Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471-475
Chương 471: Giải phóng Bá Thể
Ngô Bình thấy bên trong người Lý Huyền Bá có một luồng sức mạnh đặc biệt, nhưng nó bị tắc ở kinh mạch, như một cục máu đông trong huyết quản, khiến máu huyết cực khó lưu thông.
Nhưng vì có thể chất đặc biệt ấy nên dù chỉ có một phần vận hành được thì cũng đủ cho Lý Huyền Bá mạnh hơn người bình thường rất nhiều! Việc Ngô Bình cần làm bây giờ là đả thông phần ứ tắc ấy.
Anh dùng Ngũ Hành Tiên Châm cắm vào các huyetj đạp quan trọng của Lý Huyền Bá để đả thông kinh mạch. Mỗi khi đả thông một kinh mạch, Lý Huyền Bá sẽ cảm thấy người mình mạnh thêm, mặt mày anh ta phơi phới, đôi mắt sáng quắc như đèn pha.
Khi phần tắc cuồi cùng được đả thông, Lý Huyền Bá chỉ thấy toàn thân khoan khoái, anh ta chỉ muốn ngửa cổ lên và hét thật to. Lúc này, Ngô Bình gõ vào đỉnh đầu anh ta rồi nói: “Tôi sẽ truyền cho anh cách hít thở, nghe cho rõ đây này”.
Lý Huyền Bá bị cốc đầu xong thì bình tĩnh lại, sau đó lắng nghe và ghi nhờ lời nói của Ngô Bình.
Loáng cái, Ngô Bình đã truyền xong một bài hít thở cho Lý Huyền Bá. Hoang Cổ Bá Thể của Lý Huyền Bá đã thể hiện rõ ràng, tư chất của anh ta phi thường, vừa tu luyện vài phút, xương cốt đã vang lên tiếng răng rắc.
Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy Lý Huyền Bá bắt đầu cao hơn, sức mạnh trong người anh ta được giải phóng, sức sống trỗi dậy mãnh liệt nên người cũng cao lên.
Lý Huyền Bá cũng không phải là thấp, anh ta cao một mét bảy, nhưng giờ đã lên thành một mét bảy chín, rồi một mét tám và một mét tám mốt.
Ngô Bình lấy một viên Long Hổ Luyện Hình Đan ra cho Lý Huyền Bá uống, nhờ tác dụng của đan dược mà Lý Huyền Bá càng cao lớn thêm, trong có một tiếng đồng hồ mà anh ta đã cao lên thành một mét chín hai.
Sau đó, tốc độ cao lớn chậm dần và dừng ở độ cao một mét chín mươi lăm.
Sau khi cao hơn, trông Lý Huyền Bá gầy hẳn, anh ta biết mình đã nhận được lợi ích lớn nên cảm kích rồi quỳ trước mặt Ngô Bình, sau đó rơi lệ nói: “Lý Huyền Bá sẽ ghi nhớ công ơn của ti mệnh suốt kiếp”.
Ngô Bình cười nói: “Đứng dậy đi, sau này hãy gọi tôi là cậu chủ”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
“Từ ngày mai, anh phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng. Thể chất hiện giờ của anh sẽ có sức ăn nhiều hơn người bình thường chục lần nên phải chú ý cả dinh dưỡng nữa”, nói rồi, Ngô Bình lại đưa cho Lý Huyền Bá một tờ chi phiếu 10 triệu.
“Đây là tiền để anh ăn uống”.
Lý Huyền Bá vui vẻ nhận lấy tờ chi phiếu rồi nói: “Cậu chủ, khi nào thì cậu truyền công phu cho tôi?”
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, chờ khi nào anh nặng 100 cân thì tôi sẽ dạy cho”.
Lý Huyền Bá đi tập bài hít thở, Ngô Bình cũng ngồi điều hoà cơ thể và tu luyện thần niệm.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, tất cả các thành viên đã tới, đến Lý Huyền Bá và Phí Liêm cũng đã có mặt.
Lần này, Ngô Bình thống nhất truyền cho họ bài luyện thể với 24 chiêu thức. Sáng hôm nay, anh sẽ truyền cho họ bốn chiêu thức trước.
Mọi người đều chuyên tâm tu luyện, tu vi của mọi người khác nhau, thấp thì ở cảnh giới Khí, cao thì Nhân Tiên.
Sau đó, anh dặn Phí Liêm trông chừng mọi người, không cho ai lơ là. Mọi người đều sợ Phí Liêm nên ai nấy đều tích cực tập luyện.
Đường Băng Vân đứng một bên xem rồi nói: “Anh bảo sẽ truyền thuật ám sát cho họ cơ mà?”
Ngô Bình: “Anh chưa hiểu rõ về họ lắm, giờ cần tìm hiểu đã. Đi thôi, bọn mình đi ăn”.
Đường Băng Vân: “Đi ăn á?”
Ngô Bình: “Ừ, anh sẽ cho em thấy thế nào là sức ăn kinh hồn”.
Khi Ngô Bình gọi Lý Huyền Bá tới, Đường Băng Vân ngạc nhiên vì thấy anh ta đã cao hơn.
Lý Huyền Bá ngoan ngoãn đứng sau lưng Ngô Bình, anh hỏi: “Huyền Bá, gần đây có nhà hàng nào ngon không?”
Lý Huyền Bá đáp: “Có một quán ăn sáng ngon lắm ạ, mỗi tội hơi đắt xíu”.
Ngô Bình: “Đắt rẻ không quan trọng, đi, chúng ta đi ăn sáng thôi”.
Khi họ đi tới quán đó thì thấy quán không rộng lắm, cùng lắm chỉ chứa được mười lăm, mười sáu khách.
Nhóm Ngô Bình đến rất sớm nên bên trong chưa có ai.
Lý Huyền Bá: “Ông chủ, cho mười khay sủi cảo tôm, mười khay bánh nướng vị hải sản, mười khay bánh bao xá xíu, mười khay bánh canh”.
Chủ quán nghe xong thì phát hoảng nên chạy tới hỏi lại: “Các anh gọi nhiều thế thì có ăn hết được không?”
Ngô Bình nói: “Ông chủ, anh ta ăn khoẻ lắm, ông cứ mang đồ lên đi, nhớ nhanh tay một chút, tôi sẽ trả thêm tiền cho”.
Chủ quán thấy được trả thêm tiền thì vâng dạ rồi mang đồ lên ngay, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi đối diện nhau, mỗi người hai khay bánh canh và một bát cháo tôm.
Lý Huyền Bá thì khác, anh ta ăn mỗi cái bánh chỉ với một miếng, thậm chí còn không thèm nhai, đảo lưỡi cái rồi nuốt luôn xuống bụng.
Anh ta chỉ mất mươi giây là ăn hết một khay bánh cánh, sau đó đổi sang khay khác. Chẳng mấy chốc, bên cạnh anh ta đã chất đầy khay trống, xếp lên một tầng cao.
Ông chủ vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng giục người hấp bánh mang lên. Nhưng tốc độ mang đồ ăn ra vẫn không kịp với sức ăn của Lý Huyền Bá.
Chủ quán thấy thế thì càng đẩy nhanh tốc độ hơn, các khách đến sau bị gạt hết sang một bên, giờ ông ấy chỉ chuyên tâm phục vụ một mình Lý Huyền Bá.
Lý Huyền Bá ăn hơn bốn mươi phút mà đã hết năm trăm khay bánh tôm, ba trăm khay bánh nướng, 180 khay bánh canh, 24 bánh xá xíu, ngoài ra còn thêm mười bát canh hải sản và một trăm quả trứng gà luộc nữa.
Lúc này, cuối cùng thì Lý Huyền Bá cũng thấy no bụng, anh ta hài lòng xoa bụng rồi ngại ngùng nói: “Cậu chủ, bữa này tôi phải ăn hết cả chục nghìn mất, tốn kém quá!”
Ngô Bình: “Anh nhớ là sau này luôn phải ăn no”.
Lý Huyền Bá gật đầu: “Vâng”.
Khi họ quay về tổng bộ thì thấy mọi người vẫn đang luyện tập, nhưng chỉ còn chưa tơi một trăm người vẫn trụ được, số còn lại đều nằm dưới đất thở hồng hộc rồi.
Ngô Bình nói: “Đám vô dụng đang nằm dưới đất về phòng mà nghỉ đi”.
Lúc này, có quá nửa người rời đi, chỉ còn 92 người ở lại.
Ngô Bình gọi chín người tối qua tới rồi nói: “Mỗi người chọn ra chín người nữa rồi truyền thụ Quỷ Bộ tối qua họ họ”.
Chín người ấu nhận lệnh, Ngô Bình bảo Phí Liêm trông chừng họ rồi rời đi.
Quản sự vội đuổi theo anh rồi nói: “Ti mệnh, cứ thế này thì mọi người không làm việc được, vậy việc kinh doanh phải tính sao ạ?”
Ngô Bình: “Đơn giản, Băng Vân, mời tổng bộ Đông Á đến nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Được, lát em sẽ đi thông báo”.
Sau đó, anh nói: “Quản sự, ông vào phòng làm việc của tôi”.
Hai người đi vào phòng, Ngô Bình hỏi: “Ti mệnh bị bắt, sổ sách chắc ở trong người chứ?”
Quản sự lắc đầu: “Chắc không ạ, ti mệnh trước là người rất cẩn thận”.
Ngô Bình: “Không có sổ sách thì tổng bộ không vận hành được à?”
Quản sự: “Vâng, chúng ta làm ăn mà, không có sổ sách thì khó lắm ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi”.
Quản sự rời đi, Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, chúng ta phải tìm được sổ sách”.
Đường Băng Vân thở dài: “Tìm được thì em còn chờ đến nay làm gì?”
Anh cười nói: “Anh quên đấy, để anh reo quẻ”.
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Cái này mà cũng bấm ra được á?”
Chương 472: Bùa con rối
Ngô Bình nói: “Cảng Thành chỉ to chừng này, tìm người không khó”.
Nói đoạn, anh cho người tìm vài sợi tóc của Ti mệnh tiền nhiệm, hỏi rõ sinh thần bát tử, sau đó lấy tiền Ngũ đế ra bói.
Sau khi thăng cấp thành Tiên Thiên, thuật bói toán của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tiền Ngũ đế rơi xuống đất, hai hình vẽ hiện ra. Hình đầu tiên có thể xác định tình hình chung của mục tiêu.
Người vẫn còn sống, đang ở trên một hòn đảo ở phía Tây Cảng Thành.
Hình vẽ thứ hai cũng rất rõ ràng. Thông qua hình này, anh biết được nhiều thông tin hơn. Ti mệnh tiền nhiệm bị thương nặng, đang hôn mê, xung quanh có nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời anh cũng tính ra vị trí chính xác hơn, là một hòn đảo ở Tây Nam Cảng Thành, hướng chính là hướng Tây, hơi chếch về phía Nam.
Anh lập tức tìm bản đồ, phát hiện ở Tây Nam của Cảng Thành có một hòn đảo lớn tên là Đại Vu. Trước đây núi Đại Vu khá hoang vắng, ít dân, sau khi xây dựng một cây cầu lớn mới dần dần có người đến sống.
Đảo Đại Vu nhiều núi non hoang dã, mấy năm nay đang phát triển du lịch, nhưng người dân Cảng Thành bình thường rất ít đến đây. Trong mắt họ, đảo Đại Vu là vùng hoang vu, là miền quê.
Có nhiều di tích khảo cổ trên đảo Đại Vu, còn có chùa miếu khá nổi tiếng, ví dụ như chùa Bảo Liên.
Chỉ vào đảo Đại Vu, Ngô Bình nói: “Băng Vân, chúng ta đến đây một chuyến đi”.
Đường Băng Vân hỏi: “Có cần dẫn thêm người không?”
“Không cần, hai chúng ta là đủ rồi”, anh đáp: “Nếu có cao thủ, anh có thể dùng đến Khối thần”.
Cả hai không chậm trễ nữa. Ngô Bình lái xe, chạy thẳng đến đảo Đại Vu.
Cảng Thành không rộng, chỉ có hơn một nghìn ki-lô-mét vuông, còn chẳng to bằng huyện Minh Dương. Vậy nên họ không mất nhiều thời gian để đến đảo Đại Vu. Xe chạy qua cây cầu lớn là đến đảo Đại Vu rồi.
Đảo Đại Vu quả nhiên rất hoang vắng, ngoài một số ít khu dân cư thì những nơi còn lại hầu như đều là khu bảo tồn thiên nhiên, núi rừng hoang dã.
Đảo Đại Vu rộng hơn một trăm ki-lô-mét vuông, không rộng cũng không nhỏ. Nghĩ đến việc phải tìm người ở nơi này đã thấy không dễ dàng.
Xe chạy đến một ngọn núi. Ngô Bình trèo lên đỉnh núi, đoạn bảo: “‘Băng Vân, tìm một chiếc trực thăng đi”.
Đường Băng Vân gọi điện thoại, vài phút sau, một chiếc máy bay trực thăng đã bay đến gần. Cả hai trèo thang dây rồi lên máy bay.
