• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 516-520

Chương 516: Bữa tiệc của Đường Môn

Ngô Bình cười đáp: “Hôm nay vận may không tệ, anh vừa đột phá lên thành nhân tiên rồi”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”, Đường Băng Vân thậm chí còn vui hơn cả anh. Cô nhảy cẫng lên, sau đó lao vào lòng Ngô Bình.

Ngô Bình vỗ vỗ vai cô nói: “Băng Vân, cảm giác trở thành nhân tiên thực sự rất thoải mái. Sau này anh sẽ giúp em đột phá cảnh giới này”.

Đường Băng Vân gật đầu đáp: “Vâng!”

Đường Băng Vân nói tiếp: “Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 10 giờ, chúng ta chuẩn bị một lát rồi qua đó thôi”.

Hôm nay chính là ngày tổ chức bữa tiệc của Đường Môn, hai người họ sẽ cùng tham gia.

Đường Môn là một tổ chức vô cùng hùng mạnh. Thậm chí, có rất nhiều người trong tổ chức cũng không biết rốt cuộc Đường Môn đang kiểm soát bao nhiêu tài nguyên và có bao nhiêu của cải. Cứ mỗi năm một lần, Đường Môn sẽ tổ chức một bữa tiệc. bữa tiệc này là để các lãnh đạo của Đường Môn tổng kết công việc trong năm qua, thưởng cho người có công và phạt những người có lỗi. Đồng thời, bữa tiệc này cũng là cơ hội để những thành viên của Đường Môn giao lưu trao đổi với nhau.

Bốn vị đường chủ, năm vị gia chủ và các Đường sư cùng với con cháu nhà họ Đường đều xúng xính tới dự tiệc. Chỉ có những người nhận được thiệp mời mới có tư cách tham gia bữa tiệc này.

Lúc này, Đường Băng Vân đang cầm hai tấm thiệp. Một là thiệp mời của cô và một là thiệp mời của Ngô Bình. Bên ngoài tấm thiệp trông vô cùng tinh xảo và bắt mắt, phong bì bên ngoài được dát vàng. Ít nhất làm ra một tấm thiệp như thế này cũng phải mất hơn mười nghìn tệ.

Ngô Bình nhìn kỹ tấm thiệp, sau đó hỏi cô: “Băng Vân, lần này có bao nhiêu thành viên của Đường Môn đến dự tiệc?”

“Không tính những người đi kèm thì có khoảng một hai trăm người”, Đường Băng Vân đáp: “Đa số là những người trẻ tuổi. Ngoài ra, có một bộ phận là những nhân tài bên ngoài Đường Môn, đến từ các thế lực muốn hợp tác với Đường Môn”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì áp lực của anh sẽ vô cùng lớn đây. Em là đại mỹ nhân của Đường Môn, lại còn là lệnh chủ của Thiên Sát, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi em”.

Đường Băng Vân như cười như không đáp: “Em nhận được tin tối nay sẽ có một nhân vật rất lợi hại xuất hiện. Hơn nữa, đám người muốn tới đăng ký làm rể Đường Môn cũng rất phiền phức, đều là những người có thế lực nên anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình không hề để tâm đến chuyện này mà bình thản đáp: “Anh không có hứng với mấy người đó. Lần này anh tới là muốn nhận Đường Thiên Hạc làm đệ tử”.

Đường Băng Vân trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh thực sự muốn làm việc này sao? Ông Ba là cao thủ Địa Tiên. Một cao thủ Địa Tiên sẽ bái anh làm sư phụ chắc?”

Ngô Bình cười đáp: “Chính bởi ông ấy là cao thủ Địa Tiên nên mới biết được sự lợi hại của anh, mới tôn kính anh như một vị thần”.

Sau đó Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Tám rưỡi rồi, chúng ta xuất phát thôi”.

Tối nay khách sạn Thục Vương xa hoa tráng lệ bậc nhất Cẩm Thành không nhận tiếp khách bên ngoài. Bởi đây chính là khách sạn của Đường Môn, cũng là nơi tổ chức buổi tiệc hôm nay.

Khách sạn Thục Vương nằm trong tòa cao ốc Thục Vương, từ tầng một đến tầng mười sáu. Diện tích mặt bằng hơn mười nghìn mét vuông, còn tổng diện tích xây dựng là hơn sáu trăm nghìn mét vuông, cao sáu mươi sáu tầng.

Trên tầng 9 của tòa cao ốc Thục Vương là một đại sảnh lớn. Trong sảnh không hề có vật cản, diện tích khoảng hơn tám nghìn mét vuông.

Đây là nơi mà Đường Môn thường dùng để tổ chức các hoạt động có quy mô lớn. Ví dụ như bữa tiệc thường niên, đám tang của những nhân vật quan trọng, đám cưới,… đa số đều được tổ chức ở đây.

Lúc này trong đại sảnh đang được chia thành nhiều khu khác nhau: khu uống trà, khu ăn uống, khu biểu diễn, khu hội họp,…

Khi Đường Băng Vân và Ngô Bình đến đây thì đã là gần mười giờ. Trong sảnh lúc này có khoảng hơn hai trăm người. Bọn họ tụm năm tụm ba, có người đang ngồi nói chuyện, có người đang đứng cười cười nói nói.

Khi Đường Băng Vân và Ngô Bình xuất hiện, vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, trong đó có vài ánh mắt hiện rõ vẻ thù địch.

Ở khu vực uống trà, có một đám người đang chỉ trỏ về phía hai người họ, sau đó cười với nhau rất gian xảo.

Đường Băng Vân nhìn họ một cái, đám người này không cười nữa mà thi nhau quay đầu đi chỗ khác, sau đó xì xầm gì đó với nhau.

Ngô Bình khẽ cau mày, hỏi: “Đám người này là ai vậy?”

“Cũng giống như anh vậy, những người này sắp tới sẽ trở thành rể của Đường Môn”, Đường Băng Vân đáp: “Những gia tộc đứng đằng sau những người này đều là gia tộc có ảnh hưởng lớn tại các tỉnh, thành phố lớn”.

Ngô Bình nhướn mày đáp: “Hình như bọn họ đang muốn bài xích anh”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Anh lấy được cô vợ xinh đẹp nhất, lại có quyền lực nhất Đường Môn thì bọn họ đố kỵ với anh là đương nhiên”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng có lý, cho bọn họ ghen tức phát điên lên đi. Không bị người khác đố kỵ thì không phải là hảo hán”.

Đường Băng Vân nói tiếp: “Đúng rồi, tối nay sẽ có thêm vài hoạt động nhỏ nữa. Bọn họ chắc chắn sẽ coi anh là đối thủ để nhắm vào anh”.

Ngô Bình bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Hoạt động gì vậy?”

Đường Băng Vân không vội vã giới thiệu Ngô Bình với mọi người mà kéo anh tới khu uống rượu, sau đó tìm một chiếc ghế sofa để ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ mang rượu tới, Ngô Bình cầm lên một ly rượu trắng, uống một hơi hết sạch. Không thể không công nhận Đường Môn thực sự rất lắm tiền nhiều của, những loại rượu này trên thị trường có tiền cũng không mua nổi.

Đường Băng Vân thì gọi một cốc nước ép hoa quả. cô bĩu môi nói: “Muốn làm con rể Đường Môn cũng không dễ đâu. Nói là trò chơi nhỏ nhưng thực ra mục đích là để thử thách năng lực của các cháu rể tương lai.

Ngô Bình: “Em nói chi tiết hơn một chút đi”.

“Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu thì những chàng rể tương lai chính là nhân vật chính. Trước tiên, Đường Môn sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Đây là lúc kiểm tra xem người đó có năng lực tài chính hay không. Bởi vì những món đồ trong hội đấu giá đều cực kỳ đắt, không phải ai cũng mua được. Sau đó, sẽ có một số đệ tử của Đường Môn chạy ra nhờ giúp đỡ. Đa phần là những việc rất rắc rối. Điều này để kiểm tra về các mối quan hệ của người đó. Sau cùng còn có một trò chơi tên là cướp kho báu. Đường Môn sẽ cử ra một vài cao thủ đỉnh cao nhất, sau đó các cháu rể tương lai sẽ ra mặt khiêu chiến. Nếu khiêu chiến và đánh thắng cao thủ thì sẽ lấy được rương kho báu”.

Ngô Bình cười đáp: “Làm phức tạp đến vậy, Đường Môn của bọn em đúng là vô vị thật đấy!”

Đường Băng Vân: “Tài lực, thế lực, năng lực, ba thứ này đều cần phải khảo sát. Trong đó cháu rể ưu tú nhất sẽ được mời tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn. Đây là một vinh dự vô cùng lớn”.

Ngô Bình hỏi: “Tham gia tiệc rượu cao cấp của Đường Môn thì sẽ có lợi ích gì?”

“Chàng rể nào tham gia buổi tiệc này sẽ có khả năng trở thành thành viên bảy sao của Đường Môn. Đồng thời, sẽ được Đường Môn hỗ trợ rất nhiều tài nguyên, mức độ hỗ trợ vô cùng lớn. Năm vị gia chủ hiện tại năm xưa đều được chọn bằng cách này”.

Ngô Bình cười hihi: “Đã vậy anh phải thể hiện thật tốt mới được”.

Đường Băng Vân: “Sau khi trở thành thành viên của Đường Môn, anh có thể trực tiếp tham gia những việc liên quan đến Đường Môn. Đến lúc đó, em sẽ chính thức trao cho anh vị trí Tổng hộ pháp của Thiên Sát”.

Thiên Sát có mười hai Hộ pháp và một Tổng hộ pháp. Vài năm trước, Tổng hộ pháp nhiệm kỳ trước chết trên chiến trường nên vị trí này hiện đang trống. Sau khi trở thành Tổng hộ pháp của Đường Môn thì sẽ tự động được tăng thêm một sao, trở thành Đường sư.

Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì quá tốt rồi, mong lệnh chủ sau này chiếu cố tiểu nhân”.

Đường Băng Vân lườm anh một cái, đáp: “Giờ anh đã là cao thủ nhân tiên. Nếu ở trong Đường Môn cũng sẽ được coi là cao thủ, con đường phía trước vô cùng rộng mở. Em nghĩ đây có lẽ cũng là mục đích chính khi ông nội bảo anh kết hôn với em. Ông hy vọng sẽ có một làn gió mới xuất hiện ở Đường Môn, giúp cho tổ chức không bị sa sút”.

Ngô Bình đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Đường Băng Vân rồi dịu dàng nói: “Đường Môn ra sao, thực ra anh không quan tâm. Có điều, chỉ cần một ngày anh còn ở đây thì trong Đường Môn chắc chắn không ai dám bắt nạt em”.

Đường Băng Vân trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Người đàn ông trước mặt này cô từng vô cùng ghét bỏ, cho rằng ông nội mình gán ghép hồ đồ. Nhưng thời gian dài ở bên nhau, cô phát hiện mình đã thích anh từ lúc nào không hay.

Trong đại sảnh nhiều người như vậy nhưng Đường Băng Vân không hề ngại ngùng mà rúc vào lòng anh, trên gương mặt cô nở nụ cười mãn nguyện.

Đột nhiên, từ đám đông phía trước có một người thanh niên đang nhanh chóng rảo bước về phía họ. Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Bạch Diên Hi, con trai của Bạch Triển Kì.

Từ phía xa, Bạch Diên Hi đã khom lưng chào hỏi: “Anh Ngô, thật không ngờ lại gặp được anh ở đây”.

Ngô Bình ừm một tiếng đáp: “Hóa ra là Tiểu Bạch. Cậu đang có hứng thú với cô gái nào của Đường Môn vậy?”

Bạch Diên Hi cười hi hi đáp: “Thực không dám giấu gì anh, tôi và Đường Duyệt của Đường Môn tâm đầu ý hợp. Nay nhận được thiệp mời của Đường Môn nên tôi mới tới tìm cô ấy”.

Nói rồi anh ta lại nhìn sang Đường Băng Vân rồi chắp tay nói nhỏ: “Cô chủ Đường, lát nữa cô nhất định phải cẩn thận. Âu Dương Kim Tôn đã tới rồi!”
Chương 517: Sự kính trọng của Đường Thiên Hạc

Nghe tới cái tên “Âu Dương Kim Tôn”, Đường Băng Vân không khỏi cau mày hỏi: “Anh ta cũng tới sao? Không sợ sẽ lại xung đột với Hoàng Phủ Thiên Quân hay sao?”

Bạch Diên Hi: “Thì đúng vậy. Hai người đó vừa gặp nhau là đã thấy ngứa mắt, thiếu chút nữa là đã đụng tay đụng chân rồi”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở”.

Bạch Diên Hi đáp: “Là việc nên làm thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn này xuất thân từ hai thế gia có truyền thống võ học phải không?”

Từ rất lâu trước đây, Diệp Thiên Tông từng nói với anh: trên giang hồ có hai thế gia võ học vô cùng mạnh. người đời gọi là Bắc Âu Dương, Nam Hoàng Phủ. Hai gia tộc này tuy không có nhiều người, Nhưng ai nấy đều có tu vi cực kỳ cao, vang danh khắp giang hồ. Nếu luận về địa vị trong giới võ lâm thì Đường Môn cũng không thể so sánh với hai thế gia võ học này.

Đường Băng vân gật đầu: “Không sai, hai người này đến từ hai gia tộc Âu Dương và Hoàng Phủ. Hơn nữa, họ đều là thế tử của dòng tộc đó”.

Thế tử bình thường là để chỉ những người có quyền thừa kế của một gia tộc, thường là con của vợ cả.

Ngô Bình cau mày nói: “Có thể khiến hai thế tử của hai thế gia võ học cùng lúc xuất hiện thế này thì có lẽ chỉ Đường Băng Vân em mới làm được”.

Bạch Diên Hi đáp: “Không sai, hai vị thiếu gia này đều đến đây vì cô chủ Đường”.

Đường Băng Vân hừ lạnh: “Tôi đã có bạn trai rồi, lẽ nào bọn họ không biết hay sao?”

Bạch Diên Hi: “Là thế tử của hai thế gia võ học lâu đời, bọn họ vô cùng kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không coi anh Ngô ra gì”.

Nói rồi, Bạch Diên Hi như thể nhìn thấy người quen nên vội vã nói: “Đường Duyệt tới rồi, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện đây. Anh Ngô, không làm phiền anh nữa”.

Nói rồi Bạch Diên Hi từ biệt hai người họ, Ngô Bình lúc này mới đùa: “Băng Vân, làm bạn trai em áp lực lớn thật đấy”.

Đường Băng Văn lườm anh một cái, đáp: “Hứ, đây mới là bắt đầu thôi. Áp lực của anh vẫn còn đang chờ đằng sau cơ”.

Ngô Bình hiểu rõ Đường Băng Vân tu vi cao, quyền lực lớn, lại còn xinh đẹp đến say lòng người nên đương nhiên người theo đuổi cô ấy đông như kiến, hơn nữa cạnh tranh còn rất khốc liệt.

Không lâu sau, Đường An đi về phía họ. Anh ta cười haha chào hỏi Ngô Bình: “Chào cậu Ngô”.

Ngô Bình đáp lễ: “Chào anh Đường”.

Đường An nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ tiếng nói: “Tôi vừa hay tin mấy vị trưởng lão quyết định sẽ ghép đôi Băng Vân với Hoàng Phủ Thiên Quân hoặc Âu Dương Kim Tôn!”

Đường Băng Vân nổi giận: “Bọn họ thật quá đáng! Ai cho họ quyền làm vậy?”

Phải biết rằng, hôn sự của cô và Ngô Bình là do ông nội Đường Thiên Tuyệt quyết định. Bọn họ làm như vậy chẳng khác nào coi thường ông nội cô.

Đường An cười khổ: “Băng Vân, tạm thời em cứ án binh bất động. Việc này cũng chỉ là tin đồn phong thanh chứ chưa thể khẳng định. Hiện giờ nói ra chỉ để chuẩn bị trước phương án ứng biến”.

Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền. Đường An đã đến nhắc nhở cô như vậy thì việc này tám chín mươi phần trăm là sự thật.

Im lặng một lát, Đường Băng Vân hỏi tiếp: “Đường An, anh còn biết việc gì nữa không?”

Đường An: “Nghe nói Đường Thiên Du còn đang muốn làm môn chủ!”

Đường Băng Vân trợn tròn mắt: “Đường Thiên Du làm môn chủ? Ông nội còn chưa xuất quan, ai cho ông ta cái gan đó?”

Đường An thở hắt ra một hơi, đáp: “Anh nhận được một tin, sau khi nghe xong em đừng quá kích động. Nguồn tin này vẫn chưa được xác thực”.

Đường Băng Vân có dự cảm không lành, nghiêm mặt lại đáp: “Anh nói đi”.

Đường An: “Bên ngoài mọi người đang đồn ầm lên rằng môn chủ đã bị người ta hại chết rồi”.

“Nói láo!”, Đường Băng Vân lông mày dựng đứng lên.

Đường An cười khổ: “Anh nói rồi, nguồn tin vẫn chưa được xác định em đừng quá kích động”.

Đường Băng Vân cười lạnh đáp: “Đám người đó cho rằng ông nội em chết rồi nên mới đem em gán ghép với người khác?”

Đường An gật đầu: “Đường Thiên Du và Đường Thiên Hạc có quan hệ không tồi. Nghe nói ông ta đã có được sự ủng hộ của Đường Thiên Hạc. Nếu giờ có thêm một đồng minh mạnh ở bên ngoài thì ông ta rất có khả năng sẽ giành được cái ghế môn chủ”.

Đường Băng Vân lúc này trong lòng chỉ lo lắng đến sự sống chết của ông nội. Cô đột nhiên túm lấy tay Ngô Bình, năn nỉ: “Ngô Bình, xem giúp em một quẻ có được không? Em muốn biết ông nội có đang an toàn hay không?”

Ngô Bình khẽ gật đầu, sau đó lấy ra năm đồng tiền phép. anh tập trung tinh thần, ném tiền phép xuống bàn.

Sau khi trở thành cao thủ nhân tiên, trình độ xem quẻ của anh đã lên một bậc. Đồng tiền phép rơi xuống bàn, Ngô Bình có thể nhìn thấy ba sơ đồ.

Sơ đồ thứ nhất thể hiện Đường Thiên Tuyệt vẫn còn sống nhưng tình hình không khả quan. Sơ đồ thứ hai nói cho anh biết vị trí hiện tại của đường Thiên tuyệt đại khái là ở đâu. Sơ đồ thứ ba thì chi tiết hơn một chút.

“Tình hình thế nào?”, Đường Băng Vân vội vã hỏi.

Ngô Bình im lặng vài giây, sau đó đáp: “Băng Vân, em yên tâm, ông nội vẫn còn sống, Có điều tình cảnh của ông lúc này khá nguy hiểm. Còn tình hình cụ thể thế nào đợi khi buổi tiệc kết thúc anh sẽ nói với em”.

Đường Băng Vân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông nội vẫn còn sống, những việc khác có thể từ từ giải quyết.

Đường An lúc này cũng đã đặt được tảng đá trong lòng xuống. Anh ta mặt vô cùng sùng bái, nói: “Cậu Ngô, thật không ngờ khả năng gieo quẻ của cậu lại lợi hại như vậy, tôi phục sát đất”.

Ngô Bình hỏi Đường An: “Đường Thiên Hạc đã tới chưa?”

Đường An cười đáp: “Cậu đến rồi thì ông ta chắc chắn cũng sẽ xuất hiện thôi. Cậu không biết đó thôi, ban đầu khi ông ta nhìn thấy viên đan do cậu luyện ra thì vô cùng phấn khích, khiến tôi cũng phát sợ”.

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, đáp: “Ông ta là người tu hành nên phấn khích là đúng rồi”.

Đường An cười đáp: “Vậy để tôi đi gọi ông ta tới đây nhé”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Được”.

Đường An rời khỏi đó, một phút sau quay lại với một người đàn ông chừng năm mươi tuổi. Người này mặc quần áo Đạo sĩ màu xám xanh, đi giày vải, để râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người đàn ông này đi tới trước mặt Ngô Bình. Đường An lúc này đứng bên cạnh ông ấy, cẩn trọng cười nói: “Ông Ba, đây chính là thầy luyện đan Ngô Bình, đồng thời cũng là vị hôn phu của Băng Vân”.

Đường Thiên Hạc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó đột nhiên bước về phía trước, chắp tay nói: “Vinh hạnh được gặp tiên sinh!”

Động tác này của ông ấy khiến Đường An giật nảy mình, ngạc nhiên há hốc miệng.

Ngô Bình đứng dậy đáp lễ: “Đường tiên sinh khách sáo rồi”.

Đường Thiên Hạc đáp: “Người giỏi hơn phải được coi là thầy. tài luyện đan của tiên sinh khiến tôi vô cùng khâm phục”.

Đường Băng Vân cũng vô cùng kinh ngạc, cô nói: “Ông Ba, mời ông ngồi xuống rồi nói chuyện”.

Lúc này những người xung quanh cũng đã chú ý tới việc Đường Thiên Hạc hành lễ Với Ngô Bình. Biểu cảm của họ đều vô cùng sững sờ, thậm chí không dám tin vào mắt mình.

Đường Thiên Hạc ngồi xuống trước mặt Đường An rồi nói: “Tiên sinh, hôm nay mạo muội đến làm phiền tiên sinh thực sự là vì quá ngưỡng mộ tài luyện đan của tiên sinh”.

Ngô Bình đáp: “Tôi cũng nghe danh Đường tiên sinh đã lâu. Nghe nói ông tinh thông Đan đạo, tu vi cao thâm.”

Đường Thiên Hạc vội vã xua tay: “Đứng trước mặt tiên sinh, tôi không dám nói mình tinh thông Đan đạo, chỉ là hiểu biết sơ sơ mà thôi”.

Ngô Bình: “Đường tiên sinh khách sáo rồi, tôi vẫn còn trẻ tuổi, tri thức có hạn. Sau này còn phải nhờ Đường tiên sinh chỉ dạy nhiều”.

Đường Thiên Hạc cười khổ: “Câu này nói ngược rồi. Hôm nay tôi tới là muốn thỉnh giáo tiên sinh về Đan đạo”.

Hai người họ nói chuyện một lát, Đường Thiên Hạc trong lòng không khỏi kinh ngạc vì những quan điểm của Ngô Bình khiến ông ấy được mở mang tầm mắt. Những nghi hoặc của ông ấy về Đan đạo phút chốc đã được giải đáp.

Đường Băng Vân nhìn thấy một cao thủ Địa Tiên như Đường Thiên Hạc lại vểnh tai lên nghe Ngô Bình giảng giải giống như một học sinh tiểu học. Ông ấy nghe rất nhập tâm, còn không giấu nổi vẻ phấn khích, thi thoảng laị xoa hai tay vào nhau.

Nói chuyện chừng mười phút, Ngô Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó không nói tiếp nữa.

Đường Thiên Hạc đợi vài giây thấy Ngô Bình không có ý định tiếp tục nói thì hoảng hốt, vội vã nói: “Tiên sinh, hay là chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh tiếp tục nói chuyện?”

Ngô Bình trong lòng rủa thầm lão già chết tiệt, tôi và ông thì có chuyện quái gì mà nói. Nhưng ngoài mặt, Ngô Bình bình thản đáp: “Đường tiên sinh, hay để hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp. Hôm nay ở đây không phù hợp lắm”.

Đường Thiên Hạc lúc này mới sực nhớ ra hôm nay là tiệc của Đường Môn. Đám người ở đây vô cùng phức tạp, tai vách mạch rừng, không phù hợp để bàn luận Đan đạo. Ông ấy vội vã gật đầu đáp: “Đúng đúng, tiên sinh nói chí phải. Chúng ta hẹn hôm khác lại đàm đạo”.
Chương 518: Đấu giá

Ngô Bình tiếp tục nói chuyện với Đường Băng Vân, không quan tâm đến Đường Thiên Hạc ngồi bên cạnh nữa.

Đường Thiên Hạc cũng không phật lòng mà ngồi bên cạnh cười hùa theo. Ngô Bình cười thì ông ấy cũng cười. Đường An nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng, vẻ mặt hiện lên mấy chữ "không thể tin nổi".

Đường Băng Vân cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này, đành nói: "Ông Ba, ông là một trong những người phụ trách chính của buổi tiệc hôm nay, ông không nên lãng phí thời gian ở đây nữa. Hay là thế này, để mai cháu bảo Ngô Bình đến nói chuyện với ông tiếp nhé".

Đường Thiên Hạc vui sướng vỗ đùi đánh đét một cái: "Được, Băng Vân là ngoan nhất, lúc nào cũng hiểu lòng ông".

Sau đó ông ấy chắp tay, nói với Ngô Bình: "Ngô tiên sinh, tôi xin phép không làm phiền nữa", dứt lời rồi mới đi khỏi đó.

Sau khi Đường Thiên Hạc đi khỏi, Đường Băng Vân cười khổ nói: "Trước đây anh nói muốn nhận ông Ba làm đồ đệ. Lúc đó em không tin nhưng giờ thì tin rồi".

Đường An vỗ vỗ ngực, nói: "Dọa chết tôi rồi! Lần đầu tôi thấy ông Ba lại hạ mình như vậy, kể cả là ở trước mặt Đường chủ cũng chưa từng như vậy!"

Ngô Bình thì chẳng lấy làm lạ, anh đáp: "Ông ấy hiểu Đan đạo, cho nên mới tôn kính tôi. Hai người thì không hiểu được".

Đường Băng Vân đảo mắt: "Vâng vâng vâng, chúng tôi không hiểu nổi. Thầy luyện đan Ngô, để tiểu nữ kính người một ly".

Đường An cũng nâng ly lên, cười nói: "Còn tôi nữa. Cậu Ngô, tôi kính cậu một ly!"

Cụng ly xong, Đường An cũng rời khỏi đó. Hôm nay anh ta phụ trách một số hoạt động nhỏ của bữa tiệc nên phải đi chuẩn bị một chút.

Ở phía không xa, đám con rể tương lai của Đường Môn kia thấy Ngô Bình nói chuyện với Đường An, Đường Thiên Hạc thì vô cùng khó chịu. Bọn họ không hiểu tại sao tên nhãi này lại dám đứng ngang hàng với những nhân vật tầm cỡ như vậy!

"Hứ, chắc là giỏi nịnh hót nên mới ôm được chân Đường An và Đường Thiên Hạc. Thảo nào mà theo đuổi được Đường Băng Vân!", một gã cao to hung tợn, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Đây là loại đàn ông mà tôi khinh thường nhất".

Một người khác nói: "Anh Tề, xem ra anh không biết người này rồi. Anh ấy tên là Ngô Bình, là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên, không phải hạng nịnh hót ăn bám như anh nói đâu".

Người vừa nói là một người đàn ông mặt vuông mày đậm. Anh ta tay cầm ly rượu, ánh mắt không rời khỏi Ngô Bình.

Người được gọi là "anh Tề" kia ngạc nhiên: "Cái gì? Đại tông sư Tiên Thiên? La Tử Minh, anh không đùa đấy chứ?"

Anh Tề kia thực sự kinh ngạc. Tu vi của anh ta mới đang ở giai đoạn Tiểu Chu Thiên của cảnh giới Khí. Còn đại tông sư Tiên Thiên có thể trở thành cao thủ trong phạm vi cả một tỉnh!

Người tên La Tử Minh kia bình thản đáp: "Nếu các người thạo tin thì đã biết anh ấy từ lâu rồi. Ngô Bình này là một nhân vật có máu mặt. Sư huynh anh ấy là Diệp Thiên Tông của Thần Võ Ti, còn có Dương Mộ Bạch của Tiên Cơ. Ngoài ra, anh ấy còn là thành viên của Thiên Long, thậm chí còn có khả năng trở thành cao thủ võ lâm hàng đầu tỉnh K!"

Anh Tề kia nghe đến đây thì mặt biến sắc, vội vã ngậm miệng lại không dám nói nửa lời về Ngô Bình nữa. Đường đường là một đại tông sư, không phải là đối tượng mà anh ta dám nói này nói nọ sau lưng.

Thế nhưng, vẫn có nhiều kẻ khác không phục. Một kẻ lên tiếng: "Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên thôi mà, cũng có gì ghê gớm đâu. Tôi nghe nói Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân tới rồi, họ đã trở thành nhân tiên rồi cơ! Trước mặt nhân tiên thì Tiên Thiên là cái thá gì cơ chứ?"

"Tôi cũng nghe nói, hình như hai vị thiếu gia này đều đến đây vì cô Đường Băng Vân. Chậc chậc, hôm nay có kịch hay xem rồi. Chỉ e là hôm nay tên Ngô Bình này số đen rồi!"

Bọn họ đang bàn tán thì có hai người đàn ông bước vào. Dáng đi của họ hùng dũng như hai vị vua. Hai người này vừa xuất hiện là đám đông kia lập tức ngậm miệng lại, sau đó tự động nhường đường.

Hai người đó cách nhau bốn năm bước, đều bước tới ngồi ở vị trí trung tâm.

"Các người ai là Ngô Bình?", một trong hai người lên tiếng. Đó là người thanh niên mặc bộ vest màu đen, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặt hơi gầy, đôi mắt dài, lông mày mỏng, cao lớn vạm vỡ.

Anh Tề ban nãy đằng hắng một cái, sau đó chỉ về phía Ngô Bình, nói: "Cậu chủ Âu Dương, người đó chính là Ngô Bình!"

Người này chính là Âu Dương Kim Tôn. Gã nhìn theo hướng tay anh Tề chỉ, quả nhiên thấy Ngô Bình và Đường Băng Vân đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Đột nhiên mặt gã sa sầm lại, rảo bước về phía đó định gây sự với Ngô Bình.

Đột nhiên, người thanh niên vừa tới cùng ngăn lại rồi bình thản nói: "Sao phải vội thế".

Người này mặc bộ vest màu trắng, cao lớn vạm vỡ, còn cao hơn cả "anh Tề" một cái đầu, cỡ chừng một mét chín mươi lăm. Anh ta có làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc như sát, mắt to mày đậm, tóc cắt bằng.

Trông anh ta không mập nhưng cân nặng lên tới hơn hai trăm cân, trông vô cùng mạnh mẽ!

Âu Dương Kim Tôn giận dữ đáp: "Hoàng Phủ Thiên Quân, anh dám cản tôi?"

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: "Âu Dương Kim Tôn, Đường Môn đã cho phép, tôi và anh hiện giờ đều là người muốn tới cầu thân. Lát nữa không phải còn có rất nhiều hoạt động sao? Như vậy chúng ta có thể thấy được thực lực của nhau. Đợi đuổi tên nhãi kia đi xong rồi chúng ta so tài cao thấp một phen cũng chưa muộn".

Âu Dương Kim Tôn nghe cũng có lý liền hừ một tiếng rồi nói: "Cũng phải, cứ để hắn sống thêm một lát cũng chẳng sao!"

Ngô Bình cũng đã chú ý tới tình hình bên đó nhưng cũng chẳng để tâm. Cái gì mà thế tử của gia tộc võ học đối với anh cũng chẳng là cái đinh gì!

Đường Băng Vân nói: "Hai người họ chính là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân, cả hai người họ đều là kì tài võ học, còn trẻ như vậy mà đã trở thành nhân tiên rồi".

Ngô Bình khẽ nhếch méch, nói: "Lát nữa có kịch hay để xem rồi".

Lúc này, Đường An đã thay lễ phục, bước tới chỗ đám con rể tương lai rồi ha ha cười nói: "Các vị thiếu gia, buổi đấu giá của Đường Môn chúng tôi hôm nay sẽ bắt đầu ngay lập tức. Mọi người có hứng thú thì có thể tham gia".

Nói rồi anh ta phất tay một cái, một cô gái chân dài mặc sườn xám xinh đẹp đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên chiếc xe có một chiếc đĩa bằng vàng, bên trên phủ lớp vải nhung đỏ. Bên dưới lớp vải nhung có thứ gì đó.

Đường An cười nói: "Các vị, món đồ đầu giá đầu tiên sẽ được giữ bí mật, giá khởi điểm của nó là một triệu tệ! Mỗi lần tăng giá không được dưới năm trăm nghìn tệ".

Đám đông thi nhau bàn luận: "Giữ bí mật món đồ đấu giá sao? Không biết là thứ gì thì sao mà đấu giá được?" ĐỌc nhanh tại Vietwriter.vn

"Giá khởi điểm có một triệu, chắc cũng không phải thứ gì giá trị".

"Bỏ đi, đây là lúc chúng ta thể hiện sự giàu có. Chỉ cần không quá mười triệu tệ thì tôi sẽ lấy bằng được nó".

Thấy hội đấu giá đã bắt đầu, Đường Băng Vân khoác tay Ngô Bình đi tới gần xem. Những cô gái khác của Đường Môn cũng đã xuất hiện để quan sát đức lang quân tương lai của mình.

Đường An cười nói: "Các vị, mọi người đã đến đông đủ. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu!"

Anh Tề kia giơ tay đầu tiên: "Một triệu tệ".

"Hai triệu tệ", La Tử Minh lên tiếng.

"Ba triệu tệ".

"Bốn triệu tệ".

Chẳng mấy chốc giá đã lên tới mười triệu tệ. Đám người tham gia đấu giá lúc này chỉ còn vài người.

"Mười một triệu tệ".

"Mười hai triệu tệ".

"Hai mươi triệu", Âu Dương Kim Tôn mở miệng, tăng giá lên luôn hai mươi triệu tệ.

"Ba mươi triệu tệ", Hoàng Phủ Thiên Quân lập tức theo ngay.

Ra giá xong, hay người họ đều liếc mắt nhìn Ngô Bình với vẻ đắc ý.

Ngô Bình có thể nhìn rõ vật dưới lớp vải nhung kia. Đó là một hòn đá to cỡ nắm đấm. Hòn đá đã bị cắt ra một phần, để lộ ra một vật gì đó bằng vàng bên trong, bên trên còn có hoa văn.

Thứ màu vàng kim đó chính là một cái vòng nhưng trông bé hơn vòng tay thông thường một chút, trên mặt còn khắc tiên văn. Anh đọc tiên văn thì biết được chiếc vòng này tên là "Phong Yêu Hoàn", tác dụng là để phong ấn ma quỷ.

Trong bụng đã có tính toán, Ngô Bình mỉm cười ra giá: "Bốn mươi triệu tệ".

"Cuối cùng anh ta cũng ra tay rồi!", nghe Ngô Bình ra giá, những người xung quanh đều nghĩ vậy.

Âu Dương Kim Tôn: "Năm mươi triệu tệ!"

"Sáu mươi triệu tệ", Ngô Bình theo ngay. Chiếc vòng này anh phải giành bằng được!
Chương 519: Linh khí thượng phẩm

“Bảy mươi triệu tệ!”, Hoàng Phủ Thiên Quân không muốn tỏ ra yếu thế nên vội vã nghiến răng nghiến lợi tăng giá. Là thế tử của một gia tộc võ học, anh ta đương nhiên vô cùng giàu có, vài chục triệu tệ vốn không phải là vấn đề gì to tát.

Ngô Bình cau mày nghĩ hai tên này thật là phiền toái, cứ cắn mãi không buông. Vậy nên anh ra giá: “Một trăm triệu tệ”.

Đoàng!

Đám đông lập tức bàn luận xôn xao.

“Quá đỉnh, nâng giá lên luôn một trăm triệu tệ! Tiếp theo để xem hai vị thế gia kia sẽ tiếp chiêu thế nào đây”, một người nói.

“Đưa giá khởi điểm một triệu ban đầu lên tới hàng trăm triệu. Chậc chậc, người này là ai vậy? Giàu có đến vậy sao?”

Một trăm triệu tệ? Đây không phải số tiền mà ai cũng có thể lấy ra ngay lập tức, cho dù có là một tỷ phú giàu có thì cũng phải suy nghĩ đắn đo. Dù gì tiền cũng đâu phải là lá chuối.

Hoàng Phủ Thiên Quân nhìn Ngô Bình chòng chọc rồi giận dữ nói: “Hai trăm triệu!”

Lúc này ngoài ba người họ ra thì tất cả những người khác đều đã rút lui từ lâu rồi. Thần tiên đánh nhau, người phàm không nên tham gia vào.

Ngô Bình âm thầm tính toán, chỉ cần giá không vượt quá mười tỉ tệ thì chiếc vòng Phong Yêu Hoàn này vẫn xứng đáng để mua. Hơn nữa, anh cho rằng Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn sẽ không thể nào bỏ ra mười tỷ tệ để mua một thứ mình còn không biết đó là thứ gì.

“Ba trăm triệu tệ”, anh nói.

“Bốn trăm triệu tệ!”, Âu Dương Kim Tôn theo ngay. Đối với gã thì mấy trăm triệu cũng chẳng là gì, hơn nữa gã cũng không thể chịu được việc bị Ngô Bình lấn át.

"Năm trăm triệu tệ", Ngô Bình giọng vô cùng bình thản.

Lúc này đến Đường An cũng phải ngạc nhiên. anh ta cười nói: "Ba vị thiếu gia quả là đều có tài lực khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mong các vị nghĩ cho kỹ, thứ này có thể chỉ đáng giá vài triệu tệ thôi".

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: "Cho dù chỉ là cục đá thì Hoàng Phủ Thiên Quân này cũng phải giành bằng được!"

Ngô Bình trong bụng thầm nghĩ anh nói đúng rồi đấy, nó chính là một cục đá.

Anh nói: "Một tỷ!"

Ngô Bình ra cái giá này khiến Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân mặt đều biến sắc, trong lòng thầm nghĩ tên này bị điên rồi hay sao? Bỏ ra một tỷ để mua một thứ mình không biết là gì?

Ngô Bình nhìn họ như thể muốn hỏi: Các người có theo hay không?

Âu Dương Kim Tôn liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Quân. Hoàng Phủ Thiên Quân hừ lạnh, nói: "Một tỷ mốt!"

Vẻ mặt Ngô Bình thoáng hiện sự khinh bỉ, tiếp tục ra giá: "Hai tỷ".

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

"Mẹ nó! Trả luôn hai tỷ cho món đồ không biết là thứ gì? Cứ thế này thì sẽ lên tới hơn chục tỷ mất!"

Âu Dương Kim Tôn vừa kinh ngạc vừa giận giữ. Hàng tỷ tệ cho một món đồ chưa biết là gì như thế này, gã thực sự khó để theo. Nhà họ Âu Dương mặc dù có tiền nhưng cũng không thể phung phí bằng cách này.

Gã nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Hàng chục tỷ tệ, anh thực sự có nhiều tiền như vậy sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Có tiền hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”.

Âu Dương Kim Tôn hừ lạnh: “Được, tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có thể theo đến bao giờ. Ba tỷ tệ!”

“Bốn tỷ tệ”, Ngô Bình lập tức tăng thêm một tỷ nữa.

Âu Dương Kim Tôn nghến răng: “Năm tỷ tệ!”

Đường Băng Vân bây giờ cũng bắt đầu lo lắng theo. Cô nắm chặt lấy tay Ngô Bình, mặc dù cô không nói gì nhưng Ngô Bình hiểu ý của cô. Đường Băng Vân như thể đang nói nếu như vụ làm ăn này lỗ thì anh cần hành động theo lý trí.

Ngô Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của cô như thể đang nói rằng đây không phải một vụ làm ăn lỗ vốn.

Sau đó anh nói tiếp: “Sáu tỷ tệ!”

Hoàng Phủ Thiên Quân hiện giờ đã không theo nữa. đùa kiểu gì vậy? Gia tộc Hoàng Phủ mặc dù lắm tiền nhiều của nhưng cũng không thể tiêu hàng tỷ tệ cho một món đồ mình còn chưa biết là gì.

Âu Dương Kim Tôn leo lên lưng hổ nên giờ khó xuống. Gã nhìn sang Hoàng Phủ Thiên Quân, Hoàng Phủ Thiên Quân thấy vậy liền ngoảnh mặt đi, không thèm quan tâm đến gã. Âu Dương Kim Tôn trong lòng thầm chửi, Sau đó bắt đầu do dự. nếu tiếp tục theo thì giá sẽ lên đến bảy tỷ. nhỡ đâu Ngô Bình không tiếp tục tăng giá nữa thì gã sẽ phải gánh bảy tỷ này. Trả bảy tỷ để mua một món đồ mình chưa biết là thứ gì hoàn toàn là chuyện không thể chấp nhận được.

Đường An hỏi lại một lần: “Còn ai ra giá nữa không? Sáu tỷ lần thứ nhất, sáu tỷ lần thứ hai….”

Dừng lại 2 giây, Đường An mới nói tiếp: “Sáu tỷ lần thứ ba, bán! Cậu Ngô, món đồ này đã thuộc về cậu”.

Nói rồi, Đường An cầm chiếc đĩa đưa tới trước mặt Ngô Bình.

Âu Dương Kim Tôn không cam tâm, muốn xem xem dưới lớp vải nhung kia rốt cuộc là thứ gì nên thò tay định vạch lớp vải đó lên.

Nhưng gã vừa thò tay ra thì có một bàn tay khác từ phía sau nắm chặt lấy cổ tay gã, khiến Âu Dương Kim Tôn không thể nào động đậy được. Gã vô cùng kinh ngạc, quay lưng lại thì đã nhìn thấy Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đồ của tôi anh tốt nhất đừng nên động vào”.

Nói rồi, anh hất tay Âu Dương Kim Tôn ra khiến gã lùi lại vài mét.

Âu Dương Kim Tôn mặt vô cùng kinh ngạc và hiếu chiến, lớn tiếng hỏi: “Anh là nhân tiên sao?”

Nghe Âu Dương Kim Tôn nói vậy, vô số người đều kinh ngạc. Bọn họ mặc dù một số người biết Ngô Bình nhưng chỉ biết anh là đại tông ưư Tiên Thiên. Chẳng ai ngờ hiện giờ anh đã trở thành cao thủ nhân tiên.

Ngô Bình cầm lấy chiếc đĩa vàng, không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Kim Tôn mà đi tới trước mặt Đường Băng Vân, sau đó mở tấm vải nhung ra.

Mọi người nín thở nhìn về phía đó, trên chiếc đĩa vàng là một cục đá đen sì.

Nhìn thấy cục đá này, Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân đều cười lớn, cười đến nỗi quặn cả ruột. cũng may là họ không tiếp tục theo đến cùng.

“Đúng là ngu xuẩn, bỏ ra sáu tỷ để mua về cục đá!”

Ngô Bình cầm cục đá lên, đưa phần kim loại bên trong ra ngoài, bình thản nói: “Mắt kém thì nên nhìn kỹ một chút”.

Tất cả mọi người đều sững sờ, bên trong còn có thứ gì khác nữa sao?

Ngô Bình khẽ ấn một cái, viên đá liền vỡ vụn, để lộ ra chiếc vòng Phong Yêu Hoàn bên trong. Sau đó, anh dùng chân khí Thuần Dương để đi vào bên trong chiếc vòng. Phong Yêu Hoàn lập tức phát sáng, sau đó bắt đầu nuốt lấy một lượng lớn chân khí của anh.

Bên trong chân khí Thuần Dương của anh có Thuần Dương Tiên lực. Phong Yêu Hoàn hút một phần chân khí của anh xong thì thần niệm của Ngô Bình có thể đi vào chiếc vòng, biến nó thành đồ của anh.

Ngô Bình dùng thần niệm kêu gọi, khiến Phong Yêu Hoàn bay lên không trung, kích thước to ra cỡ trái bóng rổ, phát ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

“Là pháp khí sao?”, đám đông mặt ai nấy đều không thể ngờ tới. Cho dù bọn họ không có hiểu biết gì về lĩnh vực này thì cũng biết đây không phải là một món đồ tầm thường.

Đường An mắt sáng lên, cười nói: “Cậu Ngô vận may tốt thật. Viên đá này Đường Môn chúng tôi đã thu thập nhiều năm, nhưng chưa từng mở hết ra. Thật không ngờ bên trong còn có một món pháp khí”.

Ngô Bình vẫy tay một cái, Phong Yêu Hoàn lại rơi vào lòng bàn tay anh.

Ngô Bình bình thản nói: “Hời rồi”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn vẻ mặt càng khó coi hơn trước. Ban nãy bọn họ mắng Ngô Bình là đồ ngốc, bỏ ra sáu tỷ tệ để mua một cục đá nát. Bây giờ chẳng khác nào bị tát thẳng vào mặt.

Đường Băng Vân cười tươi như hoa, hỏi: “Chồng à, Thứ này rốt cuộc là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đây là một món pháp khí từ thời Tiên quốc, được gọi là Phong Yêu Hoàn. Nó có thể phong ấn yêu ma quỷ quái, là một món linh khí thượng phẩm".

“Cái gì? Linh khí thượng phẩm?”, đột nhiên có một người hiểu đạo thốt lên, sau đó lập tức lao tới muốn nhìn kỹ hơn chiếc vòng.

Một người khác nhỏ tiếng hỏi: “Linh khí thượng phẩm là gì vậy? Rất đắt tiền hay sao?”

Người hiểu đạo kia cảm thán: “Linh khí thượng phẩm thường chỉ có ở Tiên giới. bên ngoài đã hơn một trăm năm chưa từng xuất hiện linh khí thượng phẩm. Thứ này là vô giá, nhưng nếu nhất định phải định cho nó một cái giá thì có thể dùng giá của một pháp khí khác để tham khảo. Mười lăm năm trước ở Đa Bảo Các đã đấu giá một linh khí hạ phẩm. Giá khởi điểm là một nghìn đồng tiền bùa!”

“Tiền bùa đó là thứ gì vậy?", mấy người xung quanh ù ù cạc cạc.

Người kia đáp: “Tiền bùa là loại tiền thông dụng ở thời Tiên quốc. trên thị trường, một đồng tiền bùa có thể được mua với giá một trăm triệu tệ. Nhưng thực tế, không có ai muốn đem loại tiền bùa quý giá này đổi thành tiền trên thị trường bây giờ”.

Lúc này, người ân hận nhất là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân. Xuất thân từ hai thế gia võ học, họ thừa hiểu giá trị của linh khí thượng phẩm. Đừng nói là sáu tỷ tệ, dù có là sáu trăm tỷ tệ cũng không mua được món linh khí như vậy!
Chương 520: Y thuật vô song

Đặc biệt là Âu Dương Kim Tôn thì tiếc đến xanh cả ruột. Tại sao gã lại không kiên trì theo đến cùng kia chứ? Nếu như vậy thì không chỉ vượt mặt Ngô Bình mà còn lời được một món linh khí thượng phẩm!

Ngô Bình đặt chiếc vòng vào tay Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, chiếc vòng này anh tặng lại cho em. Có nó rồi, em sẽ không còn phải sợ lũ tà ma nữa”.

Đám đông chấn động, thứ có giá trị khủng như vậy mà có thể dễ dàng đem tặng? Vậy có thoáng quá không?

Đường Băng Vân vô cùng vui vẻ, nhìn chiếc vòng trên tay đáp: “Cảm ơn chồng yêu”.

Đường An cười ha ha nói: “Chúc mừng cậu chủ Ngô. Báu vật đã tìm được chủ nhân. Xem ra cậu chủ Ngô là người rất may mắn”.

Đám con rể tương lai của Đường Môn giờ đã ỉu xìu, không cả dám ngước mắt lên nhìn anh. Nhân tiên, hơn nữa còn vừa mua được một món linh khí. Người như vậy bọn họ không thể so kè.

Đường An tiếp tục nói: “Các vị, tiếp theo đây, một số đệ tử của Đường Môn chúng tôi muốn tới làm quen với các vị. Nếu họ có nhờ giúp đỡ thì mong các vị đừng từ chối, chúng tôi vô cùng cảm tạ. Dù gì sau này cũng là người một nhà rồi”.

Mọi người đều biết màn này là để kiểm tra gia thế và mạng lưới quan hệ của họ.

Rất nhanh sau đó, vài chục đệ tử Đường Môn đi tới, đều là những người trẻ tuổi. Nhỏ nhất thì mười bảy mười tám, lớn thì ngoài hai mươi, có cả nam cả nữ.

Một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đang khóc lóc rất đáng thương.

“Các anh ơi, có ai quen biết thần y Mạt Hưu không? Mẹ em bị bệnh, đã đi rất nhiều bệnh viện nhưng không chỗ nào chữa được. Em nghe nói thần y Mạt Hưu tinh thông y thuật, nhất định sẽ có cách chữa cho mẹ em”.

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, đều là người hành tẩu giang hồ nên ai chẳng muốn quen biết một vị thần y, đặc biệt là Mạt Hưu này thì càng muốn kết giao. Nếu mà kết làm anh em được thì là tốt nhất!

Nhưng thần y không phải cứ mời là đến, họ vô cùng bận. Chưa nói đến việc chi phí nhờ họ chữa bệnh thì cao ngất ngưởng.

Âu Dương Kim Tôn cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi giày vò ân hận ban nãy. Gã ho một tiếng rồi nói: “Em gái, việc này anh có thể giúp. Gia tộc Âu Dương có kết giao với thần y Mạt Hưu”.

Cô gái kia rất vui: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi. Cảm ơn cậu chủ Âu Dương!”

Âu Dương Kim Tôn cười rồi móc điện thoại ra định gọi cho Mạt Hưu. Thế nhưng, gã gọi mãi mà không ai nghe máy. Âu Dương Kim Tôn cau mày, lẽ nào là do đổi số điện thoại?

Ngô Bình nhìn cô bé đó, hỏi: “Mẹ em có ở đây không? Bảo bà ấy qua đây, anh sẽ xem bệnh cho bà ấy”.

Cô bé sững người: “Cậu chủ Ngô, anh cũng hiểu về y thuật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh biết một chút, nhưng có thể chữa bệnh cho mẹ em đấy”.

Cô bé kia hơi khó xử vì vốn chỉ là diễn kịch chứ mẹ cô bé đâu có bị bệnh gì.

Âu Dương Kim Tôn cười lạnh: “Họ Ngô kia, đang giả ngu hay sao?”

Ngô Bình mặc kệ gã, nhưng trong đám người của Đường Môn có một cụ già bước ra, ho một tràng rồi nói: “Đây là cháu gái tôi. Cậu chủ Ngô, trong người tôi có bệnh, phiền cậu xem giúp”.

Vừa thấy màn kịch sắp đổ bể, ông cụ kia lập tức đứng ra. Trong người ông ấy thực sự có bệnh, giờ vẫn chưa biết phải chữa ra sao.

Ngô Bình liếc nhìn ông cụ, tu vi của ông ấy không thấp, là một cao thủ Tiên Thiên.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh đưa tay bắt mạch cho ông cụ. Nửa phút sau, anh nói: “Năm mười lăm tuổi có phải ông từng hôn mê một thời gian dài không?”

Cụ già giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu đáp: “Cậu chủ Ngô quả là cao thủ Y đạo. Không sai, năm đó tôi theo bố mẹ ra ngoài, bị kẻ thù của Đường Môn ám hại. Năm đó bố mẹ vì cứu tôi mà chết. Mặc dù tôi bị trúng độc nhưng chỉ hôn mê. Mà hôn mê liền mạch ba tháng trời”.

“Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện tu vi của mình đã mất. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian là bị đau đầu. Hơn nữa tu vi của tôi chỉ có thể dừng ở Tiên Thiên, không thể lên tiếp được nữa. Cậu chủ Ngô, cậu có chữa được bệnh của tôi không?”

Lúc này cụ già mặc kệ vai diễn của mình là gì, chỉ muốn nhờ Ngô Bình chữa bệnh.

Ngô Bình quan sát cơ thể ông ấy, phát hiện bên trong có một loại độc tố đang di chuyển và làm tổn thương các bộ phận khác nhau. Loại độc tố này mạnh khác thường, đã tích tụ nhiều năm khiến cơ thể ông cụ ngày một suy kiệt.

Sau khi chẩn đoán xong, Ngô Bình gật đầu: “Có thể. Căn bệnh của ông bắt nguồn từ lần trúng độc đó. Độc tố vô cùng mạnh, nó không ngừng ăn mòn hệ thần kinh của ông, còn làm hỏng Linh Khiếu, tổn thương nguyên khí. Có điều trị bệnh không thể ngày một ngày hai, trước mắt tôi chỉ có thể giúp ông giảm đau”.

Nói rồi, anh lấy ra bộ kim châm bằng vàng, châm lên hai tư huyệt trên người ông cụ. Đồng thời anh dùng chân khí Thuần Dương để trừ khử độc tố trong người ông cụ.

Chân khí Thuần Dương thuần khiết và có tính dương cực mạnh, có thể đốt cháy độc tố. Quả nhiên, khi chân khí tiếp xúc với loại độc tố này thì độc tố biến thành một loại tạp chất màu đen khói. Chất này sẽ bị thải ra ngoài thông qua hệ thống mao mạch.

Đồng thời, chân khí cũng chữa lành những bộ phận bị tổn thương nặng, bao gồm hai Linh Khiếu, một Thần Khiếu và một số kinh mạch.

Trong quá trình anh chữa bệnh, những người xung quanh đều nín thở quan sát. Bọn họ muốn biết Ngô Bình này có y thuật cao thâm đến đâu.

Hai mươi phút sau, Ngô Bình thu tay lại, hỏi: “Ông cảm thấy thế nào rồi?”

Ông cụ choàng mở mắt, đã lâu lắm cơ thể mới thoải mái như vậy, trước đó ngày nào cũng vô cùng đau đớn, chân khí cũng không tuần hoàn được. Thậm chí, đến cả thần niệm lúc này cũng minh mẫn và như thể mạnh hơn trước.

Ông cụ mừng rỡ, cúi đầu bái lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu chủ!”

Ngô Bình dìu ông cụ đứng dậy, nói: “Bệnh của ông còn phải điều trị thêm vài lần, cứ bình tĩnh nhé”.

Ông cụ vội vã vâng dạ rồi nói: “Tôi tên là Đường Hiến, phụ trách một số việc vặt ở Đường Môn. Sau này cậu chủ có việc gì cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ dốc sức vì cậu chủ”.

Ngô Bình cười đáp: “Khách sáo rồi”.

Nói rồi ông cụ lui xuống, ánh mắt đám người kia nhìn Ngô Bình giờ vô cùng kính nể. Chàng trai trẻ này còn là một thần y! Chẳng trách môn chủ Đường Môn lại gả cháu gái cưng cho anh!

Hoạt động tiếp tục diễn ra, một thanh niên nói: “Các vị thiếu gia, tôi phụ trách một công ty con dưới trướng Đường Môn. Gần đây dự án của chúng tôi ở Thiên Kinh gặp vô vàn khó khăn. Rõ ràng có người đang ám hại chúng tôi. Các vị thiếu gia có thể giúp tôi được không?”

Trong số những người có mặt ở đó, không ít người là cậu chủ ở Thiên Kinh nên họ thi nhau giơ tay, ý nói mình có thể giúp được.

Chỉ một lát sau, họ bắt đầu gọi điện cho những nhân vật lớn mà mình quen biết để nhờ giúp đỡ.

Mười phút rồi hai mươi phút, chuyện này vẫn chưa được giải quyết.

Người thanh niên ban nãy cười khổ: “Các vị thiếu gia, hình như vẫn không có tác dụng. Công ty đã đầu tư vào Thiên Kinh hơn hai chục tỷ tệ. Nếu muộn thêm một ngày nữa thì tổn thất sẽ tăng thêm hàng chục triệu tệ!”

Ngô Bình đã nghe ngóng được, lãnh đạo công ty này đã đắc tội với một vị quan chức ở Thiên Kinh. Mà vị quan chức đó hình như là do Trình Ngọc Liên quản lý.

Ngô Bình cười nói: “Có thể tôi giúp được”.

Người thanh niên kia mắt sáng lên, đáp: “Thật sao? Vậy thì phải nhờ cả vào cậu chủ Ngô rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom