-
Chap-2074+2075
Chương 2074
Chương 2074: Ngài muốn có báu vật sao? Chúng tôi có
Rất nhiều người đang ngồi trong hội trường. Đại trưởng lão của phái Cùng Châu là một ông già với bộ râu dê, mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ và đeo kính lão.
Những vết đồi mồi trên khuôn mặt làm ông ta trông thật già nua. Lúc này, ông đang uống trà và nói gì đó với một nam một nữ bên dưới.
Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, hơn nữa còn có bảy, tám người đứng sau, ai nấy đều có thần thái không tầm thường, nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ là người có lại lịch lớn.
“Xin... Xin chào đại trưởng lão, hân hạnh được gặp mặt đại trưởng lão..”
Lý Ái Vân có chút chột dạ, đi tới trước đại sảnh, học theo cách chào người già trong phim truyền hình, gập người chào ông ta.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại người như vậy.
Mọi người nhìn nhau.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Ái Vân, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt người đàn ông đó vỗ tay liên tục, thốt lên: “Trên đời lại có một cô gái kỳ lạ như vậy, thật chẳng khác gì tiên nữ giáng trần!”
Người phụ nữ bên cạnh không dám nói gì, mặc dù trong lòng cô ta rất bực bội.
“Các người từ đầu tới?" Đại trưởng lão khá thờ ơ.
“Thưa đại trưởng lão, tôi tên là Lý Ái Vân, là một thương nhân ở Giang Thành. Lần này đến đây là muốn cùng ngài thảo luận về hợp đồng mua bán miếng đất trồng Thanh Lam Hoa ở sau núi của phái Cùng Châu, tôi đã mang bản kế hoạch cùng hợp đồng đến đây rồi, mời ngài xem thử!” Lý Ái Vân vội vàng nói, sau đó lấy trong túi ra bản kế hoạch đưa qua đó.
Nhưng cô vừa đưa bản hợp đồng qua đó thì bị một đệ tử ở bên cạnh ngăn lại.
Đại trưởng lão của không hề nhận lấy, chỉ khịt mũi nói: "Sao hả? Cô là một thương nhân sao?” “Đúng. Đúng vậy. Có... Có vấn đề gì không?” Lý Ái Vân có chút bực bội.
“Tôi còn tưởng rằng cô xuất thân từ một gia tộc cao quý nào đó! Chỉ là một thương nhân mà lại dám đến đây bàn chuyện với tôi sao? Cô cũng lớn gan quá rồi đó!” Đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Hơn nữa, cô cho rằng lão đây sẽ cẩn thận xem cái hợp đồng chết tiệt đó của cô sao? Có phải là cô xem thường phái Cùng Châu chúng tôi không hả?”
"Hả? Tôi... Tôi hoàn toàn không có ý đó đâu.” Lý Ái Vân hoảng loạn, nhanh chóng xua tay đáp.
"Ây, đại trưởng lão, ngài nói như vậy chẳng phải là làm cho người ta sợ hãi sao? Người ta là một cô gái yếu đuối cất công từ Giang Thành chạy đến đây thương lượng với ngài, ngài làm như vậy chẳng phải là làm mất phong thái của phái Cùng Châu sao?” Lúc này, cậu chủ trẻ bên cạnh cười nói.
"Cậu chủ Trình, cậu đang dạy tôi sao?” Đại trưởng lão thấy lạ, hỏi.
“Không phải dạy dỗ gì đâu ạ, ý tôi chỉ là ngài nên cho cô gái này một cơ hội mà thôi.” Người đàn ông được gọi là cậu chủ Trình kia cười nói, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chú nhìn vào Lý Ái Vân.
Còn Phan Lâm đã bị đám người này phớt lờ từ lâu.
"Cơ hội sao? Được. Cô Vân này, nói thật với cô, phái Cùng Châu chúng tôi thật sự cũng có ý định bản mảnh đất trồng Thanh Lam Hoa đó đi, nhưng không biết cô có thể trả bao nhiêu?” Đại trưởng lão bình tĩnh nhìn Lý Ái Vân, hỏi
Lý Ái Vân nghe vậy bèn liếc nhìn hợp đồng, lập tức xoè ra ba ngón tay. “Tôi trả 105 tỷ!” "105 tỷ sao?”
“Giá cả dễ nói, có thể thương lượng với nhau, nếu như chê ít các người có thể tiếp tục trả”.
Lý Ái Vân nói ngay.
Thực sự mà nói 105 tỷ cũng không phải quá nhiều, nhưng đây là số tiền giới hạn mà Lý Ái Vân có thể đưa ra, nếu như tiếp tục tăng giá thì cô chỉ đành bán nhà bán xe, thậm chí là thể chấp cả công ty.
Nhưng lúc cô đến nơi này đã chuẩn bị sẵn hết tất cả, nếu phải bán nhà bán xe thì cô cũng sẽ không do dự.
Dẫu sao thì lần này cũng là lần đổi vận của cô!
Lý Ái Vân cúi đầu chán nản, cô vô cùng thất vọng, nhưng trong tình thế đó cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành quyết định từ bỏ.
Nhưng lúc cô vừa ngoảnh mặt lại định rời khỏi đó thì Phan Lâm ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
“Đại trưởng lão, báu vật mà ngài muốn chúng tôi đã chuẩn bị rồi!” Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chương 2075: E rằng anh không thể mua nổi chiếc nhẫn này
Nghe vậy, Lý Ái Vân đang chuẩn bị rời đi liền giật mình, lo lắng ngay lập tức: "Phan Lâm! Anh ... anh đang nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta chuẩn bị làm gì chuẩn bị trước bảo bối nào? Anh đừng có mà nói nhảm! Cẩn thận chúng ta xuống núi không được đấy! "
“Đừng lo lắng, bảo bối à, chúng ta có mà, sợ cái gì?” Phan Lâm cười. "Chúng ta làm gì có?" "Anh đã mua một vài vật từ Phố Cổ và anh vẫn còn giữ chúng. Sẽ không có vấn đề gì đâu" "Anh ." Lý Ái Vân lo lắng suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Đây là đâu, Phan Lâm chết tiệt này có phải đang nhầm lẫn không?
Bên kia chỉ căn bản là một lũ vô lý, nếu chọc tức bọn họ thì cuối cùng chẳng phải là rất khổ sở sao?
Lý Ái Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phan Lâm, hối hận đã đem tên này đến đây.
Nhưng vào lúc này, cô cũng không thể ngăn cản nổi nữa.
"Ồ? Anh có bảo vật gì?" Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Phan Lâm nói: "Tôi cảnh cáo ngươi, đừng có lừa gạt tôi! Nếu anh dám giở trò ma mảnh với trưởng lão tối đây, trưởng lão tôi sẽ chặt đứt tay chân của anh và ném anh xuống núi! "
Lý Ái Vân mặt tái mét khi nghe thấy điều đó.
Nhưng thấy Phan Lâm mò mẫm một hồi, hồi lâu không thể lấy ra được vật gì, cuối cùng đành phải cởi một chiếc nhẫn trên tay ra, giao cho họ.
"Trưởng lão, nhìn chiếc nhẫn này ... thế nào?"
"Hům?"
Sự chú ý của vị trưởng lão lập tức chăm chăm vào chiếc nhẫn sáng bóng trong tay Phan Lâm.
Những người xung quanh cũng đang quan sát.
Chỉ thấy chiếc nhẫn tỏa sáng, với một viên đá quý được đính trên đó. Viên đá quý tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc, điều này thật sự kỳ diệu.
Lý Ái Vân cũng hơi kinh ngạc, cô không để ý rằng Phan Lâm có đeo một chiếc nhẫn thần kỳ như vậy trên ngón tay mình.
Đại trưởng lão nghiêng đầu nháy mắt. Đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống lấy chiếc nhẫn giao cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chơi một hồi, cẩn thận thử, nhưng thấy trong ngọc bội có một tia tinh quang xẹt qua, dường như còn có một con rồng đang bay lượn, thật là kỳ diệu.
Đại trưởng lão thở gấp, lại kêu lên một tiếng: "Bảo bối! Bảo bối, rất tốt, thật là quá tốt!" Lý Ái Vân đã rất ngạc nhiên khi cô nghe thấy vậy. "Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu?"
“Không phải anh đã nói cho em biết sao? Trong lúc rảnh rỗi anh đã tìm được khi đi thăm Phố Cổ” Phan Lâm cười.
"Nó giá bao nhiêu?"
“Bảy trăm ngàn" "Bảy ... Bảy trăm ngàn? Anh nhặt được à?" Lý Ái Vân hơi kinh ngạc.
"Thế nào? Chồng em thật may mắn, đúng không?" Lý Ái Vân tức giận nhìn hắn, vẻ mặt này thật sự là đa tình, làm cho trong lòng Phan Lâm run lên. Anh hít một hơi nói với đại trưởng lão: "Thế nào? Đại trưởng lão, chiếc nhẫn này có vừa mắt ông không?"
"Tốt lắm! Tốt lắm!!" Đại trưởng lão lại cười gật đầu.
“Vậy mảnh đất Thanh Lam Hoa thì sao?” Phan Lâm hỏi.
“Đừng lo lắng, cậu bạn này, cho hỏi anh là ai?” Đại trưởng lão cười hỏi, thái độ cũng tốt lên rất nhiều.
"Ồ, tôi tên Phan Lâm, chồng của cô ấy” Phan Lâm cười. "Anh là chồng của cô gái này à?"
"Chính xác."
"Vậy ngươi cũng là thương nhân ở Giang Thành?"
"truyện này ... thực ra không phải. Vợ tôi đang kinh doanh. Tôi thì không. Bản thân tôi làm việc trong hiệu thuốc của người khác" Phan Lâm cười.
"Cho nên, ngươi không tính là thương nhân?"
"Có thể nói như vậy ... người làm công ăn lương."
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của đại trưởng lão trong nháy mắt lóe lên, ông ta cười gật đầu nói: "Ta hiểu được, được, tốt!"
“Nếu trưởng lão hài lòng, thì hiện tại chúng ta có thể ký hợp đồng” Phan Lâm nói.
"Ký hợp đồng?" Đại trưởng lão vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Ký hợp đồng gì?"
"Đương nhiên là ký hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa! Đại trưởng lão, nếu như ông thích chiếc nhẫn, thì chẳng phải có chúng ta có thể quyết định rồi?" Lý Ái Vân gượng cười, vội vàng nói.
"Ta nói chiếc nhẫn này có thể đổi lấy đất Thanh Lam Hoa sao?” Đại trưởng lão liếc mắt một cái.
“Các người làm gì vậy?” Lý Ái Vân lo lắng.
"Làm gì? Ta cái này phải hỏi ngươi!"
"Ngươi đưa chiếc nhẫn hiển dâng cho trưởng lão của ta. Còn có vụ đòi lại? Ngươi xem phải Cùng Châu của ta là cái gì?"
"Tôi sợ ông ... đeo chiếc nhẫn này không nổi"
Sau đó, anh kéo Lý Ái Vân, rời khỏi phải Cùng Châu.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook