-
Chương 170 Vết sẹo
“Liễu Thanh, đợi một chút!”
Tô Tô vội vàng đẩy Tần Thiên ra, gấp gáp kêu lên muốn đuổi theo ra ngoài.
Tần Thiên biết, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì muốn để cho người phụ nữ này đi vào khuôn khổ, còn khó hơn lên trời.
Hắn quả quyết ra tay, nắm lấy tay cô hơi dùng sức kéo cô vào lòng.
Tô Tô mềm mại kêu lên, không tự nguyện nhào vào trong lòng Tần Thiên.
Tần Thiên thuận thế ôm eo Tô Tô, cúi đầu đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Tiếp xúc bất ngờ khiến Tô Tô mở to đôi mắt.
Nếu không tính lần năm năm trước, thì đây vẫn là lần đầu tiên chính thức.
Nhất thời, cô không phản ứng kịp.
Tần Thiên cảm thấy mình đang ôm hương thơm của cả mùa xuân, không khỏi một tiến thêm một bước.
“Khốn kiếp!” Tô Tô phản ứng kịp, gầm lên giận dữ, đẩy mạnh hắn ra chạy trốn.
“Vợ anh xin lỗi.”
“Anh không phải cố ý.” Tần Thiên còn cho rằng sự táo bạo của mình đã tổn thương Tô Tô, nên hơi lo sợ.
Chạy đến cửa, Tô Tô quay đầu nhìn Tần Thiên đang đờ ra, đỏ mặt nói: “Còn ngây ra đó làm gì, thay quần áo tham gia buổi tiệc cùng em!”
“Tuân lệnh!” Tần Thiên bất ngờ, trong nháy mắt tràn đầy sức sống.
Nơi tổ chức buổi tiệc đầy những nhân vật nổi tiếng.
Gần như những người có máu mặt của cả tỉnh thành đều đến. Lời mời của thái tử gia nhà họ Phan, sân khấu của ngôi sao lớn Mục Phi Phi, ai không muốn xuất hiện chứ?
Họ ăn mặc đẹp đẽ. Tất cả đàn ông đều mặc đồ vest thượng hạng đặt may thủ công ở Ý, vô ý đưa tay lên sẽ lộ ra chiếc đồng hồ đủ để người bình thường vất vả cả đời.
Phụ nữ, ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Gần như đeo hết lên người tất cả đồ trang sức có trong nhà.
Túi xách cầm trong tay không có kim cương, cũng ngại cầm ra.
Người không biết còn tưởng đây là buổi triễn lãm hàng xa xỉ.
Chỉ có điều, tất cả hào quang của họ đều bị lấy đi khi Tần Thiên và Tô Tô xuất hiện.
Tần Thiên có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu. Khoác lên mình kiểu áo Tôn Trung Sơn bình thường, thật khó che giấu được vẻ điển trai.
Tô Tô sáng chói, khí chất cao quý. Mặc một bộ váy dạ hội không tính là nổi tiếng, cả người từ trên xuống dưới cũng không có bất cứ phụ kiện sang trọng nào.
Nhưng, tóc mây vấn cao giống như tiên nữ trên mây.
Nắm bắt thời cơ, Liễu Thanh giới thiệu “Xin chào các vị khách mời.”
“Rất vui được hân hạnh đón tiếp mọi người đến tham dự buổi tiệc ký kết hợp đồng giữa tập đoàn Tô Ngọc chúng tôi và cô Mục Phi Phi.”
“Bây giờ chính thức giới thiệu một chút, vị này là chủ tịch của chúng tôi, cô Tô Tô. Vị này là chồng của cô Tô, Tần Thiên tiên sinh.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tô và Tần Thiên tham gia sự kiện như thế này, hơn nữa còn với thân phận là vợ chồng. Sự ngại ngùng bởi nụ hôn bất ngờ lúc trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trong chốc lát, có hơi căng thẳng và lo lắng.
Tần Thiên thay đổi trạng thái bình thường, phá vỡ sự im lặng trước.
“Cảm ơn các vị đã vui lòng đến dự. Công ty của vợ tôi vừa thành lập không lâu, mong mọi người sau này quan tâm nhiều hơn.”
“Phu nhân, da của bà thật sự rất đẹp. Nếu có thể kết hợp với Tô Ngọc Cao của chúng tôi, chắc chắn sẽ càng thêm rạng rỡ.”
“Tiểu thư, khí chất của cô thật sự tiêu biểu cho phụ nữ phương Đông chúng ta. Thật trùng hợp, Tô Ngọc Cao là do vợ tôi đặc chế và khai thác dựa theo làn da của phụ nữ phương Đông.”
“Tôi đề nghị với cô, nếu có cơ hội thì nhất định hãy thử một lần. Tin rằng sẽ có bất ngờ.”
“Anh trai, anh là bạn trai của vị tiểu thư đây sao? Không thể không nói, anh thật sự có con mắt tinh tường.
Hắn nho nhã lễ độ, chào hỏi một cách dí dỏm và khéo léo.
Ngay cả Tô Tô cũng kinh ngạc. Cô không ngờ, người đàn ông này lại còn có một mặt như thế.
Đi giữa những nhân vật nổi tiếng, khiêm tốn lịch sự nhưng lại tự nhiên toát ra khí chất quý tộc từ trong xương.
Trước đây, Tô Tô luôn cho rằng Tần Thiên chỉ là một người trong giang hồ. Đánh giết còn được, chứ không thể xuất hiện công khai được.
Không ngờ, lại mang đến cho cô bất ngờ như vậy.
Nếu Tô Tô biết, ngoài thân phận là chủ nhân của Thần Vương Điện thì môi trưởng trưởng thành và những nhân vật nổi tiếng tiếp xúc từ nhỏ của hắn, bất cứ ai cũng hơn xa những người có mặt tại đây vài con phố.
Có lẽ cô sẽ không nghĩ như vậy.
Nhà họ Tần ở Tây Bắc là gia tộc lớn tiếng tăm lẫy lừng khắp cả nước.
Dù rằng Tần Thiên trước đây chỉ là một đại thiếu gia không được yêu thích, nhưng mà lạc đà đánh chết ngựa.
Chịu ảnh hưởng của Tần Thiên, chẳng mấy chốc Tô Tô cũng trở nên thoải mái.
Nhờ vào sự giáo dục tốt cùng với tự tin vào vẻ đẹp tự nhiên đã giúp cô có thể đứng cùng Tần Thiên chào hỏi khách ở hội trường.
“Liễu tổng, Tần tiên sinh và Tô tiểu thư thật là một cặp đôi trời sinh nhỉ.”
“Thật quá xứng đôi!” Ở một góc xa xa, Lâm Tước nói với vẻ mặt hâm mộ.
Liễu Thanh nhấp một ngụm rượu vang, thở ra rồi cười nói: “Việc lớn đã hoàn thành!”
“Vốn tôi còn lo lắng họ sẽ bị ức hiếp trong buổi tiệc. Bây giờ xem ra, họ là nhân vật chính trời sinh.”
“Tôi cảm thấy dường như đi theo đúng người rồi. Lâm Tước, cô thì sao?”
Lâm Tước cười nói: “Tôi cũng thế.”
“Nhưng mà Liễu tổng này, sao Mục Phi Phi còn chưa đến? Cô ta mới phải là nhân vật chính chứ.”
Nói đến điều này, Liễu Thanh có hơi đói lẫn tức giận. Cô ta lạnh lùng cười nói: “Ra vẻ thôi!”
“Có những người thích đến muộn để nâng cao giá trị của bản thân, thật nhàm chán.”
Lâm Tước bĩu môi “Dù sao tôi cũng không có cảm tình gì với cô ta. Cũng là ngôi sao, nhưng nếu đổi lại là Liễu Như Ngọc chắc chắn sẽ không đến muộn.”
Liễu Thanh cười nói: “Cô ta dựa vào đâu mà so với Liễu Như Ngọc. Càng là người có thực lực thật sự thì càng khiêm tốn, ở phương diện này Liễu Như Ngọc mới là ngôi sao chân chính.”
“Chỉ đáng tiếc, cô ta là người mà chúng ta có tốn tiền cũng không mời được.”
Hai người đang tán gẫu thì ngoài cửa vang lên một giọng nói kích động.
Vương Nghênh Xuân từ bên ngoài chạy tới, lớn tiếng nói “Các vị, các vị nghe tôi nói!”
“Bây giờ chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón sự xuất hiện của ngôi sao lớn tiểu thư Mục Phi Phi, và bạn trai đêm nay của cô ấy Phan công tử Phan Long!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nhìn sang.
Tô Tô chào khách và uống vài ngụm rượu vang, khuôn mặt xinh đẹp lúc này hơi ửng đỏ.
Cô kích động nói với Tần Thiên: “Mục Phi Phi sắp đến rồi!”
“Anh chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đến mời rượu cô ta.”
Tần Thiên không nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu khó dò.
Cuối cùng, Phan Long và Mục Phi Phi cùng nhau xuất hiện ở cửa.
Không thể không nói, khí thế của họ rất mạnh. Đột nhiên, đám đông trở nên náo động, tất cả đều đi lên.
“Phan công tử!”
“Mục tiểu thư!”
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi.”
“Trời ơi, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt thật của ngôi sao lớn.”
“Phan công tử, có vẻ như quan hệ của các người không bình thường nhỉ. Nói mau, có phải đã gần quan được ban lộc rồi hay không?”
“Phan công tử và Mục tiểu thư thật là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.”
Tiếng khen ngợi không ngớt.
Tần Thiên nhìn Tô Tô, thấp giọng nói: “Vợ, em sao thế?”
Tô Tô hoàn hồn, nói: “Kỳ lạ, sao em cảm thấy Phan công tử này hơi quen… Có thể là hoa mắt.”
Mặc dù cô muốn cười, muốn nói thoải mái một chút. Nhưng nụ cười của cô nhợt nhạt, giọng nói run rẩy mất kiểm soát.
Cả người cũng run rẩy, thậm chí có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Có thể là quá mệt. Hay là anh đưa em về nghỉ ngơi nhé.” Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tô, trong lòng Tần Thiên đau như dao cứa.
Đột nhiên hắn thay đổi ý định. Hắn không muốn Tô Tô gặp mặt Phan Long, không muốn vết sẹo đã phủ đầy bụi trong tim cô lại một lần nữa bị xé toạc ra một cách tàn nhẫn và đẫm máu.
Hắn quyết định sau buổi tiệc sẽ tìm cơ hội trực tiếp giết chết Phan Long, để tên này biến mất mãi mãi. Để cho Tô Tô sau này không nhìn thấy hắn nữa.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
“Đây chính là nữ chủ tịch xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy, tiểu thư Tô Tô đây sao?” Phan Long lớn tiếng nói, sau đó tách ra khỏi đám người đi về phía Tô Tô.
Tô Tô vội vàng đẩy Tần Thiên ra, gấp gáp kêu lên muốn đuổi theo ra ngoài.
Tần Thiên biết, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì muốn để cho người phụ nữ này đi vào khuôn khổ, còn khó hơn lên trời.
Hắn quả quyết ra tay, nắm lấy tay cô hơi dùng sức kéo cô vào lòng.
Tô Tô mềm mại kêu lên, không tự nguyện nhào vào trong lòng Tần Thiên.
Tần Thiên thuận thế ôm eo Tô Tô, cúi đầu đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Tiếp xúc bất ngờ khiến Tô Tô mở to đôi mắt.
Nếu không tính lần năm năm trước, thì đây vẫn là lần đầu tiên chính thức.
Nhất thời, cô không phản ứng kịp.
Tần Thiên cảm thấy mình đang ôm hương thơm của cả mùa xuân, không khỏi một tiến thêm một bước.
“Khốn kiếp!” Tô Tô phản ứng kịp, gầm lên giận dữ, đẩy mạnh hắn ra chạy trốn.
“Vợ anh xin lỗi.”
“Anh không phải cố ý.” Tần Thiên còn cho rằng sự táo bạo của mình đã tổn thương Tô Tô, nên hơi lo sợ.
Chạy đến cửa, Tô Tô quay đầu nhìn Tần Thiên đang đờ ra, đỏ mặt nói: “Còn ngây ra đó làm gì, thay quần áo tham gia buổi tiệc cùng em!”
“Tuân lệnh!” Tần Thiên bất ngờ, trong nháy mắt tràn đầy sức sống.
Nơi tổ chức buổi tiệc đầy những nhân vật nổi tiếng.
Gần như những người có máu mặt của cả tỉnh thành đều đến. Lời mời của thái tử gia nhà họ Phan, sân khấu của ngôi sao lớn Mục Phi Phi, ai không muốn xuất hiện chứ?
Họ ăn mặc đẹp đẽ. Tất cả đàn ông đều mặc đồ vest thượng hạng đặt may thủ công ở Ý, vô ý đưa tay lên sẽ lộ ra chiếc đồng hồ đủ để người bình thường vất vả cả đời.
Phụ nữ, ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Gần như đeo hết lên người tất cả đồ trang sức có trong nhà.
Túi xách cầm trong tay không có kim cương, cũng ngại cầm ra.
Người không biết còn tưởng đây là buổi triễn lãm hàng xa xỉ.
Chỉ có điều, tất cả hào quang của họ đều bị lấy đi khi Tần Thiên và Tô Tô xuất hiện.
Tần Thiên có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu. Khoác lên mình kiểu áo Tôn Trung Sơn bình thường, thật khó che giấu được vẻ điển trai.
Tô Tô sáng chói, khí chất cao quý. Mặc một bộ váy dạ hội không tính là nổi tiếng, cả người từ trên xuống dưới cũng không có bất cứ phụ kiện sang trọng nào.
Nhưng, tóc mây vấn cao giống như tiên nữ trên mây.
Nắm bắt thời cơ, Liễu Thanh giới thiệu “Xin chào các vị khách mời.”
“Rất vui được hân hạnh đón tiếp mọi người đến tham dự buổi tiệc ký kết hợp đồng giữa tập đoàn Tô Ngọc chúng tôi và cô Mục Phi Phi.”
“Bây giờ chính thức giới thiệu một chút, vị này là chủ tịch của chúng tôi, cô Tô Tô. Vị này là chồng của cô Tô, Tần Thiên tiên sinh.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tô và Tần Thiên tham gia sự kiện như thế này, hơn nữa còn với thân phận là vợ chồng. Sự ngại ngùng bởi nụ hôn bất ngờ lúc trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trong chốc lát, có hơi căng thẳng và lo lắng.
Tần Thiên thay đổi trạng thái bình thường, phá vỡ sự im lặng trước.
“Cảm ơn các vị đã vui lòng đến dự. Công ty của vợ tôi vừa thành lập không lâu, mong mọi người sau này quan tâm nhiều hơn.”
“Phu nhân, da của bà thật sự rất đẹp. Nếu có thể kết hợp với Tô Ngọc Cao của chúng tôi, chắc chắn sẽ càng thêm rạng rỡ.”
“Tiểu thư, khí chất của cô thật sự tiêu biểu cho phụ nữ phương Đông chúng ta. Thật trùng hợp, Tô Ngọc Cao là do vợ tôi đặc chế và khai thác dựa theo làn da của phụ nữ phương Đông.”
“Tôi đề nghị với cô, nếu có cơ hội thì nhất định hãy thử một lần. Tin rằng sẽ có bất ngờ.”
“Anh trai, anh là bạn trai của vị tiểu thư đây sao? Không thể không nói, anh thật sự có con mắt tinh tường.
Hắn nho nhã lễ độ, chào hỏi một cách dí dỏm và khéo léo.
Ngay cả Tô Tô cũng kinh ngạc. Cô không ngờ, người đàn ông này lại còn có một mặt như thế.
Đi giữa những nhân vật nổi tiếng, khiêm tốn lịch sự nhưng lại tự nhiên toát ra khí chất quý tộc từ trong xương.
Trước đây, Tô Tô luôn cho rằng Tần Thiên chỉ là một người trong giang hồ. Đánh giết còn được, chứ không thể xuất hiện công khai được.
Không ngờ, lại mang đến cho cô bất ngờ như vậy.
Nếu Tô Tô biết, ngoài thân phận là chủ nhân của Thần Vương Điện thì môi trưởng trưởng thành và những nhân vật nổi tiếng tiếp xúc từ nhỏ của hắn, bất cứ ai cũng hơn xa những người có mặt tại đây vài con phố.
Có lẽ cô sẽ không nghĩ như vậy.
Nhà họ Tần ở Tây Bắc là gia tộc lớn tiếng tăm lẫy lừng khắp cả nước.
Dù rằng Tần Thiên trước đây chỉ là một đại thiếu gia không được yêu thích, nhưng mà lạc đà đánh chết ngựa.
Chịu ảnh hưởng của Tần Thiên, chẳng mấy chốc Tô Tô cũng trở nên thoải mái.
Nhờ vào sự giáo dục tốt cùng với tự tin vào vẻ đẹp tự nhiên đã giúp cô có thể đứng cùng Tần Thiên chào hỏi khách ở hội trường.
“Liễu tổng, Tần tiên sinh và Tô tiểu thư thật là một cặp đôi trời sinh nhỉ.”
“Thật quá xứng đôi!” Ở một góc xa xa, Lâm Tước nói với vẻ mặt hâm mộ.
Liễu Thanh nhấp một ngụm rượu vang, thở ra rồi cười nói: “Việc lớn đã hoàn thành!”
“Vốn tôi còn lo lắng họ sẽ bị ức hiếp trong buổi tiệc. Bây giờ xem ra, họ là nhân vật chính trời sinh.”
“Tôi cảm thấy dường như đi theo đúng người rồi. Lâm Tước, cô thì sao?”
Lâm Tước cười nói: “Tôi cũng thế.”
“Nhưng mà Liễu tổng này, sao Mục Phi Phi còn chưa đến? Cô ta mới phải là nhân vật chính chứ.”
Nói đến điều này, Liễu Thanh có hơi đói lẫn tức giận. Cô ta lạnh lùng cười nói: “Ra vẻ thôi!”
“Có những người thích đến muộn để nâng cao giá trị của bản thân, thật nhàm chán.”
Lâm Tước bĩu môi “Dù sao tôi cũng không có cảm tình gì với cô ta. Cũng là ngôi sao, nhưng nếu đổi lại là Liễu Như Ngọc chắc chắn sẽ không đến muộn.”
Liễu Thanh cười nói: “Cô ta dựa vào đâu mà so với Liễu Như Ngọc. Càng là người có thực lực thật sự thì càng khiêm tốn, ở phương diện này Liễu Như Ngọc mới là ngôi sao chân chính.”
“Chỉ đáng tiếc, cô ta là người mà chúng ta có tốn tiền cũng không mời được.”
Hai người đang tán gẫu thì ngoài cửa vang lên một giọng nói kích động.
Vương Nghênh Xuân từ bên ngoài chạy tới, lớn tiếng nói “Các vị, các vị nghe tôi nói!”
“Bây giờ chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón sự xuất hiện của ngôi sao lớn tiểu thư Mục Phi Phi, và bạn trai đêm nay của cô ấy Phan công tử Phan Long!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nhìn sang.
Tô Tô chào khách và uống vài ngụm rượu vang, khuôn mặt xinh đẹp lúc này hơi ửng đỏ.
Cô kích động nói với Tần Thiên: “Mục Phi Phi sắp đến rồi!”
“Anh chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đến mời rượu cô ta.”
Tần Thiên không nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu khó dò.
Cuối cùng, Phan Long và Mục Phi Phi cùng nhau xuất hiện ở cửa.
Không thể không nói, khí thế của họ rất mạnh. Đột nhiên, đám đông trở nên náo động, tất cả đều đi lên.
“Phan công tử!”
“Mục tiểu thư!”
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi.”
“Trời ơi, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt thật của ngôi sao lớn.”
“Phan công tử, có vẻ như quan hệ của các người không bình thường nhỉ. Nói mau, có phải đã gần quan được ban lộc rồi hay không?”
“Phan công tử và Mục tiểu thư thật là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.”
Tiếng khen ngợi không ngớt.
Tần Thiên nhìn Tô Tô, thấp giọng nói: “Vợ, em sao thế?”
Tô Tô hoàn hồn, nói: “Kỳ lạ, sao em cảm thấy Phan công tử này hơi quen… Có thể là hoa mắt.”
Mặc dù cô muốn cười, muốn nói thoải mái một chút. Nhưng nụ cười của cô nhợt nhạt, giọng nói run rẩy mất kiểm soát.
Cả người cũng run rẩy, thậm chí có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Có thể là quá mệt. Hay là anh đưa em về nghỉ ngơi nhé.” Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tô, trong lòng Tần Thiên đau như dao cứa.
Đột nhiên hắn thay đổi ý định. Hắn không muốn Tô Tô gặp mặt Phan Long, không muốn vết sẹo đã phủ đầy bụi trong tim cô lại một lần nữa bị xé toạc ra một cách tàn nhẫn và đẫm máu.
Hắn quyết định sau buổi tiệc sẽ tìm cơ hội trực tiếp giết chết Phan Long, để tên này biến mất mãi mãi. Để cho Tô Tô sau này không nhìn thấy hắn nữa.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
“Đây chính là nữ chủ tịch xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy, tiểu thư Tô Tô đây sao?” Phan Long lớn tiếng nói, sau đó tách ra khỏi đám người đi về phía Tô Tô.
Bình luận facebook