Ngô Bình ra lệnh cho cơ trưởng bay là là cách mặt đất hai nghìn mét. Sau đó anh dùng mắt để kiếm tìm những nơi có kiến trúc.
Tuy đảo Đại Vu khá lớn nhưng không có nhiều kiến trúc. Thị lực của Ngô Bình tốt cực kỳ, dù cách hai nghìn mét vẫn nhìn được rất rõ, bất kỳ điểm khác thường nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt anh.
Trực thăng đã bay được nửa giờ mà họ vẫn chưa phát hiện được gì bất thường.
Đường Băng Vân hơi nản lòng: “Liệu có được không? Hay để em gọi thêm người đến rồi tìm kiếm trên quy mô rộng nhé?”
Ngô Bình không nói gì. Anh nhìn chăm chăm vào một ngôi chùa đổ nát bên dưới, ra hiệu cho trực thăng bay thấp xuống. Máy bay hạ thêm chừng năm trăm mét, anh đã nhìn thấy dấu vết hoạt động của con người trong ngôi chùa hoang tàn ấy.
Anh lập tức bảo phi công hạ cánh xuống gần đó. Đến khi máy bay dừng lơ lửng trên một ngọn núi bằng phẳng cách đó ba ki-lô-mét, cả hai bèn nhảy xuống, rồi nhanh chóng rảo bước về phía ngôi chùa.
Đường Băng Vân hỏi: “Người ở trong chùa sao?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa rõ. Nhưng rất nhiều người sống trong đó. Chỗ này quá hoang vắng, ăn xin còn chẳng đến, lẽ ra không có ai sống mới phải”.
Ăn xin hoặc kẻ lang thang thường đến nơi có dân cư để tiện xin ăn. Còn vùng núi hoang vu thế này có thể khiến người ta chết đói, ăn xin với kẻ lang thang sẽ không bao giờ xuất hiện.
Càng lúc càng đến gần ngôi chùa ấy, lúc sắp đi qua một quả núi, Ngô Bình đột nhiên dừng lại. Vì ở ngay phía trước họ có một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ, đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Người này không rõ tuổi tác, mặt đen nhẵn nhụi, mắt hẹp dài, nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân với vẻ mặt lạnh tanh.
“Hai vị muốn đi đâu?”, hắn hỏi, giọng nói như tiếng hai tờ giấy nhám chà xát vào nhau, khó nghe vô cùng.
Ngô Bình đáp: “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Cút!”
Đạo sĩ cười ha ha: “Hai người muốn đến ngôi chùa phía trước nhỉ?”
“Thế thì đã sao!”, Ngô Bình nói.
Đạo sĩ khẽ thở dài: “Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại vào. Xem ra, tôi đây lại phải sát sinh rồi!”
Nói đoạn, hắn lấy bùa ra, lầm bầm gì đó. Lá bùa lập tức bốc cháy, một luồng sáng đen bay thẳng về phía Ngô Bình và Đường Băng Vân, bên trong lờ mờ có tiếng ma quỷ khóc.
Ngô Bình cả kinh, bèn chắn trước mặt Đường Băng Vân. Ánh sáng đen ấy xộc thẳng vào người anh. Cả người anh run rẩy, cảm nhận được một luồng ý chí tà ác xuất hiện và muốn chiếm cứ thân thể mình.
Sức mạnh này rất lớn, dù anh có tu vi Tiên Thiên vẫn thấy khó chịu cực kỳ.
Anh vừa định dốc sức đấu lại thì bỗng cảm thấy đạo chủng trong đan điền rung lên, sau đó sinh ra lực hút rất lớn, đạo ý chí thét gào, lập tức hút vào trong.
Vài giây sau, đạo chủng phun ra một luồng lực thần hồn thuần tuý. Lực thần hồn này bị thần hồn của Ngô Bình hấp thụ, giúp thần niệm của anh tăng lên gấp đôi!
Đạo sĩ cười khẩy như đang chờ Ngô Bình bị “bùa con rối” của hắn khống chế. Nhưng hắn chờ vài giây rồi mà Ngô Bình vẫn chẳng sao cả.
Hắn sầm mặt: “Sao anh vẫn không bị gì?”
Ngô Bình đột nhiên bùng nổ, đấm thẳng vào tên đạo sĩ ấy.
Đạo sĩ kinh ngạc. Thật ra hắn chỉ có tu vi cảnh giới Thần, ỷ có lá bùa trong tay nên mới ngạo mạn như thế. Thấy Ngô Bình phản đòn, hắn lập tức bỏ chạy.
Nhưng hắn vẫn quá chậm. Thoắt cái, Quỷ Bộ của Ngô Bình đã đi đến trước mặt hắn và chưởng hắn văng ra xa.
“Ầm!”
Đạo sĩ bay đến mấy mét, tiếp đất xong thì không động đậy được nữa, lục phủ ngũ tạng đều nát nhừ!
Vẻ khó tin lộ rõ trên mặt hắn: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi lại: “Có phải Ti mệnh của Thiên Sát đang ở ngôi chùa phía trước không?”
Đạo sĩ cười thê lương: “Tôi có thể trả lời anh. Nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi, tại sao anh không bị bùa con rối của tôi khống chế?”
Lấy thẻ con rối ra, Ngô Bình hỏi: “Biết nó không?”
Đạo sĩ thở dài: “Ra là người đồng đạo. Chẳng trách anh không trúng chiêu. Tôi quá khinh suất!”
Ngô Bình nói: “Đến lượt anh trả lời rồi”.
Đạo sĩ đáp: “Người mà anh tìm quả thật đang ở trong chùa. Nhưng tôi khuyên anh đừng vào đó”.
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Đại đệ tử của Cổ vương Miêu Cương đang ở trong đó. Cổ thuật của người này rất tinh thông”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cổ thuật? Đó là thứ mà tôi không sợ nhất đấy”.
Đạo sĩ mấp máy tính nói gì đó, nhưng lại phun ra một ngụm máu, cơ thể từ từ cứng lại, đồng tử mở to, ánh mắt đờ đẫn.
Thấy hắn đã chết, Ngô Bình bèn lục lọi người hắn, tìm được một chiếc túi da màu đen, trong túi có ba lá bùa. Ngoài ra, trên người đạo sĩ này còn có hai chiếc bình nhỏ, một cái màu đen, một cái màu đỏ.
Anh không có thời gian ngắm nghía, cất đồ vào rồi cùng Đường Băng Vân đi tiếp.
Ngôi chùa đổ nát kia đã ở ngay trước mắt. Khi còn cách hơn ba trăm mét, anh cảm thấy cổ Thần Cơ trong người mình rục rịch và truyền đến thông tin rằng ngôi chùa này có rất nhiều cổ trùng.
Anh sợ Đường Băng Vân trúng đòn, bèn bảo: “Băng Vân à, em ở đây chờ anh, nghe được tín hiệu của anh thì hẵng vào”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không được. Em muốn đi cùng anh!”
Ngô Bình cười bảo: “Em yên tâm. Anh có cổ trùng, sẽ không sao đâu”.
Đường Băng Vân thấy anh kiên quyết như vậy, đành nói: “Vậy anh phải cẩn thận đấy!”
Ngô Bình bèn rảo bước về phía chùa. Đến trước cửa chùa, anh thấy tấm ván cửa đã mục nát phân nửa, nhìn kỹ hơn còn thấy đầy bụi li ti bay lơ lửng ở bậc cửa.
Những hạt bụi ấy chính là cổ độc vô cùng đáng sợ. Con người chỉ cần hít phải thì sẽ thủng ruột nát bụng, tử vong chỉ trong vòng vài phút.
Anh cười khẩy, đi đến vị trí có tường rồi nhẹ nhàng tung người, trèo tường nhảy vào trong sân.
Chương 473: Giết sạch
“Ai đó?”
Anh vừa tiếp đất khi nghe một tiếng quát lạnh lùng vang lên. Sau đó có một cái bóng bay ra và tấn công anh. Ngô Bình nhìn thấy rất rõ, cái bóng này là khói xanh lục hình người, là một loại kịch độc! Nếu không nhờ nhãn lực tốt thì anh đã trúng phải đòn đánh lén của đối phương rồi.
Anh lắc lư thân mình, dịch chuyển ba mét, sau đó sải một bước đã vào được bên trong chùa. Làn khói xanh lục kia thì phát nổ sau khi lao đi vài mét, khiến mọi thứ xung quanh đều bị ăn mòn! Có thể thấy độc tính mạnh nhường nào!
Lúc này trong chùa có bốn người, một ông lão gầy gò đang vẫy hai tay, chỉ ra bên ngoài.
Ngô Bình vừa bước vào đã vòng ra sau lưng ông lão hệt như ma quỷ vậy, rồi chưởng vào lưng đối phương.
“Phụt!”
Ông lão phun máu rồi ngã xuống đất, không động đậy được nữa, hệt như một vũng bùn, chẳng còn sức sống. Ba người còn lại đồng thanh gầm lên rồi ra tay cùng lúc. Một thanh phi đao, một nhúm cát độc, một luồng ánh sáng kiếm đồng thời hướng về phía Ngô Bình.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Ngô Bình quay lưng về phía cát độc, đồng thời co rụt đầu lại, ôm tứ chi trước ngực. Nhúm cát độc ấy đập hết vào lưng anh và bị nhuyễn giáp chặn lại. Cát độc này rất hiểm độc, làm rách toàn bộ quần áo anh, nơi bị ăn mòn còn bốc khói đen.
Anh không nói tiếng nào, tay phải chộp lấy phi đao. Thanh phi đao này có gai ngược, nếu bắt lấy bằng tay không chắc chắn sẽ bị gai đâm bị thương. Mà gai còn có độc, trúng phải sẽ chết ngay! Tay anh có đeo găng tay lấy được từ dược phách nên mới không sợ bị thương.
Ánh sáng kiếm đến hơi muộn, Ngô Bình đã rảnh tay cầm phi đao đập mạnh vào đó.
“Keng!”
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, đối phương cảm nhận được một luồng sức mạnh ập đến, trường kiếm bay ra khỏi tay. Ngô Bình thuận thế phẩy tay, thanh phi đao ấy bèn bay thẳng về phía kẻ đã phóng đao.
Người phóng phi đao hoảng loạn lùi bước, nhưng phi đao của Ngô Bình quá nhanh. Người này mới dịch chuyển được mấy mi-li-mét thì vai trái đã bị đâm trúng. Mũi đao có độc, mặt hắn ta biến sắc, vội vàng lấy thuốc giải trong người ra.
Nhưng độc tính quá mạnh, hắn ta lấy được thuốc giải ra thì độc đã lan ra theo máu. Đồng tử hắn ta đỏ như máu, thần kinh tê liệt, ngã rạp xuống đất rồi tắt thở rất nhanh.
Ngô Bình lướt đến trước mặt kẻ ném cát độc, Ngũ Long Thánh Quyền cao siêu dưới sự trợ giúp của quyền ý đã uyển chuyển vung thẳng vào cổ họng đối phương tựa như linh xà.
“Rắc!”
Người kia ôm cổ họng, lảo đảo lùi mấy bước rồi đột nhiên quỳ xuống đầu, đầu ngoẹo đi rồi chết!
Sau khi giết chết ba người liên tiếp, Ngô Bình mới nhìn đến người xuất kiếm. Hắn chừng ba mươi tuổi, mặc đồ ôm sát màu đen, nửa cánh tay còn tê dại, đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình,
“Cậu là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đang muốn hỏi anh câu này đấy. Tại sao lại ra tay với Thiên Sát? Người bị các người bắt đang ở đâu?”
Hắn hừ giọng: “Tôi sẽ không nói gì cả!”
Dứt lời, hắn đã tung người, lao thẳng ra cửa. Nhưng hắn vừa nhảy lên đã thấy vai nặng trịch. Chẳng biết Ngô Bình đã đuổi kịp từ khi nào, đã đè chặt lấy hắn.
Hắn ngửi được mùi ngòn ngọt, ý thức dần mơ hồ. Ít lâu sau, hắn đã bị Ngô Bình thôi miên, ngây ngẩn đứng im tại chỗ.
“Người đâu?”, Ngô Bình trầm giọng.
Người đàn ông chỉ vào trong: “Trong đó”.
Ngô Bình ngoái đầu nhìn, quả nhiên sau vách tường có một người đàn ông trung niên. Người này bị thương toàn thân, đang thoi thóp, xem ra đã bị bọn chúng hành hạ rất nhiều.
Anh vội vàng đi đến căn phòng sát vách, thấy một người trung niên bị trói vào ghế, trên người chi chít vết thương, đã mất ba ngón tay, những ngón còn lại chỉ còn xương.
Da đầu ông ấy bị cắt mất một nửa và bị vứt ngay bên cạnh. Một mảnh hộp sọ bị cạy ra, để lộ bề mặt não bên trong được bôi thuốc.
Ngoài ra trên người ông ấy còn hơn một trăm vết thương lớn nhỏ. Nếu không nhờ người này có tu vi Nhân Tiên thì đã chết từ lâu rồi!
Ngô Bình vội vàng truyền chân khí tím vào cơ thể ông ấy để trị thương. Bây giờ anh mới phát hiện trong người ông ấy còn có ba loại cổ trùng.
Anh lập tức bảo cổ Thần Cơ ra quân, tức tốc nuốt chửng bọn cổ trùng ấy.
Chân khí tím giúp ông ấy cảm thấy rất dễ chịu. Ông ấy chầm chậm mở mắt ra, nhìn Ngô Bình rồi gằn từng chữ: “Vô ích thôi! Tôi sẽ không nói gì hết!”
Ngô Bình không khỏi kính nể người cương trực như ông ấy, bèn nói: “Anh Lục, tôi là người của Thiên Sát. Đường Băng Vân đang ở bên ngoài. Chúng tôi đến cứu anh”.
Ông ấy chính là Lục Thánh Dương - Ti mệnh tiền nhiệm. Nghe Ngô Bình nói xong, ông ấy liền nở nụ cười: “Tôi biết mọi người sẽ đến cứu tôi mà!”
Ngô Bình đáp: “Hãy khoan nói chuyện, tôi sẽ chữa trị giúp anh trước”.
Dứt lời, anh đi ra ngoài, diệt trừ cổ độc ở cửa rồi gọi Đường Băng Vân vào.
Đường Băng Vân chạy ngay vào chùa. Thấy thi thể dưới đất, cô ấy cảm thán: “Nếu là em vào thì giờ đã mất mạng rồi”.
Ngô Bình nói: “Ti mệnh Lục bị thương rất nặng. Anh phải trị thương trước, em đứng ngoài này trông chừng nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Được”.
Anh quay về phòng, lấy Ngũ hành tiên châm ra rồi bắt đầu chữa trị cho Lục Thánh Dương. Anh dùng chân khí tím để chữa lành từng vết thương cho ông ấy.
Vì ông ấy bị thương quá nhiều nên anh đành chữa các vết thương nặng trước.
Việc chữa trị khá rắc rối. Lục Thánh Dương không chỉ bị thương nặng mà còn trúng độc, anh phải vừa trị thương vừa loại bỏ chất độc giúp ông ấy.
Hơn ba giờ trôi qua, Lục Thánh Dương đã có thể ngồi dậy, da đầu được khâu, xương và ngón tay bị gãy cũng đã nối lại. Chỉ có điều, một cử động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể ông ấy đau đớn vô cùng, như bị hàng trăm nghìn mũi dao cứa vào vậy.
Ông ấy khẽ mỉm cười, nói bằng giọng kính phục: “Cậu Ngô quả là sở hữu y thuật vô song. Tôi bị thương nặng như thế, vốn đã chẳng còn hy vọng gì, không ngờ cậu có thể cứu tôi sống sót”.
Ngô Bình vẫn rất có lòng tin với y thuật của mình. Anh tự hào nói: “Chưa từng có ai được tôi chữa trị mà chết cả”.
Lục Thánh Dương gật đầu, đoạn hỏi: “Những người ngoài kia đều do cậu giết à?”
Ngô Bình đáp: “Giết ba người, còn một người sống sót. Tôi định đi hỏi người này vài chuyện. À, anh còn nhớ ngày xảy ra chuyện chứ?”
Lục Thánh Dương gật đầu: “Nhớ. Có hai người cải trang và mạo nhận là cậu và cô cả. Có điều tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay. Nhưng chúng chuẩn bị rất đầy đủ, âm thầm hạ cổ độc với tất cả bọn tôi. Tôi đã bị bọn chúng bắt sống như thế”.
Không khác dự đoán của Ngô Bình lắm. Anh hỏi tiếp: “Anh có muốn biết kẻ ra tay là ai không?”
Lục Thánh Dương gật mạnh: “Tất nhiên rồi!”
Thế là Ngô Bình gọi người bên ngoài vào, hỏi chuyện: “Các người thuộc tổ chức nào, mục đích đối phó với trụ sở chính của Thiên Sát là gì?”
Đối phương nghĩ ngợi rồi đáp: “Chúng tôi đều thuộc Giờ Thân của Mười Hai Canh Giờ Địa Phủ”.
“Mười Hai Canh Giờ?”, Ngô Bình giật mình, “Mười Hai Canh Giờ nghĩa là có mười hai nhóm người?”
“Phải”, hắn đáp, “Mục tiêu của chúng tôi là tiêu diệt trụ sở chính Cảng Thành của Thiên Sát, lấy được sổ sách”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ngoài Mười Hai Canh Giờ, Địa Phủ còn có gì nữa?”
“Không rõ”, người này trả lời, “Chúng tôi chỉ biết thông tin về Mười Hai Canh Giờ”.
Ngô Bình hỏi: “Giờ Thân có bao nhiêu người?”
“Tám người, hai người chết vào hôm hành động, hiện còn sáu người, ngoài tôi và Thần chủ, đều đã bị anh giết chết”.
“Địa Phủ làm vậy vì mục đích gì?”
“Không biết”.
“Địa Phủ có cài nội ứng vào Đường Môn không?”
“Không biết”.
Ngô Bình ngoảnh đầu hỏi Lục Thánh Dương: “Anh Lục thấy sao?”
Lục Thánh Dương ngẫm nghĩ: “Chắc không hỏi được gì nữa đâu. Chúng ta về trước, rồi tính kế lâu dài!”
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Họ đi ra ngoài. Ngô Bình lục lọi mấy thi thể kia, tìm được vài thứ. Đặc biệt là kẻ dùng cổ độc, trên người còn mấy con cổ trùng. Anh bèn thả cổ Thần Cơ ra và nuốt sạch chúng.
Lục Thánh Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Ngô Bình cõng ông ấy. Cả ba và người của Giờ Thân cùng lên xe, rồi lái xe rời khỏi đó.
Chương 474: Giải cứu
Đường Băng Vân rất vui, tìm được Lục Thánh Dương thì những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều.
Xe chạy đến cây cầu vượt biển, người nọ đột nhiên nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Thần chủ đến rồi!”
Ngô Bình lập tức giảm tốc độ xe, hỏi lại: “Thần chủ? Ở đâu?”
Hắn đáp: “Thần chủ ở khắp mọi nơi”.
Lời vừa dứt, một cái bóng xám mờ đã bay từ trên trời xuống và xâm nhập vào người Ngô Bình. Anh phanh gấp, cảm xúc trên mặt không ngừng thay đổi, khi thì đau khổ, lúc thì dữ tợn.
Đường Băng Vân sợ sệt hỏi: “Ngô Bình, anh sao vậy?”
Lục Thánh Dương rất am hiểu, trầm giọng bảo: “Cậu ấy bị tà ma ám vào rồi!”
Đường Băng Vân nghe như sét đánh ngang tài, thẫn thờ bất động.
Lục Thánh Dương nói: “Cô cả, chúng ta mau đi thôi. Không cứu được cậu ấy đâu!”
“Không! Tôi không thể bỏ anh ấy lại!”, Đường Băng Vân lập tức trở nên bình tĩnh vô cùng: “Sẽ có cách thôi!”
Lục Thánh Dương thở dài: “Cô cả, nếu ở lại, chúng ta sẽ chết”.
Đường Băng Vân nhẹ nhàng nói: “Ti mệnh Lục, hãy lái xe đi trước đi, tôi sẽ ở lại với Ngô Bình”.
Lục Thánh Dương ngây người, sau đó mới thở dài: “Mạng của tôi do cậu Ngô cứu. Thôi vậy! Tôi trả cái mạng này cho cậu ấy!”
Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình không kiểm soát được. Một luồng sức mạnh đáng sợ đang trấn áp thần hồn anh và khiến anh mất đi quyền tự chủ.
Trong đầu anh bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo và không có cảm xúc của con người: “Hạng tôm tép như ngươi mà cũng dám phá hỏng kế hoạch của ta? Ta sẽ giáng thần hồn của ngươi xuống chín tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!”
Ý thức của Ngô Bình lại tỉnh táo vô cùng. Anh nói: “Khoác lác! Giáng thử tao xem nào!”
Tà ma sửng sốt: “To gan lắm. Bình thường những kẻ bị ta đoạt thân thể đều sợ chết khiếp cả”.
Ngô Bình bảo: “Cứ ngông cuồng đi. Vì lát nữa mày không còn cơ hội ấy nữa đâu”.
Tà ma cười khẩy: “Hạng tôm tép này, ngươi cứ vùng vẫy đi! Dù có vùng vẫy thế nào, ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Lúc này Ngô Bình chợt gầm lên: “Đạo chủng, sao còn chưa hành động?”
“Gì cơ? Đạo chủng?”, tà ma cả kinh, lập tức tìm kiếm trong cơ thể Ngô Bình, phát hiện có đạo chủng trong đan điền của anh.
Trước đó đạo chủng có vẻ đang ngủ say, nhưng sau khi bị tà ma nhìn thấy thì lập tức có cảm ứng và sản sinh ra một lực hút cực lớn.
Tà ma hét lên thảm thiết: “Không thể nào! Xin tha mạng…”
Mới hét được một nửa thì tà ma đã bị đạo chủng hút hết vào. Đảo chủng run lên vài cái, sau đó giải phóng ra một luồng lực thần hồn khủng khiếp. Toàn bộ lực thần hồn này được dung hợp vào thần hồn của Ngô Bình.
Chỉ vài phút sau, niệm lực của anh đã tăng lên gấp năm, sáu lần!”
“Xì, tao còn tưởng mày ghê gớm thế nào!”, anh lẩm bẩm.
Mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng ở lan can bên cầu. Đường Băng Vân nắm tay anh, Lục Thánh Dương đứng ở bên còn lại.
Thấy anh đã tỉnh, Lục Thánh Dương cả mừng: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Anh cười đáp: “Mạng tôi lớn, không sao rồi”.
Trái tim lửng lơ của Đường Băng Vân cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô ấy đột nhiên ôm chặt anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngô Bình cảm thấy rất ấm lòng. Ban nãy anh bị tà ma xâm nhập, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm. Đường Băng Vân vẫn ở lại bên cạnh anh là điều rất đỗi đáng quý.
Anh dịu dàng nói: “Băng Vân, anh không sao”.
Đường Băng Vân lau nước mắt rồi cười thật tươi. Nụ cười ấy như trăm hoa đua nở, khiến trái tim Ngô Bình loạn nhịp. Nếu không vì “bóng đèn” Lục Thánh Dương đang ở đây, chắc chắn anh đã làm gì đó.
Lục Thánh Dương cười ha ha: “Cậu Ngô quả là khiến người ta kinh ngạc!”
Ngô Bình thấy không còn sớm, bèn nói: “Lên xe thôi”.
Xe chạy qua cầu. Hai người họ hỏi anh vừa xảy ra chuyện gì. Ngô Bình mới kể, sau khi tà ma xâm nhập cơ thể thì đã bị anh dùng pháp khí trấn áp. Anh không thể tiết lộ chuyện đạo chủng, không phải vì anh không tin họ, mà vì chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Đường Băng Vân cảm thán: “May mà anh có pháp khí, không thì rắc rối to rồi”.
Ngô Bình bảo: “Chuyện đã qua, không nhắc nữa. À, anh Lục, sau khi trở về, anh tiếp tục làm Ti mệnh nhé”.
Lục Thánh Dương vội xua tay: “Không. Cậu Ngô à, cậu làm Ti mệnh đi, anh có thể làm trợ thủ của cậu. Cậu cũng biết thương tích của anh rồi đấy, đã tổn thương đến căn cơ, không thể hồi phục trong ba, bốn năm. Trong thời gian này, anh không đủ khả năng nhậm chức Ti mệnh”.
Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh không cần khách sáo. Anh cứ làm Ti mệnh đi rồi để anh ấy phò tá”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vậy sau này phải làm phiền anh Lục rồi”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Mạng của anh do cậu cứu sống, cậu nói thế nào chính là thế ấy”.
Trong lúc cả ba trò chuyện, xe đã chạy đến trụ sở chính. Khi nhìn thấy Ti mệnh tiền nhiệm và Ngô Bình cùng nhau xuất hiện, ai nấy đều ngỡ ngàng vô cùng.
Ngô Bình lên tiếng: “Ti mệnh Lục đã được tôi giải cứu, hiện giờ cần nghỉ ngơi”.
Mấy người họ đến văn phòng. Lục Thánh Dương thấy có nhiều người đang huấn luyện bên ngoài, bèn tò mò hỏi: “Cậu Ngô, họ đang luyện công à?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi thấy họ quá yếu, muốn nâng cao năng lực cho họ một chút”.
Lục Thánh Dương gật gù: “Trước đây tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng năng lực tôi có hạn, không làm được. Cậu dám làm điều này, chắc hẳn có những phương pháp đặc biệt. Khâm phục!”
Anh đáp: “Không hẳn là phương pháp đặc biệt gì. Tôi chỉ biết một vài cách luyện hình và một chút thích sát thuật”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Có cậu ở đây thì anh yên tâm rồi. Khu vực Á châu do cậu dẫn dắt chắc chắn sẽ vượt qua các khu vực khác!”
Ngô Bình xua tay: “Lát nữa tôi sẽ tiếp tục trị thương cho anh. Tôi bận rộn nhiều việc, vẫn phải nhờ anh trông chừng bên này giúp tôi”.
Ông ấy vội nói: “Ti mệnh yên tâm, khi cậu vắng mặt, ở đây cứ giao cho anh trông coi!”
Ngô Bình rất vui. Anh thật sự không muốn đảm nhận chức Ti mệnh này vì nó chiếm quá nhiều thời gian của anh. Nay có Lục Thánh Dương ở đây, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần thỉnh thoảng trở về chỉ dạy một chút là được.
Bây giờ là buổi chiều. Anh trị liệu giúp Lục Thánh Dương đã được hai giờ, sắp tối rồi.
Bây giờ trụ sở chính đã có Lục Thánh Dương trông chừng, Ngô Bình và Đường Băng Vân rốt cuộc cũng có thời gian cho riêng mình.
“Cảng Thành là thiên đường mua sắm, anh đi mua đồ với em đi”, Đường Băng Vân bỗng lên tiếng, giọng hung dữ, không cho phép anh từ chối.
Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, cô cả muốn mua gì nào?”
Đường Băng Vân có thể nói là cô nàng không giỏi ăn mặc nhất Đường Môn. Cô ấy nghiến răng đáp: “Gì cũng mua”.
Ngô Bình cười khổ: “Gì cũng mua thì phạm vi hơi rộng đấy. Thế này đi, chúng ta sẽ đi dạo, thấy thứ gì phù hợp thì anh sẽ chọn giúp em, được chứ?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừ, nghe anh vậy”.
Cả hai lái xe đến khu phồn hoa nhất Cảng Thành. Nơi đây tấp nập người qua lại và sầm uất vô cùng.
Hai người xuống xe ở đầu phố, ở ngay phía trước là nơi bán xa xỉ phẩm lớn nhất Cảng Thành - Venus Plaza.
Đứng ở cửa ra vào, Ngô Bình cười nói: “Hôm nay em mua sắm còn anh quẹt thẻ”.
Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Anh nói đấy nhé. Thế em không khách sáo đâu!”
Họ bước vào trung tâm, tầng một bán quần áo, giày, mũ. Cả hai đi dạo, thấy thứ gì hợp là mua.
Chẳng bao lâu sau, anh đã xách đầy túi lớn túi nhỏ. Hồi sau, anh xách không xuể nữa, bèn gọi hẳn mấy người phục vụ đến giúp, bảo họ xách túi đi ngay phía sau.
Có bốn người xách túi chuyên dụng đi sau họ, cảnh tượng này lập tức gây chú ý, ai cũng xôn xao bàn luận.
“Nhìn kìa, mấy người nội địa chưa từng thấy mấy món này nên mua một lần cả đống”, một anh chàng Cảng Thành nói với bạn gái.
“Nội địa có thứ gì đâu chứ? Bọn họ sợ về rồi không mua được nữa đấy”, cô bạn gái cũng phụ hoạ.
Họ bàn tán bất lịch sự như vậy nhưng Ngô Bình chẳng hề bận tâm. Bởi anh cảm nhận được sự ngưỡng mộ đằng sau vẻ mặt khinh thường của hai người bản địa. Suy cho cùng thì người có thể bỏ ra vài triệu mua đồ như họ giàu có hơn hai người đó rất nhiều.
Chương 475: Hội Tham Hợp
Sau khi dạo xong một tầng, họ định lên tầng hai xem hàng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền.
"Tiền bối đang ở Cảng Thành sao?"
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Đúng vậy, sao anh biết?"
Diệp Huyền cười hì hì: "Tôi đi Đường môn tìm tiền bối, cấp dưới của tiền bối nói với tôi".
Ngô Bình nói: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Huyền nói: "Tiền bối, lần trước Tả Vân Tinh cầm tiền đi chuộc tên nhãi Tả Lang về, tiền bối không quan tâm đến ông ta nên tôi đi gặp. Mười tỷ đã được chuyển vào tài khoản rồi, tôi chuyển khoản cho tiền bối nhé?"
Ngô Bình cười lạnh: "Tả Vân Tinh giờ lại biết điều đấy nhỉ. Được, anh chuyển cho tôi đi".
Diệp Huyền: "Được. Ngoài ra thì có tiền bối tha cho Tả Lang không?"
Lần trước Ngô Bình bí mật giở trò trên người Tả Lang, tuy sau này được giải trừ một phần nhưng giờ Tả Lang vẫn rất đau đớn, sắp chịu đựng không nổi nữa.
Ngô Bình biết Diệp Huyền và Tả Lang cũng là chỗ quen biết, liền nói: "Được, anh bảo hắn ta đến Cảng Thành gặp tôi, tôi sẽ giải thích cho hắn ta".
Diệp Huyền: "Được, tiền bối. Anh ở đâu, tôi và Tả Lang sẽ đến gặp anh".
Ngô Bình sững sờ: "Cái tên kia, cậu đến Cảng Thành từ trước rồi à?"
Diệp Huyền cười hì hì: "Tôi sợ Tả Lang chết nên buổi chiều đã đưa hắn ta đến Cảng Thành".
Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: "Tôi ở quảng trường Kim Tinh, anh đưa hắn ta đến đi".
Cúp máy xong, Đường Băng Vân hỏi: "Ai gọi thế?"
"Con trai Tả Vân Tinh".
Đường Băng Vân: "Tả Lang sao? Nói ra thì bang Long Xà cũng có chi nhánh ở Cảng Thành, hơn nữa còn có đơn vị riêng".
Ngô Bình: "Ồ? Ở Cảng Thành cũng có bang Long Xà sao?"
Đường Băng Vân nói: "Ở Cảng Thành có hội Tham Hợp, phía dưới có 18 đơn vị, bang Long Xà là một trong số đó".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi từng nghe nói, thế lực của hội Tham Hợp này rất lớn, phân bố trên toàn cầu, nhân số hàng triệu".
Đường Băng Vân nói: "Đúng vậy, chỉ riêng Cảng Thành thôi đã có năm trăm nghìn người thuộc hội này rồi".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nhiều thế sao?"
Đường Băng Vân: "Cứ 12 người ở Cảng Thành thì có một người là thành viên của hội Tham Hợp".
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến tầng hai.
Tầng hai chủ yếu bày túi xách và đồ trang sức, Đường Băng Vân không hứng thú với túi nhưng rất thích trang sức.
Lúc hai người đang đi dạo xem đồ thì tại một tòa nhà cách quảng trường Kim Tinh không xa, Tả Lang ốm yếu được người ta dìu, sắc mặt hắn ta trắng bệch, vẻ mặt đau đớn.
Đây là một phòng họp rất lớn, bên trong có đầy người. Một ông già tóc bạc đánh giá Tả Lang, hỏi: "Ai làm cậu bị thương?"
Tả Lang cắn răng: "Cậu ta là Ngô Bình!"
Ông già hỏi: "Vì sao cậu ta lại ra tay tàn nhẫn với cậu như vậy?"
Tả Lang khóc nói: "Thủ lĩnh, hôm đó cậu ta ăn nói rất ngông cuồng, nói rằng hội Tham Hợp kém xa Đường môn. Tôi nghe mà căm phẫn, liền tranh luận với cậu ta, kết quả là bị cậu ta hại thành thế này. Cậu ta còn huênh hoang nói sớm muộn hì anh ta cũng đến Cảng Thành đoạt đi chức thủ lĩnh, giải tán hội!"
"Cậu ta nói thế thật sao?", ông già vẫn bình tĩnh hỏi.
Tả Lang gật đầu: "Cậu ta còn nói Đường môn sắp bước chân vào Cảng Thành, mười hai đơn vị của hội chúng ta sẽ phải cút ra khỏi Cảng Thành!"
"Ha ha ha...", ông già cười lớn, trong nụ cười ẩn chứa sát khí: "Ăn nói lớn lối đấy!"
Tả Lang nói tiếp: "Thủ lĩnh, thuộc hạ mạo hiểm đến đây là để thông báo cho người biết! Ngô Bình đã ở Cảng Thành rồi, không chừng sắp có hành động gì đó, thủ lĩnh phải thật cẩn thận!"
Ông già chính là thủ lĩnh của hội Than Hợp, cao thủ Nhân Tiên cảnh giới thứ hai, tên là Hồng Khôn, kẻ đứng đầu mười hai đơn vị của Cảng Thành.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Diệp Huyền mỉm cười đi vào nói: "Tả Lang, sư thúc tổ của tôi đồng ý rồi..."
Mới nói được một nửa nụ cười anh ta liền tắt ngấm. Anh ta nhìn những người có mặt mà nhíu mày, nói: "Tả Lang, những người này là ai?"
Tả Lang không trả lời mà nói với ông già: "Thủ lĩnh, đây là người thân cận của Ngô Bình, cậu ta tên Diệp Huyền!"
Diệp Huyền vô thức lùi lại, tức giận nói: "Tả Lang, anh phải nghĩ kỹ vào, thủ pháp của sư thúc tổ tôi không ai giải được đâu!"
Tả Lang đanh giọng nói: "Tả Lang này dù có chết cũng phải nhắc nhở thủ lĩnh!"
Diệp Huyền là người vô cùng thông minh, vừa thấy đã hiểu ngay. Anh ta lắc đầu, nói: "Ông chắc là ông Hồng của hội Tham Hợp đúng không? Tôi là Diệp Huyền..."
"Bắt lấy!"
Diệp Huyền còn chưa nói xong thì đã có hai người xông đến ấn anh ta xuống đất. Mặt anh ta dán xuống sàn, đầu bị giẫm chân lên.
Hồng Khôn lạnh nhạt nói: "Tả Lang, cậu nói đó là người của Ngô Bình đúng không?"
Tả Lang nói: "Đúng vậy. Bắt được tên này thì Ngô Bình chắc chắn sẽ tới đây!"
Hồng Khôn nói: "Bảo cậu ta gọi điện đi!"
Ở quảng trường Kim Tinh, Ngô Bình chưa mua được gì mấy thì Diệp Huyền đã gọi tới. Anh còn tưởng hai người sắp tới rồi, liền nói: "Tôi ở tầng hai..."
Sau đó anh liền nghe thấy tiếng thở hổn hển của Diệp Huyền: "Tiền bối, tôi bị người ta bắt rồi, tiền bối hãy bảo ông tôi đến cứu tôi..."
Nói được nửa thì Diệp Huyền kêu lên thảm thiết, xem ra bị người ta đánh, sau đó không có tiếng gì nữa.
Ngô Bình sợ thót tim: "Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?"
Sau đó anh nghe thấy giọng Tả Lang, đối phương nói với giọng vô cùng thù hằn: "Ngô Bình, cậu không muốn Diệp Huyền chết thì hãy tới đây ngay, tôi cho cậu 30 phút!"
Ngô Bình híp mắt: "Tả Lang? Dám động vào Diệp Huyền thì anh chán sồng rồi đấy!"
Tả Lang cười lạnh: "Ngô Bình, giờ tôi không sợ cậu đâu! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nhớ là chỉ có nửa tiếng thôi!"
Nói xong hắn ta liền cúp máy.
Đường Băng Vân nhìn anh: "Diệp Huyền xảy ra chuyện rồi sao?"
Ngô Bình thở dài: "Cái tên nhóc này lại gây chuyện rồi!"
"Tôi đi với anh", cô ấy nói.
Ngô Bình lắc đầu: "Vừa nãy cô nhắc đến bang Long Xà cũng thuộc hội Tham Hợp, tôi nghĩ Tả Lang dám động vào Diệp Huyền khả năng cao là mượn sức mạnh của hội Tham Hợp. Tôi không hề có mâu thuẫn với hội đó, chuyện này chỉ cần nói rõ là được".
Đường Băng Vân lắc đầu: "Muốn nói lý với hội đó thì anh ngây thơ quá".
Ngô Bình cười nói: "Thế này nhé, tôi sẽ bói một quẻ trước".
Nói xong anh liền tung ra năm đồng tiền Đế, niệm chú trong chốc lát liền thấy hai tấm hình. Vẻ mặt anh rất kinh ngạc, mãi lâu không nói gì.
Đường Băng Vân vội hỏi: "Sao rồi? Đi hay không đi?"
Sắc mặt Ngô Bình rất nặng nề, nói: "Quẻ này nói rằng nếu tôi đi sẽ có vận đào hoa".
Sắc mặt Đường Băng Vân liền lạnh đi: "Vận đào hoa?"
Ngô Bình cười khổ: "Đúng thế, chính là vận đào hoa. Chờ đã, còn có số phát tài nữa, thế này thì lạ quá!"
Đường Băng Vân cười lạnh: "Tôi sẽ xem xem anh gặp vận đào hoa gì ở đó!"
Ngô Bình lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi tính nhầm?"
Lúc này Tả Lang dùng điện thoại Diệp Huyền để gửi định vị. Anh nhìn, trầm giọng nói: "Băng Vân, chúng ta đi!"
Anh gửi đồ tạm ở tủ trung tâm thương mại rồi hai người đi xe đến nơi đó, tòa nhà Hồng Long của Cảng Thành.
Ngô Bình thấy bên trong người Lý Huyền Bá có một luồng sức mạnh đặc biệt, nhưng nó bị tắc ở kinh mạch, như một cục máu đông trong huyết quản, khiến máu huyết cực khó lưu thông.
Nhưng vì có thể chất đặc biệt ấy nên dù chỉ có một phần vận hành được thì cũng đủ cho Lý Huyền Bá mạnh hơn người bình thường rất nhiều! Việc Ngô Bình cần làm bây giờ là đả thông phần ứ tắc ấy.
Anh dùng Ngũ Hành Tiên Châm cắm vào các huyetj đạp quan trọng của Lý Huyền Bá để đả thông kinh mạch. Mỗi khi đả thông một kinh mạch, Lý Huyền Bá sẽ cảm thấy người mình mạnh thêm, mặt mày anh ta phơi phới, đôi mắt sáng quắc như đèn pha.
Khi phần tắc cuồi cùng được đả thông, Lý Huyền Bá chỉ thấy toàn thân khoan khoái, anh ta chỉ muốn ngửa cổ lên và hét thật to. Lúc này, Ngô Bình gõ vào đỉnh đầu anh ta rồi nói: “Tôi sẽ truyền cho anh cách hít thở, nghe cho rõ đây này”.
Lý Huyền Bá bị cốc đầu xong thì bình tĩnh lại, sau đó lắng nghe và ghi nhờ lời nói của Ngô Bình.
Loáng cái, Ngô Bình đã truyền xong một bài hít thở cho Lý Huyền Bá. Hoang Cổ Bá Thể của Lý Huyền Bá đã thể hiện rõ ràng, tư chất của anh ta phi thường, vừa tu luyện vài phút, xương cốt đã vang lên tiếng răng rắc.
Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy Lý Huyền Bá bắt đầu cao hơn, sức mạnh trong người anh ta được giải phóng, sức sống trỗi dậy mãnh liệt nên người cũng cao lên.
Lý Huyền Bá cũng không phải là thấp, anh ta cao một mét bảy, nhưng giờ đã lên thành một mét bảy chín, rồi một mét tám và một mét tám mốt.
Ngô Bình lấy một viên Long Hổ Luyện Hình Đan ra cho Lý Huyền Bá uống, nhờ tác dụng của đan dược mà Lý Huyền Bá càng cao lớn thêm, trong có một tiếng đồng hồ mà anh ta đã cao lên thành một mét chín hai.
Sau đó, tốc độ cao lớn chậm dần và dừng ở độ cao một mét chín mươi lăm.
Sau khi cao hơn, trông Lý Huyền Bá gầy hẳn, anh ta biết mình đã nhận được lợi ích lớn nên cảm kích rồi quỳ trước mặt Ngô Bình, sau đó rơi lệ nói: “Lý Huyền Bá sẽ ghi nhớ công ơn của ti mệnh suốt kiếp”.
Ngô Bình cười nói: “Đứng dậy đi, sau này hãy gọi tôi là cậu chủ”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
“Từ ngày mai, anh phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng. Thể chất hiện giờ của anh sẽ có sức ăn nhiều hơn người bình thường chục lần nên phải chú ý cả dinh dưỡng nữa”, nói rồi, Ngô Bình lại đưa cho Lý Huyền Bá một tờ chi phiếu 10 triệu.
“Đây là tiền để anh ăn uống”.
Lý Huyền Bá vui vẻ nhận lấy tờ chi phiếu rồi nói: “Cậu chủ, khi nào thì cậu truyền công phu cho tôi?”
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, chờ khi nào anh nặng 100 cân thì tôi sẽ dạy cho”.
Lý Huyền Bá đi tập bài hít thở, Ngô Bình cũng ngồi điều hoà cơ thể và tu luyện thần niệm.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, tất cả các thành viên đã tới, đến Lý Huyền Bá và Phí Liêm cũng đã có mặt.
Lần này, Ngô Bình thống nhất truyền cho họ bài luyện thể với 24 chiêu thức. Sáng hôm nay, anh sẽ truyền cho họ bốn chiêu thức trước.
Mọi người đều chuyên tâm tu luyện, tu vi của mọi người khác nhau, thấp thì ở cảnh giới Khí, cao thì Nhân Tiên.
Sau đó, anh dặn Phí Liêm trông chừng mọi người, không cho ai lơ là. Mọi người đều sợ Phí Liêm nên ai nấy đều tích cực tập luyện.
Đường Băng Vân đứng một bên xem rồi nói: “Anh bảo sẽ truyền thuật ám sát cho họ cơ mà?”
Ngô Bình: “Anh chưa hiểu rõ về họ lắm, giờ cần tìm hiểu đã. Đi thôi, bọn mình đi ăn”.
Đường Băng Vân: “Đi ăn á?”
Ngô Bình: “Ừ, anh sẽ cho em thấy thế nào là sức ăn kinh hồn”.
Khi Ngô Bình gọi Lý Huyền Bá tới, Đường Băng Vân ngạc nhiên vì thấy anh ta đã cao hơn.
Lý Huyền Bá ngoan ngoãn đứng sau lưng Ngô Bình, anh hỏi: “Huyền Bá, gần đây có nhà hàng nào ngon không?”
Lý Huyền Bá đáp: “Có một quán ăn sáng ngon lắm ạ, mỗi tội hơi đắt xíu”.
Ngô Bình: “Đắt rẻ không quan trọng, đi, chúng ta đi ăn sáng thôi”.
Khi họ đi tới quán đó thì thấy quán không rộng lắm, cùng lắm chỉ chứa được mười lăm, mười sáu khách.
Nhóm Ngô Bình đến rất sớm nên bên trong chưa có ai.
Lý Huyền Bá: “Ông chủ, cho mười khay sủi cảo tôm, mười khay bánh nướng vị hải sản, mười khay bánh bao xá xíu, mười khay bánh canh”.
Chủ quán nghe xong thì phát hoảng nên chạy tới hỏi lại: “Các anh gọi nhiều thế thì có ăn hết được không?”
Ngô Bình nói: “Ông chủ, anh ta ăn khoẻ lắm, ông cứ mang đồ lên đi, nhớ nhanh tay một chút, tôi sẽ trả thêm tiền cho”.
Chủ quán thấy được trả thêm tiền thì vâng dạ rồi mang đồ lên ngay, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi đối diện nhau, mỗi người hai khay bánh canh và một bát cháo tôm.
Lý Huyền Bá thì khác, anh ta ăn mỗi cái bánh chỉ với một miếng, thậm chí còn không thèm nhai, đảo lưỡi cái rồi nuốt luôn xuống bụng.
Anh ta chỉ mất mươi giây là ăn hết một khay bánh cánh, sau đó đổi sang khay khác. Chẳng mấy chốc, bên cạnh anh ta đã chất đầy khay trống, xếp lên một tầng cao.
Ông chủ vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng giục người hấp bánh mang lên. Nhưng tốc độ mang đồ ăn ra vẫn không kịp với sức ăn của Lý Huyền Bá.
Chủ quán thấy thế thì càng đẩy nhanh tốc độ hơn, các khách đến sau bị gạt hết sang một bên, giờ ông ấy chỉ chuyên tâm phục vụ một mình Lý Huyền Bá.
Lý Huyền Bá ăn hơn bốn mươi phút mà đã hết năm trăm khay bánh tôm, ba trăm khay bánh nướng, 180 khay bánh canh, 24 bánh xá xíu, ngoài ra còn thêm mười bát canh hải sản và một trăm quả trứng gà luộc nữa.
Lúc này, cuối cùng thì Lý Huyền Bá cũng thấy no bụng, anh ta hài lòng xoa bụng rồi ngại ngùng nói: “Cậu chủ, bữa này tôi phải ăn hết cả chục nghìn mất, tốn kém quá!”
Ngô Bình: “Anh nhớ là sau này luôn phải ăn no”.
Lý Huyền Bá gật đầu: “Vâng”.
Khi họ quay về tổng bộ thì thấy mọi người vẫn đang luyện tập, nhưng chỉ còn chưa tơi một trăm người vẫn trụ được, số còn lại đều nằm dưới đất thở hồng hộc rồi.
Ngô Bình nói: “Đám vô dụng đang nằm dưới đất về phòng mà nghỉ đi”.
Lúc này, có quá nửa người rời đi, chỉ còn 92 người ở lại.
Ngô Bình gọi chín người tối qua tới rồi nói: “Mỗi người chọn ra chín người nữa rồi truyền thụ Quỷ Bộ tối qua họ họ”.
Chín người ấu nhận lệnh, Ngô Bình bảo Phí Liêm trông chừng họ rồi rời đi.
Quản sự vội đuổi theo anh rồi nói: “Ti mệnh, cứ thế này thì mọi người không làm việc được, vậy việc kinh doanh phải tính sao ạ?”
Ngô Bình: “Đơn giản, Băng Vân, mời tổng bộ Đông Á đến nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Được, lát em sẽ đi thông báo”.
Sau đó, anh nói: “Quản sự, ông vào phòng làm việc của tôi”.
Hai người đi vào phòng, Ngô Bình hỏi: “Ti mệnh bị bắt, sổ sách chắc ở trong người chứ?”
Quản sự lắc đầu: “Chắc không ạ, ti mệnh trước là người rất cẩn thận”.
Ngô Bình: “Không có sổ sách thì tổng bộ không vận hành được à?”
Quản sự: “Vâng, chúng ta làm ăn mà, không có sổ sách thì khó lắm ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi”.
Quản sự rời đi, Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, chúng ta phải tìm được sổ sách”.
Đường Băng Vân thở dài: “Tìm được thì em còn chờ đến nay làm gì?”
Anh cười nói: “Anh quên đấy, để anh reo quẻ”.
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Cái này mà cũng bấm ra được á?”
Chương 472: Bùa con rối
Ngô Bình nói: “Cảng Thành chỉ to chừng này, tìm người không khó”.
Nói đoạn, anh cho người tìm vài sợi tóc của Ti mệnh tiền nhiệm, hỏi rõ sinh thần bát tử, sau đó lấy tiền Ngũ đế ra bói.
Sau khi thăng cấp thành Tiên Thiên, thuật bói toán của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tiền Ngũ đế rơi xuống đất, hai hình vẽ hiện ra. Hình đầu tiên có thể xác định tình hình chung của mục tiêu.
Người vẫn còn sống, đang ở trên một hòn đảo ở phía Tây Cảng Thành.
Hình vẽ thứ hai cũng rất rõ ràng. Thông qua hình này, anh biết được nhiều thông tin hơn. Ti mệnh tiền nhiệm bị thương nặng, đang hôn mê, xung quanh có nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời anh cũng tính ra vị trí chính xác hơn, là một hòn đảo ở Tây Nam Cảng Thành, hướng chính là hướng Tây, hơi chếch về phía Nam.
Anh lập tức tìm bản đồ, phát hiện ở Tây Nam của Cảng Thành có một hòn đảo lớn tên là Đại Vu. Trước đây núi Đại Vu khá hoang vắng, ít dân, sau khi xây dựng một cây cầu lớn mới dần dần có người đến sống.
Đảo Đại Vu nhiều núi non hoang dã, mấy năm nay đang phát triển du lịch, nhưng người dân Cảng Thành bình thường rất ít đến đây. Trong mắt họ, đảo Đại Vu là vùng hoang vu, là miền quê.
Có nhiều di tích khảo cổ trên đảo Đại Vu, còn có chùa miếu khá nổi tiếng, ví dụ như chùa Bảo Liên.
Chỉ vào đảo Đại Vu, Ngô Bình nói: “Băng Vân, chúng ta đến đây một chuyến đi”.
Đường Băng Vân hỏi: “Có cần dẫn thêm người không?”
“Không cần, hai chúng ta là đủ rồi”, anh đáp: “Nếu có cao thủ, anh có thể dùng đến Khối thần”.
Cả hai không chậm trễ nữa. Ngô Bình lái xe, chạy thẳng đến đảo Đại Vu.
Cảng Thành không rộng, chỉ có hơn một nghìn ki-lô-mét vuông, còn chẳng to bằng huyện Minh Dương. Vậy nên họ không mất nhiều thời gian để đến đảo Đại Vu. Xe chạy qua cây cầu lớn là đến đảo Đại Vu rồi.
Đảo Đại Vu quả nhiên rất hoang vắng, ngoài một số ít khu dân cư thì những nơi còn lại hầu như đều là khu bảo tồn thiên nhiên, núi rừng hoang dã.
Đảo Đại Vu rộng hơn một trăm ki-lô-mét vuông, không rộng cũng không nhỏ. Nghĩ đến việc phải tìm người ở nơi này đã thấy không dễ dàng.
Xe chạy đến một ngọn núi. Ngô Bình trèo lên đỉnh núi, đoạn bảo: “‘Băng Vân, tìm một chiếc trực thăng đi”.
Đường Băng Vân gọi điện thoại, vài phút sau, một chiếc máy bay trực thăng đã bay đến gần. Cả hai trèo thang dây rồi lên máy bay.
Ngô Bình ra lệnh cho cơ trưởng bay là là cách mặt đất hai nghìn mét. Sau đó anh dùng mắt để kiếm tìm những nơi có kiến trúc.
Tuy đảo Đại Vu khá lớn nhưng không có nhiều kiến trúc. Thị lực của Ngô Bình tốt cực kỳ, dù cách hai nghìn mét vẫn nhìn được rất rõ, bất kỳ điểm khác thường nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt anh.
Trực thăng đã bay được nửa giờ mà họ vẫn chưa phát hiện được gì bất thường.
Đường Băng Vân hơi nản lòng: “Liệu có được không? Hay để em gọi thêm người đến rồi tìm kiếm trên quy mô rộng nhé?”
Ngô Bình không nói gì. Anh nhìn chăm chăm vào một ngôi chùa đổ nát bên dưới, ra hiệu cho trực thăng bay thấp xuống. Máy bay hạ thêm chừng năm trăm mét, anh đã nhìn thấy dấu vết hoạt động của con người trong ngôi chùa hoang tàn ấy.
Anh lập tức bảo phi công hạ cánh xuống gần đó. Đến khi máy bay dừng lơ lửng trên một ngọn núi bằng phẳng cách đó ba ki-lô-mét, cả hai bèn nhảy xuống, rồi nhanh chóng rảo bước về phía ngôi chùa.
Đường Băng Vân hỏi: “Người ở trong chùa sao?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa rõ. Nhưng rất nhiều người sống trong đó. Chỗ này quá hoang vắng, ăn xin còn chẳng đến, lẽ ra không có ai sống mới phải”.
Ăn xin hoặc kẻ lang thang thường đến nơi có dân cư để tiện xin ăn. Còn vùng núi hoang vu thế này có thể khiến người ta chết đói, ăn xin với kẻ lang thang sẽ không bao giờ xuất hiện.
Càng lúc càng đến gần ngôi chùa ấy, lúc sắp đi qua một quả núi, Ngô Bình đột nhiên dừng lại. Vì ở ngay phía trước họ có một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ, đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Người này không rõ tuổi tác, mặt đen nhẵn nhụi, mắt hẹp dài, nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân với vẻ mặt lạnh tanh.
“Hai vị muốn đi đâu?”, hắn hỏi, giọng nói như tiếng hai tờ giấy nhám chà xát vào nhau, khó nghe vô cùng.
Ngô Bình đáp: “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Cút!”
Đạo sĩ cười ha ha: “Hai người muốn đến ngôi chùa phía trước nhỉ?”
“Thế thì đã sao!”, Ngô Bình nói.
Đạo sĩ khẽ thở dài: “Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại vào. Xem ra, tôi đây lại phải sát sinh rồi!”
Nói đoạn, hắn lấy bùa ra, lầm bầm gì đó. Lá bùa lập tức bốc cháy, một luồng sáng đen bay thẳng về phía Ngô Bình và Đường Băng Vân, bên trong lờ mờ có tiếng ma quỷ khóc.
Ngô Bình cả kinh, bèn chắn trước mặt Đường Băng Vân. Ánh sáng đen ấy xộc thẳng vào người anh. Cả người anh run rẩy, cảm nhận được một luồng ý chí tà ác xuất hiện và muốn chiếm cứ thân thể mình.
Sức mạnh này rất lớn, dù anh có tu vi Tiên Thiên vẫn thấy khó chịu cực kỳ.
Anh vừa định dốc sức đấu lại thì bỗng cảm thấy đạo chủng trong đan điền rung lên, sau đó sinh ra lực hút rất lớn, đạo ý chí thét gào, lập tức hút vào trong.
Vài giây sau, đạo chủng phun ra một luồng lực thần hồn thuần tuý. Lực thần hồn này bị thần hồn của Ngô Bình hấp thụ, giúp thần niệm của anh tăng lên gấp đôi!
Đạo sĩ cười khẩy như đang chờ Ngô Bình bị “bùa con rối” của hắn khống chế. Nhưng hắn chờ vài giây rồi mà Ngô Bình vẫn chẳng sao cả.
Hắn sầm mặt: “Sao anh vẫn không bị gì?”
Ngô Bình đột nhiên bùng nổ, đấm thẳng vào tên đạo sĩ ấy.
Đạo sĩ kinh ngạc. Thật ra hắn chỉ có tu vi cảnh giới Thần, ỷ có lá bùa trong tay nên mới ngạo mạn như thế. Thấy Ngô Bình phản đòn, hắn lập tức bỏ chạy.
Nhưng hắn vẫn quá chậm. Thoắt cái, Quỷ Bộ của Ngô Bình đã đi đến trước mặt hắn và chưởng hắn văng ra xa.
“Ầm!”
Đạo sĩ bay đến mấy mét, tiếp đất xong thì không động đậy được nữa, lục phủ ngũ tạng đều nát nhừ!
Vẻ khó tin lộ rõ trên mặt hắn: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi lại: “Có phải Ti mệnh của Thiên Sát đang ở ngôi chùa phía trước không?”
Đạo sĩ cười thê lương: “Tôi có thể trả lời anh. Nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi, tại sao anh không bị bùa con rối của tôi khống chế?”
Lấy thẻ con rối ra, Ngô Bình hỏi: “Biết nó không?”
Đạo sĩ thở dài: “Ra là người đồng đạo. Chẳng trách anh không trúng chiêu. Tôi quá khinh suất!”
Ngô Bình nói: “Đến lượt anh trả lời rồi”.
Đạo sĩ đáp: “Người mà anh tìm quả thật đang ở trong chùa. Nhưng tôi khuyên anh đừng vào đó”.
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Đại đệ tử của Cổ vương Miêu Cương đang ở trong đó. Cổ thuật của người này rất tinh thông”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cổ thuật? Đó là thứ mà tôi không sợ nhất đấy”.
Đạo sĩ mấp máy tính nói gì đó, nhưng lại phun ra một ngụm máu, cơ thể từ từ cứng lại, đồng tử mở to, ánh mắt đờ đẫn.
Thấy hắn đã chết, Ngô Bình bèn lục lọi người hắn, tìm được một chiếc túi da màu đen, trong túi có ba lá bùa. Ngoài ra, trên người đạo sĩ này còn có hai chiếc bình nhỏ, một cái màu đen, một cái màu đỏ.
Anh không có thời gian ngắm nghía, cất đồ vào rồi cùng Đường Băng Vân đi tiếp.
Ngôi chùa đổ nát kia đã ở ngay trước mắt. Khi còn cách hơn ba trăm mét, anh cảm thấy cổ Thần Cơ trong người mình rục rịch và truyền đến thông tin rằng ngôi chùa này có rất nhiều cổ trùng.
Anh sợ Đường Băng Vân trúng đòn, bèn bảo: “Băng Vân à, em ở đây chờ anh, nghe được tín hiệu của anh thì hẵng vào”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không được. Em muốn đi cùng anh!”
Ngô Bình cười bảo: “Em yên tâm. Anh có cổ trùng, sẽ không sao đâu”.
Đường Băng Vân thấy anh kiên quyết như vậy, đành nói: “Vậy anh phải cẩn thận đấy!”
Ngô Bình bèn rảo bước về phía chùa. Đến trước cửa chùa, anh thấy tấm ván cửa đã mục nát phân nửa, nhìn kỹ hơn còn thấy đầy bụi li ti bay lơ lửng ở bậc cửa.
Những hạt bụi ấy chính là cổ độc vô cùng đáng sợ. Con người chỉ cần hít phải thì sẽ thủng ruột nát bụng, tử vong chỉ trong vòng vài phút.
Anh cười khẩy, đi đến vị trí có tường rồi nhẹ nhàng tung người, trèo tường nhảy vào trong sân.
Chương 473: Giết sạch
“Ai đó?”
Anh vừa tiếp đất khi nghe một tiếng quát lạnh lùng vang lên. Sau đó có một cái bóng bay ra và tấn công anh. Ngô Bình nhìn thấy rất rõ, cái bóng này là khói xanh lục hình người, là một loại kịch độc! Nếu không nhờ nhãn lực tốt thì anh đã trúng phải đòn đánh lén của đối phương rồi.
Anh lắc lư thân mình, dịch chuyển ba mét, sau đó sải một bước đã vào được bên trong chùa. Làn khói xanh lục kia thì phát nổ sau khi lao đi vài mét, khiến mọi thứ xung quanh đều bị ăn mòn! Có thể thấy độc tính mạnh nhường nào!
Lúc này trong chùa có bốn người, một ông lão gầy gò đang vẫy hai tay, chỉ ra bên ngoài.
Ngô Bình vừa bước vào đã vòng ra sau lưng ông lão hệt như ma quỷ vậy, rồi chưởng vào lưng đối phương.
“Phụt!”
Ông lão phun máu rồi ngã xuống đất, không động đậy được nữa, hệt như một vũng bùn, chẳng còn sức sống. Ba người còn lại đồng thanh gầm lên rồi ra tay cùng lúc. Một thanh phi đao, một nhúm cát độc, một luồng ánh sáng kiếm đồng thời hướng về phía Ngô Bình.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Ngô Bình quay lưng về phía cát độc, đồng thời co rụt đầu lại, ôm tứ chi trước ngực. Nhúm cát độc ấy đập hết vào lưng anh và bị nhuyễn giáp chặn lại. Cát độc này rất hiểm độc, làm rách toàn bộ quần áo anh, nơi bị ăn mòn còn bốc khói đen.
Anh không nói tiếng nào, tay phải chộp lấy phi đao. Thanh phi đao này có gai ngược, nếu bắt lấy bằng tay không chắc chắn sẽ bị gai đâm bị thương. Mà gai còn có độc, trúng phải sẽ chết ngay! Tay anh có đeo găng tay lấy được từ dược phách nên mới không sợ bị thương.
Ánh sáng kiếm đến hơi muộn, Ngô Bình đã rảnh tay cầm phi đao đập mạnh vào đó.
“Keng!”
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, đối phương cảm nhận được một luồng sức mạnh ập đến, trường kiếm bay ra khỏi tay. Ngô Bình thuận thế phẩy tay, thanh phi đao ấy bèn bay thẳng về phía kẻ đã phóng đao.
Người phóng phi đao hoảng loạn lùi bước, nhưng phi đao của Ngô Bình quá nhanh. Người này mới dịch chuyển được mấy mi-li-mét thì vai trái đã bị đâm trúng. Mũi đao có độc, mặt hắn ta biến sắc, vội vàng lấy thuốc giải trong người ra.
Nhưng độc tính quá mạnh, hắn ta lấy được thuốc giải ra thì độc đã lan ra theo máu. Đồng tử hắn ta đỏ như máu, thần kinh tê liệt, ngã rạp xuống đất rồi tắt thở rất nhanh.
Ngô Bình lướt đến trước mặt kẻ ném cát độc, Ngũ Long Thánh Quyền cao siêu dưới sự trợ giúp của quyền ý đã uyển chuyển vung thẳng vào cổ họng đối phương tựa như linh xà.
“Rắc!”
Người kia ôm cổ họng, lảo đảo lùi mấy bước rồi đột nhiên quỳ xuống đầu, đầu ngoẹo đi rồi chết!
Sau khi giết chết ba người liên tiếp, Ngô Bình mới nhìn đến người xuất kiếm. Hắn chừng ba mươi tuổi, mặc đồ ôm sát màu đen, nửa cánh tay còn tê dại, đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình,
“Cậu là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi đang muốn hỏi anh câu này đấy. Tại sao lại ra tay với Thiên Sát? Người bị các người bắt đang ở đâu?”
Hắn hừ giọng: “Tôi sẽ không nói gì cả!”
Dứt lời, hắn đã tung người, lao thẳng ra cửa. Nhưng hắn vừa nhảy lên đã thấy vai nặng trịch. Chẳng biết Ngô Bình đã đuổi kịp từ khi nào, đã đè chặt lấy hắn.
Hắn ngửi được mùi ngòn ngọt, ý thức dần mơ hồ. Ít lâu sau, hắn đã bị Ngô Bình thôi miên, ngây ngẩn đứng im tại chỗ.
“Người đâu?”, Ngô Bình trầm giọng.
Người đàn ông chỉ vào trong: “Trong đó”.
Ngô Bình ngoái đầu nhìn, quả nhiên sau vách tường có một người đàn ông trung niên. Người này bị thương toàn thân, đang thoi thóp, xem ra đã bị bọn chúng hành hạ rất nhiều.
Anh vội vàng đi đến căn phòng sát vách, thấy một người trung niên bị trói vào ghế, trên người chi chít vết thương, đã mất ba ngón tay, những ngón còn lại chỉ còn xương.
Da đầu ông ấy bị cắt mất một nửa và bị vứt ngay bên cạnh. Một mảnh hộp sọ bị cạy ra, để lộ bề mặt não bên trong được bôi thuốc.
Ngoài ra trên người ông ấy còn hơn một trăm vết thương lớn nhỏ. Nếu không nhờ người này có tu vi Nhân Tiên thì đã chết từ lâu rồi!
Ngô Bình vội vàng truyền chân khí tím vào cơ thể ông ấy để trị thương. Bây giờ anh mới phát hiện trong người ông ấy còn có ba loại cổ trùng.
Anh lập tức bảo cổ Thần Cơ ra quân, tức tốc nuốt chửng bọn cổ trùng ấy.
Chân khí tím giúp ông ấy cảm thấy rất dễ chịu. Ông ấy chầm chậm mở mắt ra, nhìn Ngô Bình rồi gằn từng chữ: “Vô ích thôi! Tôi sẽ không nói gì hết!”
Ngô Bình không khỏi kính nể người cương trực như ông ấy, bèn nói: “Anh Lục, tôi là người của Thiên Sát. Đường Băng Vân đang ở bên ngoài. Chúng tôi đến cứu anh”.
Ông ấy chính là Lục Thánh Dương - Ti mệnh tiền nhiệm. Nghe Ngô Bình nói xong, ông ấy liền nở nụ cười: “Tôi biết mọi người sẽ đến cứu tôi mà!”
Ngô Bình đáp: “Hãy khoan nói chuyện, tôi sẽ chữa trị giúp anh trước”.
Dứt lời, anh đi ra ngoài, diệt trừ cổ độc ở cửa rồi gọi Đường Băng Vân vào.
Đường Băng Vân chạy ngay vào chùa. Thấy thi thể dưới đất, cô ấy cảm thán: “Nếu là em vào thì giờ đã mất mạng rồi”.
Ngô Bình nói: “Ti mệnh Lục bị thương rất nặng. Anh phải trị thương trước, em đứng ngoài này trông chừng nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Được”.
Anh quay về phòng, lấy Ngũ hành tiên châm ra rồi bắt đầu chữa trị cho Lục Thánh Dương. Anh dùng chân khí tím để chữa lành từng vết thương cho ông ấy.
Vì ông ấy bị thương quá nhiều nên anh đành chữa các vết thương nặng trước.
Việc chữa trị khá rắc rối. Lục Thánh Dương không chỉ bị thương nặng mà còn trúng độc, anh phải vừa trị thương vừa loại bỏ chất độc giúp ông ấy.
Hơn ba giờ trôi qua, Lục Thánh Dương đã có thể ngồi dậy, da đầu được khâu, xương và ngón tay bị gãy cũng đã nối lại. Chỉ có điều, một cử động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể ông ấy đau đớn vô cùng, như bị hàng trăm nghìn mũi dao cứa vào vậy.
Ông ấy khẽ mỉm cười, nói bằng giọng kính phục: “Cậu Ngô quả là sở hữu y thuật vô song. Tôi bị thương nặng như thế, vốn đã chẳng còn hy vọng gì, không ngờ cậu có thể cứu tôi sống sót”.
Ngô Bình vẫn rất có lòng tin với y thuật của mình. Anh tự hào nói: “Chưa từng có ai được tôi chữa trị mà chết cả”.
Lục Thánh Dương gật đầu, đoạn hỏi: “Những người ngoài kia đều do cậu giết à?”
Ngô Bình đáp: “Giết ba người, còn một người sống sót. Tôi định đi hỏi người này vài chuyện. À, anh còn nhớ ngày xảy ra chuyện chứ?”
Lục Thánh Dương gật đầu: “Nhớ. Có hai người cải trang và mạo nhận là cậu và cô cả. Có điều tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay. Nhưng chúng chuẩn bị rất đầy đủ, âm thầm hạ cổ độc với tất cả bọn tôi. Tôi đã bị bọn chúng bắt sống như thế”.
Không khác dự đoán của Ngô Bình lắm. Anh hỏi tiếp: “Anh có muốn biết kẻ ra tay là ai không?”
Lục Thánh Dương gật mạnh: “Tất nhiên rồi!”
Thế là Ngô Bình gọi người bên ngoài vào, hỏi chuyện: “Các người thuộc tổ chức nào, mục đích đối phó với trụ sở chính của Thiên Sát là gì?”
Đối phương nghĩ ngợi rồi đáp: “Chúng tôi đều thuộc Giờ Thân của Mười Hai Canh Giờ Địa Phủ”.
“Mười Hai Canh Giờ?”, Ngô Bình giật mình, “Mười Hai Canh Giờ nghĩa là có mười hai nhóm người?”
“Phải”, hắn đáp, “Mục tiêu của chúng tôi là tiêu diệt trụ sở chính Cảng Thành của Thiên Sát, lấy được sổ sách”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ngoài Mười Hai Canh Giờ, Địa Phủ còn có gì nữa?”
“Không rõ”, người này trả lời, “Chúng tôi chỉ biết thông tin về Mười Hai Canh Giờ”.
Ngô Bình hỏi: “Giờ Thân có bao nhiêu người?”
“Tám người, hai người chết vào hôm hành động, hiện còn sáu người, ngoài tôi và Thần chủ, đều đã bị anh giết chết”.
“Địa Phủ làm vậy vì mục đích gì?”
“Không biết”.
“Địa Phủ có cài nội ứng vào Đường Môn không?”
“Không biết”.
Ngô Bình ngoảnh đầu hỏi Lục Thánh Dương: “Anh Lục thấy sao?”
Lục Thánh Dương ngẫm nghĩ: “Chắc không hỏi được gì nữa đâu. Chúng ta về trước, rồi tính kế lâu dài!”
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Họ đi ra ngoài. Ngô Bình lục lọi mấy thi thể kia, tìm được vài thứ. Đặc biệt là kẻ dùng cổ độc, trên người còn mấy con cổ trùng. Anh bèn thả cổ Thần Cơ ra và nuốt sạch chúng.
Lục Thánh Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Ngô Bình cõng ông ấy. Cả ba và người của Giờ Thân cùng lên xe, rồi lái xe rời khỏi đó.
Chương 474: Giải cứu
Đường Băng Vân rất vui, tìm được Lục Thánh Dương thì những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều.
Xe chạy đến cây cầu vượt biển, người nọ đột nhiên nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Thần chủ đến rồi!”
Ngô Bình lập tức giảm tốc độ xe, hỏi lại: “Thần chủ? Ở đâu?”
Hắn đáp: “Thần chủ ở khắp mọi nơi”.
Lời vừa dứt, một cái bóng xám mờ đã bay từ trên trời xuống và xâm nhập vào người Ngô Bình. Anh phanh gấp, cảm xúc trên mặt không ngừng thay đổi, khi thì đau khổ, lúc thì dữ tợn.
Đường Băng Vân sợ sệt hỏi: “Ngô Bình, anh sao vậy?”
Lục Thánh Dương rất am hiểu, trầm giọng bảo: “Cậu ấy bị tà ma ám vào rồi!”
Đường Băng Vân nghe như sét đánh ngang tài, thẫn thờ bất động.
Lục Thánh Dương nói: “Cô cả, chúng ta mau đi thôi. Không cứu được cậu ấy đâu!”
“Không! Tôi không thể bỏ anh ấy lại!”, Đường Băng Vân lập tức trở nên bình tĩnh vô cùng: “Sẽ có cách thôi!”
Lục Thánh Dương thở dài: “Cô cả, nếu ở lại, chúng ta sẽ chết”.
Đường Băng Vân nhẹ nhàng nói: “Ti mệnh Lục, hãy lái xe đi trước đi, tôi sẽ ở lại với Ngô Bình”.
Lục Thánh Dương ngây người, sau đó mới thở dài: “Mạng của tôi do cậu Ngô cứu. Thôi vậy! Tôi trả cái mạng này cho cậu ấy!”
Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình không kiểm soát được. Một luồng sức mạnh đáng sợ đang trấn áp thần hồn anh và khiến anh mất đi quyền tự chủ.
Trong đầu anh bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo và không có cảm xúc của con người: “Hạng tôm tép như ngươi mà cũng dám phá hỏng kế hoạch của ta? Ta sẽ giáng thần hồn của ngươi xuống chín tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!”
Ý thức của Ngô Bình lại tỉnh táo vô cùng. Anh nói: “Khoác lác! Giáng thử tao xem nào!”
Tà ma sửng sốt: “To gan lắm. Bình thường những kẻ bị ta đoạt thân thể đều sợ chết khiếp cả”.
Ngô Bình bảo: “Cứ ngông cuồng đi. Vì lát nữa mày không còn cơ hội ấy nữa đâu”.
Tà ma cười khẩy: “Hạng tôm tép này, ngươi cứ vùng vẫy đi! Dù có vùng vẫy thế nào, ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Lúc này Ngô Bình chợt gầm lên: “Đạo chủng, sao còn chưa hành động?”
“Gì cơ? Đạo chủng?”, tà ma cả kinh, lập tức tìm kiếm trong cơ thể Ngô Bình, phát hiện có đạo chủng trong đan điền của anh.
Trước đó đạo chủng có vẻ đang ngủ say, nhưng sau khi bị tà ma nhìn thấy thì lập tức có cảm ứng và sản sinh ra một lực hút cực lớn.
Tà ma hét lên thảm thiết: “Không thể nào! Xin tha mạng…”
Mới hét được một nửa thì tà ma đã bị đạo chủng hút hết vào. Đảo chủng run lên vài cái, sau đó giải phóng ra một luồng lực thần hồn khủng khiếp. Toàn bộ lực thần hồn này được dung hợp vào thần hồn của Ngô Bình.
Chỉ vài phút sau, niệm lực của anh đã tăng lên gấp năm, sáu lần!”
“Xì, tao còn tưởng mày ghê gớm thế nào!”, anh lẩm bẩm.
Mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng ở lan can bên cầu. Đường Băng Vân nắm tay anh, Lục Thánh Dương đứng ở bên còn lại.
Thấy anh đã tỉnh, Lục Thánh Dương cả mừng: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Anh cười đáp: “Mạng tôi lớn, không sao rồi”.
Trái tim lửng lơ của Đường Băng Vân cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô ấy đột nhiên ôm chặt anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngô Bình cảm thấy rất ấm lòng. Ban nãy anh bị tà ma xâm nhập, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm. Đường Băng Vân vẫn ở lại bên cạnh anh là điều rất đỗi đáng quý.
Anh dịu dàng nói: “Băng Vân, anh không sao”.
Đường Băng Vân lau nước mắt rồi cười thật tươi. Nụ cười ấy như trăm hoa đua nở, khiến trái tim Ngô Bình loạn nhịp. Nếu không vì “bóng đèn” Lục Thánh Dương đang ở đây, chắc chắn anh đã làm gì đó.
Lục Thánh Dương cười ha ha: “Cậu Ngô quả là khiến người ta kinh ngạc!”
Ngô Bình thấy không còn sớm, bèn nói: “Lên xe thôi”.
Xe chạy qua cầu. Hai người họ hỏi anh vừa xảy ra chuyện gì. Ngô Bình mới kể, sau khi tà ma xâm nhập cơ thể thì đã bị anh dùng pháp khí trấn áp. Anh không thể tiết lộ chuyện đạo chủng, không phải vì anh không tin họ, mà vì chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Đường Băng Vân cảm thán: “May mà anh có pháp khí, không thì rắc rối to rồi”.
Ngô Bình bảo: “Chuyện đã qua, không nhắc nữa. À, anh Lục, sau khi trở về, anh tiếp tục làm Ti mệnh nhé”.
Lục Thánh Dương vội xua tay: “Không. Cậu Ngô à, cậu làm Ti mệnh đi, anh có thể làm trợ thủ của cậu. Cậu cũng biết thương tích của anh rồi đấy, đã tổn thương đến căn cơ, không thể hồi phục trong ba, bốn năm. Trong thời gian này, anh không đủ khả năng nhậm chức Ti mệnh”.
Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh không cần khách sáo. Anh cứ làm Ti mệnh đi rồi để anh ấy phò tá”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vậy sau này phải làm phiền anh Lục rồi”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Mạng của anh do cậu cứu sống, cậu nói thế nào chính là thế ấy”.
Trong lúc cả ba trò chuyện, xe đã chạy đến trụ sở chính. Khi nhìn thấy Ti mệnh tiền nhiệm và Ngô Bình cùng nhau xuất hiện, ai nấy đều ngỡ ngàng vô cùng.
Ngô Bình lên tiếng: “Ti mệnh Lục đã được tôi giải cứu, hiện giờ cần nghỉ ngơi”.
Mấy người họ đến văn phòng. Lục Thánh Dương thấy có nhiều người đang huấn luyện bên ngoài, bèn tò mò hỏi: “Cậu Ngô, họ đang luyện công à?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi thấy họ quá yếu, muốn nâng cao năng lực cho họ một chút”.
Lục Thánh Dương gật gù: “Trước đây tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng năng lực tôi có hạn, không làm được. Cậu dám làm điều này, chắc hẳn có những phương pháp đặc biệt. Khâm phục!”
Anh đáp: “Không hẳn là phương pháp đặc biệt gì. Tôi chỉ biết một vài cách luyện hình và một chút thích sát thuật”.
Lục Thánh Dương cười bảo: “Có cậu ở đây thì anh yên tâm rồi. Khu vực Á châu do cậu dẫn dắt chắc chắn sẽ vượt qua các khu vực khác!”
Ngô Bình xua tay: “Lát nữa tôi sẽ tiếp tục trị thương cho anh. Tôi bận rộn nhiều việc, vẫn phải nhờ anh trông chừng bên này giúp tôi”.
Ông ấy vội nói: “Ti mệnh yên tâm, khi cậu vắng mặt, ở đây cứ giao cho anh trông coi!”
Ngô Bình rất vui. Anh thật sự không muốn đảm nhận chức Ti mệnh này vì nó chiếm quá nhiều thời gian của anh. Nay có Lục Thánh Dương ở đây, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần thỉnh thoảng trở về chỉ dạy một chút là được.
Bây giờ là buổi chiều. Anh trị liệu giúp Lục Thánh Dương đã được hai giờ, sắp tối rồi.
Bây giờ trụ sở chính đã có Lục Thánh Dương trông chừng, Ngô Bình và Đường Băng Vân rốt cuộc cũng có thời gian cho riêng mình.
“Cảng Thành là thiên đường mua sắm, anh đi mua đồ với em đi”, Đường Băng Vân bỗng lên tiếng, giọng hung dữ, không cho phép anh từ chối.
Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, cô cả muốn mua gì nào?”
Đường Băng Vân có thể nói là cô nàng không giỏi ăn mặc nhất Đường Môn. Cô ấy nghiến răng đáp: “Gì cũng mua”.
Ngô Bình cười khổ: “Gì cũng mua thì phạm vi hơi rộng đấy. Thế này đi, chúng ta sẽ đi dạo, thấy thứ gì phù hợp thì anh sẽ chọn giúp em, được chứ?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừ, nghe anh vậy”.
Cả hai lái xe đến khu phồn hoa nhất Cảng Thành. Nơi đây tấp nập người qua lại và sầm uất vô cùng.
Hai người xuống xe ở đầu phố, ở ngay phía trước là nơi bán xa xỉ phẩm lớn nhất Cảng Thành - Venus Plaza.
Đứng ở cửa ra vào, Ngô Bình cười nói: “Hôm nay em mua sắm còn anh quẹt thẻ”.
Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Anh nói đấy nhé. Thế em không khách sáo đâu!”
Họ bước vào trung tâm, tầng một bán quần áo, giày, mũ. Cả hai đi dạo, thấy thứ gì hợp là mua.
Chẳng bao lâu sau, anh đã xách đầy túi lớn túi nhỏ. Hồi sau, anh xách không xuể nữa, bèn gọi hẳn mấy người phục vụ đến giúp, bảo họ xách túi đi ngay phía sau.
Có bốn người xách túi chuyên dụng đi sau họ, cảnh tượng này lập tức gây chú ý, ai cũng xôn xao bàn luận.
“Nhìn kìa, mấy người nội địa chưa từng thấy mấy món này nên mua một lần cả đống”, một anh chàng Cảng Thành nói với bạn gái.
“Nội địa có thứ gì đâu chứ? Bọn họ sợ về rồi không mua được nữa đấy”, cô bạn gái cũng phụ hoạ.
Họ bàn tán bất lịch sự như vậy nhưng Ngô Bình chẳng hề bận tâm. Bởi anh cảm nhận được sự ngưỡng mộ đằng sau vẻ mặt khinh thường của hai người bản địa. Suy cho cùng thì người có thể bỏ ra vài triệu mua đồ như họ giàu có hơn hai người đó rất nhiều.
Chương 475: Hội Tham Hợp
Sau khi dạo xong một tầng, họ định lên tầng hai xem hàng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền.
"Tiền bối đang ở Cảng Thành sao?"
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Đúng vậy, sao anh biết?"
Diệp Huyền cười hì hì: "Tôi đi Đường môn tìm tiền bối, cấp dưới của tiền bối nói với tôi".
Ngô Bình nói: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Huyền nói: "Tiền bối, lần trước Tả Vân Tinh cầm tiền đi chuộc tên nhãi Tả Lang về, tiền bối không quan tâm đến ông ta nên tôi đi gặp. Mười tỷ đã được chuyển vào tài khoản rồi, tôi chuyển khoản cho tiền bối nhé?"
Ngô Bình cười lạnh: "Tả Vân Tinh giờ lại biết điều đấy nhỉ. Được, anh chuyển cho tôi đi".
Diệp Huyền: "Được. Ngoài ra thì có tiền bối tha cho Tả Lang không?"
Lần trước Ngô Bình bí mật giở trò trên người Tả Lang, tuy sau này được giải trừ một phần nhưng giờ Tả Lang vẫn rất đau đớn, sắp chịu đựng không nổi nữa.
Ngô Bình biết Diệp Huyền và Tả Lang cũng là chỗ quen biết, liền nói: "Được, anh bảo hắn ta đến Cảng Thành gặp tôi, tôi sẽ giải thích cho hắn ta".
Diệp Huyền: "Được, tiền bối. Anh ở đâu, tôi và Tả Lang sẽ đến gặp anh".
Ngô Bình sững sờ: "Cái tên kia, cậu đến Cảng Thành từ trước rồi à?"
Diệp Huyền cười hì hì: "Tôi sợ Tả Lang chết nên buổi chiều đã đưa hắn ta đến Cảng Thành".
Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: "Tôi ở quảng trường Kim Tinh, anh đưa hắn ta đến đi".
Cúp máy xong, Đường Băng Vân hỏi: "Ai gọi thế?"
"Con trai Tả Vân Tinh".
Đường Băng Vân: "Tả Lang sao? Nói ra thì bang Long Xà cũng có chi nhánh ở Cảng Thành, hơn nữa còn có đơn vị riêng".
Ngô Bình: "Ồ? Ở Cảng Thành cũng có bang Long Xà sao?"
Đường Băng Vân nói: "Ở Cảng Thành có hội Tham Hợp, phía dưới có 18 đơn vị, bang Long Xà là một trong số đó".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi từng nghe nói, thế lực của hội Tham Hợp này rất lớn, phân bố trên toàn cầu, nhân số hàng triệu".
Đường Băng Vân nói: "Đúng vậy, chỉ riêng Cảng Thành thôi đã có năm trăm nghìn người thuộc hội này rồi".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nhiều thế sao?"
Đường Băng Vân: "Cứ 12 người ở Cảng Thành thì có một người là thành viên của hội Tham Hợp".
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến tầng hai.
Tầng hai chủ yếu bày túi xách và đồ trang sức, Đường Băng Vân không hứng thú với túi nhưng rất thích trang sức.
Lúc hai người đang đi dạo xem đồ thì tại một tòa nhà cách quảng trường Kim Tinh không xa, Tả Lang ốm yếu được người ta dìu, sắc mặt hắn ta trắng bệch, vẻ mặt đau đớn.
Đây là một phòng họp rất lớn, bên trong có đầy người. Một ông già tóc bạc đánh giá Tả Lang, hỏi: "Ai làm cậu bị thương?"
Tả Lang cắn răng: "Cậu ta là Ngô Bình!"
Ông già hỏi: "Vì sao cậu ta lại ra tay tàn nhẫn với cậu như vậy?"
Tả Lang khóc nói: "Thủ lĩnh, hôm đó cậu ta ăn nói rất ngông cuồng, nói rằng hội Tham Hợp kém xa Đường môn. Tôi nghe mà căm phẫn, liền tranh luận với cậu ta, kết quả là bị cậu ta hại thành thế này. Cậu ta còn huênh hoang nói sớm muộn hì anh ta cũng đến Cảng Thành đoạt đi chức thủ lĩnh, giải tán hội!"
"Cậu ta nói thế thật sao?", ông già vẫn bình tĩnh hỏi.
Tả Lang gật đầu: "Cậu ta còn nói Đường môn sắp bước chân vào Cảng Thành, mười hai đơn vị của hội chúng ta sẽ phải cút ra khỏi Cảng Thành!"
"Ha ha ha...", ông già cười lớn, trong nụ cười ẩn chứa sát khí: "Ăn nói lớn lối đấy!"
Tả Lang nói tiếp: "Thủ lĩnh, thuộc hạ mạo hiểm đến đây là để thông báo cho người biết! Ngô Bình đã ở Cảng Thành rồi, không chừng sắp có hành động gì đó, thủ lĩnh phải thật cẩn thận!"
Ông già chính là thủ lĩnh của hội Than Hợp, cao thủ Nhân Tiên cảnh giới thứ hai, tên là Hồng Khôn, kẻ đứng đầu mười hai đơn vị của Cảng Thành.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Diệp Huyền mỉm cười đi vào nói: "Tả Lang, sư thúc tổ của tôi đồng ý rồi..."
Mới nói được một nửa nụ cười anh ta liền tắt ngấm. Anh ta nhìn những người có mặt mà nhíu mày, nói: "Tả Lang, những người này là ai?"
Tả Lang không trả lời mà nói với ông già: "Thủ lĩnh, đây là người thân cận của Ngô Bình, cậu ta tên Diệp Huyền!"
Diệp Huyền vô thức lùi lại, tức giận nói: "Tả Lang, anh phải nghĩ kỹ vào, thủ pháp của sư thúc tổ tôi không ai giải được đâu!"
Tả Lang đanh giọng nói: "Tả Lang này dù có chết cũng phải nhắc nhở thủ lĩnh!"
Diệp Huyền là người vô cùng thông minh, vừa thấy đã hiểu ngay. Anh ta lắc đầu, nói: "Ông chắc là ông Hồng của hội Tham Hợp đúng không? Tôi là Diệp Huyền..."
"Bắt lấy!"
Diệp Huyền còn chưa nói xong thì đã có hai người xông đến ấn anh ta xuống đất. Mặt anh ta dán xuống sàn, đầu bị giẫm chân lên.
Hồng Khôn lạnh nhạt nói: "Tả Lang, cậu nói đó là người của Ngô Bình đúng không?"
Tả Lang nói: "Đúng vậy. Bắt được tên này thì Ngô Bình chắc chắn sẽ tới đây!"
Hồng Khôn nói: "Bảo cậu ta gọi điện đi!"
Ở quảng trường Kim Tinh, Ngô Bình chưa mua được gì mấy thì Diệp Huyền đã gọi tới. Anh còn tưởng hai người sắp tới rồi, liền nói: "Tôi ở tầng hai..."
Sau đó anh liền nghe thấy tiếng thở hổn hển của Diệp Huyền: "Tiền bối, tôi bị người ta bắt rồi, tiền bối hãy bảo ông tôi đến cứu tôi..."
Nói được nửa thì Diệp Huyền kêu lên thảm thiết, xem ra bị người ta đánh, sau đó không có tiếng gì nữa.
Ngô Bình sợ thót tim: "Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?"
Sau đó anh nghe thấy giọng Tả Lang, đối phương nói với giọng vô cùng thù hằn: "Ngô Bình, cậu không muốn Diệp Huyền chết thì hãy tới đây ngay, tôi cho cậu 30 phút!"
Ngô Bình híp mắt: "Tả Lang? Dám động vào Diệp Huyền thì anh chán sồng rồi đấy!"
Tả Lang cười lạnh: "Ngô Bình, giờ tôi không sợ cậu đâu! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nhớ là chỉ có nửa tiếng thôi!"
Nói xong hắn ta liền cúp máy.
Đường Băng Vân nhìn anh: "Diệp Huyền xảy ra chuyện rồi sao?"
Ngô Bình thở dài: "Cái tên nhóc này lại gây chuyện rồi!"
"Tôi đi với anh", cô ấy nói.
Ngô Bình lắc đầu: "Vừa nãy cô nhắc đến bang Long Xà cũng thuộc hội Tham Hợp, tôi nghĩ Tả Lang dám động vào Diệp Huyền khả năng cao là mượn sức mạnh của hội Tham Hợp. Tôi không hề có mâu thuẫn với hội đó, chuyện này chỉ cần nói rõ là được".
Đường Băng Vân lắc đầu: "Muốn nói lý với hội đó thì anh ngây thơ quá".
Ngô Bình cười nói: "Thế này nhé, tôi sẽ bói một quẻ trước".
Nói xong anh liền tung ra năm đồng tiền Đế, niệm chú trong chốc lát liền thấy hai tấm hình. Vẻ mặt anh rất kinh ngạc, mãi lâu không nói gì.
Đường Băng Vân vội hỏi: "Sao rồi? Đi hay không đi?"
Sắc mặt Ngô Bình rất nặng nề, nói: "Quẻ này nói rằng nếu tôi đi sẽ có vận đào hoa".
Sắc mặt Đường Băng Vân liền lạnh đi: "Vận đào hoa?"
Ngô Bình cười khổ: "Đúng thế, chính là vận đào hoa. Chờ đã, còn có số phát tài nữa, thế này thì lạ quá!"
Đường Băng Vân cười lạnh: "Tôi sẽ xem xem anh gặp vận đào hoa gì ở đó!"
Ngô Bình lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi tính nhầm?"
Lúc này Tả Lang dùng điện thoại Diệp Huyền để gửi định vị. Anh nhìn, trầm giọng nói: "Băng Vân, chúng ta đi!"
Anh gửi đồ tạm ở tủ trung tâm thương mại rồi hai người đi xe đến nơi đó, tòa nhà Hồng Long của Cảng Thành.
Bình luận facebook