• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (7 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486: Mở nhẫn trữ đồ

Ngô Bình biết bệnh của Phương Cường đã khỏi nên nói: “Vạn Tam Hổ và những kẻ độc ác của nhà họ Vạn đã bị bắt rồi, họ sẽ phải chịu trừng trị của pháp luật”.

“Bị bắt rồi ư?”, hận ý trong mắt Phương Cường dần biến mất, nhưng sau đó cậu ấy đã khóc toáng lên: “Manh Manh của tôi, cô ấy thật đáng thương, tất cả là tại tôi! Hu hu…”

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Phương Cường, cậu còn bố mẹ, còn người thân nên phải sống cho tốt, như vậy mới là niềm an ủi lớn nhất với người đã mất”.

Chú hai vừa kích động vừa cảm kích rồi chắp tay với Ngô Bình, sau đó hai bố con họ ôm nhau khóc.

Lúc này, có khá nhiều người nhà họ Phương đi tới, ai cũng cất giọng an ủi rồi cảm ơn Ngô Bình.

Không còn sớm nữa, Ngô Bình chào tạm biệt nhà họ Phương rồi về huyện Minh Dương với Diệp Huyền.

Về tới nhà rồi, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh để bàn kế hoạch.

Thiếu chủ đó cho anh hai sự lựa chọn, một là chết, hai là làm tay sai cho hắn. Đương nhiên anh sẽ không phải nô bộc cho ai hết, vì thế chỉ còn cách chiến đấu với tên đó thôi.

Lạc Trường Sinh đã đến nhà anh trước, sau khi biết chuyện, ông ta cười nói: “Chuyện này đơn giản, chủ nhân chỉ cần nói một câu với Trương Thiên Hoành là xong”.

Ngô Bình: “Thần tướng Trương có thể chấn áp tu sĩ cảnh giới Địa Tiên ư?”

Lạc Trường Sinh: “Tu sĩ cảnh giới Địa Tiên có mạnh đến đấy thì cũng phải sống trên đời, nếu vậy thì không thể đắc tội với Trương Thiên Hoành được. Hơn nữa, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên cũng là người, có gì giỏi đâu chứ”.

Ngô Bình lại nói: “Nếu có thể tự giải quyết được thì tôi không muốn nhờ vả người khác”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân có cách rồi ư?”

Ngô Bình: “Tôi đoán thiếu chủ đó đang ở cảnh giới Nhân Tiên, hoặc cùng lắm là cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ. Nếu thế thì tôi không sợ”.

Anh nói tiếp: “Tôi quyết định lập sát trận, để tóm cả mẻ”.

Lạc Trường Sinh nhướn mày: “Chủ nhân định bày sát trận gì?”

Ngô Bình: “Hoan trận, trận pháp này có thể bắt được cả tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ, chờ họ sa lưới rồi, chúng ta sẽ tiến vào rồi giết họ”.

Lạc Trường Sinh cảm thấy khó tin nhưng vẵn vui mừng nói: “Nếu Hoan trận của chủ nhân có thể nhốt được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ thì đúng là mình không cần nhờ tới Trương Thiên Hoành nữa mà có thể tự giải quyết được”.

Ngô Bình cắn răng nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách dụ thiếu chủ đó tới, ngày nào chưa giết được hắn là tôi ăn không ngon ngủ không yên”.

Người đó đã hai người sai người đến đối phó Ngô Bình, thậm chí còn lấy người nhà ra để uy hiếp anh, đương nhiên anh phải dốc toàn lực phản công! Để thiếu chủ đó biến khỏi nhân gian.

Lạc Trường Sinh đưa ý kiến: “Chủ nhân không cần thiết phải giết hắn, biết đâu lại gây phiền phức lớn hơn. Khối luỹ thuật của chủ nhân rất kỳ diệu, hay mình khống chế người đó như đã làm với Hoàng Thiên Bá ấy”.

Ngô Bình: “Khống chế ư? Nhưng nếu hắn ở cảnh giới Địa Tiên thì phải dùng thêm các dược liệu mới được, thế thì lằng nhằng lắm”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân hãy biến người đó thành con rối, như vậy vừa có thể xoá bỏ thù hận, vừa sai khiến hắn làm việc giúp mình, thế chẳng quá hay à? Vả lại, ngoài mặt chủ nhân có thể nhận mình là thuộc hạ của người đó, như thế thì không ai nghĩ hắn đã biến thành con rối đâu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý này cũng hay, để thử vậy, nếu không thành công thì giết hắn cũng chưa muộn”.

Tối nay, Lạc Trường Sinh ở lại để tu luyện, sau đó giúp Ngô Bình đối phó với người ở cảnh giới Địa Tiên kia.

Ngô Bình đến phòng đan rồi cẩn thận lấy một chiếc nhẫn ra.

Đây là chiếc nhẫn anh lấy được từ mồ chôn di vật của Bình Loạn Hầu, bên trong có không ít đồ vật.

Nó là một món pháp khí trữ vật, muốn mở thì phải có thần niệm mạnh. Ngô Bình mới Sinh Niệm không lâu, trước đó thần niệm của anh rất yếu. Nhưng bây giờ, thần niệm của anh đã rất mạnh rồi, thừa sức để sử dụng chiếc nhẫn trữ đồ này.

Ngô Bình đưa thần niệm vào trong chiếc nhẫn, bên trong rộng bốn mét, dài năm mét, cao khoảng bốn mét. Anh động tinh thần rồi lấy ba món đồ cùng một cách luyện chế đan dược ở trong ra.

Tiếp theo, anh lấy ra thêm một cái gương cổ. Trên đó có khắc chữ tiên và hình ảnh bàn tay. Anh quan sát mặt gương thì thấy hình ảnh bên trong dao động một cách kỳ lạ: “Toả Hồn Kính? Dùng thế nào nhỉ?”

Anh thử truyền thần niệm vào trong chiếc gương thì lập tức có ba thần niệm đáng sợ tấn công thần niệm của anh, suýt nữa làm anh hồn bay phách lạc.

Ba luồng sức mạnh ấy rất hung hãn, vừa xuất hiện đã định chiếm luôn cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình hoảng hốt rồi nhớ tới vào thứ ghi chép trong phiến ngọc, có vài món pháp khí rất hung ác, người có tu ti thấp muốn luyện hoá nó thì có thể còn bị nó hấp thu hồn phách rồi biến thành công cụ cho nó.

Cụ thể là nó sẽ người đó sẽ biến thành con rối và bị pháp khí điều khiển và làm việc cho nó như một cái xác không hồn.

“Chết rồi!”, anh hoảng sợ rồi cật lực phản kháng, nhưng anh không phải đối thủ của nó.

Thấy Ngô Bình sắp thất thủ, Đạo Chủng nhảy ra, ba luồng sức mạnh kia lập tức sợ chết khiếp rồi ngoan ngoãn trở lại. Ngau sau đó, Đạo Chủng đã hấp thu luôn chúng.

Năm phút sau, ba luồng sức mạnh kia lại bị Đảo Chủng nhổ ra, dù chúng vẫn còn rất hung hăng, nhưng không dám vớ vẩn với Ngô Bình nữa, mà hoàn toàn phục tùng.

Ngô Bình cảm thấy trong đầu hình hiện lên hình ảnh của ba con quái vật, một con như con khỉ, đầu dài, răng nhọn.

Con thứ hai thì đầu người thân rắn, mái tóc thì toàn là những con rắn độc siêu nhỏ, mắt cũng như mắt rắn, loé ra ánh xanh. Gương mặt của nó rất đẹp, nhưng chỉ liếc nhìn một cái đã phải khiếp sợ.

Con quái vật thứ ba trông như con hổ, toàn thân một màu đen kịt, chỉ có một mắt, nhưng con mắt ấy rất lớn, đã thế còn phát tia sáng đỏ rất đáng sợ.

Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ba con quái vật ấy, sau đó lẩm bẩm: “Ra là yêu thú!”
Chương 487: Bảo bối trong chiếc nhẫn

Vào thời tiền sử, yêu thú là một thế lực có thể chống lại tu sĩ loài người, có những con yêu thú tu vi lên đến cảnh giới Thiên Tiên, điều này khiến chúng tiên rất nhức đầu.

Ba con yêu thú này đều từ thời tiền sử, thực lực của chúng khá mạnh nên rất khó đối phó. Yêu thú giống con khỉ tên là Nhãn Linh Hầu, mỗi con mắt của nó có một năng lực riêng, nó rất giỏi việc khống chế người khác. Trong Vạn Thăng Thần Châu Trí, nó được liệt vào tốp 15 con yêu thú mạnh nhất.

Yêu thú đầu người thân rắn tên là Quỷ Vực Xà Yêu, nó sinh sống ở Quỷ Vực, thức ăn của nó là linh hồn của vạn vật, có có thể biến cơ thể của người và vật hoá đá, sau đó hấp thu linh hồn. Trong bảng yêu thú thì nó đứng thứ 11.

Yêu thú hổ đen một mắ là Minh Hổ, nghe nói nó là yêu thú trông coi âm phủ, nó đứng thứ 14 trên bảng xếp hạng.

Đã lọt vào bảng yêu thú thì không có con nào là yếu cả, vậy mà chiếc gương bé tẹo này lại phong ấn được hồn phách của ba con yêu thú, vậy uy lực của nó phải mạnh đến đâu?

Ngô Bình động tình thần, Toả Hồn Kính lập tức bay lên trên đỉnh đầu anh, anh nhìn đi đâu là nó chiếu đến đấy với ánh sáng màu xanh u ám.

Ánh sáng này rất lạ, nó chiếu vào ai thì người đó sẽ bất động, linh hồn tê dại, không thể phản kháng lại bất kỳ ai.

“Siêu thật!”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh: “Có cái Toả Hồn Kính này rồi thì đến t sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không phải đối thủ của mình”.

Ngô Bình cất cái gương đi, sau đó lại lấy một thang đoản kiếm ra. Vỏ kiếm có màu đỏ, hình như được làm từ da thú, bên trên có khắc các bùa chú kỳ quái.

Chuôi kiếm bằng gỗ dài 25 phân, dưới đuôi còn có một cái vòng màu đỏ.

Ngô Bình rút thanh kiếm ra thì thấy nó dài chưa đến nửa mét, thân kiếm một màu đen kịt, hấp thu hết mọi tia sáng nên anh không nhìn rõ các chi tiết của nó, mà chỉ thấy một bóng kiếm đen sì. Dù có lấy đèn soi thì cũng vậy.

Anh chém nhẹ thanh kiếm vào đá thì không hề có tiếng động vào vang lên, nhưng tảng đá đã bị xẻ làm đôi. Anh lại lấy kiếm Sát ra rồi cọ hai thanh kiếm vào với nhau.

Cheng một tiếng, kiếm Sát đã bị mẻ một miếng, Ngô Bình giật nảy mình, anh biết kiếm Sát rất sắc, sao mới chạm vào thanh kiếm này một cái đã bị mẻ rồi? Rốt cuộc thanh kiếm này sắc tới mức nào?

Ngô Bình quan sát thật kỹ bằng khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên lưng kiếm có khắc chữ Hắc Long.

“Hoá ra là kiếm Hắc Long”, anh mỉm cười, sau đó múa một đường kiếm thì thấy ánh sáng đen loé lên, hầu như không nhìn thấy đường kiếm ở đâu.

“Ghê thật! Nếu mình dùng thanh kiếm này trước mặt người khác, họ sẽ không thể biết mình tấn công ở vị trí nào”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Anh cất kiếm Hắc Long đi rồi lại cầm một viên châu lên. Viên châu này to như quả đào, cầm rất chắc tay, bên trên có ký hiệu phát sát, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí phi thường.

Ngô Bình truyền thần niệm vào thì nó lập tức tiếp xúc với cấm chế trong hạt châu, vì thế Ngô Bình cắn vào đầu lưỡi rồi phun máu vào nó.

Ngay sau đó, anh và hạt châu đã có một sự gắn kết thần bí, anh chỉ cần động tinh thần là nó phát sáng.

Ngô Bình hô lên: “Lẽ nào hạt châu này chuyên dùng để đập người?”

Nghĩ đến đây, anh dùng thần niệm điều khiển hạt châu đập vào một tảng đá, bó bay đi ngay rồi uỳnh một tiếng, tảng đá cao hơn một mét đã vỡ tan.

Điều đáng sợ hơn là các mảnh đá vụn không tách nhau ra, mà rơi hết xuống trong một phạm vi tròn một mét, sau đó biến thành bùn đất.

Tiếng động quá lên mọi người đều kéo nhau ra xem.

Ngô Bình phải ra trấn an rồi bảo mọi người đi nghỉ.

Anh cất hạt châu đi, sau đó lấy một cái áo giáp ra. Áo giáp này màu vàng, anh mặc hơi rộng nên chỉ thử một lát rồi cởi ra, chuẩn bị đem tặng cho Lý Huyền Bá.

Cuối cùng, anh lấy một bức tranh trong chiếc nhẫn không gian ra. Trong này chỉ có duy nhất một bức tranh, chứng tỏ nó đáng giá với Bình Loạn Hầu đến mức nào.

Chất liệu của bức tranh rất quý, dù nhiều năm trôi qua, nhưng trông vẫn y như mới. Ngô Bình mởi tranh ra thì thấy là bức hoạ của một cô gái rất xinh đẹp.

Ngô Bình thấy hơi thất vọng, nếu chỉ là một bức tranh chân dung thì không có giá trị lớn. Anh lắc đầu rồi bỏ bức tranh sang một bên, sau đó suy nghĩ cách bày Hoan trận.

Anh không có nhiều kinh nghiệm về trận pháp này, đành làm theo ghi chép trong phiến ngọc thôi.

Ngô Bình vừa nghiên cứu vừa làm, đến khi trời sáng, cuối cùng anh đã nắm rõ về Hoan trận rồi.

Sau khi trời sáng bảnh, Lý Huyền Bá tới tìm anh rồi gãi đầu nói: “Cậu chủ, hình như tôi nặng hơn 100 cân rồi”.

Thời gian qua, ngày nào Lý Huyền Bá cũng ăn như hổ đói nên cân nặng tăng vọt. Sáng nay tỉnh dậy, anh ta phát hiện mình đã nặng hơn trăm cân, vượt quá yêu cầu của Ngô Bình rồi.

Ngô Bình vui mừng rồi truyền Bá Tiên Quyết cho anh ta ngay, bộ công pháp nay cực kỳ phù hợp với Hoang Cổ Bá Thể, người bình thường không thể tập được, còn Lý Huyền Bá mà luyện thì sẽ tiến bộ thần tốc.

Trong một buổi sáng, Ngô Bình chỉ dẫn cho ba người tu luyện, ngoài ra còn phái người đi mua nguyên vật liệu để bày Hoan trận.

Giữa chừng, Diệp Huyền nhận được điện thoại của Tả Lang, hắn ta bảo tạm thời không kiếm được 10 tỷ, hi vọng Ngô Bình có thể cho thêm thời gian.

Song Ngô Bình không đồng ý mà bắt bố con nhà họ Tả phải gom đủ tiền trong ba ngày, không thị tự gánh hậu quả.

Xử lý xong việc của Tả Lang, Vũ Vũ của đội Sấm Sét lại gọi tới nói: “Đội trưởng, Thạch Thần có việc gấp”.

Ngô Bình hỏi: “Việc gì thế?”

Chu Vũ: “Có mấy thành viên của chúng ta ở Thạch Thành bỗng mất tích, số người cứ tăng dần nên cấp trên lệnh cho chúng ta tới Thạch Thành để hỗ trợ điều tra ạ”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi ngay, mọi người chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa xuất phát”.

Anh vừa lên xe vừa gọi cho Lý Kim Tượng của Giang Nam Đường.

Nhưng mãi không có ai nghe máy, Ngô Bình chột dạ, không lẽ có chuyện rồi?

Ba phút sau, anh gọi lại, lần này đã có người nghe máy, nhưng lại là giọng của một người thanh niên xa lạ.

“Ai?”, hắn hỏi với giọng lạnh lùng.

Ngô Bình: “Tôi tìm đường chủ Lý”.

“Thông báo thân phận trước đã”, người kia vẫn giữ giọng lạnh băng.

Ngô Bình: “Ngô Bình, đội trưởng đội Sấm Sét”.

“Cậu là Ngô Bình hả? Tốt, tôi đang tìm cậu đây, mau đến gặp tôi ngay”, người đó nói với giọng ra lệnh.

Ngô Bình cau mày: “Anh là ai?”

Người đó: “Tống Dịch Tinh - đường chủ mởi của Giang Nam Đường”.

Ngô Bình cau mày, sao Giang Nam Đường đổi chủ mà anh không hay biết gì? Anh định hỏi tiếp, nhưng Tống Dịch Tinh đã nói: “Ngô Bình, cậu đến Vân Kinh ngay, tôi có nhiệm vụ cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Xin lỗi, có thành viên mất tích ở Thạch Thành nên tôi phải đến đó điều tra”.

Tống Dịch Tinh lạnh giọng: “Đây là mệnh lệnh”.

Ngô Bình: “Đường chủ Tống, anh có thể chỉ huy tôi, nhưng chỉ có Diệp Thiên Tông mới ra lệnh cho tôi được thôi’.

Nghe thấy tên Diệp Thiên Tông, Tống Dịch Tinh lập tức biết điều hẳn rồi nói: “Diệp Thiên Tông nhiều tuổi rồi, chẳng mấy mà về vườn, sau đó sẽ đến lượt bố tôi lên thay”.
Chương 488: Quẻ hung

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Chí ít thì Diệp Thiên Tông vẫn đang đương vị, mà nếu sư huynh của tôi rời khỏi Thần Võ Ti thì tôi cũng đi”, dứt lời, anh cúp máy rồi gọi cho Diệp Thiên Tông.

Phải một lúc lâu thì ông ấy mới nghe máy.

“Sư huynh, có chuyện gì thế ạ? Sao Tống Dịch Tinh lại thay Lý Kim Tượng rồi?”, Ngô Bình hỏi.

Giọng nói của Diệp Thiên Tông có vẻ buồn bã: “Sư đệ, mấy ngày qua anh luôn phải tranh đấu với người đó. Giờ xem ra anh không phải đối thủ của ông ta rồi. Chẳng mấy nữa là anh sẽ rời Thần Võ Ti”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sư huynh, thực lực của anh không hề yếu, sao lại bị người khác giành mất chức vụ?”

Diệp Thiên Tông thở dài nói: “Chuyện kể ra thì dài lắm, chờ anh từ chức xong rồi sẽ kể chi tiết cho cậu nghe”.

