cho Tô Tô sử dụng thuốc đắt tiền, giờ lại lại chỉ cho mấy tên du côn tóc vàng này lấy lí do thu tiền thuê nhà ra uy hiếp.
Tô Văn Thành này, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết?
Chuyện đã đến nước này, Dương Ngọc Lan cũng không giấu diếm nữa.
Bà rơi lệ nói: "Tô Văn Thành là súc sinh!”
“Sau khi Tô Tô xảy ra chuyện, mẹ không có lòng dạ nào quản lý công ty. Người Tô gia chủ động đề nghị hỗ trợ, mẹ cả tin bọn họ nên đồng ý.”
“Ai biết, mấy năm ngắn ngủi, bọn họ thông đồng với nhau sau lưng mẹ, vét sạch công ty.”
“Tất cả tài sản của mẹ, bao gồm biệt thự và mấy căn nhà, đều bị bọn họ chiếm đoạt.”
“Cái này còn chưa tính, bọn họ còn lòng tham không đáy, trăm phương ngàn kế dồn mẹ vào đường cùng!”
Tần Thiên cả giận nói: "Bọn họ còn muốn như thế nào?”
Dương Ngọc Lan thở dài: "Bọn họ muốn độc quyền phương thuốc dược cao trong tay mẹ.”
“Kỳ thật cái này cũng không phải của mẹ, là tâm huyết của Tô Tô.”
"Con bé có đam mệ đặc biệt với y học cổ truyền Trung Quốc từ khi còn nhỏ và đã phát hiện ra một công thức thông qua việc nghiên cứu nhiều loại thảo mộc."
“Căn cứ vào làn da của phụ nữ phương Đông chúng ta, lợi dụng thuốc đông y nguyên chất chiết ra dược cao.”
“Bởi vì mẹ kinh doanh dược phẩm, con bé đưa bằng sáng chế này cho mẹ. Thương hiệu mẹ đều đã đăng ký rồi, gọi là Tô Ngọc Cao.”
"Ai mà biết được, dược cao còn chưa sản xuất ra thị trường thì phát sinh ra những chuyện này. "
“Tà tâm Tô gia không chết, mấy năm nay nghĩ hết biện pháp, muốn ép mẹ giao ra phương thuốc này cho bọn họ. Thật sự là súc sinh cũng không bằng!”
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, thế còn Tô Tô, cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Dương Ngọc Lan thống khổ cuồn cuộn.
Bà thương tâm nói: "Đây là một vụ án chưa được giải quyết.”
“Buổi sáng hôm đó, mẹ nhận được điện thoại của Tô Tô, nói là ông nội con bé gọi nó đến viện dưỡng lão chăm sóc một bệnh nhân quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm.”
“Lúc đó con bé đang thực tập ở bệnh viện Nhân Dân số một, đây cũng là chuyện bình thường, mẹ không để ý đến.”
“Ai ngờ, buổi chiều nhận được tin dữ, lúc nghe tin chạy tới, con bé đang được cấp cứu.”
“Y tá nói cho mẹ biết, Tô Tô nhảy từ tầng tám của viện dưỡng lão xuống.”
“Lúc đó quần áo trên người đều bị xé rách.”
“Trải qua cấp cứu, mạng của con bé đã được nhặt về, nhưng lại bị gãy hai chân, đầu óc cũng bị hỏng rồi!”
“Sau đó mẹ muốn điều tra, rốt cuộc bệnh nhân hôm đó là ai, nhưng không ai nói cho mẹ biết.”
"Tô Bắc Sơn cảnh cáo mẹ, nếu như không muốn Tô Tô biến mất khỏi thế giới này, thì hãy quên chuyện này đi, không được tiếp tục điều tra nữa...”
"Ông ta nói, thân phận và quyền lực của người đó, chúng ta đấu không lại!"
Nói xong, bà che mặt lại bất lực khóc rống lên.
Tần Thiên nhớ tới trước khi mình bị ném xuống sông Đông Giang có nhắc đến tên của một người, hắn trầm giọng hỏi: "Mẹ, mẹ biết người nào tên Phi thiếu không?"
Dương Ngọc Lan đang mất bình tĩnh, lắc đầu.
Tần Thiên cắn răng, sát ý trong mắt bốc lên!
“Tô Bắc Sơn nhất định biết thân phận của người kia. Vì nịnh bợ người nọ, ông ta an bài cháu gái xinh đẹp của mình đi chăm sóc cho tên khốn đó.”
Tên kia làm ra những hành vi súc sinh với Tô Tô, Tô Tô rơi vào đường cùng cho nên mới chảy từ lầu tám xuống!
Tô gia!
Hắn xoay người liền rời đi!
Dương Ngọc Lan kinh hoảng nói: "Tần Thiên, cậu định đi đâu?”
Tần Thiên cắn răng nói: "Mẹ, thù này không báo, thề không làm người!"
“Bây giờ con tới Tô gia, giúp mẹ đòi lại công ty, cũng đem hung thủ năm đó hại Tô Tô điều tra ra!”
“Con cam đoan, bọn họ sẽ trả giá gấp mười lần!”
Dương Ngọc Lan vội vàng bắt lấy quần áo của Tần Thiên, nói: "Lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi, cậu muốn ở lại cũng được nhưng đừng gây chuyện cho chúng tôi nữa."
“Công ty gì gì đó, không cần cũng được. Mẹ chỉ cầu sống bình an mà thôi.”
“Tần Thiên, Tô gia bây giờ đã khác, chỉ dựa vào một mình cậu, không thể nào là đối thủ của bọn họ.”
“Hứa với mẹ, đừng lật lại chuyện này, được không?”
Tần Thiên hiểu được tâm tình của Dương Ngọc Lan, không còn cách nào khác hắn đành phải gật đầu.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan làm cơm trưa.
Cơm nước xong, Tần Thiên chủ động thu dọn bát đũa. Lúc này, Dương Ngọc Lan nhận một cú điện thoại.
Là quản gia Tô gia gọi tới. Hôm nay mười lăm tháng tám, dựa theo lệ thường, thông báo cho bọn họ đi tham gia tiệc tối gia tộc mỗi năm một lần.
Dương Ngọc Lan tự giễu nói: "Cái gì mà tiệc tối của gia tộc, chẳng qua là khoe khoang danh lợi mà thôi.”
“Tôi sẽ không đi.”
“Tần Thiên, buổi chiều mẹ đi làm, cậu ở nhà chăm sóc Tô Tô.”
“Chờ tan tầm mẹ mua vài món, chúng ta cũng coi như làm một bữa tiệc đoàn viên.”
Tần Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Mẹ, nếu là quản gia thông báo, con cảm thấy chúng ta nên đi thì tốt hơn.”
“Mẹ yên tâm, tất cả đã có con rồi.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, nói: "Cũng được. Có một số việc cũng nên nói rõ ràng với bọn họ. Sau này không quấy nhiễu lẫn nhau, chúng ta cũng có thể sống yên ổn.”
Buổi chiều Dương Ngọc Lan phải đi làm, trước khi đi nhớ ra chuyện gì nói: "Cậu thật sự biết chữa bệnh sao?”
Tần Thiên cười nói: "Mấy năm nay con học châm cứu, nhưng tình hình của Tô Tô tương đối phức tạp. Con cần dẫn cô ấy đi bốc mấy thang thuốc Đông y, nấu chút canh bồi bổ cơ thể.”
Dương Ngọc Lan gật đầu, cũng không để ở trong lòng.
Người trẻ tuổi thích thể hiện, học chút châm cứu, liền nói thiên hạ không có bệnh nào trị không được.
Tần Thiên đẩy Tô Tô ra cửa.
Hắn có thể cảm giác được, Tô Tô tuy rằng dại ra, nhưng thần hồn vẫn đang vô cùng bất an.
Tình hình như vậy nếu thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, chỉ sợ sẽ để lại di chứng.
Cho nên trước tiên cần điều dưỡng một thời gian rồi tính sau.
Hắn đẩy Tô Tô đi tới một tiệm thuốc bắc tên là "Ngọc Nhân Đường".
Mùi thuốc Đông y phả vào mặt, Tần Thiên nhạy bén nhận ra Tô Tô có cảm ứng.
Trong đôi mắt đẹp dại ra của cô, cũng có một chút hào quang.
Hả?
Trong lòng hắn khẽ động.
Mẹ vợ nói, Tô Tô thuở nhỏ si mê thuốc Đông y. Chẳng lẽ, hương vị quen thuộc này, gợi lên ký ức trong tiềm thức của cô ấy?
Xem ra lần này mình tới đúng chỗ rồi.
“Đứng lại!”
“Bên trong có khách quý đang khám bệnh, nếu mua thuốc, chờ một lát đi.”
Vừa muốn đi vào, cửa tiệm thuốc hiện lên một người đàn ông trung niên da ngăm đen, tứ chi tráng kiện, mặt không chút thay đổi chặn đường Tần Thiên.
Thời hạn năm năm đã đến.
“Lão đầu, con đã hoàn thành lời hứa với người. Kế tiếp, con phải làm chuyện của con.”
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Long Giang.
Tần Thiên nhìn người đến người đi, vội vã, có chút cảm khái trong lòng.
Năm năm trước.
Sau khi trở mặt với gia tộc, một mình hắn đi đến thành phố nhỏ này tìm một công việc shipper.
Vốn định mai danh ẩn tích sống như vậy cả đời.
Ai ngờ trong một lần giao đồ ăn cho khách, lại thay đổi vận mệnh cả đời của hắn.
Trong một lần tình cờ, phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Sau đó hắn mới biết được, cô gái đó tên là Tô Tô là bác sĩ thực tập của bệnh viện nhân dân số 1, cũng là đệ nhất mỹ nữ Long Giang.
Một đêm điên cuồng, chấn động Long Giang.
Sau đêm đó Tô Tô vội vàng kéo hắn đi cục dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Vào đêm tân hôn, hắn lại bị một đám hắc y nhân nhảy vào trong phòng, đánh gãy tứ chi, vứt xuống dòng sông đang chảy siết.
Hắn không thấy rõ dáng vẻ của những người đó, chỉ nhớ trước khi rơi xuống nước, bọn họ đã nói một câu:
“Dám đụng vào người phụ nữ của Phi thiếu, đáng đời ......”
Năm năm qua đi, hắn đã trở thành Thần Vương mà toàn thế giới nghe tin đã sợ, còn cô có khỏe không?
"Mau cút đi, nơi này không hoan nghênh bà!"
“Tôi cảnh cáo bà lần cuối, nếu không biết điều, tôi kêu bảo an đem bà lôi ra ngoài!"
“Cút!”
Hồi ức bị một thanh âm thô bạo cắt ngang, Tần Thiên theo tiếng ồn quay đầu nhìn lại.
Trước cửa bệnh viện, một người đàn ông mập mặc áo blouse trắng, vừa đẩy vừa xô, đánh một người phụ nữ trung niên có bóng lưng nhìn qua rất tang thương.
Trong tay người phụ nữ, còn đẩy một cái xe lăn.
Nhìn thấy bộ dạng cô gái trên xe lăn, Tần Thiên có hơi kích động!
Tuy rằng vẻ mặt cô gái có chút dại ra, nhưng khuôn mặt không hề tỳ vết kia, cùng với dáng người trời sinh đó.
Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình!
Năm năm qua, hắn ảo tưởng qua rất nhiều lần muốn gặp lại người con gái đó.
Nhưng không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này.
Nữ thần xinh đẹp từng chấn động Long Giang, giờ đây lại trở thành người ngồi xe lăn!
Bác sĩ mập tên là Tào Đức, hắn nhếch miệng cười nói: "Dương Ngọc Lan, các người còn tưởng mình là người của Tô gia năm đó sao?”
“Các người đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa rồi!”
“Không có tiền phải không? Gần đây tôi vừa học một bộ thủ pháp mát xa Đông y, hiệu quả còn tốt hơn cả vật lý trị liệu của máy móc.”
“Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi, tôi mát xa miễn phí cho con gái bà.”
Nói xong, liền đưa tay tới định cướp xe lăn.
Dương Ngọc Lan phát hiện Tào Đức có ác ý, vội vàng kéo xe lăn che chở ra đằng sau, sau đó đẩy Tào Đức ra xa.
Thế nhưng dáng người Tào Đức cao lớn, tiện tay đẩy một cái, đẩy Dương Ngọc Lan ngã xuống đất.
Dương Ngọc Lan thân bất do kỷ không giữ được xe lăn trong tay, nên chiếc xe lăng không ngừng lao xuống bậc thang.
Cô gái ngồi trên xe lăn, sắp bị văng ra ngoài.
“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan thét lên.
Người phụ nữ muốn xông tới cứu con gái. Ai ngờ dưới chân bị trẹo chưa kịp đứng lên lại lần nữa ngã nhào xuống sàn.
Vào thời khắc nguy cấp, một thân ảnh nhanh như chớp, đem cô gái sắp chạm xuống mặt đất ôm vào trong lòng
“Giỏi lắm! "Mọi người vây xem thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao vỗ tay.
Tần Thiên trợn tròn hai mắt!
Cảm nhận được cô gái trong ngực mình vô cùng mềm mại, khuôn mặt đờ đẫn không có ý thức, hắn cắn răng hỏi: "Tô tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
“Cô vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, là người đẹp của bệnh viện Long Giang, sao lại ra nông nỗi này.”
Giọng nói của hắn run rẩy, lộ ra sự đau sót tan nát cõi lòng.
Tô Tô nhìn hắn, tựa hồ có chút phản ứng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ.
Nhưng mà cô chỉ có thể há miệng ú ớ, nói không ra lời.
"Tần Thiên?"
“Tên khốn nạn này, mau buông con gái tôi ra!”
Dương Ngọc Lan xông tới, đoạt lấy Tô Tô từ trong lòng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Dương Ngọc Lan, do dự một chút, cố gắng gọi một chữ: "Mẹ”.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho con biết.”
“Đều là do cậu hại.”
“Không phải cậu đã chết rồi sao? Vì sao còn trở về!”
“Mau cút đi, chúng tôi không quen biết cậu!”
“Đừng tới quấy rầy chúng tôi!" Dương Ngọc Lan có vẻ rất kích động, rất bài xích Tần Thiên.
Người đàn bà đẩy xe lăn, vội vàng muốn rời đi.
“Muốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy!" Tào Đức xông tới, ngăn ở trước mặt, cười lạnh nói:
“Dương Ngọc Lan, tôi chợt nhớ ra, hai người còn tiền viện phí chưa thanh toán. Mau theo tôi đến văn phòng cùng nhau tâm sự đi.”
“Không thể nào, chúng tôi đều dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế, đều đã thanh toán xong cả rồi!"
Tào Đức cười lạnh nói: "Có trong phạm vi bảo hiểm y tế hay không, chủ nhiệm khoa nói mới tính.”
“Yên tâm, chủ nhiệm khoa là thầy hướng dẫn của tôi, chỉ cần tôi nói vài câu, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Nếu không, hai người ít nhất phải đóng thêm mấy chục vạn tiền thuốc men.”
“Hai người không muốn táng gia bại sản chứ?”
“Đi theo tôi đi!”
Tên mập chắc chắn Dương Ngọc Lan sẽ không có tiền trả, cho nên vô cùng đắc ý, định đưa tay đoạt lấy xe lăn.
Dương Ngọc Lan lâm vào tuyệt cảnh, bất lực.
“Vô liêm sỉ!”
Trong tiếng gầm nhẹ, Tần Thiên chợt quát lên: "Dám chạm vào người phụ nữ của tao, xem tao có đánh chết mày không?”
Tào Đức cười ha ha: "hahaha mày chính là tên shipper năm năm trước ăn nằm với cô Tô đây đúng không?”
"Tên khốn, dám ở trước mặt ông đây làm chuyện khốn nạn à!"
“Nói cho mày biết, ông đây......”
Tần Thiên giơ tay.
Bốp!
Hắn dùng một sức lực lớn, tát Tào Đức ôm mặt ngã sấp xuống đất.
Tào Đức ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, giống như chó điên, muốn nhảy dựng lên cắn người.
Tần Thiên nhấc chân, giẫm lên đầu tên bác sĩ mập, hỏi: "Nói, tiền thuốc men là như thế nào?"
Từ trước đến nay Tào Đức chưa từng bị nhục nhã như vậy? Hắn phun ra một ngụm máu, điên cuồng kêu to:
“Họ Tần khốn nạn kia, tao đào mộ mười tám đời tổ tông nhà mày lên!”
“Mau buông tao ra!”
“Tao giết chết mày!”
Dưới chân Tần Thiên hơi dùng sức.
Tào Đức cảm giác đầu sắp nổ tung như quả dưa hấu, linh hồn sắp bay ra khỏi thân xác.
“Tần Thiên!”
“Mày có tin không chỉ cần tao gọi điện thoại cho cho chủ nhiệm khoa, sau này vợ mày đừng hòng bước vào bệnh viện này nữa bước!"
“Thiết bị phục hồi của bệnh viện này là tiên tiến nhất. Rời khỏi bệnh viện chúng tôi, vợ mày cả đời sẽ làm kẻ ngốc!”
“Mày còn không mau buông ra!”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Con kiến mà thôi, tao giết mày thì có làm sao.”
Hắn muốn bóp nát cái đầu chó này.
“Tần Thiên, mau dừng tay!”
Dương Ngọc Lan không nghĩ tới Tần Thiên rời đi năm năm, lúc trở về lại trở nên bạo lực như vậy.
Cố gắng kìm nén sự nhục nhã, bà ta rưng rưng nói: "Nếu đắc tội bọn họ, bọn họ thật sự không cho Tô Tô xem bệnh, cậu bảo tôi phải sống tiếp như thế nào?”
“Bác sĩ Tào, xin cậu đừng gọi điện thoại cho chủ nhiệm.”
"Tôi biết tại sao cậu hết lần này đến lần khác làm khó dễ tôi, bởi vì cậu hoài nghi tôi tố cáo cậu thu tiền đút lót của người khác đúng không?”
“Tần Thiên đắc tội cậu, tôi bảo hắn dập đầu xin lỗi cậu!”
“Tần Thiên, còn không mau buông bác sĩ Tào ra, mau nhận lỗi đi!”
Tào Đức phun ra một ngụm máu, ánh mắt đầy sự căm phẫn nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong mắt đều là vẻ đắc ý dữ tợn.
Tần Thiên trầm mặc một chút, chân hơi buông lỏng. Lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại, gọi chủ nhiệm của mày tới gặp tao.”
Mọi người vây xem, cùng với Dương Ngọc Lan đều thật không ngờ, Tần Thiên chẳng những không xin lỗi, lại còn chủ động để Tào Đức gọi điện thoại.
Chủ nhiệm khoa ngoại như thế nào trong lòng bọn họ rất rõ.
Tần Thiên này, chẳng lẽ là điên rồi sao?
“Coi như mày lớn gan!”
“Tiểu tử, lần này mày chết chắc rồi!”`
Chương 2 Cho ngươi một cơ hội
“Chuyện gì đang xảy ra?!"
Rất nhanh, một bác sĩ trung niên đeo kính mắt nổi giận đùng đùng đi đến.
Nhìn thấy ông ta, bệnh nhân và người nhà vây xem đều nhao nhao chào hỏi. Thần sắc bọn họ, đều có chút nịnh bợ và sợ hãi.
Sắc mặt bác sĩ trung niên cao ngạo, chỉ tùy ý gật gật đầu chào lại mọi người.
Tào Đức nhìn thấy vị bác sĩ Trung Quốc niên, giống như là chó dữ nhìn thấy chủ nhân.
“Chủ nhiệm, cứu em!”
Sắc mặt bác sĩ trung niên trầm xuống, nhìn về phía Tần Thiên.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, Tần Thiên nhìn thấy trên tấm bảng treo ngực người này, có viết bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại, Lý Cường.
"Bác sĩ Lý!"
Xa xa, có một người phụ nữ ăn mặc bình thường, kinh hoảng chạy tới gọi tên ông ta.
Bà ta vọt tới trước mặt Lý Cường, cúi đầu khom lưng, cầm tiền đút lót đưa cho Lý Cường.
“Chúng tôi không có nhiều tiền đút lót, chỉ có một phong bì nho nhỏ hai ngàn tệ do người thân ở dưới quê mới gởi lên thôi.”
“Bác sĩ Lý, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con trai tôi!”
Lý Cường trầm mặt, có chút không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, bệnh viện quy định không được nhận tiền đút lót.”
“Ngài mau cầm lấy đi.”
Nói xong, tiện tay đem tiền đút lót đặt trên mặt đất.
Người thông minh đều nhìn ra được, ông ta chê ít.
Người phụ nữ nông thôn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Lý Cường không tỏ ra bất kì thương xót nào.
Ông ta cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Mặc kệ cậu là ai, hiện tại buông bác sĩ của bệnh viện chúng tôi ra, sau đó đi cục cảnh sát tự thú."
“Nói không chừng còn có thể khoan hồng.”
“Nếu không, cậu sẽ phải ngồi tù. Cậu và gia đình cậu sẽ bị liệt vào danh sách đen của y tế.”
Nghe được "danh sách đen", Dương Ngọc Lan phẫn nộ nói: "Tần Thiên, tên súc sinh này!"
“Là cậu tìm đường chết, đừng liên lụy chúng tôi!”
"Còn không mau buông bác sĩ Tào ra, nhận lỗi đi!" bà ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Tần Thiên ra khỏi Tào Đức.
Tần Thiên ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ vợ là một người phụ nữ phương Nam điển hình, dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng năm năm qua vì bảo vệ con gái mà bà đã trải qua những gì?
Dương Ngọc Lan cúi đầu cầu xin Lý Cường "Cầu xin ông đừng từ bỏ điều trị của Tô Tô!"
“Tôi đã điều tra tư liệu, ở nước ngoài có tình trạng giống với trường hợp của Tô Tô, đã hồi phục bình thường.”
Tào Đức cuối cùng cũng thoát ra được, dữ tợn lên án "Chủ nhiệm, ngài phải làm chủ cho em.”
“Tôi chỉ ngăn Dương Ngọc Lan không cho bà ấy rời đi, bởi vì tiền thuốc men của bà ta còn chưa thanh toán.”
"Nhưng không ngờ cái tên này từ đâu chạy ra đánh tôi bầm dập!"
"Chủ nhiệm, hôm nay nếu buông tha cho hắn, về sau chúng ta làm sao còn hành nghề được nữa!"
Lúc này, từ xa có một đội bảo vệ xông tới, trong tay họ đều cầm gậy gộc.
Dẫn đầu là một tên đầu trọc, mắt tam giác, lớn tiếng nói "Lý chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Kẻ nào gây rối ở đây?"
Thì ra, lúc Lý Cường tới, cũng đã thông báo cho đội trưởng đội bảo vệ.
Giờ phút này, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Thiên.
Lão Vương, chính là người này cố ý gây thương tích, ảnh hưởng đến công việc của chúng .
Lão Vương vung tay lên, mười mấy bảo vệ lập tức bao vây Tần Thiên.
Lý Cường nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói:
“Bây giờ có hai vấn đề. Một, mẹ vợ cậu dẫn theo vợ cậu, có ý đồ quỵt tổng công ba mươi lăm vạn tiền chữa bệnh.”
Nói xong ông ta chìa tay ra, ngay lập tức bác sĩ thực tập bên cạnh vội vàng đưa tới một xấp hóa đơn thu phí.
“Thứ hai, cậu đánh bác sĩ. Thương thế này, không có hai mươi vạn tiền chữa bệnh là không xong đâu.”
“Hiện tại hai chuyện hợp nhất, tôi cho cậu một cái giá ưu đãi, năm mươi vạn.”
“Tiểu tử, cậu không phải rất trâu bò sao? Lấy năm mươi vạn ra đây, tôi sẽ thả cậu đi.”
“Nếu không...”
“Không phải cậu biết đánh nhau sao? Có bản lĩnh thì khoa tay múa chân với bảo vệ chúng tôi đi.”
“Nếu có thể thắng, tôi có thể để cho cậu đi, như thế nào?”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập đứng bên cạnh, đều nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên cô độc một mình, căn bản là không thể nào là đối thủ của nhiều bảo an như vậy.
Hiện giờ Tần Thiên, đã là cá nằm trên thớt mặc cho bọn hắn xâu xé.
“Tiểu tử, nói thật cho cậu biết, chủ nhiệm Lý của bọn này sắp được đề bạt lên làm phó viện trưởng rồi.”
“Đấu với phó viện trưởng của bọn tao, mày tự biết mà lượng sức mình đi!"
“Phó viện trưởng Lý tùy tiện giơ tay lên là có thể bóp chết cả nhà của mày!" Tào Đức cười ha ha nói.
Dương Ngọc Lan vừa tức vừa giận, vừa chỉ vào Tần Thiên chửi ầm lên. Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ có thể trách Tần Thiên mà thôi.
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, chăm sóc Tô Tô để con tới giải quyết.”
Hắn lấy di động ra, bấm một cú điện thoại, lạnh lùng nói: "Kiểm tra xem viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang là ai?”
"Trong vòng ba phút, tôi muốn ông ta xuất hiện trước mặt tôi!"
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Dám ra lệnh cho viện trưởng của chúng tôi?”
Lý Cường tức cười châm chọc nói.
Tào Đức cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày cho rằng mày có thể đi cáo trạng với viện trưởng sao?”
“Nếu viện trưởng nghe lời mày, tao sẽ ăn c*t cho mày xem.”
Tần Thiên cũng không để ý tới, khoanh tay đứng đó, lạnh lùng chờ đợi.
“Vị nào là Tần tiên sinh?!”
Trong vòng thời gian hai phút, từ bên trong bệnh viện có một lão già hớt hãi chạy ra.
Ông ta tuy đã già nhưng hình như bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn còn rất phong độ. Nhưng giờ phút này, ông ta lại hớt hoảng chạy đến mà không quan tâm đến hình tượng của bản thân.
“Mã viện trưởng!" Lý Cường vội vàng nghênh đón, kích động nói: "Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ, đã làm kinh động đến ngài.”
“Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, chỉ là một bệnh nhân trốn phí bị phát hiện còn ra tay đánh người mà thôi. Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt.”
“Tên họ Tần nhất định phải nghiêm trị!”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập khác đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hùa theo.
Mã Dung, viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang. Có thể nói, ở bệnh viện này lời ông nói chính là luật.
Lần này Lý Cường có thể thăng chức lên Phó viện trưởng hay không, cũng hoàn toàn dựa vào lời nói của Mã Dung.
Mã Dung không để ý tới Lý Cường trước mặt, hắn nhìn thấy Tần Thiên bị bảo vệ vây quanh, không nhịn được mà run sợ.
Thân ở hiểm cảnh, Tần Thiên lại biểu hiện rất bình tĩnh.
Ông ta đã từng gặp vô số người, cho nên ông ta vừa nhìn liền biết Tần Thiên không phải tầm thường. Đây không phải khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Trên người Tần Thiên đang tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
Ông ta có một loại dự cảm, một tia sát khí này tuy rằng nhỏ bé tầm thường nhưng một khi phát tác, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.
Ông ta hồi tưởng lại, vừa rồi hội trưởng tổng hội y học tự mình gọi điện thoại tới. Cho nên ông ta biết, lần này đã đụng trúng đến nhân vật lớn nào đó rồi.
Gặp cao nhân sao có thể để tuột mất khỏi tay. Nếu có thể kéo thêm chút quan hệ, sự nghiệp của ông ta không chỉ dừng lại ở cái chức viện trưởng này.
Cho nên, trong lúc Mã Dung chạy đến, đã lộ ra vài phần lấy lòng.
“Ngài chính là Tần tiên sinh sao?”
“Tôi tên là Mã Dung, là viện trưởng nơi này.”
“Nơi này nhiều người phức tạp, mời tiên sinh đến văn phòng tôi uống trà.”
“Tiên sinh yên tâm, tôi lập tức điều tra rõ ràng chuyện đang xảy ra, có câu trả lời thỏa đáng cho ngài.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.
“Viện trưởng Mã, có phải ngài nhận lầm người rồi không?" Lý Cường ngơ ngác nói tiếp, "Tiểu tử họ Tần này....”
“Câm miệng!" Mã Dung nghiêm khắc quát lớn.
Tần Thiên trực tiếp ném tờ hóa đơn vào mặt Mã Dung, lạnh lùng nói: "Trong này có vấn đề.”
“Tôi cho ông một cơ hội, xử lý không tốt, ông cũng cuốn gói cút khỏi đây đi!”
Chương 3 Quỷ Môn Thập Tam châm
Mã Dung lật xem hóa đơn thu phí, không nhịn được nhíu mày.
"Những dược phẩm này không thành vấn đề. Nhưng bởi vì là thuốc nhập khẩu, giá cả rất cao. Bình thường bệnh nhân chủ động yêu cầu mới cho sử dụng.”
Dương Ngọc Lan bên cạnh vội vàng nói: "Mã viện trưởng, chúng tôi không có yêu cầu dùng những thuốc này!"
“Từ lần đầu tiên dùng thuốc, tôi vẫn luôn yêu cầu, tận lực dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế.”
“Thuốc đắt như vậy, tôi làm sao trả nổi!”
Mã Dung trầm mặt nhìn về phía Lý Cường: "Chủ nhiệm Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Trước mặt mọi người, ông nói rõ ràng cho tôi nghe!"
Lý Cường luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Viện trưởng, ngài nghe tôi nói, đây đều là người Tô gia an bài.”
“Tô gia - Tô Văn Thành gọi điện thoại cho tôi, nói nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho cô Tô.”
“Về phần ai tới tính tiền, cậu ta lại không nói...”
“Tô Văn Thành?”
Nghe xong lời này, Dương Ngọc Lan tức giận nói: "Tôi hiểu rồi, tên tiểu tử Tô Văn Thành này là đang cố ý hãm hại chúng tôi!"
“Là hắn cố ý ép chúng tôi trả không nổi tiền thuốc chữa bệnh.”
“Tôi mặc kệ!”
“Bệnh viện các người chưa được sự đồng ý của tôi đã tự ý đổi thuốc, tất cả chi phí bệnh viện các người tự đi tìm Tô Văn Thành mà đòi.”
Mã Dung nhìn Tần Thiên, thăm dò: “Đây đúng là vấn đề của chúng tôi, Tần tiên sinh, tôi có một cách.”
"Tất cả chi phí thêm vào này, do bệnh viện giải quyết, ngài thấy thế nào?"
Tần Thiên chỉ Tào Đức và Lý Cường, lạnh lùng nói: "Hai người này, y đức bại hoại, tôi cảm thấy không thích hợp tiếp tục làm bác sĩ của bệnh viện nữa."
“Lập tức đuổi việc, vĩnh viễn thu hồi giấy phép hành nghề y.”
“Cái gì?" Mã Dung lắp bắp kinh hãi.
Đuổi việc, đã là xử phạt rất nghiêm khắc rồi.
Nhưng mà cũng không đến mức đuổi cùng giết tận chứ. Nếu không làm ở bệnh viện này thì Tào Đức và Lý Cường có thể đi bệnh viện khác.
Thế nhưng, thu hồi giấy phép hành nghề y vĩnh viễn của bọn họ, như vậy có khác gì cướp mất bát cơm của họ không.
Cướp bát cơm của người ta, tương đương với cướp tính mạng người ta.
Tào Đức và Lý Cường vừa nghe xong liền chạy về phía Tần Thiên.
Tần Thiên thấy hai người bọn họ chạy đến, hắn nhẹ nhàng nhấc chân, tùy tiện hai cước, đá bọn họ như một trái bóng lăn ra bên ngoài.
Hắn nhìn Mã Dung, cười lạnh nói: "Giải quyết vấn đề nhỏ vậy mà khó thế sao?”
“Có cần tôi gọi Vương Bá Niên tới đây, để ông ta nói cho ông biết nên làm gì không?”
“Vương...... " Mã Dung giật mình há to miệng.
Vương Bá Niên!
Chủ tịch Tổng hội Y học!
Ông ta chỉ là viện trưởng của một bệnh viện nhỏ, ở trước mặt của Vương Bá Niên, ông ta chả là cái thá gì cả.
Muốn nịnh bợ, cũng không biết làm sao để nịnh bợ.
Không ngờ, Tần Thiên không chỉ có gọi thẳng tên của Vương Bá Niên, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên.
Dường như, Vương Bá Niên chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Tần Thiên mà thôi.
Mã Dung toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Không cần không cần!”
“Chút chuyện nhỏ này, tôi có thể xử lý được!”
Ông nhìn Lý Cường và Tào Đức, sắc mặt không còn dễ coi như trước.
“Tôi nhận được không chỉ một lần tố cáo, nói các anh uy hiếp bệnh nhân đưa tiền đút lót.”
"Loại bại hoại này, quả thực là bôi đen hệ thống y tế nước nhà!"
“Từ giờ trở đi, các anh đã không còn là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi nữa.”
"Giấy phép hành nghề y của mấy người, tôi sẽ lập tức báo cáo tổng hội, vĩnh viễn thu hồi!"
“Mã viện trưởng, ông không thể làm như vậy! Đây là đang giết chúng tôi!”
“Mã viện trưởng, tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, cầu xin ông, xin đừng tuyệt tình như thế.”
Hai người nghe xong, như xét đánh ngang tai, bò tới quỳ gối trước mặt Mã Dung, đau khổ cầu xin.
Mã Dung thở dài, cười nói với Tần Thiên: “Tần tiên sinh, như vậy được chưa?”
Lý Cường cùng Tào Đức kịp phản ứng, biết vấn đề mấu chốt ở chỗ Tần Thiên.
Bọn họ có thể tránh thoát một kiếp này hay không, chẳng qua là chuyện một câu nói của Tần Thiên.
Bọn họ quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, không ngừng dập đầu khẩn cầu. Nhìn chật vật như hai con chuột cống.
Lúc này, người phụ nữ nong thôn đang quỳ bên cạnh yếu ớt nói: “Vị tiên sinh này, anh muốn đuổi bác sĩ Lý Cường đi, cũng chờ ông ấy phẫu thuật xong cho Bảo Nhi tôi đã.”
“Ông ta đi rồi, Bảo Nhi của tôi làm sao bây giờ?”
Tần Thiên thành khẩn nói: "Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi xem giúp cô.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thiên hạ này hẳn là không có bệnh nào tôi không trị được.”
Người phụ nữ bán tín bán nghi.
Mã Dung nghe Tần Thiên nói xong, hai mắt sáng ngời.
Trách không được có thể sai khiến tổng hội y học Vương Bá Niên, chẳng lẽ, hắn là một vị thần y?
“Vương đội trưởng, đuổi hai tên bại hoại này ra cho tôi.”
"Ảnh hưởng đến hình tượng bệnh viện là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tâm tình Tần tiên sinh mới là chuyện lớn!"
Tên đội trưởng đội bảo an đầu trọc mắt tam giác kia choáng váng.
Hắn bị Lý Cường gọi tới, vốn là đối phó côn đồ.
Lúc này viện trưởng lên tiếng, không dám không nghe. Hắn tự mình động thủ, cùng mấy thuộc hạ đem Lý Cường và Tào Đức kéo ra ngoài.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Rất nhiều bệnh nhân và người nhà vây xem đều bị hai người này bóc lột, giờ phút này, bọn họ hưng phấn vỗ tay.
Người phụ nữ nông thôn kia do dự, có chút nghi ngờ nói: "Cậu còn trẻ như vậy, thật sự biết chữa bệnh sao?"
Tần Thiên đứng bên cạnh Dương Ngọc Lan nói: "Mẹ, con đi vào xem bệnh cho đứa nhỏ kia, mẹ vàTô Tô ở chỗ này chờ con được không?"
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của Tô Tô.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, gật đầu.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tần Thiên, vẫn tràn ngập xa lạ và bài xích.
Cái tên hại con gái mình thân bại danh liệt này, từ biệt năm năm ai cũng đều cho rằng hắn đã chết. Hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, còn thay đổi hoàn toàn không giống trước đây.
Ngay cả một viện trưởng của bệnh viện lớn cũng phải nhìn sắc mặt của hắn để nói chuyện.
Hơn nữa, còn quen biết với tổng hội y học.
Bởi vì lúc trước bà cũng làm trong nghề y tế, cho nên Dương Ngọc Lan đối với tổng hội y học, vẫn có chút hiểu biết.
Trong cảm nhận của bà, đó chính là cung điện không chạm tới được.
“Tần tiên sinh, đi theo tôi!" Mã Dung tự mình dẫn Tần Thiên tới một phòng bệnh.
Hắn cũng muốn tận mắt nhìn xem, người dám tuyên bố khắp thiên hạ này không có bệnh nào là không trị được, rốt cuộc giỏi đến mức nào.
Bệnh nhân Địch Tiểu Mao, tám tháng tuổi.
"Người phụ nữ nông thôn này nửa đêm lúc cho con bú sữa không cẩn thận ngủ thiếp đi, đè lên đứa nhỏ, nếu phát hiện muộn một chút đứa nhỏ thật sự đã hết thuốc chữa...”
"Bởi vì thiếu dưỡng khí, dẫn đến một lượng lớn tế bào não của trẻ đã bị liệt, cũng chính là cái mà người dân hay gọi là bại não..."
"Loại tình huống này, từ góc độ bác sĩ của chúng tôi mà nói, kỳ thật đã không còn cách nào có thể trị được... Tần tiên sinh, ngài có cách nào không?"
Chẳng lẽ muốn châm cứu?
Thấy Tần Thiên lật đứa bé qua, sau đó lấy ra một hộp kim nhỏ, Mã Dung ngây người, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình có phải quá coi trọng người trẻ tuổi này hay không?
Châm cứu có thể điều trị bại não? Đây không phải là chuyện điên rồ sao!
Chẳng qua, kim nhỏ trong tay Tần Thiên có chút đặc biệt.
So với châm châm cứu thông thường, châm của hắn nhỏ hơn, dài hơn. Hơn nữa, toàn thân màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì.
Hắn còn muốn nói gì đó, đã thấy Tần Thiên đã hành động, làm hắn kinh ngạc há to miệng.
"Đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết?" cho đến khi Tần Thiên kết thúc thao tác châm cứu, Mã Dung mới thấp giọng hỏi.
Bởi vì kích động, thanh âm có hơi run rẩy.
Tần Thiên tụ khí lòng bàn tay, cuối cùng vỗ nhẹ vào lòng Địch Tiểu Mao.
Địch Tiểu Mao đang hôn mê oa một tiếng, khóc lên.
Tần Thiên đi tới cửa, lạnh nhạt nói:
"Đứa bé không phải vì bị đè, mà là bị đờm ngăn ở cuốn họng, dẫn đến hô hấp không thông... Viện trưởng Mã, chuyện của tôi, hãy ăn nói cho cẩn thận."
Đợi đến khi Mã Dung kịp phản ứng, Tần Thiên đã đi xa rồi.
Quỷ Môn Thập Tam châm!
Không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết!
“Tần tiên sinh, chẳng lẽ hắn là... " Bỗng nhiên nghĩ đến một nhân vật trong tin đồn, thân thể Mã Dung run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này đầu ông ta đã đầy mồ hôi lạnh, ông ta thầm nhủ thật may mắn vì bản thân không có đắc tội với Tần Thiên nếu không cũng dọn nhà đi sớm rồi.
Chương 4: Dưới gối nam nhi có vàng
Tần Thiên vội vàng đi ra bên ngoài, nhịn không được có chút thất vọng.
Dương Ngọc Lan cuối cùng vẫn không ở chỗ này chờ hắn.
Năm năm này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn thề, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Sau khi hắn rời khỏi bệnh viện không lâu, một nữ phóng viên trẻ tuổi của tổ chuyên mục "Tiểu Phương giúp đỡ" trên kênh đô thị đi tới phòng bệnh.
Thì ra lúc trước người phụ nữ nông thôn Vương Quế Lan cùng đường, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Vương Quế Lan ôm Bảo Nhi vừa sống lại từ cõi chết, kích động kể lại tình hình vừa rồi.
Nữ phóng viên tên là Lý Phương đã nhạy bén nhận ra giá trị tin tức của chuyện này.
Mặc dù Vương Quế Lan ở hiện trường, nhưng bởi vì chỉ nghĩ đến sự sống chết của con mình nên không biết rõ lắm chuyện cụ thể như thế nào.
Cho nên cũng không biết tên Tần Thiên.
Không còn cách nào khác, Lý Phương đành phải đến văn phòng viện trưởng.
Lúc này, văn phòng viện trưởng.
Cửa sổ đóng chặt, Mã Dung cẩn thận bấm một cú điện thoại.
"Cái gì, ông là nói, vị kia vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm?" Trong điện thoại, truyền đến thanh âm kích động của Vương Bá Niên.
"Mã viện trưởng, ông thật may mắn!"
"Phải biết rằng trong thiên hạ, có thể tận mắt nhìn thấy vị kia thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, đến nay không quá mười người..."
“Tôi cũng không biết rõ, chỉ là mắn đi theo người đó mà thôi.”
Trầm mặc một chút, Vương Bá Niên đưa ra một quyết định trọng đại.
“Ông chuẩn bị đi. Tổng hội y học chúng tôi lập tức mở một phân hội ở Long Giang.”
“Đến lúc đó tôi đích thân tới tham dự.”
“Nhớ kỹ lời của vị kia, về chuyện của người đó, cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Cúp điện thoại, Mã Dung đắm chìm trong kích động, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Quả thật trong nhân gian có kì nhân, dùng kỹ thuật châm cứu, chữa khỏi cho đứa nhỏ kia..."
“Tư liệu về người đó, phóng viên Lý, cô cũng biết, kỳ nhân đều là thấy đầu không thấy đuôi.... Tôi cũng không thể trả lời.”
Trong lòng Lý Phương có hơi mất mát, cảm giác mình bỏ lỡ một tin tức trọng đại.
Rơi vào đường cùng, cô vẫn gửi một bài báo lên trang web chuyên mục.
Chính là tin bài báo này, bị người có tâm bắt được.
Rất nhanh, tin tức lặng lẽ lưu truyền trong vòng tròn bí ẩn của cả nước thậm chí là thế giới.
Nhất định là Thần Vương! Nhất định là Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Nhanh, chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn lập tức bay đến Long Giang!
Phú hào Trung Đông, cá sấu khổng lồ Âu Mỹ, các nhân vật có máu mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là cầu Thần Vương chữa bệnh.
Trong nước, chiến thần bắc cảnh, thủ lĩnh Long Nha, phong thủy thế gia, ông trùm châu báu, nữ hoàng tư bản... tất cả đều tiến hành đặt bố cục ở Long Giang.
Bọn họ cũng giống như Vương Bá Niên, đều là cấp dưới của Tần Thiên.
Bố cục Long Giang, là hy vọng có thể xuất ra một chút lực khi Tần Thiên cần.
Đối với bọn họ mà nói, đó chính là vinh quang vô thượng.
Thế giới bởi vì Tần Thiên mà xôn xao.
Tòa thành nhỏ Long Giang yên tĩnh này, sắp nghênh đón ánh sáng sáng chói của sự vinh quang.
Đứng ở bên ngoài một gian phòng trong một tiểu khu cũ, Tần Thiên nhìn qua có vẻ tiêu điều.
“Mẹ.”
"Con biết, bởi vì con, mới làm cho Tô Tô và mẹ sống khổ cực trong suốt mấy năm qua.. "
“Bây giờ con đã trở lại.”
“Xin mẹ nói cho con biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
"Con cam đoan, chẳng những sẽ chữa khỏi bệnh cho Tô Tô, còn có thể làm cho những người từng bắt nạt hai người trả giá gấp mười lần.”
Im lặng.
Dương Ngọc Lan dường như quyết tâm phủi sạch quan hệ với Tần Thiên.
Tần Thiên nghĩ đến dáng vẻ cả Tô Tô, tim như bị dao cắt.
“Mẹ, xin mẹ cho con một cơ hội!”
Hắn cắn răng, quỳ xuống!
Phải biết răng đầu gối của nam nhân có vàng!
Một người chỉ cần lật tay sẽ có người chết, lật tay sẽ có người sống, người làm cả thế giới run sợ, vậy mà lúc này đang quỳ trước mặt một người phụ nữ.
Nếu Dương Ngọc Lan không tha thứ, hắn sẽ không đứng dậy!
Thời gian trôi qua.
Dương Ngọc Lan nghe bên ngoài không còn tiếng động, cho rằng Tần Thiên đã rời đi, bỗng nhiên trong lòng có chút không đành lòng.
Mở cửa phòng, nhìn thấy Tần Thiên quỳ ở cửa, bà ta lắp bắp kinh hãi.
“Vào nhà nói chuyện đi.”
Tần Thiên đi vào phòng, nhìn thấy căn nhà nhỏ hẹp đơn sơ, lại nhìn thấy người con gái dại ra trên xe lăn, lòng hắn chua xót không thôi.”
Ai có thể nghĩ đến, năm năm trước, hai người phụ nữ này khiến cho cả Long Giang này phải hâm mộ.
“Đến tột cùng là ai?! "Trong mắt hắn lộ ra một cỗ sát ý lạnh thấu xương.
Dương Ngọc Lan lắc đầu. Tựa hồ thế lực của đối phương, làm bà vô cùng sợ hãi. Ngay cả nói cũng không dám nói.
“Hôm nay là mười lăm tháng tám, cậu trở về, tôi chiêu đãi cậu một miếng bánh trung thu.”
“Nếu cậu thật sự muốn ở lại, thì giúp tôi chăm sóc Tô Tô, đừng ra ngoài gây sự nữa.”
“Có một ngày nó có thể đứng lên, tôi sẽ để nó tiếp tục làm vợ cậu.”
“Nhưng hy vọng này rất xa vời, ngay cả tôi cũng không biết có ngày đó hay không......”
“Nếu cậu không làm được, ăn xong miếng bánh trung thu này rồi đi đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
"Còn nữa, mạo danh tổng hội y học Vương Bá Niên để hù dọa viện trưởng một thành phố, loại chuyện này làm một lần có thể được, nhưng tôi tin bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện."
“Không chỉ có cậu chịu thiệt, còn liên lụy đến chúng tôi.”
“Sau này đừng giở trò khôn vặt như vậy nữa.”
Bà ta không tin Tần Thiên có gì tài giỏi, có thể ra lệnh cho tổng hội y học Vương Bá Niên.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng dưng rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Dương Ngọc Lan, nên trả tiền thuê nhà rồi!
"Ơ, trong nhà còn có một thằng đàn ông à!"
Tên tóc vàng cầm đầu, mang theo vài tên, nhe răng nhếch miệng xông vào.
Nhìn Tần Thiên, bọn họ nháy mắt ra hiệu.
"Dương Ngọc Lan, không ngờ bà đã lớn tuổi mà vẫn còn có thằng theo."
“Xem ra là gừng càng già càng cay nha hahaha.”
Một đám người ầm ầm cười to.
Dương Ngọc Lan nghe được lời vô sỉ như thế, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Bà tức giận quát lên: "Tóc vàng, cậu không được nói hươu nói vượn!”
“Đây là Tần Thiên, là chồng của con gái tôi!”
“Chồng của con gái bà?" Tóc vàng nhìn Tô Tô ngồi trên xe lăn lại cười ha ha
“Họ Tần kia, vợ mày cũng không còn động đậy, có làm ăn gì được đâu chứ?”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Mày tới thu tiền thuê nhà?"
“Mày muốn trả tiền thay cho bọn họ?” Hai mắt Tóc vàng sáng ngời.
Tần Thiên gật đầu: "Chúng ta ra ngoài nói.”
Tóc vàng nhe răng cười nói: “Tiểu tử, mày tốt nhất đừng qua mặt ông đây, bằng không ông sẽ đánh vỡ đầu chó của mày, sau đó bán vợ của mày đi.”
“Đi!”
"Mẹ, chăm sóc cho Tô Tô, con sẽ trở lại ngay.” Tần Thiên an ủi một câu, sau đó đi theo mấy tên vừa rồi tới bên ngoài một mảnh rừng cây nhỏ.
“Tô thiếu phân phó, tiền thuê nhà mấy năm nay cộng lại, tổng cộng năm mươi vạn.”
“Hôm nay nếu như không lấy được, thì các người phải cút ra ngoài!”
Tóc vàng nhe răng cười.
“Tô thiếu?”
Trong lòng Tần Thiên khẽ động.
Đưa tay bắt lấy cổ tay lông vàng, hắn hơi dùng sức, trong không khí vang lên thanh âm xương cốt trong trẻo bị bẻ gãy.
Tóc vàng kêu thảm thiết như giết heo, ngã xuống đất.
Tần Thiên nhấc chân giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: "Tô thiếu là ai?”
Tóc vàng hoảng sợ muốn chết, không nghĩ tới Tần Thiên không nói gì lại ra tay độc ác như vậy.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi!”
“Giết chết hắn cho tao! " Tên tóc vàng điên cuồng kêu to.
Chương 5 Tham lam vô độ
Mấy tên xung quanh kịp phản ứng, giống như sói con nhào tới Tần Thiên.
Tần Thiên đứng im tại chỗ, dùng một chân đá ra ngoài.
Thình thịch Thình thịch!
Trong tiếng kêu thảm thiết, mấy tên kia toàn bộ bị đá văng ra xa. Từng người ôm bụng kêu rên, không đứng dậy được nữa.
“Còn không nói sao?" Tần Thiên dùng chân giẫm lên tay một tên tóc vàng, mũi chân hắn nhè nhẹ nghiền mạnh ngón tay của bọn chúng.
A!
“Đau chết tôi rồi!”
“Mau dừng tay, tôi nói, tôi nói tất cả!”
Tóc vàng đau đến muốn ngất đi, nhìn Tần Thiên như nhìn thấy quỷ vậy.
Hắn nhịn đau, cắn răng nói: "Tô thiếu chính là Tô Văn Thành của Tô gia!”
“Tô thiếu bảo chúng tôi thu tiền thuê, một tháng một vạn.”
“Những thứ khác tôi cũng không biết......”
Thì ra là mấy tên chó săn, xem ra từ trong miệng bọn họ cũng không lấy được tin tức hữu dụng gì.
Tần Thiên thuận chiều, nhấc chân đá bay tên tóc vàng như đá bay một quả bóng, nói kèm: "Không được có lần sau!”
“Nếu không các ngươi ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Tóc vàng cùng mấy tên kia đứng lên, chật vật chạy trốn.
“Tiểu tử, mày dám động đến chúng tao, Tô thiếu nhất định không tha cho mày đâu!”
“Dương Ngọc Lan, bà gây đại họa rồi, chờ chết đi!”
Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài cánh rừng, mẹ vợ đang kinh hoảng nhìn về phía bên này.
“Thì ra bà ta sợ Tần Thiên bị đánh chết, nên đi theo tới.”
“Mẹ, Tô Văn Thành không phải là em họ của Tô Tô sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đầu tiên là chỉ thị Lý Cường cố ý cho Tô Tô sử dụng thuốc đắt tiền, giờ lại lại chỉ cho mấy tên du côn tóc vàng này lấy lí do thu tiền thuê nhà ra uy hiếp.
Tô Văn Thành này, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết?
Chuyện đã đến nước này, Dương Ngọc Lan cũng không giấu diếm nữa.
Bà rơi lệ nói: "Tô Văn Thành là súc sinh!”
“Sau khi Tô Tô xảy ra chuyện, mẹ không có lòng dạ nào quản lý công ty. Người Tô gia chủ động đề nghị hỗ trợ, mẹ cả tin bọn họ nên đồng ý.”
“Ai biết, mấy năm ngắn ngủi, bọn họ thông đồng với nhau sau lưng mẹ, vét sạch công ty.”
“Tất cả tài sản của mẹ, bao gồm biệt thự và mấy căn nhà, đều bị bọn họ chiếm đoạt.”
“Cái này còn chưa tính, bọn họ còn lòng tham không đáy, trăm phương ngàn kế dồn mẹ vào đường cùng!”
Tần Thiên cả giận nói: "Bọn họ còn muốn như thế nào?”
Dương Ngọc Lan thở dài: "Bọn họ muốn độc quyền phương thuốc dược cao trong tay mẹ.”
“Kỳ thật cái này cũng không phải của mẹ, là tâm huyết của Tô Tô.”
"Con bé có đam mệ đặc biệt với y học cổ truyền Trung Quốc từ khi còn nhỏ và đã phát hiện ra một công thức thông qua việc nghiên cứu nhiều loại thảo mộc."
“Căn cứ vào làn da của phụ nữ phương Đông chúng ta, lợi dụng thuốc đông y nguyên chất chiết ra dược cao.”
“Bởi vì mẹ kinh doanh dược phẩm, con bé đưa bằng sáng chế này cho mẹ. Thương hiệu mẹ đều đã đăng ký rồi, gọi là Tô Ngọc Cao.”
"Ai mà biết được, dược cao còn chưa sản xuất ra thị trường thì phát sinh ra những chuyện này. "
“Tà tâm Tô gia không chết, mấy năm nay nghĩ hết biện pháp, muốn ép mẹ giao ra phương thuốc này cho bọn họ. Thật sự là súc sinh cũng không bằng!”
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, thế còn Tô Tô, cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Dương Ngọc Lan thống khổ cuồn cuộn.
Bà thương tâm nói: "Đây là một vụ án chưa được giải quyết.”
“Buổi sáng hôm đó, mẹ nhận được điện thoại của Tô Tô, nói là ông nội con bé gọi nó đến viện dưỡng lão chăm sóc một bệnh nhân quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm.”
“Lúc đó con bé đang thực tập ở bệnh viện Nhân Dân số một, đây cũng là chuyện bình thường, mẹ không để ý đến.”
“Ai ngờ, buổi chiều nhận được tin dữ, lúc nghe tin chạy tới, con bé đang được cấp cứu.”
“Y tá nói cho mẹ biết, Tô Tô nhảy từ tầng tám của viện dưỡng lão xuống.”
“Lúc đó quần áo trên người đều bị xé rách.”
“Trải qua cấp cứu, mạng của con bé đã được nhặt về, nhưng lại bị gãy hai chân, đầu óc cũng bị hỏng rồi!”
“Sau đó mẹ muốn điều tra, rốt cuộc bệnh nhân hôm đó là ai, nhưng không ai nói cho mẹ biết.”
"Tô Bắc Sơn cảnh cáo mẹ, nếu như không muốn Tô Tô biến mất khỏi thế giới này, thì hãy quên chuyện này đi, không được tiếp tục điều tra nữa...”
"Ông ta nói, thân phận và quyền lực của người đó, chúng ta đấu không lại!"
Nói xong, bà che mặt lại bất lực khóc rống lên.
Tần Thiên nhớ tới trước khi mình bị ném xuống sông Đông Giang có nhắc đến tên của một người, hắn trầm giọng hỏi: "Mẹ, mẹ biết người nào tên Phi thiếu không?"
Dương Ngọc Lan đang mất bình tĩnh, lắc đầu.
Tần Thiên cắn răng, sát ý trong mắt bốc lên!
“Tô Bắc Sơn nhất định biết thân phận của người kia. Vì nịnh bợ người nọ, ông ta an bài cháu gái xinh đẹp của mình đi chăm sóc cho tên khốn đó.”
Tên kia làm ra những hành vi súc sinh với Tô Tô, Tô Tô rơi vào đường cùng cho nên mới chảy từ lầu tám xuống!
Tô gia!
Hắn xoay người liền rời đi!
Dương Ngọc Lan kinh hoảng nói: "Tần Thiên, cậu định đi đâu?”
Tần Thiên cắn răng nói: "Mẹ, thù này không báo, thề không làm người!"
“Bây giờ con tới Tô gia, giúp mẹ đòi lại công ty, cũng đem hung thủ năm đó hại Tô Tô điều tra ra!”
“Con cam đoan, bọn họ sẽ trả giá gấp mười lần!”
Dương Ngọc Lan vội vàng bắt lấy quần áo của Tần Thiên, nói: "Lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi, cậu muốn ở lại cũng được nhưng đừng gây chuyện cho chúng tôi nữa."
“Công ty gì gì đó, không cần cũng được. Mẹ chỉ cầu sống bình an mà thôi.”
“Tần Thiên, Tô gia bây giờ đã khác, chỉ dựa vào một mình cậu, không thể nào là đối thủ của bọn họ.”
“Hứa với mẹ, đừng lật lại chuyện này, được không?”
Tần Thiên hiểu được tâm tình của Dương Ngọc Lan, không còn cách nào khác hắn đành phải gật đầu.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan làm cơm trưa.
Cơm nước xong, Tần Thiên chủ động thu dọn bát đũa. Lúc này, Dương Ngọc Lan nhận một cú điện thoại.
Là quản gia Tô gia gọi tới. Hôm nay mười lăm tháng tám, dựa theo lệ thường, thông báo cho bọn họ đi tham gia tiệc tối gia tộc mỗi năm một lần.
Dương Ngọc Lan tự giễu nói: "Cái gì mà tiệc tối của gia tộc, chẳng qua là khoe khoang danh lợi mà thôi.”
“Tôi sẽ không đi.”
“Tần Thiên, buổi chiều mẹ đi làm, cậu ở nhà chăm sóc Tô Tô.”
“Chờ tan tầm mẹ mua vài món, chúng ta cũng coi như làm một bữa tiệc đoàn viên.”
Tần Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Mẹ, nếu là quản gia thông báo, con cảm thấy chúng ta nên đi thì tốt hơn.”
“Mẹ yên tâm, tất cả đã có con rồi.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, nói: "Cũng được. Có một số việc cũng nên nói rõ ràng với bọn họ. Sau này không quấy nhiễu lẫn nhau, chúng ta cũng có thể sống yên ổn.”
Buổi chiều Dương Ngọc Lan phải đi làm, trước khi đi nhớ ra chuyện gì nói: "Cậu thật sự biết chữa bệnh sao?”
Tần Thiên cười nói: "Mấy năm nay con học châm cứu, nhưng tình hình của Tô Tô tương đối phức tạp. Con cần dẫn cô ấy đi bốc mấy thang thuốc Đông y, nấu chút canh bồi bổ cơ thể.”
Dương Ngọc Lan gật đầu, cũng không để ở trong lòng.
Người trẻ tuổi thích thể hiện, học chút châm cứu, liền nói thiên hạ không có bệnh nào trị không được.
Tần Thiên đẩy Tô Tô ra cửa.
Hắn có thể cảm giác được, Tô Tô tuy rằng dại ra, nhưng thần hồn vẫn đang vô cùng bất an.
Tình hình như vậy nếu thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, chỉ sợ sẽ để lại di chứng.
Cho nên trước tiên cần điều dưỡng một thời gian rồi tính sau.
Hắn đẩy Tô Tô đi tới một tiệm thuốc bắc tên là "Ngọc Nhân Đường".
Mùi thuốc Đông y phả vào mặt, Tần Thiên nhạy bén nhận ra Tô Tô có cảm ứng.
Trong đôi mắt đẹp dại ra của cô, cũng có một chút hào quang.
Hả?
Trong lòng hắn khẽ động.
Mẹ vợ nói, Tô Tô thuở nhỏ si mê thuốc Đông y. Chẳng lẽ, hương vị quen thuộc này, gợi lên ký ức trong tiềm thức của cô ấy?
Xem ra lần này mình tới đúng chỗ rồi.
“Đứng lại!”
“Bên trong có khách quý đang khám bệnh, nếu mua thuốc, chờ một lát đi.”
Vừa muốn đi vào, cửa tiệm thuốc hiện lên một người đàn ông trung niên da ngăm đen, tứ chi tráng kiện, mặt không chút thay đổi chặn đường Tần Thiên.
Bình luận facebook