Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Chương 34: Âm mưu của hoàng hậu
Nhu Phi sửng sốt. Hủy bỏ? Nàng phải vất vả lắm mới khiến nhi tử đáp ứng tuyển chọn phi, cuối cùng lại hủy bỏ như vậy hay sao?
Không được! Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà hủy bỏ.
“ Ngươi vừa mới ngẫu nhiên chọn được Mạnh tiểu thư, có thể việc này là trên trời an bày. Nếu là thiên ý, há có thể làm trái. Hoàng Thượng, ý của người như thế nào?” Nhu Phi một mặt sửa lại đề tài, một mặt mềm mỏng hướng về phía Hoàng Thượng.
Mạnh Phất Ảnh lại ngớ ra. Đừng đùa! Vừa rồi, trong lòng nàng còn cảm kích vị Bồ Tát sống kia, nhưng lúc này….
“ Nếu đã là thiên ý, cứ quyết định như vậy đi, chọn một ngày lành cho hai người bọn họ thành thân.” Hoàng Thượng hơi suy tư một chút, sau đó lại nghiêm túc nói ra một lời. Kỳ thật, trong lòng Hoàng Thượng, đối với Mạnh Phất Ảnh cũng hết sức hài lòng.
Vốn là, hắn có chút kiêng kị Bộ Kinh Vũ, nhưng lúc trước, Hoàng thái Hậu có nói qua, Ảnh nha đầu kia và Bộ Kinh Vũ căn bản không có gì, chẳng qua là cùng nhau diễn tuồng để kiếm cớ từ hôn.
Xem ra, Thái Hậu đang cực lực tác thành cho Diệp Nhi với Ảnh nha đầu. Nếu đã là như vậy, hắn sẽ liền theo ý của bậc bề trên.
Hiên Viên Diệp nhăn mày, có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc này, Mạnh Phất Ảnh mới ngẩn người ra. Nguyên lai, hắn cũng đâu có muốn tuyển chọn phi, chẳng qua là vì Nhu Phi nên không thể không chọn, mà nàng lại là người xui xẻo bị hắn chọn trúng, là tấm bình phong hắn dựng lên để đối phó với mọi người.
Vì sao người xui xẻo luôn là nàng?
Mà lần này, Hoàng Thượng cũng không hỏi qua ý của nàng một chút, đã trực tiếp hạ chỉ. Nếu bây giờ, ngay trước mặt mọi người nàng lại cự tuyệt, như vậy là kháng chỉ, và cái mạng nhỏ này của nàng căn bản sẽ không thể giữ đươc.
Ở Cổ đại này, hoàng quyền hạ xuống không phải là chuyện dân thường có thể dị nghị. Cha của nàng, Hầu gia của Hiên Viên vương triều cũng không thể quản nói chi đến một nữ tử như nàng, cho dù nàng có được Hoàng Thái Hậu cưng chiều đi chăng nữa.
Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh bây giờ chính là phải nhịn xuống, nhưng trong mắt nàng lại lạnh băng đi vài phần.
Bất quá, khóe miệng nàng khẽ nhếch tạo nên một nụ cười lạnh. Hừ! Nàng là ai? Là một cô gái đến từ hiện đại, y thuật cao thâm, thần thâu siêu quần.
Vận mệnh của nàng sao có thể để cho kẻ khác tùy ý bài bố. Thế nên, thánh chỉ kia hạ xuống, nàng không đồng ý gả nhưng cũng chưa dám ngay trước thiên nhan mà nói lời cự tuyệt được.
Không thể lấy trứng gà đi chọi với đá tảng, cho nên, nàng phải nghĩ ra biện pháp khác.
Đứng đằng sau Hiên Viên Diệp, khóe môi Tốc Phong khẽ nhếch lên một cách cứng nhắc. Điện hạ không hổ là điện hạ!
Hắn hiểu rất rõ điện hạ. Từng động tác của điện hạ, mỗi một ánh mắt, hắn đều có thể nhanh chóng đoán ra ý tứ điện hạ.
Lúc trước, điện hạ đối với Mạnh tiểu thư vô tình và ngoan tuyệt, tất cả chuyện kia chỉ là diễn trò cho thái tử xem. Điện hạ của hắn vốn đã có tính toán cẩn trọng. Chiếu theo sự hiền lành của Nhu Phi nương nương, nương nương tuyệt đối sẽ không để cho điện hạ trừng phạt Mạnh tiểu thư.
Mà điện hạ cũng sớm biết Nhu Phi nương nương sẽ không thể nào hủy bỏ việc tuyển chọn phi lần này, cho nên mới cố ý nói như vậy.Làm cho Thái Tử hiểu lầm rằng điện hạ cũng không muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng cuối cùng vì Nhu Phi nương nương mà không thể không lấy.
Điện hạ làm như vậy, có phải là bảo hộ cho Mạnh tiểu thư không?
Vài năm nay, thế lực bên ngoài kinh thành của Thái Từ ngày càng lớn mạnh. Nhiều lần, dù trong sáng lẫn ngoài tối cũng đã phái người đến ám sát điện hạ , có mấy lần, điện hạ bị thương tổn đến suýt mất mạng.
Cho nên, giờ phút này, chỉ có hắn mới là người minh bạch nhất điện hạ suy nghĩ cẩn thận đến mức nào.
Thật vất vả, lựa chọn được một người lại lo nàng bị xúc phạm. Không chọn, chỉ e sau này không có cơ hội.
Tốc Phong âm thầm thở dài trong lòng. Trong lòng điện hạ lúc này đây, chắc hẳn đang suy nghĩ rất khó khăn.
Cũng may, Nhu Phi và Hoàng Thượng lại cực kỳ phối hợp, không để suy nghĩ khổ tâm của điện hạ bỏ ra bị uổng phí.
Việc này, cứ quyết định như vậy. Hiên Viên Diệp vẫn giữ thái độ như trước, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Hắn không hề để ý đến bất cứ người nào, bao gồm cả người xui xẻo nhất lúc này- Mạnh Phất Ảnh.
****
Khi Mạnh Phất Ảnh đi đến ngự hoa viên, đột nhiên có người ngăn lại.
“ Hoàng hậu, thái y nói Tuyết Nhi là do có kẻ hạ dược mới bị như vậy, nhất định là nàng, là tiện nha đầu này giở trò quỷ quái!” Thanh âm kia của đại phu nhân bén ngọt. Đột nhiên bừng tỉnh, nàng nhíu mày, mắt hơi trầm xuống. Hiện tại, tâm tình của nàng không tốt, vậy mà vẫn có kẻ dám đến chọc nàng?
“ Cơm có thể ăn quàng, nhưng nói thì không thể nói lung tung, nói chuyện phải có bằng chứng! Không bằng không chứng, ngươi tốt nhất im miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Mạnh Phất Ảnh từ từ giương mắt lên, thẳng tắp nhìn vào đại phu nhân, lạnh lùng nói từng chữ.
Nàng hiện tại tâm tình không được tốt, chọc phải nàng, cũng đừng trách nàng không khách khí.
“ Ngươi…. Nói như thế nào thì ta cũng là trưởng bối , ngươi lại ăn nói với ta như vậy hay sao? Thật là một con nha đầu không biết quy củ. Giống hệt như người mẹ hồ ly tinh của ngươi….” Dáng vẻ bệ vệ của đại phu nhân vừa rồi nhất thời bị dìm xuống, thân mình hơi run rẩy. Nghĩ rằng nơi này còn có Hoàng hậu, nhất định nha đầu Mạnh Phất Ảnh kia không dám làm gì, thật không ngờ nó lại cãi lại bằng những từ ngữ ngoan độc.
“ Bốp” Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, lập tức trên gò má của đại phu nhân bị sưng phồng.
Trách móc nàng, nàng còn chưa tính, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng cũng lôi ra trách móc, nên đánh. Một tát vẫn là còn nhẹ.
“ Ngươi…. Này… Ngươi dám đánh ta… ngươi rõ ràng không để trưởng bối ở trong mắt, dã…..” Đại phu nhân bụm miệng lại, gương mặt khó có thể tin, phẫn nộ dâng lên trong mắt, chính là, cũng không thể tùy tiện chửi loạn.
Hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, sắc mặt trong nháy trở nên thâm trầm. Nàng nguyên bản còn tưởng nha đầu này dễ đối phó, thật không ngờ…
Nhưng, nàng sẽ không ngu xuẩn cùng Mạnh Phất Ảnh này xung đột trực diện. Cho nên, cứ mắt lạnh mà ở bên cạnh quan sát.
“ Trưởng bối? Hừ, người ta tôn trọng chỉ có người tôn trọng ta, còn ngươi…” Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn đại phu nhân một cái, khóe môi nở ra vài tia cười trào phúng, sau đó thì nói tiếp, “ Không xứng!”
“ Ngươi ….Ngươi…” Sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, toàn thân phát run.“ Ngươi đừng tưởng rằng được Thái Hậu sủng ái thì liền vô pháp vô thiên. Ngươi dám đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi bất quá cũng chỉ là tiện nha đầu sinh ra từ một tiện nữ nhân.”
Đại phu nhân hiển nhiên có chút khó thở, nói chuyện không quan tâm xem bản thân nói cái gì, nói cho lòng thoải mái.
Hai mắt của Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm vào bà ta, lạnh lẽo như đóng băng, trong mắt có sát ý, khát máu: “ Ngươi còn dám nói! Có tin hay không ta xé rách miệng ngươi ra?”
Dựa vào cái gì? Hừ, nàng muốn đánh mà còn cần dựa vào cái gì hay sao? Hoàng Hậu lúc này không biết nghĩ như thế nào?
Đại phu nhân đột nhiên kinh sợ, thân mình theo bản năng mà run rẩy, miệng há hết cỡ, nhưng cũng không dám nói ra tiếng nào. Bà ta nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong còn ngươi lộ rõ sự sợ hãi.
Ánh mắt như vậy. ..Ánh mắt giết người như vậy…, liệu có mấy người chịu được ánh mắt đó?
Ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi rùng mình, sắc mặt thay đổi trông cực kỳ khó coi, khóe môi khẽ động vài cái, nhưng căn bản cũng không nói được gì.
Nhìn vẻ mặt đại phu nhân, Mạnh Phất Ảnh lại càng kéo dài thêm nụ cười lãnh huyết. Mỗi một con người, bình sinh là thích bắt nạt kẻ yếu.
Nhìn đại phu nhân cùng hoàng hậu, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.
Không để ý đến bọn họ nữa, nàng xoay người, một mình rời đi.
Chính là, nàng không có phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt dõi theo bóng lưng nàng rời đi. Đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng, lại có vài phần sủng nịnh giống như là dung túng.
“ Không phải là hạ dược hay sao? Tại sao đột nhiên nàng ta biến lại trở nên thông minh như thế này?” Nhìn Mạnh Phất Ảnh rời đi, Hoàng Hậu đột nhiên ngoan độc nói.
Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức trả lời ngay: “ Nghe nói ở Bạch phủ bị đụng đầu một chút, sau đó thì đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết là xảy ra chuyện gì!”
Con ngươi Hoàng Hậu đột nhiên trầm xuống, nơi đáy mắt có thể nhận ra vài phần ngoan tuyệt. Môi nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói ra từng chữ: “ Nếu ả cứ ù ù cạc cạc như trước thì tốt, lại đột nhiên thay đổi choáng váng thế này, tin rằng sau này sẽ còn có nhiều người nghi ngờ.Lại tiếp tục hạ dược, để ả trở lại là con ngốc như trước!”
Nàng tuyệt đối không thể để cho nha đầu kia thành thân với Hiên Viên Diệp, trở thành Nghệ vương phi.
“ Nhưng, hiện tại Thanh Trúc lúc nào cũng đi theo bên người ả, chúng ta căn bản không có cách nào xuống tay!” Con mắt đại phu nhân cũng hiện lên vài phần ngoan tuyệt, nhưng có chút khó xử nói.
“ Thật là vô dụng, chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!” Hoàng hậu hung hăng trợn mắt nhìn bà ta một cái, tức giận quát, suy tư một lát mới trầm giọng nói: “ Ngươi đem thuốc đó cho bản cung! Bản cung không tin không trị nổi nha đầu kia!”
Trong chỗ tối, đôi mắt đen kia lạnh lùng như băng, tràn đầy thị huyết và sát ý khiến cho Hoàng Hậu đứng dưới ánh nắng mặt trời âm thầm lạnh run một cái. Theo bản năng, Hoàng hâu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, mới vội vã rời đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trong cung liền cho người đến truyền, nói rằng hoàng hậu thỉnh Mạnh Phất Ảnh vào cung.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại. Hoàng hậu mời nàng vào cung, đằng sau việc này nhất định là chuyện không tốt.
Nàng há lại không hiểu tâm tư của Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu đã cho người đến thỉnh, nàng không thể không đi. Nàng cũng muốn nhìn xem, nữ nhân kia muốn giở trò gì.
Mặc kệ hoàng hậu giở trò gì, nàng cũng phụng bổi đến cùng.
Nhu Phi sửng sốt. Hủy bỏ? Nàng phải vất vả lắm mới khiến nhi tử đáp ứng tuyển chọn phi, cuối cùng lại hủy bỏ như vậy hay sao?
Không được! Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà hủy bỏ.
“ Ngươi vừa mới ngẫu nhiên chọn được Mạnh tiểu thư, có thể việc này là trên trời an bày. Nếu là thiên ý, há có thể làm trái. Hoàng Thượng, ý của người như thế nào?” Nhu Phi một mặt sửa lại đề tài, một mặt mềm mỏng hướng về phía Hoàng Thượng.
Mạnh Phất Ảnh lại ngớ ra. Đừng đùa! Vừa rồi, trong lòng nàng còn cảm kích vị Bồ Tát sống kia, nhưng lúc này….
“ Nếu đã là thiên ý, cứ quyết định như vậy đi, chọn một ngày lành cho hai người bọn họ thành thân.” Hoàng Thượng hơi suy tư một chút, sau đó lại nghiêm túc nói ra một lời. Kỳ thật, trong lòng Hoàng Thượng, đối với Mạnh Phất Ảnh cũng hết sức hài lòng.
Vốn là, hắn có chút kiêng kị Bộ Kinh Vũ, nhưng lúc trước, Hoàng thái Hậu có nói qua, Ảnh nha đầu kia và Bộ Kinh Vũ căn bản không có gì, chẳng qua là cùng nhau diễn tuồng để kiếm cớ từ hôn.
Xem ra, Thái Hậu đang cực lực tác thành cho Diệp Nhi với Ảnh nha đầu. Nếu đã là như vậy, hắn sẽ liền theo ý của bậc bề trên.
Hiên Viên Diệp nhăn mày, có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc này, Mạnh Phất Ảnh mới ngẩn người ra. Nguyên lai, hắn cũng đâu có muốn tuyển chọn phi, chẳng qua là vì Nhu Phi nên không thể không chọn, mà nàng lại là người xui xẻo bị hắn chọn trúng, là tấm bình phong hắn dựng lên để đối phó với mọi người.
Vì sao người xui xẻo luôn là nàng?
Mà lần này, Hoàng Thượng cũng không hỏi qua ý của nàng một chút, đã trực tiếp hạ chỉ. Nếu bây giờ, ngay trước mặt mọi người nàng lại cự tuyệt, như vậy là kháng chỉ, và cái mạng nhỏ này của nàng căn bản sẽ không thể giữ đươc.
Ở Cổ đại này, hoàng quyền hạ xuống không phải là chuyện dân thường có thể dị nghị. Cha của nàng, Hầu gia của Hiên Viên vương triều cũng không thể quản nói chi đến một nữ tử như nàng, cho dù nàng có được Hoàng Thái Hậu cưng chiều đi chăng nữa.
Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh bây giờ chính là phải nhịn xuống, nhưng trong mắt nàng lại lạnh băng đi vài phần.
Bất quá, khóe miệng nàng khẽ nhếch tạo nên một nụ cười lạnh. Hừ! Nàng là ai? Là một cô gái đến từ hiện đại, y thuật cao thâm, thần thâu siêu quần.
Vận mệnh của nàng sao có thể để cho kẻ khác tùy ý bài bố. Thế nên, thánh chỉ kia hạ xuống, nàng không đồng ý gả nhưng cũng chưa dám ngay trước thiên nhan mà nói lời cự tuyệt được.
Không thể lấy trứng gà đi chọi với đá tảng, cho nên, nàng phải nghĩ ra biện pháp khác.
Đứng đằng sau Hiên Viên Diệp, khóe môi Tốc Phong khẽ nhếch lên một cách cứng nhắc. Điện hạ không hổ là điện hạ!
Hắn hiểu rất rõ điện hạ. Từng động tác của điện hạ, mỗi một ánh mắt, hắn đều có thể nhanh chóng đoán ra ý tứ điện hạ.
Lúc trước, điện hạ đối với Mạnh tiểu thư vô tình và ngoan tuyệt, tất cả chuyện kia chỉ là diễn trò cho thái tử xem. Điện hạ của hắn vốn đã có tính toán cẩn trọng. Chiếu theo sự hiền lành của Nhu Phi nương nương, nương nương tuyệt đối sẽ không để cho điện hạ trừng phạt Mạnh tiểu thư.
Mà điện hạ cũng sớm biết Nhu Phi nương nương sẽ không thể nào hủy bỏ việc tuyển chọn phi lần này, cho nên mới cố ý nói như vậy.Làm cho Thái Tử hiểu lầm rằng điện hạ cũng không muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng cuối cùng vì Nhu Phi nương nương mà không thể không lấy.
Điện hạ làm như vậy, có phải là bảo hộ cho Mạnh tiểu thư không?
Vài năm nay, thế lực bên ngoài kinh thành của Thái Từ ngày càng lớn mạnh. Nhiều lần, dù trong sáng lẫn ngoài tối cũng đã phái người đến ám sát điện hạ , có mấy lần, điện hạ bị thương tổn đến suýt mất mạng.
Cho nên, giờ phút này, chỉ có hắn mới là người minh bạch nhất điện hạ suy nghĩ cẩn thận đến mức nào.
Thật vất vả, lựa chọn được một người lại lo nàng bị xúc phạm. Không chọn, chỉ e sau này không có cơ hội.
Tốc Phong âm thầm thở dài trong lòng. Trong lòng điện hạ lúc này đây, chắc hẳn đang suy nghĩ rất khó khăn.
Cũng may, Nhu Phi và Hoàng Thượng lại cực kỳ phối hợp, không để suy nghĩ khổ tâm của điện hạ bỏ ra bị uổng phí.
Việc này, cứ quyết định như vậy. Hiên Viên Diệp vẫn giữ thái độ như trước, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài. Hắn không hề để ý đến bất cứ người nào, bao gồm cả người xui xẻo nhất lúc này- Mạnh Phất Ảnh.
****
Khi Mạnh Phất Ảnh đi đến ngự hoa viên, đột nhiên có người ngăn lại.
“ Hoàng hậu, thái y nói Tuyết Nhi là do có kẻ hạ dược mới bị như vậy, nhất định là nàng, là tiện nha đầu này giở trò quỷ quái!” Thanh âm kia của đại phu nhân bén ngọt. Đột nhiên bừng tỉnh, nàng nhíu mày, mắt hơi trầm xuống. Hiện tại, tâm tình của nàng không tốt, vậy mà vẫn có kẻ dám đến chọc nàng?
“ Cơm có thể ăn quàng, nhưng nói thì không thể nói lung tung, nói chuyện phải có bằng chứng! Không bằng không chứng, ngươi tốt nhất im miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Mạnh Phất Ảnh từ từ giương mắt lên, thẳng tắp nhìn vào đại phu nhân, lạnh lùng nói từng chữ.
Nàng hiện tại tâm tình không được tốt, chọc phải nàng, cũng đừng trách nàng không khách khí.
“ Ngươi…. Nói như thế nào thì ta cũng là trưởng bối , ngươi lại ăn nói với ta như vậy hay sao? Thật là một con nha đầu không biết quy củ. Giống hệt như người mẹ hồ ly tinh của ngươi….” Dáng vẻ bệ vệ của đại phu nhân vừa rồi nhất thời bị dìm xuống, thân mình hơi run rẩy. Nghĩ rằng nơi này còn có Hoàng hậu, nhất định nha đầu Mạnh Phất Ảnh kia không dám làm gì, thật không ngờ nó lại cãi lại bằng những từ ngữ ngoan độc.
“ Bốp” Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, lập tức trên gò má của đại phu nhân bị sưng phồng.
Trách móc nàng, nàng còn chưa tính, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng cũng lôi ra trách móc, nên đánh. Một tát vẫn là còn nhẹ.
“ Ngươi…. Này… Ngươi dám đánh ta… ngươi rõ ràng không để trưởng bối ở trong mắt, dã…..” Đại phu nhân bụm miệng lại, gương mặt khó có thể tin, phẫn nộ dâng lên trong mắt, chính là, cũng không thể tùy tiện chửi loạn.
Hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, sắc mặt trong nháy trở nên thâm trầm. Nàng nguyên bản còn tưởng nha đầu này dễ đối phó, thật không ngờ…
Nhưng, nàng sẽ không ngu xuẩn cùng Mạnh Phất Ảnh này xung đột trực diện. Cho nên, cứ mắt lạnh mà ở bên cạnh quan sát.
“ Trưởng bối? Hừ, người ta tôn trọng chỉ có người tôn trọng ta, còn ngươi…” Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn đại phu nhân một cái, khóe môi nở ra vài tia cười trào phúng, sau đó thì nói tiếp, “ Không xứng!”
“ Ngươi ….Ngươi…” Sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, toàn thân phát run.“ Ngươi đừng tưởng rằng được Thái Hậu sủng ái thì liền vô pháp vô thiên. Ngươi dám đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi bất quá cũng chỉ là tiện nha đầu sinh ra từ một tiện nữ nhân.”
Đại phu nhân hiển nhiên có chút khó thở, nói chuyện không quan tâm xem bản thân nói cái gì, nói cho lòng thoải mái.
Hai mắt của Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm vào bà ta, lạnh lẽo như đóng băng, trong mắt có sát ý, khát máu: “ Ngươi còn dám nói! Có tin hay không ta xé rách miệng ngươi ra?”
Dựa vào cái gì? Hừ, nàng muốn đánh mà còn cần dựa vào cái gì hay sao? Hoàng Hậu lúc này không biết nghĩ như thế nào?
Đại phu nhân đột nhiên kinh sợ, thân mình theo bản năng mà run rẩy, miệng há hết cỡ, nhưng cũng không dám nói ra tiếng nào. Bà ta nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong còn ngươi lộ rõ sự sợ hãi.
Ánh mắt như vậy. ..Ánh mắt giết người như vậy…, liệu có mấy người chịu được ánh mắt đó?
Ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi rùng mình, sắc mặt thay đổi trông cực kỳ khó coi, khóe môi khẽ động vài cái, nhưng căn bản cũng không nói được gì.
Nhìn vẻ mặt đại phu nhân, Mạnh Phất Ảnh lại càng kéo dài thêm nụ cười lãnh huyết. Mỗi một con người, bình sinh là thích bắt nạt kẻ yếu.
Nhìn đại phu nhân cùng hoàng hậu, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.
Không để ý đến bọn họ nữa, nàng xoay người, một mình rời đi.
Chính là, nàng không có phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt dõi theo bóng lưng nàng rời đi. Đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng, lại có vài phần sủng nịnh giống như là dung túng.
“ Không phải là hạ dược hay sao? Tại sao đột nhiên nàng ta biến lại trở nên thông minh như thế này?” Nhìn Mạnh Phất Ảnh rời đi, Hoàng Hậu đột nhiên ngoan độc nói.
Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức trả lời ngay: “ Nghe nói ở Bạch phủ bị đụng đầu một chút, sau đó thì đột nhiên trở nên thông minh, cũng không biết là xảy ra chuyện gì!”
Con ngươi Hoàng Hậu đột nhiên trầm xuống, nơi đáy mắt có thể nhận ra vài phần ngoan tuyệt. Môi nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói ra từng chữ: “ Nếu ả cứ ù ù cạc cạc như trước thì tốt, lại đột nhiên thay đổi choáng váng thế này, tin rằng sau này sẽ còn có nhiều người nghi ngờ.Lại tiếp tục hạ dược, để ả trở lại là con ngốc như trước!”
Nàng tuyệt đối không thể để cho nha đầu kia thành thân với Hiên Viên Diệp, trở thành Nghệ vương phi.
“ Nhưng, hiện tại Thanh Trúc lúc nào cũng đi theo bên người ả, chúng ta căn bản không có cách nào xuống tay!” Con mắt đại phu nhân cũng hiện lên vài phần ngoan tuyệt, nhưng có chút khó xử nói.
“ Thật là vô dụng, chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!” Hoàng hậu hung hăng trợn mắt nhìn bà ta một cái, tức giận quát, suy tư một lát mới trầm giọng nói: “ Ngươi đem thuốc đó cho bản cung! Bản cung không tin không trị nổi nha đầu kia!”
Trong chỗ tối, đôi mắt đen kia lạnh lùng như băng, tràn đầy thị huyết và sát ý khiến cho Hoàng Hậu đứng dưới ánh nắng mặt trời âm thầm lạnh run một cái. Theo bản năng, Hoàng hâu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, mới vội vã rời đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trong cung liền cho người đến truyền, nói rằng hoàng hậu thỉnh Mạnh Phất Ảnh vào cung.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại. Hoàng hậu mời nàng vào cung, đằng sau việc này nhất định là chuyện không tốt.
Nàng há lại không hiểu tâm tư của Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu đã cho người đến thỉnh, nàng không thể không đi. Nàng cũng muốn nhìn xem, nữ nhân kia muốn giở trò gì.
Mặc kệ hoàng hậu giở trò gì, nàng cũng phụng bổi đến cùng.
Bình luận facebook