• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521: Đại sư Long Ấn

Anh gọi cho Trình Ngọc Liên, kể lại tóm tắt tình hình.

Trình Ngọc Liên vẫn luôn cảm kích Ngô Bình, tất nhiên sẽ không chối từ khi anh cần giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau, Trình Ngọc Liên đã hỏi được người phụ trách duyệt văn bản, là trợ thủ của cấp dưới chị ta.

Thế là Trình Ngọc Liên gọi một cú điện thoại. Người trợ thủ lập tức kiểm điểm sâu sắc, không lâu sau thì gọi đến xin lỗi thanh niên kia.

“A lô, thật ngại quá, anh Đường. Việc phê duyệt đã xong từ lâu rồi, do sơ suất của nhân viên chúng tôi nên vẫn chưa gửi cho anh. Xin hỏi anh có thời gian? Tôi sẽ đích thân mang tài liệu đến quý công ty”.

Đôi mắt người thanh niên sáng lên, cười nói: “Giám đốc Trương khách sáo quá. Tôi nào dám phiền anh chứ, tôi sẽ sai nhân viên đến lấy. Vâng, hôm nào tôi mời giám đốc Trương một bữa nhé. Mong anh nể mặt nhận lời”.

Cúp máy rồi, thanh niên cười bảo: “Cậu Ngô, chuyện của công ty tôi đã được giải quyết rồi! Cảm ơn cậu!”

Lời vừa dứt, bỗng có một giọng nói vang lên giữa đám đông: “Ai có thể cứu tôi?”

Mọi người nhìn thấy một cậu trai chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi xe lăn, được một cô gái đẩy ra.

Nhìn thấy cậu ta, ngay cả người của Đường Môn cũng đồng loạt tránh ra như thể gặp phải ôn thần. Cô gái đẩy xe lăn trông khoảng đôi mươi, xinh đẹp duyên dáng không kém cạnh Đường Băng Vân.

Cô ấy đi thẳng đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ xuống: “Mong cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”

Ngô Bình vội vàng nói: “Cô hãy đứng dậy đi. Không biết tôi có thể giúp cô chuyện gì?”

Đường Băng Vân bỗng nhiên đứng ra, vừa nhìn cô gái nọ vừa lãnh đạm nói:“Đường Thanh Trần, em trai Đường Nham của cô vì một người phụ nữ mà quyết đấu với Thạch Tiếu Lâm - đệ tử của đại sư Long Ấn. Kết quả là cả hai đều bị thương. Nay Thạch Tiếu Lâm đã cận kề cái chết, cậu ta thì bại liệt. Một khi Thạch Tiếu Lâm trọng thương mà chết, Đường Nham cũng sẽ phải trả giá”.

Đường Băng Vân nói chuyện này vì muốn Ngô Bình biết hai chị em ấy đã gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, để anh cân nhắc thật kỹ rồi mới giúp họ cũng không muộn.

Đường An cũng cau mày: “Đường Thanh Trần, chuyện của chị em cô không nằm trong kế hoạch sự kiện, vui lòng lui xuống”.

Đường Thanh Trần vẫn không đứng dậy, run rẩy nói: “Mong cậu Ngô hãy cứu mạng em trai tôi. Thanh Trần bằng lòng làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cậu!”

Âu Dương Kim Tôn cao giọng: “Cô Đường, về chuyện của cô, Âu Dương Kim Tôn này sẽ giúp!”

Đại sư Long Ấn tuy là cao thủ Mật tông, nhưng nhà Âu Dương không sợ. Bởi luận về thực lực, hai vị lão tổ của nhà Âu Dương đều cao hơn Long Ấn.

Âu Dương Kim Tôn vô cùng khí phách, song gương mặt của Đường Thanh Trần chẳng hề có vẻ vui mừng. Cô ấy hỏi: “Thế tử Âu Dương, anh có thể chữa khỏi cho Thạch Tiếu Lâm không?”

Âu Dương Kim Tôn sững ra: “Chuyện này… tôi có thể mời Mạc Hưu ra mặt”.

Đường Thanh Trần lắc đầu: “Mạc Hưu đang ở chỗ đại sư Long Ấn, và cũng bất lực trước thương tích của Thạch Tiếu Lâm”.

Âu Dương Kim Tôn rất ngại ngùng. Nếu ngay cả Mạc Hưu cũng hết cách, vậy thì gã đành bó tay.

Đường Thanh Trần lại cất tiếng hỏi: “Anh có thể chữa khỏi bại liệt cho em trai tôi không?”

Âu Dương Kim Tôn im lặng. Bại liệt là bệnh nan y, cùng lắm chỉ có thể phục hồi một số chức năng chứ không thể trị khỏi hoàn toàn.

Đường Thanh Trần chẳng nhìn gã nữa, tiếp tục khẩn cầu Ngô Bình: “Mong cậu Ngô giúp tôi, Thanh Trần tạ ơn cậu!”

Ngô Bình đỡ cô ấy dậy: “Dù tôi muốn giúp cô, Thạch Tiếu Lâm cũng không ở đây”.

“A di đà Phật!”

Có tiếng niệm Phật vang lên. Một sư thầy trung niên mặc áo cà sa đỏ sải bước tiến lại, đi chân trần, tai dài chạm vai, phong thái uy nghiêm, giọng nói như tiếng chuông.

Ai cũng kinh ngạc khi trông thấy nhà sư ấy. Đường Hiến vội vã bước ra, chắp tay nói: “Kính chào đại sư Long Ấn!”

Người này chính là Long Ấn? Xung quanh rất im lặng, mọi người đều đang nhìn Long Ấn không chớp mắt.

Long Ấn nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi đến đây để hoàn thành di nguyện của đệ tử”.

Nghe đến từ “di nguyện”, Đường Thanh Trần tái mặt, vội hỏi: “Đại sư, Thạch Tiếu Lâm chết rồi ư?”

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, thời gian của nó không còn nhiều nữa”. Dứt lời, ông giơ tay lên. Một người đàn ông cao to khoác da thú lập tức sải bước tiến đến, trên tay đang bế một cậu trai.

Cậu trai thoi thóp, tựa như chỉ còn lại một hơi thở. Ngoại hình của cậu trai rất giống con gái, da dẻ trắng muốt, đẹp vô cùng.

Thấy cậu trai này, Đường Nham ngồi trên xe lăn bỗng ho dữ dội, tựa như rất kích động.

Long Ấn lại niệm Phật, đoạn cất lời: “Đệ tử bị thương năng, lão tăng cũng không còn cách cứu chữa. Nó bảo rằng, hy vọng kẻ thù của nó có thể chết trước mặt nó”.

Dứt lời, ông nhìn về phía Đường Nham.

Đường Nham cười khẩy: “Đến đây mà lấy mạng tôi! Tôi mà sợ thì không phải hảo hán!”

Đường Thanh Trần vội vã khẩn cầu Ngô Bình: “Xin cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”

Ngô Bình bèn nhìn sang Đường Băng Vân. Cô ấy khẽ thở dài: “Nếu có thể thì giúp đi vậy”.

Ngô Bình đi đến trước mặt đại sư Long Ấn, ôm quyền: “Kính chào đại sư”.

Đại sư Long Ấn có vẻ đã sớm biết Ngô Bình là người sở hữu y thuật cao siêu, bèn vái chào: “Thần y Ngô, nghe danh đã lâu. Tôi và Đông Phật tiên sinh là bạn lâu năm”.

Ngô Bình vội đáp: “Sư phụ cũng từng nhắc đến đại sư, nói rằng đại sư là người bên cạnh thánh tăng. Có thể được thánh tăng chỉ dạy mười năm, đại sư quả rất có duyên với nhà Phật”.

Long Ấn mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh quá khen rồi. Tôi chỉ là phận tôi tớ của thánh tăng thôi”.

Ngô Bình từng nghe nói về một vị thánh tăng ở Tạng Nguyên. Không ai biết thánh tăng bao nhiêu tuổi, chỉ biết người này đã được người địa phương tôn làm thánh tăng từ thời Tượng Hùng cổ đại, trước cả vương triều Thổ Phồn.

Vị thánh tăng này rất ít tiếp xúc với thế tục, sống ở chùa Lan Kha bấy lâu, cách sáu mươi năm mới xuống núi một lần, nhận một người đệ tử. Vị đệ tử trước của thánh tăng là Kim Cương Minh Vương của Tạng Nguyên hiện nay. Kim Cương Minh Vương tu vi cao thâm, đệ tử nhiều vô kể.

Đại sư Long Ấn từng là một tiểu sa di hầu hạ bên cạnh thánh tăng, xuống núi năm hai mươi tuổi, được người ta gọi là đại sư Long Ấn. Tuy ông chưa được thánh tăng truyền dạy, nhưng qua nhiều lời đồn đãi, cũng trở thành cao thủ Mật tông.

Ngô Bình nói thẳng: “Có thể cho tôi xem thương tích của đệ tử đại sư được không?”

Long Ấn cầu còn không được: “Phiền thần y Ngô rồi, mời”.

Ngô Bình đi đến trước mặt người đàn ông cao to kia, vươn tay ấn lên mạch của Thạch Tiếu Lâm, cảm thấy yếu ớt vô cùng. Cậu ta bị thương rất nặng, bụng có vết chém của kiếm, miệng vết thương nhiễm kịch độc. Ngoài ra, lục phủ ngũ tạng của cậu ta đều đã nát, như bị nổ vậy.

Anh hỏi Đường Nham: “Sao cậu ta lại bị thương?”

Đường Nham cười khẩy: “Tôi chôn thuốc nổ từ trước, tiếc là không thể làm nổ chết cậu ta!”

Đường Thanh Trần giận dữ quát: “Đường Nham, câm miệng!”

Ngô Bình lắc đầu. Anh quét mắt nhìn, thấy một chiếc bàn dài, bèn bảo Đường Hiến: “Vui lòng mang chiếc bàn ấy đến đây”.

Đường Hiến vội đem bàn đến. Ngô Bình bảo người đàn ông kia đặt Thạch Tiếu Lâm lên bàn.

Thạch Tiếu Lâm không còn sức nói chuyện nữa. Cậu ta nằm trên bàn, mắt ngấn lệ, cảm kích ngước nhìn Ngô Bình, khát vọng sinh tồn ngập tràn ánh mắt.

Ngô Bình động viên: “Đừng sợ. Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu”.

Dứt lời, anh nhấn hai tay vào giữa bụng và ngực cậu ta. Lòng bàn tay anh phát ra sức mạnh rất kỳ diệu. Trong y thuật, sức mạnh này gọi là Y Đạo Cửu Kình, chỉ có người hành y sở hữu tu vi cao thâm mới sử dụng được.

Nhờ thủ pháp này, anh đã nối lại xương và nội tạng bị vỡ nát của Thạch Tiếu Lâm, đồng thời dùng chân khí tím để trị thương cho cậu ta.

Giữa chừng, anh còn dùng niệm lực để chữa xuất huyết nội bộ, ép máu chảy về huyết quản, và bịt kín nơi chảy máu.

Chừng mười phút, anh thả lỏng tay, bỏ ba hạt đậu hoè vào trong miệng Thạch Tiếu Lâm và bảo cậu ta uống. Hạt đậu hoè vừa vào bụng, Thạch Tiếu Lâm đã cảm thấy có một luồng sinh khí chảy vào cơ thể. Tinh thần của cậu ta lập tức hồi phục được vài phần.

Sau đó, Ngô Bình nhanh chóng thi triển Cửu Chuyển Hoàn Hồn Châm. Anh từng dùng châm này để cứu mạng Chu Viễn Sơn.

Sau khi dùng châm, tiềm năng sinh mệnh của Thạch Tiếu Lâm được kích phát. Không ngờ cậu ta có thể mở miệng trò chuyện, nói với Ngô Bình bằng giọng cảm kích: “Cảm ơn anh đã cứu mạng! Tiếu Lâm chắc chắn sẽ đền đáp!”
Chương 522: Dao giấy lấy mạng

Ngô Bình nói: “Quay về tĩnh dưỡng nhé. Khoảng một tháng nữa, có lẽ sẽ khỏi”.

Đại sư Long Ấn cúi người thật sâu: “A di đà Phật. Thần y Ngô từ bi, lão tăng rất cảm kích!”

Ngô Bình đáp lễ: “Đại sư khách sáo rồi”.

Đường An cười nói: “Nếu như đã đến, vậy xin mời đại sư Long Ấn tham gia buổi Đường yến hôm nay. Tôi sẽ lập tức sai người sắp xếp phòng ốc để cậu Thạch yên tâm nghỉ ngơi. Đường Môn chúng tôi có nhiều thuốc quý trị thương, có lẽ sẽ có ích cho vết thương của cậu”.

Anh ta đang vui lắm, vì cái tên gây hoạ Đường Nham này mà lãnh đạo Đường Môn rất đau đầu. Đường Môn không sợ Long Ấn, nhưng họ không dám đắc tội với chỗ dựa của Long Ấn - Kim Cương Minh Vương và thánh tăng.

Bây giờ Ngô Bình đã trị khỏi cho Thạch Tiếu Lâm, ân oán tất nhiên cũng không còn. Cuối cùng họ cũng thở phào được rồi.

Long Ấn mỉm cười: “Nếu đã vậy, lão tăng cung kính chi bằng tuân mệnh”.

Thật ra Long Ấn ở lại chỉ vì nể mặt Ngô Bình, mong được trò chuyện với anh nhiều hơn. Dù sao thì việc quen biết một thần y như anh đồng nghĩa với việc sinh mệnh có thêm một lớp bảo hộ.

Trái tim lơ lửng của Đường Thanh Trần cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. Cô ấy vội vàng cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Cô Đường không cần khách sáo”.

Đoạn, anh nhìn sang Đường Nham: “Em cô không bại liệt, thực chất không cần chữa trị”.

Lời vừa dứt, tất cả đều sửng sốt. Cậu ta không liệt?

Bí mật bị vạch trần, Đường Nham có phần tức giận. Cậu ta đứng bật dậy, cáu kỉnh quát: “Tôi liệt hay không thì liên quan quái gì đến anh?”

Mọi người đều lắc đầu, nghĩ bụng Đường Thanh Trần có một cậu em thế này đúng là xui xẻo!

Đường Thanh Trần vừa ngỡ ngàng vừa giận dữ, bèn tát thẳng vào mặt em trai, phẫn nộ ra lệnh: “Mau xin lỗi cậu Ngô!”

“Mơ đi!”, Đường Nham đẩy mọi người ra rồi chạy biến.

Đường Thanh Trần giận tái mặt, chỉ đành khom người trước Ngô Bình: “Xin lỗi cậu. Tôi thay mặt Đường Nham chân thành xin lỗi cậu”.

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Không sao”. Anh cũng chẳng còn lời nào để nói với cậu trai xấu tính ấy.

Sau khi xin lỗi, Đường Thanh Trần cũng vội vàng chạy đi tìm em trai.

Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều cảm thấy rất bực bội. Bị Ngô Bình lấn át hai lần liên tục, tâm trạng họ khó chịu vô cùng.

Đường An cười nói: “Các vị, buổi giao lưu đến đây là kết thúc. Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò giành báu vật”.

Sau đó anh ta nói qua về quy tắc trò chơi. Đường Môn sẽ cử ra bốn cao thủ, mỗi cao thủ giữ một chiếc rương bảo vật. Chỉ cần những người ở đây đánh thắng được cao thủ ấy thì sẽ sở hữu chiếc rương ấy.

Tất nhiên, bốn cao thủ này đều có lĩnh vực sở trường riêng, muốn đánh bại họ là chuyện rất khó.

Thông báo quy tắc xong, Đường An vỗ tay, bốn cao thủ lần lượt xuất hiện. Trong tay họ đều cầm một chiếc rương nhỏ.

Một người trong số họ có mái tóc đã bạc phơ, trông khoảng bảy mươi tuổi. Ông lão đó chỉ đứng yên đã toát ra khí khái mạnh mẽ, không ai dám xem thường.

Đường An cười nói: “Các vị có biết điểm mạnh nhất của Đường Môn chúng tôi là gì không?”

Có người trả lời: “Tất nhiên là ám khí và thuốc độc”.

Đường An gật đầu: “Đúng vậy. Đường Môn nổi tiếng nhất là ám khí. Dù đã là thời đại của súng đạn thì ám khí của Đường Môn chúng tôi vẫn có thể uy chấn thiên hạ”.

“Vị này là Đường Hi - cao thủ ám khí của Đường Môn chúng tôi. Ngay cả Địa Tiên cũng e ngại ám khí của ông ấy. Năm mươi năm trước, đại ma đầu Tiêu Quyển Vân hoành hành khắp Tây Nam, sát hại võ lâm, ngay cả người thưởng phạt của Địa Tiên Giới cũng phải bó tay trước hắn”.

“Tiêu Quyển Vân không xem Đường Môn ra gì, dẫn theo tám cao thủ xâm nhập Đường Môn. Trưởng lão Đường Hi đã ra nghênh chiến, dùng ám khí tối thượng của Đường Môn - Long Lân Phi Tiên Châm, để đánh hắn trọng thương. Tám cao thủ mà hắn dẫn theo đều bị giết chết! Sau trận chiến ấy, Đường Môn chúng tôi đã tạo được tiếng vang, năm mươi năm sau vẫn không ai dám xâm phạm”.

Tất cả đều thất kinh, đồng loạt nhìn Đường Hi bằng ánh mắt kính nể. Nên biết rằng Tiêu Quyển Vân là đại cao thủ cảnh giới thứ ba của Địa Tiên, vậy mà lại bị Long Lân Phi Tiên Châm đả thương!

Đường An giới thiệu xong, Đường Hi bèn cười ha ha: “Các vị, trên người tôi có bảy con dao giấy. Nếu các vị có thể tiếp bảy con dao giấy của tôi mà không bị thương thì rương báu vật trong tay tôi sẽ thuộc về người đó. Trong rương là bảo vật của Đường Môn chúng tôi - bút Điểm Long”.

Ngô Bình khẽ hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, bút Điểm Long này có nguồn gốc thế nào?”

Đường Băng Vân đáp: “Đây là món đồ mà Gia Cát Lượng tình cờ có được vào khoảng thời gian nước Thục thành lập. Ông ta thích vẽ bùa viết chữ bằng cây bút này”.

Ánh mắt của Ngô Bình nhìn xuyên qua rương, quả nhiên nhìn thấy một cây bút màu vàng có khắc hình rồng, bên trên có tiên vận lưu chuyển.

“Đồ tốt!”, anh lẩm bẩm.

Đường Băng Vân vội níu tay anh lại: “Đừng đi. Đường Hi là cao thủ đỉnh cấp của Đường Môn, ông ấy sẽ không để ai lấy được bút Điểm Long”.

Ngô Bình cười đáp: “Món đồ trong rương có ích với anh. Có nó rồi, anh vẽ bùa sẽ dễ dàng hơn”.

Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân đã đứng ra trước, vừa ôm quyền nhìn Đường Hi vừa cười nói: “Ông Đường, tôi muốn giành lấy rương bảo vật trong tay ông”.

Đường Hi mỉm cười: “Được. Hãy tiếp bảy con dao giấy của tôi trước”.

Dứt lời, ông ấy liền búng ngón trỏ tay phải, một luồng sáng trắng bay ra. Ánh sáng trắng ấy bay quá nhanh, Hoàng Phủ Thiên Quân chưa kịp phản ứng thì sợi tóc bên tai trái đã bị chém đứt.

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh run người, vẻ hoảng sợ ngập tràn đôi mắt. Lùi lại vài bước, Hoàng Phủ Thiên Quân chắp tay: “Kỹ thuật dao của ông Đường quả là vô song. Tôi thua rồi!”

Tất cả đều nhìn ra, chỉ cần luồng sáng trắng ấy chếch vào trong một chút thôi thì đầu của Hoàng Phủ Thiên Quân sẽ đứt làm hai!

Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Quân cấp Nhân Tiên còn chẳng đỡ nổi một dao, ai cũng nhụt chí, không dám thử nữa.

Thấy không ai dám khiêu chiến, Ngô Bình lập tức bước ra, chắp tay trước Đường Hi: “Mời ông Đường xuất chiêu”.

Đường Hi quan sát anh, cười nói: “Cậu Ngô, môn chủ rất xem trọng cậu, từng nhắc đến cậu nhiều lần. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là nhân tài kiệt xuất, lão già này ngưỡng mộ vô cùng”.

Ngô Bình đáp: “Không dám nhận”.

Đường Hi cười bảo: “Cháu trai Đường Nham của tôi khá là ngoan cố xấu tính. Nếu khi nãy không nhờ cậu ra tay cứu giúp, có lẽ tôi và đại sư Long Ấn đã phải giao đấu, cuối cùng dẫn đến xung đột giữa Đường Môn và Tạng Nguyên. Lão già này xin cảm ơn cậu!”

Nói xong, ông ấy bèn cúi người thật sâu.

Ngô Bình vội vã đáp lễ. Anh thật sự không ngờ Đường Hi là ông nội của Đường Nham.

Đường Hi nói: “Tuy cậu Ngô có ơn với tôi, nhưng lão già này sẽ không nương tay. Mong cậu cẩn thận”.

Ngô Bình cũng tịnh tâm trở lại, vận chuyển quyền ý, thần niệm mạnh mẽ khoá chặt đối phương.

Đường Hi cười nói: “Quyền ý rất cao thâm! Khâm phục!”

Lời vừa dứt, một luồng sáng trắng đã bay thẳng về phía vai trái của Ngô Bình. Quá nhanh. Ngô Bình muốn dùng thần niệm kìm ánh sáng trắng ấy lại, nhưng lực của nó quá mạnh, anh không giữ được.

Hết cách, anh bèn búng tay, sử dụng Niêm Hoa Chỉ. Một luồng khí đánh vào ánh sáng trắng, vang lên một tiếng “póc”, mảnh giấy bay ra và nổ thành nhiều mảnh vụn.

Mắt Đường Hi sáng lên: “Niêm Hoa Chỉ à? Nghe nói Niêm Hoa Chỉ được truyền lại không hoàn thiện, nhưng hình như Niêm Hoa Chỉ của cậu rất hoàn chỉnh”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.

Đường Hi mỉm cười, búng tay phải một cái, lại có hai luồng sáng trắng bay ra. Một luồng bay lên trời rồi sà xuống, một luồng bay là là sát đất rồi đâm xiên lên, nhắm thẳng đến cổ họng.

Hai luồng sáng trắng, một lên một xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, đánh về phía nn.

Ánh sáng trắng vừa xuất hiện, anh lập tức thực hiện Quỷ Thần Bộ để tránh đòn.

Sau khi trở thành Nhân Tiên, anh đã có thể tu luyện Quỷ Bộ trong Quỷ Thần Bộ, bước nhanh như thần!

Bóng người biến hoá khôn lường, khắp nơi đều là bóng của Ngô Bình, cùng lúc ấy, một đám mây kiếm màu đen bất ngờ xuất hiện.

Một tiếng “bốp” vang lên, vụn giấy bay tung toé, hai con dao giấy bị ánh sáng kiếm của anh chém đứt.

Cái bóng biến mất, Ngô Bình đứng đó với thanh kiếm trong tay.

Đường Hi cười nói: “Hay lắm. Có điều, thức tiếp theo của tôi có tên là ‘Tứ Tượng Tuyệt Sát’, bốn con dao cùng xuất trận. Cậu phải cẩn thận!”

Dứt lời, bốn luồng sáng trắng đã bay ra. Chúng bay vòng quanh, rồi đánh thẳng vào Ngô Bình từ bốn hướng khác nhau.
Chương 523: Nhát kiếm kinh người

Bốn luồng sáng trắng không phân trước sau, chém về phía Ngô Bình từ nhiều góc khó, còn không ngừng thay đổi hướng.

Ngô Bình không đổi sắc mặt. Thanh kiếm Hắc Long trong tay rung lên, lập tức có bốn đám mây kiếm xuất hiện và bảo vệ anh. Sau khi thành Nhân Tiên, kiếm pháp ba thức rưỡi của anh đã có đột phá. Mây kiếm cuộn trào, nghênh đón ánh sáng trắng.

Mấy tiếng “póc” vang lên, bốn con dao giấy đồng loạt nổ tung.

Ánh sáng kiếm thu về, Ngô Bình vẫn ôm kiếm đứng đó, kiếm ý mạnh mẽ lờ mờ toả ra khiến mọi người đều kinh hãi.

Đường Hi vỗ tay khen ngợi: “Kiếm pháp hay!”

“Đã nhường rồi”, Ngô Bình hạ mũi kiếm xuống, hành lễ theo phong cách kiếm sĩ.

Đường Hi đưa rương báu vật cho Ngô Bình bằng hai tay, đoạn nói: “Cậu Ngô, bút Điểm Long này thuộc về cậu”.

Ngô Bình nhận rương rồi giao cho Đường Băng Vân bảo quản.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Quân đang rất tệ, vì bản thân chẳng tiếp nổi một cao còn Ngô Bình lại tiếp được ba chiêu. Trình độ của hai người đã phân rõ cao thấp!

Lúc này, lại có một người bước ra.

Đây là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ bó sát màu đen và đi giày đế mềm. Tay trái ôm rương gỗ, tay phải cầm trường kiếm. Trên mũi kiếm có kiếm khí dài nửa mét đang không ngừng nuốt nhả, kinh khủng vô cùng.

Đường An giới thiệu: “Thưa các vị, đây là trưởng lão Đường Hồng Y, cao thủ kiếm đạo số một Đường Môn! Mười ba năm trước, vua kiếm Chishima Akiru của Đông Doanh đã dẫn theo ba đại đệ tử đến khiêu chiến tu sĩ kiếm đạo của Viêm Long, thắng bảy trần liên tiếp, kiêu ngạo vô cùng”.

“Khi ấy trưởng lão đang xử lý công việc ở nước ngoài,vừa hay tin liền trở về ngay trong đêm, tìm được Chishima Akiru lúc sáng sớm. Cả hai đã đại chiến ba trăm hiệu. Cuối cùng, trưởng lão đã chém đứt nửa ngón tay của Chishima Akiru. Đối phương hoảng sợ bỏ chạy, sau này không dám đặt chân đến nước ta nữa”.

Đường Hồng Y ôm quyền chào mọi người: “Một tay, một kiếm, hai chân đứng im, tôi chỉ dùng một chiêu thức để bảo vệ rương. Mọi người tuỳ ý tấn công, ai có thể làm tôi di chuyển một bước hoặc hai chân rời mặt đất, rương sẽ thuộc về người đó”.

Bị Ngô Bình liên tục lấn át, Âu Dương Kim Tôn không ngồi yên được nữa, bèn đứng ra đầu tiên: “Trưởng lão Đường, Âu Dương Kim Tôn xin đánh bạo ứng chiến”.

Đường Hồng Y lại lắc đầu: “Cậu không được”. Dứt lời, ánh mắt của bà ấy hướng đến Ngô Bình với vẻ khích lệ.

Âu Dương Kim Tôn cảm thấy bị sỉ nhục, bèn cao giọng: “Trưởng lão Đường tuy sở hữu năng lực cao cương, nhưng tuyệt học của nhà Âu Dương chúng tôi cũng không phải hạng xoàng!”

Rồi gã rút bảo kiếm ra, đâm thẳng về phía Đường Hồng Y. Trong cú đâm này, kiếm thế biến hoá khôn lường, nhắm vào lưng của Đường Hồng Y.

Gã nghĩ, Đường Hồng Y không thể di chuyển chân thì sẽ không xoay người đỡ kiếm được. Nếu gã đâm vào lưng, bà ấy sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi phản đòn.

Nhưng Đường Hồng Y như có mắt sau lưng, trở tay vung kiếm. Kiếm uyển chuyển như rồng, bay nhanh như nhạn. Một luồng ánh sáng kiếm trắng loá đâm chuẩn xác vào giữa đôi lông mày Âu Dương Kim Tôn.

Âu Dương Kim Tôn chấn động trước ánh sáng kiếm ấy, song lại không thể tránh đòn, kiếm đã sắp đâm xuyên qua đầu gã.

Chính vào lúc này, thanh kiếm sượt qua tai gã, chém đứt vài sợi tóc.

Âu Dương Kim Tôn thấy đầu mình lạnh run, vội rụt cổ lại rồi hét lên: “Tha mạng!”

Nhưng Đường Hồng Y đã thu kiếm về, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nói rồi, cậu không được”. Dứt lời, bà ấy lại mỉm cười nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình sờ mũi, khẽ thở dài, đành cầm kiếm Hắc Long tiến về phía Đường Hồng Y..

Thấy anh bước ra, Đường Hồng Y cười hỏi: “Cậu tên là Ngô Bình?”

Ngô Bình ôm quyền: “Tiền bối, tôi chính là Ngô Bình”.

Đường Hồng Y cười nói: “Tốt lắm. Tiểu Ngô, rương của tôi chứa bảo vật trấn môn của Đường Môn, tên là ‘Cơn thịnh nộ của thần Sấm’ - ám khí chuyên dùng đối phó Địa Tiên. Nếu cậu thắng được tôi, nó sẽ thuộc về cậu”.

Ngô Bình không hề cáu giận khi bị gọi là Tiểu Ngô. Anh nói: “Tiền bối, tôi chỉ biết kiếm pháp ba thức rưỡi, mong tiền bối nương tay”.

Đường Hồng Y cười nói: “Tiểu Ngô à, kiếm pháp ban nãy của cậu rất tốt, vẫn còn cơ hội”.

Ngô Bình cầm kiếm bằng hai tay, đứng mở chân, một bàn chân hướng về phía trước, bàn chân còn lại xoay ngang. Anh vận quyền ý, thần niệm khoá chặt Đường Hồng Y.

Ngay lập tức, Đường Hồng Y cảm nhận được một luồng sát ý kinh người. Đôi mắt bà ấy sáng lên: “Tốt!”

Ngô Bình không phải là kẻ chỉ dám tấn công sau lưng như Âu Dương Kim Tôn. Anh đánh trực diện với Đường Hồng Y hùng mạnh, quang minh chính đại, chầm chậm trữ thế.

Anh muốn thực hiện thức thứ ba của kiếm pháp ba thức rưỡi nên cần phải trữ thế khá lâu. Thức này vốn chẳng có giá trị thực tiễn, bởi kẻ địch trên chiến trường sẽ không cho anh thời gian trữ thế.

Nhưng bây giờ Đường Hồng Y đang đứng im, tất nhiên anh có thể từ tốn trữ thế để phát ra cú đánh sấm sét.

Kiếm thế của Ngô Bình khá giống chiêu thức của đoàn thể thuật. Trong bóng tối, có một luồng sức mạnh sắc bén và lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể, tạo thành một loại khí thế. Thế này tập trung ở mũi kiếm, càng lúc càng mạnh.

Ngô Bình cứ đứng bất động như thế, khí tức trên người ngày một mạnh hơn. Những người xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Cậu ta đang làm gì vậy?”, có người thắc mắc.

“Cậu ấy đang trữ thế”, đứng bên cạnh, Đường Hi nhẹ nhàng đáp.

“Trữ thế ư?”, người hỏi vẫn không hiểu.

Có vẻ Đường Hi đang có tâm trạng khá tốt, vui vẻ giải thích kỹ hơn: “Đôi khi, các cao thủ tuyệt đỉnh có thể tích trữ sức mạnh để tung ra đòn mạnh nhất. Ngô Bình bây giờ giống như cung tên đang được kéo ra, một khi cung được kéo căng, sức mạnh của dây cung sẽ bột phát”.

Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều là người trong nghề. Nhìn thấy khả năng của Ngô Bình, cảm giác đố kỵ dâng trào trong lòng họ!

Tại sao một kẻ không có nền tảng như anh lại có thể trữ thế tốt đến thế?

“Ầm!”

Bất thình lình, Ngô Bình đâm thẳng về phía Đường Hồng Y như mũi tên rời dây cung. Kiếm thế của anh vững như bàn thạch, sắc bén như đao kiếm. Đòn này sở hữu uy lực kinh khiếp như Thạch Phá Thiên vậy!

“Keng!”

Đường Hồng Y vung kiếm đâm tới. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, cơ thể bà ấy hơi nghiêng ra sau, chân dịch chuyển nửa mét.

Ngô Bình mượn lực va chạm này để đứng vững giữa không trung rồi từ từ bay xuống. Kiếm trong tay anh không ngừng rung lên, nếu không nhờ kiếm Hắc Long có phẩm chất cực cao thì nó đã nát vụn từ lâu.

Lúc này, nửa người anh đã tê dại. Sức mạnh vừa hút vào lập tức trút ra đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cơ thể anh.

Đường Hồng Y lại càng ngỡ ngàng hơn. Đòn vừa rồi đã phá vỡ lớp phòng ngự vô cùng kiên cố của Đường Hồng Y, buộc bà ấy phải lùi lại một khoảng mới có thể giải phóng một phần sức mạnh.

Bà ấy rất vui, bèn cười bảo: “Tiểu Ngô, kiếm pháp của cậu vượt quá dự tính của tôi, tốt lắm!”. Càng lúc, bà ấy càng thích Ngô Bình.

Ngô Bình vội đáp: “Tiền bối đã nhường rồi”.

Đường Hồng Y nói: “Tôi không nhường, là cậu đủ mạnh”. Nói đoạn, bà ấy ném rương cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận gương rồi cảm ơn, sau đó giao cho Đường Băng Vân bảo quản.

Gương mặt Đường Băng Vân ngập tràn vẻ tự hào. Ở đây có nhiều con rể tương lai của Đường Môn như thế mà chẳng một ai sánh bằng Ngô Bình, ngay cả thiên tài như Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân cũng không bì được!

Đường Hồng Y cười bảo: “Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học kiếm, tôi có thể dạy cậu”.

Ngô Bình rất kinh ngạc, vội vàng nói: “Cảm ơn tiền bối. Khi có thời gian tôi nhất định sẽ đến tận nơi xin chỉ dạy”.

Con cháu Đường Môn đều đưa mắt nhìn nhau. Đường Hồng Y quái gở lầm lì, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn chẳng nhìn đến, sao bà ấy lại niềm nở với Ngô Bình thế?”

“Ha ha, cậu Ngô, xin dừng bước”.

Kẻ bước ra là một người đàn ông đầu trọc, cao hơn hai mét. Đứng trước mặt người này, Hoàng Phủ Thiên Quân còn trông gầy yếu hẳn đi.
Chương 524: Sát thủ số một Đường Môn

Người đàn ông cởi trần, đi chân trần, cơ bắp trên lưng rất săn chắc. Mỗi một thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh kinh người. Tay anh ta to gấp ba lần tay người bình thường, nổi đầy gân xanh. Chân giẫm trên mặt đất nhẹ nhàng như lông vũ, không hề phát ra tiếng động.

Người này vừa xuất hiện, đệ tử của Đường Môn đều đồng loạt lùi đi vài bước.

Ngay cả Đường An cũng thôi cười. Anh ta trầm giọng: “Cậu Ngô, vị này là đại sư chiến đấu tay không mạnh nhất của Đường Môn, một trong những sát thủ đỉnh cấp trên toàn thế giới, cũng là sát thủ số một Đường Môn - Long Cương!”

Long Cương như một quả núi, cao to, vững mạnh, ổn định. Anh ta đặt rương xuống đất, toét miệng cười với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi cảm nhận được khí tức của kẻ mạnh trên người cậu. Tôi rất muốn đấu với cậu một trận. Thắng tôi, báu vật trong rương này sẽ thuộc về cậu”.

Ngô Bình quan sát Long Cương. Khí tức của anh ta rất mạnh, nhưng năng lượng trong cơ thể anh ta không phải là chân khí mà là thần lực bẩm sinh! Giống như Lý Huyền Bá vậy, thể chất của tên Long Cương này không thể xem thường, anh ta là chiến binh thiên bẩm!

Người của Đường Môn đều cảm thấy rất khó tin khi nghe Long Cương đề nghị đấu một trận với Ngô Bình. Thực lực của Long Cương đủ để khiêu chiến với cả Địa Tiên. Anh ta sở hữu sức mạnh khủng khiếp, kỹ năng giết người sắc bén, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn không ngớt lời ngợi khen.

Trước kia, Mễ từng cử một tên nửa người nửa máy siêu cấp được mệnh danh là “kẻ mạnh nhất nhân loại” đến đây. Kết quả bị Long Cương giết trong mười chiêu, đầu bị đánh nát, chết thảm cực kỳ.

Vì thế, Mễ đã treo thưởng mười tỷ đô để mua một giọt máu của Long Cương nhằm nghiên cứu xem vì sao gen của anh ta mạnh đến thế.

“Không phải chứ! Ngay cả trưởng lão Đường Hồng Y còn chưa chắc làm gì được Long Cương mà? Ngô Bình đấu với Long Cương thì chỉ có thua thôi!”

“Đúng đấy. Sức mạnh, phòng ngự, kỹ thuật chiến đấu của Long Cương đều quá khủng khiếp, được Mễ gọi là vua giết người cơ mà! Làm sao mà đánh bại được người như thế!”

Đường Băng Vân đang thấp thỏm vô cùng. Cô ấy vội vàng khuyên: “Ngô Bình à, khiêu chiến hai người là đủ rồi”.

Cô ấy lo rằng Ngô Bình sẽ bị Long Cương đả thương. Là người đứng đầu Thiên Sát, không ai hiểu sự đáng sợ của Long Cương bằng Đường Băng Vân.

Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em là chủ của Thiên Sát, Long Cương do em quản lý phải không?”

Đường Băng Vân cười khổ: “Anh ta chẳng phục ai cả, thời bác Bảy còn quản lý Thiên Sát cũng không thể ra lệnh cho anh ta. Chỉ có ông nội em mới có thể ra lệnh cho Long Cương thôi”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn cười nói: “Long Cương, tôi có thể đánh với anh. Nhưng nếu thua, sau này anh phải phục tùng mệnh lệnh của Đường Băng Vân”.

Long Cương nở một nụ cười quái dị: “Được thôi, chỉ cần cậu đấu với tôi”.

Ngô Bình đưa kiếm Hắc Long cho Đường Băng Vân, sau đó cởi giày và áo khoác ra, đi chân trần về phía anh ta.

Đứng trước mặt Long Cương, đối diện với kẻ hùng mạnh như Long Cương, anh vẫn mỉm cười.

Lúc đối đầu với Đường Hi và Đường Hồng Y, anh chỉ nắm được vài phần thắng. Nhưng khi đối đầu với Long Cương, anh lại tự tin mình chắc chắn sẽ đánh bại đối phương. Bởi vì Long Cương không sử dụng vũ khí mà chỉ dùng quyền cước và cơ thể của anh ta.

Ngô Bình cất lời: “Long Cương, để tôi thư giãn gân cốt một lúc”.

Long Cương cười toe toét: “Tôi cũng thế”.

Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Cả hai đều đang khởi động. Ngô Bình thì thực hiện đoàn thể thuật, từ nhóm thứ nhất đến nhóm thứ tư, toàn bộ động tác của ba mươi hai thức đều được anh làm một lần.

Sau khi hoàn thành động tác của thức này, xương của anh bỗng nhiên kêu lên răng rắc, cơ bắp xuất hiện, vóc dáng cao hơn, xương cũng to ra.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì vậy? Cậu ta cao lên à?”

Đường Hi nói: “Có gì lạ đâu, cậu ấy là Nhân Tiên, nửa người nửa tiên, xương có thể tự điều chỉnh thay đổi. Bây giờ cậu ấy phải điều chỉnh vóc dáng để chiến đấu với người cao to như Long Cương.

Long Cương thì ngược lại. Anh ta cũng làm vài động tác quái lạ, cơ thể dần dần thu nhỏ, từ hơn hai mét thu còn một mét chín mươi lăm. Còn Ngô Bình thì cao đến khoảng một mét chín mươi ba.

Luyện xong đoàn thể thuật, Ngô Bình ngồi xếp bằng, tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công. Anh đã luyện được Xương Sắt Da Đồng - tầng đầu tiên của thần công này, và luyện được quyển kình.

Tiếp theo, anh muốn tu luyện trọn vẹn tầng thứ hai. Lúc ở thung lũng, anh đã tu luyện tầng hai của Kim Cương Bất Hoại Thần Công nhưng chưa hoàn hảo.

Tầng thứ hai có tên là Thân Thể Quỷ Thần. Luyện tầng này sẽ giúp cơ thể có thể giống như thần như quỷ, và trong cơ thể sẽ hình thành một loại lực quỷ thần.

Lực quỷ thần vừa gian xảo như quỷ, vừa huyền diệu như thần, biến hoá khó lường, giúp đòn chiến đấu của anh được cải thiện đáng kể.

Anh ngồi trên sàn, chốc chốc lại vẫy cánh tay, chốc chốc lại huơ chân. Nhưng phần lớn thời gian đều ngồi bất động, đôi mắt khép hờ.

Long Cương thì ngồi rất im lặng, nhìn Ngô Bình với vẻ nửa cười nửa không.

Lúc này, ngay cả Đường Hi cũng thấy lạ, bèn đi đến trước mặt Đường Hồng Y rồi hỏi chuyện: “Trưởng lão Đường, cậu Ngô đang tu luyện à?”

Đường Hồng Y nhìn chăm chú vào Ngô Bình, nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hình như là võ công của chùa Đại Thiền”.

Mười mấy phút sau, Ngô Bình cảm thấy lực quỷ thần trong người đã khá hoàn hảo, bèn mở mắt nói: “Long Cương, có thể bắt đầu rồi”.

Long Cương toét miệng cười: “Được thôi”.

Cả hai đều đang ngồi thì bất thình lình cử động. Cơ thể của cả hai bật nhảy từ dưới đất, sau đó va vào nhau giữa không trung.

“Ầm ầm ầm!”

Trong nháy mắt, cả hai đã tung ra mấy chục cú đấm và mấy chục cú đá, nhanh đến mức mắt người nhìn không rõ.

Cả hai vừa chạm đã tách ra, Ngô Bình trúng sáu cú đấm và bảy cú đá nhưng không hề hấn gì. Anh sở hữu xương sắt da đồng, lực quỷ thần đã hoá giải đòn tấn công. Loại tấn công này không thể làm anh bị thương.

Nhưng mũi của Long Cương lại bị anh đấm lệch. Anh ta ấn nhẹ lên mũi để nó thẳng lại, sau đó bật cười ha ha: “Khá đấy, quyền pháp của cậu thật sự rất cừ”.

Ngũ Long Thánh Quyền của Ngô Bình phát huy đến mức cao nhất. Long Cương trúng chín cú đấm và bảy cú đá, một trong các cú đấm ấy trúng vào mũi anh ta.

Ngô Bình không nói gì. Anh lại di chuyển bằng Quỷ Thần Bộ. Nhờ có sự hỗ trợ của lực quỷ thần, Quỷ Thần Bộ của anh đã được thi triển đến mức cực điểm. Bóng anh vừa xuất hiện, chớp mắt một cái đã lướt đến nơi.

Long Cương đấm vào khoảng trống, vừa khéo bịt kín đường tấn công của Ngô Bình. Song cổ tay của anh ta đã bị Ngô Bình giữ chặt, dưới chân nhẹ hẫng, cả người bị Ngô Bình hất lên rồi đập mạnh xuống sàn.

“Rầm!”

Nền nhà được đổ xi măng cốt thép, dày đến nửa mét, nhưng cú đập của Ngô Bình đã khiến sàn bị thủng một lỗ!

Nhìn thấy cảnh này, Đường An giật nảy mình, hô lên: “Dừng!”

Ngô Bình và Long Cương bay lùi về rồi cùng lạnh lùng nhìn Đường An.

Đường An rụt cổ nói: “Xây toà nhà này tốn đến mấy chục tỷ, đừng đập hỏng. Thế này nhé, chúng ta đến bãi đỗ xe tầng hầm, ở đó có thể đánh thoải mái”.

Ngô Bình và Long Cương đều không phản đối, đi thẳng ra thang máy. Những người còn lại cũng đi theo.

Trong thang máy có Long Cương, Ngô Bình, Đường Băng Vân, Đường Hồng Y, Đường Hi và vài người khác.

Ngô Bình và Long Cương nhìn thẳng vào nhau, đều bật cười như những người bạn lâu năm. Ngô Bình vươn tay bóp nắn bắp thịt của anh ta, đoạn hỏi: “Anh mở khoá gen rồi, đúng không?”

Long Cương cũng nắn bắp thịt anh: “Sức mạnh của cậu không thua kém tôi, cậu cũng mở rồi à?”

Ngô Bình không phủ nhận, trả lời: “Có lẽ vậy. Tôi là nửa người nửa tiên, gen đột biến có lợi cũng là chuyện bình thường”.

Long Cương đáp: “Nửa năm trước, tôi đã đánh bại một cao thủ. Hắn tự xưng mình là hậu duệ của thần Sấm Bắc Âu, ha ha. Hậu duệ cái khỉ gì, thể chất của hắn còn không bằng cậu”.

Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy anh có thể sẽ thua. Sau này anh phải theo Băng Vân làm việc, cô ấy bảo anh làm gì thì anh làm đó”.

Long Cương cười gian: “Tôi cũng cảm thấy mình sẽ thắng. Nếu cậu thua thì sau này theo tôi đi, gái xinh, tiền bạc, muốn gì cũng có”.

Nghe vậy, Đường Băng Vân bèn lạnh lùng nói: “Long Cương, anh có gì hay để đi theo chứ? Hơn nữa, Ngô Bình chắc chắn sẽ đánh bại anh”.

Long Cương trề môi nhưng cũng không phản bác gì. Dù sao Đường Băng Vân cũng là chủ, anh ta có thể phớt lờ, nhưng không thể chống đối trực tiếp.
Chương 525: Lực chiến của Long Cương

Ngô Bình phát hiện ngoài nhóm Đường Hi và Đường Hồng Y ra, trong thang máy còn có một người đàn ông trung niên nữa đang ôm một cái vali.

Thang máy vẫn đang đi xuống, Ngô Bình chắp tay nói: “Vị tiền bối này là?”

Đường An vội nói: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu nhé. Vị này là trưởng lão Đường Không của Đường Môn, ông ấy là một người tinh thông bùa chú, trận pháp, học rộng tài cao”.

Đường Không nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu Ngô, trong chiếc va li này của tôi có một viên đan dược, hi vọng cậu sẽ giành được nó”.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc va li thì đúng là vậy, bên trong có một viên đan dược màu xanh lục.

Anh cười nói: “Nhưng phải làm thế nào?”

Đường Không: “Vẽ bùa chú thi với tôi, bùa chú của ai có hiệu quả cao hơn thì người đó thắng”.

Long Cương tỏ vẻ coi thường: “Có tác dụng gì chứ, chỉ là tiểu thuật ngoại đạo thôi”.

Đường Không hừ nói: “Có phải tiểu thuật ngoại đạo hay không thì cứ chờ đi rồi biết”.

Thang máy xuống tầng phụ thứ ba, vì hôm nay nghỉ kinh doanh nên có rất ít xe đỗ ở đây, thành ra bãi đỗ xe rất rộng.

Ở đây đèn đuốc sáng choang, Ngô Bình và Long Cương lại đi tới giữa trung tâm, những người khác cũng liên tục đi thang máy xuống, không ai muốn bỏ lỡ một trận chiếc đặc sắc như thế này.

Lần này, hai người không nhiều lời nữa mà ra tay luôn.

Long Cương tung ra những đòn tấn công rất mạnh, còn thân pháp của Ngô Bình vô cùng linh hoạt, anh thi triển Quỷ Thần Bộ, hơn nữa còn không sợ va chạm trực tiếp với Long Cương, nhưng rõ ràng anh cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Hiện giờ, có thể nhìn thấy rõ ưu thế của quyền ý, từng chiêu thức của Ngô Bình đều rất tuyệt diệu, nhiều quá thì mạnh, ít quá thì lại yếu.

Quyền ý của anh còn chưa được viên mãn nên khi giao đấu với Long Cương, anh phải dồn hết toàn lực, đồng thời thi triển hết các bản lĩnh, kỹ xảo và trí tuệ. Nhưng phải công nhận rằng thực lực của Long Cương không thể đùa được, dù anh đã dốc hết sức, nhưng vẫn khó có thể chiếm được thế thượng phong.

Hai người giao thủ mấy chục chiêu, mọi người đứng ngoài xem đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Quá đã! Long Cương là sát thủ đỉnh cấp toàn thế giới, thế mà Ngô Bình vẫn trụ được đến giờ”.

“Đúng thế, nếu là tôi thì chắc không đỡ nổi một chiêu mất. Tiên Nhân đúng là lợi hại thật”, người lên tiếng là một tu sĩ cảnh giới Khí.

Một người khác nói tiếp: “Nhân Tiên là nửa người nửa tiên rồi, có Nhân Tiên còn vô cùng đáng sợ ấy. Tuy Long Cương mạnh, nhưng cũng chưa phải Nhân Tiên, cậu ta muốn đánh bại Ngô Bình cũng không phải chuyện dễ đâu”.

Hoàng Phủ Thiên Quân ở trong đám đông dán chặt mắt vào Long Cương và Ngô Bình. Lúc này, hắn không còn dám coi thường Ngô Bình nữa, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên, thực lực xuất chúng, tiền đồ rộng mở, tiềm lực lớn mạnh.

Âu Dương Kim Tôn cũng đã thay đổi suy nghĩ, sau đó âm thầm truyền âm cho Hoàng Phủ Thiên Quân: “Chúng ta đánh giá thấp tên nhãi này rồi, nếu để cậu ta gia nhập Đường Môn thì chắc chắn mình sẽ bị ảnh hưởng”.

Hoàng Phủ Thiên Quân: “Cao thủ trên đời đầy dãy, nhưng không phải ai cũng có thể uy hiếp Hoàng Phủ Thiên Quân tôi được. Âu Dương Kim Tôn, nếu anh thấy cậu ta ngứa mắt thì có thể lên giao chiến”.

Âu Dương Kim Tôn hừ nói: “Hoàng Phủ Thiên Quân, anh biết tôi đang nói gì mà. Sang năm là ngày mở Thiên Võ Bí Cảnh của Địa Tiên Giới. Thực lực bên ngoài của chúng ta chỉ có năm mươi người thôi, vốn cạnh tranh đã rất gay gắt rồi, giờ lại có thêm Ngô Bình, chúng ta có thể bị loại mất đấy”.

Hoàng Phủ Thiên Quân vẫn thờ ơ nói: “Thế anh tính sao?”

“Hãy tìm cơ hội để trừ khử Ngô Bình”, Âu Dương Kim Tôn lạnh giọng nói: “Với thực lực của hai gia tộc chúng ta thì dù có giết cậu ta, Võ Thần Ti cũng không thể làm gì mình đâu”.

Hoàng Phủ Thiên Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.

Lúc này, Ngô Bình và Long Cương đã giao thủ được hơn trăm chiêu. Long Cương càng đánh càng hăng, hơn nữa không chỉ đơn thuần là tấn công nữa, mà bộ pháp và kỹ xảo còn điêu luyện và nhiều hơn. Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được là ban đầu Long Cương chỉ che giấu thực lực.

“Có thể đánh với tôi đến tận bây giờ, chứng tỏ cậu cũng giỏi đấy”, Long Cương vừa ra tay vừa cười nói, động tác ngày một nhanh hơn.

Ngô Bình hơi đuối, thể chất của Long Cương quá mạnh, lại dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nên tạo áp lực rất lớn cho anh. Sau hơn một trăm chiêu, tay anh bắt đầu tê dại, sức lực cũng cạn dần, tốc độ phản ứng không còn nhanh như ban đầu. Ngô Bình dần rơi vào thế yếu, muốn tiến hay lùi cũng thiếu không gian, Quỷ Thần Bộ cũng không còn linh hoạt như trước.

Long Cương thì vẫn thế, dù Ngô Bình mạnh hơn hay yếu đi, các đòn tấn công của anh ta vẫn không thay đổi, vẫn tiến hành tuần tự và mạnh mẽ hơn.

Sau khi quan sát trận đấu đến lúc này, Đường Hi thở dài nói: “Chắc cậu Ngô sắp thua rồi”.

Đường Hồng Y nói: “Chưa chắc, ông đừng quên cậu ấy là tông sư quyền ý đấy”.

Đường Hi cau mày: “Ý của bà là cậu ấy có thể bứt phá khi chịu áp lực ư?”

Đường Hồng Y: “Quyền ý luôn thay đổi, càng rèn luyện thì uy lực tạo ra càng mạnh. Rõ ràng Tiểu Ngô chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi, sau trận đấu này, cậu ấy sẽ có rất nhiều thu hoạch”.

Âu Dương Kim Tôn cười lạnh nói: “Đúng là quyền ý rất lợi hại, nhưng Long Cương là cao thủ cảnh giới Địa Tiên, Ngô Bình không có cửa thắng đâu”.

Đường Băng Vân có vẻ lo lắng, nhưng lại nghe thấy có người nói: “Băng Vân, đừng lo lắng, nhất định Ngô Bình sẽ thắng”.

Đường Băng Vân ngoảnh lại nhìn thì thấy là Đường Thiên Hạc, cô ấy vội nói: “Ông ba, Ngô Bình đang ở thế hạ phong rồi”.

Đường Thiên Hạc mỉm cười: “Với cậu ấy mà nói thì ở thế hạ phong chưa chắc đã là xấu đâu”.

Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Ông ba nói vậy là sao?”

“Con người sẽ trưởng thành nhanh hơn khi ở trong nghịch cảnh mà, cô thử nghĩ xem có cuộc đời của nhân vật lớn nào thuận buồm xuôi gió không?”, Đường Thiên Hạc nói: “Hơn nữa, tài luyện đan của cậu Ngô rất giỏi, nhất định sẽ có điểm phi thường, tôi tin cậu ấy”.

Song, ngoài một số ít người như Đường Thiên Hạc ra thì hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình.

Đòn tấn công của Long Cương ngày càng mạnh, mỗi quyền đánh ra đều có thể đập vỡ đá, uy lực rất khủng khiếp. Lực thần hồn trong cơ thể Ngô Bình vận chuyển ngày càng nhanh.

Lực thần hồn của anh gần viên mãn rồi, nhưng vẫn thiếu một bước nữa. Lúc này, dưới sức ép mạnh mẽ của Long Cương, lực thần hồn đã gần viên mãn.

Uỳnh!

Long Cương hạ một đòn thật mạnh xuống, Ngô Bình lùi lại, cơ thể anh bắt đầu nhẹ bẫng như một quả bóng hơi, sức bật rất tốt.

Long Cương tung quyền nào ra là lực thần hồn của Ngô Bình đều có thể dễ dàng hoá giải. Cứ thế một lần, hai lần, cho tới hơn chục lần, lực thần hồn của Ngô Bình đã hoàn toàn viên mãn.

Ngay sau đó, các chiêu thức của Ngô Bình chậm dần, Ngô Bình đánh lên vai anh, anh rụt vai lại, sau đó dùng bên vai khác tấn công anh ta.

Bụp!

Long Cương như bị sức mạnh lơn hơn mình đánh trúng nên bay lùi ra xa.

Trong quá trình chiến đấu, Ngô Bình cũng liên tục rèn luyện quyền ý của mình, quyền ý của anh chưa viên mãn nên những kinh nghiệm thực chiến này rất quý báu với anh. Huống hồ, Long Cương còn là cao thủ đẳng cấp có thực lực mạnh, được đấu với anh ta là Ngô Bình được lợi rất nhiều.

Ngô Bình mỉm cười.

Long Cương cau mày: “Lấy tôi ra để luyện quyền ý ư?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom