-
Chap-2073
Chương 2073
Chương 2073: Lòng người nham hiểm
Nhìn thấy Phan Lâm đứng ở bên cạnh, Lý Ái Vân cảm thấy an tâm phần nào.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Phan Lâm thì làm sao có thể là đối thủ của đám người này?
Cho dù anh biết mấy đòn đấm đá, đối mặt với môn phái Cùng Châu này, sợ hãi cũng chả giải quyết được gì?
"Ái chà! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao!”
"Cứu mĩ nhân cái gì chứ, mày không nghe người phụ nữ này nói đây là người đàn ông của cô ta sao?”
"Haha, vậy thì càng thú vị, anh nói thử xem nếu ở trước mặt của tên đàn ông này mà chúng ta đưa vợ hắn... có thú vị hay không. nào?"
"Hahahaha..."
Đám người bọn chúng cười lên một cách kỳ quặc.
Lý Ái Vân tức giận đỏ mặt, phát run cả người, nhưng cô không có cách nào cả.
Tuy nhiên, cô không để ý rằng ánh mắt Phan Lâm lúc này đã vô cùng lạnh lùng.
Vào lúc này. "Mấy người các người đang làm cái gì vậy?"
Một tiếng kêu vang lên.
Sau đó, nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu định đi tới.
Khi bọn chúng thấy vậy, mặt liền biến sắc, vội vàng cúi chào người đó.
"Sư huynh Công Tôn?".
Thấy mặt sư huynh Công Tôn, không ai dám lỗ mãng.
Hiển nhiên, địa vị của sư huynh Công Tôn vừa tới đây không hề thấp.
"Công Tôn Mạn?"
Vị sư huynh này dường như nghe động tĩnh gì đó trong sân nhà, nên nhíu mày bước ra ngoài.
“Nhâm Hùng, anh làm cái gì vậy? Hai người này hình như không phải người của bang Cùng Châu chúng ta. Bọn họ là anh đưa vào sao?” Công Tôn Mạn vừa hỏi vừa nhìn Phan Lâm và Lý Ái Vân. Khi anh ấy nhìn thấy Lý Ái Vân, ánh mắt của Công Tôn Mạn cũng trở nên tham lam.
"Vậy thì sao? Họ là bạn của tôi. Tôi đang nói chuyện với bạn của tôi, Công Tôn Mạn, truyện này mà anh cũng quản luôn sao?" Nhâm Hùng khịt mũi nói.
"Bạn của anh sao? Haha, Nhâm Hùng, đừng coi tôi là đồ ngốc, đối đãi với bạn bè sẽ không dùng cách này đâu nhỉ! Theo tôi thấy, . Cậu không đối xử với bạn bè theo cách này! Theo tôi, hai người này là do anh bắt cóc từ bên ngoài về đúng chứ?" Công Tôn Man cười nói: “Trong cái lúc này mà anh lại làm ra cái chuyện này! Nhâm Hùng, gan anh cũng không nhỏ nhỉ! Anh đã si nhục quy tắc của môn phái, vi phạm luật cấm của tông chủ và trưởng lão! Tôi sẽ đi báo cáo trưởng lão ngay lập tức, để trưởng lão phán xét anh!"
Nói xong anh ta liền rời đi.
Sắc mặt của Nhâm Hùng vô cùng khó coi, lập tức hét lên: "Đứng lại!"
Công Tôn Mạn dừng lại, cười khẩy nói: "Nhâm Hùng, anh là người thông minh, tôi cũng không quá đáng đầu, anh chỉ cần biết điều một chút, mọi chuyện thực ra sẽ trở nên đơn giản hơn!"
Nghe đến đây, mọi người đều hiểu ý định của Công Tôn Mạn.
Anh ta định dọa nạt tên Nhâm Hùng một trận.
Nhưng Nhâm Hùng không ngốc, hắn ta và Công Tôn Mạn không đi cùng đường, làm sao có thể để yên cho nhau vào lúc này chứ.
"Tôi nói cho anh biết, Công Tôn Nhân, bàn tính của anh không như ý rồi! Hai vị này là khách đến từ Giang Thành. Họ đến đây để bàn chuyện thu mua mảnh đất Thanh Lam Hoa ở sau núi, chứ tôi làm gì có gan bắt họ từ bên ngoài vào, anh muốn đi báo với trưởng lão thì báo đi, vừa hay, tôi cũng muốn giới thiệu hai người bọn họ với trưởng lão, hay là chúng ta cùng đi nhỉ?” Nhâm Hùng nói.
Công Tôn Mạn nhíu mày, không hé răng nói gì nữa.
Nhâm Hùng đưa tay ra hiệu: "Đưa bọn họ đi gặp trưởng lão!"
"Dạ, thưa sư huynh!”
Mấy tên đệ tử lập tức làm theo.
Nghe thấy thế, Lý Ái Vân liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ đến đây rồi mà còn được trong cái rủi có cái may! Thật sự là do ông trời phù hộ mà!” Lý Ái Vân rất vui mừng.
“Không sai, nhưng xem ra, người của cái bang Cùng Châu này cũng chả phải hạng tốt đẹp gì cả, chúng mình nên cẩn thận chút thì hơn” Phan Lâm nói.
“Ừm, dù sao thì, chúng ta chỉ cần có quyền sử dụng hợp pháp mảnh đất đó là được, thương lượng xong hợp đồng chúng ta sẽ đi ngay” Lý Ái Vân nói.
Dưới sự can thiệp của Công Tôn Mạn, cả hai chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì mà đến đến chỗ của Thủ Tịch trưởng lão của phái Cùng Châu”.
Nhâm Hùng liếc nhìn Công Tôn Mạn, và anh ta cũng đi theo, rõ ràng là không tin tưởng Nhâm Hùng.
Nhâm Hùng không còn cách nào khác là đi về phía tên đệ tử đang canh gác ở cửa, chuẩn bị thông cái cái khác.
Nhưng mà Nhâm Hùng vừa tới gần, tên đệ tử liền nói: "Đại trưởng lão đang gặp khách quý, giờ không tiếp ai cả. Có chuyện gì thì cứ nói với tôi chứ không được đến gần làm phiền ông ấy!"
Đám đệ tử đều ngớ ra.
"Khách quý nào?” Nhâm Hùng thận trọng hỏi.
Vị sư huynh này, dám hỏi Đại trưởng lão đang tiếp vị khách quý nào sao? Anh bị làm sao vậy?"
Mấy tên đệ tử xung quanh cũng dỏng tai lên nghe.
Tên đệ tử đó đảo mắt nhìn Nhâm Hùng đang đứng bên cạnh, vốn là không muốn để ý, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Còn có vì việc gì chứ? Đương nhiên chuyện mảnh đất Thanh Lam Hoa ở sau núi, còn khách quý nào thì tôi không biết!"
“Mảnh đất Thanh Lam Hoa?” Nhâm Hùng sững người, vội vàng nói: “Hai vị phía sau lưng tôi cũng tới vì mảnh đất Thanh Lam Hoa!
"Ồ? Tên đệ tử liếc mắt nhìn hai người rồi lắc đầu: “Tóm lại trưởng lão đã ra lệnh không tiếp ai cả, bọn họ muốn gặp trưởng lão cũng phải đợi trưởng lão rảnh rỗi đã! Giải tán hết đi! "
"Khi nào thì đại trưởng lão rảnh?" Lý Ái Vân vội vàng hỏi.
"Làm sao tôi biết được? Đến phòng khách đợi đi!" Tên đệ tử đó có chút nóng nảy, nếu không phải nhìn thấy sắc đẹp tuyệt vời của Lý Ái Vân, thì đã bị hắn mắng từ lâu rồi.
Tên đệ tử đứng bên cạnh đều thấp thỏm.
Nhưng khi trưởng lão nghe được lời này, ông ta đột nhiên có hứng thú.
"Ô? Cô cũng vì mảnh đất Thanh Lam Hoa mà đến sao?"
"Vâng, đúng ạ!" "Ừm, nếu đã vậy thì, được thôi, các người vào đi!" "Cám ơn đại trưởng lão nhiều ạ!" Lý Ái Vân vui mừng khôn xiết, vội vàng kéo Lâm Thiếu Dương đi vào trong. "Các người.” Nhâm Hùng và tên đệ tử giữ cửa không nói nên lời, chỉ có thể nhìn hai người đi vào trong.
"Ông ấy lại cho chúng ta vào sao? Không thể tin được!" Phan Lâm khá kinh ngạc.
"Đây là chuyện rất bình thường. Vị đại trưởng lão phái Cùng Châu này đang nói chuyện với người bên trong về vấn đề mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa. Nếu chỉ có một người mua, không dễ mà hộ giá lên. Nếu có hai người tranh nhau, ông ta có thể bán với một cái tốt giá hơn, cho nên em chỉ cần ta biểu đạt thành ý, ông ta chắc chắn sẽ cho chúng ta vào thôi. "Lý Ái Vân nhếch miệng nói.
"Lợi hại, không hổ là CEO của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, đúng là ghế đấy!” Phan Lâm giơ ngón tay cái lên nói.
Hai má của Lý Ái Vân ửng đỏ, cô quở mắng: "Không biết khen người ta thì đừng có khen, khó nghe quá đi."
Phan Lâm mỉm cười.
Hai người bước vào.
Bình luận facebook