Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476-480
Chương 476: Số đào hoa
Tòa nhà Hồng Long là trụ sở chính của hội Tham Hợp, lúc này trên tầng chín của tòa nhà, Diệp Huyền với mặt mũi sưng vù đang nằm trên mặt đất không thể cử động. Tả Lang đứng cạnh cũng rất khó chịu, bởi thứ Ngô Bình hạ vào người hắn ta đang phát huy tác dụng, hắn ta đau tới nỗi sắp chết.
Một người đàn ông trung niên đang vỗ liên tiếp vào người hắn ta, nhưng dù dùng cách gì cũng không thể khỏi, ngược lại càng khiến hắn ta đau đớn hơn.
“Được rồi", Hồng Khôn nói, “Không cần thử nữa, thủ đoạn của kẻ đó rất cao siêu, không phá giải được đâu".
Người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại, chắp tay với Hồng Khôn: "Thủ lĩnh, thứ lỗi cho sự bất tài của thuộc hạ".
Hồng Khôn lạnh nhạt nói: "Không trách anh được, Ngô Bình thông thạo y thuật, thủ đoạn phức tạp, không giải được là chuyện bình thường".
Tả Lang không nhịn được nữa, quát Diệp Huyền: "Diệp Huyền, bảo sư thúc tổ của cậu tới cứu tôi đi, tôi sắp chết rồi, a..."
Nỗi đau của Tả Lang hiện tại còn mạnh hơn gấp trăm lần so với khi cơn nghiện ma túy phát tác, bây giờ hắn ta không thể quan tâm đến bất cứ thứ gì, hắn chỉ mong Ngô Bình có thể cứu mình.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất, chế nhạo: "Bây giờ mới biết là khó chịu sao? Biết thế thì đừng làm!"
“Câm miệng!” Có người xông tới đá vào miệng Diệp Huyền khiến miệng anh ta chảy máu.
Diệp Huyền hung hăng nhìn chằm chằm người đó, nói: "Lần này anh đá tôi, sau này tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần!"
Người đàn ông định đá tiếp, Hồng Khôn chợt nói: "Đủ rồi".
Ông ta liếc nhìn thời gian và nói, "Vân Tôn sắp đến, đừng để máu xuất hiện".
Vừa dứt lời, có người vội vàng báo: "Thủ lĩnh, Vân Tôn đến rồi!"
Hồng Khôn vội vàng đứng dậy và bước nhanh ra cửa. Nhưng ông ta chỉ mới bước được vài bước thì một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khí chất tao nhã, dung mạo vô song, mái tóc dài bồng bềnh, bước đi chậm rãi.
Hồng Khôn vội vàng quỳ trên mặt đất: "Tham kiến Vân Tôn!"
Người phụ nữ khẽ gật đầu, nói: "Đứng dậy đi".
Hồng Khôn đã đứng dậy, nhưng vẫn cúi nửa người. Ông ta nói với giọng nịnh bợ: "Vân Tôn, lần này người đến không biết có gì dặn dò ạ?"
Người phụ nữ nói: “Ông giúp tôi tìm một thứ, trên này có giới thiệu", nói xong cô ta đưa một tờ giấy cho Hồng Khôn.
Hồng Khôn mở nó ra và thấy một loại cây lạ được vẽ trên đó mà ông ta chưa từng thấy bao giờ, bên cạnh có một dòng chữ mô tả, giải thích ngắn gọn về mùi hương của cây, môi trường phát triển, v.v.
Ông ta cất mảnh giấy đi và nói: "Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thứ này càng sớm càng tốt".
Người phụ nữ khẽ gật đầu, xoay người định rời đi thì Tả Lang đột nhiên hét lên một tiếng.
Vân Tôn nhìn hắn ta, chỉ liếc hắn ta một cái, nói: "Thật là một thủ đoạn cao siêu".
Hồng Khôn giật mình, vội nói: "Vân Tôn, đây là đồ tôn của thuộc hạ, Tả Lang. Nó đã bị ai đó tấn công. Thuộc hạ đang nghĩ cách giải trừ giúp nó, không muốn làm phiền người".
Vân Tôn nhẹ giọng nói: "Không sao đâu. Nếu tôi đã gặp phải thì tôi sẽ giúp hắn ta giải quyết".
Cô ta dùng ngón tay điểm trong không khí, vài luồng sức mạnh âm thầm xâm nhập vào cơ thể Tả Lang. Người hắn ta chợt thả lỏng, cơn đau khiến hắn ta tuyệt vọng biến mất.
Hắn ta rất ngạc nhiên và vui mừng, muốn cảm ơn người đó, nhưng Hồng Khôn lại nhìn chằm chằm vào hắn ta khiến hắn ta sợ hãi, lặng lẽ nuốt xuống lời cảm ơn.
Người phụ nữ giải được thứ Ngô Bình hạ lên người Tả Lang, cô ta có vẻ hơi tò mò về người đã ra tay, vì vậy hỏi: "Ai là người làm điều này?"
Hồng Khôn vội vàng nói: "Thưa Vân Tôn, người đàn ông đó tên là Ngô Bình, tôi đang hẹn cậu ta đến đây".
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ đợi một lúc. Tôi phá giải được thủ đoạn của anh ta, giữa chúng tôi cũng coi như có nhân quả, chi bằng gặp mặt một lần".
Hồng Khôn sửng sốt, mỗi lần Vân Tôn đến đều giao cho ông ta một nhiệm vụ, nói xong liền rời đi, việc ở lại đợi một người thế này là chuyện chưa từng xảy ra!
Đúng lúc này, di động của Tả Lang vang lên, là Ngô Bình gọi.
Hồng Khôn lấy điện thoại, nói: "Cậu có phải là Ngô Bình không? Tôi ở tầng chín, lên đi".
Ở dưới lầu, Ngô Bình để điện thoại di động xuống, anh có chút lo lắng, liền nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, cô ở dưới lầu chờ tin tức của tôi".
Đường Băng Vân cau mày: "Hội Tham hợp này không đơn giản đâu. Anh đi một mình quá nguy hiểm. Chúng ta cùng nhau đi lên".
Ngô Bình lắc đầu nói: "Cùng nhau đi, nếu như chúng ta thua kẻ địch thì ai sẽ đi báo tin? Hãy ngoan ngoãn chờ tôi phía dưới".
Đường Băng Vân khẽ thở dài, biết Ngô Bình không muốn mình mạo hiểm, lập tức nói: "Được rồi. Nếu như trong vòng nửa giờ nữa anh không ra ngoài, tôi sẽ dùng toàn bộ lực lượng của Thiên Sát để đi tìm Hồng Khôn đòi người!"
Ngô Bình cười: "Tôi đã bói rồi, chắc không sao đâu".
Vào thang máy, anh đến tầng chín. Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy Tả Lang. Anh rất kinh ngạc, bởi thứ anh hạ trên cơ thể hắn ta đã được phá giải!
Mặt anh trầm xuống, anh nói, "Tả Lang, ai đã giúp anh?"
Tả Lang rất đắc ý: "Tên kia, núi cao còn có núi cao hơn, ở đây có một vị cao thủ mạnh hơn cậu gấp vạn lần!"
Ngô Bình chế nhạo: "Mạnh hơn tôi gấp vạn lần sao? Anh bị lừa đá vào đầu à?"
Tả Lang rất tức giận: "Đừng có ngông cuồng! Nếu có giỏi thì hãy đi với tôi, tôi sẽ đưa anh đến gặp cao nhân đó!", hắn ta cố ý nói thế để châm ngòi mâu thuẫn giữa Ngô Bình và người phụ nữ bí ẩn đó, mượn dao giết người!
Ngô Bình bước vào, đến một đại sảnh, anh thấy bên trong có rất nhiều người đang ngồi. Anh tò mò về người đã phá vỡ thủ đoạn của mình, ngay khi anh bước vào đã hỏi, "Ai đã giải quyết thủ đoạn tôi hạ trên người Tả Lang?"
Sắc mặt Hồng Khôn thay đổi, ông ta đã định mắng Ngô Bình. Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp nói, Vân Tôn đã lạnh nhạt nói: "Là tôi".
Ngô Bình nhìn người phụ nữ, anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ấy mất mấy giây.
"Không phải chứ? Cô ta là số đào hoa của mình sao?", anh ngạc nhiên.
Ngay sau đó, anh nói: "Cô là người đầu tiên có thể giải trừ được thủ đoạn của tôi".
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô ta nói: "Nếu có thể dùng phương pháp như vậy, hẳn là anh rất thông thạo y thuật".
Ngô Bình hừ một tiếng: "Cô nói đúng. Đây chỉ là một chiêu đơn giản tôi đã sử dụng. Nếu tôi dùng một chiêu lợi hại hơn, ngay cả cô cũng không giải được!"
Người phụ nữ này lai lịch phi thường, hiểu biết rộng, bản lĩnh vững vàng, nghe Ngô Bình nói thế, sự kiêu ngạo của cô ta bị khiêu khích, liền lạnh nhạt nói: "Chỉ cần không phải là cấm chế Thiên Tiên thì sẽ không làm khó được tôi".
Ngô Bình chế nhạo: "Trông cô xinh đẹp thế này, không ngờ lại còn biết nói khoác".
Ngay khi những lời này nói ra, Hồng Khôn gần như sợ chết khiếp, ông ta tức giận nói: "Láo toét!"
Vân Tôn giơ tay lên ra hiệu ông ta đừng nói, cô ta bảo: "Ồ, anh nghĩ tôi đang nói khoác à?"
Ngô Bình khịt mũi: "Cô nói điều cô không làm được, không phải nói khoác thì là gì?"
Vân Tôn lạnh nhạt nói: "Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh ngay tại đây".
Ngô Bình, muốn so hơn thua với cô ta, nhưng lại nói: "Như thế không tốt đâu, cô là một cô gái, nếu thua thì sẽ xấu hổ lắm".
Vân Tôn sững sờ một hồi, lâu rồi không có ai gọi cô ta là "cô gái", trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ta nói, "Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ giải quyết được".
Ngô Bình thấy cô ta xinh đẹp tuyệt trần, vừa nghĩ tới quẻ bói liền cười nói: "Vậy thì đánh cược đi, cô có dám không?"
Vân Tôn có chút tò mò nên hỏi anh: "Anh định đánh cược cái gì?"
Anh lấy ra chiếc nhẫn đồng đổi của Đông Hoàng, nói: "Đây là một pháp khí, tôi thua thì tôi đưa nó cho cô".
Vân Tôn nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Thứ này có chút giá trị, tôi cược với anh".
Ngô Bình nói: "Tôi thua thì thứ này thuộc về cô. Nhưng nếu cô thua thì sao?"
Vân Tôn khẽ lắc đầu: "Tôi không thua".
Ngô Bình dựng ngón tay cái: "Nếu cô tự tin đến thế thì tôi sẽ đặt một điều kiện cho cô, thế nào?"
Vân Tôn lạnh nhạt nói: "Được".
Ngô Bình cười nói: "Nếu cô không phá giải được thì phải làm bạn gái tôi ba năm!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người im phăng phắc, Hồng Khôn kinh ngạc tới nỗi ngất đi. Những người khác cũng kinh hoàng, sao Ngô Bình dám nói như vậy chứ!
Chương 477: Vân Tôn
Vân Tôn không hề tức giận, còn nói: "Được".
Ngô Bình tới trước mặt Tả Lang. Tả Lang giật bắn, nói: "Ngô Bình, cậu muốn làm gì?"
Ngô Bình cười nói: "Anh Tả, mượn anh dùng chút nhé".
"Cậu dám...", Tả Lang gào lớn, nhưng hắn ta mới nói được hai chữ là Ngô Bình đã tóm lấy vai hắn ta. Hắn ta lập tức không nói được, không động đậy được, chỉ có thể mặc cho Ngô Bình thích làm gì thì làm.
Trong cơ thể anh có luồng năng lượng kỳ lạ được hấp thu từ Phí Liêm, luồng năng lượng này chỉ có cảnh giới Thiên Tiên mới có, giờ đây lại được pha lẫn với chân khí của Ngô Bình, trở thành một phần sức mạnh của anh.
Những ngày nay, anh đã nghiên cứu về năng lượng kỳ lạ này, và mặc dù anh vẫn chưa tìm hiểu rõ, nhưng anh đã hiểu được phần nào. Ví dụ như năng lượng này tác động lên cơ thể người thì cực kỳ khó phá giải, trừ phi là Thiên Tiên nếu không sẽ không bao giờ phá giải được!
Vào lúc này, với sự trợ giúp của năng lượng kỳ lạ này, anh đã hạ một cấm chế vô cùng phức tạp lên người Tả Lang. Anh vừa vỗ vừa bấm vừa điểm, Tả Lang liên tục gào thét, cuối cùng mất sức, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Ba phút sau, Ngô Cẩn Ngôn lau mồ hôi, cười với người phụ nữ: "Mời!"
Người phụ nữ lạnh nhạt nói: "Tuy rằng thủ đoạn của anh phức tạp khó lường, nhưng đối với tôi tôi, nó không khác gì thủ đoạn trước đây của anh".
Ý của người phụ nữ quá rõ ràng, trước mặt sư tử, tuy cừu lớn hơn thỏ một chút, nhưng cả hai giống nhau, sư tử chỉ cần dùng một đòn là có thể giết chết. Thủ đoạn của Ngô Bình cũng thế, bất kể là đơn giản hay phức tạp, chỉ cần giơ tay lên là cô ta có thể phá giải được! Ngô Bình nói: "Đừng ăn nói lớn lối, phải thử rồi mới biết".
Bàn tay ngọc ngà của người phụ nữ khẽ vẫy, hàng chục luồng năng lượng thần bí xâm nhập vào cơ thể Tả Lang, muốn phá giải thủ đoạn của Ngô Bình.
Ngô Bình kinh ngạc, đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh nhìn thấy có hai mươi bốn luồng năng lượng màu sắc khác nhau bay ra từ tay của người phụ nữ, đây là bản lĩnh của cao thủ Địa Tiên!
Hai mươi tư luồng năng lượng tiến vào trong cơ thể Tả Lang, sau khi thăm dò một hồi, người phụ nữ kêu lên một tiếng "hừ" một tiếng rồi khua ngón tay, như thể đang điều khiển những năng lượng đó.
Tuy nhiên, cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa thì thủ đoạn của Ngô Bình vẫn còn đó, hoàn toàn không giải được. Ngược lại, Tả Lang đau đớn tột cùng, vừa khóc, vừa cười, lúc ngất đi, lúc lại hưng phấn.
Nhìn thấy Tả Lang sắp bị tra tấn đến chết mà vẫn chưa giải được, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên nghiêm túc, cô ta bước đến bên cạnh Tả Lang, đặt bàn tay ngọc của mình lên người hắn ta, vừa vỗ vừa điểm.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Khôn vừa tỉnh dậy đã suýt ngất đi lần nữa. Trong ấn tượng của ông ta, Vân Tôn là người toàn năng, nhưng giờ lại không giải được thủ đoạn của người này sao?
Tả Lang không còn la hét nữa, bởi vì hắn ta không còn sức lực, thân thể không ngừng run rẩy, sùi bọt mép, dưới da có vô số năng lượng dâng trào giống như giun đất đang bò.
Người phụ nữ rất kiên trì, cô ta cố gắng hơn mười phút rồi mới bỏ cuộc. Cô ta khẽ thở dài, nói: "Tôi không thể khống chế được luồng năng lượng kỳ lạ của anh, thế nên không thể phá giải cấm chế của anh, tôi thua rồi."
Cô ta nhận thua rất thoải mái, Ngô Bình đắc thắng nói: "Thế nào, giờ cô biết tôi giỏi thế nào chưa?"
Người phụ nữ gật đầu: "Anh rất giỏi".
Ngô Bình nhìn cô ta cười nhếch môi, nói: "Cô gái à, từ giờ cô phải làm bạn gái tôi ba năm".
Cô ta không sốt ruột, cũng không tức giận, nói rất lạnh nhạt: "Xem ra đây là đây là kiếp số của tôi, không trốn thoát được".
Sau khi nói xong, cô ta cười với Ngô Bình: "Dám cược dám thua, hiện tại tôi là bạn gái của anh".
Hồng Khôn sắp phát điên lên, ông ta nói: "Ngô Bình, cậu có biết Vân Tôn là ai không?"
Ngô Bình chế nhạo: "Không cần biết cô ấy là ai, hiện tại cô ấy đã là bạn gái của tôi".
Sau đó anh cau mày hỏi: "Ông là hội trưởng hội Tham Hợp sao? Ông kêu tôi tới đây để làm gì?"
Hồng Khôn cười nhạt, ông ta nhìn người phụ nữ với vẻ mặt phức tạp, cung kính nói: "Vân Tôn, người..."
Người phụ nữ nói, "Anh ấy là bạn trai của tôi, việc của anh ấy đương nhiên cũng là của tôi. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây đi".
Hồng Khôn vội nói: "Vâng".
Sau đó ông ta cười với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Chính Tả Lang đã châm ngòi mâu thuẫn, tôi đã nhận ra rồi".
Ngô Bình chế nhạo: "Nếu ông đã biết sao còn bắt tôi phải tới?"
Hồng Khôn rất xấu hổ, vội nói: "Tóm lại là lỗi của tôi, tôi đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi. Hình như ông có quen với bạn gái tôi, cho nên tôi sẽ không tính sổ với ông".
Anh nói xong liền đá cho Tả Lang một đá cho hắn ta tỉnh rồi nói: "Anh Tả này, vốn tôi đã hứa với Diệp Huyền giải chú cho anh, sao anh lại phải làm thế này?"
Tả Lang hối hận gần chết, thảm thiết nói: "Cậu Ngô, tôi sai rồi!"
Ngô Bình nói: "Trước đây, tôi đòi anh 10 tỷ, sự việc đã trôi qua rồi. Bây giờ giá cả đã thay đổi, bảo bố anh lấy thêm 10 tỷ nữa, tôi sẽ gỡ chú trên người anh. Nếu không, ngày nào anh cũng sẽ như chết đi sống lại, sống không bằng chết".
Nghe nói phải bỏ ra 10 tỷ nữa, Tả Lang kinh hãi, liền ngất đi.
Hồng Khôn cho người đưa Diệp Huyền lên. Diệp Huyền bị thương rất nhiều ngoài da, miệng đầy máu. Thấy Ngô Bình, anh ta liền cười nói: "Tiền bối, tôi biết tiền bối sẽ tới cứu tôi".
Ngô Cẩn Ngôn tiến lên đá cho anh ta một cái, sau đó hỏi: "Anh bị thương nặng không?"
Diệp Huyền sờ nơi bị đá, cười khan: "Không sao, vết thương nhỏ thôi".
Hồng Khôn cười nói: "Cậu Diệp, trước đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu".
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, nói: "Tiền bối, ai cũng phải nể mặt tiền bối, ha ha!"
Sau đó, anh ta nhìn người đã đá mình trước đó, nét mặt của người đó thay đổi, lùi lại vài bước trong vô thức.
Diệp Huyền giễu cợt: "Thằng kia, tao nói mày đá tao mấy lần thì tao trả đòn gấp mười. Lại đây, nằm xuống cho tao đá!"
Người này là thuộc hạ của Hồng Khôn, thấy Diệp Xuân không bình tĩnh, Hồng Khôn liền thở dài, lạnh nhạt nói: "Còn không mau nằm xuống để cho cậu Diệp đá?"
Người đàn ông bất lực, đành phải nằm trên mặt đất. Khi Diệp Huyền đi lên, anh ta đánh người đàn ông gãy hết răng, sau đó bất tỉnh.
Sau khi trút giận xong, anh ta bật cười, liên tục kêu quá đã.
Người phụ nữ lúc này mới nói: "Ngô Bình, tôi phải về xử lý một số việc, mấy ngày nữa sẽ trở lại để hoàn thành nghĩa vụ bạn gái, được không?"
Thật ra, Ngô Bình chỉ nói vui thế thôi. Anh và người phụ nữ đó chưa từng quen biết nhau, cho nên anh không thể để người khác làm bạn gái của mình bất chợt thế được, quá vô lý.
Anh nhún vai nói: "Chỉ là nói đùa, cô không cần quá coi trọng. Việc của hôm nay hãy quên đi".
Nào ngờ người phụ nữ nhìn anh, nghiêm nghị nói: "Tôi sẽ làm theo những gì tôi đã nói".
Cô ta nói xong liền rời đi, để lại Ngô Bình ngẩn người, chẳng lẽ cô ta sẽ còn quay lại sao?
Vân Tôn rời đi, Hồng Khôn vội vàng bước tới, cười nói: "Cậu Ngô, mời ngồi!"
Trước mặt anh là thủ lĩnh Cảng Thành, vì vậy Ngô Bình không muốn đối phương mất mặt nên ngồi xuống đối diện.
Hồng Khôn do dự một chút, sau đó nói với những người xung quanh: "Các người đi xuống đi".
Ngay lập tức, tất cả mọi người lùi lại, và ngay cả Tả Lang cũng bị lôi ra ngoài. Ngô Bình biết ông ta định bàn chuyện cơ mật nên bảo Diệp Huyền ra ngoài. Bây giờ nơi đây chỉ còn lại có hai người bọn họ.
"Ông Hồng có chuyện gì thì nói đi", anh lạnh nhạt nói.
Hồng Khôn nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Cậu biết cô gái vừa rồi là ai không?"
Thực ra Ngô Bình cũng rất tò mò. Anh âm thầm quan sát cô gái, phát hiện hình như cô ta không có tu vi nhưng lại có thể phát ra năng lượng thần kỳ, rất giống bản lĩnh của Địa Tiên.
Anh liền hỏi: "Cô ấy là ai?"
Chương 478: Bí ẩn và mạnh mẽ
Hồng Khôn nghiêm nghị nói: "Tôi thậm chí không biết cô ấy là ai, tất cả những gì tôi biết về cô ấy là một con người toàn năng, đạo pháp của cô ấy rất cao siêu. Ngay cả những cao thủ Địa Tiên cũng không thể sánh bằng cô ấy! Tôi thậm chí không biết tên cô ấy, từng có một người tùy tùng của cô ấy đã từng gọi cô ấy là Vân Tôn, vì vậy tôi cung kính gọi cô ấy là Vân Tôn".
Ngô Bình trợn tròn mắt: "Nói chuyện mãi một hồi, hóa ra ông còn không biết cô ấy là ai".
Hồng Khôn nói: "Cậu Ngô, mặc dù tôi không biết thân phận của Vân Tôn, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không phải người của giới Địa Tiên mà là đến từ một gia tộc bí ẩn".
Ngô Bình nói: "Sau đó làm sao ông quen được cô ấy?"
Hồng Khôn: "Khoảng ba năm trước, tôi bị quỷ ám, cứ nghĩ chắc chắn sẽ chết. Để không làm hại gia đình và anh em của mình, tôi đã chạy ra bãi biển và định tự tử khi còn tỉnh táo".
"Ngay khi tôi lấy dao ra, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau, tôi quay lại thì thấy Vân Tôn. Vân Tôn giống như một tiên nữ vậy, cô ấy khiến tôi như mất trí. Cô ấy hỏi tôi tại sao lại tự tử, tôi đã nói sự thật".
”Vân Tôn liền đi tới, vươn tay vỗ vỗ lên người tôi, tôi nghe thấy một tiếng hét, ma quỷ trên người tôi đã bị cô ấy giết chết. Tôi vừa mừng vừa sửng sốt, quỳ xuống tại chỗ quỳ lạy Vân Tôn".
"Vân Tôn hỏi tôi một vài câu, biết được rằng tôi có chút thế lực ở Cảng Thành thì hỏi liệu tôi có thể giúp đỡ cho cô ấy không, tất nhiên tôi đồng ý. Sau đó, cứ cách ba hoặc năm tháng Vân Tôn sẽ xuất hiện để dặn tôi làm một số việc cho cô ấy. Lần nào tôi cũng cố gắng hết sức và không bao giờ để Vân Tôn thất vọng".
Nghe những gì ông ta nói, Ngô Bình thấy hơi kỳ lạ, người phụ nữ này là ai mà sao lại bí hiểm như vậy?
Hồng Khôn: "Cậu Ngô, tôi không biết tại sao Vân Tôn lại đồng ý với yêu cầu vô lý của cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể giữ sự tôn kính với Vân Tôn".
Ngô Bình cười lạnh: "Ông thấy người đàn ông nào mà lại tôn kính bạn gái của mình không?"
Hồng Khôn không nói nên lời: “Tóm lại, tôi khẩn cầu cậu Ngô tôn trọng Vân Tôn!”, nói xong, ông ta cúi người thật sâu.
Ngô Bình xua tay: "Được rồi, chuyện của tôi ông không cần lo lắng. Ông đấy, vì sao trước đó lại đối phó tôi?"
Nói đến vấn đề này, Hồng Khôn có chút ngượng ngùng, nói: "Không dám giấu, có người gài cho tôi mâu thuẫn với Thiên Sát bên cậu. Tả Lang chỉ là một cái cớ, cho dù không có hắn ta, tôi cũng sẽ tạo ra mâu thuẫn khác".
Ngô Bình híp mắt: "Ông Hồng, tốt nhất ông nên nói cho tôi biết người đó là ai!"
Hồng Khôn cười nói: "Cậu là bạn trai của Vân Tôn, sau này cậu sẽ là người mà tôi tôn trọng. Tôi đương nhiên nguyện ý sát cánh cùng cậu. Có lẽ cậu biết người đó, hắn là Đường Vô Tà".
“Đường Vô Tà?”, Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao hắn lại làm điều này?
Hồng Khôn: "Đó không phải là điều tôi biết. Tôi đã đồng ý sẽ giúp hắn đối phó với cậu vì tôi từng hợp tác nhiều với hắn".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn".
Sau đó anh đứng dậy: "Ông Hồng, tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt".
Anh đi ngay, ra cửa liền gọi theo Diệp Huyền cùng nhau đi xuống lầu. Ở lầu một, Đường Băng Vân thấy anh và Diệp Huyền đã an toàn trở về, liền hỏi: "Hồng Khôn không làm khó anh chứ?"
Ngô Bình: “Không làm khó, ông ta rất hợp tác". Về phần cô bạn gái ba năm, đương nhiên anh không đề cập tới.
Đường Băng Vân khịt mũi: "Ông ta cũng biết điều đấy".
Diệp Huyền cười nói: "Cô Đường, cảm ơn cô và sư thúc tổ đã cứu tôi. Tôi mời mọi người đi ăn tối".
Ngô Bình nói: "Ăn uống thì tốn bao nhiêu tiền? Trước đó chúng tôi đang đi mua đồ ở quảng trường Kim Tinh, mua rất nhiều đồ. Bây giờ anh đi với tôi, giúp tôi xách túi, tiện thể thanh toán luôn".
Diệp Huyền cười khổ: "Tiền bối, anh mua đồ cho bạn gái mà để tôi trả tiền không hợp lý lắm nhỉ?"
Ngô Bình nói: "Hợp lý lắm, phải không Băng Vân?"
Đường Băng Vân đương nhiên rất vui khi có thể tiêu tiền của người khác, liền nói: "Được, tôi không ngại".
Diệp Huyền trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên không phải người một nhà nên bị cho ra rìa mà".
"Anh nói cái gì?”, Đường Băng Vân trừng anh ta.
“Không phải, tôi nói tiền bối rất tốt với phụ nữ, sẵn sàng tiêu tiền cho người đẹp", anh ta vội vàng cười nịnh.
Cả ba trò chuyện cười đùa, rồi lại đến quảng trường Kim Tinh. Bọn họ mua từ tầng hai đến tận tầng chín, số người xách túi ở phía sau cũng tăng từ bốn lên mười người.
Ở lần thanh toán cuối cùng, thẻ của Diệp Huyền quẹt nhiều tới sắp nổ tung đến nơi, tổng cộng anh ta đã tiêu tốn hàng chục triệu tệ. Điều này còn là do Đường Băng Vân cảm thấy xấu hổ khi mua đồ quá đắt, nếu không sẽ còn tiêu nhiều hơn.
Nhờ người gửi đồ về khách sạn trước, ba người cùng nhau ăn tối.
Sau bữa tối, Ngô Bình lại đến trụ sở để dặn dò một số điều, sau đó anh chào tạm biệt Đường Băng Vân, mai anh sẽ tham dự lễ cưới của Cương Tử.
Diệp Huyền cũng định đi, vì vậy hai người lên cùng một chiếc máy bay và cùng nhau trở về huyện Minh Dương. Khi anh rời đi, anh mang theo Lý Huyền Bá. Giữ anh ta bên mình là để hướng dẫn anh ta tập luyện bất cứ lúc nào.
Sau khi máy bay hạ cánh, cả ba lái xe về nhà cũ.
Đã mười một giờ đêm, người nhà đều đã đi ngủ. Anh đưa Diệp Huyền và Lý Huyền Bá lên lầu, sau đó gọi dì giúp việc đến để sắp xếp phòng cho họ.
Tuy nhiên, Diệp Huyền và Lý Huyền Bá không có thời gian để ngủ, Ngô Bình đã yêu cầu họ tập luyện trên tầng cao nhất với Tạ Phi.
Năng khiếu của cả ba đều rất đáng kinh ngạc, Lý Huyền Bá mạnh hơn một chút, Ngô Bình tập trung bồi dưỡng anh ta.
Anh hướng dẫn Diệp Huyền tiếp tục tập luyện đoàn thể thuật. Đến mười hai giờ, anh gọi cho Mễ Kiến và bảo anh ta chuẩn bị các món ăn.
Lúc này quán ăn đã nghỉ từ lâu, nhưng Mễ Kiến cũng rất nhiệt tình nên đã gọi ngay cho hầu bàn và làm một bữa tiệc thịnh soạn. Theo yêu cầu của Ngô Bình, anh ta đã nấu tất cả các món ăn thịnh soạn, như chân giò, sườn hầm, cá kho, đầu sư tử, v.v.
Anh ta chuẩn bị bàn ăn này để Lý Huyền Bá có thể ăn nhiều hơn, phát triển nhanh hơn.
Mười hai giờ rưỡi, bốn người đến quán ăn của Mễ Kiến. Lúc này đèn trong quán sáng choang, mọi người nấu nướng tất bật, mùi thức ăn thoang thoảng.
Mễ Kiến tươi cười chào đón và nói: "Bình à, chú chưa ăn tối à?"
Ngô Bình: “Em mang theo một cái máy diệt mồi", anh chỉ vào Lý Huyền Bá đang gãi đầu cười ngô nghê.
Thấy Lý Huyền Bá cao lớn và dũng mãnh, Mễ Kiến khen: "Đúng là một chàng trai cao lớn!"
Trong bữa ăn, Ngô Bình cũng bảo Mễ Kiến ngồi cùng. Anh ta mang theo vài chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
“Anh Mễ, mấy ngày nay anh có nghe người khác nói về em không?”, anh cười hỏi.
Mễ Kiến cười nói, "Không chỉ là nói thôi đâu. Bây giờ mọi người ai cũng bàn tán xôn xao về chú đấy Tiểu Bình".
Ngô Bình rất có hứng thú, hỏi: "Nói như thế nào, nói ra em nghe".
Mễ Kiến nói: "Mọi người nói chú ra bên ngoài kiếm được nhiều tiền, thế lực trải cả hai giới hắc bạch, không ai dám đối đầu. Họ còn nói chủ tịch huyện và thị trưởng đều là bạn của chú, ngay cả ở tỉnh chú cũng có chống lưng. Có người nói rằng chú là một cao thủ võ lâm, đánh bất khả chiến bại trong sáu tỉnh phía Nam".
Nghe vậy, Ngô Bình bật cười: "Bàn tán hơi cường điệu rồi".
Mễ Kiến chớp mắt, nói, “Tiểu Bình, những tin đồn này có phải là sự thật không?", anh ta thực sự rất tò mò.
Ngô Bình: "Đúng khoảng 30%. Em làm vậy là vì muốn nổi tiếng, để người dân địa phương không dám khiêu khích em. Điều này đỡ phiền phức nhiều lắm".
Mễ Kiến gật đầu: "Đúng vậy. Hiện tại đừng nói là huyện Minh Dương, ngay cả thành phố Vân Đỉnh cũng không ai dám khiêu khích chú đâu".
Ngô Bình cười ha hả và nói: "Nào, uống!"
Lý Huyền Bá phụ trách việc ăn uống điên cuồng, mấy người kia phụ trách việc uống rượu. Nhậu được ba tuần rượu thì trong quán bị cúp điện đột ngột, sau đó có tiếng hát vọng ra từ trong sân, là một vở hý khúc nào đó.
Ngô Bình chậm rãi đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi đi xem một chút!"
Chương 479: Hôn lễ của Cương Tử
Anh đi ra sân quán ăn thì nhìn thấy dưới ánh trăng bàng bạc, một diễn viên hý kịch với những họa tiết vẽ trên mặt đang cầm thanh đao lớn, mặc áo bào màu lục. Người đó diễn vai Quan Công!
"Từ xưa nay lập nghiệp nên noi gương vua Thuấn hay Hán Tam Kiệt, hai triều cách xa nhau đã bấy nhiêu năm..."
Người đó hát bài "Đơn Đao Hội", nhân vật Quan Công oai phong lẫm liệt, khí phách anh hùng.
Ngô Bình vừa xuất hiện Quan Công liền nhìn anh. Trên khuôn mặt đỏ chót có một đôi mắt sáng ngời, cứ như đang tỏa sáng dưới ánh trăng.
Ngô Bình cười lạnh: "Lần trước diễn vai Sửu, giờ lại diễn vai Tịnh. Sao hả, định diễn hết cả tất cả vai Sinh Đán Tịnh Mạt Sửu à?"
Vừa dứt lời Quan Công liền động đậy, một thanh đao sắc bén dài gần một mét thoáng cái đã đến gần anh.
Quá nhanh! Ngô Bình lóe người lùi sau mấy mét, trong tay anh có thêm một thanh trường kiếm, đó chính là kiếm Sát.
Một đòn không thành công, Quan Công liền thu đao, cao giọng nói: "Tôi họ Quan, là thuộc hạ của thiếu chủ, tôi đại diện thiếu chủ đến hỏi cậu, cậu có chịu thần phục không?"
Ngô Bình hừ lạnh: "Đừng có giả thần giả quỷ! Bảo thiếu chủ của các người ra đây, tôi muốn xem xem kẻ đó là ai!"
"To gan! Dám sỉ nhục thiếu chủ, chết đi!"
Thanh đao lớn được vung lên, một luồng ánh đao vung xuống, còn nhanh hơn vừa rồi.
Ngô Bình vung kiếm, thanh đao đó bị anh chặt đứt, sau đó anh bước nhanh như chớp tới gần kẻ đó.
"Ầm!"
Chiêu Kinh Lôi quyền của anh đánh trúng đối phương. Quan Công liền bay người ra, đập mạnh lên cái cây cách đó mười mấy mét.
"Phụt!"
Hắn ta phun ra máu, giãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được. Cảnh giới của người này cũng là tiên thiên, nhưng khi đối đầu với Ngô Bình thì lại không chịu nổi một đòn!
"Tu vi của anh rất phù phiếm, dùng đan dược để tạo ra đúng không?", anh lạnh nhạt nói.
Phía không xa có người vỗ tay. Một người đàn ông đeo mặt nạ vai Sửu đi đến, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ anh.
Người này càng đi càng gần, khi cách còn mười mét, anh ta nói: "Thảo nào anh dám thống nhất giang hồ tỉnh K, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh".
Ngô Bình quan sát người này, đối phương là nhân tiên! Anh không khỏi nhíu mày, nhân tiên không phải là thủ lĩnh một phương thì cũng là cường giả trấn giữ đất nước, tại sao lại có thể tùy tiện xuất hiện thế này?
"Anh là ai?", anh hỏi.
Người đàn ông đáp: "Tôi vốn định lấy mạng anh, nhưng thiếu chủ lại thay đổi ý định, sẽ cho anh một cơ hội".
Ngô Bình cười lạnh: "Cho tôi cơ hội sao?"
Người đàn ông nói: "Nếu cậu bằng lòng thần phục thiếu chủ thì không chỉ giữ được mạng mà còn có thể được thiếu chủ dìu dắt, tiền đồ rộng mở".
Ngô Bình nhíu này: "Thiếu chủ mà anh nói có cảnh giới địa tiên sao?"
"Đúng, gia tộc của thiếu chủ là cánh chim đầu đàn trong Địa Tiên Giới", người đàn ông nói: "Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày nếu anh từ chối thiếu chủ thì hãy chuẩn bị quan tài cho cả nhà anh đi!"
Ánh mắt Ngô Bình thấp thoáng sát khí, anh nói: "Được, vậy giờ Tý ba ngày sau tôi sẽ đợi các người ở đây!"
Người đàn ông xách "Quan Công" bị thương lên, vọt lên rồi bay qua tường đi mất.
Nhóm Tạ Phi đi ra, hỏi: "Cậu chủ, có chuyện gì thế?"
Ngô Bình nói: "Không sao", nói xong họ lại quay về bàn uống rượu tiếp.
Khi Lý Huyền Bá ăn xong, bốn người liền quay về nhà.
Tạ Phi và Diệp Huyền về phòng nghỉ ngơi, Lý Huyền Bá lại được Ngô Bình gọi vào phòng luyện đan.
Ngô Bình lấy ra ba hạt đậu hòe bảo anh ta ăn. Khi nó có hiệu quả, Lý Huyền Bá thấy toàn thân quay cuồng, Ngô Bình liền bảo anh ta về nghỉ.
Thời gian còn lại, anh đi ra sân bắt đầu luyện đoàn thể thuật cấp tám, bộ thứ tư.
Ba bộ đoàn thể thuật trước, cái sau khó hơn cái trước. Độ khó của bộ thứ tư tất nhiên vượt xa bộ thứ ba, nhưng hiệu quả của nó cũng càng tốt hơn.
Động tác của bộ đoàn thể thuật thứ tư không còn đơn giản nữa mà có cả lời chú, tâm pháp, độ khó cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ thử một lần thôi mà anh đã tốn hơn một tiếng mới miễn cưỡng làm ra được. Động tác này vừa được tung ra anh đã cảm thấy trống rỗng, một luồng năng lượng không rõ hình dạng chui vào cơ thể anh. Qua sự luyện tập và điều chỉnh, luồng năng lượng này dần to lớn, càng ngày càng nhiều trong cơ thể anh.
Luồng năng lượng này đang không ngừng nuôi dưỡng cơ thể và thần hồn của anh! Anh cũng từng gặp tình huống này khi đang tu luyện phương pháp hít thở, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.
Trời còn chưa sáng, anh ngừng luyện rồi thay quần áo, đưa Ngô Mi đến dự hôn lễ của Cương Tử ở thành phố Vân Đỉnh. Còn ba người kia thì tất nhiên ở trong nhà tiếp tục tu luyện.
Anh lái chiếc xe Bugatti Chiron lên đường cao tốc. Tốc độ xe cực nhanh, không ngừng bỏ xa những xe khác. Lái được một lúc thì Cương Tử gọi điện, nói: "Cậu chủ, xe hoa mà tôi đặt không đến được. Hôm nay có rất nhiều người kết hôn, bây giờ không đặt kịp".
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Đừng sốt ruột, cứ đi sắp xếp những chuyện khác đi, để tôi nghĩ cách vụ xe hoa".
Thành phố Vân Đỉnh cách Vân Kinh rất gần, anh liền gọi điện cho Đường Tử Di.
Lúc này mới năm giờ sáng, Đường Tử Di vẫn còn đang ngủ. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, cô ấy cười nói: "Đường môn chúng em có đội xe đón khách chuyên dụng, đội trực thăng, được không?"
Ngô Bình nói: "Thế thì quá tốt. Thế này nhé, em phái một đội xe và một cái trực thăng đến".
Đường Tử Di nói: "Đồ dùng cho hôn lễ em có sẵn đấy, mang theo cả âm li loa đài, người chủ trì và đội phụ trách đến luôn đi, em cũng đến đó xem náo nhiệt luôn".
Ngô Bình cười hỏi: "Mấy ngày nay em không bận sao?"
Đường Tử Di nói: "Hôm nay em nghỉ, với lại em cần bàn bạc với anh vài chuyện".
"Được thôi, anh đợi em ở thành phố Vân Đỉnh", Ngô Bình cười nói.
Cúp máy xong, Ngô Mi liền vui vẻ hỏi: "Anh ơi, chị Tử Di cũng đến ạ?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, bảo là đến xem náo nhiệt".
Ngô Mi nghe mà lắc đầu: "Anh thông minh như thế mà không nhận ra tâm tư của chị Tử Di à?"
Ngô Bình tò mò nói: "Tâm tư cô ấy thế nào?"
"Chị ấy cùng anh đi tham gia hôn lễ của người khác, ý nghĩa của điều này còn cần em phải nói sao? Người ta muốn kết hôn với anh đấy!", nói rồi cô bé thở dài: "Anh, anh thích chị Tử Di đúng không?"
Ngô Bình trợn mắt: "Trẻ con đừng có hóng chuyện của người lớn".
Ngô Mi bĩu môi: "Em không phải trẻ con, em hiểu hết chuyện của mọi người đấy".
Ngô Bình vội lấy một cái kẹo nhét vào miệng Ngô Mi để cô bé im lặng.
Nửa tiếng sau, họ đến nhà Cương Tử.
Nhà Cương Tử nằm ở một thị trấn nhỏ phía phía dưới thành phố Vân Đỉnh. Gia đình cậu ta có một căn nhà ở trên trấn, bố mẹ làm buôn bán nhỏ.
Lúc này cổng nhà Cương Tử đang treo đèn led, khách khứa vẫn chưa đến, một số người phụ giúp đang chăm chỉ làm việc.
Xe vừa đến cổng, mọi người liền dừng hết mọi việc, nhao nhao đánh giá chiếc siêu xe của Ngô Bình, bàn tán xôn xao.
"Ai vậy? Bạn Cương Tử à?"
"Nghe nói Cương Tử cũng làm ăn khấm khá lắm, có khi phải đấy".
Cương Tử nghe thấy tiếng động cơ xe liền vội chạy ra.
"Cậu chủ đến rồi!", cậu ta rất mừng.
Ngô Bình cười hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Mấy giờ đi đón dâu?"
Cương Tử nói: "Tân Nguyệt vẫn đang trang điểm, bảo chúng tôi bảy giờ qua".
Ngô Bình nhìn giờ, 5 giờ 45 phút, nói: "Vẫn kịp, khoảng 40 phút sau là đội xe tới".
Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện sân nhà Cương Tử khá lớn, dùng để mở tiệc đãi khách rất hợp.
Anh liền bảo cậu ta: "Cương Tử, Tử Di đem đội ngũ phụ trách hôn lễ đến, lúc đó sẽ rất náo nhiệt".
Cương Tử rất mừng: "Cậu chủ, thế thì làm phiền cô Đường quá".
Chương 480: Ác bá trong thị trấn
Ngô Bình nói: "Không phiền phức, chuyện kết hôn là chuyện lớn, phải thật long trọng mới được".
Lúc này bố mẹ của Cương Tử đã đi ra, hai người đã ngoài năm mươi, hôm nay hai người đều mặc quần áo lễ, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
"Bố, mẹ, đây là cậu chủ của con, cậu Ngô".
Bố mẹ của Cương Tử vội vàng bước tới chào hỏi, vồn vã đưa thuốc lá và rót nước cho Ngô Bình, Ngô Bình vội vàng nói không cần khách sáo.
"Bác trai, bác gái, chúc mừng hai người, Cương Tử lấy vợ rồi, sang năm là có thể sinh cháu trai to béo cho hai người bế rồi", Ngô Bình cười.
Bố của Cương Tử mỉm cười, nói, "Cậu Ngô, tôi thực sự muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Cương Tử".
Ngô Bình xua tay: "Cương Tử là anh em của cháu, nếu bác nói thế thì chúng cháu xa lạ quá".
Mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên bước vào. Đó là chú hai của Cương Tử. Trông sắc mặt ông ấy không được tốt lắm, ông ấy còn không quan tâm đến việc chào Ngô Bình mà nói: "Anh ơi, ông ba Vạn đã tuyên bố rồi, nói rằng hôm nay ai dám tới ăn tiệc cưới nhà họ Phương chúng ta thì chính là chống lại nhà họ Vạn! Ông ba Vạn đúng là quá ăn hiếp kẻ khác! "
Bố của Cương Tử cau mày nói: "Bỏ đi, ít khách thì ít khách. Hôm nay là ngày trọng đại, đừng có gây thêm chuyện nữa".
Sắc mặt chú hai của Cương Tử tái xanh: "Anh cả, chính Vạn Tam đã chặn đội xe đón dâu của chúng ta. Chuyện này không thể tha thứ, nếu không với cái tính của Vạn Tam chắc chắn sẽ được nước lấn tới!"
Bố Cương Tử khẽ thở dài: "Không nhẫn nhịn thì làm sao đây? Vạn Tam có quyền có thế, còn nuôi một nhóm đả thủ. Ngay cả cảnh sát trưởng và chủ tịch thị trấn cũng là anh em của ông ta. Chúng ta đâu có đấu lại được?"
Hai anh em đang bàn bạc thì Ngô Bình gọi Cương Tử sang một bên hỏi: "Cương Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cương Tử thở dài, nói: "Cậu chủ, gia đình nhà họ Phương chúng tôi và nhà họ Vạn có mối thù, nhà họ Vạn thường gây rắc rối cho gia đình chúng tôi".
Cậu ta giải thích ngắn gọn tình hình của hai nhà. Nhà họ Vạn sống ở thị trấn Vạn Trang suốt nhiều thế hệ, gia tộc này rất quyền lực rất lớn, một phần ba thị trấn là họ Vạn. Vào thế hệ ông cố của Cương Tử, nhà họ Phương đã lưu lạc đến thị trấn và bám rễ ở đó.
Ông cố của Cương Tử là một quyền sư, rất giỏi võ, ông đã mở một võ quán trong thị trấn để nhận đồ đệ. Nhà họ Vạn luôn bắt nạt kẻ yếu, khi thấy ông cố của Cương Tử là người ngoài đến, họ liền bắt nạt ông. Ai mà ngờ được rằng ông cố của Cương Tử lại dám đánh trả, còn làm bị thương rất nhiều người nhà họ Vạn, từ đó liền nổi danh.
Sau đó không ngừng có người đến xin học võ, nhiều nhất có khi hơn 100 người. Sau này nhà họ Phương lại bổ sung nhân lực, dần trở thành thế lực duy nhất trong thị trấn có thể cạnh tranh với nhà họ Vạn.
Vào thế hệ cha của Cương Tử, nhà họ Vạn với thế lực đông đảo đã tích lũy được nhiều của cải bằng cách bán các ngôi mộ trên núi, đào cát sông, khai thác đá. Đặc biệt là năm anh em Vạn Tam còn được gọi là Ngũ hổ nhà họ Vạn, là bá chủ trong trấn, không ai dám khiêu khích bọn họ.
Vì mối hận thù giữa tổ tiên, nhà họ Vạn cũng bắt đầu chèn ép nhà họ Phương. Đặc biệt là những năm gần đây, thế lực của nhà họ Vạn đã phát triển lên đến đỉnh điểm, càng không coi nhà họ Phương ra gì. Vài năm trước, người chú thứ hai của Cương Tử bị nhà họ Vạn đánh gãy chân, và kẻ đánh là Vạn Ngũ không những không phải vào tù mà còn dẫn người đến đập phá nhà của chú hai của Cương Tử.
Bố của Cương Tử biết rằng mình không thể chống lại nhà họ Vạn, vì vậy ông đã bắt chú hai phải chịu đựng nỗi giận này. Nhưng hai năm sau, con trai của chú hai là Phương Cường đã đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Khi đang đưa bạn gái về vào buổi tối, họ đi ngang qua một con đường nhỏ, một nhóm đàn ông bịt mặt xông ra, trói Phương Cường vào gốc cây rồi cưỡng hiếp bạn gái ngay trước mặt anh ta khiến Phương Cường tức điên, gào thét như xé tim xé phổi.
Khi bố Cương Tử và những người khác đến, đám súc sinh đã chạy trốn. Bạn gái của Phương Cường khóc lóc chạy đi, hôm sau liền uống thuốc tự sát tại nhà. Phương Cường không chịu đựng nổi, về nhà xách dao đi nhà họ Vạn liều mạng nhưng bị người nhà giữ lại. Phương Cường bi phẫn quá độ liền ngất đi, tỉnh lại liền biến thành kẻ điên.
Đồn cảnh sát đã phái người đến điều tra, nhưng sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, người nhà họ Vạn vẫn nghênh ngang làm càn. Sau đó, khi Vạn Tam say rượu, ông ta nói với những người có mặt rằng chính năm anh em ông ta đã dẫn người đến làm chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông ta còn nói rằng mùi vị của cô gái rất tuyệt, khiến họ không thể nào quên.
Nghe vậy, Ngô Bình tức giận nói: "Thật là một lũ cầm thú!"
Cương Tử thở dài: "Bố mẹ gửi tôi đi nhập ngũ là vì họ sợ nhà họ Vạn bắt nạt tôi. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng nhà họ Vạn cũng không chịu để yên cho chúng tôi".
Ngô Bình cười lạnh, nói, "Cương Tử, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi thứ khốn kiếp này! Cậu đợi chút!"
Anh đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu nói chuyện điện thoại. Để đánh bại được nhà họ Vạn, chỉ cần người trong thành phố thôi đã đủ rồi, vì vậy anh gọi cho thị trưởng La Duy Khang trước.
Cách đây không lâu, La Duy Khang được chuyển đến thành phố Vân Đỉnh làm thị trưởng, được thăng một cấp. Ông ta có thể vươn lên đương nhiên là nhờ vào Ngô Bình và năng lực của bản thân.
Khi cuộc gọi kết nối, anh ấy mỉm cười nói, "Thị trưởng La, chúc mừng thăng chức".
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã dìu dắt tôi!”. Trong lòng ông ấy biết nếu không phải nhờ quan hệ bền chặt của Ngô Bình với tỉnh trưởng, ông ấy sẽ không bao giờ đảm nhận được vị trí này! Sau khi Chu Truyền Võ được chuyển đến Thạch Thành, vị trí thị trưởng đã bị bỏ trống, có rất nhiều người cạnh tranh cho vị trí này, và mỗi người trong số họ đều có xuất thân và thực lực hơn ông ấy. Nhưng cuối cùng, ông ấy lại là người ngồi vào cái ghế thị trưởng!
Ngô Bình nói thẳng: "Một người anh em của tôi kết hôn, ông có thời gian qua uống rượu cưới không?"
La Duy Khang thường không tham dự các đám cưới, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên ông ấy vội vàng cười nói: "Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ đi!"
Ngô Bình: "Hãy bảo những lãnh đạo hàng đầu của thành phố đi cùng ông".
La Duy Khang rất tinh ý, liền nói: "Được, chúng tôi sẽ đi cùng nhau."
“Cảm ơn", Ngô Bình không nói nhiều, liền cúp điện thoại.
Trong cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho Chương Cửu Hàn. Sức ảnh hưởng của Chương Cửu Hàn đối với giới giang hồ Vân Đỉnh vượt xa người khác, nếu ông ta có thể đến thì quả là tuyệt vời.
Anh không khách sáo với Chương Cửu Hàn, nói: "Ông Chương, đàn em của tôi hôm nay kết hôn, ông mang theo mấy người qua góp vui đi".
Chương Cửu Hàn cười nói: "Chuyện nhỏ thôi. Tông sư hãy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đưa người đến đó ngay!"
Cuối cùng, anh gọi cho Lý Quảng Long, nói, "Anh Long, một đàn em của em sắp kết hôn, em muốn tìm một số nhân vật nổi bật để đến tham gia cùng trợ uy".
Lý Quảng Long đã lâu không gặp Ngô Bình nên rất nhớ anh, cười nói: "Anh cũng muốn gặp chú, vậy anh sẽ cùng mấy người bạn tới, chúng ta cùng uống rượu ngon!"
Ngô Bình nói: "Được!"
Sau đó anh gọi lại cho Diệp Huyền, Diệp Huyền đang tập luyện, nhìn thấy số điện thoại của Ngô Bình liền nhanh chóng nghe máy.
"Diệp Huyền, anh tìm một vài ngôi sao có tên tuổi đến biểu diễn một vài tiết mục. Anh phải đến thành phố Vân Đỉnh trước mười một giờ đấy nhé", anh nói.
Diệp Huyền trợn tròn mắt: "Tiền bối này, anh cho tôi có mấy tiếng thế này thì đến thần tiên cũng không thu xếp được".
Ngô Bình nói: "Sao hả, không sẵn lòng à?"
Diệp Huyền sợ nhất là Ngô Bình nổi nóng, vội vàng nói: "Sắp xếp được, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức!"
Diệp Huyền gọi điện thoại cho mười mấy ca sĩ hạng nhất, những nghệ sĩ hài nổi tiếng nhất và các diễn viên talkshow, sau đó sắp xếp họ lên những chiếc máy bay tư nhân mà mình chuẩn bị, bay đến thành phố Vân Đỉnh.
Sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, anh nói với Cương Tử: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có nhiều khách đến vào buổi trưa".
Cương Tử vội hỏi: "Cậu chủ, khách nào vậy?"
Ngô Bình cười nói: “Dù sao đi nữa thì cậu cứ chuẩn bị thêm chỗ ngồi cho tôi, đến thời điểm đó sẽ biết!"
Tòa nhà Hồng Long là trụ sở chính của hội Tham Hợp, lúc này trên tầng chín của tòa nhà, Diệp Huyền với mặt mũi sưng vù đang nằm trên mặt đất không thể cử động. Tả Lang đứng cạnh cũng rất khó chịu, bởi thứ Ngô Bình hạ vào người hắn ta đang phát huy tác dụng, hắn ta đau tới nỗi sắp chết.
Một người đàn ông trung niên đang vỗ liên tiếp vào người hắn ta, nhưng dù dùng cách gì cũng không thể khỏi, ngược lại càng khiến hắn ta đau đớn hơn.
“Được rồi", Hồng Khôn nói, “Không cần thử nữa, thủ đoạn của kẻ đó rất cao siêu, không phá giải được đâu".
Người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại, chắp tay với Hồng Khôn: "Thủ lĩnh, thứ lỗi cho sự bất tài của thuộc hạ".
Hồng Khôn lạnh nhạt nói: "Không trách anh được, Ngô Bình thông thạo y thuật, thủ đoạn phức tạp, không giải được là chuyện bình thường".
Tả Lang không nhịn được nữa, quát Diệp Huyền: "Diệp Huyền, bảo sư thúc tổ của cậu tới cứu tôi đi, tôi sắp chết rồi, a..."
Nỗi đau của Tả Lang hiện tại còn mạnh hơn gấp trăm lần so với khi cơn nghiện ma túy phát tác, bây giờ hắn ta không thể quan tâm đến bất cứ thứ gì, hắn chỉ mong Ngô Bình có thể cứu mình.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất, chế nhạo: "Bây giờ mới biết là khó chịu sao? Biết thế thì đừng làm!"
“Câm miệng!” Có người xông tới đá vào miệng Diệp Huyền khiến miệng anh ta chảy máu.
Diệp Huyền hung hăng nhìn chằm chằm người đó, nói: "Lần này anh đá tôi, sau này tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần!"
Người đàn ông định đá tiếp, Hồng Khôn chợt nói: "Đủ rồi".
Ông ta liếc nhìn thời gian và nói, "Vân Tôn sắp đến, đừng để máu xuất hiện".
Vừa dứt lời, có người vội vàng báo: "Thủ lĩnh, Vân Tôn đến rồi!"
Hồng Khôn vội vàng đứng dậy và bước nhanh ra cửa. Nhưng ông ta chỉ mới bước được vài bước thì một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khí chất tao nhã, dung mạo vô song, mái tóc dài bồng bềnh, bước đi chậm rãi.
Hồng Khôn vội vàng quỳ trên mặt đất: "Tham kiến Vân Tôn!"
Người phụ nữ khẽ gật đầu, nói: "Đứng dậy đi".
Hồng Khôn đã đứng dậy, nhưng vẫn cúi nửa người. Ông ta nói với giọng nịnh bợ: "Vân Tôn, lần này người đến không biết có gì dặn dò ạ?"
Người phụ nữ nói: “Ông giúp tôi tìm một thứ, trên này có giới thiệu", nói xong cô ta đưa một tờ giấy cho Hồng Khôn.
Hồng Khôn mở nó ra và thấy một loại cây lạ được vẽ trên đó mà ông ta chưa từng thấy bao giờ, bên cạnh có một dòng chữ mô tả, giải thích ngắn gọn về mùi hương của cây, môi trường phát triển, v.v.
Ông ta cất mảnh giấy đi và nói: "Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thứ này càng sớm càng tốt".
Người phụ nữ khẽ gật đầu, xoay người định rời đi thì Tả Lang đột nhiên hét lên một tiếng.
Vân Tôn nhìn hắn ta, chỉ liếc hắn ta một cái, nói: "Thật là một thủ đoạn cao siêu".
Hồng Khôn giật mình, vội nói: "Vân Tôn, đây là đồ tôn của thuộc hạ, Tả Lang. Nó đã bị ai đó tấn công. Thuộc hạ đang nghĩ cách giải trừ giúp nó, không muốn làm phiền người".
Vân Tôn nhẹ giọng nói: "Không sao đâu. Nếu tôi đã gặp phải thì tôi sẽ giúp hắn ta giải quyết".
Cô ta dùng ngón tay điểm trong không khí, vài luồng sức mạnh âm thầm xâm nhập vào cơ thể Tả Lang. Người hắn ta chợt thả lỏng, cơn đau khiến hắn ta tuyệt vọng biến mất.
Hắn ta rất ngạc nhiên và vui mừng, muốn cảm ơn người đó, nhưng Hồng Khôn lại nhìn chằm chằm vào hắn ta khiến hắn ta sợ hãi, lặng lẽ nuốt xuống lời cảm ơn.
Người phụ nữ giải được thứ Ngô Bình hạ lên người Tả Lang, cô ta có vẻ hơi tò mò về người đã ra tay, vì vậy hỏi: "Ai là người làm điều này?"
Hồng Khôn vội vàng nói: "Thưa Vân Tôn, người đàn ông đó tên là Ngô Bình, tôi đang hẹn cậu ta đến đây".
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ đợi một lúc. Tôi phá giải được thủ đoạn của anh ta, giữa chúng tôi cũng coi như có nhân quả, chi bằng gặp mặt một lần".
Hồng Khôn sửng sốt, mỗi lần Vân Tôn đến đều giao cho ông ta một nhiệm vụ, nói xong liền rời đi, việc ở lại đợi một người thế này là chuyện chưa từng xảy ra!
Đúng lúc này, di động của Tả Lang vang lên, là Ngô Bình gọi.
Hồng Khôn lấy điện thoại, nói: "Cậu có phải là Ngô Bình không? Tôi ở tầng chín, lên đi".
Ở dưới lầu, Ngô Bình để điện thoại di động xuống, anh có chút lo lắng, liền nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, cô ở dưới lầu chờ tin tức của tôi".
Đường Băng Vân cau mày: "Hội Tham hợp này không đơn giản đâu. Anh đi một mình quá nguy hiểm. Chúng ta cùng nhau đi lên".
Ngô Bình lắc đầu nói: "Cùng nhau đi, nếu như chúng ta thua kẻ địch thì ai sẽ đi báo tin? Hãy ngoan ngoãn chờ tôi phía dưới".
Đường Băng Vân khẽ thở dài, biết Ngô Bình không muốn mình mạo hiểm, lập tức nói: "Được rồi. Nếu như trong vòng nửa giờ nữa anh không ra ngoài, tôi sẽ dùng toàn bộ lực lượng của Thiên Sát để đi tìm Hồng Khôn đòi người!"
Ngô Bình cười: "Tôi đã bói rồi, chắc không sao đâu".
Vào thang máy, anh đến tầng chín. Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy Tả Lang. Anh rất kinh ngạc, bởi thứ anh hạ trên cơ thể hắn ta đã được phá giải!
Mặt anh trầm xuống, anh nói, "Tả Lang, ai đã giúp anh?"
Tả Lang rất đắc ý: "Tên kia, núi cao còn có núi cao hơn, ở đây có một vị cao thủ mạnh hơn cậu gấp vạn lần!"
Ngô Bình chế nhạo: "Mạnh hơn tôi gấp vạn lần sao? Anh bị lừa đá vào đầu à?"
Tả Lang rất tức giận: "Đừng có ngông cuồng! Nếu có giỏi thì hãy đi với tôi, tôi sẽ đưa anh đến gặp cao nhân đó!", hắn ta cố ý nói thế để châm ngòi mâu thuẫn giữa Ngô Bình và người phụ nữ bí ẩn đó, mượn dao giết người!
Ngô Bình bước vào, đến một đại sảnh, anh thấy bên trong có rất nhiều người đang ngồi. Anh tò mò về người đã phá vỡ thủ đoạn của mình, ngay khi anh bước vào đã hỏi, "Ai đã giải quyết thủ đoạn tôi hạ trên người Tả Lang?"
Sắc mặt Hồng Khôn thay đổi, ông ta đã định mắng Ngô Bình. Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp nói, Vân Tôn đã lạnh nhạt nói: "Là tôi".
Ngô Bình nhìn người phụ nữ, anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ấy mất mấy giây.
"Không phải chứ? Cô ta là số đào hoa của mình sao?", anh ngạc nhiên.
Ngay sau đó, anh nói: "Cô là người đầu tiên có thể giải trừ được thủ đoạn của tôi".
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô ta nói: "Nếu có thể dùng phương pháp như vậy, hẳn là anh rất thông thạo y thuật".
Ngô Bình hừ một tiếng: "Cô nói đúng. Đây chỉ là một chiêu đơn giản tôi đã sử dụng. Nếu tôi dùng một chiêu lợi hại hơn, ngay cả cô cũng không giải được!"
Người phụ nữ này lai lịch phi thường, hiểu biết rộng, bản lĩnh vững vàng, nghe Ngô Bình nói thế, sự kiêu ngạo của cô ta bị khiêu khích, liền lạnh nhạt nói: "Chỉ cần không phải là cấm chế Thiên Tiên thì sẽ không làm khó được tôi".
Ngô Bình chế nhạo: "Trông cô xinh đẹp thế này, không ngờ lại còn biết nói khoác".
Ngay khi những lời này nói ra, Hồng Khôn gần như sợ chết khiếp, ông ta tức giận nói: "Láo toét!"
Vân Tôn giơ tay lên ra hiệu ông ta đừng nói, cô ta bảo: "Ồ, anh nghĩ tôi đang nói khoác à?"
Ngô Bình khịt mũi: "Cô nói điều cô không làm được, không phải nói khoác thì là gì?"
Vân Tôn lạnh nhạt nói: "Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh ngay tại đây".
Ngô Bình, muốn so hơn thua với cô ta, nhưng lại nói: "Như thế không tốt đâu, cô là một cô gái, nếu thua thì sẽ xấu hổ lắm".
Vân Tôn sững sờ một hồi, lâu rồi không có ai gọi cô ta là "cô gái", trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ta nói, "Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ giải quyết được".
Ngô Bình thấy cô ta xinh đẹp tuyệt trần, vừa nghĩ tới quẻ bói liền cười nói: "Vậy thì đánh cược đi, cô có dám không?"
Vân Tôn có chút tò mò nên hỏi anh: "Anh định đánh cược cái gì?"
Anh lấy ra chiếc nhẫn đồng đổi của Đông Hoàng, nói: "Đây là một pháp khí, tôi thua thì tôi đưa nó cho cô".
Vân Tôn nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Thứ này có chút giá trị, tôi cược với anh".
Ngô Bình nói: "Tôi thua thì thứ này thuộc về cô. Nhưng nếu cô thua thì sao?"
Vân Tôn khẽ lắc đầu: "Tôi không thua".
Ngô Bình dựng ngón tay cái: "Nếu cô tự tin đến thế thì tôi sẽ đặt một điều kiện cho cô, thế nào?"
Vân Tôn lạnh nhạt nói: "Được".
Ngô Bình cười nói: "Nếu cô không phá giải được thì phải làm bạn gái tôi ba năm!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người im phăng phắc, Hồng Khôn kinh ngạc tới nỗi ngất đi. Những người khác cũng kinh hoàng, sao Ngô Bình dám nói như vậy chứ!
Chương 477: Vân Tôn
Vân Tôn không hề tức giận, còn nói: "Được".
Ngô Bình tới trước mặt Tả Lang. Tả Lang giật bắn, nói: "Ngô Bình, cậu muốn làm gì?"
Ngô Bình cười nói: "Anh Tả, mượn anh dùng chút nhé".
"Cậu dám...", Tả Lang gào lớn, nhưng hắn ta mới nói được hai chữ là Ngô Bình đã tóm lấy vai hắn ta. Hắn ta lập tức không nói được, không động đậy được, chỉ có thể mặc cho Ngô Bình thích làm gì thì làm.
Trong cơ thể anh có luồng năng lượng kỳ lạ được hấp thu từ Phí Liêm, luồng năng lượng này chỉ có cảnh giới Thiên Tiên mới có, giờ đây lại được pha lẫn với chân khí của Ngô Bình, trở thành một phần sức mạnh của anh.
Những ngày nay, anh đã nghiên cứu về năng lượng kỳ lạ này, và mặc dù anh vẫn chưa tìm hiểu rõ, nhưng anh đã hiểu được phần nào. Ví dụ như năng lượng này tác động lên cơ thể người thì cực kỳ khó phá giải, trừ phi là Thiên Tiên nếu không sẽ không bao giờ phá giải được!
Vào lúc này, với sự trợ giúp của năng lượng kỳ lạ này, anh đã hạ một cấm chế vô cùng phức tạp lên người Tả Lang. Anh vừa vỗ vừa bấm vừa điểm, Tả Lang liên tục gào thét, cuối cùng mất sức, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Ba phút sau, Ngô Cẩn Ngôn lau mồ hôi, cười với người phụ nữ: "Mời!"
Người phụ nữ lạnh nhạt nói: "Tuy rằng thủ đoạn của anh phức tạp khó lường, nhưng đối với tôi tôi, nó không khác gì thủ đoạn trước đây của anh".
Ý của người phụ nữ quá rõ ràng, trước mặt sư tử, tuy cừu lớn hơn thỏ một chút, nhưng cả hai giống nhau, sư tử chỉ cần dùng một đòn là có thể giết chết. Thủ đoạn của Ngô Bình cũng thế, bất kể là đơn giản hay phức tạp, chỉ cần giơ tay lên là cô ta có thể phá giải được! Ngô Bình nói: "Đừng ăn nói lớn lối, phải thử rồi mới biết".
Bàn tay ngọc ngà của người phụ nữ khẽ vẫy, hàng chục luồng năng lượng thần bí xâm nhập vào cơ thể Tả Lang, muốn phá giải thủ đoạn của Ngô Bình.
Ngô Bình kinh ngạc, đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh nhìn thấy có hai mươi bốn luồng năng lượng màu sắc khác nhau bay ra từ tay của người phụ nữ, đây là bản lĩnh của cao thủ Địa Tiên!
Hai mươi tư luồng năng lượng tiến vào trong cơ thể Tả Lang, sau khi thăm dò một hồi, người phụ nữ kêu lên một tiếng "hừ" một tiếng rồi khua ngón tay, như thể đang điều khiển những năng lượng đó.
Tuy nhiên, cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa thì thủ đoạn của Ngô Bình vẫn còn đó, hoàn toàn không giải được. Ngược lại, Tả Lang đau đớn tột cùng, vừa khóc, vừa cười, lúc ngất đi, lúc lại hưng phấn.
Nhìn thấy Tả Lang sắp bị tra tấn đến chết mà vẫn chưa giải được, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên nghiêm túc, cô ta bước đến bên cạnh Tả Lang, đặt bàn tay ngọc của mình lên người hắn ta, vừa vỗ vừa điểm.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Khôn vừa tỉnh dậy đã suýt ngất đi lần nữa. Trong ấn tượng của ông ta, Vân Tôn là người toàn năng, nhưng giờ lại không giải được thủ đoạn của người này sao?
Tả Lang không còn la hét nữa, bởi vì hắn ta không còn sức lực, thân thể không ngừng run rẩy, sùi bọt mép, dưới da có vô số năng lượng dâng trào giống như giun đất đang bò.
Người phụ nữ rất kiên trì, cô ta cố gắng hơn mười phút rồi mới bỏ cuộc. Cô ta khẽ thở dài, nói: "Tôi không thể khống chế được luồng năng lượng kỳ lạ của anh, thế nên không thể phá giải cấm chế của anh, tôi thua rồi."
Cô ta nhận thua rất thoải mái, Ngô Bình đắc thắng nói: "Thế nào, giờ cô biết tôi giỏi thế nào chưa?"
Người phụ nữ gật đầu: "Anh rất giỏi".
Ngô Bình nhìn cô ta cười nhếch môi, nói: "Cô gái à, từ giờ cô phải làm bạn gái tôi ba năm".
Cô ta không sốt ruột, cũng không tức giận, nói rất lạnh nhạt: "Xem ra đây là đây là kiếp số của tôi, không trốn thoát được".
Sau khi nói xong, cô ta cười với Ngô Bình: "Dám cược dám thua, hiện tại tôi là bạn gái của anh".
Hồng Khôn sắp phát điên lên, ông ta nói: "Ngô Bình, cậu có biết Vân Tôn là ai không?"
Ngô Bình chế nhạo: "Không cần biết cô ấy là ai, hiện tại cô ấy đã là bạn gái của tôi".
Sau đó anh cau mày hỏi: "Ông là hội trưởng hội Tham Hợp sao? Ông kêu tôi tới đây để làm gì?"
Hồng Khôn cười nhạt, ông ta nhìn người phụ nữ với vẻ mặt phức tạp, cung kính nói: "Vân Tôn, người..."
Người phụ nữ nói, "Anh ấy là bạn trai của tôi, việc của anh ấy đương nhiên cũng là của tôi. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây đi".
Hồng Khôn vội nói: "Vâng".
Sau đó ông ta cười với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Chính Tả Lang đã châm ngòi mâu thuẫn, tôi đã nhận ra rồi".
Ngô Bình chế nhạo: "Nếu ông đã biết sao còn bắt tôi phải tới?"
Hồng Khôn rất xấu hổ, vội nói: "Tóm lại là lỗi của tôi, tôi đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi. Hình như ông có quen với bạn gái tôi, cho nên tôi sẽ không tính sổ với ông".
Anh nói xong liền đá cho Tả Lang một đá cho hắn ta tỉnh rồi nói: "Anh Tả này, vốn tôi đã hứa với Diệp Huyền giải chú cho anh, sao anh lại phải làm thế này?"
Tả Lang hối hận gần chết, thảm thiết nói: "Cậu Ngô, tôi sai rồi!"
Ngô Bình nói: "Trước đây, tôi đòi anh 10 tỷ, sự việc đã trôi qua rồi. Bây giờ giá cả đã thay đổi, bảo bố anh lấy thêm 10 tỷ nữa, tôi sẽ gỡ chú trên người anh. Nếu không, ngày nào anh cũng sẽ như chết đi sống lại, sống không bằng chết".
Nghe nói phải bỏ ra 10 tỷ nữa, Tả Lang kinh hãi, liền ngất đi.
Hồng Khôn cho người đưa Diệp Huyền lên. Diệp Huyền bị thương rất nhiều ngoài da, miệng đầy máu. Thấy Ngô Bình, anh ta liền cười nói: "Tiền bối, tôi biết tiền bối sẽ tới cứu tôi".
Ngô Cẩn Ngôn tiến lên đá cho anh ta một cái, sau đó hỏi: "Anh bị thương nặng không?"
Diệp Huyền sờ nơi bị đá, cười khan: "Không sao, vết thương nhỏ thôi".
Hồng Khôn cười nói: "Cậu Diệp, trước đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu".
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, nói: "Tiền bối, ai cũng phải nể mặt tiền bối, ha ha!"
Sau đó, anh ta nhìn người đã đá mình trước đó, nét mặt của người đó thay đổi, lùi lại vài bước trong vô thức.
Diệp Huyền giễu cợt: "Thằng kia, tao nói mày đá tao mấy lần thì tao trả đòn gấp mười. Lại đây, nằm xuống cho tao đá!"
Người này là thuộc hạ của Hồng Khôn, thấy Diệp Xuân không bình tĩnh, Hồng Khôn liền thở dài, lạnh nhạt nói: "Còn không mau nằm xuống để cho cậu Diệp đá?"
Người đàn ông bất lực, đành phải nằm trên mặt đất. Khi Diệp Huyền đi lên, anh ta đánh người đàn ông gãy hết răng, sau đó bất tỉnh.
Sau khi trút giận xong, anh ta bật cười, liên tục kêu quá đã.
Người phụ nữ lúc này mới nói: "Ngô Bình, tôi phải về xử lý một số việc, mấy ngày nữa sẽ trở lại để hoàn thành nghĩa vụ bạn gái, được không?"
Thật ra, Ngô Bình chỉ nói vui thế thôi. Anh và người phụ nữ đó chưa từng quen biết nhau, cho nên anh không thể để người khác làm bạn gái của mình bất chợt thế được, quá vô lý.
Anh nhún vai nói: "Chỉ là nói đùa, cô không cần quá coi trọng. Việc của hôm nay hãy quên đi".
Nào ngờ người phụ nữ nhìn anh, nghiêm nghị nói: "Tôi sẽ làm theo những gì tôi đã nói".
Cô ta nói xong liền rời đi, để lại Ngô Bình ngẩn người, chẳng lẽ cô ta sẽ còn quay lại sao?
Vân Tôn rời đi, Hồng Khôn vội vàng bước tới, cười nói: "Cậu Ngô, mời ngồi!"
Trước mặt anh là thủ lĩnh Cảng Thành, vì vậy Ngô Bình không muốn đối phương mất mặt nên ngồi xuống đối diện.
Hồng Khôn do dự một chút, sau đó nói với những người xung quanh: "Các người đi xuống đi".
Ngay lập tức, tất cả mọi người lùi lại, và ngay cả Tả Lang cũng bị lôi ra ngoài. Ngô Bình biết ông ta định bàn chuyện cơ mật nên bảo Diệp Huyền ra ngoài. Bây giờ nơi đây chỉ còn lại có hai người bọn họ.
"Ông Hồng có chuyện gì thì nói đi", anh lạnh nhạt nói.
Hồng Khôn nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Cậu biết cô gái vừa rồi là ai không?"
Thực ra Ngô Bình cũng rất tò mò. Anh âm thầm quan sát cô gái, phát hiện hình như cô ta không có tu vi nhưng lại có thể phát ra năng lượng thần kỳ, rất giống bản lĩnh của Địa Tiên.
Anh liền hỏi: "Cô ấy là ai?"
Chương 478: Bí ẩn và mạnh mẽ
Hồng Khôn nghiêm nghị nói: "Tôi thậm chí không biết cô ấy là ai, tất cả những gì tôi biết về cô ấy là một con người toàn năng, đạo pháp của cô ấy rất cao siêu. Ngay cả những cao thủ Địa Tiên cũng không thể sánh bằng cô ấy! Tôi thậm chí không biết tên cô ấy, từng có một người tùy tùng của cô ấy đã từng gọi cô ấy là Vân Tôn, vì vậy tôi cung kính gọi cô ấy là Vân Tôn".
Ngô Bình trợn tròn mắt: "Nói chuyện mãi một hồi, hóa ra ông còn không biết cô ấy là ai".
Hồng Khôn nói: "Cậu Ngô, mặc dù tôi không biết thân phận của Vân Tôn, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không phải người của giới Địa Tiên mà là đến từ một gia tộc bí ẩn".
Ngô Bình nói: "Sau đó làm sao ông quen được cô ấy?"
Hồng Khôn: "Khoảng ba năm trước, tôi bị quỷ ám, cứ nghĩ chắc chắn sẽ chết. Để không làm hại gia đình và anh em của mình, tôi đã chạy ra bãi biển và định tự tử khi còn tỉnh táo".
"Ngay khi tôi lấy dao ra, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau, tôi quay lại thì thấy Vân Tôn. Vân Tôn giống như một tiên nữ vậy, cô ấy khiến tôi như mất trí. Cô ấy hỏi tôi tại sao lại tự tử, tôi đã nói sự thật".
”Vân Tôn liền đi tới, vươn tay vỗ vỗ lên người tôi, tôi nghe thấy một tiếng hét, ma quỷ trên người tôi đã bị cô ấy giết chết. Tôi vừa mừng vừa sửng sốt, quỳ xuống tại chỗ quỳ lạy Vân Tôn".
"Vân Tôn hỏi tôi một vài câu, biết được rằng tôi có chút thế lực ở Cảng Thành thì hỏi liệu tôi có thể giúp đỡ cho cô ấy không, tất nhiên tôi đồng ý. Sau đó, cứ cách ba hoặc năm tháng Vân Tôn sẽ xuất hiện để dặn tôi làm một số việc cho cô ấy. Lần nào tôi cũng cố gắng hết sức và không bao giờ để Vân Tôn thất vọng".
Nghe những gì ông ta nói, Ngô Bình thấy hơi kỳ lạ, người phụ nữ này là ai mà sao lại bí hiểm như vậy?
Hồng Khôn: "Cậu Ngô, tôi không biết tại sao Vân Tôn lại đồng ý với yêu cầu vô lý của cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể giữ sự tôn kính với Vân Tôn".
Ngô Bình cười lạnh: "Ông thấy người đàn ông nào mà lại tôn kính bạn gái của mình không?"
Hồng Khôn không nói nên lời: “Tóm lại, tôi khẩn cầu cậu Ngô tôn trọng Vân Tôn!”, nói xong, ông ta cúi người thật sâu.
Ngô Bình xua tay: "Được rồi, chuyện của tôi ông không cần lo lắng. Ông đấy, vì sao trước đó lại đối phó tôi?"
Nói đến vấn đề này, Hồng Khôn có chút ngượng ngùng, nói: "Không dám giấu, có người gài cho tôi mâu thuẫn với Thiên Sát bên cậu. Tả Lang chỉ là một cái cớ, cho dù không có hắn ta, tôi cũng sẽ tạo ra mâu thuẫn khác".
Ngô Bình híp mắt: "Ông Hồng, tốt nhất ông nên nói cho tôi biết người đó là ai!"
Hồng Khôn cười nói: "Cậu là bạn trai của Vân Tôn, sau này cậu sẽ là người mà tôi tôn trọng. Tôi đương nhiên nguyện ý sát cánh cùng cậu. Có lẽ cậu biết người đó, hắn là Đường Vô Tà".
“Đường Vô Tà?”, Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao hắn lại làm điều này?
Hồng Khôn: "Đó không phải là điều tôi biết. Tôi đã đồng ý sẽ giúp hắn đối phó với cậu vì tôi từng hợp tác nhiều với hắn".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn".
Sau đó anh đứng dậy: "Ông Hồng, tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt".
Anh đi ngay, ra cửa liền gọi theo Diệp Huyền cùng nhau đi xuống lầu. Ở lầu một, Đường Băng Vân thấy anh và Diệp Huyền đã an toàn trở về, liền hỏi: "Hồng Khôn không làm khó anh chứ?"
Ngô Bình: “Không làm khó, ông ta rất hợp tác". Về phần cô bạn gái ba năm, đương nhiên anh không đề cập tới.
Đường Băng Vân khịt mũi: "Ông ta cũng biết điều đấy".
Diệp Huyền cười nói: "Cô Đường, cảm ơn cô và sư thúc tổ đã cứu tôi. Tôi mời mọi người đi ăn tối".
Ngô Bình nói: "Ăn uống thì tốn bao nhiêu tiền? Trước đó chúng tôi đang đi mua đồ ở quảng trường Kim Tinh, mua rất nhiều đồ. Bây giờ anh đi với tôi, giúp tôi xách túi, tiện thể thanh toán luôn".
Diệp Huyền cười khổ: "Tiền bối, anh mua đồ cho bạn gái mà để tôi trả tiền không hợp lý lắm nhỉ?"
Ngô Bình nói: "Hợp lý lắm, phải không Băng Vân?"
Đường Băng Vân đương nhiên rất vui khi có thể tiêu tiền của người khác, liền nói: "Được, tôi không ngại".
Diệp Huyền trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên không phải người một nhà nên bị cho ra rìa mà".
"Anh nói cái gì?”, Đường Băng Vân trừng anh ta.
“Không phải, tôi nói tiền bối rất tốt với phụ nữ, sẵn sàng tiêu tiền cho người đẹp", anh ta vội vàng cười nịnh.
Cả ba trò chuyện cười đùa, rồi lại đến quảng trường Kim Tinh. Bọn họ mua từ tầng hai đến tận tầng chín, số người xách túi ở phía sau cũng tăng từ bốn lên mười người.
Ở lần thanh toán cuối cùng, thẻ của Diệp Huyền quẹt nhiều tới sắp nổ tung đến nơi, tổng cộng anh ta đã tiêu tốn hàng chục triệu tệ. Điều này còn là do Đường Băng Vân cảm thấy xấu hổ khi mua đồ quá đắt, nếu không sẽ còn tiêu nhiều hơn.
Nhờ người gửi đồ về khách sạn trước, ba người cùng nhau ăn tối.
Sau bữa tối, Ngô Bình lại đến trụ sở để dặn dò một số điều, sau đó anh chào tạm biệt Đường Băng Vân, mai anh sẽ tham dự lễ cưới của Cương Tử.
Diệp Huyền cũng định đi, vì vậy hai người lên cùng một chiếc máy bay và cùng nhau trở về huyện Minh Dương. Khi anh rời đi, anh mang theo Lý Huyền Bá. Giữ anh ta bên mình là để hướng dẫn anh ta tập luyện bất cứ lúc nào.
Sau khi máy bay hạ cánh, cả ba lái xe về nhà cũ.
Đã mười một giờ đêm, người nhà đều đã đi ngủ. Anh đưa Diệp Huyền và Lý Huyền Bá lên lầu, sau đó gọi dì giúp việc đến để sắp xếp phòng cho họ.
Tuy nhiên, Diệp Huyền và Lý Huyền Bá không có thời gian để ngủ, Ngô Bình đã yêu cầu họ tập luyện trên tầng cao nhất với Tạ Phi.
Năng khiếu của cả ba đều rất đáng kinh ngạc, Lý Huyền Bá mạnh hơn một chút, Ngô Bình tập trung bồi dưỡng anh ta.
Anh hướng dẫn Diệp Huyền tiếp tục tập luyện đoàn thể thuật. Đến mười hai giờ, anh gọi cho Mễ Kiến và bảo anh ta chuẩn bị các món ăn.
Lúc này quán ăn đã nghỉ từ lâu, nhưng Mễ Kiến cũng rất nhiệt tình nên đã gọi ngay cho hầu bàn và làm một bữa tiệc thịnh soạn. Theo yêu cầu của Ngô Bình, anh ta đã nấu tất cả các món ăn thịnh soạn, như chân giò, sườn hầm, cá kho, đầu sư tử, v.v.
Anh ta chuẩn bị bàn ăn này để Lý Huyền Bá có thể ăn nhiều hơn, phát triển nhanh hơn.
Mười hai giờ rưỡi, bốn người đến quán ăn của Mễ Kiến. Lúc này đèn trong quán sáng choang, mọi người nấu nướng tất bật, mùi thức ăn thoang thoảng.
Mễ Kiến tươi cười chào đón và nói: "Bình à, chú chưa ăn tối à?"
Ngô Bình: “Em mang theo một cái máy diệt mồi", anh chỉ vào Lý Huyền Bá đang gãi đầu cười ngô nghê.
Thấy Lý Huyền Bá cao lớn và dũng mãnh, Mễ Kiến khen: "Đúng là một chàng trai cao lớn!"
Trong bữa ăn, Ngô Bình cũng bảo Mễ Kiến ngồi cùng. Anh ta mang theo vài chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
“Anh Mễ, mấy ngày nay anh có nghe người khác nói về em không?”, anh cười hỏi.
Mễ Kiến cười nói, "Không chỉ là nói thôi đâu. Bây giờ mọi người ai cũng bàn tán xôn xao về chú đấy Tiểu Bình".
Ngô Bình rất có hứng thú, hỏi: "Nói như thế nào, nói ra em nghe".
Mễ Kiến nói: "Mọi người nói chú ra bên ngoài kiếm được nhiều tiền, thế lực trải cả hai giới hắc bạch, không ai dám đối đầu. Họ còn nói chủ tịch huyện và thị trưởng đều là bạn của chú, ngay cả ở tỉnh chú cũng có chống lưng. Có người nói rằng chú là một cao thủ võ lâm, đánh bất khả chiến bại trong sáu tỉnh phía Nam".
Nghe vậy, Ngô Bình bật cười: "Bàn tán hơi cường điệu rồi".
Mễ Kiến chớp mắt, nói, “Tiểu Bình, những tin đồn này có phải là sự thật không?", anh ta thực sự rất tò mò.
Ngô Bình: "Đúng khoảng 30%. Em làm vậy là vì muốn nổi tiếng, để người dân địa phương không dám khiêu khích em. Điều này đỡ phiền phức nhiều lắm".
Mễ Kiến gật đầu: "Đúng vậy. Hiện tại đừng nói là huyện Minh Dương, ngay cả thành phố Vân Đỉnh cũng không ai dám khiêu khích chú đâu".
Ngô Bình cười ha hả và nói: "Nào, uống!"
Lý Huyền Bá phụ trách việc ăn uống điên cuồng, mấy người kia phụ trách việc uống rượu. Nhậu được ba tuần rượu thì trong quán bị cúp điện đột ngột, sau đó có tiếng hát vọng ra từ trong sân, là một vở hý khúc nào đó.
Ngô Bình chậm rãi đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi đi xem một chút!"
Chương 479: Hôn lễ của Cương Tử
Anh đi ra sân quán ăn thì nhìn thấy dưới ánh trăng bàng bạc, một diễn viên hý kịch với những họa tiết vẽ trên mặt đang cầm thanh đao lớn, mặc áo bào màu lục. Người đó diễn vai Quan Công!
"Từ xưa nay lập nghiệp nên noi gương vua Thuấn hay Hán Tam Kiệt, hai triều cách xa nhau đã bấy nhiêu năm..."
Người đó hát bài "Đơn Đao Hội", nhân vật Quan Công oai phong lẫm liệt, khí phách anh hùng.
Ngô Bình vừa xuất hiện Quan Công liền nhìn anh. Trên khuôn mặt đỏ chót có một đôi mắt sáng ngời, cứ như đang tỏa sáng dưới ánh trăng.
Ngô Bình cười lạnh: "Lần trước diễn vai Sửu, giờ lại diễn vai Tịnh. Sao hả, định diễn hết cả tất cả vai Sinh Đán Tịnh Mạt Sửu à?"
Vừa dứt lời Quan Công liền động đậy, một thanh đao sắc bén dài gần một mét thoáng cái đã đến gần anh.
Quá nhanh! Ngô Bình lóe người lùi sau mấy mét, trong tay anh có thêm một thanh trường kiếm, đó chính là kiếm Sát.
Một đòn không thành công, Quan Công liền thu đao, cao giọng nói: "Tôi họ Quan, là thuộc hạ của thiếu chủ, tôi đại diện thiếu chủ đến hỏi cậu, cậu có chịu thần phục không?"
Ngô Bình hừ lạnh: "Đừng có giả thần giả quỷ! Bảo thiếu chủ của các người ra đây, tôi muốn xem xem kẻ đó là ai!"
"To gan! Dám sỉ nhục thiếu chủ, chết đi!"
Thanh đao lớn được vung lên, một luồng ánh đao vung xuống, còn nhanh hơn vừa rồi.
Ngô Bình vung kiếm, thanh đao đó bị anh chặt đứt, sau đó anh bước nhanh như chớp tới gần kẻ đó.
"Ầm!"
Chiêu Kinh Lôi quyền của anh đánh trúng đối phương. Quan Công liền bay người ra, đập mạnh lên cái cây cách đó mười mấy mét.
"Phụt!"
Hắn ta phun ra máu, giãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được. Cảnh giới của người này cũng là tiên thiên, nhưng khi đối đầu với Ngô Bình thì lại không chịu nổi một đòn!
"Tu vi của anh rất phù phiếm, dùng đan dược để tạo ra đúng không?", anh lạnh nhạt nói.
Phía không xa có người vỗ tay. Một người đàn ông đeo mặt nạ vai Sửu đi đến, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ anh.
Người này càng đi càng gần, khi cách còn mười mét, anh ta nói: "Thảo nào anh dám thống nhất giang hồ tỉnh K, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh".
Ngô Bình quan sát người này, đối phương là nhân tiên! Anh không khỏi nhíu mày, nhân tiên không phải là thủ lĩnh một phương thì cũng là cường giả trấn giữ đất nước, tại sao lại có thể tùy tiện xuất hiện thế này?
"Anh là ai?", anh hỏi.
Người đàn ông đáp: "Tôi vốn định lấy mạng anh, nhưng thiếu chủ lại thay đổi ý định, sẽ cho anh một cơ hội".
Ngô Bình cười lạnh: "Cho tôi cơ hội sao?"
Người đàn ông nói: "Nếu cậu bằng lòng thần phục thiếu chủ thì không chỉ giữ được mạng mà còn có thể được thiếu chủ dìu dắt, tiền đồ rộng mở".
Ngô Bình nhíu này: "Thiếu chủ mà anh nói có cảnh giới địa tiên sao?"
"Đúng, gia tộc của thiếu chủ là cánh chim đầu đàn trong Địa Tiên Giới", người đàn ông nói: "Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày nếu anh từ chối thiếu chủ thì hãy chuẩn bị quan tài cho cả nhà anh đi!"
Ánh mắt Ngô Bình thấp thoáng sát khí, anh nói: "Được, vậy giờ Tý ba ngày sau tôi sẽ đợi các người ở đây!"
Người đàn ông xách "Quan Công" bị thương lên, vọt lên rồi bay qua tường đi mất.
Nhóm Tạ Phi đi ra, hỏi: "Cậu chủ, có chuyện gì thế?"
Ngô Bình nói: "Không sao", nói xong họ lại quay về bàn uống rượu tiếp.
Khi Lý Huyền Bá ăn xong, bốn người liền quay về nhà.
Tạ Phi và Diệp Huyền về phòng nghỉ ngơi, Lý Huyền Bá lại được Ngô Bình gọi vào phòng luyện đan.
Ngô Bình lấy ra ba hạt đậu hòe bảo anh ta ăn. Khi nó có hiệu quả, Lý Huyền Bá thấy toàn thân quay cuồng, Ngô Bình liền bảo anh ta về nghỉ.
Thời gian còn lại, anh đi ra sân bắt đầu luyện đoàn thể thuật cấp tám, bộ thứ tư.
Ba bộ đoàn thể thuật trước, cái sau khó hơn cái trước. Độ khó của bộ thứ tư tất nhiên vượt xa bộ thứ ba, nhưng hiệu quả của nó cũng càng tốt hơn.
Động tác của bộ đoàn thể thuật thứ tư không còn đơn giản nữa mà có cả lời chú, tâm pháp, độ khó cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ thử một lần thôi mà anh đã tốn hơn một tiếng mới miễn cưỡng làm ra được. Động tác này vừa được tung ra anh đã cảm thấy trống rỗng, một luồng năng lượng không rõ hình dạng chui vào cơ thể anh. Qua sự luyện tập và điều chỉnh, luồng năng lượng này dần to lớn, càng ngày càng nhiều trong cơ thể anh.
Luồng năng lượng này đang không ngừng nuôi dưỡng cơ thể và thần hồn của anh! Anh cũng từng gặp tình huống này khi đang tu luyện phương pháp hít thở, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.
Trời còn chưa sáng, anh ngừng luyện rồi thay quần áo, đưa Ngô Mi đến dự hôn lễ của Cương Tử ở thành phố Vân Đỉnh. Còn ba người kia thì tất nhiên ở trong nhà tiếp tục tu luyện.
Anh lái chiếc xe Bugatti Chiron lên đường cao tốc. Tốc độ xe cực nhanh, không ngừng bỏ xa những xe khác. Lái được một lúc thì Cương Tử gọi điện, nói: "Cậu chủ, xe hoa mà tôi đặt không đến được. Hôm nay có rất nhiều người kết hôn, bây giờ không đặt kịp".
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Đừng sốt ruột, cứ đi sắp xếp những chuyện khác đi, để tôi nghĩ cách vụ xe hoa".
Thành phố Vân Đỉnh cách Vân Kinh rất gần, anh liền gọi điện cho Đường Tử Di.
Lúc này mới năm giờ sáng, Đường Tử Di vẫn còn đang ngủ. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, cô ấy cười nói: "Đường môn chúng em có đội xe đón khách chuyên dụng, đội trực thăng, được không?"
Ngô Bình nói: "Thế thì quá tốt. Thế này nhé, em phái một đội xe và một cái trực thăng đến".
Đường Tử Di nói: "Đồ dùng cho hôn lễ em có sẵn đấy, mang theo cả âm li loa đài, người chủ trì và đội phụ trách đến luôn đi, em cũng đến đó xem náo nhiệt luôn".
Ngô Bình cười hỏi: "Mấy ngày nay em không bận sao?"
Đường Tử Di nói: "Hôm nay em nghỉ, với lại em cần bàn bạc với anh vài chuyện".
"Được thôi, anh đợi em ở thành phố Vân Đỉnh", Ngô Bình cười nói.
Cúp máy xong, Ngô Mi liền vui vẻ hỏi: "Anh ơi, chị Tử Di cũng đến ạ?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, bảo là đến xem náo nhiệt".
Ngô Mi nghe mà lắc đầu: "Anh thông minh như thế mà không nhận ra tâm tư của chị Tử Di à?"
Ngô Bình tò mò nói: "Tâm tư cô ấy thế nào?"
"Chị ấy cùng anh đi tham gia hôn lễ của người khác, ý nghĩa của điều này còn cần em phải nói sao? Người ta muốn kết hôn với anh đấy!", nói rồi cô bé thở dài: "Anh, anh thích chị Tử Di đúng không?"
Ngô Bình trợn mắt: "Trẻ con đừng có hóng chuyện của người lớn".
Ngô Mi bĩu môi: "Em không phải trẻ con, em hiểu hết chuyện của mọi người đấy".
Ngô Bình vội lấy một cái kẹo nhét vào miệng Ngô Mi để cô bé im lặng.
Nửa tiếng sau, họ đến nhà Cương Tử.
Nhà Cương Tử nằm ở một thị trấn nhỏ phía phía dưới thành phố Vân Đỉnh. Gia đình cậu ta có một căn nhà ở trên trấn, bố mẹ làm buôn bán nhỏ.
Lúc này cổng nhà Cương Tử đang treo đèn led, khách khứa vẫn chưa đến, một số người phụ giúp đang chăm chỉ làm việc.
Xe vừa đến cổng, mọi người liền dừng hết mọi việc, nhao nhao đánh giá chiếc siêu xe của Ngô Bình, bàn tán xôn xao.
"Ai vậy? Bạn Cương Tử à?"
"Nghe nói Cương Tử cũng làm ăn khấm khá lắm, có khi phải đấy".
Cương Tử nghe thấy tiếng động cơ xe liền vội chạy ra.
"Cậu chủ đến rồi!", cậu ta rất mừng.
Ngô Bình cười hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Mấy giờ đi đón dâu?"
Cương Tử nói: "Tân Nguyệt vẫn đang trang điểm, bảo chúng tôi bảy giờ qua".
Ngô Bình nhìn giờ, 5 giờ 45 phút, nói: "Vẫn kịp, khoảng 40 phút sau là đội xe tới".
Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện sân nhà Cương Tử khá lớn, dùng để mở tiệc đãi khách rất hợp.
Anh liền bảo cậu ta: "Cương Tử, Tử Di đem đội ngũ phụ trách hôn lễ đến, lúc đó sẽ rất náo nhiệt".
Cương Tử rất mừng: "Cậu chủ, thế thì làm phiền cô Đường quá".
Chương 480: Ác bá trong thị trấn
Ngô Bình nói: "Không phiền phức, chuyện kết hôn là chuyện lớn, phải thật long trọng mới được".
Lúc này bố mẹ của Cương Tử đã đi ra, hai người đã ngoài năm mươi, hôm nay hai người đều mặc quần áo lễ, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
"Bố, mẹ, đây là cậu chủ của con, cậu Ngô".
Bố mẹ của Cương Tử vội vàng bước tới chào hỏi, vồn vã đưa thuốc lá và rót nước cho Ngô Bình, Ngô Bình vội vàng nói không cần khách sáo.
"Bác trai, bác gái, chúc mừng hai người, Cương Tử lấy vợ rồi, sang năm là có thể sinh cháu trai to béo cho hai người bế rồi", Ngô Bình cười.
Bố của Cương Tử mỉm cười, nói, "Cậu Ngô, tôi thực sự muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Cương Tử".
Ngô Bình xua tay: "Cương Tử là anh em của cháu, nếu bác nói thế thì chúng cháu xa lạ quá".
Mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên bước vào. Đó là chú hai của Cương Tử. Trông sắc mặt ông ấy không được tốt lắm, ông ấy còn không quan tâm đến việc chào Ngô Bình mà nói: "Anh ơi, ông ba Vạn đã tuyên bố rồi, nói rằng hôm nay ai dám tới ăn tiệc cưới nhà họ Phương chúng ta thì chính là chống lại nhà họ Vạn! Ông ba Vạn đúng là quá ăn hiếp kẻ khác! "
Bố của Cương Tử cau mày nói: "Bỏ đi, ít khách thì ít khách. Hôm nay là ngày trọng đại, đừng có gây thêm chuyện nữa".
Sắc mặt chú hai của Cương Tử tái xanh: "Anh cả, chính Vạn Tam đã chặn đội xe đón dâu của chúng ta. Chuyện này không thể tha thứ, nếu không với cái tính của Vạn Tam chắc chắn sẽ được nước lấn tới!"
Bố Cương Tử khẽ thở dài: "Không nhẫn nhịn thì làm sao đây? Vạn Tam có quyền có thế, còn nuôi một nhóm đả thủ. Ngay cả cảnh sát trưởng và chủ tịch thị trấn cũng là anh em của ông ta. Chúng ta đâu có đấu lại được?"
Hai anh em đang bàn bạc thì Ngô Bình gọi Cương Tử sang một bên hỏi: "Cương Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cương Tử thở dài, nói: "Cậu chủ, gia đình nhà họ Phương chúng tôi và nhà họ Vạn có mối thù, nhà họ Vạn thường gây rắc rối cho gia đình chúng tôi".
Cậu ta giải thích ngắn gọn tình hình của hai nhà. Nhà họ Vạn sống ở thị trấn Vạn Trang suốt nhiều thế hệ, gia tộc này rất quyền lực rất lớn, một phần ba thị trấn là họ Vạn. Vào thế hệ ông cố của Cương Tử, nhà họ Phương đã lưu lạc đến thị trấn và bám rễ ở đó.
Ông cố của Cương Tử là một quyền sư, rất giỏi võ, ông đã mở một võ quán trong thị trấn để nhận đồ đệ. Nhà họ Vạn luôn bắt nạt kẻ yếu, khi thấy ông cố của Cương Tử là người ngoài đến, họ liền bắt nạt ông. Ai mà ngờ được rằng ông cố của Cương Tử lại dám đánh trả, còn làm bị thương rất nhiều người nhà họ Vạn, từ đó liền nổi danh.
Sau đó không ngừng có người đến xin học võ, nhiều nhất có khi hơn 100 người. Sau này nhà họ Phương lại bổ sung nhân lực, dần trở thành thế lực duy nhất trong thị trấn có thể cạnh tranh với nhà họ Vạn.
Vào thế hệ cha của Cương Tử, nhà họ Vạn với thế lực đông đảo đã tích lũy được nhiều của cải bằng cách bán các ngôi mộ trên núi, đào cát sông, khai thác đá. Đặc biệt là năm anh em Vạn Tam còn được gọi là Ngũ hổ nhà họ Vạn, là bá chủ trong trấn, không ai dám khiêu khích bọn họ.
Vì mối hận thù giữa tổ tiên, nhà họ Vạn cũng bắt đầu chèn ép nhà họ Phương. Đặc biệt là những năm gần đây, thế lực của nhà họ Vạn đã phát triển lên đến đỉnh điểm, càng không coi nhà họ Phương ra gì. Vài năm trước, người chú thứ hai của Cương Tử bị nhà họ Vạn đánh gãy chân, và kẻ đánh là Vạn Ngũ không những không phải vào tù mà còn dẫn người đến đập phá nhà của chú hai của Cương Tử.
Bố của Cương Tử biết rằng mình không thể chống lại nhà họ Vạn, vì vậy ông đã bắt chú hai phải chịu đựng nỗi giận này. Nhưng hai năm sau, con trai của chú hai là Phương Cường đã đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Khi đang đưa bạn gái về vào buổi tối, họ đi ngang qua một con đường nhỏ, một nhóm đàn ông bịt mặt xông ra, trói Phương Cường vào gốc cây rồi cưỡng hiếp bạn gái ngay trước mặt anh ta khiến Phương Cường tức điên, gào thét như xé tim xé phổi.
Khi bố Cương Tử và những người khác đến, đám súc sinh đã chạy trốn. Bạn gái của Phương Cường khóc lóc chạy đi, hôm sau liền uống thuốc tự sát tại nhà. Phương Cường không chịu đựng nổi, về nhà xách dao đi nhà họ Vạn liều mạng nhưng bị người nhà giữ lại. Phương Cường bi phẫn quá độ liền ngất đi, tỉnh lại liền biến thành kẻ điên.
Đồn cảnh sát đã phái người đến điều tra, nhưng sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, người nhà họ Vạn vẫn nghênh ngang làm càn. Sau đó, khi Vạn Tam say rượu, ông ta nói với những người có mặt rằng chính năm anh em ông ta đã dẫn người đến làm chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông ta còn nói rằng mùi vị của cô gái rất tuyệt, khiến họ không thể nào quên.
Nghe vậy, Ngô Bình tức giận nói: "Thật là một lũ cầm thú!"
Cương Tử thở dài: "Bố mẹ gửi tôi đi nhập ngũ là vì họ sợ nhà họ Vạn bắt nạt tôi. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng nhà họ Vạn cũng không chịu để yên cho chúng tôi".
Ngô Bình cười lạnh, nói, "Cương Tử, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi thứ khốn kiếp này! Cậu đợi chút!"
Anh đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu nói chuyện điện thoại. Để đánh bại được nhà họ Vạn, chỉ cần người trong thành phố thôi đã đủ rồi, vì vậy anh gọi cho thị trưởng La Duy Khang trước.
Cách đây không lâu, La Duy Khang được chuyển đến thành phố Vân Đỉnh làm thị trưởng, được thăng một cấp. Ông ta có thể vươn lên đương nhiên là nhờ vào Ngô Bình và năng lực của bản thân.
Khi cuộc gọi kết nối, anh ấy mỉm cười nói, "Thị trưởng La, chúc mừng thăng chức".
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã dìu dắt tôi!”. Trong lòng ông ấy biết nếu không phải nhờ quan hệ bền chặt của Ngô Bình với tỉnh trưởng, ông ấy sẽ không bao giờ đảm nhận được vị trí này! Sau khi Chu Truyền Võ được chuyển đến Thạch Thành, vị trí thị trưởng đã bị bỏ trống, có rất nhiều người cạnh tranh cho vị trí này, và mỗi người trong số họ đều có xuất thân và thực lực hơn ông ấy. Nhưng cuối cùng, ông ấy lại là người ngồi vào cái ghế thị trưởng!
Ngô Bình nói thẳng: "Một người anh em của tôi kết hôn, ông có thời gian qua uống rượu cưới không?"
La Duy Khang thường không tham dự các đám cưới, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên ông ấy vội vàng cười nói: "Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ đi!"
Ngô Bình: "Hãy bảo những lãnh đạo hàng đầu của thành phố đi cùng ông".
La Duy Khang rất tinh ý, liền nói: "Được, chúng tôi sẽ đi cùng nhau."
“Cảm ơn", Ngô Bình không nói nhiều, liền cúp điện thoại.
Trong cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho Chương Cửu Hàn. Sức ảnh hưởng của Chương Cửu Hàn đối với giới giang hồ Vân Đỉnh vượt xa người khác, nếu ông ta có thể đến thì quả là tuyệt vời.
Anh không khách sáo với Chương Cửu Hàn, nói: "Ông Chương, đàn em của tôi hôm nay kết hôn, ông mang theo mấy người qua góp vui đi".
Chương Cửu Hàn cười nói: "Chuyện nhỏ thôi. Tông sư hãy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đưa người đến đó ngay!"
Cuối cùng, anh gọi cho Lý Quảng Long, nói, "Anh Long, một đàn em của em sắp kết hôn, em muốn tìm một số nhân vật nổi bật để đến tham gia cùng trợ uy".
Lý Quảng Long đã lâu không gặp Ngô Bình nên rất nhớ anh, cười nói: "Anh cũng muốn gặp chú, vậy anh sẽ cùng mấy người bạn tới, chúng ta cùng uống rượu ngon!"
Ngô Bình nói: "Được!"
Sau đó anh gọi lại cho Diệp Huyền, Diệp Huyền đang tập luyện, nhìn thấy số điện thoại của Ngô Bình liền nhanh chóng nghe máy.
"Diệp Huyền, anh tìm một vài ngôi sao có tên tuổi đến biểu diễn một vài tiết mục. Anh phải đến thành phố Vân Đỉnh trước mười một giờ đấy nhé", anh nói.
Diệp Huyền trợn tròn mắt: "Tiền bối này, anh cho tôi có mấy tiếng thế này thì đến thần tiên cũng không thu xếp được".
Ngô Bình nói: "Sao hả, không sẵn lòng à?"
Diệp Huyền sợ nhất là Ngô Bình nổi nóng, vội vàng nói: "Sắp xếp được, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức!"
Diệp Huyền gọi điện thoại cho mười mấy ca sĩ hạng nhất, những nghệ sĩ hài nổi tiếng nhất và các diễn viên talkshow, sau đó sắp xếp họ lên những chiếc máy bay tư nhân mà mình chuẩn bị, bay đến thành phố Vân Đỉnh.
Sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, anh nói với Cương Tử: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có nhiều khách đến vào buổi trưa".
Cương Tử vội hỏi: "Cậu chủ, khách nào vậy?"
Ngô Bình cười nói: “Dù sao đi nữa thì cậu cứ chuẩn bị thêm chỗ ngồi cho tôi, đến thời điểm đó sẽ biết!"
Bình luận facebook