Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-36
Chương 36
“Ra bên ngoài coi chừng, không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào Phượng Tê Cung.” Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lúc này lại ẩn chứa một chút dung túng.
Tốc Phong sửng sốt, phải, lần này Tốc Phong hoàn toàn bị sửng sốt rồi , hắn luôn luôn nghĩ rằng mình là người hiểu thất điện hạ nhất, chỉ cần điện hạ nhăn mày nhíu mi hay khoát tay là hắn đã có thể minh bạch ý tứ của điện hạ.
Thế nhưng lời điện hạ vừa phân phó ra , hắn lại có chút không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình .
Đưa mắt nhìn vào bên trong gian phòng, theo dõi động tác của Mạnh Phất Ảnh , hai tròng mắt của hắn đột nhiên trợn lên, Tốc Phong dám cam đoan mình theo hầu điện hạ nhiều năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên Tốc Phong hắn kinh ngạc như vậy.
Điện hạ muốn hắn đi ra bên ngoài coi chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào sao ?
Hắn thuyết phục bản thân mình, điện hạ chỉ là không muốn để cho người ngoài thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư .Dù dặn lòng mình phải nghĩ thế nhưng chung quy vẫn không thuyết phục được bản thân mình.
Bởi vì, nếu điện hạ thật sự không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư thì người hoàn toàn có thể mang Mạnh tiểu thư đi khỏi đây .Điện hạ làm như vậy, rõ ràng là đang dung túng Mạnh tiểu thư , đúng , dung túng cho hành vi ‘hành hung’ đối với Hoàng Hậu !
Hắn chưa bao giờ biết được điện hạ lại có thể tà ác, phúc hắc đến như thế….
Được rồi, nếu chủ tử đã có mệnh lệnh ,thì thân phận nô bộc như hắn đương nhiên phải tuân theo vô điều kiện.
Mặc dù giờ phút này , hắn kỳ thực rất rất muốn ở lại, hắn tò mò muốn biết vị Mạnh tiểu thư kia sẽ lại làm ra hành động kinh hãi thế tục nào nữa … .Thế nhưng, là người thông minh , hắn hiểu được rằng điện hạ tuyệt đối sẽ không muốn nam nhân nào khác ngoài điện hạ thấy được hành động dị thường của Mạnh tiểu thư ,mệnh lệnh của điện hạ thực chất chỉ là cái cớ khiến hắn rời khỏi gian phòng kia.
Lúc này, bên trong gian phòng.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhảy dựng lên khiến cho Hoàng Hậu cùng ả cung nữ hoảng sợ, ả cung nữ đang dùng sức giữ lấy nàng bị nàng dọa cho kinh hãi nên liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa là té lăn trên đất.
“Phất nhi, ngươi không sao chứ?” Hoàng Hậu không hổ là con cáo già đã thành tinh, sau vài giây kinh hách đã có thể bình tĩnh trở lại, trên mặt lại khẽ nở một nụ cười, ra sức quan tâm hỏi han .Trong lòng bà ta lại nghĩ, may mà Mạnh Phất Ảnh đã tỉnh lại, hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Vả lại lúc khai thuốc, thái y cũng đã nói, dược này phải hai ngày sau mới phát tác.
Vậy thì, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ai hoài nghi đến Hoàng Hậu.
“Ơ, ngươi là ai?” Mạnh Phất Ảnh ngơ ngác nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt nghi hoặc, giọng nói có vẻ ngu đần, bộ dáng cũng thập phần si ngốc .
Nói về diễn trò, so với đám cổ nhân này nàng sao có thể thua kém.
Hoàng Hậu sửng sốt, trong bụng phát hoảng,tại sao lại ngu đần nhanh như thế này? Thế này .. thế này sẽ khiến cho Hoàng Thái Hậu hoài nghi mất thôi.
“Ta là Hoàng Hậu mà? Phất nhi sao lại không nhận ra ta ?” Hoàng Hậu lại thấp giọng hỏi thử.
“Hoàng Hậu là vật gì vậy, ăn có ngon không?” Mạnh Phất Ảnh chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt ngu đần hỏi lại.
Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến,con ngươi đen trầm xuống, thế nhưng vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ , “Phất nhi sao lại thành ra như vậy …”
“Phất nhi? Phất nhi là cái gì ?” Mạnh Phất Ảnh lại chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi tiếp.
Hoàng Hậu lại ngớ ra.
Khi thấy Mạnh Phất Ảnh thậm chí ngay cả mình cũng không nhớ rõ, Hoàng Hậu liền cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, âm thầm thở ra một hơi, dù sao Mạnh Phất Ảnh không nhớ rõ một cái gì cả , đến lúc gặp Hoàng Thái Hậu ,Hoàng Hậu chỉ việc nói là Mạnh Phất Ảnh đột nhiên biến thành như vậy, cho dù Hoàng Thái Hậu có hoài nghi nhưng không có chứng cớ thì cũng không thể làm gì Hoàng Hậu.
“Phất nhi, nào, bản cung đưa ngươi đến chỗ của Hoàng Thái Hậu nhé .” Sau khi hạ quyết tâm , Hoàng Hậu liền đưa tay kéo Mạnh Phất Ảnh, bà ta muốn chủ động đem Mạnh Phất Ảnh qua chỗ Hoàng Thái Hậu, như vậy, Hoàng Thái Hậu sẽ không còn gì để nói.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, chưa gì mà đã muốn đưa nàng đi sao ? Hừ, trò chơi hay ho còn chưa bắt đầu đâu.
Nhìn thấy Hoàng Hậu duỗi ra bàn tay, Mạnh Phất Ảnh hung hăng đánh sang , tiếng động vang dội chứng tỏ nàng đã dùng sức lớn như thế nào.
“Ta không muốn, ta đói bụng, ta muốn ăn cơ.” Mạnh Phất Ảnh càn quấy hô to, sau đó chạy tới cái bàn, cầm lấy bình hoa sứ đắt tiền trên bàn , hưng phấn hô, “Oaaaa , chân gà đây rồi .”
Nói xong, liền làm bộ sung sướng cắn vào bình hoa sứ, gặm chán chê rồi Mạnh Phất Ảnh tùy tay đem bình sứ kia ném xuống đất.
Người đang nấp trong bóng tối, khóe môi nhịn không được nhếch lên cao, chân gà sao ? Hắn lớn như vậy thế mà còn chưa từng nhìn thấy chân gà lớn như vậy đâu.
“Aaaaa!” Hoàng hậu đau lòng gào lên, đây chính là chiếc bình hoa sứ mấy năm trước phụ thân bà ta mang về từ Nam Dương ,là đồ độc nhất vô nhị , vô cùng , vô cùng quý báu .
Cũng may, ả cung nữ kia kịp thời nhìn thấy, nhanh chóng lao đến đỡ lấy bình hoa sứ.
“Hoàng Hậu, nô tì đỡ được rồi.” Ả cung nữ xoay người,chân còn chưa đứng vững đã vội vã hướng Hoàng Hậu kể công.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giơ chân lên, đá thẳng lên đùi ả cung nữ, trong miệng còn bất mãn la hét, “Không được đoạt đồ của ta, không cho phép đoạt đồ của ta.”
Ả cung nữ kia vốn đứng chưa vững, mà một đạp của Mạnh Phất Ảnh lại vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho ả ta hoảng sợ, nhào đầu thẳng tắp về phía trước.
“Xoảng “ Bình hoa sứ đắt tiền ở trong tay ả ta nhanh chóng vỡ tan.
“Ngươi…” Hoàng hậu hung hăng lườm ả cung nữ một cái, đau lòng muốn chết , vừa định rống lên thì lại nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thoăn thoắt đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy trâm ngọc mà bà ta yêu thích nhất lên . Trên chiếc trâm ngọc ấy còn được gắn một con bươm bướm rất tinh xảo.
“Oa, là bươm bướm , bay nàoooooooo .” Mạnh Phất Ảnh giơ ngọc trâm trong tay lên, phóng vèo ra xa , đương nhiên ‘’ bươm bướm giả ‘’ ngã trên mặt đất, chịu chung số phận với chiếc bình sứ vô tội kia , trở thành những mảnh nhỏ.
Mạnh Phất Ảnh ha ha cười lớn, chuyển mục tiêu , tấn công hết thứ này đến thứ nọ.
“Ngươi, ngươi còn không mau ngăn cản nàng ta lại à, người đâu, nhanh lăn vào đây cho ta.” Hoàng hậu đau lòng gào lên, những thứ kia đều là của cải tích góp từng tí một trong nhiều năm của bà ta.
Phần lớn là những cổ vật quý giá mà phụ thân bà ta đem đến tặng, cũng có một vài thứ do Hoàng Thượng ban thưởng khi bà ta còn được sủng ái, gần đây Hoàng Thượng không còn ban thưởng cho bà ta nữa rồi.
‘’ Dạ ‘’ Đám cung nữ ở bên ngoài nháo nhào chạy vào, xông lên ngăn cản Mạnh Phất Ảnh.
“Không được tới đây , không được tới đây .” Mạnh Phất Ảnh quơ tay túm lấy những cổ vật ở gần chỗ nàng giơ lên , không ngừng ném loạn xạ về phía các cung nữ.
Những đồ vật quý báu xẹt qua không trung theo hình vòng cung xinh đẹp , rơi trên mặt đất, biến thành những mảnh nhỏ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những cổ vật, trang sức đẹp đẽ trong gian phòng của Hoàng Hậu một khi qua tay Mạnh Phất Ảnh thì đều bị hư hỏng không còn nhìn ra hình thù ban đầu.
Hoàng Hậu nhìn một đống hỗn độn trước mắt, đau lòng đến ngây người…
“Bắt con nha đầu kia lại, bắt nó lại cho bản cung .” Hoàng Hậu giờ phút này không còn có đầu óc để nghĩ đến vẻ đoan trang giả tạo ngày thường nữa,giận dữ hét lên , giờ phút này bà ta chỉ hận không thể đem Mạnh Phất Ảnh ra băm thây thành vạn đoạn.
Có hai cung nữ biết chút ít võ công, muốn tiến về phía trước chế trụ Mạnh Phất Ảnh , nhưng khi sắp bắt được Mạnh Phất Ảnh thì đột nhiên bị một vật gì đó đánh trúng khiến bọn họ ngã nhào xuống đất.Xem ra cú ngã này không nhẹ ,bọn họ không thể lê lết đứng dậy được.
Mạnh Phất Ảnh khẽ nhíu mày, có người núp trong bóng tối giúp nàng sao ?
Tuy rằng nàng không biết người đó là ai, nhưng nếu người đó đã giúp nàng thì nàng cũng không cần phải quá lo lắng .
Khóe môi khẽ nhếch lên, đã có người giúp nàng, hà cớ gì nàng không chơi lớn thêm chút nữa , ha ha.
“Ra bên ngoài coi chừng, không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào Phượng Tê Cung.” Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lúc này lại ẩn chứa một chút dung túng.
Tốc Phong sửng sốt, phải, lần này Tốc Phong hoàn toàn bị sửng sốt rồi , hắn luôn luôn nghĩ rằng mình là người hiểu thất điện hạ nhất, chỉ cần điện hạ nhăn mày nhíu mi hay khoát tay là hắn đã có thể minh bạch ý tứ của điện hạ.
Thế nhưng lời điện hạ vừa phân phó ra , hắn lại có chút không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình .
Đưa mắt nhìn vào bên trong gian phòng, theo dõi động tác của Mạnh Phất Ảnh , hai tròng mắt của hắn đột nhiên trợn lên, Tốc Phong dám cam đoan mình theo hầu điện hạ nhiều năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên Tốc Phong hắn kinh ngạc như vậy.
Điện hạ muốn hắn đi ra bên ngoài coi chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào sao ?
Hắn thuyết phục bản thân mình, điện hạ chỉ là không muốn để cho người ngoài thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư .Dù dặn lòng mình phải nghĩ thế nhưng chung quy vẫn không thuyết phục được bản thân mình.
Bởi vì, nếu điện hạ thật sự không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư thì người hoàn toàn có thể mang Mạnh tiểu thư đi khỏi đây .Điện hạ làm như vậy, rõ ràng là đang dung túng Mạnh tiểu thư , đúng , dung túng cho hành vi ‘hành hung’ đối với Hoàng Hậu !
Hắn chưa bao giờ biết được điện hạ lại có thể tà ác, phúc hắc đến như thế….
Được rồi, nếu chủ tử đã có mệnh lệnh ,thì thân phận nô bộc như hắn đương nhiên phải tuân theo vô điều kiện.
Mặc dù giờ phút này , hắn kỳ thực rất rất muốn ở lại, hắn tò mò muốn biết vị Mạnh tiểu thư kia sẽ lại làm ra hành động kinh hãi thế tục nào nữa … .Thế nhưng, là người thông minh , hắn hiểu được rằng điện hạ tuyệt đối sẽ không muốn nam nhân nào khác ngoài điện hạ thấy được hành động dị thường của Mạnh tiểu thư ,mệnh lệnh của điện hạ thực chất chỉ là cái cớ khiến hắn rời khỏi gian phòng kia.
Lúc này, bên trong gian phòng.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhảy dựng lên khiến cho Hoàng Hậu cùng ả cung nữ hoảng sợ, ả cung nữ đang dùng sức giữ lấy nàng bị nàng dọa cho kinh hãi nên liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa là té lăn trên đất.
“Phất nhi, ngươi không sao chứ?” Hoàng Hậu không hổ là con cáo già đã thành tinh, sau vài giây kinh hách đã có thể bình tĩnh trở lại, trên mặt lại khẽ nở một nụ cười, ra sức quan tâm hỏi han .Trong lòng bà ta lại nghĩ, may mà Mạnh Phất Ảnh đã tỉnh lại, hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Vả lại lúc khai thuốc, thái y cũng đã nói, dược này phải hai ngày sau mới phát tác.
Vậy thì, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ai hoài nghi đến Hoàng Hậu.
“Ơ, ngươi là ai?” Mạnh Phất Ảnh ngơ ngác nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt nghi hoặc, giọng nói có vẻ ngu đần, bộ dáng cũng thập phần si ngốc .
Nói về diễn trò, so với đám cổ nhân này nàng sao có thể thua kém.
Hoàng Hậu sửng sốt, trong bụng phát hoảng,tại sao lại ngu đần nhanh như thế này? Thế này .. thế này sẽ khiến cho Hoàng Thái Hậu hoài nghi mất thôi.
“Ta là Hoàng Hậu mà? Phất nhi sao lại không nhận ra ta ?” Hoàng Hậu lại thấp giọng hỏi thử.
“Hoàng Hậu là vật gì vậy, ăn có ngon không?” Mạnh Phất Ảnh chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt ngu đần hỏi lại.
Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến,con ngươi đen trầm xuống, thế nhưng vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ , “Phất nhi sao lại thành ra như vậy …”
“Phất nhi? Phất nhi là cái gì ?” Mạnh Phất Ảnh lại chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi tiếp.
Hoàng Hậu lại ngớ ra.
Khi thấy Mạnh Phất Ảnh thậm chí ngay cả mình cũng không nhớ rõ, Hoàng Hậu liền cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, âm thầm thở ra một hơi, dù sao Mạnh Phất Ảnh không nhớ rõ một cái gì cả , đến lúc gặp Hoàng Thái Hậu ,Hoàng Hậu chỉ việc nói là Mạnh Phất Ảnh đột nhiên biến thành như vậy, cho dù Hoàng Thái Hậu có hoài nghi nhưng không có chứng cớ thì cũng không thể làm gì Hoàng Hậu.
“Phất nhi, nào, bản cung đưa ngươi đến chỗ của Hoàng Thái Hậu nhé .” Sau khi hạ quyết tâm , Hoàng Hậu liền đưa tay kéo Mạnh Phất Ảnh, bà ta muốn chủ động đem Mạnh Phất Ảnh qua chỗ Hoàng Thái Hậu, như vậy, Hoàng Thái Hậu sẽ không còn gì để nói.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, chưa gì mà đã muốn đưa nàng đi sao ? Hừ, trò chơi hay ho còn chưa bắt đầu đâu.
Nhìn thấy Hoàng Hậu duỗi ra bàn tay, Mạnh Phất Ảnh hung hăng đánh sang , tiếng động vang dội chứng tỏ nàng đã dùng sức lớn như thế nào.
“Ta không muốn, ta đói bụng, ta muốn ăn cơ.” Mạnh Phất Ảnh càn quấy hô to, sau đó chạy tới cái bàn, cầm lấy bình hoa sứ đắt tiền trên bàn , hưng phấn hô, “Oaaaa , chân gà đây rồi .”
Nói xong, liền làm bộ sung sướng cắn vào bình hoa sứ, gặm chán chê rồi Mạnh Phất Ảnh tùy tay đem bình sứ kia ném xuống đất.
Người đang nấp trong bóng tối, khóe môi nhịn không được nhếch lên cao, chân gà sao ? Hắn lớn như vậy thế mà còn chưa từng nhìn thấy chân gà lớn như vậy đâu.
“Aaaaa!” Hoàng hậu đau lòng gào lên, đây chính là chiếc bình hoa sứ mấy năm trước phụ thân bà ta mang về từ Nam Dương ,là đồ độc nhất vô nhị , vô cùng , vô cùng quý báu .
Cũng may, ả cung nữ kia kịp thời nhìn thấy, nhanh chóng lao đến đỡ lấy bình hoa sứ.
“Hoàng Hậu, nô tì đỡ được rồi.” Ả cung nữ xoay người,chân còn chưa đứng vững đã vội vã hướng Hoàng Hậu kể công.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giơ chân lên, đá thẳng lên đùi ả cung nữ, trong miệng còn bất mãn la hét, “Không được đoạt đồ của ta, không cho phép đoạt đồ của ta.”
Ả cung nữ kia vốn đứng chưa vững, mà một đạp của Mạnh Phất Ảnh lại vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho ả ta hoảng sợ, nhào đầu thẳng tắp về phía trước.
“Xoảng “ Bình hoa sứ đắt tiền ở trong tay ả ta nhanh chóng vỡ tan.
“Ngươi…” Hoàng hậu hung hăng lườm ả cung nữ một cái, đau lòng muốn chết , vừa định rống lên thì lại nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thoăn thoắt đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy trâm ngọc mà bà ta yêu thích nhất lên . Trên chiếc trâm ngọc ấy còn được gắn một con bươm bướm rất tinh xảo.
“Oa, là bươm bướm , bay nàoooooooo .” Mạnh Phất Ảnh giơ ngọc trâm trong tay lên, phóng vèo ra xa , đương nhiên ‘’ bươm bướm giả ‘’ ngã trên mặt đất, chịu chung số phận với chiếc bình sứ vô tội kia , trở thành những mảnh nhỏ.
Mạnh Phất Ảnh ha ha cười lớn, chuyển mục tiêu , tấn công hết thứ này đến thứ nọ.
“Ngươi, ngươi còn không mau ngăn cản nàng ta lại à, người đâu, nhanh lăn vào đây cho ta.” Hoàng hậu đau lòng gào lên, những thứ kia đều là của cải tích góp từng tí một trong nhiều năm của bà ta.
Phần lớn là những cổ vật quý giá mà phụ thân bà ta đem đến tặng, cũng có một vài thứ do Hoàng Thượng ban thưởng khi bà ta còn được sủng ái, gần đây Hoàng Thượng không còn ban thưởng cho bà ta nữa rồi.
‘’ Dạ ‘’ Đám cung nữ ở bên ngoài nháo nhào chạy vào, xông lên ngăn cản Mạnh Phất Ảnh.
“Không được tới đây , không được tới đây .” Mạnh Phất Ảnh quơ tay túm lấy những cổ vật ở gần chỗ nàng giơ lên , không ngừng ném loạn xạ về phía các cung nữ.
Những đồ vật quý báu xẹt qua không trung theo hình vòng cung xinh đẹp , rơi trên mặt đất, biến thành những mảnh nhỏ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những cổ vật, trang sức đẹp đẽ trong gian phòng của Hoàng Hậu một khi qua tay Mạnh Phất Ảnh thì đều bị hư hỏng không còn nhìn ra hình thù ban đầu.
Hoàng Hậu nhìn một đống hỗn độn trước mắt, đau lòng đến ngây người…
“Bắt con nha đầu kia lại, bắt nó lại cho bản cung .” Hoàng Hậu giờ phút này không còn có đầu óc để nghĩ đến vẻ đoan trang giả tạo ngày thường nữa,giận dữ hét lên , giờ phút này bà ta chỉ hận không thể đem Mạnh Phất Ảnh ra băm thây thành vạn đoạn.
Có hai cung nữ biết chút ít võ công, muốn tiến về phía trước chế trụ Mạnh Phất Ảnh , nhưng khi sắp bắt được Mạnh Phất Ảnh thì đột nhiên bị một vật gì đó đánh trúng khiến bọn họ ngã nhào xuống đất.Xem ra cú ngã này không nhẹ ,bọn họ không thể lê lết đứng dậy được.
Mạnh Phất Ảnh khẽ nhíu mày, có người núp trong bóng tối giúp nàng sao ?
Tuy rằng nàng không biết người đó là ai, nhưng nếu người đó đã giúp nàng thì nàng cũng không cần phải quá lo lắng .
Khóe môi khẽ nhếch lên, đã có người giúp nàng, hà cớ gì nàng không chơi lớn thêm chút nữa , ha ha.
Bình luận facebook