-
Chương 178 Một vua ba hổ
Tần Thiên cười khổ nói: ''Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.''
''Một câu thôi, ngày mai cô đến hiện trường, tuyên bố sẽ là người đại diện của Tô Ngọc Cao. Sau khi thành công, tôi đảm bảo ông An của cô sẽ có thêm na mươi năm tuổi thọ.''
''Thật sao?'' Liễu Như Ngọc vô cùng kích động, cô ta cắn môi nói: ''Tần Thiên, chuyện này rất quan trọng, anh không thể lừa tôi!''
''Anh thật sự biết Tần Vương kia sao?''
''Anh phải biết, nếu như lần này anh dám lừa tôi, sau này... tôi sẽ không gặp lại anh nữa!''
Trong lòng Tần Thiên thầm nói, tôi đâu chỉ quen. Cái lão già Vương Bá Niên kia lại dám bán ông đây.
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: ''Tôi cam đoan.''
Liễu Như Ngọc vô cùng kích động nói: ''Anh ăn xong chưa?''
''Ăn xong thì đi thôi. Tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải lập tức về nói tin tốt này cho ông biết!''
''Đúng rồi, anh mang tiền không? Đi thanh toán đi.''
Tần Thiên ngẩn người: ''Không phải cô mời sao?''
Liễu Như Ngọc chớp mắt, ngây thơ nói: ''Đúng vậy, tôi mời. Nhưng tôi mời rồi thì anh cũng phải bỏ tiền ra chứ?''
Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác. Cái đạo lí này thật cmn nghe thuận tai quá đi.
Liễu Như Ngọc đau khổ nói: ''Thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên quên mang tiền.''
"Hay là lần sau tôi mời anh bữa khác bù nhé. Được không?''
Thấy Tần Thiên im lặng, cô ta bĩu môi nói: ''Không phải chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, anh sẽ không keo kiệt đến mức đó chứ?''
''Không phải là tôi không muốn mời, nhưng anh cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang tiền sao?''
Tần Thiên giang tay, cười khổ nói: ''Vậy cô cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang sao?''
''Cút!''
''Đưa điện thoại cho tôi!''
Thấy Liễu Như Ngọc giật điện thoại của mình, lúc này Tần Thiên mới kịp phản ứng: ''Không đúng.''
''Không phải cô cũng có điện thoại sao? Cô đường đường là ảnh hậu, không phải là trong điện thoại cô không có tiền đấy chứ?''
Hắn đưa tay ngăn Liễu Như Ngọc lại.
Liễu Như Ngọc bị vạch trần, mặt không khỏi đỏ lên. Cô ta mắng: ''Tôi cảm thấy mời anh ăn cơm quá lỗ!''
''Đồ không có lương tâm, ai bảo anh chọc tức tôi!''
''Cho nên anh mời là đúng rồi!'' Cô ta càng phấn khởi hơn, nhào về phía Tần Thiên giành lấy điện thoại.
Tần Thiên không phục, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô ta. Hai người đột nhiên ngẩn người.
''Chuyện đó, thật xin lỗi.'' Tần Thiên vội vàng xin lỗi.
''Lưu manh!'' Liễu Như Ngọc thẹn quá hóa giận, cô ta nhân cơ hội cướp lấy điện thoại hắn, mở ứng dụng chuyển tiền trong WeChat, nhìn số dư trong tài khoản, đằng sau là một chuỗi số 0.
''Một hai ba bốn năm sáu bảy tám... chín mươi!''
''Sao anh lại có nhiều tiền vậy?'' Vẻ mặt cô ta ngẩn ra.
''Khụ, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.''
''Đi thôi. Tôi chịu thua. Lần này tôi mời.''
''Mau đưa điện thoại cho tôi.''
Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Cô ta vốn đang dựa gần Tần Thiên, hoảng hốt hô một tiếng, cả người ngã vào lòng hắn.
''Cẩn thận.'' Tần Thiên theo bản năng ôm lấy cô ta. Vừa nhìn đã thấy hai người rất thân mật.
''Ai?'' Liễu Như Ngọc kịp phản ứng, cô ta vội vàng quay đầu lại.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của người đại diện, khí thế đằng đằng sát khí, còn thiếu chút nữa xách dao phay trong tay.
''Chị Vinh, sao chị lại đến đây?''
Chị Vinh nghiến răng nói: ''Em hay lắm Liễu Như Ngọc, vậy mà lại dám giấu chị qua lại với loại người này!''
''Em quên thân phận của mình rồi sao? Đi với chị!''
Chị ta không nói gì, kéo Liễu Như Ngọc đi ra ngoài.
''Chị Vinh, chị thả em ra, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em nói đã... Tần Thiên, nhớ tính tiền đó. Hôm nay chúng ta đã nói rồi, ngày mai gặp.''
Ba giờ sáng, đã là ''ngày mai''.
Tần Thiên ăn no, tính tiền rồi rời khỏi tiệm lẩu.
Hắn không bắt xe mà đi bộ trong màn đêm.
Gió đêm lành lạnh thổi qua phần áo hơi mở ra trước ngực.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Hôm nay là một ngày mới.
Mà kẻ thù của hắn đã vĩnh viễn chôn cất trong đêm tối của quá khứ. Nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Đi một lúc, phía xa sau lưng hắn có một chiếc xe nhỏ màu đen đi theo ở một khoảng cách nhất định. Hắn vẫy tay gọi đến.
''Tiên sinh!'' Một người áo đen vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng xuống xe.
Tần Thiên gật nhẹ đầu: ''Anh là anh em đội Rồng sao?''
''Đại đội trưởng đội Rồng tại thành phố Nam Giang, Hắc Long, xin tiên sinh ra lệnh!''
Tâm trạng Tần Thiên vô cùng tốt, hắn vỗ bả vai Hắc Long nói: ''Người anh em vất vả rồi.''
''Hút điếu thuốc đi.''
Hai người dựa vào xe, Hắc Long tự mình châm thuốc cho Tần Thiên.
Tần Thiên hút một hơi, thản nhiên nói: ''Nói đi, An Quốc xảy ra chuyện gì vậy?''
Hắc Long thấp giọng nói: ''Ông cụ này cũng không dễ dàng.''
''Trước kia ở trong giới cũng được xem là người có kinh nghiệm.''
''Có một lần, trong quá trình diễn tập, thuộc hạ của ông ấy bị mấy sát thủ xuyên quốc gia đánh lén. Đối phương rất độc ác, sau khi giết chết còn chặt đầu mang đi.''
''Trong cơn nóng giận, ông cụ đã tự mình mang người đuổi theo. Đến biên giới, xúc động quá nên đã vượt qua.''
''Ngài cũng biết người ở biên giới rồi đấy, đánh nhau nhỏ còn dễ nói chuyện. Kết quả ông ấy trực tiếp mang theo quân võ trang đầy đủ đi qua.''
''Lúc ấy suýt nữa đã lớn chuyện. Nghe nói ban ngành liên quan bỏ ra không ít công sức mới có thể dìm xuống.''
''Tính cách của ông ấy không chịu thua ai. Sau đó bắt đầu dưỡng thương nhưng vẫn cố gắng tạo nên một thế giới của riêng bản thân.''
''Những thuộc hạ cũ ngày trước đều rất cảm kích lòng nghĩa khí của ông cụ, rất nhiều người tự động từ chức để đến giúp ông ấy.''
''Bố cục hiện tại của thành phố chính là một vua ba hổ.''
''Ông cụ là vua. Ba hổ còn lại, ngoài Phan gia còn có Giả gia và Lí gia.''
''Thật ra nếu chỉ nói về buôn bán, ba nhà này đều không thể so sánh được với ông cụ An. Lão gia tử kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy không có con cái, tiền kiếm được đều dùng để quyên góp.''
''Nhưng chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào thì ông ấy sẽ là vua của Nam Giang ngày đó. Ba nhà khác chỉ có thể cụp đuôi làm chó mà thôi.''
''Chỉ tiếc, haiz, ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ấy, nghe nói đây là lễ mừng thọ cuối cùng, cũng không kéo dài được thêm bao lâu nữa.''
Tần Thiên yên lặng lắng nghe. Hắn không ngờ vua của Nam Giang lại là một ông cụ như vậy.
Nếu như sớm biết như vậy, dù không có Liễu Như Ngọc nhờ vả hắn cũng sẽ tìm cơ hội ra tay giúp lão gia tử có thêm mấy chục năm tuổi thọ nữa.
Bây giờ người như lão gia tử ở trên đời không còn nhiều nữa.
Phải bảo vệ tốt, không thể để họ lụi tàn sớm như vậy được.
''Nếu như lão gia tử ngã xuống, cục diện ông ấy trấn áp mấy chục năm nhất định sẽ trở nên hỗn loạn.''
''Tam đại gia tộc đã sớm muốn dồn hết sức lực để chia cắt địa bàn, thậm chí còn muốn ngồi lên ngôi vương.''
''Tiên sinh, ngài có dự tính gì không?''
''Chúng ta có cần tập hợp người, kết hợp với cảnh sát bên đó rồi sắp xếp sớm không?'' Hắc Long có chút lo lắng.
Tần Thiên cười nói: ''Tôi muốn biết, năm đó lão gia tử mang người qua biên giới có bắt được mấy tên sát thủ kia hay không.''
Hắc Long cười nói: ''Lão gia tử là người thoải mái. Nhưng chỉ lần đó, khi bắt được mấy tên sát thủ kia, ông ấy lại không cho đối phương được chết một cách thoải mái.''
''Nghe nói ông ấy dùng chín đao mười tám lỗ, lão gia tử tự mình ra tay.''
''Cách ra tay rất hay, đối phương chết trong một ngày.''
''Quả nhiên rất thoải mái.'' Tần Thiên cười ha ha, ném tàn thuốc đi rồi nói: ''Hắc Long, cậu cứ bận việc của mình đi.''
''Chuyện còn lại để tôi xử lí.''
Nói xong hắn nâng chân rời đi.
Phía xa chân trời đã lấp ló bình minh.
''Một câu thôi, ngày mai cô đến hiện trường, tuyên bố sẽ là người đại diện của Tô Ngọc Cao. Sau khi thành công, tôi đảm bảo ông An của cô sẽ có thêm na mươi năm tuổi thọ.''
''Thật sao?'' Liễu Như Ngọc vô cùng kích động, cô ta cắn môi nói: ''Tần Thiên, chuyện này rất quan trọng, anh không thể lừa tôi!''
''Anh thật sự biết Tần Vương kia sao?''
''Anh phải biết, nếu như lần này anh dám lừa tôi, sau này... tôi sẽ không gặp lại anh nữa!''
Trong lòng Tần Thiên thầm nói, tôi đâu chỉ quen. Cái lão già Vương Bá Niên kia lại dám bán ông đây.
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: ''Tôi cam đoan.''
Liễu Như Ngọc vô cùng kích động nói: ''Anh ăn xong chưa?''
''Ăn xong thì đi thôi. Tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải lập tức về nói tin tốt này cho ông biết!''
''Đúng rồi, anh mang tiền không? Đi thanh toán đi.''
Tần Thiên ngẩn người: ''Không phải cô mời sao?''
Liễu Như Ngọc chớp mắt, ngây thơ nói: ''Đúng vậy, tôi mời. Nhưng tôi mời rồi thì anh cũng phải bỏ tiền ra chứ?''
Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác. Cái đạo lí này thật cmn nghe thuận tai quá đi.
Liễu Như Ngọc đau khổ nói: ''Thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên quên mang tiền.''
"Hay là lần sau tôi mời anh bữa khác bù nhé. Được không?''
Thấy Tần Thiên im lặng, cô ta bĩu môi nói: ''Không phải chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, anh sẽ không keo kiệt đến mức đó chứ?''
''Không phải là tôi không muốn mời, nhưng anh cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang tiền sao?''
Tần Thiên giang tay, cười khổ nói: ''Vậy cô cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang sao?''
''Cút!''
''Đưa điện thoại cho tôi!''
Thấy Liễu Như Ngọc giật điện thoại của mình, lúc này Tần Thiên mới kịp phản ứng: ''Không đúng.''
''Không phải cô cũng có điện thoại sao? Cô đường đường là ảnh hậu, không phải là trong điện thoại cô không có tiền đấy chứ?''
Hắn đưa tay ngăn Liễu Như Ngọc lại.
Liễu Như Ngọc bị vạch trần, mặt không khỏi đỏ lên. Cô ta mắng: ''Tôi cảm thấy mời anh ăn cơm quá lỗ!''
''Đồ không có lương tâm, ai bảo anh chọc tức tôi!''
''Cho nên anh mời là đúng rồi!'' Cô ta càng phấn khởi hơn, nhào về phía Tần Thiên giành lấy điện thoại.
Tần Thiên không phục, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô ta. Hai người đột nhiên ngẩn người.
''Chuyện đó, thật xin lỗi.'' Tần Thiên vội vàng xin lỗi.
''Lưu manh!'' Liễu Như Ngọc thẹn quá hóa giận, cô ta nhân cơ hội cướp lấy điện thoại hắn, mở ứng dụng chuyển tiền trong WeChat, nhìn số dư trong tài khoản, đằng sau là một chuỗi số 0.
''Một hai ba bốn năm sáu bảy tám... chín mươi!''
''Sao anh lại có nhiều tiền vậy?'' Vẻ mặt cô ta ngẩn ra.
''Khụ, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.''
''Đi thôi. Tôi chịu thua. Lần này tôi mời.''
''Mau đưa điện thoại cho tôi.''
Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Cô ta vốn đang dựa gần Tần Thiên, hoảng hốt hô một tiếng, cả người ngã vào lòng hắn.
''Cẩn thận.'' Tần Thiên theo bản năng ôm lấy cô ta. Vừa nhìn đã thấy hai người rất thân mật.
''Ai?'' Liễu Như Ngọc kịp phản ứng, cô ta vội vàng quay đầu lại.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của người đại diện, khí thế đằng đằng sát khí, còn thiếu chút nữa xách dao phay trong tay.
''Chị Vinh, sao chị lại đến đây?''
Chị Vinh nghiến răng nói: ''Em hay lắm Liễu Như Ngọc, vậy mà lại dám giấu chị qua lại với loại người này!''
''Em quên thân phận của mình rồi sao? Đi với chị!''
Chị ta không nói gì, kéo Liễu Như Ngọc đi ra ngoài.
''Chị Vinh, chị thả em ra, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em nói đã... Tần Thiên, nhớ tính tiền đó. Hôm nay chúng ta đã nói rồi, ngày mai gặp.''
Ba giờ sáng, đã là ''ngày mai''.
Tần Thiên ăn no, tính tiền rồi rời khỏi tiệm lẩu.
Hắn không bắt xe mà đi bộ trong màn đêm.
Gió đêm lành lạnh thổi qua phần áo hơi mở ra trước ngực.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Hôm nay là một ngày mới.
Mà kẻ thù của hắn đã vĩnh viễn chôn cất trong đêm tối của quá khứ. Nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Đi một lúc, phía xa sau lưng hắn có một chiếc xe nhỏ màu đen đi theo ở một khoảng cách nhất định. Hắn vẫy tay gọi đến.
''Tiên sinh!'' Một người áo đen vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng xuống xe.
Tần Thiên gật nhẹ đầu: ''Anh là anh em đội Rồng sao?''
''Đại đội trưởng đội Rồng tại thành phố Nam Giang, Hắc Long, xin tiên sinh ra lệnh!''
Tâm trạng Tần Thiên vô cùng tốt, hắn vỗ bả vai Hắc Long nói: ''Người anh em vất vả rồi.''
''Hút điếu thuốc đi.''
Hai người dựa vào xe, Hắc Long tự mình châm thuốc cho Tần Thiên.
Tần Thiên hút một hơi, thản nhiên nói: ''Nói đi, An Quốc xảy ra chuyện gì vậy?''
Hắc Long thấp giọng nói: ''Ông cụ này cũng không dễ dàng.''
''Trước kia ở trong giới cũng được xem là người có kinh nghiệm.''
''Có một lần, trong quá trình diễn tập, thuộc hạ của ông ấy bị mấy sát thủ xuyên quốc gia đánh lén. Đối phương rất độc ác, sau khi giết chết còn chặt đầu mang đi.''
''Trong cơn nóng giận, ông cụ đã tự mình mang người đuổi theo. Đến biên giới, xúc động quá nên đã vượt qua.''
''Ngài cũng biết người ở biên giới rồi đấy, đánh nhau nhỏ còn dễ nói chuyện. Kết quả ông ấy trực tiếp mang theo quân võ trang đầy đủ đi qua.''
''Lúc ấy suýt nữa đã lớn chuyện. Nghe nói ban ngành liên quan bỏ ra không ít công sức mới có thể dìm xuống.''
''Tính cách của ông ấy không chịu thua ai. Sau đó bắt đầu dưỡng thương nhưng vẫn cố gắng tạo nên một thế giới của riêng bản thân.''
''Những thuộc hạ cũ ngày trước đều rất cảm kích lòng nghĩa khí của ông cụ, rất nhiều người tự động từ chức để đến giúp ông ấy.''
''Bố cục hiện tại của thành phố chính là một vua ba hổ.''
''Ông cụ là vua. Ba hổ còn lại, ngoài Phan gia còn có Giả gia và Lí gia.''
''Thật ra nếu chỉ nói về buôn bán, ba nhà này đều không thể so sánh được với ông cụ An. Lão gia tử kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy không có con cái, tiền kiếm được đều dùng để quyên góp.''
''Nhưng chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào thì ông ấy sẽ là vua của Nam Giang ngày đó. Ba nhà khác chỉ có thể cụp đuôi làm chó mà thôi.''
''Chỉ tiếc, haiz, ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ấy, nghe nói đây là lễ mừng thọ cuối cùng, cũng không kéo dài được thêm bao lâu nữa.''
Tần Thiên yên lặng lắng nghe. Hắn không ngờ vua của Nam Giang lại là một ông cụ như vậy.
Nếu như sớm biết như vậy, dù không có Liễu Như Ngọc nhờ vả hắn cũng sẽ tìm cơ hội ra tay giúp lão gia tử có thêm mấy chục năm tuổi thọ nữa.
Bây giờ người như lão gia tử ở trên đời không còn nhiều nữa.
Phải bảo vệ tốt, không thể để họ lụi tàn sớm như vậy được.
''Nếu như lão gia tử ngã xuống, cục diện ông ấy trấn áp mấy chục năm nhất định sẽ trở nên hỗn loạn.''
''Tam đại gia tộc đã sớm muốn dồn hết sức lực để chia cắt địa bàn, thậm chí còn muốn ngồi lên ngôi vương.''
''Tiên sinh, ngài có dự tính gì không?''
''Chúng ta có cần tập hợp người, kết hợp với cảnh sát bên đó rồi sắp xếp sớm không?'' Hắc Long có chút lo lắng.
Tần Thiên cười nói: ''Tôi muốn biết, năm đó lão gia tử mang người qua biên giới có bắt được mấy tên sát thủ kia hay không.''
Hắc Long cười nói: ''Lão gia tử là người thoải mái. Nhưng chỉ lần đó, khi bắt được mấy tên sát thủ kia, ông ấy lại không cho đối phương được chết một cách thoải mái.''
''Nghe nói ông ấy dùng chín đao mười tám lỗ, lão gia tử tự mình ra tay.''
''Cách ra tay rất hay, đối phương chết trong một ngày.''
''Quả nhiên rất thoải mái.'' Tần Thiên cười ha ha, ném tàn thuốc đi rồi nói: ''Hắc Long, cậu cứ bận việc của mình đi.''
''Chuyện còn lại để tôi xử lí.''
Nói xong hắn nâng chân rời đi.
Phía xa chân trời đã lấp ló bình minh.
Bình luận facebook