Ngô Bình: “Vâng, sư huynh, giờ em phải đến Thạch Thành để xử lý việc ở đấy”.

Diệp Thiên Tông: “Cậu không cần đi đâu, anh sẽ cho người đến giải quyết”.

Ngô Bình thấy là lạ: “Sư huynh, lẽ nào chuyện này có nội tình gì ư?”

Diệp Thiên Tông lại thở dài: “Chuyện lằng nhằng lắm, anh không muốn cậu bị liên luỵ. Sư đệ, anh già rồi, cũng chỉ làm được đến vậy thôi. Nhưng cậu thì khác, tiền đồ của cậu rộng mở hơn nên anh không muốn làm ảnh hưởng đến cậu”.

Ngô Bình cau mày: “Sư huynh, nếu anh không nói rõ ra thì em vẫn đến Thạch Thành đấy”.

Diệp Thiên Tông bó tay nên đành nói: “Sư đệ, nếu cậu thật sự muốn biết thì tối nay hãy đến Thạch Thành gặp anh”.

Ngô Bình: “Sư huynh, anh sẽ đến Thạch Thành à?”

Diệp Thiên Tông: “Anh đến xem vụ thành viên mất tích, cậu tới rồi gọi cho anh”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Ngô Bình phóng như bay đi nên loáng cái đã đến địa điểm của đội Sấm Sét, nhóm Chu Vũ đã chuẩn bị xong, sau đó lên xe cũng Ngô Bình đến Thạch Thành.

Bọn họ đi hai xe, một chiếc là xe của Ngô Bình, một chiếc là xe việt dã.

Xe của Ngô Bình do Nghiêm Gia Câu lái, xe sau thì Tống Tiểu Lương lái, Ngô Bình ngồi ở ghế lái phụ rồi bắt đầu suy nghĩ.

Sư huynh anh rõ ràng có điều gì muốn nói trong điện thoại nhưng lại thôi, Ngô Bình càng nghĩ càng thấy lo lắng, giữa đường anh lại gọi cho Dương Mộ Bạch.

Ông ấy nghe máy ngay: “Sư đệ, tìm anh có việc à?”

Ngô Bình hỏi: “Anh đang đâu đấy?”

Dương Mộ Bạch: “Anh đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Nước ngoài ư? Anh đi bao giờ thế?”

Dương Mộ Bạch: “Hôm kia, đại sư huynh bảo anh đi mà”.

Ngô Bình bỗng có một dự cảm xấu: “Nhị sư huynh, nếu việc bên đó không gấp lắm thì anh về ngay nhé”.

Dương Mộ Bạch tò mò hỏi: “Tại sao? Ở nhà có chuyện à?”

Ngô Bình kể qua tình hình: “Sư huynh, em thấy đại sư huynh cố ý điều anh đi, chắc chắn bên này có chuyện rồi, chỉ là anh em mình không biết thôi”.

Dương Mộ Bạch ngạc nhiên: “Được, anh sẽ bay về ngay! Sư đệ, cậu phải cẩn thận đấy. Nếu đến đại sư huynh còn không giải quyết được thì chắc chắn chuyện này rất nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Anh yên tâm, em biết rồi”.

Thông báo cho Dương Mộ Bạch xong, Ngô Bình vẫn thấy bất an, anh lây năm đồng tiền phép ra rồi reo một quẻ cho Diệp Thiên Tông, lập tức có hai sơ đồ xuất hiện.

Nhìn thấy sơ đồ đó, Ngô Bình biến sắc mặt, là quẻ đại hung!

Quẻ bói cho thấy ngày mai, Diệp Thiên Tông sẽ gặp hoạ đổ máu, hơn nữa còn thập tử nhất sinh.

Ngô Bình híp mắt lại đắn đó rồi gọi cho Đoàn Long, anh tin nếu Diệp Thiên Tông gặp chuyện lớn, chắc chắn Đoàn Long sẽ biết.

Lúc này, Đoàn Long đang ngồi chơi cờ với một tăng nhân trong nhà. Tăng nhân này rất trẻ, đã thế còn xinh đẹp với nụ cười luôn nở trên môi.

Đoàn Long nghiêm nghị, còn tăng nhân thì tươi cười.

Lúc này, có người mang điện thoại tới nói: “Anh Long, Ngô Bình gọi”.

Đoàn Long: “Ra ngoại nghe máy rồi bảo tôi không có nhà, đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài”.

Người đó gật đầu rồi cầm điện thoại rời đi, sau đó ra một góc rồi nghe máy: “Alo”.

Ngô Bình: “Anh Long đâu?”

“Xin lỗi, anh Long ra nước ngoài làm nhiệm vụ rồi, chưa biết ngày nào về nước. Giờ đang giai đoạn đặc biệt nên tôi không thể liên lạc với anh ấy được”, người đó nói không hề có chỗ sơ hở nào.

Ngô Bình không nói gì nữa mà cúp máy luôn.

Tăng nhân: “Ngô Bình là người anh coi tọng, tại sao không nói cho cậu ta biết tình hình hiện giờ?”

Đoàn Long hạ một quân cờ rồi bình thản nói: “Cậu ấy là một thanh kiếm sắc bén, nếu để cậu ấy biết chuyện thì nhất định sẽ cá chết lưới rách với họ. Diệp Thiên Tông chết chắc rồi, không ai cứu được đâu. Để Ngô Bình không bị liên luỵ thì tốt nhất là giấu cậu ấy, chờ mọi việc xong xuôi, cậu ấy cũng không làm chuyện quá kích động”.

Tăng nhân: “Anh từng bảo Ngô Bình là một người thần kỳ, nhỡ cậu ta biết lại có cách giải quyết thì sao?”

Đoàn Long lắc đầu: “Không thể nào, Trương Nguyên Cổ đang giữ một vật rất quan trọng, mười tu sĩ Địa Tiên cũng không có giá trị bằng. Cấp trên nhất định sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của ông ta, bao gồm cả việc hi sinh Diệp Thiên Tông”.

Tăng nhân: “Thật đáng tiếc, Diệp Thiên Tông vốn có cơ hội đột phá lên cảnh giới Địa Tiên mà”.

Đoàn Long cười lạnh: “Diệp Thiên Tông quá ngu xuẩn, kể cả lần này có thoát chết thì vẫn còn nhiều lần khác nữa”.

Tăng nhân: “Cấp trên làm vậy, khó tránh khiến người ta oán trách”.

Đoàn Long: “Phải chấp nhận thôi”.

Lúc này, Ngô Bình bảo Nghiêm Gia Câu lái xe nhanh hết sức có thể, anh nghĩ Đoàn Long không nghe máy của mình, khả năng cao là không muốn tiết lộ chuyện này. Xem ra anh phải tự nghĩ cách thôi.

Loáng cái, chiếc xe đã đi tới Thạch Thành, anh gọi ngay cho Diệp Thiên Tông, nhưng không có ai nghe máy, mãi ba cuộc sau thì ông ấy mới nghe.

“Sư đệ, cậu đến rồi à?”

Ngô Bình: “Vâng, em đến rồi, anh ở đâu để em đến?”

Diệp Thiên Tông: “Ừ, để anh gửi địa chỉ cho. Trước khi trời tối, anh sẽ gặp cậu. Giờ anh còn phải xử lý chút việc đã”.

Ngô Bình: “Sư huynh, anh không lừa em chứ? Có chuyện gì rồi đúng không? Không thì tại sao anh lại điều nhị sư huynh đi?”

Diệp Thiên Tông cười nói: “Sư đệ, cậu lo nghĩ nhiều rồi. Nhị sư huynh cậu có nhiệm vụ thật mà, sao anh phải cố tình gì chứ? Tuy chuyện lần này hơi phức tạp, nhưng cũng chỉ là nhường lại quyền lực thôi, không có gì to tát đâu”.

Ngô Bình nói: “Sư huynh, anh phải tin em, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đứng về phe anh”.

Diệp Thiên Tông cười lớn nói: “Có một sư đệ như cậu đúng là phúc lớn trong đời anh. Sư đệ, anh không yên tâm về Diệp Huyền, nó đang ở chỗ cậu nên cậu hãy trông chừng hộ anh”.

Ngô Bình: “Sư huynh, Diệp Huyền có tư chất rất tốt, không tới một năm nữa, em sẽ giúp cậu ấy trở thành cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.

Diệp Thiên Tông: “Thật không? Thế thì tốt quá rồi, đến lúc đó, anh sẽ cảm ơn cậu thật hậu hĩnh. Thôi, anh đang bận, tối gặp rồi nói chuyện tiếp”.

Diệp Thiên Tông lại ngắt máy, sau đó gửi một tin nhắn định vị đến.

Nhóm Ngô Bình lái xe đến một ngôi nhà ở ngoại ô Thạch Thành, một ông lão hơn 60 tuổi ra đón: “Chào cậu, tôi phụng mệnh lão gia chờ cậu ở đây”.

Ngô Bình không biết người này: “Ông là quản gia của sư huynh à?”

Ông lão gật đầu: “Vâng, tôi là Lưu Thành, tôi đã đi theo lão gia 50 năm rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Quản gia Lưu, phiền ông rồi, sư huynh tôi có dặn gì không?”

Ông lão nói: “Lão gia không dặn gì ạ, chỉ bảo tôi tiếp đãi cậu cẩn thận”.

Ngô Bình không hỏi gì nữa rồi đi vào nhà, căn nhà này rất đẹp, đồ đạc bên trong đều rất cổ kính.
Chương 489: Đập chết trước mặt mọi người

Nhóm Ngô Bình đi vào phòng khách ngồi, Lưu Thành đi pha trà rồi nói: “Mời cậu uống trà”.

Ngô Bình không có tâm trạng uống nên hỏi: “Lưu Thành, ông là quản gia của nhà họ Diệp cơ mà, sao lại đến đây?”

Lưu Thành đáp: “Là lão gia gọi tôi đến, còn cụ thể có việc gì thì tôi không rõ”.

Ngô Bình gật đầu rồi trò chuyện với ông ấy. Nửa tiếng sau, anh búng ngón tay, Lưu Thành chợt nghệt mặt ra.

Thật ra nửa tiếng vừa rồi, Ngô Bình đã dùng thuật thôi miên Lưu Thành để nói chuyện với ông ấy, anh hỏi: “Lưu Thành, có phải hôm nay sư huynh tôi sẽ không đến đây, đúng không?”

Lưu Thành: “Vâng, lão gia bảo hôm nay sẽ không về. Nếu cậu Ngô có hỏi thì cứ bảo chắc ngày mai sẽ về”.

“Ông có biết sư huynh đang gặp chuyện gì không?”, anh hỏi.

Lưu Thành: “Lão gia bảo, phen này thập tử nhất sinh, nếu người chết thì tôi hãy dẫn cậu chủ đi nương nhờ nhị sư đệ hoặc tiểu sư đệ của người. Còn rốt cuộc lão gia gặp chuyện gì thì tôi không biết”.

“Nói vậy là sư huynh cố ý cầm chân tôi ở đây đúng không?”, Ngô Bình trầm giọng hỏi.

“Vâng, lão gia bảo nếu sáng mai người không về, thì tôi hãy đưa thư cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Đưa thư cho tôi luôn”.

Lưu Thành đi về phòng rồi lấy một phong thư. Ngô Bình mở ra xem thì thấy là nét chữ của Diệp Thiên Tông, có tất cả tám trang giấy. Trong thư, ông ấy kể qua mọi việc, cuối cùng thì gửi gắm Diệp Huyền cho Ngô Bình.

Đọc thư xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Đại sư huynh, một mình anh gánh hết mọi việc, sao em với nhị sư huynh chịu nổi đây?”

Chu Vũ hỏi: “Đội trưởng, có việc gì thế ạ?”

Ngô Bình không nói gì: “Mọi người trông chừng Lưu Thành, tôi phải đi có chút việc”.

Mười phút sau, Ngô Bình đã lái chiếc siêu xe lao như bay trên đường cao tốc. Chiếc xe lao đi với vận tốc gần 300 km/h.

Ngô Bình cầm chặt vô lăng, trong mắt loé lên tia sát ý. Trong thư, Diệp Thiên Tông đã nói rõ tất cả. Kẻ phản bội môn phái của Đông Phật tiên sinh Trương Nguyên Cổ chưa chết, sau khi bị thương nặng, hắn đã trốn đi dưỡng thương và giờ thì đã quay lại.

Lần này, Trương Nguyên Cổ mang theo một món đồ quan trọng, một loại thuốc mang gen siêu cấp, loại thuốc này có giá trị rất cao, đến mức câp trên đồng ý với mọi yêu cầu của hắn.

Trương Nguyên Cổ yêu cầu xây dựng lại Tiên Cơ, đồng thời đổi hết thành thành viên của Võ Thần Ti thành người của hắn. Điều độc ác nhất là hắn còn muốn lấy mạng của Diệp Thiên Tông.

Theo phân phó của cấp trên, tối nay Diệp Thiên Tông sẽ phải chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nếu không có gì bất ngờ thì ông ấy sẽ chết.

Diệp Thiên Tông không có đường lùi, vì nếu ông ấy không chết thì cả môn phái của Đông Phật và người của nhà họ Diệp sẽ đi đời nhà ma. Vậy nên ông ấy chấp nhận hi sinh, để những người khác bao gồm cả Diệp Huyền, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch được an toàn.

Diệp Thiên Tông không còn sự lựa chọn nào khác, vì vậy đã đồng ý đánh đổi tính mạng của mình để những người bên cạnh được an toàn. Vì thế, ông ấy đã điều Dương Mộ Bạch sang nước ngoài làm nhiệm vụ và cầm chân Ngô Bình ở Thạch Thành.

“Sư huynh, anh không được chết, người đáng chết là Trương Nguyên Cổ!”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Khi lái xe, Ngô Bình đã nhờ Hàn Bạch tra giúp vị trí của Trương Nguyên Cổ. Lúc này, hắn đã ngồi trong tổng bộ của Thần Võ Ti, hắn và đám thuộc hạ của mình đang chuẩn bị tiếp quản tổ chức, mở ra một thời đại mới của Trương Nguyên Cổ!

Biết được vị trí của Trương Nguyên Cổ xong, Ngô Bình tập trung lái xe.

Anh chỉ mất hơn 30 phút để đi hết quãng đường dài.

Sau khi tới Thiên Kinh, anh đến tìm Hàn Bạch trước, để nhờ anh ấy chuẩn bị cho ít đồ diễn kịch, sau đó còn nhờ người hoạ mặt thành Kình Kha.

Chờ Ngô Bình hoá trang xong, Hàn Bạch tò mò hỏi: “Ngô Bình, sao chú lại hoá trang thế này?”

Ngô Bình đáp: “Không có gì, em thích hát kịch nên tối nay đi biểu diễn ấy mà”.

Hàn Bạch không hỏi nhiều nữa: “Thế chúc vở diễn của chú thành công nhé”.

Chín giờ tối, trong tổng bộ của Thần Võ Ti.

Lúc này, Trương Nguyên Cổ và Tống Chiếm Sơn đang mở một cuộc họp với các nhân vật lớn của Thần Võ Ti. Sau 12 giờ đêm nay, họ sẽ chính thức tiếp quản tổ chức.

Hiện giờ, Trương Nguyên Cổ đang rất tươi tỉnh. Lần trước, hắn bị Diệp Thiên Tông đánh trọng thương, suýt thì toi mạng. Nhưng giờ xem ra như vậy cũng đáng, Diệp Thiên Tông sắp chết rồi, hắn cũng được tiếp quản Thần Võ Ti và Tiên Cơ.

“Sao mọi người vẫn chưa đến đủ à?”, Trương Nguyên Cổ ngồi ở ghế chủ toạ rồi cao giọng hỏi.

Có người đáp: “Dạ. còn 13 người chưa tới ạ”.

Trương Nguyên Cổ cười lạnh nói: “Thế thì không chờ nữa, ai không đến thì bị đuổi hết”.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy mở, một người hoá trang thành nhân vật Kình Kha bước vào. Anh mặc trên người đồ diễn kịch, gương mặt tô màu đỏ chót, tay cầm thanh đoản kiếm màu đen, bước đi khoan thai, miệng còn ngâm nga hát.

Trương Nguyên Cổ cau mày, không biết đây là ai, hắn vung tay: “Lôi ra ngoài”.

Cao thủ ở tổng bộ của Thần Võ Ti nhiều như mây, một người cao lớn giơ tay tóm lấy Ngô Bình rồi thi triển Ưng Trảo Công! Gió lớn nổi lên.

Song, một đường kiếm loé lên, cao thủ cảnh giới Thần đó đã bị chẻ làm đôi, Ngô Bình bước đi như quỷ thần, loáng cái đã chỉ còn cách Trương Nguyên Cổ mười mét.

“Chết tiệt!”

Có mấy người gào lên rồi cùng ra tay.

Ngô Bình vỗ vào eo, khối thần nhảy ra, một luồng khí tức đáng sợ đã khoá chặt đám người đó lại, ai cũng vã mồ hôi không dám cử động.

Cùng lúc đó, anh ném Toả Hồn Kính ra, để nó bay lên đỉnh đầu rồi toả ánh sáng quỷ dị, sau đó chiếu vào Trương Nguyên Cổ.

Trương Nguyên Cổ rất giỏi, nhưng cũng bị bất động.

Ngay sau đó, Ngô Bình lấy hạt châu ra rồi ném thẳng vào đầu hắn.

Bụp!

Đại cao thủ cảnh giới Nhân Tiên như Trương Nguyên Cổ cũng bị đập vỡ đầu, sau đó chết ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đây là chiêu thức hay pháp khí gì vậy?

Tống Chiếm Sơn hét lên rồi bắn súng.

Ngô Bình lách người áp sát ông ta, rồi chiếu Toả Hồn Kính khiến ông ta bất động. Sau đó anh vung kiếm Hắc Long lên chém lìa đầu Tống Chiếm Sơn.

Giết hai người đó xong, Ngô Bình không ở lại mà nhảy ra ngoài cửa sổ luôn rồi biến mất.

Mọi người đều im lặng, mấy phút sau mới có người thở dài. Quả nhiên Diệp Thiên Tông đã ra tay, hơn nữa này còn có bản lĩnh lớn. Đừng nói là họ, dù tu sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không phải đổi thủ của anh.

Giết Trương Nguyên Cổ xong, Ngô Bình rời khỏi hiện trường ngay. Mười phút sau, anh xuất hiện ở một vùng núi hoang rồi châm một điếu thuốc, sau đó gọi cho Diệp Thiên Tông.

Điện thoại kết nối, Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, cậu bình tĩnh, anh sắp về rồi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Sư huynh, anh lừa em làm gì? Em nói thật cho anh biết nhé, em đã giết Trương Nguyên Cổ rồi”.

Diệp Thiên Tông chấn động rồi nói: “Cái gì? Cậu giết hắn rồi ư?”

Ngô Bình: “Trương Nguyên Cổ chết rồi, họ còn lý do gì để trừ khử anh nữa không?”

Diệp Thiên Tông thở dài: “Sư đệ, cậu bồng bột quá, cậu làm thế là phá hỏng quy tắc của họ, phạm vào điều tối kỵ đấy”.

Ngô Bình: “Sư huynh. Tuân thủ quy tắc là vì có thực lực kém người khác, lúc em giết Trương Nguyên Cổ, toàn tu sĩ ở đó, chắc họ biết em có thể dễ dàng hạ gục tất cả”.

Diệp Thiên Tông ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, anh chưa hỏi cậu, Trương Nguyên Cổ ngang cơ anh mà sao cậu giết được hắn thế?”

Ngô Bình: “Sư huynh, không phải em chém gió đâu, đến tu sĩ cảnh giới Địa Tiên em cũng giết được hết”.
Chương 490: Giả vờ là cao thủ

Diệp Thiên Tông trầm ngâm một lát, đáp: “Sư đệ, đã đến nước này rồi thì chỉ còn nước chơi đến cùng với chúng! Tiếp theo, chúng ta cùng phối hợp diễn một vở kịch”.

Ngô Bình: “Được! Sư huynh, em ở nhà nhị sư huynh chờ anh”.

Diệp Thiên Tông: “Được, anh sẽ về sớm!”

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình thay quần áo rồi tới chỗ Dương Mộ Bạch. Đợi ở đó hơn một tiếng, Dương Mộ Bạch cũng về.

Ngô Bình lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể cho ông ấy nghe. Dương Mộ Bạch nghe xong thì cảm thán: “Sư đệ, cũng may là cậu phát hiện kịp thời, nếu không thì đại sư huynh mất mạng là cái chắc”.

Ngô Bình: “Em cũng bí quá hoá liều, thực sự không nghĩ ra cách nào khác nữa”.

Dương Mộ Bạch: “Sư đệ làm vậy hẳn cũng khiến bọn chúng không thể ngờ được. Đợi đại sư huynh trở lại, chúng ta cùng nghĩ cách”.

Lại một tiếng nữa trôi qua, Diệp Thiên Tông cuối cùng cũng quay lại.

Mấy anh em hội ngộ vô cùng cảm động.

Dương Mộ Bạch nghiến răng nói: “Sư huynh, nếu sư huynh có mệnh hệ gì thì em và sư đệ chắc chắn sẽ báo thù cho anh!”

Ngô Bình: “Đại sư huynh, đám người của Trương Nguyên Cổ cũng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Cho dù anh có dùng tính mạng để đổi lấy sự bình an thì có lẽ cũng chẳng được bao lâu. Chúng ta thà liều mạng một lần còn hơn là ngồi chờ chết!”

Diệp Thiên Tông thở dài: “Hai đệ nói đúng!”

Diệp Thiên Tông nhìn Ngô Bình nói: “Sư đệ, cậu giết Trương Nguyên Cổ xong, đám người đó đã điên lên rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng phái người tới xử lý cậu. Nếu có thể đứng vững sau lần tấn công đầu tiên của bọn chúng thì chúng ta mới có tư cách yêu cầu đàm phán”.

Ngô Bình ánh mắt thoáng hiện vẻ hung tợn đáp: “Sư huynh, giết một cao thủ Địa Tiên thì em vẫn làm được!”

Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, nếu chỉ dựa vào pháp khí thì không loè được bọn chúng đâu. Chúng ta buộc phải tìm được một cao thủ”.

Vừa nói đến đây thì điện thoại của Ngô Bình vang lên, đó là một số lạ. Ngô Bình nhấc máy, trong điện thoại vọng ra một giọng nói quen thuộc.

“Ngô Bình, việc của em đã giải quyết xong rồi. Tiếp theo, em có thể tiếp tục làm bạn gái anh”.

Ngô Bình nghe vậy thì đã nhận ra đây chính là chính là Vân Tôn mà anh gặp lần trước.

Ngô Bình vội vã đáp: “Người đẹp, anh đùa thôi, đừng cho là thật. Hơn nữa hiện giờ anh đang gặp rắc rối lớn, ở bên cạnh anh sẽ rất nguy hiểm”.

Vân Tôn đáp: “Anh đang gặp nguy hiểm sao? Anh đang ở đâu? Em lập tức tới”.

Ngô Bình: “Anh ở Thiên Kinh…”

Anh mới nói được nửa câu thì đối phương đã cúp điện thoại rồi.

Ngô Bình lắc đầu: “Cao thủ anh nói là một Địa Tiên sao?”

Diệp Thiên Tông: “Phải là cao thủ Địa Tiên từ cảnh giới thứ ba trở lên. Chỉ khi có cao thủ như vậy mới khiến bọn chúng kiêng dè”.

Mấy anh em đang bàn bạc thì quản gia đi vào thông báo: “Cậu chủ, bên ngoài có cô Vân muốn gặp”.

Ngô Bình giật mình. Không phải chứ, lẽ nào là cô ấy?

Dương Mộ Bạch hỏi: “Cô Vân nào vậy?”

Vừa dứt lời thì một cô gái xinh đẹp không mời mà tự bước vào. Cô gái đó đẹp đến mê người, vóc dáng yểu điệu thướt tha. Cô ấy cười với Ngô Bình rồi nói: “Tôi tới đột ngột không làm phiền mọi người chứ?”

Vân Tôn vừa xuất hiện, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô gái này.

Ngô Bình cũng hốt hoảng, đáp: “Sao em lại tới đây? Em đã ở Thiên Kinh từ trước rồi sao?"

Vân Tôn cười đáp: “Đúng vậy, hơn nữa em còn ở gần đây nên tiện qua tìm anh luôn. Nghe nói mọi người cần một người đóng giả đại cao thủ? Có thể em làm được đấy”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Em sao?”

Vân Tôn gật đầu: “Đúng vậy, chính là em”.

Diệp Thiên Tông phát hiện mình không thể nhìn thấu cô gái này nên vội hỏi: “Sư đệ, vị này là?”

Ngô Bình có chút ngại ngùng đáp: “Sư huynh, là bạn gái em”.

Vân Tôn cười nói: “Chào mọi người, tôi tên thật là Vân Tịch”.

Ngô Bình hỏi: “Vân Tịch, sao em biết anh đang ở đây vậy?”

Vân Tịch chớp đôi mắt xinh đẹp đáp: “Điện thoại của em có phần mềm định vị, phát hiện chỗ anh cách chỗ em có vài trăm mét nên em tới đây”.

Ngô Bình đáp: “Vân Tịch, hiện giờ anh có việc quan trọng cần giải quyết. Anh sẽ liên lạc với em sau, em về trước đi”.

Thấy Ngô Bình đuổi khéo mình, VânTịch đáp: “Ngô Bình, em thực sự có thể giúp anh”.

Diệp Thiên Tông vội nói: “Cô Vân, hiện giờ chúng tôi đang gặp nguy hiểm rất lớn. Nếu cô ở lại sẽ rất dễ bị liên luỵ”.

Vân Tịch bình thản đáp: “Không sao, bạn trai tôi ở đâu thì tôi sẽ ở đó”.

Ngô Bình thấy cô ấy không chịu đi đành hỏi: “Vân Tịch, ban nãy em nói có thể cải trang thành cao thủ? Thế em có biết cảnh giới thứ ba của Địa Tiên là gì không?”

Vân Tịch mỉm cười, chắp tay niệm chú. Mấy người Ngô Bình đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cảm giác như mặt đất đang xoay chuyển, bầu trời bên trên thì đang xoay vòng vòng. Họ không kiểm soát được cơ thể mà ngã xuống đất.

Nhưng một giây sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra.

Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều sững sờ. Ngô Bình cũng kinh ngạc không kém, hỏi: “Đây là tuyệt kỹ của cảnh giới ba Địa Tiên sao?”

Vân Tịch cười đáp: “Đúng vậy, có điều đó chỉ là mô phỏng thôi chứ so với thủ pháp thật sự thì còn khác xa”.

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, Ngô Bình biết lai lịch của Vân Tịch rất thần bí, nói không chừng là một cao nhân nên anh đập bàn nói: “Được, vậy em hãy giúp đóng giả cao thủ Địa Tiên đó nhé!”

Dương Mộ Bạch lấy ra hũ rượu quý cất giữ từ lâu để khoản đãi Vân Tịch. Vân Tịch không những xinh đẹp mà tửu lượng còn rất khá, ngàn ly không say.

Ngô Bình rất tò mò về thủ thuật mô phỏng của Vân Tịch nên hỏi: “Vân Tịch, sao em làm được vậy? Lẽ nào em chính là cao thủ Địa Tiên cảnh giới ba?”

Vân Tịch cười đáp: “Đương nhiên là không phải, anh thấy em có tu vi không?”

Họ đang nói chuyện thì có một luồng khí tức rất mạnh bao trùm lên cả khoảng sân. Ngô Bình có thể cảm nhận được chủ nhân của ba luồng khí tức này đều là cao thủ Địa Tiên!

Thế nhưng, luồng khí tức này vừa xuất hiện, Vân Tịch liền chắp tay niệm chú. Cả không gian bên trong khoảng sân như bị uốn khúc. Sau đó một giây, ở phía xa truyền tới tiếng hừ lạnh.

Sau đó, ba luồng khí tức kia nhanh chóng biến mất và không xuất hiện lại nữa.

Diệp Thiên Tông cảm thấy rất kỳ lạ: “Lẽ nào đã bỏ đi rồi?”

Ngô Bình vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vân Tịch hỏi: “Bị em doạ chạy mất rồi sao?”

Vân Tịch cười đáp: “Ba kẻ ban nãy đều là cao thủ Địa Tiên cảnh giới đầu, bọn họ đương nhiên là sợ em rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Quả là anh đã coi nhẹ khả năng của em. Nào, nâng ly!”, hai người họ cụng ly rồi một hơi uống cạn.

Diệp Thiên Tông nháy mắt với Dương Mộ Bạch, sau đó ho khan một tiếng nói: “Mộ Bạch, chúng ta tới Thần Võ Ti một chuyến đi. Bảo sư đệ ở nhà trông nhà cho”.

Dương Mộ Bạch lập tức phụ hoạ: “Được, phải tới đó một chuyến thôi”.

Hai người này nói đi là đi ngay như một cơn lốc. Trong nhà chỉ còn Ngô Bình và Vân Tịch. Ngô Bình cũng chẳng để ý, tiếp tục uống rượu. Dù gì rượu của Dương Mộ Bạch đều là rượu quý, không uống chỉ có thiệt.

Thiên Kinh, trong một căn nhà lớn và cổ kính. Trong nhà tối đen như mực, không hề bật đèn.

Có ba kẻ đang đi vào trong đó. Một trong số ba kẻ đó bực bội nói: “Muốn tôi chết thì nói luôn đi còn định chơi trò gì vậy?”

Một kẻ khác lên tiếng: “Có chuyện gì khiến anh tức giận vậy?”

Kẻ ban nãy đáp: “Diệp Thiên Tông đã mời một cao thủ Địa Tiên cảnh giới năm đến bảo kê! Là cảnh giới năm Địa Tiên đấy! Vừa cảm nhận được luồng khí tức đó tôi đã suýt sợ vỡ mật!”

Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lên không gian. Cao thủ cảnh giới năm Địa Tiên?

“Không thể nào. Nếu Diệp Thiên Tông có chỗ dựa vững chắc như vậy thì sao trước đó lại hàng phục chúng ta chứ?”

Kẻ đó cười lạnh đáp: “Nếu không tin thì tự mình đi mà kiểm chứng! Đúng rồi, sức mạnh của người đó có thể không chỉ là Địa Tiên cấp năm đâu mà thậm chí còn có thể hơn thế. Cảnh giới năm chỉ là những gì chúng tôi cảm nhận được. Còn những cảnh giới sau đó vô cùng huyền diệu, đến giờ chúng tôi vẫn còn chưa hiểu hết”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom